Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 79: Quân tử báo thù, bao nhiêu năm cũng không muộn
Nhìn không đủ…
Bảo anh làm sao có thể nhìn đủ…
Yêu suốt năm năm, nhớ cô suốt năm năm nhưng lại chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của cô. Trong năm năm, anh dựa vào kí ức trống rỗng để sống qua ngày, nhớ đến sự ấm áp mà cô mang lại cho anh, nhớ đến dung mạo mà anh tưởng tượng, nhớ đến sâu nặng, tim, mơ hồ cảm thấy nhói đau.
Giờ đây, cô chân thực đứng trước mặt anh, bảo anh làm sao có thể dời mắt được? Muốn anh phải nhìn kỹ thế nào mới có thể bù lại nỗi nhớ của năm năm?
Mỗi cái nhăn mày, giận dữ, mỗi cái cúi đầu, há miệng của cô trong mắt anh đều là phong tình, dù cô có nổi giận đùng đùng, với anh, đó vẫn là phong cảnh tuyệt vời nhất, chỉ cần cô không trốn chạy, cứ như vậy ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Trán cô đã thấm đẫm mồ hôi, anh giơ tay giúp cô lau sạch.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, thật ra thì, cô vẫn không thoải mái, thật sự muốn nôn.
“Vậy đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cô nghĩ rằng anh sẽ nói, vậy thì về thôi…Cô nói hay lắm còn đến bệnh viện làm cái gì? “Không cần…” Cô không muốn làm anh lo lắng.
“Có thể đi được không?” Anh căn bản không để ý sự kháng cự của cô.
“Tôi nói không đi! Thân là y tá nên tôi hiểu rõ…”
“Hay là để tôi ôm cô đi vậy nhé.”
“…Tôi có thể tự đi…” Hình như không có lựa chọn khác rồi. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nghĩ cô là ai?
Anh hài lòng, tiếp tục đỡ cô, để cô tự mình bước đi.
“Bọn nhỏ Y Thần đâu?” Cô bỗng nhiên nhớ tới hai đứa nhỏ kia.
“Đang ngồi đợi trong xe rồi! Hai đứa bọn nó còn khôn hơn cô, sẽ không chạy loạn để tôi phải tìm kiếm khắp nơi.” Giọng điệu trách cứ của anh hàm chứa vẻ cưng chiều.
Cô vô tội trừng mắt liếc anh một cái, cô là vì không được thoải mái nên mới rời khỏi đó được không.
Vẻ mặt kia lại khiến tâm hồn của anh nhộn nhạo, không dám tiếp tục trì hoãn, sợ mình kìm giữ không được, nhịn không được mà mạnh mẽ ôm cô, cứ như vậy chắc chắn sẽ hù dọa cô, dọa cô bỏ chạy.
Anh tiếp tục đỡ cô, không nói một tiếng nào.
Quảng đường này đối với Hạ Vãn Lộ mà nói thật sự vất vả mới đi hết được, vừa lên xe đã ngả ngay vào ghế ngồi, cô cảm thấy nếu đi thêm một bước thì cô sẽ chống đỡ không nổi mất.
Mặc dù vậy, cô vẫn không quên nhắc nhở anh: “Đừng đến bệnh viện chúng tôi, tùy tiện tìm một bệnh viện nhỏ đi.” Cô không dám tưởng tượng, nếu anh cứ thẳng một đường mang cô đến bệnh bệnh viện của mình thì sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn như thế nào. Cô, Hạ Hạ không muốn làm người nổi tiếng.
Sao anh lại không hiểu suy nghĩ của cô. Có chút tức giận, chẳng lẽ anh làm cô mất thể diện như vậy sao?
Chẳng qua là, vẫn nghe lời cô…, mang cô đến bệnh viện gần đó.
Nghe xong triệu chứng của cô, bác sĩ liệt kê vài mục cần làm kiểm tra, trong đó có đề nghị xét nghiệm máu, cô nhìn thấy, cau mày: “Bác sĩ, có thể không cần kiểm tra những thứ này không? Thân là y tá, tôi hiểu rõ tình trạng của mình, tôi chỉ là bị cảm nắng mà thôi, ngài kê cho tôi ít thuốc là được.”
“Dĩ nhiên là phải kiểm tra!” Bác sĩ ngược lại không có mở miệng, người nào đó đã lên tiếng, như đinh chặt sắt, cầm hóa đơn rồi kéo cô đi.
“Tôi không muốn kiểm tra…Không kiểm tra có được không?” Suốt dọc đường cô nói không ngừng nghỉ.
Anh dĩ nhiên là không đồng ý, hơn nữa đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước lại hỏi: “Không phải là cô sợ đau chứ?”
“A…” Bị một câu đánh trúng, gò má cô nổi lên đỏ ửng, không sai, cô thật sự rất sợ đau. Lại nói, cô đã từng tiêm giúp vô số người lại sợ nhất là mình bị tiêm nha. Nghĩ tới ngày xưa lúc còn đi học, những lúc phải luyện tiêm, cô thà chết cũng không tiếp nhận một lần.
Anh bật cười: “Thì ra là cô cũng có lúc sợ? Cô cũng có lúc bị tiêm? Chỉ riêng một điểm này thôi là tôi đã muốn dẫn cô đi rồi. Quân tử báo thù, bao nhiêu năm cũng không muộn.”
Hừ, thì ra là vẫn còn ghi hận chuyện năm đó bị cô tiêm, đúng là gã đàn ông keo kiệt!
Một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp nắm tay cô, giọng nói non nớt của Y Thần cất lên: “Cô đừng sợ, bác sĩ sẽ nhẹ nhàng thôi. Giống như cô giúp Y Thần tiêm vậy, tuyệt đối sẽ không đau.”
“Không phải cô còn kém cỏi hơn cả Y Thần chứ?” Người nào đó đứng một bên nhìn có chút hả hê.
Anh là dao thớt, còn tôi là cá thịt*, trời ạ, đi thôi…
“Tôi không thể tự mình chích cho mình được sao?” Cô thân bất do kỷ*** theo sát anh.
“Cô nói thử xem?” Anh lườm cô một cái, “Đừng nói là không thể, coi như là có thể tôi cũng không để chuyện đó xảy ra. Cơ hội báo thù ngàn năm có một, tôi làm sao có thể buông tha?”
Cô cúi đầu, vẻ mặt không muốn, tự mình lẩm bẩm: “Anh muốn báo thù không bằng tự anh tới tiêm là được rồi.”
“Cô nói cái gì?” Anh lớn giọng hỏi.
“Không có…Không có…” Cô liều mạng lắc đầu. Thiếu chút nữa đã đặt mình rơi vào bẫy rồi.
Anh nhướng mày, thật ra thì anh đã nghe được, Hạ Vãn Lộ, nói cô giả bộ! Cô tiếp tục giả bộ đi!
Ngồi ở băng ghế ngồi của của khoa xét nghiệm, nhìn chiếc kim lấy máu để thử ánh lên một màu sáng bạc, Hạ Vãn Lộ nảy sinh lòng e ngại, ngón tay chìa ra thậm chí cũng run lên.
Y Thần ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng rất khẩn trương, bàn tay nhỏ bé còn siết chặt ngón tay cô, không ngừng an ủi: “Cô à, không sợ, trong máu của cô có một ít vi khuẩn, bác sĩ giúp cô rút hết vi khuẩn ra là không có việc gì nữa rồi.”
Cô dở khóc dở cười, lời này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, đều là mấy lời của người lớn dùng để lừa gạt đứa trẻ lúc bị tiêm, bây giờ lại dùng trên người mình, báo ứng, tuyệt đối là báo ứng.
Trong nháy mắt khi ngón áp út của cô rốt cuộc cũng bị bác sĩ nắm được, cô cảm thấy một trận ấm áp xâm nhập bả vai, liếc mắt, liền nhìn thấy ngón tay thích hợp với việc đánh đàn của anh, thon dài, đẹp mắt.
Trên miệng anh vừa nói mấy lời ác độc, giờ lại muốn làm cái gì đây? Trong lòng cô nổi lên một trận ấm áp.
Trong nháy mắt khi kim thử máu châm vào tay cô, cô chẳng dám nhìn, quay đầu lại, bị anh lấy tay đè xuống, ấn vào ngực anh. Trong một khắc khi mũi kim tiến vào, cô cắn chặt bắp thịt của anh, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh bị căng cứng, nhưng cô lại không rảnh mà để ý đến nhiều chuyện như vậy.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
“Ồ! Chích xong rồi nha! Cô đúng là một đứa trẻ ngoan! Cậu à, cậu mua kẹo cho cô ăn nhé!” Y Thần hoan hô.
“Việc này hoàn toàn không thành vấn đề…” Sau khi giúp cô lấy được báo cáo, anh trực tiếp kéo cô trở lại phòng bệnh.
Nhưng khi kết quả kiểm tra được đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, cô mới hiểu, cái gọi là “hoàn toàn không thành vấn đề” lại trở thành một vấn đề lớn.
Anh đem các loại báo cáo kiểm tra đặt xuống trước mặt cô, chỉ vào cô giận dữ quát: “Cô xem một chút! Cô rốt cuộc đã giày vò mình thế nào đây?”
___________
*Anh là dao thớt còn tôi là cá thịt: Nguyên văn là câu “Nay người ta đang là dao thớt, còn tôi là cá thịt” trích trong Sử kí, nói về tình trạng một bên nắm quyền chủ động, một bên thụ động trong cuộc chiến giữa hai người.
**Thân bất do kỷ: không thể làm được gì.
Bảo anh làm sao có thể nhìn đủ…
Yêu suốt năm năm, nhớ cô suốt năm năm nhưng lại chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của cô. Trong năm năm, anh dựa vào kí ức trống rỗng để sống qua ngày, nhớ đến sự ấm áp mà cô mang lại cho anh, nhớ đến dung mạo mà anh tưởng tượng, nhớ đến sâu nặng, tim, mơ hồ cảm thấy nhói đau.
Giờ đây, cô chân thực đứng trước mặt anh, bảo anh làm sao có thể dời mắt được? Muốn anh phải nhìn kỹ thế nào mới có thể bù lại nỗi nhớ của năm năm?
Mỗi cái nhăn mày, giận dữ, mỗi cái cúi đầu, há miệng của cô trong mắt anh đều là phong tình, dù cô có nổi giận đùng đùng, với anh, đó vẫn là phong cảnh tuyệt vời nhất, chỉ cần cô không trốn chạy, cứ như vậy ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Trán cô đã thấm đẫm mồ hôi, anh giơ tay giúp cô lau sạch.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, thật ra thì, cô vẫn không thoải mái, thật sự muốn nôn.
“Vậy đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cô nghĩ rằng anh sẽ nói, vậy thì về thôi…Cô nói hay lắm còn đến bệnh viện làm cái gì? “Không cần…” Cô không muốn làm anh lo lắng.
“Có thể đi được không?” Anh căn bản không để ý sự kháng cự của cô.
“Tôi nói không đi! Thân là y tá nên tôi hiểu rõ…”
“Hay là để tôi ôm cô đi vậy nhé.”
“…Tôi có thể tự đi…” Hình như không có lựa chọn khác rồi. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nghĩ cô là ai?
Anh hài lòng, tiếp tục đỡ cô, để cô tự mình bước đi.
“Bọn nhỏ Y Thần đâu?” Cô bỗng nhiên nhớ tới hai đứa nhỏ kia.
“Đang ngồi đợi trong xe rồi! Hai đứa bọn nó còn khôn hơn cô, sẽ không chạy loạn để tôi phải tìm kiếm khắp nơi.” Giọng điệu trách cứ của anh hàm chứa vẻ cưng chiều.
Cô vô tội trừng mắt liếc anh một cái, cô là vì không được thoải mái nên mới rời khỏi đó được không.
Vẻ mặt kia lại khiến tâm hồn của anh nhộn nhạo, không dám tiếp tục trì hoãn, sợ mình kìm giữ không được, nhịn không được mà mạnh mẽ ôm cô, cứ như vậy chắc chắn sẽ hù dọa cô, dọa cô bỏ chạy.
Anh tiếp tục đỡ cô, không nói một tiếng nào.
Quảng đường này đối với Hạ Vãn Lộ mà nói thật sự vất vả mới đi hết được, vừa lên xe đã ngả ngay vào ghế ngồi, cô cảm thấy nếu đi thêm một bước thì cô sẽ chống đỡ không nổi mất.
Mặc dù vậy, cô vẫn không quên nhắc nhở anh: “Đừng đến bệnh viện chúng tôi, tùy tiện tìm một bệnh viện nhỏ đi.” Cô không dám tưởng tượng, nếu anh cứ thẳng một đường mang cô đến bệnh bệnh viện của mình thì sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn như thế nào. Cô, Hạ Hạ không muốn làm người nổi tiếng.
Sao anh lại không hiểu suy nghĩ của cô. Có chút tức giận, chẳng lẽ anh làm cô mất thể diện như vậy sao?
Chẳng qua là, vẫn nghe lời cô…, mang cô đến bệnh viện gần đó.
Nghe xong triệu chứng của cô, bác sĩ liệt kê vài mục cần làm kiểm tra, trong đó có đề nghị xét nghiệm máu, cô nhìn thấy, cau mày: “Bác sĩ, có thể không cần kiểm tra những thứ này không? Thân là y tá, tôi hiểu rõ tình trạng của mình, tôi chỉ là bị cảm nắng mà thôi, ngài kê cho tôi ít thuốc là được.”
“Dĩ nhiên là phải kiểm tra!” Bác sĩ ngược lại không có mở miệng, người nào đó đã lên tiếng, như đinh chặt sắt, cầm hóa đơn rồi kéo cô đi.
“Tôi không muốn kiểm tra…Không kiểm tra có được không?” Suốt dọc đường cô nói không ngừng nghỉ.
Anh dĩ nhiên là không đồng ý, hơn nữa đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước lại hỏi: “Không phải là cô sợ đau chứ?”
“A…” Bị một câu đánh trúng, gò má cô nổi lên đỏ ửng, không sai, cô thật sự rất sợ đau. Lại nói, cô đã từng tiêm giúp vô số người lại sợ nhất là mình bị tiêm nha. Nghĩ tới ngày xưa lúc còn đi học, những lúc phải luyện tiêm, cô thà chết cũng không tiếp nhận một lần.
Anh bật cười: “Thì ra là cô cũng có lúc sợ? Cô cũng có lúc bị tiêm? Chỉ riêng một điểm này thôi là tôi đã muốn dẫn cô đi rồi. Quân tử báo thù, bao nhiêu năm cũng không muộn.”
Hừ, thì ra là vẫn còn ghi hận chuyện năm đó bị cô tiêm, đúng là gã đàn ông keo kiệt!
Một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp nắm tay cô, giọng nói non nớt của Y Thần cất lên: “Cô đừng sợ, bác sĩ sẽ nhẹ nhàng thôi. Giống như cô giúp Y Thần tiêm vậy, tuyệt đối sẽ không đau.”
“Không phải cô còn kém cỏi hơn cả Y Thần chứ?” Người nào đó đứng một bên nhìn có chút hả hê.
Anh là dao thớt, còn tôi là cá thịt*, trời ạ, đi thôi…
“Tôi không thể tự mình chích cho mình được sao?” Cô thân bất do kỷ*** theo sát anh.
“Cô nói thử xem?” Anh lườm cô một cái, “Đừng nói là không thể, coi như là có thể tôi cũng không để chuyện đó xảy ra. Cơ hội báo thù ngàn năm có một, tôi làm sao có thể buông tha?”
Cô cúi đầu, vẻ mặt không muốn, tự mình lẩm bẩm: “Anh muốn báo thù không bằng tự anh tới tiêm là được rồi.”
“Cô nói cái gì?” Anh lớn giọng hỏi.
“Không có…Không có…” Cô liều mạng lắc đầu. Thiếu chút nữa đã đặt mình rơi vào bẫy rồi.
Anh nhướng mày, thật ra thì anh đã nghe được, Hạ Vãn Lộ, nói cô giả bộ! Cô tiếp tục giả bộ đi!
Ngồi ở băng ghế ngồi của của khoa xét nghiệm, nhìn chiếc kim lấy máu để thử ánh lên một màu sáng bạc, Hạ Vãn Lộ nảy sinh lòng e ngại, ngón tay chìa ra thậm chí cũng run lên.
Y Thần ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng rất khẩn trương, bàn tay nhỏ bé còn siết chặt ngón tay cô, không ngừng an ủi: “Cô à, không sợ, trong máu của cô có một ít vi khuẩn, bác sĩ giúp cô rút hết vi khuẩn ra là không có việc gì nữa rồi.”
Cô dở khóc dở cười, lời này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, đều là mấy lời của người lớn dùng để lừa gạt đứa trẻ lúc bị tiêm, bây giờ lại dùng trên người mình, báo ứng, tuyệt đối là báo ứng.
Trong nháy mắt khi ngón áp út của cô rốt cuộc cũng bị bác sĩ nắm được, cô cảm thấy một trận ấm áp xâm nhập bả vai, liếc mắt, liền nhìn thấy ngón tay thích hợp với việc đánh đàn của anh, thon dài, đẹp mắt.
Trên miệng anh vừa nói mấy lời ác độc, giờ lại muốn làm cái gì đây? Trong lòng cô nổi lên một trận ấm áp.
Trong nháy mắt khi kim thử máu châm vào tay cô, cô chẳng dám nhìn, quay đầu lại, bị anh lấy tay đè xuống, ấn vào ngực anh. Trong một khắc khi mũi kim tiến vào, cô cắn chặt bắp thịt của anh, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh bị căng cứng, nhưng cô lại không rảnh mà để ý đến nhiều chuyện như vậy.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
“Ồ! Chích xong rồi nha! Cô đúng là một đứa trẻ ngoan! Cậu à, cậu mua kẹo cho cô ăn nhé!” Y Thần hoan hô.
“Việc này hoàn toàn không thành vấn đề…” Sau khi giúp cô lấy được báo cáo, anh trực tiếp kéo cô trở lại phòng bệnh.
Nhưng khi kết quả kiểm tra được đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, cô mới hiểu, cái gọi là “hoàn toàn không thành vấn đề” lại trở thành một vấn đề lớn.
Anh đem các loại báo cáo kiểm tra đặt xuống trước mặt cô, chỉ vào cô giận dữ quát: “Cô xem một chút! Cô rốt cuộc đã giày vò mình thế nào đây?”
___________
*Anh là dao thớt còn tôi là cá thịt: Nguyên văn là câu “Nay người ta đang là dao thớt, còn tôi là cá thịt” trích trong Sử kí, nói về tình trạng một bên nắm quyền chủ động, một bên thụ động trong cuộc chiến giữa hai người.
**Thân bất do kỷ: không thể làm được gì.
Tác giả :
Cát Tường Dạ