Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 83
Trang Nghiêu nhìn về hướng Thành Thiên Bích một chút, nhẹ nhàng cười, ném ra một trái bom hạng nặng: “Tôi hoài nghi Thành Thiên Bích là một thành viên trong đoàn thám hiểm Golmud trước đây.”
Sau khi năm người vào biệt thự thì đã bị mùi thối đặc biệt trong nhà làm cho phải chạy ra, trên chiếc ghế sa lon trong phòng mơ hồ có thể nhìn thấy hai thi thể đã thối rữa quá độ, trong hoàn cảnh này ai mà dám ngủ, họ đành phải chui ra, định qua đêm ở bên ngoài biệt thự.
Ban đêm, nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm mười độ, nằm dưới đất ngủ ngoài trời là chuyện tương đối vất vả, chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là khi ở Trùng Khánh họ đã đổi túi ngủ dày, nếu không chỉ dựa vào quần áo chống lạnh thì căn bản không được. Nửa tháng sau sẽ tiến vào giữa đông, khí hậu lúc đó sẽ càng thêm tra tấn con người, thực tế họ lại còn muốn đi về hướng Bắc.
A Bố tự tại nhất trong số bọn họ, bộ da lông dày dặn khiến nó cho dù ở nhiệt độ âm mười độ cũng có thể giữ ấm, Đường Nhạn Khâu cũng tốt hơn họ rất nhiều, dưới bộ lông chim của hắn sẽ mọc ra một lớp lông tơ nhỏ mảnh như nhung, lớp lông tơ kia có tác dụng giữ ấm rất tốt, hơn nữa có quần áo chống lạnh nên cơ bản thì hắn không cảm thấy lạnh. Tùng Hạ cũng có thể sử dụng năng lượng để chống lạnh, có điều dường như cậu không nỡ dùng cho lắm.
Trong số này, người có sức chống cự kém nhất là Trang Nghiêu, dù sao nó cũng còn vị thành niên, thân thể yếu ớt, buổi tối gần như bị lạnh cóng đến không ngủ yên. Tùng Hạ không có cách nào, chỉ có thể vận chuyển năng lượng sang cơ thể nó, để tế bào dưới da phát nhiệt, làm nóng thân thể rồi, nó mới ngủ được.
Sau khi Trang Nghiêu ngủ, Thành Thiên Bích đang gác đêm hỏi: “Anh làm như thế sẽ tiêu hao bao nhiêu năng lượng?”
Tùng Hạ nói: “Không nhiều lắm, đơn giản hơn việc trị liệu vết thương.”
“Xem ra tu luyện của anh cũng rất có hiệu quả.”
“Phải, nhất là khi đã quen phương pháp thứ hai, tôi có cảm giác tiến bộ nhanh hơn trước đây.” Tùng Hạ che kín áo lông, vừa sưởi ấm vừa chà tay: “Theo sự tích trữ năng lượng trong cơ thể tôi gia tăng, phạm vi hấp thu và phóng thích của tôi cũng đang được khuếch đại, tôi cũng đang thử phóng thích năng lượng trong một diện tích rộng, ví dụ như nếu trong chúng ta có hai người đồng thời bị thương, tôi có thể đồng thời chữa trị, trên chiến trường đều là tranh đoạt từng giây từng phút, năng lực này tôi phải có đủ.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Phóng thích năng lượng trong diện tích lớn có thể sẽ hao tổn rất nhiều năng lượng, anh phải học cách khống chế.”
“Tôi hiểu, hiện tại đã có công hiệu bước đầu.” Tùng Hạ nhìn hắn cười cười, lặng lẽ truyền năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích: “Cảm giác được không?”
Thành Thiên Bích cảm thấy một dòng nước ấm đột nhiên xuất hiện trong cơ thể hắn, đồng thời trong nháy mắt lan ra toàn thân, ngoại trừ những điểm cuối như ngón tay ngón chân vẫn lạnh lẽo như cũ thì phần lớn bộ phận trên thân thể đều ấm lên không ít.
Thành Thiên Bích nói: “Được rồi, đừng lãng phí năng lượng.”
Tùng Hạ thản nhiên nói: “Không lãng phí, tôi sợ cậu sẽ đông lạnh mất.”
Năng lượng kia xoay vòng trong trung tâm thân thể Thành Thiên Bích một hồi, sau đó phân tán ra từng bộ phận, tuôn trào vào hai chân, đôi chân bị đông cứng đến tê dại chậm rãi khôi phục tri giác.
Tùng Hạ cười: “Chân ấm toàn thân sẽ ấm.”
Thành Thiên Bích biết tu luyện khổ cực, không muốn để Tùng Hạ lãng phí không cần thiết ở trên người hắn: “Được rồi.”
“Không sao, vừa lúc cậu xem giúp tôi một chút xem năng lượng này có thể tác dụng trong bao lâu.”
Thành Thiên Bích nhìn ngón tay lạnh cóng đến cứng ngắc của cậu, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói thành lời, hắn chỉ có thể nói: “Anh cũng đi ngủ đi.”
Tùng Hạ nhìn đồng hồ: “Vừa đến lúc đổi người gác đêm, cậu đi ngủ đi, tôi gác mấy tiếng cho.”
Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu, giọng nói mang theo mệnh lệnh: “Ngủ đi.”
Tùng Hạ nói: “Vậy lát nữa cậu nhớ phải gọi tôi đấy.” Nói xong định bò vào trong túi ngủ, cậu vừa đứng lên, đột nhiên cảm giác bên ngoài biệt thự có một dao động năng lượng đang đến gần, cậu vội xoay người nhìn về hướng đó.
Thành Thiên Bích cảnh giác: “Có chuyện gì vậy?”
Tùng Hạ nói: “Tôi cảm giác có…”
Cậu còn chưa dứt lời, Thành Thiên Bích cũng cảm thấy. Hắn cầm lấy súng đứng dậy, đá túi ngủ của Đường Nhạn Khâu, thấp giọng kêu lên: “Tất cả đứng dậy.”
Đường Nhạn Khâu ngủ rất dễ tỉnh, vội vàng bò dậy từ trong túi ngủ, đánh thức Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu. Tay hắn vẫn cầm trường cung, đứng đưa lưng với Thành Thiên Bích.
Dao động năng lượng cách rất gần, họ cảm giác được có ít nhất bảy tám cái gì đó đang đến, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Một lát sau, mấy bóng đen xuất hiện ở ngoài cửa sắt biệt thự, A Bố kêu lên về phía bóng đen đó.
Tia sáng quá mờ, những người khác đều không thấy rõ đó rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể nhìn thấy bảy tám thứ gì đó bốn chân chạm đất giống như chó.
Đường Nhạn Khâu thị lực cũng tiến hóa, nhưng thị lực ban đêm cũng không tốt lắm, hắn giơ cung lên nhắm ngay một cái bóng cao nhất trong đó, lại không chắc chắn có thể bắn trúng.
Bảy tám cái bóng tán loạn tại chỗ, trốn đằng sau vật che đậy, động tác vô cùng linh hoạt.
“Hình như là… chó sói đất [88].” Tùng Hạ nói, cậu cường hóa thị lực trong nháy mắt, thấy được ngoại hình của những con kia, một con lớn nhất cao hơn hai mét, những con khác hình thể đều hơn một mét, thân hình gầy, động tác nhanh nhẹn, ngoại hình hơi giống chó. Chó sói đất là một họ của linh cẩu, là một loài có sức tấn công yếu nhất trong họ linh cẩu. Tùng Hạ nhớ kỹ nó vì nó là một loại họ linh cẩu xuất hiện tương đối nhiều trên đại lục Trung Quốc.
[88] Chó sói đất: Một loài động vật có vú nhỏ còn gọi là “chó rừng maanhaar”, có cùng một họ với linh cẩu, không hoặc ít ăn thịt mà ăn côn trùng, chủ yếu là mối.
“Chó sói đất ư… Thiểm Tây không có loại động vật này, chẳng lẽ là trong vườn thú?” Trang Nghiêu nhẹ giọng nói.
“Có thể, không thể xác định được nó có đúng là chó sói đất hay không, nhưng nhất định là linh cẩu.”
Thành Thiên Bích giơ súng lên, nã một phát súng vào con chó sói đất đang núp sau thùng rác, tiếng súng trong đêm tối vô cùng chấn động lòng người, vang lên một tiếng nổ đoàng rất lớn, thùng rác bị bắn thủng một lỗ to, con chó sói đất kia lấy tốc độ cực nhanh nhảy thoát.
Đường Nhạn Khâu một mình bay trên không trung, đứng trên bờ tường biệt thự, bắn một mũi tên vào bóng đen.
Phương pháp tốt nhất đối phó với động vật chính là dùng sức mạnh dọa nó bỏ chạy, như vậy mới có thể tránh khỏi chiến đấu.
Mấy con chó sói đất này đều núp phía sau cái gì đó, trong đêm đen chỉ có đôi mắt của dã thú vô cùng sáng rực.
“Chúng đang quan sát chúng ta phải không?” Liễu Phong Vũ cau mày nói.
“Có thể là đang tìm cơ hội tấn công.”
Đường Nhạn Khâu luôn nhìn mấy con chó sói đất này, không biết chúng có dự định gì. Hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra, một con chó sói đất thân hình nhỏ gầy từ cây cối men theo tường ngoài biệt thự đang tiến gần đến hắn lặng yên không một tiếng động, nó dường như đã hòa làm một thể với bóng tối.
Con chó sói đất lớn nhất đột nhiên tru lên một tiếng, hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, con chó sói đất nhỏ gầy đột ngột vùng dậy từ mặt đất, nhảy lên khoảng hai mét, hung ác đánh về phía Đường Nhạn Khâu.
Chờ Đường Nhạn Khâu nhận ra con chó sói đất kia thì hàm răng sắc bén của nó đã gần trong gang tấc.
Đường Nhạn Khâu giơ vụt tay lên, theo bản năng muốn dùng cây cung chặn lại, nhưng lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, động tác dừng lại cứng đờ giữa không trung, rồi đổi thành giơ cánh tay chặn miệng chó sói.
Đường Nhạn Khâu kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngả về sau, bị con chó sói đất vồ lên, trọng tâm bất ổn, cả hai song song ngã từ trên tường rào xuống.
Tiếng súng vang lên một lần nữa, đầu con chó sói đất bị phát súng chuẩn xác của Thành Thiên Bích bắn xuyên qua.
Đường Nhạn Khâu ngã xuống mặt đất, thân thể con chó sói đất kia co quắp giật giật vài cái rồi tắt thở. Trước khi chết, hàm răng của nó vẫn cắn chặt lấy cánh tay của Đường Nhạn Khâu.
Mọi người vội vã chạy tới, Thành Thiên Bích dùng sức đẩy hàm răng con chó sói đất ra, cũng kéo Đường Nhạn Khâu ra.
Lúc này, mấy con chó sói đất núp trong bóng tối tất cả đều rút lui.
Đường Nhạn Khâu hít một hơi thật sâu, cây cung cổ rơi xuống đất, trên cánh tay có bốn lỗ máu.
Liễu Phong Vũ mắng: “Mẹ nó chứ cậu bị ngu à, cái cung to như thế không đưa ra đỡ, lại đi dùng tay mình.”
Đường Nhạn Khâu thở dài: “Cây cung này không thể bị hao tổn ở trong tay tôi được.”
Vết thương ghim vào trong thịt khá sâu, máu chảy không ngừng, Tùng Hạ định lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, hấp thu năng lượng của con chó sói đất kia chữa thương cho Đường Nhạn Khâu, ai ngờ vừa hấp thu thì đột nhiên nhận ra chuyện gì đó: “Đây chỉ là một con chó sói đất thông thường, không biến dị, khó trách chúng ta không thể cảm giác được dao động năng lượng của nó, rồi bị nó đánh lén.”
Sau khi chữa khỏi vết thương cho cánh tay Đường Nhạn Khâu, cậu cẩn thận nghiên cứu con chó sói đất kia: “Đúng là không biến dị, hình thể không lớn thêm được bao nhiêu. Nói như vậy, họ đã có ý đồ từ trước? Dùng bảy tám con chó sói đất biến dị hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó để một con chó sói đất không biến dị âm thầm tiếp cận đánh lén.”
Trang Nghiêu nói: “Chỉ có một giải thích, trong số đó có một con chó sói đất là dị nhân dị chủng, có lẽ chính là con lớn nhất.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Nhất định là như vậy, như vậy mục đích mà họ phái con chó sói đất này đánh lén chúng ta là gì? Muốn thử năng lực của chúng ta ư?”
“Có thể, giống như Trương Mậu dùng đàn cú mèo và quạ đen thử chúng ta vậy, chỉ có điều dị chủng chó sói đất kia thông minh hơn Trương Mậu.”
Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng nói: “Tùng Hạ, xin lỗi, lại khiến anh lãng phí năng lượng…”
Tùng Hạ ngắt lời hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: “Cậu đừng khách khí như vậy, cây cung này là bảo bối gia truyền của cậu, nếu đổi lại là tôi, nghiến răng cũng phải dùng cánh tay này. Năng lượng của tôi có thể khôi phục, nếu cây cung bị tổn hại thì không thể khôi phục được.”
Đến lúc này Đường Nhạn Khâu mới an tâm một chút, trân trọng vuốt ve cây cung của mình.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Dù sao thì cánh tay cũng là của cậu, bọn này cũng không đau.”
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, không hề cảm thấy buồn ngủ nữa.
Trang Nghiêu cầm cành cây viết lung tung trên mặt đất: “Chuyện này có hai khả năng, một là chúng ta bị một dị chủng chó sói đất theo dõi, hai là chúng ta bị tổ chức của chó sói đất theo dõi, tôi có khuynh hướng khả năng thứ hai. Chỉ dựa vào bảy tám con chó sói đất đất thì không đánh lại chúng ta, trong số đó nếu có con người thì không thể không ý thức được vấn đề này. Hơn nữa, dị chủng chó sói đất, ý thức tất nhiên vẫn là của con người, mà con người thì chắc sẽ không muốn sinh hoạt với động vật. Bởi vậy chắc là một tổ chức đã phái những chó sói đất này đến, hi sinh một con chó sói đất không biến dị để thăm dò thực hư của chúng ta.”
“Chắc là bang phái ở Hán Trung.” Tùng Hạ cười khổ: “Sao mà chúng ta giống hành trình ‘Tây Thiên thỉnh kinh’ thế, đi đến đâu cũng phải trải qua một lần đau khổ. Những nguy hiểm lúc đầu chúng ta gặp phải đều đến từ động vật biến dị, bây giờ sự nguy hiểm của động vật biến dị đối với chúng ta bị hạ thấp, tổ chức dị nhân lại bắt đầu vùng lên, thế là bắt đầu tự giết lẫn nhau.”
Trang Nghiêu trầm tư nói: “Đây là xu thế sớm muộn gì cũng phải xảy ra, sáng ngày mai, chúng ta tìm trong thành phố một chút vật tư, đừng ở xa nhau, tập trung đi tìm cùng nhau, nếu không tìm được cái gì thì mau rời khỏi đây, vật tư ở đây sẽ không phong phú như Tây An, số xăng còn lại của chúng ta có lẽ có thể cầm cự được cho đến đó. Thành thật mà nói… tôi có dự cảm không tốt.”
“Cậu có dự cảm thế nào?”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Nơi này cách Thành Đô tương đối gần, đối với loài chim có thể bay được mà nói thì có thể đến đây rất nhanh, tôi luôn có cảm giác chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của Ưng Đoàn. Chúng ta không giết Trương Mậu đã thể hiện thành ý của mình, thế nhưng Trương Thiển còn tàn bạo tham lam hơn chúng ta đã nghĩ, không thể đảm bảo rằng gã sẽ không đuổi theo.”
“Tôi đề nghị chúng ta đi ngay bây giờ.” Thành Thiên Bích nói.
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Ngay bây giờ? Ý của anh là…”
“Không sai, tôi quyết định, chúng ta không đến Lạc Dương, đến thẳng Bắc Kinh, bởi vậy không cần ở lại chỗ không cần thiết, chúng ta đến Tây An rồi tiếp tế sau.”
Đi vào Hán Trung cũng vì họ có thể sẽ đến Lạc Dương nên cần tiến hành hai lần tiếp tế lớn ở đây và Tây An, để làm tốt công tác chuẩn bị dư thừa khi thay đổi lộ tuyến, nếu như không đến Lạc Dương, thật ra họ chỉ cần rời khỏi đây theo đường cao tốc là được rồi, không cần phải vào thành.
Trang Nghiêu lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng, còn chứa một sự trào phúng: “Được rồi, anh đã quyết định, tôi tin mọi người sẽ không có ý kiến khác, vậy làm theo lời anh nói, chúng ta không đến Lạc Dương, đến thẳng Bắc Kinh.” Nó đứng lên: “Như vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi suốt đêm rời khỏi đây.”
Mọi người bắt đầu sửa soạn hành lý.
Sau khi Tùng Hạ thu dọn xong đồ đạc của mình và đồ dùng nhà bếp thì phát hiện Trang Nghiêu đang cầm một cái lược nhỏ bình thường chải lông trên đùi A Bố, dựa theo tiến độ này của nó thì chải một tháng cũng không thể chải hết lông của A Bố, nhưng chuyện này hình như đã trở thành động tác quen thuộc của Trang Nghiêu mỗi khi nó suy nghĩ.
Cậu đi tới cạnh Trang Nghiêu, thấp giọng nói: “Trang Nghiêu, cậu đừng giận, Thiên Bích quyết định như vậy vì sự an toàn của chúng ta.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Anh thật sự cho rằng như vậy sao?”
Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu có ý gì?” Lập tức nét mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Trang Nghiêu, tôi biết cậu thông minh hơn tất cả mọi người cộng lại, cậu muốn lừa ai chỉ cần thông qua ngôn ngữ và ám chỉ sóng điện não, rất dễ khiến người đó tin tưởng. Dù cậu muốn nói gì, cậu hãy nhớ rằng đừng bao giờ gây xích mích quan hệ giữa tôi và Thiên Bích, chúng tôi đồng sinh cộng tử với nhau, tôi tin cậu ấy.”
Trang Nghiêu đùa cợt cười cười: “Tôi không có ý định gây xích mích các anh, anh chớ nghĩ nhiều.”
“Vậy cậu muốn nói gì? Phải, tôi biết cậu muốn đến Lạc Dương, cậu muốn có ngọc Con Rối. Thật ra chúng tôi ai cũng muốn, nhưng chúng tôi không giống cậu, không tự tin về sức mạnh cả nhóm đến thế. Tôi sợ khi chúng ta tới gần Bắc Kinh, sắp thành lại bại. Thật ra cậu nghĩ một chút xem, Lạc Dương cách Bắc Kinh không tính là xa, vì sao chúng ta không chờ khi đến Bắc Kinh, sau khi đã thu xếp đâu ra đấy, nếu như lúc đó chúng ta thật sự cần ngọc Con Rối thì để A Bố chở chúng ta, trong một ngày là có thể đến Lạc Dương. Đến lúc đó vẫn chưa muộn mà.”
“Đã muộn rồi.” Trang Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập trí tuệ: “Trong khoảng thời gian này, tôi luôn nghĩ đến nó, nếu Bắc Kinh thật sự tốt đẹp như chúng ta đã tưởng tượng, vậy vì sao người dơi đó không đến Bắc Kinh, vì sao Trương Thiển và thuộc hạ của ông ta dù biết bay nhưng lại không đi. Kết hợp với tin tức chúng ta lấy được, tôi chắc chắn đến 80% mà cho ra kết luận rằng Bắc Kinh nguy hiểm hơn bất kì chỗ nào mà chúng ta đã từng đi qua. Mà ngọn nguồn của nguy hiểm này chính là ngọc Con Rối. Người được người dơi kia mang đến đã nói ngọc Con Rối khơi ra rất nhiều cuộc chiến đấu. Bên phía Bắc Kinh đang phái người đi khắp nơi sưu tập mảnh ngọc, ngọc Con Rối là phúc cũng là họa. Thế nhưng có một chuyện có thể khẳng định, ngọc Con Rối có thể khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ quan trọng hơn tất cả. Chính vì ngọc Con Rối có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ nên ở quanh Bắc Kinh, nhất định có rất nhiều dị nhân và động vật đã được ngọc Con Rối cường hóa. Chúng ta đến đó rồi, có thể sẽ biến thành kẻ yếu, anh muốn trở thành kẻ yếu ư? Tôi không muốn, mục đích của chúng ta nếu là Bắc Kinh thì phải có năng lực để sinh tồn được tại Bắc Kinh. Chúng ta phải chiếm chủ đạo, chiếm vị trí của kẻ mạnh. Nếu không có ngọc Con Rối, chúng ta đã mất thời cơ mấu chốt ngay từ đầu.”
Trong lòng Tùng Hạ có chút chấn động, cậu biết rõ khả năng diễn thuyết của Trang Nghiêu quá tốt, nhưng lần nào cậu cũng rất dễ bị lời nói của Trang Nghiêu ảnh hưởng đến tâm trạng. Sự lo lắng của Trang Nghiêu cũng không phải không có lý, chính vì như vậy cho nên cậu lại càng thêm lo lắng. Cậu thấp giọng nói: “Những thứ này bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, nhưng tôi cũng cho là bây giờ chúng ta thật sự không phù hợp để đến Lạc Dương. Giống như cậu nói vậy, ngọc Con Rối cường hóa những thứ xung quanh nó, như vậy người dơi và tổ chức của hắn ta, nhất định vô cùng mạnh, chúng ta liều lĩnh mà đi như vậy, ngộ nhỡ không thể về….”
“Đây chính là lí do vì sao mà tôi muốn cướp ngọc Con Rối của họ, bởi vì họ thiếu hai dạng người – người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên và người tiến hóa não bộ. Mà Bắc Kinh là nơi tập trung của những người này. Đây có thể là cơ hội duy nhất chúng ta chỉ phải trả cái giá thấp nhất để có thể tìm được ngọc Con Rối. Thế nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, mấy người không chịu đi, tôi cũng không thể miễn cưỡng.”
Tùng Hạ cau mày: “Vậy câu lúc đầu cậu nói có ý gì?”
Trang Nghiêu tỉnh bơ mà cười: “Không phải anh sợ tôi gây xích mích ly gián hay sao?”
Tùng Hạ thành thật đáp: “Dù cậu có nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến sự tin tưởng của tôi với Thiên Bích, thế nhưng thứ mà cậu giấu tôi lại khiến tôi có chút lo sợ.”
Trang Nghiêu buông bàn chải lông mèo ra, lại dùng tay vuốt ve bộ lông của A Bố: “Anh không tin lời tôi nói?”
“Lời cậu nói tôi đã nghe không ít, trọng lượng vẫn còn rất nặng. Cậu nói đi, tôi tự có phán đoán.”
Trang Nghiêu nhìn về hướng Thành Thiên Bích một chút, nhẹ nhàng cười, ném ra một trái bom hạng nặng: “Tôi hoài nghi Thành Thiên Bích là một thành viên trong đoàn thám hiểm Golmud trước đây.”
Tùng Hạ thân thể run lên, nhìn chằm chằm Trang Nghiêu.
“Hơn nữa, nhiệm vụ của anh ta nhất định có liên quan với trận động đất, thậm chí tôi suy đoán to gan hơn một chút, nó có liên quan với ngọc Con Rối. Đội thám hiểu kia đến đó vì ngọc Con Rối phải không, nếu cứ suy đoán như thế, tôi nói nhiệm vụ của Thành Thiên Bích và ngọc Con Rối có liên quan cũng rất vững chắc, anh thấy thế nào?”
Sắc mặt Tùng Hạ trầm xuống: “Trận động đất và ngọc Con Rối có liên quan thì không sai, thậm chí đoàn thám hiểm và ngọc Con Rối có liên quan cũng gần như có thể khẳng định, thế nhưng cậu lấy cái gì để suy đoán Thiên Bích là một thành viên của đoàn thám hiểm?”
“Một vài chi tiết, tôi nói anh cũng không hiểu, bởi vì anh không phải người tiến hóa não bộ, thế nhưng thời gian anh ta xuất hiện, lẽ nào anh không cảm thấy rất trùng hợp hay sao?”
“Đoàn thám hiểm kia mất tích ở Thanh Hải, sợ rằng sớm đã toàn bộ gặp nạn, họ và Thành Thiên Bích căn bản không có quan hệ.”
“Vậy nếu vì nhiệm vụ kia mà Thành Thiên Bích rời khỏi Thanh Hải trước đó, tránh thoát kiếp nạn này thì sao?” Trang Nghiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu.
Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm: “Trang Nghiêu, trừ phi cậu cho tôi một bằng chứng có thể thuyết phục, nếu không tôi không thể tin chuyện này.”
Trang Nghiêu nghiêng đầu, rõ ràng là khuôn mặt trẻ con đáng yêu, lại lộ ra trí tuệ siêu việt: “Chi bằng anh đi hỏi xem?”
“Không thể.” Giọng nói của Tùng Hạ có chút gay gắt: “Tôi không hỏi, tôi cũng không có quyền hỏi.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi đã nói nhiều như vậy, anh tin hay không tôi không quan tâm, dù sao thì mọi chuyện cũng đã định rồi, chúng ta sẽ dốc toàn bộ tinh lực vào chuyện làm thế nào để đến Bắc Kinh nhanh nhất vậy.”
Tùng Hạ xoay người đi, cậu sợ nếu còn đối mặt với Trang Nghiêu, cậu sẽ không nhịn được mà hỏi thêm nhiều vấn đề.
Vừa rồi, Trang Nghiêu đã gieo vãi những hạt giống nghi ngờ vào trong lòng cậu, có những lời nói không cần quá rõ ràng, chỉ cần gieo giống vào là đã có thể mọc rễ nảy mầm. Trong lòng Tùng Hạ hiểu, bởi vậy cậu sẽ không tin tưởng lời nói một bên của Trang Nghiêu, cậu thấy rằng Trang Nghiêu tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện kế hoạch của mình bị thay đổi. Mặt ngoài Trang Nghiêu không tỏ vẻ phản đối, nhưng nhất định trong lòng nó đang xây dựng kế hoạch làm thế nào để khiến Thành Thiên Bích thay đổi chủ ý, mà muốn khiến người tâm chí kiên định như Thành Thiên Bích thay đổi chủ ý thì cậu chính là một đầu vào tốt nhất.
Cậu không thể để Trang Nghiêu lợi dụng, dù những suy đoán của Trang Nghiêu đều là thật, Thành Thiên Bích đã chọn không đến Lạc Dương, vẫn có nguyên vẹn lý do cũ. Từ góc độ an toàn mà nói, cậu sẽ nghe theo quyết định của Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ cảm thấy có chút đau đầu, cậu so trí tuệ với Trang Nghiêu, giống như so sức chiến đấu với Thành Thiên Bích vậy, còn chưa lo lắng thì đã thất bại. Mặc dù như thế, cậu vẫn muốn dốc toàn lực so chiêu với Trang Nghiêu, chống lại sự “tẩy não” của nó với cậu.
Thành Thiên Bích đã đi tới, lạnh lùng nhìn Trang Nghiêu, thấp giọng nói: “Trang Nghiêu đã nói gì với anh vậy?”
Tùng Hạ âm thầm nắm chặt tay, nói: “Cậu ấy bất mãn với quyết định không đi Lạc Dương của chúng ta, tôi khuyên bảo cậu ấy, quyết định này của cậu cũng là tốt cho chúng ta.” Đây là lần đầu tiên cậu giấu diếm Thành Thiên Bích, điều này khiến cậu chột dạ.
Thành Thiên Bích không hề hoài nghi: “Không phải lo cho nó, nó sẽ không từ bỏ ý đồ, anh phải cẩn thận, đừng để vẻ ngoài của nó lừa dối.”
“Tôi hiểu.”
Thành Thiên Bích trầm ngâm nói: “Thật ra sự lo lắng của Trang Nghiêu rất có lý, sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều thế lực lớn mạnh, có thể nói rằng đi Lạc Dương là đúng, không đi cũng đúng. Bây giờ tôi lo nhất chính là chúng ta không đủ mạnh. Chỉ bằng đến Bắc Kinh trước, sau khi đến nơi, có thể được giáo sư Tùng trợ giúp, chúng ta sẽ không đến mức bị Trang Nghiêu dắt mũi. Những thứ người tiến hóa não bộ suy tính sâu xa hơn chúng ta rất nhiều, chỉ có một người tiến hóa não bộ mới có thể giúp chúng ta từ phương diện này.”
Tùng Hạ gật đầu: “Cậu nói đúng, tôi cũng hiểu chúng ta nên đi Bắc Kinh trước. Dù sao từ Bắc Kinh đến Lạc Dương cũng không xa, nếu thật sự cần thiết thì vẫn chưa muộn.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, nghiêm túc nói: “Tôi còn một nhiệm vụ, chính là đưa anh về Bắc Kinh bình an.”
Tùng Hạ cười nói: “Tôi nhớ mà.”
…
Đoàn người sửa sang lại hành lý, rời khỏi biệt thự kia, định đi theo đường cũ về cao tốc, mau rời khỏi chỗ này, đến thẳng Tây An.
Từ một chỗ rất xa có một đôi mắt vừa sáng vừa tròn như mắt mèo đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của họ.
Sau khi năm người vào biệt thự thì đã bị mùi thối đặc biệt trong nhà làm cho phải chạy ra, trên chiếc ghế sa lon trong phòng mơ hồ có thể nhìn thấy hai thi thể đã thối rữa quá độ, trong hoàn cảnh này ai mà dám ngủ, họ đành phải chui ra, định qua đêm ở bên ngoài biệt thự.
Ban đêm, nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm mười độ, nằm dưới đất ngủ ngoài trời là chuyện tương đối vất vả, chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là khi ở Trùng Khánh họ đã đổi túi ngủ dày, nếu không chỉ dựa vào quần áo chống lạnh thì căn bản không được. Nửa tháng sau sẽ tiến vào giữa đông, khí hậu lúc đó sẽ càng thêm tra tấn con người, thực tế họ lại còn muốn đi về hướng Bắc.
A Bố tự tại nhất trong số bọn họ, bộ da lông dày dặn khiến nó cho dù ở nhiệt độ âm mười độ cũng có thể giữ ấm, Đường Nhạn Khâu cũng tốt hơn họ rất nhiều, dưới bộ lông chim của hắn sẽ mọc ra một lớp lông tơ nhỏ mảnh như nhung, lớp lông tơ kia có tác dụng giữ ấm rất tốt, hơn nữa có quần áo chống lạnh nên cơ bản thì hắn không cảm thấy lạnh. Tùng Hạ cũng có thể sử dụng năng lượng để chống lạnh, có điều dường như cậu không nỡ dùng cho lắm.
Trong số này, người có sức chống cự kém nhất là Trang Nghiêu, dù sao nó cũng còn vị thành niên, thân thể yếu ớt, buổi tối gần như bị lạnh cóng đến không ngủ yên. Tùng Hạ không có cách nào, chỉ có thể vận chuyển năng lượng sang cơ thể nó, để tế bào dưới da phát nhiệt, làm nóng thân thể rồi, nó mới ngủ được.
Sau khi Trang Nghiêu ngủ, Thành Thiên Bích đang gác đêm hỏi: “Anh làm như thế sẽ tiêu hao bao nhiêu năng lượng?”
Tùng Hạ nói: “Không nhiều lắm, đơn giản hơn việc trị liệu vết thương.”
“Xem ra tu luyện của anh cũng rất có hiệu quả.”
“Phải, nhất là khi đã quen phương pháp thứ hai, tôi có cảm giác tiến bộ nhanh hơn trước đây.” Tùng Hạ che kín áo lông, vừa sưởi ấm vừa chà tay: “Theo sự tích trữ năng lượng trong cơ thể tôi gia tăng, phạm vi hấp thu và phóng thích của tôi cũng đang được khuếch đại, tôi cũng đang thử phóng thích năng lượng trong một diện tích rộng, ví dụ như nếu trong chúng ta có hai người đồng thời bị thương, tôi có thể đồng thời chữa trị, trên chiến trường đều là tranh đoạt từng giây từng phút, năng lực này tôi phải có đủ.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Phóng thích năng lượng trong diện tích lớn có thể sẽ hao tổn rất nhiều năng lượng, anh phải học cách khống chế.”
“Tôi hiểu, hiện tại đã có công hiệu bước đầu.” Tùng Hạ nhìn hắn cười cười, lặng lẽ truyền năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích: “Cảm giác được không?”
Thành Thiên Bích cảm thấy một dòng nước ấm đột nhiên xuất hiện trong cơ thể hắn, đồng thời trong nháy mắt lan ra toàn thân, ngoại trừ những điểm cuối như ngón tay ngón chân vẫn lạnh lẽo như cũ thì phần lớn bộ phận trên thân thể đều ấm lên không ít.
Thành Thiên Bích nói: “Được rồi, đừng lãng phí năng lượng.”
Tùng Hạ thản nhiên nói: “Không lãng phí, tôi sợ cậu sẽ đông lạnh mất.”
Năng lượng kia xoay vòng trong trung tâm thân thể Thành Thiên Bích một hồi, sau đó phân tán ra từng bộ phận, tuôn trào vào hai chân, đôi chân bị đông cứng đến tê dại chậm rãi khôi phục tri giác.
Tùng Hạ cười: “Chân ấm toàn thân sẽ ấm.”
Thành Thiên Bích biết tu luyện khổ cực, không muốn để Tùng Hạ lãng phí không cần thiết ở trên người hắn: “Được rồi.”
“Không sao, vừa lúc cậu xem giúp tôi một chút xem năng lượng này có thể tác dụng trong bao lâu.”
Thành Thiên Bích nhìn ngón tay lạnh cóng đến cứng ngắc của cậu, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói thành lời, hắn chỉ có thể nói: “Anh cũng đi ngủ đi.”
Tùng Hạ nhìn đồng hồ: “Vừa đến lúc đổi người gác đêm, cậu đi ngủ đi, tôi gác mấy tiếng cho.”
Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu, giọng nói mang theo mệnh lệnh: “Ngủ đi.”
Tùng Hạ nói: “Vậy lát nữa cậu nhớ phải gọi tôi đấy.” Nói xong định bò vào trong túi ngủ, cậu vừa đứng lên, đột nhiên cảm giác bên ngoài biệt thự có một dao động năng lượng đang đến gần, cậu vội xoay người nhìn về hướng đó.
Thành Thiên Bích cảnh giác: “Có chuyện gì vậy?”
Tùng Hạ nói: “Tôi cảm giác có…”
Cậu còn chưa dứt lời, Thành Thiên Bích cũng cảm thấy. Hắn cầm lấy súng đứng dậy, đá túi ngủ của Đường Nhạn Khâu, thấp giọng kêu lên: “Tất cả đứng dậy.”
Đường Nhạn Khâu ngủ rất dễ tỉnh, vội vàng bò dậy từ trong túi ngủ, đánh thức Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu. Tay hắn vẫn cầm trường cung, đứng đưa lưng với Thành Thiên Bích.
Dao động năng lượng cách rất gần, họ cảm giác được có ít nhất bảy tám cái gì đó đang đến, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Một lát sau, mấy bóng đen xuất hiện ở ngoài cửa sắt biệt thự, A Bố kêu lên về phía bóng đen đó.
Tia sáng quá mờ, những người khác đều không thấy rõ đó rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể nhìn thấy bảy tám thứ gì đó bốn chân chạm đất giống như chó.
Đường Nhạn Khâu thị lực cũng tiến hóa, nhưng thị lực ban đêm cũng không tốt lắm, hắn giơ cung lên nhắm ngay một cái bóng cao nhất trong đó, lại không chắc chắn có thể bắn trúng.
Bảy tám cái bóng tán loạn tại chỗ, trốn đằng sau vật che đậy, động tác vô cùng linh hoạt.
“Hình như là… chó sói đất [88].” Tùng Hạ nói, cậu cường hóa thị lực trong nháy mắt, thấy được ngoại hình của những con kia, một con lớn nhất cao hơn hai mét, những con khác hình thể đều hơn một mét, thân hình gầy, động tác nhanh nhẹn, ngoại hình hơi giống chó. Chó sói đất là một họ của linh cẩu, là một loài có sức tấn công yếu nhất trong họ linh cẩu. Tùng Hạ nhớ kỹ nó vì nó là một loại họ linh cẩu xuất hiện tương đối nhiều trên đại lục Trung Quốc.
[88] Chó sói đất: Một loài động vật có vú nhỏ còn gọi là “chó rừng maanhaar”, có cùng một họ với linh cẩu, không hoặc ít ăn thịt mà ăn côn trùng, chủ yếu là mối.
“Chó sói đất ư… Thiểm Tây không có loại động vật này, chẳng lẽ là trong vườn thú?” Trang Nghiêu nhẹ giọng nói.
“Có thể, không thể xác định được nó có đúng là chó sói đất hay không, nhưng nhất định là linh cẩu.”
Thành Thiên Bích giơ súng lên, nã một phát súng vào con chó sói đất đang núp sau thùng rác, tiếng súng trong đêm tối vô cùng chấn động lòng người, vang lên một tiếng nổ đoàng rất lớn, thùng rác bị bắn thủng một lỗ to, con chó sói đất kia lấy tốc độ cực nhanh nhảy thoát.
Đường Nhạn Khâu một mình bay trên không trung, đứng trên bờ tường biệt thự, bắn một mũi tên vào bóng đen.
Phương pháp tốt nhất đối phó với động vật chính là dùng sức mạnh dọa nó bỏ chạy, như vậy mới có thể tránh khỏi chiến đấu.
Mấy con chó sói đất này đều núp phía sau cái gì đó, trong đêm đen chỉ có đôi mắt của dã thú vô cùng sáng rực.
“Chúng đang quan sát chúng ta phải không?” Liễu Phong Vũ cau mày nói.
“Có thể là đang tìm cơ hội tấn công.”
Đường Nhạn Khâu luôn nhìn mấy con chó sói đất này, không biết chúng có dự định gì. Hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra, một con chó sói đất thân hình nhỏ gầy từ cây cối men theo tường ngoài biệt thự đang tiến gần đến hắn lặng yên không một tiếng động, nó dường như đã hòa làm một thể với bóng tối.
Con chó sói đất lớn nhất đột nhiên tru lên một tiếng, hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, con chó sói đất nhỏ gầy đột ngột vùng dậy từ mặt đất, nhảy lên khoảng hai mét, hung ác đánh về phía Đường Nhạn Khâu.
Chờ Đường Nhạn Khâu nhận ra con chó sói đất kia thì hàm răng sắc bén của nó đã gần trong gang tấc.
Đường Nhạn Khâu giơ vụt tay lên, theo bản năng muốn dùng cây cung chặn lại, nhưng lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, động tác dừng lại cứng đờ giữa không trung, rồi đổi thành giơ cánh tay chặn miệng chó sói.
Đường Nhạn Khâu kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngả về sau, bị con chó sói đất vồ lên, trọng tâm bất ổn, cả hai song song ngã từ trên tường rào xuống.
Tiếng súng vang lên một lần nữa, đầu con chó sói đất bị phát súng chuẩn xác của Thành Thiên Bích bắn xuyên qua.
Đường Nhạn Khâu ngã xuống mặt đất, thân thể con chó sói đất kia co quắp giật giật vài cái rồi tắt thở. Trước khi chết, hàm răng của nó vẫn cắn chặt lấy cánh tay của Đường Nhạn Khâu.
Mọi người vội vã chạy tới, Thành Thiên Bích dùng sức đẩy hàm răng con chó sói đất ra, cũng kéo Đường Nhạn Khâu ra.
Lúc này, mấy con chó sói đất núp trong bóng tối tất cả đều rút lui.
Đường Nhạn Khâu hít một hơi thật sâu, cây cung cổ rơi xuống đất, trên cánh tay có bốn lỗ máu.
Liễu Phong Vũ mắng: “Mẹ nó chứ cậu bị ngu à, cái cung to như thế không đưa ra đỡ, lại đi dùng tay mình.”
Đường Nhạn Khâu thở dài: “Cây cung này không thể bị hao tổn ở trong tay tôi được.”
Vết thương ghim vào trong thịt khá sâu, máu chảy không ngừng, Tùng Hạ định lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, hấp thu năng lượng của con chó sói đất kia chữa thương cho Đường Nhạn Khâu, ai ngờ vừa hấp thu thì đột nhiên nhận ra chuyện gì đó: “Đây chỉ là một con chó sói đất thông thường, không biến dị, khó trách chúng ta không thể cảm giác được dao động năng lượng của nó, rồi bị nó đánh lén.”
Sau khi chữa khỏi vết thương cho cánh tay Đường Nhạn Khâu, cậu cẩn thận nghiên cứu con chó sói đất kia: “Đúng là không biến dị, hình thể không lớn thêm được bao nhiêu. Nói như vậy, họ đã có ý đồ từ trước? Dùng bảy tám con chó sói đất biến dị hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, sau đó để một con chó sói đất không biến dị âm thầm tiếp cận đánh lén.”
Trang Nghiêu nói: “Chỉ có một giải thích, trong số đó có một con chó sói đất là dị nhân dị chủng, có lẽ chính là con lớn nhất.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Nhất định là như vậy, như vậy mục đích mà họ phái con chó sói đất này đánh lén chúng ta là gì? Muốn thử năng lực của chúng ta ư?”
“Có thể, giống như Trương Mậu dùng đàn cú mèo và quạ đen thử chúng ta vậy, chỉ có điều dị chủng chó sói đất kia thông minh hơn Trương Mậu.”
Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng nói: “Tùng Hạ, xin lỗi, lại khiến anh lãng phí năng lượng…”
Tùng Hạ ngắt lời hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: “Cậu đừng khách khí như vậy, cây cung này là bảo bối gia truyền của cậu, nếu đổi lại là tôi, nghiến răng cũng phải dùng cánh tay này. Năng lượng của tôi có thể khôi phục, nếu cây cung bị tổn hại thì không thể khôi phục được.”
Đến lúc này Đường Nhạn Khâu mới an tâm một chút, trân trọng vuốt ve cây cung của mình.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Dù sao thì cánh tay cũng là của cậu, bọn này cũng không đau.”
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, không hề cảm thấy buồn ngủ nữa.
Trang Nghiêu cầm cành cây viết lung tung trên mặt đất: “Chuyện này có hai khả năng, một là chúng ta bị một dị chủng chó sói đất theo dõi, hai là chúng ta bị tổ chức của chó sói đất theo dõi, tôi có khuynh hướng khả năng thứ hai. Chỉ dựa vào bảy tám con chó sói đất đất thì không đánh lại chúng ta, trong số đó nếu có con người thì không thể không ý thức được vấn đề này. Hơn nữa, dị chủng chó sói đất, ý thức tất nhiên vẫn là của con người, mà con người thì chắc sẽ không muốn sinh hoạt với động vật. Bởi vậy chắc là một tổ chức đã phái những chó sói đất này đến, hi sinh một con chó sói đất không biến dị để thăm dò thực hư của chúng ta.”
“Chắc là bang phái ở Hán Trung.” Tùng Hạ cười khổ: “Sao mà chúng ta giống hành trình ‘Tây Thiên thỉnh kinh’ thế, đi đến đâu cũng phải trải qua một lần đau khổ. Những nguy hiểm lúc đầu chúng ta gặp phải đều đến từ động vật biến dị, bây giờ sự nguy hiểm của động vật biến dị đối với chúng ta bị hạ thấp, tổ chức dị nhân lại bắt đầu vùng lên, thế là bắt đầu tự giết lẫn nhau.”
Trang Nghiêu trầm tư nói: “Đây là xu thế sớm muộn gì cũng phải xảy ra, sáng ngày mai, chúng ta tìm trong thành phố một chút vật tư, đừng ở xa nhau, tập trung đi tìm cùng nhau, nếu không tìm được cái gì thì mau rời khỏi đây, vật tư ở đây sẽ không phong phú như Tây An, số xăng còn lại của chúng ta có lẽ có thể cầm cự được cho đến đó. Thành thật mà nói… tôi có dự cảm không tốt.”
“Cậu có dự cảm thế nào?”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Nơi này cách Thành Đô tương đối gần, đối với loài chim có thể bay được mà nói thì có thể đến đây rất nhanh, tôi luôn có cảm giác chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của Ưng Đoàn. Chúng ta không giết Trương Mậu đã thể hiện thành ý của mình, thế nhưng Trương Thiển còn tàn bạo tham lam hơn chúng ta đã nghĩ, không thể đảm bảo rằng gã sẽ không đuổi theo.”
“Tôi đề nghị chúng ta đi ngay bây giờ.” Thành Thiên Bích nói.
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Ngay bây giờ? Ý của anh là…”
“Không sai, tôi quyết định, chúng ta không đến Lạc Dương, đến thẳng Bắc Kinh, bởi vậy không cần ở lại chỗ không cần thiết, chúng ta đến Tây An rồi tiếp tế sau.”
Đi vào Hán Trung cũng vì họ có thể sẽ đến Lạc Dương nên cần tiến hành hai lần tiếp tế lớn ở đây và Tây An, để làm tốt công tác chuẩn bị dư thừa khi thay đổi lộ tuyến, nếu như không đến Lạc Dương, thật ra họ chỉ cần rời khỏi đây theo đường cao tốc là được rồi, không cần phải vào thành.
Trang Nghiêu lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng, còn chứa một sự trào phúng: “Được rồi, anh đã quyết định, tôi tin mọi người sẽ không có ý kiến khác, vậy làm theo lời anh nói, chúng ta không đến Lạc Dương, đến thẳng Bắc Kinh.” Nó đứng lên: “Như vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi suốt đêm rời khỏi đây.”
Mọi người bắt đầu sửa soạn hành lý.
Sau khi Tùng Hạ thu dọn xong đồ đạc của mình và đồ dùng nhà bếp thì phát hiện Trang Nghiêu đang cầm một cái lược nhỏ bình thường chải lông trên đùi A Bố, dựa theo tiến độ này của nó thì chải một tháng cũng không thể chải hết lông của A Bố, nhưng chuyện này hình như đã trở thành động tác quen thuộc của Trang Nghiêu mỗi khi nó suy nghĩ.
Cậu đi tới cạnh Trang Nghiêu, thấp giọng nói: “Trang Nghiêu, cậu đừng giận, Thiên Bích quyết định như vậy vì sự an toàn của chúng ta.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Anh thật sự cho rằng như vậy sao?”
Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu có ý gì?” Lập tức nét mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Trang Nghiêu, tôi biết cậu thông minh hơn tất cả mọi người cộng lại, cậu muốn lừa ai chỉ cần thông qua ngôn ngữ và ám chỉ sóng điện não, rất dễ khiến người đó tin tưởng. Dù cậu muốn nói gì, cậu hãy nhớ rằng đừng bao giờ gây xích mích quan hệ giữa tôi và Thiên Bích, chúng tôi đồng sinh cộng tử với nhau, tôi tin cậu ấy.”
Trang Nghiêu đùa cợt cười cười: “Tôi không có ý định gây xích mích các anh, anh chớ nghĩ nhiều.”
“Vậy cậu muốn nói gì? Phải, tôi biết cậu muốn đến Lạc Dương, cậu muốn có ngọc Con Rối. Thật ra chúng tôi ai cũng muốn, nhưng chúng tôi không giống cậu, không tự tin về sức mạnh cả nhóm đến thế. Tôi sợ khi chúng ta tới gần Bắc Kinh, sắp thành lại bại. Thật ra cậu nghĩ một chút xem, Lạc Dương cách Bắc Kinh không tính là xa, vì sao chúng ta không chờ khi đến Bắc Kinh, sau khi đã thu xếp đâu ra đấy, nếu như lúc đó chúng ta thật sự cần ngọc Con Rối thì để A Bố chở chúng ta, trong một ngày là có thể đến Lạc Dương. Đến lúc đó vẫn chưa muộn mà.”
“Đã muộn rồi.” Trang Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập trí tuệ: “Trong khoảng thời gian này, tôi luôn nghĩ đến nó, nếu Bắc Kinh thật sự tốt đẹp như chúng ta đã tưởng tượng, vậy vì sao người dơi đó không đến Bắc Kinh, vì sao Trương Thiển và thuộc hạ của ông ta dù biết bay nhưng lại không đi. Kết hợp với tin tức chúng ta lấy được, tôi chắc chắn đến 80% mà cho ra kết luận rằng Bắc Kinh nguy hiểm hơn bất kì chỗ nào mà chúng ta đã từng đi qua. Mà ngọn nguồn của nguy hiểm này chính là ngọc Con Rối. Người được người dơi kia mang đến đã nói ngọc Con Rối khơi ra rất nhiều cuộc chiến đấu. Bên phía Bắc Kinh đang phái người đi khắp nơi sưu tập mảnh ngọc, ngọc Con Rối là phúc cũng là họa. Thế nhưng có một chuyện có thể khẳng định, ngọc Con Rối có thể khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ quan trọng hơn tất cả. Chính vì ngọc Con Rối có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ nên ở quanh Bắc Kinh, nhất định có rất nhiều dị nhân và động vật đã được ngọc Con Rối cường hóa. Chúng ta đến đó rồi, có thể sẽ biến thành kẻ yếu, anh muốn trở thành kẻ yếu ư? Tôi không muốn, mục đích của chúng ta nếu là Bắc Kinh thì phải có năng lực để sinh tồn được tại Bắc Kinh. Chúng ta phải chiếm chủ đạo, chiếm vị trí của kẻ mạnh. Nếu không có ngọc Con Rối, chúng ta đã mất thời cơ mấu chốt ngay từ đầu.”
Trong lòng Tùng Hạ có chút chấn động, cậu biết rõ khả năng diễn thuyết của Trang Nghiêu quá tốt, nhưng lần nào cậu cũng rất dễ bị lời nói của Trang Nghiêu ảnh hưởng đến tâm trạng. Sự lo lắng của Trang Nghiêu cũng không phải không có lý, chính vì như vậy cho nên cậu lại càng thêm lo lắng. Cậu thấp giọng nói: “Những thứ này bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, nhưng tôi cũng cho là bây giờ chúng ta thật sự không phù hợp để đến Lạc Dương. Giống như cậu nói vậy, ngọc Con Rối cường hóa những thứ xung quanh nó, như vậy người dơi và tổ chức của hắn ta, nhất định vô cùng mạnh, chúng ta liều lĩnh mà đi như vậy, ngộ nhỡ không thể về….”
“Đây chính là lí do vì sao mà tôi muốn cướp ngọc Con Rối của họ, bởi vì họ thiếu hai dạng người – người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên và người tiến hóa não bộ. Mà Bắc Kinh là nơi tập trung của những người này. Đây có thể là cơ hội duy nhất chúng ta chỉ phải trả cái giá thấp nhất để có thể tìm được ngọc Con Rối. Thế nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, mấy người không chịu đi, tôi cũng không thể miễn cưỡng.”
Tùng Hạ cau mày: “Vậy câu lúc đầu cậu nói có ý gì?”
Trang Nghiêu tỉnh bơ mà cười: “Không phải anh sợ tôi gây xích mích ly gián hay sao?”
Tùng Hạ thành thật đáp: “Dù cậu có nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến sự tin tưởng của tôi với Thiên Bích, thế nhưng thứ mà cậu giấu tôi lại khiến tôi có chút lo sợ.”
Trang Nghiêu buông bàn chải lông mèo ra, lại dùng tay vuốt ve bộ lông của A Bố: “Anh không tin lời tôi nói?”
“Lời cậu nói tôi đã nghe không ít, trọng lượng vẫn còn rất nặng. Cậu nói đi, tôi tự có phán đoán.”
Trang Nghiêu nhìn về hướng Thành Thiên Bích một chút, nhẹ nhàng cười, ném ra một trái bom hạng nặng: “Tôi hoài nghi Thành Thiên Bích là một thành viên trong đoàn thám hiểm Golmud trước đây.”
Tùng Hạ thân thể run lên, nhìn chằm chằm Trang Nghiêu.
“Hơn nữa, nhiệm vụ của anh ta nhất định có liên quan với trận động đất, thậm chí tôi suy đoán to gan hơn một chút, nó có liên quan với ngọc Con Rối. Đội thám hiểu kia đến đó vì ngọc Con Rối phải không, nếu cứ suy đoán như thế, tôi nói nhiệm vụ của Thành Thiên Bích và ngọc Con Rối có liên quan cũng rất vững chắc, anh thấy thế nào?”
Sắc mặt Tùng Hạ trầm xuống: “Trận động đất và ngọc Con Rối có liên quan thì không sai, thậm chí đoàn thám hiểm và ngọc Con Rối có liên quan cũng gần như có thể khẳng định, thế nhưng cậu lấy cái gì để suy đoán Thiên Bích là một thành viên của đoàn thám hiểm?”
“Một vài chi tiết, tôi nói anh cũng không hiểu, bởi vì anh không phải người tiến hóa não bộ, thế nhưng thời gian anh ta xuất hiện, lẽ nào anh không cảm thấy rất trùng hợp hay sao?”
“Đoàn thám hiểm kia mất tích ở Thanh Hải, sợ rằng sớm đã toàn bộ gặp nạn, họ và Thành Thiên Bích căn bản không có quan hệ.”
“Vậy nếu vì nhiệm vụ kia mà Thành Thiên Bích rời khỏi Thanh Hải trước đó, tránh thoát kiếp nạn này thì sao?” Trang Nghiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu.
Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm: “Trang Nghiêu, trừ phi cậu cho tôi một bằng chứng có thể thuyết phục, nếu không tôi không thể tin chuyện này.”
Trang Nghiêu nghiêng đầu, rõ ràng là khuôn mặt trẻ con đáng yêu, lại lộ ra trí tuệ siêu việt: “Chi bằng anh đi hỏi xem?”
“Không thể.” Giọng nói của Tùng Hạ có chút gay gắt: “Tôi không hỏi, tôi cũng không có quyền hỏi.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi đã nói nhiều như vậy, anh tin hay không tôi không quan tâm, dù sao thì mọi chuyện cũng đã định rồi, chúng ta sẽ dốc toàn bộ tinh lực vào chuyện làm thế nào để đến Bắc Kinh nhanh nhất vậy.”
Tùng Hạ xoay người đi, cậu sợ nếu còn đối mặt với Trang Nghiêu, cậu sẽ không nhịn được mà hỏi thêm nhiều vấn đề.
Vừa rồi, Trang Nghiêu đã gieo vãi những hạt giống nghi ngờ vào trong lòng cậu, có những lời nói không cần quá rõ ràng, chỉ cần gieo giống vào là đã có thể mọc rễ nảy mầm. Trong lòng Tùng Hạ hiểu, bởi vậy cậu sẽ không tin tưởng lời nói một bên của Trang Nghiêu, cậu thấy rằng Trang Nghiêu tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện kế hoạch của mình bị thay đổi. Mặt ngoài Trang Nghiêu không tỏ vẻ phản đối, nhưng nhất định trong lòng nó đang xây dựng kế hoạch làm thế nào để khiến Thành Thiên Bích thay đổi chủ ý, mà muốn khiến người tâm chí kiên định như Thành Thiên Bích thay đổi chủ ý thì cậu chính là một đầu vào tốt nhất.
Cậu không thể để Trang Nghiêu lợi dụng, dù những suy đoán của Trang Nghiêu đều là thật, Thành Thiên Bích đã chọn không đến Lạc Dương, vẫn có nguyên vẹn lý do cũ. Từ góc độ an toàn mà nói, cậu sẽ nghe theo quyết định của Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ cảm thấy có chút đau đầu, cậu so trí tuệ với Trang Nghiêu, giống như so sức chiến đấu với Thành Thiên Bích vậy, còn chưa lo lắng thì đã thất bại. Mặc dù như thế, cậu vẫn muốn dốc toàn lực so chiêu với Trang Nghiêu, chống lại sự “tẩy não” của nó với cậu.
Thành Thiên Bích đã đi tới, lạnh lùng nhìn Trang Nghiêu, thấp giọng nói: “Trang Nghiêu đã nói gì với anh vậy?”
Tùng Hạ âm thầm nắm chặt tay, nói: “Cậu ấy bất mãn với quyết định không đi Lạc Dương của chúng ta, tôi khuyên bảo cậu ấy, quyết định này của cậu cũng là tốt cho chúng ta.” Đây là lần đầu tiên cậu giấu diếm Thành Thiên Bích, điều này khiến cậu chột dạ.
Thành Thiên Bích không hề hoài nghi: “Không phải lo cho nó, nó sẽ không từ bỏ ý đồ, anh phải cẩn thận, đừng để vẻ ngoài của nó lừa dối.”
“Tôi hiểu.”
Thành Thiên Bích trầm ngâm nói: “Thật ra sự lo lắng của Trang Nghiêu rất có lý, sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều thế lực lớn mạnh, có thể nói rằng đi Lạc Dương là đúng, không đi cũng đúng. Bây giờ tôi lo nhất chính là chúng ta không đủ mạnh. Chỉ bằng đến Bắc Kinh trước, sau khi đến nơi, có thể được giáo sư Tùng trợ giúp, chúng ta sẽ không đến mức bị Trang Nghiêu dắt mũi. Những thứ người tiến hóa não bộ suy tính sâu xa hơn chúng ta rất nhiều, chỉ có một người tiến hóa não bộ mới có thể giúp chúng ta từ phương diện này.”
Tùng Hạ gật đầu: “Cậu nói đúng, tôi cũng hiểu chúng ta nên đi Bắc Kinh trước. Dù sao từ Bắc Kinh đến Lạc Dương cũng không xa, nếu thật sự cần thiết thì vẫn chưa muộn.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, nghiêm túc nói: “Tôi còn một nhiệm vụ, chính là đưa anh về Bắc Kinh bình an.”
Tùng Hạ cười nói: “Tôi nhớ mà.”
…
Đoàn người sửa sang lại hành lý, rời khỏi biệt thự kia, định đi theo đường cũ về cao tốc, mau rời khỏi chỗ này, đến thẳng Tây An.
Từ một chỗ rất xa có một đôi mắt vừa sáng vừa tròn như mắt mèo đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của họ.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa