Ký Ức Đẹp Nhất
Chương 14: Mặt dày mày dạn
Bà Khương vẫn nhớ rõ năm đó, khi con mình và Từ Chính Lâm bàn chuyện cưới gả, bà cùng ông Khương đều cảm thấy Từ Chính Lâm vừa tốt nghiệp đại học không lâu, lại trong gia đình mồ côi cha, trong nhà chưa chắc giàu có bao nhiêu, nên giảm hai phần ba số quà tặng theo phong tục vùng này, chỉ cần số lẻ, xem như đồ may mắn cho con gái mình, ai ngờ bị bà Từ nói thành bán con cầu tài.
Vốn con mình và con rể song phương đều có tình cảm với nhau, bà và ông Khương không cần quà biếu, thế nhưng bà Từ nói chuyện vô cùng khó nghe.
Tuy Khương Yến không nói nhiều với bà về cuộc sống sau hôn nhân, nhưng bà Khương cũng biết mẹ chồng con dâu bất hòa, bà Từ không thích Khương Yến, không xem trọng Từ Gia bao nhiêu, mặc kệ vì sao hai người đột nhiên tới cửa muốn đưa Từ Gia đi, bất luận thế nào bà cũng không đồng ý.
Song phương vẫn đang giằng co, Từ Gia đột nhiên ngẩng đầu nói với bà Từ và Từ Chính Quyên:
“Con không đi với mấy người đâu.”
Mọi người nghe thế đồng loạt nhìn cậu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ cậu căng thẳng, nhưng nói năng dứt khoát:
“Trừ phi ba mẹ con đến, bằng không con không đi đâu hết.”
Từ Gia không thích bà Từ và Từ Chính Quyên, trước kia Khương Yến công việc bận rộn, Từ Gia được bà Từ và Từ Chính Quyên chăm, lúc hai người muốn ra ngoài chơi mạt chược sẽ khóa cửa nhốt cậu ở nhà, thường xuyên quên về nấu cơm cho cậu, hơn nữa không cho cậu nói việc này cho Khương Yến biết.
Khi ấy Từ Gia còn nhỏ tuổi, không dám trái lời hai người, nếu không phải chịu đói lâu dài dẫn đến co thắt dạ dày phải vào viện, Khương Yến căn bản không biết chuyện này.
Từ đó trở đi, Khương Yến liền dắt Từ Gia theo, nhưng ấn tượng Từ Gia với hai người vẫn rất kém.
“Người lớn nói chuyện mày đừng có xen mồm.” Từ Chính Quyên quát lớn với Từ Gia.
“……” Từ Gia không nói gì, nhưng vẻ mặt quật cường cũng đủ nói rõ ý muốn của cậu.
“Cô nói chuyện kiểu gì đó? Mắng một đứa trẻ làm gì?” Bà Khương tiến lên ngăn trước mặt Từ Gia, “Đây là nhà họ Khương, mấy người tới cửa là khách, chúng tôi tôn trọng các người, nhưng các người đừng không biết phân phải trái.”
“Chao ôi, bà già này nói vậy là không đúng rồi, chúng tôi đến tìm cháu nhà mình, sao lại thành không biết phải trái rồi? Lời này nói ra coi chừng người khác cười rụng răng.” Từ Chính Quyên cười ha ha, rõ ràng không để lời bà Khương vào mắt.
“Nói đi, lần này các người tới đây muốn làm gì?” Ông Khương lên tiếng hỏi, không muốn thừa lời với hai người này, “Nếu như muốn mang Gia Gia đi thì không cần nói nữa, trừ phi ba mẹ thằng bé lại đây, bằng không ai cũng không được đưa đi.”
Từ Chính Quyên và bà Từ liếc nhìn nhau, Từ Chính Quyên không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp sảng khoái nói:
“Là vầy, nếu anh hai và chị dâu ly hôn đã là chuyện chắc chắn, vậy kế tiếp chính là vấn đề về quyên nuôi nấng Gia Gia.”
Từ Gia nghe thấy hai chữ ly hôn liền sửng sốt, hiển nhiên cậu chưa biết hôn nhân ba mẹ xảy ra vấn đề, bèn ngẩng đầu nhìn ông bà Khương:
“Ly hôn là sao ạ?”
“Không có gì không có gì.” Ông Khương vỗ vai cậu, ông biết Khương Yến nhất định không nói với Từ Gia chuyện cô và Từ Chính Lâm ly hôn, nên không giải thích thêm với cậu, chỉ nhẹ giọng dỗ: “Gia Gia ngoan, về phòng trước đi con.”
Từ Gia lắc đầu, nhất quyết ở lại, ông Khương không biết làm sao, đành nói với Từ Chính Quyên:
“Quyền nuôi nấng là chuyện của ba mẹ thằng bé, liên quan gì tới cô?”
“Liên quan lớn đó chứ, tôi là một phần của nhà họ Từ, Gia Gia là cháu họ Từ chúng tôi, quyên nuôi nấng này hả …” Từ Chính Quyên ngừng một chút, cười nhìn ông bà Khương, “Đương nhiên thuộc về nhà họ Từ chúng tôi rồi.”
“Nói bậy!” Bà Khương nhịn hết nổi bắt đầu mắng, “Ly hôn con trai phân cho ai nuôi do tòa án phán quyết, cô ở đây quấy rối cái gì? Muốn quyền nuôi nấng đúng không? Kêu Từ Chính Lâm tới đây! Quanh năm suốt tháng có mấy ngày nó lo cho con cái? Còn không biết xấu hổ đòi quyền nuôi nấng?!”
“Con tôi là vì cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia!” Bà Từ cũng lớn giọng, “Việc này tôi làm chủ, các người muốn quyền nuôi nấng Từ Gia, được, lấy mười vạn ra đây, chúng tôi coi như không có đứa cháu này! Nếu không thì ra tòa, coi ai chiếm ưu thế!”
Sau khi Khương Yến chuyển công việc sang B thành, bà Từ mới biết chuyện hai người sắp ly hôn từ Từ Chính Lâm.
Từ khi Khương Yến kết hôn với con mình, bà chưa bao giờ hài lòng về Khương Yến, nên cả Từ Gia bà cũng không thích, nhưng nghe nói hai người sắp ly hôn, con trai muốn trao quyền nuôi nấng Từ Gia cho Khương Yến, bà lập tức không vui.
Hôn có thể ly, quyền nuôi nấng cũng có thể cho, nhưng nhà họ Từ bọn họ không thể nuôi người không công thay Khương Yến nhiều năm như vậy. Cho nên mụ và Từ Chính Quyên soi xét dù thế nào cũng không thể dễ dàng để Khương Yến đưa người đi, thương lượng xong liền nhân lúc Khương Yến và Từ Chính Lâm không ở đây, lén lút tìm tới cửa, định mang Từ Gia về trước.
Một câu kia của mụ khiến ông bà Khương đều khiếp sợ, mười vạn vào những năm 90 không phải là con số nhỏ, nhưng làm họ kinh ngạc là vì hai người kia tìm tới đây hóa ra không phải vì Từ Gia mà vì tiền, muốn lợi dụng quyền nuôi nấng Từ Gia mà cầm tiền.
Ông Khương dạy học cả đời, tính tình thành thật lương thiện, thật sự chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế, lợi dùng cháu mình để kiếm tiền, lại nghĩ trước đây Từ Gia ở cùng đám người này không chừng còn chịu đối xử tệ bạc, tức thì cảm nhận cơn tức bùng cháy từ đáy lòng, cả người tức giận tới mức run tay, ông cả giận vỗ mạnh bàn:
“Vô liêm sỉ! Mấy người lập tức cút khỏi đây, lập tức cút khỏi nhà chúng tôi.”
Bà Từ bị ông dọa sợ, lấy lại tinh thần:
“Ông lớn tiếng hù ai đó?”
“Có đi không?! Không đi tôi đuổi người!” Bà Khương cũng đập bàn, đứng dậy liền kéo Từ Chính Quyên đứng gần đó ra ngoài, “Có tin tôi kêu người đuổi mấy người đi không!”
“Làm gì đó? Bà muốn đánh người hả?!” Từ Chính Quyên hất tay bà ra, “Đừng tưởng bà lớn tuổi là có thể đụng …”
“Câm miệng!” Ông Khương quát lến, đứng dậy từ ghế sofa, chỉ vào hai người, “Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Tuy ông lớn tuổi, song thân hình cao lớn, khí thế trấn áp làm bà Từ và Từ Chính Quyên giật nảy mình, tự biết không giành được lợi gì, chỉ có thể hùng hổ rời Khương gia trước.
Bà Từ và Từ Chính Quyên đi rồi, ông Khương vẫn còn tức giận phát run, Từ Gia thấy sắc mặt ông không được thoải mái bèn bắt lấy tay ông, lo lắng hỏi:
“Ông ngoại, ông làm sao vậy?”
Ông Khương có bệnh cao huyết áp, bình thường cảm xúc không thể quá mức kích động, bà Khương thấy thế liền vội vàng vỗ về giúp ông thuận khí, luôn miệng khuyên ông đừng tức giận, nhưng chính bà cũng sắp tức chết.
Ông Khương ngồi lại sofa bình tĩnh lại một lúc, rồi xoa đầu Từ Gia khuyên cậu đừng lo lắng, sau đó nói với bà Khương: “Bà gọi điện cho Yến Tử, hỏi nó có phải thật sự ly hôn với Từ Chính Lâm không.” Trước khi đi Khương Yến còn đồng ý với ông sẽ bình tĩnh nói chuyện với Từ Chính Lâm, hiện giờ nhà họ Từ lại nói chắc chuyện hai người ly hôn, mặc kệ thật hay giả đều cần chính Khương Yến tới xử lý.
Bà Khương có cùng cách nghĩ với ông, bèn đứng dậy gọi điện cho Khương Yến, nói đầu đuôi tình huống với cô một lần.
Khương Yến quả thật định ly hôn với Từ Chính Lâm, đơn ly hôn cô cũng chuẩn bị rồi, Từ Chính Lâm cũng đồng ý trao quyền nuôi nấng Từ Gia cho cô, nhưng cô lại không ngờ người nhà họ Từ lại tìm tới tận cửa, còn đưa ra yêu cầu như thế, khiến cô căm phẫn gấp bội.
Cô bảo mẹ mình đừng để hai người kia vào nhà, giao công việc hai ngày này xong cô liền về một chuyến, lúc đó sẽ giải quyết luôn chuyện ly hôn với Từ Chính Lâm.
Bà Khương cũng bảo cô báo Từ Chính Lâm trở về, bấy giờ mới cúp điện thoại, quay đầu đã thấy Từ Gia nhìn mình không dời mắt, trong lòng đau xót không chịu được, liền vươn tay kéo cậu qua, nhẹ giọng nói:
“Gia Gia đừng sợ, con không phải đi đâu hết, ở nhà ông bà ngoại chờ ba mẹ về nhé.”
“Dạ.” Từ Gia gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Bà ngoại, cô nói ba mẹ sắp ly hôn là sao ạ?”
Bà Khương bị cậu hỏi đến lặng cười, chẳng biết đáp sao cho phải, đành xoa đầu cậu:
“Sau này con sẽ hiểu, ngoan, đừng nghĩ nhiều.”
Từ Gia có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy bà mình đỏ hồng mắt, cậu quyết định nuốt lời vào bụng, đoạn cầm tay bà, nhỏ giọng an ủi:
“Con không hỏi nữa, bà ngoại đừng khóc mà.”
“Không khóc, bà ngoại không khóc.” Bà Khương thấy cậu hiểu chuyện đến vậy mà không sao vui nổi, chỉ cảm thấy đau lòng, bà lau nước mắt, ôm Từ Gia vào ngực mình mà bất đắc dĩ thở dài: “Gia Gia đáng thương của bà.”
“Không đáng thương.” Từ Gia thủ thỉ trả lời, “Con còn ông bà ngoại mà.”
Ông Khương ở gần đó cũng thở dài, đưa tay vỗ lưng bà.
Hai ngày kế tiếp, bà Từ và Từ Chính Quyên đều tới cửa, có khi xế chiều lại tới tiểu học trung tâm thành phố định mang Từ Gia đi, bà Khương hết cách đành đem mọi chuyện nói cho Hà Mẫn Ngọc.
Hà Mẫn Ngọc nghe xong giận dữ không thôi, bảo bà Khương ở nhà nghỉ ngơi, việc đưa đón Từ Gia đến trường cứ để cô lo, có cô ở đây hai mẹ con họ Từ không làm được gì, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.
Đồng thời Khương Yến cũng gọi điện báo đã mua được vé xe, sẽ lập tức về ngay, bà Khương nghe xong yên lòng, cho rằng mọi chuyện cuối cùng cũng ổn định, nào ngờ lại nhận được cuộc gọi từ trường ông Khương, báo ông Khương ngất xỉu tại trường, đã được đưa tới bệnh viện.
==============
Suy nghĩ của tác giả:
Mai kia giải quyết tình tiết này, hiện giờ Gia của tui ngoài có ông bà ngoại ra, không khác nào trở thành cô nhi TvT.
Vệ Lăng Dương: Gia Gia đừng sợ, em còn có anh.
Từ Gia: Rồi anh cũng phải đi thôi.
Vệ Lăng Dương: QAQ Anh sai rồi.
Vốn con mình và con rể song phương đều có tình cảm với nhau, bà và ông Khương không cần quà biếu, thế nhưng bà Từ nói chuyện vô cùng khó nghe.
Tuy Khương Yến không nói nhiều với bà về cuộc sống sau hôn nhân, nhưng bà Khương cũng biết mẹ chồng con dâu bất hòa, bà Từ không thích Khương Yến, không xem trọng Từ Gia bao nhiêu, mặc kệ vì sao hai người đột nhiên tới cửa muốn đưa Từ Gia đi, bất luận thế nào bà cũng không đồng ý.
Song phương vẫn đang giằng co, Từ Gia đột nhiên ngẩng đầu nói với bà Từ và Từ Chính Quyên:
“Con không đi với mấy người đâu.”
Mọi người nghe thế đồng loạt nhìn cậu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ cậu căng thẳng, nhưng nói năng dứt khoát:
“Trừ phi ba mẹ con đến, bằng không con không đi đâu hết.”
Từ Gia không thích bà Từ và Từ Chính Quyên, trước kia Khương Yến công việc bận rộn, Từ Gia được bà Từ và Từ Chính Quyên chăm, lúc hai người muốn ra ngoài chơi mạt chược sẽ khóa cửa nhốt cậu ở nhà, thường xuyên quên về nấu cơm cho cậu, hơn nữa không cho cậu nói việc này cho Khương Yến biết.
Khi ấy Từ Gia còn nhỏ tuổi, không dám trái lời hai người, nếu không phải chịu đói lâu dài dẫn đến co thắt dạ dày phải vào viện, Khương Yến căn bản không biết chuyện này.
Từ đó trở đi, Khương Yến liền dắt Từ Gia theo, nhưng ấn tượng Từ Gia với hai người vẫn rất kém.
“Người lớn nói chuyện mày đừng có xen mồm.” Từ Chính Quyên quát lớn với Từ Gia.
“……” Từ Gia không nói gì, nhưng vẻ mặt quật cường cũng đủ nói rõ ý muốn của cậu.
“Cô nói chuyện kiểu gì đó? Mắng một đứa trẻ làm gì?” Bà Khương tiến lên ngăn trước mặt Từ Gia, “Đây là nhà họ Khương, mấy người tới cửa là khách, chúng tôi tôn trọng các người, nhưng các người đừng không biết phân phải trái.”
“Chao ôi, bà già này nói vậy là không đúng rồi, chúng tôi đến tìm cháu nhà mình, sao lại thành không biết phải trái rồi? Lời này nói ra coi chừng người khác cười rụng răng.” Từ Chính Quyên cười ha ha, rõ ràng không để lời bà Khương vào mắt.
“Nói đi, lần này các người tới đây muốn làm gì?” Ông Khương lên tiếng hỏi, không muốn thừa lời với hai người này, “Nếu như muốn mang Gia Gia đi thì không cần nói nữa, trừ phi ba mẹ thằng bé lại đây, bằng không ai cũng không được đưa đi.”
Từ Chính Quyên và bà Từ liếc nhìn nhau, Từ Chính Quyên không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp sảng khoái nói:
“Là vầy, nếu anh hai và chị dâu ly hôn đã là chuyện chắc chắn, vậy kế tiếp chính là vấn đề về quyên nuôi nấng Gia Gia.”
Từ Gia nghe thấy hai chữ ly hôn liền sửng sốt, hiển nhiên cậu chưa biết hôn nhân ba mẹ xảy ra vấn đề, bèn ngẩng đầu nhìn ông bà Khương:
“Ly hôn là sao ạ?”
“Không có gì không có gì.” Ông Khương vỗ vai cậu, ông biết Khương Yến nhất định không nói với Từ Gia chuyện cô và Từ Chính Lâm ly hôn, nên không giải thích thêm với cậu, chỉ nhẹ giọng dỗ: “Gia Gia ngoan, về phòng trước đi con.”
Từ Gia lắc đầu, nhất quyết ở lại, ông Khương không biết làm sao, đành nói với Từ Chính Quyên:
“Quyền nuôi nấng là chuyện của ba mẹ thằng bé, liên quan gì tới cô?”
“Liên quan lớn đó chứ, tôi là một phần của nhà họ Từ, Gia Gia là cháu họ Từ chúng tôi, quyên nuôi nấng này hả …” Từ Chính Quyên ngừng một chút, cười nhìn ông bà Khương, “Đương nhiên thuộc về nhà họ Từ chúng tôi rồi.”
“Nói bậy!” Bà Khương nhịn hết nổi bắt đầu mắng, “Ly hôn con trai phân cho ai nuôi do tòa án phán quyết, cô ở đây quấy rối cái gì? Muốn quyền nuôi nấng đúng không? Kêu Từ Chính Lâm tới đây! Quanh năm suốt tháng có mấy ngày nó lo cho con cái? Còn không biết xấu hổ đòi quyền nuôi nấng?!”
“Con tôi là vì cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia!” Bà Từ cũng lớn giọng, “Việc này tôi làm chủ, các người muốn quyền nuôi nấng Từ Gia, được, lấy mười vạn ra đây, chúng tôi coi như không có đứa cháu này! Nếu không thì ra tòa, coi ai chiếm ưu thế!”
Sau khi Khương Yến chuyển công việc sang B thành, bà Từ mới biết chuyện hai người sắp ly hôn từ Từ Chính Lâm.
Từ khi Khương Yến kết hôn với con mình, bà chưa bao giờ hài lòng về Khương Yến, nên cả Từ Gia bà cũng không thích, nhưng nghe nói hai người sắp ly hôn, con trai muốn trao quyền nuôi nấng Từ Gia cho Khương Yến, bà lập tức không vui.
Hôn có thể ly, quyền nuôi nấng cũng có thể cho, nhưng nhà họ Từ bọn họ không thể nuôi người không công thay Khương Yến nhiều năm như vậy. Cho nên mụ và Từ Chính Quyên soi xét dù thế nào cũng không thể dễ dàng để Khương Yến đưa người đi, thương lượng xong liền nhân lúc Khương Yến và Từ Chính Lâm không ở đây, lén lút tìm tới cửa, định mang Từ Gia về trước.
Một câu kia của mụ khiến ông bà Khương đều khiếp sợ, mười vạn vào những năm 90 không phải là con số nhỏ, nhưng làm họ kinh ngạc là vì hai người kia tìm tới đây hóa ra không phải vì Từ Gia mà vì tiền, muốn lợi dụng quyền nuôi nấng Từ Gia mà cầm tiền.
Ông Khương dạy học cả đời, tính tình thành thật lương thiện, thật sự chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế, lợi dùng cháu mình để kiếm tiền, lại nghĩ trước đây Từ Gia ở cùng đám người này không chừng còn chịu đối xử tệ bạc, tức thì cảm nhận cơn tức bùng cháy từ đáy lòng, cả người tức giận tới mức run tay, ông cả giận vỗ mạnh bàn:
“Vô liêm sỉ! Mấy người lập tức cút khỏi đây, lập tức cút khỏi nhà chúng tôi.”
Bà Từ bị ông dọa sợ, lấy lại tinh thần:
“Ông lớn tiếng hù ai đó?”
“Có đi không?! Không đi tôi đuổi người!” Bà Khương cũng đập bàn, đứng dậy liền kéo Từ Chính Quyên đứng gần đó ra ngoài, “Có tin tôi kêu người đuổi mấy người đi không!”
“Làm gì đó? Bà muốn đánh người hả?!” Từ Chính Quyên hất tay bà ra, “Đừng tưởng bà lớn tuổi là có thể đụng …”
“Câm miệng!” Ông Khương quát lến, đứng dậy từ ghế sofa, chỉ vào hai người, “Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Tuy ông lớn tuổi, song thân hình cao lớn, khí thế trấn áp làm bà Từ và Từ Chính Quyên giật nảy mình, tự biết không giành được lợi gì, chỉ có thể hùng hổ rời Khương gia trước.
Bà Từ và Từ Chính Quyên đi rồi, ông Khương vẫn còn tức giận phát run, Từ Gia thấy sắc mặt ông không được thoải mái bèn bắt lấy tay ông, lo lắng hỏi:
“Ông ngoại, ông làm sao vậy?”
Ông Khương có bệnh cao huyết áp, bình thường cảm xúc không thể quá mức kích động, bà Khương thấy thế liền vội vàng vỗ về giúp ông thuận khí, luôn miệng khuyên ông đừng tức giận, nhưng chính bà cũng sắp tức chết.
Ông Khương ngồi lại sofa bình tĩnh lại một lúc, rồi xoa đầu Từ Gia khuyên cậu đừng lo lắng, sau đó nói với bà Khương: “Bà gọi điện cho Yến Tử, hỏi nó có phải thật sự ly hôn với Từ Chính Lâm không.” Trước khi đi Khương Yến còn đồng ý với ông sẽ bình tĩnh nói chuyện với Từ Chính Lâm, hiện giờ nhà họ Từ lại nói chắc chuyện hai người ly hôn, mặc kệ thật hay giả đều cần chính Khương Yến tới xử lý.
Bà Khương có cùng cách nghĩ với ông, bèn đứng dậy gọi điện cho Khương Yến, nói đầu đuôi tình huống với cô một lần.
Khương Yến quả thật định ly hôn với Từ Chính Lâm, đơn ly hôn cô cũng chuẩn bị rồi, Từ Chính Lâm cũng đồng ý trao quyền nuôi nấng Từ Gia cho cô, nhưng cô lại không ngờ người nhà họ Từ lại tìm tới tận cửa, còn đưa ra yêu cầu như thế, khiến cô căm phẫn gấp bội.
Cô bảo mẹ mình đừng để hai người kia vào nhà, giao công việc hai ngày này xong cô liền về một chuyến, lúc đó sẽ giải quyết luôn chuyện ly hôn với Từ Chính Lâm.
Bà Khương cũng bảo cô báo Từ Chính Lâm trở về, bấy giờ mới cúp điện thoại, quay đầu đã thấy Từ Gia nhìn mình không dời mắt, trong lòng đau xót không chịu được, liền vươn tay kéo cậu qua, nhẹ giọng nói:
“Gia Gia đừng sợ, con không phải đi đâu hết, ở nhà ông bà ngoại chờ ba mẹ về nhé.”
“Dạ.” Từ Gia gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Bà ngoại, cô nói ba mẹ sắp ly hôn là sao ạ?”
Bà Khương bị cậu hỏi đến lặng cười, chẳng biết đáp sao cho phải, đành xoa đầu cậu:
“Sau này con sẽ hiểu, ngoan, đừng nghĩ nhiều.”
Từ Gia có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy bà mình đỏ hồng mắt, cậu quyết định nuốt lời vào bụng, đoạn cầm tay bà, nhỏ giọng an ủi:
“Con không hỏi nữa, bà ngoại đừng khóc mà.”
“Không khóc, bà ngoại không khóc.” Bà Khương thấy cậu hiểu chuyện đến vậy mà không sao vui nổi, chỉ cảm thấy đau lòng, bà lau nước mắt, ôm Từ Gia vào ngực mình mà bất đắc dĩ thở dài: “Gia Gia đáng thương của bà.”
“Không đáng thương.” Từ Gia thủ thỉ trả lời, “Con còn ông bà ngoại mà.”
Ông Khương ở gần đó cũng thở dài, đưa tay vỗ lưng bà.
Hai ngày kế tiếp, bà Từ và Từ Chính Quyên đều tới cửa, có khi xế chiều lại tới tiểu học trung tâm thành phố định mang Từ Gia đi, bà Khương hết cách đành đem mọi chuyện nói cho Hà Mẫn Ngọc.
Hà Mẫn Ngọc nghe xong giận dữ không thôi, bảo bà Khương ở nhà nghỉ ngơi, việc đưa đón Từ Gia đến trường cứ để cô lo, có cô ở đây hai mẹ con họ Từ không làm được gì, chỉ có thể phẫn nộ rời đi.
Đồng thời Khương Yến cũng gọi điện báo đã mua được vé xe, sẽ lập tức về ngay, bà Khương nghe xong yên lòng, cho rằng mọi chuyện cuối cùng cũng ổn định, nào ngờ lại nhận được cuộc gọi từ trường ông Khương, báo ông Khương ngất xỉu tại trường, đã được đưa tới bệnh viện.
==============
Suy nghĩ của tác giả:
Mai kia giải quyết tình tiết này, hiện giờ Gia của tui ngoài có ông bà ngoại ra, không khác nào trở thành cô nhi TvT.
Vệ Lăng Dương: Gia Gia đừng sợ, em còn có anh.
Từ Gia: Rồi anh cũng phải đi thôi.
Vệ Lăng Dương: QAQ Anh sai rồi.
Tác giả :
Công Tử Như Lan