Kỷ Linh Thần Quân
Chương 63: Lại đâm xe
Nhìn lấy hình dáng, khuôn mặt hai người đã thay đổi rõ rệt nhưng trong tâm bắn vẫn luôn khẳng định diều này là đúng.
Đây chính là người mà hắn mến thương nhất! Dương Lạc Kỳ đang ngồi để cho em gái hắn, Phong Linh Nhi ngủ gục trên đùi nàng.
Phong cách ăn mặc của cả hai đều đã thay đổi, Linh Nhi thì chững chạc hơn trước với bộ quần áo công sở xanh đen. Dương Lạc Kỳ thì cũng trở nên thoải mái hơn, mặc một bộ đồ thể thao tới.
Điều duy nhất giúp hắn nhận biết được đây có phải hai trong số ba người quan trọng nhất với hắn không là bởi đôi mắt cùng khuôn mặt đó không thể nào sai được. Đôi mắt lay đông tâm hồn hắn khiến hắn khắc cốt ghi tâm, dù có trải qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa cũng không thể nào xóa đi sự tồn tại của nó trong tâm trí hắn.
Lạc Kỳ cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm như vậy liền mở mắt ra, trong đầu nàng cũng đã thầm đoán ra có thể là thư ký Nguyệt hoặc ai đó tới thông báo cho nàng.
Ngay khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông thân trần, quần âu, khuôn mặt kia khiến nàng không thể nào quên được. Chính khuôn mặt ấy đã khiến nàng chịu bao nhiêu áp lực trong ba năm.
- Ba năm...!! Ba năm...!!
Dương Lạc Kỳ nước mắt ứa ra, giọt lệ trong suốt lăn trên đôi má hồng rồi rơi xuống tóc Linh Nhi.
Nhìn thấy nàng như vậy, lòng hắn bỗng yếu ớt lạ thường, tình cảm yêu thương mãnh liệt trào dâng, hắn đưa tay gạt nước mắt nàng nhưng bất ngờ lại bị nàng gạt ra.
- Tên khốn!
Lạc Kỳ bỗng mắng hắn một câu nhưng hắn cũng không dùng hành động bạo lực đáp trả, mà nhẹ nhàng tên tới bên cạnh ôm nàng vào lòng, nói:
- Xin lỗi. Xin lỗi vì để em chờ lâu. Vất vả cho em rồi.
Lời của hắn nói ra khiến nước mắt Lạc Kỳ lại rơi xuống không cách nào ngừng lại. Rơi trên mặt Linh Nhi mà nàng lại không hề cảm nhận thấy.
- Về sau, chuyện của em, anh sẽ nhận hết!
Câu này vừa ra, miệng Lạc Kỳ treo nụ cười gian xảo.
- À há! Em nghe thấy hết rồi! Anh nhớ phải giữ lời đó!
Bỗng Linh Nhi đang nằm trên đùi Lạc Kỳ ngủ say liền bừng tỉnh, mắt mở lớn, tay chỉ vào mặt hắn nói đầy ma mãnh.
Điều này lập tức khiến Kỷ Linh nhíu mày khó hiểu.
- Cái này cũng không có gì cả, chỉ là bọn em bày trò ra để dụ anh làm việc nhà thôi, giờ thì mau mau tuân lệnh phu nhân của anh rồi về thôi. Cha còn đan đợi chúng ta đó!
Linh Nhi hoạt bát đứng dậy lau nước mắt giả vờ cho Lạc Kỳ xong kéo tay nàng đi.
Hắn cũng chỉ biết lặng người đứng đó, bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán, nhưng nghĩ lại ba năm trong lời nói của Lạc Kỳ, hắn phát hiện ra trên thân chẳng có điện thoại để kiểm chứng.
Nhìn xung quanh một hồi, hắn mới nhìn thấy được dòng chữ "Chúc Mừng Năm Mới! Xuân Quý Mão 2023!"
Cách thời điểm hắn bị tai nạn là ba năm, đúng như những gì Lạc Kỳ nói.
Còn về thời gian chính xác hiện tại thì hắn vẫn phải cần lấy lại đồ vật cá nhân mới có thể biết được.
Sau khi đi khỏi chỗ này, hắn nhìn cảnh tượng đường phố xung quanh cũng có không ít người đi lại, tất cả đều mặc quần áo hiện đại khiến hắn an tâm và từng chiếc xe ô tô di chuyển trên đường khiến hắn chắc chắn một điều rằng hắn đã về Địa Cầu thân quen.
Kỷ Linh nhìn lấy chiếc xe hơi tiên tiến quen thuộc lại xa lạ trước mắt này liền nhìn về phía Linh Nhi.
- Chiếc này là do em cải tạo lại à?
- Vâng!
Linh Nhi cười hì hì đáp lại, tay còn gãi gãi sau gáy như ngượng ngùng.
- Lên xe thôi!
Dương Lạc Kỳ tính cách thì vẫn lạnh lùng như vậy, tuy ngoại hình đã thay đổi thoải mái hơn một chút nhưng tĩnh cách thì có vẻ vẫn như cũ.
Kỷ Linh gật đầu lên xe, quan sát nội thất bên trong cũng không có thay đổi quá nhiều, chỉ mỗi ngoại hình bên ngoài thay đổi.
- Chào mừng ngài trở lại!
Thanh âm hệ thống quen thuộc khiến hắn tăng thêm niềm tin vào việc mình đã quay trở lại Địa Cầu.
- Vui lòng lựa chọn điểm đến!
- Về nhà!
Hắn dự định trước khi về nhà thì tới viện dưỡng lão thăm cha hắn nhưng trời hiện tại cũng đã tối, hắn nhớ mang máng thời gian viện đóng cửa khoảng bảy rưỡi để cho những bệnh nhân trong đó có thời gian nghỉ ngơi.
Mà hiện tại theo thời gian hắn nhìn thấy trong xe đã là hơn tám giờ, vì thế chuyện thăm cha lại phải để ngày mai đi.
Chiếc xe được tự động hóa, tự động lăn bánh bon bon trên đường phố chỉ định ngắn nhất về nhà, hắn cũng vô cùng chờ mong thời gian ba năm hắn nằm trên giường bệnh này thì trong nhà có bao nhiêu thay đổi.
- Ai có thể nói cho anh biết ba năm nay sao mấy người lại đổi thay như vậy?
- Hứ! Chị dâu cũng không có thay đổi quá nhiều ngoại trừ việc thường xuyên luyện tập thể dục. Em thì cũng đã làm chủ một tập đoàn lớn, làm sao có thể ăn mặc bừa bãi được chứ.
Kỷ Linh suy nghĩ một chút liền thấy em gái hắn có lẽ là thường xuyên bị Lạc Kỳ bắt nạt nên khi đề cập đến tình hình ba năm qua thì hắn lại vô tình cảm nhận được một loại khí thế đối đầu gay gắt.
Lại nhìn về phía Lạc Kỳ thì hắn nhận thấy một phần ý vị chọc tức Linh Nhi.
Lạc Kỳ nhìn lại hắn thì lập tức ánh mắt chuyển đổi trở nên nhu thuận, đầu tự động ngả vào bờ vai của hắn.
Linh Nhi thấy Lạc Kỳ như vậy, trong lòng nổi lên ghen tỵ, trong đầu suy nghĩ:
"Rõ ràng là anh trai của mình mà. Thứ đàn bà xảo quyệt."
Linh Nhi lập tức bám lấy một cánh tay của Kỷ Linh ôm vào lòng như hắn là của riêng nàng.
Kỷ Linh nhận thấy cánh tay của mình cọ sát vào thứ gì đó, tà hỏa trong lòng khó thể khống chế được, tay kia lập tức luồn lách chạm vào thứ đó.
Tất nhiên hắn biết hắn không thể làm điều như vậy với em gái mình nên người chịu tự nhiên sẽ là tri kỷ sẽ gắn bó với hắn hết cuộc đời này.
Lạc Kỳ nhận thấy bàn tay hư của Kỷ Linh chạm vào thứ đó liền ngước mắt lên nhìn hắn, trợn một cái như cảnh cáo nhưng lại càng khiến Kỷ Linh làm điều đó thêm phần mãnh liệt... Cuối cùng thì nàng cũng phải chịu phục, để mặc hắn tùy ý như con rắn trườn trên da thịt.
Hắn làm vô cùng kín kẽ, cũng vô cùng ngại khi mà có người ở xung quanh hắn quan sát lấy một cảnh tượng đầy xấu hổ này.
May là Linh Nhi cũng đã nhắm mắt thiếp đi theo điệu nhạc du dương, chính vì vậy mà Kỷ Linh có thể tùy ý hoành hành trên nơi xuất hiện "không khí lạnh".
Còn cái kia...
Vẫn là đừng hòng nghĩ tới!
Xe của Kỳ Linh di chuyển cũng vô cùng an toàn, tốc độ không nhanh không chậm, không hề gây cản trở hay vi phạm giao thông.
Bíp!! Bíp!!! Chíu...~! Viu viu viu~
Bỗng hắn nghe thấy tiếng còi kêu inh ỏi từ phía sau xe vang tới, theo trí nhớ của hắn thì thanh âm này của cảnh sát, chỉ sợ là giống như đang đuổi tội phạm. Nếu xe hắn bị xe tội phạm kia đâm trúng chẳng khác nào...
Nghĩ tới điều này, hắn lập tức cảm thấy sợ hãi, bóng tối bủa vây, cái cảm giác xuyên không đó không hề tốt chút nào, lúc đầu hắn xuyên không tới liền như thiên đao vạn quả chém lên thân, quả thực vô cùng đáng sợ. So với những tên nhân vật hư cấu nhẹ nhàng xuyên không qua kia quả thực như thiên đình rơi xuống vực sâu cả tỷ trượng.
Mà trong thời điểm rơi đó cũng có không ít nguy hiểm ập tới hành hạ tinh thần hắn như muốn tan nát. Lần một còn có thể chứ lần hai thì hắn nghĩ tới cũng chẳng dám, chính vì vậy mà hắn luôn cảm thấy ở Địa Cầu còn sung sướng hơn dị giới.
Kỷ Linh lập tức lao lên phía trước với ý đồ định đem bánh lái quay lệch khỏi phạm vi truy đuổi tránh bị tông trúng. Lạc Kỳ cùng Linh Nhi mơ hồ như không biết chuyện gì xảy ra thì có chút điêu, hai người cũng đã sống hơn hai mươi năm, Lạc Kỳ sắp sang tuổi ba mươi nên vô cùng bình tĩnh, tin tưởng Kỷ Linh có thể làm được.
Xe của hắn hiện đại thật nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn, chiếc xe của hắn cũng trị giá tầm bảy-tám tỷ, cũng không có giống như mấy người trong giới nhà giàu đi xe bọc thép. Mà cái công nghệ tự động định vị đường đi cũng tự động lái kia cũng đã có tầm giá ba tỷ, hai cái chức năng.
Không có chức năng tự động tránh khỏi những tai nạn rủi ro.
Nhưng đáng tiếc, tất cả đã chậm.
- Người bên trong chiếc xe mang biển số 41-23J.42578 mau chóng dừng lại! Nếu anh không chịu dừng lại, chúng tôi sẽ không nương tay rút súng bắn anh đâu!
Trên đường, tiếng còi báo động cùng thanh âm cảnh sát truy đuổi inh ỏi trên đường dọa những người khác dồn dập tránh khỏi hiện trường, ngay cả xe cũng lao sang hai bên đường tránh thoát.
Chiếc xe bán tải đen nhanh bật đèn pha sáng trưng lao đi với tốc độ chóng mặt, kẻ phạm tội tại bên trong xe thấy một chiếc xe chạy với tốc độ chậm chạp phía trước, xe cảnh sát bám sát biển số như muốn húc đuôi xe.
Tốc độ hai bên ngang bằng nhau, chủ nhân chiếc xe đen kia lập tức bẻ lái lao thẳng vào chiếc xe của Kỷ Linh.
Vận tốc quá nhanh kèm theo đường ướt do mưa xuân cực dễ khiến bánh xe trơn trượt bánh. Chiếc xe cướp kia lập tức chạm đuôi vào xe Kỷ Linh tạo ra một vết xước. Chiếc cảnh sát theo sau ngay khi thấy hắn bẻ lái cũng đánh theo, nhưng ngay khi chuẩn bị đuổi kịp thì chiếc xe đen kia lập tức quay ngoặt một trăm tám mươi độ.
Thuận đà quay xe, chiếc màu đen đó với tốc độ nhanh như chớp rời khỏi hiện trường.
Mà chiếc cảnh sát kia được thiết kế bám đường vô cùng tốt, không kịp khống chế bánh lái liền đâm sầm vào chiếc xe của Kỷ Linh khiến cả xe bay đi xa khoảng chục mét, lộn không biết bao nhiêu vòng tới khi nằm ngửa "bụng", khói đen bốc lên nghi ngút mới dừng lại.
Còn chiếc cảnh sát kia lập tức đâm vào một cái cửa hàng gần đó, không rõ sống chết ra sao.
Đây chính là người mà hắn mến thương nhất! Dương Lạc Kỳ đang ngồi để cho em gái hắn, Phong Linh Nhi ngủ gục trên đùi nàng.
Phong cách ăn mặc của cả hai đều đã thay đổi, Linh Nhi thì chững chạc hơn trước với bộ quần áo công sở xanh đen. Dương Lạc Kỳ thì cũng trở nên thoải mái hơn, mặc một bộ đồ thể thao tới.
Điều duy nhất giúp hắn nhận biết được đây có phải hai trong số ba người quan trọng nhất với hắn không là bởi đôi mắt cùng khuôn mặt đó không thể nào sai được. Đôi mắt lay đông tâm hồn hắn khiến hắn khắc cốt ghi tâm, dù có trải qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa cũng không thể nào xóa đi sự tồn tại của nó trong tâm trí hắn.
Lạc Kỳ cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm như vậy liền mở mắt ra, trong đầu nàng cũng đã thầm đoán ra có thể là thư ký Nguyệt hoặc ai đó tới thông báo cho nàng.
Ngay khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông thân trần, quần âu, khuôn mặt kia khiến nàng không thể nào quên được. Chính khuôn mặt ấy đã khiến nàng chịu bao nhiêu áp lực trong ba năm.
- Ba năm...!! Ba năm...!!
Dương Lạc Kỳ nước mắt ứa ra, giọt lệ trong suốt lăn trên đôi má hồng rồi rơi xuống tóc Linh Nhi.
Nhìn thấy nàng như vậy, lòng hắn bỗng yếu ớt lạ thường, tình cảm yêu thương mãnh liệt trào dâng, hắn đưa tay gạt nước mắt nàng nhưng bất ngờ lại bị nàng gạt ra.
- Tên khốn!
Lạc Kỳ bỗng mắng hắn một câu nhưng hắn cũng không dùng hành động bạo lực đáp trả, mà nhẹ nhàng tên tới bên cạnh ôm nàng vào lòng, nói:
- Xin lỗi. Xin lỗi vì để em chờ lâu. Vất vả cho em rồi.
Lời của hắn nói ra khiến nước mắt Lạc Kỳ lại rơi xuống không cách nào ngừng lại. Rơi trên mặt Linh Nhi mà nàng lại không hề cảm nhận thấy.
- Về sau, chuyện của em, anh sẽ nhận hết!
Câu này vừa ra, miệng Lạc Kỳ treo nụ cười gian xảo.
- À há! Em nghe thấy hết rồi! Anh nhớ phải giữ lời đó!
Bỗng Linh Nhi đang nằm trên đùi Lạc Kỳ ngủ say liền bừng tỉnh, mắt mở lớn, tay chỉ vào mặt hắn nói đầy ma mãnh.
Điều này lập tức khiến Kỷ Linh nhíu mày khó hiểu.
- Cái này cũng không có gì cả, chỉ là bọn em bày trò ra để dụ anh làm việc nhà thôi, giờ thì mau mau tuân lệnh phu nhân của anh rồi về thôi. Cha còn đan đợi chúng ta đó!
Linh Nhi hoạt bát đứng dậy lau nước mắt giả vờ cho Lạc Kỳ xong kéo tay nàng đi.
Hắn cũng chỉ biết lặng người đứng đó, bất đắc dĩ lắc đầu ngao ngán, nhưng nghĩ lại ba năm trong lời nói của Lạc Kỳ, hắn phát hiện ra trên thân chẳng có điện thoại để kiểm chứng.
Nhìn xung quanh một hồi, hắn mới nhìn thấy được dòng chữ "Chúc Mừng Năm Mới! Xuân Quý Mão 2023!"
Cách thời điểm hắn bị tai nạn là ba năm, đúng như những gì Lạc Kỳ nói.
Còn về thời gian chính xác hiện tại thì hắn vẫn phải cần lấy lại đồ vật cá nhân mới có thể biết được.
Sau khi đi khỏi chỗ này, hắn nhìn cảnh tượng đường phố xung quanh cũng có không ít người đi lại, tất cả đều mặc quần áo hiện đại khiến hắn an tâm và từng chiếc xe ô tô di chuyển trên đường khiến hắn chắc chắn một điều rằng hắn đã về Địa Cầu thân quen.
Kỷ Linh nhìn lấy chiếc xe hơi tiên tiến quen thuộc lại xa lạ trước mắt này liền nhìn về phía Linh Nhi.
- Chiếc này là do em cải tạo lại à?
- Vâng!
Linh Nhi cười hì hì đáp lại, tay còn gãi gãi sau gáy như ngượng ngùng.
- Lên xe thôi!
Dương Lạc Kỳ tính cách thì vẫn lạnh lùng như vậy, tuy ngoại hình đã thay đổi thoải mái hơn một chút nhưng tĩnh cách thì có vẻ vẫn như cũ.
Kỷ Linh gật đầu lên xe, quan sát nội thất bên trong cũng không có thay đổi quá nhiều, chỉ mỗi ngoại hình bên ngoài thay đổi.
- Chào mừng ngài trở lại!
Thanh âm hệ thống quen thuộc khiến hắn tăng thêm niềm tin vào việc mình đã quay trở lại Địa Cầu.
- Vui lòng lựa chọn điểm đến!
- Về nhà!
Hắn dự định trước khi về nhà thì tới viện dưỡng lão thăm cha hắn nhưng trời hiện tại cũng đã tối, hắn nhớ mang máng thời gian viện đóng cửa khoảng bảy rưỡi để cho những bệnh nhân trong đó có thời gian nghỉ ngơi.
Mà hiện tại theo thời gian hắn nhìn thấy trong xe đã là hơn tám giờ, vì thế chuyện thăm cha lại phải để ngày mai đi.
Chiếc xe được tự động hóa, tự động lăn bánh bon bon trên đường phố chỉ định ngắn nhất về nhà, hắn cũng vô cùng chờ mong thời gian ba năm hắn nằm trên giường bệnh này thì trong nhà có bao nhiêu thay đổi.
- Ai có thể nói cho anh biết ba năm nay sao mấy người lại đổi thay như vậy?
- Hứ! Chị dâu cũng không có thay đổi quá nhiều ngoại trừ việc thường xuyên luyện tập thể dục. Em thì cũng đã làm chủ một tập đoàn lớn, làm sao có thể ăn mặc bừa bãi được chứ.
Kỷ Linh suy nghĩ một chút liền thấy em gái hắn có lẽ là thường xuyên bị Lạc Kỳ bắt nạt nên khi đề cập đến tình hình ba năm qua thì hắn lại vô tình cảm nhận được một loại khí thế đối đầu gay gắt.
Lại nhìn về phía Lạc Kỳ thì hắn nhận thấy một phần ý vị chọc tức Linh Nhi.
Lạc Kỳ nhìn lại hắn thì lập tức ánh mắt chuyển đổi trở nên nhu thuận, đầu tự động ngả vào bờ vai của hắn.
Linh Nhi thấy Lạc Kỳ như vậy, trong lòng nổi lên ghen tỵ, trong đầu suy nghĩ:
"Rõ ràng là anh trai của mình mà. Thứ đàn bà xảo quyệt."
Linh Nhi lập tức bám lấy một cánh tay của Kỷ Linh ôm vào lòng như hắn là của riêng nàng.
Kỷ Linh nhận thấy cánh tay của mình cọ sát vào thứ gì đó, tà hỏa trong lòng khó thể khống chế được, tay kia lập tức luồn lách chạm vào thứ đó.
Tất nhiên hắn biết hắn không thể làm điều như vậy với em gái mình nên người chịu tự nhiên sẽ là tri kỷ sẽ gắn bó với hắn hết cuộc đời này.
Lạc Kỳ nhận thấy bàn tay hư của Kỷ Linh chạm vào thứ đó liền ngước mắt lên nhìn hắn, trợn một cái như cảnh cáo nhưng lại càng khiến Kỷ Linh làm điều đó thêm phần mãnh liệt... Cuối cùng thì nàng cũng phải chịu phục, để mặc hắn tùy ý như con rắn trườn trên da thịt.
Hắn làm vô cùng kín kẽ, cũng vô cùng ngại khi mà có người ở xung quanh hắn quan sát lấy một cảnh tượng đầy xấu hổ này.
May là Linh Nhi cũng đã nhắm mắt thiếp đi theo điệu nhạc du dương, chính vì vậy mà Kỷ Linh có thể tùy ý hoành hành trên nơi xuất hiện "không khí lạnh".
Còn cái kia...
Vẫn là đừng hòng nghĩ tới!
Xe của Kỳ Linh di chuyển cũng vô cùng an toàn, tốc độ không nhanh không chậm, không hề gây cản trở hay vi phạm giao thông.
Bíp!! Bíp!!! Chíu...~! Viu viu viu~
Bỗng hắn nghe thấy tiếng còi kêu inh ỏi từ phía sau xe vang tới, theo trí nhớ của hắn thì thanh âm này của cảnh sát, chỉ sợ là giống như đang đuổi tội phạm. Nếu xe hắn bị xe tội phạm kia đâm trúng chẳng khác nào...
Nghĩ tới điều này, hắn lập tức cảm thấy sợ hãi, bóng tối bủa vây, cái cảm giác xuyên không đó không hề tốt chút nào, lúc đầu hắn xuyên không tới liền như thiên đao vạn quả chém lên thân, quả thực vô cùng đáng sợ. So với những tên nhân vật hư cấu nhẹ nhàng xuyên không qua kia quả thực như thiên đình rơi xuống vực sâu cả tỷ trượng.
Mà trong thời điểm rơi đó cũng có không ít nguy hiểm ập tới hành hạ tinh thần hắn như muốn tan nát. Lần một còn có thể chứ lần hai thì hắn nghĩ tới cũng chẳng dám, chính vì vậy mà hắn luôn cảm thấy ở Địa Cầu còn sung sướng hơn dị giới.
Kỷ Linh lập tức lao lên phía trước với ý đồ định đem bánh lái quay lệch khỏi phạm vi truy đuổi tránh bị tông trúng. Lạc Kỳ cùng Linh Nhi mơ hồ như không biết chuyện gì xảy ra thì có chút điêu, hai người cũng đã sống hơn hai mươi năm, Lạc Kỳ sắp sang tuổi ba mươi nên vô cùng bình tĩnh, tin tưởng Kỷ Linh có thể làm được.
Xe của hắn hiện đại thật nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn, chiếc xe của hắn cũng trị giá tầm bảy-tám tỷ, cũng không có giống như mấy người trong giới nhà giàu đi xe bọc thép. Mà cái công nghệ tự động định vị đường đi cũng tự động lái kia cũng đã có tầm giá ba tỷ, hai cái chức năng.
Không có chức năng tự động tránh khỏi những tai nạn rủi ro.
Nhưng đáng tiếc, tất cả đã chậm.
- Người bên trong chiếc xe mang biển số 41-23J.42578 mau chóng dừng lại! Nếu anh không chịu dừng lại, chúng tôi sẽ không nương tay rút súng bắn anh đâu!
Trên đường, tiếng còi báo động cùng thanh âm cảnh sát truy đuổi inh ỏi trên đường dọa những người khác dồn dập tránh khỏi hiện trường, ngay cả xe cũng lao sang hai bên đường tránh thoát.
Chiếc xe bán tải đen nhanh bật đèn pha sáng trưng lao đi với tốc độ chóng mặt, kẻ phạm tội tại bên trong xe thấy một chiếc xe chạy với tốc độ chậm chạp phía trước, xe cảnh sát bám sát biển số như muốn húc đuôi xe.
Tốc độ hai bên ngang bằng nhau, chủ nhân chiếc xe đen kia lập tức bẻ lái lao thẳng vào chiếc xe của Kỷ Linh.
Vận tốc quá nhanh kèm theo đường ướt do mưa xuân cực dễ khiến bánh xe trơn trượt bánh. Chiếc xe cướp kia lập tức chạm đuôi vào xe Kỷ Linh tạo ra một vết xước. Chiếc cảnh sát theo sau ngay khi thấy hắn bẻ lái cũng đánh theo, nhưng ngay khi chuẩn bị đuổi kịp thì chiếc xe đen kia lập tức quay ngoặt một trăm tám mươi độ.
Thuận đà quay xe, chiếc màu đen đó với tốc độ nhanh như chớp rời khỏi hiện trường.
Mà chiếc cảnh sát kia được thiết kế bám đường vô cùng tốt, không kịp khống chế bánh lái liền đâm sầm vào chiếc xe của Kỷ Linh khiến cả xe bay đi xa khoảng chục mét, lộn không biết bao nhiêu vòng tới khi nằm ngửa "bụng", khói đen bốc lên nghi ngút mới dừng lại.
Còn chiếc cảnh sát kia lập tức đâm vào một cái cửa hàng gần đó, không rõ sống chết ra sao.
Tác giả :
[email protected]