Kỹ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt
Chương 9
“Minh Dục và Triệu Thời Thanh, hai người bọn họ rốt cuộc có hiềm khích gì nhỉ?”
Trong nhà ăn đông đúc, Phương Thư Giai vừa bưng khay cơm xếp hàng, vừa ghé sát vào tai Hà Dao nhỏ giọng hóng hớt.
“Sao tôi biết được?” Hà Dao nói, “Lúc tôi nhập học, Triệu Thời Thanh đã sắp tốt nghiệp đại học rồi.
Nếu nói là có hiềm khích, hai người bọn họ cách nhau cả một khóa, lợi ích tương quan cũng không nhiều, tôi thật sự không nghĩ ra bọn họ có cái gì có thể tranh chấp cả.
Cũng có thể là xung đột ngầm…… Có lẽ…… là gút mắc tình cảm…… Mà ông hỏi cái này làm gì?”
Phương Thư Giai đáp: “Tò mò ấy mà.
Cho dù tính tính đàn anh Tiểu Minh rất tệ, nhưng Thời Thanh tiền bối tốt như vậy, nhìn sao cũng không giống kiểu người sẽ đắc tội với người khác.”
Hà Dao lắc đầu: “Chó độc thân từ trong bụng mẹ như ông thì biết quái gì, con thỏ tức giận còn cắn người đấy! Đối mặt với tình cảm, con người rất dễ đánh mất đi lý trí, một khi máu nóng đã dồn lên não, thì cái gì cũng làm được sất.”
Hàiii, xích mích tình cảm thì bỏ đi, làm sao có thể chứ…
Chẳng qua Phương Thư Giai cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng như vậy, ngoài miệng lại nói: “Tôi thấy hai người bọn họ đều không giống cái loại sẽ mê muội vì tình.”
Phương Thư Giai còn chưa nói xong, bả vai bất ngờ bị vỗ nhẹ hai cái.
Hắn đang đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng khi hóng drama nhà người khác, cứ tưởng là bị bắt quả tang, sợ tới mức cả người run lên.
Chờ đến lúc quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là một sinh viên mặt mũi lạ hoắc, nói với hắn rằng: “Vị bạn học này, dù có tán gẫu với bạn gái thì cũng phải chú ý đến hàng ngũ chứ.”
“……” Phương Thư Giai dòm vào bên trong, tư thế chụm đầu nói chuyện của hắn với Hà Dao quả thật rất giống một cặp tình nhân; sau đó lại nhìn ra bên ngoài, hàng người phía trước đã trống một đoạn, mà hắn còn thất thần, chẳng hay biết gì hết.
Hắn vội vàng tiến lên phía trước, vừa xấu hổ nói câu xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá! Cảm ơn đã nhắc nhở, ha ha ha ha.”
Cảm giác trên mặt chậm rãi nóng lên, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc từ bên người truyền tới: “Bạn gái?”
Không phải người nào khác, mà chính là Minh Dục.
Đối diện với tầm mắt sắc bén của Minh Dục, Phương Thư Giai chỉ cảm thấy cả người lạnh run, trên mặt càng trở nên nóng hơn.
Cũng không biết những lời vừa nãy có bị nghe thấy không nữa……
Minh Dục vẫn một bộ dáng tây trang giày da lịch lãm, chẳng hề ăn khớp với bối cảnh nhà ăn sinh viên.
Mà Phương Thư Giai lại mặc bộ quần áo thể thao rộng rãi, kết hợp với một gương mặt trẻ con, đứng cùng đám sinh viên vẫn được kêu là “bạn học” —— Điều này khiến cho hắn có ảo giác học sinh trung học yêu đương bị chủ nhiệm lớp tóm được.
Mặc dù cấp ba không có trải nghiệm này, thế nhưng bây giờ đã có Minh Dục đến dạy cho hắn rồi.
Dưới luồng áp lực vô hình, Phương Thư Giai gian nan mà mở miệng: “Không, không phải……”
Minh Dục làm bộ không hứng thú, lập tức xoay người bỏ đi.
Dõi theo bóng lưng Minh Dục, Phương Thư Giai phát ra hai tiếng “má nó” ngập tràn bi phẫn.
Hắn nhìn Hà Dao: “Sao bà không giúp tôi giải thích một chút!”
Hà Dao nói: “Ông muốn nghe lời thật lòng hay nói dối?”
“Nói dối là?”
“Bóng ma lưu lại từ lúc đi học, tôi có chút sợ anh ta.”
“Thế còn nói thật thì sao?”
“À……” Hà Dao cười tủm tỉm nói, “Muốn xem ông định làm gì.”
Có lẽ, đây chính là bạn thân.
Thời điểm Phương Thư Giai ăn cơm không ngừng hồi tưởng lại cái ánh mắt kia của Minh Dục, thức ăn vào miệng cũng chẳng biết là ngon hay dở.
Hắn lặng lẽ ngẩng đầu liếc Minh Dục một cái, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của đối phương.
“……” Không lẽ đây chính là tình yêu đến từ hai phía?
Phương Thư Giai vội vã cúi mặt xuống, yên lặng vùi đầu ăn xong bữa cơm này.
Vốn dĩ ăn xong còn có hoạt động khác, nhưng Minh Dục muốn đi về trước, Phương Thư Giai cũng lấy cớ có việc, theo sau Minh Dục rời đi.
“Minh Dục tiền bối!”
Minh Dục dừng bước: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“À…… Đúng thế.” Phương Thư Giai chớp chớp mắt, muốn xoa dịu bầu không khí không được tự nhiên này, “Cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là muốn nói, ặc, Hà Dao không phải bạn gái em, bọn em chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Hắn nói xong, không khí giữa hai người lại rơi vào trầm mặc.
Trên mặt Phương Thư Giai vẫn duy trì mỉm cười, song ngón chân thì đã xoắn cả vào, trong đầu cố nghĩ xem còn có thể nói cái gì để đánh vỡ sự xấu hổ khủng khiếp này.
Cuối cùng, trước nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng đờ, Minh Dục cũng mở miệng nói chuyện.
“Cho nên là?” Minh Dục nói, “Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?”
“Ặc, cái đó……” Phương Thư Giai thầm nghĩ, tại sao lại có người không biết ăn nói như vậy chứ! Theo trình tự bình thường không phải anh nên tỏ vẻ “ồ, tôi biết rồi”, sau đó cuộc đối thoại sẽ kết thúc sao!
“Bởi vì sợ anh hiểu lầm.” Phương Thư Giai vẫn lễ phép cười nói, “Dù sao Hà Dao cũng kết hôn rồi, nếu như có hiểu lầm gì thì rất có lỗi với cô ấy.”
“Không sao, tôi sẽ không tùy tiện kể cho người khác.” Minh Dục nói.
Nụ cười trên mặt Phương Thư Giai cứng lại.
Đang cà khịa đúng không? Nhất định là đang khịa hắn đi? Quả nhiên lúc mình nói chuyện phiếm với Hà Dao đều bị đối phương nghe thấy cả?!
Tuy bị Minh Dục liên tục khịa vài câu, nhưng cũng may là mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng.
Phương Thư Giai thở phào nhẹ nhõm, hắn đang chuẩn bị giống một mảnh lá rụng mùa thu, im hơi lặng tiếng biến mất khỏi tầm mắt Minh Dục, ai ngờ đối phương lại cất tiếng gọi hắn: “Bác sĩ Phương.”
“…… Hả?” Phương Thư Giai căng thẳng mà mở to hai mắt, chờ đợi Minh Dục tiếp tục hoạnh họe mình.
“Cậu đi gì tới đây?”
“Em á? Em ngồi tàu điện ngầm.”
“Tôi đưa cậu về.”
“Sao cơ?!” Phương Thư Giai hốt hoảng không thôi, vội vã từ chối, “Không cần, không cần đâu! Chẳng phải anh đang có việc gấp ư? Sao có thể làm phiền anh được chứ!”
“Thật ra hôm nay cũng không quá bận.” Minh Dục nhìn đồng hồ, “Ngày hôm nay không có công việc quan trọng gì.”
“Ôi chao, như vậy không được hay lắm đi……” Tuy Phương Thư Giai vẫn còn từ chối, nhưng khóe miệng đã bắt đầu không chịu khống chế mà nhếch lên.
Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là Minh Dục thật sự không giận hắn!
“Nhà cậu ở đâu?” Minh Dục ngắt lời hắn, trực tiếp hỏi.
“Tiểu khu Ngân Hà Kiều, không biết anh đã nghe tên hay chưa, ở khu An Lạc bên kia, đến gần……”
“Tôi biết.” Minh Dục nói, “Cho dù tôi không biết, thì hệ thống chỉ đường cũng biết —— lên xe đi.”
Phương Thư Giai vui vui vẻ vẻ leo lên xe, chờ đến lúc cả hai đều ngồi trong không gian kín, mới cảm giác được một loại mất tự nhiên cực kỳ khó diễn tả.
Cũng may Minh Dục rất mau đã nhận được một cuộc gọi, cho nên hắn cũng yên lòng nghịch điện thoại, hưng phấn mà kể chuyện ngày hôm nay cho L nghe.
[ Đăng Các Mộng Ức: Hôm nay quả thực là một ngày đầy thăng trầm! Bị mất hết mặt mũi ở trước mặt lão đại, may mà cuối cùng vẫn cứu vãn lại được ha ha ha ha ha ha! ]
[ Đăng Các Mộng Ức: À đúng rồi, món quà anh tặng em rất thích!! Chỉ là có hơi quý giá, về sau đừng làm vậy nữa…]
Mãi đến buổi tối, L mới trả lời tin nhắn.
[ L: Thích thì tốt rồi, tôi cũng cảm thấy nó rất xứng với em.
]
[ L: Hôm nay gặp được một người, tâm trạng không tốt lắm, không thể trả lời em kịp thời, thực xin lỗi.
]
[ Đăng Các Mộng Ức: Không sao mà!! Anh cảm thấy thoải mái là được, cần gì phải vì chuyện này mà xin lỗi chứ.
Nhưng mà anh đã gặp ai vậy? ]
Một lúc lâu sau, phía bên kia mới gửi đến một tin nhắn ——
[ L: Bạn trai cũ.
].