Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 136
Tùng Chấn Trung nói: “Tình hình ở Bắc Kinh do chúng tôi phụ trách kiểm soát, nhiệm vụ của mọi người là đánh hạ tháp Đại Nhạn, tiêu diệt ổ sâu này, như vậy mới có thể giải quyết tận gốc vấn đề.”
Mọi người trong lòng cả kinh, đôi mắt có con ngươi màu vàng khiến người ta sợ hãi trong video nay lại hòa vào làm một với đôi mắt của đứa trẻ này. Họ trơ mắt nhìn làn da trắng nõn của nó trong nháy mắt xuất hiện những vết nứt chằng chịt!
Đường Nhạn Khâu lao mạnh về phía Tiểu Vương.
Thân thể vốn cao tầm một mét của thằng bé vỡ vụn trong phút chốc, vô số con sâu màu đen lồm ngồm rã ra từ trong thân thể kia, ập về phía người đứng gần chúng nhất là Tiểu Vương.
Tiểu Vương còn chưa kịp quay đầu, Đường Nhạn Khâu đã mở đôi cánh lớn, bắt được gã, nhấc gã lên không trung, chỉ có vài con sâu là bò được lên chân gã. Tiểu Vương cúi đầu nhìn lớp sâu ngùn ngụt dưới đất, sợ tới mức trắng bệch cả mặt, ra sức đá đá chân, muốn hất đám sâu bám vào chân mình xuống.
Đường Nhạn Khâu xoay người ném Tiểu Vương lên trên lưng A Bố, rút ra một mũi tên, cọ vào đá đánh lửa trên cánh tay, mũi tên mang theo ngọn lửa hừng hực bắn về phía đàn sâu.
Liễu Phong Vũ lớn tiếng chửi một câu, lao tới rất nhanh, cánh tay phải thon dài trong nháy mắt biến thành đóa hoa đỏ tươi khổng lồ, nện mạnh xuống nền đất.
Đặng Tiêu lập tức biến thân, xốc Tùng Hạ và Trang Nghiêu lên, chạy đến phía A Bố.
Trang Nghiêu hô: “Chúng muốn tiến vào viện khoa học!”
Cùng lúc đó, Tiểu Vương móc ra một thiết bị cảnh báo trên người, ấn mạnh vào nút cảnh báo, dưới mái hiên chung quanh họ lập tức có đèn đỏ sáng lên, phát ra tiếng kêu chói tai.
Thành Thiên Bích tạo một luồng gió xoáy cuốn tất cả những con sâu có ý đồ chui vào trong nhà vào trong gió lốc, vô số con bị xé thành thịt nát màu vàng sẫm trong gió lốc xoay tròn tốc độ cao.
A Bố và Tráng Tráng kêu sủa inh ỏi với đống sâu này, nhất là Tráng Tráng, không biết vì sao mà nó cứ đứng tại chỗ sủa tới sủa lui, cuống đến độ đỏ cả mắt.
Không quá mười giây sau, bảo vệ được vũ trang hạng nặng chạy ra từ trong tòa nhà, khi nhìn thấy sâu bò đầy đất, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra. Bọn họ cầm súng tự động và lá chắn bảo vệ, cũng không thích hợp để đối phó với số sâu vừa nhỏ lại vừa nhiều thế này.
Thành Thiên Bích hô: “Đi lấy súng bắn nước! Đừng để sâu chui vào bên trong!”
Lực tấn công của đàn sâu này tuy không mạnh nhưng số lượng thật sự quá nhiều, hơn nữa có thể chui vào bất cứ chỗ nào. Hơn mười cảnh vệ đứng chắn ở cửa ra sức ngăn cản sâu tiến vào trong tòa nhà của viện khoa học.
Chỉ chốc lát sau, có người cầm súng bắn nước đi ra, phun bắn vào số sâu dưới đất.
Lực tấn công của súng bắn nước phát huy tác dụng, xả nước đẩy tất cả số sâu kia vào trong sân.
Đàn sâu nhanh chóng tập trung lại, lùi về phía cửa lớn bên ngoài như thủy triều.
Tráng Tráng sủa lớn, cuối cùng chạy theo đám sâu kia ra khỏi cửa.
Nhóm Thành Thiên Bích đều chạy ra ngoài cửa hòng đuổi theo, chỉ thấy Tráng Tráng đã chạy đi rất xa, trên người nó có một đứa trẻ đang ngồi, đứa trẻ kia tứ chi không trọn vẹn, thoạt nhìn hết sức đáng sợ. Mà chuyện đáng sợ nhất là tại các vị trí tứ chi không trọn vẹn đang lúc nhúc đống sâu màu đen, chúng đang chữa trị tứ chi bị hao tổn của nó. Mái tóc thằng bé ướt sũng, xoay người lại lạnh lùng nhìn họ, đôi mắt màu vàng sáng làm cho người ta sợ hãi.
“A Bố!” Thành Thiên Bích hét lớn.
Đường Nhạn Khâu đã giang cánh đuổi theo.
A Bố cũng lao ra, mấy người tóm lấy đuôi nhảy lên người nó, A Bố nhanh chóng đuổi theo hướng chạy của Tráng Tráng.
Mấy người thở hổn hển, nhìn chằm chằm một điểm trắng phương xa, ai nấy đều có sắc mặt nặng nề.
Sau một lúc lâu, Tiểu Vương mới run rẩy mở miệng: “Đó là… cái gì vậy?”
Tùng Hạ cứng người nói: “Sâu, sâu trong tháp Đại Nhạn ở Tây An.”
Tiểu Vương nằm sấp trên người A Bố, không dám có chút cử động nhỏ nào, giọng đặc sệt: “Thật ra tôi… thật sự sợ độ cao…”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ đầu gã: “Nhắm mắt lại, nắm chặt.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Không ngờ chúng ta còn chưa đi tìm mà chúng đã tìm tới tận cửa rồi.”
Liễu Phong Vũ: “Xem ra số sâu này đã phá được trói buộc của tháp Đại Nhạn?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, nếu thật sự như vậy, vì sao chúng ta lại không nhận được tin tức đến từ Tây An? Vì giám sát chiều hướng của tháp Đại Nhạn mà mạng lưới thông tin của Tây An đã được sửa chữa, nếu bên kia có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngay lập tức Bắc Kinh có thể biết được.”
“Như vậy, khả năng lớn nhất có thể là đám sâu này dùng con người mà chúng dị chủng đến đây để dò xét tình hình chúng ta?”
Thành Thiên Bích nhìn về phía trước, trầm trọng nói: “Số sâu này muốn dị chủng ai là có thể dị chủng được ư?”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, cảm giác sợ hãi khổng lồ khuếch tán trong lòng họ.
Thằng bé kia, khi họ gặp nó vài ngày trước thì nó vẫn là một con người bình thường. Nếu tiếp tục suy luận, nguyên nhân mà đàn sâu lựa chọn nó có lẽ chính vì nó và họ đã một lần tình cờ gặp nhau, nó có thể giúp đàn sâu này có cơ hội tiến vào viện khoa học mà không bị một ai nghi ngờ. Bây giờ có ít nhất hai chuyện là có thể khẳng định: Thứ nhất, đàn sâu này có thể lựa chọn mục tiêu để tiến hành dị chủng thứ hai, đàn sâu này có trí tuệ.
Trí tuệ của chúng chắc hẳn đến từ con người bị chúng dị chủng. Chỗ đáng sợ nhất của chúng chính là có thể giữ lại trí tuệ của con người, lại tước đoạt đi ý thức bản thân của họ, khiến họ biến thành con rối của chúng. Đây là năng lực khủng bố nhường nào!
Bắc Kinh có nhiều người như vậy, nếu chúng có thể tùy tiện dị chủng, như vậy mỗi người bên cạnh đều có thể là quái vật mà thân thể có thể hóa thành vô số sâu bọ!
Đối mặt với loại địch này, lần đầu tiên Tùng Hạ có cảm giác bất lực không thể chiến thắng. Số lượng khổng lồ, lợi dụng tất cả, có thể tùy ý dị chủng, cướp đoạt ý thức chính chủ lại giữ được trí tuệ để sử dụng cho mình, thậm chí có thể chữa trị tứ chi tổn hại!
Trang Nghiêu hạ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ thì chúng đã tìm tới cửa.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Nghiên cứu về số sâu này đã có tiến triển gì chưa?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Gần đây tôi bận quá nhiều chuyện, còn chưa nghiên cứu tiếp.”
Tráng Tráng chạy rất nhanh, tốc độ của loài chó nhanh hơn mèo, huống chi thể tích và phụ trọng của nó đều nhỏ hơn A Bố, chạy một lát thì đã bỏ cách họ ở tít đằng sau.
Trang Nghiêu nói: “Đừng đuổi theo nữa, không đuổi kịp đâu, về thôi.”
Đặng Tiêu kêu lên: “Đường ca, đừng đuổi theo nữa.”
Đường Nhạn Khâu bay ở phía trước nghe vậy thì dừng lại, không cam lòng nhìn thoáng qua điểm trắng phía trước rồi mới xoay người bay ngược lại.
A Bố chở họ trở về.
Dọc theo đường đi, Trang Nghiêu không nói một lời, vẫn cúi đầu trầm tư chuyện gì đó. Lúc này, tâm trạng của ai cũng hết sức nặng nề, cuộc sống bình yên vui vẻ của họ mới không đến một tháng thì sự uy hiếp đã dồn đến tận cửa, cho dù họ biết sự yên ổn hiện tại chẳng thể duy trì được bao lâu, nhưng không ngờ nó lại sớm chấm dứt như vậy.
Sau khi trở về viện khoa học, có rất nhiều người đang thanh lý xác sâu ở sân trước, còn bắt được không ít sâu còn sống. Hiện tại số sâu đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đều được lấy từ trên người Diêu Tiềm Giang, toàn bộ đều là ấu trùng. Đây là lần đầu tiên họ bắt được sâu lớn, phương thức nuôi nấng nhất định không giống với số sâu cũ trong phòng thí nghiệm. Con nào con nấy đều to mọng mượt mà, thể tích cỡ quả hạch đào, có điều dẹt hơn quả hạch đào rất nhiều.
Viện khoa học bị giới nghiêm, cho dù là khu vực bên ngoài cũng không cho mọi người tùy ý tham quan nữa.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đều đi tới hiện trường, hai người đều mang sắc mặt nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó.
Nhìn thấy A Bố trở về, Tùng Chấn Trung ngẩng đầu: “Mọi người không sao chứ?”
Tùng Hạ nói: “Không sao ạ.”
Bọn họ lần lượt trượt từ trên người A Bố xuống, Tùng Chấn Trung nhìn thấy mọi người đều lành lặn không bị tổn hao gì mới thở phào một hơi: “Theo tôi vào trong đi.”
Đoàn người đi vào bên trong phòng thí nghiệm khu 3, Tùng Chấn Trung lấy một đĩa Petri [165], bên trong có một ấu trùng.
[165] Đĩa Petri: Một loại đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo dạng hình trụ có nắp đậy được các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ. Để tránh những vấn đề do sự lây nhiễm chéo giữa các lần thí nghiệm gây ra, người ta sử dụng đĩa Petri bằng chất dẻo chỉ dùng một lần.
Szalkapetriego
Tùng Chấn Trung dùng nhíp nhẹ nhàng gắp ấu trùng lên, đặt tới trước mắt họ: “Loại sâu này không thuộc về bất cứ loại côn trùng nào có trong ghi chép của chúng tôi, có lẽ trước kia chúng tôi không phát hiện ra, cũng có lẽ do chúng đã hoàn toàn biến thái. Nhưng khả năng lớn nhất là đây là một loại sinh vật mới. Có điều dựa theo cấu trúc vật lý quy nạp, chúng thuộc về ngành động vật thân mềm, lớp chân bụng [166], khoa ốc sên. Mọi người xem, nó có chừng mười sáu cặp chân vô cùng nhỏ bé được giấu trong thân thể mập mạp, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy, những chiếc chân nhỏ như vậy lại có thể điều khiển một thân thể khổng lồ, hơn nữa tốc độ bò sát cũng không tính là chậm. Nếu nhìn từ góc độ kiến trúc cơ học để ví dụ, nó giống như mười sáu cây cột nâng đỡ Kim tự tháp Kheops, là sinh mệnh kỳ diệu đến nhường nào.”
[166] Lớp chân bụng: Một lớp động vật thuộc ngành Thân mềm, bao gồm tất cả các loại ốc với mọi kích cỡ từ nhỏ đến khá lớn. Trong lớp này có số lượng lớn ốc biển, ốc nước ngọt và ốc sống trên cạn.
Mọi người nhìn kỹ phần bụng của con ấu trùng, quả thật có rất nhiều cái chân màu đen rất nhỏ, to cỡ sợi tóc con người, hơn nữa rất ngắn, còn có thể thụt vào trong thịt mỡ, chẳng trách họ vẫn tưởng rằng loại sâu này không có chân. Ánh sáng tối đen ở tháp Đại Nhạn dĩ nhiên đã tạo thành chướng ngại vật cho thị giác của họ, nhưng độ nhỏ bé của số chân này quả thật cũng không dễ để bị phát hiện.
Tùng Chấn Trung lại nói tiếp: “Loại sâu này có thể hút máu, tạm thời không phát hiện ra độc tố nhưng khi hút, chúng tiết ra một loại thuốc tê thần kinh khiến nạn nhân không có cảm giác đau. Nếu trong tình huống số lượng ít, chúng sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn, nhưng với số lượng nhiều, chúng có thể dễ dàng hút khô máu trong người. Tổng thể mà nói, tốc độ của loại sâu này không đuổi kịp con người, nếu số lượng ít thì cũng không cấu thành nguy hiểm quá lớn, chỉ cần có tâm tránh né thì cũng không đáng sợ. Nhưng bây giờ không phải như vậy, loại sâu này đã tiến hóa ra khả năng đáng sợ nhất, khống chế con người.”
Trong đầu Tùng Hạ hiện ra cảnh thân thể thằng bé kia trong nháy mắt vỡ vụn thành vô số sâu bọ, cả người nổi da gà, cảnh tượng kia thật sự rất rung động, rất đáng sợ, giống như… giống như thằng bé kia dùng sâu đắp nặn mà thành, vừa có thể phân tán, cũng có thể tập hợp lại. Hơn nữa, số sâu mà họ giết chính là một bộ phận trong tứ chi của thằng bé ấy, sau khi sâu tập hợp lại thì còn có thể tiến hành chữa trị…
Loại sinh vật biến thái này, lúc trước họ thật sự đã không chút kiêng nể xông vào hang ổ của chúng như vậy sao? Nghĩ lại sự lỗ mãng lúc đó, Tùng Hạ có cảm giác nghĩ đến mà sợ.
Thành Thiên Bích nói: “Đứa bé kia mấy ngày trước chúng tôi mới gặp, lúc đó nó không có dao động năng lượng, hiển nhiên là mới bị dị chủng vài ngày trước. Chuyện đó chứng minh đã có con người bị sâu dị chủng trà trộn vào Bắc Kinh.”
Tùng Chấn Trung nói: “Tôi đã phái người đi điều tra con chó Samoyed kia, nó là mục tiêu rất lớn, không khó tìm Đồng thời, tôi sẽ lùng bắt ai có dáng vẻ khả nghi trong phạm vi toàn thành. Trong số ba người đã bị dị chủng tại tháp Đại Nhạn thì có hai người thuộc quận Cửu Giang, một người thuộc tập đoàn quân 46, chúng tôi đều có tư liệu của họ, cũng có thể tìm được thân thích của họ, có lẽ có thể thông qua những manh mối này để tập trung vào họ, nếu… họ đã trở về.
Trang Nghiêu nói: “Bên phía Tây An có tin tức gì không?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Chúng tôi đã liên hệ, tháp Đại Nhạn không có chuyện gì khác thường nhưng trong thành phố càng ngày càng có nhiều người biến mất, có cả dị nhân và người thường, hơn nữa lần xuất hiện cuối cùng của những người đó đều cách tháp Đại Nhạn không xa. Hiện giờ đã không còn ai dám tới gần tháp Đại Nhạn, chỉ sợ đám sâu này đang chế tạo ‘con rối’ số lượng nhiều cho mình.”
Đặng Tiêu nhíu mày: “Kinh quá.”
Tùng Hạ thở dài: “Thật là đáng sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc chúng muốn chế tạo ra bao nhiêu con rối?”
Trang Nghiêu nói: “Theo tôi đoán, đám sâu này không thể rời khỏi tháp Đại Nhạn, nhưng sau khi núp mình trong cơ thể những người bị chúng dị chủng, chúng có thể rời khỏi đó, thậm chí có thể chạy đến nơi xa như Bắc Kinh. Thông qua phương thức này, chúng bước ra thế giới bên ngoài. Không biết do bản năng mách bảo hay do sau khi dị chủng con người, chúng có trí tuệ của con người nên mới nghĩ ra phương thức ghê tởm như vậy.”
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Dù là loại nào thì chúng cũng đã đến đây, trước khi chúng khuếch tán trong diện tích lớn, nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn, không thì Bắc Kinh sẽ xong đời.”
Trang Nghiêu nói: “Trước tiên hãy tiến hành kế hoạch đến Tây An. Cho dù chúng ta có tiêu diệt bao nhiêu sâu ở Bắc Kinh thì cũng vô dụng, số sâu trong tháp Đại Nhạn mới là căn nguyên tội ác, chỉ khi lấy được miếng ngọc Con Rối kia, ngăn cản chúng tiến hóa vô hạn thì mới hoàn toàn giải quyết được nạn sâu này.”
Tùng Chấn Trung nặng nề gật đầu.
Tùng Hạ hỏi: “Chúng đến Bắc Kinh là vì ngọc Con Rối sao?”
Liễu Phong Vũ nói: “Chắc vậy, nếu không thì sẽ không lựa chọn nơi hiện thân đầu tiên chính là viện khoa học. Không ngờ đám súc sinh ấy lại cố chấp với ngọc Con Rối đến thế.”
“Kế hoạch của chúng là gì nhỉ…” Trang Nghiêu nhanh chóng sử dụng đầu óc suy nghĩ.
Đường Đinh Chi nói: “Tìm được con chó kia rồi hẵng nói, mấy ngày tiếp theo các cậu đừng ra ngoài, xem ra đám sâu này nhận ra các cậu.”
Sau khi nói chuyện xong, ngoại trừ Trang Nghiêu ở lại phòng thí nghiệm thì những người khác đều chia ra đi làm chuyện của mình.
Mấy ngày nay Tùng Hạ bắt đầu đi học. Từ nhỏ cậu đã giỏi về học tập nên học rất nhanh, trò chuyện rôm rả với vị giáo sư trẻ giảng bài cho cậu. Hai người vừa trao đổi vừa tham thảo, Tùng Hạ cũng chậm rãi hấp thu những kiến thức quan trọng vào trong đầu.
Bây giờ cậu gần như không có thời gian nhàn hạ, hận không thể một ngày có 48 tiếng cho cậu phân chia vào trong học tập, nghiên cứu ngọc cổ, tu luyện và nghỉ ngơi. Dưới tình hình thời gian hữu hạn, tu luyện cá nhân của cậu vẫn tiến triển tương đối thong thả, thời gian gần đây mất rất nhiều công sức để nghiên cứu phương pháp cải tạo vũ khí và công cụ phòng ngự thông qua năng lượng.
Thời gian đi đến Tây An đã như nước ngập đến chân, chỉ sợ sẽ tiến hành trong vòng một tuần nữa, những dụng cụ phòng ngự vật lý truyền thống có hiệu quả không lớn với đám sâu này. Khi họ tiến vào tháp Đại Nhạn, chỉ có một lớp bảo hộ kia là có thể hơi có tác dụng, nhưng nó có thể có tác dụng tới khi nào thì thật không dễ nói, ít nhất nhiều người vào trong như vậy mà chỉ có Diêu Tiềm Giang còn sống đi ra là có thể thấy uy lực hữu hạn của quần áo phòng hộ. Tùng Hạ ngâm mình trong hư ảo của ngọc cổ suốt một đêm, vùi đầu vào nghiên cứu bài viết về cách cụ thể hóa công cụ bảo hộ trong ngọc cổ, một phần nội dung “đồ bảo hộ bằng năng lượng” trong đó khiến cậu hết sức động tâm. Loại đồ bảo hộ này khác với đồ bảo hộ vật lý, có thể hình thành một màng năng lượng bên ngoài cơ thể con người, chống đỡ nhiều loại tấn công, quả thật là thứ mà họ cần nhất lúc này.
Nhưng tất cả công cụ muốn cụ thể hóa được thì đều phải chậm rãi chuyển hóa từ công cụ môi giới đến công cụ năng lượng, khả năng bây giờ của cậu cùng lắm chỉ mới đến giai đoạn sơ cấp nhất là chế tạo công cụ có môi giới – căn cứ vào công cụ hiện có rồi tiến hành gia công cải tạo. Cũng có thể nói rằng cậu vẫn chưa có khả năng biến một đống sắt vụn thành lá chắn được, nhưng cậu có thể khiến một tấm lá chắn trở nên rắn chắc hơn, tốt hơn. Cụ thể hóa công cụ năng lượng là khả năng vận dụng năng lượng đẳng cấp nhất, nhìn tình hình bây giờ mà nói, đó chính là sự khác nhau của một đứa bé mới học đi và chạy trăm mét vượt chướng ngại vật. Đừng nói cho cậu một tuần, cho dù cho cậu thời gian một năm, cậu cũng không chắc chắn.
Tùng Hạ thèm thuồng nhìn thông tin đồ bảo hộ năng lượng kia cả nửa ngày, rốt cuộc mới bất đắc dĩ từ bỏ, tập trung nghiên cứu nhiều phương pháp để cụ thể hóa và cải tạo công cụ bảo vệ vật lý hơn.
Sau khi rời khỏi hư không, cậu nghịch ngợm mã tấu trong phòng một hồi, kết hợp với kiến thức học được trong khoảng thời gian này, cậu tiến hành phân tích một lượt đối với loại chất liệu thép nhẹ của thanh mã tấu, đưa năng lượng vào trong lưỡi dao nâng cao mật độ thép, rút ngắn lại chiều dài lưỡi dao, sau đó lại căn cứ theo thói quen sử dụng của mình tiến hành cải tạo cán cầm hạt silica. Sau khi trải qua gần nửa ngày thất bại, rốt cuộc cậu đã thành công cải tạo mã tấu có bề ngoài thích hợp cho thói quen sử dụng của mình nhất.
Trải qua quá trình vô số lần thông qua năng lượng để cải tạo bề ngoài và kết cấu bên trong của vật thể, sự nắm chắc về năng lượng và sử dụng chúng của cậu cũng càng thêm thành thạo và tinh chuẩn.
Sau khi bận rộn xong, cậu đi đến sân huấn luyện ngầm dưới đất của khu 6, muốn xem thử xem những người khác đang làm gì. Không ngờ bên trong sân huấn luyện không chỉ có họ mà còn có vài Long Huyết nhân và một vài lính đánh thuê ngoại quốc, hình như họ đang thảo luận kĩ xảo chiến đấu, cùng nhau luận bàn. Tuy ngôn từ khích bác nhau mọi chỗ nhưng thoạt nhìn thì ở chung cũng coi như hòa hợp.
“Loại kĩ thuật cùi chỏ này có nguồn gốc từ những quán bar ở Nga, chỉ có ba kiểu đơn giản nhưng áp dụng trong thực chiến hết sức thực dụng, thường có thể chỉ mất một lần đã tạo thành thương tổn rất lớn cho đối thủ.”
Tùng Hạ “ơ” một tiếng, ở đây còn có phụ nữ?
Cậu nhìn theo tiếng nói phát ra, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có một người phụ nữ da trắng tóc vàng mắt xanh, mặc áo ba lỗ bó sát người và quần quân đội, bởi vì vóc dáng nhỏ xinh nên bị một người đàn ông vạm vỡ cao hai mét chặn khuất. Người phụ nữ đó đang đứng mặt đối mặt với Đặng Tiêu, chỉ vào khuỷu tay của mình.
Nhưng Tùng Hạ phát hiện tâm tư của cái thằng nhỏ Đặng Tiêu này căn bản không đặt ở học nghệ, sắc mặt cậu chàng đỏ bừng, ánh mắt thường ngắm nghía ở bộ ngực trắng nõn đầy đặn của người phụ nữ kia.
Tùng Hạ nén cười, đi đến bên người Thiện Minh, hỏi: “Ở đây sao lại có phụ nữ thế anh?”
Thiện Minh đang đấm bao cát, thuận miệng nói: “À, cô ấy là Lily, là một thành viên của ‘Du Chuẩn’, cũng là vợ Hoàng Oanh.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Cô ấy là lính đánh thuê?”
“Không tin à? Cậu có thể đi thử.”
Vừa dứt lời, Tùng Hạ liền nghe thấy Đặng Tiêu la to một tiếng, Lily dùng thân thể cao không đến 1 mét 60 khiến Đặng Tiêu một mét tám mấy ngã lộn ra ngoài.
Tùng Hạ chậc lưỡi: “Em tin rồi.”
Cậu tiếp tục đi vào bên trong, phát hiện Đường Nhạn Khâu đang huấn luyện lực cánh tay, cậu đi qua xem, máy đo đã lên đến đỉnh.
Đường Nhạn Khâu dừng lại, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt: “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi đến học dùng súng.” Tùng Hạ nhìn thang đo: “220 kg?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Làm cái này thoải mái hơn kéo cung, tôi còn cần nâng cao sức nặng, có điều không có thiết bị thích hợp.”
Tùng Hạ nói: “Cơ thịt trên cánh tay cậu nhìn thì cũng không khoa trương lắm, sao lại có sức mạnh lớn như vậy?”
“Sức mạnh cơ bắp không quyết định bởi các khối lớn nhỏ khắp cơ thể mà quyết định bởi độ co giãn và sự mềm dẻo, tổng hợp hai loại này chính là sức bật cơ bắp.” Đường Nhạn Khâu nắm thiết bị ở một bên, dùng sức kéo ra bên ngoài, cơ bắp trên cánh tay hắn trong nháy mắt phình ra thêm một nửa, thoạt nhìn hết sức kinh người.
Tùng Hạ bật ngón cái: “Lợi hại.”
Ở bên cạnh Đường Nhạn Khâu là Liễu Phong Vũ đang dùng dụng cụ trợ giúp kéo chân sau.
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, đây là lần đầu tiên em thấy anh vận động đấy.”
“Tại lúc anh vận động cậu không thấy đó thôi.”
“Đây là đang rèn luyện đùi ạ?”
“Đây là nâng mông.”
“Dạ?”
Liễu Phong Vũ lau mồ hôi: “Cậu tưởng giữ dáng dễ như vậy sao?” Hắn liếc nhìn dáng người gầy nhẳng của Tùng Hạ: “Nói với cậu cũng vô dụng.”
Tùng Hạ sờ sờ cơ ngực gầy gầy của mình, buồn bực nói: “Sau này ngày nào em cũng sẽ đến rèn luyện. Đúng rồi, sao không thấy Thiên Bích đâu hả anh?”
“Biết ngay cậu muốn tìm nó mà, đang luyện bắn ở phòng huấn luyện cách vách đó.”
“Em… em không tìm cậu ấy, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, em đến học súng ống.” Tùng Hạ gãi gãi đầu, có chút ngu ngơ, mấy ngày nay cơn tức của Liễu Phong Vũ sao lại lớn như vậy, nói ra câu nào cũng mang ý châm biếm câu đó, tuy lúc trước hắn cũng như vậy nhưng cũng không nghiêm trọng đến thế.
Chẳng lẽ… cậu nhìn Đường Nhạn Khâu, phát hiện hai người này tuy đứng cách nhau không xa nhưng không một ánh mắt trao đổi, còn giống như đang giận dỗi.
Là vì chuyện ngày đó sao? Ngày đó phản ứng của Tiểu Đường quả thật có chút kỳ quái, Liễu ca cũng thế, bình thường luôn vô tâm vô phế, cũng không giống người vì giận dỗi mà không thèm nói một câu. Hai người này làm sao vậy?
Tùng Hạ không nghĩ ra, bèn chọn cách dứt khoát đứng cách xa Liễu Phong Vũ một chút, đi đến một góc nghe giảng bài. Chỗ đó có người Trang Nghiêu đã sắp xếp, chuyên môn bổ túc kiến thức thông dụng về vũ khí cho họ, rất hữu dụng.
Tùng Hạ ở trong này hai tiếng, điện thoại nội tuyến của sân huấn luyện vang lên, Đường Đinh Chi gọi họ tập trung ở khu thí nghiệm khu 6.
Họ nhanh chóng tắm rửa, đi cùng Thiện Minh đến khu 6.
Ngoại trừ Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung, Thẩm Trường Trạch và Al Maurell của tộc Long Huyết đã chờ ở đó từ lâu.
Đường Đinh Chi nói: “Mọi người ngồi xuống đi, hôm nay sẽ thảo luận thu hoạch lùng bắt trong hai ngày qua và nhật trình đi Tây An.”
Tùng Hạ nghe thấy hai chữ Tây An, vốn tưởng rằng mình sẽ vô cùng khó chịu, nhưng có lẽ do bị kích thích quá nhiều nên giờ chỉ biết chết lặng, hết sức bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng họ sắp trở về Tây An, tiến quân đánh tháp Đại Nhạn.
Tùng Chấn Trung nói: “Con chó Samoyed tên Tráng Tráng kia, chúng tôi đã tìm được nó ở ngoại ô, chỉ thấy chó, không thấy người đâu. Chủ nhân của con chó kia là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, đứa bé kia là em trai cô ta, tên là Phi Phi. Cô ta nói em trai mình hai hôm trước đột nhiên mất tích với con chó, đến nay vẫn chưa thấy về. Tôi tự mình đi gặp, cô ta không nói dối, cô ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra với em mình. Chúng tôi lần tìm quanh những nơi phát hiện ra tung tích con chó, lấy được một vài manh mối nhỏ nhặt như dấu chân. Đầu tiên, đi cùng thằng bé Phi Phi đó còn có hai người trưởng thành, số đo giày là 41 và 43, đều là giới tính nam, chiều cao tầm từ 1 mét 77 đến 1 mét 82, cơ bản phù hợp với đặc trưng của hai người thuộc quận Cửu Giang bị dị chủng trong video. Tiếp theo, con chó kia không bị dị chủng, nó vô cùng mẫn cảm với mùi của bầy sâu, chúng ta có thể lợi dụng nó để tìm kiếm những người kia.”
“Trong hai ngày qua có xuất hiện chuyện sâu bọ hại người hay không?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Không nhận được báo cáo về phương diện này, có điều Bắc Kinh lớn như vậy, mất tích vài người căn bản không thể phát hiện.”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Có thể là chúng đang chế tạo thêm nhiều dị nhân hơn?”
Tùng Chấn Trung nói: “Tình hình ở Bắc Kinh do chúng tôi phụ trách kiểm soát, nhiệm vụ của mọi người là đánh hạ tháp Đại Nhạn, tiêu diệt ổ sâu, như vậy mới có thể giải quyết tận gốc vấn đề.”
“Giáo sư hãy nói kế hoạch đi.”
Đường Đinh Chi nói: “Căn cứ theo báo cáo của Diêu Tiềm Giang và mọi người, chúng tôi đã cải tiến trang phục bảo hộ, sau đó còn cần Tùng Hạ tiến hành cải tạo hơn nữa. Về phương diện vũ khí, lần này chúng tôi trang bị thiết bị phun lửa khí ga, ngọn lửa này rất hữu hiệu với bầy sâu, còn có bom chấn động loại nhỏ, bom khói và một ít súng ống thông thường, nhưng vì một vài người trong các cậu không dùng súng nên chúng tôi sẽ căn cứ theo nhu cầu của mỗi người để tiến hành điều chỉnh vũ khí trang thiết bị. Về phương diện sách lược…” Anh mở máy chiếu, trên tường xuất hiện bản đồ kết cấu của tháp Đại Nhạn: “Tháp Đại Nhạn tổng cộng có bảy tầng, căn cứ theo dữ liệu của chúng tôi, ngọc Con Rối ở tầng thứ ba hoặc tầng thứ tư. Mọi người phải chia làm ba nhóm, nhóm đầu tiên trực tiếp phi vào trong từ tầng bốn, đi xuống tìm kiếm, do Thẩm Trường Trạch, Al Maurell và Đường Nhạn Khâu chấp hành. Nhóm thứ hai chấn thủ ở ngoài cửa cứu viện. Nhóm thứ ba tiến vào tháp Đại Nhạn từ cửa chính, những người được lựa chọn vào hai nhóm sau còn cần bàn bạc cụ thể.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Lần này tổng cộng có bao nhiêu người đi?”
Đường Đinh Chi nói: “Sáu người các cậu, tộc Long Huyết đại khái sẽ đi mười đến mười lăm người.”
Trang Nghiêu hỏi: “Anh có đi không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Cậu đi là đủ rồi, tôi ở lại Bắc Kinh kết hợp với quận Cửu Giang đối phó với đám sâu này.”
Liễu Phong Vũ cắn răng nói: “Nói đi, lúc nào xuất phát?”
Tùng Chấn Trung nói: “Cụ thể thì phải xem lúc nào thì Tiểu Hạ mới có thể hoàn tất việc cải tạo trang phục bảo hộ, càng nhanh càng tốt.”
Tùng Hạ nói: “Cháu sẽ cố gắng hết sức. Đúng rồi, chúng cháu sẽ đi Tây An như thế nào?”
“Có phi hành khí hơi nước, tốc độ tạm được.”
Tùng Chấn Trung nhìn Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch: “Mặt khác, tôi hy vọng trong mấy ngày tiếp theo, hai cậu có thể rèn luyện phối hợp kỹ năng với nhau. Hai cậu là sức chiến đấu chủ yếu của chúng ta, có khả năng giết chết lũ sâu trong diện tích lớn nhưng hai người chưa từng phối hợp với nhau.”
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch nhìn nhau, đều không quá tin tưởng đối phương.
Thiện Minh nhíu mày: “Nghe cũng hay phết, tôi muốn xem quang cảnh gió lửa hòa quyện.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Được.”
“Khỏi phải chọn lúc, làm liền luôn đi.” Thiện Minh hếch hếch cằm nhìn Thành Thiên Bích: “Lại đây thử vài nhát với con trai tôi xem.”
Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: “Vừa lúc tôi có thời gian một tiếng, bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người ra ngoài, cho hai cậu thử phối hợp một chút.”
Mọi người cũng không nhiều lời, tất cả đều đi theo Tùng Chấn Trung ra ngoài.
Đặng Tiêu xán lại gần Thiện Minh: “Đại ca, người đẹp tóc vàng hôm nay là ai thế anh, cổ có bạn trai chưa?”
Thiện Minh liếc xéo nhìn cậu, trêu: “Nhóc con, mấy tuổi rồi?”
Đặng Tiêu cau mày: “Mười tám.”
Thiện Minh phun một lớp khói lên mặt cậu: “Lily cho dù chưa kết hôn thì cũng chướng mắt với loại con nít miệng còn hôi sữa như cậu.”
Đặng Tiêu hoảng sợ: “Cổ lấy chồng rồi?”
“Ờ, chồng cổ cậu cũng quen đó, Hoàng Oanh.”
“Hoàng Oanh!” Đặng Tiêu kêu rên một tiếng: “Á… Dựa vào cái gì, em đẹp giai hơn ảnh.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ vỗ vỗ cậu: “Tiểu Đặng, quý cô Lily không phù hợp với cậu đâu, rồi sẽ có cô bé nào đó vừa độ tuổi xuất hiện thôi.”
Đặng Tiêu bất bình: “Em nhất định phải đánh bại đại ca Hoàng Oanh.”
Trang Nghiêu trêu chọc: “Nếu không phải cậy mạnh thì ngay cả miếng da người ta anh cũng chẳng sờ vào được.”
Đặng Tiêu thẹn quá hóa giận, một tay nhấc Trang Nghiêu lên, nâng nó chạy về phía trước, Trang Nghiêu hoảng sợ hét lớn: “Khốn kiếp! Anh làm gì–”
Thủy Thiên Thừa: Sắp đánh lại cửa tháp Đại Nhạn rồi, đánh xong cửa này đến cửa cây thông khổng lồ là vừa nè
Chung quy tôi cứ cảm thấy lúc bé Long trả lời ba Thiện, phải là “Gâu” mới đúng
Mọi người trong lòng cả kinh, đôi mắt có con ngươi màu vàng khiến người ta sợ hãi trong video nay lại hòa vào làm một với đôi mắt của đứa trẻ này. Họ trơ mắt nhìn làn da trắng nõn của nó trong nháy mắt xuất hiện những vết nứt chằng chịt!
Đường Nhạn Khâu lao mạnh về phía Tiểu Vương.
Thân thể vốn cao tầm một mét của thằng bé vỡ vụn trong phút chốc, vô số con sâu màu đen lồm ngồm rã ra từ trong thân thể kia, ập về phía người đứng gần chúng nhất là Tiểu Vương.
Tiểu Vương còn chưa kịp quay đầu, Đường Nhạn Khâu đã mở đôi cánh lớn, bắt được gã, nhấc gã lên không trung, chỉ có vài con sâu là bò được lên chân gã. Tiểu Vương cúi đầu nhìn lớp sâu ngùn ngụt dưới đất, sợ tới mức trắng bệch cả mặt, ra sức đá đá chân, muốn hất đám sâu bám vào chân mình xuống.
Đường Nhạn Khâu xoay người ném Tiểu Vương lên trên lưng A Bố, rút ra một mũi tên, cọ vào đá đánh lửa trên cánh tay, mũi tên mang theo ngọn lửa hừng hực bắn về phía đàn sâu.
Liễu Phong Vũ lớn tiếng chửi một câu, lao tới rất nhanh, cánh tay phải thon dài trong nháy mắt biến thành đóa hoa đỏ tươi khổng lồ, nện mạnh xuống nền đất.
Đặng Tiêu lập tức biến thân, xốc Tùng Hạ và Trang Nghiêu lên, chạy đến phía A Bố.
Trang Nghiêu hô: “Chúng muốn tiến vào viện khoa học!”
Cùng lúc đó, Tiểu Vương móc ra một thiết bị cảnh báo trên người, ấn mạnh vào nút cảnh báo, dưới mái hiên chung quanh họ lập tức có đèn đỏ sáng lên, phát ra tiếng kêu chói tai.
Thành Thiên Bích tạo một luồng gió xoáy cuốn tất cả những con sâu có ý đồ chui vào trong nhà vào trong gió lốc, vô số con bị xé thành thịt nát màu vàng sẫm trong gió lốc xoay tròn tốc độ cao.
A Bố và Tráng Tráng kêu sủa inh ỏi với đống sâu này, nhất là Tráng Tráng, không biết vì sao mà nó cứ đứng tại chỗ sủa tới sủa lui, cuống đến độ đỏ cả mắt.
Không quá mười giây sau, bảo vệ được vũ trang hạng nặng chạy ra từ trong tòa nhà, khi nhìn thấy sâu bò đầy đất, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra. Bọn họ cầm súng tự động và lá chắn bảo vệ, cũng không thích hợp để đối phó với số sâu vừa nhỏ lại vừa nhiều thế này.
Thành Thiên Bích hô: “Đi lấy súng bắn nước! Đừng để sâu chui vào bên trong!”
Lực tấn công của đàn sâu này tuy không mạnh nhưng số lượng thật sự quá nhiều, hơn nữa có thể chui vào bất cứ chỗ nào. Hơn mười cảnh vệ đứng chắn ở cửa ra sức ngăn cản sâu tiến vào trong tòa nhà của viện khoa học.
Chỉ chốc lát sau, có người cầm súng bắn nước đi ra, phun bắn vào số sâu dưới đất.
Lực tấn công của súng bắn nước phát huy tác dụng, xả nước đẩy tất cả số sâu kia vào trong sân.
Đàn sâu nhanh chóng tập trung lại, lùi về phía cửa lớn bên ngoài như thủy triều.
Tráng Tráng sủa lớn, cuối cùng chạy theo đám sâu kia ra khỏi cửa.
Nhóm Thành Thiên Bích đều chạy ra ngoài cửa hòng đuổi theo, chỉ thấy Tráng Tráng đã chạy đi rất xa, trên người nó có một đứa trẻ đang ngồi, đứa trẻ kia tứ chi không trọn vẹn, thoạt nhìn hết sức đáng sợ. Mà chuyện đáng sợ nhất là tại các vị trí tứ chi không trọn vẹn đang lúc nhúc đống sâu màu đen, chúng đang chữa trị tứ chi bị hao tổn của nó. Mái tóc thằng bé ướt sũng, xoay người lại lạnh lùng nhìn họ, đôi mắt màu vàng sáng làm cho người ta sợ hãi.
“A Bố!” Thành Thiên Bích hét lớn.
Đường Nhạn Khâu đã giang cánh đuổi theo.
A Bố cũng lao ra, mấy người tóm lấy đuôi nhảy lên người nó, A Bố nhanh chóng đuổi theo hướng chạy của Tráng Tráng.
Mấy người thở hổn hển, nhìn chằm chằm một điểm trắng phương xa, ai nấy đều có sắc mặt nặng nề.
Sau một lúc lâu, Tiểu Vương mới run rẩy mở miệng: “Đó là… cái gì vậy?”
Tùng Hạ cứng người nói: “Sâu, sâu trong tháp Đại Nhạn ở Tây An.”
Tiểu Vương nằm sấp trên người A Bố, không dám có chút cử động nhỏ nào, giọng đặc sệt: “Thật ra tôi… thật sự sợ độ cao…”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ đầu gã: “Nhắm mắt lại, nắm chặt.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Không ngờ chúng ta còn chưa đi tìm mà chúng đã tìm tới tận cửa rồi.”
Liễu Phong Vũ: “Xem ra số sâu này đã phá được trói buộc của tháp Đại Nhạn?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không, nếu thật sự như vậy, vì sao chúng ta lại không nhận được tin tức đến từ Tây An? Vì giám sát chiều hướng của tháp Đại Nhạn mà mạng lưới thông tin của Tây An đã được sửa chữa, nếu bên kia có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngay lập tức Bắc Kinh có thể biết được.”
“Như vậy, khả năng lớn nhất có thể là đám sâu này dùng con người mà chúng dị chủng đến đây để dò xét tình hình chúng ta?”
Thành Thiên Bích nhìn về phía trước, trầm trọng nói: “Số sâu này muốn dị chủng ai là có thể dị chủng được ư?”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, cảm giác sợ hãi khổng lồ khuếch tán trong lòng họ.
Thằng bé kia, khi họ gặp nó vài ngày trước thì nó vẫn là một con người bình thường. Nếu tiếp tục suy luận, nguyên nhân mà đàn sâu lựa chọn nó có lẽ chính vì nó và họ đã một lần tình cờ gặp nhau, nó có thể giúp đàn sâu này có cơ hội tiến vào viện khoa học mà không bị một ai nghi ngờ. Bây giờ có ít nhất hai chuyện là có thể khẳng định: Thứ nhất, đàn sâu này có thể lựa chọn mục tiêu để tiến hành dị chủng thứ hai, đàn sâu này có trí tuệ.
Trí tuệ của chúng chắc hẳn đến từ con người bị chúng dị chủng. Chỗ đáng sợ nhất của chúng chính là có thể giữ lại trí tuệ của con người, lại tước đoạt đi ý thức bản thân của họ, khiến họ biến thành con rối của chúng. Đây là năng lực khủng bố nhường nào!
Bắc Kinh có nhiều người như vậy, nếu chúng có thể tùy tiện dị chủng, như vậy mỗi người bên cạnh đều có thể là quái vật mà thân thể có thể hóa thành vô số sâu bọ!
Đối mặt với loại địch này, lần đầu tiên Tùng Hạ có cảm giác bất lực không thể chiến thắng. Số lượng khổng lồ, lợi dụng tất cả, có thể tùy ý dị chủng, cướp đoạt ý thức chính chủ lại giữ được trí tuệ để sử dụng cho mình, thậm chí có thể chữa trị tứ chi tổn hại!
Trang Nghiêu hạ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ thì chúng đã tìm tới cửa.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Nghiên cứu về số sâu này đã có tiến triển gì chưa?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Gần đây tôi bận quá nhiều chuyện, còn chưa nghiên cứu tiếp.”
Tráng Tráng chạy rất nhanh, tốc độ của loài chó nhanh hơn mèo, huống chi thể tích và phụ trọng của nó đều nhỏ hơn A Bố, chạy một lát thì đã bỏ cách họ ở tít đằng sau.
Trang Nghiêu nói: “Đừng đuổi theo nữa, không đuổi kịp đâu, về thôi.”
Đặng Tiêu kêu lên: “Đường ca, đừng đuổi theo nữa.”
Đường Nhạn Khâu bay ở phía trước nghe vậy thì dừng lại, không cam lòng nhìn thoáng qua điểm trắng phía trước rồi mới xoay người bay ngược lại.
A Bố chở họ trở về.
Dọc theo đường đi, Trang Nghiêu không nói một lời, vẫn cúi đầu trầm tư chuyện gì đó. Lúc này, tâm trạng của ai cũng hết sức nặng nề, cuộc sống bình yên vui vẻ của họ mới không đến một tháng thì sự uy hiếp đã dồn đến tận cửa, cho dù họ biết sự yên ổn hiện tại chẳng thể duy trì được bao lâu, nhưng không ngờ nó lại sớm chấm dứt như vậy.
Sau khi trở về viện khoa học, có rất nhiều người đang thanh lý xác sâu ở sân trước, còn bắt được không ít sâu còn sống. Hiện tại số sâu đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm đều được lấy từ trên người Diêu Tiềm Giang, toàn bộ đều là ấu trùng. Đây là lần đầu tiên họ bắt được sâu lớn, phương thức nuôi nấng nhất định không giống với số sâu cũ trong phòng thí nghiệm. Con nào con nấy đều to mọng mượt mà, thể tích cỡ quả hạch đào, có điều dẹt hơn quả hạch đào rất nhiều.
Viện khoa học bị giới nghiêm, cho dù là khu vực bên ngoài cũng không cho mọi người tùy ý tham quan nữa.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đều đi tới hiện trường, hai người đều mang sắc mặt nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó.
Nhìn thấy A Bố trở về, Tùng Chấn Trung ngẩng đầu: “Mọi người không sao chứ?”
Tùng Hạ nói: “Không sao ạ.”
Bọn họ lần lượt trượt từ trên người A Bố xuống, Tùng Chấn Trung nhìn thấy mọi người đều lành lặn không bị tổn hao gì mới thở phào một hơi: “Theo tôi vào trong đi.”
Đoàn người đi vào bên trong phòng thí nghiệm khu 3, Tùng Chấn Trung lấy một đĩa Petri [165], bên trong có một ấu trùng.
[165] Đĩa Petri: Một loại đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo dạng hình trụ có nắp đậy được các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ. Để tránh những vấn đề do sự lây nhiễm chéo giữa các lần thí nghiệm gây ra, người ta sử dụng đĩa Petri bằng chất dẻo chỉ dùng một lần.
Szalkapetriego
Tùng Chấn Trung dùng nhíp nhẹ nhàng gắp ấu trùng lên, đặt tới trước mắt họ: “Loại sâu này không thuộc về bất cứ loại côn trùng nào có trong ghi chép của chúng tôi, có lẽ trước kia chúng tôi không phát hiện ra, cũng có lẽ do chúng đã hoàn toàn biến thái. Nhưng khả năng lớn nhất là đây là một loại sinh vật mới. Có điều dựa theo cấu trúc vật lý quy nạp, chúng thuộc về ngành động vật thân mềm, lớp chân bụng [166], khoa ốc sên. Mọi người xem, nó có chừng mười sáu cặp chân vô cùng nhỏ bé được giấu trong thân thể mập mạp, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy, những chiếc chân nhỏ như vậy lại có thể điều khiển một thân thể khổng lồ, hơn nữa tốc độ bò sát cũng không tính là chậm. Nếu nhìn từ góc độ kiến trúc cơ học để ví dụ, nó giống như mười sáu cây cột nâng đỡ Kim tự tháp Kheops, là sinh mệnh kỳ diệu đến nhường nào.”
[166] Lớp chân bụng: Một lớp động vật thuộc ngành Thân mềm, bao gồm tất cả các loại ốc với mọi kích cỡ từ nhỏ đến khá lớn. Trong lớp này có số lượng lớn ốc biển, ốc nước ngọt và ốc sống trên cạn.
Mọi người nhìn kỹ phần bụng của con ấu trùng, quả thật có rất nhiều cái chân màu đen rất nhỏ, to cỡ sợi tóc con người, hơn nữa rất ngắn, còn có thể thụt vào trong thịt mỡ, chẳng trách họ vẫn tưởng rằng loại sâu này không có chân. Ánh sáng tối đen ở tháp Đại Nhạn dĩ nhiên đã tạo thành chướng ngại vật cho thị giác của họ, nhưng độ nhỏ bé của số chân này quả thật cũng không dễ để bị phát hiện.
Tùng Chấn Trung lại nói tiếp: “Loại sâu này có thể hút máu, tạm thời không phát hiện ra độc tố nhưng khi hút, chúng tiết ra một loại thuốc tê thần kinh khiến nạn nhân không có cảm giác đau. Nếu trong tình huống số lượng ít, chúng sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn, nhưng với số lượng nhiều, chúng có thể dễ dàng hút khô máu trong người. Tổng thể mà nói, tốc độ của loại sâu này không đuổi kịp con người, nếu số lượng ít thì cũng không cấu thành nguy hiểm quá lớn, chỉ cần có tâm tránh né thì cũng không đáng sợ. Nhưng bây giờ không phải như vậy, loại sâu này đã tiến hóa ra khả năng đáng sợ nhất, khống chế con người.”
Trong đầu Tùng Hạ hiện ra cảnh thân thể thằng bé kia trong nháy mắt vỡ vụn thành vô số sâu bọ, cả người nổi da gà, cảnh tượng kia thật sự rất rung động, rất đáng sợ, giống như… giống như thằng bé kia dùng sâu đắp nặn mà thành, vừa có thể phân tán, cũng có thể tập hợp lại. Hơn nữa, số sâu mà họ giết chính là một bộ phận trong tứ chi của thằng bé ấy, sau khi sâu tập hợp lại thì còn có thể tiến hành chữa trị…
Loại sinh vật biến thái này, lúc trước họ thật sự đã không chút kiêng nể xông vào hang ổ của chúng như vậy sao? Nghĩ lại sự lỗ mãng lúc đó, Tùng Hạ có cảm giác nghĩ đến mà sợ.
Thành Thiên Bích nói: “Đứa bé kia mấy ngày trước chúng tôi mới gặp, lúc đó nó không có dao động năng lượng, hiển nhiên là mới bị dị chủng vài ngày trước. Chuyện đó chứng minh đã có con người bị sâu dị chủng trà trộn vào Bắc Kinh.”
Tùng Chấn Trung nói: “Tôi đã phái người đi điều tra con chó Samoyed kia, nó là mục tiêu rất lớn, không khó tìm Đồng thời, tôi sẽ lùng bắt ai có dáng vẻ khả nghi trong phạm vi toàn thành. Trong số ba người đã bị dị chủng tại tháp Đại Nhạn thì có hai người thuộc quận Cửu Giang, một người thuộc tập đoàn quân 46, chúng tôi đều có tư liệu của họ, cũng có thể tìm được thân thích của họ, có lẽ có thể thông qua những manh mối này để tập trung vào họ, nếu… họ đã trở về.
Trang Nghiêu nói: “Bên phía Tây An có tin tức gì không?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Chúng tôi đã liên hệ, tháp Đại Nhạn không có chuyện gì khác thường nhưng trong thành phố càng ngày càng có nhiều người biến mất, có cả dị nhân và người thường, hơn nữa lần xuất hiện cuối cùng của những người đó đều cách tháp Đại Nhạn không xa. Hiện giờ đã không còn ai dám tới gần tháp Đại Nhạn, chỉ sợ đám sâu này đang chế tạo ‘con rối’ số lượng nhiều cho mình.”
Đặng Tiêu nhíu mày: “Kinh quá.”
Tùng Hạ thở dài: “Thật là đáng sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc chúng muốn chế tạo ra bao nhiêu con rối?”
Trang Nghiêu nói: “Theo tôi đoán, đám sâu này không thể rời khỏi tháp Đại Nhạn, nhưng sau khi núp mình trong cơ thể những người bị chúng dị chủng, chúng có thể rời khỏi đó, thậm chí có thể chạy đến nơi xa như Bắc Kinh. Thông qua phương thức này, chúng bước ra thế giới bên ngoài. Không biết do bản năng mách bảo hay do sau khi dị chủng con người, chúng có trí tuệ của con người nên mới nghĩ ra phương thức ghê tởm như vậy.”
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Dù là loại nào thì chúng cũng đã đến đây, trước khi chúng khuếch tán trong diện tích lớn, nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn, không thì Bắc Kinh sẽ xong đời.”
Trang Nghiêu nói: “Trước tiên hãy tiến hành kế hoạch đến Tây An. Cho dù chúng ta có tiêu diệt bao nhiêu sâu ở Bắc Kinh thì cũng vô dụng, số sâu trong tháp Đại Nhạn mới là căn nguyên tội ác, chỉ khi lấy được miếng ngọc Con Rối kia, ngăn cản chúng tiến hóa vô hạn thì mới hoàn toàn giải quyết được nạn sâu này.”
Tùng Chấn Trung nặng nề gật đầu.
Tùng Hạ hỏi: “Chúng đến Bắc Kinh là vì ngọc Con Rối sao?”
Liễu Phong Vũ nói: “Chắc vậy, nếu không thì sẽ không lựa chọn nơi hiện thân đầu tiên chính là viện khoa học. Không ngờ đám súc sinh ấy lại cố chấp với ngọc Con Rối đến thế.”
“Kế hoạch của chúng là gì nhỉ…” Trang Nghiêu nhanh chóng sử dụng đầu óc suy nghĩ.
Đường Đinh Chi nói: “Tìm được con chó kia rồi hẵng nói, mấy ngày tiếp theo các cậu đừng ra ngoài, xem ra đám sâu này nhận ra các cậu.”
Sau khi nói chuyện xong, ngoại trừ Trang Nghiêu ở lại phòng thí nghiệm thì những người khác đều chia ra đi làm chuyện của mình.
Mấy ngày nay Tùng Hạ bắt đầu đi học. Từ nhỏ cậu đã giỏi về học tập nên học rất nhanh, trò chuyện rôm rả với vị giáo sư trẻ giảng bài cho cậu. Hai người vừa trao đổi vừa tham thảo, Tùng Hạ cũng chậm rãi hấp thu những kiến thức quan trọng vào trong đầu.
Bây giờ cậu gần như không có thời gian nhàn hạ, hận không thể một ngày có 48 tiếng cho cậu phân chia vào trong học tập, nghiên cứu ngọc cổ, tu luyện và nghỉ ngơi. Dưới tình hình thời gian hữu hạn, tu luyện cá nhân của cậu vẫn tiến triển tương đối thong thả, thời gian gần đây mất rất nhiều công sức để nghiên cứu phương pháp cải tạo vũ khí và công cụ phòng ngự thông qua năng lượng.
Thời gian đi đến Tây An đã như nước ngập đến chân, chỉ sợ sẽ tiến hành trong vòng một tuần nữa, những dụng cụ phòng ngự vật lý truyền thống có hiệu quả không lớn với đám sâu này. Khi họ tiến vào tháp Đại Nhạn, chỉ có một lớp bảo hộ kia là có thể hơi có tác dụng, nhưng nó có thể có tác dụng tới khi nào thì thật không dễ nói, ít nhất nhiều người vào trong như vậy mà chỉ có Diêu Tiềm Giang còn sống đi ra là có thể thấy uy lực hữu hạn của quần áo phòng hộ. Tùng Hạ ngâm mình trong hư ảo của ngọc cổ suốt một đêm, vùi đầu vào nghiên cứu bài viết về cách cụ thể hóa công cụ bảo hộ trong ngọc cổ, một phần nội dung “đồ bảo hộ bằng năng lượng” trong đó khiến cậu hết sức động tâm. Loại đồ bảo hộ này khác với đồ bảo hộ vật lý, có thể hình thành một màng năng lượng bên ngoài cơ thể con người, chống đỡ nhiều loại tấn công, quả thật là thứ mà họ cần nhất lúc này.
Nhưng tất cả công cụ muốn cụ thể hóa được thì đều phải chậm rãi chuyển hóa từ công cụ môi giới đến công cụ năng lượng, khả năng bây giờ của cậu cùng lắm chỉ mới đến giai đoạn sơ cấp nhất là chế tạo công cụ có môi giới – căn cứ vào công cụ hiện có rồi tiến hành gia công cải tạo. Cũng có thể nói rằng cậu vẫn chưa có khả năng biến một đống sắt vụn thành lá chắn được, nhưng cậu có thể khiến một tấm lá chắn trở nên rắn chắc hơn, tốt hơn. Cụ thể hóa công cụ năng lượng là khả năng vận dụng năng lượng đẳng cấp nhất, nhìn tình hình bây giờ mà nói, đó chính là sự khác nhau của một đứa bé mới học đi và chạy trăm mét vượt chướng ngại vật. Đừng nói cho cậu một tuần, cho dù cho cậu thời gian một năm, cậu cũng không chắc chắn.
Tùng Hạ thèm thuồng nhìn thông tin đồ bảo hộ năng lượng kia cả nửa ngày, rốt cuộc mới bất đắc dĩ từ bỏ, tập trung nghiên cứu nhiều phương pháp để cụ thể hóa và cải tạo công cụ bảo vệ vật lý hơn.
Sau khi rời khỏi hư không, cậu nghịch ngợm mã tấu trong phòng một hồi, kết hợp với kiến thức học được trong khoảng thời gian này, cậu tiến hành phân tích một lượt đối với loại chất liệu thép nhẹ của thanh mã tấu, đưa năng lượng vào trong lưỡi dao nâng cao mật độ thép, rút ngắn lại chiều dài lưỡi dao, sau đó lại căn cứ theo thói quen sử dụng của mình tiến hành cải tạo cán cầm hạt silica. Sau khi trải qua gần nửa ngày thất bại, rốt cuộc cậu đã thành công cải tạo mã tấu có bề ngoài thích hợp cho thói quen sử dụng của mình nhất.
Trải qua quá trình vô số lần thông qua năng lượng để cải tạo bề ngoài và kết cấu bên trong của vật thể, sự nắm chắc về năng lượng và sử dụng chúng của cậu cũng càng thêm thành thạo và tinh chuẩn.
Sau khi bận rộn xong, cậu đi đến sân huấn luyện ngầm dưới đất của khu 6, muốn xem thử xem những người khác đang làm gì. Không ngờ bên trong sân huấn luyện không chỉ có họ mà còn có vài Long Huyết nhân và một vài lính đánh thuê ngoại quốc, hình như họ đang thảo luận kĩ xảo chiến đấu, cùng nhau luận bàn. Tuy ngôn từ khích bác nhau mọi chỗ nhưng thoạt nhìn thì ở chung cũng coi như hòa hợp.
“Loại kĩ thuật cùi chỏ này có nguồn gốc từ những quán bar ở Nga, chỉ có ba kiểu đơn giản nhưng áp dụng trong thực chiến hết sức thực dụng, thường có thể chỉ mất một lần đã tạo thành thương tổn rất lớn cho đối thủ.”
Tùng Hạ “ơ” một tiếng, ở đây còn có phụ nữ?
Cậu nhìn theo tiếng nói phát ra, quả nhiên phát hiện cách đó không xa có một người phụ nữ da trắng tóc vàng mắt xanh, mặc áo ba lỗ bó sát người và quần quân đội, bởi vì vóc dáng nhỏ xinh nên bị một người đàn ông vạm vỡ cao hai mét chặn khuất. Người phụ nữ đó đang đứng mặt đối mặt với Đặng Tiêu, chỉ vào khuỷu tay của mình.
Nhưng Tùng Hạ phát hiện tâm tư của cái thằng nhỏ Đặng Tiêu này căn bản không đặt ở học nghệ, sắc mặt cậu chàng đỏ bừng, ánh mắt thường ngắm nghía ở bộ ngực trắng nõn đầy đặn của người phụ nữ kia.
Tùng Hạ nén cười, đi đến bên người Thiện Minh, hỏi: “Ở đây sao lại có phụ nữ thế anh?”
Thiện Minh đang đấm bao cát, thuận miệng nói: “À, cô ấy là Lily, là một thành viên của ‘Du Chuẩn’, cũng là vợ Hoàng Oanh.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Cô ấy là lính đánh thuê?”
“Không tin à? Cậu có thể đi thử.”
Vừa dứt lời, Tùng Hạ liền nghe thấy Đặng Tiêu la to một tiếng, Lily dùng thân thể cao không đến 1 mét 60 khiến Đặng Tiêu một mét tám mấy ngã lộn ra ngoài.
Tùng Hạ chậc lưỡi: “Em tin rồi.”
Cậu tiếp tục đi vào bên trong, phát hiện Đường Nhạn Khâu đang huấn luyện lực cánh tay, cậu đi qua xem, máy đo đã lên đến đỉnh.
Đường Nhạn Khâu dừng lại, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt: “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi đến học dùng súng.” Tùng Hạ nhìn thang đo: “220 kg?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Làm cái này thoải mái hơn kéo cung, tôi còn cần nâng cao sức nặng, có điều không có thiết bị thích hợp.”
Tùng Hạ nói: “Cơ thịt trên cánh tay cậu nhìn thì cũng không khoa trương lắm, sao lại có sức mạnh lớn như vậy?”
“Sức mạnh cơ bắp không quyết định bởi các khối lớn nhỏ khắp cơ thể mà quyết định bởi độ co giãn và sự mềm dẻo, tổng hợp hai loại này chính là sức bật cơ bắp.” Đường Nhạn Khâu nắm thiết bị ở một bên, dùng sức kéo ra bên ngoài, cơ bắp trên cánh tay hắn trong nháy mắt phình ra thêm một nửa, thoạt nhìn hết sức kinh người.
Tùng Hạ bật ngón cái: “Lợi hại.”
Ở bên cạnh Đường Nhạn Khâu là Liễu Phong Vũ đang dùng dụng cụ trợ giúp kéo chân sau.
Tùng Hạ cười nói: “Liễu ca, đây là lần đầu tiên em thấy anh vận động đấy.”
“Tại lúc anh vận động cậu không thấy đó thôi.”
“Đây là đang rèn luyện đùi ạ?”
“Đây là nâng mông.”
“Dạ?”
Liễu Phong Vũ lau mồ hôi: “Cậu tưởng giữ dáng dễ như vậy sao?” Hắn liếc nhìn dáng người gầy nhẳng của Tùng Hạ: “Nói với cậu cũng vô dụng.”
Tùng Hạ sờ sờ cơ ngực gầy gầy của mình, buồn bực nói: “Sau này ngày nào em cũng sẽ đến rèn luyện. Đúng rồi, sao không thấy Thiên Bích đâu hả anh?”
“Biết ngay cậu muốn tìm nó mà, đang luyện bắn ở phòng huấn luyện cách vách đó.”
“Em… em không tìm cậu ấy, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, em đến học súng ống.” Tùng Hạ gãi gãi đầu, có chút ngu ngơ, mấy ngày nay cơn tức của Liễu Phong Vũ sao lại lớn như vậy, nói ra câu nào cũng mang ý châm biếm câu đó, tuy lúc trước hắn cũng như vậy nhưng cũng không nghiêm trọng đến thế.
Chẳng lẽ… cậu nhìn Đường Nhạn Khâu, phát hiện hai người này tuy đứng cách nhau không xa nhưng không một ánh mắt trao đổi, còn giống như đang giận dỗi.
Là vì chuyện ngày đó sao? Ngày đó phản ứng của Tiểu Đường quả thật có chút kỳ quái, Liễu ca cũng thế, bình thường luôn vô tâm vô phế, cũng không giống người vì giận dỗi mà không thèm nói một câu. Hai người này làm sao vậy?
Tùng Hạ không nghĩ ra, bèn chọn cách dứt khoát đứng cách xa Liễu Phong Vũ một chút, đi đến một góc nghe giảng bài. Chỗ đó có người Trang Nghiêu đã sắp xếp, chuyên môn bổ túc kiến thức thông dụng về vũ khí cho họ, rất hữu dụng.
Tùng Hạ ở trong này hai tiếng, điện thoại nội tuyến của sân huấn luyện vang lên, Đường Đinh Chi gọi họ tập trung ở khu thí nghiệm khu 6.
Họ nhanh chóng tắm rửa, đi cùng Thiện Minh đến khu 6.
Ngoại trừ Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung, Thẩm Trường Trạch và Al Maurell của tộc Long Huyết đã chờ ở đó từ lâu.
Đường Đinh Chi nói: “Mọi người ngồi xuống đi, hôm nay sẽ thảo luận thu hoạch lùng bắt trong hai ngày qua và nhật trình đi Tây An.”
Tùng Hạ nghe thấy hai chữ Tây An, vốn tưởng rằng mình sẽ vô cùng khó chịu, nhưng có lẽ do bị kích thích quá nhiều nên giờ chỉ biết chết lặng, hết sức bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng họ sắp trở về Tây An, tiến quân đánh tháp Đại Nhạn.
Tùng Chấn Trung nói: “Con chó Samoyed tên Tráng Tráng kia, chúng tôi đã tìm được nó ở ngoại ô, chỉ thấy chó, không thấy người đâu. Chủ nhân của con chó kia là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, đứa bé kia là em trai cô ta, tên là Phi Phi. Cô ta nói em trai mình hai hôm trước đột nhiên mất tích với con chó, đến nay vẫn chưa thấy về. Tôi tự mình đi gặp, cô ta không nói dối, cô ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra với em mình. Chúng tôi lần tìm quanh những nơi phát hiện ra tung tích con chó, lấy được một vài manh mối nhỏ nhặt như dấu chân. Đầu tiên, đi cùng thằng bé Phi Phi đó còn có hai người trưởng thành, số đo giày là 41 và 43, đều là giới tính nam, chiều cao tầm từ 1 mét 77 đến 1 mét 82, cơ bản phù hợp với đặc trưng của hai người thuộc quận Cửu Giang bị dị chủng trong video. Tiếp theo, con chó kia không bị dị chủng, nó vô cùng mẫn cảm với mùi của bầy sâu, chúng ta có thể lợi dụng nó để tìm kiếm những người kia.”
“Trong hai ngày qua có xuất hiện chuyện sâu bọ hại người hay không?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Không nhận được báo cáo về phương diện này, có điều Bắc Kinh lớn như vậy, mất tích vài người căn bản không thể phát hiện.”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Có thể là chúng đang chế tạo thêm nhiều dị nhân hơn?”
Tùng Chấn Trung nói: “Tình hình ở Bắc Kinh do chúng tôi phụ trách kiểm soát, nhiệm vụ của mọi người là đánh hạ tháp Đại Nhạn, tiêu diệt ổ sâu, như vậy mới có thể giải quyết tận gốc vấn đề.”
“Giáo sư hãy nói kế hoạch đi.”
Đường Đinh Chi nói: “Căn cứ theo báo cáo của Diêu Tiềm Giang và mọi người, chúng tôi đã cải tiến trang phục bảo hộ, sau đó còn cần Tùng Hạ tiến hành cải tạo hơn nữa. Về phương diện vũ khí, lần này chúng tôi trang bị thiết bị phun lửa khí ga, ngọn lửa này rất hữu hiệu với bầy sâu, còn có bom chấn động loại nhỏ, bom khói và một ít súng ống thông thường, nhưng vì một vài người trong các cậu không dùng súng nên chúng tôi sẽ căn cứ theo nhu cầu của mỗi người để tiến hành điều chỉnh vũ khí trang thiết bị. Về phương diện sách lược…” Anh mở máy chiếu, trên tường xuất hiện bản đồ kết cấu của tháp Đại Nhạn: “Tháp Đại Nhạn tổng cộng có bảy tầng, căn cứ theo dữ liệu của chúng tôi, ngọc Con Rối ở tầng thứ ba hoặc tầng thứ tư. Mọi người phải chia làm ba nhóm, nhóm đầu tiên trực tiếp phi vào trong từ tầng bốn, đi xuống tìm kiếm, do Thẩm Trường Trạch, Al Maurell và Đường Nhạn Khâu chấp hành. Nhóm thứ hai chấn thủ ở ngoài cửa cứu viện. Nhóm thứ ba tiến vào tháp Đại Nhạn từ cửa chính, những người được lựa chọn vào hai nhóm sau còn cần bàn bạc cụ thể.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Lần này tổng cộng có bao nhiêu người đi?”
Đường Đinh Chi nói: “Sáu người các cậu, tộc Long Huyết đại khái sẽ đi mười đến mười lăm người.”
Trang Nghiêu hỏi: “Anh có đi không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Cậu đi là đủ rồi, tôi ở lại Bắc Kinh kết hợp với quận Cửu Giang đối phó với đám sâu này.”
Liễu Phong Vũ cắn răng nói: “Nói đi, lúc nào xuất phát?”
Tùng Chấn Trung nói: “Cụ thể thì phải xem lúc nào thì Tiểu Hạ mới có thể hoàn tất việc cải tạo trang phục bảo hộ, càng nhanh càng tốt.”
Tùng Hạ nói: “Cháu sẽ cố gắng hết sức. Đúng rồi, chúng cháu sẽ đi Tây An như thế nào?”
“Có phi hành khí hơi nước, tốc độ tạm được.”
Tùng Chấn Trung nhìn Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch: “Mặt khác, tôi hy vọng trong mấy ngày tiếp theo, hai cậu có thể rèn luyện phối hợp kỹ năng với nhau. Hai cậu là sức chiến đấu chủ yếu của chúng ta, có khả năng giết chết lũ sâu trong diện tích lớn nhưng hai người chưa từng phối hợp với nhau.”
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch nhìn nhau, đều không quá tin tưởng đối phương.
Thiện Minh nhíu mày: “Nghe cũng hay phết, tôi muốn xem quang cảnh gió lửa hòa quyện.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Được.”
“Khỏi phải chọn lúc, làm liền luôn đi.” Thiện Minh hếch hếch cằm nhìn Thành Thiên Bích: “Lại đây thử vài nhát với con trai tôi xem.”
Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: “Vừa lúc tôi có thời gian một tiếng, bây giờ tôi sẽ dẫn mọi người ra ngoài, cho hai cậu thử phối hợp một chút.”
Mọi người cũng không nhiều lời, tất cả đều đi theo Tùng Chấn Trung ra ngoài.
Đặng Tiêu xán lại gần Thiện Minh: “Đại ca, người đẹp tóc vàng hôm nay là ai thế anh, cổ có bạn trai chưa?”
Thiện Minh liếc xéo nhìn cậu, trêu: “Nhóc con, mấy tuổi rồi?”
Đặng Tiêu cau mày: “Mười tám.”
Thiện Minh phun một lớp khói lên mặt cậu: “Lily cho dù chưa kết hôn thì cũng chướng mắt với loại con nít miệng còn hôi sữa như cậu.”
Đặng Tiêu hoảng sợ: “Cổ lấy chồng rồi?”
“Ờ, chồng cổ cậu cũng quen đó, Hoàng Oanh.”
“Hoàng Oanh!” Đặng Tiêu kêu rên một tiếng: “Á… Dựa vào cái gì, em đẹp giai hơn ảnh.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ vỗ vỗ cậu: “Tiểu Đặng, quý cô Lily không phù hợp với cậu đâu, rồi sẽ có cô bé nào đó vừa độ tuổi xuất hiện thôi.”
Đặng Tiêu bất bình: “Em nhất định phải đánh bại đại ca Hoàng Oanh.”
Trang Nghiêu trêu chọc: “Nếu không phải cậy mạnh thì ngay cả miếng da người ta anh cũng chẳng sờ vào được.”
Đặng Tiêu thẹn quá hóa giận, một tay nhấc Trang Nghiêu lên, nâng nó chạy về phía trước, Trang Nghiêu hoảng sợ hét lớn: “Khốn kiếp! Anh làm gì–”
Thủy Thiên Thừa: Sắp đánh lại cửa tháp Đại Nhạn rồi, đánh xong cửa này đến cửa cây thông khổng lồ là vừa nè
Chung quy tôi cứ cảm thấy lúc bé Long trả lời ba Thiện, phải là “Gâu” mới đúng
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa