Ký Sự Hậu Cung
Chương 209
Editor: Anh Thơ.
Cảnh Đế thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, Lục Vương gia giết người không do dự, mọi chuyện chính là xác định như vậy.
Bất luận là có bao nhiêu người bảo thủ không chịu thay đổi nhưng mà thấy người bên trên như vậy thì cũng không dám nhiều lời.
Chến không đáng sợ nhưng chết rồi mà gia tộc vẫn còn phải hổ thẹn thì đó chính là vô cùng đáng sợ.
Không có gia tộc lớn nào mà lại không có những việc xấu xa ngấm ngầm. Cho dù không có thì chỉ cần Hoàng Thượng nói có thì người ngoài không dám nhiều lời một câu, dân chúng cũng không cần biết chuyện kia có phải sự thật hay không. Nếu như chết rồi mà còn bị hắn nước đục thì đúng là làm cho liệt tổ liệt tông thất vọng.
Lục Vương gia Nghiêm Liệt không ở lại lâu, sau khi bãi triều đã lập tức rời đi, Cảnh Đế cũng không giữ hắn lại.
Giống như là hắn chưa từng tới, cũng chưa từng làm chuyện gì.
Chuyện khi lâm triều còn chưa truyền đến tai mọi người thì Cảnh Đế đã lệnh cho Lai Hỷ soạn Thánh chỉ chiếu cáo hậu cung.
Mọi người đều không ngờ Hoàng Thượng vậy mà lại giải tán hậu cung, những nữ tử trong hậu cung chưa thị tẩm cũng không nhiều lắm, nghe nói có thể về nhà gả cho người khác thì tất cả mọi người đều mờ mịt.
Đương nhiên là ở trong cung lẽ tốt hơn nhưng mà đó là đối với mọi người.
Nếu như Hoàng Thượng đã muốn giải tán thì đương nhiên là về nhà sẽ tốt hơn.
Lúc này Trương Lan càng cảm thấy may mắn vì mình chưa được thị tẩm.
Vì nàng là người có phân vị cao nhất trong số những người chưa được thị tẩm nên những người khác đều đi qua hỏi ý kiến.
Mục tiêu của Trương Lan cực kỳ rõ ràng, về nhà gả cho người khác.
Nếu như Hoàng Thượng đã nói là sẽ cho đồ cưới, còn coi các nàng là muội muội để gả ra ngoài thì vì sao các nàng lại muốn lưu lại chứ. Bất luận là làm nữ quan hay vào Quốc tự xuất gia thì bọn họ đều không muốn.
Nữ quan này không phải ai muốn cũng có thể làm, Hoàng Thượng nói rất rõ ràng, người hắn cho là có năng lực thì mới có thể làm nữ quan.
Trương Lan cảm thấy bản thân tập võ còn được nhưng nếu như luận về tâm kế thì nàng không thích hợp làm nữ quan.
Tuy rằng không biết vì sao Thẩm Hoàng hậu lại đối xử với nàng xem như không tồi nhưng lúc này nàng vô cùng vui mừng vì phần đối xử tử tế này. Trương Lan không ngốc, chính vì phần đối xử tử tế này của Thẩm Hoàng hậu nên cuối cùng Cảnh Đế cũng không sủng hạnh nàng.
Cũng vì vậy nên nàng mới còn một con đường lui.
Người khác đương nhiên cũng sợ đây chỉ là một nước cờ của Hoàng Thượng, nếu như thực sự nguyện ý gả cho người khác thì có thể bị ban chết hay không?
Dù sao các nàng đã từng là nữ nhân của Hoàng Thượng.
Nhưng mà Trương Lan mặc kệ những điều này, nàng là người đầu tiên đi gặp Hoàng Thượng, cũng là người đầu tiên yêu cầu được về nhà gả cho người khác, thậm chí nàng không hề thương lượng với người nhà đã quyết định như vậy.
Không phải là nàng không sợ nhưng nghĩ đến Thẩm Hoàng hậu thì nàng lại cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy.
Qủa nhiên, Cảnh Đế có vài phần tán thưởng đối với sự thức thời của nàng.
Cũng không biết Cảnh Đế nghĩ thế nào lại trực tiếp cho phép Trương Lan về nhà, không chỉ về nhà mà còn phong nàng làm Minh Châu quận chúa.
Một viên đá làm dậy lên tầng sống, không ai ngờ chuyện lại như vậy.
Ngay cả Trương gia cũng không dám tưởng tượng Trương Lan lại có thể có được vinh dự đặc biệt này.
Vì Trương Lan đã thuận theo nên tất cả những nử tử chưa thị tẩm trong cung đều chọn về nhà, đương nhiên những người khác cũng không được phong, có thể thấy thấy người đầu tiên bước ra luôn không giống người khác.
Phó Cẩn Nghiên cũng là người đầu tiên được phong làm nữ quan.
Những người khác cũng có mấy người được phong nhưng không nhiều.
Còn lại những cung phi khác đều đến quốc tự xuất gia làm ni cô.
Mà trong số đó cũng bao gồm cả Huệ phi Phó Cẩn Dao.
Trúc hiên.
Phó Cẩn Dao đập vỡ tất cả những đồ đạc có thể đập vỡ nàng không thể ngờ được mọi chuyện lại xảy ra như thế này, nàng vậy mà lại đi đến bước đường này, Hoàng Thượng vậy mà lại nhẫn tâm như thế.
"Hoàng Thượng hẳn sẽ không đối xử với ta như vậy, sẽ không. Đều là bọn họ giả truyền thánh chỉ, đều là bọn họ giả truyền thánh chỉ." Hơi thở của nàng dồn dập.
Vân Tuyết và Vân Lam đứng ở một bên không dám nhiều lời.
Lúc này còn ôm một tia ảo tưởng thì có ích gì chứ?
"Hoàng Thượng? Hoàng Thượng ở đâu?" Phó Cẩn Dao chất vấn mấy nha hoàn.
Vân Lam mở miệng: "Bẩm chủ tử, Hoàng Thượng ở Phượng Tê cung."
Phó Cẩn Dao tiếp tục đập đồ: "Không chết, vì sao nàng ta còn không chết? Bạch Du Nhiên là đồ ngu, vì sao không giết chết nàng ta? Uổng phí nhiều tâm tư của ta như vậy."
Nàng tức giận mắng nhưng mà Vân Tuyết và Vân Lam không ngừng kinh ngạc.
"Chủ tử cẩn thận tai vách mạch rừng, không thể nói bậy. Chuyện này không hề có liên quan gì đến chúng ta."
Bạch Tiệp dư đã bị đưa đến Phong Nhân Tháp, kia là nơi như thế nào chứ, chuyện này không ai nghi ngờ đến bọn họ mới tốt! Sao chủ tử còn có thể tự kéo nghi ngờ về mình như vậy chứ!
Đồ đạc bên trong đã bị Phó Cẩn Dao đập bể đến mức không còn gì, cuối cùng nàng ta đứng lên.
Sau khi thở dốc thì thay đổi sắc mặt: "Hầu hạ ta thay đồ, ta muốn đi gặp Hoàng Thượng."
Lúc này cũng không tự xưng là bản cung nữa rồi.
Nàng từ nhỏ đã ái mộ hắn, vì sao hắn không chịu đợi nàng? Vì sao không chịu thương nàng?
Thẩm Tịch Nguyệt, đều là tại Thẩm Tịch Nguyệt kia!
Phó Cẩn Dao vốn là người xinh đẹp lúc này cẩn thận ăn mặc lại càng xinh đẹp như hoa.
Mang theo hai đại nha hoàn tới Phượng Tê Cung cầu kiến.
Lúc này Cảnh Đế đang ngồi trước giường Tịch Nguyệt nỉ non kể cho nàng những biến hóa trong cung này.
Lai Hỷ bước vào: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huệ phi nương nương cầu kiến."
Mặc dù là Phó Cẩn Dao không đến tìm hắn thì hắn cũng muốn gặp Phó Cẩn Dao một lần, nghe thấy nàng ta đến đây thì Cảnh Đế cũng không hề bất ngờ.
"Cho nàng ta vào đi."
Cũng không kiêng kị Tịch Nguyệt, thực ra Cảnh Đế biết khi Bạch Du Nhiên bị giam những lời khai của nàng ta đều là nửa thật nửa giả, những mà những chuyện nàng ta khai về Huệ phi chưa hẳn đã là giả. Cũng vì vây mà hắn nghiêm hình tra khảo cung nhân trong cung của Bạch Du Nhiên một trận, quả nhiên là biết được Huệ phi đã thu mua nàng ta, cố ý nói lời kích động Bạch Du Nhiên.
Đối với Huệ phi hắn, hắn không định bỏ qua, đúng lúc nàng ta đến đây.
"Nguyệt Nhi, chuyện hại chết đứa bé nàng ta cũng có phần. Thực ra nàng biết không, chết không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là lòng tin bị hủy hoại." Nụ cười của Cảnh Đế âm lãnh đến dọa người.
Nhưng vậy mà Tịch Nguyệt lại không hề có chút phản ứng nào.
Phó Cẩn Dao không rõ vì sao Hoàng Thượng lại muốn triệu kiến nàng ta ở trong tẩm cung của Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà cũng đúng ý nàng ta.
Trong phòng không có người ngoài, ngoại trừ Cảnh Đế và Tịch Nguyệt thì cũng chỉ có một Phó Cẩn Dao.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng." Phó Cẩn Dao quỳ xuống thỉnh an.
Cảnh Đế nhìn nàng, cười nói: "Đứng lên đi."
Đứng lên đi. Đây là một lần thỉnh an cuối cùng cũng là một lần gọi đứng lên cuối cùng.
Hai người đối diện, Cảnh Đế cười.
Phó Cẩn Dao giống như bị mê hoặc, thì thào tự nói: "Hoàng Thượng cười rộ lên thật là đẹp mắt!"
"Hả....?" Cảnh Đế nhíu mày nhìn Phó Cẩn Dao.
"Từ lúc nô tỳ rất nhỏ đã biết Hoàng Thượng là đẹp mắt nhất. Trên đời này không có ai anh tuấn hơn người." Phó Cẩn Dao si ngốc nhìn Cảnh Đế, nói ra sự ái mộ của mình.
"Lần đâu tiên gặp người, người tới Phó gia của chúng ta gặp mặt tỷ tỷ. Lúc đó người mỉm cười với ta, ta đã biết bản ta cả đời này đều nhất định trầm luân vì người rồi."
Giọng điệu của Cảnh Đế không hề gợn sóng: "Lần đầu trẫm gặp ngươi, ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ."
"Đúng vậy, khi đó tuổi ta còn nhỏ nhưng ta đã biết, biết bản thân rất yêu người. Ta muốn được giống như tỷ tỷ, mỗi ngày ở bên cạnh người, muốn người dùng nụ cười đó nhìn ta cả đời."
Cảnh Đế cười lạnh: "Còn nhỏ tuổi đã tư xuân, Phó gia các ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao? Nhưng mà nói ra cũng thực buồn cười, tỷ tỷ và ca ca của ngươi đều rất giống phụ thân ngươi. Chỉ có ngươi không giống một chút nào, lại khiến cho người ta chán ghét giống như mẫu thân ngươi."
Có lẽ là lời nói của Cảnh Đế kích thích Phó Cẩn Dao, nàng ta trừng măt, rơi lệ nhìn Cảnh Đế: "Hoàng Thượng vì sao lại nói nô tỳ như vậy, vì sao? Ta yêu người nhiều thế nào, trong cung này không có ai yêu người nhiều hơn ta, vì sao người không tin ta! Người chỉ biết tin những hồ ly tinh đó, các nàng không có ai tốt cả. Nhiều năm như vậy người vẫn không nhìn ta sao. Giữa những nữ nhân trong cung chỉ có một người tốt, chủ có một người! Chỉ có ta, chỉ có ta một lòng vì người. Yên lặng đừng sau lưng người, chỉ hy vọng người nhìn ta nhiều một chút, yêu ta nhiều một chút."
"Yêu? Phó Cẩn Dao, nói nói đến tình yêu không cảm thấy rẻ mạt sao? Ngươi có tình yêu sao?" Cảnh Đế hừ lạnh.
"Hoàng Thượng không tin nô tì? Chẳng lẽ người muốn nô tì móc tim ra cho người xem sao?"
Thấy Cảnh Đế không có phản ứng, Phó Cẩn Dao tiếp tục mở miệng: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không nghĩ tới những gì nô tì đã làm vì người? Thậm chí ngay cả đứa bé nô tì cũng đã mất đi."
Nàng ta khóc lớn.
Không nhắc tới đứa bé kia còn tốt, nhắc tới đứa bé, Cảnh Đế cười lạnh: "Phó Cẩn Dao, ngươi thật nực cười. Ngươi nói những gì đã làm vì ta? Ngươi đã làm cái gì chứ? Ngoại trừ gây thêm phiền não cho trẫm thì từ trước đến nay ngươi không hề làm được một chuyện gì đáng tin cả. Lại còn nói đến đứa bé, ngươi còn có mặt mũi nhắc đến nó sao? Ngươi thực sự cho rằng trẫm là kẻ ngốc? Ngươi thực sự cho rằng trẫm không biết gì hết? Đứa bé kia, đứa bé kia thực sự là do Đức phi hại sao? Vì tranh giành tình cảm, vì lật đổ Đức phi, chính ngươi nên biết mình đã làm cái gì."
Nghe Cảnh Đế nói vậy, cả người Phó Cẩn Dao đều chấn động, nàng ta thực sự không ngờ, có thể nào cũng không ngờ Cảnh Đế vậy mà lại biết.
"Là ai, là ai bán đứng ta? Vân Lam? Vân Tuyết?"
Cảnh Đế nhìn dáng vẻ này của nàng ta nào có một chút phong phạm của tiểu thư khuê các.
"Là ai thì quan trọng sao? Không có ai, không có ai bán đứng ngươi, lúc ngươi tính kế trẫm đã biết rồi, Thái Hậu cũng biết. Chúng ta không nói ra chính là muốn nhìn xem nữ tử ác độc như ngươi có thể thực sự nhẫn thâm giết con của mình hay không."
Nghe thấy lời nói ấy, Phó Cẩn Dao khóc lóc giải thích: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người nghe ta nói. Ta cũng không muốn như vậy, ta cũng không muốn, nếu như người biết chuyện này thì cũng biết đứa bé này không thể giữ được, nó quá yêu ớt, thái y nói căn bản là không giữ được. Nếu như vậy ta cũng không thể không suy tính nhiều một chút, không phải là ta không muốn nó. Bao nhiêu đêm nằm mơ ta đều giật mình tỉnh dậy, nói là đứa bé mà ta tâm tâm niệm niệm, người không biết sao, ta muốn sinh cho người một đứa bé đến mức nào. Ta cũng muốn đến phát điên rồi."
Cảnh Đế nhìn biểu tình của nàng ta, đột nhiên bật cười, đứng dậy đi tới cạnh nàng ta, vuốt ve gương mặt nàng ta. Phó Cẩn Dao thấy Cảnh Đế như vậy thì dùng đôi má dán vào bàn tay Cảnh Đế.
Ánh mắt có chút mê ly nhìn Cảnh Đế, thì thào: "Hoàng Thượng...."
"Huệ phi tốt của trẫm, ngươi đoán xem, vì sao ngươi vẫn không có thai chứ? Mặc dù có một thời gian thường xuyên được sủng hạnh nhưng ngươi vẫn không hề có dấu hiệu mang thai, vì sao lại vậy chứ?"
Cảnh Đế thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, Lục Vương gia giết người không do dự, mọi chuyện chính là xác định như vậy.
Bất luận là có bao nhiêu người bảo thủ không chịu thay đổi nhưng mà thấy người bên trên như vậy thì cũng không dám nhiều lời.
Chến không đáng sợ nhưng chết rồi mà gia tộc vẫn còn phải hổ thẹn thì đó chính là vô cùng đáng sợ.
Không có gia tộc lớn nào mà lại không có những việc xấu xa ngấm ngầm. Cho dù không có thì chỉ cần Hoàng Thượng nói có thì người ngoài không dám nhiều lời một câu, dân chúng cũng không cần biết chuyện kia có phải sự thật hay không. Nếu như chết rồi mà còn bị hắn nước đục thì đúng là làm cho liệt tổ liệt tông thất vọng.
Lục Vương gia Nghiêm Liệt không ở lại lâu, sau khi bãi triều đã lập tức rời đi, Cảnh Đế cũng không giữ hắn lại.
Giống như là hắn chưa từng tới, cũng chưa từng làm chuyện gì.
Chuyện khi lâm triều còn chưa truyền đến tai mọi người thì Cảnh Đế đã lệnh cho Lai Hỷ soạn Thánh chỉ chiếu cáo hậu cung.
Mọi người đều không ngờ Hoàng Thượng vậy mà lại giải tán hậu cung, những nữ tử trong hậu cung chưa thị tẩm cũng không nhiều lắm, nghe nói có thể về nhà gả cho người khác thì tất cả mọi người đều mờ mịt.
Đương nhiên là ở trong cung lẽ tốt hơn nhưng mà đó là đối với mọi người.
Nếu như Hoàng Thượng đã muốn giải tán thì đương nhiên là về nhà sẽ tốt hơn.
Lúc này Trương Lan càng cảm thấy may mắn vì mình chưa được thị tẩm.
Vì nàng là người có phân vị cao nhất trong số những người chưa được thị tẩm nên những người khác đều đi qua hỏi ý kiến.
Mục tiêu của Trương Lan cực kỳ rõ ràng, về nhà gả cho người khác.
Nếu như Hoàng Thượng đã nói là sẽ cho đồ cưới, còn coi các nàng là muội muội để gả ra ngoài thì vì sao các nàng lại muốn lưu lại chứ. Bất luận là làm nữ quan hay vào Quốc tự xuất gia thì bọn họ đều không muốn.
Nữ quan này không phải ai muốn cũng có thể làm, Hoàng Thượng nói rất rõ ràng, người hắn cho là có năng lực thì mới có thể làm nữ quan.
Trương Lan cảm thấy bản thân tập võ còn được nhưng nếu như luận về tâm kế thì nàng không thích hợp làm nữ quan.
Tuy rằng không biết vì sao Thẩm Hoàng hậu lại đối xử với nàng xem như không tồi nhưng lúc này nàng vô cùng vui mừng vì phần đối xử tử tế này. Trương Lan không ngốc, chính vì phần đối xử tử tế này của Thẩm Hoàng hậu nên cuối cùng Cảnh Đế cũng không sủng hạnh nàng.
Cũng vì vậy nên nàng mới còn một con đường lui.
Người khác đương nhiên cũng sợ đây chỉ là một nước cờ của Hoàng Thượng, nếu như thực sự nguyện ý gả cho người khác thì có thể bị ban chết hay không?
Dù sao các nàng đã từng là nữ nhân của Hoàng Thượng.
Nhưng mà Trương Lan mặc kệ những điều này, nàng là người đầu tiên đi gặp Hoàng Thượng, cũng là người đầu tiên yêu cầu được về nhà gả cho người khác, thậm chí nàng không hề thương lượng với người nhà đã quyết định như vậy.
Không phải là nàng không sợ nhưng nghĩ đến Thẩm Hoàng hậu thì nàng lại cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không làm như vậy.
Qủa nhiên, Cảnh Đế có vài phần tán thưởng đối với sự thức thời của nàng.
Cũng không biết Cảnh Đế nghĩ thế nào lại trực tiếp cho phép Trương Lan về nhà, không chỉ về nhà mà còn phong nàng làm Minh Châu quận chúa.
Một viên đá làm dậy lên tầng sống, không ai ngờ chuyện lại như vậy.
Ngay cả Trương gia cũng không dám tưởng tượng Trương Lan lại có thể có được vinh dự đặc biệt này.
Vì Trương Lan đã thuận theo nên tất cả những nử tử chưa thị tẩm trong cung đều chọn về nhà, đương nhiên những người khác cũng không được phong, có thể thấy thấy người đầu tiên bước ra luôn không giống người khác.
Phó Cẩn Nghiên cũng là người đầu tiên được phong làm nữ quan.
Những người khác cũng có mấy người được phong nhưng không nhiều.
Còn lại những cung phi khác đều đến quốc tự xuất gia làm ni cô.
Mà trong số đó cũng bao gồm cả Huệ phi Phó Cẩn Dao.
Trúc hiên.
Phó Cẩn Dao đập vỡ tất cả những đồ đạc có thể đập vỡ nàng không thể ngờ được mọi chuyện lại xảy ra như thế này, nàng vậy mà lại đi đến bước đường này, Hoàng Thượng vậy mà lại nhẫn tâm như thế.
"Hoàng Thượng hẳn sẽ không đối xử với ta như vậy, sẽ không. Đều là bọn họ giả truyền thánh chỉ, đều là bọn họ giả truyền thánh chỉ." Hơi thở của nàng dồn dập.
Vân Tuyết và Vân Lam đứng ở một bên không dám nhiều lời.
Lúc này còn ôm một tia ảo tưởng thì có ích gì chứ?
"Hoàng Thượng? Hoàng Thượng ở đâu?" Phó Cẩn Dao chất vấn mấy nha hoàn.
Vân Lam mở miệng: "Bẩm chủ tử, Hoàng Thượng ở Phượng Tê cung."
Phó Cẩn Dao tiếp tục đập đồ: "Không chết, vì sao nàng ta còn không chết? Bạch Du Nhiên là đồ ngu, vì sao không giết chết nàng ta? Uổng phí nhiều tâm tư của ta như vậy."
Nàng tức giận mắng nhưng mà Vân Tuyết và Vân Lam không ngừng kinh ngạc.
"Chủ tử cẩn thận tai vách mạch rừng, không thể nói bậy. Chuyện này không hề có liên quan gì đến chúng ta."
Bạch Tiệp dư đã bị đưa đến Phong Nhân Tháp, kia là nơi như thế nào chứ, chuyện này không ai nghi ngờ đến bọn họ mới tốt! Sao chủ tử còn có thể tự kéo nghi ngờ về mình như vậy chứ!
Đồ đạc bên trong đã bị Phó Cẩn Dao đập bể đến mức không còn gì, cuối cùng nàng ta đứng lên.
Sau khi thở dốc thì thay đổi sắc mặt: "Hầu hạ ta thay đồ, ta muốn đi gặp Hoàng Thượng."
Lúc này cũng không tự xưng là bản cung nữa rồi.
Nàng từ nhỏ đã ái mộ hắn, vì sao hắn không chịu đợi nàng? Vì sao không chịu thương nàng?
Thẩm Tịch Nguyệt, đều là tại Thẩm Tịch Nguyệt kia!
Phó Cẩn Dao vốn là người xinh đẹp lúc này cẩn thận ăn mặc lại càng xinh đẹp như hoa.
Mang theo hai đại nha hoàn tới Phượng Tê Cung cầu kiến.
Lúc này Cảnh Đế đang ngồi trước giường Tịch Nguyệt nỉ non kể cho nàng những biến hóa trong cung này.
Lai Hỷ bước vào: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Huệ phi nương nương cầu kiến."
Mặc dù là Phó Cẩn Dao không đến tìm hắn thì hắn cũng muốn gặp Phó Cẩn Dao một lần, nghe thấy nàng ta đến đây thì Cảnh Đế cũng không hề bất ngờ.
"Cho nàng ta vào đi."
Cũng không kiêng kị Tịch Nguyệt, thực ra Cảnh Đế biết khi Bạch Du Nhiên bị giam những lời khai của nàng ta đều là nửa thật nửa giả, những mà những chuyện nàng ta khai về Huệ phi chưa hẳn đã là giả. Cũng vì vây mà hắn nghiêm hình tra khảo cung nhân trong cung của Bạch Du Nhiên một trận, quả nhiên là biết được Huệ phi đã thu mua nàng ta, cố ý nói lời kích động Bạch Du Nhiên.
Đối với Huệ phi hắn, hắn không định bỏ qua, đúng lúc nàng ta đến đây.
"Nguyệt Nhi, chuyện hại chết đứa bé nàng ta cũng có phần. Thực ra nàng biết không, chết không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là lòng tin bị hủy hoại." Nụ cười của Cảnh Đế âm lãnh đến dọa người.
Nhưng vậy mà Tịch Nguyệt lại không hề có chút phản ứng nào.
Phó Cẩn Dao không rõ vì sao Hoàng Thượng lại muốn triệu kiến nàng ta ở trong tẩm cung của Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà cũng đúng ý nàng ta.
Trong phòng không có người ngoài, ngoại trừ Cảnh Đế và Tịch Nguyệt thì cũng chỉ có một Phó Cẩn Dao.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng." Phó Cẩn Dao quỳ xuống thỉnh an.
Cảnh Đế nhìn nàng, cười nói: "Đứng lên đi."
Đứng lên đi. Đây là một lần thỉnh an cuối cùng cũng là một lần gọi đứng lên cuối cùng.
Hai người đối diện, Cảnh Đế cười.
Phó Cẩn Dao giống như bị mê hoặc, thì thào tự nói: "Hoàng Thượng cười rộ lên thật là đẹp mắt!"
"Hả....?" Cảnh Đế nhíu mày nhìn Phó Cẩn Dao.
"Từ lúc nô tỳ rất nhỏ đã biết Hoàng Thượng là đẹp mắt nhất. Trên đời này không có ai anh tuấn hơn người." Phó Cẩn Dao si ngốc nhìn Cảnh Đế, nói ra sự ái mộ của mình.
"Lần đâu tiên gặp người, người tới Phó gia của chúng ta gặp mặt tỷ tỷ. Lúc đó người mỉm cười với ta, ta đã biết bản ta cả đời này đều nhất định trầm luân vì người rồi."
Giọng điệu của Cảnh Đế không hề gợn sóng: "Lần đầu trẫm gặp ngươi, ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ."
"Đúng vậy, khi đó tuổi ta còn nhỏ nhưng ta đã biết, biết bản thân rất yêu người. Ta muốn được giống như tỷ tỷ, mỗi ngày ở bên cạnh người, muốn người dùng nụ cười đó nhìn ta cả đời."
Cảnh Đế cười lạnh: "Còn nhỏ tuổi đã tư xuân, Phó gia các ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao? Nhưng mà nói ra cũng thực buồn cười, tỷ tỷ và ca ca của ngươi đều rất giống phụ thân ngươi. Chỉ có ngươi không giống một chút nào, lại khiến cho người ta chán ghét giống như mẫu thân ngươi."
Có lẽ là lời nói của Cảnh Đế kích thích Phó Cẩn Dao, nàng ta trừng măt, rơi lệ nhìn Cảnh Đế: "Hoàng Thượng vì sao lại nói nô tỳ như vậy, vì sao? Ta yêu người nhiều thế nào, trong cung này không có ai yêu người nhiều hơn ta, vì sao người không tin ta! Người chỉ biết tin những hồ ly tinh đó, các nàng không có ai tốt cả. Nhiều năm như vậy người vẫn không nhìn ta sao. Giữa những nữ nhân trong cung chỉ có một người tốt, chủ có một người! Chỉ có ta, chỉ có ta một lòng vì người. Yên lặng đừng sau lưng người, chỉ hy vọng người nhìn ta nhiều một chút, yêu ta nhiều một chút."
"Yêu? Phó Cẩn Dao, nói nói đến tình yêu không cảm thấy rẻ mạt sao? Ngươi có tình yêu sao?" Cảnh Đế hừ lạnh.
"Hoàng Thượng không tin nô tì? Chẳng lẽ người muốn nô tì móc tim ra cho người xem sao?"
Thấy Cảnh Đế không có phản ứng, Phó Cẩn Dao tiếp tục mở miệng: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không nghĩ tới những gì nô tì đã làm vì người? Thậm chí ngay cả đứa bé nô tì cũng đã mất đi."
Nàng ta khóc lớn.
Không nhắc tới đứa bé kia còn tốt, nhắc tới đứa bé, Cảnh Đế cười lạnh: "Phó Cẩn Dao, ngươi thật nực cười. Ngươi nói những gì đã làm vì ta? Ngươi đã làm cái gì chứ? Ngoại trừ gây thêm phiền não cho trẫm thì từ trước đến nay ngươi không hề làm được một chuyện gì đáng tin cả. Lại còn nói đến đứa bé, ngươi còn có mặt mũi nhắc đến nó sao? Ngươi thực sự cho rằng trẫm là kẻ ngốc? Ngươi thực sự cho rằng trẫm không biết gì hết? Đứa bé kia, đứa bé kia thực sự là do Đức phi hại sao? Vì tranh giành tình cảm, vì lật đổ Đức phi, chính ngươi nên biết mình đã làm cái gì."
Nghe Cảnh Đế nói vậy, cả người Phó Cẩn Dao đều chấn động, nàng ta thực sự không ngờ, có thể nào cũng không ngờ Cảnh Đế vậy mà lại biết.
"Là ai, là ai bán đứng ta? Vân Lam? Vân Tuyết?"
Cảnh Đế nhìn dáng vẻ này của nàng ta nào có một chút phong phạm của tiểu thư khuê các.
"Là ai thì quan trọng sao? Không có ai, không có ai bán đứng ngươi, lúc ngươi tính kế trẫm đã biết rồi, Thái Hậu cũng biết. Chúng ta không nói ra chính là muốn nhìn xem nữ tử ác độc như ngươi có thể thực sự nhẫn thâm giết con của mình hay không."
Nghe thấy lời nói ấy, Phó Cẩn Dao khóc lóc giải thích: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người nghe ta nói. Ta cũng không muốn như vậy, ta cũng không muốn, nếu như người biết chuyện này thì cũng biết đứa bé này không thể giữ được, nó quá yêu ớt, thái y nói căn bản là không giữ được. Nếu như vậy ta cũng không thể không suy tính nhiều một chút, không phải là ta không muốn nó. Bao nhiêu đêm nằm mơ ta đều giật mình tỉnh dậy, nói là đứa bé mà ta tâm tâm niệm niệm, người không biết sao, ta muốn sinh cho người một đứa bé đến mức nào. Ta cũng muốn đến phát điên rồi."
Cảnh Đế nhìn biểu tình của nàng ta, đột nhiên bật cười, đứng dậy đi tới cạnh nàng ta, vuốt ve gương mặt nàng ta. Phó Cẩn Dao thấy Cảnh Đế như vậy thì dùng đôi má dán vào bàn tay Cảnh Đế.
Ánh mắt có chút mê ly nhìn Cảnh Đế, thì thào: "Hoàng Thượng...."
"Huệ phi tốt của trẫm, ngươi đoán xem, vì sao ngươi vẫn không có thai chứ? Mặc dù có một thời gian thường xuyên được sủng hạnh nhưng ngươi vẫn không hề có dấu hiệu mang thai, vì sao lại vậy chứ?"
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương