Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 116: Sinh tử không rõ
Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Vệ Thư Tuân trở lại ký túc xá mới cảm thấy đói bụng, may mà Hàn Chi Tân có chuẩn bị bánh mì, tuy chỉ có một ổ nên cũng no không nổi, nhưng đối với Vệ Thư Tuân mà nói cũng không tệ, bởi vì y ngay cả ăn cái gì cũng không biết. Ăn xong rồi thiếu chút nữa trực tiếp ngủ, bị Hàn Chi Tân ép đi tắm trước, nằm bẹp một cái lên giường, cả chăn cũng chưa đắp đã ngủ khò.
Hàn Chi Tân thở dài, giúp y đắp chăn lại.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Chi Tân còn chưa rời giường thì Diệp Thành Thiên đã gõ cửa: “Thư Tuân còn chưa dậy hả?”
“Ách… Còn chưa…” Hàn Chi Tân nghi ngờ nhìn đàn anh xa lạ đi thẳng vào trong, xách Vệ Thư Tuân đang nằm trên giường dậy: “Dậy mau, Thư Tuân, thầy cũng dậy rồi, chẳng lẽ còn bắt thầy chờ em à?”
“Tê…” Vệ Thư Tuân bị anh lay lay liên tục, đau đến nhe răng nhếch miệng. Ngày hôm qua nguyên ngày ghi chép, làm phân tích số liệu, sáng nay thức dậy cổ đau muốn chết. Nhưng nghĩ đến giáo sư Triệu, y vẫn khẽ cắn môi đứng lên.
“Biết rồi, đừng đụng vào cổ em, đau muốn chết.”
Lúc Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên rời khỏi phòng, các sinh viên khác mới lục tục đi ra. Giáo sư Triệu thức dậy còn sớm hơn họ, nghe nói trực tiếp cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, đi về Trung tâm khống chế phi hành, một phút đồng hồ cũng không muốn lãng phí. Hai người đành vội vàng ăn cho xong rồi chạy tới trung tâm.
Các sinh viên đang ăn sáng thấy Vệ Thư Tuân vội vàng chạy về hướng Trung tâm khống chế phi hành, không khỏi nghi ngờ: “Vệ Thư Tuân sao gấp vậy? Còn chưa tới thời gian tập hợp mà!”
Căn cứ vào ngày đầu tiên lập uy, cho dù không tự giới thiệu, các sinh viên đều biết đến Vệ Thư Tuân.
“Không biết, dù sao cậu ta cũng không vào được.”
Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên chạy tới phòng thí nghiệm mới phát hiện những người khác đều đã đến đủ, không có khách sáo dư thừa, thay áo blouse lập tức bắt đầu làm việc.
Điểm đến hôm nay là ở Trung tâm khống chế phi hành, tất cả sinh viên thống nhất tập hợp ngoài trung tâm, chỉ là lần này có không ít người quay trái quay phải nhìn xung quanh, hỏi: “Nhìn thấy Vệ Thư Tuân chưa?”
Bản thân Vệ Thư Tuân là dạng tương đối làm người ta chú ý, hơn nữa buổi sáng hôm nay không ít người thấy y vội vàng chạy về hướng Trung tâm khống chế phi hành, bởi vậy sau khi các sinh viên tập hợp, không khỏi lưu ý Vệ Thư Tuân, mới kinh ngạc phát hiện người này đâu mất tiêu rồi.
“Thầy ơi, có người không thấy.” Một nữ sinh Đại học A giờ tay, lo lắng nói: “Bạn Vệ Thư Tuân trường chúng ta không thấy đâu.”
Nghiên cứu viên Tiểu Văn nghe vậy giật mình, vội vàng nhìn về phía hai sĩ quan đi theo bảo vệ. Sĩ quan Lục cùng sĩ quan Hoàng cũng không rõ lắm, chỉ biết ngày hôm qua Vệ Thư Tuân bị sĩ quan khác gọi đi, vì thế dùng bộ đàm hỏi.
Bởi vì tối hôm qua quá mệt, Vệ Thư Tuân không có sức đâu nói cho Hàn Chi Tân nghe tình huống, cũng quên xin phép giáo sư Lý, Giáo sư Lý hỏi Hàn Chi Tân, Hàn Chi Tân cũng chỉ có thể mờ mịt lắc đầu. Giáo sư Lý sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, nơi này chính là quân khu, nếu sinh viên gây họa hoặc xảy ra chuyện trong này, thầy cũng phải chịu trách nhiệm.
Bất an của thầy ảnh hưởng các sinh viên Đại học A, lại lan tràn đến sinh viên trường khác, ngay từ đầu chỉ nói Vệ Thư Tuân mất tích, truyền hoài truyền mãi, không biết thế nào lại thành tin Vệ Thư Tuân “Sống chết không rõ”.
Sĩ quan Lục đợi một hồi, tin tức đầu kia truyền đến làm hắn ngẩn người. Hắn và giáo sư Lý tiếp xúc nhiều với nhau, đã sớm biết Vệ Thư Tuân là sinh viên năm hai, ngày đầu tiên tham quan, cũng biết y hẳn là sinh viên rất xuất sắc, nếu không cũng không thể trả lời câu hỏi trong buổi tham quan trước đó. Nhưng không ngờ được, lại xuất sắc đến có thể trực tiếp tham dự nghiên cứu của Trung tâm khống chế phi hành.
Sĩ quan Lục tiến lên, thấp giọng giải thích với nghiên cứu viên Tiểu Văn, Tiểu Văn cũng kinh ngạc trừng to mắt. Hắn không biết Vệ Thư Tuân năm mấy, nhưng chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp tham dự thực nghiệm đã đủ làm người ta kinh ngạc rồi.
“Khụ Khụ!” Nghiên cứu viên Tiểu Văn khụ khụ, dùng micro trấn an đám sinh viên xôn xao: “Tốt lắm, các bạn, bạn Vệ Thư Tuân có nhiệm vụ, cho nên tạm thời không thể cùng chúng ta đi tham quan, mọi người cứ yên tâm.”
Hắn càng nói như vậy, mọi người lại càng lo lắng, rõ ràng là tập thể tham quan, nào có chuyện đột nhiên một sinh viên lại đi về, hơn nữa mọi người chưa quên, ngày đầu tiên tới sĩ quan Lục còn thông báo không được chạy loạn kia mà.
“Thầy Văn.” Một sinh viên Hồng Kông giơ tay, hoài nghi hỏi: “Bạn Vệ Thư Tuân, bạn ấy còn sống không?”
Vệ Thư Tuân hoàn toàn không biết đợt xôn xao dẫn phát lên vì y. Y đang ôm sổ, ghi lại trị số thực nghiệm trên các đài, đưa vào máy tính, làm biểu đồ phân tích, quả thực mệt muốn xỉu. May mà có máy học tập, giúp y dự toán trước ra trị số thực nghiệm, y sẽ đối chiếu so sánh với trị số trong máy, liếc mắt một cái có thể phân ra đúng sai, để khỏi dùng não nhiều quá mỏi mệt, hơn nữa tăng tiến hiệu suất rất lớn.
Ngay cả nhóm trợ lý ban đầu hơi ngại tuổi của y, giờ phút này cũng hoàn toàn không ý kiến, coi y trở thành kỹ thuật viên chân chính mà đối đãi… Đương nhiên, điều này cũng làm Vệ Thư Tuân càng bận rộn.
Không biết bận bao lâu, điện thoại nội tuyến của phòng thí nghiệm đột nhiên sáng lên, Vệ Thư Tuân là người tương đối nhàn nhất trong mọi người, vì thế đi bắt máy. Điện thoại là Trịnh Lặc gọi đến, nghe thấy trả lời là Vệ Thư Tuân lập tức hỏi: “Vệ Thư Tuân, em giờ có thời gian không?”
“Chuyện gì? Thực nghiệm không có kết quả nhanh như vậy.”
“Không liên quan đến thực nghiệm, em có thể đi ra một chuyến không, có vài việc cần em ra mặt giải quyết.”
“Chuyện gì?”
Vệ Thư Tuân bên này hỏi, Giáo sư Triệu làm thực nghiệm thì cực kỳ hung bạo bên kia bất mãn khiển trách: “Đang làm thực nghiệm đừng nói chuyện, mau đi làm việc!”
Vệ Thư Tuân giật mình, muốn gác điện thoại, đầu kia Trịnh Lặc vội kêu to: “Vệ Thư Tuân, chỉ một phút thôi, em đi ra một chút.”
Vệ Thư Tuân đành chuyển lời với giáo sư Triệu, giáo sư Triệu không vui xua tay: “Kêu Thành Thiên nhận việc của em trước, em mau mau về đấy.”
“Dạ.”
Bởi vì thời gian quá vội, Vệ Thư Tuân trực tiếp mặc áo blouse ra khỏi phòng thí nghiệm. Vừa mở cửa ra, đối diện liền thấy một đống sinh viên. Các sinh viên nhìn thấy y cũng sôi nổi lộ ra vẻ vui mừng, mấy nữ sinh Đại học A còn bu lại, mừng rỡ nói: “Thật tốt quá, Vệ Thư Tuân, cậu không có việc gì!”
Nhìn như y chết rồi mà sống lại.
“Vệ Thư Tuân không sao rồi.”
“Vệ Thư Tuân còn sống.”
Vệ Thư Tuân nghe thấy bọn họ dùng ngữ điệu mừng rỡ nói ra mấy lời kinh dị vậy, mờ mịt chớp mắt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khụ khụ.” Hàn Chi Tân là người duy nhất không lo Vệ Thư Tuân gặp chuyện chẳng lành, lúc này bất đắc dĩ giải thích: “Mọi người phát hiện không thấy cậu, nghĩ cậu có chuyện… Cho nên, nhất định phải tới nhìn cậu…”
“…” Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ cực kỳ, mấy người này rốt cuộc não động lớn cỡ nào. Nhưng mà cũng cảm kích bọn họ quan tâm, đành lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi khỏe lắm, chỉ có việc thôi, không thể cùng mọi người đi tham quan. Mọi người cứ yên tâm đi đi, thời gian quý báu, lãng phí cho tôi thì tiếc lắm, dù sao tôi không phải mỹ nữ.”
“Nhưng cậu là soái ca!” Một nữ sinh kìm lòng không được trả lời, lập tức gây nên một mảnh tiếng cười to.
Vệ Thư Tuân tạm biệt mọi người, trở lại phòng thí nghiệm tiếp tục bận rộn, lại là thực nghiệm thẳng đến buổi tối mới chấm dứt. Bởi vì có tài liệu sơ khai y cung cấp, các nghiên cứu viên đều là nhân viên chuyên nghiệp tiêu chuẩn cao, tiến độ thực nghiệm rất nhanh, phỏng chừng thêm hai ba ngày là có thể ra kết quả. Kế tiếp chính là lắp đặt kết nối thiết bị phân biệt chống bức xạ, cái này không phải Vệ Thư Tuân tham gia được, đến lúc đó y liền tự do.
Nhưng mà, hình như đến lúc đó chuyến tham quan cũng đã kết thúc…
Vệ Thư Tuân nhìn cuốn sổ ghi chép mờ mịt… Y rốt cuộc tới làm gì? Không phải đến chơi sao?
Trở lại ký túc xá mới phát hiện Hàn Chi Tân đã ngủ, Vệ Thư Tuân không ồn cậu ấy, lặng lẽ vặn nhỏ tiếng nước tắm. Ngày hôm sau, Vệ Thư Tuân không cần Diệp Thành Thiên kêu đã thức dậy sớm, thấy Hàn Chi Tân còn ngủ thì nhỏ tiếng đi rửa mặt rồi ra khỏi phòng.
