Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 153
Thứ tự đánh giá độ khó của nhiệm vụ từ cấp D đến cấp SS, chia làm D / C / B / A / AA / S / SS.
Sau khi kết thúc bữa ăn dã ngoại, mọi người trở về viện khoa học trước khi trời tối. Vừa mới tiến vào viện khoa học, trợ lý của Trang Nghiêu đã báo cho nó Đường Đinh Chi đang đợi họ.
Trang Nghiêu chấn động tinh thần, nói: “Chúng ta mau qua đó xem sao, nếu không phải có liên quan với chuyện Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai thì là liên quan đến Hải Long.”
Họ lập tức đến phòng thí nghiệm, Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch đang chờ họ.
Trang Nghiêu vừa vào phòng đã hỏi: “Thế nào? Có kết quả rồi sao?”
Đường Đinh Chi gật đầu, trong mắt anh lộ ra một sự cuồng nhiệt, hình thành đối lập rõ ràng với gương mặt không có biểu cảm gì của anh: “Phải, đã xác nhận, quả thật là cùng một loài với Hải Long, nhưng trước mắt vẫn chưa thể xác định là gân hay là gì.”
“Con Hải Long lúc trước chẳng lẽ không có gân để đối chiếu hay sao?”
“Lúc ấy xác của Hải Long đã bị người Mĩ mang đi một phần, những phần còn lại trong hơn ba mươi năm qua chúng tôi đã giải phẫu từ lâu, bây giờ vẫn chưa thể xác định, đang từng bước tiến hành đối chiếu với mọi bộ phận của nó, trước mắt chưa thể nói cho người Mĩ tin này. Nếu không đối chiếu được, chúng ta mới phải gửi hàng mẫu cho họ tiến hành đối chiếu.”
Trang Nghiêu nhíu mày: “Anh đến đây là muốn lấy hàng mẫu chỗ tôi sao?”
Đường Đinh Chi nói: “Chỉ cần cắt một miếng nhỏ là được, không hao phí gì cả.”
“Được rồi, chiều nay tôi sẽ đưa anh một ít.”
“Mặt khác…” Đường Đinh Chi nhìn về phía Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch nói với Tùng Hạ: “Tôi xuất hiện dấu hiệu sắp lên cấp mà anh nói, dù có hấp thu năng lượng Cambri tự do trong trời đất như thế nào thì hạt nhân năng lượng đều không biến hóa, chính tôi cũng cảm thấy hạt nhân của mình đã đầy, có phải đã đến điểm giới hạn hay không?”
Tùng Hạ nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng có hai người sắp tiến vào trạng thái như vậy, xin cậu đợi thêm mấy ngày, Thành Thiên Bích có kinh nghiệm nhất, cậu ấy sẽ giúp mọi người đột phá cấp hai.”
Thẩm Trường Trạch gật đầu, nhíu mày: “Mấy ngày nay tôi cứ thấy năng lượng trong người hơi rối loạn, không ổn định như trước kia, các anh cũng như thế à?”
Thành Thiên Bích lắc đầu, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng lắc đầu
Tùng Hạ lo lắng: “Họ đều tu luyện sớm hơn cậu, trong hạt nhân năng lượng của cậu có ít nhất hơn 85% là dựa vào ngọc Con Rối, còn họ thì khác. Tôi không nói được năng lượng Cambri do ngọc Con Rối phóng thích và năng lượng Cambri tự do trong trời đất có gì khác nhau, nhưng kết quả động vật tiến hóa cực nhanh chỉ dựa vào ngọc Con Rối mọi người đều thấy. Cho nên chúng tôi đều tính ra phương pháp dùng ngọc Con Rối để nâng cao tiến hóa là không an toàn, mà phương pháp dựa vào tu luyện để làm đầy hạt nhân này, ít ra trước mắt là an toàn nhất, có tiền lệ là Thành Thiên Bích đã thành công đột phá cấp hai. Cho nên tôi rất lo, cậu và cả rất nhiều rất nhiều người đã ỷ lại vào ngọc Con Rối tiến hóa, khi đột phá cấp hai sẽ gặp nguy hiểm.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Đây cũng chính là sự lo lắng của chúng tôi, hai tháng gần đây tôi đã không tiếp xúc với ngọc Con Rối nữa, nhưng chúng tôi đã dựa vào ngọc Con Rối để tiến hóa hơn chín tháng, có lẽ không thay đổi được gì.”
Trang Nghiêu nói: “Đừng quá lo. Thứ nhất, chúng ta không thể xác định động vật đã nổ tan xác ở giai đoạn nào, chỉ suy đoán đó là giai đoạn cấp một đột phá cấp hai mà thôi, chúng ta không có cách nào khác để kiểm tra hạt nhân năng lượng của chúng rốt cuộc có trạng thái thế nào. Thứ hai, trước kia vật thí nghiệm đều là động vật, trước mắt vẫn chưa xuất hiện tình hình con người nổ tung. Tuy chuyện này không thể chứng minh con người sẽ không đi về hướng hủy diệt nhưng tốc độ tiến hóa của con người vẫn kém các giống loài khác. Giống loài càng là cấp thấp thì càng tiến hóa nhanh, càng là cấp cao càng chậm. Đây là định luật của tận thế. Hơn nữa các giống loài khác cũng không xuất hiện tình hình không thể sinh sản, ngược lại còn gia tăng sinh sản, chỉ có con người mất khả năng sinh sản mà thôi. Nếu các giống loài khác có khác biệt lớn như vậy với con người, nhất là khác biệt cực lớn về mặt tốc độ tiến hóa và phương thức biểu đạt thì chúng ta cũng có lý do để suy đoán con người sẽ không dễ tiến hóa đến điểm tận cùng giống các giống loài khác như vậy, ít nhất tốc độ chắc hẳn là sẽ chậm một chút. Chẳng qua, sau khi con người không thể sinh sản, chết một người là thiếu một người nên dù các loài động vật khác có chết nhanh hơn nữa thì con người cũng sẽ thiếu đời sau.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Những chuyện này chúng tôi đều đã suy xét đến, bất luận ra sao, tiến hóa không phải là chuyện chúng ta có thể lựa chọn, cũng không thể đối nghịch. Ngưỡng cửa cấp hai này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, bây giờ chỉ có thể toàn lực ứng phó, cố gắng bình an đột phá cấp hai.”
Thẩm Trường Trạch nhìn bàn tay của mình: “Sau khi đột phá cấp hai, tôi cũng có thể nguyên tố hóa ư?” Nét mặt của hắn tràn ngập chờ mong, nguyên tố hóa toàn bộ thân thể nghĩa là khả năng tiến hóa nghiêng trời lệch đất. Bây giờ tin tức thân thể Thành Thiên Bích có thể nguyên tố hóa đã truyền ra khắp Bắc Kinh, đối với thứ tự sắp xếp sức mạnh của năm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, rất nhiều người đều có ý tưởng mới. Không chỉ là Thẩm Trường Trạch, những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác cũng rất nóng lòng muốn thử, tất cả đều chờ mong mình sẽ thay da đổi thịt sau khi đột phá cấp hai.
Trang Nghiêu nói: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có lẽ đều sẽ bắt đầu nguyên tố hóa từ cấp hai, tôi tin Thành Thiên Bích không phải trường hợp đặc biệt.”
Đường Đinh Chi nói: “Tiểu Trang Nghiêu, cậu nghĩ xem, sau khi dị nhân tiến hóa não bộ đột phá cấp hai thì sẽ đến cảnh giới như thế nào?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi có rất nhiều suy đoán, bây giờ dị nhân tiến hóa não bộ lợi hại nhất là giáo sư Thái của khu 5?”
“Đúng vậy, lúc trước ông ta vô cùng si mê tốc độ tiến hóa nhanh chóng mà ngọc Con Rối mang tới, có điều từ sau khi có tấm gương thí nghiệm, ông ta cũng đã dừng tiếp xúc với ngọc Con Rối. Hạt nhân của cậu đến trình độ nào rồi?”
“60% đến 70%, còn anh?”
“Đại khái 80%, tôi cũng từng dùng ngọc Con Rối cường hóa trên nửa năm.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ dành nhiều thời gian để tu luyện, tôi muốn đột phá cấp hai trong vòng năm nay.”
Tùng Hạ nói: “Chậm nhất là qua nửa năm nữa, chúng ta đều sẽ đột phá cấp hai, cậu và Tiểu Đặng thì hơi chậm một chút, nhưng trước cuối năm chắc là cũng không thành vấn đề.”
Trang Nghiêu nhìn về phía cậu: “Thật ra, tôi chờ mong nhất là sau khi đột phá cấp hai, anh sẽ có biến hóa gì, hạt nhân của anh sẽ đạt tới trạng thái gì.”
Tùng Hạ ngẩn người, cười nói: “Tôi đã gần 90%, hai hoặc ba tháng nữa là có thể tới điểm giới hạn. Những thay đổi sau khi lên cấp hai thật là tôi vẫn chưa nghĩ tới, đầu tiên nhất định là có thể chứa đựng nhiều năng lượng hơn, sau đó tốc độ hấp thu và phát tán cũng sẽ nhanh hơn.”
“Đến lúc đó, anh nhất định khai thác được nhiều cách sử dụng năng lượng Cambri hơn.”
Trong lòng Tùng Hạ cũng tràn ngập chờ mong, bởi vì có tiền lệ Thành Thiên Bích đã thành công nên mỗi một dị nhân đều vô cùng khát vọng với sự cường hóa có thể đạt được sau khi đột phá cấp hai.
Trang Nghiêu nói: “Đúng rồi, nghe nói Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đều đã về, họ có mang về được ngọc Con Rối không?”
“Diêu Tiềm Giang mang về một miếng, xem như lấy lại được mặt mũi vụ tháp Đại Nhạn lần trước tay không trở về còn bị thương nặng. Lý Đạo Ái thất bại, còn tổn thất một phó đội trưởng dưới trướng.”
“Sao lại thế? Lý Đạo Ái gặp phải gì ở Hồ Nam?”
“Đại quân chồn Mustela sibirica [182] tiến hóa lông tóc tập thể, trung bình mỗi con dài 1.2 mét.”
[182] Chồn Mustela sibirica: Một loài động vật có vú trong họ Chồn, bộ Ăn thịt.
Putoisdesiberie1B29042008-HeuksanDo-SKTùng Hạ nhíu mày: “Chồn? Tiến hóa lông tóc?”
Trang Nghiêu nói: “Sao? Không phải anh tưởng rằng động vật chỉ biết không ngừng tiến hóa để trở nên khổng lồ chứ, chúng cũng có thể tiến hóa ra khả năng mới, cũng có thể dị chủng với con khác. Gần đây tôi từng một lần được gặp dị chủng động vật thú vị nhất, là dị chủng sư tử và quạ đen.”
“Không, tôi đương nhiên biết, chỉ là toàn bộ quần thể đều tiến hóa lông tóc, tác dụng của ngọc Con Rối thật là kinh người.”
Đường Đinh Chi nói: “Những nhiệm vụ cần dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đích thân đi lấy ngọc Con Rối về thì đều là nhiệm vụ có độ khó ngoài cấp A, tỷ lệ thất bại hơn 70%, Lý Đạo Ái thất bại chẳng có gì lạ.”
Trang Nghiêu nói: “Nói thứ tự đánh giá độ khó của nhiệm vụ cho chúng tôi biết.”
“Thứ tự đánh giá độ khó của nhiệm vụ từ cấp D đến cấp SS, chia làm D / C / B / A / AA / S / SS. D và C là nhiệm vụ bình thường, căn cứ theo tình hình mà phái một trung đội hoặc 20 dị nhân. Các nhiệm vụ được đánh giá là khó đều từ cấp B trở lên, cần một đại úy đích thân dẫn quân đi, hoặc là một đến hai lực lượng vũ trang, ví dụ miếng ngọc trong tay nhóm người dơi ở Lạc Dương. Từ cấp A trở lên là cần dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tự mình dẫn quân, hoặc là một tiểu đoàn lực lượng vũ trang. Cấp AA cần ít nhất một đoàn lực lượng vũ trang, hơn nữa do từ hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên trở lên tự mình dẫn quân. Chú ý, không phải hoặc là, mà là lực lượng vũ trang và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng đồng hành. Có điều, dưới rất nhiều tình huống đều không đạt được điều kiện vì lực lượng vũ trang di chuyển rất hao phí tài nguyên, nhất là khoảng cách dài, gần như không thể thực hiện.”
“Cấp S và SS thì sao?”
“Trước mắt vẫn chưa có nhiệm vụ cấp đó.”
“Vậy tháp Đại Nhạn là cấp nào?”
“Cấp AA.”
Liễu Phong Vũ trợn: “Quả nhiên mức độ nghiêm trọng không đạt tiêu chuẩn, hồi đi Tây An, chúng ta chỉ được an bài một đội, vũ khí còn không đầy đủ.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ chúng tôi không có cách nào khác, vì bộ đội hành quân quy mô lớn đã bị hạn chế nên dùng dị nhân lấy một địch trăm mới có thể có tác dụng lớn như vậy. Chúng tôi đang cố gắng nghiên cứu năng nguyên thay thế kiểu mới, tranh thủ dùng năng lượng Cambri để giải quyết nguy cơ về nguồn năng lượng càng ngày càng nghiêm trọng này. Đến lúc đó, bộ đội hành quân đường dài sẽ không thành vấn đề.”
Thành Thiên Bích nói: “Như vậy, Thông Ma là đẳng cấp gì?”
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Cấp SS. Trước mắt thì Thông Ma và ma cảnh Thanh Hải đều được đặt ở cấp SS, còn sự nguy hiểm của bộ tộc hải dương tạm thời chưa thể lường được, chỉ sợ đã vượt qua hệ thống đánh giá độ khó nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Ma cảnh Thanh Hải?” Cụm từ này họ mới lần đầu được nghe.
“Phải, trong vòng một năm qua, bởi vì chúng tôi đang thực hiện công tác khôi phục hệ thống thông tin trên các thành phố lớn của toàn quốc nên có thể thu được một vài tín hiệu cầu cứu đứt quãng từ phía Thanh Hải. Những tín hiệu này gần như đều được phát ra từ mấy tháng trước, hơn nữa là phát ra các nơi trên toàn quốc. Chúng tôi thu được rất ít tin tức từ những tín hiệu đó do tín hiệu không ổn định, hơn nữa thời gian rất ngắn, nhưng có vài chuyện mà tất cả tín hiệu đều nhắc tới: Thứ nhất, Thanh Hải đã hoàn toàn thất thủ, người thường gần như không thể sinh tồn, dị nhân miễn cưỡng sống qua ngày. Thứ hai, tính công kích của động thực vật biến dị ở Thanh Hải rất mạnh, trình độ tiến hóa cực cao. Thứ ba, Thanh Hải xuất hiện rừng sương mù, chỉ vào được mà không ra được, hơn nữa loại rừng sương mù này không chỉ có một. Do Thanh Hải đất rộng người thưa nên nghe nói gần như chưa có ai có thể rời khỏi đó. Bây giờ, chúng tôi đang tìm kiếm người có thể thành công thoát khỏi Thanh Hải trong phạm vi toàn quốc, hy vọng thu được nhiều thông tin hơn, có điều đến giờ vẫn chưa tìm được.”
Tùng Hạ chậc lưỡi: “Đáng sợ quá.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ nói câu này vẫn còn hơi sớm, trước khi chuẩn bị hành trình đi Thanh Hải, ít nhất chúng ta phải có thông tin về khu rừng mê cảnh ấy, nếu vào được mà không ra được, chẳng phải toàn quân bị diệt hay sao. Trước mắt chúng tôi đang dồn phần lớn tinh lực vào nghiên cứu Thông Ma, gần đây chúng tôi đang bàn bạc về đội tình báo sẽ lên đường thu thập tin tức của Thông Ma gồm: Mọi người, tộc Long Huyết và Lục Đạo Hoàng Tuyền.”
Mọi người liếc nhau, nhớ tới Tùng Chấn Trung từng nói Lý Đạo Ái là người tương đối chính trực. Dù thế nào thì so ra, họ muốn hợp tác với Lý Đạo Ái hơn là Diêu Tiềm Giang lòng dạ hiểm sâu, đương nhiên lại càng không muốn hợp tác với Chu Phụng Lam đang đối địch với mình.
“Lần này đi như thế nào? Vẫn ngồi khinh khí cầu à?”
“Không, khinh khí cầu chỉ có thể đưa mọi người đến gần dãy Tiểu Hưng An, bởi vì chỗ đó là rừng thông rậm rạp nên có rất nhiều chim chóc biến dị, loại ‘chim’ diện mạo quái dị như khinh khí cầu nhất định sẽ lọt vào tầm tấn công của chúng, căn bản không thể tiếp cận. Khi đến gần đó, mọi người cưỡi thú thay cho đi bộ. Các cậu có A Bố, bên Lý Đạo Ái cũng có thú nuôi thích hợp.”
Tùng Hạ nhớ tới lần trước bay về Tây An, trên đường họ có gặp mấy con chim biến dị khổng lồ, vì số lượng ít và kích thước còn nhỏ nên không tấn công họ, có điều khi chúng bay qua, mọi người vẫn hoảng sợ không nhẹ vì loài chim được gọi là kích thước nhỏ trong thời đại tiến hóa này là loài giang cánh gần được bốn mét.
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi cần hoàn thành hai chuyện thì mới có thể xuất phát. Thứ nhất, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đột phá cấp hai. Thứ hai, hoàn thành dây cung cho Đường Nhạn Khâu. Có lẽ còn cần nhiều nhất là nửa tháng, trong khoảng thời gian này, các anh tiếp tục thu thập nhiều tư liệu hơn đi.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Tôi hiểu, mọi người tranh thủ mấy ngày này để tăng cường huấn luyện.”
Trang Nghiêu nói: “Ừm, phải tăng cường huấn luyện.”
Đặng Tiêu lập tức xụ mặt ra: “Còn tăng cường? Đòi mạng à.”
Tùng Hạ cười nói: “Nếu năng lượng cậu không khôi phục được, anh sẽ giúp.” Có đôi khi trong một ngày huấn luyện, năng lượng của họ tiêu hao quá nhiều, một đêm không khôi phục lại được thì sẽ đi tìm Tùng Hạ nhanh chóng bổ sung năng lượng, tiện lợi như sạc pin di động vậy.
Đặng Tiêu đau khổ quay mặt đi.
Sau khi Đường Đinh Chi đi, Trang Nghiêu nói: “Thời gian không còn nhiều, tôi hy vọng trước tiên có thể trong vòng mấy ngày này hoàn thành vũ khí phù hợp cho các anh. Bây giờ không thể để Tùng Hạ cải tạo chúng thành vũ khí có năng nguyên vô hạn trong thời gian ngắn, tạm thời toàn bộ đều phải tiêu hao đạn dược, các anh vừa lúc tranh thủ lần này thí nghiệm một chút, cung cấp cho tôi số liệu để sau này cải tiến.”
“Cậu làm vũ khí gì cho chúng tôi?”
Trang Nghiêu cầm ra một chiếc USB, cắm vào máy tính, sau đó mở máy chiếu 3D. Khoảng không trước mắt họ đột nhiên xuất hiện một khẩu súng đen bóng cỡ lớn, ước chừng lớn hơn một nửa khẩu Gatling, hơn nữa từ sáu nòng nay đã cải tạo thành mười nòng. Mười nòng súng xếp thành hai vòng, vòng trong sáu nòng, vòng ngoài bốn nòng, thoạt nhìn hết sức oai phong, chỉ mới nhìn đồ họa 3D thôi đã có thể tưởng tượng súng thật sẽ to thế nào, nặng ra sao, lực sát thương nhất định rất mạnh.
7d5b278ejw1ee5580e0eoj21kw2ch1kxTrang Nghiêu nói: “Đoán xem cái này cho ai?”
“Anh!” Đặng Tiêu hai mắt tỏa sáng: “Nhất định là cho anh, cái này thiết kế cho anh.”
Trang Nghiêu nói: “Phải, thiết kế cho anh.”
Đặng Tiêu cảm động đến nỗi suýt nữa là nước mắt tuôn rơi, hận không thể ôm chầm đồ họa 3D kia, kích động: “Ngầu, ngầu quá! Tiểu Trang Nghiêu, anh yêu em chết mất!”
Trang Nghiêu trợn: “Khẩu súng được cải tạo này nặng 25 kg, mỗi phút có thể bắn ra 6.000 phát, có thể thích ứng với bốn loại đạn, chỗ giá trị nhất ở khẩu súng này là vòng súng bên ngoài của nó.” Trang Nghiêu chỉ vào bốn nòng súng vòng ngoài: “Rãnh xoắn nòng súng [183] trong bốn nòng súng này không cố định mà có thể di chuyển, cuối mỗi nòng súng đều có một chốt mở bằng tay có thể điều chỉnh góc độ rãnh xoắn, lớn nhất là 30 độ. Nói cách khác, chúng có thể bắn thẳng, cũng có thể bắn tỏa vào kẻ địch trong phạm vi quanh anh 30 độ. Có điều anh nhất định phải liên tục luyện tập, khống chế tốt góc bắn để không làm ngộ thương đồng đội bên cạnh mình.”
[183] Rãnh xoắn nòng súng: Rifling.
akriflingĐặng Tiêu ra sức gật đầu, ánh mắt nhìn Trang Nghiêu tràn ngập sùng bái và cảm kích.
Trang Nghiêu nói: “Súng đã được làm, đang trong giai đoạn điều chỉnh, trước mắt chúng tôi đang làm bước điều chỉnh cuối cùng là tập trung vào đạn dược, do súng hao phí quá nhiều đạn nên băng đạn là vấn đề rất lớn, chỉ có hình thể như anh mới vác nổi nó.”
Đặng Tiêu nói: “Không thành vấn đề, anh có thể duy trì trạng thái biến thân.”
Trang Nghiêu chuyển sang hình tiếp theo, đồ họa 3D đổi thành ba mũi tên, nó nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Đây là ba loại tên thiết kế cho anh. Loại thứ nhất là hình giọt nước nhẹ nhỏ, mật độ cao, không dễ bị hướng gió ảnh hưởng, có thể bắn xa nhất, dùng để đánh úp từ xa là thích hợp nhất, dự định sản xuất 300 mũi. Loại thứ hai là hình đại bác, mũi tên rất lớn. Sau khi mũi tên đâm vào trong cơ thể thì lập tức sẽ phình to rồi nở thành hình hoa sen, đồng thời xoay tròn một vòng, không chỉ có thể mắc vào da thịt, không thể rút ra, hơn nữa góc độ xoay tròn sẽ khiến lượng máu chảy ra nhiều gấp 3 lần, lực sát thương lớn nhất. Nhưng do quá nặng nên nó sẽ chịu ảnh hưởng trọng lực của trái đất, tầm bắn khá gần, quá 50 mét chỉ sợ cũng không chính xác, thích hợp nhất để một kích diệt gọn, loại này tạo 30 mũi. Thứ ba là loại shotgun, mũi tên bắn ra lập tức sẽ tỏa thành 50 mũi sắt nhỏ, tất cả mũi sắt đều được tẩm chất độc thần kinh trí mạng, có thể lập tức khiến người trúng tên mất đi khả năng hành động, hơn nữa có thể giết chết một người trưởng thành bình thường trong vòng năm phút đồng hồ, dị nhân nếu không cứu chữa kịp thời thì cũng sẽ chết. Loại tên này có lực sát thương rất lớn, có thể bù lại nhược điểm không thể đánh đông của anh, nhưng do độ khó rất cao, phải chế tạo thủ công nên trước mắt chỉ tạo được 20 chiếc. Nhìn tình hình trước mắt, nó thích hợp trong thời điểm bỏ chạy giữ mạng.”
7d5b278ejw1ee557tw69zj21kw2bvhdtĐường Nhạn Khâu nghe mà ánh mắt mở lớn, sắc mặt có chút cổ quái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, như thể đang rất mâu thuẫn.
Trang Nghiêu liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: “Anh sẽ không bị tư tưởng đại hiệp quấy phá, khinh thường sử dụng những thứ đầy rẫy mánh khoé này chứ?”
Đường Nhạn Khâu hạ tầm mắt, khẽ nói: “Không phải.” Hắn hiểu thời đại này đã không còn chút liên quan nào với quang minh chính đại, có điều giáo dục và hun đúc mà hắn được nhận trong hai mươi mấy năm qua khiến hắn vẫn mang cảm giác hành vi thế này khiến người ta khinh thường. Hắn cảm thấy rất mâu thuẫn, biết mình không thể từ chối những loại tên có thể tăng cường rất nhiều sức chiến đấu như vậy, cho nên buồn rầu vì sự mâu thuẫn trong lòng mình.
Liễu Phong Vũ vỗ vào lưng hắn: “Nghĩ lắm chuyện vô dụng thế làm gì, người chết rồi thì mọi chuyện đều vô nghĩa, sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tôi hiểu.”
Trang Nghiêu nhún vai, đổi một đồ họa khác: “Đây là bao đựng tên được thiết kế cho anh, ngầu chứ.” Nó có chút đắc ý.
“Wow, ngầu chết đi được.”
Đường Nhạn Khâu ngẩng đầu, trên đồ họa 3D xuất hiện một bao đựng tên bằng gỗ thô, bao có một nắp đậy, hình như để giảm bớt sức nặng nên chất liệu rất mỏng, chỉ dày bằng ngón tay út. Trên bao có khắc hoa văn thanh lịch mạnh mẽ, không gian trong bao được chia thành 2:1:1, một nửa lớn nhất kia tất nhiên là dùng để đặt loại tên nhỏ nhẹ, hai phần còn lại để tên hình đại bác và tên shotgun tẩm độc.
Trang Nghiêu giải thích: “Phần gỗ ngoài của bao đựng tên, lúc thiết kế vốn định dùng titanium, nhưng nó lại không phù hợp với thẩm mỹ của tôi, bao bằng gỗ thô thích hợp với Đường Nhạn Khâu hơn. Có điều loại gỗ này rất mỏng, không thể đựng nặng, cho nên cần Tùng Hạ thay đổi mật độ gỗ, chuyện này đối với anh ta mà nói thì rất đơn giản. Bao này có thể chứa 150 mũi tên, đủ để ứng phó với phần lớn trận chiến.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Cám ơn.” Nhìn thấy trang bị mạnh mẽ như vậy, hắn phát hiện mình vẫn thấy vui vẻ nhiều hơn là do dự.
Trang Nghiêu lại đổi một đồ họa khác, lúc này, trên màn hình 3D xuất hiện một thứ rất kỳ quái, đó là một cục kim loại màu trắng bạc hình trụ, dài khoảng 20 cm, rỗng, đường kính bên trong cỡ cánh tay người, dày chừng 5 cm, thoạt nhìn nó giống như một ống kim loại rất dày rất thô, nét mặt mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Trang Nghiêu cười nói: “Không đoán được đây là cái gì phải không?”
Thành Thiên Bích nói: “Chẳng lẽ là… đại bác không khí [184]?”
[184] Đại bác không khí:
2120250db2ppyjpkekg4p2Trang Nghiêu cười đắc ý: “Không sai, chính là đại bác không khí thiết kế cho anh, cũng chính là đại bác gió, có điều khẩu đại bác gió này chỉ có bộ phận ống đại bác vì tự anh có thể tạo ra sức gió nên anh chỉ cần gắn hai khẩu đại bác này trên tay, sau khi tạo ra sức gió, quỹ đạo bên trong khẩu đại bác này có thể giúp anh nhanh chóng nén sức gió, hình thành viên đạn có lực sát thương rất lớn. Nếu trong một lần anh đưa vào 5kg sức gió, cường độ pháo nổ tương đương với nổ 10 quả pháo 10kg. Nhưng anh phải chú ý, trong một lần anh không thể đưa vào sức gió vượt quá 20kg, nếu không ống pháo vì không thể chịu đựng sức gió mà sẽ nổ tung. Hơn nữa sau khi sử dụng hai khẩu đại bác này đến lần thứ mười đến mười lăm, ống pháo sẽ nóng lên, lúc này anh tuyệt đối không được dùng tiếp, nhất định phải đợi nó hồi phục, nếu không cũng có nguy cơ nó sẽ nổ.”
Thổ phách thôn hoa chân ái liên minhThành Thiên Bích khen ngợi từ đáy lòng: “Đồ tốt.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Có chút nguy hiểm.”
“Chỉ cần thao tác thỏa đáng thì không sao, chúng tôi đã liên tục thí nghiệm hơn sáu trăm lần trong phòng thí nghiệm, 20kg và 15 lần đều là số liệu an toàn, để phòng ngừa ngộ nhỡ nên tuyệt đối đừng vượt quá số liệu an toàn này. Đại bác gió chỉ để phụ trợ, khả năng của bản thân anh có giá trị hơn. Tôi làm cho anh bốn khẩu, anh có thể thay đổi luân phiên. Có điều thứ này không nhẹ, sẽ hơi ảnh hưởng đến hành động một chút.”
Liễu Phong Vũ không nhịn được nói: “Tôi thì sao? Cậu chuẩn bị vũ khí gì cho tôi?”
Trang Nghiêu nói: “Vũ khí của anh khó thiết kế nhất vì kỹ năng tấn công của anh có liên quan đến hai thứ không dễ khống chế là chất lỏng và không khí do chúng có thể di động bất cứ lúc nào, nghĩ tới nghĩ lui, tôi thiết kế cái này cho anh.”
Nó đổi đồ họa, trên màn hình 3D xuất hiện một… món đồ quái dị như là tổ hợp của vòi hoa sen và súng bắn nước. Dưới khẩu súng bắn treo một cái túi căng dầy, trông vừa khó coi lại vừa buồn cười.
Liễu Phong Vũ vừa thấy đã phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó mi cố ý đấy phải không, thiết kế cái gì khó coi quá vậy, có xứng với mỹ mạo của đây không?”
Trang Nghiêu nói: “Có thể do anh mua quá nhiều đồ vô dụng, tiêu hao kinh phí nghiên cứu của tôi, cho nên tôi không có tiền khiến nó bắt mắt hơn.”
Liễu Phong Vũ xoa tay, sải bước đến muốn đánh nó.
Trang Nghiêu bình tĩnh đứng lui xuống phía sau Tùng Hạ, giải thích: “Anh đừng coi thường thứ này, tuy hơi khó coi một chút nhưng đầu phun của nó đã được trải qua thiết kế tinh vi. Dịch tiêu hóa của anh hoàn toàn có thể biến thành viên đạn rồi bắn ra, nhưng dưới tình hình không có ngoại lực trợ giúp, anh chỉ có thể tấn công trong phạm vi gần, điều đó quả thật là lãng phí sức tấn công của dịch tiêu hóa. Toàn bộ khẩu súng bắn nước này được làm bằng titanium tiên tiến nhất, hoàn toàn chống phân huỷ, hơn nữa khẩu súng có thể điều chỉnh góc độ, tốc độ và tầm bắn. Góc độ lớn nhất là 120 độ, tốc độ bắn nhanh nhất là 32m/s, tầm bắn lớn nhất là 300 mét, tổng cộng có 20 phát bắn lan, ba loại hình thức phát ra, túi nước có thể một lần tích trữ 2kg dịch tiêu hóa, chỗ này có một cái miệng có thể tiện lợi cho anh bổ sung bất cứ lúc nào. Bây giờ anh còn ghét bỏ nó không? Loại titanium này khá quý, đủ cho anh mua quần áo cả đời.”
7d5b278ejw1ee557s79kej21kw2asb29Liễu Phong Vũ cắn răng, vẻ mặt phức tạp nhìn khẩu súng bắn nước kia, không biết nói gì cho phải. Tuy rằng công năng nghe có vẻ bá đạo, có thể tăng sức chiến đấu cho hắn lên nhiều, nhưng cái đồ chơi này quả là xấu tệ, hắn không thể tưởng tượng con người anh tuấn như hắn lại cầm vòi sen bắn nước sẽ trông như thế nào, ngẫm đến đã khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
Trong mắt Trang Nghiêu chợt lóe lên vẻ trêu chọc, chuẩn bị vụng trộm trang bị thêm một túi nước nữa khiến khẩu súng này trở nên càng khó coi, hơn nữa trước khi thiết kế xong thành phẩm thì sẽ không nói cho Liễu Phong Vũ.
Tùng Hạ thèm thuồng đôi mắt nhìn Trang Nghiêu: “Tiểu Trang Nghiêu, tôi thì sao? Tôi đâu?”
Trang Nghiêu cười khẽ nhìn cậu: “Anh ấy à…”
Fi:
– Về chú thích [184], mình để minh họa ấy vì chắc ai cũng hiểu vũ khí trong truyện lấy ý tưởng từ đâu.
– Thật ra minh họa những vũ khí nào đã được post, giờ mình post lại cho mọi người dễ tưởng tượng.
– Hờ hờ, thật ra minh họa vũ khí của Liễu ca không đúng lắm, theo như trong truyện thì nó giống một khẩu súng có đầu là vòi hoa sen, dưới treo hai cái túi đựng dịch hai bên trông như cái JJ cơ, súng trong minh họa vẫn còn đẹp chán khụ khụ.
– Từ chương này đến 4, 5 chương nữa sẽ post chậm hơn một tí do toàn những chương dài vô cùng mà nhiều từ ngữ chuyên môn của… khoa học viễn tưởng kết hợp tu chân viễn tưởng, tra cứu cũng mệt mà lắm lúc đọc xong còn chả biết mình đang đọc gì cơ, nên mọi người thông cảm nhé.
– Thay đổi không khí phát, bonus cho mọi người tranh minh họa bộ 6 của chúng ta, khụ khụ, người ta nói đàn ông sinh ra là để mặc suit đúng là không sai chút nào hết à. ヽ(;;)ノ Bấm vào zoom lên ngắm cho sướng, tận 2048 x 1075 cơ XD.
Kỷ Cambri trở lại
Sau khi kết thúc bữa ăn dã ngoại, mọi người trở về viện khoa học trước khi trời tối. Vừa mới tiến vào viện khoa học, trợ lý của Trang Nghiêu đã báo cho nó Đường Đinh Chi đang đợi họ.
Trang Nghiêu chấn động tinh thần, nói: “Chúng ta mau qua đó xem sao, nếu không phải có liên quan với chuyện Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai thì là liên quan đến Hải Long.”
Họ lập tức đến phòng thí nghiệm, Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch đang chờ họ.
Trang Nghiêu vừa vào phòng đã hỏi: “Thế nào? Có kết quả rồi sao?”
Đường Đinh Chi gật đầu, trong mắt anh lộ ra một sự cuồng nhiệt, hình thành đối lập rõ ràng với gương mặt không có biểu cảm gì của anh: “Phải, đã xác nhận, quả thật là cùng một loài với Hải Long, nhưng trước mắt vẫn chưa thể xác định là gân hay là gì.”
“Con Hải Long lúc trước chẳng lẽ không có gân để đối chiếu hay sao?”
“Lúc ấy xác của Hải Long đã bị người Mĩ mang đi một phần, những phần còn lại trong hơn ba mươi năm qua chúng tôi đã giải phẫu từ lâu, bây giờ vẫn chưa thể xác định, đang từng bước tiến hành đối chiếu với mọi bộ phận của nó, trước mắt chưa thể nói cho người Mĩ tin này. Nếu không đối chiếu được, chúng ta mới phải gửi hàng mẫu cho họ tiến hành đối chiếu.”
Trang Nghiêu nhíu mày: “Anh đến đây là muốn lấy hàng mẫu chỗ tôi sao?”
Đường Đinh Chi nói: “Chỉ cần cắt một miếng nhỏ là được, không hao phí gì cả.”
“Được rồi, chiều nay tôi sẽ đưa anh một ít.”
“Mặt khác…” Đường Đinh Chi nhìn về phía Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch nói với Tùng Hạ: “Tôi xuất hiện dấu hiệu sắp lên cấp mà anh nói, dù có hấp thu năng lượng Cambri tự do trong trời đất như thế nào thì hạt nhân năng lượng đều không biến hóa, chính tôi cũng cảm thấy hạt nhân của mình đã đầy, có phải đã đến điểm giới hạn hay không?”
Tùng Hạ nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng có hai người sắp tiến vào trạng thái như vậy, xin cậu đợi thêm mấy ngày, Thành Thiên Bích có kinh nghiệm nhất, cậu ấy sẽ giúp mọi người đột phá cấp hai.”
Thẩm Trường Trạch gật đầu, nhíu mày: “Mấy ngày nay tôi cứ thấy năng lượng trong người hơi rối loạn, không ổn định như trước kia, các anh cũng như thế à?”
Thành Thiên Bích lắc đầu, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng lắc đầu
Tùng Hạ lo lắng: “Họ đều tu luyện sớm hơn cậu, trong hạt nhân năng lượng của cậu có ít nhất hơn 85% là dựa vào ngọc Con Rối, còn họ thì khác. Tôi không nói được năng lượng Cambri do ngọc Con Rối phóng thích và năng lượng Cambri tự do trong trời đất có gì khác nhau, nhưng kết quả động vật tiến hóa cực nhanh chỉ dựa vào ngọc Con Rối mọi người đều thấy. Cho nên chúng tôi đều tính ra phương pháp dùng ngọc Con Rối để nâng cao tiến hóa là không an toàn, mà phương pháp dựa vào tu luyện để làm đầy hạt nhân này, ít ra trước mắt là an toàn nhất, có tiền lệ là Thành Thiên Bích đã thành công đột phá cấp hai. Cho nên tôi rất lo, cậu và cả rất nhiều rất nhiều người đã ỷ lại vào ngọc Con Rối tiến hóa, khi đột phá cấp hai sẽ gặp nguy hiểm.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Đây cũng chính là sự lo lắng của chúng tôi, hai tháng gần đây tôi đã không tiếp xúc với ngọc Con Rối nữa, nhưng chúng tôi đã dựa vào ngọc Con Rối để tiến hóa hơn chín tháng, có lẽ không thay đổi được gì.”
Trang Nghiêu nói: “Đừng quá lo. Thứ nhất, chúng ta không thể xác định động vật đã nổ tan xác ở giai đoạn nào, chỉ suy đoán đó là giai đoạn cấp một đột phá cấp hai mà thôi, chúng ta không có cách nào khác để kiểm tra hạt nhân năng lượng của chúng rốt cuộc có trạng thái thế nào. Thứ hai, trước kia vật thí nghiệm đều là động vật, trước mắt vẫn chưa xuất hiện tình hình con người nổ tung. Tuy chuyện này không thể chứng minh con người sẽ không đi về hướng hủy diệt nhưng tốc độ tiến hóa của con người vẫn kém các giống loài khác. Giống loài càng là cấp thấp thì càng tiến hóa nhanh, càng là cấp cao càng chậm. Đây là định luật của tận thế. Hơn nữa các giống loài khác cũng không xuất hiện tình hình không thể sinh sản, ngược lại còn gia tăng sinh sản, chỉ có con người mất khả năng sinh sản mà thôi. Nếu các giống loài khác có khác biệt lớn như vậy với con người, nhất là khác biệt cực lớn về mặt tốc độ tiến hóa và phương thức biểu đạt thì chúng ta cũng có lý do để suy đoán con người sẽ không dễ tiến hóa đến điểm tận cùng giống các giống loài khác như vậy, ít nhất tốc độ chắc hẳn là sẽ chậm một chút. Chẳng qua, sau khi con người không thể sinh sản, chết một người là thiếu một người nên dù các loài động vật khác có chết nhanh hơn nữa thì con người cũng sẽ thiếu đời sau.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Những chuyện này chúng tôi đều đã suy xét đến, bất luận ra sao, tiến hóa không phải là chuyện chúng ta có thể lựa chọn, cũng không thể đối nghịch. Ngưỡng cửa cấp hai này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, bây giờ chỉ có thể toàn lực ứng phó, cố gắng bình an đột phá cấp hai.”
Thẩm Trường Trạch nhìn bàn tay của mình: “Sau khi đột phá cấp hai, tôi cũng có thể nguyên tố hóa ư?” Nét mặt của hắn tràn ngập chờ mong, nguyên tố hóa toàn bộ thân thể nghĩa là khả năng tiến hóa nghiêng trời lệch đất. Bây giờ tin tức thân thể Thành Thiên Bích có thể nguyên tố hóa đã truyền ra khắp Bắc Kinh, đối với thứ tự sắp xếp sức mạnh của năm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, rất nhiều người đều có ý tưởng mới. Không chỉ là Thẩm Trường Trạch, những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác cũng rất nóng lòng muốn thử, tất cả đều chờ mong mình sẽ thay da đổi thịt sau khi đột phá cấp hai.
Trang Nghiêu nói: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có lẽ đều sẽ bắt đầu nguyên tố hóa từ cấp hai, tôi tin Thành Thiên Bích không phải trường hợp đặc biệt.”
Đường Đinh Chi nói: “Tiểu Trang Nghiêu, cậu nghĩ xem, sau khi dị nhân tiến hóa não bộ đột phá cấp hai thì sẽ đến cảnh giới như thế nào?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi có rất nhiều suy đoán, bây giờ dị nhân tiến hóa não bộ lợi hại nhất là giáo sư Thái của khu 5?”
“Đúng vậy, lúc trước ông ta vô cùng si mê tốc độ tiến hóa nhanh chóng mà ngọc Con Rối mang tới, có điều từ sau khi có tấm gương thí nghiệm, ông ta cũng đã dừng tiếp xúc với ngọc Con Rối. Hạt nhân của cậu đến trình độ nào rồi?”
“60% đến 70%, còn anh?”
“Đại khái 80%, tôi cũng từng dùng ngọc Con Rối cường hóa trên nửa năm.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ dành nhiều thời gian để tu luyện, tôi muốn đột phá cấp hai trong vòng năm nay.”
Tùng Hạ nói: “Chậm nhất là qua nửa năm nữa, chúng ta đều sẽ đột phá cấp hai, cậu và Tiểu Đặng thì hơi chậm một chút, nhưng trước cuối năm chắc là cũng không thành vấn đề.”
Trang Nghiêu nhìn về phía cậu: “Thật ra, tôi chờ mong nhất là sau khi đột phá cấp hai, anh sẽ có biến hóa gì, hạt nhân của anh sẽ đạt tới trạng thái gì.”
Tùng Hạ ngẩn người, cười nói: “Tôi đã gần 90%, hai hoặc ba tháng nữa là có thể tới điểm giới hạn. Những thay đổi sau khi lên cấp hai thật là tôi vẫn chưa nghĩ tới, đầu tiên nhất định là có thể chứa đựng nhiều năng lượng hơn, sau đó tốc độ hấp thu và phát tán cũng sẽ nhanh hơn.”
“Đến lúc đó, anh nhất định khai thác được nhiều cách sử dụng năng lượng Cambri hơn.”
Trong lòng Tùng Hạ cũng tràn ngập chờ mong, bởi vì có tiền lệ Thành Thiên Bích đã thành công nên mỗi một dị nhân đều vô cùng khát vọng với sự cường hóa có thể đạt được sau khi đột phá cấp hai.
Trang Nghiêu nói: “Đúng rồi, nghe nói Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đều đã về, họ có mang về được ngọc Con Rối không?”
“Diêu Tiềm Giang mang về một miếng, xem như lấy lại được mặt mũi vụ tháp Đại Nhạn lần trước tay không trở về còn bị thương nặng. Lý Đạo Ái thất bại, còn tổn thất một phó đội trưởng dưới trướng.”
“Sao lại thế? Lý Đạo Ái gặp phải gì ở Hồ Nam?”
“Đại quân chồn Mustela sibirica [182] tiến hóa lông tóc tập thể, trung bình mỗi con dài 1.2 mét.”
[182] Chồn Mustela sibirica: Một loài động vật có vú trong họ Chồn, bộ Ăn thịt.
Putoisdesiberie1B29042008-HeuksanDo-SKTùng Hạ nhíu mày: “Chồn? Tiến hóa lông tóc?”
Trang Nghiêu nói: “Sao? Không phải anh tưởng rằng động vật chỉ biết không ngừng tiến hóa để trở nên khổng lồ chứ, chúng cũng có thể tiến hóa ra khả năng mới, cũng có thể dị chủng với con khác. Gần đây tôi từng một lần được gặp dị chủng động vật thú vị nhất, là dị chủng sư tử và quạ đen.”
“Không, tôi đương nhiên biết, chỉ là toàn bộ quần thể đều tiến hóa lông tóc, tác dụng của ngọc Con Rối thật là kinh người.”
Đường Đinh Chi nói: “Những nhiệm vụ cần dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đích thân đi lấy ngọc Con Rối về thì đều là nhiệm vụ có độ khó ngoài cấp A, tỷ lệ thất bại hơn 70%, Lý Đạo Ái thất bại chẳng có gì lạ.”
Trang Nghiêu nói: “Nói thứ tự đánh giá độ khó của nhiệm vụ cho chúng tôi biết.”
“Thứ tự đánh giá độ khó của nhiệm vụ từ cấp D đến cấp SS, chia làm D / C / B / A / AA / S / SS. D và C là nhiệm vụ bình thường, căn cứ theo tình hình mà phái một trung đội hoặc 20 dị nhân. Các nhiệm vụ được đánh giá là khó đều từ cấp B trở lên, cần một đại úy đích thân dẫn quân đi, hoặc là một đến hai lực lượng vũ trang, ví dụ miếng ngọc trong tay nhóm người dơi ở Lạc Dương. Từ cấp A trở lên là cần dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tự mình dẫn quân, hoặc là một tiểu đoàn lực lượng vũ trang. Cấp AA cần ít nhất một đoàn lực lượng vũ trang, hơn nữa do từ hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên trở lên tự mình dẫn quân. Chú ý, không phải hoặc là, mà là lực lượng vũ trang và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng đồng hành. Có điều, dưới rất nhiều tình huống đều không đạt được điều kiện vì lực lượng vũ trang di chuyển rất hao phí tài nguyên, nhất là khoảng cách dài, gần như không thể thực hiện.”
“Cấp S và SS thì sao?”
“Trước mắt vẫn chưa có nhiệm vụ cấp đó.”
“Vậy tháp Đại Nhạn là cấp nào?”
“Cấp AA.”
Liễu Phong Vũ trợn: “Quả nhiên mức độ nghiêm trọng không đạt tiêu chuẩn, hồi đi Tây An, chúng ta chỉ được an bài một đội, vũ khí còn không đầy đủ.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ chúng tôi không có cách nào khác, vì bộ đội hành quân quy mô lớn đã bị hạn chế nên dùng dị nhân lấy một địch trăm mới có thể có tác dụng lớn như vậy. Chúng tôi đang cố gắng nghiên cứu năng nguyên thay thế kiểu mới, tranh thủ dùng năng lượng Cambri để giải quyết nguy cơ về nguồn năng lượng càng ngày càng nghiêm trọng này. Đến lúc đó, bộ đội hành quân đường dài sẽ không thành vấn đề.”
Thành Thiên Bích nói: “Như vậy, Thông Ma là đẳng cấp gì?”
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Cấp SS. Trước mắt thì Thông Ma và ma cảnh Thanh Hải đều được đặt ở cấp SS, còn sự nguy hiểm của bộ tộc hải dương tạm thời chưa thể lường được, chỉ sợ đã vượt qua hệ thống đánh giá độ khó nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Ma cảnh Thanh Hải?” Cụm từ này họ mới lần đầu được nghe.
“Phải, trong vòng một năm qua, bởi vì chúng tôi đang thực hiện công tác khôi phục hệ thống thông tin trên các thành phố lớn của toàn quốc nên có thể thu được một vài tín hiệu cầu cứu đứt quãng từ phía Thanh Hải. Những tín hiệu này gần như đều được phát ra từ mấy tháng trước, hơn nữa là phát ra các nơi trên toàn quốc. Chúng tôi thu được rất ít tin tức từ những tín hiệu đó do tín hiệu không ổn định, hơn nữa thời gian rất ngắn, nhưng có vài chuyện mà tất cả tín hiệu đều nhắc tới: Thứ nhất, Thanh Hải đã hoàn toàn thất thủ, người thường gần như không thể sinh tồn, dị nhân miễn cưỡng sống qua ngày. Thứ hai, tính công kích của động thực vật biến dị ở Thanh Hải rất mạnh, trình độ tiến hóa cực cao. Thứ ba, Thanh Hải xuất hiện rừng sương mù, chỉ vào được mà không ra được, hơn nữa loại rừng sương mù này không chỉ có một. Do Thanh Hải đất rộng người thưa nên nghe nói gần như chưa có ai có thể rời khỏi đó. Bây giờ, chúng tôi đang tìm kiếm người có thể thành công thoát khỏi Thanh Hải trong phạm vi toàn quốc, hy vọng thu được nhiều thông tin hơn, có điều đến giờ vẫn chưa tìm được.”
Tùng Hạ chậc lưỡi: “Đáng sợ quá.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ nói câu này vẫn còn hơi sớm, trước khi chuẩn bị hành trình đi Thanh Hải, ít nhất chúng ta phải có thông tin về khu rừng mê cảnh ấy, nếu vào được mà không ra được, chẳng phải toàn quân bị diệt hay sao. Trước mắt chúng tôi đang dồn phần lớn tinh lực vào nghiên cứu Thông Ma, gần đây chúng tôi đang bàn bạc về đội tình báo sẽ lên đường thu thập tin tức của Thông Ma gồm: Mọi người, tộc Long Huyết và Lục Đạo Hoàng Tuyền.”
Mọi người liếc nhau, nhớ tới Tùng Chấn Trung từng nói Lý Đạo Ái là người tương đối chính trực. Dù thế nào thì so ra, họ muốn hợp tác với Lý Đạo Ái hơn là Diêu Tiềm Giang lòng dạ hiểm sâu, đương nhiên lại càng không muốn hợp tác với Chu Phụng Lam đang đối địch với mình.
“Lần này đi như thế nào? Vẫn ngồi khinh khí cầu à?”
“Không, khinh khí cầu chỉ có thể đưa mọi người đến gần dãy Tiểu Hưng An, bởi vì chỗ đó là rừng thông rậm rạp nên có rất nhiều chim chóc biến dị, loại ‘chim’ diện mạo quái dị như khinh khí cầu nhất định sẽ lọt vào tầm tấn công của chúng, căn bản không thể tiếp cận. Khi đến gần đó, mọi người cưỡi thú thay cho đi bộ. Các cậu có A Bố, bên Lý Đạo Ái cũng có thú nuôi thích hợp.”
Tùng Hạ nhớ tới lần trước bay về Tây An, trên đường họ có gặp mấy con chim biến dị khổng lồ, vì số lượng ít và kích thước còn nhỏ nên không tấn công họ, có điều khi chúng bay qua, mọi người vẫn hoảng sợ không nhẹ vì loài chim được gọi là kích thước nhỏ trong thời đại tiến hóa này là loài giang cánh gần được bốn mét.
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi cần hoàn thành hai chuyện thì mới có thể xuất phát. Thứ nhất, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đột phá cấp hai. Thứ hai, hoàn thành dây cung cho Đường Nhạn Khâu. Có lẽ còn cần nhiều nhất là nửa tháng, trong khoảng thời gian này, các anh tiếp tục thu thập nhiều tư liệu hơn đi.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Tôi hiểu, mọi người tranh thủ mấy ngày này để tăng cường huấn luyện.”
Trang Nghiêu nói: “Ừm, phải tăng cường huấn luyện.”
Đặng Tiêu lập tức xụ mặt ra: “Còn tăng cường? Đòi mạng à.”
Tùng Hạ cười nói: “Nếu năng lượng cậu không khôi phục được, anh sẽ giúp.” Có đôi khi trong một ngày huấn luyện, năng lượng của họ tiêu hao quá nhiều, một đêm không khôi phục lại được thì sẽ đi tìm Tùng Hạ nhanh chóng bổ sung năng lượng, tiện lợi như sạc pin di động vậy.
Đặng Tiêu đau khổ quay mặt đi.
Sau khi Đường Đinh Chi đi, Trang Nghiêu nói: “Thời gian không còn nhiều, tôi hy vọng trước tiên có thể trong vòng mấy ngày này hoàn thành vũ khí phù hợp cho các anh. Bây giờ không thể để Tùng Hạ cải tạo chúng thành vũ khí có năng nguyên vô hạn trong thời gian ngắn, tạm thời toàn bộ đều phải tiêu hao đạn dược, các anh vừa lúc tranh thủ lần này thí nghiệm một chút, cung cấp cho tôi số liệu để sau này cải tiến.”
“Cậu làm vũ khí gì cho chúng tôi?”
Trang Nghiêu cầm ra một chiếc USB, cắm vào máy tính, sau đó mở máy chiếu 3D. Khoảng không trước mắt họ đột nhiên xuất hiện một khẩu súng đen bóng cỡ lớn, ước chừng lớn hơn một nửa khẩu Gatling, hơn nữa từ sáu nòng nay đã cải tạo thành mười nòng. Mười nòng súng xếp thành hai vòng, vòng trong sáu nòng, vòng ngoài bốn nòng, thoạt nhìn hết sức oai phong, chỉ mới nhìn đồ họa 3D thôi đã có thể tưởng tượng súng thật sẽ to thế nào, nặng ra sao, lực sát thương nhất định rất mạnh.
7d5b278ejw1ee5580e0eoj21kw2ch1kxTrang Nghiêu nói: “Đoán xem cái này cho ai?”
“Anh!” Đặng Tiêu hai mắt tỏa sáng: “Nhất định là cho anh, cái này thiết kế cho anh.”
Trang Nghiêu nói: “Phải, thiết kế cho anh.”
Đặng Tiêu cảm động đến nỗi suýt nữa là nước mắt tuôn rơi, hận không thể ôm chầm đồ họa 3D kia, kích động: “Ngầu, ngầu quá! Tiểu Trang Nghiêu, anh yêu em chết mất!”
Trang Nghiêu trợn: “Khẩu súng được cải tạo này nặng 25 kg, mỗi phút có thể bắn ra 6.000 phát, có thể thích ứng với bốn loại đạn, chỗ giá trị nhất ở khẩu súng này là vòng súng bên ngoài của nó.” Trang Nghiêu chỉ vào bốn nòng súng vòng ngoài: “Rãnh xoắn nòng súng [183] trong bốn nòng súng này không cố định mà có thể di chuyển, cuối mỗi nòng súng đều có một chốt mở bằng tay có thể điều chỉnh góc độ rãnh xoắn, lớn nhất là 30 độ. Nói cách khác, chúng có thể bắn thẳng, cũng có thể bắn tỏa vào kẻ địch trong phạm vi quanh anh 30 độ. Có điều anh nhất định phải liên tục luyện tập, khống chế tốt góc bắn để không làm ngộ thương đồng đội bên cạnh mình.”
[183] Rãnh xoắn nòng súng: Rifling.
akriflingĐặng Tiêu ra sức gật đầu, ánh mắt nhìn Trang Nghiêu tràn ngập sùng bái và cảm kích.
Trang Nghiêu nói: “Súng đã được làm, đang trong giai đoạn điều chỉnh, trước mắt chúng tôi đang làm bước điều chỉnh cuối cùng là tập trung vào đạn dược, do súng hao phí quá nhiều đạn nên băng đạn là vấn đề rất lớn, chỉ có hình thể như anh mới vác nổi nó.”
Đặng Tiêu nói: “Không thành vấn đề, anh có thể duy trì trạng thái biến thân.”
Trang Nghiêu chuyển sang hình tiếp theo, đồ họa 3D đổi thành ba mũi tên, nó nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Đây là ba loại tên thiết kế cho anh. Loại thứ nhất là hình giọt nước nhẹ nhỏ, mật độ cao, không dễ bị hướng gió ảnh hưởng, có thể bắn xa nhất, dùng để đánh úp từ xa là thích hợp nhất, dự định sản xuất 300 mũi. Loại thứ hai là hình đại bác, mũi tên rất lớn. Sau khi mũi tên đâm vào trong cơ thể thì lập tức sẽ phình to rồi nở thành hình hoa sen, đồng thời xoay tròn một vòng, không chỉ có thể mắc vào da thịt, không thể rút ra, hơn nữa góc độ xoay tròn sẽ khiến lượng máu chảy ra nhiều gấp 3 lần, lực sát thương lớn nhất. Nhưng do quá nặng nên nó sẽ chịu ảnh hưởng trọng lực của trái đất, tầm bắn khá gần, quá 50 mét chỉ sợ cũng không chính xác, thích hợp nhất để một kích diệt gọn, loại này tạo 30 mũi. Thứ ba là loại shotgun, mũi tên bắn ra lập tức sẽ tỏa thành 50 mũi sắt nhỏ, tất cả mũi sắt đều được tẩm chất độc thần kinh trí mạng, có thể lập tức khiến người trúng tên mất đi khả năng hành động, hơn nữa có thể giết chết một người trưởng thành bình thường trong vòng năm phút đồng hồ, dị nhân nếu không cứu chữa kịp thời thì cũng sẽ chết. Loại tên này có lực sát thương rất lớn, có thể bù lại nhược điểm không thể đánh đông của anh, nhưng do độ khó rất cao, phải chế tạo thủ công nên trước mắt chỉ tạo được 20 chiếc. Nhìn tình hình trước mắt, nó thích hợp trong thời điểm bỏ chạy giữ mạng.”
7d5b278ejw1ee557tw69zj21kw2bvhdtĐường Nhạn Khâu nghe mà ánh mắt mở lớn, sắc mặt có chút cổ quái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, như thể đang rất mâu thuẫn.
Trang Nghiêu liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của hắn, nói: “Anh sẽ không bị tư tưởng đại hiệp quấy phá, khinh thường sử dụng những thứ đầy rẫy mánh khoé này chứ?”
Đường Nhạn Khâu hạ tầm mắt, khẽ nói: “Không phải.” Hắn hiểu thời đại này đã không còn chút liên quan nào với quang minh chính đại, có điều giáo dục và hun đúc mà hắn được nhận trong hai mươi mấy năm qua khiến hắn vẫn mang cảm giác hành vi thế này khiến người ta khinh thường. Hắn cảm thấy rất mâu thuẫn, biết mình không thể từ chối những loại tên có thể tăng cường rất nhiều sức chiến đấu như vậy, cho nên buồn rầu vì sự mâu thuẫn trong lòng mình.
Liễu Phong Vũ vỗ vào lưng hắn: “Nghĩ lắm chuyện vô dụng thế làm gì, người chết rồi thì mọi chuyện đều vô nghĩa, sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Tôi hiểu.”
Trang Nghiêu nhún vai, đổi một đồ họa khác: “Đây là bao đựng tên được thiết kế cho anh, ngầu chứ.” Nó có chút đắc ý.
“Wow, ngầu chết đi được.”
Đường Nhạn Khâu ngẩng đầu, trên đồ họa 3D xuất hiện một bao đựng tên bằng gỗ thô, bao có một nắp đậy, hình như để giảm bớt sức nặng nên chất liệu rất mỏng, chỉ dày bằng ngón tay út. Trên bao có khắc hoa văn thanh lịch mạnh mẽ, không gian trong bao được chia thành 2:1:1, một nửa lớn nhất kia tất nhiên là dùng để đặt loại tên nhỏ nhẹ, hai phần còn lại để tên hình đại bác và tên shotgun tẩm độc.
Trang Nghiêu giải thích: “Phần gỗ ngoài của bao đựng tên, lúc thiết kế vốn định dùng titanium, nhưng nó lại không phù hợp với thẩm mỹ của tôi, bao bằng gỗ thô thích hợp với Đường Nhạn Khâu hơn. Có điều loại gỗ này rất mỏng, không thể đựng nặng, cho nên cần Tùng Hạ thay đổi mật độ gỗ, chuyện này đối với anh ta mà nói thì rất đơn giản. Bao này có thể chứa 150 mũi tên, đủ để ứng phó với phần lớn trận chiến.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Cám ơn.” Nhìn thấy trang bị mạnh mẽ như vậy, hắn phát hiện mình vẫn thấy vui vẻ nhiều hơn là do dự.
Trang Nghiêu lại đổi một đồ họa khác, lúc này, trên màn hình 3D xuất hiện một thứ rất kỳ quái, đó là một cục kim loại màu trắng bạc hình trụ, dài khoảng 20 cm, rỗng, đường kính bên trong cỡ cánh tay người, dày chừng 5 cm, thoạt nhìn nó giống như một ống kim loại rất dày rất thô, nét mặt mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Trang Nghiêu cười nói: “Không đoán được đây là cái gì phải không?”
Thành Thiên Bích nói: “Chẳng lẽ là… đại bác không khí [184]?”
[184] Đại bác không khí:
2120250db2ppyjpkekg4p2Trang Nghiêu cười đắc ý: “Không sai, chính là đại bác không khí thiết kế cho anh, cũng chính là đại bác gió, có điều khẩu đại bác gió này chỉ có bộ phận ống đại bác vì tự anh có thể tạo ra sức gió nên anh chỉ cần gắn hai khẩu đại bác này trên tay, sau khi tạo ra sức gió, quỹ đạo bên trong khẩu đại bác này có thể giúp anh nhanh chóng nén sức gió, hình thành viên đạn có lực sát thương rất lớn. Nếu trong một lần anh đưa vào 5kg sức gió, cường độ pháo nổ tương đương với nổ 10 quả pháo 10kg. Nhưng anh phải chú ý, trong một lần anh không thể đưa vào sức gió vượt quá 20kg, nếu không ống pháo vì không thể chịu đựng sức gió mà sẽ nổ tung. Hơn nữa sau khi sử dụng hai khẩu đại bác này đến lần thứ mười đến mười lăm, ống pháo sẽ nóng lên, lúc này anh tuyệt đối không được dùng tiếp, nhất định phải đợi nó hồi phục, nếu không cũng có nguy cơ nó sẽ nổ.”
Thổ phách thôn hoa chân ái liên minhThành Thiên Bích khen ngợi từ đáy lòng: “Đồ tốt.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Có chút nguy hiểm.”
“Chỉ cần thao tác thỏa đáng thì không sao, chúng tôi đã liên tục thí nghiệm hơn sáu trăm lần trong phòng thí nghiệm, 20kg và 15 lần đều là số liệu an toàn, để phòng ngừa ngộ nhỡ nên tuyệt đối đừng vượt quá số liệu an toàn này. Đại bác gió chỉ để phụ trợ, khả năng của bản thân anh có giá trị hơn. Tôi làm cho anh bốn khẩu, anh có thể thay đổi luân phiên. Có điều thứ này không nhẹ, sẽ hơi ảnh hưởng đến hành động một chút.”
Liễu Phong Vũ không nhịn được nói: “Tôi thì sao? Cậu chuẩn bị vũ khí gì cho tôi?”
Trang Nghiêu nói: “Vũ khí của anh khó thiết kế nhất vì kỹ năng tấn công của anh có liên quan đến hai thứ không dễ khống chế là chất lỏng và không khí do chúng có thể di động bất cứ lúc nào, nghĩ tới nghĩ lui, tôi thiết kế cái này cho anh.”
Nó đổi đồ họa, trên màn hình 3D xuất hiện một… món đồ quái dị như là tổ hợp của vòi hoa sen và súng bắn nước. Dưới khẩu súng bắn treo một cái túi căng dầy, trông vừa khó coi lại vừa buồn cười.
Liễu Phong Vũ vừa thấy đã phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó mi cố ý đấy phải không, thiết kế cái gì khó coi quá vậy, có xứng với mỹ mạo của đây không?”
Trang Nghiêu nói: “Có thể do anh mua quá nhiều đồ vô dụng, tiêu hao kinh phí nghiên cứu của tôi, cho nên tôi không có tiền khiến nó bắt mắt hơn.”
Liễu Phong Vũ xoa tay, sải bước đến muốn đánh nó.
Trang Nghiêu bình tĩnh đứng lui xuống phía sau Tùng Hạ, giải thích: “Anh đừng coi thường thứ này, tuy hơi khó coi một chút nhưng đầu phun của nó đã được trải qua thiết kế tinh vi. Dịch tiêu hóa của anh hoàn toàn có thể biến thành viên đạn rồi bắn ra, nhưng dưới tình hình không có ngoại lực trợ giúp, anh chỉ có thể tấn công trong phạm vi gần, điều đó quả thật là lãng phí sức tấn công của dịch tiêu hóa. Toàn bộ khẩu súng bắn nước này được làm bằng titanium tiên tiến nhất, hoàn toàn chống phân huỷ, hơn nữa khẩu súng có thể điều chỉnh góc độ, tốc độ và tầm bắn. Góc độ lớn nhất là 120 độ, tốc độ bắn nhanh nhất là 32m/s, tầm bắn lớn nhất là 300 mét, tổng cộng có 20 phát bắn lan, ba loại hình thức phát ra, túi nước có thể một lần tích trữ 2kg dịch tiêu hóa, chỗ này có một cái miệng có thể tiện lợi cho anh bổ sung bất cứ lúc nào. Bây giờ anh còn ghét bỏ nó không? Loại titanium này khá quý, đủ cho anh mua quần áo cả đời.”
7d5b278ejw1ee557s79kej21kw2asb29Liễu Phong Vũ cắn răng, vẻ mặt phức tạp nhìn khẩu súng bắn nước kia, không biết nói gì cho phải. Tuy rằng công năng nghe có vẻ bá đạo, có thể tăng sức chiến đấu cho hắn lên nhiều, nhưng cái đồ chơi này quả là xấu tệ, hắn không thể tưởng tượng con người anh tuấn như hắn lại cầm vòi sen bắn nước sẽ trông như thế nào, ngẫm đến đã khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
Trong mắt Trang Nghiêu chợt lóe lên vẻ trêu chọc, chuẩn bị vụng trộm trang bị thêm một túi nước nữa khiến khẩu súng này trở nên càng khó coi, hơn nữa trước khi thiết kế xong thành phẩm thì sẽ không nói cho Liễu Phong Vũ.
Tùng Hạ thèm thuồng đôi mắt nhìn Trang Nghiêu: “Tiểu Trang Nghiêu, tôi thì sao? Tôi đâu?”
Trang Nghiêu cười khẽ nhìn cậu: “Anh ấy à…”
Fi:
– Về chú thích [184], mình để minh họa ấy vì chắc ai cũng hiểu vũ khí trong truyện lấy ý tưởng từ đâu.
– Thật ra minh họa những vũ khí nào đã được post, giờ mình post lại cho mọi người dễ tưởng tượng.
– Hờ hờ, thật ra minh họa vũ khí của Liễu ca không đúng lắm, theo như trong truyện thì nó giống một khẩu súng có đầu là vòi hoa sen, dưới treo hai cái túi đựng dịch hai bên trông như cái JJ cơ, súng trong minh họa vẫn còn đẹp chán khụ khụ.
– Từ chương này đến 4, 5 chương nữa sẽ post chậm hơn một tí do toàn những chương dài vô cùng mà nhiều từ ngữ chuyên môn của… khoa học viễn tưởng kết hợp tu chân viễn tưởng, tra cứu cũng mệt mà lắm lúc đọc xong còn chả biết mình đang đọc gì cơ, nên mọi người thông cảm nhé.
– Thay đổi không khí phát, bonus cho mọi người tranh minh họa bộ 6 của chúng ta, khụ khụ, người ta nói đàn ông sinh ra là để mặc suit đúng là không sai chút nào hết à. ヽ(;;)ノ Bấm vào zoom lên ngắm cho sướng, tận 2048 x 1075 cơ XD.
Kỷ Cambri trở lại
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa