Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 289
Liễu Phong Vũ đấm hắn một chút: “Cái gì gọi là không giống người đứng đắn, cậu còn không giống người hiện đại đâu.”
Nụ hôn của Đường Nhạn Khâu dừng lại trên đôi môi mềm, cái cằm nhọn, trái khế cổ trượt lên trượt xuống của Liễu Phong Vũ.
Đường Nhạn Khâu có chút vội vàng xé rách quần áo của đối phương. Liễu Phong Vũ ngẩng cổ, đưa ***g ngực trần trụi đến trước mặt hắn.
Đường Nhạn Khâu vừa vuốt ve làn da bóng loáng và cơ bắp mềm dẻo của đối phương vừa chiếm đoạt mọi thứ của hắn. Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu trên người Liễu Phong Vũ, mỗi một lần hắn hít thở như đang hít phải thuốc kích dục, khiến hắn hận không thể nuốt Liễu Phong Vũ vào trong bụng.
Ngón tay của Liễu Phong Vũ ***g vào mái tóc đen dày của Đường Nhạn Khâu, khẽ giọng thở dốc, tay kia thì đặt sau lưng Đường Nhạn Khâu, cảm nhận xương bả vai uốn cong như dáng núi đang lên xuống mạnh mẽ. Hắn biết cánh tay nối tiếp với phần xương bả vai này cường tráng thế nào, cơ thể rắn chắc này có thể mang đến cho hắn cảm giác khó quên thế nào. Hắn không thể kiềm chế nhớ tới cảnh tượng hai người triền miên, bụng dưới căng chặt, bèn dùng sức ôm chặt Đường Nhạn Khâu, nhiệt tình mời gọi.
Lòng bàn tay có chút thô ráp của Đường Nhạn Khâu mơn trớn mỗi một tấc làn da Liễu Phong Vũ. Những vết chai cứng rắn dùng để vuốt ve da thịt vốn không nên khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng bàn tay ấy dày rộng ấm áp, mang theo dấu ấn nam tính thuần chất khiến Liễu Phong Vũ có cảm giác an toàn không thể hình dung. Liễu Phong Vũ vô thức nhấc hông, cọ khẽ vào bên dưới đang phồng lên của Đường Nhạn Khâu. Bàn tay của Đường Nhạn Khâu một đường trượt đến cặp mông cong mẩy của Liễu Phong Vũ, ngón tay quen thuộc lần mò ra đằng sau, vừa xoa bóp hai mông vừa đưa ngón tay dính gel bôi trơn vào cửa huyệt đóng chặt.
Từ trong họng Liễu Phong Vũ phát ra tiếng ngâm dài, hắn hơi cau mày, vặn vẹo thắt lưng, không biết là đang trốn tránh hay là đang hùa theo.
Đường Nhạn Khâu tách chân hắn ra, cố định thắt lưng, khiến hắn không thể trốn. Ngón tay tùy ý ra vào khai thác huyệt thịt trơn ướt, cảm nhận nơi thần bí này đang mở rộng vì mình.
Liễu Phong Vũ dùng đôi chân không biết nên đặt ở đâu của mình bám lên cẳng chân Đường Nhạn Khâu, khó chịu cọ xát. Đường Nhạn Khâu máu huyết sôi trào, rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, rút ngón tay ra, nâng cao thắt lưng Liễu Phong Vũ, nắm dục vọng cứng rắn nóng rẫy của mình đưa vào nơi đang hơi mở ra kia.
“A…” Liễu Phong Vũ rên khẽ một tiếng, không nhịn được há miệng, hít sâu một hơi. Bất luận họ có làm bao nhiêu lần, mỗi lần dục vọng có kích thước khủng của Đường Nhạn Khâu cắm vào đều khiến hắn nhất thời khó lòng thích ứng, luôn có cảm giác cơ thể bị đâm xuyên qua.
Đường Nhạn Khâu dịu dàng: “Anh có đau không, tôi chậm lại một chút.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu, thở phì phò: “Tôi biết vì sao cậu cứ thích m… hộc… thích mặc… quần áo kiểu Đường trang, còn toàn là màu đen.”
Đường Nhạn Khâu cử động, dục vọng cũng vùi sâu thêm mấy phân. Chứng kiến bảo bối của mình được huyệt thịt nuốt hết, với hắn mà nói đó chính là cảnh tượng quyến rũ nhất trên thế gian, cắn răng hỏi: “Vì sao.”
“Nếu cậu… mà lỡ cứng, chỉ có loại quần áo này mới che được.”
Đường Nhạn Khâu lại húc tới, gậy thịt thô to húc thẳng vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ. Huyệt thịt non mềm bị banh đến cực hạn, rất khó tưởng tượng nơi chật hẹp này có thể chứa được thứ to lớn như thế. Hai người kết hợp sít sao khiến Đường Nhạn Khâu phát ra một tiếng thở dốc thỏa mãn, cười khẽ: “Sao lại vì thế được, chỉ là tôi quen mặc kiểu quần áo ấy thôi.”
Liễu Phong Vũ nghẹn đến mặt đỏ tưng bừng: “Đồ ngốc, ai bảo cậu trả lời… A… nhẹ chút…”
Đường Nhạn Khâu tách đùi Liễu Phong Vũ ra rộng hơn, chậm rãi chuyển động. Theo động tác dày vò của hắn, Liễu Phong Vũ phát ra tiếng hít vào hổn hển. Động tác ra vào của Đường Nhạn Khâu từ chậm đến nhanh, cuối cùng là ra vào mạnh mẽ, gậy thịt nhiệt độ cao dính đầy bôi trơn trong suốt, động tác mãnh liệt va vào bành bạch mông Liễu Phong Vũ. Cửa huyệt ướt sũng, mỗi một lần ma sát tiêu hồn đều mang đến khoái cảm khôn cùng, khiến hai người hãm sâu vào trong ***, không thể kiềm chế.
Từ trong họng Liễu Phong Vũ không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ động tình. Yết hầu Đường Nhạn Khâu lên xuống, tiếng thở càng ngày càng nặng nhọc, mắt hơi đỏ lên, cố định thắt lưng Liễu Phong Vũ, làm một cách điên cuồng và mạnh mẽ. Khoái cảm tăng gấp bội, Liễu Phong Vũ nhanh chóng cảm thấy ý thức mơ hồ, chỉ có thể nặng nề chìm nổi theo động tác mãnh liệt của Đường Nhạn Khâu, cuối cùng đắm chìm trong bể dục, phát ra tiếng kêu khóc không biết là sung sướng hay là vui thích.
Hai người triền miên điên dại, cuồng hoan trắng đêm, dùng phương pháp mập hợp nguyên thủy nhất hết lần này đến lần khác khắc ghi mình trong da thịt đối phương.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phong Vũ tỉnh lại trong một ***g ngực ấm áp, toàn thân đau nhức nhưng tinh thần lại sáng tỏ diệu kỳ. Hắn ngáp một cái, Đường Nhạn Khâu tỉnh theo, mở ánh mắt mơ màng nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười.
Liễu Phong Vũ không nhịn được cũng bật cười, xoa mặt Đường Nhạn Khâu: “Cậu thính ngủ thật, tôi cử động cái mà đã tỉnh rồi.”
Đường Nhạn Khâu khẽ đáp: “Trước đây luyện ra.” Hắn khép cánh tay, kéo Liễu Phong Vũ vào trong lòng: “Bây giờ còn sớm, sao anh đã dậy rồi.”
“Không biết, có thể do nóng quá. Trời nóng bức thế mà cậu còn ôm tôi ngủ, bí quá nên tôi dậy.” Liễu Phong Vũ muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi.
Đường Nhạn Khâu lại gác cánh tay lên lưng Liễu Phong Vũ, cánh môi xẹt qua chóp mũi hắn: “Tôi quen rồi, ôm anh an tâm hơn.”
Liễu Phong Vũ không nhịn được cười: “An tâm gì, sợ tôi chạy mất à.”
“Không, sợ có nguy hiểm. Mấy năm qua chúng ta khó được dịp ngủ yên, tính cảnh giác một khi đã có thì rất khó bỏ.”
“Nói cũng phải, lúc trước ngủ ngoài trời, có chút động tĩnh là hết cả hồn.” Liễu Phong Vũ rúc vào ***g ngực rộng lớn của Đường Nhạn Khâu: “Giờ thì tốt rồi, ác mộng đã qua, sau này chúng ta có thể yên lòng mà ngủ.”
Đường Nhạn Khâu dùng cằm cọ cọ vào đầu hắn: “Không sai.”
“Mát xa thắt lưng cho tôi, bủn rủn hết cả.”
Đường Nhạn Khâu bóp eo cho hắn, động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng, một người mặt lạnh tim nóng như vậy thật khiến người ta không thể không sa vào. Liễu Phong Vũ tựa vào ***g ngực ấm áp, cảm giác vô cùng yên tâm, giống như giờ khắc này chính là toàn bộ nhân sinh, không còn tiếc nuối, không còn thiếu sót, họ có thể sống bình an như vậy cho đến thời khắc cuối cùng của thế giới.
Liễu Phong Vũ dứt khoát lật người nằm sấp trên người Đường Nhạn Khâu, lỗ tai dán vào ***g ngực rắn chắc nóng hổi, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng, tựa như khúc nhạc chúc ngủ ngon, lắng nghe một lát mà mí mắt lại hơi trĩu xuống.
Đường Nhạn Khâu nhỏ giọng nói: “Mệt thì ngủ tiếp vậy.”
Liễu Phong Vũ nhắm mắt, nở nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm: “Thật là thoải mái.”
“Gì cơ?”
“Tôi nói, thật là thoải mái, cuộc sống thế này quá tốt đẹp. Tùng Hạ hay nói giống như đang nằm mơ vậy, tôi luôn cho rằng cậu ấy nói nghe sao ẻo lả quá, nhưng thật ra tôi cũng hiểu, đối lập với những ngày sống lo sống sợ trước kia của chúng ta, bây giờ thật giống như đang nằm mơ.”
Đường Nhạn Khâu khẽ xoa tóc hắn: “Dù là mơ hay là thật, tôi đều ở đây.”
Liễu Phong Vũ ôm hông hắn, cười nói: “Nè, lần đầu tiên cậu thấy tôi là cảm giác gì, nói nghe xem.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Lần đầu tiên anh nói là lần đầu tiên nhìn thấy anh hay là lần đầu tiên gặp anh ở khu công nghiệp?”
“Cả hai.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao hết.”
Đường Nhạn Khâu đỡ tấm lưng bóng loáng của hắn, trầm mặc giây lát, nói: “Lần đầu tiên biết đến anh là trong phòng Nhạn Cẩn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã trưởng thành, không thích bám lấy tôi nữa, cũng không cho tôi vào phòng. Có một lần tôi đi tìm nó thì thấy trong phòng nó dán đầy poster của anh, lúc đó anh trang điểm rất kỳ quái, có tóc đỏ, có áo da mặc bừa bãi, vừa nhìn đã thấy không giống người đứng đắn…”
Liễu Phong Vũ đấm hắn một chút: “Cái gì gọi là không giống người đứng đắn, cậu còn không giống người hiện đại đâu.”
Đường Nhạn Khâu cười khẽ: “Có cho tôi nói nữa không.”
“Nói.”
“Ừm, dù sao, lúc thấy poster của anh, tôi cảm giác anh thật sự rất đẹp, đẹp hơn bất cứ người đàn ông nào tôi từng gặp từ nhỏ đến lớn. Thế nhưng tôi cảm thấy hình tượng của anh có vấn đề, tôi sợ anh làm hư Nhạn Cẩn, vì thế giáo dục nó mấy câu. Thế là nó giận, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của anh, nói anh vĩ đại thế nào, hát hay thế nào, diễn đạt thế nào, nhưng anh biết mà, những chuyện đó với tôi mà nói hoàn toàn vô nghĩa. Tôi nhớ Nhạn Cẩn hay nói, đợi lúc lớn nó nhất định sẽ đi gặp anh, gặp người thật. Lúc ấy tôi thế nào cũng không ngờ tôi lại được gặp anh trước cả nó.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cho nên ngay lúc chưa gặp nhau, cậu cũng đã có thành kiến với tôi phải không.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Một chút, vì người mà em gái sùng bái nhất hồi bé là tôi, ai ngờ sau khi thích anh, nó cứ lải nhải nhắc tên anh hoài, tôi rất không phục.”
“Hừ!
“Sau này chúng tôi đã thấy mặt anh, anh so với…” Đường Nhạn Khâu dừng lại một chút, như thể có chút ngượng ngùng: “Anh so với lúc trên TV còn đẹp hơn, chẳng trách Nhạn Cẩn và rất nhiều cô gái trẻ đều thích anh.”
“Đương nhiên, nếu ai cũng có mỹ mạo như tôi, tôi còn làm minh tinh gì nữa, không phải vì vạn vạn vạn dặm mới tìm được một tôi hay sao.”
Đường Nhạn Khâu cười phì một tiếng.
Liễu Phong Vũ bóp mũi hắn: “Cười gì, không phục chắc.”
Đường Nhạn Khâu lại cười: “Anh tự kỷ quá.”
Liễu Phong Vũ không hề chột dạ: “Tất nhiên.”
Đường Nhạn Khâu giống như dỗ trẻ con mà vỗ nhẹ lưng hắn: “Tuy lúc đầu cũng không tin anh cho lắm, nhưng ở chung lâu rồi thì thấy anh rất tốt.”
Liễu Phong Vũ cười: “Vậy từ lúc nào cậu bắt đầu thấy tôi tốt?”
Đường Nhạn Khâu cười nhạt: “Không thể nói rõ, cứ dần dà vô thức, anh trở thành đồng đội có thể tin tưởng, sau đó, quan trọng hơn đồng đội, sau đó…”
Liễu Phong Vũ không nhịn được hôn hắn một cái, vui vẻ: “Xem ra trong mắt cậu hình tượng của tôi thật là lũy thừa mà, đáng tiếc trong mắt tôi từ đầu đến cuối cậu chưa từng thay đổi, ngốc nghếch, còn rõ là bảo thủ, tôi cũng không thể nói được sao mình lại nhìn trúng cậu.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Liễu Phong Vũ vỗ mặt hắn: “Cậu thật sự không biết?”
“Không phải anh cũng không biết sao.”
Liễu Phong Vũ nheo mắt, vung vung nắm đấm: “Có khi muốn đánh cậu một trận quá.”
Đường Nhạn Khâu kéo tay hắn đưa lên miệng, cắn nhẹ một miếng: “Rốt cuộc là cái gì?”
Liễu Phong Vũ nằm sấp trên ngực hắn, ngón tay xẹt hờ qua môi hắn: “Cậu khiến người ta an tâm, ở bên cậu có cảm giác kiên định.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Vậy à, còn có gì khác không?”
Liễu Phong Vũ liếm liếm môi: “Cả diện mạo với dáng người của cậu, tôi đều rất thích.”
Đường Nhạn Khâu ôm eo hắn, lật người đặt hắn dưới thân, cười nhẹ: “Rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.”
Hai mắt Liễu Phong Vũ tỏa sáng: “Cậu nói xem.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu hôn nhẹ môi hắn: “Không sao, thế nào cũng không quan trọng.”
Liễu Phong Vũ ôm cổ hắn, thầm thì: “Tất cả của cậu đều hấp dẫn tôi, đời này tôi chưa bao giờ đụng phải mẫu người giống cậu, vừa ngây thơ vừa dũng cảm, vừa chính trực bảo thủ như đầu gỗ song lại có thể thản nhiên chấp nhận người khác có quan niệm sống khác mình. Trước khi gặp cậu, tôi không tin trên thế giới có người giống cậu, gặp cậu rồi…” Liễu Phong Vũ cười: “Sao tôi có thể để cậu thoát khỏi lòng bàn tay của mình chứ.”
Khuôn mặt Đường Nhạn Khâu đỏ lên, nghẹn hồi lâu mới nói ra một câu: “Anh vậy mà cũng dám nói.”
Liễu Phong Vũ cười phụt một tiếng: “Câu gì tôi nói với cậu cũng là thật hết, nếu cậu muốn nghe tôi nói mấy câu tán tỉnh, tuyệt đối sẽ ngấy chết cậu, tôi vẫn chưa lấy nó ra thử cậu đâu.”
Đường Nhạn Khâu cười cười, dịu dàng liếm hôn môi hắn.
Liễu Phong Vũ nhắm mắt lại, dụng tâm hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp này.
Hôm sau, Đường Nhạn Khâu gửi một lá thư cho người nhà ở Nga Mi xa xôi, nói họ nửa tháng sau sẽ đón họ đến Thiên Tân chơi. Vừa nghĩ đến chuyện lập tức có thể được đoàn tụ với người nhà, ngày nào Đường Nhạn Khâu cũng có thần thái sáng láng.
Căn biệt thự cách họ gần nhất, ngoại trừ là phòng làm việc thì còn có vài gian phòng cho khách, đúng lúc mấy ngày gần đây vừa được trang trí xong. Hai người cùng đi Bắc Kinh chọn đồ, chuẩn bị nghênh đón người nhà họ Đường từ xa đến chơi.
Ham muốn mua sắm của Liễu Phong Vũ bùng nổ, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, hơn nữa có thể tìm ra đủ loại lý do, ví dụ như “Cái này cho Nhạn Cẩn, mấy cô trẻ trẻ sẽ thích”, “Cái này cho bác gái, đúng hợp với tuổi của bác”, “Cái này cho họ mang về Đường gia tặng người ta” v.v… Đường Nhạn Khâu kiên nhẫn đi theo đằng sau xách đồ, nghĩ rằng lúc về lại bị Trang Nghiêu mắng té tát cho mà xem.
Lúc về, Liễu Phong Vũ chui đầu vào phòng cho khách. Gần đây hắn cũng giống Mục Phi, mê trang trí nội thất. Kỳ thật nói thẳng ra là do hắn thật sự là rất nhàn rỗi, không có internet, không có TV, cuộc sống đã rời bỏ mọi thứ giải trí hiện đại, ai nấy nhất định cũng phải tìm thấy chuyện mình cảm thấy hứng thú để giết thời gian. Đường Nhạn Khâu lại không thấy bí bức, cuộc sống trước kia của hắn cũng rất đơn điệu, nhưng hắn thích ở bên Liễu Phong Vũ, dù cho có làm gì. Vì thế hai người giống như Mục Phi và Thông Ma, thương lượng trang trí phòng cho ba mẹ và em gái của hắn. Trong quá trình đó, hắn cảm nhận được hạnh phúc và thỏa mãn.
Đường Nhạn Khâu vốn định tự mình đi đón người nhà nhưng viện khoa học lại trực tiếp phái trực thăng qua đón, trực thăng không chở được nhiều nên Đường Nhạn Khâu không đi, ở lại Thiên Tân ngóng trông với Liễu Phong Vũ.
Hai người ngồi trên ghế nằm ngoài ban công phòng ngủ, nhìn sân bay đặc biệt được quy hoạch trong trang viên cách đó không xa, Đường Nhạn Khâu hưng phấn: “Giáo sư Tùng nói trước khi mặt trời xuống núi là họ có thể đến nơi.”
Liễu Phong Vũ cũng vui vẻ tự đáy lòng: “Sắp rồi, nhiều nhất ba, bốn tiếng nữa là cậu có thể nhìn thấy người nhà.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Bây giờ thời tiết ấm áp, có thể dẫn họ đi chơi khắp nơi, ăn vài món ngon. Trước kia họ chỉ có thể mua tin của chúng ta từ thương lái tình báo, bây giờ rốt cuộc họ đã có thể tận mắt nhìn thấy.”
Liễu Phong Vũ tựa vào vai hắn: “Họ thấy cuộc sống lúc này của chúng ta rất tốt, nhất định sẽ rất vui.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, ánh mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa, hai tay cầm một tay Liễu Phong Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này đã là mùa xuân, nhiệt độ không khí về tới ngoài 0 độ, họ mặc thêm chút quần áo là cảm thấy nhiệt độ rất thích hợp. Ánh dương vẩy xuống hắt cho người ta thêm biếng nhác. Liễu Phong Vũ ngáp một cái: “Thời tiết đẹp thật, lại qua một mùa đông rồi.”
“Phải, hy vọng sau này mùa đông có thể dần dần ấm lên.”
Liễu Phong Vũ mỉm cười: “Có cậu ở bên, tôi không thấy lạnh nữa.”
Mặt Đường Nhạn Khâu hơi đỏ lên.
Liễu Phong Vũ nhéo nhéo cằm hắn, cười: “Tôi không cần ngẩng đầu cũng biết cậu đang ngại ngùng, chơi vui thật.”
Đường Nhạn Khâu ôm chặt vai hắn: “Có anh ở bên, tôi cũng không thấy lạnh nữa.”
Liễu Phong Vũ mỉm cười tươi rói.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong ghế, hưởng thụ ánh dương ấm áp và trà chiều. Thời gian âm thầm chảy xuôi, khoảnh khắc ngọt ngào ngưng tụ thành những giọt hạnh phúc làm lòng người say đắm.
Tiếng trực thăng xoay vòng đáp xuống sân bay vang lên, Đường Nhạn Khâu đứng dậy khỏi ghế, vui mừng: “Họ đến rồi.”
Liễu Phong Vũ giữ chặt tay hắn: “Đi thôi, đi đón họ nào.”
Đường Nhạn Khâu ôm lấy Liễu Phong Vũ, sau lưng giang bốn cánh lớn trắng như tuyết, bay tới phía xa…
Nụ hôn của Đường Nhạn Khâu dừng lại trên đôi môi mềm, cái cằm nhọn, trái khế cổ trượt lên trượt xuống của Liễu Phong Vũ.
Đường Nhạn Khâu có chút vội vàng xé rách quần áo của đối phương. Liễu Phong Vũ ngẩng cổ, đưa ***g ngực trần trụi đến trước mặt hắn.
Đường Nhạn Khâu vừa vuốt ve làn da bóng loáng và cơ bắp mềm dẻo của đối phương vừa chiếm đoạt mọi thứ của hắn. Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu trên người Liễu Phong Vũ, mỗi một lần hắn hít thở như đang hít phải thuốc kích dục, khiến hắn hận không thể nuốt Liễu Phong Vũ vào trong bụng.
Ngón tay của Liễu Phong Vũ ***g vào mái tóc đen dày của Đường Nhạn Khâu, khẽ giọng thở dốc, tay kia thì đặt sau lưng Đường Nhạn Khâu, cảm nhận xương bả vai uốn cong như dáng núi đang lên xuống mạnh mẽ. Hắn biết cánh tay nối tiếp với phần xương bả vai này cường tráng thế nào, cơ thể rắn chắc này có thể mang đến cho hắn cảm giác khó quên thế nào. Hắn không thể kiềm chế nhớ tới cảnh tượng hai người triền miên, bụng dưới căng chặt, bèn dùng sức ôm chặt Đường Nhạn Khâu, nhiệt tình mời gọi.
Lòng bàn tay có chút thô ráp của Đường Nhạn Khâu mơn trớn mỗi một tấc làn da Liễu Phong Vũ. Những vết chai cứng rắn dùng để vuốt ve da thịt vốn không nên khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng bàn tay ấy dày rộng ấm áp, mang theo dấu ấn nam tính thuần chất khiến Liễu Phong Vũ có cảm giác an toàn không thể hình dung. Liễu Phong Vũ vô thức nhấc hông, cọ khẽ vào bên dưới đang phồng lên của Đường Nhạn Khâu. Bàn tay của Đường Nhạn Khâu một đường trượt đến cặp mông cong mẩy của Liễu Phong Vũ, ngón tay quen thuộc lần mò ra đằng sau, vừa xoa bóp hai mông vừa đưa ngón tay dính gel bôi trơn vào cửa huyệt đóng chặt.
Từ trong họng Liễu Phong Vũ phát ra tiếng ngâm dài, hắn hơi cau mày, vặn vẹo thắt lưng, không biết là đang trốn tránh hay là đang hùa theo.
Đường Nhạn Khâu tách chân hắn ra, cố định thắt lưng, khiến hắn không thể trốn. Ngón tay tùy ý ra vào khai thác huyệt thịt trơn ướt, cảm nhận nơi thần bí này đang mở rộng vì mình.
Liễu Phong Vũ dùng đôi chân không biết nên đặt ở đâu của mình bám lên cẳng chân Đường Nhạn Khâu, khó chịu cọ xát. Đường Nhạn Khâu máu huyết sôi trào, rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, rút ngón tay ra, nâng cao thắt lưng Liễu Phong Vũ, nắm dục vọng cứng rắn nóng rẫy của mình đưa vào nơi đang hơi mở ra kia.
“A…” Liễu Phong Vũ rên khẽ một tiếng, không nhịn được há miệng, hít sâu một hơi. Bất luận họ có làm bao nhiêu lần, mỗi lần dục vọng có kích thước khủng của Đường Nhạn Khâu cắm vào đều khiến hắn nhất thời khó lòng thích ứng, luôn có cảm giác cơ thể bị đâm xuyên qua.
Đường Nhạn Khâu dịu dàng: “Anh có đau không, tôi chậm lại một chút.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu, thở phì phò: “Tôi biết vì sao cậu cứ thích m… hộc… thích mặc… quần áo kiểu Đường trang, còn toàn là màu đen.”
Đường Nhạn Khâu cử động, dục vọng cũng vùi sâu thêm mấy phân. Chứng kiến bảo bối của mình được huyệt thịt nuốt hết, với hắn mà nói đó chính là cảnh tượng quyến rũ nhất trên thế gian, cắn răng hỏi: “Vì sao.”
“Nếu cậu… mà lỡ cứng, chỉ có loại quần áo này mới che được.”
Đường Nhạn Khâu lại húc tới, gậy thịt thô to húc thẳng vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ. Huyệt thịt non mềm bị banh đến cực hạn, rất khó tưởng tượng nơi chật hẹp này có thể chứa được thứ to lớn như thế. Hai người kết hợp sít sao khiến Đường Nhạn Khâu phát ra một tiếng thở dốc thỏa mãn, cười khẽ: “Sao lại vì thế được, chỉ là tôi quen mặc kiểu quần áo ấy thôi.”
Liễu Phong Vũ nghẹn đến mặt đỏ tưng bừng: “Đồ ngốc, ai bảo cậu trả lời… A… nhẹ chút…”
Đường Nhạn Khâu tách đùi Liễu Phong Vũ ra rộng hơn, chậm rãi chuyển động. Theo động tác dày vò của hắn, Liễu Phong Vũ phát ra tiếng hít vào hổn hển. Động tác ra vào của Đường Nhạn Khâu từ chậm đến nhanh, cuối cùng là ra vào mạnh mẽ, gậy thịt nhiệt độ cao dính đầy bôi trơn trong suốt, động tác mãnh liệt va vào bành bạch mông Liễu Phong Vũ. Cửa huyệt ướt sũng, mỗi một lần ma sát tiêu hồn đều mang đến khoái cảm khôn cùng, khiến hai người hãm sâu vào trong ***, không thể kiềm chế.
Từ trong họng Liễu Phong Vũ không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ động tình. Yết hầu Đường Nhạn Khâu lên xuống, tiếng thở càng ngày càng nặng nhọc, mắt hơi đỏ lên, cố định thắt lưng Liễu Phong Vũ, làm một cách điên cuồng và mạnh mẽ. Khoái cảm tăng gấp bội, Liễu Phong Vũ nhanh chóng cảm thấy ý thức mơ hồ, chỉ có thể nặng nề chìm nổi theo động tác mãnh liệt của Đường Nhạn Khâu, cuối cùng đắm chìm trong bể dục, phát ra tiếng kêu khóc không biết là sung sướng hay là vui thích.
Hai người triền miên điên dại, cuồng hoan trắng đêm, dùng phương pháp mập hợp nguyên thủy nhất hết lần này đến lần khác khắc ghi mình trong da thịt đối phương.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phong Vũ tỉnh lại trong một ***g ngực ấm áp, toàn thân đau nhức nhưng tinh thần lại sáng tỏ diệu kỳ. Hắn ngáp một cái, Đường Nhạn Khâu tỉnh theo, mở ánh mắt mơ màng nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười.
Liễu Phong Vũ không nhịn được cũng bật cười, xoa mặt Đường Nhạn Khâu: “Cậu thính ngủ thật, tôi cử động cái mà đã tỉnh rồi.”
Đường Nhạn Khâu khẽ đáp: “Trước đây luyện ra.” Hắn khép cánh tay, kéo Liễu Phong Vũ vào trong lòng: “Bây giờ còn sớm, sao anh đã dậy rồi.”
“Không biết, có thể do nóng quá. Trời nóng bức thế mà cậu còn ôm tôi ngủ, bí quá nên tôi dậy.” Liễu Phong Vũ muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi.
Đường Nhạn Khâu lại gác cánh tay lên lưng Liễu Phong Vũ, cánh môi xẹt qua chóp mũi hắn: “Tôi quen rồi, ôm anh an tâm hơn.”
Liễu Phong Vũ không nhịn được cười: “An tâm gì, sợ tôi chạy mất à.”
“Không, sợ có nguy hiểm. Mấy năm qua chúng ta khó được dịp ngủ yên, tính cảnh giác một khi đã có thì rất khó bỏ.”
“Nói cũng phải, lúc trước ngủ ngoài trời, có chút động tĩnh là hết cả hồn.” Liễu Phong Vũ rúc vào ***g ngực rộng lớn của Đường Nhạn Khâu: “Giờ thì tốt rồi, ác mộng đã qua, sau này chúng ta có thể yên lòng mà ngủ.”
Đường Nhạn Khâu dùng cằm cọ cọ vào đầu hắn: “Không sai.”
“Mát xa thắt lưng cho tôi, bủn rủn hết cả.”
Đường Nhạn Khâu bóp eo cho hắn, động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng, một người mặt lạnh tim nóng như vậy thật khiến người ta không thể không sa vào. Liễu Phong Vũ tựa vào ***g ngực ấm áp, cảm giác vô cùng yên tâm, giống như giờ khắc này chính là toàn bộ nhân sinh, không còn tiếc nuối, không còn thiếu sót, họ có thể sống bình an như vậy cho đến thời khắc cuối cùng của thế giới.
Liễu Phong Vũ dứt khoát lật người nằm sấp trên người Đường Nhạn Khâu, lỗ tai dán vào ***g ngực rắn chắc nóng hổi, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng, tựa như khúc nhạc chúc ngủ ngon, lắng nghe một lát mà mí mắt lại hơi trĩu xuống.
Đường Nhạn Khâu nhỏ giọng nói: “Mệt thì ngủ tiếp vậy.”
Liễu Phong Vũ nhắm mắt, nở nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm: “Thật là thoải mái.”
“Gì cơ?”
“Tôi nói, thật là thoải mái, cuộc sống thế này quá tốt đẹp. Tùng Hạ hay nói giống như đang nằm mơ vậy, tôi luôn cho rằng cậu ấy nói nghe sao ẻo lả quá, nhưng thật ra tôi cũng hiểu, đối lập với những ngày sống lo sống sợ trước kia của chúng ta, bây giờ thật giống như đang nằm mơ.”
Đường Nhạn Khâu khẽ xoa tóc hắn: “Dù là mơ hay là thật, tôi đều ở đây.”
Liễu Phong Vũ ôm hông hắn, cười nói: “Nè, lần đầu tiên cậu thấy tôi là cảm giác gì, nói nghe xem.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Lần đầu tiên anh nói là lần đầu tiên nhìn thấy anh hay là lần đầu tiên gặp anh ở khu công nghiệp?”
“Cả hai.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao hết.”
Đường Nhạn Khâu đỡ tấm lưng bóng loáng của hắn, trầm mặc giây lát, nói: “Lần đầu tiên biết đến anh là trong phòng Nhạn Cẩn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã trưởng thành, không thích bám lấy tôi nữa, cũng không cho tôi vào phòng. Có một lần tôi đi tìm nó thì thấy trong phòng nó dán đầy poster của anh, lúc đó anh trang điểm rất kỳ quái, có tóc đỏ, có áo da mặc bừa bãi, vừa nhìn đã thấy không giống người đứng đắn…”
Liễu Phong Vũ đấm hắn một chút: “Cái gì gọi là không giống người đứng đắn, cậu còn không giống người hiện đại đâu.”
Đường Nhạn Khâu cười khẽ: “Có cho tôi nói nữa không.”
“Nói.”
“Ừm, dù sao, lúc thấy poster của anh, tôi cảm giác anh thật sự rất đẹp, đẹp hơn bất cứ người đàn ông nào tôi từng gặp từ nhỏ đến lớn. Thế nhưng tôi cảm thấy hình tượng của anh có vấn đề, tôi sợ anh làm hư Nhạn Cẩn, vì thế giáo dục nó mấy câu. Thế là nó giận, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của anh, nói anh vĩ đại thế nào, hát hay thế nào, diễn đạt thế nào, nhưng anh biết mà, những chuyện đó với tôi mà nói hoàn toàn vô nghĩa. Tôi nhớ Nhạn Cẩn hay nói, đợi lúc lớn nó nhất định sẽ đi gặp anh, gặp người thật. Lúc ấy tôi thế nào cũng không ngờ tôi lại được gặp anh trước cả nó.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cho nên ngay lúc chưa gặp nhau, cậu cũng đã có thành kiến với tôi phải không.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Một chút, vì người mà em gái sùng bái nhất hồi bé là tôi, ai ngờ sau khi thích anh, nó cứ lải nhải nhắc tên anh hoài, tôi rất không phục.”
“Hừ!
“Sau này chúng tôi đã thấy mặt anh, anh so với…” Đường Nhạn Khâu dừng lại một chút, như thể có chút ngượng ngùng: “Anh so với lúc trên TV còn đẹp hơn, chẳng trách Nhạn Cẩn và rất nhiều cô gái trẻ đều thích anh.”
“Đương nhiên, nếu ai cũng có mỹ mạo như tôi, tôi còn làm minh tinh gì nữa, không phải vì vạn vạn vạn dặm mới tìm được một tôi hay sao.”
Đường Nhạn Khâu cười phì một tiếng.
Liễu Phong Vũ bóp mũi hắn: “Cười gì, không phục chắc.”
Đường Nhạn Khâu lại cười: “Anh tự kỷ quá.”
Liễu Phong Vũ không hề chột dạ: “Tất nhiên.”
Đường Nhạn Khâu giống như dỗ trẻ con mà vỗ nhẹ lưng hắn: “Tuy lúc đầu cũng không tin anh cho lắm, nhưng ở chung lâu rồi thì thấy anh rất tốt.”
Liễu Phong Vũ cười: “Vậy từ lúc nào cậu bắt đầu thấy tôi tốt?”
Đường Nhạn Khâu cười nhạt: “Không thể nói rõ, cứ dần dà vô thức, anh trở thành đồng đội có thể tin tưởng, sau đó, quan trọng hơn đồng đội, sau đó…”
Liễu Phong Vũ không nhịn được hôn hắn một cái, vui vẻ: “Xem ra trong mắt cậu hình tượng của tôi thật là lũy thừa mà, đáng tiếc trong mắt tôi từ đầu đến cuối cậu chưa từng thay đổi, ngốc nghếch, còn rõ là bảo thủ, tôi cũng không thể nói được sao mình lại nhìn trúng cậu.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Liễu Phong Vũ vỗ mặt hắn: “Cậu thật sự không biết?”
“Không phải anh cũng không biết sao.”
Liễu Phong Vũ nheo mắt, vung vung nắm đấm: “Có khi muốn đánh cậu một trận quá.”
Đường Nhạn Khâu kéo tay hắn đưa lên miệng, cắn nhẹ một miếng: “Rốt cuộc là cái gì?”
Liễu Phong Vũ nằm sấp trên ngực hắn, ngón tay xẹt hờ qua môi hắn: “Cậu khiến người ta an tâm, ở bên cậu có cảm giác kiên định.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Vậy à, còn có gì khác không?”
Liễu Phong Vũ liếm liếm môi: “Cả diện mạo với dáng người của cậu, tôi đều rất thích.”
Đường Nhạn Khâu ôm eo hắn, lật người đặt hắn dưới thân, cười nhẹ: “Rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.”
Hai mắt Liễu Phong Vũ tỏa sáng: “Cậu nói xem.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu hôn nhẹ môi hắn: “Không sao, thế nào cũng không quan trọng.”
Liễu Phong Vũ ôm cổ hắn, thầm thì: “Tất cả của cậu đều hấp dẫn tôi, đời này tôi chưa bao giờ đụng phải mẫu người giống cậu, vừa ngây thơ vừa dũng cảm, vừa chính trực bảo thủ như đầu gỗ song lại có thể thản nhiên chấp nhận người khác có quan niệm sống khác mình. Trước khi gặp cậu, tôi không tin trên thế giới có người giống cậu, gặp cậu rồi…” Liễu Phong Vũ cười: “Sao tôi có thể để cậu thoát khỏi lòng bàn tay của mình chứ.”
Khuôn mặt Đường Nhạn Khâu đỏ lên, nghẹn hồi lâu mới nói ra một câu: “Anh vậy mà cũng dám nói.”
Liễu Phong Vũ cười phụt một tiếng: “Câu gì tôi nói với cậu cũng là thật hết, nếu cậu muốn nghe tôi nói mấy câu tán tỉnh, tuyệt đối sẽ ngấy chết cậu, tôi vẫn chưa lấy nó ra thử cậu đâu.”
Đường Nhạn Khâu cười cười, dịu dàng liếm hôn môi hắn.
Liễu Phong Vũ nhắm mắt lại, dụng tâm hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp này.
Hôm sau, Đường Nhạn Khâu gửi một lá thư cho người nhà ở Nga Mi xa xôi, nói họ nửa tháng sau sẽ đón họ đến Thiên Tân chơi. Vừa nghĩ đến chuyện lập tức có thể được đoàn tụ với người nhà, ngày nào Đường Nhạn Khâu cũng có thần thái sáng láng.
Căn biệt thự cách họ gần nhất, ngoại trừ là phòng làm việc thì còn có vài gian phòng cho khách, đúng lúc mấy ngày gần đây vừa được trang trí xong. Hai người cùng đi Bắc Kinh chọn đồ, chuẩn bị nghênh đón người nhà họ Đường từ xa đến chơi.
Ham muốn mua sắm của Liễu Phong Vũ bùng nổ, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, hơn nữa có thể tìm ra đủ loại lý do, ví dụ như “Cái này cho Nhạn Cẩn, mấy cô trẻ trẻ sẽ thích”, “Cái này cho bác gái, đúng hợp với tuổi của bác”, “Cái này cho họ mang về Đường gia tặng người ta” v.v… Đường Nhạn Khâu kiên nhẫn đi theo đằng sau xách đồ, nghĩ rằng lúc về lại bị Trang Nghiêu mắng té tát cho mà xem.
Lúc về, Liễu Phong Vũ chui đầu vào phòng cho khách. Gần đây hắn cũng giống Mục Phi, mê trang trí nội thất. Kỳ thật nói thẳng ra là do hắn thật sự là rất nhàn rỗi, không có internet, không có TV, cuộc sống đã rời bỏ mọi thứ giải trí hiện đại, ai nấy nhất định cũng phải tìm thấy chuyện mình cảm thấy hứng thú để giết thời gian. Đường Nhạn Khâu lại không thấy bí bức, cuộc sống trước kia của hắn cũng rất đơn điệu, nhưng hắn thích ở bên Liễu Phong Vũ, dù cho có làm gì. Vì thế hai người giống như Mục Phi và Thông Ma, thương lượng trang trí phòng cho ba mẹ và em gái của hắn. Trong quá trình đó, hắn cảm nhận được hạnh phúc và thỏa mãn.
Đường Nhạn Khâu vốn định tự mình đi đón người nhà nhưng viện khoa học lại trực tiếp phái trực thăng qua đón, trực thăng không chở được nhiều nên Đường Nhạn Khâu không đi, ở lại Thiên Tân ngóng trông với Liễu Phong Vũ.
Hai người ngồi trên ghế nằm ngoài ban công phòng ngủ, nhìn sân bay đặc biệt được quy hoạch trong trang viên cách đó không xa, Đường Nhạn Khâu hưng phấn: “Giáo sư Tùng nói trước khi mặt trời xuống núi là họ có thể đến nơi.”
Liễu Phong Vũ cũng vui vẻ tự đáy lòng: “Sắp rồi, nhiều nhất ba, bốn tiếng nữa là cậu có thể nhìn thấy người nhà.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Bây giờ thời tiết ấm áp, có thể dẫn họ đi chơi khắp nơi, ăn vài món ngon. Trước kia họ chỉ có thể mua tin của chúng ta từ thương lái tình báo, bây giờ rốt cuộc họ đã có thể tận mắt nhìn thấy.”
Liễu Phong Vũ tựa vào vai hắn: “Họ thấy cuộc sống lúc này của chúng ta rất tốt, nhất định sẽ rất vui.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, ánh mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa, hai tay cầm một tay Liễu Phong Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này đã là mùa xuân, nhiệt độ không khí về tới ngoài 0 độ, họ mặc thêm chút quần áo là cảm thấy nhiệt độ rất thích hợp. Ánh dương vẩy xuống hắt cho người ta thêm biếng nhác. Liễu Phong Vũ ngáp một cái: “Thời tiết đẹp thật, lại qua một mùa đông rồi.”
“Phải, hy vọng sau này mùa đông có thể dần dần ấm lên.”
Liễu Phong Vũ mỉm cười: “Có cậu ở bên, tôi không thấy lạnh nữa.”
Mặt Đường Nhạn Khâu hơi đỏ lên.
Liễu Phong Vũ nhéo nhéo cằm hắn, cười: “Tôi không cần ngẩng đầu cũng biết cậu đang ngại ngùng, chơi vui thật.”
Đường Nhạn Khâu ôm chặt vai hắn: “Có anh ở bên, tôi cũng không thấy lạnh nữa.”
Liễu Phong Vũ mỉm cười tươi rói.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong ghế, hưởng thụ ánh dương ấm áp và trà chiều. Thời gian âm thầm chảy xuôi, khoảnh khắc ngọt ngào ngưng tụ thành những giọt hạnh phúc làm lòng người say đắm.
Tiếng trực thăng xoay vòng đáp xuống sân bay vang lên, Đường Nhạn Khâu đứng dậy khỏi ghế, vui mừng: “Họ đến rồi.”
Liễu Phong Vũ giữ chặt tay hắn: “Đi thôi, đi đón họ nào.”
Đường Nhạn Khâu ôm lấy Liễu Phong Vũ, sau lưng giang bốn cánh lớn trắng như tuyết, bay tới phía xa…
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa