Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 81: Chào anh bạn nhỏ
Không gian vắng lặng như tờ.
Cô nhắm mắt lại, đầu óc vẫn mê man, cảm giác thân thể của mình giống như đang bay bổng giữa chín tầng mây vậy.
Cô biết mình nên đứng dậy uống thuốc rồi mới ngủ, nhưng cơ thể lại không muốn động đậy, cũng không có hơi sức để động đậy. Cứ như vậy đi, ngủ trước một giấc rồi lại nói, với kinh nghiệm của cô, mỗi lần ngủ một giấc xong tỉnh dậy là bệnh không cần thuốc cũng tự nhiên mà khỏi, chỉ mong lần này cũng vậy đi.
Nhưng mà, rõ ràng rất mệt mỏi, tại sao vẫn không ngủ được đây?
Càng không ngủ được, cảm giác khó chịu càng ập tới nhiều hơn, lăn qua lộn lại, mặc kệ cô chọn tư thế nào cũng không ngăn được cảm giác khó chịu kia. Cô có chút bực bội.
Đột nhiên nghe được tiếng khóa cửa vang lên, có người bước vào.
Người có chìa khóa phòng cô cũng chỉ có Hiểu Thần, không lẽ Hiểu Thần quay về? Chẳng phải đã nói tuần này không về được sao?
Nhưng mà, về cũng tốt, cô thật sự muốn có người ở bên cạnh, con người lúc đang ngã bệnh vừa yếu ớt lại cô đơn.
“Hiểu Thần, rót cho chị ly nước.” Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại như cũ, rầu rĩ gọi, cũng không biết Hiểu Thần có nghe được không.
Lát sau, có người bước vào, một cánh tay đặt xuống đỡ dưới cổ cô, sức lực và hơi thở như vậy không phải của Hiểu Thần, mà giống như là của…
Nhưng mà, không phải anh đã đi rồi ư?
Mở mắt ra, quả nhiên là anh…
Cô chấn động, “Anh không phải đã đi rồi sao?”
Anh im lặng không nói lời nào, chỉ đút nước đến miệng cô, đầu tiên để cô uống một hớp nhỏ giúp cổ họng khơi thông, sau đó mới đem thuốc đút vào để cô uống.
Sau khi dòng nước ấm áp chảy vào, cô cảm thấy dạ dày của mình hơi dễ chịu hơn chút, thở dài, lui lại phía sau nằm xuống.
Cô nghĩ rằng anh chỉ đặt cô nằm lại trên giường, ai biết, cánh tay của anh lại thuận thế duỗi ra, giúp cô tựa vào vai mình, giải thích: “Trong tủ lạnh không có gì cả, anh đã xuống siêu thị mua đồ rồi, máy lọc nước cũng để nước lạnh, lúc ra ngoài anh đã bật công tắc, cũng vừa ấm lên…Anh nói này, cuộc sống mà em trải qua rốt cuộc là thế nào vậy? Trong nhà như vậy, em là phụ nữ sao?”
Sao cô lại không phải là phụ nữ rồi hả? Máy lọc nước mà mở liên tục rất tốn điện có được không? Về phần thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, tuần này Hiểu Thần lại không đến, cô mua nhiều như vậy để làm cái gì?
Nhưng mà…Một công tử bột ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được như anh lại đi siêu thị?
Việc này khiến cô lại bị chấn động, mở mắt nhìn anh, dưới cái nhìn chăm chú của cô, sắc mặt của anh thế nhưng khẽ ửng hồng, “Nhìn cái gì vậy?”
“Không đúng…Từ đâu mà anh lấy được chìa khóa?” Cô chuyển hướng đề tài nói chuyện.
“Trong túi xách của em ấy!” Anh đáp lại như là chuyện đương nhiên.
“…” Cô im lặng, anh thật đúng là không đem mình trở thành người ngoài.
“Đừng nói chuyện nữa, ngủ một giấc đi.” Anh ôm chặt lấy cô, nói nhỏ.
Giờ phút này, anh thật sự rất dịu dàng.
Tư thế như vậy, rõ ràng là cô nằm ngủ trong ngực anh.
Lông mi của cô dần trở nên ướt át, Thượng đế, cô có thể tham lam một chút nữa được không? Hơi thở của anh khiến cô cảm thấy yên bình, lồng ngực của anh làm cô cảm nhận được sự ấm áp.
Cô ngả bệnh, là lúc cô cần sự ấm áp và yên bình hơn bất cứ lúc nào khác. Lúc này đây, cô có thể giả vờ yếu đuối đến nỗi không có cách nào động đậy, vùi vào ngực anh ngủ một lần liệu có được không? Chắc chắn, chỉ một lần…
Cô chỉ cựa quậy người một cái tượng trưng thì đã bị anh ôm lại về phía sau, vì vậy cũng không muốn giả bộ làm động tác giả nữa, bình thản tựa vào ngực anh.
Không biết có phải hơi thở của anh có tác dụng thôi miên không? Vừa rồi cô vẫn trằn trọc, lăn qua lộn lại, lúc này lại không dám ở trong ngực anh lộn xọn nửa phầ. Sự an bình ấy khiến cho mí mắt của cô từ từ trĩu lại, ý thức cũng mơ hồ, cô cứ vậy mà thật sự ngủ thiếp đi, hơn nữa còn tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, có người nhẹ nhàng gọi cô là “Lộ Châu Nhi, Tiểu Heo Nhi…”, tiếp đó, còn có người hôn môi của cô, cánh môi khô khốc mà ấm áp làm cô bị nhột.
Sau đó, hình như còn nghe được ai đó thở dài, ai đó lẩm bẩm hỏi: “Tại sao…Tại sao?”
Tiếp đó, cô chẳng biết gì nữa, chỉ có cảm giác thân thể vốn đang bay bổng của mình ngày càng rơi xuống, mỗi lúc một sâu, cuối cùng bị chìm vào đêm tối vô tận.
Cô không biết mình ngủ bao lâu, chỉ mơ mơ màng màn bị tiếng nói chuyện đánh thức. Khi tỉnh lại, cô đã không còn trong ngực anh, cô nằm lại trong chăn, tiếng nói chuyện đúng là của anh, hình như đang gọi điện thoại.
“Dì à, cháo chín rồi, bây giờ bỏ gan heo vào phải không?...Đã hiểu, cắt xong rồi…Bao nhiêu ạ? Đợi chút, cháu lấy cân cân thử…Không cần? A, được, hiểu rồi ạ…”
Mấy phút sau.
“Dì à, bây giờ cháu xào cải bó xôi, cho thức ăn vào trước hay đổ dầu vào trước ạ? Được, rõ rồi ạ!”
Sau đó, một tiếng “xì” vang lên, chắc là tiếng dầu sôi bị dính nước nổ tung tóe, kế tiếp chính là một trận lách ca lách cách.
“Không có việc gì không có việc gì! Là không nắm chặt cái muôi xào, không có việc gì đâu ạ…”
Cô rốt cuộc nghe rõ, là Tả Tam thiếu đang nấu cơm…Còn có chuyên gia chỉ day từ xa nữa.
“Dì này, trừ gan heo và cải bó xôi còn có thứ gì bổ huyết nữa không ạ? Đợi chút, dì đem những thứ này viết lại, cách làm thế nào, từng bước chế biến cũng viết lại hết, chờ cháu về đưa lại cho cháu…Hả? Cháu bị thiếu máu? À…Đúng ạ…Hôm nay mới đi kiểm tra, quả thật có chút hơi thiếu máu…Đừng nói chuyện này với mẹ cháu, để bà ấy khỏi lo lắng…Ừ, cháu sẽ tự chú ý…Được! Sẽ thường xuyên về nhà ăn cơm.”
Nghe tiếng nói chuyện của anh, hốc mắt của cô lại lần nữa không có tiền đồ mà ướt đẫm.
Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì bị bệnh nên nước mắt cũng mau bị rớt sao? Sao lại ngày càng trở nên yếu đuối như vậy? Không, cô Hạ Vãn Lộ không thể yếu đuối, thực tế không cho phép cô được yếu đuối.
Nhưng mà, có phải cô đã tỏ ra mạnh mẽ quá lâu…
Thời gian năm năm, cô không hề chảy qua một giọt nước mắt, cho dù là lúc biết đứa bé bị mất đi, cô vẫn không dám rơi lệ. Khi đó, tim rất đau, rất rất đau, nhưng mà vẫn không chảy nổi nước mắt.
Mạnh mẽ, thực ra là một việc rất cực khổ.
Là ai đã nói, càng là cô gái mạnh mẽ, trái tim lại càng dễ vỡ như một viên thủy tinh. Chẳng lẽ, bởi vì gặp lại anh, trái tim giống như một viên thủy tinh này của cô dù có bị dập nát hoàn toàn cô cũng mặc kệ.
Cô biến thành một kẻ khóc sướt mướt rồi sao?
Tiếng bước chân của anh tiến lại gần, giữa lúc cô còn chưa kịp chỉnh đốn lại vẻ mặt tàn tạ của mình, anh đã đi tới cạnh giường, nhìn thấy gương mặt của cô đầy nước mắt, biết cô đã tỉnh.
Anh đưa tay bưng mặt cô lên, không hỏi tại sao cô lại khóc, chỉ là giúp cô lau sạch nước mắt đi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Phải ăn rồi, anh giúp em bưng tới, đợi một chút nữa được không?”
Nước mắt của cô lại lần nữa không khống chế được mà rớt xuống như mưa. Âm ấm, chảy trên mặt, ấm ở trong lòng. Thần An, không cần đối xử với em tốt như vậy. Em sợ, sợ thói quen hưởng thụ lòng tốt của anh xong, nếu một ngày không có anh, em sẽ càng thêm đau khổ.
Anh thở dài, “Nếu cảm động, còn không chịu đối xử tốt với anh? Được rồi, thức dậy ăn cơm, cháo gan heo của Tả Tam thiếu nấu, chỉ có một lần, số lượng có hạn, không ăn thì hết.”
Anh như vậy, bảo cô làm sao có thể từ chối được? Chỉ là kiếm thêm một cái cớ nữa cho mình, cô là bệnh nhân, chỉ cần hưởng thụ một lần là tốt rồi, tuyệt không có lòng tham nữa.
Cô gật đầu một cái, mở mắt ra, đập vào mắt chính ống tay áo đã bị xắn lên lộ ra bắp tay cuồn cuộn, bị dầu bắn vào nên nổi lên từng chấm đỏ.
“Tay của anh…”
Anh mỉm cười, đỡ cô ngồi dậy từ trong chăn, “Lần đầu tiên nấu ăn, không có kinh nghiệm, tôi đảm bảo cháo này không có thịt của tôi.”
Anh muốn chọc cô cười, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không buồn cười. Cô chăm chú nhìn những chấm đỏ trên tay, trong lòng không nhịn được bắt đầu đau nhói, nước mắt rơi xuống từng đợt.
“Tôi nói cái người này sao lại như vậy? Khóc liên tục không ngừng?” Sao lúc trước anh lại không phát hiện cô cũng thích khóc như vậy đây? Lúc nào cũng là dáng vẻ kiên cường, bá đạo, người phụ nữ vô địch nhất vũ trụ.
“Ai bảo tôi khóc? Là tôi ngã bệnh, cảm nên mới bị chảy nước mắt…” Cô gạt đi nước mắt, tiếp tục sắm vai người phụ nữ kiên cường.
Anh lắc đầu, rốt cuộc cô muốn mạnh mẽ cho ai nhìn?
Nhưng mà, trong nháy mắt lúc đang dùng mu bàn tay gạt lệ, cô đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị đổi hết rồi. Cô nhớ rõ lúc cô trở về từ bệnh viện đã trực tiếp ngã thẳng xuống giường, không thay quần áo. Bộ quần áo này, không phải…anh đổi chứ?
“Quần áo của tôi đâu?” Cô hoảng hốt hỏi.
“??? Quần áo bẩn sao?” Giữa lông mày của anh lộ ra nghi vấn, “Đã đổi, dĩ nhiên là tôi đổi.”
“Anh…Tại sao có thể như vậy? Anh dám giở trò lưu manh?” Sắc mặt của cô vốn đang tái nhợt bỗng trướng đến ửng hồng.
Anh nhướng mày, sao hả? Anh giúp cô thay quần áo liền nói anh giở trò lư manh? Vậy lần đầu tiên gặp mặt cô đã cởi quần của anh thì nói là cái gì?
Anh nghiêm mặt, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Có gì đặc biệt hơn người? Nhìn cũng giống như không! Cô…Thật nhỏ…” Trong mắt anh hiện lên vẻ đùa giỡn.
“…” Trời ạ! Cô muốn đi hỏi ông trời, loại báo ứng này sao gần đây lại cứ rớt xuống người cô? Cô sai lầm thật sao? Năm năm trước cô không nên cười nhạo anh nhỏ sao? Trên thực tế cô đã tự mình hôn thử, anh tuyệt đối không nhỏ tí nào.
“Lưu manh!” Cô tức giận mắng.
Anh hờ hững ngồi xuống đối diện cô, bưng cháo ở trên tay, dùng thìa không chút để ý lại khuấy đều, “Yên tâm đi, lúc cô cởi hết đồ, trong mắt tôi chẳng khác với đàn ông, không hấp dẫn đến nỗi khiến giở trò lưu manh được.”
Anh nha, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Còn có chuyện gì có thể đả thương người khác hơn chuyện này không? Cô quả thật hơi nhỏ một chút, nhưng mà cũng đến cup B đấy có được không? Mặc dù không có cách nào so sánh được với nhóm “bò sữa” CDEG nhưng cũng không đến nỗi giống đàn ông đi.
Cảm xúc mềm mỏng trước đó đã bị anh phá hủy sạch sẽ, cô đoạt lấy chén cháo từ tay anh, chỉ ra cửa: “Anh Tả, cảm ơn cháo của anh, anh có thể lăn rồi.”
Anh cười thầm, có sức mắng chửi người ta rồi hả? Xem ra đã tốt hơn nhiều rồi. “Tức giận? Được rồi, tôi nhận sai, tôi nói thật vậy, mặc dù hơi nhỏ nhưng mà…Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Nói xong, anh đứng bật lên, trước lúc cô nổi giận bước ra khỏi phòng ngủ, trong đầu tất cả đều là kí ức về năm đó cô nghịch ngợm ghé vào lỗ tai của anh nói: “Thật ra thì, anh thật sự cũng không có gì là không được, chào anh bạn nhỏ!”
Cô như vậy, đơn giản là cô dũng cảm như vậy, anh có thể tìm lại được không?
Cô nhắm mắt lại, đầu óc vẫn mê man, cảm giác thân thể của mình giống như đang bay bổng giữa chín tầng mây vậy.
Cô biết mình nên đứng dậy uống thuốc rồi mới ngủ, nhưng cơ thể lại không muốn động đậy, cũng không có hơi sức để động đậy. Cứ như vậy đi, ngủ trước một giấc rồi lại nói, với kinh nghiệm của cô, mỗi lần ngủ một giấc xong tỉnh dậy là bệnh không cần thuốc cũng tự nhiên mà khỏi, chỉ mong lần này cũng vậy đi.
Nhưng mà, rõ ràng rất mệt mỏi, tại sao vẫn không ngủ được đây?
Càng không ngủ được, cảm giác khó chịu càng ập tới nhiều hơn, lăn qua lộn lại, mặc kệ cô chọn tư thế nào cũng không ngăn được cảm giác khó chịu kia. Cô có chút bực bội.
Đột nhiên nghe được tiếng khóa cửa vang lên, có người bước vào.
Người có chìa khóa phòng cô cũng chỉ có Hiểu Thần, không lẽ Hiểu Thần quay về? Chẳng phải đã nói tuần này không về được sao?
Nhưng mà, về cũng tốt, cô thật sự muốn có người ở bên cạnh, con người lúc đang ngã bệnh vừa yếu ớt lại cô đơn.
“Hiểu Thần, rót cho chị ly nước.” Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại như cũ, rầu rĩ gọi, cũng không biết Hiểu Thần có nghe được không.
Lát sau, có người bước vào, một cánh tay đặt xuống đỡ dưới cổ cô, sức lực và hơi thở như vậy không phải của Hiểu Thần, mà giống như là của…
Nhưng mà, không phải anh đã đi rồi ư?
Mở mắt ra, quả nhiên là anh…
Cô chấn động, “Anh không phải đã đi rồi sao?”
Anh im lặng không nói lời nào, chỉ đút nước đến miệng cô, đầu tiên để cô uống một hớp nhỏ giúp cổ họng khơi thông, sau đó mới đem thuốc đút vào để cô uống.
Sau khi dòng nước ấm áp chảy vào, cô cảm thấy dạ dày của mình hơi dễ chịu hơn chút, thở dài, lui lại phía sau nằm xuống.
Cô nghĩ rằng anh chỉ đặt cô nằm lại trên giường, ai biết, cánh tay của anh lại thuận thế duỗi ra, giúp cô tựa vào vai mình, giải thích: “Trong tủ lạnh không có gì cả, anh đã xuống siêu thị mua đồ rồi, máy lọc nước cũng để nước lạnh, lúc ra ngoài anh đã bật công tắc, cũng vừa ấm lên…Anh nói này, cuộc sống mà em trải qua rốt cuộc là thế nào vậy? Trong nhà như vậy, em là phụ nữ sao?”
Sao cô lại không phải là phụ nữ rồi hả? Máy lọc nước mà mở liên tục rất tốn điện có được không? Về phần thức ăn dự trữ trong tủ lạnh, tuần này Hiểu Thần lại không đến, cô mua nhiều như vậy để làm cái gì?
Nhưng mà…Một công tử bột ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được như anh lại đi siêu thị?
Việc này khiến cô lại bị chấn động, mở mắt nhìn anh, dưới cái nhìn chăm chú của cô, sắc mặt của anh thế nhưng khẽ ửng hồng, “Nhìn cái gì vậy?”
“Không đúng…Từ đâu mà anh lấy được chìa khóa?” Cô chuyển hướng đề tài nói chuyện.
“Trong túi xách của em ấy!” Anh đáp lại như là chuyện đương nhiên.
“…” Cô im lặng, anh thật đúng là không đem mình trở thành người ngoài.
“Đừng nói chuyện nữa, ngủ một giấc đi.” Anh ôm chặt lấy cô, nói nhỏ.
Giờ phút này, anh thật sự rất dịu dàng.
Tư thế như vậy, rõ ràng là cô nằm ngủ trong ngực anh.
Lông mi của cô dần trở nên ướt át, Thượng đế, cô có thể tham lam một chút nữa được không? Hơi thở của anh khiến cô cảm thấy yên bình, lồng ngực của anh làm cô cảm nhận được sự ấm áp.
Cô ngả bệnh, là lúc cô cần sự ấm áp và yên bình hơn bất cứ lúc nào khác. Lúc này đây, cô có thể giả vờ yếu đuối đến nỗi không có cách nào động đậy, vùi vào ngực anh ngủ một lần liệu có được không? Chắc chắn, chỉ một lần…
Cô chỉ cựa quậy người một cái tượng trưng thì đã bị anh ôm lại về phía sau, vì vậy cũng không muốn giả bộ làm động tác giả nữa, bình thản tựa vào ngực anh.
Không biết có phải hơi thở của anh có tác dụng thôi miên không? Vừa rồi cô vẫn trằn trọc, lăn qua lộn lại, lúc này lại không dám ở trong ngực anh lộn xọn nửa phầ. Sự an bình ấy khiến cho mí mắt của cô từ từ trĩu lại, ý thức cũng mơ hồ, cô cứ vậy mà thật sự ngủ thiếp đi, hơn nữa còn tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, có người nhẹ nhàng gọi cô là “Lộ Châu Nhi, Tiểu Heo Nhi…”, tiếp đó, còn có người hôn môi của cô, cánh môi khô khốc mà ấm áp làm cô bị nhột.
Sau đó, hình như còn nghe được ai đó thở dài, ai đó lẩm bẩm hỏi: “Tại sao…Tại sao?”
Tiếp đó, cô chẳng biết gì nữa, chỉ có cảm giác thân thể vốn đang bay bổng của mình ngày càng rơi xuống, mỗi lúc một sâu, cuối cùng bị chìm vào đêm tối vô tận.
Cô không biết mình ngủ bao lâu, chỉ mơ mơ màng màn bị tiếng nói chuyện đánh thức. Khi tỉnh lại, cô đã không còn trong ngực anh, cô nằm lại trong chăn, tiếng nói chuyện đúng là của anh, hình như đang gọi điện thoại.
“Dì à, cháo chín rồi, bây giờ bỏ gan heo vào phải không?...Đã hiểu, cắt xong rồi…Bao nhiêu ạ? Đợi chút, cháu lấy cân cân thử…Không cần? A, được, hiểu rồi ạ…”
Mấy phút sau.
“Dì à, bây giờ cháu xào cải bó xôi, cho thức ăn vào trước hay đổ dầu vào trước ạ? Được, rõ rồi ạ!”
Sau đó, một tiếng “xì” vang lên, chắc là tiếng dầu sôi bị dính nước nổ tung tóe, kế tiếp chính là một trận lách ca lách cách.
“Không có việc gì không có việc gì! Là không nắm chặt cái muôi xào, không có việc gì đâu ạ…”
Cô rốt cuộc nghe rõ, là Tả Tam thiếu đang nấu cơm…Còn có chuyên gia chỉ day từ xa nữa.
“Dì này, trừ gan heo và cải bó xôi còn có thứ gì bổ huyết nữa không ạ? Đợi chút, dì đem những thứ này viết lại, cách làm thế nào, từng bước chế biến cũng viết lại hết, chờ cháu về đưa lại cho cháu…Hả? Cháu bị thiếu máu? À…Đúng ạ…Hôm nay mới đi kiểm tra, quả thật có chút hơi thiếu máu…Đừng nói chuyện này với mẹ cháu, để bà ấy khỏi lo lắng…Ừ, cháu sẽ tự chú ý…Được! Sẽ thường xuyên về nhà ăn cơm.”
Nghe tiếng nói chuyện của anh, hốc mắt của cô lại lần nữa không có tiền đồ mà ướt đẫm.
Đây rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ bởi vì bị bệnh nên nước mắt cũng mau bị rớt sao? Sao lại ngày càng trở nên yếu đuối như vậy? Không, cô Hạ Vãn Lộ không thể yếu đuối, thực tế không cho phép cô được yếu đuối.
Nhưng mà, có phải cô đã tỏ ra mạnh mẽ quá lâu…
Thời gian năm năm, cô không hề chảy qua một giọt nước mắt, cho dù là lúc biết đứa bé bị mất đi, cô vẫn không dám rơi lệ. Khi đó, tim rất đau, rất rất đau, nhưng mà vẫn không chảy nổi nước mắt.
Mạnh mẽ, thực ra là một việc rất cực khổ.
Là ai đã nói, càng là cô gái mạnh mẽ, trái tim lại càng dễ vỡ như một viên thủy tinh. Chẳng lẽ, bởi vì gặp lại anh, trái tim giống như một viên thủy tinh này của cô dù có bị dập nát hoàn toàn cô cũng mặc kệ.
Cô biến thành một kẻ khóc sướt mướt rồi sao?
Tiếng bước chân của anh tiến lại gần, giữa lúc cô còn chưa kịp chỉnh đốn lại vẻ mặt tàn tạ của mình, anh đã đi tới cạnh giường, nhìn thấy gương mặt của cô đầy nước mắt, biết cô đã tỉnh.
Anh đưa tay bưng mặt cô lên, không hỏi tại sao cô lại khóc, chỉ là giúp cô lau sạch nước mắt đi, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Phải ăn rồi, anh giúp em bưng tới, đợi một chút nữa được không?”
Nước mắt của cô lại lần nữa không khống chế được mà rớt xuống như mưa. Âm ấm, chảy trên mặt, ấm ở trong lòng. Thần An, không cần đối xử với em tốt như vậy. Em sợ, sợ thói quen hưởng thụ lòng tốt của anh xong, nếu một ngày không có anh, em sẽ càng thêm đau khổ.
Anh thở dài, “Nếu cảm động, còn không chịu đối xử tốt với anh? Được rồi, thức dậy ăn cơm, cháo gan heo của Tả Tam thiếu nấu, chỉ có một lần, số lượng có hạn, không ăn thì hết.”
Anh như vậy, bảo cô làm sao có thể từ chối được? Chỉ là kiếm thêm một cái cớ nữa cho mình, cô là bệnh nhân, chỉ cần hưởng thụ một lần là tốt rồi, tuyệt không có lòng tham nữa.
Cô gật đầu một cái, mở mắt ra, đập vào mắt chính ống tay áo đã bị xắn lên lộ ra bắp tay cuồn cuộn, bị dầu bắn vào nên nổi lên từng chấm đỏ.
“Tay của anh…”
Anh mỉm cười, đỡ cô ngồi dậy từ trong chăn, “Lần đầu tiên nấu ăn, không có kinh nghiệm, tôi đảm bảo cháo này không có thịt của tôi.”
Anh muốn chọc cô cười, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không buồn cười. Cô chăm chú nhìn những chấm đỏ trên tay, trong lòng không nhịn được bắt đầu đau nhói, nước mắt rơi xuống từng đợt.
“Tôi nói cái người này sao lại như vậy? Khóc liên tục không ngừng?” Sao lúc trước anh lại không phát hiện cô cũng thích khóc như vậy đây? Lúc nào cũng là dáng vẻ kiên cường, bá đạo, người phụ nữ vô địch nhất vũ trụ.
“Ai bảo tôi khóc? Là tôi ngã bệnh, cảm nên mới bị chảy nước mắt…” Cô gạt đi nước mắt, tiếp tục sắm vai người phụ nữ kiên cường.
Anh lắc đầu, rốt cuộc cô muốn mạnh mẽ cho ai nhìn?
Nhưng mà, trong nháy mắt lúc đang dùng mu bàn tay gạt lệ, cô đột nhiên phát hiện quần áo của mình đã bị đổi hết rồi. Cô nhớ rõ lúc cô trở về từ bệnh viện đã trực tiếp ngã thẳng xuống giường, không thay quần áo. Bộ quần áo này, không phải…anh đổi chứ?
“Quần áo của tôi đâu?” Cô hoảng hốt hỏi.
“??? Quần áo bẩn sao?” Giữa lông mày của anh lộ ra nghi vấn, “Đã đổi, dĩ nhiên là tôi đổi.”
“Anh…Tại sao có thể như vậy? Anh dám giở trò lưu manh?” Sắc mặt của cô vốn đang tái nhợt bỗng trướng đến ửng hồng.
Anh nhướng mày, sao hả? Anh giúp cô thay quần áo liền nói anh giở trò lư manh? Vậy lần đầu tiên gặp mặt cô đã cởi quần của anh thì nói là cái gì?
Anh nghiêm mặt, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Có gì đặc biệt hơn người? Nhìn cũng giống như không! Cô…Thật nhỏ…” Trong mắt anh hiện lên vẻ đùa giỡn.
“…” Trời ạ! Cô muốn đi hỏi ông trời, loại báo ứng này sao gần đây lại cứ rớt xuống người cô? Cô sai lầm thật sao? Năm năm trước cô không nên cười nhạo anh nhỏ sao? Trên thực tế cô đã tự mình hôn thử, anh tuyệt đối không nhỏ tí nào.
“Lưu manh!” Cô tức giận mắng.
Anh hờ hững ngồi xuống đối diện cô, bưng cháo ở trên tay, dùng thìa không chút để ý lại khuấy đều, “Yên tâm đi, lúc cô cởi hết đồ, trong mắt tôi chẳng khác với đàn ông, không hấp dẫn đến nỗi khiến giở trò lưu manh được.”
Anh nha, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Còn có chuyện gì có thể đả thương người khác hơn chuyện này không? Cô quả thật hơi nhỏ một chút, nhưng mà cũng đến cup B đấy có được không? Mặc dù không có cách nào so sánh được với nhóm “bò sữa” CDEG nhưng cũng không đến nỗi giống đàn ông đi.
Cảm xúc mềm mỏng trước đó đã bị anh phá hủy sạch sẽ, cô đoạt lấy chén cháo từ tay anh, chỉ ra cửa: “Anh Tả, cảm ơn cháo của anh, anh có thể lăn rồi.”
Anh cười thầm, có sức mắng chửi người ta rồi hả? Xem ra đã tốt hơn nhiều rồi. “Tức giận? Được rồi, tôi nhận sai, tôi nói thật vậy, mặc dù hơi nhỏ nhưng mà…Cảm giác cũng không tệ lắm.”
Nói xong, anh đứng bật lên, trước lúc cô nổi giận bước ra khỏi phòng ngủ, trong đầu tất cả đều là kí ức về năm đó cô nghịch ngợm ghé vào lỗ tai của anh nói: “Thật ra thì, anh thật sự cũng không có gì là không được, chào anh bạn nhỏ!”
Cô như vậy, đơn giản là cô dũng cảm như vậy, anh có thể tìm lại được không?
Tác giả :
Cát Tường Dạ