Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 279: Ngoại truyện 19: em là của anh sớm sớm chiều chiều
Thần Hi chú ý thấy, trong tay Kỷ Tử Ngang còn cầm một túi thuốc bắc, không khỏi kinh ngạc hỏi, "Là ai bị bệnh vậy?" Cô lo lắng thân thể Lão sư Tưởng hoặc là chú Kỷ có việc gì.
Trong mắt Kỷ Tử Ngang thoáng qua một tia lúng túng không dễ dàng phát giác, chỉ lóe qua, không hề lưu lại dấu vết, người khác nhìn thấy chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như không có chuyện gì của anh, "Em!"
"Em?" Cô không hiểu gì cả, lúc nào thì cô lại làm phiền đại bác sĩ Kỷ xem bệnh qua cho rồi chứ?
Anh cười như không cười, đưa thuốc cho cô, "Tí nữa nhớ cầm về, không nên uống nguội!"
Cô cầm ở trong tay, tay chạm qua bịch thuốc, thuốc vẫn còn âm ấm. . . . . .
Chỉ là cô không có nơi nào không thoải mái! Kỷ Tử Ngang có bệnh gì sao?
"Đương nhiên chính em lấy về uống là tốt nhất rồi, chẳng qua là anh thấy em không có thời gian cũng không có kiên nhẫn, cho nên đã sắc toàn bộ cho em rồi, lúc uống chỉ cần hâm lại thôi. Uống hết nhớ tới gặp anh kiểm tra lại!" Anh hoàn toàn không để ý đến bộ dạng mơ màng của cô, tự quyết định.
Hôm nay sở dĩ anh về trễ, chính là đi sắc thuốc cho cô sao, vốn là hiệu thuốc có thể sắc thuốc giúp, nhưng anh không yên tâm, cần phải tự mình điều chỉnh tốt độ lửa, cho nên chỉ đành phải tự mình sau khi hết giờ làm đi tới tiệm thuốc bắc.
"Thần Hi bị làm sao vậy? Sinh bệnh gì?" Hai vị trưởng bối (mình thấy để vậy hay hơn) lo lắng, Lão sư Tưởng gấp gáp hỏi, bác trai Kỷ cũng nhìn chằm chằm Kỷ Tử Ngang, chờ anh trả lời.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, điều dưỡng một chút là tốt rồi!" Kỷ Tử Ngang có thâm ý khác liếc nhìn Thần Hi.
Cái nhìn này, hai vị lớn tuổi nhà họ Kỷ tất nhiên sẽ không chú ý tới, nhưng tinh ý như Thần An đương nhiên nhìn ra trong này có ẩn tình, cúi đầu cười một tiếng.
Điều dưỡng. . . . . .
Phối hợp với nụ cười quỷ dị của Kỷ Tử Ngang. . . . . .
Thần Hi đột nhiên nghĩ đến chuyện thân thích của mình tới trước thời hạn, mặt nhất thời "Bá" một cái đỏ lên. Kỷ Tử Ngang cái tên nhiều chuyện này! Ai muốn anh kê đơn thuốc cho cô chứ! Chỉ là, mấy tháng gần đây quả thật cô có chút không điều, nhưng cũng không quá xem trọng lắm, còn chưa có đi bệnh viện kiểm tra qua đâu. . . . . .
"Thật sự không có việc gì?" Lão sư Tưởng giống như không tin, nhìn chằm chằm Thần Hi hỏi.
Mặt Thần Hi đỏ như lửa đốt, "Thật sự không có việc gì! Lão sư!" Vì hóa giải màn lúng túng này, cô vội vàng đứng lên múc thêm cho mỗi người một chén cháo gà, đến lượt Kỷ Tử Ngang thì cô cố ý bỏ phao câu gà vào trong chén anh, có dụng ý khác cắn răng nghiến lợi lớn tiếng nói, "Cám ơn bác sĩ Kỷ nhớ rõ!"
Kỷ Tử Ngang nhíu mày, bình tĩnh mà cười, mắt hoàn toàn không nhìn cô.
"Tốt lắm tốt lắm! Đừng nói Thần Hi nữa, nếu chị ấy không có mắc bệnh gì nghiêm trọng, nhất định sẽ không nghe lời người khác nói đâu!" Tả Thần An xen vào giải vây cho cô, nhưng cái này không bằng đừng chen vào thì hơn, một câu không nghe lời này, càng làm cho người khác suy nghĩ sâu xa. . . . . . Anh buồn cười liếc nhìn mặt Thần Hi đỏ lên, tiếp tục nói, "Lão sư Tưởng, chú Kỷ, Thần An không có gì tốt hiếu kính hai người, vừa vặn lần trước được tặng hai chai rượu ngon, liền lấy tới đây hiếu thuận chú Kỷ, khó được hôm nào như hôm nay mọi người tụ tập đông đủ, con chính là dự định không say không về! Lão sư Tưởng, có thể sắp xếp chỗ ngủ cho Thần An được không!" Tả Thần An vừa nói vừa mở nắp bình rượu.
Đối với tính xấu của Thần An, các trưởng bối vẫn luôn là dung túng, Lão sư Tưởng cũng không ngoại lệ, không bao giờ ảnh hưởng đến không khí xung quanh, ngược lại lại càng làm cho trưởng bối thích hơn.
"Chỗ ngủ dĩ nhiên là có! Chỉ là, mê rượu thì không được!" Lão sư Tưởng cười trách cứ anh, hoàn toàn không có bộ dạng uy nghiêm trên lớp ngày trước, lại giống như tất cả các bà mẹ trên đời dịu dàng hiền từ.
Vẻ mặt Tả Thần An cố tính đau khổ oán trách bác trai Kỷ, "Nơi nào có phụ nữ thì liền không có tự do!"
Bác trai Kỷ cười ha ha, chỉ vào Tả Thần An lắc đầu, "Đứa nhỏ này! Chờ tới lúc con cưới vợ thì liền biết được người khác quản cũng là một loại hạnh phúc!"
"Đúng vậy!" Cuộc nói chuyện này lại gợi lên tâm sự trong lòng Lão sư Tưởng, thuận tiện trợn mắt nhìn con trai một cái, "Còn con nữa! Hai người các con lúc nào mới chịu cưới vợ đây?"
Mẹ lại muốn đọc kim cô chú (giống như cẳn nhằn vậy) rồi!
Kỷ Tử Ngang vội vàng nói "Rót rượu"!
Tả Thần Hi nhìn một màn trước mắt, mím môi cười. Cô thật sự rất thích không khí trong nhà Lão sư, không khí như vậy, lại thêm tay nghề tuyệt vời của Lão sư, khẩu vị tối nay của cô nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều cho mà xem!
Sự thật chứng minh, lời dự đoán của cô là đúng.
Mấy ngày này, khẩu vị của cô không tốt lắm, lại có thể ăn hai chén cơm, uống vài chén cháo gà, cuối cùng, còn chưa đã ghiền liếm liếm đôi môi, "Lão sư, may mắn không phải mỗi ngày đều tới nhà người ăn cơm ké, nếu không con nhất định sẽ biến thành đại mập mạp!"
"Mập lên mới tốt! Con quá gầy!" Lão sư Tưởng cười híp mắt, ai không thích đồ ăn mình làm được người khác khen ngợi chứ? "Sau này có thời gian thường xuyên tới đây ăn cơm, Lão sư phụ trách điều dưỡng cho con mập lên!"
Kỷ Tử Ngang uống khá nhiều, rõ ràng đã hơi say, khóe mắt liếc qua, chế nhạo mà cười, "Mẹ, lúc nào thì mẹ đổi nghề sang chăn nuôi rồi hả?"
Cái này không phải là đang cười nhạo Thần Hi là heo sao?
Làm sao cô có thể chịu được anh cười nhạo mình trắng trợn như vậy chứ? Lúc này liền đáp lễ, "Đúng vậy! Lão sư Tưởng chăn nuôi nhiều năm như vậy, như thế nào cũng không có nuôi anh mập lên vậy?"
"Cái này không phải càng chứng minh anh so với em càng có tiềm chất chăn nuôi sao?" Anh vẫn nhìn cô cười bình tĩnh như vậy, rõ ràng là đang đùa giỡn cô, đôi mắt như đêm đen sâu hút, lại điểm chút ánh sáng cưng chiều.
Hàaa...! Sau khi uống rượu say mồm miệng Kỷ Tử Ngang cũng lanh lợi hơn rất nhiều! Cô vừa muốn đáp trả lại, Lão sư Tưởng đã giúp cô trút giận, quát con trai, "Đi đi đi! Con trai ngốc! Thật sự mẹ đang nuôi một con heo, nuôi gần ba mươi năm, không biết đã nuôi bao nhiêu con heo xuất lứa rồi! Còn con thì sao? Lúc nào thì tìm cho mẹ một con dâu heo trở về đây?"
Tả Thần Hi cười ha ha, nháy mắt với Kỷ Tử Ngang, "Đúng vậy! Heo nhỏ của anh ở đâu rồi? Ở chỗ nào?"
Kỷ Tử Ngang không lên tiếng, chỉ ngưng mắt nhìn nụ cười sáng lạn của cô có thâm ý khác cười lại, đồ ngốc, nếu như anh là heo, vậy mẹ anh không phải xem cô heo nhỏ mà nuôi dưỡng sao? Chỉ là, những lời như vậy, đã không có cơ hội nói ra rồi. . . . . .
Tả Thần Hi cho là anh không lời nào phản bác, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, đứng lên giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp bát đũa.
Nói ra cũng thật kỳ quái, đều là dọn dẹp sau khi ăn uống xong, nhưng ở nhà họ Kỷ lại không có bất kỳ áp lực nào, Lão sư Tưởng cũng sẽ khách sáo, cũng cùng một câu nói nhưng từ trong miệng Lão sư Tưởng nói ra, làm cho người khác cảm thấy chân thành, không giống Trịnh Hữu Đào. . . . . .
Nhớ tới Trịnh Hữu Đào, cô lại nhớ tới những lời Tống Sở nói với cô sáng nay, đến bây giờ, Tống Sở vẫn là cảm thấy mẹ anh xem cô như con gái ruột mà đối xử. . . . . .
Chỉ cái này đã đủ để nhìn ra, Trịnh Hữu Đào làm mọi việc tốt bao nhiêu, tỉ mỉ nhớ lại, thật đúng là tìm không ra có cái gì đáng chê trách, thật là cao minh. . . . . .
Sau khi giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp phòng ăn và phòng bếp sạch sẽ, trời đã tối đen rồi, Thần An uống chỉ hơi say, đang đánh cờ cùng với chú Kỷ, Kỷ Tử Ngang thì ở một bên quan sát, một hình ảnh bình yên mà ấm áp. . . . . .
Không nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng như vậy, cô cũng đến gần, ngồi ở bên cạnh Tả Thần An xem.
Cờ vây, cô cũng từng cùng Thần An đi cung thiếu nhi học qua, chỉ là, cô không có tính tình tốt như Thần An, chịu ngồi yên một chỗ cân nhắc suy nghĩ, cho nên, học mấy năm, học được chút chút bên ngoài mà thôi, so với Thần An, cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, mà Thần An vẫn là không nhìn thấy đáy giếng.
Nhưng, cô giống như không thấy được sự chênh lệch giữa bọn họ, thấy Thần An mỗi nước cờ đều cần phải suy nghĩ, trong lòng nóng nảy, vì vậy nhiều lần không nhịn được muốn chỉ điểm cho anh, lúc Thần An không để ý tới cô, cô dứt khoát trực tiếp ra tay, chọc cho Kỷ Tử Ngang giống như đang say cũng cảm thấy buồn cười.
"Cười cái gì mà cười? Anh biết sao? Anh hiểu không?" Cô nhớ Kỷ Tử Ngang chắc là không biết đánh cờ, ngay cả lúc mới bắt đầu học cao trung đánh cờ năm quân (???), anh cũng không phải là đối thủ của cô.
Bác trai Kỷ cũng bị cô chọc cho buồn cười, hù cô, "Quan Kỳ không nói chân quân tử (Chắc là nếu là quân tử không nên phá ván cờ của người khác)! Nha đầu!"
"Con là phụ nữ, không phải quân tử!" Cô chép miệng, vẫn là nha đầu nghich ngợm như năm đó.
Chú Kỷ im lặng, ngược lại Thần An dở khóc dở cười xua đuổi cô, "Đi đi đi, đi chơi cờ năm quân của chị đi!"
