Ky Luyến Vân Tiêu
Quyển 1 - Chương 7
Cuối cùng, sau khi mười lăm học viên bệnh lên bệnh xuống, khóc không thành tiếng, một tháng tập huấn đã kết thúc. Nhìn năm người bị loại dọn hành lý ra đi, những người ở lại thở phào nhẹ nhõm – rốt cuộc đã qua cửa rồi!
Cố Tích Triều cũng đã xuất viện. Trong mắt cậu, không có gì thay đổi. Nhưng trong mắt người khác, cậu cùng Thích Thiếu Thương nghiễm nhiên trở thành đôi bạn tri giao.
Ngày phân công nhiệm vụ cuối cùng cũng đã đến. Mọi người ngoài mặt vừa cười vừa nói, trong lòng âm thầm hồi hộp, cái này liên quan đến tiền đồ sau này, là chuyện lớn a! Ai lại không muốn được bay chuyến quốc tế chứ?
“Thích Thiếu Thương!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC809, từ Bắc Kinh đến Melbourne, Lý Linh điều khiển chính.”
“Wow—“ Bên dưới dường như bùng nổ, tập huấn kết thúc liền được giao phụ trách một chuyến bay quốc tế, thật hiếm thấy, đây quả là chuyện tốt. Thích Thiếu Thương, đúng là không ai theo kịp!
“Cố Tích Triều!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC145, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, Hoàng Kim Lân điều khiển chính.”
“Hách Liên Xuân Thủy!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC233, từ Bắc Kinh đến Trầm Dương, Tiên Vu Cừu điều khiển chính.”
“Mục Cưu Bình!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC247, từ Bắc Kinh đến Cáp Nhĩ Tân, Lãnh Hô Nhĩ điều khiển chính.”
…
Kết thúc phân công, cả đội chỉ có Thích Thiếu Thương bay quốc tế, những người khác đều bay trong nước. Mọi người lục tục đi hết, Cố Tích Triều kinh ngạc ngồi ở phòng hội nghị, miệng mím chặt. Tại sao, tại sao kết quả lại như vậy?! Thành tích tập huấn của mình rõ ràng hơn tên ấy!
“Ăn mừng đi! Ăn mừng đi!” Một đám người vây quanh Thích Thiếu Thương, nhất là lão Bát, dính chặt trên người Thích Thiếu Thương như một con bạch tuộc.
“Đại ca, anh quá lợi hại! Em cũng thấy tự hào lây!”
“Đừng nên sỗ sàng như vậy!” Hách Liên Xuân Thủy kéo Mục Cưu Bình ra, “Thế nào, Thiếu Thương, sao không đãi bạn bè đi, cậu vô tình không để ý, thật hết nói!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đại ca, có ai ngay sau tập huấn được bay quốc tế chứ!” Khi nói, còn cố ý cao giọng với Cố Tích Triều đang ngơ ngác ngồi trên ghế.
“Cùng Hồng Lệ ra ăn mừng đi!” Hách Liên Xuân Thủy vội vàng tiếp lời.
Thích Thiếu Thương lúc này lại hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới những điều này, ánh mắt anh chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Tích Triều. Chẳng lẽ cậu ta không vui sao?
“Tích Triều…” Anh gọi tên người đó, nhưng người đó lại không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
“Đi thôi, đại ca! Nghe nói ở đường mới mở một quán bar mới, cùng nhau đi ăn mừng đi!”
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lại gọi một tiếng, vẫn không có ai đáp lại.
Một đám người đẩy Thích Thiếu Thương ra khỏi phòng hội nghị, tiếng gọi rất nhanh chóng chìm trong tiếng người cùng tiếng bước chân ồn ào. Âm thanh xa dần, Cố Tích Triều cảm thấy toàn thân vô lực. Cậu hít sâu một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cậu suy nghĩ về mọi thứ, chợt thấy, mình thật là mệt chết đi, cực khổ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Thành tích ưu tú có nói lên cái gì cơ chứ?
Trong mắt người khác, bản thân dốc hết sức như một kẻ điên.
Nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng sẽ đạt được thành quả, nhưng bây giờ cậu có được cái gì?
Tiếng cười chế giễu phát ra, chế giễu chính bản thân mình, nghe thật đáng sợ. Cố Tích Triều cứ ôm đầu mà cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã cười quá nhiều, cậu chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng. Thân người trong vô thức sụp xuống, xụi lơ.
Vang lên bên tai là tiếng bước chân đi vào, Cố Tích Triều ngẩng đầu, thấy gương mặt dày dạn phong sương của Lý Linh.
Lòng tự trọng khiến Cố Tích Triều đứng thẳng dậy, vẻ mặt lại bình thản như thường.
“Sao còn chưa đi, những người khác đều đã đi hết rồi!”
“Tôi sắp đi ngay đây!” Cố Tích Triều lạnh lùng nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Có biết vì sao tôi không để cậu bay quốc tế không?” Câu nói của Lý Linh làm Cố Tích Triều đang đi bỗng đứng lại.
Cố Tích Triều không quay đầu lại, nhưng câu hỏi vẫn văng vẳng bên tai.
“Tôi không thể phủ nhận, thành tích của cậu rất xuất sắc, kỹ thuật chuyên nghiệp hơn bất cứ ai trong đội!”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh phát ra từ Cố Tích Triều, bộ dạng của cậu tựa tiếu phi tiếu khiến người khác không rét mà run.
“Chỉ là có điểm này, điểm quyết định, cậu không bằng Thích Thiếu Thương!”
Nghe ba chữ “Thích Thiếu Thương”, ngực Cố Tích Triều như bị lửa thiêu đốt, khói bốc lên đầu, khiến cậu không thể kiểm soát tâm trạng của mình nữa.
“Tôi có điểm nào không bằng cậu ta?” Cậu quay đầu lại, ra sức hét lên, tống hết buồn bực ra ngoài.
“Điểm nào không bằng… Tôi nghĩ cậu tốt nhất nên quan sát xem cậu không bằng ở chỗ nào. Nếu cậu có thể phát hiện ra, điều đó chứng tỏ, cậu có đủ tư cách để làm phi công chuyên nghiệp!” Lý Linh rít một hơi thuốc, cười nhạt, “Cậu tạm thời bay trong nước, luyện tập một chút đi! Hoàng cơ trưởng là một phi công lão luyện rất có kinh nghiệm!”
Nói xong, ông vỗ vỗ vai Cố Tích Triều, rời phòng hội nghị. Sau khi cảm xúc phát tiết ra ngoài, Cố Tích Triều chỉ thấy toàn thân vô lực. Khó khăn lắm mới về lại ký túc xá, lại thấy bóng dáng ai đó đứng lặng ở cửa. Bóng dáng đó quen thuộc, khiến cậu đang buồn bực lại càng buồn bực thêm. Giờ khắc này, cậu muốn yên tĩnh một chút, tại sao Thích Thiếu Thương lại đến làm phiền cậu?
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương mang theo một túi ni-lông màu trắng đi về phía cậu. Dù trời tối không thể thấy rõ mặt Cố Tích Triều, nhưng vẫn cảm giác được tâm trạng không được tốt lắm.
“Cậu không sao chứ, người lại cảm thấy không khoẻ?” Thích Thiếu Thương vươn tay, định sờ trán, lại bị Cố Tích Triều dùng tay ngăn lại.
“Tôi không sao! Nghỉ ngơi một chút là được rồi!” Cố Tích Triều buồn bực lấy chìa khoá ra, nhưng dường như ngay cả mấy cái chìa khoá cũng đối đầu với cậu, không có cái chìa khoá nào mở được cửa.
“Tôi đến giúp cậu!”
“Không cần!” Cố Tích Triều giọng nói lạnh như băng làm cho Thích Thiếu Thương đứng sững lại, xấu hổ.
Cảm giác được giọng điệu của mình có chút kịch liệt, Cố Tích Triều hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói, “Cậu đừng quản tôi, tôi không sao, hơi mệt mỏi thôi!”
