Ky Luyến Vân Tiêu
Quyển 1 - Chương 16
Ánh mặt trời ấm áp buông xuống, bắt đầu một ngày mới.
Cố Tích Triều mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái, xoay người lại tiếp tục ngủ. Bỗng nhiên, có một cánh tay ôm cậu kéo qua.
Cố Tích Triều dường như có chút bực mình, lấy tay đẩy cái tay kia qua một bên, miệng lẩm bẩm không biết đang than thở cái gì.
Lại có một bàn tay trờ tới, cứ như đùa vậy, nắm mũi cậu kéo kéo.
“Hừ –” Cố Tích Triều cuối cùng không thở nổi, đành phải mở mắt.
“Ngốc, dậy rồi à?” Trước mắt là một khuôn mặt thật to đang tươi cười, dưới ánh mặt trời hết sức tuấn lãng đáng yêu.
Cố Tích Triều hừ một tiếng, lại định ngủ tiếp. Bỗng dưng mở choàng mắt – cậu cuối cùng cũng có phản ứng.
Thích Thiếu Thương đang ở trước mặt cậu, cười cười: “Morning~”
Một giây sau đó, Cố Tích Triều ở trên giường bật dậy với tốc độ ánh sáng.
Hai người mặt đối mặt, nhưng cái gì cũng không dám nói. Giật mình một cái, Cố Tích Triều mặt mũi đỏ bừng – cậu nhìn thấy trên sàn nhà bừa bộn quần áo của mình và người kia.
Thích Thiếu Thương tiến tới ôm cậu, hôn nhẹ lên khoé môi: “Tích Triều.”
Cố Tích Triều trong lòng không biết nghĩ cái gì, giống như là cái gì cũng muốn, lại giống như cái gì cũng không muốn, thật lộn xộn. Cậu giận dỗi ôm đầu. Thích Thiếu Thương ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng thổi: “Trên người còn đau phải không?”
Âm thanh hư hư thực thực, hơi thở ấm áp.
Cố Tích Triều đẩy cánh tay anh ra, giọng căm hận nói: “Đương nhiên là đau!”
“Ngoan nào –“ Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cậu, “Tôi cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi – cậu làm từ đậu hũ hay sao vậy?”
Cố Tích Triều đỏ mặt, gục đầu không nói gì.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy lông mi dài rũ xuống, thật là đáng yêu nói không thành lời nha. Trái tim chợt thấy ngứa ngáy, tay lại bắt đầu động đậy.
“Đừng…” Cố Tích Triều cả kinh, bắt đầu giãy dụa, rồi lại không dám động mạnh – như vậy lại càng chọc cho ai đó phát cuồng hơn.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, để tôi xem cậu rốt cuộc có phải làm từ đầu hũ không.” Thích Thiếu Thương mỉm cười, đè người nào đó xuống giường…
Cố Tích Triều lần thứ hai tỉnh lại, mặt trời đã ở hướng tây rồi.
Xoay xoay người, thật là đau nhức. Cậu nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương đang ngủ say, cái tên đầu sỏ này khi ngủ gương mặt thật vô hại, trên má còn có lúm đồng tiền, chắc đang mơ thấy cái gì hay ho rồi.
Cố Tích Triều không cam lòng chọc chọc cái lúm đồng tiền kia, thở dài, tại sao mình lại bị cái tên này ăn sạch dễ dàng như vậy?
Khi ngồi dậy, mới cảm giác được hai chân dính dính rất khó chịu, nhúc nhích một chút, dịch nóng từ huyệt tràn ra, Cố Tích Triều không khỏi đỏ mặt. Hồi tưởng lại ngày hôm qua bị Thích Thiếu Thương kéo vào phòng làm đủ trò hoang đường, hai má đỏ ửng như có ai thiêu đốt.
Nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng rửa mặt, thoáng nhìn thấy trong gương khắp người toàn dấu hồng tím, hai chân lại dính cái dịch đó, liền đem người nào đó tên Thích Thiếu Thương nguyền rủa một trăm lần. Cái tên này tinh lực tràn trề, vừa mới trải qua phút thập tử nhất sinh, liền như vậy… như vậy…
Lại nhớ đến tai nạn đó, sống lưng lạnh toát, nếu lúc đó có sơ sót dù là nhỏ, Thích Thiếu Thương sẽ không thể trở về, thì bây giờ chuyện này có thể xảy ra sao? Bọn họ còn có thể đi đến bước này sao?
Cố Tích Triều lần đầu tiên trong đời cảm tạ ông trời đã thương xót, không để cậu cả đời phải nuối tiếc.
Tắm rửa xong, toàn thân thấy nhẹ nhàng khoan khoái, mà bụng réo ầm ĩ. Cũng phải, từ lúc biết Thích Thiếu Thương gặp chuyện không may, một giọt nước cũng chưa uống, lúc sau lại một phen rối ren, lúc sau nữa đã bi đè xuống giường không thể kháng cự, khó trách dạ dày lên tiếng phản đối.
Cố Tích Triều tuy rằng biết không nên trông cậy vào cái tủ lạnh của Thích Thiếu Thương, nhưng vẫn mở ra nhìn nhìn, quả nhiên trống rỗng chỉ còn mấy chai bia. Thật không biết cái tên này làm sao sống qua ngày.
Nghe tiếng ngáy đều đều của người nào đó đang nằm trên giường, Cố Tích Triều biết anh đang mệt muốn chết rồi, cũng không quấy nhiễu nữa, lặng lẽ đi đến siêu thị gần nhất.
Lúc này đèn đường vừa được bật lên, giờ tan ca, bà chủ siêu thị đang chuẩn bị cơm chiều, người người chen chúc nhốn nháo. Trong đám đông, Cố Tích Triều vốn đã dễ gây chú ý, hơn nữa dáng người dung mạo xuất sắc, mọi người ai cũng dán mắt vào cậu.
Cố Tích Triều tuy rằng thường xuyên nhận được ánh mắt này, thế nhưng lúc đó cậu lại món nào cũng mua hai phần, nghĩ tới người kia đang nằm trên giường, cảm thấy chột dạ, mua đại một ít đồ dùng, chạy trối chết.
Khi thanh toán mới phát giác không mua món ăn chính, cười thầm trong bụng, tại sao có quan hệ tình cảm với Thích Thiếu Thương thì chân tay lại luống cuống như vậy.
Gần ký túc xá có một tiệm bánh bao nhỏ, tuy rằng ngay cả bảng hiệu cũng không có, nhưng ông bà chủ tay nghề rất tốt nên tiệm ít khi nào vắng khách.
Trước kia Cố Tích Triều ham gần, thường xuyên ghé nơi này, nhưng có một lần không hẹn mà gặp Thích Thiếu Thương trong tiệm, liền không bao giờ đi nữa. Giờ nghĩ lại, Thích Thiếu Thương hẳn là rất thích ăn bánh bao, liền rẽ vào. Bà chủ tiệm vẫn còn nhớ cậu, bèn vừa bán vừa bắt chuyện. Khi tính tiền hai cái bánh bao, bà chủ đột nhiên hỏi: “Cái cậu đồng nghiệp kia sao lâu rồi cũng chưa thấy tới?”
Cố Tích Triều ngẩn người: “Ai?”
Bà chủ tiệm mang vẻ mặt mê trai cười nói: “Thì cái cậu có đôi mắt thật to, đẹp trai lắm nha, mặt tròn tròn thật giống như mấy cái bánh bao trong tiệm tôi nè.”
Cố Tích Triều tuy rằng sớm cảm thấy mặt Thích Thiếu Thương đúng là giống bánh bao, nhưng nghe chính miệng bà chủ tiệm nói như vậy, vẫn thấy buồn cười: “Bà chủ, sao bà biết cậu ấy là đồng nghiệp của tôi vậy?”
“Cậu ta nói mà,” bà chủ rất mừng khi được nói chuyện phiếm với một người tuấn tú như cậu, “Nhưng mà hình như quan hệ của các cậu không được tốt. Mỗi lần cậu bước vào đây, cậu ấy cũng đều vào ngay sau cậu. Mới đầu tôi còn tưởng hai cậu đi chung, không ngờ cậu ấy luôn ngồi sau cậu một bàn, nhìn xem cậu ăn cái gì…”
Cố Tích Triều nhớ lại ngày trước lúc nào cũng tránh né anh, không khỏi bùi ngùi.
Bà chủ tiệm dường như không thấy mình có điều thất thố, miệng vẫn như loa phóng thanh: “Sau này cậu không tới nữa, cậu ấy mỗi ngày đều vào đây ngồi một hồi, cứ hỏi thăm tôi tình hình của cậu…”
Bà chủ tiếp tục nói liên miên, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Cố Tích Triều. Cậu chỉ cảm thấy trước mắt là sương mù, nhìn cái bàn mình thường ngồi, lờ mờ thấy Thích Thiếu Thương đang ngồi phía sau ngẩn người, bộ dạng thương tâm đau khổ…
Tâm trạng chua xót và cảm động trong chớp mắt ập đến, Cố Tích Triều không đợi bà chủ nói xong liền chạy ra khỏi quán.
Đúng vậy, bọn họ đã mất quá nhiều thời gian, bây giờ bắt đầu, một giây cũng không thể lãng phí.
Cố Tích Triều chạy vội về ký túc xá.
Khi tới cửa phòng Thích Thiếu Thương mới phát hiện không có chìa kháo, gõ cửa lại sợ người kia tỉnh giấc. Đang bồn chồn không biết làm sao, cánh cửa bật mở, Thích Thiếu Thương lao ra, va vào Cố Tích Triều.
Đang ôm bao lớn bao nhỏ, Cố Tích Triều cả người loạng choạng ngã xuống đất. Thích Thiếu Thương không ngờ ngoài cửa có người, mất thế, ngã đè lên ai đó.
“Thích Thiếu Thương, làm cái khỉ gì vậy?” Cố Tích Triều té đau lưng gần chết, lại bị Thích Thiếu Thương nặng như trư đè lên, nhe răng trợn mắt nổi giận mắng.
Thích Thiếu Thương giống như vừa tỉnh lại từ trong mơ, ánh mắt chuyển từ mơ hồ thành tỉnh táo, nhẹ nhàng xoa mặt Cố Tích Triều, lẩm bẩm: “Tích Triều, thật tốt quá, thật tốt quá…” Nói xong dùng sức ôm chặt Cố Tích Triều đang bị đè trên mặt đất.
Cố Tích Triều bị ôm (và đè) đến không thở được, nhất thời choáng váng. Đột nhiên trên bụng thấy cái gì đó ấm ấm, cả kinh ngồi dậy, kêu lên: “Chết rồi, bánh bao…”
Thích Thiếu Thương nhìn dĩa bánh bao thịt bị đè dẹp lép, mặt mày rạng rỡ.
Cố Tích Triều tức giận liếc anh vài cái nói: “Cậu vừa rồi phát điên cái gì vậy, ngủ mơ hả?”
Thích Thiếu Thương cười bù thêm một cái nữa: “Tôi tỉnh dậy, phát hiện cậu đi đâu mất, quần áo cũng không thấy nữa, tưởng cậu lại tức giận bỏ đi, nên vội vã đuổi theo…”
Cố Tích Triều nghe vậy sắc mặt liền ôn nhu trở lại, nhớ đến mấy năm nay cậu đối với anh xa cách lạnh nhạt, rùng mình một cái, khó trách anh lại lo được lo mất. Nhất thời tâm trạng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giả vờ xoay người lấy đồ ăn, không lên tiếng.
Thích Thiếu Thương gắp bánh bao bị đè dẹp lép đưa lên miệng, nghe Cố Tích Triều thấp giọng nói “Đồ ngốc…”, khoé môi cong lại thành nụ cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền thật sâu.
Cố Tích Triều mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái, xoay người lại tiếp tục ngủ. Bỗng nhiên, có một cánh tay ôm cậu kéo qua.
Cố Tích Triều dường như có chút bực mình, lấy tay đẩy cái tay kia qua một bên, miệng lẩm bẩm không biết đang than thở cái gì.
Lại có một bàn tay trờ tới, cứ như đùa vậy, nắm mũi cậu kéo kéo.
“Hừ –” Cố Tích Triều cuối cùng không thở nổi, đành phải mở mắt.
“Ngốc, dậy rồi à?” Trước mắt là một khuôn mặt thật to đang tươi cười, dưới ánh mặt trời hết sức tuấn lãng đáng yêu.
Cố Tích Triều hừ một tiếng, lại định ngủ tiếp. Bỗng dưng mở choàng mắt – cậu cuối cùng cũng có phản ứng.
Thích Thiếu Thương đang ở trước mặt cậu, cười cười: “Morning~”
Một giây sau đó, Cố Tích Triều ở trên giường bật dậy với tốc độ ánh sáng.
Hai người mặt đối mặt, nhưng cái gì cũng không dám nói. Giật mình một cái, Cố Tích Triều mặt mũi đỏ bừng – cậu nhìn thấy trên sàn nhà bừa bộn quần áo của mình và người kia.
Thích Thiếu Thương tiến tới ôm cậu, hôn nhẹ lên khoé môi: “Tích Triều.”
Cố Tích Triều trong lòng không biết nghĩ cái gì, giống như là cái gì cũng muốn, lại giống như cái gì cũng không muốn, thật lộn xộn. Cậu giận dỗi ôm đầu. Thích Thiếu Thương ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng thổi: “Trên người còn đau phải không?”
Âm thanh hư hư thực thực, hơi thở ấm áp.
Cố Tích Triều đẩy cánh tay anh ra, giọng căm hận nói: “Đương nhiên là đau!”
“Ngoan nào –“ Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cậu, “Tôi cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi – cậu làm từ đậu hũ hay sao vậy?”
Cố Tích Triều đỏ mặt, gục đầu không nói gì.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy lông mi dài rũ xuống, thật là đáng yêu nói không thành lời nha. Trái tim chợt thấy ngứa ngáy, tay lại bắt đầu động đậy.
“Đừng…” Cố Tích Triều cả kinh, bắt đầu giãy dụa, rồi lại không dám động mạnh – như vậy lại càng chọc cho ai đó phát cuồng hơn.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, để tôi xem cậu rốt cuộc có phải làm từ đầu hũ không.” Thích Thiếu Thương mỉm cười, đè người nào đó xuống giường…
Cố Tích Triều lần thứ hai tỉnh lại, mặt trời đã ở hướng tây rồi.
Xoay xoay người, thật là đau nhức. Cậu nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương đang ngủ say, cái tên đầu sỏ này khi ngủ gương mặt thật vô hại, trên má còn có lúm đồng tiền, chắc đang mơ thấy cái gì hay ho rồi.
Cố Tích Triều không cam lòng chọc chọc cái lúm đồng tiền kia, thở dài, tại sao mình lại bị cái tên này ăn sạch dễ dàng như vậy?
Khi ngồi dậy, mới cảm giác được hai chân dính dính rất khó chịu, nhúc nhích một chút, dịch nóng từ huyệt tràn ra, Cố Tích Triều không khỏi đỏ mặt. Hồi tưởng lại ngày hôm qua bị Thích Thiếu Thương kéo vào phòng làm đủ trò hoang đường, hai má đỏ ửng như có ai thiêu đốt.
Nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng rửa mặt, thoáng nhìn thấy trong gương khắp người toàn dấu hồng tím, hai chân lại dính cái dịch đó, liền đem người nào đó tên Thích Thiếu Thương nguyền rủa một trăm lần. Cái tên này tinh lực tràn trề, vừa mới trải qua phút thập tử nhất sinh, liền như vậy… như vậy…
Lại nhớ đến tai nạn đó, sống lưng lạnh toát, nếu lúc đó có sơ sót dù là nhỏ, Thích Thiếu Thương sẽ không thể trở về, thì bây giờ chuyện này có thể xảy ra sao? Bọn họ còn có thể đi đến bước này sao?
Cố Tích Triều lần đầu tiên trong đời cảm tạ ông trời đã thương xót, không để cậu cả đời phải nuối tiếc.
Tắm rửa xong, toàn thân thấy nhẹ nhàng khoan khoái, mà bụng réo ầm ĩ. Cũng phải, từ lúc biết Thích Thiếu Thương gặp chuyện không may, một giọt nước cũng chưa uống, lúc sau lại một phen rối ren, lúc sau nữa đã bi đè xuống giường không thể kháng cự, khó trách dạ dày lên tiếng phản đối.
Cố Tích Triều tuy rằng biết không nên trông cậy vào cái tủ lạnh của Thích Thiếu Thương, nhưng vẫn mở ra nhìn nhìn, quả nhiên trống rỗng chỉ còn mấy chai bia. Thật không biết cái tên này làm sao sống qua ngày.
Nghe tiếng ngáy đều đều của người nào đó đang nằm trên giường, Cố Tích Triều biết anh đang mệt muốn chết rồi, cũng không quấy nhiễu nữa, lặng lẽ đi đến siêu thị gần nhất.
Lúc này đèn đường vừa được bật lên, giờ tan ca, bà chủ siêu thị đang chuẩn bị cơm chiều, người người chen chúc nhốn nháo. Trong đám đông, Cố Tích Triều vốn đã dễ gây chú ý, hơn nữa dáng người dung mạo xuất sắc, mọi người ai cũng dán mắt vào cậu.
Cố Tích Triều tuy rằng thường xuyên nhận được ánh mắt này, thế nhưng lúc đó cậu lại món nào cũng mua hai phần, nghĩ tới người kia đang nằm trên giường, cảm thấy chột dạ, mua đại một ít đồ dùng, chạy trối chết.
Khi thanh toán mới phát giác không mua món ăn chính, cười thầm trong bụng, tại sao có quan hệ tình cảm với Thích Thiếu Thương thì chân tay lại luống cuống như vậy.
Gần ký túc xá có một tiệm bánh bao nhỏ, tuy rằng ngay cả bảng hiệu cũng không có, nhưng ông bà chủ tay nghề rất tốt nên tiệm ít khi nào vắng khách.
Trước kia Cố Tích Triều ham gần, thường xuyên ghé nơi này, nhưng có một lần không hẹn mà gặp Thích Thiếu Thương trong tiệm, liền không bao giờ đi nữa. Giờ nghĩ lại, Thích Thiếu Thương hẳn là rất thích ăn bánh bao, liền rẽ vào. Bà chủ tiệm vẫn còn nhớ cậu, bèn vừa bán vừa bắt chuyện. Khi tính tiền hai cái bánh bao, bà chủ đột nhiên hỏi: “Cái cậu đồng nghiệp kia sao lâu rồi cũng chưa thấy tới?”
Cố Tích Triều ngẩn người: “Ai?”
Bà chủ tiệm mang vẻ mặt mê trai cười nói: “Thì cái cậu có đôi mắt thật to, đẹp trai lắm nha, mặt tròn tròn thật giống như mấy cái bánh bao trong tiệm tôi nè.”
Cố Tích Triều tuy rằng sớm cảm thấy mặt Thích Thiếu Thương đúng là giống bánh bao, nhưng nghe chính miệng bà chủ tiệm nói như vậy, vẫn thấy buồn cười: “Bà chủ, sao bà biết cậu ấy là đồng nghiệp của tôi vậy?”
“Cậu ta nói mà,” bà chủ rất mừng khi được nói chuyện phiếm với một người tuấn tú như cậu, “Nhưng mà hình như quan hệ của các cậu không được tốt. Mỗi lần cậu bước vào đây, cậu ấy cũng đều vào ngay sau cậu. Mới đầu tôi còn tưởng hai cậu đi chung, không ngờ cậu ấy luôn ngồi sau cậu một bàn, nhìn xem cậu ăn cái gì…”
Cố Tích Triều nhớ lại ngày trước lúc nào cũng tránh né anh, không khỏi bùi ngùi.
Bà chủ tiệm dường như không thấy mình có điều thất thố, miệng vẫn như loa phóng thanh: “Sau này cậu không tới nữa, cậu ấy mỗi ngày đều vào đây ngồi một hồi, cứ hỏi thăm tôi tình hình của cậu…”
Bà chủ tiếp tục nói liên miên, nhưng một chữ cũng không lọt vào tai Cố Tích Triều. Cậu chỉ cảm thấy trước mắt là sương mù, nhìn cái bàn mình thường ngồi, lờ mờ thấy Thích Thiếu Thương đang ngồi phía sau ngẩn người, bộ dạng thương tâm đau khổ…
Tâm trạng chua xót và cảm động trong chớp mắt ập đến, Cố Tích Triều không đợi bà chủ nói xong liền chạy ra khỏi quán.
Đúng vậy, bọn họ đã mất quá nhiều thời gian, bây giờ bắt đầu, một giây cũng không thể lãng phí.
Cố Tích Triều chạy vội về ký túc xá.
Khi tới cửa phòng Thích Thiếu Thương mới phát hiện không có chìa kháo, gõ cửa lại sợ người kia tỉnh giấc. Đang bồn chồn không biết làm sao, cánh cửa bật mở, Thích Thiếu Thương lao ra, va vào Cố Tích Triều.
Đang ôm bao lớn bao nhỏ, Cố Tích Triều cả người loạng choạng ngã xuống đất. Thích Thiếu Thương không ngờ ngoài cửa có người, mất thế, ngã đè lên ai đó.
“Thích Thiếu Thương, làm cái khỉ gì vậy?” Cố Tích Triều té đau lưng gần chết, lại bị Thích Thiếu Thương nặng như trư đè lên, nhe răng trợn mắt nổi giận mắng.
Thích Thiếu Thương giống như vừa tỉnh lại từ trong mơ, ánh mắt chuyển từ mơ hồ thành tỉnh táo, nhẹ nhàng xoa mặt Cố Tích Triều, lẩm bẩm: “Tích Triều, thật tốt quá, thật tốt quá…” Nói xong dùng sức ôm chặt Cố Tích Triều đang bị đè trên mặt đất.
Cố Tích Triều bị ôm (và đè) đến không thở được, nhất thời choáng váng. Đột nhiên trên bụng thấy cái gì đó ấm ấm, cả kinh ngồi dậy, kêu lên: “Chết rồi, bánh bao…”
Thích Thiếu Thương nhìn dĩa bánh bao thịt bị đè dẹp lép, mặt mày rạng rỡ.
Cố Tích Triều tức giận liếc anh vài cái nói: “Cậu vừa rồi phát điên cái gì vậy, ngủ mơ hả?”
Thích Thiếu Thương cười bù thêm một cái nữa: “Tôi tỉnh dậy, phát hiện cậu đi đâu mất, quần áo cũng không thấy nữa, tưởng cậu lại tức giận bỏ đi, nên vội vã đuổi theo…”
Cố Tích Triều nghe vậy sắc mặt liền ôn nhu trở lại, nhớ đến mấy năm nay cậu đối với anh xa cách lạnh nhạt, rùng mình một cái, khó trách anh lại lo được lo mất. Nhất thời tâm trạng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giả vờ xoay người lấy đồ ăn, không lên tiếng.
Thích Thiếu Thương gắp bánh bao bị đè dẹp lép đưa lên miệng, nghe Cố Tích Triều thấp giọng nói “Đồ ngốc…”, khoé môi cong lại thành nụ cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền thật sâu.
Tác giả :
Tiếu Quả Nhị Nhân Tổ