Kinh Thiên
Chương 69 Đối Chiến Hoàng Thanh Hoa
“Giờ ngươi định thế nào?” Hoàng Thanh Hoa lên tiếng hỏi Kinh Thiên đang khoanh tay trước ngực đứng nhìn mình.
“Hắn chủ động chặn đường ta gây sự, giờ ngươi lại hỏi ta muốn thế nào? Ý ngươi là sao?” Kinh Thiên cong môi cười mỉm hỏi lại.
“Đúng là hắn chặn đường tìm ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đánh hắn như vậy?” Hoàng Thanh Hoa không giỏi lý lẽ lên tiếng nói.
Nơi đây dù sao cũng là địa phận của thành Vân Long, mà Hoàng Gia là một trong bốn gia tộc lớn của thành Vân Long vẫn có cái sĩ diện, cái danh tiếng của mình.
Thiếu gia của Hoàng gia lại bị đánh bầm dập mặt mũi ngay trong địa bàn của thành Vân Long, hơn nữa lại bị một tán tu địa vị thấp kém đánh không ra hình người.
Tuy lý lẽ không đúng nhưng mặt mũi thì cũng cần phải bảo vệ, nếu không sẽ trở thành trò cười cho các gia tộc khác và tu luyện giả của thành Vân Long.
Chính vì vậy mà Hoàng Thanh Hoa mới ngang ngược hỏi Kinh Thiên như vậy.
“Ý ngươi là các ngươi có thể chặn đường tùy tiện đánh người, còn người khác không được phản kháng.
Nếu đánh lại thì phải nhận tội sao? Các ngươi coi mình là ‘bố đời’ chắc”.
Kinh Thiên vẫn thản nhiên lên tiếng nói.
‘Bố đời’, Kinh Thiên phát biểu câu này khiến cho toàn bộ tu luyện giả có mặt ở đây đều ngạc nhiên, chẳng ai hiểu từ mới này nghĩa là gì.
Mọi người đều ngơ ngác không hiểu ý anh nói nghĩa là gì.
“Bố đời, ý ngươi nói là gì?” Hoàng Thanh Hoa lên tiếng hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.
“Ài, chỉ là một câu nói vui thôi, hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi”.
Kinh Thiên nói với thái độ dửng dưng, chẳng rõ ràng gì cả.
Đây là di chứng của trí nhớ và cách dùng từ của Kinh Thiên mang từ thế giới khác sang.
Những người xung quanh đều là tu luyện giả cũng có chút tu vi, nên giác quan của họ cũng tương đối.
Cuộc đối thoại của Hoàng Thanh Hoa và Kinh Thiên cũng chẳng giấu giếm gì, nên hầu như tất cả mọi người đều nghe rõ.
Tuy rằng Kinh Thiên không giải nghĩa rõ ràng ‘bố đời’ là gì.
Nhưng hầu như tất cả mọi người tại đây đều hiểu được Kinh Thiên đang muốn chửi xéo chị em họ Hoàng với thái độ cợt nhả.
“Tích Tú, tên này thú vị đấy”.
Ngô Tích Cương đứng ở gần đó khoanh tay quan sát và lên tiếng nói với Ngô Tích Tú.
“Haizz…” Ngô Tích Tú chỉ lên tiếng thở dài và không trả lời câu nói của anh trai mình.
Những gia tộc khác như Phương Gia, Mai gia… cũng đang đứng quan sát và chờ xem diễn biết tiếp theo sẽ như thế nào.
Mọi người cũng đang chờ đợi, một trong bốn thiên kiêu của thành Vân Long là Hoàng Thanh Hoa sẽ xử lý vấn đề này ra sao?
“Để xem lát nữa ngươi còn cười được nữa không?” Hoàng Thanh Hoa cất tiếng nói, đồng thời cũng bắt đầu động thủ.
Hoàng Thanh Hoa tuy không hiểu rõ ràng về từ này, nhưng cô cũng hiểu được Kinh Thiên đang nói kháy mình với thái độ chẳng hề để Hoàng gia vào mắt.
Kinh Thiên không muốn giải thích, cô cũng chẳng muốn hỏi nữa.
Hơn nữa còn có nhiều việc khác cần phải làm, nên giải quyết việc này cho nhanh.
Hoàng Thanh Hoa nghĩ như vậy liền vung kiếm xuất chiêu nhắm thẳng Kinh Thiên đánh tới.
‘Nhất kiếm tam điểm’.
Một chiêu kiếm được Hoàng Thanh Hoa xuất ra thành ba ánh kiếm chứa kình lực bàng bạc, nhằm thẳng vào ba vị trí khác nhau trên người Kinh Thiên đánh tới.
Một bóng kiếm nhằm vào đầu, một bóng kiếm nhằm vào ngực phải, bóng kiếm còn lại nhằm vào bụng.
Do chiêu thức không hình thành nên nhiều ảnh kiếm mà có kiếm ảnh khiến cho linh lực được hội tụ và tập trung lại, vì thế uy lực của chiêu kiếm được đẩy lên rất cao.
Hơn nữa nó lại được một tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai xuất ra, nên uy lực của nó không thể đơn giản coi thường.
Đã có sẵn tâm lý chuẩn bị chiến một trận, nên ngay khi Hoàng Thanh Hoa động thủ thì Kinh Thiên cũng lập tức có phản ứng.
Một ánh sáng lóe lên, trên tay phải của anh đã xuất hiện thanh đao ‘Bạch nhất.
Do lâu rồi chưa dùng đao nên lần này Kinh Thiên muốn sử dụng đao để chiến đấu chứ không phải dùng kiếm.
‘Nghịch lộng huy đao, hoàn trung chỉnh bị’.
Chiêu thứ mười ba của ‘Thái cực đơn đao’ được Kinh Thiên xuất ra.
Cây đao trên tay Kinh Thiên quét ngang một vòng quanh thân, một chiêu phá tan cả ba kiếm ảnh của Hoàng Thanh Hoa đâm tới.
Xuất ra chiêu thức đầu tiên không làm khó được Kinh Thiên, lúc này Hoàng Thanh Hoa bắt đầu xuất chân bản lĩnh của mình.
Dưới chân bộ pháp độc môn di chuyển trái, phải theo một cách thức kỳ dị xuất ra chiêu kiếm tiếp theo.
‘Tam kiếm áp đỉnh’.
Vẫn là một chiêu với ba ảnh kiếm cùng xuất ra.
Nhưng lần này ba ảnh kiếm được Hoàng Thanh Hoa xuất ra với góc độ hoàn toàn khác biệt chiêu trước.
Trước khi xuất chiêu ‘tam kiếm áp đỉnh’, Hoàng Thanh Hoa đã sử dụng bộ pháp di chuyển đến vị trí thích hợp sau đó tung mình lên cao, từ trên không xuất chiêu nhằm thẳng Kinh Thiên từ trên đánh xuống.
Nhận thấy chiêu thức của Hoàng Thanh Hoa mang theo uy lực và vị thế xuất chiêu rất hiểm hóc, Kinh Thiên liền lập tức sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lùi lại phía sau tránh toàn bộ chiêu thức đâm tới của Hoàng Thanh Hoa.
Ngay khi thoát khỏi phạm vi tấn công của chiêu thức đối phương, Kinh Thiên liền lập tức xuất chiêu phản đòn, chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
‘Khởi tam loan đao, trảm thích bối tiền’.
Chiêu thức thứ mười của ‘Thái cực đơn đao’ được xuất ra nhằm thẳng Hoàng Thanh Hoa đang từ trên cao đâm kiếm xuống.
Hoàng Thanh Hoa phản ứng cũng nhanh không kém.
Ngay khi đâm trượt mục tiêu, mũi kiếm của Hoàng Thanh Hoa chạm đất làm điểm tựa cho cô uốn mình lộn ngược người về phía sau tránh đòn tấn công của Kinh Thiên.
Có thể nói các chiêu thức mà Hoàng Thanh Hoa xuất ra đều được tính toán rất kỹ tất cả các tình huống có thể xảy ra.
Tùy vào hoàn cảnh cụ thể mà người sử dụng bộ võ kỹ này có thể ứng dụng cho phù hợp.
‘Tam kiếm phạt mộc’.
Ngay khi tiếp đất Hoàng Thanh Hoa liền lập tức xuất chiêu tiếp theo tấn công.
‘Tứ trụ vũ đao, lập đinh trảm hậu’.
Kinh Thiên chém hụt chiêu đao, cũng lập tức chuyển thế tung chiêu đao tấn công đáp trả.
‘Nhị phiến phiên thân, hoành đạo trực chỉ’.
‘Tam kiếm hồi quy’.
‘Thoái nhị trụ hạ, tam vũ song luân’.
‘Tam kiếm nghịch chuyển’.
……
Người xuất kiếm, kẻ xuất đao.
Người tấn công, kẻ phòng thủ.
Người phòng thủ, kẻ tấn công.
Chỉ trong vài phút đồng hồ trận cả hai đã cùng xuất vài chục chiêu thức mà chưa người nào làm gì được người kia.
Mỗi một chiêu thức của cả hai người khi xuất ra đều mang theo linh lực bức người, kiếm khí và đao kình va chạm vào nhau khiến cho khí kình bắn ra tung tóe khắp nơi.
Lại nói về kiếm pháp của Hoàng Thanh Hoa sử dụng.
Đây là bộ kiếm pháp trấn tộc của Hoàng gia có tên ‘Tam kiếm nhất thể quyết’, bộ vũ kỹ này đạt đến cấp độ địa cấp.
Bộ kiếm quyết này có một đặc điểm rất dễ nhận biết là hầu hết các chiêu kiếm xuất ra đều mang theo ba ảnh kiếm, kể cả khi tấn công lẫn khi phòng thủ.
Hoàng gia thành danh ở thành Vân Long này cũng là nhờ bộ kiếm pháp này.
Trong số con em của Hoàng gia, không phải ai cũng có đủ tư cách để luyện bộ kiếm pháp này.
Chỉ có những thiên tài trẻ tuổi của gia tộc hoặc những người đóng góp nhiều công lao cho gia tộc mới có thể được phép tu luyện.
“Nhân vương cảnh thập giai, lại sử dụng võ kỹ địa cấp vậy mà không chiếm được tiện nghi trong trận chiến với một Nhân vương cảnh tứ giai.
Bằng hữu của ‘chú’ quả là có chút đặc biệt đấy”.
Ngô Tích Cương đứng ngoài quan sát trận chiến nói với Ngô Tích Tú.
“Lần trước gặp hắn, khi đó hắn mới chỉ là Hóa cảnh bát giai.
Vậy mà có thể giết chết một con gấu xám Hoang thú đỉnh phong.
Đao pháp của hắn hẳn phải là một bộ đao pháp rất đặc biệt”.
Ngô Tích Tú vô thức trả lời Ngô Tích Cương.
“Vậy là lần trước con gấu xám không phải là ‘chú’ tự tay giết chết, mà là hắn sao?” Ngô Tích Cương lên tiếng hỏi lại Ngô Tích Tú.
Ngô Tích Tú biết mình trả lời sai liền xấu hổ đỏ mặt không nói gì, tiếp tục quan sát trận chiến giữa Kinh Thiên và Hoàng Thanh Hoa.
Những tu luyện giả của các gia tộc khác và đệ tử của Hồng Hạc Môn đứng quan sát trận chiến của hai người đều mang những cảm xúc lẫn lộn.
Phần vì kinh ngạc với khả năng của Kinh Thiên, chỉ là một tu luyện giả Nhân vương cảnh tứ giai mà có thể chiến ngang tay với tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai.
Phần vì mọi người cũng đang tự đánh giá chiến lực của bản thân mình với hai người đang đối chiến phía dưới.
Vì Hoàng Thanh Hoa được coi là một trong bốn thiên kiêu của thành Vân Long, trong thế hệ trẻ tuổi của thành Vân Long không phải ai cũng có thể là đối thủ của cô.
Danh tiếng mà cô có được không phải là vì cô là tiểu thư của Hoàng gia, mà là vì chiến lực của cô đã từng đánh bại không biết bao nhiêu tu luyện giả trẻ tuổi cũng thế hệ tại thành Vân Long mà ra.
“Tên này không biết từ đâu chui ra mà có thể đánh ngang tay với Hoàng Thanh Hoa.
Điều này cũng có thể dễ hiểu khi hắn dễ dàng táng cho tên ăn chơi Hoàng Thế Thanh mặt mũi bầm dập”.
Mai Thiếu Tôn, Mai gia thiên tài trẻ tuổi nói với những người đang đứng xung quanh hắn.
“Tên tán tu đó lợi hại vậy sao? Anh cả”.
Mai Thúy Trinh lên tiếng hỏi anh trai mình.
“Tên này không đơn giản.
Trong những thiên tài của thành Vân Long khi chúng ta chiến đấu với nhau, mọi người đều có điểm mấu chốt.
Chúng ta chỉ muốn đánh bại đối phương chứ không dám chiến đấu sinh tử với bất kỳ một người nào của gia tộc khác.
Bởi nếu chẳng may sát hại một người nào đó của gia tộc khác sẽ dẫn đến chiến tranh giữa các gia tộc.
Điều đó sẽ kéo theo vô vàn nguy hiểm và có thể dẫn đến kết cục diệt tộc.
Do đó chúng ta luôn bị bó tay bó chân trong chiến đấu.
Còn lần này Hoàng Thanh Hoa chỉ đối đầu với một tên tán tu không bối cảnh, cô ta có thể buông tay đánh một trận toàn lực mà không hề chịu bất kỳ áp lực nào.
Tuy vậy hãy nhìn xem trận chiến đang diễn ra, cô ta cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Thậm chí nhìn kỹ có thể thấy Hoàng Thanh Hoa đang ở thế hạ phong”.
Mai Thiếu Tôn giải thích cho em gái mình và những người xung quanh thêm thông tin và lý do.
“Thực ra ta thấy cả hai đang đánh ngang tay chứ?” Một để tử của Hồng Hạc Môn đi cùng Mai gia lên tiếng hỏi.
“Bình thường nhìn vào trận chiến thì có lẽ ai cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu suy xét một chút kỹ hơn huynh sẽ thấy.
Tu vi của Hoàng Thanh Hoa cao hơn tên tán tu kia nhưng rõ ràng cô ta không chiếm được chút tiện nghi nào, điều đó đã chứng tỏ Hoàng Thanh Hoa ở thế yếu hơn.
Nếu tu vi của hai người ngang nhau thì kết quả sẽ như thế nào? Tiếp theo hãy quan sát kỹ hơn trong trận chiến giữa hai người.
Trải qua mấy chục chiêu thức Hoàng Thanh Hoa đã hao tổn khá nhiều linh lực, nhưng tên kia vẫn có vẻ ung dung hơn nhiều.
Nếu trận chiến này cứ tiếp tục kéo dài thêm nữa thì người thu trận có lẽ là Hoàng Thanh Hoa”.
Mai Thiếu Tôn lên tiếng giải thích khá chi tiết, cũng thể hiện rõ hắn là người có kiến thức và mắt quan sát rất tinh tế từ những biểu hiện nhỏ nhất của hai đấu thủ đang đối chiến phía dưới.
Trở lại trận chiến giữa Hoàng Thanh Hoa và Kinh Thiên lúc này đang diễn ra giằng co và chưa người nào có thể áp đảo được người kia.
Càng đánh Hoàng Thanh Hoa càng cảm thấy kinh hãi về đối thủ của mình.
Giống như Mai Thiếu Tôn giải thích, trong trận chiến này cô hoàn toàn không bị áp lực hay quy tắc ngầm khống chế, có thể toàn tâm toàn ý chiến một trận mà không phải kiêng dè bất cứ điều gì.
Nhưng cho dù cô đã dốc toàn lực vẫn không thể chiếm được chút tiện nghi nào từ một tên tán tu chẳng chút danh tiếng này.
Thậm chí nếu kéo dài trận chiến thì cô cũng không biết mình còn có đủ linh lực để duy trì tốc độ, sức mạnh của những chiêu kiếm nữa không.
Kinh Thiên bên này vừa đánh vừa có suy ngẫm.
Đây là lần thứ hai trong mấy ngày gần đây anh đối chiến với tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai.
Mỗi người lại đều có những ưu điểm riêng biệt.
Tên Hà Văn Nhiên là một tên nham hiểm lại kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sống trên lưỡi đao đầu kiếm vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần.
Do đó chiêu thức của Hà Văn Nhiên âm hiểm, ngụy dị và khó dò.
Còn cô tiểu thư này thì chiêu thức lại mang sự cương liệt và ngạo khí của tuổi trẻ.
Mỗi người mỗi vẻ nhưng cả hai người đều là nhưng cao thủ thực sự mà anh đã từng đối chiến.
Quả thực như vậy thể tu luôn là những chiến binh trong các trận chiến, đây là điểm đặc biệt của môn tu luyện này.
Do là thể tu nên mức độ sử dụng linh lực của Kinh Thiên sẽ luôn ít hơn so với nhưng tu luyện giả tu luyện linh lực.
Hay có thể nói sức bền của Kinh Thiên trong mỗi trận chiến luôn cao hơn so với những tu luyện giả tu luyện linh lực.
Nếu càng kéo dài trận chiến thì lợi thế sẽ dần dần nghiêng về phía Kinh Thiên.
Không chỉ Mai Thiếu Tôn thiên tài của Mai gia là nhìn ra điều này.
Những để tử có tu vi cao của Hồng Hạc Môn và những thiên tài trẻ tuổi khác cũng nhanh chóng nhận ra sự bất lợi của Hoàng Thanh Hoa.
Tên đần Hoàng Thế Thanh đứng ngoài quan sát thì lại có suy nghĩ khác, hắn cũng không ngờ được là đích thân chị cả hắn ra tay mà mất một khoảng thời gian vẫn không thể đánh bại được Kinh Thiên.
Điều này khiến hắn sốt ruột và bắt đầu làm càn.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lên giúp chị gái ta một tay đi chứ”.
Hoàng Thế Thanh gào lên với những đệ tử Hoàng gia cùng tham gia sự kiện ‘tàn môn’ lần này cùng chị em hắn.
Hoàng thế Thanh chưa dứt lời thì một bóng người từ phía sau lao lên, người này muốn tham gia vào trận chiến của Hoàng Thanh Hoa và Kinh Thiên.
Nhưng không phải theo ý kiến chỉ đạo của Hoàng Thế Thanh mà hoàn toàn mang theo dụng ý khác.
Tuy rằng đang chiến đấu với Hoàng Thanh Hoa nhưng linh thức của Kinh Thiên vẫn luôn chú ý xung quanh.
Bởi ở đây anh không có đồng đạo chỉ có một mình, không biết những người xung quanh ai là bạn, ai mang ý xấu, nên tốt nhất cứ cẩn thận vẫn hơn.
Do vậy thấy một bóng người lướt đến muốn tham gia vào trận chiến của anh.
Kinh Thiên liền sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ tránh khỏi chiêu thức tấn công của Hoàng Thanh Hoa lùi lại phía sau, rời khỏi cuộc chiến.
Ngay khi Kinh Thiên vừa lùi lại thì bóng người cùng áp sát ngần anh, trên tay cầm theo một thanh đao chém ngang từ phải qua trái nhằm thẳng vào phần ngực của Kinh Thiên bổ tới.
Nhát đao không mang theo chiêu thức cụ thể nhưng mang theo linh khí bức người và sức mạnh vượt trội hơn các chiêu thức của Hoàng Thanh Hoa và các chiêu thức của Kinh Thiên trong lúc đối chiến.
Kinh Thiên vội vàng chống đao, tay phải cầm chuôi đao giơ lên ngang mặt, lòng bàn tay trái tỳ vào sống đao đón đỡ nhát chém ngang của người bí ẩn vừa mới xuất chiêu.
Đồng thời dưới chân sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ tiếp tục lùi lại phía sau để giảm áp lực của chiêu thức đối phương.
“Keng..” Một âm thanh chát chúa vang lên, Kinh Thiên bị đẩy lùi lại phía sau.
Tuy rằng lùi lại kịp thời làm giảm lực tấn công, nhưng hai cánh tay của Kinh Thiên cũng tê rần, linh lực trong cơ thể phản chấn nhộn nhạo.
Kinh Thiên liền nhận biết người vừa xuất chiêu tuyệt đối là cao thủ có tu vi cao hơn anh.
“Tránh trâu chả xấu mặt nào”.
Kinh Thiên thầm nghĩ và ngay lập tức quay đầu sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ bỏ chạy.
Vừa chạy vừa vận ‘Kinh Thiên Quyết’ để ổn định lại linh lực trong người.
Chỉ một loáng Kinh Thiên liền mất dạng trong khuôn viên của ‘tàn môn’.
Người vừa xuất đao chiêu đánh lùi Kinh Thiên không có phản ứng muốn đuổi theo Kinh Thiên, xuất chiêu xong hắn đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng Kinh Thiên dần biến mất trước mặt.
Không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Hoàng Thanh Hoa lúc này cũng không có ý định đuổi theo Kinh Thiên, cô chỉ thu hồi chiêu thức đứng cạnh người vừa xuất chiêu vận công hồi phục linh lực hao tổn trong cuộc chiến vừa rồi với Kinh Thiên.
“Các ngươi mau đuổi theo, đừng cho hắn chạy mất”.
Hoàng Thế Thanh thấy Kinh Thiên bỏ chạy thì lên tiếng thúc giục những để tự Hoàng gia đuổi theo.
“Ngươi muốn đuổi theo thì tự ngươi đuổi.
Những người khác đứng lại cho ta”.
Hoàng Thanh Hoa lên tiếng cắt ngang cậu em trai không nên thân của mình.
“Được rồi, chúng ta có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Chúng ta đã dây dưa ở đây khá nhiều thời gian rồi”.
Lúc này người xuất đao mới lên tiếng nói.
“Vâng Mã Nghiêm sư huynh”.
Hoàng Thanh Hoa lên tiếng trả lời.
Hóa ra người xuất chiêu đao đánh lui Kinh Thiên là một đệ tử của Hồng Hạc Môn tên gọi Mã Nghiêm.
Tu vi của hắn đạt đến Nhân vương cảnh đỉnh phong, Nhân vương cảnh thập nhị giai.
Hắn là người có tu vi cao nhất trong số những đệ tử của Hồng Hạc Môn đi cùng Hoàng gia.
Thực tế ở Hồng Hạc Môn để tự từ Nhân vương cảnh trở xuống sẽ được xếp vào đệ tự ngoại môn.
Chỉ khi nào đệ tu vi đạt đến Nhân Hoàng cảnh thì mới có thể trở thành đệ tử nội môn, từ đó mới phân chia tiếp thành đệ tử nòng cốt, đệ tử tinh anh… tùy thuộc vào tiềm năng phát triển của từng đệ tử.
Lần xuất môn này Hồng Hạc Môn tuyển chọn và đưa ra hầu hết những đệ tử ngoại môn của mình có tu vi ở Nhân vương cảnh thập giai, Nhân vương cảnh thấp nhất giai và Nhân vương cảnh thập nhị giai.
Các đệ tử này được chia thành các nhóm tiến đến các gia tộc để hợp tác thám hiểm tàn môn.
Mã Nghiêm là người lãnh đạo nhóm để tử Hồng Hạc Môn tiếp xúc và hợp tác với Hoàng gia.
Khi đứng ngoài quan sát trận chiến giữa Kinh Thiên và Hoàng Thanh Hoa hắn cũng nhận ra những điều mà Mai Thiếu Tôn nhận thấy.
Nếu cứ kéo dài thì có lẽ Hoàng Thanh Hoa sẽ rơi vào thế hạ phong có khi còn bị thua.
Thêm vào đó mục đích của lần tiến vào ‘tàn môn’ này không phải là thi đấu mà là tìm bảo vật và cơ duyên.
Trận chiến giữa hai người đã kéo nhóm của hắn ở lại phía sau so với những nhóm khác.
Hắn cũng không muốn dây dưa làm mất thời gian nữa, nên mới ra tay một chiêu đánh trúng nhiều mục đích khác nhau.
Mục đích thứ nhất tránh cho Hoàng Thanh Hoa bị thua bẽ mặt, mục đích thứ hai là nhanh chóng tiến vào sâu trong tàn môn tìm kiếm cơ duyên.
Bản thân hắn cũng không muốn đánh Kinh Thiên bị thương hay ra tay sát hại Kinh Thiên, bởi với tiềm năng của Kinh Thiên nếu có thể trở thành đệ tử Hồng Hạc Môn thì sau này sẽ có tiềm năng phát triển vượt bậc, thậm chí có thể sẽ vượt qua hắn.
Nên chừa lại một đường sau này có thể sẽ dễ nói chuyện.
Do vậy khi xuất chiêu tấn công Kinh Thiên hắn chỉ đơn giản sử dụng một nhát chém ngang đơn giản, để ép Kinh Thiên thối lui.
Kình lực xuất ra cũng đủ để cho Kinh Thiên cảm thấy khó mà kết thúc cuộc chiến.
Chính vì thế mà hắn không đuổi theo Kinh Thiên, mặc anh rời đi.
Hoàng Thanh Hoa cơ bản cũng hiểu được đôi chút, nhưng điều quan trọng là mục đích của chuyến đi này quan trọng hơn là phân hơn thua với Kinh Thiên.
Thêm vào đó cho dù có đuổi theo Kinh Thiên thì với khả năng của cô cũng chẳng làm gì được anh.
Do vậy thuận nước đẩy thuyền, để Kinh Thiên rời đi và tập trung vào mục đích chính cần làm là một hành động khôn ngoan.
“Mọi người, chúng ta xuất phát đi, các nhóm khác đã đi trước chúng ta một đoạn thời gian rồi”.
Mã Nghiêm lên tiếng nói và dẫn đầu cả nhóm bắt đầu tiến sâu vào trong.
Các nhóm khác thấy trận chiến giữa Hoàng Thanh Hoa và Kinh Thiên kết thúc như vậy có phần hơi buồn chán, nhưng họ cũng nhanh chóng nhận ra là mình cũng có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Nên lúc này mọi người đều vừa bàn tán, vừa cùng nhau rời khỏi nơi này tiến sâu vào trong ‘tàn môn’, tiếp tục cuộc thám hiểm của mình.