Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 152: Trần Tử Hà
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Từ năm tốt nghiệp cấp ba ấy, Trần Tử Hà đi theo người đàn ông trung niên bụng phệ kia, hai người đã bốn năm không gặp. Theo lý thuyết hai người bằng tuổi, Vệ Thư Tuân vẫn còn duy trì bộ dáng thanh niên của tuổi 20, bảnh bao điển trai, cả người tản ra khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng. Mà Trần Tử Hà thoạt nhìn lại già hơn y rất nhiều, trên mặt tô son trát phấn, phun nước hoa nồng nặc, một mái tóc dài cuộn sóng lớn màu hạt kê, chiếc váy màu tím đậm xẻ ngực, vừa thành thục lại thướt tha.
Nếu không phải còn nhớ giọng cô ta, Vệ Thư Tuân căn bản không nhận ra cô.
Tuy Trần Tử Hà chủ động đáp lời, nhưng có vẻ cô không dám trực tiếp nói chuyện cùng Vệ Thư Tuân, chỉ như giả vờ chọn đồ ăn bên cạnh y, vừa nói: “Thật mừng quá, anh còn nhớ đến em!”
“À… Đã lâu không thấy…” Vệ Thư Tuân lại không mừng gì, khách sáo một câu.
“Em thấy anh trên TV, thiệt là lợi hại, bây giờ thành sinh viên tài cao thật sự rồi.”
“Hên thôi.”
“Tiện để lại số điện thoại không? Có thời gian cùng nhau uống ly cà phê.”
“Xin lỗi, gần đây tôi bề bộn nhiều việc.”
Tình cờ gặp lại bạn cũ, trao đổi điện thoại với nhau không có gì, nhưng Vệ Thư Tuân có chút hoài nghi “Công việc” bây giờ của Trần Tử Hà, cũng không dám trao đổi.
Lúc y làm côn đồ, bạn nữ chỉ có ba, Vương Mai, Dương Cầm Cầm, Trần Tử Hà, Vệ Thư Tuân và đám bạn còn từng vì dạy dỗ thằng đùa giỡn các cô mà đánh nhau một trận. Ai ngờ không bao lâu sau cảnh còn người mất, Trương Thần Song từng bảo vệ các cô lại dụ họ đi làm gái, Vệ Thư Tuân có ý ngăn cản, nhưng bất lực.
Khi gặp lại, Vương Mai lừa tiền bạn chung lớn của y, Chung Hữu, bị Chung Hữu một đao đâm chết, Dương Cầm Cầm làm gái đứng đường ở Thành phố Du, sau khi bị cảnh sát bắt giữ, cư nhiên gọi điện thoại nhờ y đi bảo lãnh. Có thể nói, một khi mấy người bạn cũ này xuất hiện, cũng không mang đến một chuyện tốt nào. Cho nên Vệ Thư Tuân tuyệt nhiên không muốn có liên hệ gì đến Trần Tử Hà cả.
Vệ Thư Tuân xoay người về bàn, Trần Tử Hà lộ ra vẻ mặt mất mác, lại lung tung kẹp chút hải sản mới trở lại chỗ ngồi của mình. Ở đối diện cô, là một người đàn ông bụng phệ hơn năm mươi tuổi đang ngồi.
Vệ Thư Tuân cũng không muốn phỏng đoán quan hệ của Trần Tử Hà và người đàn ông kia, cùng Diệp Thành Thiên vui vui vẻ vẻ cơm nước xong liền rời đi, từ đầu tới đuôi không liếc nhìn cô một cái.
Vốn tưởng rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt Trần Tử Hà, ai ngờ vài ngày sau, khi Vệ Thư Tuân đến siêu thị mua sắm lại nhìn thấy Trần Tử Hà.
Lúc ấy y đã mua xong đồ, đang từ bãi đỗ xe ngầm rời đi, đột nhiên nghe tiếng của mấy người đàn bà ở bãi đất trống ngoài siêu thị.
Ba người đàn bà bốn năm mươi tuổi vừa cào vừa nhéo đứa con gái trẻ nhất đang đứng giữa, bên cạnh có hai người mắng to: “Cho mày dụ dỗ chồng người ta!”
Người con gái trẻ nhất kia chính là Trần Tử Hà, khi Vệ Thư Tuân bỏ đi, những người kia đã bắt đầu xé áo xé quần cô ta.
Tuy chưa từng tham dự mâu thuẫn của phụ nữ, nhưng Vệ Thư Tuân nhớ hình như mình có thấy loại tin này trên mạng. Suy nghĩ một lát, Vệ Thư Tuân lái xe vòng trở về. Mặc kệ thế nào, lúc trước khi y nằm viện, Trần Tử Hà là người duy nhất trong đám hồ bằng cẩu hữu kia đến thăm y, coi như trả hết tình nghĩa bạn bè cuối cùng đi.
Lái một vòng trở lại cửa siêu thị, đám phụ nữ đánh nhau kia đã đi, trên bãi đất trống chỉ còn lại Trần Tử Hà bị lột sạch quần áo. Cô ôm thân thể ngồi xổm trên mặt đất, bất lực mà khóc, thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng chung quanh không ai đồng tình, ngược lại hả hê mà chỉ trỏ cô.
Vệ Thư Tuân đậu xe bên cạnh cô, ấn còi: “Lên xe!”
Trần Tử Hà ngẩn người, vội lên xe từ phía sau. Vệ Thư Tuân ném cái áo khoác cho cô che, Trần Tử Hà cầm quần áo ôm vào trước ngực, nhẹ nhàng nức nở.
“Ô… nhất định anh cũng thấy… Em không biết xấu hổ đúng không…”
“Em hết đường rồi… Em học hành không được, cái gì cũng không biết làm…”
“Cha mẹ từ nhỏ bỏ mặc em… Em cũng không có bạn bè thật sự… Bọn họ nói dù sao chỉ là quen bạn trai, quen người có tiền không phải tốt hơn sao…”
“Em muốn có cuộc sống tốt hơn có gì không đúng… Ô ô…”
Vệ Thư Tuân biết Trần Tử Hà chỉ đang giải tỏa, hơn nữa cũng không biết nên đáp lại thế nào, trước kia y làm côn đồ cũng không nghĩ đến chuyện đi làm trai bao, cho nên không thể lý giải, giá trị quan khác nhau, cũng không cảm thấy cô ta đáng thương hại, nên y dứt khoát không nói lời nào.
Tùy ý tìm một tiệm đồ nữ ven đường mua bộ quần áo cho Trần Tử Hà thay, Vệ Thư Tuân chờ ở ngoài xe, chỉ chốc lát cửa xe mở ra, Trần Tử Hà chân không đi xuống xe.
“Anh quên mua giày cho em.”
Cô cười khẽ, hình như đã khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài ra sau tai, lộ ra gương mặt cố gắng kiên cường: “Cảm ơn anh, em đã tốt hơn nhiều.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, cũng không tính lại đi mua giày cho cô, lấy ra 50 nguyên từ trong túi cho cô: “Tôi phải về trường, cô đón xe về đi!”
“Hả?”
Vệ Thư Tuân đã vào xe, khóa trái. Trần Tử Hà ở bên ngoài gõ cửa: “Chờ một chút, Vệ Thư Tuân…”
Sau khi về trường, Vệ Thư Tuân liền vứt chuyện này ra sau đầu, cứ theo lẽ thường bắt đầu cuộc sống ba điểm một đường.
Vài ngày sau, Vệ Thư Tuân tan học liền nhìn thấy Trần Tử Hà chờ y ngoài ký túc xá nam sinh, thở dài.
Quả nhiên, không nên giúp.
Để tránh gây chú ý ở trường học, Vệ Thư Tuân đưa Trần Tử Hà đến một quán cà phê ngoài trường: “Tìm tôi chuyện gì?”
“Còn có thể là chuyện gì, trả tiền cho anh a!”
Trần Tử Hà Hôm nay chỉ trang điểm nhẹ trang nhã, cũng không có mùi nước hoa nồng, cảm giác đỡ chút so với lúc mới gặp. Nhưng cuộc sống phóng túng mấy năm nay, nhìn cô vẫn lớn hơn Vệ Thư Tuân rất nhiều.
“Cảm ơn anh ngày đó giúp em… Mà gì thì gì, hồi trung học người nào có chuyện gì đều tìm Thư Tuân, Thư Tuân luôn luôn giúp tụi em, bây giờ không thay đổi chút nào cả… Anh còn nhớ có một lần Triệu Phàm thiếu chút nữa bị bên Tứ Cao đánh không, khi đó cậu ta ngay cả đi học cũng không dám đi, đều nhờ anh dẫn người đi chặn bọn Tứ Cao…”
Bên tai là Trần Tử Hà dong dong dài dài nhớ lại chuyện cũ, Vệ Thư Tuân mắt điếc tai ngơ, mở sách ra coi. Bây giờ y có thể nói là giành giật từng giây thời gian, làm sao có thể lãng phí vào việc “ôn chuyện”. Chỉ là Trần Tử Hà vừa thấy đã biết là muốn bám vào y, để tránh lần sau cô ta lại đến, Vệ Thư Tuân tính giải quyết một lần thôi.
Đương nhiên, học hành vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Trần Tử Hà dần dần nói chậm lại, cầm tay Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân…” Thấy Vệ Thư Tuân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, cô lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc: “Em biết anh xem thường em, nhưng em thật sự không có cách nào, em cái gì cũng không biết làm, lại không có bằng cấp, trừ gương mặt này, em còn có thể dựa vào cái gì đây… Nếu có thể có công việc đàng hoàng, em cũng bằng lòng… Chỉ là căn bản không ai mướn người ta…”
Vệ Thư Tuân không rõ nguyên cớ: “Em muốn anh giới thiệu công việc cho em?”
Trần Tử Hà vui sướng gật đầu: “Có thể không? Em sẽ cố gắng làm việc!”
Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ tươi cười, nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Không thành vấn đề, anh có người bạn mở công ty đồ chơi, anh giúp em nói một tiếng.”
Vệ Thư Tuân nói chính là công ty đồ chơi Phùng Vĩ mở, tên lửa đồ chơi lúc trước mua của y nghe nói vừa bán ra đã rất hút hàng, hơn nữa thừa dịp thời gian trc thành công về tên lửa có người lái lượng tiêu thụ tăng mạnh, còn nhân cơ hội đẩy ra rất nhiều đồ chơi mới, hiện tại đúng là thời kỳ phát triển của cả công ty, Trần Tử Hà đi làm chỗ đó tuyệt đối không thiệt thòi.
Bạn bè chịu cải tà quy chánh, Vệ Thư Tuân nhất định sẽ hỗ trợ.
“Cái gì? công ty đồ chơi?” Trần Tử Hà lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải công ty điện ảnh truyền hình sao?”
“Hả?” Vệ Thư Tuân nheo mắt lại.
“Em… Ý em là…” Trần Tử Hà không phải người lòng dạ sâu kín, một câu đã để lộ ý muốn: “Công ty đồ chơi nghe nói mệt lắm, giờ không phải anh đang làm minh tinh sao? Em không biết làm gì hết, chỉ có dáng vẻ tạm được, anh có thể giúp em giới thiệu chút không…”
Lúc cô mở miệng, Vệ Thư Tuân đã cúi đầu đọc sách lần nữa. So với đoán mục đích của cô, quả nhiên cuộc thi quan trọng hơn. Đợi Trần Tử Hà nói xong yêu cầu của mình, Vệ Thư Tuân gật đầu: “Có thể.”
“Thật sự?”
“Cô viết một báo cáo xin đi.”
“Báo, Báo cáo… xin…?”
“Đương nhiên, cô có ưu thế, sở trường, kế hoạch nghề nghiệp gì, nếu cô nghiêm túc thật, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Em đương nhiên nghiêm túc rồi!” Trần Tử Hà chồm người lên, bắt lấy tay Vệ Thư Tuân: “Kế hoạch nghề nghiệp là cái gì em không hiểu… Dù sao, em cũng không để ý quy tắc ngầ …”
“…” Vệ Thư Tuân khép sách lại, lạnh lùng nhìn về phía cô.”Tôi để ý, tôi không phải mẹ cô.”
Hoàn toàn có thể tưởng tượng Trần Tử Hà coi giới giải trí thành nơi nào, tuy cũng nghe nói quy tắc ngầm, nhưng Vệ Thư Tuân chưa từng gặp qua, Trương Khải làm người đại diện rất có trách nhiệm, không có ép diễn viên đi hầu rượu, tiểu minh tinh dưới tay ông cũng rất cố gắng. Vệ Thư Tuân không tính đưa người qua tai họa đến đội nhỏ kia.
“Thư Tuân, sao anh có thể lạnh lùng như thế…” Trần Tử Hà khóc không thành tiếng: “Trước kia cũng vậy, anh chỉ biết nói như vậy không tốt, cũng không thấy anh thật sự giúp em… Em không bằng cấp không bản lĩnh, trừ làm cái này còn có thể làm gì… Nếu có công việc tốt hơn, em đương nhiên sẽ không đụng… Anh lại không giúp em…”
Vậy theo cách nói này, không cho cô làm tình nhân, còn phải giới thiệu việc nào tốt hơn làm tình nhân cho cô à? Vậy không bằng nuôi luôn cô đi? Tiện thể nuôi luôn bọn Nghiêm Đông Nam, để bọn họ mỗi ngày ăn uống no đủ không cần phiền não, sẽ không người nào đi làm chuyện xấu đúng không?
Vệ Thư Tuân thật sự thiếu chút nữa mắng ra, bởi vì y lại nghĩ tới bọn Nghiêm Đông Nam.
Nhưng y cũng chỉ tức khí mà đứng dậy: “Tôi đi đây!”
“Đừng đi, Thư Tuân!” Trần Tử Hà ôm lấy tay y không thả: “Em đã chia tay với ổng rồi, giờ em chỉ còn mình anh thôi!”
Nói gì quái lạ vậy?
Vệ Thư Tuân nhíu mày: “Buông ra!”
“Buông ra!”
Một giọng nói khác vang lên, Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt xanh mét của Chu Tuyền.
Beta: Vương Gia
——————
Từ năm tốt nghiệp cấp ba ấy, Trần Tử Hà đi theo người đàn ông trung niên bụng phệ kia, hai người đã bốn năm không gặp. Theo lý thuyết hai người bằng tuổi, Vệ Thư Tuân vẫn còn duy trì bộ dáng thanh niên của tuổi 20, bảnh bao điển trai, cả người tản ra khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng. Mà Trần Tử Hà thoạt nhìn lại già hơn y rất nhiều, trên mặt tô son trát phấn, phun nước hoa nồng nặc, một mái tóc dài cuộn sóng lớn màu hạt kê, chiếc váy màu tím đậm xẻ ngực, vừa thành thục lại thướt tha.
Nếu không phải còn nhớ giọng cô ta, Vệ Thư Tuân căn bản không nhận ra cô.
Tuy Trần Tử Hà chủ động đáp lời, nhưng có vẻ cô không dám trực tiếp nói chuyện cùng Vệ Thư Tuân, chỉ như giả vờ chọn đồ ăn bên cạnh y, vừa nói: “Thật mừng quá, anh còn nhớ đến em!”
“À… Đã lâu không thấy…” Vệ Thư Tuân lại không mừng gì, khách sáo một câu.
“Em thấy anh trên TV, thiệt là lợi hại, bây giờ thành sinh viên tài cao thật sự rồi.”
“Hên thôi.”
“Tiện để lại số điện thoại không? Có thời gian cùng nhau uống ly cà phê.”
“Xin lỗi, gần đây tôi bề bộn nhiều việc.”
Tình cờ gặp lại bạn cũ, trao đổi điện thoại với nhau không có gì, nhưng Vệ Thư Tuân có chút hoài nghi “Công việc” bây giờ của Trần Tử Hà, cũng không dám trao đổi.
Lúc y làm côn đồ, bạn nữ chỉ có ba, Vương Mai, Dương Cầm Cầm, Trần Tử Hà, Vệ Thư Tuân và đám bạn còn từng vì dạy dỗ thằng đùa giỡn các cô mà đánh nhau một trận. Ai ngờ không bao lâu sau cảnh còn người mất, Trương Thần Song từng bảo vệ các cô lại dụ họ đi làm gái, Vệ Thư Tuân có ý ngăn cản, nhưng bất lực.
Khi gặp lại, Vương Mai lừa tiền bạn chung lớn của y, Chung Hữu, bị Chung Hữu một đao đâm chết, Dương Cầm Cầm làm gái đứng đường ở Thành phố Du, sau khi bị cảnh sát bắt giữ, cư nhiên gọi điện thoại nhờ y đi bảo lãnh. Có thể nói, một khi mấy người bạn cũ này xuất hiện, cũng không mang đến một chuyện tốt nào. Cho nên Vệ Thư Tuân tuyệt nhiên không muốn có liên hệ gì đến Trần Tử Hà cả.
Vệ Thư Tuân xoay người về bàn, Trần Tử Hà lộ ra vẻ mặt mất mác, lại lung tung kẹp chút hải sản mới trở lại chỗ ngồi của mình. Ở đối diện cô, là một người đàn ông bụng phệ hơn năm mươi tuổi đang ngồi.
Vệ Thư Tuân cũng không muốn phỏng đoán quan hệ của Trần Tử Hà và người đàn ông kia, cùng Diệp Thành Thiên vui vui vẻ vẻ cơm nước xong liền rời đi, từ đầu tới đuôi không liếc nhìn cô một cái.
Vốn tưởng rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt Trần Tử Hà, ai ngờ vài ngày sau, khi Vệ Thư Tuân đến siêu thị mua sắm lại nhìn thấy Trần Tử Hà.
Lúc ấy y đã mua xong đồ, đang từ bãi đỗ xe ngầm rời đi, đột nhiên nghe tiếng của mấy người đàn bà ở bãi đất trống ngoài siêu thị.
Ba người đàn bà bốn năm mươi tuổi vừa cào vừa nhéo đứa con gái trẻ nhất đang đứng giữa, bên cạnh có hai người mắng to: “Cho mày dụ dỗ chồng người ta!”
Người con gái trẻ nhất kia chính là Trần Tử Hà, khi Vệ Thư Tuân bỏ đi, những người kia đã bắt đầu xé áo xé quần cô ta.
Tuy chưa từng tham dự mâu thuẫn của phụ nữ, nhưng Vệ Thư Tuân nhớ hình như mình có thấy loại tin này trên mạng. Suy nghĩ một lát, Vệ Thư Tuân lái xe vòng trở về. Mặc kệ thế nào, lúc trước khi y nằm viện, Trần Tử Hà là người duy nhất trong đám hồ bằng cẩu hữu kia đến thăm y, coi như trả hết tình nghĩa bạn bè cuối cùng đi.
Lái một vòng trở lại cửa siêu thị, đám phụ nữ đánh nhau kia đã đi, trên bãi đất trống chỉ còn lại Trần Tử Hà bị lột sạch quần áo. Cô ôm thân thể ngồi xổm trên mặt đất, bất lực mà khóc, thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng chung quanh không ai đồng tình, ngược lại hả hê mà chỉ trỏ cô.
Vệ Thư Tuân đậu xe bên cạnh cô, ấn còi: “Lên xe!”
Trần Tử Hà ngẩn người, vội lên xe từ phía sau. Vệ Thư Tuân ném cái áo khoác cho cô che, Trần Tử Hà cầm quần áo ôm vào trước ngực, nhẹ nhàng nức nở.
“Ô… nhất định anh cũng thấy… Em không biết xấu hổ đúng không…”
“Em hết đường rồi… Em học hành không được, cái gì cũng không biết làm…”
“Cha mẹ từ nhỏ bỏ mặc em… Em cũng không có bạn bè thật sự… Bọn họ nói dù sao chỉ là quen bạn trai, quen người có tiền không phải tốt hơn sao…”
“Em muốn có cuộc sống tốt hơn có gì không đúng… Ô ô…”
Vệ Thư Tuân biết Trần Tử Hà chỉ đang giải tỏa, hơn nữa cũng không biết nên đáp lại thế nào, trước kia y làm côn đồ cũng không nghĩ đến chuyện đi làm trai bao, cho nên không thể lý giải, giá trị quan khác nhau, cũng không cảm thấy cô ta đáng thương hại, nên y dứt khoát không nói lời nào.
Tùy ý tìm một tiệm đồ nữ ven đường mua bộ quần áo cho Trần Tử Hà thay, Vệ Thư Tuân chờ ở ngoài xe, chỉ chốc lát cửa xe mở ra, Trần Tử Hà chân không đi xuống xe.
“Anh quên mua giày cho em.”
Cô cười khẽ, hình như đã khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng vén lọn tóc dài ra sau tai, lộ ra gương mặt cố gắng kiên cường: “Cảm ơn anh, em đã tốt hơn nhiều.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, cũng không tính lại đi mua giày cho cô, lấy ra 50 nguyên từ trong túi cho cô: “Tôi phải về trường, cô đón xe về đi!”
“Hả?”
Vệ Thư Tuân đã vào xe, khóa trái. Trần Tử Hà ở bên ngoài gõ cửa: “Chờ một chút, Vệ Thư Tuân…”
Sau khi về trường, Vệ Thư Tuân liền vứt chuyện này ra sau đầu, cứ theo lẽ thường bắt đầu cuộc sống ba điểm một đường.
Vài ngày sau, Vệ Thư Tuân tan học liền nhìn thấy Trần Tử Hà chờ y ngoài ký túc xá nam sinh, thở dài.
Quả nhiên, không nên giúp.
Để tránh gây chú ý ở trường học, Vệ Thư Tuân đưa Trần Tử Hà đến một quán cà phê ngoài trường: “Tìm tôi chuyện gì?”
“Còn có thể là chuyện gì, trả tiền cho anh a!”
Trần Tử Hà Hôm nay chỉ trang điểm nhẹ trang nhã, cũng không có mùi nước hoa nồng, cảm giác đỡ chút so với lúc mới gặp. Nhưng cuộc sống phóng túng mấy năm nay, nhìn cô vẫn lớn hơn Vệ Thư Tuân rất nhiều.
“Cảm ơn anh ngày đó giúp em… Mà gì thì gì, hồi trung học người nào có chuyện gì đều tìm Thư Tuân, Thư Tuân luôn luôn giúp tụi em, bây giờ không thay đổi chút nào cả… Anh còn nhớ có một lần Triệu Phàm thiếu chút nữa bị bên Tứ Cao đánh không, khi đó cậu ta ngay cả đi học cũng không dám đi, đều nhờ anh dẫn người đi chặn bọn Tứ Cao…”
Bên tai là Trần Tử Hà dong dong dài dài nhớ lại chuyện cũ, Vệ Thư Tuân mắt điếc tai ngơ, mở sách ra coi. Bây giờ y có thể nói là giành giật từng giây thời gian, làm sao có thể lãng phí vào việc “ôn chuyện”. Chỉ là Trần Tử Hà vừa thấy đã biết là muốn bám vào y, để tránh lần sau cô ta lại đến, Vệ Thư Tuân tính giải quyết một lần thôi.
Đương nhiên, học hành vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Trần Tử Hà dần dần nói chậm lại, cầm tay Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân…” Thấy Vệ Thư Tuân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, cô lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc: “Em biết anh xem thường em, nhưng em thật sự không có cách nào, em cái gì cũng không biết làm, lại không có bằng cấp, trừ gương mặt này, em còn có thể dựa vào cái gì đây… Nếu có thể có công việc đàng hoàng, em cũng bằng lòng… Chỉ là căn bản không ai mướn người ta…”
Vệ Thư Tuân không rõ nguyên cớ: “Em muốn anh giới thiệu công việc cho em?”
Trần Tử Hà vui sướng gật đầu: “Có thể không? Em sẽ cố gắng làm việc!”
Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ tươi cười, nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Không thành vấn đề, anh có người bạn mở công ty đồ chơi, anh giúp em nói một tiếng.”
Vệ Thư Tuân nói chính là công ty đồ chơi Phùng Vĩ mở, tên lửa đồ chơi lúc trước mua của y nghe nói vừa bán ra đã rất hút hàng, hơn nữa thừa dịp thời gian trc thành công về tên lửa có người lái lượng tiêu thụ tăng mạnh, còn nhân cơ hội đẩy ra rất nhiều đồ chơi mới, hiện tại đúng là thời kỳ phát triển của cả công ty, Trần Tử Hà đi làm chỗ đó tuyệt đối không thiệt thòi.
Bạn bè chịu cải tà quy chánh, Vệ Thư Tuân nhất định sẽ hỗ trợ.
“Cái gì? công ty đồ chơi?” Trần Tử Hà lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải công ty điện ảnh truyền hình sao?”
“Hả?” Vệ Thư Tuân nheo mắt lại.
“Em… Ý em là…” Trần Tử Hà không phải người lòng dạ sâu kín, một câu đã để lộ ý muốn: “Công ty đồ chơi nghe nói mệt lắm, giờ không phải anh đang làm minh tinh sao? Em không biết làm gì hết, chỉ có dáng vẻ tạm được, anh có thể giúp em giới thiệu chút không…”
Lúc cô mở miệng, Vệ Thư Tuân đã cúi đầu đọc sách lần nữa. So với đoán mục đích của cô, quả nhiên cuộc thi quan trọng hơn. Đợi Trần Tử Hà nói xong yêu cầu của mình, Vệ Thư Tuân gật đầu: “Có thể.”
“Thật sự?”
“Cô viết một báo cáo xin đi.”
“Báo, Báo cáo… xin…?”
“Đương nhiên, cô có ưu thế, sở trường, kế hoạch nghề nghiệp gì, nếu cô nghiêm túc thật, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Em đương nhiên nghiêm túc rồi!” Trần Tử Hà chồm người lên, bắt lấy tay Vệ Thư Tuân: “Kế hoạch nghề nghiệp là cái gì em không hiểu… Dù sao, em cũng không để ý quy tắc ngầ …”
“…” Vệ Thư Tuân khép sách lại, lạnh lùng nhìn về phía cô.”Tôi để ý, tôi không phải mẹ cô.”
Hoàn toàn có thể tưởng tượng Trần Tử Hà coi giới giải trí thành nơi nào, tuy cũng nghe nói quy tắc ngầm, nhưng Vệ Thư Tuân chưa từng gặp qua, Trương Khải làm người đại diện rất có trách nhiệm, không có ép diễn viên đi hầu rượu, tiểu minh tinh dưới tay ông cũng rất cố gắng. Vệ Thư Tuân không tính đưa người qua tai họa đến đội nhỏ kia.
“Thư Tuân, sao anh có thể lạnh lùng như thế…” Trần Tử Hà khóc không thành tiếng: “Trước kia cũng vậy, anh chỉ biết nói như vậy không tốt, cũng không thấy anh thật sự giúp em… Em không bằng cấp không bản lĩnh, trừ làm cái này còn có thể làm gì… Nếu có công việc tốt hơn, em đương nhiên sẽ không đụng… Anh lại không giúp em…”
Vậy theo cách nói này, không cho cô làm tình nhân, còn phải giới thiệu việc nào tốt hơn làm tình nhân cho cô à? Vậy không bằng nuôi luôn cô đi? Tiện thể nuôi luôn bọn Nghiêm Đông Nam, để bọn họ mỗi ngày ăn uống no đủ không cần phiền não, sẽ không người nào đi làm chuyện xấu đúng không?
Vệ Thư Tuân thật sự thiếu chút nữa mắng ra, bởi vì y lại nghĩ tới bọn Nghiêm Đông Nam.
Nhưng y cũng chỉ tức khí mà đứng dậy: “Tôi đi đây!”
“Đừng đi, Thư Tuân!” Trần Tử Hà ôm lấy tay y không thả: “Em đã chia tay với ổng rồi, giờ em chỉ còn mình anh thôi!”
Nói gì quái lạ vậy?
Vệ Thư Tuân nhíu mày: “Buông ra!”
“Buông ra!”
Một giọng nói khác vang lên, Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt xanh mét của Chu Tuyền.
Tác giả :
Thiên Manh