Kinh Thuế
Chương 18
Thường Thanh không chú ý tới tâm tình sa sút của tiểu Trì công tử, kích thích sau khi bắn tinh khiến thể xác anh ta mệt nhoài, tâm tình cũng không ngừng tốt lên, tư duy không ngừng xoay chuyển.
Chuyện tốt như vậy không thể để một mình anh ta làm, gì thì gì cũng phải kéo họ Bạch theo.
Vuốt đầu Trì Dã, Thường Thanh cân nhắc xem nên sử dụng ‘tài nguyên’ thế nào cho hiệu quả.
—
Khi anh ta đến bệnh viện đưa quyển sổ ra trước mặt Bạch Uy thì Bạch thiếu gia người ta chả thèm động mi luôn, rõ ràng y đã sớm biết rõ ẩn tình.
Chủ tịch Thường thấy ngứa răng, thằng nhãi này đúng là người nhà cán bộ, nói dối không chớp mắt. Một khoản tiền lớn gì chứ? Coi lão Thường này là kẻ ngu hả!
Chẳng chút nể mặt nói với họ Bạch: “Giờ chúng đã tìm tới cửa, cậu xem nên làm thế nào?”
Bạch Uy tỉnh rụi đánh giá Thường Thanh, trong đầu chả biết đang nảy nòi chiêu cay độc gì đây!
“Anh có cách gì không?” Bạch Uy đá quả bóng về.
“Quăng mầm tai hoạ đi chứ sao! Tôi không phải cha cậu ta, che chở cho cậu ta làm gì?”
Bạch công tử bắt đầu mím miệng, nín hồi lâu y mới phun ra mấy chữ: “Anh sẽ không làm vậy!”
Thường Thanh rất bực, dựa vào cái gì mà ta không được làm vậy! Luận về mấy chủ ý gian trá, mình cũng phải là loại đứng đầu ấy chứ. Họ Bạch này thật xem thường người ta quá!
“Như ngài đã nói, chủ tịch Thường ngài cũng là người hiểu tình yêu, tôi tin anh thật sự yêu tiểu Dã. Thêm nữa, nếu anh có dự tính khác, sẽ không đến trước mặt tôi bày trò bày kiểu.”
Lại một lần nữa, Thường Thanh khẳng định kẻ phiền nhất trong cuộc đời mình chính là Bạch Uy, cứ làm như mình là Gia Cát Lượng ý!
Anh ta cũng chả có tâm tình tán dóc, bèn nói toạc: “Trì Dã không thể ở trong nước được, cậu đã làm xong thị thực cho cậu ấy chưa?”
Bạch Uy hơi đau khổ nói: “Chưa xong.”
Thường Thanh liền nổi nóng: “Có tí chuyện mà cũng không làm xong?”
“Đáng lẽ là làm xong rồi, nhưng cấp trên có nói với lãnh sự quán là tiểu Dã liên quan tới vụ án kinh tế lớn, thành ra bị rút lại… Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Tôi có một cách, song không ổn lắm…”
Nghe xong cách của Bạch Uy, Thường Thanh liền toát mồ hôi lạnh.
“Cậu chắc chứ? Đây mịa nó không phải điện ảnh đâu đấy!”
Bạch Uy nắm chặt lấy vai anh ta: “Chỉ cần anh chịu giúp là có thể thành công!”
—
Ngày hôm sau, Bạch Uy chống gậy xuất viện, tự mình lái xe về công ty rồi lên thẳng tầng chót tìm Trì Dã.
Vài ngày không gặp, Trì Dã gầy quá là gầy, Bạch Uy thấy mà thương, nhưng lại không thể chăm sóc được cậu.
“Tiểu Dã, anh có cách để em rời khỏi đây.”
Đôi mắt to của Trì Dã rốt cuộc cũng có chút sức sống: “Thật chứ? Anh Bạch Uy, em cũng không muốn ở đây cả ngày. Em muốn rời khỏi đây ngay lập tức!”
Bạch Uy gật đầu: “Thế nhưng tiểu Dã à, sau khi em rời khỏi đây, chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài, cũng không thể liên lạc với nhau, em phải chuẩn bị tâm lý cho điều đó.”
Trong mắt Trì Dã lại bắt đầu ngấn nước. Bạch Uy không kìm lòng được muốn tới hôn cậu, nhưng Trì Dã lại đẩy mạnh y ra, vẻ mặt đầy kinh sợ, còn người thì run lẩy bẩy.
Trong lòng Bạch Uy như nghẹn lại.
Từ khi y cứu Trì Dã ra khỏi chỗ họ Thường, Trì Dã bắt đầu bài xích sự đụng chạm của đàn ông. Mới đầu, y chỉ cho rằng tiểu Dã bị hoảng sợ, vấn đề hẳn không lớn lắm. Nhưng sau này vấn đề của Trì Dã càng lúc càng nghiêm trọng, từ không cương được lúc bắt đầu phát triển đến ngay cả hôn môi, âu yếm cũng bài xích hết.
Nhìn tiểu Dã run rẩy, y chỉ có thể siết chặt tay và lùi về phía sau một bước, đồng thời mỉm cười nói: “Coi trí nhớ của anh kìa, gần đây bị cảm, suýt nữa thì lây cho em rồi.”
Bạch Uy cười xán lạn, khiến người ta có cảm giác an tâm, cho nên Trì Dã dần bình phục. Nhưng cậu không nghĩ rằng Bạch Uy chỉ đang tìm cớ, bởi vậy cậu không run nữa mà hỏi ngốc nghếch: “Anh uống thuốc chưa? Phải uống nhiều nước đó!”
Bạch thiếu gia mỉm cười: “Cố chịu thì sẽ qua thôi, không cần uống thuốc…”
—
Qua vài ngày sau, Thường Thanh dẫn theo Trì Dã, xuất hiện trên đường cái. Hai người đến quán cơm trước. Ở trong phòng, chủ tịch Thường muốn hôn Trì Dã nhưng tiểu công tử lại ra sức giãy giụa, kết quả là mặt chủ tịch Thường suýt chút nữa bị cào thành khoai tây sợi.
“Chát”, một cái tát đập mạnh lên mặt Trì Dã, khiến nhóc con lảo đảo.
Nhân viên mang đồ ăn lên cũng bị cảnh này làm sợ hãi, bèn vội vàng lui ra ngoài, ở cửa còn có mấy thực khách nhìn qua khe xem náo nhiệt.
“Má nó, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không thèm! Cái loại gì vậy? Cái thứ người ta chơi chán rồi, ta chơi ngươi là nể mặt ngươi đó! Nếu ta bỏ mặc ngươi thì ngươi còn chả bằng một tên ăn mày thối đâu. Giờ thì mịa nó cút mau cho ta! Ông chán chơi ngươi rồi!”
Trì Dã bưng mặt chạy ra khỏi phòng.
Chủ tịch Thường vẫn chưa hả giận, còn hùng hổ chửi trong phòng.
Trì Dã chạy ra khỏi quán cơm, một mình bước lảo đảo trên đường, sau đó lảo đảo đến một ngân hàng. Cậu đứng trước cửa do dự hồi lâu rồi mới đi vào trong. Đến lúc cậu đi ra thì trên tay có cầm thêm một cái két.
Lại qua một tiếng, cậu thuê một chiếc ô tô Hạ Lợi, sau đó lái xe rời khỏi nội thành.
Xe đi không nhanh không chậm, tới vùng ngoại thành thưa thớt ít dân thì sẽ phát hiện phía sau chiếc Hạ Lợi luôn có một chiếc xe thùng cũng không nhanh không chậm theo sát.
Tới cây xăng, Trì Dã xuống xe đổ xăng rồi lại vào WC. Đến lúc đi ra, vì gió quá lớn nên cậu đội mũ áo lên, và cúi đầu vào xe.
Tiếp tục đi về phía trước, chính là đường núi, đây là con đường duy nhất thông tới thành phố B. Nhà bác Trì Dã ở ngay thành phố B.
Xem ra nhóc này đã phát hiện chiếc xe thùng đi phía sau nên càng đi càng nhanh.
Chiếc xe thùng cũng bắt đầu tăng tốc.
Khi chiếc Hạ Lợi rẽ qua góc núi thì nghe có tiếng nổ “ầm”, sau đó là tiếng nước “ào ào”.
Chiếc xe thùng cũng rẽ qua, người trên xe phát hiện hàng rào bảo vệ trên đường núi đã bị đâm thủng một khoảng lớn, chiếc Hạ Lợi đã không thấy bóng dáng.
Đoạn đường này luôn là khu vực có tỷ lệ phát sinh tai nạn cao, đặc biệt là vào mùa mưa, nếu xe rơi vào dòng nước chảy xiết đưới vách núi thì người trong xe chắc sẽ bị cuốn trôi.
—
Hiện trường trục vớt hỗn loạn.
Lão nông dân xem náo nhiệt vênh mặt nói: “Đây có là gì chứ? Năm năm trước còn có một xe du lịch rơi xuống kìa, đó mới gọi là thảm…”
Chiếc xe Hạ Lợi được phá ra, không thấy người bên trong đâu, xem ra bị cuốn đi rồi.
Cảnh sát phát hiện được một két sắt trong thùng sau của chiếc xe được vớt lên, bên pháp y cũng lấy máu còn sót lại trên ghế ngồi. Sau khi giám định DNA đã chứng thực người lái xe là — Trì Dã.
Còn chiếc két sắt kia thì đã được bộ phận chuyên môn của tỉnh xách đi.
Bạch Uy với tư cách là bạn tốt của Trì Dã, đứng ở bờ sông khóc đến mức lả người,
“Tiểu Dã, em chờ nhé! Anh sẽ báo thù cho em! Thường Thanh! Tên súc sinh nhà ngươi! Ta thao tám đời nhà ngươi!”
Chuyện tốt như vậy không thể để một mình anh ta làm, gì thì gì cũng phải kéo họ Bạch theo.
Vuốt đầu Trì Dã, Thường Thanh cân nhắc xem nên sử dụng ‘tài nguyên’ thế nào cho hiệu quả.
—
Khi anh ta đến bệnh viện đưa quyển sổ ra trước mặt Bạch Uy thì Bạch thiếu gia người ta chả thèm động mi luôn, rõ ràng y đã sớm biết rõ ẩn tình.
Chủ tịch Thường thấy ngứa răng, thằng nhãi này đúng là người nhà cán bộ, nói dối không chớp mắt. Một khoản tiền lớn gì chứ? Coi lão Thường này là kẻ ngu hả!
Chẳng chút nể mặt nói với họ Bạch: “Giờ chúng đã tìm tới cửa, cậu xem nên làm thế nào?”
Bạch Uy tỉnh rụi đánh giá Thường Thanh, trong đầu chả biết đang nảy nòi chiêu cay độc gì đây!
“Anh có cách gì không?” Bạch Uy đá quả bóng về.
“Quăng mầm tai hoạ đi chứ sao! Tôi không phải cha cậu ta, che chở cho cậu ta làm gì?”
Bạch công tử bắt đầu mím miệng, nín hồi lâu y mới phun ra mấy chữ: “Anh sẽ không làm vậy!”
Thường Thanh rất bực, dựa vào cái gì mà ta không được làm vậy! Luận về mấy chủ ý gian trá, mình cũng phải là loại đứng đầu ấy chứ. Họ Bạch này thật xem thường người ta quá!
“Như ngài đã nói, chủ tịch Thường ngài cũng là người hiểu tình yêu, tôi tin anh thật sự yêu tiểu Dã. Thêm nữa, nếu anh có dự tính khác, sẽ không đến trước mặt tôi bày trò bày kiểu.”
Lại một lần nữa, Thường Thanh khẳng định kẻ phiền nhất trong cuộc đời mình chính là Bạch Uy, cứ làm như mình là Gia Cát Lượng ý!
Anh ta cũng chả có tâm tình tán dóc, bèn nói toạc: “Trì Dã không thể ở trong nước được, cậu đã làm xong thị thực cho cậu ấy chưa?”
Bạch Uy hơi đau khổ nói: “Chưa xong.”
Thường Thanh liền nổi nóng: “Có tí chuyện mà cũng không làm xong?”
“Đáng lẽ là làm xong rồi, nhưng cấp trên có nói với lãnh sự quán là tiểu Dã liên quan tới vụ án kinh tế lớn, thành ra bị rút lại… Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Tôi có một cách, song không ổn lắm…”
Nghe xong cách của Bạch Uy, Thường Thanh liền toát mồ hôi lạnh.
“Cậu chắc chứ? Đây mịa nó không phải điện ảnh đâu đấy!”
Bạch Uy nắm chặt lấy vai anh ta: “Chỉ cần anh chịu giúp là có thể thành công!”
—
Ngày hôm sau, Bạch Uy chống gậy xuất viện, tự mình lái xe về công ty rồi lên thẳng tầng chót tìm Trì Dã.
Vài ngày không gặp, Trì Dã gầy quá là gầy, Bạch Uy thấy mà thương, nhưng lại không thể chăm sóc được cậu.
“Tiểu Dã, anh có cách để em rời khỏi đây.”
Đôi mắt to của Trì Dã rốt cuộc cũng có chút sức sống: “Thật chứ? Anh Bạch Uy, em cũng không muốn ở đây cả ngày. Em muốn rời khỏi đây ngay lập tức!”
Bạch Uy gật đầu: “Thế nhưng tiểu Dã à, sau khi em rời khỏi đây, chúng ta sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài, cũng không thể liên lạc với nhau, em phải chuẩn bị tâm lý cho điều đó.”
Trong mắt Trì Dã lại bắt đầu ngấn nước. Bạch Uy không kìm lòng được muốn tới hôn cậu, nhưng Trì Dã lại đẩy mạnh y ra, vẻ mặt đầy kinh sợ, còn người thì run lẩy bẩy.
Trong lòng Bạch Uy như nghẹn lại.
Từ khi y cứu Trì Dã ra khỏi chỗ họ Thường, Trì Dã bắt đầu bài xích sự đụng chạm của đàn ông. Mới đầu, y chỉ cho rằng tiểu Dã bị hoảng sợ, vấn đề hẳn không lớn lắm. Nhưng sau này vấn đề của Trì Dã càng lúc càng nghiêm trọng, từ không cương được lúc bắt đầu phát triển đến ngay cả hôn môi, âu yếm cũng bài xích hết.
Nhìn tiểu Dã run rẩy, y chỉ có thể siết chặt tay và lùi về phía sau một bước, đồng thời mỉm cười nói: “Coi trí nhớ của anh kìa, gần đây bị cảm, suýt nữa thì lây cho em rồi.”
Bạch Uy cười xán lạn, khiến người ta có cảm giác an tâm, cho nên Trì Dã dần bình phục. Nhưng cậu không nghĩ rằng Bạch Uy chỉ đang tìm cớ, bởi vậy cậu không run nữa mà hỏi ngốc nghếch: “Anh uống thuốc chưa? Phải uống nhiều nước đó!”
Bạch thiếu gia mỉm cười: “Cố chịu thì sẽ qua thôi, không cần uống thuốc…”
—
Qua vài ngày sau, Thường Thanh dẫn theo Trì Dã, xuất hiện trên đường cái. Hai người đến quán cơm trước. Ở trong phòng, chủ tịch Thường muốn hôn Trì Dã nhưng tiểu công tử lại ra sức giãy giụa, kết quả là mặt chủ tịch Thường suýt chút nữa bị cào thành khoai tây sợi.
“Chát”, một cái tát đập mạnh lên mặt Trì Dã, khiến nhóc con lảo đảo.
Nhân viên mang đồ ăn lên cũng bị cảnh này làm sợ hãi, bèn vội vàng lui ra ngoài, ở cửa còn có mấy thực khách nhìn qua khe xem náo nhiệt.
“Má nó, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không thèm! Cái loại gì vậy? Cái thứ người ta chơi chán rồi, ta chơi ngươi là nể mặt ngươi đó! Nếu ta bỏ mặc ngươi thì ngươi còn chả bằng một tên ăn mày thối đâu. Giờ thì mịa nó cút mau cho ta! Ông chán chơi ngươi rồi!”
Trì Dã bưng mặt chạy ra khỏi phòng.
Chủ tịch Thường vẫn chưa hả giận, còn hùng hổ chửi trong phòng.
Trì Dã chạy ra khỏi quán cơm, một mình bước lảo đảo trên đường, sau đó lảo đảo đến một ngân hàng. Cậu đứng trước cửa do dự hồi lâu rồi mới đi vào trong. Đến lúc cậu đi ra thì trên tay có cầm thêm một cái két.
Lại qua một tiếng, cậu thuê một chiếc ô tô Hạ Lợi, sau đó lái xe rời khỏi nội thành.
Xe đi không nhanh không chậm, tới vùng ngoại thành thưa thớt ít dân thì sẽ phát hiện phía sau chiếc Hạ Lợi luôn có một chiếc xe thùng cũng không nhanh không chậm theo sát.
Tới cây xăng, Trì Dã xuống xe đổ xăng rồi lại vào WC. Đến lúc đi ra, vì gió quá lớn nên cậu đội mũ áo lên, và cúi đầu vào xe.
Tiếp tục đi về phía trước, chính là đường núi, đây là con đường duy nhất thông tới thành phố B. Nhà bác Trì Dã ở ngay thành phố B.
Xem ra nhóc này đã phát hiện chiếc xe thùng đi phía sau nên càng đi càng nhanh.
Chiếc xe thùng cũng bắt đầu tăng tốc.
Khi chiếc Hạ Lợi rẽ qua góc núi thì nghe có tiếng nổ “ầm”, sau đó là tiếng nước “ào ào”.
Chiếc xe thùng cũng rẽ qua, người trên xe phát hiện hàng rào bảo vệ trên đường núi đã bị đâm thủng một khoảng lớn, chiếc Hạ Lợi đã không thấy bóng dáng.
Đoạn đường này luôn là khu vực có tỷ lệ phát sinh tai nạn cao, đặc biệt là vào mùa mưa, nếu xe rơi vào dòng nước chảy xiết đưới vách núi thì người trong xe chắc sẽ bị cuốn trôi.
—
Hiện trường trục vớt hỗn loạn.
Lão nông dân xem náo nhiệt vênh mặt nói: “Đây có là gì chứ? Năm năm trước còn có một xe du lịch rơi xuống kìa, đó mới gọi là thảm…”
Chiếc xe Hạ Lợi được phá ra, không thấy người bên trong đâu, xem ra bị cuốn đi rồi.
Cảnh sát phát hiện được một két sắt trong thùng sau của chiếc xe được vớt lên, bên pháp y cũng lấy máu còn sót lại trên ghế ngồi. Sau khi giám định DNA đã chứng thực người lái xe là — Trì Dã.
Còn chiếc két sắt kia thì đã được bộ phận chuyên môn của tỉnh xách đi.
Bạch Uy với tư cách là bạn tốt của Trì Dã, đứng ở bờ sông khóc đến mức lả người,
“Tiểu Dã, em chờ nhé! Anh sẽ báo thù cho em! Thường Thanh! Tên súc sinh nhà ngươi! Ta thao tám đời nhà ngươi!”
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng