Ký Sự Hậu Cung
Chương 212
Cảnh đế vào cửa chính là thấy tình cảnh như vậy, nữ nhân hắn yêu và con trai bảo bối đang ôm nhau cùng gào khóc, hai người thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Nhưng Cảnh đế cũng hiểu, khóc lớn như vậy một hồi, đối với bọn họ đều tốt.
Chậm rãi đi tới ôm hai người vào trong ngực, Cảnh đế nói thầm: "Về sau trẫm sẽ toàn tâm bảo vệ các ngươi, sẽ không bao giờ có bất kỳ người nào bị tổn thương nữa. Lúc trước là trẫm nuốt lời. Nhưng sau này sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Một nhà chúng ta đều hạnh phúc, có được hay không?"
"Phụ hoàng ——" Nghiêm Vũ khóc càng thêm lớn tiếng.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc đầy phòng này.
Ngoài phòng Lai Hỉ cúi đầu, có lẽ, hậu cung này thật sự là sắp vĩnh viễn khác biệt đây?
Không ai có thể đoán được ý tưởng của chủ tử, nhưng làm sao bọn hắn cũng không nghĩ tới, chủ tử lại có thể yêu Thẩm hoàng hậu.
Mà một nam nhân yêu một nữ nhân, có thể vì nàng làm vượt qua ngoài tưởng tượng của bọn họ. Hắn không tính là một nam nhân, không hiểu tình cảm như vậy, nhưng nếu như bảo hắn nói có đáng giá hay không, hắn càng cảm thấy là đáng giá.
Thẩm hoàng hậu vì hoàng thượng làm nhiều như vậy, có lẽ người khác không biết, nhưng mà hắn lại biết, Huệ phi luôn miệng nói yêu, lại không tiếc cầm đao đâm người. Thẩm hoàng hậu không nói câu nào, lại có thể liều chết cứu hoàng thượng, mặc kệ là chuyện vách đá hay là họa bệnh đậu mùa.
Mặc kệ là hắn hay là Lai Phúc đều cảm thấy, hoàng thượng vì Thẩm hoàng hậu làm được tất cả những thứ này là đáng giá.
Cuộc sống chính là như vậy, ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi người, người khác tự nhiên cũng sẽ hồi báo ngươi.
Bọn họ đều là trung thành hộ chủ, hoàng thượng tốt, bọn họ chính là cảm thấy tất cả đều tốt.
Trong cung này, sau này sợ là thật sự sẽ yên tĩnh.
Rất nhiều tranh đấu hỗn loạn kia, cuối cùng sẽ theo tất cả tan thành mây khói.
Người khác không biết nhưng bọn họ biết, cũng từng bước một nhìn những người này những chuyện này đi tới mức này, hôm nay hoàng thượng làm ra quyết định này, tất nhiên cũng đã nghĩ cặn kẽ.
Bọn họ càng cảm thấy, chuyện nên như thế.
Nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài một cái, Lai Hỉ cảm thấy, giống như phong cao vân đạm (gió lớn mây nhạt), phảng phất, nước mưa này cũng ít đi rất nhiều.
Về sau, thật sự sẽ vĩnh viễn trời xanh mây trắng chứ?
Cách sự kiện đâm vua đã qua ba ngày.
Cảnh đế dẫn Nghiêm Vũ định khổ sở gào khóc ở Phượng Tê cung về Tuyên Minh điện, Tịch Nguyệt cũng không nói thêm gì.
Lúc này, nên để cha con bọn họ nói chuyện một chút thật tốt, chỉ có như vậy, mới càng tốt hơn với Nghiêm Vũ.
Nhìn hai người tay lớn dắt tay nhỏ rời đi, d!^Nd+n(#Q%*d@n trên mặt Tịch Nguyệt cuối cùng mang nụ cười vui mừng.
Đi tới Tuyên Minh điện.
Cảnh đế sai người cẩn thân lau mặt cho đứa bé, Nghiêm Vũ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hồng hồng nhìn Cảnh đế.
"Phụ hoàng muốn nói gì với con."
Cậu là đứa trẻ thông minh, biết được Cảnh đế dẫn cậu tới đây, tất nhiên là có lời muốn nói.
"Vũ Nhi thật là một đứa bé thông minh." Cảnh đế cảm thán.
Đứa bé nho nhỏ cắn môi đứng ở nơi đó, không nói một lời.
"Vũ Nhi là một tiểu nam tử hán rồi, không phải là bé con chuyện gì cũng không hiểu, phụ hoàng có thể xem con như một người lớn, đúng không?"
Nghiêm Vũ gật đầu, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Con là người lớn."
Cảnh đế vuốt đầu của hắn: "Phụ hoàng đồng ý con, báo thù cho mẫu hậu con, nhưng mà, phụ hoàng muốn biết, con nghĩ ra sao. Không chỉ Phó Cẩn Dao, còn có Phó gia. Dù như thế nào, Phó gia đều là nhà mẹ của mẫu thân con, Phó tướng là ngoại tổ phụ (ông ngoại) con, Phó Đại Học Sĩ là cữu cữu của con."
Nghiêm Vũ mím miệng nhỏ, cắn môi, suy nghĩ rất lâu: "Người nào làm người đó chịu."
Ý trong lời nói này ngược lại cũng rõ ràng dễ hiểu, Cảnh đế gật đầu.
"Con có thể hiểu rõ đạo lý, phụ hoàng thật vui mừng."
Nghiêm Vũ suy nghĩ một chút, ngồi vào đối diện Cảnh đế.
"Phụ hoàng, mặc kệ người làm dạng quyết định gì, con đều sẽ tán thành, con hiểu rõ, phụ hoàng là vì chúng con tốt. Ngài sẽ không làm tổn thương chúng con."
Cảnh đế không ngờ Nghiêm Vũ sẽ nói những thứ này, có chút giật mình, có điều nhiều hơn lại là vui mừng: "Phụ hoàng thật vui mừng, thật vui mừng Vũ Nhi là một đứa bé hiểu chuyện."
Vuốt đầu của cậu, vẻ mặt Cảnh đế dịu dàng.
Nhưng lời Nghiêm Vũ nói tiếp lại làm cho Cảnh đế giật mình: "Phụ hoàng, ngài muốn để cho con làm thái tử sao?"
Cảnh đế nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, lắc đầu: "Phụ hoàng chưa từng nghĩ tới, không riêng gì con, người khác cũng giống vậy. Các con đều còn nhỏ, trẫm cũng không dám khẳng định, người nào trong các con sẽ nhất định là thích hợp làm Hoàng đế, trẫm còn phải cẩn thận quan sát. Con không phải là đứa bé rồi, phải biết, trẫm yêu thích là một chuyện, mà làm thái tử là một chuyện khác. Ta nhất định phải vì Nam Thấm chịu trách nhiệm, càng không thể để cơ nghiệp tổ tông hủy ở trong tay ta, hoặc là con trai của ta."
Nghe đến đó, chân mày Nghiêm Vũ nhíu chặt rốt cuộc đã giãn ra, lộ ra nụ cười non nớt.
"Phụ hoàng, vậy, người đừng chọn con nhé!"
Cảnh đế sửng sốt.
"Đừng chọn con có được hay không? Con không muốn làm hoàng thượng." Nghiêm Vũ nghiêm túc.
Cảnh đế nhìn đứa con trai này, không hiểu ý trong lời cậu nói.
Hắn đã quen nghi ngờ lời của người khác, nhưng đối với đứa con trai này của mình, hắn nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, thì lại cảm thấy mình không thể nghi ngờ cậu, có lẽ, đây chính là ý tưởng chân chính của cậu.
"Tại sao?"
Nghiêm Vũ nhìn Cảnh đế, đây là phụ hoàng cậu cực kỳ tôn trọng: "Con không muốn. Con không muốn trở thành một Đế Vương, càng không muốn cả đời bị người khác tính kế. Con tình nguyện làm một Vương Gia, chăm sóc đệ đệ muội muội của mình, bảo vệ đệ đệ muội muội của mình, phụ tá đệ đệ của mình."
Cảnh đế nhìn cậu.
"Phụ hoàng sẽ xử lý sạch sẽ tất cả sâu mọt của quốc gia này, vậy con vẫn không muốn sao?" Cảnh đế theo dõi ánh mắt của cậu.
Nghiêm Vũ kiên định lắc đầu: "Cầu xin phụ hoàng thành toàn con... Con không muốn. Con chỉ muốn trải qua cuộc sống đơn giản. Con muốn đạt được hạnh phúc."
Cảnh đế lại muốn nói gì, có điều cuối cùng không nhiều lời.
Gật đầu, đồng ý: "Phụ hoàng đồng ý Vũ Nhi. Có điều Vũ Nhi, nếu phụ hoàng đồng ý con rồi, thì con không thể sửa lại, con vẫn đồng ý sao? Sau này con muốn hối hận cũng không có cơ hội."
"Con đồng ý!" Nghiêm Vũ kiên định.
Lần nói chuyện này của hai cha con không có ai biết, ai cũng không ngờ, trước kia ngôi vị hoàng đế được mọi người đổ xô tới, vậy mà Nghiêm Vũ vứt bỏ như giày dép.
Mỗi người đều có gặp gỡ của mình.
Cảnh đế bởi vì toàn bộ chuyện đi từng bước một đến hôm nay, yêu Tịch Nguyệt, chán ghét mà vứt bỏ phi tần hậu cung, chán ghét mà vứt bỏ trái ôm phải ấp, cho nên, hắn bỏ phế hậu cung, tình nguyện chỉ bảo vệ một mình Tịch Nguyệt.
Bởi vì thấy nhiều nữ tử hậu cung này tính toán lẫn nhau, thậm chí ngay cả người thân cũng không bỏ qua, Nghiêm Vũ cũng sinh ra chán nản sâu sắc, hôm nay, đối với ngôi vị hoàng đế rất nhiều người mong đợi này, hắn kính nhi viễn chi (kính sợ tránh xa), không có một chút hứng thú.
Có lẽ làm một người bình thường mới là tốt nhất!
Cuộc sống thường thường như thế, luôn là mong đợi thứ mình không có.
Từ nơi Nghiêm Vũ lấy được câu trả lời khẳng định, cuối cùng Cảnh đế xử lý Phó Cẩn Dao.
Có điều cũng không có nhốt vào Phong Nhân tháp giống như xử lý Bạch Du Nhiên vậy.
Ngược lại là một ly rượu độc, ban cho nàng cái chết.
Về phần Phó gia, Cảnh đế một câu nói cũng không nói.
Chẳng qua là vào cùng ngày Phó Cẩn Dao được ban cho rượu độc bỏ mình ấy, trong triều đình Phó tướng xin từ chức.
Ông giống như lập tức già đi rất nhiều tuổi.
Mà Phó tướng lại nói là, chính là bởi vì ông dạy con gái không nghiêm, mới có kết quả như thế, ông chết muôn lần khó chối tội này.
Thật ra thì mọi người cũng đều hiểu, môi hở răng lạnh, một đứa con gái hại chết một đứa con gái khác, đây là khó xử như thế nào.
Cảnh đế cũng không nói thêm một câu lời trách cứ, không chỉ có như thế, còn lệnh Phó Cẩn Du tạm thay vị trí Phó tướng.
Lúc này rốt cuộc mọi người mới thấy rõ.
Một phi tử được cưng chiều hay không, quả thật không có quan hệ với tiền triều.
Phó Cẩn Du và Cảnh đế là một Đế Sư dạy dỗ, từ đầu đến cuối đều là lý lẽ suy nghĩ giống nhau, chính kiến giống nhau. Cũng chính là vì vậy, dù cho Phó gia như thế nào, cũng có thể sừng sững không ngã.
Cho dù nữ tử Phó gia phạm vào bao nhiêu lỗi, vinh hoa phú quý của Phó gia cũng không phải là nữ tử mang đến.
Phó tướng xin từ chức, hoàng thượng lại coi trọng Phó Cẩn Du.
Nữ tử Phó gia đâm vua, không dính líu đến mỗi người Phó gia, đây chính là chính trị.
Hoàng thượng không phải là nhằm vào thế gia, mà là đang bỏ đi phái bảo thủ trong triều đình, mà hắn cần là rất nhiều người có kiến thức chính kiến tương đồng với hắn.
Lúc này Văn Võ Bá Quan rốt cuộc lại yên lòng, không chỉ có yên tâm, ngược lại cảm thấy tốt hơn, không có những giả dối kia, chỉ cần có năng lực là được chức vị cao, vậy có gì không tốt chứ?
Cũng chỉ có như vậy, Nam Thấm mới có thể càng thêm rực rỡ hẳn lên, càng thêm phát triển phồn thịnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khí Nam Thấm này không chỉ không bởi vì bố cục triều đình hậu cung mà nản lòng, ngược lại càng thêm dâng cao lên.
Nhưng đúng vào đêm Phó tướng xin từ chức ấy, một ly rượu độc kết thúc tánh mạng của ông.
Cũng không phải là hoàng thượng, mà là tự vẫn.
Di ngôn của Phó tướng chỉ có một câu, cuối cùng ta có thể đi theo nàng rồi, chỉ mong, ta không để cho nàng chờ quá lâu.
Trừ Phó Cẩn Du, không có ai biết chân tướng chuyện này, càng thêm không biết, rốt cuộc "Nàng" này là người nào.
Mà đang ở thâm cung, Cảnh đế thở dài một tiếng.
Người khác không biết, thế nhưng hắn đã biết.
Chuyện tình cảm, trang ## bubble cuối cùng khó nói ai đúng ai sai!
Phụ hoàng thích mẫu hậu, đồng thời cũng vì ngăn cản Phó Uẩn Duệ, cho nên không ngừng gây nên hiểu lầm của hai người.
Phó phu nhân vì lấy được Phó tướng, tính toán hãm hại, nhưng cuối cùng vẫn đã lỡ tính mạng Khanh Khanh.
Lúc này, Cảnh đế lại cảm thấy, Nguyệt Nhi có thể thích hắn, có thể có tình cảm chân thành đối với hắn, đó là tồn tại tốt đẹp dường nào.
Ít nhất, hai người bọn họ cũng không có bất cứ tiếc nuối nào.
Người mình yêu cũng yêu mình, đây mới là hạnh phúc.
Nghĩ đến Tịch Nguyệt, Cảnh đế đứng dậy, lúc này, hắn lại rất muốn gặp nàng.
Bước nhanh đi tới nơi ở của Tịch Nguyệt, hôm nay hậu cung cực kỳ vắng lạnh, nhưng chính là phần vắng lạnh này, Cảnh đế lại cảm thấy một lúc yên bình.
Không chỉ là bên ngoài, mà còn là trái tim.
Nghe nói Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt vội vàng nghênh đón ở cửa ra vào.
Cảnh đế sẳng giọng: " Nha đầu nàng đó, hôm nay đã lập thu, sao cứ đứng ở cửa như vậy, nếu là cảm lạnh thì làm sao mới tốt?"
Nha đầu này, ngay cả cái áo khoác cũng không chịu khoác.
Tịch Nguyệt còn lâu mới để ý tới lời của hắn, cười phản bác: "Nơi nào sẽ cảm lạnh, nắng gắt cuối thu, nắng gắt cuối thu, vào thu còn có thể nóng rất lâu đấy. Thiếp nào có dễ bệnh như vậy."
Tuy là nàng nói như vậy, nhưng được hắn quan tâm luôn là vui mừng, lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.
Cảnh đế không kềm chế được, ấn xuống một cái hôn ở khóe miệng của nàng.
Hai người ngọt ngào đến cực điểm.
"Vai hoàng thượng sao rồi?" Tịch Nguyệt kéo cánh tay của hắn, hỏi.
Cảnh đế biết là Tịch Nguyệt cực kỳ để ý vết thương của hắn.
"Không sao, mỗi ngày cứ theo lẽ thường thay thuốc bôi thuốc, Thái Y Viện nhiều người tài như vậy, trẫm không có trở ngại. Cho dù không nói những thứ này, y thuật Thúy Văn đúng là cũng có thể tin cậy."
Tịch Nguyệt cười hả hê: "Dĩ nhiên là có thể tin cậy, cũng không nhìn một chút, nàng là đồ đệ của người nào."
Cảnh đế đã sớm đoán được, Thúy Văn tất nhiên không phải tự học, nếu thật sự như thế, đó chính là kỳ tài khó gặp trong thiên hạ.
Tự học lại có thể sánh vai với thái y của Thái Y Viện, Cảnh đế không ngốc, hắn không nói là bởi vì Thúy Văn là người trong cung Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt không nói, hắn sẽ không nói.
Giống như với Quả Nhi, Tịch Nguyệt biết Quả Nhi là người của hắn. Nhưng hắn không nói gì nhiều, Tịch Nguyệt cũng không nói.
Hôm nay thấy nàng cũng không kiêng dè, Cảnh đế cười hỏi: "Vậy, Nguyệt Nhi có nên nói cho trẫm biết Thúy Văn là đồ đệ của ai hay không đây?"
Lúc này Cảnh đế lại mơ hồ có một loại ý tưởng.
"Hoàng thượng đoán không được sao?" Tịch Nguyệt liếc hắn.
Cảnh đế thấy nàng như thế, cười ha ha: "Trẫm đoán, người nọ là Vạn Phu Nhân."
Nếu như không biết Vạn Phu Nhân y thuật siêu quần, hắn sẽ đoán người kia là Vạn đại nhân, nhưng hôm nay, hắn cho rằng là Vạn Phu Nhân.
Tịch Nguyệt cười: "Hoàng thượng quả nhiên thông minh, có điều hoàng thượng nhất định là không biết một điểm nữa."
"Hả?" Cảnh đế nhìn nàng, đợi nàng nói chuyện.
Tịch Nguyệt dứt lời khẽ hất cằm lên. Bộ dáng kiêu ngạo đầy mặt.
Nắm cả eo của nàng, Cảnh đế dịu dàng săn sóc: "Vậy van cầu hoàng hậu nương nương nói cho tiểu nhân, tiểu nhân không biết đâu!"
Nói chuyện như vậy, chọc cho Tịch Nguyệt cười khanh khách, càng là không thể ngừng lại.
Hả hê liếc Cảnh đế một cái, Tịch Nguyệt chọt mặt của hắn: "Thúy Văn không phải là người bình thường đâu, nàng là sư tỷ của Đương Kim hoàng hậu nương nương."
Cảnh đế kinh ngạc trong nháy mắt, nhìn Tịch Nguyệt, lại cũng cười lớn lên.
Tịch Nguyệt có chút mê mang nụ cười của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Cảnh đế càng là cười ra nước mắt.
"Sư tỷ, sư tỷ? Bảo bối thân ái nhất của ta, nàng nói là, nàng cũng là đồ đệ của Vạn Phu Nhân sao?"
Tịch Nguyệt xem sách thuốc cả ngày, lúc đầu Cảnh đế cũng từng nghi ngờ là nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng theo thời gian trôi qua, Cảnh đế nhìn ra y thuật Tịch Nguyệt là thế nào, vậy căn bản là không có, đây cũng chính là nguyên nhân hắn càng thêm tin tưởng nàng.
Tịch Nguyệt thấy hắn chê cười mình, chu mỏ nhéo hắn mấy cái: "Tại sao thiếp lại không thể là đồ đệ của Vạn Phu Nhân? Chẳng qua là thiếp chỉ học không được bao lâu thì vào cung, tư chất cũng không phải là rất tốt, cho nên mới như hôm nay vậy."
Cảnh đế cười xoa đầu của nàng.
"Nguyệt Nhi của ta là thông minh nhất, sau này nếu nàng thích, cũng có thể tuyên Vạn Phu Nhân vào cung dạy nàng."
Có điều lúc này Tịch Nguyệt lại kiên định lắc đầu.
"Không, thật ra thì thiếp vốn cũng không thích như vậy, *d&d#l@q^d<.com> nếu không cũng không đến nỗi học thành như vậy. Cho nên lúc đầu học tập với Vạn Phu Nhân, cũng chỉ là lo lắng đối với thâm cung thôi."
Ánh mắt nàng trong suốt, Cảnh đế làm sao không hiểu.
Hôm nay cho dù là hắn cũng thừa nhận, thâm cung này quả nhiên là chỗ ăn thịt người không nháy mắt.
Hai người tới nội thất, Cảnh đế trái lo phải nghĩ, mở miệng: "Bạch Du Nhiên không có ở đây, nhưng Ninh Nhi cũng không thể lại lớn lên như vậy, tuy rằng nó cũng có không ít lỗi, nhưng cuối cùng là trẻ con, hơn nữa còn là con của ta. Ta muốn đón Chu Vũ Ngưng ở quốc tự trở về chăm sóc nó, nàng thấy có được không?"
Bạch Du Nhiên đi Phong Nhân tháp ba ngày thì chết, tự vẫn bỏ mình.
Kết cục này Cảnh đế cũng không bất ngờ, nhưng Ninh Nhi cuối cùng là con của hắn.
Tịch Nguyệt trầm mặc một lúc, nhìn thẳng Cảnh đế: "Được! Người nói cái gì cũng được!"
Thật ra thì Cảnh đế dĩ nhiên là hiểu, trong tất cả phi tần, thích hợp nuôi Nghiêm Ninh nhất cũng không phải là Chu Vũ Ngưng, mà là Phó Cẩn Nghiên, nhưng mà hắn lại không nghĩ như thế.
Cuối cùng thì Phó Cẩn Nghiên quá mức thông minh.
Hắn không muốn có một chút tiền đánh cuộc.
Cũng sẽ không để những đứa bé khác có một chút nhân tố không ổn định.
Có lẽ hắn không thể từ bỏ đứa con trai này của mình, nhưng mà không nhất định sẽ để cho Nghiêm Ninh thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Trước đó vài ngày Nghiêm Ninh đã tỉnh lại, có điều lại mất đi tất cả trí nhớ.
Cảnh đế không thể nói là tốt hay là không tốt.
Không cẩn thận nhìn kỹ, đứa nhỏ này nhất định không phải là giả vờ, có lẽ ông trời đối với mỗi người đều là công bằng đi.
Tính tình Chu Vũ Ngưng nhất định có thể làm tốt một mẫu thân.
Nếu nàng có thể xuất gia, đương nhiên cũng có thể hoàn tục vì đứa bé vô tội.
Cảnh đế không đoán sai, mặc dù Chu Vũ Ngưng đã cắt tóc làm ni, nhưng lại thật sự hoàn tục vì Nghiêm Ninh.
Hậu cung Nam Thấm, trừ hoàng hậu nương nương chuyên sủng Tiêu Phòng, cũng chỉ có một mình Lệ Phi.
Ngày đó Chu Vũ Ngưng hồi cung lần nữa, nhìn Thẩm Tịch Nguyệt nghênh đón nàng ở cửa, cuối cùng rơi nước mắt.
Cuộc sống gặp gỡ, thường thường như thế, đời này, làm sao nàng cũng không ngờ còn có thể có một đứa con trai thuộc về mình.
Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt trước mắt, Chu Vũ Ngưng vừa khóc vừa cười.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Tỷ tỷ mau dậy đi."
Thị phi trong hậu cung này cuối cùng ngừng lại, sau này, không còn có tranh thủ tình cảm, cũng không còn có tính toán.
Hôm nay đã là ngày mùa thu, hai người tản bộ tới trong ngự hoa viên.
Nhìn vẫn là Ngự Hoa Viên phồn hoa rực rỡ như cũ.
Chu Vũ Ngưng cảm khái: "Thế nào cũng không thể nghĩ đến, lúc này đi tới cuối cùng lại là tình cảnh như vậy, mà hoàng cung lại cũng chỉ có hai người chúng ta."
Tịch Nguyệt cũng là một hồi bừng tỉnh giấc mộng.
Chỉ là nhìn mấy đứa bé hoạt bát phía xa, Tịch Nguyệt nâng lên khuôn mặt tươi cười ấm áp.
"Ta thì đã được toại nguyện. Tỷ tỷ thì sao?"
Chu Vũ Ngưng cũng cười: "Hoàng thượng nói, cả một đời, Tam hoàng tử cũng sẽ không biết ta không phải mẹ đẻ của cậu."
Nói như thế, hai người bèn nhìn nhau cười.
Như vậy dù là đối với Chu Vũ Ngưng hay là đối với Nghiêm Ninh đều là cực tốt.
Tuy rằng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhưng mà Tịch Nguyệt rất tin tưởng, nếu Cảnh đế nói được, tất nhiên làm đựơc.
"Thân thể hắn còn yếu, về sau tỷ tỷ có thể dẫn hắn tới đây chơi với mấy người bọn nhỏ, đứa bé luôn phải ở chung một chỗ với đứa bé mới là sung sướng. Lúc nào cũng nhốt lại thì sẽ càng lầm lì. Như vậy chưa chắc là một chuyện tốt."
Chính là vì Bạch Du Nhiên như thế, mới thiếu chút nữa làm hại Nghiêm Ninh.
Chu Vũ Ngưng gật đầu.
Hai người mắt nhìn mấy đứa bé, suy nghĩ bay xa.
Có lẽ cuộc đời của nàng có thật nhiều nhấp nhô, 0di33xn0dafnl330fys0doon nhưng kiếp trước nàng đã dùng xong hết thảy bất hạnh của mình rồi, cho nên đời này, ông trời đối xử với nàng cực tốt.
Cho nàng rất nhiều thứ nàng mong muốn, thậm chí là không dám muốn.
Thái hậu thật lòng thương yêu, hoàng thượng chân thành quyến luyến, Thẩm gia yên ổn, đứa bé hoạt bát, thậm chí còn có bằng hữu (bạn) như Chu Vũ Ngưng vậy.
Cho dù nàng cho rằng Lục vương gia là nhân tố không ổn định, cũng vào lúc nàng phong hậu và hoàng thượng bỏ hoang hậu cung đã ủng hộ cho nàng kiên định nhất!
Hắn nói, hắn từng đồng ý một vị cố nhân, phải chăm sóc mình thật tốt.
Tịch Nguyệt biết, đó là mẫu thân của nàng.
Mẫu thân......
Cuộc đời của nàng, quanh đi quẩn lại, cuối cùng viên mãn.
Đêm khuya.
Tịch Nguyệt ngủ đến vô cùng không yên ổn.
Trong mơ của nàng sương mù lượn lờ.
Tịch Nguyệt đi ở trong tầng mây, làm sao cũng không đi tới cuối, thậm chí nàng không hiểu, tại sao mình lại đi ở chỗ này.
"Có ai không? Có ai không? Nơi này là nơi nào?" Nàng hô to, cũng không có người đáp lại.
Vừa chợt bừng tỉnh.
Nàng lại đi tới một nội thất cực kỳ yên tĩnh, mà nội thất này cũng là sương mù lượn lờ như thế.
Tịch Nguyệt nhíu mày.
Người quỳ ở nơi đó cầu nguyện kia là..... Là mẫu thân?
Bộ dáng mẫu thân trong trí nhớ của nàng......
"Mẫu thân......"
Nữ tử quay đầu lại, thấy là nàng, nở nụ cười.
"Nguyệt Nhi ——"
Chính là khuôn mặt tươi cười của mẫu thân trong trí nhớ.
"Mẫu thân ——" Tịch Nguyệt nhào tới, ôm chặt lấy mẫu thân của mình, cực vui mà khóc.
Mà mẫu thân của nàng vẫn ôm nàng như vậy, nói thầm: "Nguyệt Nhi sống tốt không?"
Tịch Nguyệt gật đầu, nặng nề gật đầu, nàng rất tốt, rất tốt.
"Con vất vả rồi."
Tịch Nguyệt lắc đầu. Không thể nói một câu.
"Nguyệt Nhi sẽ hạnh phúc, Nguyệt Nhi là một cô nương tốt, con nên đạt được hạnh phúc, nương thật vui mừng, vui mừng Nguyệt Nhi có thể bảo vệ người nhà, không chỉ là Thẩm gia, còn có Nhạc gia, con bảo vệ mỗi người. Cho nên, vậy thì con có thể đạt được hạnh phúc."
"Mẫu thân ——" Đôi mắt Tịch Nguyệt đẫm lệ mông lung nhìn mẫu thân của mình.
Mẫu thân vẫn là bộ dạng khi còn bé kia, không thấy già chút nào.
Đúng vậy, Đúng vậy, đây là một giấc mơ, trong mơ làm sao mẫu thân sẽ già chứ?
"Mẫu thân, Nguyệt Nhi rất cố gắng, hoàng thượng đối đãi với con rất tốt, Thái hậu đối đãi với con rất tốt, thậm chí ngay cả Lục vương gia cũng không có hại con. Nương, tuy là sống lại đến nay, con vẫn luôn cảm thấy mệt lắm, nhưng mà, con thật là vui mừng, thật là vui mừng tự con vẫn đang luôn kiên trì, vẫn luôn ở đây. Nương, con rất nhớ người, rất nhớ người ——"
Nhạc Khuynh Thành ôm con gái của mình, giống như nàng vẫn còn là nàng khi còn bé kia.
"Mặc dù Nguyệt Nhi mệt chết đi, nhưng Nguyệt Nhi vẫn biểu hiện rất tốt. Mẫu thân tin tưởng, Nguyệt Nhi sẽ hạnh phúc. Chỉ cần con nắm thật chặt thứ mình muốn, vậy thì nhất định có thể đạt được hạnh phúc."
"Nguyệt Nhi, thấy con hạnh phúc, thấy Thẩm gia, Nhạc gia yên ổn, mẫu thân yên tâm rồi. Các ngươi đều sẽ hạnh phúc! Nhớ, con vĩnh viễn đều là đứa con gái khiến mẫu thân tự hào."
"Mẫu thân, mẫu thân ——" Nhạc Khuynh Thành bỗng nhiên không thấy.
Tịch Nguyệt mê mang tìm bốn phía.
"Mẫu thân, mẫu thân ——"
"Con phải hạnh phúc!" Âm thanh này hình như là từ phía trên truyền đến.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng tỉnh lại đi, Nguyệt Nhi ——" Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt không ngừng đưa tay nắm lung tung mọi nơi, kêu "Mẫu thân".
Bèn tranh thủ lay nàng tỉnh.
Mà lúc này Tịch Nguyệt đã rơi nước mắt đầy mặt.
Nhìn Cảnh đế, lại nhìn Phượng Tê cung quen thuộc này, nàng lập tức nhào ngay tới trong ngực Cảnh đế.
"Hoàng thượng, hoàng thượng,trang@dđlqđ@bubble editor thiếp mơ thấy nương thiếp rồi, thiếp mơ thấy nương thiếp —— bà nói, nhìn thấy thiếp hạnh phúc, bà yên tâm rồi. Bà nói, thiếp là đứa con gái bà tự hào. Hoàng thượng, thiếp mơ thấy nương thiếp ——"
Tịch Nguyệt nói năng lộn xộn lôi kéo vạt áo Cảnh đế nói thầm.
Cảnh đế trấn an ôm nàng trong ngực an ủi.
Tuy cảm thấy Nhạc Khuynh Thành thật là quá mức tà môn, có điều Cảnh đế biết, bà tà môn nữa cũng không có quan hệ.
"Rất tốt, Nguyệt Nhi nên vui mừng. Tại sao lại khóc chứ. Đừng khóc, ngoan, không làm cho trẫm càng đau lòng hơn, có được hay không?"
Tịch Nguyệt gật đầu: "Ừ, tốt! Hoàng thượng, thiếp sẽ hạnh phúc, có đúng hay không?"
"Ừ, ta yêu nàng, Nguyệt Nhi của ta sẽ hạnh phúc!"
Cảnh đế trầm thấp nói.
Nhưng Cảnh đế cũng hiểu, khóc lớn như vậy một hồi, đối với bọn họ đều tốt.
Chậm rãi đi tới ôm hai người vào trong ngực, Cảnh đế nói thầm: "Về sau trẫm sẽ toàn tâm bảo vệ các ngươi, sẽ không bao giờ có bất kỳ người nào bị tổn thương nữa. Lúc trước là trẫm nuốt lời. Nhưng sau này sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Một nhà chúng ta đều hạnh phúc, có được hay không?"
"Phụ hoàng ——" Nghiêm Vũ khóc càng thêm lớn tiếng.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc đầy phòng này.
Ngoài phòng Lai Hỉ cúi đầu, có lẽ, hậu cung này thật sự là sắp vĩnh viễn khác biệt đây?
Không ai có thể đoán được ý tưởng của chủ tử, nhưng làm sao bọn hắn cũng không nghĩ tới, chủ tử lại có thể yêu Thẩm hoàng hậu.
Mà một nam nhân yêu một nữ nhân, có thể vì nàng làm vượt qua ngoài tưởng tượng của bọn họ. Hắn không tính là một nam nhân, không hiểu tình cảm như vậy, nhưng nếu như bảo hắn nói có đáng giá hay không, hắn càng cảm thấy là đáng giá.
Thẩm hoàng hậu vì hoàng thượng làm nhiều như vậy, có lẽ người khác không biết, nhưng mà hắn lại biết, Huệ phi luôn miệng nói yêu, lại không tiếc cầm đao đâm người. Thẩm hoàng hậu không nói câu nào, lại có thể liều chết cứu hoàng thượng, mặc kệ là chuyện vách đá hay là họa bệnh đậu mùa.
Mặc kệ là hắn hay là Lai Phúc đều cảm thấy, hoàng thượng vì Thẩm hoàng hậu làm được tất cả những thứ này là đáng giá.
Cuộc sống chính là như vậy, ngươi toàn tâm toàn ý đối đãi người, người khác tự nhiên cũng sẽ hồi báo ngươi.
Bọn họ đều là trung thành hộ chủ, hoàng thượng tốt, bọn họ chính là cảm thấy tất cả đều tốt.
Trong cung này, sau này sợ là thật sự sẽ yên tĩnh.
Rất nhiều tranh đấu hỗn loạn kia, cuối cùng sẽ theo tất cả tan thành mây khói.
Người khác không biết nhưng bọn họ biết, cũng từng bước một nhìn những người này những chuyện này đi tới mức này, hôm nay hoàng thượng làm ra quyết định này, tất nhiên cũng đã nghĩ cặn kẽ.
Bọn họ càng cảm thấy, chuyện nên như thế.
Nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài một cái, Lai Hỉ cảm thấy, giống như phong cao vân đạm (gió lớn mây nhạt), phảng phất, nước mưa này cũng ít đi rất nhiều.
Về sau, thật sự sẽ vĩnh viễn trời xanh mây trắng chứ?
Cách sự kiện đâm vua đã qua ba ngày.
Cảnh đế dẫn Nghiêm Vũ định khổ sở gào khóc ở Phượng Tê cung về Tuyên Minh điện, Tịch Nguyệt cũng không nói thêm gì.
Lúc này, nên để cha con bọn họ nói chuyện một chút thật tốt, chỉ có như vậy, mới càng tốt hơn với Nghiêm Vũ.
Nhìn hai người tay lớn dắt tay nhỏ rời đi, d!^Nd+n(#Q%*d@n trên mặt Tịch Nguyệt cuối cùng mang nụ cười vui mừng.
Đi tới Tuyên Minh điện.
Cảnh đế sai người cẩn thân lau mặt cho đứa bé, Nghiêm Vũ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hồng hồng nhìn Cảnh đế.
"Phụ hoàng muốn nói gì với con."
Cậu là đứa trẻ thông minh, biết được Cảnh đế dẫn cậu tới đây, tất nhiên là có lời muốn nói.
"Vũ Nhi thật là một đứa bé thông minh." Cảnh đế cảm thán.
Đứa bé nho nhỏ cắn môi đứng ở nơi đó, không nói một lời.
"Vũ Nhi là một tiểu nam tử hán rồi, không phải là bé con chuyện gì cũng không hiểu, phụ hoàng có thể xem con như một người lớn, đúng không?"
Nghiêm Vũ gật đầu, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Con là người lớn."
Cảnh đế vuốt đầu của hắn: "Phụ hoàng đồng ý con, báo thù cho mẫu hậu con, nhưng mà, phụ hoàng muốn biết, con nghĩ ra sao. Không chỉ Phó Cẩn Dao, còn có Phó gia. Dù như thế nào, Phó gia đều là nhà mẹ của mẫu thân con, Phó tướng là ngoại tổ phụ (ông ngoại) con, Phó Đại Học Sĩ là cữu cữu của con."
Nghiêm Vũ mím miệng nhỏ, cắn môi, suy nghĩ rất lâu: "Người nào làm người đó chịu."
Ý trong lời nói này ngược lại cũng rõ ràng dễ hiểu, Cảnh đế gật đầu.
"Con có thể hiểu rõ đạo lý, phụ hoàng thật vui mừng."
Nghiêm Vũ suy nghĩ một chút, ngồi vào đối diện Cảnh đế.
"Phụ hoàng, mặc kệ người làm dạng quyết định gì, con đều sẽ tán thành, con hiểu rõ, phụ hoàng là vì chúng con tốt. Ngài sẽ không làm tổn thương chúng con."
Cảnh đế không ngờ Nghiêm Vũ sẽ nói những thứ này, có chút giật mình, có điều nhiều hơn lại là vui mừng: "Phụ hoàng thật vui mừng, thật vui mừng Vũ Nhi là một đứa bé hiểu chuyện."
Vuốt đầu của cậu, vẻ mặt Cảnh đế dịu dàng.
Nhưng lời Nghiêm Vũ nói tiếp lại làm cho Cảnh đế giật mình: "Phụ hoàng, ngài muốn để cho con làm thái tử sao?"
Cảnh đế nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, lắc đầu: "Phụ hoàng chưa từng nghĩ tới, không riêng gì con, người khác cũng giống vậy. Các con đều còn nhỏ, trẫm cũng không dám khẳng định, người nào trong các con sẽ nhất định là thích hợp làm Hoàng đế, trẫm còn phải cẩn thận quan sát. Con không phải là đứa bé rồi, phải biết, trẫm yêu thích là một chuyện, mà làm thái tử là một chuyện khác. Ta nhất định phải vì Nam Thấm chịu trách nhiệm, càng không thể để cơ nghiệp tổ tông hủy ở trong tay ta, hoặc là con trai của ta."
Nghe đến đó, chân mày Nghiêm Vũ nhíu chặt rốt cuộc đã giãn ra, lộ ra nụ cười non nớt.
"Phụ hoàng, vậy, người đừng chọn con nhé!"
Cảnh đế sửng sốt.
"Đừng chọn con có được hay không? Con không muốn làm hoàng thượng." Nghiêm Vũ nghiêm túc.
Cảnh đế nhìn đứa con trai này, không hiểu ý trong lời cậu nói.
Hắn đã quen nghi ngờ lời của người khác, nhưng đối với đứa con trai này của mình, hắn nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, thì lại cảm thấy mình không thể nghi ngờ cậu, có lẽ, đây chính là ý tưởng chân chính của cậu.
"Tại sao?"
Nghiêm Vũ nhìn Cảnh đế, đây là phụ hoàng cậu cực kỳ tôn trọng: "Con không muốn. Con không muốn trở thành một Đế Vương, càng không muốn cả đời bị người khác tính kế. Con tình nguyện làm một Vương Gia, chăm sóc đệ đệ muội muội của mình, bảo vệ đệ đệ muội muội của mình, phụ tá đệ đệ của mình."
Cảnh đế nhìn cậu.
"Phụ hoàng sẽ xử lý sạch sẽ tất cả sâu mọt của quốc gia này, vậy con vẫn không muốn sao?" Cảnh đế theo dõi ánh mắt của cậu.
Nghiêm Vũ kiên định lắc đầu: "Cầu xin phụ hoàng thành toàn con... Con không muốn. Con chỉ muốn trải qua cuộc sống đơn giản. Con muốn đạt được hạnh phúc."
Cảnh đế lại muốn nói gì, có điều cuối cùng không nhiều lời.
Gật đầu, đồng ý: "Phụ hoàng đồng ý Vũ Nhi. Có điều Vũ Nhi, nếu phụ hoàng đồng ý con rồi, thì con không thể sửa lại, con vẫn đồng ý sao? Sau này con muốn hối hận cũng không có cơ hội."
"Con đồng ý!" Nghiêm Vũ kiên định.
Lần nói chuyện này của hai cha con không có ai biết, ai cũng không ngờ, trước kia ngôi vị hoàng đế được mọi người đổ xô tới, vậy mà Nghiêm Vũ vứt bỏ như giày dép.
Mỗi người đều có gặp gỡ của mình.
Cảnh đế bởi vì toàn bộ chuyện đi từng bước một đến hôm nay, yêu Tịch Nguyệt, chán ghét mà vứt bỏ phi tần hậu cung, chán ghét mà vứt bỏ trái ôm phải ấp, cho nên, hắn bỏ phế hậu cung, tình nguyện chỉ bảo vệ một mình Tịch Nguyệt.
Bởi vì thấy nhiều nữ tử hậu cung này tính toán lẫn nhau, thậm chí ngay cả người thân cũng không bỏ qua, Nghiêm Vũ cũng sinh ra chán nản sâu sắc, hôm nay, đối với ngôi vị hoàng đế rất nhiều người mong đợi này, hắn kính nhi viễn chi (kính sợ tránh xa), không có một chút hứng thú.
Có lẽ làm một người bình thường mới là tốt nhất!
Cuộc sống thường thường như thế, luôn là mong đợi thứ mình không có.
Từ nơi Nghiêm Vũ lấy được câu trả lời khẳng định, cuối cùng Cảnh đế xử lý Phó Cẩn Dao.
Có điều cũng không có nhốt vào Phong Nhân tháp giống như xử lý Bạch Du Nhiên vậy.
Ngược lại là một ly rượu độc, ban cho nàng cái chết.
Về phần Phó gia, Cảnh đế một câu nói cũng không nói.
Chẳng qua là vào cùng ngày Phó Cẩn Dao được ban cho rượu độc bỏ mình ấy, trong triều đình Phó tướng xin từ chức.
Ông giống như lập tức già đi rất nhiều tuổi.
Mà Phó tướng lại nói là, chính là bởi vì ông dạy con gái không nghiêm, mới có kết quả như thế, ông chết muôn lần khó chối tội này.
Thật ra thì mọi người cũng đều hiểu, môi hở răng lạnh, một đứa con gái hại chết một đứa con gái khác, đây là khó xử như thế nào.
Cảnh đế cũng không nói thêm một câu lời trách cứ, không chỉ có như thế, còn lệnh Phó Cẩn Du tạm thay vị trí Phó tướng.
Lúc này rốt cuộc mọi người mới thấy rõ.
Một phi tử được cưng chiều hay không, quả thật không có quan hệ với tiền triều.
Phó Cẩn Du và Cảnh đế là một Đế Sư dạy dỗ, từ đầu đến cuối đều là lý lẽ suy nghĩ giống nhau, chính kiến giống nhau. Cũng chính là vì vậy, dù cho Phó gia như thế nào, cũng có thể sừng sững không ngã.
Cho dù nữ tử Phó gia phạm vào bao nhiêu lỗi, vinh hoa phú quý của Phó gia cũng không phải là nữ tử mang đến.
Phó tướng xin từ chức, hoàng thượng lại coi trọng Phó Cẩn Du.
Nữ tử Phó gia đâm vua, không dính líu đến mỗi người Phó gia, đây chính là chính trị.
Hoàng thượng không phải là nhằm vào thế gia, mà là đang bỏ đi phái bảo thủ trong triều đình, mà hắn cần là rất nhiều người có kiến thức chính kiến tương đồng với hắn.
Lúc này Văn Võ Bá Quan rốt cuộc lại yên lòng, không chỉ có yên tâm, ngược lại cảm thấy tốt hơn, không có những giả dối kia, chỉ cần có năng lực là được chức vị cao, vậy có gì không tốt chứ?
Cũng chỉ có như vậy, Nam Thấm mới có thể càng thêm rực rỡ hẳn lên, càng thêm phát triển phồn thịnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khí Nam Thấm này không chỉ không bởi vì bố cục triều đình hậu cung mà nản lòng, ngược lại càng thêm dâng cao lên.
Nhưng đúng vào đêm Phó tướng xin từ chức ấy, một ly rượu độc kết thúc tánh mạng của ông.
Cũng không phải là hoàng thượng, mà là tự vẫn.
Di ngôn của Phó tướng chỉ có một câu, cuối cùng ta có thể đi theo nàng rồi, chỉ mong, ta không để cho nàng chờ quá lâu.
Trừ Phó Cẩn Du, không có ai biết chân tướng chuyện này, càng thêm không biết, rốt cuộc "Nàng" này là người nào.
Mà đang ở thâm cung, Cảnh đế thở dài một tiếng.
Người khác không biết, thế nhưng hắn đã biết.
Chuyện tình cảm, trang ## bubble cuối cùng khó nói ai đúng ai sai!
Phụ hoàng thích mẫu hậu, đồng thời cũng vì ngăn cản Phó Uẩn Duệ, cho nên không ngừng gây nên hiểu lầm của hai người.
Phó phu nhân vì lấy được Phó tướng, tính toán hãm hại, nhưng cuối cùng vẫn đã lỡ tính mạng Khanh Khanh.
Lúc này, Cảnh đế lại cảm thấy, Nguyệt Nhi có thể thích hắn, có thể có tình cảm chân thành đối với hắn, đó là tồn tại tốt đẹp dường nào.
Ít nhất, hai người bọn họ cũng không có bất cứ tiếc nuối nào.
Người mình yêu cũng yêu mình, đây mới là hạnh phúc.
Nghĩ đến Tịch Nguyệt, Cảnh đế đứng dậy, lúc này, hắn lại rất muốn gặp nàng.
Bước nhanh đi tới nơi ở của Tịch Nguyệt, hôm nay hậu cung cực kỳ vắng lạnh, nhưng chính là phần vắng lạnh này, Cảnh đế lại cảm thấy một lúc yên bình.
Không chỉ là bên ngoài, mà còn là trái tim.
Nghe nói Cảnh đế đến, Tịch Nguyệt vội vàng nghênh đón ở cửa ra vào.
Cảnh đế sẳng giọng: " Nha đầu nàng đó, hôm nay đã lập thu, sao cứ đứng ở cửa như vậy, nếu là cảm lạnh thì làm sao mới tốt?"
Nha đầu này, ngay cả cái áo khoác cũng không chịu khoác.
Tịch Nguyệt còn lâu mới để ý tới lời của hắn, cười phản bác: "Nơi nào sẽ cảm lạnh, nắng gắt cuối thu, nắng gắt cuối thu, vào thu còn có thể nóng rất lâu đấy. Thiếp nào có dễ bệnh như vậy."
Tuy là nàng nói như vậy, nhưng được hắn quan tâm luôn là vui mừng, lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.
Cảnh đế không kềm chế được, ấn xuống một cái hôn ở khóe miệng của nàng.
Hai người ngọt ngào đến cực điểm.
"Vai hoàng thượng sao rồi?" Tịch Nguyệt kéo cánh tay của hắn, hỏi.
Cảnh đế biết là Tịch Nguyệt cực kỳ để ý vết thương của hắn.
"Không sao, mỗi ngày cứ theo lẽ thường thay thuốc bôi thuốc, Thái Y Viện nhiều người tài như vậy, trẫm không có trở ngại. Cho dù không nói những thứ này, y thuật Thúy Văn đúng là cũng có thể tin cậy."
Tịch Nguyệt cười hả hê: "Dĩ nhiên là có thể tin cậy, cũng không nhìn một chút, nàng là đồ đệ của người nào."
Cảnh đế đã sớm đoán được, Thúy Văn tất nhiên không phải tự học, nếu thật sự như thế, đó chính là kỳ tài khó gặp trong thiên hạ.
Tự học lại có thể sánh vai với thái y của Thái Y Viện, Cảnh đế không ngốc, hắn không nói là bởi vì Thúy Văn là người trong cung Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt không nói, hắn sẽ không nói.
Giống như với Quả Nhi, Tịch Nguyệt biết Quả Nhi là người của hắn. Nhưng hắn không nói gì nhiều, Tịch Nguyệt cũng không nói.
Hôm nay thấy nàng cũng không kiêng dè, Cảnh đế cười hỏi: "Vậy, Nguyệt Nhi có nên nói cho trẫm biết Thúy Văn là đồ đệ của ai hay không đây?"
Lúc này Cảnh đế lại mơ hồ có một loại ý tưởng.
"Hoàng thượng đoán không được sao?" Tịch Nguyệt liếc hắn.
Cảnh đế thấy nàng như thế, cười ha ha: "Trẫm đoán, người nọ là Vạn Phu Nhân."
Nếu như không biết Vạn Phu Nhân y thuật siêu quần, hắn sẽ đoán người kia là Vạn đại nhân, nhưng hôm nay, hắn cho rằng là Vạn Phu Nhân.
Tịch Nguyệt cười: "Hoàng thượng quả nhiên thông minh, có điều hoàng thượng nhất định là không biết một điểm nữa."
"Hả?" Cảnh đế nhìn nàng, đợi nàng nói chuyện.
Tịch Nguyệt dứt lời khẽ hất cằm lên. Bộ dáng kiêu ngạo đầy mặt.
Nắm cả eo của nàng, Cảnh đế dịu dàng săn sóc: "Vậy van cầu hoàng hậu nương nương nói cho tiểu nhân, tiểu nhân không biết đâu!"
Nói chuyện như vậy, chọc cho Tịch Nguyệt cười khanh khách, càng là không thể ngừng lại.
Hả hê liếc Cảnh đế một cái, Tịch Nguyệt chọt mặt của hắn: "Thúy Văn không phải là người bình thường đâu, nàng là sư tỷ của Đương Kim hoàng hậu nương nương."
Cảnh đế kinh ngạc trong nháy mắt, nhìn Tịch Nguyệt, lại cũng cười lớn lên.
Tịch Nguyệt có chút mê mang nụ cười của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Cảnh đế càng là cười ra nước mắt.
"Sư tỷ, sư tỷ? Bảo bối thân ái nhất của ta, nàng nói là, nàng cũng là đồ đệ của Vạn Phu Nhân sao?"
Tịch Nguyệt xem sách thuốc cả ngày, lúc đầu Cảnh đế cũng từng nghi ngờ là nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng theo thời gian trôi qua, Cảnh đế nhìn ra y thuật Tịch Nguyệt là thế nào, vậy căn bản là không có, đây cũng chính là nguyên nhân hắn càng thêm tin tưởng nàng.
Tịch Nguyệt thấy hắn chê cười mình, chu mỏ nhéo hắn mấy cái: "Tại sao thiếp lại không thể là đồ đệ của Vạn Phu Nhân? Chẳng qua là thiếp chỉ học không được bao lâu thì vào cung, tư chất cũng không phải là rất tốt, cho nên mới như hôm nay vậy."
Cảnh đế cười xoa đầu của nàng.
"Nguyệt Nhi của ta là thông minh nhất, sau này nếu nàng thích, cũng có thể tuyên Vạn Phu Nhân vào cung dạy nàng."
Có điều lúc này Tịch Nguyệt lại kiên định lắc đầu.
"Không, thật ra thì thiếp vốn cũng không thích như vậy, *d&d#l@q^d<.com> nếu không cũng không đến nỗi học thành như vậy. Cho nên lúc đầu học tập với Vạn Phu Nhân, cũng chỉ là lo lắng đối với thâm cung thôi."
Ánh mắt nàng trong suốt, Cảnh đế làm sao không hiểu.
Hôm nay cho dù là hắn cũng thừa nhận, thâm cung này quả nhiên là chỗ ăn thịt người không nháy mắt.
Hai người tới nội thất, Cảnh đế trái lo phải nghĩ, mở miệng: "Bạch Du Nhiên không có ở đây, nhưng Ninh Nhi cũng không thể lại lớn lên như vậy, tuy rằng nó cũng có không ít lỗi, nhưng cuối cùng là trẻ con, hơn nữa còn là con của ta. Ta muốn đón Chu Vũ Ngưng ở quốc tự trở về chăm sóc nó, nàng thấy có được không?"
Bạch Du Nhiên đi Phong Nhân tháp ba ngày thì chết, tự vẫn bỏ mình.
Kết cục này Cảnh đế cũng không bất ngờ, nhưng Ninh Nhi cuối cùng là con của hắn.
Tịch Nguyệt trầm mặc một lúc, nhìn thẳng Cảnh đế: "Được! Người nói cái gì cũng được!"
Thật ra thì Cảnh đế dĩ nhiên là hiểu, trong tất cả phi tần, thích hợp nuôi Nghiêm Ninh nhất cũng không phải là Chu Vũ Ngưng, mà là Phó Cẩn Nghiên, nhưng mà hắn lại không nghĩ như thế.
Cuối cùng thì Phó Cẩn Nghiên quá mức thông minh.
Hắn không muốn có một chút tiền đánh cuộc.
Cũng sẽ không để những đứa bé khác có một chút nhân tố không ổn định.
Có lẽ hắn không thể từ bỏ đứa con trai này của mình, nhưng mà không nhất định sẽ để cho Nghiêm Ninh thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Trước đó vài ngày Nghiêm Ninh đã tỉnh lại, có điều lại mất đi tất cả trí nhớ.
Cảnh đế không thể nói là tốt hay là không tốt.
Không cẩn thận nhìn kỹ, đứa nhỏ này nhất định không phải là giả vờ, có lẽ ông trời đối với mỗi người đều là công bằng đi.
Tính tình Chu Vũ Ngưng nhất định có thể làm tốt một mẫu thân.
Nếu nàng có thể xuất gia, đương nhiên cũng có thể hoàn tục vì đứa bé vô tội.
Cảnh đế không đoán sai, mặc dù Chu Vũ Ngưng đã cắt tóc làm ni, nhưng lại thật sự hoàn tục vì Nghiêm Ninh.
Hậu cung Nam Thấm, trừ hoàng hậu nương nương chuyên sủng Tiêu Phòng, cũng chỉ có một mình Lệ Phi.
Ngày đó Chu Vũ Ngưng hồi cung lần nữa, nhìn Thẩm Tịch Nguyệt nghênh đón nàng ở cửa, cuối cùng rơi nước mắt.
Cuộc sống gặp gỡ, thường thường như thế, đời này, làm sao nàng cũng không ngờ còn có thể có một đứa con trai thuộc về mình.
Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt trước mắt, Chu Vũ Ngưng vừa khóc vừa cười.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Tỷ tỷ mau dậy đi."
Thị phi trong hậu cung này cuối cùng ngừng lại, sau này, không còn có tranh thủ tình cảm, cũng không còn có tính toán.
Hôm nay đã là ngày mùa thu, hai người tản bộ tới trong ngự hoa viên.
Nhìn vẫn là Ngự Hoa Viên phồn hoa rực rỡ như cũ.
Chu Vũ Ngưng cảm khái: "Thế nào cũng không thể nghĩ đến, lúc này đi tới cuối cùng lại là tình cảnh như vậy, mà hoàng cung lại cũng chỉ có hai người chúng ta."
Tịch Nguyệt cũng là một hồi bừng tỉnh giấc mộng.
Chỉ là nhìn mấy đứa bé hoạt bát phía xa, Tịch Nguyệt nâng lên khuôn mặt tươi cười ấm áp.
"Ta thì đã được toại nguyện. Tỷ tỷ thì sao?"
Chu Vũ Ngưng cũng cười: "Hoàng thượng nói, cả một đời, Tam hoàng tử cũng sẽ không biết ta không phải mẹ đẻ của cậu."
Nói như thế, hai người bèn nhìn nhau cười.
Như vậy dù là đối với Chu Vũ Ngưng hay là đối với Nghiêm Ninh đều là cực tốt.
Tuy rằng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhưng mà Tịch Nguyệt rất tin tưởng, nếu Cảnh đế nói được, tất nhiên làm đựơc.
"Thân thể hắn còn yếu, về sau tỷ tỷ có thể dẫn hắn tới đây chơi với mấy người bọn nhỏ, đứa bé luôn phải ở chung một chỗ với đứa bé mới là sung sướng. Lúc nào cũng nhốt lại thì sẽ càng lầm lì. Như vậy chưa chắc là một chuyện tốt."
Chính là vì Bạch Du Nhiên như thế, mới thiếu chút nữa làm hại Nghiêm Ninh.
Chu Vũ Ngưng gật đầu.
Hai người mắt nhìn mấy đứa bé, suy nghĩ bay xa.
Có lẽ cuộc đời của nàng có thật nhiều nhấp nhô, 0di33xn0dafnl330fys0doon nhưng kiếp trước nàng đã dùng xong hết thảy bất hạnh của mình rồi, cho nên đời này, ông trời đối xử với nàng cực tốt.
Cho nàng rất nhiều thứ nàng mong muốn, thậm chí là không dám muốn.
Thái hậu thật lòng thương yêu, hoàng thượng chân thành quyến luyến, Thẩm gia yên ổn, đứa bé hoạt bát, thậm chí còn có bằng hữu (bạn) như Chu Vũ Ngưng vậy.
Cho dù nàng cho rằng Lục vương gia là nhân tố không ổn định, cũng vào lúc nàng phong hậu và hoàng thượng bỏ hoang hậu cung đã ủng hộ cho nàng kiên định nhất!
Hắn nói, hắn từng đồng ý một vị cố nhân, phải chăm sóc mình thật tốt.
Tịch Nguyệt biết, đó là mẫu thân của nàng.
Mẫu thân......
Cuộc đời của nàng, quanh đi quẩn lại, cuối cùng viên mãn.
Đêm khuya.
Tịch Nguyệt ngủ đến vô cùng không yên ổn.
Trong mơ của nàng sương mù lượn lờ.
Tịch Nguyệt đi ở trong tầng mây, làm sao cũng không đi tới cuối, thậm chí nàng không hiểu, tại sao mình lại đi ở chỗ này.
"Có ai không? Có ai không? Nơi này là nơi nào?" Nàng hô to, cũng không có người đáp lại.
Vừa chợt bừng tỉnh.
Nàng lại đi tới một nội thất cực kỳ yên tĩnh, mà nội thất này cũng là sương mù lượn lờ như thế.
Tịch Nguyệt nhíu mày.
Người quỳ ở nơi đó cầu nguyện kia là..... Là mẫu thân?
Bộ dáng mẫu thân trong trí nhớ của nàng......
"Mẫu thân......"
Nữ tử quay đầu lại, thấy là nàng, nở nụ cười.
"Nguyệt Nhi ——"
Chính là khuôn mặt tươi cười của mẫu thân trong trí nhớ.
"Mẫu thân ——" Tịch Nguyệt nhào tới, ôm chặt lấy mẫu thân của mình, cực vui mà khóc.
Mà mẫu thân của nàng vẫn ôm nàng như vậy, nói thầm: "Nguyệt Nhi sống tốt không?"
Tịch Nguyệt gật đầu, nặng nề gật đầu, nàng rất tốt, rất tốt.
"Con vất vả rồi."
Tịch Nguyệt lắc đầu. Không thể nói một câu.
"Nguyệt Nhi sẽ hạnh phúc, Nguyệt Nhi là một cô nương tốt, con nên đạt được hạnh phúc, nương thật vui mừng, vui mừng Nguyệt Nhi có thể bảo vệ người nhà, không chỉ là Thẩm gia, còn có Nhạc gia, con bảo vệ mỗi người. Cho nên, vậy thì con có thể đạt được hạnh phúc."
"Mẫu thân ——" Đôi mắt Tịch Nguyệt đẫm lệ mông lung nhìn mẫu thân của mình.
Mẫu thân vẫn là bộ dạng khi còn bé kia, không thấy già chút nào.
Đúng vậy, Đúng vậy, đây là một giấc mơ, trong mơ làm sao mẫu thân sẽ già chứ?
"Mẫu thân, Nguyệt Nhi rất cố gắng, hoàng thượng đối đãi với con rất tốt, Thái hậu đối đãi với con rất tốt, thậm chí ngay cả Lục vương gia cũng không có hại con. Nương, tuy là sống lại đến nay, con vẫn luôn cảm thấy mệt lắm, nhưng mà, con thật là vui mừng, thật là vui mừng tự con vẫn đang luôn kiên trì, vẫn luôn ở đây. Nương, con rất nhớ người, rất nhớ người ——"
Nhạc Khuynh Thành ôm con gái của mình, giống như nàng vẫn còn là nàng khi còn bé kia.
"Mặc dù Nguyệt Nhi mệt chết đi, nhưng Nguyệt Nhi vẫn biểu hiện rất tốt. Mẫu thân tin tưởng, Nguyệt Nhi sẽ hạnh phúc. Chỉ cần con nắm thật chặt thứ mình muốn, vậy thì nhất định có thể đạt được hạnh phúc."
"Nguyệt Nhi, thấy con hạnh phúc, thấy Thẩm gia, Nhạc gia yên ổn, mẫu thân yên tâm rồi. Các ngươi đều sẽ hạnh phúc! Nhớ, con vĩnh viễn đều là đứa con gái khiến mẫu thân tự hào."
"Mẫu thân, mẫu thân ——" Nhạc Khuynh Thành bỗng nhiên không thấy.
Tịch Nguyệt mê mang tìm bốn phía.
"Mẫu thân, mẫu thân ——"
"Con phải hạnh phúc!" Âm thanh này hình như là từ phía trên truyền đến.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng tỉnh lại đi, Nguyệt Nhi ——" Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt không ngừng đưa tay nắm lung tung mọi nơi, kêu "Mẫu thân".
Bèn tranh thủ lay nàng tỉnh.
Mà lúc này Tịch Nguyệt đã rơi nước mắt đầy mặt.
Nhìn Cảnh đế, lại nhìn Phượng Tê cung quen thuộc này, nàng lập tức nhào ngay tới trong ngực Cảnh đế.
"Hoàng thượng, hoàng thượng,trang@dđlqđ@bubble editor thiếp mơ thấy nương thiếp rồi, thiếp mơ thấy nương thiếp —— bà nói, nhìn thấy thiếp hạnh phúc, bà yên tâm rồi. Bà nói, thiếp là đứa con gái bà tự hào. Hoàng thượng, thiếp mơ thấy nương thiếp ——"
Tịch Nguyệt nói năng lộn xộn lôi kéo vạt áo Cảnh đế nói thầm.
Cảnh đế trấn an ôm nàng trong ngực an ủi.
Tuy cảm thấy Nhạc Khuynh Thành thật là quá mức tà môn, có điều Cảnh đế biết, bà tà môn nữa cũng không có quan hệ.
"Rất tốt, Nguyệt Nhi nên vui mừng. Tại sao lại khóc chứ. Đừng khóc, ngoan, không làm cho trẫm càng đau lòng hơn, có được hay không?"
Tịch Nguyệt gật đầu: "Ừ, tốt! Hoàng thượng, thiếp sẽ hạnh phúc, có đúng hay không?"
"Ừ, ta yêu nàng, Nguyệt Nhi của ta sẽ hạnh phúc!"
Cảnh đế trầm thấp nói.
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương