Kỳ Hạn Thưởng Thức
Chương 11: Thích em (hạ)
Lần đầu của hai người gần như là do Lâm Thanh chủ động.
Lâm Thanh ôm cổ Chu Lục, hai chân kẹp hai bên hông, khẽ nâng lên thân thể, để anh giúp mình bôi trơn mở rộng đằng sau.
Nhìn từ góc độ của Chu Lục, trong bóng tối thắt lưng của Lâm Thanh mềm mại dẻo dai, bày ra một cái đường cong duyên dáng. Anh dùng một tay đỡ thắt lưng cậu, tay khác lại ở nơi huyệt miệng bí ẩn chậm rãi tiến vào, nơi đó rất chặt, khó khăn mà tiếp nhận ngón tay thon dài phân rõ các đốt xương của Chu Lục.
Buổi đêm tĩnh lặng, khi ngón tay bôi trơn đang rút ra, có thể nghe thấy âm thanh nhóp nhép vọng đến, miệng huyệt giống như giật mình mà co rụt lại, ấm áp vây chặt ngón tay của Chu Lục.
Cúc áo trên người Lâm Thanh không biết từ lúc nào đã cởi bỏ hơn phân nửa, lúc này gần như mở rộng ra, như muốn rơi xuống ở hai bên cánh tay, cậu đem mặt chôn ở hõm vai Chu Lục, không nhịn được mà thấp giọng rên rỉ theo động tác của anh, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy lưng anh.
Đè nén tiếng rên rỉ gần bên tai, Chu Lục càng động tình, động tác trên tay vẫn liên tục, thân thể lui về phía sau áp sát lại, muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thanh, anh cơ hồ có thể tưởng tượng đến khóe mắt đối phương đã phiếm hồng, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không hề khóc. Được bàn tay của Chu Lục ôm đỡ lấy thắt lưng, Lâm Thanh liền thuận theo mà nâng người lên, nhíu đôi mắt có chút mê man mà nhìn đối phương.
Quả nhiên giống như trong suy nghĩ… mê người.
Chu Lục nhịn không được tiến lại gần mà duyện cắn điểm hồng trước ngực Lâm Thanh, hành động này làm cậu giật mình như muốn cong lưng lại, phản xạ có điều kiện mà đong đưa cơ thể, muốn rời khỏi cảm giác ngứa ngáy kì dị này. Nhưng Chu Lục lại không cho phép tránh né, hướng về phía trước ngực cậu mà liếm không ngừng, cảm giác được vật nho nhỏ kia chậm rãi ở trong miệng mình cứng lên một chút, rồi đứng thẳng.
Bỗng nhiên vẻ mặt Lâm Thanh biến sắc, càng ngày càng phát hồng, cậu không kiềm chế được mà sợ hãi kêu một tiếng.
“Đúng là chỗ này sao?” Bàn tay Chu Lục vẫn luôn tiếp tục, dường như đụng phải điểm nhạy cảm trong cơ thể của Lâm Thanh. Anh nhìn thấy cậu vẫn cứ lắc đầu liên tục không chịu trả lời, liền nảy ý xấu mà dùng ngón tay tấn công chỗ kia, đồng thời đem thân thể đối phương ôm lại gần, dùng đầu lưỡi viền theo hình dáng đôi môi cậu, thử thăm dò muốn mở ra hàm răng đang cắn chặt của cậu.
“Đủ… đủ rồi…” thanh âm của Lâm Thanh gần như là mang theo nức nở thỉnh cầu, hai tay vô lực mà đẩy ra lồng ngực Chu Lục, muốn ngăn cản động tác của anh.
Chu Lục không dám khi dễ quá mức, nghe lời rút ra ngón tay làm việc xấu kia. Vừa muốn lại gần hôn môi đối phương lần thứ hai, nhưng lại bất ngờ bị Lâm Thanh đẩy ngã, cậu nhíu mày, thở dốc ra lệnh: “Không được nhúc nhích!”. Sau đó tách ra hai chân, ngồi chồm lên hai bên hông Chu Lục, không hề lưỡng lự mà cuối xuống ngậm vào dục vọng của anh, được bao bọc trong khoang miệng ấm áp, Chu Lục thoải mái thở dài.
Lâm Thanh mỗi một lần cúi xuống đều ngậm rất sâu, cố sức phun ra nuốt vào cho tới khi bị sặc đến nước vương khóe mắt, Chu Lục vươn tay giúp cậu lau đi, vừa trìu mến mà nhẹ nhàng gảy tóc cậu, bàn tay hư hỏng còn lại dọc theo đường cong sống lưng đi tới mông, Chu Lục chốc chốc lại nắn bóp nơi nào đó, được chăm sóc vô cùng thoải mái. Sau khi đem dục vọng của Chu Lục gắng gượng liếm lộng, Lâm Thanh khóa ngồi bên hông của anh, hơi nâng thân thể lên, cầm lấy dục vọng cứng rắn của anh nhắm ngay phía sau miệng huyệt của mình, cuối cùng từng chút từng chút một ngồi xuống. Miệng huyệt so với khoang miệng càng thêm chặt cùng ấm nóng, tuy rằng đã được mở rộng và bôi trơn trong thời gian dài, nhưng Chu Lục nhìn thấy biểu tình chịu đựng của Lâm Thanh, dễ nhận thấy cậu vẫn không mấy dễ chịu, có thể còn có chút đau đớn, anh nửa ngồi dậy, hai tay xoa nắn cánh mông giúp cậu thả lỏng, không ngừng hôn lên vai Lâm Thanh an ủi. Đợi cho đến khi cuối cùng cả hai đều thích ứng được, Lâm Thanh bắt đầu chuyển động lên xuống, hai người đều không thể tự kiềm chế mà nặng nề chuyển động, đầu ngón chân bởi vì bị khoái cảm đánh úp mà co cứng lại, cả thân thể lẫn tâm hồn đều cảm thấy lâng lâng. Dù sao khí lực của Lâm Thanh cũng không nhiều, càng về sau lại nằm xụi lơ ở trong ngực Chu Lục, anh cũng học được dùng lực các khớp ngón tay, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng của Lâm Thanh, thỉnh thoảng lại đỉnh vào chỗ sâu nhất, hai chân Lâm Thanh quấn chặt lấy hông Chu Lục, cảm giác như anh muốn đỉnh sâu đến tận trái tim mình. Chu Lục ở trong cơ thể Lâm Thanh thăm dò mà chuyển đổi góc độ, muốn tìm ra nơi vừa khiến sắc mặt cậu thay đổi, tìm đến được một chỗ, Lâm Thanh quả nhiên phản ứng kịch liệt hơn, phía sau càng bọc chặt dục vọng của Chu Lục. Chu Lục lần thứ hai thừa thế xông lên mà tấn công vào điểm này, Lâm Thanh không kiềm chế được tiếng rên rỉ, đột nhiên “A” một tiếng, phía sau càng thêm thít chặt, một dòng bạch trọc theo đó rơi trên ngực Chu Lục. Chu Lục cũng tăng nhanh động tác, ở thời điểm đạt đến cao trào, anh ôm chặt Lâm Thanh, bắn toàn bộ vào trong cơ thể cậu, trong đầu trống rỗng một mảng trắng xóa, là thuần túy vui sướng, thoải mái.
Hôm đó khi ở phòng tắm cùng nhau tẩy rửa, Chu Lục nhìn thấy dấu hôn đỏ hồng trên người Lâm Thanh do mình lưu lại, không nhịn được liền lôi kéo cậu làm thêm một lần. Địa phương mềm mại cũng đã được mở rộng lúc trước, rất dễ dàng đón nhận dục vọng đang phát nhiệt của Chu Lục, anh nhận thấy Lâm Thanh có chút mệt mỏi, liền nhẹ nhàng ôm lấy cậu, để hai chân cậu đặt ngang hông mình, rồi ở tư thế đứng lên mà đỉnh vào trong, không gian chật hẹp trong phòng tắm có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hai người, kích tình không gì sánh được. Cho đến khi bạch trọc theo dòng chảy vào lỗ thoát nước, Lâm Thanh cũng đã mệt mỏi ngay cả lời đều nói không nổi.
Trải qua việc kề cận thân mật ở thân thể, chuyện tình cảm của Chu Lục và Lâm Thanh cuối cùng cũng bước vào thời kì ngọt ngào.
Có một khoảng thời gian, bọn họ đều mê mẩn với việc thăm dò thân thể đối phương, ở phương diện này Lâm Thanh cũng không hề ngại ngùng, chỉ cần Chu Lục muốn làm, tư thế nào cậu cũng sẽ cố gắng phối hợp. Trò chơi thầm kín này cũng có thời điểm quá mức chịu đựng, Lâm Thanh dù sao cũng là gầy yếu đơn bạc, sức khỏe dù có thế nào cũng không bằng người chân tay phát triển cao to như Chu Lục, vậy mà mặc cho đối phương đùa giỡn đến sức cùng lực kiệt lại vẫn chưa có một câu oán giận nào.
Có lẽ trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ, cũng sẽ không tìm thấy được ai bao dung chính mình như Lâm Thanh, Chu Lục biết mình rất buông thả, nhưng anh lại bị cuốn hút bởi thân thể và khí tức của cậu, căn bản không có cách nào thoát khỏi.
Mỗi lần kết thúc sự tình, anh đều ôm lấy bờ hông gầy gò của cậu từ phía sau, để hai người áp sát nhau cùng một chỗ, cổ chạm cổ, lưng kề vào trong ngực, đầu gối chân cùng co lên, thân thể cả hai ăn khớp nhau, chỉ có Lâm Thanh là chiếc nồi của mình, mà anh cũng là cái nắp đậy duy nhất của cậu.
Vẫn nghe nói tình yêu là lí do khiến người ta vui vẻ, đó là bởi vì khi hai người yêu nhau, trong đại não sẽ sản sinh một chất khích thích sự mong đợi, chất này sẽ giúp con người cảm thấy cực kỳ hưng phấn và vui sướng. Nhưng chu kỳ sản sinh sự mong đợi này nhiều nhất chỉ ở trong vòng một năm, sau đó liền giảm dần, chỉ khi loại tình cảm này trở thành thành tình thân mới có thể tồn tại lâu dài.
Tình cảm của Chu Lục và Lâm Thanh cũng không tránh khỏi định luật này.
Trải qua hạnh phúc ban đầu, sau đó khi đã ổn định, cũng là lúc bắt đầu những tranh cãi. Cũng không hẳn là khắc khẩu, chẳng qua đa số thời gian chỉ có Chu Lục nổi cơn giận dữ, thật giống như khủng long phun lửa, còn Lâm Thanh lại rất biết rõ cách chiến tranh lạnh, chỉ cần cậu lặng im lạnh nhạt với anh vài ngày, Chu Lục liền không chịu được mà nâng cờ trắng nhận sai, xem ra ở Chu Lục, không có gì đáng sợ hơn việc không nói chuyện.
Lí do của những lần tranh cãi này hầu như khó mà nhớ nổi, hoàn toàn đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến.
Trước kia khi mối quan hệ của hai người còn là bạn cùng phòng, mặc dù mỗi ngày vẫn gặp mặt nhau thường xuyên (抬头不见低头见 – ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp), thì cũng sẽ không can thiệp vào công việc đời sống của nhau, chung sống hòa hợp tự nhiên. Vậy mà sau khi chính thức quen nhau, lại sản sinh ra thứ cảm giác gọi là “độc chiếm”- con người chung quy đều là lòng tham không đáy, cứ theo đó mà khắc sâu vào lòng, Chu Lục và Lâm Thanh đều bất tri bất giác mà bắt đầu tính toán so đo một số chuyện nhỏ không đáng.
Lâm Thanh này, tuy rằng ngoài mặt xem như rất hiền lành, đối với ai cũng đều cười cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ không hòa hợp, cũng không bao giờ thấy cậu quen thân với ai. Cho dù khi đối mặt với Chu Lục, đầu óc cũng là một bộ tính toán nhỏ nhặt, anh cũng không đoán ra được suy nghĩ của cậu.
Bởi vì không thích nghi với tính cách tách biệt của Lâm Thanh, hơn nữa lại rất lo lắng cậu có thể vì vậy mà xa lánh xã hội —— rõ ràng là ngày nghỉ, vậy mà phải ở trong phòng đọc ba loại sách chăm sóc cây cảnh, có bao nhiêu thú vị chứ! Chu Lục đành tự kiếm cách giúp mở rộng vòng giao tiếp của Lâm Thanh, mỗi ngày cuối tuần thường xuyên mời bạn bè tốt của mình đến nhà chơi, anh cảm thấy đem cái phòng nho nhỏ này trở nên sôi nổi náo nhiệt, có người không khí cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng mà Lâm Thanh có vẻ như không tiếp nhận ý tốt của anh, tính cách không những không cởi mở hơn, trái lại thở dài ngày càng nhiều.
Chu Lục lấy lòng hỏi: “Bảo bối, đừng thở dài nữa, anh đã làm gì không tốt sao?”
Lâm Thanh vẫn như vậy cười khổ, lắc lắc đầu: “…Thôi bỏ đi.”
Vậy rốt cuộc tại sao em lại thở dài?
Chu Lục từ trước đến nay sống vô tư hoàn toàn cho rằng vượt qua con đường gập ghềnh này thì trước mắt đều sẽ luôn là niềm vui, tưởng tượng chính mình cùng với Lâm Thanh từ nay về sau sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.
Vậy mà lần đầu tiên đến Chu gia thăm hỏi người lớn trong nhà lại kết thúc thất bại, hơn nữa sau đó Chu Lục lại phát hiện Lâm Thanh trở nên có một chút lo lắng được mất.
Có một lần, Lâm Thanh dường như đang suy nghĩ gì đó mà hỏi anh: “Anh có thích trẻ con không?”
Chu Lục không nghĩ nhiều, trả lời một cách xác thực: “Bảo bối em sinh cho anh một đứa à? Chỉ cần em sinh anh sẽ thích!”
Lâm Thanh không đáp lời anh, nói tiếp: “Em nghiêm túc, em cùng anh một chỗ, sau này khẳng định sẽ không có con… nếu như anh muốn…”
Chu Lục lúc này mới thu lại nụ cười đùa giỡn, phất phất tay trêu chọc nói: “Anh cũng mong rằng không có trẻ con, con nít và phụ nữ đều phiền phức y chang nhau. Chị gái của anh lấy một thằng giặc Tây, năm ngoái còn sinh đứa con lai, anh thấy hay hay, ôm nó chơi chung một chút, được quá mà! Vừa mới bồng đã tiểu một bãi hết lên người!”
Lâm Thanh nghe vậy nở nụ cười rầu rĩ, hiển nhiên không phải vì đáp án của Chu Lục mà cảm thấy yên lòng. Suy nghĩ của đàn ông ở mỗi độ tuổi là không giống nhau, ở tuổi hai mươi đều cảm thấy chán ghét phiền phức sợ hãi trách nhiệm, nhưng đến khi ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, lại là muốn có một ngày yên ổn.
Anh có hay không ở một ngày nào đó trong tương lai sẽ nói lời chia tay với em, bắt đầu sống một cuộc sống của người bình thường?
Tha hương ở thành phố M mà dốc sức làm việc, những ngày đầu cực khổ công tác cùng với số tiền lương ít ỏi, hai người khích lệ lẫn nhau, tính toán tiền sinh hoạt, nghèo cũng có cách sống của nghèo, vẫn cứ vui vẻ thỏa mãn, còn trải qua một khoảng thời gian sóng to gió lớn kinh thiên động địa khi Chu Lục thú nhận với gia đình, khi đó còn tưởng rằng kết quả rồi sẽ là xa nhau, cuối cùng sự kiên trì của bọn họ cũng làm cho cha mẹ Chu Lục nhượng bộ…
Cùng nhau gắn bó cả đoạn đường, chịu đựng tất cả khoảng thời gian khó khăn, vậy mà tình cảm đó lại bị những việc sinh hoạt lông gà vỏ tỏi vặt vãnh đánh bại, xem ra cũng thật buồn cười.
Sau khi chia tay, Chu Lục ngoài việc cảm thấy mất mát và thẫn thờ, còn cố gắng tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình.
Anh nhớ lại thời gian lúc trước còn cùng một chỗ, Lâm Thanh luôn luôn nói: “Chu Lục, anh phiền quá!” Lúc đó cũng không hề để ý, còn cho rằng người yêu chỉ là có sở thích trêu chọc, nhưng cũng có thể thật sự mình là một người phiền phức như vậy — — ồn ào, luôn tự cho là đúng, làm người khác chán ghét.
Mặc dù đã không còn quen nhau, Chu Lục vẫn muốn thử thay đổi bản thân.
Sau ngày nghỉ, Chu Lục không còn cùng đám bạn bè thối ra ngoài lêu lổng, mà giữ phép giữ tắc ở trong nhà. Anh nghĩ lúc trước Lâm Thanh cũng giống như vậy, pha một bình trà, cầm một quyển sách, cứ thế mà trải qua một ngày bình thản. Anh cũng học theo cậu, từ đầu đến cuối đều ở nhà kiếm chút chuyện gì làm, học theo cậu làm sao để yên lặng trải qua một ngày an bình, mặc dù vẫn cứ buồn tẻ giống như đã tưởng tượng, nhưng dường như mình cũng đã có thể gần gũi và lý giải đối phương phần nào đó — — cái mà Lâm Thanh yêu thích có lẽ là sự yên tĩnh và an bình, mà không phải là cách sống áp đặt ồn ào chó ngựa như của mình.
Cũng may sự nỗ lực như vậy cũng không phải thực sự là hoàn toàn phí công, sau khi gặp lại Lâm Thanh tại đám cưới của lão Kiệt, Chu Lục cảm thấy bản thân mình so với trước kia có tiến triển một chút, ít ra anh của bây giờ còn có thể cùng Lâm Thanh an ổn mà trải qua một tuần lần nữa, mà Lâm Thanh cũng không có nói: “Chu Lục, anh phiền quá!”
Chỉ tiếc rằng vất vả tích góp chút ít hảo cảm, lại bởi vì sự kích động nhất thời mà tất cả đều chảy về biển Đông — — Lâm Thanh ngay cả làm bạn cũng không muốn, Chu Lục phiền muộn đến mức chỉ muốn cho mình vài cái bạt tai.
Ở dưới khu nhà trọ cùng với Lâm Thanh tan rã trong không khí buồn bã, Chu Lục cũng không còn dũng khí phóng lên lầu đem người cướp đi mà tuyên bố quyền sở hữu, đứng ở chỗ rẽ hành lang này cũng không làm được gì, cuối cùng anh vẫn là mặt mày chán nản quay về nhà.
Nhớ ra còn rất nhiều tài liệu công tác chưa xử lý xong, Chu Lục mở máy tính, ứng dụng QQ tự động đăng nhập, một người ở bên kia đại dương khác múi giờ đồng hồ xem chừng vừa thấy anh lên mạng liền trong nháy mắt gửi qua một cái tin nhắn.
Mặt Hướng Biển Rộng: Tiểu Lục Tử, ai gia gần đây có chút nhớ ngươi~ (liếc mắt đưa tình)
Trứng Kho Cải Xanh: Bấm nút, đừng có mà gọi em như vậy.
Mặt Hướng Biển Rộng: Ha ha, cánh cứng rồi chứ gì, dám làm cao à? Cũng quên mất chú lớn thành dạng gì luôn rồi, cho xem hình nào. (ngoáy mũi)
Chu Lục liền gửi qua một tấm hình trứng kho thật lớn.
Mặt Hướng Biển Rộng: … chết đi.
Trứng Kho Cải Xanh: aiz, chị, em mệt mỏi quá, không bao giờ muốn yêu nữa. (thút thít) (thút thít) (thút thít)
Mặt Hướng Biển Rộng: … Cải Xanh của cậu sao rồi? (ngoáy mũi)
Trứng Kho Cải Xanh: Cậu ấy vẫn vậy, cái gì cũng giấu giấu diếm diếm, nói sai làm cậu ấy tức giận, bây giờ không để ý đến em nữa.
Mặt Hướng Biển Rộng: Đồ đần, chị xem chú giống như “múa vụng chê đất lệch” (nguyên văn “不会生牵拖厝边”, nghĩa tựa như: đổ lỗi cho hoàn cảnh khi không làm việc gì đó thành công. Câu trên là tục ngữ Việt, nghĩa tương tự), than thở thì được mốc gì! Nếu chú không bỏ được người ta, vậy thì chủ động kiếm chuyện làm đi, nếu không sau này có khóc chết chị cũng mặc xác!
Chu Lục ngẩn ngơ một lúc, đúng là người trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo.
Cho đến nay, anh chỉ cứ một mực theo sát phía sau Lâm Thanh mà lần mò, dè dặt cẩn thận lấy lòng hoặc vẫn cứ dò hỏi kĩ càng như vậy. Bất kể là khi còn quen nhau hay là khi gặp lại sau lần chia tay, anh vẫn vì đối phương mà nỗ lực cũng như không cản được chính bản thân mình, cứ một mực đi tìm tình yêu thì làm sao có thể lâu dài được?
… Anh có thể làm được gì cho em đây?
Lâm Thanh ôm cổ Chu Lục, hai chân kẹp hai bên hông, khẽ nâng lên thân thể, để anh giúp mình bôi trơn mở rộng đằng sau.
Nhìn từ góc độ của Chu Lục, trong bóng tối thắt lưng của Lâm Thanh mềm mại dẻo dai, bày ra một cái đường cong duyên dáng. Anh dùng một tay đỡ thắt lưng cậu, tay khác lại ở nơi huyệt miệng bí ẩn chậm rãi tiến vào, nơi đó rất chặt, khó khăn mà tiếp nhận ngón tay thon dài phân rõ các đốt xương của Chu Lục.
Buổi đêm tĩnh lặng, khi ngón tay bôi trơn đang rút ra, có thể nghe thấy âm thanh nhóp nhép vọng đến, miệng huyệt giống như giật mình mà co rụt lại, ấm áp vây chặt ngón tay của Chu Lục.
Cúc áo trên người Lâm Thanh không biết từ lúc nào đã cởi bỏ hơn phân nửa, lúc này gần như mở rộng ra, như muốn rơi xuống ở hai bên cánh tay, cậu đem mặt chôn ở hõm vai Chu Lục, không nhịn được mà thấp giọng rên rỉ theo động tác của anh, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy lưng anh.
Đè nén tiếng rên rỉ gần bên tai, Chu Lục càng động tình, động tác trên tay vẫn liên tục, thân thể lui về phía sau áp sát lại, muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thanh, anh cơ hồ có thể tưởng tượng đến khóe mắt đối phương đã phiếm hồng, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không hề khóc. Được bàn tay của Chu Lục ôm đỡ lấy thắt lưng, Lâm Thanh liền thuận theo mà nâng người lên, nhíu đôi mắt có chút mê man mà nhìn đối phương.
Quả nhiên giống như trong suy nghĩ… mê người.
Chu Lục nhịn không được tiến lại gần mà duyện cắn điểm hồng trước ngực Lâm Thanh, hành động này làm cậu giật mình như muốn cong lưng lại, phản xạ có điều kiện mà đong đưa cơ thể, muốn rời khỏi cảm giác ngứa ngáy kì dị này. Nhưng Chu Lục lại không cho phép tránh né, hướng về phía trước ngực cậu mà liếm không ngừng, cảm giác được vật nho nhỏ kia chậm rãi ở trong miệng mình cứng lên một chút, rồi đứng thẳng.
Bỗng nhiên vẻ mặt Lâm Thanh biến sắc, càng ngày càng phát hồng, cậu không kiềm chế được mà sợ hãi kêu một tiếng.
“Đúng là chỗ này sao?” Bàn tay Chu Lục vẫn luôn tiếp tục, dường như đụng phải điểm nhạy cảm trong cơ thể của Lâm Thanh. Anh nhìn thấy cậu vẫn cứ lắc đầu liên tục không chịu trả lời, liền nảy ý xấu mà dùng ngón tay tấn công chỗ kia, đồng thời đem thân thể đối phương ôm lại gần, dùng đầu lưỡi viền theo hình dáng đôi môi cậu, thử thăm dò muốn mở ra hàm răng đang cắn chặt của cậu.
“Đủ… đủ rồi…” thanh âm của Lâm Thanh gần như là mang theo nức nở thỉnh cầu, hai tay vô lực mà đẩy ra lồng ngực Chu Lục, muốn ngăn cản động tác của anh.
Chu Lục không dám khi dễ quá mức, nghe lời rút ra ngón tay làm việc xấu kia. Vừa muốn lại gần hôn môi đối phương lần thứ hai, nhưng lại bất ngờ bị Lâm Thanh đẩy ngã, cậu nhíu mày, thở dốc ra lệnh: “Không được nhúc nhích!”. Sau đó tách ra hai chân, ngồi chồm lên hai bên hông Chu Lục, không hề lưỡng lự mà cuối xuống ngậm vào dục vọng của anh, được bao bọc trong khoang miệng ấm áp, Chu Lục thoải mái thở dài.
Lâm Thanh mỗi một lần cúi xuống đều ngậm rất sâu, cố sức phun ra nuốt vào cho tới khi bị sặc đến nước vương khóe mắt, Chu Lục vươn tay giúp cậu lau đi, vừa trìu mến mà nhẹ nhàng gảy tóc cậu, bàn tay hư hỏng còn lại dọc theo đường cong sống lưng đi tới mông, Chu Lục chốc chốc lại nắn bóp nơi nào đó, được chăm sóc vô cùng thoải mái. Sau khi đem dục vọng của Chu Lục gắng gượng liếm lộng, Lâm Thanh khóa ngồi bên hông của anh, hơi nâng thân thể lên, cầm lấy dục vọng cứng rắn của anh nhắm ngay phía sau miệng huyệt của mình, cuối cùng từng chút từng chút một ngồi xuống. Miệng huyệt so với khoang miệng càng thêm chặt cùng ấm nóng, tuy rằng đã được mở rộng và bôi trơn trong thời gian dài, nhưng Chu Lục nhìn thấy biểu tình chịu đựng của Lâm Thanh, dễ nhận thấy cậu vẫn không mấy dễ chịu, có thể còn có chút đau đớn, anh nửa ngồi dậy, hai tay xoa nắn cánh mông giúp cậu thả lỏng, không ngừng hôn lên vai Lâm Thanh an ủi. Đợi cho đến khi cuối cùng cả hai đều thích ứng được, Lâm Thanh bắt đầu chuyển động lên xuống, hai người đều không thể tự kiềm chế mà nặng nề chuyển động, đầu ngón chân bởi vì bị khoái cảm đánh úp mà co cứng lại, cả thân thể lẫn tâm hồn đều cảm thấy lâng lâng. Dù sao khí lực của Lâm Thanh cũng không nhiều, càng về sau lại nằm xụi lơ ở trong ngực Chu Lục, anh cũng học được dùng lực các khớp ngón tay, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng của Lâm Thanh, thỉnh thoảng lại đỉnh vào chỗ sâu nhất, hai chân Lâm Thanh quấn chặt lấy hông Chu Lục, cảm giác như anh muốn đỉnh sâu đến tận trái tim mình. Chu Lục ở trong cơ thể Lâm Thanh thăm dò mà chuyển đổi góc độ, muốn tìm ra nơi vừa khiến sắc mặt cậu thay đổi, tìm đến được một chỗ, Lâm Thanh quả nhiên phản ứng kịch liệt hơn, phía sau càng bọc chặt dục vọng của Chu Lục. Chu Lục lần thứ hai thừa thế xông lên mà tấn công vào điểm này, Lâm Thanh không kiềm chế được tiếng rên rỉ, đột nhiên “A” một tiếng, phía sau càng thêm thít chặt, một dòng bạch trọc theo đó rơi trên ngực Chu Lục. Chu Lục cũng tăng nhanh động tác, ở thời điểm đạt đến cao trào, anh ôm chặt Lâm Thanh, bắn toàn bộ vào trong cơ thể cậu, trong đầu trống rỗng một mảng trắng xóa, là thuần túy vui sướng, thoải mái.
Hôm đó khi ở phòng tắm cùng nhau tẩy rửa, Chu Lục nhìn thấy dấu hôn đỏ hồng trên người Lâm Thanh do mình lưu lại, không nhịn được liền lôi kéo cậu làm thêm một lần. Địa phương mềm mại cũng đã được mở rộng lúc trước, rất dễ dàng đón nhận dục vọng đang phát nhiệt của Chu Lục, anh nhận thấy Lâm Thanh có chút mệt mỏi, liền nhẹ nhàng ôm lấy cậu, để hai chân cậu đặt ngang hông mình, rồi ở tư thế đứng lên mà đỉnh vào trong, không gian chật hẹp trong phòng tắm có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hai người, kích tình không gì sánh được. Cho đến khi bạch trọc theo dòng chảy vào lỗ thoát nước, Lâm Thanh cũng đã mệt mỏi ngay cả lời đều nói không nổi.
Trải qua việc kề cận thân mật ở thân thể, chuyện tình cảm của Chu Lục và Lâm Thanh cuối cùng cũng bước vào thời kì ngọt ngào.
Có một khoảng thời gian, bọn họ đều mê mẩn với việc thăm dò thân thể đối phương, ở phương diện này Lâm Thanh cũng không hề ngại ngùng, chỉ cần Chu Lục muốn làm, tư thế nào cậu cũng sẽ cố gắng phối hợp. Trò chơi thầm kín này cũng có thời điểm quá mức chịu đựng, Lâm Thanh dù sao cũng là gầy yếu đơn bạc, sức khỏe dù có thế nào cũng không bằng người chân tay phát triển cao to như Chu Lục, vậy mà mặc cho đối phương đùa giỡn đến sức cùng lực kiệt lại vẫn chưa có một câu oán giận nào.
Có lẽ trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ, cũng sẽ không tìm thấy được ai bao dung chính mình như Lâm Thanh, Chu Lục biết mình rất buông thả, nhưng anh lại bị cuốn hút bởi thân thể và khí tức của cậu, căn bản không có cách nào thoát khỏi.
Mỗi lần kết thúc sự tình, anh đều ôm lấy bờ hông gầy gò của cậu từ phía sau, để hai người áp sát nhau cùng một chỗ, cổ chạm cổ, lưng kề vào trong ngực, đầu gối chân cùng co lên, thân thể cả hai ăn khớp nhau, chỉ có Lâm Thanh là chiếc nồi của mình, mà anh cũng là cái nắp đậy duy nhất của cậu.
Vẫn nghe nói tình yêu là lí do khiến người ta vui vẻ, đó là bởi vì khi hai người yêu nhau, trong đại não sẽ sản sinh một chất khích thích sự mong đợi, chất này sẽ giúp con người cảm thấy cực kỳ hưng phấn và vui sướng. Nhưng chu kỳ sản sinh sự mong đợi này nhiều nhất chỉ ở trong vòng một năm, sau đó liền giảm dần, chỉ khi loại tình cảm này trở thành thành tình thân mới có thể tồn tại lâu dài.
Tình cảm của Chu Lục và Lâm Thanh cũng không tránh khỏi định luật này.
Trải qua hạnh phúc ban đầu, sau đó khi đã ổn định, cũng là lúc bắt đầu những tranh cãi. Cũng không hẳn là khắc khẩu, chẳng qua đa số thời gian chỉ có Chu Lục nổi cơn giận dữ, thật giống như khủng long phun lửa, còn Lâm Thanh lại rất biết rõ cách chiến tranh lạnh, chỉ cần cậu lặng im lạnh nhạt với anh vài ngày, Chu Lục liền không chịu được mà nâng cờ trắng nhận sai, xem ra ở Chu Lục, không có gì đáng sợ hơn việc không nói chuyện.
Lí do của những lần tranh cãi này hầu như khó mà nhớ nổi, hoàn toàn đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến.
Trước kia khi mối quan hệ của hai người còn là bạn cùng phòng, mặc dù mỗi ngày vẫn gặp mặt nhau thường xuyên (抬头不见低头见 – ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp), thì cũng sẽ không can thiệp vào công việc đời sống của nhau, chung sống hòa hợp tự nhiên. Vậy mà sau khi chính thức quen nhau, lại sản sinh ra thứ cảm giác gọi là “độc chiếm”- con người chung quy đều là lòng tham không đáy, cứ theo đó mà khắc sâu vào lòng, Chu Lục và Lâm Thanh đều bất tri bất giác mà bắt đầu tính toán so đo một số chuyện nhỏ không đáng.
Lâm Thanh này, tuy rằng ngoài mặt xem như rất hiền lành, đối với ai cũng đều cười cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ không hòa hợp, cũng không bao giờ thấy cậu quen thân với ai. Cho dù khi đối mặt với Chu Lục, đầu óc cũng là một bộ tính toán nhỏ nhặt, anh cũng không đoán ra được suy nghĩ của cậu.
Bởi vì không thích nghi với tính cách tách biệt của Lâm Thanh, hơn nữa lại rất lo lắng cậu có thể vì vậy mà xa lánh xã hội —— rõ ràng là ngày nghỉ, vậy mà phải ở trong phòng đọc ba loại sách chăm sóc cây cảnh, có bao nhiêu thú vị chứ! Chu Lục đành tự kiếm cách giúp mở rộng vòng giao tiếp của Lâm Thanh, mỗi ngày cuối tuần thường xuyên mời bạn bè tốt của mình đến nhà chơi, anh cảm thấy đem cái phòng nho nhỏ này trở nên sôi nổi náo nhiệt, có người không khí cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng mà Lâm Thanh có vẻ như không tiếp nhận ý tốt của anh, tính cách không những không cởi mở hơn, trái lại thở dài ngày càng nhiều.
Chu Lục lấy lòng hỏi: “Bảo bối, đừng thở dài nữa, anh đã làm gì không tốt sao?”
Lâm Thanh vẫn như vậy cười khổ, lắc lắc đầu: “…Thôi bỏ đi.”
Vậy rốt cuộc tại sao em lại thở dài?
Chu Lục từ trước đến nay sống vô tư hoàn toàn cho rằng vượt qua con đường gập ghềnh này thì trước mắt đều sẽ luôn là niềm vui, tưởng tượng chính mình cùng với Lâm Thanh từ nay về sau sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.
Vậy mà lần đầu tiên đến Chu gia thăm hỏi người lớn trong nhà lại kết thúc thất bại, hơn nữa sau đó Chu Lục lại phát hiện Lâm Thanh trở nên có một chút lo lắng được mất.
Có một lần, Lâm Thanh dường như đang suy nghĩ gì đó mà hỏi anh: “Anh có thích trẻ con không?”
Chu Lục không nghĩ nhiều, trả lời một cách xác thực: “Bảo bối em sinh cho anh một đứa à? Chỉ cần em sinh anh sẽ thích!”
Lâm Thanh không đáp lời anh, nói tiếp: “Em nghiêm túc, em cùng anh một chỗ, sau này khẳng định sẽ không có con… nếu như anh muốn…”
Chu Lục lúc này mới thu lại nụ cười đùa giỡn, phất phất tay trêu chọc nói: “Anh cũng mong rằng không có trẻ con, con nít và phụ nữ đều phiền phức y chang nhau. Chị gái của anh lấy một thằng giặc Tây, năm ngoái còn sinh đứa con lai, anh thấy hay hay, ôm nó chơi chung một chút, được quá mà! Vừa mới bồng đã tiểu một bãi hết lên người!”
Lâm Thanh nghe vậy nở nụ cười rầu rĩ, hiển nhiên không phải vì đáp án của Chu Lục mà cảm thấy yên lòng. Suy nghĩ của đàn ông ở mỗi độ tuổi là không giống nhau, ở tuổi hai mươi đều cảm thấy chán ghét phiền phức sợ hãi trách nhiệm, nhưng đến khi ba mươi, bốn mươi tuổi rồi, lại là muốn có một ngày yên ổn.
Anh có hay không ở một ngày nào đó trong tương lai sẽ nói lời chia tay với em, bắt đầu sống một cuộc sống của người bình thường?
Tha hương ở thành phố M mà dốc sức làm việc, những ngày đầu cực khổ công tác cùng với số tiền lương ít ỏi, hai người khích lệ lẫn nhau, tính toán tiền sinh hoạt, nghèo cũng có cách sống của nghèo, vẫn cứ vui vẻ thỏa mãn, còn trải qua một khoảng thời gian sóng to gió lớn kinh thiên động địa khi Chu Lục thú nhận với gia đình, khi đó còn tưởng rằng kết quả rồi sẽ là xa nhau, cuối cùng sự kiên trì của bọn họ cũng làm cho cha mẹ Chu Lục nhượng bộ…
Cùng nhau gắn bó cả đoạn đường, chịu đựng tất cả khoảng thời gian khó khăn, vậy mà tình cảm đó lại bị những việc sinh hoạt lông gà vỏ tỏi vặt vãnh đánh bại, xem ra cũng thật buồn cười.
Sau khi chia tay, Chu Lục ngoài việc cảm thấy mất mát và thẫn thờ, còn cố gắng tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình.
Anh nhớ lại thời gian lúc trước còn cùng một chỗ, Lâm Thanh luôn luôn nói: “Chu Lục, anh phiền quá!” Lúc đó cũng không hề để ý, còn cho rằng người yêu chỉ là có sở thích trêu chọc, nhưng cũng có thể thật sự mình là một người phiền phức như vậy — — ồn ào, luôn tự cho là đúng, làm người khác chán ghét.
Mặc dù đã không còn quen nhau, Chu Lục vẫn muốn thử thay đổi bản thân.
Sau ngày nghỉ, Chu Lục không còn cùng đám bạn bè thối ra ngoài lêu lổng, mà giữ phép giữ tắc ở trong nhà. Anh nghĩ lúc trước Lâm Thanh cũng giống như vậy, pha một bình trà, cầm một quyển sách, cứ thế mà trải qua một ngày bình thản. Anh cũng học theo cậu, từ đầu đến cuối đều ở nhà kiếm chút chuyện gì làm, học theo cậu làm sao để yên lặng trải qua một ngày an bình, mặc dù vẫn cứ buồn tẻ giống như đã tưởng tượng, nhưng dường như mình cũng đã có thể gần gũi và lý giải đối phương phần nào đó — — cái mà Lâm Thanh yêu thích có lẽ là sự yên tĩnh và an bình, mà không phải là cách sống áp đặt ồn ào chó ngựa như của mình.
Cũng may sự nỗ lực như vậy cũng không phải thực sự là hoàn toàn phí công, sau khi gặp lại Lâm Thanh tại đám cưới của lão Kiệt, Chu Lục cảm thấy bản thân mình so với trước kia có tiến triển một chút, ít ra anh của bây giờ còn có thể cùng Lâm Thanh an ổn mà trải qua một tuần lần nữa, mà Lâm Thanh cũng không có nói: “Chu Lục, anh phiền quá!”
Chỉ tiếc rằng vất vả tích góp chút ít hảo cảm, lại bởi vì sự kích động nhất thời mà tất cả đều chảy về biển Đông — — Lâm Thanh ngay cả làm bạn cũng không muốn, Chu Lục phiền muộn đến mức chỉ muốn cho mình vài cái bạt tai.
Ở dưới khu nhà trọ cùng với Lâm Thanh tan rã trong không khí buồn bã, Chu Lục cũng không còn dũng khí phóng lên lầu đem người cướp đi mà tuyên bố quyền sở hữu, đứng ở chỗ rẽ hành lang này cũng không làm được gì, cuối cùng anh vẫn là mặt mày chán nản quay về nhà.
Nhớ ra còn rất nhiều tài liệu công tác chưa xử lý xong, Chu Lục mở máy tính, ứng dụng QQ tự động đăng nhập, một người ở bên kia đại dương khác múi giờ đồng hồ xem chừng vừa thấy anh lên mạng liền trong nháy mắt gửi qua một cái tin nhắn.
Mặt Hướng Biển Rộng: Tiểu Lục Tử, ai gia gần đây có chút nhớ ngươi~ (liếc mắt đưa tình)
Trứng Kho Cải Xanh: Bấm nút, đừng có mà gọi em như vậy.
Mặt Hướng Biển Rộng: Ha ha, cánh cứng rồi chứ gì, dám làm cao à? Cũng quên mất chú lớn thành dạng gì luôn rồi, cho xem hình nào. (ngoáy mũi)
Chu Lục liền gửi qua một tấm hình trứng kho thật lớn.
Mặt Hướng Biển Rộng: … chết đi.
Trứng Kho Cải Xanh: aiz, chị, em mệt mỏi quá, không bao giờ muốn yêu nữa. (thút thít) (thút thít) (thút thít)
Mặt Hướng Biển Rộng: … Cải Xanh của cậu sao rồi? (ngoáy mũi)
Trứng Kho Cải Xanh: Cậu ấy vẫn vậy, cái gì cũng giấu giấu diếm diếm, nói sai làm cậu ấy tức giận, bây giờ không để ý đến em nữa.
Mặt Hướng Biển Rộng: Đồ đần, chị xem chú giống như “múa vụng chê đất lệch” (nguyên văn “不会生牵拖厝边”, nghĩa tựa như: đổ lỗi cho hoàn cảnh khi không làm việc gì đó thành công. Câu trên là tục ngữ Việt, nghĩa tương tự), than thở thì được mốc gì! Nếu chú không bỏ được người ta, vậy thì chủ động kiếm chuyện làm đi, nếu không sau này có khóc chết chị cũng mặc xác!
Chu Lục ngẩn ngơ một lúc, đúng là người trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo.
Cho đến nay, anh chỉ cứ một mực theo sát phía sau Lâm Thanh mà lần mò, dè dặt cẩn thận lấy lòng hoặc vẫn cứ dò hỏi kĩ càng như vậy. Bất kể là khi còn quen nhau hay là khi gặp lại sau lần chia tay, anh vẫn vì đối phương mà nỗ lực cũng như không cản được chính bản thân mình, cứ một mực đi tìm tình yêu thì làm sao có thể lâu dài được?
… Anh có thể làm được gì cho em đây?
Tác giả :
Triệu Vinh