Kỷ Linh Thần Quân
Chương 78: Tu luyện
Thương chủ bắt lấy song lướt qua cái bàn hắn vừa mới đập, tổng có tám đồng xu, mỗi đồng tạo thành một chữ.
- Hoàn mỹ vô khuyết, phận định bấp bênh? Xem ra tên này số đúng là khổ. Không thể trách được hắn lại chết nhục nhã như vậy.
Đây là thuật bói toán cấp tám mà hắn sử dụng, gần như cao nhất trong số thuật bói toán mà hắn biết.
Cái bóng đằng sau trong thời gian hắn bói toán thì liên tục rung động sắp sụp đổ, như bị lực lượng nào đó ngăn cản. Thương chủ vung tay, một đoàn khói đen kịt từ bàn tay của hắn bay ra, dung nhập vào bên trong chiếc bóng đó.
Sau một hồi, hắc ảnh ổn định lại, ở trung tâm nó xuất hiện một quang điểm. Thương chủ thấy vậy, cũng tới quan sát kỹ lúc lâu. Xong, hắn vung tay, một loạt đan dược cùng tài liệu dung nhập vào trong cái bóng, cái bóng đó bỗng chuyển sang màu đỏ như lửa, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên đáng kể.
Chiến thuyền này làm bằng gỗ cũng không hề hấn gì. Nếu nó mà bị cháy thì chẳng cần ra ngoài tinh không, chỉ một quả bom cũng đủ oanh tạc nó chẳng còn mảnh vụn.
Bóng đen chuyển đỏ, nhiệt độ tăng như luyện hóa quang điểm trong đó thành đan dược bởi dược liệu mà Thương chủ ném vào trước đó.
Sau đó, chiến thuyền hư không rời đi xa, mục tiêu là nơi nào thì chính Thương chủ đã có dự tính của mình.
Trôi qua không biết bao lâu thời gian, ý thức của Kỷ Linh từ trong tối tăm tỉnh lại, mắt mở ra. Thứ đầu tiên hắn thấy là một vùng tối đen, đen như mực, hắn chẳng cách nào xác định mình đang ở đâu.
- Tỉnh rồi hả?
Có thanh âm nhẹ nhàng vang bên phải hắn khiến hắn quay qua nhìn lại chẳng bắt gặp người này đâu.
- Ngươi vẫn còn rất yếu, từ từ khôi phục rồi ta sẽ cho ngươi ra.
Nói xong, không gian rơi vào trầm tĩnh.
- Đây là đâu?
Kỷ Linh lên tiếng hỏi, nhưng không thấy ai trả lời, hắn chỉ có thể trầm ngâm tại trong bóng tối bao trùm, chờ đợi bản thân khỏe lại.
Mà hắn biết bản thân mình đã chết, lại chết trên giường một cách vô cùng nhục nhã. Làm hắn cũng sợ hãi bản thân mình nếu làm cho các nàng vì mình sinh hài tử thì cuộc sống sau này sẽ kinh khủng bao nhiêu.
Khi không có thanh âm nào nữa, hắn chỉ có thể chờ đợi. Hắn không biết trạng thái bây giờ của bản thân thế nào, đành hỏi:
- Ta… bây giờ là thế nào?
- Ngươi đã chết, chỉ còn lại tàn hồn, đợi linh hồn ngươi khôi phục đủ, ta lại giúp ngươi khôi phục thể xác. – Thanh âm đó xuất hiện bên trái, Kỷ Linh biết bản thân mình có nhìn cũng chẳng thấy nên dứt khoát bỏ đi.
Cuối cùng, hắn dựa vào Tinh Luân Đại Pháp thu được từ Pháp Thiên Trường Thanh tháp hấp thu tinh lực.
Lần trước thu phục được Giác Mộc Giao, bây giờ không biết nó tạo ra bao nhiêu tinh điểm làm bạn quanh nó. Mà hắn cũng chẳng biết cách nào tăng hảo cảm với nó, đành đứng từ xa nhìn.
Trong lúc vô tình nhàm chán, Kỷ Linh bỗng muốn thử xem căn cơ linh hồn bản nguyên dạng đen kịt của hắn mạnh mẽ tới đâu.
Ngại nỗi, hắn không biết nó sử dụng lực lượng nào. Sau hồi lâu nghĩ suy, Kỷ Linh làm một phép thử là hấp thu tinh lực.
Hai mắt nhắm lại, Kỷ Linh thả lỏng toàn bộ tâm thần, thần trí của hắn dần tách khỏi ý thức, mặc cho nó bay xa mãi xa. Trong mắt hắn xuất hiện đủ loại cảnh tượng từ bé dến lớn như từ một đơn bào nhỏ xíu, dần tiến hóa lên đa bảo, động vật, nhân loại, rồi thoát khỏi nơi hắn sinh ra.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại nhiều lần, Kỷ Linh lúc lên thực vật thì bị động vật giết, phải nhìn lại một lần, lúc ở động vật ăn cỏ thì động vật ăn thịt giết. Động vật ăn thịt bị con người săn bắt. Con người hoặc là trải qua tuổi già chết đi, hoặc là bị biến cố nào đó gây tử vong về với đất.
Quá trình này liên tục tuần hoàn khiến hắn rơi vào một trạng thái nào đó.
- Hửm?
Thương chủ ở trên boong thuyền, cảm nhận được khí tức kỳ ảo tràn đầy sinh cơ từ phòng mình truyền ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đó.
Đồng tử hắn co rút lại, vẻ mặt như vô cùng sợ hãi, vội vung tay lên. Vô số đồng xu đủ loại màu sắc bay ra từ túi của hắn, tràn vào bên trong phòng thuyền trưởng. Những đồng tiền đó tiến vào, lập tức gắn kết thành một mối liên hệ vững chắc ốp chặt lên tường.
Thương chủ hơi cảm nhận một chút, không còn thấy khí tức đó phát tán ra ngoài nữa mới triệt để yên tâm.
- Không ngờ, hắn lại có được thứ này. Nhưng chung quy vẫn không phải người thật sự cần tìm.
Thương chủ nói ra như vô cùng tiếc nuối, nhưng ánh mắt của hắn tràn đầy quyết tâm, không bao giờ bỏ cuộc. Hắn giúp Kỷ Linh chỉ là một chuyện lề đường, một nốt nhạc đệm trong cuộc đời hắn mà thôi.
Kỷ Linh không biết nhìn đi nhìn lại bao lâu rồi minh ngộ nó, nhận ra quy luật tuần hoàn của tự nhiên, con người chết hóa thành vi sinh phân giải. Từ đó lại tách ra đơn bào hoặc thay đổi cấu trúc tế bào một loài nào đó khiến nó đặc biệt hơn so với đồng loại.
- Ra vậy… ừm…
Liên tục gật đầu nghiệm chứng những gì bản thân thắc mắc lâu năm mơ hồ bị vây khốn.
- Không đúng!
Kỷ Linh bỗng ngờ ra một thứ gì đó, bản thân hắn rất mơ hồ rằng đơn bào này, từ đâu mà ra dù đã có khoa học Địa Cầu giải thích là từ vi sinh. Nhưng vi sinh lại từ đâu?
Sau một hồi suy nghĩ, hắn chung quy vẫn đổ lên thân tinh cầu đó. Mà tinh cầu đó làm sao sản sinh ra vi sinh? Hắn lại tiếp tục tìm kiếm đáp án qua những lần hồi tưởng này.
Không rõ bao lâu, hắn vẫn không tìm tới được đáp án hắn cần, luôn quanh quẩn tại tinh cầu làm sao sinh ra? Là vũ trụ kiến tạo hay có một thứ gì đó tác động? Còn vi sinh theo thời gian tinh cầu tồn tại mà tự xuất hiện hay sao?
Nếu tất cả là có một bàn tay tác động thì còn có thể lý giải. Nhưng nếu là tự nhiên thì sao? Chẳng lẽ vụ nổ lớn nhất vũ trụ kiến tạo ra vũ trụ? Hay hố đen vũ trụ bắn ra những thiên thể đản sinh địa cầu.
- Không xong!
Thương chủ bên ngoài thông qua những đồng tiền đó, liên tục giám sát và nhìn chăm chăm Kỷ Linh như trông trẻ. Thấy hắn liên tục nhíu mày, thân thể như sắp tan biến thì hoảng hốt, tay kéo lấy hắn hét lớn.
- DỪNG LẠI!!
Thương chủ hét lớn, làm Kỷ Linh từ trong hoài nghi tỉnh lại, hắn nhìn xung quanh, một màu tím xanh đen hòa quyện. Vô số tinh điểm xuất hiện trong mắt hắn. Tim hắn đập nhanh hơn bình thường.
Cũng không rõ có phải do cảnh tượng trước mắt này quá rung động hay không.
Nhưng bản thân hắn dám khẳng định là không!
Là vì hắn từ trong hỗn loạn trở lại, từ trong cửa tử, có thể nhập ma, thân tử đạo tiêu bất cứ lúc nào.
Kỷ Linh sau khi nhìn về phía tinh không vô tận hùng vĩ và to lớn, hắn đảo mắt thấy được một thiếu niên, thân mặc kim bào khắc đầy tiền xu với chữ Nôm của người Việt. Hắn chỉ biết mặt biết hình chứ không biết nghĩa nên chẳng hiểu trên đó khắc gì. Căn cứ theo những gì hắn nhớ thì hẳn là khắc số tiền cùng với thời gian triều đại.
- Ngươi đi sai đường rồi. May là lần này còn có ta, có thể cản ngươi kịp thời, không để ngươi nhập ma, nếu còn lần sau, sợ là ta cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.
Người này nói để hắn biết thanh âm tại không gian đen tối kia là cùng một người phát ra.
Kỷ Linh cũng cười khổ không thôi, bản thân hắn cũng chẳng có pháp môn hấp thu tinh lực chính thống, chỉ có thể tùy tiện như vậy.
Thương chủ như phát hiện ra hắn không có pháp môn tu luyện, liền tiện tay điểm một cái lên linh hồn khí vụ bằng hai ngón tay của Kỷ Linh.
Trong đầu Kỷ Linh xuất hiện pháp môn hấp thu tinh lực, đây là pháp môn cơ bản nhất, hấp thu tinh hoa lực lượng của toàn vũ trụ, mà lúc nó tràn vào tinh cầu sẽ xuất hiện được tinh hồn chuyển hóa thành thiên địa linh khí, là Chiến khí mà người Thần Quân đại lục gọi.
Tinh hồn là linh hồn tinh cầu, mỗi một tinh cầu đều có một cái, nó sẽ bảo vệ tinh cầu đó không bị hủy diệt.
Biết được một phần tri thức cơ bản của tinh không này Kỷ Linh dựa theo pháp môn đó mà tu luyện để lần nữa ngưng tụ lại linh hồn.
Kỷ Linh nhận lấy cũng lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Ngay khi tiến vào, tinh lực tràn ngập tinh không nhận lấy lực hấp dẫn, thẳng hướng Kỷ Linh, tràn ngập boong thuyền.
Chiến thuyền hư không này được chế tạo với một lớp bao bọc bên ngoài, Kỷ Linh hấp thu tinh lực tại tinh không, mà căn cơ của hắn là màu đen, cao hơn tử nguyên - thần bí nhất nên cơ bản cũng không có biết được lực thôn phệ của nó mạnh đến cỡ nào.
Bây giờ có thể nhìn được nó kinh khủng.
Thương chủ nhìn lại thì thấy được linh hồn Kỷ Linh dần bành trướng, từ hai ngón tay thành ba ngón, bốn ngón rồi lớn bằng cả bàn tay.
Chưa dừng lại tại đó, Kỷ Linh còn muốn để linh hồn mình lớn hơn nữa có thể cao bằng người thường.
Giác Mộc Giao trong thức hải của hắn nhận được tinh lực dồi dào từ bên ngoài đưa vào, nó sung sướng phát quang mãnh liệt rồi bắt đầu điên cuồng thôn phệ tinh lực đó, đem tinh lực chuyển hóa thành những ngôi sao xung quanh mình.
Đến một giới hạn, xung quanh Giác Mộc Giao tràn ngập tinh điểm, thậm chí còn khó mà có thể phát hiện ra nó nằm trong đống sao trời.
Mà Kỷ Linh bên ngoài cũng đạt đến kích thước cực hạn, lớn bằng cánh tay.
- Tên này…
Thương chủ cũng không biết nói gì hơn, thiên phú tên này quá mức kinh người, thậm chí hắn còn cảm nhận được tên này như động không đáy, hút hết mọi thứ có thể vào trong người, tuyệt không dừng tại độ lớn bằng cánh tay.
Kỷ Linh nhận thấy giới hạn của bản thân, trong thức hải cũng thấy được giới hạn, hắn không muốn gián đoạn quá trình tu luyện liền nhanh chóng tiến vào, nói với Giác Mộc Giao:
- Ta biết ngươi ở đây vô cùng cô độc. Ta rất xin lỗi khi bắt ngươi rời xa khỏi những huynh đệ tỷ muội của mình. Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta đột phá, giúp ta có thể tiếp dẫn bọn họ vào trong này, khẳng định có một thế giới cho các ngươi độc bá. So với tinh không ngoài kia, các ngươi chỉ là con sâu con kiến, còn trong thế giới của ta, ngươi sẽ chỉ dưới mình ta.
Giác Mộc Giao ẩn mình trong vô số tinh điểm chói lóa kia, cũng không biết nghĩ gì. Kỷ Linh có chút thất vọng, thở dài.
- Hoàn mỹ vô khuyết, phận định bấp bênh? Xem ra tên này số đúng là khổ. Không thể trách được hắn lại chết nhục nhã như vậy.
Đây là thuật bói toán cấp tám mà hắn sử dụng, gần như cao nhất trong số thuật bói toán mà hắn biết.
Cái bóng đằng sau trong thời gian hắn bói toán thì liên tục rung động sắp sụp đổ, như bị lực lượng nào đó ngăn cản. Thương chủ vung tay, một đoàn khói đen kịt từ bàn tay của hắn bay ra, dung nhập vào bên trong chiếc bóng đó.
Sau một hồi, hắc ảnh ổn định lại, ở trung tâm nó xuất hiện một quang điểm. Thương chủ thấy vậy, cũng tới quan sát kỹ lúc lâu. Xong, hắn vung tay, một loạt đan dược cùng tài liệu dung nhập vào trong cái bóng, cái bóng đó bỗng chuyển sang màu đỏ như lửa, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên đáng kể.
Chiến thuyền này làm bằng gỗ cũng không hề hấn gì. Nếu nó mà bị cháy thì chẳng cần ra ngoài tinh không, chỉ một quả bom cũng đủ oanh tạc nó chẳng còn mảnh vụn.
Bóng đen chuyển đỏ, nhiệt độ tăng như luyện hóa quang điểm trong đó thành đan dược bởi dược liệu mà Thương chủ ném vào trước đó.
Sau đó, chiến thuyền hư không rời đi xa, mục tiêu là nơi nào thì chính Thương chủ đã có dự tính của mình.
Trôi qua không biết bao lâu thời gian, ý thức của Kỷ Linh từ trong tối tăm tỉnh lại, mắt mở ra. Thứ đầu tiên hắn thấy là một vùng tối đen, đen như mực, hắn chẳng cách nào xác định mình đang ở đâu.
- Tỉnh rồi hả?
Có thanh âm nhẹ nhàng vang bên phải hắn khiến hắn quay qua nhìn lại chẳng bắt gặp người này đâu.
- Ngươi vẫn còn rất yếu, từ từ khôi phục rồi ta sẽ cho ngươi ra.
Nói xong, không gian rơi vào trầm tĩnh.
- Đây là đâu?
Kỷ Linh lên tiếng hỏi, nhưng không thấy ai trả lời, hắn chỉ có thể trầm ngâm tại trong bóng tối bao trùm, chờ đợi bản thân khỏe lại.
Mà hắn biết bản thân mình đã chết, lại chết trên giường một cách vô cùng nhục nhã. Làm hắn cũng sợ hãi bản thân mình nếu làm cho các nàng vì mình sinh hài tử thì cuộc sống sau này sẽ kinh khủng bao nhiêu.
Khi không có thanh âm nào nữa, hắn chỉ có thể chờ đợi. Hắn không biết trạng thái bây giờ của bản thân thế nào, đành hỏi:
- Ta… bây giờ là thế nào?
- Ngươi đã chết, chỉ còn lại tàn hồn, đợi linh hồn ngươi khôi phục đủ, ta lại giúp ngươi khôi phục thể xác. – Thanh âm đó xuất hiện bên trái, Kỷ Linh biết bản thân mình có nhìn cũng chẳng thấy nên dứt khoát bỏ đi.
Cuối cùng, hắn dựa vào Tinh Luân Đại Pháp thu được từ Pháp Thiên Trường Thanh tháp hấp thu tinh lực.
Lần trước thu phục được Giác Mộc Giao, bây giờ không biết nó tạo ra bao nhiêu tinh điểm làm bạn quanh nó. Mà hắn cũng chẳng biết cách nào tăng hảo cảm với nó, đành đứng từ xa nhìn.
Trong lúc vô tình nhàm chán, Kỷ Linh bỗng muốn thử xem căn cơ linh hồn bản nguyên dạng đen kịt của hắn mạnh mẽ tới đâu.
Ngại nỗi, hắn không biết nó sử dụng lực lượng nào. Sau hồi lâu nghĩ suy, Kỷ Linh làm một phép thử là hấp thu tinh lực.
Hai mắt nhắm lại, Kỷ Linh thả lỏng toàn bộ tâm thần, thần trí của hắn dần tách khỏi ý thức, mặc cho nó bay xa mãi xa. Trong mắt hắn xuất hiện đủ loại cảnh tượng từ bé dến lớn như từ một đơn bào nhỏ xíu, dần tiến hóa lên đa bảo, động vật, nhân loại, rồi thoát khỏi nơi hắn sinh ra.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại nhiều lần, Kỷ Linh lúc lên thực vật thì bị động vật giết, phải nhìn lại một lần, lúc ở động vật ăn cỏ thì động vật ăn thịt giết. Động vật ăn thịt bị con người săn bắt. Con người hoặc là trải qua tuổi già chết đi, hoặc là bị biến cố nào đó gây tử vong về với đất.
Quá trình này liên tục tuần hoàn khiến hắn rơi vào một trạng thái nào đó.
- Hửm?
Thương chủ ở trên boong thuyền, cảm nhận được khí tức kỳ ảo tràn đầy sinh cơ từ phòng mình truyền ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đó.
Đồng tử hắn co rút lại, vẻ mặt như vô cùng sợ hãi, vội vung tay lên. Vô số đồng xu đủ loại màu sắc bay ra từ túi của hắn, tràn vào bên trong phòng thuyền trưởng. Những đồng tiền đó tiến vào, lập tức gắn kết thành một mối liên hệ vững chắc ốp chặt lên tường.
Thương chủ hơi cảm nhận một chút, không còn thấy khí tức đó phát tán ra ngoài nữa mới triệt để yên tâm.
- Không ngờ, hắn lại có được thứ này. Nhưng chung quy vẫn không phải người thật sự cần tìm.
Thương chủ nói ra như vô cùng tiếc nuối, nhưng ánh mắt của hắn tràn đầy quyết tâm, không bao giờ bỏ cuộc. Hắn giúp Kỷ Linh chỉ là một chuyện lề đường, một nốt nhạc đệm trong cuộc đời hắn mà thôi.
Kỷ Linh không biết nhìn đi nhìn lại bao lâu rồi minh ngộ nó, nhận ra quy luật tuần hoàn của tự nhiên, con người chết hóa thành vi sinh phân giải. Từ đó lại tách ra đơn bào hoặc thay đổi cấu trúc tế bào một loài nào đó khiến nó đặc biệt hơn so với đồng loại.
- Ra vậy… ừm…
Liên tục gật đầu nghiệm chứng những gì bản thân thắc mắc lâu năm mơ hồ bị vây khốn.
- Không đúng!
Kỷ Linh bỗng ngờ ra một thứ gì đó, bản thân hắn rất mơ hồ rằng đơn bào này, từ đâu mà ra dù đã có khoa học Địa Cầu giải thích là từ vi sinh. Nhưng vi sinh lại từ đâu?
Sau một hồi suy nghĩ, hắn chung quy vẫn đổ lên thân tinh cầu đó. Mà tinh cầu đó làm sao sản sinh ra vi sinh? Hắn lại tiếp tục tìm kiếm đáp án qua những lần hồi tưởng này.
Không rõ bao lâu, hắn vẫn không tìm tới được đáp án hắn cần, luôn quanh quẩn tại tinh cầu làm sao sinh ra? Là vũ trụ kiến tạo hay có một thứ gì đó tác động? Còn vi sinh theo thời gian tinh cầu tồn tại mà tự xuất hiện hay sao?
Nếu tất cả là có một bàn tay tác động thì còn có thể lý giải. Nhưng nếu là tự nhiên thì sao? Chẳng lẽ vụ nổ lớn nhất vũ trụ kiến tạo ra vũ trụ? Hay hố đen vũ trụ bắn ra những thiên thể đản sinh địa cầu.
- Không xong!
Thương chủ bên ngoài thông qua những đồng tiền đó, liên tục giám sát và nhìn chăm chăm Kỷ Linh như trông trẻ. Thấy hắn liên tục nhíu mày, thân thể như sắp tan biến thì hoảng hốt, tay kéo lấy hắn hét lớn.
- DỪNG LẠI!!
Thương chủ hét lớn, làm Kỷ Linh từ trong hoài nghi tỉnh lại, hắn nhìn xung quanh, một màu tím xanh đen hòa quyện. Vô số tinh điểm xuất hiện trong mắt hắn. Tim hắn đập nhanh hơn bình thường.
Cũng không rõ có phải do cảnh tượng trước mắt này quá rung động hay không.
Nhưng bản thân hắn dám khẳng định là không!
Là vì hắn từ trong hỗn loạn trở lại, từ trong cửa tử, có thể nhập ma, thân tử đạo tiêu bất cứ lúc nào.
Kỷ Linh sau khi nhìn về phía tinh không vô tận hùng vĩ và to lớn, hắn đảo mắt thấy được một thiếu niên, thân mặc kim bào khắc đầy tiền xu với chữ Nôm của người Việt. Hắn chỉ biết mặt biết hình chứ không biết nghĩa nên chẳng hiểu trên đó khắc gì. Căn cứ theo những gì hắn nhớ thì hẳn là khắc số tiền cùng với thời gian triều đại.
- Ngươi đi sai đường rồi. May là lần này còn có ta, có thể cản ngươi kịp thời, không để ngươi nhập ma, nếu còn lần sau, sợ là ta cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.
Người này nói để hắn biết thanh âm tại không gian đen tối kia là cùng một người phát ra.
Kỷ Linh cũng cười khổ không thôi, bản thân hắn cũng chẳng có pháp môn hấp thu tinh lực chính thống, chỉ có thể tùy tiện như vậy.
Thương chủ như phát hiện ra hắn không có pháp môn tu luyện, liền tiện tay điểm một cái lên linh hồn khí vụ bằng hai ngón tay của Kỷ Linh.
Trong đầu Kỷ Linh xuất hiện pháp môn hấp thu tinh lực, đây là pháp môn cơ bản nhất, hấp thu tinh hoa lực lượng của toàn vũ trụ, mà lúc nó tràn vào tinh cầu sẽ xuất hiện được tinh hồn chuyển hóa thành thiên địa linh khí, là Chiến khí mà người Thần Quân đại lục gọi.
Tinh hồn là linh hồn tinh cầu, mỗi một tinh cầu đều có một cái, nó sẽ bảo vệ tinh cầu đó không bị hủy diệt.
Biết được một phần tri thức cơ bản của tinh không này Kỷ Linh dựa theo pháp môn đó mà tu luyện để lần nữa ngưng tụ lại linh hồn.
Kỷ Linh nhận lấy cũng lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Ngay khi tiến vào, tinh lực tràn ngập tinh không nhận lấy lực hấp dẫn, thẳng hướng Kỷ Linh, tràn ngập boong thuyền.
Chiến thuyền hư không này được chế tạo với một lớp bao bọc bên ngoài, Kỷ Linh hấp thu tinh lực tại tinh không, mà căn cơ của hắn là màu đen, cao hơn tử nguyên - thần bí nhất nên cơ bản cũng không có biết được lực thôn phệ của nó mạnh đến cỡ nào.
Bây giờ có thể nhìn được nó kinh khủng.
Thương chủ nhìn lại thì thấy được linh hồn Kỷ Linh dần bành trướng, từ hai ngón tay thành ba ngón, bốn ngón rồi lớn bằng cả bàn tay.
Chưa dừng lại tại đó, Kỷ Linh còn muốn để linh hồn mình lớn hơn nữa có thể cao bằng người thường.
Giác Mộc Giao trong thức hải của hắn nhận được tinh lực dồi dào từ bên ngoài đưa vào, nó sung sướng phát quang mãnh liệt rồi bắt đầu điên cuồng thôn phệ tinh lực đó, đem tinh lực chuyển hóa thành những ngôi sao xung quanh mình.
Đến một giới hạn, xung quanh Giác Mộc Giao tràn ngập tinh điểm, thậm chí còn khó mà có thể phát hiện ra nó nằm trong đống sao trời.
Mà Kỷ Linh bên ngoài cũng đạt đến kích thước cực hạn, lớn bằng cánh tay.
- Tên này…
Thương chủ cũng không biết nói gì hơn, thiên phú tên này quá mức kinh người, thậm chí hắn còn cảm nhận được tên này như động không đáy, hút hết mọi thứ có thể vào trong người, tuyệt không dừng tại độ lớn bằng cánh tay.
Kỷ Linh nhận thấy giới hạn của bản thân, trong thức hải cũng thấy được giới hạn, hắn không muốn gián đoạn quá trình tu luyện liền nhanh chóng tiến vào, nói với Giác Mộc Giao:
- Ta biết ngươi ở đây vô cùng cô độc. Ta rất xin lỗi khi bắt ngươi rời xa khỏi những huynh đệ tỷ muội của mình. Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta đột phá, giúp ta có thể tiếp dẫn bọn họ vào trong này, khẳng định có một thế giới cho các ngươi độc bá. So với tinh không ngoài kia, các ngươi chỉ là con sâu con kiến, còn trong thế giới của ta, ngươi sẽ chỉ dưới mình ta.
Giác Mộc Giao ẩn mình trong vô số tinh điểm chói lóa kia, cũng không biết nghĩ gì. Kỷ Linh có chút thất vọng, thở dài.
Tác giả :
[email protected]