Lúc cùng Diệp Thành Thiên ăn bữa sáng, mới có thời gian nhắc tới chuyện ngày hôm qua, nghe nói Vệ Thư Tuân bị các sinh viên tung tin vịt là “Sống chết không rõ”, Diệp Thành Thiên cười thiếu chút nữa phun sữa ra.
Hai người đang cười nói, một nữ sinh lạ mặt đi tới, nhỏ giọng hỏi Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, Hàn Chi Tân có ở đây không?”
Vệ Thư Tuân buông bánh mì, lúc này mới chú ý tới đã có rất nhiều sinh viên đến ăn sáng, lấy độ chăm chỉ của Hàn Chi Tân cũng đã đến đây mới đúng, nhưng lại không thấy bóng dáng cậu ta ở nhà ăn.
“Chắc cậu ấy sắp tới, cậu tìm cậu ta có chuyện gì không?”
“Cái kia…” Nữ sinh do dự một hồi, ngồi xuống bên người Vệ Thư Tuân: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện, không biết cậu nghe nói chưa?”
“Chuyện gì?”
“Thật có lỗi, chuyện này là trường tụi tôi…”
Hàn Chi Tân cực kỳ thích huy chương mà Trung tâm Khống chế phi hành trao tặng, vẫn nhớ thương tặng Vệ Thư Tuân một cái, đáng tiếc những kiến thức ngành Hàng không này cậu không hiểu, một câu cũng trả lời không ra. Cho nên buổi chiều hôm qua thấy thầy Văn tâm tình rất tốt, liền trực tiếp đi về phía hắn xin một cái.
Đây vốn là quà lưu niệm cho sinh viên, Nghiên cứu viên Tiểu Văn liền tặng cậu ấy một cái.
Vốn chỉ là chuyện bé xíu, nhưng Hàn Chi Tân lại bởi vậy lọt vào công kích. Một sinh viên Học viện lý công Đông Bình, cũng là người đặt câu hỏi bị Vệ Thư Tuân mắng lại. Hắn vốn ghi hận Vệ Thư Tuân, hiện giờ thấy Vệ Thư Tuân cư nhiên tham dự thực nghiệm, nghĩ y là dựa vào mắng chửi họ để ra vẻ mới được tham gia, bởi vậy càng thêm ghen ghét.
Vì thế nhân chuyện này, lập tức trút giận vào bạn thân của Vệ Thư Tuân là Hàn Chi Tân, ngay bữa tối hôm qua, thừa dịp các giáo sư rời đi, hắn lớn tiếng chỉ trích cậu ta không biết xấu hổ, trả lời không được còn đòi hỏi huy chương.
Tuy rất nhanh bị các sinh viên ngăn lại, nhưng những người có ý kiến với Vệ Thư Tuân, lại không dám đối kháng y, cũng nhân cơ hội này châm chọc khiêu khích Hàn Chi Tân.
“Ý tớ là, xin cậu ấy đừng để ý chuyện hôm qua, tất cả mọi người biết huy chương đó chỉ là trang trí…” nữ sinh kia nói: “Đừng hiểu lầm Lý công Đông Bình đều là người như vậy, tụi này cũng không cảm thấy Hàn Chi Tân sai.”
Chẳng qua là đến từ cùng một trường, không tiện giáp mặt chỉ trích, nữ sinh kia chỉ có thể lặng lẽ đến xin lỗi.
Dứt lời, nữ sinh kia lấy ra một huy chương màu vàng từ trong túi đưa cho Vệ Thư Tuân: “Tớ có nhiều huy chương rồi, xin cậu chuyển cái này cho Hàn Chi Tân dùm tớ… hôm qua tớ thấy cậu ấy quăng …”
“Không cần.” Vệ Thư Tuân mỉm cười, nữ sinh kia thấy nụ cười tươi trên mặt y, đột nhiên cảm thấy có chút rét run.
“Loại huy chương này, muốn bao nhiêu, tôi cũng giành được hết!”
Beta: Vương Gia
——————
Vệ Thư Tuân trở lại ký túc xá mới cảm thấy đói bụng, may mà Hàn Chi Tân có chuẩn bị bánh mì, tuy chỉ có một ổ nên cũng no không nổi, nhưng đối với Vệ Thư Tuân mà nói cũng không tệ, bởi vì y ngay cả ăn cái gì cũng không biết. Ăn xong rồi thiếu chút nữa trực tiếp ngủ, bị Hàn Chi Tân ép đi tắm trước, nằm bẹp một cái lên giường, cả chăn cũng chưa đắp đã ngủ khò.
Hàn Chi Tân thở dài, giúp y đắp chăn lại.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Chi Tân còn chưa rời giường thì Diệp Thành Thiên đã gõ cửa: “Thư Tuân còn chưa dậy hả?”
“Ách… Còn chưa…” Hàn Chi Tân nghi ngờ nhìn đàn anh xa lạ đi thẳng vào trong, xách Vệ Thư Tuân đang nằm trên giường dậy: “Dậy mau, Thư Tuân, thầy cũng dậy rồi, chẳng lẽ còn bắt thầy chờ em à?”
“Tê…” Vệ Thư Tuân bị anh lay lay liên tục, đau đến nhe răng nhếch miệng. Ngày hôm qua nguyên ngày ghi chép, làm phân tích số liệu, sáng nay thức dậy cổ đau muốn chết. Nhưng nghĩ đến giáo sư Triệu, y vẫn khẽ cắn môi đứng lên.
“Biết rồi, đừng đụng vào cổ em, đau muốn chết.”
Lúc Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên rời khỏi phòng, các sinh viên khác mới lục tục đi ra. Giáo sư Triệu thức dậy còn sớm hơn họ, nghe nói trực tiếp cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, đi về Trung tâm khống chế phi hành, một phút đồng hồ cũng không muốn lãng phí. Hai người đành vội vàng ăn cho xong rồi chạy tới trung tâm.
Các sinh viên đang ăn sáng thấy Vệ Thư Tuân vội vàng chạy về hướng Trung tâm khống chế phi hành, không khỏi nghi ngờ: “Vệ Thư Tuân sao gấp vậy? Còn chưa tới thời gian tập hợp mà!”
Căn cứ vào ngày đầu tiên lập uy, cho dù không tự giới thiệu, các sinh viên đều biết đến Vệ Thư Tuân.
“Không biết, dù sao cậu ta cũng không vào được.”
Vệ Thư Tuân và Diệp Thành Thiên chạy tới phòng thí nghiệm mới phát hiện những người khác đều đã đến đủ, không có khách sáo dư thừa, thay áo blouse lập tức bắt đầu làm việc.
Điểm đến hôm nay là ở Trung tâm khống chế phi hành, tất cả sinh viên thống nhất tập hợp ngoài trung tâm, chỉ là lần này có không ít người quay trái quay phải nhìn xung quanh, hỏi: “Nhìn thấy Vệ Thư Tuân chưa?”
Bản thân Vệ Thư Tuân là dạng tương đối làm người ta chú ý, hơn nữa buổi sáng hôm nay không ít người thấy y vội vàng chạy về hướng Trung tâm khống chế phi hành, bởi vậy sau khi các sinh viên tập hợp, không khỏi lưu ý Vệ Thư Tuân, mới kinh ngạc phát hiện người này đâu mất tiêu rồi.
“Thầy ơi, có người không thấy.” Một nữ sinh Đại học A giờ tay, lo lắng nói: “Bạn Vệ Thư Tuân trường chúng ta không thấy đâu.”
Nghiên cứu viên Tiểu Văn nghe vậy giật mình, vội vàng nhìn về phía hai sĩ quan đi theo bảo vệ. Sĩ quan Lục cùng sĩ quan Hoàng cũng không rõ lắm, chỉ biết ngày hôm qua Vệ Thư Tuân bị sĩ quan khác gọi đi, vì thế dùng bộ đàm hỏi.
