Ký Ức Lạc Ngân Hà
Quyển 4 - Chương 21: Trật tự thế giới
Edit: Tiểu LụcNgày lên là triều, ngày xuống là tịch. Triều triều tịch tịch, sáng tối luân phiên, hắc bạch cùng tồn tại, đó mới là trật tự thế giới.Mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần.
Phong Tiểu Hoàn buồn bực nhìn thành quả ở trước mặt mình.
Trải qua mấy ngày cố gắng, cuối cùng em đã hoàn thành bài tập chế tạo―
Một cái máy phát điện tín nhỏ bằng ngón chân cái, rõ ràng là một sản phẩm thất bại.
Không biết có phải làm sai rồi không, sau khi mở nút, máy phát điện tín không có bất kỳ động tĩnh gì.
Phong Tiểu Hoàn chán nản ném cái máy điện tín lên bàn, nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế đến ngẩn người.
Em đã nhờ thầy giáo kiểm tra qua bản vẽ thiết kế, cũng có bổ sung thêm tài liệu, nhưng vẫn chưa thể dựa theo bản vẽ làm được máy điện tín, dì Lạc Lạc chỉ có một mình trên một hành tinh không người, chỉ có thể dựa vào một ít lý luận để mày mò, chắc hẳn đã thất bại rất nhiều lần?
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Phong Tiểu Hoàn quay đầu lại nhìn vào màn hình trên cửa khoang phòng, nhận ra là Tả Khâu Bạch.
Phong Tiểu Hoàn liếc mắt nhìn vào đống đồ hỗn loạn ở trên bàn, không chút để ý nói: “Mở cửa.”
Máy tính mở cửa.
Tả Khâu Bạch toàn thân quân trang, đi tới.
Hắn nhìn đống dụng cụ và linh kiện đầy ở trên bàn, liếc mắt một cái liền lấy ra từ bên trong cái máy phát điện tín, “Bài tập chế tạo của con đây sao?”
Phong Tiểu Hoàn mệt mỏi nói: “Thất bại.”
Tả Khâu Bạch bỏ lại cái máy phát điện tính lên bàn, vẻ mặt ôn hòa nói: “Giờ học bắn của con đến rồi.”
Phong Tiểu Hoàn buồn bực than thở, chỉ có thể theo Tả Khâu Bạch đi học.
Đi vào sân huấn luyện, Phong Tiểu Hoàn nhìn ngó bốn phía, chán nản hỏi: “Không phải đến giờ học rồi sao? Thầy giáo đâu?”
Tả Khâu Bạch nói: “Hôm nay ta dạy con học.”
Phong Tiểu Hoàn kinh ngạc nhìn Tả Khâu Bạch.
Tuy rằng em hoàn toàn không biết chuyện gì bên ngoài, không biết thì không biết, nhưng em vẫn biết hiện tại tình thế rất bất lợi đối với Tả Khâu Bạch. Một bên là Anh Tiên Lạc Lan của Đế Quốc Ar, một bên là Thần Sa của Liên Bang Odin, cả hai đều là những nhân vật cứng rắn thủ đoạn, Tả Khâu Bạch chắc chắn áp lực rất lớn, sao lại có thời gian dạy em học?
Tả Khâu Bạch lấy ra một khẩu súng, đưa cho Phong Tiểu Hoàn.
“Thầy giáo nói con có năng khiếu bắn súng, gần đây học được không tệ, bắn vài phát cho ta xem thử.”
Phong Tiểu Hoàn chần chừ một chút, hai tay cầm súng, nổ súng nhắm ngay vào mục tiêu đang di động.
Tả Khâu Bạch chỉ ra những lỗi nhỏ của Phong Tiểu Hoàn, chỉnh lại từng chi tiết trong tư thế bắn của em.
Hắn đứng phía sau lưng cầm tay Phong Tiểu Hoàn, cùng em bắn liên tiếp mười phát súng, cho đến khi Phong Tiểu Hoàn cảm giác có gì đó, Tả Khâu Bạch mới buông em ra.
“Trước khi dùng tay chân giữ tư thế, con đã dùng đầu óc phân tích đánh giá sao? Súng là một phần của cơ thể con, không phải là công cụ, không cần dùng bộ não phân tích, hãy dùng cơ thể nhớ kỹ cảm giác vừa rồi.”
Tả Khâu Bạch để Phong Tiểu Hoàn tự bắn.
Tả Khâu Bạch đứng một bên chăm chú nhìn, một lúc sau, hắn lại nắm tay hướng dẫn Phong Tiểu Hoàn bắn.
“Khi con dùng tay đánh một người, sẽ không nghĩ sẽ nhắm vào đâu, mà lập tức đánh tới. Bắn và đánh cũng cùng một đạo lý, không cần tự hỏi phân tích hay nhắm bắn, chỉ cần nổ súng.”
Để Tả Khâu Bạch không nề hà phiền phức dạy đi dạy lại vài lần, Phong Tiểu Hoàn cũng dường như thật sự cảm nhận được cảm giác thần kỳ “súng là một phần của cơ thể”. Cảm thấy được bản thân giống như thật sự chạm đến bí quyết xạ thủ. Chỉ cần kiên trì luyện tập, một ngày kia, em nhất định sẽ trở thành cao thủ bắn súng.
Không để ý, hơn hai giờ học bắn súng đã kết thúc.
Phong Tiểu Hoàn cảm thấy mình vẫn còn thừa sức lực, Tả Khâu Bạch lại nói dừng ở đây.
Phong Tiểu Hoàn ý nghĩ còn chưa hết, vẫn muốn tiếp tục luyện tập trong chốc lát, Tả Khâu Bạch khuyên bảo: “Vừa phải thôi, nếu còn luyện tập nữa, ngược lại sẽ hủy hoại ngộ tính của mình, về sau con chỉ cần dựa theo cảm giác luyện tập tiếp, nhất định sẽ bách phát bách trúng.”
Phong Tiểu Hoàn buông súng, có chút xấu hổ khó hiểu: “Cảm ơn.”
Tả Khâu Bạch mỉm cười nói: “Về phương diện bắn súng này, con giống ta, ngộ tính cao hơn mẹ con. Ta có dạy mẹ con bắn súng, chẳng những không dạy được cô ấy, mà ngược lại còn bị cô ấy hung hăng mắng cho một trận.”
Phong Tiểu Hoàn nhịn không được hỏi: “Ông khẳng định tôi là con gái của ông?”
Tả Khâu Bạch chỉ chỉ vào tim, “Ta biết, rất nhiều năm trước, bởi vì ta không có mắt nhìn, mới đẩy mẹ con vào đường cùng, không thể không tìm đến tay phải của thần xin giúp đỡ, bây giờ ta sẽ dùng trái tim cảm nhận.”
Phong Tiểu Hoàn không cười nhạo.
Em không thể nào giống như trước kia châm chọc khiêu khích.
Người đàn ông này tuy đã cho em một nửa bộ gene, nhưng chưa bao giờ lưu lại trong đời em bất cứ thứ gì. Không dạy em nói chuyện khi em bi bô tập nói, không dạy em cách đi khi em chập chững từng bước đi, càng không làm bạn với em khi em cô đơn bất lực. Nhưng, vừa rồi khi ông ta nắm tay em, thật lòng dạy em bắn súng, Phong Tiểu Hoàn đã hiểu được những hiểu biết và thể nghiệm trong cuộc đời của ông ta, bọn họ không phải là những người xa lạ.
Tả Khâu Bạch lấy ra một khẩu súng ngắn tinh xảo, đưa cho Phong Tiểu Hoàn.
Phong Tiểu Hoàn theo bản năng nhận súng, không hiểu nhìn Tả Khâu Bạch.
Tả Khâu Bạch nói: “Súng Tử Thần, còn được gọi là Mưa Sao Băng tử thần, một lần chỉ có thể bắn một phát súng, thuộc tính rất yếu, nhưng bắn vào người chắc chắn sẽ chết. Ta giữ không có tác dụng, con cầm lấy phòng thân đi!”
“Tôi không cần!” Phong Tiểu Hoàn muốn trả lại cho Tả Khâu Bạch.
“Nhận đi! Coi như là món quà chia tay của người cha thất bại này cho con.”
Chia tay? Phong Tiểu Hoàn trợn mặt nhìn Tả Khâu Bạch.
Vài người cảnh vệ xuất hiện tại sân huấn luyện.
Tả Khâu Bạch ra lệnh: “Đưa nó vào khoang, giam lại, không cho phép nó ra khỏi khoang nửa bước.”
“Vâng.” Hai cảnh vệ bắt lấy Phong Tiểu Hoàn bước đi.
Phong Tiểu Hoàn giãy giụa quay đầu lại lớn tiếng hỏi: “Tả Khâu Bạch, ông muốn làm gì?”
Tả Khâu Bạch không trả lời, chỉ mỉm cười phất phất tay với Phong Tiểu Hoàn.
Phong Tiểu Hoàn bị cảnh vệ dẫn về khoang phòng.
Cánh cửa khoang phòng bị khóa chặt, nhốt em bên trong.
Phong Tiểu Hoàn nhìn vào món quà chia tay khẩu súng Tử Thần ở trong tay mình, nhớ lại các nghiên cứu viên và Tử San đang hôn mê bị mấy tên lính giải đi, trong lòng hốt hoảng.
Em vỗ vỗ cánh cửa gọi to “Tả Khâu Bạch”. Không ai để ý tới.
Em thử đấm đá để mở cảnh cửa khoang phòng, nhưng cho dù em thử thế nào, cũng đều không thể mở cửa khoang.
Tuyệt vọng, Phong Tiểu Hoàn dựa đầu vào cửa khoang, thì thào nói nhỏ: “Dì Lạc Lạc, con nên làm gì đây?”
Đột nhiên, em nhớ tới gì đó, liền quay người nhìn lại cái máy phát điện tín thất bại ở trên bàn.
Em bước nhanh đến trước bàn, mở màn hình, bắt đầu xem lại bản vẽ từ đầu, kiểm tra từng lỗi nhỏ mình đã phạm sai lầm.
————·————·————
Khúc Vân tinh.
Cảng vũ trụ.
Tử Yến và A Thịnh đeo còng tay đi xuống phi thuyền, được một đám cảnh vệ áp giải vào một chiếc xe thiết giáp không trọng lực.
Lạc Lan ngồi ở ghế trước, đang xử lý văn kiện.
Tử Yến làm như không thấy, im lặng ngồi vào xe, biểu cảm “tâm như tro tàn”, giống như đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết.
A Thịnh cố gắng nặn ra một nụ cười, thò người qua, ăn nói khép nép, hỏi: “Gần đây có tin tức của Tiểu Hoàn không?”
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Không có tin gì chính là tin tốt.”
A Thịnh lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Từ trên cao nhìn xuống bên ngoài, cảnh vật ở trên mặt đất giống như đã từng quen biết, cũng giống như nơi xa lạ, A Thịnh không kiên nhẫn hỏi: “Đây là đâu?”
“Khúc Vân tinh.” Lạc Lan nói.
A Thịnh vô cùng kinh ngạc, mới hơn mười năm trước đây thôi, nay đã hoàn toàn nhận không ra, “Khúc Vân Tinh thay đổi nhiều quá.”
Lạc Lan đầu còn chưa nâng đã nói: “Tương lai sẽ thay đổi nhiều hơn nữa.”
Từ đầu đến cuối, mặc kệ Lạc Lan nói gì với A Thịnh, Tử Yến đều vẻ mặt đờ đẫn, giống như biến thành kẻ điếc, không nghe thấy gì.
————·————·————
Xe thiết giáp bay qua một khu đất trống trải không người, đáp xuống trước một tòa nhà công ty bào chế dược phẩm gene sinh học mới xây dựng.
Tử Yến và A Thịnh mang còng tay, theo sau Lạc Lan, đi qua một đại sảnh rộng rãi sáng sủa.
Người máy tiếp tân lễ phép chào hỏi: “Xin chào!”
A Thịnh gọi nhỏ một tiếng “Thiệu Dật Tâm”, Tử Yến theo ánh mắt của hắn nhìn qua, phát hiện trên màn hình hiển thị là tên tòa nhà “công ty bào chế dược phẩm gene sinh học Anh Tiên Diệp Giới”, biểu cảm của hắn rốt cuộc có một chút thay đổi, ánh mắt lộ ra kinh ngạc khó hiểu, cảnh giác đề phòng.
Dọc theo một thông đạo khép kín, Lạc Lan dẫn bọn họ đi qua tầng tầng lớp lớp cánh cửa kim loại được bảo vệ chặt chẽ, chính giữa còn đi qua một căn phòng khử độc hình trụ.
Lớp sương màu trắng phun ra khắp người bọn họ, khử trùng toàn bộ thân thể, một người máy loại nhỏ cẩn thận quét sạch vệ sinh giày của bọn họ, một con vi khuẩn cũng không buông tha.
Tử Yến và A Thịnh đều biểu cảm đông cứng, bước đi ngày càng nặng nề.
A Thịnh nhịn không được lên tiếng hỏi: “Cô muốn dùng chúng tôi làm thí nghiệm cơ thể sống nữa sao?”
Lạc Lan im lặng dừng bước.
Một chớp mắt sau, nàng quay đầu lại nhìn Tử Yến, “Đó cũng là phán đoán của anh sao? Cho rằng tôi thành lập một khu căn cứ thí nghiệm bí mật, nghiên cứu vũ khí gene nhằm vào dị chủng, hiện tại muốn bắt hai anh làm thí nghiệm cơ thể sống.”
Tử Yến lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lạc Lan trong ánh mắt thoáng chút chua xót, tự giễu nói: “Cũng là thời gian hơn mười năm, Lạc Tầm đã khiến anh cảm thấy cô ấy là thiên sứ, còn tôi lại khiến anh cảm thấy là quỷ dữ, xem ra tôi thực sự nên kiểm điểm mình một chút.”
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan, đang muốn cẩn thận nhận ra biểu cảm của nàng, Lạc Lan đã quay người lại, im lặng tiếp tục đi về phía trước.
————·————·————
Cuối cùng một cánh cửa kim loại mở ra, trước mắt rộng mở.
Một căn phòng bán nguyệt rộng lớn, giống như phòng điều khiển trung tâm. Bốn phía là đủ loại dụng cụ theo dõi, vách tường hình cung nửa vòng tròn toàn bộ đều làm bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy dây truyền sản xuất to lớn đồ sộ ở bên ngoài.
Vài nhân viên nghiên cứu mặc trang phục trắng đang ngồi trước bàn căng thẳng làm việc, Thứ Hồng cũng đang khẩn trương bận rộn, hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, kiểm tra đối chiếu từng dãy số liệu dày đặc.
Amy ngồi trên ghế làm việc thoải mái, mặt mày tràn ngập biểu cảm đè nén “Lão nương đây thật nhàm chán”, hoàn toàn không hiểu những người xung quanh đang làm gì, chỉ có thể tự ngắm nghía mái tóc của mình.
Cô nhìn thấy Lạc Lan đi vào, liền tỏ ra bộ dáng “Tạ ơn trời rốt cuộc cô cũng tới rồi”.
Lạc Lan không để ý tới cô, nàng đi đến bên cạnh Thứ Hồng, hỏi nhỏ: “Thế nào?”
Thứ Hồng cũng nhỏ giọng báo cáo công việc với nàng.
Amy không dám quấy rầy nàng, chỉ có thể tự mình tìm chuyện vui.
Cô phất phất tay với A Thịnh, nhiệt tình nói: “Đã lâu không gặp.”
A Thịnh hướng cô mỉm cười lo lắng, thì thầm với Tử Yến: “Chúng ta hình như đã hiểu lầm bệ hạ.”
Amy cũng phất phất tay cười với Tử Yến, giống như đã quen biết từ rất lâu, nói: “Ngài nhất định là Thiệu Dật Tâm, tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng tai nghe đại danh đã lâu, nhớ mãi không quên.” Cô chỉ chỉ vào cổ tay mình, “Nó còn vì hai người mà bị bắn trọng thương.”
Tử Yến nghe không hiểu cô nói gì.
Amy bĩu môi với Lạc Lan, xòe ra ngón cái và ngón trỏ, nhắm vào cổ tay mình, điệu bộ giống như nổ súng bắn.
Tử Yến cảm thấy hoang mang.
Hai người phụ nữ này rõ ràng quen biết nhau rất thân, hoàn toàn không giống với loại người có thể bắn nhau, hơn nữa còn là vì hắn.
Lạc Lan đột nhiên cất giọng hỏi: “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Tất cả các nghiên cứu viên biểu hiện nghiêm túc, người này tiếp nối người kia lớn tiếng trả lời: “Đã xong!”
Mỗi người đều chăm chú nhìn vào màn hình làm việc của mình, Thứ Hồng cũng ngồi vào bàn làm việc ở chính giữa phòng, vô cùng chăm chú nhìn màn hình làm việc.
Lạc Lan đứng ở phòng theo dõi đầu tiên, cách bức tường thủy tinh, nhìn vào dây chuyền sản xuất mới tinh.
Phòng theo dõi vốn đã im lặng nay càng im lặng hơn.
Bọn họ biểu cảm nặng nề, thái độ nghiêm túc, lây sang Tử Yến, A Thịnh và Amy, tuy rằng ba người hoàn toàn không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng cũng biết tự giác nín thở tĩnh khí, sợ quấy rối bọn họ.
Tử Yến theo ánh mắt của Lạc Lan nhìn ra ―
Một dây chuyền sản xuất nằm trong im lặng, hàng loạt cánh tay máy được sắp xếp trật tự nhịp nhàng, lóe ra ánh kim loại sáng loáng lạnh băng, cứng rắn, kiên định, giống như một chiến sĩ kiên cường mạnh mẽ đang cùng đội nhóm chờ đợi mệnh lệnh.
Lạc Lan ra lệnh: “Bắt đầu!”
Thứ Hồng mười ngón tay đánh bàn phím, đưa mệnh lệnh vào máy tính điều khiển.
Máy tính điều khiển trung tâm vang lên âm thanh không phân biệt nam nữ, không có cảm xúc của máy móc: “Sản xuất chuẩn bị khởi động, mời xác nhận kiểm nghiệm…”
Theo từng mệnh lệnh, toàn bộ dây chuyền sản xuất giống như một con quái vật khổng lồ sống lại, bắt đầu rầm rập vận động, trong nhà xưởng rộng lớn, hàng trăm hàng ngàn cánh tay máy đều đang thao tác nhịp nhàng.
Theo dây chuyền sản xuất chuyển động, phía cuối dây chuyền xuất hiện một loạt các ống thuốc tiêm.
Người máy tùy tay lấy ra một ống thuốc đi kiểm tra kiểm nghiệm cho ra kết quả: Đạt tiêu chuẩn.
Nhân viên kiểm tra chất lượng cũng tùy tay lấy một ống mẫu đi kiểm tra kiểm nghiệm, cho ra kết quả: Đủ tiêu chuẩn.
Thứ Hồng nét mặt đăm đăm rốt cuộc cũng giãn ra, lộ ra ý cười như trút được gánh nặng, các nhân viên nghiên cứu khác cũng gương mặt mệt mỏi hòa lẫn với nụ cười vui sướng.
Amy bàng quan từ trước đến giờ xem không hiểu, thân thiết hỏi: “Thành công phải không?”
Thứ Hồng cầm lấy một ống thuốc tiêm được người máy đưa tới, vừa xem kết quả xét nghiệm, vừa nước mắt rưng rưng gật đầu.
“Tốt quá, chúc mừng mọi người!”
Amy giống như một đứa bé vỗ tay hoan hô, nhưng thật ra hoàn toàn không biết thành công cái gì, thành công có ý nghĩa như thế nào. Cô chỉ nhìn thấy Lạc Lan và Thứ Hồng bọn họ đều vô cùng khẩn trương xem trọng, cảm giác chắc chắn đây là thứ rất quan trọng, nên hùa theo cùng vui mừng với bọn họ.
Thứ Hồng bưng khay thí nghiệm, đem một lượng lớn thuốc đã bào chế thành công đến trước mặt Lạc Lan, để nàng kiểm chứng.
Amy tò mò hỏi: “Thuốc này trị bệnh gì?”
“Mike.” Lạc Lan cầm lấy một ống tiêm, vẫy tay với Mike đang đứng ở một góc nhỏ.
Mike lập tức đi đến trước mặt Lạc Lan.
Lạc Lan chỉ chỉ vào tay hắn, ý bảo hắn cuốn tay áo lên.
Mike không chút do dự làm theo.
Lạc Lan tiêm ống thuốc vào cơ thể Mike, “Gene bệnh của anh là do gene nguyên thủy có nhiều chỗ thiếu hụt gây ra bệnh, một đợt điều trị tiêm ba lần, sau mười hai đợt điều trị, có thể loại trừ tận gốc.”
Mike vừa mừng vừa sợ, xúc động đến nổi không thể tin, hỏi: “Không cần phải làm giải phẫu điều trị đắt tiền cũng có thể chữa được sao?”
Amy bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt với Lạc Lan, lớn tiếng hỏi: “Đây rốt cuộc là thuốc gì?”
Thứ Hồng mắt rưng rưng nói: “Nó tên là Tịch Tà, có thể tự bổ khuyết các nơi thiếu hụt trên gene nguyên thủy, tăng cao tỷ lệ sinh sản, có thể làm cho gene dị chủng và gene con người dung hợp, giảm bớt xác suất gene dị biến.”
Amy trợn mắt há hốc mồm.
Tử yến cũng trợn mắt há hốc mồm.
A Thịnh bởi vì đã được Lạc Lan làm thí nghiệm cơ thể, liên tưởng tới những thay đổi trên thân thể mình, hắn rất nhanh liền nhận ra, vui mừng hỏi Thứ Hồng: “Ý của cô là loại thuốc tiêm này có thể hạ thấp xác suất bộc phát gene bệnh của dị chủng.”
“Đúng vậy!” Thứ Hồng nhìn chằm chằm Tử Yến, giống như nhà chuyên môn giảng giải cho hắn nghe, “Theo các số liệu ở trước mắt cho thấy, Tịch Tà có hiệu quả phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nếu như những dị chủng nhỏ tuổi được chích ngừa, sẽ ngăn chặn vô cùng hiệu quả đối với phần lớn các gene bệnh dị biến, hạn chế xác suất phát bệnh rất cao, sau khi trưởng thành sẽ tăng dần khả năng sinh sản. Đối với những người có thể năng khác nhau, Tịch Tà tiêm vào cũng không giống nhau, nó được chia thành mức hai, mức bốn, mức sáu, mức chín. Ngoài ra còn có hai mức độ không công khai chào bán là mức Thiên và mức Địa, chuyên cung cấp đặc biệt cho quân đội, có thể loại bỏ đột phát dị biến của những người trên thể năng cấp A.”
Tử Yến quay đầu, nhìn vào dây chuyền sản xuất đang bận rộn thao tác, không ngừng vận động.
Lời nói của Thứ Hồng vẫn không ngừng vang vọng bên tai.
“…Nếu như những dị chủng nhỏ tuổi được chích ngừa, sẽ ngăn chặn vô cùng hiệu quả đối với phần lớn các gene bệnh dị biến, hạn chế xác suất phát bệnh rất cao, sau khi trưởng thành sẽ tăng dần khả năng sinh sản. Đối với những người có thể năng khác nhau, Tịch Tà tiêm vào cũng không giống nhau, nó được chia thành mức hai, mức bốn, mức sáu, mức chín. Ngoài ra còn có hai mức độ không công khai chào bán là mức Thiên và mức Địa, chuyên cung cấp đặc biệt cho quân đội, có thể loại bỏ đột phát dị biến của những người trên thể năng cấp A…”
Không biết có phải do trái tim đột nhiên đập dồn dập, tái phát bệnh tim, hay do cảm xúc dâng trào quá khích, tâm lý vượt mức kinh ngạc, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, mọi thứ ở trước mắt đều không có thật, giống như một cảnh mộng mơ mơ hồ hồ.
Amy đến trước bức tường thủy tinh, nhìn chằm chằm vào dây chuyền sản xuất đang bận rộn thao tác, nét mặt biểu lộ sự nghiêm túc hiếm thấy. Là một tổng thống xứng đáng với danh xưng, cô đã nhanh chóng nghĩ ra vô số phương án mở rộng, làm thế nào trước hết tranh thủ hiểu biết và ủng hộ của người thường, sau đó sẽ tự nhiên phổ biến đến dị chủng.
Cô thì thào nói: “Một thời đại mới sắp đến rồi!”
Tử Yến tựa như nghe thấy sấm sét, thần trí chợt tỉnh táo, chân chính ý thức được loại thuốc này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Đến lúc này, căn nguyên dị chủng bị kỳ thị đã hoàn toàn được loại trừ! Dị chủng đã trở nên giống như con người!
Chẳng những gene bệnh của người bình thường được chữa khỏi, mà ngay cả đột phát dị biến đáng sợ của dị chủng cũng được ngăn ngừa. Mỗi một người mang gene dị chủng cùng với người bình thường mang gene cải tạo đều có xác suất phát bệnh như nhau, bọn họ có thể sống sót, sinh sản bình thường, tuy sức khỏe vẫn có chút vấn đề, nhưng ai lại có bộ gene hoàn mỹ không tì vết chứ?
Cho dù dị chủng bị gene ảnh hưởng, hình dáng vẫn có nhiều chỗ khác hẳn với người bình thường, nhưng những dị năng làm bạn cả đời đó giống như được ông trời ban tặng, tựa như một người không thể nào từ bỏ khuyết điểm, cũng không thể chối bỏ ưu điểm của mình.
Tử Yến tin rằng, sau khi từ từ làm cho thành kiến của loài người đối với dị chủng được xóa sạch, xã hội nhất định có thể chấp nhận một nhạc sĩ có thính lực nhạy bén, một bác sĩ có sáu ngón tay, một chiến sĩ sức mạnh cường đại, một tay súng thiện xạ thị lực linh hoạt, một vũ công có đôi cánh dài…
Những hiểu biết, thành kiến trong mấy vạn năm, những giá trị xã hội được hình thành tích lũy qua năm tháng chắc chắn không thể thay đổi trong một lúc, hệ thống chính trị thâm căn cố đế cũng khẳng định không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều, con đường phát triển của thời đại mới này chắc chắn rất quanh co trắc trở.
Nhưng, ánh sáng bình minh đã hiện, mây đen dày đặc che mờ, sao có thể ngăn được mặt trời dâng lên?
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Lạc Lan một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, tự bận rộn chuyện của mình.
Thứ Hồng đem một phần tài liệu đăng ký độc quyền chiếu lên màn hình trước mặt Lạc Lan, “Nếu tài liệu không còn gì sai, sẽ có thể nộp đăng ký, chính thức công bố với toàn dải ngân hà.”
Lạc Lan nhìn đến dòng ghi tên người nghiên cứu chính “Anh Tiên Lạc Lan”, nàng liền mở bàn phím ảo, chỉnh sửa lại thành một cái tên khác.
An Văn.
Thứ Hồng kinh ngạc nói: “Giáo sư An? Ông ta không phải là tội phạm của Liên Bang Odin sao?”
Lạc Lan nói: “Giáo sư An đích thực là tội phạm mang tội làm thí nghiệm cấm. Nhưng không thể bởi vì ông ấy phạm tội, thì phủ nhận chuyện ông ấy làm. Ông ấy là người sáng tạo ra Tịch Tà, bỏ phí tâm huyết cả đời để nghiên cứu làm sao chữa khỏi dị biến, tích lũy tài liệu và số liệu tỉ mỉ xác thực, nghiên cứu của tôi tiếp thu thành quả nghiên cứu của ông ấy mới có thể thành công.”
Thứ Hồng gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Lạc Lan nhìn đến danh sách những nghiên cứu viên tham gia, là những nghiên cứu viên của viện nghiên cứu hoàng thất Anh Tiên, cùng với vài nghiên cứu viên của binh đoàn Long Huyết.
Nàng ra lệnh: “Hãy thu thập thông tin của những nghiên cứu viên làm công tác nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của giáo sư An, thêm vào danh sách những nhà nghiên cứu tên của bọn họ.”
“Vâng!” Thứ Hồng không chút do dự chấp nhận mệnh lệnh, “Nhưng thời gian đã quá lâu, rất nhiều người đã chết, hơn nữa chuyện của Liên Bang Odin, cần phải mất một chút thời gian thu thập thông tin.”
Tử Yến nhịn không được lên tiếng, nói: “Tôi có thể cung cấp.”
Thứ Hồng lịch sự gật đầu với Tử Yến, khách khí nói: “Cám ơn.”
Tử Yến nghẹn lời, gật đầu một cách khó khăn.
Hắn biết Thứ Hồng là thật lòng cảm tạ, nhưng hắn cảm thấy hai từ “cảm ơn” này thật sự chế giễu.
Không thể chối cãi, kết quả nghiên cứu này sẽ khiến toàn vũ trụ khiếp sợ, Lạc Lan công chính độ lượng đặt tên của dị chủng vào danh sách những nhà nghiên cứu, để mọi người có thể khắc ghi dị chủng đã cống hiến cho nhân loại.
Nhưng hắn làm được gì? Cách đây không lâu, hắn còn cho rằng Lạc Lan muốn dùng hắn làm thí nghiệm cơ thể sống, nghiên cứu vũ khí gene tiêu diệt dị chủng.
Thứ Hồng còn chiếu một phần tài liệu về dây leo Hút Máu lên màn hình ở trước mặt Lạc Lan. Toàn bộ thông tin bằng hình ảnh cùng tư liệu về tập tính, thuộc tính của Hút Huyết đằng vô cùng sống động chi tiết hiện ra.
Lạc Lan cẩn thận xem qua một lần, xóa đi cái tên “Hút Huyết đằng”, sửa lại thành “Tầm Chiêu đằng”.
Thứ Hồng hỏi: “Tên là dây leo Tầm Chiêu?”
Lạc Lan nói: “Đúng vậy, tên của nó là Tầm Chiêu đằng!”
Tử Yến mạnh quay đầu lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Lạc Lan mặt không chút thay đổi, vẫn làm như không biết gì.
Thứ Hồng cười nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày, nó sẽ trở thành một trong những loài thực vật nổi danh khắp vũ trụ. Tầm Chiêu đằng đích thực dễ nghe hơn Hút Huyết đằng.” Tầm Chiêu đằng là một trong những thành phần quan trọng tạo ra Tịch Tà, tên của nó chắc chắn sẽ được ghi danh vào sách nghiên cứu, Thứ Hồng đương nhiên mong muốn nó có một cái tên dễ nghe.
Lạc Lan im lặng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn dây chuyền sản xuất.
Từ khi ca đột phát dị biến đầu tiên xuất hiện ở Liên Bang Odin, kỳ thật tất cả đều không phải ngẫu nhiên, mà nguy cơ tiềm ẩn của gene ngày càng trầm trọng.
Gene nguy cơ, không chỉ là nguy cơ của dị chủng, mà còn là nguy cơ của nhân loại, không ai có thể tự chữa khỏi thân thể của mình.
Tầm, tìm kiếm.
Chiêu, ánh sáng.
Loài người đã bỏ phí hơn bốn trăm năm dài đằng đẳng để tìm kiếm ánh sáng. Từ thầy giáo của giáo sư An, đến giáo sư An, vợ giáo sư An, Phong Lâm… từng thế hệ nghiên cứu viên nối tiếp nhau, vô số người gian khổ tìm kiếm, nhìn như vô ích, nhưng những cố gắng, kiên trì, nhân từ, trí tuệ đó giống như từng giọt kiến thức tích tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng đọng thành Tịch Tà, diệt trừ tai họa cho loài người, mang đến hy vọng.
Đột nhiên, thiết bị cá nhân của Lạc Lan vang lên âm thanh quái lạ, đương nhiên Lạc Lan đã cài đặt cho dãy số liên lạc đặc biệt.
Lạc Lan lập tức đến một bên nhận nghe.
Giọng nói của Lâm Kiên truyền đến, “Tả Khâu Bạch gửi cho thần một văn kiện, muốn đầu hàng ngừng chiến.”
Lạc Lan sửng sốt.
“Bệ hạ?”
“Đây.”
“Xem ra bệ hạ còn bất ngờ hơn thần.”
Lạc Lan không phủ nhận: “Đúng vậy, ta rất bất ngờ.”
Nàng đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Tả Khâu Bạch, chỉ không ngờ hắn lại đầu hàng.
Từ góc độ nào đó mà nói, Sở Thiên Thanh, Sở Mặc bọn họ mới là những dị chủng căm hận loài người đáng ghét nhất, thà rằng thịt nát xương tan, chứ không đầu hàng nhân loại, Lạc Lan và Tả Khâu Bạch tiếp xúc không nhiều lắm, không hiểu biết hắn, nhưng Lạc Lan nghĩ hắn sẽ kế thừa di nguyện của Sở Thiên Thanh và Sở Mặc.
Lâm Kiên nói: “Chúng ta đang bàn luận phương án đầu hàng của Tả Khâu Bạch, bệ hạ có ý kiến gì không?”
Lạc Lan nói: “Trước hết cậu cứ từ từ đàm phán, ta sẽ đến ngay.”
Lạc Lan ngắt tín hiệu, nhìn về phía Amy.
“Cô phải đi sao?” Amy không biết đối phương là ai, cũng không nghe được đối phương nói gì, nhưng nghe được Lạc Lan nói: “Ta sẽ đến ngay”.
Lạc Lan nói: “Liên hệ với Tiểu Triều và Tiểu Tịch, tôi muốn dẫn hai đứa nó cùng đi.”
“Tại sao?”
Lạc Lan nghiêm túc nói: “Bí mật quân sự, không thể tiết lộ.”
Amy nghĩ Lạc Lan hay nói đùa, không để ý bĩu môi, gửi tin nhắn cho Thanh Sơ.
Để tiết kiệm thời gian, Amy sai bảo Thanh Sơ đưa Tiểu Triều và Tiểu Tịch lên thẳng chiến hạm, cùng Lạc Lan gặp mặt trên chiến hạm.
Lạc Lan chỉ chỉ A Thịnh, nói với Amy: “Hắn ở lại Khúc Vân tinh.”
A Thịnh hoang mang nhìn Lạc Lan, lại nhìn Amy.
Amy giang rộng cánh tay, cười hì hì nói với A Thịnh: “Hoan nghênh!”
Lạc Lan dẫn đầu đi ra ngoài, Thanh Sơ đi đến bên cạnh Tử Yến, đưa tay làm ra tư thế mời, “Đi thôi!”
Tử Yến không chút do dự theo sát Thanh Sơ ra ngoài.
A Thịnh vô thức đuổi theo bọn họ ra đến ngoài, Mike và cảnh vệ chặn hắn lại. Hắn dùng dằng lớn tiếng nói: “Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn đi cùng mọi người.”
Lạc Lan dừng bước, quay đầu lại nhìn A Thịnh.
A Thịnh nói: “Hãy cho tôi theo! Bây giờ tôi đã có thể năng cấp B, sẽ không liên lụy mọi người.”
Lạc Lan nói: “Phong Tiểu Hoàn sẽ đến Khúc Vân tinh, anh ở đây đợi nó đi.”
A Thịnh vừa mừng vừa sợ, “Cô bảo đảm Phong Tiểu Hoàn sẽ bình yên trở về Khúc Vân tinh?”
“Phong Tiểu Hoàn là viện trưởng viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới, tôi còn trông mong nó sống lâu sống tốt.”
A Thịnh vui vẻ ra mặt, “Cảm ơn!”
Lạc Lan nhìn hắn.
A Thịnh cảm thấy ánh mắt của nàng nặng nề khác thường, giống như xuyên thấu qua hắn nhìn một người khác, chứa đựng đau khổ qua bao năm tháng dằng dặc vẫn không xua đi được.
A Thịnh theo bản năng sờ mặt mình.
Lạc Lan lại cười cười với hắn: “Tạm biệt.”
Nàng xoay người rời khỏi, từng bước một rời xa.
A Thịnh im lặng nhìn bóng dáng của nàng, bỗng nhiên phát hiện ra mình giống ai.
Sau khi vết sẹo ở trên mặt phai mờ, cơ thể không còn đau đớn co rút, kỳ thật hắn có bảy tám phần giống với Thiên Húc. Chẳng qua, trong lúc huơ tay huơ chân hắn không có phong thái và khí độ giống như Thiên Húc, cho nên nhìn qua có chút khác biệt, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
————·————·————
Mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên số 2.
Khoang thuyền mở ra, Tử Yến từ phòng tạm giam đi ra, Lạc Lan mắt nhìn cảnh vệ, cảnh vệ liền hiểu ý mở còng tay cho Tử Yến.
Tử Yến nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Anh muốn biết rốt cuộc tôi muốn làm gì, rất nhanh có thể đã biết.”
Lạc Lan bước đi.
Tử Yến im lặng đi theo phía sau.
Cánh cửa kim loại mở ra, Thanh Sơ dẫn hai đứa bé đang đứng chờ ở bên ngoài cửa kim loại.
Lạc Lan giới thiệu với hai đứa bé: “Chú Thiệu Dật Tâm.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch lễ phép nói: “Thiệu thúc thúc, xin chào!”
Tử Yến hoang mang ngờ vực, không hiểu tại sao trên chiến hạm lại có hai đứa bé.
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Con trai và con gái của tôi.”
Tử Yến mặt đầy kinh ngạc.
Lạc Lan dường như không có ý muốn mở miệng giải thích.
Trong đầu Tử Yến vô cùng hỗn loạn, chỉ trong chốc lát xuất hiện một ý nghĩ, rồi vô số ý nghĩ bay qua bay lại, nhưng không rõ ràng được ý nghĩ nào.
Hắn không ngừng đánh giá hai đứa bé.
Hai đứa bé lần đầu tiên nhìn thấy mẫu hạm vũ trụ, cảm giác hai mắt hoàn toàn không đủ dùng, vừa đi, vừa hưng phấn nhìn đông lại ngó tây.
Tử Yến sau khi nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra được nguyên nhân.
Lạc Lan để Thanh Sơ và Thanh Việt dẫn hai đứa bé vừa đi vừa nhìn, từ từ sẽ đến, nàng đi trước gặp Lâm Kiên.
Lạc Lan nói với Tử Yến: “Anh cứ ở lại đây với Thanh Sơ, tôi gặp Lâm Kiên xong, sẽ có chuyện muốn bàn với anh.”
Tử Yến nhịn không được hỏi: “Cha của hai đứa bé ở đâu?”
Lạc Lan cười cười, chưa nói gì đã rời khỏi.
————·————·————
Lạc Lan đi vào văn phòng của Lâm Kiên, Lâm Kiên đang nghiên cứu đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch.
Lạc Lan hỏi: “Tả Khâu Bạch thật sự muốn đầu hàng?”
“Chính xác một trăm phần trăm.”
Lạc Lan hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Thứ nhất, sau khi đầu hàng Đế Quốc Ar, không được hủy bỏ binh quyền của hắn, cũng không được chia cắt quân đội của hắn. Thứ hai, chỉ cần chúng ta bảo đảm tiếp tế nguyên liệu, hắn đồng ý thống lĩnh quân đội đóng quân ở tinh vực giới hạn của Đế Quốc Ar.”
Lạc Lan tự hỏi trong chớp mắt, phát hiện chuyện này tương đương với Đế Quốc Ar bỏ ra một số tiền lớn mời một binh đoàn lính đánh thuê chuyên môn chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm. Nàng có thể thu phục được một đội quân dị chủng thiện chiến, Tả Khâu Bạch có thể đào tạo binh sĩ rất tốt, còn có thể vì mình và thuộc hạ giữ vững tôn nghiêm.
Nghe được lời đề nghị song phương đều có lợi, Lạc Lan hỏi: “Bây giờ chúng ta căn bản chưa thể đánh bại Bắc Thần, tại sao Tả Khâu Bạch lại đầu hàng?”
Lâm Kiên trả lời: “Có ba nguyên nhân. Thứ nhất, Thần Sa sau khi lên làm Chấp Chính Quan, Tả Khâu Bạch thật ra đã bị Liên Bang Odin đánh đuổi, nếu Thần Sa đánh thắng chúng ta, chắc chắn sẽ bao vây tiêu diệt hắn. Thứ hai, cho dù mẫu hạm Bắc Thần có mạnh đến cỡ nào, đều cần năng lượng và vật dụng tiếp tế, Tả Khâu Bạch khẳng định không muốn các chiến sĩ theo hắn làm hải tặc, cướp bóc khắp nơi. Thứ ba, Tả Khâu Bạch và Thần Sa có mối thù không đội trời chung, nhưng các chiến sĩ trên chiến hạm Bắc Thần thì không, Tả Khâu Bạch lẻ loi một mình, có thể từ bỏ Relicta, nhưng các binh lính trên mẫu hạm Bắc Thần không thể từ bỏ người thân và quê hương của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, các quân nhân sẽ phục tùng vì lòng trung thành, bọn họ sẽ đi theo Tả Khâu Bạch, nhưng về lâu về dài, chắc chắn bọn họ sẽ mong muốn trở về Relicta.”
Lạc Lan gật đầu, “Đó cũng là một nguyên nhân Thần Sa không nóng lòng tấn công Bắc Thần, hắn biết đám binh lính kia ở Relicta, nếu Tả Khâu Bạch vẫn khư khư cố chấp, bọn họ sớm muộn gì cũng từ bỏ Tả Khâu Bạch, chủ động liên hệ với Thần Sa, cầu xin được về nhà.”
Lâm Kiên vỗ vỗ vào đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch, “Tả Khâu Bạch là người thông minh, hắn lựa chọn đầu hàng, đổi lấy lợi ích tốt nhất, là lựa chọn chính xác nhất.”
Nghe qua đích thực là hợp tình hợp lý, nhưng… Lạc Lan hỏi: “Có khi nào hắn giả vờ?”
“Không giống.” Lâm Kiên chỉ vào đề nghị đầu hàng, nói: “Tả Khâu Bạch có hứa, hắn sẽ đưa một nửa số hạm trưởng trên mẫu hạm Bắc Thần đến mẫu hạm Anh Tiên số 2 đầu hàng, lúc đổ bộ lên chiến hạm, trước tiên sẽ buông bỏ vũ trang, tiếp nhận kiểm tra.”
Lạc Lan xem kỹ đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch, đích thực vô cùng có thành ý, không có bất kỳ vấn đề gì.
Nếu một nửa tướng lĩnh của mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần buông bỏ vũ trang, tiến vào mẫu hạng vũ trụ Anh Tiên, dưới sự khống chế của trọng binh Đế Quốc Ar, mặc kệ người của Bắc Thần có hoàn mỹ, binh lực sung túc đến cỡ nào, cũng không thể làm loạn gây chuyện.
Nhưng nàng luôn cảm thấy có chút lo lắng.
Lâm Kiên lời nói thành khẩn: “Bệ hạ, đó là mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần! Chúng ta không thể từ chối đầu hàng của bọn họ. Nếu Bắc Thần và Anh Tiên số 2 cùng chiếm giữ tinh vực Odin, cho dù là Thần Sa, chỉ sợ cũng không thể giữ được Relicta! Nếu chúng ta lo lắng Tả Khâu Bạch, không lấy việc hắn có thể xuất chiến, chỉ tin tức Bắc Thần đầu hàng cũng đủ là một đả kích nghiêm trọng đối với Liên Bang Odin, làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn họ, không chỉ là uy hiếp trước mắt, mà còn là ích lợi của chiến lược lâu dài.”
Lạc Lan nói: “Ta hiểu.”
Đúng như lời Lâm Kiên nói, đó là mẫu hạm Bắc Thần, theo một ý nghĩa nào đó, giống như một tượng trưng của Liên Bang Odin, nó đầu hàng vốn là mục đích phát động chiến tranh của Đế quốc Ar, bọn họ không thể từ chối.
Lâm Kiên cam đoan: “Sự việc trọng đại, thần sẽ hết sức cẩn thận, sắp xếp từng bước một.”
Lạc Lan nói: “Nói với Tả Khâu Bạch ta đồng ý toàn bộ điều kiện của hắn.”
Vừa không thể bởi vì lo lắng vô căn cứ từ chối đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch, vừa không thể hoàn toàn tin tưởng Tả Khâu Bạch, nên an tâm nhận lời buông bỏ vũ khí của hắn, chỉ có thể đề cao cảnh giác, làm tốt bố trí cẩn thận, đi từng bước trông chừng từng bước.
————·————·————
Lâm Kiên cùng với Lạc Lan nói xong chính sự, cười hì hì nói: “Chuyện công xong rồi, bàn chút chuyện riêng. Thần có tin vui báo cho ngài biết.”
Lạc Lan đưa tay làm ra thủ thế mời, ý bảo hắn tiếp tục.
“Thiệu Gia có thai rồi.”
Lạc Lan mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Kiên.
Lâm Kiên gần đây vẫn ở mẫu hạm Anh Tiên số 2. Hắn và công chúa Thiệu Gia có cơ hội gặp trực tiếp chính là lúc trao đổi con tin, Thiệu Gia sau khi thoát ra từ tay của Tả Khâu Bạch, dường như đợi ở mẫu hạm Anh Tiên 2 hai ngày, nghỉ ngơi và hồi phục sau đó mới trở về Hominis.
Lâm Kiên nháy mắt đắc ý với nàng, “Từ nhỏ đến lớn, luôn nghe cha thần lải nhải ngài lợi hại thế nào, cảm giác vẫn đang chạy phía sau ngài, cuối cùng cũng có chuyện làm được trước ngài.”
Lạc Lan đưa tay, “Cho ta một viên kẹo.”
Lâm Kiên nhịn không được cười ha ha, lấy ra một viên kẹo đưa cho Lạc Lan.
Lạc Lan từ từ bóc giấy gói kẹo, nhưng không tự mình ăn, mà đưa lại cho Lâm Kiên
Lâm Kiên kinh ngạc nhìn nàng.
Lạc Lan nói: “Ta đề nghị cậu ăn kẹo trước.”
Lâm Kiên đã bị Lạc Lan dọa sợ, lập tức đề phòng cao độ: “Tại sao? Ngài muốn làm gì?”
“Cậu ăn kẹo trước đi.”
Lâm Kiên hít sâu, nhét kẹo vào miệng.
Lạc Lan đứng dậy, đi qua mở cửa khoang thuyền, vẫy vẫy tay với bên ngoài.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch nắm tay nhau đi tới.
Lạc Lan giới thiệu với Lâm Kiên: “Đây là con trai và con gái của ta.”
Lâm Kiên nhìn Tiểu Triều và Tiểu Tịch, giống như bị sét đánh, vẻ mặt dại ra.
Lạc Lan nói với Tiểu Triều cà Tiểu Tịch: “Đây là ngài nguyên soái Lâm Kiên, bạn thân của mẹ, các con gọi là Lâm thúc thúc.”
“Chào Lâm thúc thúc!” Tiểu Triều và Tiểu Tịch lễ phép đến gần Lâm Kiên chào hỏi.
Lâm Kiên rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, tằng hắng vài tiếng, đả thông kẹo đang mắc kẹt trong cuống họng. Quả nhiên cần ăn kẹo trước!
Hắn lắp bắp nói: “Chào… Chào hai con!”
Tiểu Triều nở nụ cười, “Ngài không giống như nguyên soái, con nghĩ nguyên soái sẽ rất hung dữ!”
Lâm Kiên trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan xin lỗi nhún nhún vai, không áy náy nói: “Ta cảm thấy truyền thống tốt đẹp của Lâm thúc thúc là phải kế thừa, cậu có thể nói với con của cậu ‘ở tuổi của con, con gái của nữ hoàng, có thể làm cái này, có thể làm cái kia’.”
Lâm Kiên cố khống chế tức khí khó nuốt xuống đang ở trong lồng ngực, hắn hung hăng trừng mắt liếc Lạc Lan một cái, quay đầu cười ngọt ngào với Tiểu Triều và Tiểu Tịch: “Hai con tên gì?”
“Tiểu Triều.”
“Tiểu Tịch.”
Lâm Kiên nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan đi đến giữa hai con, mỗi tay ôm vai của một đứa, bình tĩnh nói: “Tiểu Triều là chị, Anh Tiên Thần Triều. Tiểu Tịch là em, Anh Tiên Thần Tịch.”
Lâm Kiên biểu cảm đột nhiên thay đổi, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Nữ hoàng bệ hạ là thành viên của hoàng thất Anh Tiên, là hoàng đế đương nhiệm của Đế Quốc Ar, chắc chắn hiểu rõ lời nói vừa rồi của mình có ý nghĩa như thế nào. Chỉ cần hai đứa bé lấy tên dòng họ “Anh Tiên”, chính là hoàng đế đã thừa nhận hai đứa là huyết mạch của hoàng thất. Làm con của nữ hoàng, Anh Tiên Thần Triều và Anh Tiên Thần Tịch chính là người thừa kế ngôi vị thứ nhất và thứ hai của Đế Quốc Ar.
Nữ hoàng bệ hạ cũng biết rất rõ cách đặt tên cho thành viên của hoàng thất Anh Tiên cũng rất quy củ, phía trước là tên dòng họ cha mẹ kết hợp, phía sau là tên gọi. Anh Tiên là họ mẹ, Thần chắc chắn là họ cha, theo sau đó mới là tên gọi.
Lâm Kiên giống như nín thở tĩnh khí hỏi: “Thần, ai là Thần?”
“Thần của Thần Sa.”
Lâm Kiên ngã ngồi trên ghế sa lon, tay run run lấy từ trong túi ra một viên kẹo, không nói tiếng nào nhét kẹo vào miệng. Hắn từ nhỏ được cho rằng có sức chịu đựng phi phàm, nhưng từ khi gặp Anh Tiên Lạc Lan, tất cả khích lệ đều tan thành mây khói.
————·————·————
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Triều và Tiểu Tịch chân chính nghe được tên của mình.
Khi ở Khúc Vân tinh, hai đứa được gọi tên theo dòng họ của dì Amy, gọi là Ngải Tiểu Triều và Ngải Tiểu Tịch.
Chỉ là một cái tên mà thôi, vị nguyên soái thúc thúc này nét mặt lại không còn chút máu, hồn phi phách tán sao?
Tiểu Triều và Tiểu Tịch đều lo lắng cho mẹ, vị nguyên soái như vậy dường như chẳng đáng tin cậy!
Lạc Lan ôm hai đứa con đi đến bên cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Mẹ đã đưa cho Lâm thúc thúc một vấn đề khó, thúc thúc phải có thời gian suy nghĩ một chút.”
“Vấn đề khó gì ạ?”
“Mẹ muốn công bố thân phận của các con, cần thúc thúc ủng hộ.”
“Mẹ muốn cho mọi người biết chúng con là con của mẹ?”
“Ừ.” Lạc Lan xoa bóp vai của hai con, “Mẹ là hoàng đế, nếu chính thức công bố thân phận của các con, sẽ tương tự với đồng thời xác nhận các con là người kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
“À—” Tiểu Triều đã hiểu.
Thanh Việt đã từng kể qua chuyện của hoàng thất Anh Tiên, hoàng đế của bọn họ là loài người mang gene thuần chủng, em và Tiểu Tịch cũng vậy.
Tiểu Tịch sau khi hiểu được nguyên nhân lại không cảm thấy hứng thú, em chăm chú nhìn ra phi cơ chiến đấu lâu lâu bay qua bay lại ở bên ngoài, cẩn thận quan sát từng động tác bay của bọn chúng.
Tiểu Triều ngồi ngay ngắn trên ghế an toàn, lưng thẳng, ánh mắt trông đợi nhìn Lâm Kiên, đôi mắt sáng lấp lánh, cực kỳ hấp dẫn trìu mến.
Lâm Kiên muốn mặc kệ cũng không thể được.
Hắn cười cười với Tiểu Triều, ôn hòa nói: “Hai con ra ngoài chơi một lát, chú với mẹ con cần bàn một số chuyện.”
Lạc Lan nói: “Cứ để hai đứa ở lại. Diệp Giới từ ba tuổi đã bắt đầu học tập gánh vác trách nhiệm bản thân. Hai đứa hiện tại bắt đầu không sớm đâu.”
Lâm Kiên thở dài, xem ra nữ hoàng bệ hạ đã quyết định.
“Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, ngài mạo hiểm ngôi vị hoàng đế của mình, bọn chúng… bọn chúng…”
“Bọn chúng mang gene dị chủng, hoàng thất Anh Tiên quy định chỉ có con người mang gene thuần chủng mới có thể kế thừa ngôi vị.”
Lâm Kiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lạc Lan. Cái gì ngài cũng biết, lại còn cố tình đối nghịch với quy củ hơn vạn năm!
Lạc Lan nói: “Trước đây, cha ta có kể qua một câu chuyện. Rất lâu trước kia, thủy tổ của chúng ta, con người trên trái đất đều tin rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ, cho là mặt trời quay quanh trái đất, sau đó có một nhà khoa học đưa ra nhận xét khác, ông ta nói không phải mặt trời quay quanh trái đất, mà là trái đất quay quanh mặt trời, thời điểm đó mọi người đều nghĩ ông ta đã sai lầm, đem thiêu sống ông ta. Từ quá khứ đến hiện tại, tiến bộ của loài người đã và đang không ngừng phá vỡ nhưng nhận thức và quy định nguyên thủy, gian nan tiến bước.”
Lâm Kiên im lặng không nói gì.
Lạc Lan nói: “Cậu có lưu ý đến chuyện hoàng thất Anh Tiên trong sáu bảy trăm năm nay không hề có người thể năng cấp 2A hay không? Ngoại trừ ca ca của ta Diệp Giới.”
“Không chỉ là hoàng thất Anh Tiên, còn có người trong nhà thần, thần là người duy nhất có thể năng 2A trong mấy trăm năm qua, thần từng thầm nghĩ qua nguyên nhân. Chắc chắn không phải thần so với người khác thiên phú cao hơn, mà nhờ chăm chỉ hơn. Chắc hẳn là phương pháp huấn luyện của Diệp Giới bệ hạ, còn liên quan đến thuốc trợ giúp ngài đã cho thần.”
“Cậu đoán không sai. Loại thuốc đó rất quý hiếm, cho dù là hoàng tộc, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên được dùng.”
Lâm Kiên đã hiểu lời nói Lạc Lan không nói ra khỏi miệng, gene của bọn họ đích thực ngày càng yếu kém.
Lạc Lan nói: “Theo lịch sử tiến hóa lâu dài của sinh vật, dị biến không phải là nguy cơ, mà là cơ hội. Thậm chí là cơ hội sống sót trong lúc nguy hiểm. Khi chúng ta định ra phạm vi hoạt động, vì con người cách ly sinh sản, nghĩ rằng tự mình rời xa nguy hiểm, kỳ thật chính là tự diệt trừ cơ hội sống sót của mình.”
Theo lý trí, Lâm Kiên đã hoàn toàn chấp nhận cách nói của Lạc Lan, nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn, khiến hắn cảm thấy chuyện này vẫn không thể thuận lý thành chương thừa nhận. Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Triều, một hoàng đế mang gene dị chủng, một hoàng đế dị chủng? Sao có thể được?
Lạc Lan nhỏ giọng nói: “Tiểu Triều không phải là hoàng đế đầu tiên của Đế Quốc Ar mang gene dị chủng.”
Lâm Kiên bỗng nhiên đứng lên, mặt đầy kinh hãi trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Không thể nào là Anh Tiên Lạc Lan! Nàng đã tiếp nhận kiểm tra qua gene của mình ở trước mặt mọi người. Gene của nàng hoàn mỹ không tì vết. Vậy… Vậy chính là…
Lạc Lan trong ánh mắt ẩn chứa đau xót vô tận, “Ca ca của ta, Anh Tiên Diệp Giới.”
Tình cảm của Lâm Kiên đối với Anh Tiên Diệp Giới không phải bình thường.
Sau khi cha qua đời, hắn vẫn theo bên cạnh Diệp Giới, Diệp Giới dẫn dắt hắn trưởng thành, dạy hắn thái độ làm người. Trong lòng hắn, Diệp Giới không chỉ là hoàng đế hùng tài vỹ lược, mà còn là người anh dốc lòng dạy dỗ nên người. Bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, không có Diệp Giới, cũng không có Lâm Kiên của ngày hôm nay.
Lâm Kiên lắp bắp nói: “Bệnh…bệnh của Diệp Giới bệ hạ.”
Lạc Lan gật đầu, “Ca ca bị ám sát ở Liên Bang Odin, thiếu chút nữa đã chết, vì cứu sống anh ấy, giáo sư An trong lúc cấp bách với sự đồng ý của ta đã phẫu thuật gene cho ca ca, đưa vào gene dị chủng.”
Lâm Kiên cảm thấy trên cổ giống như bị một dây thừng siết chặt, hô hấp cũng khó khăn, nhịn không được cởi bỏ hai nút phía trên của quân phục.
Hóa ra, Anh Tiên Diệp Giới trở về từ liên bang Odin đã mang gene dị chủng. Cũng có nghĩa là giây phút hắn bắt đầu đi theo Diệp Giới bệ hạ, ngài đã là người mang gene dị chủng. Vài thập niên qua đi, Anh Tiên Diệp Giới mà hắn quen biết, thấu hiểu, tôn trọng, kính yêu vẫn luôn là một dị chủng.
Lạc Lan hỏi: “Ca ca ta thống trị đế quốc Ar hơn bốn mươi năm, cậu vẫn theo bên cạnh anh ấy, tận mắt chứng kiến từng thái độ hành động của anh ấy, cậu cảm thấy anh ấy là một hoàng đế tốt, hay một hoàng đế kém cỏi?”
Lâm Kiên không chút do dự nói: “Hoàng đế tốt!”
Lạc Lan nhìn Lâm Kiên, kiên định nói: “Cậu có thể bởi vì Anh Tiên Thần Triều tàn bạo vô năng, ngu ngốc hèn kém, tùy hứng hồ đồ mà phủ nhận quyền kế thừa của con bé, nhưng tuyệt đối không thể bởi vì gene của nó mà phủ nhận nó!”
Lâm Kiên nghĩ đến chính mình đã đi theo Diệp Giới hơn bốn mươi năm, nguyện trung thành với một hoàng đế mang gene dị chủng, hóa ra đã tự mình phạm phải cấm kỵ, bỗng nhiên cảm thấy tất cả cũng không phải khó chấp nhận như vậy.
Mọi quy tắc đều do con người định ra, nếu do con người định ra, vậy con người cũng có thể thay đổi!
Lâm Kiên đi qua, khom người cúi đầu với Tiểu Triều và Tiểu Tịch, lễ độ nói: “Hai vị điện hạ, rất vui vì hôm nay quen biết với hai người.”
Tiểu Triều nắm tay hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn Lâm thúc thúc.”
Tiểu Tịch học theo dáng vẻ của chị, cũng nắm tay hắn, “Cảm ơn Lâm thúc thúc.”
Lâm Kiên nghĩ đến tâm trạng của cha hắn năm đó khi nhìn thấy Diệp Giới và Lạc Lan, trăm cảm xúc hỗn loạn. Hắn quay đầu nói với Lạc Lan nửa đùa nửa thật: “Cảm tạ bệ hạ đã cho thần cơ hội lưu danh sử sách.”
Lạc Lan nói: “Cảm ơn anh nguyện lòng lưu danh sử sách.”
Lâm Kiên sinh ra ở trung tâm quyền lực, trưởng thành cũng trong trung tâm quyền lực, hắn biết rõ quyết định của Lạc Lan ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn tự nguyện vượt mọi chông gai, mạo hiểm thúc đẩy cải cách.
Lâm Kiên cười vươn tay, Lạc Lan cũng mỉm cười vươn tay, hai người ăn ý với nhau, nắm chặt tay của đối phương.
Lần đầu Lâm Kiên gặp Lạc Lan, đã sơ sơ đoán ra được dự tính của Diệp Giới, biết mình sẽ bắt tay với Lạc Lan, nhưng tuyệt đối không ngờ đến cách thức bắt tay như vậy, thật sự đi đến nước này, hắn cảm giác đây chính là cách thức tốt nhất – Vì một thế giới tốt đẹp, kề vai chiến đấu!
Lâm Kiên nói: “Thần sẽ dùng chút kế sách trước tiên liên hệ với chú thần, bất luận thế nào, thần cũng nhất định sẽ tranh thủ ủng hộ của Lâm gia.”
Lạc Lan nói: “Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết liên bang Odin càng sớm càng tốt, ngưng hẳn chiến tranh giữa dị chủng và nhân loại.”
Lâm Kiên trêu chọc: “Xem ra tên nô lệ bệ hạ nuôi dưỡng vẫn còn sống.”
Thần Sa đã chấp chính liên bang Odin, hoàn toàn có thể lập tức phát động tấn công. Với năng lực chỉ huy của Thần Sa, hạm đội đế quốc Ar lại do chính tay hắn đào tạo, toàn quân của tướng quân Lâm Lâu bọn họ bị giết sạch là điều hoàn toàn có thể. Chỉ cần tiền tuyến thảm bại, ngôi vị hoàng đế của Lạc Lan chắc chắn sẽ lung lay, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Thần Sa không làm vậy, ngược lại còn cho Lạc Lan thời gian một tháng để lui binh.
Lâm Kiên trước kia có trăm ngàn suy đoán vẫn không hiểu được tại sao Thần Sa không lập tức phát binh, hiện tại đã hiểu rõ, hóa ra trong lòng có ràng buộc; khó trách năm đó khi hắn và Lạc Lan đính hôn, Tiểu Giác đã nhìn hắn bằng ánh mặt tràn ngập thù hận tấn công.
Lạc Lan cười cười, thoải mái tự nhiên nói: “Đúng vậy, Tiểu Giác còn sống!”
Tuy Thần Sa không thừa nhận Tiểu Giác, nhưng Lạc Lan đã biết rõ, hai người bọn họ bởi vì thân phận đặc biệt, gánh trách nhiệm trên vai, không dám buông thả cảm xúc cá nhân, dễ dàng trả giá tín nhiệm, nhưng là một kẻ gây sự, Thần Sa vẫn hạ thủ lưu tình, chừa cho nàng một con đường sống.
Lâm Kiên nhìn hai đứa bé, bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy hy vọng ở tương lai.
Ngày lên là triều, ngày xuống là tịch. Triều triều tịch tịch, sáng tối luân phiên, hắc bạch cùng tồn tại, đó mới là trật tự thế giới.
Có lẽ, lúc sinh thời này, bọn họ sẽ được chứng kiến cuộc chiến phân tranh giữa dị chủng và loài người kéo dài mấy vạn năm cuối cùng đã có thể chấm dứt, mở ra một thời đại mới.
————·————·————
Lạc Lan dẫn theo hai đứa con trở lại khoang thuyền.
Thanh Sơ, Thanh Việt và Tử Yến đang im lặng ngồi chờ ở phòng khách.
Lạc Lan ngồi đối diện Tử Yến, nói thẳng vào vấn đề: “Anh muốn biết gì, hỏi đi!”
Tử Yến nhìn về phía Tiểu Triều và Tiểu Tịch.
Lạc Lan nói: “Nói cho thúc thúc các con biết tên của các con nào.”
Tiểu Triều mỉm cười ngọt ngào: “Con tên là Anh Tiên Thần Triều.”
Tiểu Tịch lạnh nhạt nói: “Con tên là Anh Tiên Thần Tịch.”
Tất cả mọi người đều biết quy định của hoàng thất Anh Tiên, mỗi danh xưng của từng thành viên trong hoàng thất đều lấy tên cha và mẹ kết hợp trước tiên, sau đó mới là tên gọi của mình. Tử Yến đương nhiên biết rõ, ánh mắt của hắn đăm đăm, nhìn chằm chằm hai đứa bé một lúc lâu, mới thật khó khăn nhìn về phía Lạc Lan.
Lạc Lan không để ý tới hắn, nói với Tiểu Triều và Tiểu Tịch: “Trước đây mẹ đã cho các con nghe ba các con hát, hình ảnh của ba, nhưng vẫn chưa nói cho các con biết tên của ông ấy.”
Tiểu Triều lập tức hỏi: “Ba tên gì?”
“Thần Sa.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch tuy có thể sử dụng internet, nhưng chỉ có thể xem các chương trình thiếu nhi, không thể xem tin tức thời sự, hơn nữa từ khi Thần Sa trở lại liên bang Odin, Lạc Lan đã dặn dò Amy, cấm hai đứa xem tin tức có liên quan đến liên bang Odin. Nên hai đứa nghe được hai chữ “Thần Sa” cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Tiểu Triều mong đợi hỏi: “Không phải mẹ đã nói ba đang ở trên chiến hạm sao? Có phải chúng con sẽ sớm được gặp ba?”
Lạc Lan nói: “Ba của các con đúng là đang ở trên chiến hạm, nhưng không phải là chiến hạm của đế quốc Ar, mà là chiến hạm của liên bang Odin.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch đưa mắt nhìn nhau.
Tuy hai đứa không biết liên bang Odin, nhưng biết liên bang Odin vẫn đang đánh nhau với đế quốc Ar.
Tiểu Tịch hỏi: “Tại sao ba lại ở trên chiến hạm của liên bang Odin?”
“Bởi vì ông ấy là Chấp Chính Quan của liên bang Odin.”
Tiểu Tịch nhớ đến con con phố trên hành tinh Dâu Tây, ba em đã kiên quyết xoay người rời đi, “Hai người là kẻ thù?”
“Theo một ý nghĩa nào đó, thì đúng vậy!” Lạc Lan cảm thấy càng giải thích càng phức tạp, không bằng đơn giản cho hai đứa xem sự thật.
Nàng mở thiết bị cá nhân, phát lên màn hình chương trình bình luận tin tức thời sự cho hai con xem.
Vài người bình luận chậm rãi nói.
“… Thần Sa phát động chính biến quân sự, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết Chấp Chính Quan tiền nhiệm Sở Mặc, trở thành Chấp Chính Quan tân nhiệm của liên bang Odin.”
“Chính phủ liên bang Odin không cho phép phỏng vấn, nhưng căn cứ vào thái độ làm việc trước mắt của Chấp Chính Quan Thần Sa, anh ta đối với đế quốc Ar vô cùng kiên quyết, yêu câu nữ hoàng đế quốc Ar nhanh chóng lui bình, ngừng hẳn hành vi xâm lược liên bang Odin…”
Bởi vì không có hình ảnh của Thần Sa, trên màn hình phát ra hình ảnh của Thần
Phong Tiểu Hoàn buồn bực nhìn thành quả ở trước mặt mình.
Trải qua mấy ngày cố gắng, cuối cùng em đã hoàn thành bài tập chế tạo―
Một cái máy phát điện tín nhỏ bằng ngón chân cái, rõ ràng là một sản phẩm thất bại.
Không biết có phải làm sai rồi không, sau khi mở nút, máy phát điện tín không có bất kỳ động tĩnh gì.
Phong Tiểu Hoàn chán nản ném cái máy điện tín lên bàn, nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế đến ngẩn người.
Em đã nhờ thầy giáo kiểm tra qua bản vẽ thiết kế, cũng có bổ sung thêm tài liệu, nhưng vẫn chưa thể dựa theo bản vẽ làm được máy điện tín, dì Lạc Lạc chỉ có một mình trên một hành tinh không người, chỉ có thể dựa vào một ít lý luận để mày mò, chắc hẳn đã thất bại rất nhiều lần?
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Phong Tiểu Hoàn quay đầu lại nhìn vào màn hình trên cửa khoang phòng, nhận ra là Tả Khâu Bạch.
Phong Tiểu Hoàn liếc mắt nhìn vào đống đồ hỗn loạn ở trên bàn, không chút để ý nói: “Mở cửa.”
Máy tính mở cửa.
Tả Khâu Bạch toàn thân quân trang, đi tới.
Hắn nhìn đống dụng cụ và linh kiện đầy ở trên bàn, liếc mắt một cái liền lấy ra từ bên trong cái máy phát điện tín, “Bài tập chế tạo của con đây sao?”
Phong Tiểu Hoàn mệt mỏi nói: “Thất bại.”
Tả Khâu Bạch bỏ lại cái máy phát điện tính lên bàn, vẻ mặt ôn hòa nói: “Giờ học bắn của con đến rồi.”
Phong Tiểu Hoàn buồn bực than thở, chỉ có thể theo Tả Khâu Bạch đi học.
Đi vào sân huấn luyện, Phong Tiểu Hoàn nhìn ngó bốn phía, chán nản hỏi: “Không phải đến giờ học rồi sao? Thầy giáo đâu?”
Tả Khâu Bạch nói: “Hôm nay ta dạy con học.”
Phong Tiểu Hoàn kinh ngạc nhìn Tả Khâu Bạch.
Tuy rằng em hoàn toàn không biết chuyện gì bên ngoài, không biết thì không biết, nhưng em vẫn biết hiện tại tình thế rất bất lợi đối với Tả Khâu Bạch. Một bên là Anh Tiên Lạc Lan của Đế Quốc Ar, một bên là Thần Sa của Liên Bang Odin, cả hai đều là những nhân vật cứng rắn thủ đoạn, Tả Khâu Bạch chắc chắn áp lực rất lớn, sao lại có thời gian dạy em học?
Tả Khâu Bạch lấy ra một khẩu súng, đưa cho Phong Tiểu Hoàn.
“Thầy giáo nói con có năng khiếu bắn súng, gần đây học được không tệ, bắn vài phát cho ta xem thử.”
Phong Tiểu Hoàn chần chừ một chút, hai tay cầm súng, nổ súng nhắm ngay vào mục tiêu đang di động.
Tả Khâu Bạch chỉ ra những lỗi nhỏ của Phong Tiểu Hoàn, chỉnh lại từng chi tiết trong tư thế bắn của em.
Hắn đứng phía sau lưng cầm tay Phong Tiểu Hoàn, cùng em bắn liên tiếp mười phát súng, cho đến khi Phong Tiểu Hoàn cảm giác có gì đó, Tả Khâu Bạch mới buông em ra.
“Trước khi dùng tay chân giữ tư thế, con đã dùng đầu óc phân tích đánh giá sao? Súng là một phần của cơ thể con, không phải là công cụ, không cần dùng bộ não phân tích, hãy dùng cơ thể nhớ kỹ cảm giác vừa rồi.”
Tả Khâu Bạch để Phong Tiểu Hoàn tự bắn.
Tả Khâu Bạch đứng một bên chăm chú nhìn, một lúc sau, hắn lại nắm tay hướng dẫn Phong Tiểu Hoàn bắn.
“Khi con dùng tay đánh một người, sẽ không nghĩ sẽ nhắm vào đâu, mà lập tức đánh tới. Bắn và đánh cũng cùng một đạo lý, không cần tự hỏi phân tích hay nhắm bắn, chỉ cần nổ súng.”
Để Tả Khâu Bạch không nề hà phiền phức dạy đi dạy lại vài lần, Phong Tiểu Hoàn cũng dường như thật sự cảm nhận được cảm giác thần kỳ “súng là một phần của cơ thể”. Cảm thấy được bản thân giống như thật sự chạm đến bí quyết xạ thủ. Chỉ cần kiên trì luyện tập, một ngày kia, em nhất định sẽ trở thành cao thủ bắn súng.
Không để ý, hơn hai giờ học bắn súng đã kết thúc.
Phong Tiểu Hoàn cảm thấy mình vẫn còn thừa sức lực, Tả Khâu Bạch lại nói dừng ở đây.
Phong Tiểu Hoàn ý nghĩ còn chưa hết, vẫn muốn tiếp tục luyện tập trong chốc lát, Tả Khâu Bạch khuyên bảo: “Vừa phải thôi, nếu còn luyện tập nữa, ngược lại sẽ hủy hoại ngộ tính của mình, về sau con chỉ cần dựa theo cảm giác luyện tập tiếp, nhất định sẽ bách phát bách trúng.”
Phong Tiểu Hoàn buông súng, có chút xấu hổ khó hiểu: “Cảm ơn.”
Tả Khâu Bạch mỉm cười nói: “Về phương diện bắn súng này, con giống ta, ngộ tính cao hơn mẹ con. Ta có dạy mẹ con bắn súng, chẳng những không dạy được cô ấy, mà ngược lại còn bị cô ấy hung hăng mắng cho một trận.”
Phong Tiểu Hoàn nhịn không được hỏi: “Ông khẳng định tôi là con gái của ông?”
Tả Khâu Bạch chỉ chỉ vào tim, “Ta biết, rất nhiều năm trước, bởi vì ta không có mắt nhìn, mới đẩy mẹ con vào đường cùng, không thể không tìm đến tay phải của thần xin giúp đỡ, bây giờ ta sẽ dùng trái tim cảm nhận.”
Phong Tiểu Hoàn không cười nhạo.
Em không thể nào giống như trước kia châm chọc khiêu khích.
Người đàn ông này tuy đã cho em một nửa bộ gene, nhưng chưa bao giờ lưu lại trong đời em bất cứ thứ gì. Không dạy em nói chuyện khi em bi bô tập nói, không dạy em cách đi khi em chập chững từng bước đi, càng không làm bạn với em khi em cô đơn bất lực. Nhưng, vừa rồi khi ông ta nắm tay em, thật lòng dạy em bắn súng, Phong Tiểu Hoàn đã hiểu được những hiểu biết và thể nghiệm trong cuộc đời của ông ta, bọn họ không phải là những người xa lạ.
Tả Khâu Bạch lấy ra một khẩu súng ngắn tinh xảo, đưa cho Phong Tiểu Hoàn.
Phong Tiểu Hoàn theo bản năng nhận súng, không hiểu nhìn Tả Khâu Bạch.
Tả Khâu Bạch nói: “Súng Tử Thần, còn được gọi là Mưa Sao Băng tử thần, một lần chỉ có thể bắn một phát súng, thuộc tính rất yếu, nhưng bắn vào người chắc chắn sẽ chết. Ta giữ không có tác dụng, con cầm lấy phòng thân đi!”
“Tôi không cần!” Phong Tiểu Hoàn muốn trả lại cho Tả Khâu Bạch.
“Nhận đi! Coi như là món quà chia tay của người cha thất bại này cho con.”
Chia tay? Phong Tiểu Hoàn trợn mặt nhìn Tả Khâu Bạch.
Vài người cảnh vệ xuất hiện tại sân huấn luyện.
Tả Khâu Bạch ra lệnh: “Đưa nó vào khoang, giam lại, không cho phép nó ra khỏi khoang nửa bước.”
“Vâng.” Hai cảnh vệ bắt lấy Phong Tiểu Hoàn bước đi.
Phong Tiểu Hoàn giãy giụa quay đầu lại lớn tiếng hỏi: “Tả Khâu Bạch, ông muốn làm gì?”
Tả Khâu Bạch không trả lời, chỉ mỉm cười phất phất tay với Phong Tiểu Hoàn.
Phong Tiểu Hoàn bị cảnh vệ dẫn về khoang phòng.
Cánh cửa khoang phòng bị khóa chặt, nhốt em bên trong.
Phong Tiểu Hoàn nhìn vào món quà chia tay khẩu súng Tử Thần ở trong tay mình, nhớ lại các nghiên cứu viên và Tử San đang hôn mê bị mấy tên lính giải đi, trong lòng hốt hoảng.
Em vỗ vỗ cánh cửa gọi to “Tả Khâu Bạch”. Không ai để ý tới.
Em thử đấm đá để mở cảnh cửa khoang phòng, nhưng cho dù em thử thế nào, cũng đều không thể mở cửa khoang.
Tuyệt vọng, Phong Tiểu Hoàn dựa đầu vào cửa khoang, thì thào nói nhỏ: “Dì Lạc Lạc, con nên làm gì đây?”
Đột nhiên, em nhớ tới gì đó, liền quay người nhìn lại cái máy phát điện tín thất bại ở trên bàn.
Em bước nhanh đến trước bàn, mở màn hình, bắt đầu xem lại bản vẽ từ đầu, kiểm tra từng lỗi nhỏ mình đã phạm sai lầm.
————·————·————
Khúc Vân tinh.
Cảng vũ trụ.
Tử Yến và A Thịnh đeo còng tay đi xuống phi thuyền, được một đám cảnh vệ áp giải vào một chiếc xe thiết giáp không trọng lực.
Lạc Lan ngồi ở ghế trước, đang xử lý văn kiện.
Tử Yến làm như không thấy, im lặng ngồi vào xe, biểu cảm “tâm như tro tàn”, giống như đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết.
A Thịnh cố gắng nặn ra một nụ cười, thò người qua, ăn nói khép nép, hỏi: “Gần đây có tin tức của Tiểu Hoàn không?”
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Không có tin gì chính là tin tốt.”
A Thịnh lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Từ trên cao nhìn xuống bên ngoài, cảnh vật ở trên mặt đất giống như đã từng quen biết, cũng giống như nơi xa lạ, A Thịnh không kiên nhẫn hỏi: “Đây là đâu?”
“Khúc Vân tinh.” Lạc Lan nói.
A Thịnh vô cùng kinh ngạc, mới hơn mười năm trước đây thôi, nay đã hoàn toàn nhận không ra, “Khúc Vân Tinh thay đổi nhiều quá.”
Lạc Lan đầu còn chưa nâng đã nói: “Tương lai sẽ thay đổi nhiều hơn nữa.”
Từ đầu đến cuối, mặc kệ Lạc Lan nói gì với A Thịnh, Tử Yến đều vẻ mặt đờ đẫn, giống như biến thành kẻ điếc, không nghe thấy gì.
————·————·————
Xe thiết giáp bay qua một khu đất trống trải không người, đáp xuống trước một tòa nhà công ty bào chế dược phẩm gene sinh học mới xây dựng.
Tử Yến và A Thịnh mang còng tay, theo sau Lạc Lan, đi qua một đại sảnh rộng rãi sáng sủa.
Người máy tiếp tân lễ phép chào hỏi: “Xin chào!”
A Thịnh gọi nhỏ một tiếng “Thiệu Dật Tâm”, Tử Yến theo ánh mắt của hắn nhìn qua, phát hiện trên màn hình hiển thị là tên tòa nhà “công ty bào chế dược phẩm gene sinh học Anh Tiên Diệp Giới”, biểu cảm của hắn rốt cuộc có một chút thay đổi, ánh mắt lộ ra kinh ngạc khó hiểu, cảnh giác đề phòng.
Dọc theo một thông đạo khép kín, Lạc Lan dẫn bọn họ đi qua tầng tầng lớp lớp cánh cửa kim loại được bảo vệ chặt chẽ, chính giữa còn đi qua một căn phòng khử độc hình trụ.
Lớp sương màu trắng phun ra khắp người bọn họ, khử trùng toàn bộ thân thể, một người máy loại nhỏ cẩn thận quét sạch vệ sinh giày của bọn họ, một con vi khuẩn cũng không buông tha.
Tử Yến và A Thịnh đều biểu cảm đông cứng, bước đi ngày càng nặng nề.
A Thịnh nhịn không được lên tiếng hỏi: “Cô muốn dùng chúng tôi làm thí nghiệm cơ thể sống nữa sao?”
Lạc Lan im lặng dừng bước.
Một chớp mắt sau, nàng quay đầu lại nhìn Tử Yến, “Đó cũng là phán đoán của anh sao? Cho rằng tôi thành lập một khu căn cứ thí nghiệm bí mật, nghiên cứu vũ khí gene nhằm vào dị chủng, hiện tại muốn bắt hai anh làm thí nghiệm cơ thể sống.”
Tử Yến lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lạc Lan trong ánh mắt thoáng chút chua xót, tự giễu nói: “Cũng là thời gian hơn mười năm, Lạc Tầm đã khiến anh cảm thấy cô ấy là thiên sứ, còn tôi lại khiến anh cảm thấy là quỷ dữ, xem ra tôi thực sự nên kiểm điểm mình một chút.”
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan, đang muốn cẩn thận nhận ra biểu cảm của nàng, Lạc Lan đã quay người lại, im lặng tiếp tục đi về phía trước.
————·————·————
Cuối cùng một cánh cửa kim loại mở ra, trước mắt rộng mở.
Một căn phòng bán nguyệt rộng lớn, giống như phòng điều khiển trung tâm. Bốn phía là đủ loại dụng cụ theo dõi, vách tường hình cung nửa vòng tròn toàn bộ đều làm bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy dây truyền sản xuất to lớn đồ sộ ở bên ngoài.
Vài nhân viên nghiên cứu mặc trang phục trắng đang ngồi trước bàn căng thẳng làm việc, Thứ Hồng cũng đang khẩn trương bận rộn, hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, kiểm tra đối chiếu từng dãy số liệu dày đặc.
Amy ngồi trên ghế làm việc thoải mái, mặt mày tràn ngập biểu cảm đè nén “Lão nương đây thật nhàm chán”, hoàn toàn không hiểu những người xung quanh đang làm gì, chỉ có thể tự ngắm nghía mái tóc của mình.
Cô nhìn thấy Lạc Lan đi vào, liền tỏ ra bộ dáng “Tạ ơn trời rốt cuộc cô cũng tới rồi”.
Lạc Lan không để ý tới cô, nàng đi đến bên cạnh Thứ Hồng, hỏi nhỏ: “Thế nào?”
Thứ Hồng cũng nhỏ giọng báo cáo công việc với nàng.
Amy không dám quấy rầy nàng, chỉ có thể tự mình tìm chuyện vui.
Cô phất phất tay với A Thịnh, nhiệt tình nói: “Đã lâu không gặp.”
A Thịnh hướng cô mỉm cười lo lắng, thì thầm với Tử Yến: “Chúng ta hình như đã hiểu lầm bệ hạ.”
Amy cũng phất phất tay cười với Tử Yến, giống như đã quen biết từ rất lâu, nói: “Ngài nhất định là Thiệu Dật Tâm, tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng tai nghe đại danh đã lâu, nhớ mãi không quên.” Cô chỉ chỉ vào cổ tay mình, “Nó còn vì hai người mà bị bắn trọng thương.”
Tử Yến nghe không hiểu cô nói gì.
Amy bĩu môi với Lạc Lan, xòe ra ngón cái và ngón trỏ, nhắm vào cổ tay mình, điệu bộ giống như nổ súng bắn.
Tử Yến cảm thấy hoang mang.
Hai người phụ nữ này rõ ràng quen biết nhau rất thân, hoàn toàn không giống với loại người có thể bắn nhau, hơn nữa còn là vì hắn.
Lạc Lan đột nhiên cất giọng hỏi: “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Tất cả các nghiên cứu viên biểu hiện nghiêm túc, người này tiếp nối người kia lớn tiếng trả lời: “Đã xong!”
Mỗi người đều chăm chú nhìn vào màn hình làm việc của mình, Thứ Hồng cũng ngồi vào bàn làm việc ở chính giữa phòng, vô cùng chăm chú nhìn màn hình làm việc.
Lạc Lan đứng ở phòng theo dõi đầu tiên, cách bức tường thủy tinh, nhìn vào dây chuyền sản xuất mới tinh.
Phòng theo dõi vốn đã im lặng nay càng im lặng hơn.
Bọn họ biểu cảm nặng nề, thái độ nghiêm túc, lây sang Tử Yến, A Thịnh và Amy, tuy rằng ba người hoàn toàn không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng cũng biết tự giác nín thở tĩnh khí, sợ quấy rối bọn họ.
Tử Yến theo ánh mắt của Lạc Lan nhìn ra ―
Một dây chuyền sản xuất nằm trong im lặng, hàng loạt cánh tay máy được sắp xếp trật tự nhịp nhàng, lóe ra ánh kim loại sáng loáng lạnh băng, cứng rắn, kiên định, giống như một chiến sĩ kiên cường mạnh mẽ đang cùng đội nhóm chờ đợi mệnh lệnh.
Lạc Lan ra lệnh: “Bắt đầu!”
Thứ Hồng mười ngón tay đánh bàn phím, đưa mệnh lệnh vào máy tính điều khiển.
Máy tính điều khiển trung tâm vang lên âm thanh không phân biệt nam nữ, không có cảm xúc của máy móc: “Sản xuất chuẩn bị khởi động, mời xác nhận kiểm nghiệm…”
Theo từng mệnh lệnh, toàn bộ dây chuyền sản xuất giống như một con quái vật khổng lồ sống lại, bắt đầu rầm rập vận động, trong nhà xưởng rộng lớn, hàng trăm hàng ngàn cánh tay máy đều đang thao tác nhịp nhàng.
Theo dây chuyền sản xuất chuyển động, phía cuối dây chuyền xuất hiện một loạt các ống thuốc tiêm.
Người máy tùy tay lấy ra một ống thuốc đi kiểm tra kiểm nghiệm cho ra kết quả: Đạt tiêu chuẩn.
Nhân viên kiểm tra chất lượng cũng tùy tay lấy một ống mẫu đi kiểm tra kiểm nghiệm, cho ra kết quả: Đủ tiêu chuẩn.
Thứ Hồng nét mặt đăm đăm rốt cuộc cũng giãn ra, lộ ra ý cười như trút được gánh nặng, các nhân viên nghiên cứu khác cũng gương mặt mệt mỏi hòa lẫn với nụ cười vui sướng.
Amy bàng quan từ trước đến giờ xem không hiểu, thân thiết hỏi: “Thành công phải không?”
Thứ Hồng cầm lấy một ống thuốc tiêm được người máy đưa tới, vừa xem kết quả xét nghiệm, vừa nước mắt rưng rưng gật đầu.
“Tốt quá, chúc mừng mọi người!”
Amy giống như một đứa bé vỗ tay hoan hô, nhưng thật ra hoàn toàn không biết thành công cái gì, thành công có ý nghĩa như thế nào. Cô chỉ nhìn thấy Lạc Lan và Thứ Hồng bọn họ đều vô cùng khẩn trương xem trọng, cảm giác chắc chắn đây là thứ rất quan trọng, nên hùa theo cùng vui mừng với bọn họ.
Thứ Hồng bưng khay thí nghiệm, đem một lượng lớn thuốc đã bào chế thành công đến trước mặt Lạc Lan, để nàng kiểm chứng.
Amy tò mò hỏi: “Thuốc này trị bệnh gì?”
“Mike.” Lạc Lan cầm lấy một ống tiêm, vẫy tay với Mike đang đứng ở một góc nhỏ.
Mike lập tức đi đến trước mặt Lạc Lan.
Lạc Lan chỉ chỉ vào tay hắn, ý bảo hắn cuốn tay áo lên.
Mike không chút do dự làm theo.
Lạc Lan tiêm ống thuốc vào cơ thể Mike, “Gene bệnh của anh là do gene nguyên thủy có nhiều chỗ thiếu hụt gây ra bệnh, một đợt điều trị tiêm ba lần, sau mười hai đợt điều trị, có thể loại trừ tận gốc.”
Mike vừa mừng vừa sợ, xúc động đến nổi không thể tin, hỏi: “Không cần phải làm giải phẫu điều trị đắt tiền cũng có thể chữa được sao?”
Amy bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt với Lạc Lan, lớn tiếng hỏi: “Đây rốt cuộc là thuốc gì?”
Thứ Hồng mắt rưng rưng nói: “Nó tên là Tịch Tà, có thể tự bổ khuyết các nơi thiếu hụt trên gene nguyên thủy, tăng cao tỷ lệ sinh sản, có thể làm cho gene dị chủng và gene con người dung hợp, giảm bớt xác suất gene dị biến.”
Amy trợn mắt há hốc mồm.
Tử yến cũng trợn mắt há hốc mồm.
A Thịnh bởi vì đã được Lạc Lan làm thí nghiệm cơ thể, liên tưởng tới những thay đổi trên thân thể mình, hắn rất nhanh liền nhận ra, vui mừng hỏi Thứ Hồng: “Ý của cô là loại thuốc tiêm này có thể hạ thấp xác suất bộc phát gene bệnh của dị chủng.”
“Đúng vậy!” Thứ Hồng nhìn chằm chằm Tử Yến, giống như nhà chuyên môn giảng giải cho hắn nghe, “Theo các số liệu ở trước mắt cho thấy, Tịch Tà có hiệu quả phòng bệnh hơn chữa bệnh. Nếu như những dị chủng nhỏ tuổi được chích ngừa, sẽ ngăn chặn vô cùng hiệu quả đối với phần lớn các gene bệnh dị biến, hạn chế xác suất phát bệnh rất cao, sau khi trưởng thành sẽ tăng dần khả năng sinh sản. Đối với những người có thể năng khác nhau, Tịch Tà tiêm vào cũng không giống nhau, nó được chia thành mức hai, mức bốn, mức sáu, mức chín. Ngoài ra còn có hai mức độ không công khai chào bán là mức Thiên và mức Địa, chuyên cung cấp đặc biệt cho quân đội, có thể loại bỏ đột phát dị biến của những người trên thể năng cấp A.”
Tử Yến quay đầu, nhìn vào dây chuyền sản xuất đang bận rộn thao tác, không ngừng vận động.
Lời nói của Thứ Hồng vẫn không ngừng vang vọng bên tai.
“…Nếu như những dị chủng nhỏ tuổi được chích ngừa, sẽ ngăn chặn vô cùng hiệu quả đối với phần lớn các gene bệnh dị biến, hạn chế xác suất phát bệnh rất cao, sau khi trưởng thành sẽ tăng dần khả năng sinh sản. Đối với những người có thể năng khác nhau, Tịch Tà tiêm vào cũng không giống nhau, nó được chia thành mức hai, mức bốn, mức sáu, mức chín. Ngoài ra còn có hai mức độ không công khai chào bán là mức Thiên và mức Địa, chuyên cung cấp đặc biệt cho quân đội, có thể loại bỏ đột phát dị biến của những người trên thể năng cấp A…”
Không biết có phải do trái tim đột nhiên đập dồn dập, tái phát bệnh tim, hay do cảm xúc dâng trào quá khích, tâm lý vượt mức kinh ngạc, hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, mọi thứ ở trước mắt đều không có thật, giống như một cảnh mộng mơ mơ hồ hồ.
Amy đến trước bức tường thủy tinh, nhìn chằm chằm vào dây chuyền sản xuất đang bận rộn thao tác, nét mặt biểu lộ sự nghiêm túc hiếm thấy. Là một tổng thống xứng đáng với danh xưng, cô đã nhanh chóng nghĩ ra vô số phương án mở rộng, làm thế nào trước hết tranh thủ hiểu biết và ủng hộ của người thường, sau đó sẽ tự nhiên phổ biến đến dị chủng.
Cô thì thào nói: “Một thời đại mới sắp đến rồi!”
Tử Yến tựa như nghe thấy sấm sét, thần trí chợt tỉnh táo, chân chính ý thức được loại thuốc này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Đến lúc này, căn nguyên dị chủng bị kỳ thị đã hoàn toàn được loại trừ! Dị chủng đã trở nên giống như con người!
Chẳng những gene bệnh của người bình thường được chữa khỏi, mà ngay cả đột phát dị biến đáng sợ của dị chủng cũng được ngăn ngừa. Mỗi một người mang gene dị chủng cùng với người bình thường mang gene cải tạo đều có xác suất phát bệnh như nhau, bọn họ có thể sống sót, sinh sản bình thường, tuy sức khỏe vẫn có chút vấn đề, nhưng ai lại có bộ gene hoàn mỹ không tì vết chứ?
Cho dù dị chủng bị gene ảnh hưởng, hình dáng vẫn có nhiều chỗ khác hẳn với người bình thường, nhưng những dị năng làm bạn cả đời đó giống như được ông trời ban tặng, tựa như một người không thể nào từ bỏ khuyết điểm, cũng không thể chối bỏ ưu điểm của mình.
Tử Yến tin rằng, sau khi từ từ làm cho thành kiến của loài người đối với dị chủng được xóa sạch, xã hội nhất định có thể chấp nhận một nhạc sĩ có thính lực nhạy bén, một bác sĩ có sáu ngón tay, một chiến sĩ sức mạnh cường đại, một tay súng thiện xạ thị lực linh hoạt, một vũ công có đôi cánh dài…
Những hiểu biết, thành kiến trong mấy vạn năm, những giá trị xã hội được hình thành tích lũy qua năm tháng chắc chắn không thể thay đổi trong một lúc, hệ thống chính trị thâm căn cố đế cũng khẳng định không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều, con đường phát triển của thời đại mới này chắc chắn rất quanh co trắc trở.
Nhưng, ánh sáng bình minh đã hiện, mây đen dày đặc che mờ, sao có thể ngăn được mặt trời dâng lên?
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Lạc Lan một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, tự bận rộn chuyện của mình.
Thứ Hồng đem một phần tài liệu đăng ký độc quyền chiếu lên màn hình trước mặt Lạc Lan, “Nếu tài liệu không còn gì sai, sẽ có thể nộp đăng ký, chính thức công bố với toàn dải ngân hà.”
Lạc Lan nhìn đến dòng ghi tên người nghiên cứu chính “Anh Tiên Lạc Lan”, nàng liền mở bàn phím ảo, chỉnh sửa lại thành một cái tên khác.
An Văn.
Thứ Hồng kinh ngạc nói: “Giáo sư An? Ông ta không phải là tội phạm của Liên Bang Odin sao?”
Lạc Lan nói: “Giáo sư An đích thực là tội phạm mang tội làm thí nghiệm cấm. Nhưng không thể bởi vì ông ấy phạm tội, thì phủ nhận chuyện ông ấy làm. Ông ấy là người sáng tạo ra Tịch Tà, bỏ phí tâm huyết cả đời để nghiên cứu làm sao chữa khỏi dị biến, tích lũy tài liệu và số liệu tỉ mỉ xác thực, nghiên cứu của tôi tiếp thu thành quả nghiên cứu của ông ấy mới có thể thành công.”
Thứ Hồng gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Lạc Lan nhìn đến danh sách những nghiên cứu viên tham gia, là những nghiên cứu viên của viện nghiên cứu hoàng thất Anh Tiên, cùng với vài nghiên cứu viên của binh đoàn Long Huyết.
Nàng ra lệnh: “Hãy thu thập thông tin của những nghiên cứu viên làm công tác nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của giáo sư An, thêm vào danh sách những nhà nghiên cứu tên của bọn họ.”
“Vâng!” Thứ Hồng không chút do dự chấp nhận mệnh lệnh, “Nhưng thời gian đã quá lâu, rất nhiều người đã chết, hơn nữa chuyện của Liên Bang Odin, cần phải mất một chút thời gian thu thập thông tin.”
Tử Yến nhịn không được lên tiếng, nói: “Tôi có thể cung cấp.”
Thứ Hồng lịch sự gật đầu với Tử Yến, khách khí nói: “Cám ơn.”
Tử Yến nghẹn lời, gật đầu một cách khó khăn.
Hắn biết Thứ Hồng là thật lòng cảm tạ, nhưng hắn cảm thấy hai từ “cảm ơn” này thật sự chế giễu.
Không thể chối cãi, kết quả nghiên cứu này sẽ khiến toàn vũ trụ khiếp sợ, Lạc Lan công chính độ lượng đặt tên của dị chủng vào danh sách những nhà nghiên cứu, để mọi người có thể khắc ghi dị chủng đã cống hiến cho nhân loại.
Nhưng hắn làm được gì? Cách đây không lâu, hắn còn cho rằng Lạc Lan muốn dùng hắn làm thí nghiệm cơ thể sống, nghiên cứu vũ khí gene tiêu diệt dị chủng.
Thứ Hồng còn chiếu một phần tài liệu về dây leo Hút Máu lên màn hình ở trước mặt Lạc Lan. Toàn bộ thông tin bằng hình ảnh cùng tư liệu về tập tính, thuộc tính của Hút Huyết đằng vô cùng sống động chi tiết hiện ra.
Lạc Lan cẩn thận xem qua một lần, xóa đi cái tên “Hút Huyết đằng”, sửa lại thành “Tầm Chiêu đằng”.
Thứ Hồng hỏi: “Tên là dây leo Tầm Chiêu?”
Lạc Lan nói: “Đúng vậy, tên của nó là Tầm Chiêu đằng!”
Tử Yến mạnh quay đầu lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Lạc Lan mặt không chút thay đổi, vẫn làm như không biết gì.
Thứ Hồng cười nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày, nó sẽ trở thành một trong những loài thực vật nổi danh khắp vũ trụ. Tầm Chiêu đằng đích thực dễ nghe hơn Hút Huyết đằng.” Tầm Chiêu đằng là một trong những thành phần quan trọng tạo ra Tịch Tà, tên của nó chắc chắn sẽ được ghi danh vào sách nghiên cứu, Thứ Hồng đương nhiên mong muốn nó có một cái tên dễ nghe.
Lạc Lan im lặng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn dây chuyền sản xuất.
Từ khi ca đột phát dị biến đầu tiên xuất hiện ở Liên Bang Odin, kỳ thật tất cả đều không phải ngẫu nhiên, mà nguy cơ tiềm ẩn của gene ngày càng trầm trọng.
Gene nguy cơ, không chỉ là nguy cơ của dị chủng, mà còn là nguy cơ của nhân loại, không ai có thể tự chữa khỏi thân thể của mình.
Tầm, tìm kiếm.
Chiêu, ánh sáng.
Loài người đã bỏ phí hơn bốn trăm năm dài đằng đẳng để tìm kiếm ánh sáng. Từ thầy giáo của giáo sư An, đến giáo sư An, vợ giáo sư An, Phong Lâm… từng thế hệ nghiên cứu viên nối tiếp nhau, vô số người gian khổ tìm kiếm, nhìn như vô ích, nhưng những cố gắng, kiên trì, nhân từ, trí tuệ đó giống như từng giọt kiến thức tích tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng đọng thành Tịch Tà, diệt trừ tai họa cho loài người, mang đến hy vọng.
Đột nhiên, thiết bị cá nhân của Lạc Lan vang lên âm thanh quái lạ, đương nhiên Lạc Lan đã cài đặt cho dãy số liên lạc đặc biệt.
Lạc Lan lập tức đến một bên nhận nghe.
Giọng nói của Lâm Kiên truyền đến, “Tả Khâu Bạch gửi cho thần một văn kiện, muốn đầu hàng ngừng chiến.”
Lạc Lan sửng sốt.
“Bệ hạ?”
“Đây.”
“Xem ra bệ hạ còn bất ngờ hơn thần.”
Lạc Lan không phủ nhận: “Đúng vậy, ta rất bất ngờ.”
Nàng đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Tả Khâu Bạch, chỉ không ngờ hắn lại đầu hàng.
Từ góc độ nào đó mà nói, Sở Thiên Thanh, Sở Mặc bọn họ mới là những dị chủng căm hận loài người đáng ghét nhất, thà rằng thịt nát xương tan, chứ không đầu hàng nhân loại, Lạc Lan và Tả Khâu Bạch tiếp xúc không nhiều lắm, không hiểu biết hắn, nhưng Lạc Lan nghĩ hắn sẽ kế thừa di nguyện của Sở Thiên Thanh và Sở Mặc.
Lâm Kiên nói: “Chúng ta đang bàn luận phương án đầu hàng của Tả Khâu Bạch, bệ hạ có ý kiến gì không?”
Lạc Lan nói: “Trước hết cậu cứ từ từ đàm phán, ta sẽ đến ngay.”
Lạc Lan ngắt tín hiệu, nhìn về phía Amy.
“Cô phải đi sao?” Amy không biết đối phương là ai, cũng không nghe được đối phương nói gì, nhưng nghe được Lạc Lan nói: “Ta sẽ đến ngay”.
Lạc Lan nói: “Liên hệ với Tiểu Triều và Tiểu Tịch, tôi muốn dẫn hai đứa nó cùng đi.”
“Tại sao?”
Lạc Lan nghiêm túc nói: “Bí mật quân sự, không thể tiết lộ.”
Amy nghĩ Lạc Lan hay nói đùa, không để ý bĩu môi, gửi tin nhắn cho Thanh Sơ.
Để tiết kiệm thời gian, Amy sai bảo Thanh Sơ đưa Tiểu Triều và Tiểu Tịch lên thẳng chiến hạm, cùng Lạc Lan gặp mặt trên chiến hạm.
Lạc Lan chỉ chỉ A Thịnh, nói với Amy: “Hắn ở lại Khúc Vân tinh.”
A Thịnh hoang mang nhìn Lạc Lan, lại nhìn Amy.
Amy giang rộng cánh tay, cười hì hì nói với A Thịnh: “Hoan nghênh!”
Lạc Lan dẫn đầu đi ra ngoài, Thanh Sơ đi đến bên cạnh Tử Yến, đưa tay làm ra tư thế mời, “Đi thôi!”
Tử Yến không chút do dự theo sát Thanh Sơ ra ngoài.
A Thịnh vô thức đuổi theo bọn họ ra đến ngoài, Mike và cảnh vệ chặn hắn lại. Hắn dùng dằng lớn tiếng nói: “Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn đi cùng mọi người.”
Lạc Lan dừng bước, quay đầu lại nhìn A Thịnh.
A Thịnh nói: “Hãy cho tôi theo! Bây giờ tôi đã có thể năng cấp B, sẽ không liên lụy mọi người.”
Lạc Lan nói: “Phong Tiểu Hoàn sẽ đến Khúc Vân tinh, anh ở đây đợi nó đi.”
A Thịnh vừa mừng vừa sợ, “Cô bảo đảm Phong Tiểu Hoàn sẽ bình yên trở về Khúc Vân tinh?”
“Phong Tiểu Hoàn là viện trưởng viện nghiên cứu gene Anh Tiên Diệp Giới, tôi còn trông mong nó sống lâu sống tốt.”
A Thịnh vui vẻ ra mặt, “Cảm ơn!”
Lạc Lan nhìn hắn.
A Thịnh cảm thấy ánh mắt của nàng nặng nề khác thường, giống như xuyên thấu qua hắn nhìn một người khác, chứa đựng đau khổ qua bao năm tháng dằng dặc vẫn không xua đi được.
A Thịnh theo bản năng sờ mặt mình.
Lạc Lan lại cười cười với hắn: “Tạm biệt.”
Nàng xoay người rời khỏi, từng bước một rời xa.
A Thịnh im lặng nhìn bóng dáng của nàng, bỗng nhiên phát hiện ra mình giống ai.
Sau khi vết sẹo ở trên mặt phai mờ, cơ thể không còn đau đớn co rút, kỳ thật hắn có bảy tám phần giống với Thiên Húc. Chẳng qua, trong lúc huơ tay huơ chân hắn không có phong thái và khí độ giống như Thiên Húc, cho nên nhìn qua có chút khác biệt, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
————·————·————
Mẫu hạm vũ trụ Anh Tiên số 2.
Khoang thuyền mở ra, Tử Yến từ phòng tạm giam đi ra, Lạc Lan mắt nhìn cảnh vệ, cảnh vệ liền hiểu ý mở còng tay cho Tử Yến.
Tử Yến nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Anh muốn biết rốt cuộc tôi muốn làm gì, rất nhanh có thể đã biết.”
Lạc Lan bước đi.
Tử Yến im lặng đi theo phía sau.
Cánh cửa kim loại mở ra, Thanh Sơ dẫn hai đứa bé đang đứng chờ ở bên ngoài cửa kim loại.
Lạc Lan giới thiệu với hai đứa bé: “Chú Thiệu Dật Tâm.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch lễ phép nói: “Thiệu thúc thúc, xin chào!”
Tử Yến hoang mang ngờ vực, không hiểu tại sao trên chiến hạm lại có hai đứa bé.
Lạc Lan lạnh nhạt nói: “Con trai và con gái của tôi.”
Tử Yến mặt đầy kinh ngạc.
Lạc Lan dường như không có ý muốn mở miệng giải thích.
Trong đầu Tử Yến vô cùng hỗn loạn, chỉ trong chốc lát xuất hiện một ý nghĩ, rồi vô số ý nghĩ bay qua bay lại, nhưng không rõ ràng được ý nghĩ nào.
Hắn không ngừng đánh giá hai đứa bé.
Hai đứa bé lần đầu tiên nhìn thấy mẫu hạm vũ trụ, cảm giác hai mắt hoàn toàn không đủ dùng, vừa đi, vừa hưng phấn nhìn đông lại ngó tây.
Tử Yến sau khi nhìn một lúc lâu vẫn không nhìn ra được nguyên nhân.
Lạc Lan để Thanh Sơ và Thanh Việt dẫn hai đứa bé vừa đi vừa nhìn, từ từ sẽ đến, nàng đi trước gặp Lâm Kiên.
Lạc Lan nói với Tử Yến: “Anh cứ ở lại đây với Thanh Sơ, tôi gặp Lâm Kiên xong, sẽ có chuyện muốn bàn với anh.”
Tử Yến nhịn không được hỏi: “Cha của hai đứa bé ở đâu?”
Lạc Lan cười cười, chưa nói gì đã rời khỏi.
————·————·————
Lạc Lan đi vào văn phòng của Lâm Kiên, Lâm Kiên đang nghiên cứu đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch.
Lạc Lan hỏi: “Tả Khâu Bạch thật sự muốn đầu hàng?”
“Chính xác một trăm phần trăm.”
Lạc Lan hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Thứ nhất, sau khi đầu hàng Đế Quốc Ar, không được hủy bỏ binh quyền của hắn, cũng không được chia cắt quân đội của hắn. Thứ hai, chỉ cần chúng ta bảo đảm tiếp tế nguyên liệu, hắn đồng ý thống lĩnh quân đội đóng quân ở tinh vực giới hạn của Đế Quốc Ar.”
Lạc Lan tự hỏi trong chớp mắt, phát hiện chuyện này tương đương với Đế Quốc Ar bỏ ra một số tiền lớn mời một binh đoàn lính đánh thuê chuyên môn chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm. Nàng có thể thu phục được một đội quân dị chủng thiện chiến, Tả Khâu Bạch có thể đào tạo binh sĩ rất tốt, còn có thể vì mình và thuộc hạ giữ vững tôn nghiêm.
Nghe được lời đề nghị song phương đều có lợi, Lạc Lan hỏi: “Bây giờ chúng ta căn bản chưa thể đánh bại Bắc Thần, tại sao Tả Khâu Bạch lại đầu hàng?”
Lâm Kiên trả lời: “Có ba nguyên nhân. Thứ nhất, Thần Sa sau khi lên làm Chấp Chính Quan, Tả Khâu Bạch thật ra đã bị Liên Bang Odin đánh đuổi, nếu Thần Sa đánh thắng chúng ta, chắc chắn sẽ bao vây tiêu diệt hắn. Thứ hai, cho dù mẫu hạm Bắc Thần có mạnh đến cỡ nào, đều cần năng lượng và vật dụng tiếp tế, Tả Khâu Bạch khẳng định không muốn các chiến sĩ theo hắn làm hải tặc, cướp bóc khắp nơi. Thứ ba, Tả Khâu Bạch và Thần Sa có mối thù không đội trời chung, nhưng các chiến sĩ trên chiến hạm Bắc Thần thì không, Tả Khâu Bạch lẻ loi một mình, có thể từ bỏ Relicta, nhưng các binh lính trên mẫu hạm Bắc Thần không thể từ bỏ người thân và quê hương của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, các quân nhân sẽ phục tùng vì lòng trung thành, bọn họ sẽ đi theo Tả Khâu Bạch, nhưng về lâu về dài, chắc chắn bọn họ sẽ mong muốn trở về Relicta.”
Lạc Lan gật đầu, “Đó cũng là một nguyên nhân Thần Sa không nóng lòng tấn công Bắc Thần, hắn biết đám binh lính kia ở Relicta, nếu Tả Khâu Bạch vẫn khư khư cố chấp, bọn họ sớm muộn gì cũng từ bỏ Tả Khâu Bạch, chủ động liên hệ với Thần Sa, cầu xin được về nhà.”
Lâm Kiên vỗ vỗ vào đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch, “Tả Khâu Bạch là người thông minh, hắn lựa chọn đầu hàng, đổi lấy lợi ích tốt nhất, là lựa chọn chính xác nhất.”
Nghe qua đích thực là hợp tình hợp lý, nhưng… Lạc Lan hỏi: “Có khi nào hắn giả vờ?”
“Không giống.” Lâm Kiên chỉ vào đề nghị đầu hàng, nói: “Tả Khâu Bạch có hứa, hắn sẽ đưa một nửa số hạm trưởng trên mẫu hạm Bắc Thần đến mẫu hạm Anh Tiên số 2 đầu hàng, lúc đổ bộ lên chiến hạm, trước tiên sẽ buông bỏ vũ trang, tiếp nhận kiểm tra.”
Lạc Lan xem kỹ đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch, đích thực vô cùng có thành ý, không có bất kỳ vấn đề gì.
Nếu một nửa tướng lĩnh của mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần buông bỏ vũ trang, tiến vào mẫu hạng vũ trụ Anh Tiên, dưới sự khống chế của trọng binh Đế Quốc Ar, mặc kệ người của Bắc Thần có hoàn mỹ, binh lực sung túc đến cỡ nào, cũng không thể làm loạn gây chuyện.
Nhưng nàng luôn cảm thấy có chút lo lắng.
Lâm Kiên lời nói thành khẩn: “Bệ hạ, đó là mẫu hạm vũ trụ Bắc Thần! Chúng ta không thể từ chối đầu hàng của bọn họ. Nếu Bắc Thần và Anh Tiên số 2 cùng chiếm giữ tinh vực Odin, cho dù là Thần Sa, chỉ sợ cũng không thể giữ được Relicta! Nếu chúng ta lo lắng Tả Khâu Bạch, không lấy việc hắn có thể xuất chiến, chỉ tin tức Bắc Thần đầu hàng cũng đủ là một đả kích nghiêm trọng đối với Liên Bang Odin, làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn họ, không chỉ là uy hiếp trước mắt, mà còn là ích lợi của chiến lược lâu dài.”
Lạc Lan nói: “Ta hiểu.”
Đúng như lời Lâm Kiên nói, đó là mẫu hạm Bắc Thần, theo một ý nghĩa nào đó, giống như một tượng trưng của Liên Bang Odin, nó đầu hàng vốn là mục đích phát động chiến tranh của Đế quốc Ar, bọn họ không thể từ chối.
Lâm Kiên cam đoan: “Sự việc trọng đại, thần sẽ hết sức cẩn thận, sắp xếp từng bước một.”
Lạc Lan nói: “Nói với Tả Khâu Bạch ta đồng ý toàn bộ điều kiện của hắn.”
Vừa không thể bởi vì lo lắng vô căn cứ từ chối đề nghị đầu hàng của Tả Khâu Bạch, vừa không thể hoàn toàn tin tưởng Tả Khâu Bạch, nên an tâm nhận lời buông bỏ vũ khí của hắn, chỉ có thể đề cao cảnh giác, làm tốt bố trí cẩn thận, đi từng bước trông chừng từng bước.
————·————·————
Lâm Kiên cùng với Lạc Lan nói xong chính sự, cười hì hì nói: “Chuyện công xong rồi, bàn chút chuyện riêng. Thần có tin vui báo cho ngài biết.”
Lạc Lan đưa tay làm ra thủ thế mời, ý bảo hắn tiếp tục.
“Thiệu Gia có thai rồi.”
Lạc Lan mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Kiên.
Lâm Kiên gần đây vẫn ở mẫu hạm Anh Tiên số 2. Hắn và công chúa Thiệu Gia có cơ hội gặp trực tiếp chính là lúc trao đổi con tin, Thiệu Gia sau khi thoát ra từ tay của Tả Khâu Bạch, dường như đợi ở mẫu hạm Anh Tiên 2 hai ngày, nghỉ ngơi và hồi phục sau đó mới trở về Hominis.
Lâm Kiên nháy mắt đắc ý với nàng, “Từ nhỏ đến lớn, luôn nghe cha thần lải nhải ngài lợi hại thế nào, cảm giác vẫn đang chạy phía sau ngài, cuối cùng cũng có chuyện làm được trước ngài.”
Lạc Lan đưa tay, “Cho ta một viên kẹo.”
Lâm Kiên nhịn không được cười ha ha, lấy ra một viên kẹo đưa cho Lạc Lan.
Lạc Lan từ từ bóc giấy gói kẹo, nhưng không tự mình ăn, mà đưa lại cho Lâm Kiên
Lâm Kiên kinh ngạc nhìn nàng.
Lạc Lan nói: “Ta đề nghị cậu ăn kẹo trước.”
Lâm Kiên đã bị Lạc Lan dọa sợ, lập tức đề phòng cao độ: “Tại sao? Ngài muốn làm gì?”
“Cậu ăn kẹo trước đi.”
Lâm Kiên hít sâu, nhét kẹo vào miệng.
Lạc Lan đứng dậy, đi qua mở cửa khoang thuyền, vẫy vẫy tay với bên ngoài.
Tiểu Triều và Tiểu Tịch nắm tay nhau đi tới.
Lạc Lan giới thiệu với Lâm Kiên: “Đây là con trai và con gái của ta.”
Lâm Kiên nhìn Tiểu Triều và Tiểu Tịch, giống như bị sét đánh, vẻ mặt dại ra.
Lạc Lan nói với Tiểu Triều cà Tiểu Tịch: “Đây là ngài nguyên soái Lâm Kiên, bạn thân của mẹ, các con gọi là Lâm thúc thúc.”
“Chào Lâm thúc thúc!” Tiểu Triều và Tiểu Tịch lễ phép đến gần Lâm Kiên chào hỏi.
Lâm Kiên rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, tằng hắng vài tiếng, đả thông kẹo đang mắc kẹt trong cuống họng. Quả nhiên cần ăn kẹo trước!
Hắn lắp bắp nói: “Chào… Chào hai con!”
Tiểu Triều nở nụ cười, “Ngài không giống như nguyên soái, con nghĩ nguyên soái sẽ rất hung dữ!”
Lâm Kiên trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan xin lỗi nhún nhún vai, không áy náy nói: “Ta cảm thấy truyền thống tốt đẹp của Lâm thúc thúc là phải kế thừa, cậu có thể nói với con của cậu ‘ở tuổi của con, con gái của nữ hoàng, có thể làm cái này, có thể làm cái kia’.”
Lâm Kiên cố khống chế tức khí khó nuốt xuống đang ở trong lồng ngực, hắn hung hăng trừng mắt liếc Lạc Lan một cái, quay đầu cười ngọt ngào với Tiểu Triều và Tiểu Tịch: “Hai con tên gì?”
“Tiểu Triều.”
“Tiểu Tịch.”
Lâm Kiên nhìn Lạc Lan.
Lạc Lan đi đến giữa hai con, mỗi tay ôm vai của một đứa, bình tĩnh nói: “Tiểu Triều là chị, Anh Tiên Thần Triều. Tiểu Tịch là em, Anh Tiên Thần Tịch.”
Lâm Kiên biểu cảm đột nhiên thay đổi, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Lan.
Nữ hoàng bệ hạ là thành viên của hoàng thất Anh Tiên, là hoàng đế đương nhiệm của Đế Quốc Ar, chắc chắn hiểu rõ lời nói vừa rồi của mình có ý nghĩa như thế nào. Chỉ cần hai đứa bé lấy tên dòng họ “Anh Tiên”, chính là hoàng đế đã thừa nhận hai đứa là huyết mạch của hoàng thất. Làm con của nữ hoàng, Anh Tiên Thần Triều và Anh Tiên Thần Tịch chính là người thừa kế ngôi vị thứ nhất và thứ hai của Đế Quốc Ar.
Nữ hoàng bệ hạ cũng biết rất rõ cách đặt tên cho thành viên của hoàng thất Anh Tiên cũng rất quy củ, phía trước là tên dòng họ cha mẹ kết hợp, phía sau là tên gọi. Anh Tiên là họ mẹ, Thần chắc chắn là họ cha, theo sau đó mới là tên gọi.
Lâm Kiên giống như nín thở tĩnh khí hỏi: “Thần, ai là Thần?”
“Thần của Thần Sa.”
Lâm Kiên ngã ngồi trên ghế sa lon, tay run run lấy từ trong túi ra một viên kẹo, không nói tiếng nào nhét kẹo vào miệng. Hắn từ nhỏ được cho rằng có sức chịu đựng phi phàm, nhưng từ khi gặp Anh Tiên Lạc Lan, tất cả khích lệ đều tan thành mây khói.
————·————·————
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Triều và Tiểu Tịch chân chính nghe được tên của mình.
Khi ở Khúc Vân tinh, hai đứa được gọi tên theo dòng họ của dì Amy, gọi là Ngải Tiểu Triều và Ngải Tiểu Tịch.
Chỉ là một cái tên mà thôi, vị nguyên soái thúc thúc này nét mặt lại không còn chút máu, hồn phi phách tán sao?
Tiểu Triều và Tiểu Tịch đều lo lắng cho mẹ, vị nguyên soái như vậy dường như chẳng đáng tin cậy!
Lạc Lan ôm hai đứa con đi đến bên cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Mẹ đã đưa cho Lâm thúc thúc một vấn đề khó, thúc thúc phải có thời gian suy nghĩ một chút.”
“Vấn đề khó gì ạ?”
“Mẹ muốn công bố thân phận của các con, cần thúc thúc ủng hộ.”
“Mẹ muốn cho mọi người biết chúng con là con của mẹ?”
“Ừ.” Lạc Lan xoa bóp vai của hai con, “Mẹ là hoàng đế, nếu chính thức công bố thân phận của các con, sẽ tương tự với đồng thời xác nhận các con là người kế thừa ngôi vị hoàng đế.”
“À—” Tiểu Triều đã hiểu.
Thanh Việt đã từng kể qua chuyện của hoàng thất Anh Tiên, hoàng đế của bọn họ là loài người mang gene thuần chủng, em và Tiểu Tịch cũng vậy.
Tiểu Tịch sau khi hiểu được nguyên nhân lại không cảm thấy hứng thú, em chăm chú nhìn ra phi cơ chiến đấu lâu lâu bay qua bay lại ở bên ngoài, cẩn thận quan sát từng động tác bay của bọn chúng.
Tiểu Triều ngồi ngay ngắn trên ghế an toàn, lưng thẳng, ánh mắt trông đợi nhìn Lâm Kiên, đôi mắt sáng lấp lánh, cực kỳ hấp dẫn trìu mến.
Lâm Kiên muốn mặc kệ cũng không thể được.
Hắn cười cười với Tiểu Triều, ôn hòa nói: “Hai con ra ngoài chơi một lát, chú với mẹ con cần bàn một số chuyện.”
Lạc Lan nói: “Cứ để hai đứa ở lại. Diệp Giới từ ba tuổi đã bắt đầu học tập gánh vác trách nhiệm bản thân. Hai đứa hiện tại bắt đầu không sớm đâu.”
Lâm Kiên thở dài, xem ra nữ hoàng bệ hạ đã quyết định.
“Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, ngài mạo hiểm ngôi vị hoàng đế của mình, bọn chúng… bọn chúng…”
“Bọn chúng mang gene dị chủng, hoàng thất Anh Tiên quy định chỉ có con người mang gene thuần chủng mới có thể kế thừa ngôi vị.”
Lâm Kiên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lạc Lan. Cái gì ngài cũng biết, lại còn cố tình đối nghịch với quy củ hơn vạn năm!
Lạc Lan nói: “Trước đây, cha ta có kể qua một câu chuyện. Rất lâu trước kia, thủy tổ của chúng ta, con người trên trái đất đều tin rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ, cho là mặt trời quay quanh trái đất, sau đó có một nhà khoa học đưa ra nhận xét khác, ông ta nói không phải mặt trời quay quanh trái đất, mà là trái đất quay quanh mặt trời, thời điểm đó mọi người đều nghĩ ông ta đã sai lầm, đem thiêu sống ông ta. Từ quá khứ đến hiện tại, tiến bộ của loài người đã và đang không ngừng phá vỡ nhưng nhận thức và quy định nguyên thủy, gian nan tiến bước.”
Lâm Kiên im lặng không nói gì.
Lạc Lan nói: “Cậu có lưu ý đến chuyện hoàng thất Anh Tiên trong sáu bảy trăm năm nay không hề có người thể năng cấp 2A hay không? Ngoại trừ ca ca của ta Diệp Giới.”
“Không chỉ là hoàng thất Anh Tiên, còn có người trong nhà thần, thần là người duy nhất có thể năng 2A trong mấy trăm năm qua, thần từng thầm nghĩ qua nguyên nhân. Chắc chắn không phải thần so với người khác thiên phú cao hơn, mà nhờ chăm chỉ hơn. Chắc hẳn là phương pháp huấn luyện của Diệp Giới bệ hạ, còn liên quan đến thuốc trợ giúp ngài đã cho thần.”
“Cậu đoán không sai. Loại thuốc đó rất quý hiếm, cho dù là hoàng tộc, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên được dùng.”
Lâm Kiên đã hiểu lời nói Lạc Lan không nói ra khỏi miệng, gene của bọn họ đích thực ngày càng yếu kém.
Lạc Lan nói: “Theo lịch sử tiến hóa lâu dài của sinh vật, dị biến không phải là nguy cơ, mà là cơ hội. Thậm chí là cơ hội sống sót trong lúc nguy hiểm. Khi chúng ta định ra phạm vi hoạt động, vì con người cách ly sinh sản, nghĩ rằng tự mình rời xa nguy hiểm, kỳ thật chính là tự diệt trừ cơ hội sống sót của mình.”
Theo lý trí, Lâm Kiên đã hoàn toàn chấp nhận cách nói của Lạc Lan, nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn, khiến hắn cảm thấy chuyện này vẫn không thể thuận lý thành chương thừa nhận. Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Triều, một hoàng đế mang gene dị chủng, một hoàng đế dị chủng? Sao có thể được?
Lạc Lan nhỏ giọng nói: “Tiểu Triều không phải là hoàng đế đầu tiên của Đế Quốc Ar mang gene dị chủng.”
Lâm Kiên bỗng nhiên đứng lên, mặt đầy kinh hãi trừng mắt nhìn Lạc Lan.
Không thể nào là Anh Tiên Lạc Lan! Nàng đã tiếp nhận kiểm tra qua gene của mình ở trước mặt mọi người. Gene của nàng hoàn mỹ không tì vết. Vậy… Vậy chính là…
Lạc Lan trong ánh mắt ẩn chứa đau xót vô tận, “Ca ca của ta, Anh Tiên Diệp Giới.”
Tình cảm của Lâm Kiên đối với Anh Tiên Diệp Giới không phải bình thường.
Sau khi cha qua đời, hắn vẫn theo bên cạnh Diệp Giới, Diệp Giới dẫn dắt hắn trưởng thành, dạy hắn thái độ làm người. Trong lòng hắn, Diệp Giới không chỉ là hoàng đế hùng tài vỹ lược, mà còn là người anh dốc lòng dạy dỗ nên người. Bọn họ vừa là thầy vừa là bạn, không có Diệp Giới, cũng không có Lâm Kiên của ngày hôm nay.
Lâm Kiên lắp bắp nói: “Bệnh…bệnh của Diệp Giới bệ hạ.”
Lạc Lan gật đầu, “Ca ca bị ám sát ở Liên Bang Odin, thiếu chút nữa đã chết, vì cứu sống anh ấy, giáo sư An trong lúc cấp bách với sự đồng ý của ta đã phẫu thuật gene cho ca ca, đưa vào gene dị chủng.”
Lâm Kiên cảm thấy trên cổ giống như bị một dây thừng siết chặt, hô hấp cũng khó khăn, nhịn không được cởi bỏ hai nút phía trên của quân phục.
Hóa ra, Anh Tiên Diệp Giới trở về từ liên bang Odin đã mang gene dị chủng. Cũng có nghĩa là giây phút hắn bắt đầu đi theo Diệp Giới bệ hạ, ngài đã là người mang gene dị chủng. Vài thập niên qua đi, Anh Tiên Diệp Giới mà hắn quen biết, thấu hiểu, tôn trọng, kính yêu vẫn luôn là một dị chủng.
Lạc Lan hỏi: “Ca ca ta thống trị đế quốc Ar hơn bốn mươi năm, cậu vẫn theo bên cạnh anh ấy, tận mắt chứng kiến từng thái độ hành động của anh ấy, cậu cảm thấy anh ấy là một hoàng đế tốt, hay một hoàng đế kém cỏi?”
Lâm Kiên không chút do dự nói: “Hoàng đế tốt!”
Lạc Lan nhìn Lâm Kiên, kiên định nói: “Cậu có thể bởi vì Anh Tiên Thần Triều tàn bạo vô năng, ngu ngốc hèn kém, tùy hứng hồ đồ mà phủ nhận quyền kế thừa của con bé, nhưng tuyệt đối không thể bởi vì gene của nó mà phủ nhận nó!”
Lâm Kiên nghĩ đến chính mình đã đi theo Diệp Giới hơn bốn mươi năm, nguyện trung thành với một hoàng đế mang gene dị chủng, hóa ra đã tự mình phạm phải cấm kỵ, bỗng nhiên cảm thấy tất cả cũng không phải khó chấp nhận như vậy.
Mọi quy tắc đều do con người định ra, nếu do con người định ra, vậy con người cũng có thể thay đổi!
Lâm Kiên đi qua, khom người cúi đầu với Tiểu Triều và Tiểu Tịch, lễ độ nói: “Hai vị điện hạ, rất vui vì hôm nay quen biết với hai người.”
Tiểu Triều nắm tay hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn Lâm thúc thúc.”
Tiểu Tịch học theo dáng vẻ của chị, cũng nắm tay hắn, “Cảm ơn Lâm thúc thúc.”
Lâm Kiên nghĩ đến tâm trạng của cha hắn năm đó khi nhìn thấy Diệp Giới và Lạc Lan, trăm cảm xúc hỗn loạn. Hắn quay đầu nói với Lạc Lan nửa đùa nửa thật: “Cảm tạ bệ hạ đã cho thần cơ hội lưu danh sử sách.”
Lạc Lan nói: “Cảm ơn anh nguyện lòng lưu danh sử sách.”
Lâm Kiên sinh ra ở trung tâm quyền lực, trưởng thành cũng trong trung tâm quyền lực, hắn biết rõ quyết định của Lạc Lan ý nghĩa như thế nào, nhưng hắn tự nguyện vượt mọi chông gai, mạo hiểm thúc đẩy cải cách.
Lâm Kiên cười vươn tay, Lạc Lan cũng mỉm cười vươn tay, hai người ăn ý với nhau, nắm chặt tay của đối phương.
Lần đầu Lâm Kiên gặp Lạc Lan, đã sơ sơ đoán ra được dự tính của Diệp Giới, biết mình sẽ bắt tay với Lạc Lan, nhưng tuyệt đối không ngờ đến cách thức bắt tay như vậy, thật sự đi đến nước này, hắn cảm giác đây chính là cách thức tốt nhất – Vì một thế giới tốt đẹp, kề vai chiến đấu!
Lâm Kiên nói: “Thần sẽ dùng chút kế sách trước tiên liên hệ với chú thần, bất luận thế nào, thần cũng nhất định sẽ tranh thủ ủng hộ của Lâm gia.”
Lạc Lan nói: “Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết liên bang Odin càng sớm càng tốt, ngưng hẳn chiến tranh giữa dị chủng và nhân loại.”
Lâm Kiên trêu chọc: “Xem ra tên nô lệ bệ hạ nuôi dưỡng vẫn còn sống.”
Thần Sa đã chấp chính liên bang Odin, hoàn toàn có thể lập tức phát động tấn công. Với năng lực chỉ huy của Thần Sa, hạm đội đế quốc Ar lại do chính tay hắn đào tạo, toàn quân của tướng quân Lâm Lâu bọn họ bị giết sạch là điều hoàn toàn có thể. Chỉ cần tiền tuyến thảm bại, ngôi vị hoàng đế của Lạc Lan chắc chắn sẽ lung lay, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Thần Sa không làm vậy, ngược lại còn cho Lạc Lan thời gian một tháng để lui binh.
Lâm Kiên trước kia có trăm ngàn suy đoán vẫn không hiểu được tại sao Thần Sa không lập tức phát binh, hiện tại đã hiểu rõ, hóa ra trong lòng có ràng buộc; khó trách năm đó khi hắn và Lạc Lan đính hôn, Tiểu Giác đã nhìn hắn bằng ánh mặt tràn ngập thù hận tấn công.
Lạc Lan cười cười, thoải mái tự nhiên nói: “Đúng vậy, Tiểu Giác còn sống!”
Tuy Thần Sa không thừa nhận Tiểu Giác, nhưng Lạc Lan đã biết rõ, hai người bọn họ bởi vì thân phận đặc biệt, gánh trách nhiệm trên vai, không dám buông thả cảm xúc cá nhân, dễ dàng trả giá tín nhiệm, nhưng là một kẻ gây sự, Thần Sa vẫn hạ thủ lưu tình, chừa cho nàng một con đường sống.
Lâm Kiên nhìn hai đứa bé, bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy hy vọng ở tương lai.
Ngày lên là triều, ngày xuống là tịch. Triều triều tịch tịch, sáng tối luân phiên, hắc bạch cùng tồn tại, đó mới là trật tự thế giới.
Có lẽ, lúc sinh thời này, bọn họ sẽ được chứng kiến cuộc chiến phân tranh giữa dị chủng và loài người kéo dài mấy vạn năm cuối cùng đã có thể chấm dứt, mở ra một thời đại mới.
————·————·————
Lạc Lan dẫn theo hai đứa con trở lại khoang thuyền.
Thanh Sơ, Thanh Việt và Tử Yến đang im lặng ngồi chờ ở phòng khách.
Lạc Lan ngồi đối diện Tử Yến, nói thẳng vào vấn đề: “Anh muốn biết gì, hỏi đi!”
Tử Yến nhìn về phía Tiểu Triều và Tiểu Tịch.
Lạc Lan nói: “Nói cho thúc thúc các con biết tên của các con nào.”
Tiểu Triều mỉm cười ngọt ngào: “Con tên là Anh Tiên Thần Triều.”
Tiểu Tịch lạnh nhạt nói: “Con tên là Anh Tiên Thần Tịch.”
Tất cả mọi người đều biết quy định của hoàng thất Anh Tiên, mỗi danh xưng của từng thành viên trong hoàng thất đều lấy tên cha và mẹ kết hợp trước tiên, sau đó mới là tên gọi của mình. Tử Yến đương nhiên biết rõ, ánh mắt của hắn đăm đăm, nhìn chằm chằm hai đứa bé một lúc lâu, mới thật khó khăn nhìn về phía Lạc Lan.
Lạc Lan không để ý tới hắn, nói với Tiểu Triều và Tiểu Tịch: “Trước đây mẹ đã cho các con nghe ba các con hát, hình ảnh của ba, nhưng vẫn chưa nói cho các con biết tên của ông ấy.”
Tiểu Triều lập tức hỏi: “Ba tên gì?”
“Thần Sa.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch tuy có thể sử dụng internet, nhưng chỉ có thể xem các chương trình thiếu nhi, không thể xem tin tức thời sự, hơn nữa từ khi Thần Sa trở lại liên bang Odin, Lạc Lan đã dặn dò Amy, cấm hai đứa xem tin tức có liên quan đến liên bang Odin. Nên hai đứa nghe được hai chữ “Thần Sa” cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Tiểu Triều mong đợi hỏi: “Không phải mẹ đã nói ba đang ở trên chiến hạm sao? Có phải chúng con sẽ sớm được gặp ba?”
Lạc Lan nói: “Ba của các con đúng là đang ở trên chiến hạm, nhưng không phải là chiến hạm của đế quốc Ar, mà là chiến hạm của liên bang Odin.”
Tiểu Triều và Tiểu Tịch đưa mắt nhìn nhau.
Tuy hai đứa không biết liên bang Odin, nhưng biết liên bang Odin vẫn đang đánh nhau với đế quốc Ar.
Tiểu Tịch hỏi: “Tại sao ba lại ở trên chiến hạm của liên bang Odin?”
“Bởi vì ông ấy là Chấp Chính Quan của liên bang Odin.”
Tiểu Tịch nhớ đến con con phố trên hành tinh Dâu Tây, ba em đã kiên quyết xoay người rời đi, “Hai người là kẻ thù?”
“Theo một ý nghĩa nào đó, thì đúng vậy!” Lạc Lan cảm thấy càng giải thích càng phức tạp, không bằng đơn giản cho hai đứa xem sự thật.
Nàng mở thiết bị cá nhân, phát lên màn hình chương trình bình luận tin tức thời sự cho hai con xem.
Vài người bình luận chậm rãi nói.
“… Thần Sa phát động chính biến quân sự, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết Chấp Chính Quan tiền nhiệm Sở Mặc, trở thành Chấp Chính Quan tân nhiệm của liên bang Odin.”
“Chính phủ liên bang Odin không cho phép phỏng vấn, nhưng căn cứ vào thái độ làm việc trước mắt của Chấp Chính Quan Thần Sa, anh ta đối với đế quốc Ar vô cùng kiên quyết, yêu câu nữ hoàng đế quốc Ar nhanh chóng lui bình, ngừng hẳn hành vi xâm lược liên bang Odin…”
Bởi vì không có hình ảnh của Thần Sa, trên màn hình phát ra hình ảnh của Thần
Tác giả :
Đồng Hoa