Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 67: Máy phát sóng vuông
Chu Tuyền bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp mà rời đi, Vệ Thư Tuân lại thành đứa nhỏ bị nuôi thả. Bất quá vì có chút khẩn cấp, tiến độ 12 ngày học bù này nhanh hơn khi học với các nữ sinh nhiều, thời gian cũng dài hơn, thường xuyên học đến hơn 12h, đó cũng là nguyên nhân Vệ Thư Tuân không thể không ngủ lại nhà Chu Tuyền.
Ngắn ngủn 12 ngày, hơn nữa mấy buổi học trước đó, Vệ Thư Tuân đã cơ bản đuổi kịp chương trình hiện tại, kế tiếp chỉ cần củng cố, không học tiếp cũng không sao, mà tiến độ máy học tập cũng hoàn thành 50%. Đối với cái này máy học tập thản nhiên bảo: “Tôi không thể xác định tiến độ hoàn thành của cậu, chỉ nhìn thành tích sau thi thôi.”
Hiện tại còn hơn một tháng mới thi giữa kì môn vật lý, Vệ Thư Tuân không gấp. Y thiếu máy học tập hai nhiệm vụ, một là tư liệu giáo trình của giáo sư Triệu, hiện nay nhiệm vụ chỉ tới 8%, một cái khác là nhiệm vụ thi giữa kì, về phần cái nhiệm vụ “Người vĩ đại” kia, vẫn luôn cố định tại 16. 5%, đã lâu không thấy nhúc nhích.
Quả nhiên, “Người vĩ đại” không phải dễ làm như vậy. Nếu không phải lúc trước cứu người đạt được chút tiến độ, hiện tại chỉ sợ còn đang bị máy học tập bức bách, mà không phải như hiện giờ nhàn nhã thong dong muốn làm gì thì làm đó.
Không có học bổ túc ngốn hết thời gian, Vệ Thư Tuân bắt đầu rảnh rỗi, hiện tại y hoàn toàn không có hứng thú với chơi game, liền chạy đến phòng thí nghiệm chơi. Ba người kia đại khái thật sự quá bận, Vệ Thư Tuân đi mấy lần đều không đụng phải bọn họ.
Tôn Y đã đưa cái chìa khóa cho y, cũng nói dụng cụ trong phòng thí nghiệm cứ tùy tiện xài, nhưng bản vẽ lưu lại trong phòng đều quá bình thường, Vệ Thư Tuân nhìn nhìn, cả hứng thú động tay vào cũng không có.
Bất tri bất giác, ánh mắt y đã bị nuôi thành kén chọn rồi.
Thừa dịp cuối tuần, Vệ Thư Tuân đến thăm giáo sư Triệu. Vết thương của thầy còn chưa lành, dù sao người đã già, lại không như Vệ Thư Tuân có một máy học tập giúp đỡ, hiện tại vẫn chưa về trường. Nhưng hồi trước tết thầy đã dọn ra bệnh viện, tĩnh dưỡng ở nhà.
Vệ Thư Tuân mang hoa quả vào cửa, hỏi han một đợt xong, không tự nhận thức mình là một sinh viên, y vẫn thẳng ruột ngựa tiếp mà nói với giáo sư Triệu “Giáo sư, giờ em đang học lý thuyết phổ nhiễu xạ đại lượng vô hướng.”
Giáo sư Triệu mỉm cười gật đầu: “Có chỗ nào không rõ hả?”
“Dạ không.” Vệ Thư Tuân đáp: “Nhưng em thấy chán quá, coi không vô, có ví dụ mẫu thú vị nào cho em chơi không thầy?”
“…” đại khái giáo sư Triệu là lần đầu tiên đụng phải sinh viên nói thẳng vào mặt thầy là coi không vô, thầy chỉ vào Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa nói không ra hơi.”Em… em học vậy đó hả? Đọc sách cũng không phải chơi!”
Mấy tiến sĩ sinh ông hướng dẫn ai mà không cần cần cù cù sợ học không đủ, tốt rồi, sinh viên xem trọng nhất cư nhiên chạy tới nói với ông coi không vô.
“Là vô vị thật mà thầy!” Vệ Thư Tuân buông tay: “Cứ nói biên độ run phức tạp của chấn động quang, nhưng nội dung đều là công thức lưu đồ, quang trục và bước sóng là dạng gì em còn không biết, không lẽ dựa vào tưởng tượng mà học hả thầy?”
Nhìn ra Vệ Thư Tuân quả thật có học, giáo sư Triệu gật gật đầu: “Bình thường lên lớp thầy luôn có thực nghiệm tương ứng, quả thật không thể bắt em đóng cửa tự học, vậy đi, thầy cho em vài cái ví dụ mẫu coi thử.”
Vệ Thư Tuân mừng húm, lại bị giáo sư Triệu cú đầu cái cốc: “Đứng lên! Tại sao em có thể coi học hành thành trò đùa, chơi vui thì học, không vui khỏi hả. Sinh viên mà vậy đó hả? Học hành có cái nào không cần coi lý thuyết mà được à? Có giỏi đi thi em nói với giảng viên, chỗ này em không thích, các thầy đừng thi chỗ nào nha …”
Bị phạt đứng nghe mắng nửa tiếng đồng hồ, Vệ Thư Tuân bắt được một bản vẽ chế tạo thiết bị phát sóng. Giáo sư Triệu tiễn y ra cửa, vừa đi vừa rầy: “Coi kỹ vào cho thầy, xem hiểu rồi hãy tới tìm thầy lấy tiếp. Còn có lý thuyết phổ nhiễu xạ đại lượng vô hướng, những nội dung đó em không được bỏ qua cái nào, thầy sẽ kiểm tra đó!”
“Dạ dạ, thầy khỏi tiễn em đi thầy, lần sau em lại đến thăm ạ.” Vệ Thư Tuân không dám hỏi giáo sư Triệu muốn y xem cái gì, lau mồ hôi nhanh như chớp mà vọt.
Nhìn bóng Vệ Thư Tuân rời đi, giáo sư Triệu thu vẻ mặt tức giận lại, lộ ra nụ cười. Vợ thầy đỡ lấy, nói “Được rồi, nó còn nhỏ mà, mình mắng dữ vậy, coi chừng lần sau nó không dám tới. Bình thường ngày nào cũng bắt thằng nhỏ dán bên miệng, người ta chạy tới mình lại đổi mặt khác là sao.”
“Mình không hiểu.” Giáo sư Triệu vẫn nhìn theo hướng Vệ Thư Tuân chạy đi, bóng dáng khoan khoái chạy nhảy kia đã không còn, nhưng thầy vẫn cảm thấy mình còn nhìn thấy: “Đứa nhỏ này có thiên phú, tôi dạy học nhiều năm như vậy, chưa thấy ai chỉ bằng giáo trình có thể tự học. Hơn nữa lý thuyết phổ nhiễu xạ, đó là đề cập đến tia bức xạ, nó dĩ nhiên là thấy không chơi vui rồi, không có hứng thú, mà không phải xem không hiểu. Tôi hướng dẫn lớp tiến sĩ, lúc trước cũng không có ai kiêu ngạo đến vậy.”
Giáo sư Triệu quay qua vợ: “Mình nói, tôi có thể không nghiêm khắc sao, tôi sao có thể để nó lãng phí thiên phú của mình như vậy!”
Mà Vệ Thư Tuân có được “Thiên phú”, có lẽ thi giữa kì sẽ không qua nổi con 5 điểm, lúc này đang bị bạn bè lôi kéo tiếp tục sa đọa.
“Tớ không đi, không có hứng.”
“Không được, cậu thoát ly hoạt động tập thể lâu quá rồi, bất kể thế nào hôm nay khiêng cũng phải khiêng cậu đi!”
Mới vừa về phòng đã bị ba người Ngũ Phong kéo đi tham gia tiệc làm quen, nếu là học kỳ trước y còn có chút hứng thú, học kỳ này gần đây đụng phải chuyện Lý Hiểu Nhiên và Trần Đình, y mới phát hiện mình hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của con gái, hiện nay liền cảm thấy khó gần với bất kì nữ sinh nào.
Nhưng một người chung quy chống không lại sức kéo của ba người, bị bắt tham gia tiệc làm quen, ngốc ở KTV đến 11h đêm mới thừa dịp họ hát quá hăng say mà chạy về ký túc xá.
Ngày hôm sau thức dậy, phát hiện ba người Ngũ Phong không biết lúc nào đã về, đang nằm sấp trên giường ngáy đến long trời lỡ đất. Vệ Thư Tuân ngáp một cái, rửa mặt xuống lầu, đến quán cơm mua ba xửng bánh bao hấp, y cũng không tính đi ra ăn cơm trưa, thẳng tiến phòng thí nghiệm.
Bọn Tôn Y đều không ở, Vệ Thư Tuân mở máy tính ra, cắm Usb vào, mở tệp máy phát sóng vuông ra.
Căn cứ vào lời thuyết minh, máy phát sóng vuông là thực nghiệm đến năm 3 mới bắt đầu tiến hành, bởi vì thiết bị cần khá chuyên nghiệp, chỉ có thể chế tác trong phòng thí nghiệm chuyên ngành. Loại phòng thí nghiệm nghiệp dư theo sở thích của bọn Tôn Y hiển nhiên không đủ.
Tỷ như máy lọc sóng thông thấp, màn hình tinh thể 1602, bàn phím ma trận vân vân, trong này đều không có.
Vệ Thư Tuân uể oải, khó trách giáo sư Triệu chỉ cho y một phần tư liệu, còn nói phải học biết chế tác mới tiếp tục cho y cái mới.
Hai ngày sau, một anh đang học tiến sĩ tìm đến Vệ Thư Tuân. Đàn anh này chính là người học kỳ trước thay giáo sư Triệu đưa Usb tới, miễn cưỡng cũng coi như người quen. Lần trước y đến đây, chỉ hơi nhìn Vệ Thư Tuân vài lần, hôm nay lại là cao thấp đánh giá mấy phút đồng hồ.
“Đàn anh, có chuyện gì vậy?” Vệ Thư Tuân đánh gãy đánh giá của anh: “Giáo sư Triệu có gì dặn ạ?”
“Đi theo anh.” đàn anh nói “Giáo sư Triệu bảo anh mang em đến phòng thí nghiệm.”
Đưa Vệ Thư Tuân đến tòa thực nghiệm thứ năm, đàn anh tên là Diệp Thành Thiên kia vừa quét thẻ mở cửa, vừa nhịn không được nhìn lại Vệ Thư Tuân.
“Lần 5 rồi, đàn anh.” Vệ Thư Tuân nói “Em biết em bảnh, anh cũng không cần nhìn nhiều vậy đâu.”
Diệp Thành Thiên lắc đầu, mang Vệ Thư Tuân vào một phòng thí nghiệm không lớn, cười nói “Anh lần đầu tiên mang sinh viên nhỏ như vậy vào đây, mấy thứ chút anh giảng cho, không biết em có thể hiểu nổi không.”
Không thể trách anh nghi ngờ, máy phát sóng vuông tuy không quá khó chế tác, nhưng trình độ chưa đến liền tính chế tác ngay trước mặt cũng không có khả năng lý giải. Không thì cũng không đặt máy phát sóng vuông tới học kỳ hai của năm ba. Đương nhiên, nguyên lý của máy kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng phải biết rất nhiều kiến thức nền, phải tới năm ba mới được, bởi vì nó bao gồm nguyên lý của rất nhiều linh kiện khác, chưa học liền xem không hiểu.
Tuy Vệ Thư Tuân cũng là khoa điện tử, nhưng ai không biết năm nhất toàn học mấy môn phụ, không liên quan gì đến chuyên ngành. Mà học kỳ trước anh mới đưa giáo trình tư liệu của giáo sư Triệu cho Vệ Thư Tuân, nhanh vậy có thể coi hiểu hết à?
“Xem kỹ, anh chỉ làm một lần, có gì không hiểu có thể hỏi anh, nhưng đừng có hỏi mấy câu như tham số mạch linh tinh, nếu không anh đá em văng ra đó.”
“Không thành vấn đề.” Vệ Thư Tuân gật đầu.
Cũng không phải y tự tin, tư liệu máy phát sóng vuông y cẩn thận nghiên cứu rồi, ít nhất một nửa nguyên lý đều xem không hiểu, chắc là còn chưa học được. Nhưng suy một ra ba y vẫn biết, huống chi trên người còn có cái máy học tập chứ.
“Máy học tập, ghi hình, phân tích.”
Đây là công năng của máy học tập Vệ Thư Tuân phát hiện khi vừa quen Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông có giúp y chế tạo Transistor. Chỉ cần y yêu cầu, kỳ thật máy học tập có thể cung cấp trợ giúp nhất định, nhưng bởi vì chương trình của y luôn là tiếng anh, toán học nhàm chán, cho nên không dùng đến. Ít nhất trong mấy tiết môn phụ nhàm chán y chả muốn nghe máy học tập chỉ đạo gì nữa, nói không chừng sẽ làm bài tập làm đến chết mất.
“Đầu tiên, cho em mười phút nhớ kỹ bản vẽ thứ nhất.” Diệp Thành Thiên mở đèn chiếu ra, cho Vệ Thư Tuân nhìn sơ đồ mạch điện đầu tiên.”Nguyên lý trì trệ chắc em hiểu mà đúng không? Sơ đồ này là phát ra điện áp song cực, nhớ mạch điện của nó đi, lúc làm không có thời gian cho em từ từ xem đâu.”
Nếu hỏi Vệ Thư Tuân có ưu điểm gì, đại khái chính là trí nhớ tốt, hơn nữa là đối với thứ cảm thấy hứng thú. Sơ đồ mạch điện y đã sớm nhớ kỹ, nhưng vẫn cẩn thận nhìn lại một lần, gật đầu: “Nhớ rồi.”
“Vậy bắt đầu.”
Tư liệu của máy phát sóng vuông rất nhiều, chỉ là sơ đồ thôi đã có hơn 10 tấm, kèm theo mỗi tấm là hai đến ba tờ thuyết minh nguyên lý. Nhưng kỳ thật khi bắt tay vào làm cũng không phức tạp, đối với nguyên lý điện tử đã lý giải, trong đầu tự động có thể hiểu được một hai câu. Chỗ nào không hiểu, thấy Diệp Thành Thiên chế tác, hơn nữa nghe anh giảng lại, muốn không hiểu cũng khó.
Hơn nữa trong đầu Vệ Thư Tuân còn có một cái máy học tập phụ trách phân tích kỹ càng.
“Bước này áp dụng theo nguyên lý dao động đa hài, công thức là UC=+UZ, với vi mạnh số học TTL.” Lúc Diệp Thành Thiên chế tác, máy học tập tiến hành quay lại phân tích, cũng đồng bộ giảng giải: “Bởi vậy chu kì xung Uo là 1/2 sóng chữ nhật, chu kỳ hình sóng có được là 3T.”
Cứ như vậy một bên giảng giải một bên thực hành, bởi vì đối với Diệp Thành Thiên mà nói đây là thứ hết sức đơn gian, chỉ tốn không đến một giờ liền hoàn thành. Làm xong anh liền hỏi Vệ Thư Tuân: “Xem hiểu không?”
“Dạ, hiểu.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Cám ơn.”
“Em hiểu thật không, có gì không biết thì hỏi, đừng nói dối, anh cũng không mắng đâu.” Không trách được Diệp Thành Thiên nghi ngờ, bọn họ lúc trước hồi năm ba, lần đầu tiên chế tạo cả lớp đều nửa hiểu nửa không, Vệ Thư Tuân mới năm nhất sao mà hiểu cho nổi?
“Dạ, cơ bản là hiểu.” Vệ Thư Tuân vẫn gật đầu: “Nhưng mà nguyên lý toán của chu kỳ hình sóng, chu kì xung hình sóng vân vân em không biết, em nghĩ trong tư liệu của giáo sư Triệu có, em về sẽ coi thử, cũng không thể bắt anh dạy cả tiết cho em ở đây được.”
“… Chỉ có cái này không hiểu?”
Vệ Thư Tuân nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Dạ, giờ thì cái này thôi, cái khác em còn chưa nhớ ra. Anh xem, nếu trở về phát hiện còn có gì không hiểu, em lại gọi hỏi anh, có được không?”
Diệp Thành Thiên lặng im nửa ngày, lắc đầu: “Cuối cùng thì anh hiểu tại sao giáo sư Triệu không thể chờ đợi được đến vậy…”
Ngắn ngủn 12 ngày, hơn nữa mấy buổi học trước đó, Vệ Thư Tuân đã cơ bản đuổi kịp chương trình hiện tại, kế tiếp chỉ cần củng cố, không học tiếp cũng không sao, mà tiến độ máy học tập cũng hoàn thành 50%. Đối với cái này máy học tập thản nhiên bảo: “Tôi không thể xác định tiến độ hoàn thành của cậu, chỉ nhìn thành tích sau thi thôi.”
Hiện tại còn hơn một tháng mới thi giữa kì môn vật lý, Vệ Thư Tuân không gấp. Y thiếu máy học tập hai nhiệm vụ, một là tư liệu giáo trình của giáo sư Triệu, hiện nay nhiệm vụ chỉ tới 8%, một cái khác là nhiệm vụ thi giữa kì, về phần cái nhiệm vụ “Người vĩ đại” kia, vẫn luôn cố định tại 16. 5%, đã lâu không thấy nhúc nhích.
Quả nhiên, “Người vĩ đại” không phải dễ làm như vậy. Nếu không phải lúc trước cứu người đạt được chút tiến độ, hiện tại chỉ sợ còn đang bị máy học tập bức bách, mà không phải như hiện giờ nhàn nhã thong dong muốn làm gì thì làm đó.
Không có học bổ túc ngốn hết thời gian, Vệ Thư Tuân bắt đầu rảnh rỗi, hiện tại y hoàn toàn không có hứng thú với chơi game, liền chạy đến phòng thí nghiệm chơi. Ba người kia đại khái thật sự quá bận, Vệ Thư Tuân đi mấy lần đều không đụng phải bọn họ.
Tôn Y đã đưa cái chìa khóa cho y, cũng nói dụng cụ trong phòng thí nghiệm cứ tùy tiện xài, nhưng bản vẽ lưu lại trong phòng đều quá bình thường, Vệ Thư Tuân nhìn nhìn, cả hứng thú động tay vào cũng không có.
Bất tri bất giác, ánh mắt y đã bị nuôi thành kén chọn rồi.
Thừa dịp cuối tuần, Vệ Thư Tuân đến thăm giáo sư Triệu. Vết thương của thầy còn chưa lành, dù sao người đã già, lại không như Vệ Thư Tuân có một máy học tập giúp đỡ, hiện tại vẫn chưa về trường. Nhưng hồi trước tết thầy đã dọn ra bệnh viện, tĩnh dưỡng ở nhà.
Vệ Thư Tuân mang hoa quả vào cửa, hỏi han một đợt xong, không tự nhận thức mình là một sinh viên, y vẫn thẳng ruột ngựa tiếp mà nói với giáo sư Triệu “Giáo sư, giờ em đang học lý thuyết phổ nhiễu xạ đại lượng vô hướng.”
Giáo sư Triệu mỉm cười gật đầu: “Có chỗ nào không rõ hả?”
“Dạ không.” Vệ Thư Tuân đáp: “Nhưng em thấy chán quá, coi không vô, có ví dụ mẫu thú vị nào cho em chơi không thầy?”
“…” đại khái giáo sư Triệu là lần đầu tiên đụng phải sinh viên nói thẳng vào mặt thầy là coi không vô, thầy chỉ vào Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa nói không ra hơi.”Em… em học vậy đó hả? Đọc sách cũng không phải chơi!”
Mấy tiến sĩ sinh ông hướng dẫn ai mà không cần cần cù cù sợ học không đủ, tốt rồi, sinh viên xem trọng nhất cư nhiên chạy tới nói với ông coi không vô.
“Là vô vị thật mà thầy!” Vệ Thư Tuân buông tay: “Cứ nói biên độ run phức tạp của chấn động quang, nhưng nội dung đều là công thức lưu đồ, quang trục và bước sóng là dạng gì em còn không biết, không lẽ dựa vào tưởng tượng mà học hả thầy?”
Nhìn ra Vệ Thư Tuân quả thật có học, giáo sư Triệu gật gật đầu: “Bình thường lên lớp thầy luôn có thực nghiệm tương ứng, quả thật không thể bắt em đóng cửa tự học, vậy đi, thầy cho em vài cái ví dụ mẫu coi thử.”
Vệ Thư Tuân mừng húm, lại bị giáo sư Triệu cú đầu cái cốc: “Đứng lên! Tại sao em có thể coi học hành thành trò đùa, chơi vui thì học, không vui khỏi hả. Sinh viên mà vậy đó hả? Học hành có cái nào không cần coi lý thuyết mà được à? Có giỏi đi thi em nói với giảng viên, chỗ này em không thích, các thầy đừng thi chỗ nào nha …”
Bị phạt đứng nghe mắng nửa tiếng đồng hồ, Vệ Thư Tuân bắt được một bản vẽ chế tạo thiết bị phát sóng. Giáo sư Triệu tiễn y ra cửa, vừa đi vừa rầy: “Coi kỹ vào cho thầy, xem hiểu rồi hãy tới tìm thầy lấy tiếp. Còn có lý thuyết phổ nhiễu xạ đại lượng vô hướng, những nội dung đó em không được bỏ qua cái nào, thầy sẽ kiểm tra đó!”
“Dạ dạ, thầy khỏi tiễn em đi thầy, lần sau em lại đến thăm ạ.” Vệ Thư Tuân không dám hỏi giáo sư Triệu muốn y xem cái gì, lau mồ hôi nhanh như chớp mà vọt.
Nhìn bóng Vệ Thư Tuân rời đi, giáo sư Triệu thu vẻ mặt tức giận lại, lộ ra nụ cười. Vợ thầy đỡ lấy, nói “Được rồi, nó còn nhỏ mà, mình mắng dữ vậy, coi chừng lần sau nó không dám tới. Bình thường ngày nào cũng bắt thằng nhỏ dán bên miệng, người ta chạy tới mình lại đổi mặt khác là sao.”
“Mình không hiểu.” Giáo sư Triệu vẫn nhìn theo hướng Vệ Thư Tuân chạy đi, bóng dáng khoan khoái chạy nhảy kia đã không còn, nhưng thầy vẫn cảm thấy mình còn nhìn thấy: “Đứa nhỏ này có thiên phú, tôi dạy học nhiều năm như vậy, chưa thấy ai chỉ bằng giáo trình có thể tự học. Hơn nữa lý thuyết phổ nhiễu xạ, đó là đề cập đến tia bức xạ, nó dĩ nhiên là thấy không chơi vui rồi, không có hứng thú, mà không phải xem không hiểu. Tôi hướng dẫn lớp tiến sĩ, lúc trước cũng không có ai kiêu ngạo đến vậy.”
Giáo sư Triệu quay qua vợ: “Mình nói, tôi có thể không nghiêm khắc sao, tôi sao có thể để nó lãng phí thiên phú của mình như vậy!”
Mà Vệ Thư Tuân có được “Thiên phú”, có lẽ thi giữa kì sẽ không qua nổi con 5 điểm, lúc này đang bị bạn bè lôi kéo tiếp tục sa đọa.
“Tớ không đi, không có hứng.”
“Không được, cậu thoát ly hoạt động tập thể lâu quá rồi, bất kể thế nào hôm nay khiêng cũng phải khiêng cậu đi!”
Mới vừa về phòng đã bị ba người Ngũ Phong kéo đi tham gia tiệc làm quen, nếu là học kỳ trước y còn có chút hứng thú, học kỳ này gần đây đụng phải chuyện Lý Hiểu Nhiên và Trần Đình, y mới phát hiện mình hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của con gái, hiện nay liền cảm thấy khó gần với bất kì nữ sinh nào.
Nhưng một người chung quy chống không lại sức kéo của ba người, bị bắt tham gia tiệc làm quen, ngốc ở KTV đến 11h đêm mới thừa dịp họ hát quá hăng say mà chạy về ký túc xá.
Ngày hôm sau thức dậy, phát hiện ba người Ngũ Phong không biết lúc nào đã về, đang nằm sấp trên giường ngáy đến long trời lỡ đất. Vệ Thư Tuân ngáp một cái, rửa mặt xuống lầu, đến quán cơm mua ba xửng bánh bao hấp, y cũng không tính đi ra ăn cơm trưa, thẳng tiến phòng thí nghiệm.
Bọn Tôn Y đều không ở, Vệ Thư Tuân mở máy tính ra, cắm Usb vào, mở tệp máy phát sóng vuông ra.
Căn cứ vào lời thuyết minh, máy phát sóng vuông là thực nghiệm đến năm 3 mới bắt đầu tiến hành, bởi vì thiết bị cần khá chuyên nghiệp, chỉ có thể chế tác trong phòng thí nghiệm chuyên ngành. Loại phòng thí nghiệm nghiệp dư theo sở thích của bọn Tôn Y hiển nhiên không đủ.
Tỷ như máy lọc sóng thông thấp, màn hình tinh thể 1602, bàn phím ma trận vân vân, trong này đều không có.
Vệ Thư Tuân uể oải, khó trách giáo sư Triệu chỉ cho y một phần tư liệu, còn nói phải học biết chế tác mới tiếp tục cho y cái mới.
Hai ngày sau, một anh đang học tiến sĩ tìm đến Vệ Thư Tuân. Đàn anh này chính là người học kỳ trước thay giáo sư Triệu đưa Usb tới, miễn cưỡng cũng coi như người quen. Lần trước y đến đây, chỉ hơi nhìn Vệ Thư Tuân vài lần, hôm nay lại là cao thấp đánh giá mấy phút đồng hồ.
“Đàn anh, có chuyện gì vậy?” Vệ Thư Tuân đánh gãy đánh giá của anh: “Giáo sư Triệu có gì dặn ạ?”
“Đi theo anh.” đàn anh nói “Giáo sư Triệu bảo anh mang em đến phòng thí nghiệm.”
Đưa Vệ Thư Tuân đến tòa thực nghiệm thứ năm, đàn anh tên là Diệp Thành Thiên kia vừa quét thẻ mở cửa, vừa nhịn không được nhìn lại Vệ Thư Tuân.
“Lần 5 rồi, đàn anh.” Vệ Thư Tuân nói “Em biết em bảnh, anh cũng không cần nhìn nhiều vậy đâu.”
Diệp Thành Thiên lắc đầu, mang Vệ Thư Tuân vào một phòng thí nghiệm không lớn, cười nói “Anh lần đầu tiên mang sinh viên nhỏ như vậy vào đây, mấy thứ chút anh giảng cho, không biết em có thể hiểu nổi không.”
Không thể trách anh nghi ngờ, máy phát sóng vuông tuy không quá khó chế tác, nhưng trình độ chưa đến liền tính chế tác ngay trước mặt cũng không có khả năng lý giải. Không thì cũng không đặt máy phát sóng vuông tới học kỳ hai của năm ba. Đương nhiên, nguyên lý của máy kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng phải biết rất nhiều kiến thức nền, phải tới năm ba mới được, bởi vì nó bao gồm nguyên lý của rất nhiều linh kiện khác, chưa học liền xem không hiểu.
Tuy Vệ Thư Tuân cũng là khoa điện tử, nhưng ai không biết năm nhất toàn học mấy môn phụ, không liên quan gì đến chuyên ngành. Mà học kỳ trước anh mới đưa giáo trình tư liệu của giáo sư Triệu cho Vệ Thư Tuân, nhanh vậy có thể coi hiểu hết à?
“Xem kỹ, anh chỉ làm một lần, có gì không hiểu có thể hỏi anh, nhưng đừng có hỏi mấy câu như tham số mạch linh tinh, nếu không anh đá em văng ra đó.”
“Không thành vấn đề.” Vệ Thư Tuân gật đầu.
Cũng không phải y tự tin, tư liệu máy phát sóng vuông y cẩn thận nghiên cứu rồi, ít nhất một nửa nguyên lý đều xem không hiểu, chắc là còn chưa học được. Nhưng suy một ra ba y vẫn biết, huống chi trên người còn có cái máy học tập chứ.
“Máy học tập, ghi hình, phân tích.”
Đây là công năng của máy học tập Vệ Thư Tuân phát hiện khi vừa quen Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông có giúp y chế tạo Transistor. Chỉ cần y yêu cầu, kỳ thật máy học tập có thể cung cấp trợ giúp nhất định, nhưng bởi vì chương trình của y luôn là tiếng anh, toán học nhàm chán, cho nên không dùng đến. Ít nhất trong mấy tiết môn phụ nhàm chán y chả muốn nghe máy học tập chỉ đạo gì nữa, nói không chừng sẽ làm bài tập làm đến chết mất.
“Đầu tiên, cho em mười phút nhớ kỹ bản vẽ thứ nhất.” Diệp Thành Thiên mở đèn chiếu ra, cho Vệ Thư Tuân nhìn sơ đồ mạch điện đầu tiên.”Nguyên lý trì trệ chắc em hiểu mà đúng không? Sơ đồ này là phát ra điện áp song cực, nhớ mạch điện của nó đi, lúc làm không có thời gian cho em từ từ xem đâu.”
Nếu hỏi Vệ Thư Tuân có ưu điểm gì, đại khái chính là trí nhớ tốt, hơn nữa là đối với thứ cảm thấy hứng thú. Sơ đồ mạch điện y đã sớm nhớ kỹ, nhưng vẫn cẩn thận nhìn lại một lần, gật đầu: “Nhớ rồi.”
“Vậy bắt đầu.”
Tư liệu của máy phát sóng vuông rất nhiều, chỉ là sơ đồ thôi đã có hơn 10 tấm, kèm theo mỗi tấm là hai đến ba tờ thuyết minh nguyên lý. Nhưng kỳ thật khi bắt tay vào làm cũng không phức tạp, đối với nguyên lý điện tử đã lý giải, trong đầu tự động có thể hiểu được một hai câu. Chỗ nào không hiểu, thấy Diệp Thành Thiên chế tác, hơn nữa nghe anh giảng lại, muốn không hiểu cũng khó.
Hơn nữa trong đầu Vệ Thư Tuân còn có một cái máy học tập phụ trách phân tích kỹ càng.
“Bước này áp dụng theo nguyên lý dao động đa hài, công thức là UC=+UZ, với vi mạnh số học TTL.” Lúc Diệp Thành Thiên chế tác, máy học tập tiến hành quay lại phân tích, cũng đồng bộ giảng giải: “Bởi vậy chu kì xung Uo là 1/2 sóng chữ nhật, chu kỳ hình sóng có được là 3T.”
Cứ như vậy một bên giảng giải một bên thực hành, bởi vì đối với Diệp Thành Thiên mà nói đây là thứ hết sức đơn gian, chỉ tốn không đến một giờ liền hoàn thành. Làm xong anh liền hỏi Vệ Thư Tuân: “Xem hiểu không?”
“Dạ, hiểu.” Vệ Thư Tuân gật đầu: “Cám ơn.”
“Em hiểu thật không, có gì không biết thì hỏi, đừng nói dối, anh cũng không mắng đâu.” Không trách được Diệp Thành Thiên nghi ngờ, bọn họ lúc trước hồi năm ba, lần đầu tiên chế tạo cả lớp đều nửa hiểu nửa không, Vệ Thư Tuân mới năm nhất sao mà hiểu cho nổi?
“Dạ, cơ bản là hiểu.” Vệ Thư Tuân vẫn gật đầu: “Nhưng mà nguyên lý toán của chu kỳ hình sóng, chu kì xung hình sóng vân vân em không biết, em nghĩ trong tư liệu của giáo sư Triệu có, em về sẽ coi thử, cũng không thể bắt anh dạy cả tiết cho em ở đây được.”
“… Chỉ có cái này không hiểu?”
Vệ Thư Tuân nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Dạ, giờ thì cái này thôi, cái khác em còn chưa nhớ ra. Anh xem, nếu trở về phát hiện còn có gì không hiểu, em lại gọi hỏi anh, có được không?”
Diệp Thành Thiên lặng im nửa ngày, lắc đầu: “Cuối cùng thì anh hiểu tại sao giáo sư Triệu không thể chờ đợi được đến vậy…”
Tác giả :
Thiên Manh