Được rồi, nước đi của cô ở trong mắt Thần An chính xác chỉ xứng với cờ năm quân. . . . . .
Cô nhìn chằm chằm Tả Thần An, cuối cùng nó có phải là em trai của cô hay không? Mới vừa rồi cô còn giúp nó đánh thắng ván cờ! Mặc dù cô cũng biết “Quan Kỳ không nói chân quân tử”, nhưng cái này không phải nhìn vào là thắng ngay sao? Tích cực như vậy làm gì? Liếc mắt vừa nhìn, Kỷ Tử Ngang vẫn còn đang cười. . . . . .
Cười nhạo cô sao? Cô không phục, đang muốn tìm người trút giận đây! "Kỷ Tử Ngang! Chúng ta chơi cờ năm quân đi!" Ở chỗ Thần An lòng kiêu hãnh bị lấy mất nên muốn từ chỗ Kỷ Tử Ngang tìm về! Cờ vây cô không bằng Thần An, cờ năm quân, Kỷ Tử Ngang chỉ là dân tập sự!
"Được!" Kỷ Tử Nganh đứng lên, đi tìm một bàn cờ tới.
Hai người ở một chỗ khác mở bàn, Thần Hi tràn đầy tự tin, lúc cao trung anh đã không phải là đối thủ của cô, nhiều năm như vậy, anh ở nước ngoài nhất định là càng xuống dốc rồi, cộng thêm lại uống rượu, hừ hừ, Kỷ Tử Ngang, anh đừng thua quá khó coi đấy! Tránh cho người ta nói em khi dễ anh!
Ah, kỳ quái. . . . . .
Anh không phải là cá chết sao? Làm sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn lên, Kỷ Tử Ngang đang dùng một loại ánh mắt thâm thúy nhìn cô, mắt cười híp thành một đường, nói có bao nhiều quỷ dị thì có bấy nhiều quỷ dị.
Ánh mắt này là có ý gì? Có bẫy? Cô tỉ mỉ nhìn một lượt mỗi một nước cờ trên bàn cờ, cô giống như vẫn là an toàn. . . . . .
Hơn nữa, có một chỗ cô chỉ cần đặt xuống một quân, liền có một cái ba đường, thật là một nước tuyệt diệu mà . . . . .
Cô âm thầm đắc ý, ở trong lòng quyết định phải đi nước này.
Trong mắt Kỷ Tử Ngang thoáng qua một tia lúng túng không dễ dàng phát giác, chỉ lóe qua, không hề lưu lại dấu vết, người khác nhìn thấy chỉ có thể nhìn thấy nụ cười như không có chuyện gì của anh, "Em!"
"Em?" Cô không hiểu gì cả, lúc nào thì cô lại làm phiền đại bác sĩ Kỷ xem bệnh qua cho rồi chứ?
Anh cười như không cười, đưa thuốc cho cô, "Tí nữa nhớ cầm về, không nên uống nguội!"
Cô cầm ở trong tay, tay chạm qua bịch thuốc, thuốc vẫn còn âm ấm. . . . . .
Chỉ là cô không có nơi nào không thoải mái! Kỷ Tử Ngang có bệnh gì sao?
"Đương nhiên chính em lấy về uống là tốt nhất rồi, chẳng qua là anh thấy em không có thời gian cũng không có kiên nhẫn, cho nên đã sắc toàn bộ cho em rồi, lúc uống chỉ cần hâm lại thôi. Uống hết nhớ tới gặp anh kiểm tra lại!" Anh hoàn toàn không để ý đến bộ dạng mơ màng của cô, tự quyết định.
Hôm nay sở dĩ anh về trễ, chính là đi sắc thuốc cho cô sao, vốn là hiệu thuốc có thể sắc thuốc giúp, nhưng anh không yên tâm, cần phải tự mình điều chỉnh tốt độ lửa, cho nên chỉ đành phải tự mình sau khi hết giờ làm đi tới tiệm thuốc bắc.
"Thần Hi bị làm sao vậy? Sinh bệnh gì?" Hai vị trưởng bối (mình thấy để vậy hay hơn) lo lắng, Lão sư Tưởng gấp gáp hỏi, bác trai Kỷ cũng nhìn chằm chằm Kỷ Tử Ngang, chờ anh trả lời.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, điều dưỡng một chút là tốt rồi!" Kỷ Tử Ngang có thâm ý khác liếc nhìn Thần Hi.
Cái nhìn này, hai vị lớn tuổi nhà họ Kỷ tất nhiên sẽ không chú ý tới, nhưng tinh ý như Thần An đương nhiên nhìn ra trong này có ẩn tình, cúi đầu cười một tiếng.
Điều dưỡng. . . . . .
Phối hợp với nụ cười quỷ dị của Kỷ Tử Ngang. . . . . .
Thần Hi đột nhiên nghĩ đến chuyện thân thích của mình tới trước thời hạn, mặt nhất thời "Bá" một cái đỏ lên. Kỷ Tử Ngang cái tên nhiều chuyện này! Ai muốn anh kê đơn thuốc cho cô chứ! Chỉ là, mấy tháng gần đây quả thật cô có chút không điều, nhưng cũng không quá xem trọng lắm, còn chưa có đi bệnh viện kiểm tra qua đâu. . . . . .
"Thật sự không có việc gì?" Lão sư Tưởng giống như không tin, nhìn chằm chằm Thần Hi hỏi.
Mặt Thần Hi đỏ như lửa đốt, "Thật sự không có việc gì! Lão sư!" Vì hóa giải màn lúng túng này, cô vội vàng đứng lên múc thêm cho mỗi người một chén cháo gà, đến lượt Kỷ Tử Ngang thì cô cố ý bỏ phao câu gà vào trong chén anh, có dụng ý khác cắn răng nghiến lợi lớn tiếng nói, "Cám ơn bác sĩ Kỷ nhớ rõ!"
Kỷ Tử Ngang nhíu mày, bình tĩnh mà cười, mắt hoàn toàn không nhìn cô.
"Tốt lắm tốt lắm! Đừng nói Thần Hi nữa, nếu chị ấy không có mắc bệnh gì nghiêm trọng, nhất định sẽ không nghe lời người khác nói đâu!" Tả Thần An xen vào giải vây cho cô, nhưng cái này không bằng đừng chen vào thì hơn, một câu không nghe lời này, càng làm cho người khác suy nghĩ sâu xa. . . . . . Anh buồn cười liếc nhìn mặt Thần Hi đỏ lên, tiếp tục nói, "Lão sư Tưởng, chú Kỷ, Thần An không có gì tốt hiếu kính hai người, vừa vặn lần trước được tặng hai chai rượu ngon, liền lấy tới đây hiếu thuận chú Kỷ, khó được hôm nào như hôm nay mọi người tụ tập đông đủ, con chính là dự định không say không về! Lão sư Tưởng, có thể sắp xếp chỗ ngủ cho Thần An được không!" Tả Thần An vừa nói vừa mở nắp bình rượu.
Đối với tính xấu của Thần An, các trưởng bối vẫn luôn là dung túng, Lão sư Tưởng cũng không ngoại lệ, không bao giờ ảnh hưởng đến không khí xung quanh, ngược lại lại càng làm cho trưởng bối thích hơn.
"Chỗ ngủ dĩ nhiên là có! Chỉ là, mê rượu thì không được!" Lão sư Tưởng cười trách cứ anh, hoàn toàn không có bộ dạng uy nghiêm trên lớp ngày trước, lại giống như tất cả các bà mẹ trên đời dịu dàng hiền từ.
Vẻ mặt Tả Thần An cố tính đau khổ oán trách bác trai Kỷ, "Nơi nào có phụ nữ thì liền không có tự do!"
Bác trai Kỷ cười ha ha, chỉ vào Tả Thần An lắc đầu, "Đứa nhỏ này! Chờ tới lúc con cưới vợ thì liền biết được người khác quản cũng là một loại hạnh phúc!"
"Đúng vậy!" Cuộc nói chuyện này lại gợi lên tâm sự trong lòng Lão sư Tưởng, thuận tiện trợn mắt nhìn con trai một cái, "Còn con nữa! Hai người các con lúc nào mới chịu cưới vợ đây?"
Mẹ lại muốn đọc kim cô chú (giống như cẳn nhằn vậy) rồi!
Kỷ Tử Ngang vội vàng nói "Rót rượu"!
Tả Thần Hi nhìn một màn trước mắt, mím môi cười. Cô thật sự rất thích không khí trong nhà Lão sư, không khí như vậy, lại thêm tay nghề tuyệt vời của Lão sư, khẩu vị tối nay của cô nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều cho mà xem!
Sự thật chứng minh, lời dự đoán của cô là đúng.
Mấy ngày này, khẩu vị của cô không tốt lắm, lại có thể ăn hai chén cơm, uống vài chén cháo gà, cuối cùng, còn chưa đã ghiền liếm liếm đôi môi, "Lão sư, may mắn không phải mỗi ngày đều tới nhà người ăn cơm ké, nếu không con nhất định sẽ biến thành đại mập mạp!"
"Mập lên mới tốt! Con quá gầy!" Lão sư Tưởng cười híp mắt, ai không thích đồ ăn mình làm được người khác khen ngợi chứ? "Sau này có thời gian thường xuyên tới đây ăn cơm, Lão sư phụ trách điều dưỡng cho con mập lên!"
Kỷ Tử Ngang uống khá nhiều, rõ ràng đã hơi say, khóe mắt liếc qua, chế nhạo mà cười, "Mẹ, lúc nào thì mẹ đổi nghề sang chăn nuôi rồi hả?"
Cái này không phải là đang cười nhạo Thần Hi là heo sao?
Làm sao cô có thể chịu được anh cười nhạo mình trắng trợn như vậy chứ? Lúc này liền đáp lễ, "Đúng vậy! Lão sư Tưởng chăn nuôi nhiều năm như vậy, như thế nào cũng không có nuôi anh mập lên vậy?"
"Cái này không phải càng chứng minh anh so với em càng có tiềm chất chăn nuôi sao?" Anh vẫn nhìn cô cười bình tĩnh như vậy, rõ ràng là đang đùa giỡn cô, đôi mắt như đêm đen sâu hút, lại điểm chút ánh sáng cưng chiều.
Hàaa...! Sau khi uống rượu say mồm miệng Kỷ Tử Ngang cũng lanh lợi hơn rất nhiều! Cô vừa muốn đáp trả lại, Lão sư Tưởng đã giúp cô trút giận, quát con trai, "Đi đi đi! Con trai ngốc! Thật sự mẹ đang nuôi một con heo, nuôi gần ba mươi năm, không biết đã nuôi bao nhiêu con heo xuất lứa rồi! Còn con thì sao? Lúc nào thì tìm cho mẹ một con dâu heo trở về đây?"
Tả Thần Hi cười ha ha, nháy mắt với Kỷ Tử Ngang, "Đúng vậy! Heo nhỏ của anh ở đâu rồi? Ở chỗ nào?"
Kỷ Tử Ngang không lên tiếng, chỉ ngưng mắt nhìn nụ cười sáng lạn của cô có thâm ý khác cười lại, đồ ngốc, nếu như anh là heo, vậy mẹ anh không phải xem cô heo nhỏ mà nuôi dưỡng sao? Chỉ là, những lời như vậy, đã không có cơ hội nói ra rồi. . . . . .
Tả Thần Hi cho là anh không lời nào phản bác, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, đứng lên giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp bát đũa.
Nói ra cũng thật kỳ quái, đều là dọn dẹp sau khi ăn uống xong, nhưng ở nhà họ Kỷ lại không có bất kỳ áp lực nào, Lão sư Tưởng cũng sẽ khách sáo, cũng cùng một câu nói nhưng từ trong miệng Lão sư Tưởng nói ra, làm cho người khác cảm thấy chân thành, không giống Trịnh Hữu Đào. . . . . .
Nhớ tới Trịnh Hữu Đào, cô lại nhớ tới những lời Tống Sở nói với cô sáng nay, đến bây giờ, Tống Sở vẫn là cảm thấy mẹ anh xem cô như con gái ruột mà đối xử. . . . . .
Chỉ cái này đã đủ để nhìn ra, Trịnh Hữu Đào làm mọi việc tốt bao nhiêu, tỉ mỉ nhớ lại, thật đúng là tìm không ra có cái gì đáng chê trách, thật là cao minh. . . . . .
Sau khi giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp phòng ăn và phòng bếp sạch sẽ, trời đã tối đen rồi, Thần An uống chỉ hơi say, đang đánh cờ cùng với chú Kỷ, Kỷ Tử Ngang thì ở một bên quan sát, một hình ảnh bình yên mà ấm áp. . . . . .
Không nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng như vậy, cô cũng đến gần, ngồi ở bên cạnh Tả Thần An xem.
Cờ vây, cô cũng từng cùng Thần An đi cung thiếu nhi học qua, chỉ là, cô không có tính tình tốt như Thần An, chịu ngồi yên một chỗ cân nhắc suy nghĩ, cho nên, học mấy năm, học được chút chút bên ngoài mà thôi, so với Thần An, cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, mà Thần An vẫn là không nhìn thấy đáy giếng.
Nhưng, cô giống như không thấy được sự chênh lệch giữa bọn họ, thấy Thần An mỗi nước cờ đều cần phải suy nghĩ, trong lòng nóng nảy, vì vậy nhiều lần không nhịn được muốn chỉ điểm cho anh, lúc Thần An không để ý tới cô, cô dứt khoát trực tiếp ra tay, chọc cho Kỷ Tử Ngang giống như đang say cũng cảm thấy buồn cười.
"Cười cái gì mà cười? Anh biết sao? Anh hiểu không?" Cô nhớ Kỷ Tử Ngang chắc là không biết đánh cờ, ngay cả lúc mới bắt đầu học cao trung đánh cờ năm quân (???), anh cũng không phải là đối thủ của cô.
Bác trai Kỷ cũng bị cô chọc cho buồn cười, hù cô, "Quan Kỳ không nói chân quân tử (Chắc là nếu là quân tử không nên phá ván cờ của người khác)! Nha đầu!"
"Con là phụ nữ, không phải quân tử!" Cô chép miệng, vẫn là nha đầu nghich ngợm như năm đó.
Chú Kỷ im lặng, ngược lại Thần An dở khóc dở cười xua đuổi cô, "Đi đi đi, đi chơi cờ năm quân của chị đi!"
Được rồi, nước đi của cô ở trong mắt Thần An chính xác chỉ xứng với cờ năm quân. . . . . .
Cô nhìn chằm chằm Tả Thần An, cuối cùng nó có phải là em trai của cô hay không? Mới vừa rồi cô còn giúp nó đánh thắng ván cờ! Mặc dù cô cũng biết “Quan Kỳ không nói chân quân tử”, nhưng cái này không phải nhìn vào là thắng ngay sao? Tích cực như vậy làm gì? Liếc mắt vừa nhìn, Kỷ Tử Ngang vẫn còn đang cười. . . . . .
Cười nhạo cô sao? Cô không phục, đang muốn tìm người trút giận đây! "Kỷ Tử Ngang! Chúng ta chơi cờ năm quân đi!" Ở chỗ Thần An lòng kiêu hãnh bị lấy mất nên muốn từ chỗ Kỷ Tử Ngang tìm về! Cờ vây cô không bằng Thần An, cờ năm quân, Kỷ Tử Ngang chỉ là dân tập sự!
"Được!" Kỷ Tử Nganh đứng lên, đi tìm một bàn cờ tới.
Hai người ở một chỗ khác mở bàn, Thần Hi tràn đầy tự tin, lúc cao trung anh đã không phải là đối thủ của cô, nhiều năm như vậy, anh ở nước ngoài nhất định là càng xuống dốc rồi, cộng thêm lại uống rượu, hừ hừ, Kỷ Tử Ngang, anh đừng thua quá khó coi đấy! Tránh cho người ta nói em khi dễ anh!
Ah, kỳ quái. . . . . .
Anh không phải là cá chết sao? Làm sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn lên, Kỷ Tử Ngang đang dùng một loại ánh mắt thâm thúy nhìn cô, mắt cười híp thành một đường, nói có bao nhiều quỷ dị thì có bấy nhiều quỷ dị.
Ánh mắt này là có ý gì? Có bẫy? Cô tỉ mỉ nhìn một lượt mỗi một nước cờ trên bàn cờ, cô giống như vẫn là an toàn. . . . . .
Hơn nữa, có một chỗ cô chỉ cần đặt xuống một quân, liền có một cái ba đường, thật là một nước tuyệt diệu mà . . . . .
Cô âm thầm đắc ý, ở trong lòng quyết định phải đi nước này.
Tác giả :
Cát Tường Dạ