Ký Sự Hậu Cung
Chương 3: Cân nhắc tinh tế, Cẩm Tâm Cẩm Linh
Buổi tối lúc trở về, Thẩm Tịch Nguyệt ra hiệu cho Cẩm Linh, Cẩm Linh lập tức chạy đến đấm bóp cho Thẩm Tịch Nguyệt.
Học cả một ngày, lúc này thân thể nàng có chút mỏi mệt.
“ Cẩm Linh, hôm nay ta không nhìn thấy mẫu thân, Nhị thẩm Tam thẩm, họ vẫn chưa về phủ sao?” Câu hỏi này của Thẩm Tịch Nguyệt rất có kỹ xảo. Nếu ở trong phủ, dĩ nhiên sẽ phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, còn về việc là hôm nay đi ra ngoài hay mấy ngày trước xuất môn, ra ngoài để làm gì, theo như tính tình của Cẩm Linh, nhất định sẽ nói rõ ràng.
“ Còn không phải sao? Nhưng mà nô tỳ nghe nói, một hai ngày tới sẽ trở về. Đều nói Thanh Âm tự này rất linh, chờ đến lúc tiểu thư tuyển tú, cũng nên xin lão phu nhân đi đến đó cầu bái.” Cẩm Linh đơn thuần hơn Cẩm Tâm nhiều.
Thẩm Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc, Thanh Âm tự này nàng biết, nhưng vào năm mười ba tuổi này, bọn họ rõ ràng không đi Thanh Âm tự! Nàng che giấu sự giật mình của bản thân, chẳng lẽ, không phải việc gì cũng giống như kiếp trước, có vài chuyện xảy ra biến hóa?
Cho dù chỉ là một chuyện nhỏ, nàng vẫn kinh sợ đến siết chặt nắm đấm.
“ Từ sau khi rơi xuống nước, đầu óc ta có chút không rõ ràng,Cẩm Linh, tại sao mấy người bọn họ lại cùng nhau đi Thanh Âm tự?”
“ Tiểu thư, người không thoải mái ở đâu, nô tỳ đi tìm đại phu.” Cẩm Linh có chút nóng nảy, tiểu thư vừa nãy còn khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì chứ?
“ Không sao, chỉ là trí nhớ của ta có chút kém đi, những thứ khác đều ổn.”
Cẩm Linh cẩn thận quan sát tiểu thư nhà mình, thấy nàng quả thật không sao mới an tâm.
“ Tiểu thư quên sao, đây không phải là vì lão phu nhân nghe nói Thanh Âm tự hương khói cực thịnh, muốn đi cầu phúc cho Thẩm gia sao? Mấy vị phu nhân sao có thể không theo đạo lý? Nhưng ai ngờ, một ngày trước khi lên đường, lão phu nhân lại nhiễm phong hàn, vì vậy liền ủy thác hoàn toàn mọi chuyện cho ba vị phu nhân. Nhưng nô tỳ đoán chừng cũng trở về rồi, nghe nói đã tới Thông huyện rồi.”
“ A, đúng là đã đến rồi.” Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ầm.
“ Nhìn sắc trời, buổi tối e là sẽ mưa.” Cẩm Tâm từ ngoài cửa đi vào, bưng hoa quả đã rửa sạch để lên trên bàn.
Mùa xuân của Nam Thấm quốc luôn như vậy, thường mưa vào ban đêm, nhưng không mưa to, mưa rả rích không ngừng, mưa bụi dày đặc nghiêng nghiêng đan vào nhau nhẹ nhàng rơi xuống, giống như là hơi nước.
Thời tiết như vậy, người Nam Thấm quốc đã sớm quen thuộc.
“ Dường như sau buổi tối có mưa, không khí ban ngày sẽ vô cùng trong lành.” Thẩm Tịch Nguyệt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặc dù lúc này sấm sét ầm ầm, nhưng mưa không lớn, vẫn rả rích như cũ.
“ Đương nhiên rồi, tiểu thư, nếu như ngày mai không tạnh mưa, người có muốn ngừng học không?” Cẩm Tâm quan tâm hỏi.
Ngày trước Thẩm Tịch Nguyệt thường mượn lý do như vậy để ngừng chương trình học.
Cẩm Tâm cũng hỏi một câu theo thói quen.
“ Không cần.” Nàng không phải là một nữ hài tử, tất nhiên biết đối với mình thế nào là tốt.
“ Vâng.” Cẩm Tâm cũng không quá ngoài ý muốn với đáp án này, dù sao hôm nay tiểu thư với Vu ma ma cũng rất vui vẻ.
“ Dặn phòng bếp, hôm nay chuẩn bị nước cho ta sớm một chút, ta có chút mệt mỏi.”
Cẩm Tâm vâng lệnh rời đi, vừa ra khỏi cửa liền thấy Cẩm Tố cô nương trong phòng lão phu nhân xòe dù đi tới.
Hai bên đều tự chào hỏi.
“ Lúc này Cẩm Tố tỷ tỷ tới đây là có chuyện gì?” Cẩm Tâm và Cẩm Tố đều là nha hoàn hầu hạ trong Xuân Huy viên, quan hệ dĩ nhiên tốt hơn so với những nha hoàn của các viện khác, thấy Cảm Tố tới đây, thân thiết nhiệt tình kéo nàng vào cửa.
“ Tiểu thư nghỉ ngơi rồi sao? Lão phu nhân có chuyện muốn căn dặn tiểu thư.”
Sau khi bẩm báo, Cẩm Tâm đưa Cẩm Tố vào trong phòng.
“ Tổ mẫu có gì căn dặn?”
Cẩm Tố hơi phúc thân, sau đó mở miệng:” Sáng mai mấy vị phu nhân sẽ trở về, nếu như Đại tiểu thư không có việc gì thì hãy đi ra ngoài cửa nghênh đón.”
Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý, sau đó cũng không nói mấy lời xã giao với Cẩm Tố, khoát tay cho nàng rời khỏi. Cẩm Tố cũng thấy rõ Đại tiểu thư tương đối mệt mỏi, bệnh nặng mới khỏi lại học quy củ cả một ngày, dĩ nhiên là sẽ mệt mỏi.
Trong mấy tỷ muội, mấy nha hoàn trong phòng lão thái thái đều thích Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư, vốn dĩ ở cùng nhau, quan hệ dĩ nhiên cũng thân cận hơn. Mà tính tình của Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư lại tốt hơn nhiều, tự nhiên bọn nha hoàn cũng thích hai vị này.
Cẩm Tố lớn hơn Cẩm Tâm ba tuổi, nàng căn dặn Cẩm Tâm:” Chuyện gì cũng phải chăm sóc tiểu thư. Dù sao thì tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi.”
“ Được, tỷ tỷ, muội muội hiểu rồi.”
Cẩm Tố dặn dò Cẩm Tâm mấy câu rồi xòe dù ra, Cẩm Tâm cũng muốn đi căn dặn phòng bếp chuẩn bị nước, hai người liền đi cùng nhau.
Ban đêm.
Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt xong, dựa vào đầu giường, lật giở cuốn sách giải trí trong tay, tuy vậy nhưng tâm trí của Thẩm Tịch Nguyệt đã trôi dạt đi xa.
Đây vốn là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, nàng có chút không hiểu, nhưng mà rất nhanh nàng đã trấn định lại, mọi việc há có thể đều giống như kiếp trước, nếu như mọi chuyện đều y như kiếp trước thì sao bản thân nàng lại ngồi đây chứ?
Bản thân nàng cũng không thể hoàn toàn dựa vào trí nhớ của kiếp trước, có những thứ kinh nghiệm kia chắc chắn là dệt hoa trên gấm, nhưng không thể hoàn toàn đi theo kiếp trước, những người kiếp trước đối tốt với ngươi, kiếp này gặp chuyện tương tự thì chưa chắc sẽ trung thành với ngươi. Mà người kiếp trước đối đầu với ngươi, kiếp này cần cẩn thận một chút.
Nếu có thể trọng sinh một lần nữa thì trách nhiệm của nàng là bảo vệ cho Thẩm gia.
Mà chỉ có ở nơi cao thì mới có thể bảo vệ cho Thẩm gia.
Bây giờ là tháng tư, cách tháng mười còn nửa năm nữa, Thẩm Tịch Nguyệt dứt khoát bỏ sách xuống, bẻ ngón tay, những việc phải làm, phải học có quá nhiều. Tính thế nào thì cũng không đủ thời gian!
Thẩm Tịch Nguyệt lại nghĩ tới vấn đề thị nữ, kiếp trước, lúc nàng vào cung chỉ là một bát phẩm Uyển thị. Cung quy của Nam Thấm quốc quy định, từ bát phẩm trở xuống không có quyền mang bất cứ người nào vào cung. Từ tứ phẩm tới thứ thất phẩm được phép mang theo một tỳ nữ. Từ tứ phẩm trở lên đặc biệt được phép mang theo hai tỳ nữ.
Đời trước nàng coi như là tự mình cô độc một người vào cung, mà Cẩm Tâm Cẩm Linh cũng giữ lại ở trong phòng của lão phu nhân.
Đời này, nếu như nàng có thể thay đổi số mạng, có biểu hiện tốt, chỉ cần có thể nâng phân vị thì nàng có thể mang thị nữ vào cung.
Cẩm Linh tính tình đơn thuần, không thích hợp vào cung, nhưng Cẩm Tâm tâm tư tinh tế, ngược lại là người thích hợp.
Hơn nữa ở trong cung đã lâu nên dĩ nhiên nàng biết, có một người trung thành hiểu ý là đáng quý cỡ nào.
Đời trước đến lúc Thẩm gia bị diệt Cẩm Tâm cũng chưa lấy chồng, nếu như nàng có thể mang nàng ấy vào cung thì vô cùng thích hợp.
Chỉ cần nâng một phân vị, mặc dù chỉ là một phân vị nhưng tòng thất phẩm và chính bát phẩm vẫn có khác biệt, đó vừa hay là điểm giới hạn. Thẩm Tịch Nguyệt cắn môi suy nghĩ.
Thái hậu không thích nữ tử quyến rũ, mà mình lại mặt mày ẩn tình, vừa vặn thuộc loại này. Mà đối với Hoàng thượng mà nói, mình chỉ là đồ chơi, một công cụ lấy lòng hắn. Nếu như Thái hậu không thích, phân vị của nàng tất sẽ cực thấp, kiếp trước nàng không hiểu, cũng không có nghĩa là hiện tại không hiểu.
Ngoài ra lúc điện tuyển cũng chính là lúc phải biểu diễn tài nghệ, kiếp trước, nàng đàn một từ khúc.
Chỉ có thể nói là không tốt cũng không tệ
Hai vị trí cuối cùng, tấy nhiên nàng đành phải làm một bát phẩm Uyển thị.
Hiện tại xem ra lúc điện tuyển, nịnh hót Thái hậu mới là chánh đạo.
Việc là do con người làm, tự mình nỗ lực rồi cho dù có không thành công nhưng cũng không có gì phải hối hận.
“ Cẩm Tâm,Cẩm Linh” Thẩm Tịch Nguyệt gọi người.
Cẩm Tâm Cẩm Linh ở phòng ngoài, nghe được tiếng gọi của Thẩm Tịch Nguyệt vội vàng vén rèm lên đi vào.
“ Tiểu thư có gì căn dặn?” Hai nha đầu vào cửa.
“ Hai người các ngươi ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với các ngươi.”
Cẩm Tâm Cẩm Linh liếc mắt nhìn nhau, khéo léo ngồi xuống, không biết tiểu thư nhà mình muốn nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, chắc là chuyện quan trọng.
Nhìn hai người, Thẩm Tịch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề:” Các ngươi cũng biết, mùa thu năm nay ta phải vào cung tuyển tú.”
Hai người cùng gật đầu.
“ Các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng ta, nói thật lòng, hai người giống như tỷ tỷ của ta” Thẩm Tịch Nguyệt thấy hai người dường như muốn nói gì liền ngăn lại, tiếp tục nói:” Chuyện tuyển tú này, kết quả chúng ta không đoán trước được. Nhưng chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, nếu như ta trúng tuyển, tứ phẩm trở lên là muốn cũng không được, quý nữ kinh thành cũng chưa chắc được đứng hàng đầu. Ta hiện tại chỉ có thể nỗ lực học nhiều xem nhiều, nếu như chọn trúng, ta cầu xin có thể từ tòng thất phẩm trở lên, quy củ của Nam Thấm quốc chúng ta các ngươi cũng biết. Tòng thất phẩm trở lên mới có thể mang một thị nữ vào cung.”
Cẩm Tâm Cẩm Linh cứ ngơ ngác nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
“ Nếu như ta lạc tuyển hoặc chỉ là bát phẩm, vậy những điều chúng ta nói hôm nay không có chút ý nghĩa nào. Nhưng nếu như một khi ta có thể được tòng thất phẩm trở lên, như vậy, hai người các ngươi tất có một người phải theo ta vào cung.”
“ Tiểu thư.” Hai người lẩm bẩm, không biết nên nói thêm điều gì.
“ Ta đã nghĩ rồi, ta hi vọng người này là Cẩm Tâm.”
Cẩm Tâm và Cẩm Linh cùng trợn to hai mắt.
“ Các ngươi đều là thân nhân của ta, nhưng có một số việc không thể theo ý của chúng ta. Hai người các ngươi, từ nhỏ phụ mẫu Cẩm Tâm đều đã mất, nàng bị bán cho Thẩm gia chúng ta, tính tình chững chạc, tâm tư linh hoạt. Cẩm Linh lại khác, Cẩm Linh, cha mẹ ngươi đều là người làm lâu năm của Thẩm gia chúng ta, hơn nữa ngươi đơn thuần lanh lợi. Nếu để cho ngươi vào cung với ta, sau này như thế nào còn chưa biết. Năm đó mẹ ngươi khó khăn lắm mới sinh được ngươi, nhà các ngươi chỉ có mình ngươi, ngươi tuyệt không thể vào cung với ta được.”
“ Tiểu thư, tiểu thư.” Cẩm Linh bật khóc.
“ Ta tính, nếu như có thể, Cẩm Tâm sẽ theo ta vào cung, Cẩm Linh, ngươi lưu lại chăm sóc Tứ tiểu thư giúp ta. Nhất Nhất đơn thuần, mà tổ mẫu tuổi cũng đã cao, không thể nào che chở cho nó cả đời được. Mấy nha đầu bên người nó, mặc dù đối với nó cực tốt, nhưng lại không có tâm nhãn, ngươi lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nếu như ta vào cung, ngươi giúp ta chăm sóc Nhất Nhất có được không? Cẩm Tâm ngươi cũng vậy, nếu như cuối cùng các ngươi không thể vào cung, ta sẽ xin tổ mẫu sắp xếp các ngươi tới chỗ Tứ tiểu thư. Các ngươi hãy chăm sóc nó cho thật tốt.” giọng nói của Thẩm Tịch Nguyệt có chút nghẹn ngào.
Học cả một ngày, lúc này thân thể nàng có chút mỏi mệt.
“ Cẩm Linh, hôm nay ta không nhìn thấy mẫu thân, Nhị thẩm Tam thẩm, họ vẫn chưa về phủ sao?” Câu hỏi này của Thẩm Tịch Nguyệt rất có kỹ xảo. Nếu ở trong phủ, dĩ nhiên sẽ phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, còn về việc là hôm nay đi ra ngoài hay mấy ngày trước xuất môn, ra ngoài để làm gì, theo như tính tình của Cẩm Linh, nhất định sẽ nói rõ ràng.
“ Còn không phải sao? Nhưng mà nô tỳ nghe nói, một hai ngày tới sẽ trở về. Đều nói Thanh Âm tự này rất linh, chờ đến lúc tiểu thư tuyển tú, cũng nên xin lão phu nhân đi đến đó cầu bái.” Cẩm Linh đơn thuần hơn Cẩm Tâm nhiều.
Thẩm Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc, Thanh Âm tự này nàng biết, nhưng vào năm mười ba tuổi này, bọn họ rõ ràng không đi Thanh Âm tự! Nàng che giấu sự giật mình của bản thân, chẳng lẽ, không phải việc gì cũng giống như kiếp trước, có vài chuyện xảy ra biến hóa?
Cho dù chỉ là một chuyện nhỏ, nàng vẫn kinh sợ đến siết chặt nắm đấm.
“ Từ sau khi rơi xuống nước, đầu óc ta có chút không rõ ràng,Cẩm Linh, tại sao mấy người bọn họ lại cùng nhau đi Thanh Âm tự?”
“ Tiểu thư, người không thoải mái ở đâu, nô tỳ đi tìm đại phu.” Cẩm Linh có chút nóng nảy, tiểu thư vừa nãy còn khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì chứ?
“ Không sao, chỉ là trí nhớ của ta có chút kém đi, những thứ khác đều ổn.”
Cẩm Linh cẩn thận quan sát tiểu thư nhà mình, thấy nàng quả thật không sao mới an tâm.
“ Tiểu thư quên sao, đây không phải là vì lão phu nhân nghe nói Thanh Âm tự hương khói cực thịnh, muốn đi cầu phúc cho Thẩm gia sao? Mấy vị phu nhân sao có thể không theo đạo lý? Nhưng ai ngờ, một ngày trước khi lên đường, lão phu nhân lại nhiễm phong hàn, vì vậy liền ủy thác hoàn toàn mọi chuyện cho ba vị phu nhân. Nhưng nô tỳ đoán chừng cũng trở về rồi, nghe nói đã tới Thông huyện rồi.”
“ A, đúng là đã đến rồi.” Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu.
Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ầm.
“ Nhìn sắc trời, buổi tối e là sẽ mưa.” Cẩm Tâm từ ngoài cửa đi vào, bưng hoa quả đã rửa sạch để lên trên bàn.
Mùa xuân của Nam Thấm quốc luôn như vậy, thường mưa vào ban đêm, nhưng không mưa to, mưa rả rích không ngừng, mưa bụi dày đặc nghiêng nghiêng đan vào nhau nhẹ nhàng rơi xuống, giống như là hơi nước.
Thời tiết như vậy, người Nam Thấm quốc đã sớm quen thuộc.
“ Dường như sau buổi tối có mưa, không khí ban ngày sẽ vô cùng trong lành.” Thẩm Tịch Nguyệt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặc dù lúc này sấm sét ầm ầm, nhưng mưa không lớn, vẫn rả rích như cũ.
“ Đương nhiên rồi, tiểu thư, nếu như ngày mai không tạnh mưa, người có muốn ngừng học không?” Cẩm Tâm quan tâm hỏi.
Ngày trước Thẩm Tịch Nguyệt thường mượn lý do như vậy để ngừng chương trình học.
Cẩm Tâm cũng hỏi một câu theo thói quen.
“ Không cần.” Nàng không phải là một nữ hài tử, tất nhiên biết đối với mình thế nào là tốt.
“ Vâng.” Cẩm Tâm cũng không quá ngoài ý muốn với đáp án này, dù sao hôm nay tiểu thư với Vu ma ma cũng rất vui vẻ.
“ Dặn phòng bếp, hôm nay chuẩn bị nước cho ta sớm một chút, ta có chút mệt mỏi.”
Cẩm Tâm vâng lệnh rời đi, vừa ra khỏi cửa liền thấy Cẩm Tố cô nương trong phòng lão phu nhân xòe dù đi tới.
Hai bên đều tự chào hỏi.
“ Lúc này Cẩm Tố tỷ tỷ tới đây là có chuyện gì?” Cẩm Tâm và Cẩm Tố đều là nha hoàn hầu hạ trong Xuân Huy viên, quan hệ dĩ nhiên tốt hơn so với những nha hoàn của các viện khác, thấy Cảm Tố tới đây, thân thiết nhiệt tình kéo nàng vào cửa.
“ Tiểu thư nghỉ ngơi rồi sao? Lão phu nhân có chuyện muốn căn dặn tiểu thư.”
Sau khi bẩm báo, Cẩm Tâm đưa Cẩm Tố vào trong phòng.
“ Tổ mẫu có gì căn dặn?”
Cẩm Tố hơi phúc thân, sau đó mở miệng:” Sáng mai mấy vị phu nhân sẽ trở về, nếu như Đại tiểu thư không có việc gì thì hãy đi ra ngoài cửa nghênh đón.”
Thẩm Tịch Nguyệt gật đầu đồng ý, sau đó cũng không nói mấy lời xã giao với Cẩm Tố, khoát tay cho nàng rời khỏi. Cẩm Tố cũng thấy rõ Đại tiểu thư tương đối mệt mỏi, bệnh nặng mới khỏi lại học quy củ cả một ngày, dĩ nhiên là sẽ mệt mỏi.
Trong mấy tỷ muội, mấy nha hoàn trong phòng lão thái thái đều thích Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư, vốn dĩ ở cùng nhau, quan hệ dĩ nhiên cũng thân cận hơn. Mà tính tình của Đại tiểu thư và Tứ tiểu thư lại tốt hơn nhiều, tự nhiên bọn nha hoàn cũng thích hai vị này.
Cẩm Tố lớn hơn Cẩm Tâm ba tuổi, nàng căn dặn Cẩm Tâm:” Chuyện gì cũng phải chăm sóc tiểu thư. Dù sao thì tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi.”
“ Được, tỷ tỷ, muội muội hiểu rồi.”
Cẩm Tố dặn dò Cẩm Tâm mấy câu rồi xòe dù ra, Cẩm Tâm cũng muốn đi căn dặn phòng bếp chuẩn bị nước, hai người liền đi cùng nhau.
Ban đêm.
Thẩm Tịch Nguyệt rửa mặt xong, dựa vào đầu giường, lật giở cuốn sách giải trí trong tay, tuy vậy nhưng tâm trí của Thẩm Tịch Nguyệt đã trôi dạt đi xa.
Đây vốn là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, nàng có chút không hiểu, nhưng mà rất nhanh nàng đã trấn định lại, mọi việc há có thể đều giống như kiếp trước, nếu như mọi chuyện đều y như kiếp trước thì sao bản thân nàng lại ngồi đây chứ?
Bản thân nàng cũng không thể hoàn toàn dựa vào trí nhớ của kiếp trước, có những thứ kinh nghiệm kia chắc chắn là dệt hoa trên gấm, nhưng không thể hoàn toàn đi theo kiếp trước, những người kiếp trước đối tốt với ngươi, kiếp này gặp chuyện tương tự thì chưa chắc sẽ trung thành với ngươi. Mà người kiếp trước đối đầu với ngươi, kiếp này cần cẩn thận một chút.
Nếu có thể trọng sinh một lần nữa thì trách nhiệm của nàng là bảo vệ cho Thẩm gia.
Mà chỉ có ở nơi cao thì mới có thể bảo vệ cho Thẩm gia.
Bây giờ là tháng tư, cách tháng mười còn nửa năm nữa, Thẩm Tịch Nguyệt dứt khoát bỏ sách xuống, bẻ ngón tay, những việc phải làm, phải học có quá nhiều. Tính thế nào thì cũng không đủ thời gian!
Thẩm Tịch Nguyệt lại nghĩ tới vấn đề thị nữ, kiếp trước, lúc nàng vào cung chỉ là một bát phẩm Uyển thị. Cung quy của Nam Thấm quốc quy định, từ bát phẩm trở xuống không có quyền mang bất cứ người nào vào cung. Từ tứ phẩm tới thứ thất phẩm được phép mang theo một tỳ nữ. Từ tứ phẩm trở lên đặc biệt được phép mang theo hai tỳ nữ.
Đời trước nàng coi như là tự mình cô độc một người vào cung, mà Cẩm Tâm Cẩm Linh cũng giữ lại ở trong phòng của lão phu nhân.
Đời này, nếu như nàng có thể thay đổi số mạng, có biểu hiện tốt, chỉ cần có thể nâng phân vị thì nàng có thể mang thị nữ vào cung.
Cẩm Linh tính tình đơn thuần, không thích hợp vào cung, nhưng Cẩm Tâm tâm tư tinh tế, ngược lại là người thích hợp.
Hơn nữa ở trong cung đã lâu nên dĩ nhiên nàng biết, có một người trung thành hiểu ý là đáng quý cỡ nào.
Đời trước đến lúc Thẩm gia bị diệt Cẩm Tâm cũng chưa lấy chồng, nếu như nàng có thể mang nàng ấy vào cung thì vô cùng thích hợp.
Chỉ cần nâng một phân vị, mặc dù chỉ là một phân vị nhưng tòng thất phẩm và chính bát phẩm vẫn có khác biệt, đó vừa hay là điểm giới hạn. Thẩm Tịch Nguyệt cắn môi suy nghĩ.
Thái hậu không thích nữ tử quyến rũ, mà mình lại mặt mày ẩn tình, vừa vặn thuộc loại này. Mà đối với Hoàng thượng mà nói, mình chỉ là đồ chơi, một công cụ lấy lòng hắn. Nếu như Thái hậu không thích, phân vị của nàng tất sẽ cực thấp, kiếp trước nàng không hiểu, cũng không có nghĩa là hiện tại không hiểu.
Ngoài ra lúc điện tuyển cũng chính là lúc phải biểu diễn tài nghệ, kiếp trước, nàng đàn một từ khúc.
Chỉ có thể nói là không tốt cũng không tệ
Hai vị trí cuối cùng, tấy nhiên nàng đành phải làm một bát phẩm Uyển thị.
Hiện tại xem ra lúc điện tuyển, nịnh hót Thái hậu mới là chánh đạo.
Việc là do con người làm, tự mình nỗ lực rồi cho dù có không thành công nhưng cũng không có gì phải hối hận.
“ Cẩm Tâm,Cẩm Linh” Thẩm Tịch Nguyệt gọi người.
Cẩm Tâm Cẩm Linh ở phòng ngoài, nghe được tiếng gọi của Thẩm Tịch Nguyệt vội vàng vén rèm lên đi vào.
“ Tiểu thư có gì căn dặn?” Hai nha đầu vào cửa.
“ Hai người các ngươi ngồi xuống đi, ta có lời muốn nói với các ngươi.”
Cẩm Tâm Cẩm Linh liếc mắt nhìn nhau, khéo léo ngồi xuống, không biết tiểu thư nhà mình muốn nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, chắc là chuyện quan trọng.
Nhìn hai người, Thẩm Tịch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề:” Các ngươi cũng biết, mùa thu năm nay ta phải vào cung tuyển tú.”
Hai người cùng gật đầu.
“ Các ngươi từ nhỏ lớn lên cùng ta, nói thật lòng, hai người giống như tỷ tỷ của ta” Thẩm Tịch Nguyệt thấy hai người dường như muốn nói gì liền ngăn lại, tiếp tục nói:” Chuyện tuyển tú này, kết quả chúng ta không đoán trước được. Nhưng chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, nếu như ta trúng tuyển, tứ phẩm trở lên là muốn cũng không được, quý nữ kinh thành cũng chưa chắc được đứng hàng đầu. Ta hiện tại chỉ có thể nỗ lực học nhiều xem nhiều, nếu như chọn trúng, ta cầu xin có thể từ tòng thất phẩm trở lên, quy củ của Nam Thấm quốc chúng ta các ngươi cũng biết. Tòng thất phẩm trở lên mới có thể mang một thị nữ vào cung.”
Cẩm Tâm Cẩm Linh cứ ngơ ngác nhìn Thẩm Tịch Nguyệt.
“ Nếu như ta lạc tuyển hoặc chỉ là bát phẩm, vậy những điều chúng ta nói hôm nay không có chút ý nghĩa nào. Nhưng nếu như một khi ta có thể được tòng thất phẩm trở lên, như vậy, hai người các ngươi tất có một người phải theo ta vào cung.”
“ Tiểu thư.” Hai người lẩm bẩm, không biết nên nói thêm điều gì.
“ Ta đã nghĩ rồi, ta hi vọng người này là Cẩm Tâm.”
Cẩm Tâm và Cẩm Linh cùng trợn to hai mắt.
“ Các ngươi đều là thân nhân của ta, nhưng có một số việc không thể theo ý của chúng ta. Hai người các ngươi, từ nhỏ phụ mẫu Cẩm Tâm đều đã mất, nàng bị bán cho Thẩm gia chúng ta, tính tình chững chạc, tâm tư linh hoạt. Cẩm Linh lại khác, Cẩm Linh, cha mẹ ngươi đều là người làm lâu năm của Thẩm gia chúng ta, hơn nữa ngươi đơn thuần lanh lợi. Nếu để cho ngươi vào cung với ta, sau này như thế nào còn chưa biết. Năm đó mẹ ngươi khó khăn lắm mới sinh được ngươi, nhà các ngươi chỉ có mình ngươi, ngươi tuyệt không thể vào cung với ta được.”
“ Tiểu thư, tiểu thư.” Cẩm Linh bật khóc.
“ Ta tính, nếu như có thể, Cẩm Tâm sẽ theo ta vào cung, Cẩm Linh, ngươi lưu lại chăm sóc Tứ tiểu thư giúp ta. Nhất Nhất đơn thuần, mà tổ mẫu tuổi cũng đã cao, không thể nào che chở cho nó cả đời được. Mấy nha đầu bên người nó, mặc dù đối với nó cực tốt, nhưng lại không có tâm nhãn, ngươi lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nếu như ta vào cung, ngươi giúp ta chăm sóc Nhất Nhất có được không? Cẩm Tâm ngươi cũng vậy, nếu như cuối cùng các ngươi không thể vào cung, ta sẽ xin tổ mẫu sắp xếp các ngươi tới chỗ Tứ tiểu thư. Các ngươi hãy chăm sóc nó cho thật tốt.” giọng nói của Thẩm Tịch Nguyệt có chút nghẹn ngào.
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương