Kỳ Thiên Lộ
Chương 23: Nan huynh nan đệ
Lần này là Nạp Thiện tiến lên tìm người hỏi, đám người tu chân kia cũng không nhịn được. Nạp Thiện cũng không phải là người dễ nói chuyện, tiện tay vung lên, mấy người kia đã bị định lại bên cạnh truyền tống trận.Hắn lạnh lùng nói: " Tâm phù khí táo( tâm thần bất định, nôn nóng), làm sao tu chân? Sư môn trưởng bối các ngươi không có dạy dỗ hay sao?"Một người tu chân tức giận nói: " Ngươi là ai? Dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta?"Nạp Thiện nghiêng đầu, dùng tay sờ sờ đầu trọc, nhàn nhạt nói: " Ta là Cổ Kiếm Viện Nạp Thiện, như thế nào? Không có tư cách hỏi chuyện các ngươi sao?"Mấy người tu chân sắc mặt đại biến, người có tên, cây có bóng, Nạp Thiện ở tu chân giới danh khí cực lớn, mấy người tu chân lập tức trở nên cung kính, hồi đáp: " Xin lỗi, tiền bối, chúng ta là đệ tử Ẩn Lôi Các, muốn đi Phật tông di chỉ."Nạp Thiện bắn nhẹ ngón tay, giải trừ giam cầm, hỏi: " Là Phật tông di chỉ của Mãng Nguyên phải không? Đi tới đó làm chi?"Một người tu chân hồi đáp: " Nghe nói cấm chế bên ngoài di tích đã biến mất, có người đồn đãi...Phật tông di chỉ, cũng chính là mê cung dưới đất, cấm chế nơi đó cũng đã biến mất, cho nên mọi người phải đi dò xét."Con ngươi của Sài Đạt Tiến thước thước phóng ra ánh sáng, Phật tông di chỉ mở ra? Đây chính là tin tức tốt. Ai cũng biết, pháp môn tu luyện của Phật tông là độc nhất, nếu như có thể có được một chút dẫn dắt, hoặc là xong được một chút bảo vật, vậy coi như phát tài rồi.Nạp Thiện gật đầu nói: " Nguyên lai là như thế, các ngươi đi thôi." Hắn huy tay, cúi đầu trầm tư không nói.Đám người tu chân kia như được đại xá, lập tức ngự kiếm rời đi. Đắc tội trưởng lão Cổ Kiếm Viện, đó là chán sống.Tần Tiểu Thiên đối với Phật tông di chỉ hứng thú không lớn, nhưng đã đến Tây đại lục của Thản Bang Tinh, hắn lại có một loại cảm giác kỳ lạ, đó là một loại vui sướng phát ra từ trong nội tâm, tiên linh khí trong cơ thể rất hoạt bát. Hắn có chút mê hoặc khó hiểu, cho nên rất ít nói chuyện, một mực cẩn thận thể ngộ.Nạp Thiện phi hành ở phía trước, những người khác theo sát phía sau. Trên bầu trời thỉnh thoảng hiện lên từng đạo kiếm quang, đó là do người tu chân đang bay đi.Bình thường, người tu chân trừ ra chuyện liên lạc trong môn phái, thì nhiều hơn là cùng bằng hữu và người đồng đạo liên lạc, giống như là tiểu đoàn thể, đương nhiên người tu chân đi lại một mình cũng không ít. Một khi ở chỗ nào có chuyện phát sinh, còn có ích lợi, người tu chân sẽ đoàn kết cuồn cuộn chạy tới.Tây đại lục tại Thản Bang Tinh, bây giờ tụ tập hơn một ngàn người tu chân, phần lớn là bằng hữu kết thành đoàn đội, cũng có sư huynh đệ trong một môn phái kết thành tiểu đội du lịch, một số nhỏ là người tu chân đi một mình.Bọn họ dọc theo đường đi nhìn thấy cũng vài trận tranh đấu.Người tu chân tranh đấu rất bình thường, có tính chất luận bàn, có tính chất tranh đấu, thậm chí có sinh tử đấu, cũng có một bộ phận là tu hành. Người tu chân đấu trời, đấu đất, đấu người, tu hành nguyên lai vốn là nghịch thiên hành sự, tranh đấu cũng là lẽ thường.Nạp Thiện hốt nhiên bay xuống phía dưới, một trấn nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.Phụ đường thổ trại( thổ trại dừng chân).Ngoài Thổ trại, Nạp Thiện không nói được một lời. Tế Vô Nhai ngạc nhiên nói: " Đầu trọc, có gì đẹp mắt chứ, không phải chỉ là một trấn nhỏ, ân, nếu không chúng ta vào xem?"Nạp Thiện lần này không có bay qua, mà là từng bước đi vào Thổ trại.Tần Tiểu Thiên nhỏ giọng nói: " Sư huynh có thể đã tới nơi này, chúng ta đi cùng." Trong lòng hắn cũng tò mò.Khí hậu nơi này cùng Tiềm Kiệt Tinh khác hẳn, trời xanh mây trắng, cây xanh thành rừng, rất giống cảnh tượng mùa xuân trên địa cầu vùng Âu Châu, phảng phất như một bức tranh thật đẹp.Trấn nhỏ chỉ có một ngã tư đường, hai bên đường là lầu gỗ cao thấp. Ngoại trừ Nạp Thiện, những người khác là lần đầu tiên tới, đối với vật gì cũng cảm thấy mới lạ.Tần Tiểu Thiên chỉ vào lầu gỗ cười nói: " Lão Tế, ngươi nhìn xem lầu gỗ huyền treo, có chút giống lầu độc mộc, ai nha, đó là động vật gì? Ta kháo...đại tích dịch( thằn lằn lớn) a!"Nạp Thiện chen vào nói: " Không phải đại tích dịch, đó là Hắc Tiêm Kỵ, có thể cưỡi, đây là dân gian sử dụng, quân đội sử dụng chính là Ngân Tiêm Kỵ."Tế Vô Nhai nói: " Không sai, Tiểu Thiên, ngươi nhìn xem yên trên Hắc Tiêm Kỵ, cũng giống như là yên ngựa vậy."Nạp Thiện vừa nhìn quanh vừa nói: " Tây đại lục có rất nhiều dã thú quái dị, nhưng rất ít có thể uy hiếp được người tu chân ngoài Nguyên Anh kỳ, các ngươi không cần lo lắng."Chỉ chốc lát, nhìn thấy một tòa khách sạn, Nạp Thiện dừng chân lại, kinh ngạc nói: " Đô Tập khách sạn, không ngờ cũng vẫn còn...có lẽ đã mấy trăm năm rồi..."Nhưng thật ra đây không phải là Đô Tập khách sạn hắn từng đi tới, khách sạn này là được trọng kiến từ trăm năm trước, chẳng qua kết cấu cũng giống như ban đầu, kinh nghiệm qua trăm năm mưa gió cũng rách nát không chịu nổi.Ngoài cửa buộc vài Hắc Tiêm Kỵ, trong phòng lớn có sáu phòng nhỏ, mấy người đi đường đang ở bên trong ăn thịt nướng.Tiểu nhị nhìn thấy sáu người bọn họ, kinh hoảng chạy vào bên trong. Sau một lúc lâu, lão bản khách sạn bối rối chạy ra nghênh đón.Từ quần áo trang phục đến xem, hắn biết sáu người này không phải là người bổn địa, cơ hồ có thể khẳng định, bọn họ chính là đại thần có khả năng bay tới bay lui trên trời.Người tu chân là đối tượng được sùng bái ở Tây đại lục, bất luận dân chúng ở quốc gia nào, không ai dám chậm trễ tiếp đón bọn họ.Nạp Thiện mặc một bộ chiến bào màu đỏ, hoa văn màu vàng, đó là một loại phù chú văn phòng ngự, lóe ra kim mang nhàn nhạt. Một đai lưng màu đen cỡ bàn tay, khảm hơn mười khối ngọc phù màu nhũ trắng, đó là ngọc phù do tiên nhân tu luyện. Một thân trang phục hoa quý đường hoàng, rất phù hợp với tính cách của Nạp Thiện.Trang phục của Tế Vô Nhai cũng không quá bắt mắt: trường bào làm từ ngân tử tô liêu, trên đai lưng đeo ngọc quyết, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, bộ dáng của một quý công tử.Tần Tiểu Thiên là kỳ lạ nhất, hắn vẫn còn mặc trang phục trên địa cầu, quần dài, giày thể thao, bên trong mặc áo màu xanh nhạt, áo khoác màu trắng nhạt, trên đôi mắt là một chiếc kính râm màu cà phê.Sài Đạt Tiến ăn mặc tùy ý, chỉ cần không trần trùng trục là tốt rồi.Kém cỏi nhất chính là Trương Thuần và Đào Thường Khí, hai người mặc áo da cá đặc sản của Tiềm Kiệt Tinh, cũng may cũng đã tự mình xử lý, bề ngoài cũng không quá khó nhìn, nhưng thỉnh thoảng còn xuất ra một chút vị tanh của cá.Sáu người đi vào đại sảnh, lão bản mang theo hai tiểu nhị, căng thẳng tiến lên nghênh đón. Ngữ khí Nạp Thiện hòa hoãn nói: " Lão bản không cần vội vàng, chúng ta chỉ ngồi một chút là đi." Hắn nói rất đúng Thản Bang ngữ, trong sáu người, chỉ có Tế Vô Nhai có thể nghe hiểu, còn những người khác đều không rõ.Lão bản tự mình lau bàn, ân cần bưng lên mâm trái cây.Tế Vô Nhai cười nói: " Không tệ, lão bản rất biết cách chiêu đãi khách." Hắn bỏ lại một ít tiền tệ của Tây đại lục.Nạp Thiện kinh ngạc nói: " Sao ngươi lại có tiền tệ của nơi này?"Tế Vô Nhai cười nói: " Mạt Bổn cho ta đó, ngươi không biết ta có cất giấu sao?"Lão bản vội vàng nói: " A? Tiền cổ? Không dùng được, không dùng được."Tế Vô Nhai vốn có tính tình của một thiếu gia, nói: " Nhiều lắm...thưởng cho ngươi." Bàn tay vung lên, tiêu sái cực kỳ.Tần Tiểu Thiên không hiểu nội dung hai người nói chuyện với nhau, lắc đầu nói: " Đại thiếu gia, thật là không tưởng được."Tế Vô Nhai nhếch miệng cười, cầm một quả cây chậm rãi ăn. Nạp Thiện nhíu mày, nói: " Có người tranh đấu!"Tế Vô Nhai ném trái cây trong tay xuống, hưng phấn hỏi: " Ở nơi nào? Ở nơi nào?"Nạp Thiện nói: " Hẳn là ngoài trăm dặm, di, không phải như đang tranh đấu..." Hắn bỗng nhiên biến mất, thuấn di đi.Lão bản và tiểu nhị sợ đến cuống quýt lui về phía sau, một người trong chớp mắt đã biến mất, trong lòng họ không khỏi hoảng sợ tới cực điểm.Tế Vô Nhai kéo Tần Tiểu Thiên chạy ra bên ngoài, vừa ra khỏi cửa thì ngự kiếm bay lên không trung, Sài Đạt Tiến theo sát sau đó, Trương Thuần và Đào Thường Khí liếc nhau, cầm trái cây trên bàn, đi theo ra ngoài phóng đi.Tế Vô Nhai ở không trung kêu to: " Đầu trọc, chạy còn nhanh hơn thỏ! Tiểu Thiên, hướng nào vậy? Ta mù đường a!"Sài Đạt Tiến thất thanh cười to, Tần Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: " Chúng ta đúng là nan huynh nan đệ, ta là si đường!" Trương Thuần và Đào Thường Khí cũng cất tiếng cười to.Tế Vô Nhai làm vẻ nghiêm mặt nói: " Tiểu Thiên, ngươi cười nhạo ta?"Tần Tiểu Thiên đảo mắt xem thường, nói: " Cười nhạo ngươi? Ta nhàn rỗi không chuyện gì làm sao? Mù đường thì có gì đặc biệt hơn người."Tế Vô Nhai nói: " Ngươi cũng vậy?"Tần Tiểu Thiên lý trực khí trắng nói: " Nói thừa, đó là đương nhiên!"Tế Vô Nhai nhất thời cao hứng, nói: " Ai nha, rốt cuộc cũng có người giống như ta! Ha ha."Sài Đạt Tiến phát hiện từ sau khi hai vị này tụ cùng một chỗ, thì trở nên càng ngày càng ngu ngốc hóa, cơ hồ thành một đôi hoạt bảo, người khác thì khích lệ và cùng chung tiến bộ, còn hai người họ hoàn toàn trái ngược, tu luyện cũng không tích cực, lại thích nói nhảm không ngừng.Hắn không biết, như vậy trao đổi và câu thông, bài giải được phiền muộn u uất trong lòng hai người, nhất là Tần Tiểu Thiên, từ nhỏ quá mệt mỏi vì sự bức hiếp, cũng đã từ từ được hóa giải xua tan.Trương Thuần nói: " Điều này cùng với mù đường hay si đường không quan hệ, bởi vì...chúng ta căn bản không nhận biết địa hình nơi này."Tế Vô Nhai đột nhiên ngừng cười, nói: " Đúng vậy, chúng ta là lần đầu tiên tới, không nhận ra đường thì cũng rất bình thường, cười cái gì? Không cho cười!" Nói xong thì lại nhịn không được nở nụ cười.Sài Đạt Tiến nói: " Ta hiểu rồi, Nạp Thiện tiền bối không muốn cho chúng ta cùng đến, cho nên lén lút rời đi."Tế Vô Nhai chợt hiểu: " Không sai, hắn sợ chúng ta đi nguy hiểm." Rồi lại cảm thấy khó chịu: " Ai, chúng ta cũng không phải hài tử, không hiểu hắn sợ cái gì, Tiểu Thiên, ngươi có cách nào tìm được hiện trường tranhd đấu?"Tần Tiểu Thiên híp mắt nhìn quanh, nửa giây sau, cười nói: " Ta cũng không biết ở đâu? Nhưng có một biện pháp, năm người chúng ta chia nhau đi năm hướng, hắc hắc, khẳng định có một người có thể tìm tới, sau đó có thể dùng pháp bảo truyền tin..."Tế Vô Nhai vỗ tay nói: " Ý kiến hay!" Hắn giành bay trước, nói: " Ta chọn...phương vị này!"Ba người Sài Đạt Tiến cũng chia ra ba phương hướng bay đi, chỉ để lại một mình Tần Tiểu Thiên đang ở không trung sững sờ.Trong giây lát, hắn hét lớn: " Chờ một chút a, một đám ngu ngốc!" Dùng pháp bảo liên lạc, thì trước tiên phải tu luyện một kiện pháp bảo truyền tin đơn giản, đám người kia lại gấp gáp chưa gì đã chạy tán. Tần Tiểu Thiên không truy theo kẻ nào, hắn bay xuống trước của Đô Tập khách sạn, đi vào đại sảnh, ngoắc lão bản.Lão bản không dám chậm trễ, nói: " Tới, tới!"Tần Tiểu Thiên không biết ngữ ngôn của địa phương, hắn suy nghĩ một chút, hỏi lão bản một bình nước nóng, từ trong thủ trạc lấy ra một chén trà, pha một chén trà nóng, lẳng lặng ngồi chờ.Một chén Bích Loa Xuân pha thật xuất sắc, hương trà nhàn nhạt phiêu tán ra." Bích Loa Xuân?" Nạp Thiên xuất hiện bên cạnh Tần Tiểu Thiên.Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Ngươi cũng biết?"Nạp Thiện nhếch miệng cười nói: " Ta có ở lại trên địa cầu một thời gian, ha ha, cảm giác thật không tệ, di, những người khác chạy đâu rồi?"" Ai bảo ngươi chạy nhanh như vậy...bọn họ đuổi theo rồi, chia ra bốn phương hướng." Uống một ngụm trà, Tần Tiểu Thiên định thần giải thích.Cùng ở chung với Nạp Thiên một thời gian, sẽ rất tự nhiên không phân biệt lớn nhỏ. Nạp Thiện đối với người xa lạ còn ra khách khí, nhưng đối với bằng hữu, hắn thích tùy tiện mà làm, càng tùy tiện thì hắn càng thích." A? Một chút tính nhẫn nại cũng không có, được rồi, vậy chờ một chút."Tần Tiểu Thiên hỏi: " Là ai đang tranh đấu?"Nạp Thiện cười nói: " Không phải tranh đấu, là ta lầm thôi."" Phốc!" Một ngụm trà phun ra, Tần Tiểu Thiên không còn gì để nói, nghĩ thầm: " Người này là người nào a? Đại cao thủ Hợp Thể kỳ, cư nhiên cũng lầm, quả thật là cho người khác khó có thể tin.Lần này coi như Tế Vô Nhai bốn người thê thảm, chạy có xa hơn cũng tìm không được gì, thông minh một chút thì sớm trở lại, nếu cứ cứng đầu, trời mới biết sẽ chạy tới đâu, Nạp Thiện thật là hại chết người.Đợi ba ngày, Sài Đạt Tiến trở về trước hết, kế tiếp là Đào Thường Khí, sau đó là Trương Thuần.Trễ nhất là Tế Vô Nhai, người này có bộ dáng hưng phấn, vừa quay lại đã kêu lên: " Thiên Lộ đại thảo nguyên...ta đi Thiên Lộ đại thảo nguyên, nơi đó thật vui, có rất nhiều quái thú, chúng ta đi săn thú được không?" Hắn không hề đề cập tới chuyện tranh đấu.Chỉ có Tế Vô Nhai và Tần Tiểu Thiên là cảm thấy tò mò với việc săn thú, Nạp Thiện, Sài Đạt Tiến, cả bốn người không hề có hứng thú với việc săn thú, đó là hoạt động của người phàm, người tu chân trừ phi cần thiết, nếu không sẽ không đi săn thú, người tu chân săn thú giống như người phàm đùa giỡn con kiến, chỉ có người quá nhàm chán mới làm như vậy.Tần Tiểu Thiên là người cái gì cũng không hiểu, Tế Vô Nhai lại là người e sợ thiên hạ không loạn, vị đồng hương này, có cùng ngôn ngữ, hợp vào nhau, vô sự cũng muốn tìm chuyện làm. Nạp Thiện bắt đầu cảm thấy có chút nhức đầu.Tần Tiểu Thiên nói: " Chúng ta cũng tìm vài Hắc Tiêm Kỵ chơi đùa?"Nạp Thiện lập tức phủ quyết, nói: " Thứ đó cưỡi thật khó chịu, ngự kiếm phi hành thoải mái nhiều hơn."Lúc xưa hắn còn chưa biết phi hành, cũng từng cưỡi qua Hắc Tiêm Kỵ, theo hắn xem ra, người biết phi hành cũng không ai đi cưỡi ngựa, trừ phi là đầu óc phá hư, không ai lại đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.Liên tục vài lần đề nghị như chạm vào vách tường, Tế Vô Nhai cúi đầu ủ rũ, hắn đã bị quản chế đến tức giận.Nhưng Tần Tiểu Thiên từ nhỏ thích một mình xông xáo bên ngoài, hắn lén lút lôi kéo Tế Vô Nhai trốn sang một bên, nhỏ giọng nói: " Đại ca, chúng ta tìm cơ hội chạy! Có vị sư điệt lợi hại này của ngươi ở đây, chúng ta đừng mong chơi đùa được vui vẻ."Tế Vô Nhai bị dọa cho hoảng sợ, truyền âm nói: " Chạy? Có được hay không a?"Tần Tiểu Thiên nói: " Có nhiều tinh cầu có thể đi như vậy, tới chỗ nào không thể chơi đùa? Còn có thể cũng tạm kiến thức phong cảnh và nhân vật các tinh cầu!" Hắn hốt nhiên chợt cười nói: "...tùy tiện ngươi, nếu không chạy, dù sao Nạp Thiện sẽ mang ngươi trở lại Nguyên Giới, còn muốn đi ra đã khó khăn, hắc hắc."Tế Vô Nhai rùng mình, hắn suy nghĩ chuyện về Nguyên Giới, gật đầu nói: " Được, tìm cơ hội bỏ chạy."" Mang theo ta với..." Đào Thường Khí quỷ đầu quỷ não từ một bên toát ra, người này từ khi nhìn thấy Trương Thuần có được một thanh phi kiếm, thì cứ chăm chăm vào Tế Vô Nhai, con dê mập kia, hắn mơ hồ nghe tiếng bỏ chạy, nhịn không được kêu lên.Tế Vô Nhai giả vờ nói: " Cái gì mà mang theo người chạy...chúng ta không phải đang ở chung một chỗ hay sao." Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu như cùng Tần Tiểu Thiên chạy trốn, cơ hội thành công sẽ có sáu thành, nếu Sài Đạt Tiến ba người gia nhập, cơ hội thành công sẽ không vượt qua ba thành.Bây giờ phải đàng hoàng đi theo Nạp Thiện, chờ đợi thời cơ tốt nhất xuất hiện.Đào Thường Khí thở dài một tiếng, hắn không thể cưỡng cầu việc gì, bất quá trong lòng quyết định chủ ý, nhất định phải theo sát Tần Tiểu Thiên và Tế Vô Nhai.Nhưng thật ra Tần Tiểu Thiên không có ý định bỏ rơi Sài Đạt Tiến ba người, hắn chẳng qua chỉ muốn thoát khỏi sự quản thúc của Nạp Thiện.Bất luận là tu vi hay uy vọng, những người ở đây đều không thể so sanh với Nạp Thiện, có hắn ở đây mặc dù được bảo đảm an toàn, nhưng tính của Tế Vô Nhai thì thích chơi đùa, tính của Tần Tiểu Thiên thì thích tự do tự tại, bị quản thúc quá chặt làm hắn không thể làm gì khác hơn là muốn chạy trốn.Thiên Lộ thảo nguyên.Sắc mặt Nạp Thiện không tốt, vẫn tâm thần bất an, cũng không cảm giác được có thứ gì không đúng, hắn rốt cuộc nhịn không được nói: " Chúng ta không thể đi chậm kiểu như vậy, tất cả mọi người đi theo ta." Hắn dẫn đầu bay lên không trung.Tần Tiểu Thiên đi theo bay đến bên cạnh hắn, lớn tiếng nói: " Sư huynh, có cái gì không đúng sao?"Nạp Thiện cười khổ lắc đầu nói: " Mụ nội nó, tu vi càng cao...lá gan càng nhỏ, nhớ năm xưa, lão tử cái gì cũng không sợ...khi đó ngay cả bay lão tử cũng không biết, chỉ biết thẳng đường đánh tới, bây giờ....Ai!" Hắn nhìn Tế Vô Nhai một chút, thầm nghĩ: " Có vị tiểu sư thúc này ở đây, lão tử cái gì cũng không dám làm."Trải qua những năm tháng dài đăng đẳng, Nạp Thiện cũng không còn như lúc trẻ, không chỗ nào sợ hãi xông xáo thiên hạ, bây giờ e ngại nhiều lắm, làm cho hắn trở nên luôn băn khoăn nặng nề, bất cứ gió thổi cỏ lay, cũng làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.Vô tri không biết không sợ, hắn cũng không còn là người vô tri như ngày xưa nữa.Nạp Thiện cũng không biết tại sao bất an, Tần Tiểu Thiên cũng không tiếp tục hỏi tới, chẳng qua chỉ bay theo hắn về phía trước, mọi người rất nhanh đi lướt qua Thiên Lộ thảo nguyên.Tốc độ ngự kiếm phi hành cực nhanh, sáu người rất nhanh đi tới bầu trời Mãng Nguyên, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm vang.Dọc theo đường đi gặp phải vài lần tranh đấu, đối với tiếng sấm vang như thế tất cả đã sớm có thói quen, vẫn hướng tới Di Chỉ bay đi.Nạp Thiện đầu tiên cảm giác không đúng, hắn nói: " Đây không phải đấu pháp, hình như là đại quy mô đánh nhau chết sống, tất cả mọi người chú ý, ngàn vạn lần không nên tùy tiện ra tay, thấy rõ đối địch song phương rồi hãy nói."Sắc trời dần dần trở nên âm trầm, âm phong trận trận kéo tới, Tế Vô Nhai nghi hoặc nói: " Nơi này vốn có ma khí, trước kia có một ma đầu hoành hành ở chỗ này, sau lại bị sư tôn giam cầm, nơi này có ma khí thì rất bình thường."Tần Tiểu Thiên có thể rõ ràng nhìn thấy từng lũ lũ ma khí phiêu đãng, bản năng hắn lại cảm giác rất thoải mái, một chút cũng không bài xích, loại cảm giác này giống như bản thân đang ở trong một đạo linh mạch, tựa hồ có thể hấp thu để tự mình sử dụng.Hắn lén lút thoát ly mọi người, hướng theo phương hướng có ma khí nồng nặc nhất chạy tới.Tế Vô Nhai từng thời khắc đều chú ý hành động của Tần Tiểu Thiên, lập tức theo dõi đi tới.Đào Thường Khí vẫn một mực nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên và Tế Vô Nhai, mắt thấy hai người hướng xuống dưới phi đi, không chút do dự liền đuổi theo, Trương Thuần và Đào Thường Khi từ trước đến giờ ăn ý, nhìn thấy huynh đệ trùng xuống phía dưới, cũng không hỏi tại sao, kiếm quang lóe ra, theo sát sau đó.Sài Đạt Tiến ngạc nhiên nói: " Đây là làm chi?" Hắn cũng hiếu kỳ đi tới.Nếu như chỉ có Tần Tiểu Thiên hành động một mình, thì có lẽ còn có thể giấu diếm Nạp Thiện, nhưng mọi người lại cùng nhau hành động, lập tức khiến cho Nạp Thiện chú ý, hắn không vang một tiếng, lặng yên thuấn chuyển qua một bên, xa xa theo đuôi bọn họ.Nạp Thiện rất nhanh phát hiện không ổn, ma khí nơi này ảnh hưởng tới người tu chân thật lớn.Tần Tiểu Thiên đã bay đến trên bầu trời khu Di Chỉ, nơi này có rất nhiều người tu chân đang chém giết lẫn nhau, chủ yếu là một ít người tu chân tu vi chưa tới Nguyên Anh kỳ, bị ma khí ăn mòn thần trí hỗn loạn, giết người lung tung khắp nơi, một khi đã bị thương nặng thì lập tức nhập ma, hoàn toàn lâm vào trong cuồng bạo.Tế Vô Nhai sử dụng chính là Hấp Tinh kiếm, Chân Huyễn kiếm khí có thể có hiệu quả ngăn cản ma đầu ăn mòn. Tần Tiểu Thiên ngay cả Toái Tinh kiếm cũng không thả ra, tự do tự tại bay lượn trong ma khí.Một người tu chân nhập ma xông lên, phi kiếm phát ra hắc mang nhàn nhạt, trên mặt người nọ che kín hắc khí, đôi mắt đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, không hề do dự đánh tới.Tần Tiểu Thiên kinh ngạc nói: " Đây sẽ là nhập ma?" Tay đánh rơi phi kiếm của người nọ, chế trụ cổ của hắn, tát mạnh mấy bạt tai, làm cho người nọ đầu óc choáng váng, hắc ma khí liền bị hắn hút đi.Trong phút chốc, người nọ khôi phục thần trí, lộ vẻ sầu thảm nói: " Cảm ơn viện thủ..."Tế Vô Nhai không cách nào lý giải, hỏi: " Tiểu Thiên, ngươi...chỉ mấy bạt tay...là có thể cởi đi nhập ma? Ngươi...ngươi rất khoa trương a!"Hơn trăm người nhập ma, bay loạn khắp trên trời dưới đất, công kích lung tung lẫn nhau. Tần Tiểu Thiên kêu lên: " Sư huynh, đại ca, tài mê, các ngươi thiết lập phòng ngự trận, ta đi cứu người!"Từ sau khi tiến vào tu chân giới, Tần Tiểu Thiên có ấn tượng rất tốt với người tu chân, tiếp xúc mặc dù không nhiều lắm, đại bộ phận họ đều đối với hắn rất tốt, cho nên khi phát hiện mình có thể giải cứu cho người nhập ma, hắn lập tức bắt đầu hành động cứu viện.Tần Tiểu Thiên bay lên, chỉ cần nắm bắt được một người tu chân nhập ma thì không cần biết cho ngay hai bạt tay, đánh thật rất nặng.Tế Vô Nhai đi theo phía sau cười vang không ngừng, vừa nhặt kiếm vừa nhặt người, vừa nói thầm: " Cái tát kia đánh thật quá nặng rồi, muốn đánh bay luôn răng của người ta, ai...người kia không phải a!"Tần Tiểu Thiên xuất thủ liên tục đến choáng váng đầu óc, nắm phải một người tu chân không có nhập ma, cũng đánh mạnh hai bạt tay, rồi ném ngược về phía sau. Thương cảm cho Tế Vô Nhai vừa tiếp phải một người tu chân đang phẫn nộ, hai người khó hiểu nhào vào đánh nhau.Phách ba!Người nọ có tu vi đã ngoài Nguyên Anh kỳ, bất đắc dĩ so sánh với Tế Vô Nhai không kém hơn nhiều lắm, bị cái tát đánh cho phát mộng, tru lên muốn liều mạng, lại bị Nạp Thiện bắt được: " Uy, bình tĩnh một chút!"Hắn quay đầu nói với Sài Đạt Tiến: " Tiểu tử kia, ngươi chịu trách nhiệm mang theo người, đem người rời đi!" Vừa nói vừa xuất ra một kiện pháp bảo toa hình, đem những người tu chân được cứu ra bao vây lại.Người tu chân nhập ma thật sự nhiều lắm, Tần Tiểu Thiên nhịn không được kêu to: " Ai có đồng môn bị nhập ma, đem hắn lại đây đi!"Dần dần, Tần Tiểu Thiên phát hiện, bạt tay người là thủ đoạn hủy bỏ nhập ma nhanh nhất, hắn cũng không rõ ràng tại sao mình có thể giải trừ nhập ma, mỗi một bạt tay, đều có thể rút ra một cỗ ma khí, rất nhanh dung nhập vào trong tiên linh khí, phi thường quái dị.Phách ba! Phách ba! Phách ba!" Ngao! Tiểu Thiê...ngươi đánh sai người rồi!" Tế Vô Nhai bụm mặt kêu hảm!" A? Xin lỗi! Sao ngươi lại tới gần quá vậy...ngươi đem tên bay loạn kia bắt lại đây!"Có tu chân cao thủ nhận ra Nạp Thiện, rối rít vây lại trao đổi tình huống.Đến lúc này mọi người mới biết, người tu chân nhập ma hướng ra phía ngoài chạy trốn, không đợi chạy đi, đã bắt đầu nổi giận. Người tu chân ngoài Nguyên Anh kỳ hướng Di Chỉ bên trong phóng đi, tuyệt đại bộ phận phần lớn đã nhảy vào mê cung dưới đất, chỉ có một số ít còn ở lại bên trên.Tần Tiểu Thiên cứu người tu chân nhập ma trước mắt, còn những ai chạy trốn tới chỗ xa, thì người tu chân nổi giận ở chỗ khác không cách nào cứu trị, rút ra bạt tay hơn trăm người, hắn một chút cũng không cảm mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng thêm tràn đầy.Nạp Thiện đưa mắt nhìn Sài Đạt Tiến đang dẫn theo mọi người rời đi, trong lòng mê hoặc không giải thích được.Thời gian dài không có rời đi Cổ Kiếm Viện, hơn nữa vẫn một mực bế quan tu luyện, lần này nếu không phải Tế Vô Nhai làm nháo đòi đi ra, tự mình căn bản không biết tu chân giới biến thành bộ dáng gì nữa.Hắn thì thào lẩm bẩm: " Kỳ quái, ở đâu ra ma khí dày đặc như vậy?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnTần Tiểu Thiên nói: " Chúng ta cũng tiến vào mê cung dưới đất nhìn xem một chút, ma khí hẳn là từ bên dưới toát ra tới."Tế Vô Nhai xoa xoa tay nói: " Tốt! Ta đối với Phật tông có chút nghiên cứu, nhìn xem phía dưới có gì, hắc hắc, nếu gặp được một ma đầu thì chơi thật tốt đấy."
Tác giả :
Tiêu Tiềm