Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 143: Ô long
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Vốn Vệ Thư Tuân trong mắt giáo sư Lâm, chỉ là một trợ lý đủ tư cách, nếu không phải câu nói trước khi Vệ Thư Tuân rời đi kia, Giáo sư Lâm căn bản sẽ không đặc biệt chú ý tới y. Nhưng mà, trừ Trợ lý Tiểu Dương ra, Giáo sư Lâm lại hỏi trợ lý khác, thật đáng tiếc, họ cân nhắc đều chỉ là tính ổn định, cảm thấy kỹ thuật hiện có thực ổn định, không cần thiết thử cải tiến, cho dù có vài người ủng hộ cải tiến, cũng tìm không thấy điểm mấu chốt thật sự.
Chuyển động tịnh tiến và chuyển động quay cũng không phải chỉ là hai từ thôi, nó đại biểu cho hai loại kỹ thuật hoàn toàn khác nhau. Giáo sư Lâm có thể thông qua một từ liền liên tưởng đến kỹ thuật mới, là bởi vì ông đã thấm nhuần trong lĩnh vực này nhiều năm, chỉ cần có một chút gợi ý, gần như nháy mắt có thể diễn giải ra quá trình. Mà Vệ Thư Tuân có thể đưa ra, phương diện nào đó cũng chứng minh hiểu biết của y đối với tàu vũ trụ, thậm chí đã suy nghĩ đến hướng cải tiến tàu. Không giống trợ lý khác, chỉ có thể trả lời ra mấy vấn đề râu ria “Tôi cảm thấy đo đạc HAR có thể cải tiến một chút”, dù nêu lên chuyển động quay cho bọn họ nghe, bọn họ cũng vẻ mặt mờ mịt.
Dưới tình huống không biết nguyên lý vận hành của tàu vũ trụ, chuyển động quay đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một danh từ đơn thuần.
Cái này không thể trách các trợ lý, bọn họ còn trẻ, học thức còn chưa đủ, thân là trợ lý, bọn họ đã cực kỳ ưu tú, nhưng đáng tiếc, làm một khoa học gia là không đủ.
Cũng bởi vậy, Vệ Thư Tuân năm nay 20 tuổi, cũng là trợ lý liền có vẻ đặc biệt nổi bật.
Giáo sư Lâm nhìn tư liệu thực nghiệm trước mặt, trong mắt đầy tơ máu. Ông đã không ngủ ba ngày liên tục để làm thực nghiệm, nhưng đều kẹt ở vấn đề tản sóng tập trung.
Theo lý thuyết thời gian hiện tại không nên lãng phí ở thực nghiệm kỹ thuật mới, nhưng rõ ràng biết có kỹ thuật tốt hơn ở trước mắt, chỉ cần đẩy ra tầng trở ngại kia là có thể tới tay, kêu Giáo sư Lâm bỏ cuộc… ông không cam lòng.
Buông báo cáo nghiên cứu, Giáo sư Lâm ra khỏi phòng thí nghiệm, khôi phục công tác hằng ngày. kỹ thuật Tàu vũ trụ đã liên tục gần mười năm, thành thục ổn định, vấn đề gì cũng không có, số liệu mười năm như một ngày, Giáo sư Lâm xem qua là giao cho trợ lý tiếp tục thí nghiệm.
Khoa học gia không sợ mạo hiểm, sợ nhất bảo thủ không chịu thay đổi, cuối cùng sẽ bị thời đại đào thải, Giáo sư Lâm cũng không muốn công việc của mình cứ như vậy mà tùy tùy tiện tiện chấm dứt.
“Quan Trình, tôi có một việc muốn hỏi anh.” Giáo sư Lâm đầu tiên tìm được Quan Trình, ông phải xác nhận chuyển động quay có phải kỹ thuật Quan Trình đang nghiên cứu hay không, nếu đúng, ông không thể tùy tiện nhúng tay.
“Có phải anh đang nghiên cứu kỹ thuật chuyển động quay tàu vũ trụ không?”
Quan Trình mờ mịt nhìn ông: “Kỹ thuật gì?”
“Chuyển động quay của tàu vũ trụ, anh có đang làm nghiên cứu phương diện này không?”
Quan Trình nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, phản ứng giống như đúc Giáo sư Lâm lúc trước: “A! Chuyển động quay… Thì ra còn có thể như vậy!”
“Anh chưa làm qua nghiên cứu phương diện này?”
“Không có, tôi cũng nghe anh nhắc tới mới nghĩ đến, sao thế?”
Giáo sư Lâm im lặng một hồi, chần chờ nói: “Tôi là nghe trợ lý Vệ Thư Tuân của anh nhắc tới…”
Ông vốn tưởng rằng Quan Trình có thể đã nghiên cứu kỹ thuật này, cho nên Vệ Thư Tuân mới biết được, cũng đã hạ quyết tâm mời Quan Trình hợp tác. Nhưng hiện tại là sao, hướng nghiên cứu hai khoa học gia hàng không vũ trụ chính thức là họ cũng chưa nghĩ đến, cư nhiên là dựa vào một trợ lý nhỏ nhắc nhở… Tuy cũng không phải kỹ thuật bí mật gì, nhưng loại cảm giác mất mặt khó hiểu này…
Giáo sư Quan Trình lau mặt: “Tôi đi kêu Thư Tuân tới đây!”
Vệ Thư Tuân nhanh chóng chạy tới, vì tiện trợ giúp các phi hành gia, y không có mặc áo blouse trắng rộng rãi, mà là mặc áo T-shirt trắng đơn giản, quần thể thao rộng rãi, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, giống một sinh viên đơn thuần… Không đúng, vốn chính là sinh viên. Hiển nhiên y ở phòng thí nghiệm khoang thuyền vũ trụ thật sự vui vẻ, trên mặt mang theo tươi cười thoải mái, chỉ là sau khi nhìn thấy Giáo sư Lâm, lập tức giận tái mặt, đi đến bên người Giáo sư Quan Trình, phòng bị mà nhìn chằm chằm Giáo sư Lâm.
“Giáo sư Quan, tìm em có việc gì ạ?”
“Thư Tuân, em có từng đề cập với Giáo sư Lâm về kỹ thuật chuyển động quay không?” Quan Trình hỏi.
Vệ Thư Tuân nheo mắt lại, chậm rãi gật đầu: “Dạ có.”
“Cậu làm sao nghĩ ra, là giáo sư Kim nói với cậu à?” Giáo sư Lâm tò mò hỏi.
Giáo sư Kim cũng từng nghiên cứu chuyển động quay của tàu vũ trụ, nhưng bởi vì không thể giải quyết vấn đề tản sóng tập trung, cuối cùng bỏ cuộc, nếu Vệ Thư Tuân là biết được từ chỗ giáo sư Kim, sẽ không cần thiết hỏi lại y. Đương nhiên, cái này cũng chứng minh y chỉ là một trợ lý bình thường nhạy tin tức mà thôi.
Nhìn ra được ông rất khẩn trương, hi vọng trong mắt Giáo sư Lâm, thực hiển nhiên trong khoảng thời gian này ông làm không ít nghiên cứu, nhưng gặp phải vấn đề, hiện tại đang cấp bách xin giúp đỡ từ nghiên cứu viên khác, Vệ Thư Tuân đẩy kính, che lại đắc ý trong mắt.
Y không thể làm gì Giáo sư Lâm, nhưng y biết rõ cảm giác háo hức nóng bỏng của khoa học gia đối với kỹ thuật mới, xem đi, chỉ nhắc đến một cái thôi, ông ta lập tức chẳng phân biệt ngày đêm mà tiến hành thực nghiệm, hốc mắt đầy tơ máu. Nhưng chuyển động quay tàu vũ trụ không phải dễ dàng nghiên cứu ra như vậy, nghĩ thôi cũng biết cần một quá trình trường kỳ.
“Giáo sư Kim tôi không biết, tôi là tự nghĩ ra.” Vệ Thư Tuân vẻ mặt thuần lương vò vò đầu, có chút ngại ngùng, có chút thẹn thùng: “Tôi chỉ nghĩ đại ra thôi.”
“Nghĩ đại ra?” Giáo sư Lâm kinh ngạc, nghĩ tới các trợ lý của mình. Bọn họ không ai có thể “Nghĩ đại ra” được hết!
Quan Trình đã sớm quen cái “linh cảm” của Vệ Thư Tuân, tuy học thức chưa đủ, nhưng linh cảm của Vệ Thư Tuân trong nghiên cứu, luôn có thể dẫn dắt phương hướng cho thầy.
“Em đó, nghiên cứu cũng không thể luôn dựa vào liên tượng, vẫn phải vững căn bản mới được.”
Nói vậy thôi, Quan Trình vẫn tán thưởng mà xoa đầu Vệ Thư Tuân. Thư Tuân hiện tại chỉ thiếu thời gian và kinh nghiệm thôi, chắc không cần mấy năm nữa, Thư Tuân sẽ vượt qua cả thầy.
“Em biết.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, dùng style mọt sách nghiêm túc nói: “Giống như phản ứng terahertz điều khiển vòng kín, ảnh hưởng của ứng suất nhiệt và áp suất khídư vân vân, trước kia lúc thầy dạy học có đề cập qua, em có suy ngẫm lại… Tuy rằng là tự liên tượng.”
“… Cái này đã không phải liên tượng … Giáo sư Quan, học trò thầy dạy tốt quá.” Giáo sư Lâm bội phục nói.
Phản ứng terahertz điều khiển vòng kín, ảnh hưởng của ứng suất nhiệt và áp suất khí dư, nếu không cẩn thận quả thật sẽ tạo thành vấn đề nhất định, chỉ là Giáo sư Lâm và Quan Trình đều có thể dễ dàng giải quyết, cũng không coi là trở ngại gì. Nhưng đối với một trợ lý mà nói, Vệ Thư Tuân có thể suy nghĩ đến mấy vấn đề này đã rất khó lường.
Trong lòng vẫn có chút không muốn tin, Giáo sư Lâm hỏi: “Như vậy, cậu có thể nghĩ đến phương pháp giải quyết tản sóng tập trung không?”
“Tản sóng tập trung…?” Vệ Thư Tuân nghiêng đầu, làm bộ tự hỏi: “Sóng tập trung, là sóng điện từ sinh ra do năng lượng và tốc độ khi tàu vũ trụ khởi động… Nếu cân bằng bị đánh phá, có thể sẽ sinh ra vụ nổ từ…”
Nguyên lý cơ bản Vệ Thư Tuân vẫn biết, y một bên làm bộ tự hỏi, một bên điều ra tư liệu máy học tập. Máy học tập có bản vẽ cấu tạo tàu vũ trụ mới, Vệ Thư Tuân không có thời gian nhìn kỹ, nhưng lấy học thức hiện tại của y, chỉ là nhìn bản vẽ cấu tạo, có thể đại khái đoán ra nguyên lý giải quyết.
“A, tôi nghĩ ra rồi…” Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, trong ánh mắt tha thiết của Giáo sư Lâm, lại ngậm miệng lại, gãi đầu ngượng ngùng cúi đầu: “Nhưng tôi chỉ nghĩ đại thôi, thôi không nói đâu.”
Cho ông gấp chết!
Các ông còn chưa nghĩ ra, tôi biết hết rồi á, vấn đề mà mấy ông không thể giải quyết, tôi cũng có thể giải quyết. Nhưng mà, cóc thèm nói cho ông đâu, ai kêu ông nhằm vào giáo sư Quan!
Quan Trình vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân, không ép y nói ra, chỉ hỏi Giáo sư Lâm: “Học trò này thế nào, Giáo sư Lâm?”
Thầy trẻ hơn Giáo sư Lâm, tư lịch thấp, Giáo sư Lâm có thể hô thẳng tên của thầy, thầy lại không thể trực tiếp kêu tên Giáo sư Lâm. Nhưng mặc kệ tuổi tác, tư lịch thế nào chỉ là có học trò như Vệ Thư Tuân, cũng đủ cho thầy ngửa đầu ưỡn ngực trước mặt giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm gật gật đầu: “Học trò của anh tôi mượn đi, hồ sơ tạm điều lát nữa tôi giao cho anh.”
“Hả?” Vệ Thư Tuân sửng sốt.
“Chức vị thì sao?”
“Nghiên cứu viên chính thức.”
“OK.” Quan Trình đẩy Vệ Thư Tuân: “Đi đi, Thư Tuân.”
“Hả?”
Vệ Thư Tuân mờ mịt, nhìn Giáo sư Lâm nói một hơi rồi hấp tấp rời đi, không rõ đây là tình huống gì. Giáo sư Lâm và Giáo sư Quan Trình không phải đối địch sao? Sao ông ta mượn tạm mình, giáo sư Quan Trình ba hai câu vậy thôi là cho rồi?
“Giáo sư Quan, đây là chuyện gì?”
“Không phải em muốn nghiên cứu tàu vũ trụ sao? Lần này không phải tưởng tượng đâu, có thể tham dự thực nghiệm thực tế, mau đi đi!”
“Em chưa nói muốn nghiên cứu tàu vũ trụ a!”
“Không muốn nghiên cứu sao em suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy?”
“…” Vệ Thư Tuân không còn lời nào để nói: “Em chỉ muốn nghiên cứu cùng giáo sư Quan thôi, người khác em không có hứng thú.”
“…” Quan Trình tức thì cảm động, lại bật cười: “Nói bậy bạ gì đó, Giáo sư Lâm giỏi hơn thầy nhiều, em cố gắng nắm chắc cơ hội đi học hỏi cho thầy.”
Vệ Thư Tuân giữ chặt Quan Trình: “Vậy giáo sư Quan đi chung với em đi.”
Nếu phải cống hiến ra kỹ thuật của bản thân, Vệ Thư Tuân chỉ muốn cho Quan Trình. Tốt nhất là sớm giúp thầy leo lên vị trí khoa học gia hạng nhất, nắm trong tay các loại tài nguyên, sớm nghiên cứu ra kỹ thuật trung tâm Không thành.
“Xằng bậy, em muốn thầy bỏ mặc công việc bên này à?” Quan Trình vỗ vỗ đầu Vệ Thư Tuân, nghĩ là y khẩn trương, ôn hòa cười trấn an: “Yên tâm đi, cố hết sức là được, thật sự theo không kịp thì trở lại, em còn trẻ, không ai cười em cả. Đương nhiên, thành quả của em cũng sẽ không có ai có thể cướp đi, thầy sẽ giúp em nhìn chằm chằm.”
Vệ Thư Tuân vẫn rất khó chịu, y cũng không coi trọng danh dự, vốn cũng không phải của y, đổi giáo sư khác y khẳng định giúp, nhưng mà: “Em không muốn giúp Giáo sư Lâm, ông ta nhắm vào thầy.”
“Hả? Giáo sư Lâm nhắm vào thầy hồi nào?” Quan Trình khó hiểu.
“Chính là mấy ngày hôm trước, ông ta cố ý điều em qua, cố tình kiếm chuyện hỏi rất nhiều vấn đề…” Vệ Thư Tuân nói chuyện ngày đó cho giáo sư Quan, cũng thêm vào suy đoán của mình, để giáo sư Quan đừng mất cảnh giác như vậy.
Quan Trình nghe rồi cười rộ lên: “Ha ha ha nhầm rồi nhầm rồi, không phải như em nghĩ đâu… Thầy chưa nói với em à…”
Trải qua giải thích của Giáo sư Quan Trình, Vệ Thư Tuân mới biết được chuyện y gia nhập thực nghiệm Hàng không có người lái bị người ta nghi ngờ, vì thế viện khoa học phái Giáo sư Lâm khảo sát y, cũng không phải nhằm vào Giáo sư Quan Trình. Kiếm chuyện mà y nghĩ cũng chỉ là khảo sát bình thường mà thôi, thực hiển nhiên khảo sát đã thông qua, Giáo sư Lâm cũng không làm khó xử y.
Cho nên, là mình tự ý coi Giáo sư Lâm là kẻ thù à?
“Giáo sư Quan, thầy chưa có nói gì với em hết…”
“Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi.” Quan Trình cười đủ rồi vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Cảm ơn em bảo vệ thầy, nhưng mà, đừng quên thầy mới là thầy em, cho dù thật sự có phiền toái gì, cũng là thầy bảo vệ em.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu. Mặc kệ là Giáo sư Triệu hay giáo sư Quan, y đều có thể cảm nhận được sự bảo vệ và đề bạt bọn họ dành cho y, cho nên cứ việc có máy học tập trong tay, Vệ Thư Tuân vẫn càng thích từng chút từng chút tiếp thu chỉ dạy của họ.
“Như vậy, hiện tại có thể đi rồi chứ, cậu đồng nghiệp Vệ Thư Tuân?”
Vệ Thư Tuân nghiêm trang gật đầu, đẩy đẩy kính, cười rộ lên: “Vâng, em sẽ cố gắng, Đồng nghiệp…. Quan Trình..”
Beta: Vương Gia
——————
Vốn Vệ Thư Tuân trong mắt giáo sư Lâm, chỉ là một trợ lý đủ tư cách, nếu không phải câu nói trước khi Vệ Thư Tuân rời đi kia, Giáo sư Lâm căn bản sẽ không đặc biệt chú ý tới y. Nhưng mà, trừ Trợ lý Tiểu Dương ra, Giáo sư Lâm lại hỏi trợ lý khác, thật đáng tiếc, họ cân nhắc đều chỉ là tính ổn định, cảm thấy kỹ thuật hiện có thực ổn định, không cần thiết thử cải tiến, cho dù có vài người ủng hộ cải tiến, cũng tìm không thấy điểm mấu chốt thật sự.
Chuyển động tịnh tiến và chuyển động quay cũng không phải chỉ là hai từ thôi, nó đại biểu cho hai loại kỹ thuật hoàn toàn khác nhau. Giáo sư Lâm có thể thông qua một từ liền liên tưởng đến kỹ thuật mới, là bởi vì ông đã thấm nhuần trong lĩnh vực này nhiều năm, chỉ cần có một chút gợi ý, gần như nháy mắt có thể diễn giải ra quá trình. Mà Vệ Thư Tuân có thể đưa ra, phương diện nào đó cũng chứng minh hiểu biết của y đối với tàu vũ trụ, thậm chí đã suy nghĩ đến hướng cải tiến tàu. Không giống trợ lý khác, chỉ có thể trả lời ra mấy vấn đề râu ria “Tôi cảm thấy đo đạc HAR có thể cải tiến một chút”, dù nêu lên chuyển động quay cho bọn họ nghe, bọn họ cũng vẻ mặt mờ mịt.
Dưới tình huống không biết nguyên lý vận hành của tàu vũ trụ, chuyển động quay đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một danh từ đơn thuần.
Cái này không thể trách các trợ lý, bọn họ còn trẻ, học thức còn chưa đủ, thân là trợ lý, bọn họ đã cực kỳ ưu tú, nhưng đáng tiếc, làm một khoa học gia là không đủ.
Cũng bởi vậy, Vệ Thư Tuân năm nay 20 tuổi, cũng là trợ lý liền có vẻ đặc biệt nổi bật.
Giáo sư Lâm nhìn tư liệu thực nghiệm trước mặt, trong mắt đầy tơ máu. Ông đã không ngủ ba ngày liên tục để làm thực nghiệm, nhưng đều kẹt ở vấn đề tản sóng tập trung.
Theo lý thuyết thời gian hiện tại không nên lãng phí ở thực nghiệm kỹ thuật mới, nhưng rõ ràng biết có kỹ thuật tốt hơn ở trước mắt, chỉ cần đẩy ra tầng trở ngại kia là có thể tới tay, kêu Giáo sư Lâm bỏ cuộc… ông không cam lòng.
Buông báo cáo nghiên cứu, Giáo sư Lâm ra khỏi phòng thí nghiệm, khôi phục công tác hằng ngày. kỹ thuật Tàu vũ trụ đã liên tục gần mười năm, thành thục ổn định, vấn đề gì cũng không có, số liệu mười năm như một ngày, Giáo sư Lâm xem qua là giao cho trợ lý tiếp tục thí nghiệm.
Khoa học gia không sợ mạo hiểm, sợ nhất bảo thủ không chịu thay đổi, cuối cùng sẽ bị thời đại đào thải, Giáo sư Lâm cũng không muốn công việc của mình cứ như vậy mà tùy tùy tiện tiện chấm dứt.
“Quan Trình, tôi có một việc muốn hỏi anh.” Giáo sư Lâm đầu tiên tìm được Quan Trình, ông phải xác nhận chuyển động quay có phải kỹ thuật Quan Trình đang nghiên cứu hay không, nếu đúng, ông không thể tùy tiện nhúng tay.
“Có phải anh đang nghiên cứu kỹ thuật chuyển động quay tàu vũ trụ không?”
Quan Trình mờ mịt nhìn ông: “Kỹ thuật gì?”
“Chuyển động quay của tàu vũ trụ, anh có đang làm nghiên cứu phương diện này không?”
Quan Trình nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, phản ứng giống như đúc Giáo sư Lâm lúc trước: “A! Chuyển động quay… Thì ra còn có thể như vậy!”
“Anh chưa làm qua nghiên cứu phương diện này?”
“Không có, tôi cũng nghe anh nhắc tới mới nghĩ đến, sao thế?”
Giáo sư Lâm im lặng một hồi, chần chờ nói: “Tôi là nghe trợ lý Vệ Thư Tuân của anh nhắc tới…”
Ông vốn tưởng rằng Quan Trình có thể đã nghiên cứu kỹ thuật này, cho nên Vệ Thư Tuân mới biết được, cũng đã hạ quyết tâm mời Quan Trình hợp tác. Nhưng hiện tại là sao, hướng nghiên cứu hai khoa học gia hàng không vũ trụ chính thức là họ cũng chưa nghĩ đến, cư nhiên là dựa vào một trợ lý nhỏ nhắc nhở… Tuy cũng không phải kỹ thuật bí mật gì, nhưng loại cảm giác mất mặt khó hiểu này…
Giáo sư Quan Trình lau mặt: “Tôi đi kêu Thư Tuân tới đây!”
Vệ Thư Tuân nhanh chóng chạy tới, vì tiện trợ giúp các phi hành gia, y không có mặc áo blouse trắng rộng rãi, mà là mặc áo T-shirt trắng đơn giản, quần thể thao rộng rãi, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt, giống một sinh viên đơn thuần… Không đúng, vốn chính là sinh viên. Hiển nhiên y ở phòng thí nghiệm khoang thuyền vũ trụ thật sự vui vẻ, trên mặt mang theo tươi cười thoải mái, chỉ là sau khi nhìn thấy Giáo sư Lâm, lập tức giận tái mặt, đi đến bên người Giáo sư Quan Trình, phòng bị mà nhìn chằm chằm Giáo sư Lâm.
“Giáo sư Quan, tìm em có việc gì ạ?”
“Thư Tuân, em có từng đề cập với Giáo sư Lâm về kỹ thuật chuyển động quay không?” Quan Trình hỏi.
Vệ Thư Tuân nheo mắt lại, chậm rãi gật đầu: “Dạ có.”
“Cậu làm sao nghĩ ra, là giáo sư Kim nói với cậu à?” Giáo sư Lâm tò mò hỏi.
Giáo sư Kim cũng từng nghiên cứu chuyển động quay của tàu vũ trụ, nhưng bởi vì không thể giải quyết vấn đề tản sóng tập trung, cuối cùng bỏ cuộc, nếu Vệ Thư Tuân là biết được từ chỗ giáo sư Kim, sẽ không cần thiết hỏi lại y. Đương nhiên, cái này cũng chứng minh y chỉ là một trợ lý bình thường nhạy tin tức mà thôi.
Nhìn ra được ông rất khẩn trương, hi vọng trong mắt Giáo sư Lâm, thực hiển nhiên trong khoảng thời gian này ông làm không ít nghiên cứu, nhưng gặp phải vấn đề, hiện tại đang cấp bách xin giúp đỡ từ nghiên cứu viên khác, Vệ Thư Tuân đẩy kính, che lại đắc ý trong mắt.
Y không thể làm gì Giáo sư Lâm, nhưng y biết rõ cảm giác háo hức nóng bỏng của khoa học gia đối với kỹ thuật mới, xem đi, chỉ nhắc đến một cái thôi, ông ta lập tức chẳng phân biệt ngày đêm mà tiến hành thực nghiệm, hốc mắt đầy tơ máu. Nhưng chuyển động quay tàu vũ trụ không phải dễ dàng nghiên cứu ra như vậy, nghĩ thôi cũng biết cần một quá trình trường kỳ.
“Giáo sư Kim tôi không biết, tôi là tự nghĩ ra.” Vệ Thư Tuân vẻ mặt thuần lương vò vò đầu, có chút ngại ngùng, có chút thẹn thùng: “Tôi chỉ nghĩ đại ra thôi.”
“Nghĩ đại ra?” Giáo sư Lâm kinh ngạc, nghĩ tới các trợ lý của mình. Bọn họ không ai có thể “Nghĩ đại ra” được hết!
Quan Trình đã sớm quen cái “linh cảm” của Vệ Thư Tuân, tuy học thức chưa đủ, nhưng linh cảm của Vệ Thư Tuân trong nghiên cứu, luôn có thể dẫn dắt phương hướng cho thầy.
“Em đó, nghiên cứu cũng không thể luôn dựa vào liên tượng, vẫn phải vững căn bản mới được.”
Nói vậy thôi, Quan Trình vẫn tán thưởng mà xoa đầu Vệ Thư Tuân. Thư Tuân hiện tại chỉ thiếu thời gian và kinh nghiệm thôi, chắc không cần mấy năm nữa, Thư Tuân sẽ vượt qua cả thầy.
“Em biết.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, dùng style mọt sách nghiêm túc nói: “Giống như phản ứng terahertz điều khiển vòng kín, ảnh hưởng của ứng suất nhiệt và áp suất khídư vân vân, trước kia lúc thầy dạy học có đề cập qua, em có suy ngẫm lại… Tuy rằng là tự liên tượng.”
“… Cái này đã không phải liên tượng … Giáo sư Quan, học trò thầy dạy tốt quá.” Giáo sư Lâm bội phục nói.
Phản ứng terahertz điều khiển vòng kín, ảnh hưởng của ứng suất nhiệt và áp suất khí dư, nếu không cẩn thận quả thật sẽ tạo thành vấn đề nhất định, chỉ là Giáo sư Lâm và Quan Trình đều có thể dễ dàng giải quyết, cũng không coi là trở ngại gì. Nhưng đối với một trợ lý mà nói, Vệ Thư Tuân có thể suy nghĩ đến mấy vấn đề này đã rất khó lường.
Trong lòng vẫn có chút không muốn tin, Giáo sư Lâm hỏi: “Như vậy, cậu có thể nghĩ đến phương pháp giải quyết tản sóng tập trung không?”
“Tản sóng tập trung…?” Vệ Thư Tuân nghiêng đầu, làm bộ tự hỏi: “Sóng tập trung, là sóng điện từ sinh ra do năng lượng và tốc độ khi tàu vũ trụ khởi động… Nếu cân bằng bị đánh phá, có thể sẽ sinh ra vụ nổ từ…”
Nguyên lý cơ bản Vệ Thư Tuân vẫn biết, y một bên làm bộ tự hỏi, một bên điều ra tư liệu máy học tập. Máy học tập có bản vẽ cấu tạo tàu vũ trụ mới, Vệ Thư Tuân không có thời gian nhìn kỹ, nhưng lấy học thức hiện tại của y, chỉ là nhìn bản vẽ cấu tạo, có thể đại khái đoán ra nguyên lý giải quyết.
“A, tôi nghĩ ra rồi…” Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, trong ánh mắt tha thiết của Giáo sư Lâm, lại ngậm miệng lại, gãi đầu ngượng ngùng cúi đầu: “Nhưng tôi chỉ nghĩ đại thôi, thôi không nói đâu.”
Cho ông gấp chết!
Các ông còn chưa nghĩ ra, tôi biết hết rồi á, vấn đề mà mấy ông không thể giải quyết, tôi cũng có thể giải quyết. Nhưng mà, cóc thèm nói cho ông đâu, ai kêu ông nhằm vào giáo sư Quan!
Quan Trình vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân, không ép y nói ra, chỉ hỏi Giáo sư Lâm: “Học trò này thế nào, Giáo sư Lâm?”
Thầy trẻ hơn Giáo sư Lâm, tư lịch thấp, Giáo sư Lâm có thể hô thẳng tên của thầy, thầy lại không thể trực tiếp kêu tên Giáo sư Lâm. Nhưng mặc kệ tuổi tác, tư lịch thế nào chỉ là có học trò như Vệ Thư Tuân, cũng đủ cho thầy ngửa đầu ưỡn ngực trước mặt giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm gật gật đầu: “Học trò của anh tôi mượn đi, hồ sơ tạm điều lát nữa tôi giao cho anh.”
“Hả?” Vệ Thư Tuân sửng sốt.
“Chức vị thì sao?”
“Nghiên cứu viên chính thức.”
“OK.” Quan Trình đẩy Vệ Thư Tuân: “Đi đi, Thư Tuân.”
“Hả?”
Vệ Thư Tuân mờ mịt, nhìn Giáo sư Lâm nói một hơi rồi hấp tấp rời đi, không rõ đây là tình huống gì. Giáo sư Lâm và Giáo sư Quan Trình không phải đối địch sao? Sao ông ta mượn tạm mình, giáo sư Quan Trình ba hai câu vậy thôi là cho rồi?
“Giáo sư Quan, đây là chuyện gì?”
“Không phải em muốn nghiên cứu tàu vũ trụ sao? Lần này không phải tưởng tượng đâu, có thể tham dự thực nghiệm thực tế, mau đi đi!”
“Em chưa nói muốn nghiên cứu tàu vũ trụ a!”
“Không muốn nghiên cứu sao em suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy?”
“…” Vệ Thư Tuân không còn lời nào để nói: “Em chỉ muốn nghiên cứu cùng giáo sư Quan thôi, người khác em không có hứng thú.”
“…” Quan Trình tức thì cảm động, lại bật cười: “Nói bậy bạ gì đó, Giáo sư Lâm giỏi hơn thầy nhiều, em cố gắng nắm chắc cơ hội đi học hỏi cho thầy.”
Vệ Thư Tuân giữ chặt Quan Trình: “Vậy giáo sư Quan đi chung với em đi.”
Nếu phải cống hiến ra kỹ thuật của bản thân, Vệ Thư Tuân chỉ muốn cho Quan Trình. Tốt nhất là sớm giúp thầy leo lên vị trí khoa học gia hạng nhất, nắm trong tay các loại tài nguyên, sớm nghiên cứu ra kỹ thuật trung tâm Không thành.
“Xằng bậy, em muốn thầy bỏ mặc công việc bên này à?” Quan Trình vỗ vỗ đầu Vệ Thư Tuân, nghĩ là y khẩn trương, ôn hòa cười trấn an: “Yên tâm đi, cố hết sức là được, thật sự theo không kịp thì trở lại, em còn trẻ, không ai cười em cả. Đương nhiên, thành quả của em cũng sẽ không có ai có thể cướp đi, thầy sẽ giúp em nhìn chằm chằm.”
Vệ Thư Tuân vẫn rất khó chịu, y cũng không coi trọng danh dự, vốn cũng không phải của y, đổi giáo sư khác y khẳng định giúp, nhưng mà: “Em không muốn giúp Giáo sư Lâm, ông ta nhắm vào thầy.”
“Hả? Giáo sư Lâm nhắm vào thầy hồi nào?” Quan Trình khó hiểu.
“Chính là mấy ngày hôm trước, ông ta cố ý điều em qua, cố tình kiếm chuyện hỏi rất nhiều vấn đề…” Vệ Thư Tuân nói chuyện ngày đó cho giáo sư Quan, cũng thêm vào suy đoán của mình, để giáo sư Quan đừng mất cảnh giác như vậy.
Quan Trình nghe rồi cười rộ lên: “Ha ha ha nhầm rồi nhầm rồi, không phải như em nghĩ đâu… Thầy chưa nói với em à…”
Trải qua giải thích của Giáo sư Quan Trình, Vệ Thư Tuân mới biết được chuyện y gia nhập thực nghiệm Hàng không có người lái bị người ta nghi ngờ, vì thế viện khoa học phái Giáo sư Lâm khảo sát y, cũng không phải nhằm vào Giáo sư Quan Trình. Kiếm chuyện mà y nghĩ cũng chỉ là khảo sát bình thường mà thôi, thực hiển nhiên khảo sát đã thông qua, Giáo sư Lâm cũng không làm khó xử y.
Cho nên, là mình tự ý coi Giáo sư Lâm là kẻ thù à?
“Giáo sư Quan, thầy chưa có nói gì với em hết…”
“Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi.” Quan Trình cười đủ rồi vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Cảm ơn em bảo vệ thầy, nhưng mà, đừng quên thầy mới là thầy em, cho dù thật sự có phiền toái gì, cũng là thầy bảo vệ em.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu. Mặc kệ là Giáo sư Triệu hay giáo sư Quan, y đều có thể cảm nhận được sự bảo vệ và đề bạt bọn họ dành cho y, cho nên cứ việc có máy học tập trong tay, Vệ Thư Tuân vẫn càng thích từng chút từng chút tiếp thu chỉ dạy của họ.
“Như vậy, hiện tại có thể đi rồi chứ, cậu đồng nghiệp Vệ Thư Tuân?”
Vệ Thư Tuân nghiêm trang gật đầu, đẩy đẩy kính, cười rộ lên: “Vâng, em sẽ cố gắng, Đồng nghiệp…. Quan Trình..”
Tác giả :
Thiên Manh