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt! Vừa rồi không có đi ăn cơm, tôi mua cho cậu một ít.” Thích Thiếu Thương đưa cho Cố Tích Triều bịch ni-lông màu trắng kia, nhưng Cố Tích Triều không nhận.
“Tôi không đói! Cậu ăn đi!” Mở được cửa, Cố Tích Triều bước nhanh vào phòng, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa, không cho Thích Thiếu Thương nói một câu. Thích Thiếu Thương cứ như vậy chôn chân tại cửa, anh thật sự không hiểu, vì sao lúc này tâm tình Cố Tích Triều sa sút như vậy.
Ngày mốt bắt đầu bay, học viên ai cũng hồi hộp căng thẳng. Mặc dù chỉ là cơ phó, nhưng cơ trưởng đều là những bậc thâm niên trong nghề. Quan trọng hơn, lần đầu được ngồi trên máy bay dân dụng chở khác, thật hưng phấn!
Lý Linh còn đang lặp lại các điều cần nhớ, mọi chú ý của các học viên đều hướng về mấy chiếc máy bay bên ngoài cửa sổ kia.
Mục Cưu Bình và Hách Liên Xuân Thuỷ nhìn chằm chằm nhóm tiếp viên hàng không mới vừa từ máy bay đi xuống, thấp giọng thảo luận.
“Đấy không phải là Hồng Lệ sao?” Hách Liên Xuân Thuỷ như vừa phát hiện ra một kho báu, “Cô ấy mặc đồng phục thật đẹp quá!”
“Nè, cậu đừng có nghĩ ngợi linh tinh, đó là cô gái của đại ca tôi! Phải không, đại ca?” Mục Cưu Bình huých khuỷu tay Thích Thiếu Thương, phát hiện anh đang ngơ ngác nhìn về một hướng, chiếu theo ánh mắt của Thích Thiếu Thương, mới biết người anh đang nhìn chằm chằm chính là Cố Tích Triều.
“Đại ca!” Mục Cưu Bình lấy ta huơ huơ trước mặt Thích Thiếu Thương, “Anh tỉnh lại chưa? Nhìn cái con khỉ gì vậy!”
Thích Thiếu Thương đã phiền lòng mấy ngày nay. Vốn tưởng rằng từ lúc ở bệnh viện, mối quan hệ giữa hai người đã đổi khác, có chút phát triển, nhưng hai ngày gần đây, Tích Triều rõ ràng là trốn tránh mình, cũng không nói với mình lý do. Cái cảm giác này thật khó chịu a!
Anh bực mình đẩy tay lão Bát ra, tiếp tục nhìn Tích Triều đang đứng cách mình không xa. Anh rất muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Tích Triều, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lý Linh cuối cùng đã khuyên răn xong, chúc một vài câu, tuyên bố giải tán. Mọi người bàn bạc, xem nên đi đâu ăn mừng một chút, chỉ có Cố Tích Triều yên lặng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị một bóng người từ cửa lao vào ôm lấy.
“Thiếu Thương, chúc mừng anh có thể bay quốc tế!” Thích Thiếu Thương định thần nhìn lại, thì ra là Tức Hồng Lệ.
“Em vừa từ nước ngoài bay về!” Thích Thiếu Thương vừa nói, ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng Cố Tích Triều xa dần.
“Đúng đó! Ai bảo vừa lúc nên ăn mừng thành công của anh, em lại từ Hà Lan bay về đây!” Tức Hồng Lệ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, “Em mặc kệ, hôm nay anh phải theo em!”
Thích Thiếu Thương còn chưa kịp trả lời, cánh tay đã bị Tức Hồng Lệ lôi đi.
“Hồng Lệ, hôm nay anh…”
“Em mặc kệ, em mới vừa từ nước ngoài bay về, hôm nay bất luận thế nào anh cũng phải theo em!”
“Hồng Lệ, anh cảm nhận được, chúng ta bây giờ không còn hiểu nhau như xưa… Chẳng lẽ em không thấy vậy sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Tức Hồng Lệ nhìn anh, “Khi nào thì anh cứ ấp a ấp úng như vậy?”
“Ý anh là, anh không còn đủ tư cách làm bạn trai của em!” Thích Thiếu Thương bối rối giải thích. Anh rất muốn làm rõ mối quan hệ của mình và Hồng Lệ, nhưng kết quả lại phát hiện, càng muốn tháo dây thì càng rối.
“Cái gì mà không đủ tư cách, Tức Hồng Lệ em đã chắc đó là tình yêu, tám con ngựa kéo cũng không thể lay chuyển, bạn trai của Tức Hồng Lệ em, ai cũng không đoạt được!” Nghe Tức Hồng Lệ tự tin tuyên bố, Thích Thiếu Thương có chút mờ mịt.
Lúc còn đi học, cái cảm giác này thật hạnh phúc, chỉ là bây giờ lại cảm thấy khó xử, do dự.
“Thiếu Thương, chúng ta lâu lắm rồi không gặp, em rất nhớ anh~!” Thích Thiếu Thương đang suy nghĩ, một đôi môi mềm mại chạm lên môi mình, lòng chợt có một loại cảm xúc bất thường.
Không đúng, không phải cảm giác này, cái mình muốn không phải cảm giác này. Tuy rằng đôi môi nào cũng ôn nhuyễn, nhưng cảm giác lại không giống nhau.
Trong giây lát, Thích Thiếu Thương phát hiện, anh đang nhớ tới đôi môi của Cố Tích Triều. Lần trước hôn trộm cậu ấy, cái cảm giác ấm nóng đó đã khắc sâu vào tâm trí của anh, bất cứ thứ gì cũng không thể thay thế.
“Thiếu Thương, anh làm sao vậy?” Thấy Thích Thiếu Thương không biểu lộ chút nhiệt tình, Tức Hồng Lệ cảm thấy bản thân đã mất đi mị lực. Tốt xấu gì cô cũng là hoa khôi của trường năm đó, nhưng người con trai này một chút phản ứng cũng không có, cảm giác này thật là thê thảm.
“Anh mệt rồi, cái gì cũng để ngày mai đi!” Thích Thiếu Thương trong lòng dường như sôi sục, anh muốn nhìn thấy Cố Tích Triều ngay bây giờ!
Cố Tích Triều cũng đã xuất viện. Trong mắt cậu, không có gì thay đổi. Nhưng trong mắt người khác, cậu cùng Thích Thiếu Thương nghiễm nhiên trở thành đôi bạn tri giao.
Ngày phân công nhiệm vụ cuối cùng cũng đã đến. Mọi người ngoài mặt vừa cười vừa nói, trong lòng âm thầm hồi hộp, cái này liên quan đến tiền đồ sau này, là chuyện lớn a! Ai lại không muốn được bay chuyến quốc tế chứ?
“Thích Thiếu Thương!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC809, từ Bắc Kinh đến Melbourne, Lý Linh điều khiển chính.”
“Wow—“ Bên dưới dường như bùng nổ, tập huấn kết thúc liền được giao phụ trách một chuyến bay quốc tế, thật hiếm thấy, đây quả là chuyện tốt. Thích Thiếu Thương, đúng là không ai theo kịp!
“Cố Tích Triều!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC145, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, Hoàng Kim Lân điều khiển chính.”
“Hách Liên Xuân Thủy!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC233, từ Bắc Kinh đến Trầm Dương, Tiên Vu Cừu điều khiển chính.”
“Mục Cưu Bình!”
“Có mặt!”
“Chuyến bay AC247, từ Bắc Kinh đến Cáp Nhĩ Tân, Lãnh Hô Nhĩ điều khiển chính.”
…
Kết thúc phân công, cả đội chỉ có Thích Thiếu Thương bay quốc tế, những người khác đều bay trong nước. Mọi người lục tục đi hết, Cố Tích Triều kinh ngạc ngồi ở phòng hội nghị, miệng mím chặt. Tại sao, tại sao kết quả lại như vậy?! Thành tích tập huấn của mình rõ ràng hơn tên ấy!
“Ăn mừng đi! Ăn mừng đi!” Một đám người vây quanh Thích Thiếu Thương, nhất là lão Bát, dính chặt trên người Thích Thiếu Thương như một con bạch tuộc.
“Đại ca, anh quá lợi hại! Em cũng thấy tự hào lây!”
“Đừng nên sỗ sàng như vậy!” Hách Liên Xuân Thủy kéo Mục Cưu Bình ra, “Thế nào, Thiếu Thương, sao không đãi bạn bè đi, cậu vô tình không để ý, thật hết nói!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đại ca, có ai ngay sau tập huấn được bay quốc tế chứ!” Khi nói, còn cố ý cao giọng với Cố Tích Triều đang ngơ ngác ngồi trên ghế.
“Cùng Hồng Lệ ra ăn mừng đi!” Hách Liên Xuân Thủy vội vàng tiếp lời.
Thích Thiếu Thương lúc này lại hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới những điều này, ánh mắt anh chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Tích Triều. Chẳng lẽ cậu ta không vui sao?
“Tích Triều…” Anh gọi tên người đó, nhưng người đó lại không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
“Đi thôi, đại ca! Nghe nói ở đường mới mở một quán bar mới, cùng nhau đi ăn mừng đi!”
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lại gọi một tiếng, vẫn không có ai đáp lại.
Một đám người đẩy Thích Thiếu Thương ra khỏi phòng hội nghị, tiếng gọi rất nhanh chóng chìm trong tiếng người cùng tiếng bước chân ồn ào. Âm thanh xa dần, Cố Tích Triều cảm thấy toàn thân vô lực. Cậu hít sâu một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cậu suy nghĩ về mọi thứ, chợt thấy, mình thật là mệt chết đi, cực khổ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Thành tích ưu tú có nói lên cái gì cơ chứ?
Trong mắt người khác, bản thân dốc hết sức như một kẻ điên.
Nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng sẽ đạt được thành quả, nhưng bây giờ cậu có được cái gì?
Tiếng cười chế giễu phát ra, chế giễu chính bản thân mình, nghe thật đáng sợ. Cố Tích Triều cứ ôm đầu mà cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã cười quá nhiều, cậu chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng. Thân người trong vô thức sụp xuống, xụi lơ.
Vang lên bên tai là tiếng bước chân đi vào, Cố Tích Triều ngẩng đầu, thấy gương mặt dày dạn phong sương của Lý Linh.
Lòng tự trọng khiến Cố Tích Triều đứng thẳng dậy, vẻ mặt lại bình thản như thường.
“Sao còn chưa đi, những người khác đều đã đi hết rồi!”
“Tôi sắp đi ngay đây!” Cố Tích Triều lạnh lùng nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Có biết vì sao tôi không để cậu bay quốc tế không?” Câu nói của Lý Linh làm Cố Tích Triều đang đi bỗng đứng lại.
Cố Tích Triều không quay đầu lại, nhưng câu hỏi vẫn văng vẳng bên tai.
“Tôi không thể phủ nhận, thành tích của cậu rất xuất sắc, kỹ thuật chuyên nghiệp hơn bất cứ ai trong đội!”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh phát ra từ Cố Tích Triều, bộ dạng của cậu tựa tiếu phi tiếu khiến người khác không rét mà run.
“Chỉ là có điểm này, điểm quyết định, cậu không bằng Thích Thiếu Thương!”
Nghe ba chữ “Thích Thiếu Thương”, ngực Cố Tích Triều như bị lửa thiêu đốt, khói bốc lên đầu, khiến cậu không thể kiểm soát tâm trạng của mình nữa.
“Tôi có điểm nào không bằng cậu ta?” Cậu quay đầu lại, ra sức hét lên, tống hết buồn bực ra ngoài.
“Điểm nào không bằng… Tôi nghĩ cậu tốt nhất nên quan sát xem cậu không bằng ở chỗ nào. Nếu cậu có thể phát hiện ra, điều đó chứng tỏ, cậu có đủ tư cách để làm phi công chuyên nghiệp!” Lý Linh rít một hơi thuốc, cười nhạt, “Cậu tạm thời bay trong nước, luyện tập một chút đi! Hoàng cơ trưởng là một phi công lão luyện rất có kinh nghiệm!”
Nói xong, ông vỗ vỗ vai Cố Tích Triều, rời phòng hội nghị. Sau khi cảm xúc phát tiết ra ngoài, Cố Tích Triều chỉ thấy toàn thân vô lực. Khó khăn lắm mới về lại ký túc xá, lại thấy bóng dáng ai đó đứng lặng ở cửa. Bóng dáng đó quen thuộc, khiến cậu đang buồn bực lại càng buồn bực thêm. Giờ khắc này, cậu muốn yên tĩnh một chút, tại sao Thích Thiếu Thương lại đến làm phiền cậu?
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương mang theo một túi ni-lông màu trắng đi về phía cậu. Dù trời tối không thể thấy rõ mặt Cố Tích Triều, nhưng vẫn cảm giác được tâm trạng không được tốt lắm.
“Cậu không sao chứ, người lại cảm thấy không khoẻ?” Thích Thiếu Thương vươn tay, định sờ trán, lại bị Cố Tích Triều dùng tay ngăn lại.
“Tôi không sao! Nghỉ ngơi một chút là được rồi!” Cố Tích Triều buồn bực lấy chìa khoá ra, nhưng dường như ngay cả mấy cái chìa khoá cũng đối đầu với cậu, không có cái chìa khoá nào mở được cửa.
“Tôi đến giúp cậu!”
“Không cần!” Cố Tích Triều giọng nói lạnh như băng làm cho Thích Thiếu Thương đứng sững lại, xấu hổ.
Cảm giác được giọng điệu của mình có chút kịch liệt, Cố Tích Triều hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói, “Cậu đừng quản tôi, tôi không sao, hơi mệt mỏi thôi!”
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt! Vừa rồi không có đi ăn cơm, tôi mua cho cậu một ít.” Thích Thiếu Thương đưa cho Cố Tích Triều bịch ni-lông màu trắng kia, nhưng Cố Tích Triều không nhận.
“Tôi không đói! Cậu ăn đi!” Mở được cửa, Cố Tích Triều bước nhanh vào phòng, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa, không cho Thích Thiếu Thương nói một câu. Thích Thiếu Thương cứ như vậy chôn chân tại cửa, anh thật sự không hiểu, vì sao lúc này tâm tình Cố Tích Triều sa sút như vậy.
Ngày mốt bắt đầu bay, học viên ai cũng hồi hộp căng thẳng. Mặc dù chỉ là cơ phó, nhưng cơ trưởng đều là những bậc thâm niên trong nghề. Quan trọng hơn, lần đầu được ngồi trên máy bay dân dụng chở khác, thật hưng phấn!
Lý Linh còn đang lặp lại các điều cần nhớ, mọi chú ý của các học viên đều hướng về mấy chiếc máy bay bên ngoài cửa sổ kia.
Mục Cưu Bình và Hách Liên Xuân Thuỷ nhìn chằm chằm nhóm tiếp viên hàng không mới vừa từ máy bay đi xuống, thấp giọng thảo luận.
“Đấy không phải là Hồng Lệ sao?” Hách Liên Xuân Thuỷ như vừa phát hiện ra một kho báu, “Cô ấy mặc đồng phục thật đẹp quá!”
“Nè, cậu đừng có nghĩ ngợi linh tinh, đó là cô gái của đại ca tôi! Phải không, đại ca?” Mục Cưu Bình huých khuỷu tay Thích Thiếu Thương, phát hiện anh đang ngơ ngác nhìn về một hướng, chiếu theo ánh mắt của Thích Thiếu Thương, mới biết người anh đang nhìn chằm chằm chính là Cố Tích Triều.
“Đại ca!” Mục Cưu Bình lấy ta huơ huơ trước mặt Thích Thiếu Thương, “Anh tỉnh lại chưa? Nhìn cái con khỉ gì vậy!”
Thích Thiếu Thương đã phiền lòng mấy ngày nay. Vốn tưởng rằng từ lúc ở bệnh viện, mối quan hệ giữa hai người đã đổi khác, có chút phát triển, nhưng hai ngày gần đây, Tích Triều rõ ràng là trốn tránh mình, cũng không nói với mình lý do. Cái cảm giác này thật khó chịu a!
Anh bực mình đẩy tay lão Bát ra, tiếp tục nhìn Tích Triều đang đứng cách mình không xa. Anh rất muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Tích Triều, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lý Linh cuối cùng đã khuyên răn xong, chúc một vài câu, tuyên bố giải tán. Mọi người bàn bạc, xem nên đi đâu ăn mừng một chút, chỉ có Cố Tích Triều yên lặng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị một bóng người từ cửa lao vào ôm lấy.
“Thiếu Thương, chúc mừng anh có thể bay quốc tế!” Thích Thiếu Thương định thần nhìn lại, thì ra là Tức Hồng Lệ.
“Em vừa từ nước ngoài bay về!” Thích Thiếu Thương vừa nói, ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng Cố Tích Triều xa dần.
“Đúng đó! Ai bảo vừa lúc nên ăn mừng thành công của anh, em lại từ Hà Lan bay về đây!” Tức Hồng Lệ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, “Em mặc kệ, hôm nay anh phải theo em!”
Thích Thiếu Thương còn chưa kịp trả lời, cánh tay đã bị Tức Hồng Lệ lôi đi.
“Hồng Lệ, hôm nay anh…”
“Em mặc kệ, em mới vừa từ nước ngoài bay về, hôm nay bất luận thế nào anh cũng phải theo em!”
“Hồng Lệ, anh cảm nhận được, chúng ta bây giờ không còn hiểu nhau như xưa… Chẳng lẽ em không thấy vậy sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Tức Hồng Lệ nhìn anh, “Khi nào thì anh cứ ấp a ấp úng như vậy?”
“Ý anh là, anh không còn đủ tư cách làm bạn trai của em!” Thích Thiếu Thương bối rối giải thích. Anh rất muốn làm rõ mối quan hệ của mình và Hồng Lệ, nhưng kết quả lại phát hiện, càng muốn tháo dây thì càng rối.
“Cái gì mà không đủ tư cách, Tức Hồng Lệ em đã chắc đó là tình yêu, tám con ngựa kéo cũng không thể lay chuyển, bạn trai của Tức Hồng Lệ em, ai cũng không đoạt được!” Nghe Tức Hồng Lệ tự tin tuyên bố, Thích Thiếu Thương có chút mờ mịt.
Lúc còn đi học, cái cảm giác này thật hạnh phúc, chỉ là bây giờ lại cảm thấy khó xử, do dự.
“Thiếu Thương, chúng ta lâu lắm rồi không gặp, em rất nhớ anh~!” Thích Thiếu Thương đang suy nghĩ, một đôi môi mềm mại chạm lên môi mình, lòng chợt có một loại cảm xúc bất thường.
Không đúng, không phải cảm giác này, cái mình muốn không phải cảm giác này. Tuy rằng đôi môi nào cũng ôn nhuyễn, nhưng cảm giác lại không giống nhau.
Trong giây lát, Thích Thiếu Thương phát hiện, anh đang nhớ tới đôi môi của Cố Tích Triều. Lần trước hôn trộm cậu ấy, cái cảm giác ấm nóng đó đã khắc sâu vào tâm trí của anh, bất cứ thứ gì cũng không thể thay thế.
“Thiếu Thương, anh làm sao vậy?” Thấy Thích Thiếu Thương không biểu lộ chút nhiệt tình, Tức Hồng Lệ cảm thấy bản thân đã mất đi mị lực. Tốt xấu gì cô cũng là hoa khôi của trường năm đó, nhưng người con trai này một chút phản ứng cũng không có, cảm giác này thật là thê thảm.
“Anh mệt rồi, cái gì cũng để ngày mai đi!” Thích Thiếu Thương trong lòng dường như sôi sục, anh muốn nhìn thấy Cố Tích Triều ngay bây giờ!
Tác giả :
Tiếu Quả Nhị Nhân Tổ