Ký Linh
Chương 42
Tiên trận đã bày xong, Nam Ngọc ngồi ngay ngắn ở chính giữa, bốn người còn lại chia nhau ngồi ở các hướng đông tây nam bắc. Lớp bụi lúc dọn đá vẫn chưa lắng hết nên mọi người quan sát nhau như nhìn qua một lớp sương khói, ở khoảng cách tám mươi mốt bước, lớp sương khói này càng làm bóng dáng các đồng đội thêm mịt mờ, mờ ảo.
Không có hiệu lệnh chung nhưng mọi người đi tới vị trí của mình xong đều nhanh chóng ngồi xuống, nhắm mắt tập trung lẩm nhẩm niệm chú.
Đàm Vân Sơn trông thấy rất rõ hoa văn vẽ trên mặt đá giữa tiên trận từ từ sáng lên ánh vàng chiếu sáng người đang ngồi ở ngay chính giữa chỗ đó, mặt Nam Ngọc trông như một vị thượng tiên đích thực: bình thản, uy nghiêm, từ bi.
“Đàm Vân Sơn” đang cách tám mươi mốt bước không thấy được cảnh này nhưng chàng hiện tại thì có thể.
Tự do tự tại, bay lượn tùy thích: chàng bị đánh tráo.
Chuyện xảy ra như thế nào thì chàng không cách nào kể rõ được, chỉ biết là chàng đang đếm dở tám mươi mốt bước. Khoảng thời gian ngắn ngủi cả nhóm đều đang đi tám mươi mốt bước là lúc duy nhất tất cả mọi người đều đưa lưng về phía nhau. Nam Ngọc đứng nguyên tại chỗ có thể quan sát tất cả mọi phía nhưng Đàm Vân Sơn dám chắc ắt hẳn Dị Bì đã nhằm vào lúc Nam Ngọc nhìn đi nơi khác. Không cần nhiều, chỉ một khoảnh khắc là đủ.
Gần như là chỉ chớp mắt một cái là chàng đã không còn biết gì nữa, đến lúc tỉnh lại thì đã biến thành như bây giờ.
Cơ thể chàng bị nhét vào một cái khe rất kín đáo trên vách đá, “hồn” chàng thì lại nhẹ nhàng trôi dạt quan sát đáy vực.
Lúc đầu chàng cho là tinh phách của chàng rời khỏi cơ thể nhưng rồi chàng lại nhanh chóng phủ định, bởi vì tinh phách có thể nhìn thấy được, một chùm sáng màu vàng, màu tím hoặc là màu khác, dù có tan vào trời đất thì cũng phải có một khoảng thời gian ngắn tạm ở hình thái như vậy.
Chàng có thể cảm nhận được mình không bị tan ra, vẫn là một Đàm Vân Sơn hoàn chỉnh, hay nói cách khác, ít nhất là một “hồn” Đàm Vân Sơn hoàn chỉnh: có suy nghĩ, có cảm xúc, chỉ là không thể nói được, không thể tạo ra tiếng động, không có cách nào để đội hữu nhìn thấy chàng.
Lúc Phùng Bất Cơ bị hôn mê chắc chắn là không gặp phải chuyện kỳ lạ thế này. Nếu không, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại, ắt hẳn là hào hứng chia sẻ lại ngay với mọi người.
Tạm thời không nghĩ ra được gì nên Đàm Vân Sơn cũng không nghĩ nữa. Hiện giờ chàng thế này là thế nào không quan trọng, quan trọng là các đồng đội có thể kiên định làm theo kế hoạch “lồng kép” đã định từ đầu hay không.
Đây là tên chàng tự đặt, chưa hề hỏi ý mọi người. Thực tế, kế hoạch này cũng chưa từng thực sự được thảo luận thành lời mà chỉ thành hình qua những lần đánh mắt ra hiệu với nhau giữa năm người.
Ngay từ lúc ở trong lối ra vào hàng, sau khi Nam Ngọc nói “cách trực tiếp nhất chính là cho Dị Bì có cơ hội ngụy trang thành một trong số mọi người, nhưng nếu nó làm vậy thật thì lại đến phiên mọi người đau đầu”.
Khoảng thời gian im lặng dài dằng dặc khi ấy không phải là vì phủ nhận và tuyệt vọng trước kiến nghị này mà hoàn toàn ngược lại, mọi người thấy trong mắt nhau sáng lên niềm sục sôi.
Sau đó Nam Ngọc đề nghị “phục hồi tiên trận”, chàng đề nghị “cẩn thận quan sát, tránh bị đánh tráo lần hai”.
Những lời này đều là nói cho Dị Bì nghe.
Bị đánh tráo một lần nữa mới là điều họ hy vọng. Phục hồi tiên trận ba ngàn năm trước có tác dụng gì không thì không ai biết nhưng nếu có thể dụ Dị Bì ra một lần nữa thì lúc này không còn lo một bàn tay vỗ không kêu nữa rồi.
Đây là những điều được lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt mà không cần diễn đạt bằng lời.
Lồng kép, dụ Dị Bì ra một lần nữa là chiếc lồng thứ nhất, tiên trận là chiếc lồng thứ hai. Đàm Vân Sơn nghĩ các đồng đội hẳn sẽ thích tên chàng đặt.
Thuật trộm hồn có thể trộm lời từng nói, trộm cảnh từng thấy nhưng không trộm được tâm trí. Nếu trộm được tâm trí thì Phùng Bất Cơ giả đã không nói lỡ “chúng ta” thành “đệ”. Tương tự như vậy, chuyện trao đổi bằng mắt với nhau cũng không thể bị đánh cắp. Không, phải nói là Dị Bì chỉ có thể đánh cắp được những cái mắt đi mày lại nhưng không đánh cặp được nội dung mà nó truyền tải.
… Đấy là sự ăn ý ngầm giữa đồng đội với nhau.
Giờ thì xem xem các đồng đội có thể phát hiện ra được không.
Chàng bay vèo tới trước mặt “Đàm Vân Sơn giả”, bay vòng quanh một vòng.
Mặt mày sáng sủa, ôn hòa, đẹp nhưng không ẻo lả, mũi thẳng, nét nào ra nét ấy, đúng thực là khuôn mặt chàng, không sai mảy may.
Đàm Vân Sơn thở dài, không biết là bội phục cái tài của Dị Bì hay là cảm khái cha mẹ chàng khéo sinh.
Có điều, cho dù là ngoại hình không chút sơ hở, yêu thú vẫn là yêu thúc, không nuốt tiên phách giống Bạch Lưu Song thì hẳn là không thể niệm tiên chú, các đồng đội nhất định…
Cạch.
Giữa tiên trận bỗng có tiếng đã lăn.
Chàng chưa kịp ngoái nhìn, tay “Đàm Vân Sơn giả” đã sáng lên ánh sáng vàng, càng ngày càng sáng, cuối cùng hội tụ lại bắn về chính giữa tiên trận!
Không chỉ mình bên này, ba bên khác cũng tương tự.
Bốn luồng sáng vàng đồng loạt tụ lại vào hoa văn chính giữa tiên trận, hoa văn đó vốn đã sáng, giờ càng chói lòa hơn!
Tiên trận… thành công?
Đàm Vân Sơn tròn mắt, không rảnh nghĩ tại sao, ngạc nhiên nhìn ánh sáng tỏa ra từ bức hoa văn dần dần biến thành một chùm sáng hình đóa sen vàng trên đỉnh đầu Nam Ngọc!
Đóa sen tỏa sáng vàng chói lọi, ngỡ như trong chớp mắt đã lạc vào Cửu Thiên Bảo Điện.
Đàm Vân Sơn cuối cùng cũng hoàn hồn, vội cúi xuống xem “mình giả”. Trực giác chàng mách bảo nếu nó đã niệm được tiên chú thì nằm mơ nó mới bị tiên trận bắt lại nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một tia hy vọng “lỡ như”.
Quả nhiên là không có lỡ như.
“Mình giả” không hề nao núng, tập trung niệm chú, nhìn thực sự giống một người tốt.
Chẳng mấy chốc, đóa sen vàng và toàn bộ ánh sáng vụt tắt, tiên trận lại trở về là những khối đá lạnh lùng, đáy vực lại trở về là nơi tối tăm sâu hun hút.
Chàng nghe thấy Nam Ngọc uể oải gọi: “Quay lại đây hết đi…”
Trở về giữa trận, “mình giả” buồn ra mặt.
“Cái tiên trận rách gì, vô tích sự!” Bạch Lưu Song không biết thế nào là “xát muối vào tim” nên lần nào cũng xát rất nhiệt tình, ấn tượng hơn là bất kể là đồng bọn hay chính bản thân mình cũng đều xát hết không ngại ngần.
Nam Ngọc bị chọc trúng chỗ đau, tất nhiên phải phản đòn: “Cô giỏi thì cô nghĩ được diệu kế gì kể nghe thử đi!”
Bạch Lưu Song chột dạ, hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Tiên trận ba ngàn năm đâu phải dễ mà phục hồi lại như xưa.” Phùng Bất Cơ dằn cảm giác sốt ruột xuống, nói đỡ cho Nam Ngọc nhưng rồi cũng không dằn nổi, lại hỏi: “Nam Ngọc huynh đệ, ngoại trừ phục hồi tiên trận thì còn cách nào khác nữa không?”
Giờ không phải lúc thảo luận chuyện đó đâu! Sao không căng mắt ra nhìn thử xem có ai bị đánh tráo không đã?
Đàm Vân Sơn gần như hét tướng lên nhưng chẳng tạo ra được chút động tĩnh nào, một chút tiếng gió thổi cũng không có.
Bỗng nhiên Ký Linh ngẩng đầu, trong một thoáng, Đàm Vân Sơn cho là nàng nhìn chàng. Đời này, chàng chưa bao giờ kích động tới như thế, cảm tưởng như có thể nhảy cẫng lên tới tận miệng vực. Thế nhưng, liền đó, Ký Linh lại nhíu nhíu mày, tiếp tục cúi đầu.
Đàm Vân Sơn lập tức ỉu xìu, tâm tình còn sa sút hơn cả lúc nãy.
Mừng hụt là một trong những chuyện đau nhất trần đời, lúc mừng càng mừng thì lúc hụt càng đau.
“Nếu như giờ tôi đề nghị không bắt…” Đàm Vân Sơn giả lên tiếng, không còn cái vẻ lỗ mãng như khi giả Phùng Bất Cơ, lúc này đây, nó nội liễm, đúng mực, đến cười buồn trông cũng rất thật, “có phải là rất giống Dị Bì không?”
“Phải.” Người đáp là Ký Linh, không chút do dự.
“Chàng giả” nhìn nàng, ánh mắt tự nhiên, giọng như thường: “Lỡ như kiếp trước tôi nợ tình người khác quá nhiều hay có nhiều huyết hải thâm thù gì đó, thế thì không nhớ ra mới tốt.”
Câu này không đầu không đuôi, Nam Ngọc, Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ đều không hiểu gì.
Nhưng Ký Linh hiểu.
Đàm Vân Sơn biết nàng hiểu, bởi biết nên mới càng bực bội! Chẳng mấy khi chàng và Ký Linh mới nhẹ nhàng tâm sự được với nhau mấy câu, cho dù kết cục là chàng bị chuông Tịnh Yêu gõ đầu thì đấy cũng là kỷ niệm cực kỳ đáng quý, phải giấu kỹ một mình nhâm nhi, không phải là “vũ khí” để đem ra dùng vào lúc này!
Ký Linh hiểu thì hiểu nhưng nàng cũng không ngờ lại được nghe câu này lần thứ hai vào lúc này, khó nói lúc này nàng đang cảm thấy thế nào, nàng hỏi bằng giọng chần chừ: “Nghĩ kỹ rồi à? Không tu tiên nữa thật hả?”
“Chàng giả” gật đầu nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng: “Không tu nữa. Nếu cái giá phải trả cho việc tu tiên là bắt đồng đội liên tục mạo hiểm vì tôi, vậy tôi tình nguyện kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, mãi mãi luân hồi làm đồng đội của mọi người, cùng nhau tiêu dao.”
Giả vờ giả vịt giỏi lắm! Đàm Vân Sơn ôm ngực tránh tức quá lại thổ huyết.
“Nếu như chúng tôi đồng ý thì sao?” Ký Linh bình tĩnh hỏi lại, thật khác cô nương nôn nóng mọi ngày, “Bảo năm người đi ra ngoài à?”
Đàm Vân Sơn sững ra, quên cả thở, quan sát tình hình chằm chằm.
“Chàng giả” lắc đầu hết sức tự nhiên: “Không, mọi người lần lượt đi ra, bất kể Dị Bì có ngụy trang thành ai thì cũng đừng hòng lừa chúng ta một lần nữa.”
Chậc, con này một lần vấp ngã… trăm lần bớt dại!
Khoan nói mọi người đi ra như vậy thì nó phải làm thế nào để thoát khỏi, chỉ xét riêng mình thái độ này, cho dù chính chàng đến nói chuyện với nó, có khi sơ ý là cũng dễ nhận lầm đối phương chính là mình!
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Ký Linh lại hỏi, bình tĩnh nhìn “nó”, “Nếu tôi nói tôi nhất định muốn Lục Trần Kim Lung này sáng thêm một lỗ thì sao?”
“Chàng giả” không hề né tránh, cũng chẳng hề do dự: “Vậy tôi đi cùng cô nương.”
Một câu rất đơn giản, không rõ Ký Linh nghĩ thế nào nhưng chàng thì chỉ còn thiếu muốn quỳ rạp xuống đất. Chính chủ là chàng lại thấy “phục” một kẻ giả mạo. Dị Bì không chỉ bắt chước mà còn làm tốt hơn cả bản gốc. Bị một cao thủ như vậy che mắt, chàng tuyệt đối sẽ không trách các đồng đội lơ là cảnh giác, ngược lại, chàng phải kiểm điểm lại mình tại sao bình thường không trọn nghĩa vẹn tình được như vậy.
“Vậy rốt cuộc giờ quyết định thế nào?” Phùng Bất Cơ thật sự không chịu nổi, đứng nghe một hồi vẫn không thấy ra được kết luận gì mà câu nào cũng như có ẩn ý khác đầy khó hiểu, có chịu xem xét tới cảm nhận của những người khác không vậy!
Đàm Vân Sơn nhận thấy Ký Linh đã đưa ra được quyết định bởi vì ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên kiên định, vị cô nương xưa nay luôn phân biệt rạch ròi thiện ác, ra tay chưa bao giờ do dự đã quay trở lại rồi.
Nàng nhìn sang Phùng Bất Cơ, chuẩn bị đưa ra kết luận của mình. Song, môi mới chỉ mấp máy, chữ “tôi” chỉ mới dừng lại ở khẩu hình miệng thì trên đầu bỗng ầm vang!
Uỳnh!
Dường như có vật gì đó rất nặng đập mạnh vào vách đá, theo sát sau là mấy tiếng răng rắc tựa như tiếng đá vỡ.
“Không phải chứ! Lại nữa à?” Phùng Bất Cơ quả thực muốn mời Dị Bì tới giáo dục lại tư tưởng, dù muốn đánh tráo thì cũng đừng lần nào cũng làm đá rơi chứ! Có thể làm gì đấy mới lạ hơn được không!
Đàm Vân Sơn bay lơ lửng giữa không trung không sợ đá rơi nhưng lòng chàng đang rất là khó hiểu. Dị Bì đã ngụy trang được thành chàng rồi, tại sao còn phải làm chuyện này?
Chàng còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, Ký Linh đã bổ nhào về phía “chàng giả”: “Cẩn thận đá rơi!”
Tận mắt thấy “chàng giả” bị Ký Linh đẩy ngã, trông nàng như thể chỉ hận không thể mọc thêm tay thêm chân để bao trọn lấy chàng, Đàm Vân Sơn không rõ lòng mình cảm thấy thế nào nữa.
Chàng không ngờ lúc thế này Ký Linh lại nghĩ đến chàng.
Nhưng… đó là giả, cô nương nhào sai người rồi!
Ầm!
Khối đá lăn xuống nền đất, chỉ có một tảng, còn cách tiên trận rất xa nhưng do hang kín nên nghe tiếng mới tưởng là gần.
Các đội hữu đã tự tìm hốc nấp vào lại lục tục đi ra, mặt ai nấy đều ngượng ngùng, dở khóc dở cười. Vẻ mặt dở khóc dở cười này sao mà quen, giống như… giống như lần đầu tiên họ nhìn thấy Đàm thị tiên lôi vậy.
Đàm Vân Sơn ôm đầu, đang yên đang lành không hiểu sao tự dưng lại nhớ tới kỷ niệm đau lòng này.
“Ký Linh muội, mau đứng dậy đi, không có chuyện gì hết cả.” Phùng Bất Cơ là người đầu tiên bước tới chỗ Ký Linh và “Đàm Vân Sơn” ngã nhào xuống, huynh ta dùng chân đá đá “Đàm nhị thiếu gia”, “Đừng bắt nạt người ta nữa, mau mau bỏ tay ra cho cô nương nhà người ta còn đứng dậy.”
“Chàng giả” nằm dưới đất ngửa mặt lên nhìn Phùng Bất Cơ, ánh mắt ấy đến là oan uổng, tự giang hai tay ra để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân: “Tôi bỏ rồi đấy chứ, là nàng không đứng dậy.”
Trong lúc họ nói chuyện, Nam Ngọc và Bạch Lưu Song cũng đã quay lại, Bạch Lưu Song vừa thấy cảnh này liền nhíu mày: “Chị che chở cho hắn làm gì, mau đứng lên đi!”
Đàm Vân Sơn cũng bồn chồn, chàng bay tới gần quan sát Ký Linh tính nhìn xem rốt cuộc cô nương này làm sao.
Chỉ cần nhìn một cái chàng liền nhận ra vấn đề.
Cô nương áp chặt một bên mặt lên ngực “chàng giả”, ánh mắt lạnh như sương giá, làm gì có chút “tình đồng đội” nào.
Ánh dao lóe lên, Đàm Vân Sơn giật mình chớp mắt, chỉ chớp một cái, nghe phập một tiếng, chàng mở mắt ra nhìn, không biết Ký Linh đã rút dao găm ra từ lúc nào, nàng cắm lưỡi dao sắc vào tim “Đàm Vân Sơn giả”.
Tiếc là, Dị Bì vẫn kịp giơ tay lên chặn giống lần trước. Khác là, lần này dao găm đâm thấu lòng bàn tay của nó, cắm thẳng vào lồng ngực.
Không có hiệu lệnh chung nhưng mọi người đi tới vị trí của mình xong đều nhanh chóng ngồi xuống, nhắm mắt tập trung lẩm nhẩm niệm chú.
Đàm Vân Sơn trông thấy rất rõ hoa văn vẽ trên mặt đá giữa tiên trận từ từ sáng lên ánh vàng chiếu sáng người đang ngồi ở ngay chính giữa chỗ đó, mặt Nam Ngọc trông như một vị thượng tiên đích thực: bình thản, uy nghiêm, từ bi.
“Đàm Vân Sơn” đang cách tám mươi mốt bước không thấy được cảnh này nhưng chàng hiện tại thì có thể.
Tự do tự tại, bay lượn tùy thích: chàng bị đánh tráo.
Chuyện xảy ra như thế nào thì chàng không cách nào kể rõ được, chỉ biết là chàng đang đếm dở tám mươi mốt bước. Khoảng thời gian ngắn ngủi cả nhóm đều đang đi tám mươi mốt bước là lúc duy nhất tất cả mọi người đều đưa lưng về phía nhau. Nam Ngọc đứng nguyên tại chỗ có thể quan sát tất cả mọi phía nhưng Đàm Vân Sơn dám chắc ắt hẳn Dị Bì đã nhằm vào lúc Nam Ngọc nhìn đi nơi khác. Không cần nhiều, chỉ một khoảnh khắc là đủ.
Gần như là chỉ chớp mắt một cái là chàng đã không còn biết gì nữa, đến lúc tỉnh lại thì đã biến thành như bây giờ.
Cơ thể chàng bị nhét vào một cái khe rất kín đáo trên vách đá, “hồn” chàng thì lại nhẹ nhàng trôi dạt quan sát đáy vực.
Lúc đầu chàng cho là tinh phách của chàng rời khỏi cơ thể nhưng rồi chàng lại nhanh chóng phủ định, bởi vì tinh phách có thể nhìn thấy được, một chùm sáng màu vàng, màu tím hoặc là màu khác, dù có tan vào trời đất thì cũng phải có một khoảng thời gian ngắn tạm ở hình thái như vậy.
Chàng có thể cảm nhận được mình không bị tan ra, vẫn là một Đàm Vân Sơn hoàn chỉnh, hay nói cách khác, ít nhất là một “hồn” Đàm Vân Sơn hoàn chỉnh: có suy nghĩ, có cảm xúc, chỉ là không thể nói được, không thể tạo ra tiếng động, không có cách nào để đội hữu nhìn thấy chàng.
Lúc Phùng Bất Cơ bị hôn mê chắc chắn là không gặp phải chuyện kỳ lạ thế này. Nếu không, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại, ắt hẳn là hào hứng chia sẻ lại ngay với mọi người.
Tạm thời không nghĩ ra được gì nên Đàm Vân Sơn cũng không nghĩ nữa. Hiện giờ chàng thế này là thế nào không quan trọng, quan trọng là các đồng đội có thể kiên định làm theo kế hoạch “lồng kép” đã định từ đầu hay không.
Đây là tên chàng tự đặt, chưa hề hỏi ý mọi người. Thực tế, kế hoạch này cũng chưa từng thực sự được thảo luận thành lời mà chỉ thành hình qua những lần đánh mắt ra hiệu với nhau giữa năm người.
Ngay từ lúc ở trong lối ra vào hàng, sau khi Nam Ngọc nói “cách trực tiếp nhất chính là cho Dị Bì có cơ hội ngụy trang thành một trong số mọi người, nhưng nếu nó làm vậy thật thì lại đến phiên mọi người đau đầu”.
Khoảng thời gian im lặng dài dằng dặc khi ấy không phải là vì phủ nhận và tuyệt vọng trước kiến nghị này mà hoàn toàn ngược lại, mọi người thấy trong mắt nhau sáng lên niềm sục sôi.
Sau đó Nam Ngọc đề nghị “phục hồi tiên trận”, chàng đề nghị “cẩn thận quan sát, tránh bị đánh tráo lần hai”.
Những lời này đều là nói cho Dị Bì nghe.
Bị đánh tráo một lần nữa mới là điều họ hy vọng. Phục hồi tiên trận ba ngàn năm trước có tác dụng gì không thì không ai biết nhưng nếu có thể dụ Dị Bì ra một lần nữa thì lúc này không còn lo một bàn tay vỗ không kêu nữa rồi.
Đây là những điều được lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt mà không cần diễn đạt bằng lời.
Lồng kép, dụ Dị Bì ra một lần nữa là chiếc lồng thứ nhất, tiên trận là chiếc lồng thứ hai. Đàm Vân Sơn nghĩ các đồng đội hẳn sẽ thích tên chàng đặt.
Thuật trộm hồn có thể trộm lời từng nói, trộm cảnh từng thấy nhưng không trộm được tâm trí. Nếu trộm được tâm trí thì Phùng Bất Cơ giả đã không nói lỡ “chúng ta” thành “đệ”. Tương tự như vậy, chuyện trao đổi bằng mắt với nhau cũng không thể bị đánh cắp. Không, phải nói là Dị Bì chỉ có thể đánh cắp được những cái mắt đi mày lại nhưng không đánh cặp được nội dung mà nó truyền tải.
… Đấy là sự ăn ý ngầm giữa đồng đội với nhau.
Giờ thì xem xem các đồng đội có thể phát hiện ra được không.
Chàng bay vèo tới trước mặt “Đàm Vân Sơn giả”, bay vòng quanh một vòng.
Mặt mày sáng sủa, ôn hòa, đẹp nhưng không ẻo lả, mũi thẳng, nét nào ra nét ấy, đúng thực là khuôn mặt chàng, không sai mảy may.
Đàm Vân Sơn thở dài, không biết là bội phục cái tài của Dị Bì hay là cảm khái cha mẹ chàng khéo sinh.
Có điều, cho dù là ngoại hình không chút sơ hở, yêu thú vẫn là yêu thúc, không nuốt tiên phách giống Bạch Lưu Song thì hẳn là không thể niệm tiên chú, các đồng đội nhất định…
Cạch.
Giữa tiên trận bỗng có tiếng đã lăn.
Chàng chưa kịp ngoái nhìn, tay “Đàm Vân Sơn giả” đã sáng lên ánh sáng vàng, càng ngày càng sáng, cuối cùng hội tụ lại bắn về chính giữa tiên trận!
Không chỉ mình bên này, ba bên khác cũng tương tự.
Bốn luồng sáng vàng đồng loạt tụ lại vào hoa văn chính giữa tiên trận, hoa văn đó vốn đã sáng, giờ càng chói lòa hơn!
Tiên trận… thành công?
Đàm Vân Sơn tròn mắt, không rảnh nghĩ tại sao, ngạc nhiên nhìn ánh sáng tỏa ra từ bức hoa văn dần dần biến thành một chùm sáng hình đóa sen vàng trên đỉnh đầu Nam Ngọc!
Đóa sen tỏa sáng vàng chói lọi, ngỡ như trong chớp mắt đã lạc vào Cửu Thiên Bảo Điện.
Đàm Vân Sơn cuối cùng cũng hoàn hồn, vội cúi xuống xem “mình giả”. Trực giác chàng mách bảo nếu nó đã niệm được tiên chú thì nằm mơ nó mới bị tiên trận bắt lại nhưng trong lòng vẫn ôm ấp một tia hy vọng “lỡ như”.
Quả nhiên là không có lỡ như.
“Mình giả” không hề nao núng, tập trung niệm chú, nhìn thực sự giống một người tốt.
Chẳng mấy chốc, đóa sen vàng và toàn bộ ánh sáng vụt tắt, tiên trận lại trở về là những khối đá lạnh lùng, đáy vực lại trở về là nơi tối tăm sâu hun hút.
Chàng nghe thấy Nam Ngọc uể oải gọi: “Quay lại đây hết đi…”
Trở về giữa trận, “mình giả” buồn ra mặt.
“Cái tiên trận rách gì, vô tích sự!” Bạch Lưu Song không biết thế nào là “xát muối vào tim” nên lần nào cũng xát rất nhiệt tình, ấn tượng hơn là bất kể là đồng bọn hay chính bản thân mình cũng đều xát hết không ngại ngần.
Nam Ngọc bị chọc trúng chỗ đau, tất nhiên phải phản đòn: “Cô giỏi thì cô nghĩ được diệu kế gì kể nghe thử đi!”
Bạch Lưu Song chột dạ, hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Tiên trận ba ngàn năm đâu phải dễ mà phục hồi lại như xưa.” Phùng Bất Cơ dằn cảm giác sốt ruột xuống, nói đỡ cho Nam Ngọc nhưng rồi cũng không dằn nổi, lại hỏi: “Nam Ngọc huynh đệ, ngoại trừ phục hồi tiên trận thì còn cách nào khác nữa không?”
Giờ không phải lúc thảo luận chuyện đó đâu! Sao không căng mắt ra nhìn thử xem có ai bị đánh tráo không đã?
Đàm Vân Sơn gần như hét tướng lên nhưng chẳng tạo ra được chút động tĩnh nào, một chút tiếng gió thổi cũng không có.
Bỗng nhiên Ký Linh ngẩng đầu, trong một thoáng, Đàm Vân Sơn cho là nàng nhìn chàng. Đời này, chàng chưa bao giờ kích động tới như thế, cảm tưởng như có thể nhảy cẫng lên tới tận miệng vực. Thế nhưng, liền đó, Ký Linh lại nhíu nhíu mày, tiếp tục cúi đầu.
Đàm Vân Sơn lập tức ỉu xìu, tâm tình còn sa sút hơn cả lúc nãy.
Mừng hụt là một trong những chuyện đau nhất trần đời, lúc mừng càng mừng thì lúc hụt càng đau.
“Nếu như giờ tôi đề nghị không bắt…” Đàm Vân Sơn giả lên tiếng, không còn cái vẻ lỗ mãng như khi giả Phùng Bất Cơ, lúc này đây, nó nội liễm, đúng mực, đến cười buồn trông cũng rất thật, “có phải là rất giống Dị Bì không?”
“Phải.” Người đáp là Ký Linh, không chút do dự.
“Chàng giả” nhìn nàng, ánh mắt tự nhiên, giọng như thường: “Lỡ như kiếp trước tôi nợ tình người khác quá nhiều hay có nhiều huyết hải thâm thù gì đó, thế thì không nhớ ra mới tốt.”
Câu này không đầu không đuôi, Nam Ngọc, Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ đều không hiểu gì.
Nhưng Ký Linh hiểu.
Đàm Vân Sơn biết nàng hiểu, bởi biết nên mới càng bực bội! Chẳng mấy khi chàng và Ký Linh mới nhẹ nhàng tâm sự được với nhau mấy câu, cho dù kết cục là chàng bị chuông Tịnh Yêu gõ đầu thì đấy cũng là kỷ niệm cực kỳ đáng quý, phải giấu kỹ một mình nhâm nhi, không phải là “vũ khí” để đem ra dùng vào lúc này!
Ký Linh hiểu thì hiểu nhưng nàng cũng không ngờ lại được nghe câu này lần thứ hai vào lúc này, khó nói lúc này nàng đang cảm thấy thế nào, nàng hỏi bằng giọng chần chừ: “Nghĩ kỹ rồi à? Không tu tiên nữa thật hả?”
“Chàng giả” gật đầu nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng: “Không tu nữa. Nếu cái giá phải trả cho việc tu tiên là bắt đồng đội liên tục mạo hiểm vì tôi, vậy tôi tình nguyện kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, mãi mãi luân hồi làm đồng đội của mọi người, cùng nhau tiêu dao.”
Giả vờ giả vịt giỏi lắm! Đàm Vân Sơn ôm ngực tránh tức quá lại thổ huyết.
“Nếu như chúng tôi đồng ý thì sao?” Ký Linh bình tĩnh hỏi lại, thật khác cô nương nôn nóng mọi ngày, “Bảo năm người đi ra ngoài à?”
Đàm Vân Sơn sững ra, quên cả thở, quan sát tình hình chằm chằm.
“Chàng giả” lắc đầu hết sức tự nhiên: “Không, mọi người lần lượt đi ra, bất kể Dị Bì có ngụy trang thành ai thì cũng đừng hòng lừa chúng ta một lần nữa.”
Chậc, con này một lần vấp ngã… trăm lần bớt dại!
Khoan nói mọi người đi ra như vậy thì nó phải làm thế nào để thoát khỏi, chỉ xét riêng mình thái độ này, cho dù chính chàng đến nói chuyện với nó, có khi sơ ý là cũng dễ nhận lầm đối phương chính là mình!
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Ký Linh lại hỏi, bình tĩnh nhìn “nó”, “Nếu tôi nói tôi nhất định muốn Lục Trần Kim Lung này sáng thêm một lỗ thì sao?”
“Chàng giả” không hề né tránh, cũng chẳng hề do dự: “Vậy tôi đi cùng cô nương.”
Một câu rất đơn giản, không rõ Ký Linh nghĩ thế nào nhưng chàng thì chỉ còn thiếu muốn quỳ rạp xuống đất. Chính chủ là chàng lại thấy “phục” một kẻ giả mạo. Dị Bì không chỉ bắt chước mà còn làm tốt hơn cả bản gốc. Bị một cao thủ như vậy che mắt, chàng tuyệt đối sẽ không trách các đồng đội lơ là cảnh giác, ngược lại, chàng phải kiểm điểm lại mình tại sao bình thường không trọn nghĩa vẹn tình được như vậy.
“Vậy rốt cuộc giờ quyết định thế nào?” Phùng Bất Cơ thật sự không chịu nổi, đứng nghe một hồi vẫn không thấy ra được kết luận gì mà câu nào cũng như có ẩn ý khác đầy khó hiểu, có chịu xem xét tới cảm nhận của những người khác không vậy!
Đàm Vân Sơn nhận thấy Ký Linh đã đưa ra được quyết định bởi vì ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên kiên định, vị cô nương xưa nay luôn phân biệt rạch ròi thiện ác, ra tay chưa bao giờ do dự đã quay trở lại rồi.
Nàng nhìn sang Phùng Bất Cơ, chuẩn bị đưa ra kết luận của mình. Song, môi mới chỉ mấp máy, chữ “tôi” chỉ mới dừng lại ở khẩu hình miệng thì trên đầu bỗng ầm vang!
Uỳnh!
Dường như có vật gì đó rất nặng đập mạnh vào vách đá, theo sát sau là mấy tiếng răng rắc tựa như tiếng đá vỡ.
“Không phải chứ! Lại nữa à?” Phùng Bất Cơ quả thực muốn mời Dị Bì tới giáo dục lại tư tưởng, dù muốn đánh tráo thì cũng đừng lần nào cũng làm đá rơi chứ! Có thể làm gì đấy mới lạ hơn được không!
Đàm Vân Sơn bay lơ lửng giữa không trung không sợ đá rơi nhưng lòng chàng đang rất là khó hiểu. Dị Bì đã ngụy trang được thành chàng rồi, tại sao còn phải làm chuyện này?
Chàng còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, Ký Linh đã bổ nhào về phía “chàng giả”: “Cẩn thận đá rơi!”
Tận mắt thấy “chàng giả” bị Ký Linh đẩy ngã, trông nàng như thể chỉ hận không thể mọc thêm tay thêm chân để bao trọn lấy chàng, Đàm Vân Sơn không rõ lòng mình cảm thấy thế nào nữa.
Chàng không ngờ lúc thế này Ký Linh lại nghĩ đến chàng.
Nhưng… đó là giả, cô nương nhào sai người rồi!
Ầm!
Khối đá lăn xuống nền đất, chỉ có một tảng, còn cách tiên trận rất xa nhưng do hang kín nên nghe tiếng mới tưởng là gần.
Các đội hữu đã tự tìm hốc nấp vào lại lục tục đi ra, mặt ai nấy đều ngượng ngùng, dở khóc dở cười. Vẻ mặt dở khóc dở cười này sao mà quen, giống như… giống như lần đầu tiên họ nhìn thấy Đàm thị tiên lôi vậy.
Đàm Vân Sơn ôm đầu, đang yên đang lành không hiểu sao tự dưng lại nhớ tới kỷ niệm đau lòng này.
“Ký Linh muội, mau đứng dậy đi, không có chuyện gì hết cả.” Phùng Bất Cơ là người đầu tiên bước tới chỗ Ký Linh và “Đàm Vân Sơn” ngã nhào xuống, huynh ta dùng chân đá đá “Đàm nhị thiếu gia”, “Đừng bắt nạt người ta nữa, mau mau bỏ tay ra cho cô nương nhà người ta còn đứng dậy.”
“Chàng giả” nằm dưới đất ngửa mặt lên nhìn Phùng Bất Cơ, ánh mắt ấy đến là oan uổng, tự giang hai tay ra để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân: “Tôi bỏ rồi đấy chứ, là nàng không đứng dậy.”
Trong lúc họ nói chuyện, Nam Ngọc và Bạch Lưu Song cũng đã quay lại, Bạch Lưu Song vừa thấy cảnh này liền nhíu mày: “Chị che chở cho hắn làm gì, mau đứng lên đi!”
Đàm Vân Sơn cũng bồn chồn, chàng bay tới gần quan sát Ký Linh tính nhìn xem rốt cuộc cô nương này làm sao.
Chỉ cần nhìn một cái chàng liền nhận ra vấn đề.
Cô nương áp chặt một bên mặt lên ngực “chàng giả”, ánh mắt lạnh như sương giá, làm gì có chút “tình đồng đội” nào.
Ánh dao lóe lên, Đàm Vân Sơn giật mình chớp mắt, chỉ chớp một cái, nghe phập một tiếng, chàng mở mắt ra nhìn, không biết Ký Linh đã rút dao găm ra từ lúc nào, nàng cắm lưỡi dao sắc vào tim “Đàm Vân Sơn giả”.
Tiếc là, Dị Bì vẫn kịp giơ tay lên chặn giống lần trước. Khác là, lần này dao găm đâm thấu lòng bàn tay của nó, cắm thẳng vào lồng ngực.
Tác giả :
Nhan Lương Vũ