Bởi vì tối hôm qua quá mệt, Vệ Thư Tuân không có sức đâu nói cho Hàn Chi Tân nghe tình huống, cũng quên xin phép giáo sư Lý, Giáo sư Lý hỏi Hàn Chi Tân, Hàn Chi Tân cũng chỉ có thể mờ mịt lắc đầu. Giáo sư Lý sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, nơi này chính là quân khu, nếu sinh viên gây họa hoặc xảy ra chuyện trong này, thầy cũng phải chịu trách nhiệm.
Bất an của thầy ảnh hưởng các sinh viên Đại học A, lại lan tràn đến sinh viên trường khác, ngay từ đầu chỉ nói Vệ Thư Tuân mất tích, truyền hoài truyền mãi, không biết thế nào lại thành tin Vệ Thư Tuân “Sống chết không rõ”.
Sĩ quan Lục đợi một hồi, tin tức đầu kia truyền đến làm hắn ngẩn người. Hắn và giáo sư Lý tiếp xúc nhiều với nhau, đã sớm biết Vệ Thư Tuân là sinh viên năm hai, ngày đầu tiên tham quan, cũng biết y hẳn là sinh viên rất xuất sắc, nếu không cũng không thể trả lời câu hỏi trong buổi tham quan trước đó. Nhưng không ngờ được, lại xuất sắc đến có thể trực tiếp tham dự nghiên cứu của Trung tâm khống chế phi hành.
Sĩ quan Lục tiến lên, thấp giọng giải thích với nghiên cứu viên Tiểu Văn, Tiểu Văn cũng kinh ngạc trừng to mắt. Hắn không biết Vệ Thư Tuân năm mấy, nhưng chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp tham dự thực nghiệm đã đủ làm người ta kinh ngạc rồi.
“Khụ Khụ!” Nghiên cứu viên Tiểu Văn khụ khụ, dùng micro trấn an đám sinh viên xôn xao: “Tốt lắm, các bạn, bạn Vệ Thư Tuân có nhiệm vụ, cho nên tạm thời không thể cùng chúng ta đi tham quan, mọi người cứ yên tâm.”
Hắn càng nói như vậy, mọi người lại càng lo lắng, rõ ràng là tập thể tham quan, nào có chuyện đột nhiên một sinh viên lại đi về, hơn nữa mọi người chưa quên, ngày đầu tiên tới sĩ quan Lục còn thông báo không được chạy loạn kia mà.
“Thầy Văn.” Một sinh viên Hồng Kông giơ tay, hoài nghi hỏi: “Bạn Vệ Thư Tuân, bạn ấy còn sống không?”
Vệ Thư Tuân hoàn toàn không biết đợt xôn xao dẫn phát lên vì y. Y đang ôm sổ, ghi lại trị số thực nghiệm trên các đài, đưa vào máy tính, làm biểu đồ phân tích, quả thực mệt muốn xỉu. May mà có máy học tập, giúp y dự toán trước ra trị số thực nghiệm, y sẽ đối chiếu so sánh với trị số trong máy, liếc mắt một cái có thể phân ra đúng sai, để khỏi dùng não nhiều quá mỏi mệt, hơn nữa tăng tiến hiệu suất rất lớn.
Ngay cả nhóm trợ lý ban đầu hơi ngại tuổi của y, giờ phút này cũng hoàn toàn không ý kiến, coi y trở thành kỹ thuật viên chân chính mà đối đãi… Đương nhiên, điều này cũng làm Vệ Thư Tuân càng bận rộn.
Không biết bận bao lâu, điện thoại nội tuyến của phòng thí nghiệm đột nhiên sáng lên, Vệ Thư Tuân là người tương đối nhàn nhất trong mọi người, vì thế đi bắt máy. Điện thoại là Trịnh Lặc gọi đến, nghe thấy trả lời là Vệ Thư Tuân lập tức hỏi: “Vệ Thư Tuân, em giờ có thời gian không?”
“Chuyện gì? Thực nghiệm không có kết quả nhanh như vậy.”
“Không liên quan đến thực nghiệm, em có thể đi ra một chuyến không, có vài việc cần em ra mặt giải quyết.”
“Chuyện gì?”
Vệ Thư Tuân bên này hỏi, Giáo sư Triệu làm thực nghiệm thì cực kỳ hung bạo bên kia bất mãn khiển trách: “Đang làm thực nghiệm đừng nói chuyện, mau đi làm việc!”
Vệ Thư Tuân giật mình, muốn gác điện thoại, đầu kia Trịnh Lặc vội kêu to: “Vệ Thư Tuân, chỉ một phút thôi, em đi ra một chút.”
Vệ Thư Tuân đành chuyển lời với giáo sư Triệu, giáo sư Triệu không vui xua tay: “Kêu Thành Thiên nhận việc của em trước, em mau mau về đấy.”
“Dạ.”
Bởi vì thời gian quá vội, Vệ Thư Tuân trực tiếp mặc áo blouse ra khỏi phòng thí nghiệm. Vừa mở cửa ra, đối diện liền thấy một đống sinh viên. Các sinh viên nhìn thấy y cũng sôi nổi lộ ra vẻ vui mừng, mấy nữ sinh Đại học A còn bu lại, mừng rỡ nói: “Thật tốt quá, Vệ Thư Tuân, cậu không có việc gì!”
Nhìn như y chết rồi mà sống lại.
“Vệ Thư Tuân không sao rồi.”
“Vệ Thư Tuân còn sống.”
Vệ Thư Tuân nghe thấy bọn họ dùng ngữ điệu mừng rỡ nói ra mấy lời kinh dị vậy, mờ mịt chớp mắt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khụ khụ.” Hàn Chi Tân là người duy nhất không lo Vệ Thư Tuân gặp chuyện chẳng lành, lúc này bất đắc dĩ giải thích: “Mọi người phát hiện không thấy cậu, nghĩ cậu có chuyện… Cho nên, nhất định phải tới nhìn cậu…”
“…” Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ cực kỳ, mấy người này rốt cuộc não động lớn cỡ nào. Nhưng mà cũng cảm kích bọn họ quan tâm, đành lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi khỏe lắm, chỉ có việc thôi, không thể cùng mọi người đi tham quan. Mọi người cứ yên tâm đi đi, thời gian quý báu, lãng phí cho tôi thì tiếc lắm, dù sao tôi không phải mỹ nữ.”
“Nhưng cậu là soái ca!” Một nữ sinh kìm lòng không được trả lời, lập tức gây nên một mảnh tiếng cười to.
Vệ Thư Tuân tạm biệt mọi người, trở lại phòng thí nghiệm tiếp tục bận rộn, lại là thực nghiệm thẳng đến buổi tối mới chấm dứt. Bởi vì có tài liệu sơ khai y cung cấp, các nghiên cứu viên đều là nhân viên chuyên nghiệp tiêu chuẩn cao, tiến độ thực nghiệm rất nhanh, phỏng chừng thêm hai ba ngày là có thể ra kết quả. Kế tiếp chính là lắp đặt kết nối thiết bị phân biệt chống bức xạ, cái này không phải Vệ Thư Tuân tham gia được, đến lúc đó y liền tự do.
Nhưng mà, hình như đến lúc đó chuyến tham quan cũng đã kết thúc…
Vệ Thư Tuân nhìn cuốn sổ ghi chép mờ mịt… Y rốt cuộc tới làm gì? Không phải đến chơi sao?
Trở lại ký túc xá mới phát hiện Hàn Chi Tân đã ngủ, Vệ Thư Tuân không ồn cậu ấy, lặng lẽ vặn nhỏ tiếng nước tắm. Ngày hôm sau, Vệ Thư Tuân không cần Diệp Thành Thiên kêu đã thức dậy sớm, thấy Hàn Chi Tân còn ngủ thì nhỏ tiếng đi rửa mặt rồi ra khỏi phòng.
Lúc cùng Diệp Thành Thiên ăn bữa sáng, mới có thời gian nhắc tới chuyện ngày hôm qua, nghe nói Vệ Thư Tuân bị các sinh viên tung tin vịt là “Sống chết không rõ”, Diệp Thành Thiên cười thiếu chút nữa phun sữa ra.
Hai người đang cười nói, một nữ sinh lạ mặt đi tới, nhỏ giọng hỏi Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, Hàn Chi Tân có ở đây không?”
Vệ Thư Tuân buông bánh mì, lúc này mới chú ý tới đã có rất nhiều sinh viên đến ăn sáng, lấy độ chăm chỉ của Hàn Chi Tân cũng đã đến đây mới đúng, nhưng lại không thấy bóng dáng cậu ta ở nhà ăn.
“Chắc cậu ấy sắp tới, cậu tìm cậu ta có chuyện gì không?”
“Cái kia…” Nữ sinh do dự một hồi, ngồi xuống bên người Vệ Thư Tuân: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện, không biết cậu nghe nói chưa?”
“Chuyện gì?”
“Thật có lỗi, chuyện này là trường tụi tôi…”
Hàn Chi Tân cực kỳ thích huy chương mà Trung tâm Khống chế phi hành trao tặng, vẫn nhớ thương tặng Vệ Thư Tuân một cái, đáng tiếc những kiến thức ngành Hàng không này cậu không hiểu, một câu cũng trả lời không ra. Cho nên buổi chiều hôm qua thấy thầy Văn tâm tình rất tốt, liền trực tiếp đi về phía hắn xin một cái.
Đây vốn là quà lưu niệm cho sinh viên, Nghiên cứu viên Tiểu Văn liền tặng cậu ấy một cái.
Vốn chỉ là chuyện bé xíu, nhưng Hàn Chi Tân lại bởi vậy lọt vào công kích. Một sinh viên Học viện lý công Đông Bình, cũng là người đặt câu hỏi bị Vệ Thư Tuân mắng lại. Hắn vốn ghi hận Vệ Thư Tuân, hiện giờ thấy Vệ Thư Tuân cư nhiên tham dự thực nghiệm, nghĩ y là dựa vào mắng chửi họ để ra vẻ mới được tham gia, bởi vậy càng thêm ghen ghét.
Vì thế nhân chuyện này, lập tức trút giận vào bạn thân của Vệ Thư Tuân là Hàn Chi Tân, ngay bữa tối hôm qua, thừa dịp các giáo sư rời đi, hắn lớn tiếng chỉ trích cậu ta không biết xấu hổ, trả lời không được còn đòi hỏi huy chương.
Tuy rất nhanh bị các sinh viên ngăn lại, nhưng những người có ý kiến với Vệ Thư Tuân, lại không dám đối kháng y, cũng nhân cơ hội này châm chọc khiêu khích Hàn Chi Tân.
“Ý tớ là, xin cậu ấy đừng để ý chuyện hôm qua, tất cả mọi người biết huy chương đó chỉ là trang trí…” nữ sinh kia nói: “Đừng hiểu lầm Lý công Đông Bình đều là người như vậy, tụi này cũng không cảm thấy Hàn Chi Tân sai.”
Chẳng qua là đến từ cùng một trường, không tiện giáp mặt chỉ trích, nữ sinh kia chỉ có thể lặng lẽ đến xin lỗi.
Dứt lời, nữ sinh kia lấy ra một huy chương màu vàng từ trong túi đưa cho Vệ Thư Tuân: “Tớ có nhiều huy chương rồi, xin cậu chuyển cái này cho Hàn Chi Tân dùm tớ… hôm qua tớ thấy cậu ấy quăng …”
“Không cần.” Vệ Thư Tuân mỉm cười, nữ sinh kia thấy nụ cười tươi trên mặt y, đột nhiên cảm thấy có chút rét run.
“Loại huy chương này, muốn bao nhiêu, tôi cũng giành được hết!”
Tác giả :
Thiên Manh