Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần
Chương 35
Chúng tôi ăn pháo tết… Vừa bắt đầu bầu không khí hãy còn rất tốt, Mì Sợi Ca đặc biệt nhiệt tình, tôi cũng rất kích động.
Thế nhưng tiền hí tiến hành được một nửa liền có chút sai sai.
Ở thời khắc biết được Mì Sợi Ca mơ ước hoa cúc của tôi ấy, tôi khiếp sợ. Bởi vì trước đó hắn có nói muốn “chuẩn bị một chút” thứ gì đó, tôi còn tưởng hắn tính ở phía dưới…
Rất hiển nhiên, việc tôi ôm mông mặt đầy sợ hãi nhìn hắn đã đả kích hắn, hắn bất mãn rút tay khỏi mông tôi, bắt đầu mò tới phía trước… Đến cuối cùng chúng tôi cũng không làm gì, chỉ giúp nhau tuốt ống* mà thôi. (SS: Tuốt ống = chỉ việc con trai tự xxx =)))))
Các vị, việc này thật không thể trách tôi được, ai ngờ được hắn muốn ở trên đâu?
Tiểu Yêu từng lời nói thấm thía giáo dục tôi: Gay không muốn làm số 0 không phải gay thật!
So với loại từ thẳng bẻ cong là tôi đây, Mì Sợi Ca hẳn là gay thật đi? Vì để làm một số 1 hợp lệ mà tôi còn phải nghiền ngẫm mớ lý luận rất lâu đó…
Khụ khụ, cũng chẳng biết lý luận này của Tiểu Yêu có phải thật không, dù sao tôi lớn như vậy chỉ quen có hai đứa bạn gay, một là Tiểu Yêu, hai là Tôm Hùm Ca nhà cậu ấy… Nếu không thì thỉnh giáo Tôm Hùm Ca? Không không không vẫn là thôi đi, tôi sợ Tiểu Yêu khóc lóc oán giận.
Ngược lại lúc này đến phiên tôi cần “chuẩn bị một chút”, tôi nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả thi của việc tôi ở dưới.
Kỳ thực nói thật, nếu như tôi mở miệng, để Mì Sợi Ca chổng mông lên cho tôi cắm vào thì có khi hắn cũng sẽ chấp nhận, dù sao hắn yêu thích tôi đến vậy mà… Thậm chí tôi còn cảm thấy cảm giác tuốt cho nhau đã đủ kích thích rồi, khác hẳn với khi dùng tay phải tự thẩm, tôi đã đặc biệt đặc biệt thỏa mãn.
Thế nhưng tôi muốn tức phụ được vui vẻ… Thôi vẫn là quay lại ngày tháng nghiền ngẫm lý luận đi.
Tuy rằng chúng tôi không làm tới cuối, Mì Sợi Ca lại không hề trưng ra chút không vui nào. Hắn vẫn đặc biệt dính tôi, cũng đặc biệt thương tôi, hơn nữa chúng tôi đã ở chung với nhau.
Mỗi sáng sớm chúng tôi cùng nhau tỉnh lại, lại cùng qua chỗ Mì Sợi Mama ăn sáng, sau đó tôi đi làm, hắn đi mua thức ăn chuẩn bị mở cửa tiệm.
Chạng vạng tôi đến cửa hàng, Mì Sợi Mama bèn về nhà nghỉ ngơi sớm, lưu lại tôi và Mì Sợi Ca một bên kiếm tiền một bên lén lút trốn trong bếp hôn hôn… Sinh ý gần đây đã tốt hơn, rất nhiều tối đều không được hôn cái nào, chúng tôi liền về nhà tiếp tục hôn, hôn xong ôm nhau ngủ.
Sau ngày hôm đó, hắn rốt cuộc không còn nói rằng muốn “cái kia” nữa, trên cơ bản thì chúng tôi vẫn nằm ở trạng thái thỉnh thoảng giúp nhau tuốt ống.
Tôi thực sự đã đặc biệt thỏa mãn rồi.
Mọi người có nhớ “Hạnh phúc trong tưởng tượng” ban đầu của tôi không? Cái lý tưởng ngủ trưa dậy ngồi trên bệ cửa sổ uống cô ca hưởng gió mát điều hòa ý.
Giờ đây tôi còn thấy trạng thái cuộc sống trước mắt còn hạnh phúc hơn nó nhiều nhiều lắm.
Tôi cuối cùng đã trả sạch khoản vay trợ cấp sinh viên, hết nợ thân nhẹ hẳn đi, mỗi một đồng tiền kiếm được đều có thể dùng để cải thiện cuộc sống của chúng tôi, mua đồ ăn vặt, mua quần áo mới; bữa tối mỗi ngày tôi đều có thể ăn mì do Mì Sợi Ca tự mình làm ở ngay trước mặt, lại giống như ăn càng ngon hơn so với ban đầu, nguyên liệu thêm bên trong cũng đa dạng phong phú; mỗi sáng sớm tôi đều có thể ôm hắn cùng nhau tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo đã lập tức rơi vào trong tròng mắt mơ màng lại sáng long lanh của hắn… E rằng mọi người sẽ nói, những thứ này rõ ràng rất bình thường cũng rất vô vị, thế nhưng tôi chính là cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Tiểu Vệ Ca của mọi người chưa bao giờ tham lam, bây giờ lại không nhịn được muốn tham lam một lần.
Tôi muốn giữ lại phần hạnh phúc này, thêm được ngày nào thì hay ngày đó; tôi muốn thương yêu vợ tôi, nhiều thêm được bao nhiêu chính là bấy nhiêu.
Chỉ là rất nhiều lúc không biết nên làm gì, hắn thật giống như chỉ cần thấy tôi liền rất vui vẻ, so với tôi còn không tham lam hơn…
À, giữa tháng ba là sinh nhật hắn, tuy rằng hắn không nói cho tôi, nhưng tôi sớm đã lén lút nhớ kỹ số chứng minh thư nhân dân của hắn trên thẻ bảo hiểm y tế. (SS: Cái này mình nghĩ là nhớ kỹ ngày tháng năm sinh trên thẻ bảo hiểm y tế, nhưng tác giả viết vậy nên mình giữ nguyên ạ). Đã tới lúc nên chuẩn bị quà, chỉ là tôi nghĩ mãi vẫn không ra nên tặng hắn cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thời gian nghỉ trưa mỗi ngày ngồi trong phòng bảo vệ trước cửa công ty, cùng tiểu bảo an cùng nhau đan khăn quàng cổ…
Thì… Biết là rất ngu ngốc, ba tháng nữa là tới tháng tư, thời tiết tháng tư sẽ trở nên ấm áp, bây giờ đan khăn quàng cổ cũng chả có tác dụng gì, thế nhưng tiểu bảo an lại ra vẻ rất là lời thề son sắt.
“Bạn gái em cũng sinh nhật vào tháng ba, kỳ thực đưa cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là tâm ý.” Tiểu bảo an vừa đan áo lông vừa nói nhỏ, “Có tiền thì ta tặng đồ đắt, không có tiền thì đưa chút thành ý chứ sao… Anh xem chúng ta đàn ông con trai tay chân vụng về còn đan khăn quàng cổ, có phải đặc biệt có cảm giác sắt đá lại nhu tình sao? Chờ hôm sinh nhật, mua một cái bánh gatô thật tuyệt, thêm cả hoa tươi, lại dẫn cô ấy tới nhà hàng bình thường không dám tiếc tiền vào ăn…”
Tôi nghe cậu ta cằn nhằn lẩm bẩm, bắt đầu tính toán: Được được được, bánh ngọt, hoa tươi, nhà hàng…
“Tiểu Vệ Ca, không nghĩ tới anh lại có phúc khí như thế. Là một cô gái chòm song ngư đúng hem, thực sự cực kỳ tốt luôn, trọng tình cảm còn ôn nhu, chỉ là có lúc nghĩ hơi nhiều, không hiểu sao rất thích khóc… Thế như nếu cô ấy yêu anh, quả thực sẽ đặt anh vào sâu dưới đáy lòng, luôn suy nghĩ cho anh, hệt như thiên sứ vậy.” Tiểu bảo an tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“…” Ồ, là như vậy sao? Mạch não kỳ quái còn có thích khóc gì gì đấy… Hình như tất cả đều có thể giải thích rồi? Chòm sao thật sự thần kì như vậy sao?
“Nhưng mà các cô ấy rất dễ không có cảm giác an toàn, anh phải thương yêu cô ấy nhiều nhiều vào, có lúc còn phải làm vài hành động lãng mạn chút.”
Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt trung niên của tiểu bảo an, không giải thích được nhưng cảm thấy lời cậu ta nói có thể tin được… Nhưng mà tôi thật sự không hiểu lãng mạn cho lắm.
“Ài, nếu như sau khi chúc mừng sinh nhật xong cô ấy chịu theo em đi mướn phòng thì tốt rồi…” Tiểu bảo an vùi tay vào trong mớ len đan khăn quàng cổ, mắt nhìn phương xa đầy mặt ao ước cùng nhộn nhạo nói.
“…” Mướn phòng sao? Nhưng mà, cả đống trước đó đều chỉ là tính chất đặc biệt của “con gái chòm song ngư”, mướn phòng gì gì đó càng giống nhu cầu của con trai hơn đi? Đàn ông đều là động vật nửa người dưới… Đợi đã, vì cái quái gì mà mọi chuyện lại vòng về ban đầu rồi?
Thế nhưng tiền hí tiến hành được một nửa liền có chút sai sai.
Ở thời khắc biết được Mì Sợi Ca mơ ước hoa cúc của tôi ấy, tôi khiếp sợ. Bởi vì trước đó hắn có nói muốn “chuẩn bị một chút” thứ gì đó, tôi còn tưởng hắn tính ở phía dưới…
Rất hiển nhiên, việc tôi ôm mông mặt đầy sợ hãi nhìn hắn đã đả kích hắn, hắn bất mãn rút tay khỏi mông tôi, bắt đầu mò tới phía trước… Đến cuối cùng chúng tôi cũng không làm gì, chỉ giúp nhau tuốt ống* mà thôi. (SS: Tuốt ống = chỉ việc con trai tự xxx =)))))
Các vị, việc này thật không thể trách tôi được, ai ngờ được hắn muốn ở trên đâu?
Tiểu Yêu từng lời nói thấm thía giáo dục tôi: Gay không muốn làm số 0 không phải gay thật!
So với loại từ thẳng bẻ cong là tôi đây, Mì Sợi Ca hẳn là gay thật đi? Vì để làm một số 1 hợp lệ mà tôi còn phải nghiền ngẫm mớ lý luận rất lâu đó…
Khụ khụ, cũng chẳng biết lý luận này của Tiểu Yêu có phải thật không, dù sao tôi lớn như vậy chỉ quen có hai đứa bạn gay, một là Tiểu Yêu, hai là Tôm Hùm Ca nhà cậu ấy… Nếu không thì thỉnh giáo Tôm Hùm Ca? Không không không vẫn là thôi đi, tôi sợ Tiểu Yêu khóc lóc oán giận.
Ngược lại lúc này đến phiên tôi cần “chuẩn bị một chút”, tôi nghiêm túc suy nghĩ tới tính khả thi của việc tôi ở dưới.
Kỳ thực nói thật, nếu như tôi mở miệng, để Mì Sợi Ca chổng mông lên cho tôi cắm vào thì có khi hắn cũng sẽ chấp nhận, dù sao hắn yêu thích tôi đến vậy mà… Thậm chí tôi còn cảm thấy cảm giác tuốt cho nhau đã đủ kích thích rồi, khác hẳn với khi dùng tay phải tự thẩm, tôi đã đặc biệt đặc biệt thỏa mãn.
Thế nhưng tôi muốn tức phụ được vui vẻ… Thôi vẫn là quay lại ngày tháng nghiền ngẫm lý luận đi.
Tuy rằng chúng tôi không làm tới cuối, Mì Sợi Ca lại không hề trưng ra chút không vui nào. Hắn vẫn đặc biệt dính tôi, cũng đặc biệt thương tôi, hơn nữa chúng tôi đã ở chung với nhau.
Mỗi sáng sớm chúng tôi cùng nhau tỉnh lại, lại cùng qua chỗ Mì Sợi Mama ăn sáng, sau đó tôi đi làm, hắn đi mua thức ăn chuẩn bị mở cửa tiệm.
Chạng vạng tôi đến cửa hàng, Mì Sợi Mama bèn về nhà nghỉ ngơi sớm, lưu lại tôi và Mì Sợi Ca một bên kiếm tiền một bên lén lút trốn trong bếp hôn hôn… Sinh ý gần đây đã tốt hơn, rất nhiều tối đều không được hôn cái nào, chúng tôi liền về nhà tiếp tục hôn, hôn xong ôm nhau ngủ.
Sau ngày hôm đó, hắn rốt cuộc không còn nói rằng muốn “cái kia” nữa, trên cơ bản thì chúng tôi vẫn nằm ở trạng thái thỉnh thoảng giúp nhau tuốt ống.
Tôi thực sự đã đặc biệt thỏa mãn rồi.
Mọi người có nhớ “Hạnh phúc trong tưởng tượng” ban đầu của tôi không? Cái lý tưởng ngủ trưa dậy ngồi trên bệ cửa sổ uống cô ca hưởng gió mát điều hòa ý.
Giờ đây tôi còn thấy trạng thái cuộc sống trước mắt còn hạnh phúc hơn nó nhiều nhiều lắm.
Tôi cuối cùng đã trả sạch khoản vay trợ cấp sinh viên, hết nợ thân nhẹ hẳn đi, mỗi một đồng tiền kiếm được đều có thể dùng để cải thiện cuộc sống của chúng tôi, mua đồ ăn vặt, mua quần áo mới; bữa tối mỗi ngày tôi đều có thể ăn mì do Mì Sợi Ca tự mình làm ở ngay trước mặt, lại giống như ăn càng ngon hơn so với ban đầu, nguyên liệu thêm bên trong cũng đa dạng phong phú; mỗi sáng sớm tôi đều có thể ôm hắn cùng nhau tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo đã lập tức rơi vào trong tròng mắt mơ màng lại sáng long lanh của hắn… E rằng mọi người sẽ nói, những thứ này rõ ràng rất bình thường cũng rất vô vị, thế nhưng tôi chính là cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Tiểu Vệ Ca của mọi người chưa bao giờ tham lam, bây giờ lại không nhịn được muốn tham lam một lần.
Tôi muốn giữ lại phần hạnh phúc này, thêm được ngày nào thì hay ngày đó; tôi muốn thương yêu vợ tôi, nhiều thêm được bao nhiêu chính là bấy nhiêu.
Chỉ là rất nhiều lúc không biết nên làm gì, hắn thật giống như chỉ cần thấy tôi liền rất vui vẻ, so với tôi còn không tham lam hơn…
À, giữa tháng ba là sinh nhật hắn, tuy rằng hắn không nói cho tôi, nhưng tôi sớm đã lén lút nhớ kỹ số chứng minh thư nhân dân của hắn trên thẻ bảo hiểm y tế. (SS: Cái này mình nghĩ là nhớ kỹ ngày tháng năm sinh trên thẻ bảo hiểm y tế, nhưng tác giả viết vậy nên mình giữ nguyên ạ). Đã tới lúc nên chuẩn bị quà, chỉ là tôi nghĩ mãi vẫn không ra nên tặng hắn cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thời gian nghỉ trưa mỗi ngày ngồi trong phòng bảo vệ trước cửa công ty, cùng tiểu bảo an cùng nhau đan khăn quàng cổ…
Thì… Biết là rất ngu ngốc, ba tháng nữa là tới tháng tư, thời tiết tháng tư sẽ trở nên ấm áp, bây giờ đan khăn quàng cổ cũng chả có tác dụng gì, thế nhưng tiểu bảo an lại ra vẻ rất là lời thề son sắt.
“Bạn gái em cũng sinh nhật vào tháng ba, kỳ thực đưa cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là tâm ý.” Tiểu bảo an vừa đan áo lông vừa nói nhỏ, “Có tiền thì ta tặng đồ đắt, không có tiền thì đưa chút thành ý chứ sao… Anh xem chúng ta đàn ông con trai tay chân vụng về còn đan khăn quàng cổ, có phải đặc biệt có cảm giác sắt đá lại nhu tình sao? Chờ hôm sinh nhật, mua một cái bánh gatô thật tuyệt, thêm cả hoa tươi, lại dẫn cô ấy tới nhà hàng bình thường không dám tiếc tiền vào ăn…”
Tôi nghe cậu ta cằn nhằn lẩm bẩm, bắt đầu tính toán: Được được được, bánh ngọt, hoa tươi, nhà hàng…
“Tiểu Vệ Ca, không nghĩ tới anh lại có phúc khí như thế. Là một cô gái chòm song ngư đúng hem, thực sự cực kỳ tốt luôn, trọng tình cảm còn ôn nhu, chỉ là có lúc nghĩ hơi nhiều, không hiểu sao rất thích khóc… Thế như nếu cô ấy yêu anh, quả thực sẽ đặt anh vào sâu dưới đáy lòng, luôn suy nghĩ cho anh, hệt như thiên sứ vậy.” Tiểu bảo an tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“…” Ồ, là như vậy sao? Mạch não kỳ quái còn có thích khóc gì gì đấy… Hình như tất cả đều có thể giải thích rồi? Chòm sao thật sự thần kì như vậy sao?
“Nhưng mà các cô ấy rất dễ không có cảm giác an toàn, anh phải thương yêu cô ấy nhiều nhiều vào, có lúc còn phải làm vài hành động lãng mạn chút.”
Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt trung niên của tiểu bảo an, không giải thích được nhưng cảm thấy lời cậu ta nói có thể tin được… Nhưng mà tôi thật sự không hiểu lãng mạn cho lắm.
“Ài, nếu như sau khi chúc mừng sinh nhật xong cô ấy chịu theo em đi mướn phòng thì tốt rồi…” Tiểu bảo an vùi tay vào trong mớ len đan khăn quàng cổ, mắt nhìn phương xa đầy mặt ao ước cùng nhộn nhạo nói.
“…” Mướn phòng sao? Nhưng mà, cả đống trước đó đều chỉ là tính chất đặc biệt của “con gái chòm song ngư”, mướn phòng gì gì đó càng giống nhu cầu của con trai hơn đi? Đàn ông đều là động vật nửa người dưới… Đợi đã, vì cái quái gì mà mọi chuyện lại vòng về ban đầu rồi?
Tác giả :
Silentcarol