Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 268: Ngoại truyện 9
Cô làm tất cả, cũng vì chứng minh với anh, cô không phải là tiểu thư hay làm nũng như anh nói!
Cô dám nói với người bên cạnh, nhìn xem, đây chính là tiểu mỹ nhân nhà chúng tôi, lại không dám một mình nói với anh, cô sợ, tư vị bị từ chối rất khó chịu, thay vì lại bị anh từ chối ở bên mình lần nữa, còn không bằng cứ như vậy, lượn lờ bên cạnh anh, cũng không đề cập đến chữ “Yêu” nữa, nhưng lại có thể cùng đến cùng đi, cùng nhau ăn uống.
Dần dần, nhóm Tứ Nhân Tổ của bọn họ bắt đầu một đường giải tán, không biết bắt đầu từ khi nào, Đào Đào cùng bạn trai cô rời khỏi bọn cô, trong phòng ăn bóng dáng từ bốn biến thành hai, thế là trong phòng tự học cô cũng có thể ngồi bên cạnh anh, khi cảm giác ngọt ngào này rốt cuộc cũng tới thì trường học lại phải nghỉ đông rồi, trong lúc trong lòng cô lưu luyến không rời, Tống Sở lại phải về quê.
Một kỳ nghỉ đông này, đối với Thần Hi mà nói, quả thật sống một ngày mà như một năm, còn đối với Tống Sở, cảm giác ra sao?
Vốn tưởng rằng sau khi cự tuyệt cô trong ngày lễ Giáng sinh, cô sẽ biến mất trong sinh hoạt của anh, nói thật, đoạn thời gian đó không thấy cô vây quanh mình chạy lên chạy xuống, thật đúng không có quen lắm, thường thường trong lúc đọc sách, không hiểu sao trước mắt lại xuất hiện bóng dáng của cô, thật lâu cũng không xua đi được.
Mà anh không nghĩ tới là, sau đó cô lại một lần nữa cùng Đào Đào xuất hiện trước mặt anh, giống như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, tươi cười rạng rỡ, hoạt bát đáng yêu.
Anh có thể đuổi cô đi lần nữa sao? Không có lý do gì cả! Người ta là cùng Đào Đào đi tìm bạn trai mình, cũng không phải tìm anh, anh có tư cách gì đuổi cô đi? Được rồi, sau này anh không thể không thừa nhận, đây là anh đang tìm cớ thay mình, thật ra thì anh rất muốn nhìn thấy cô, không đúng sao? Coi như hai người không có nói cái chữ thích này, anh vẫn rất hưởng thụ ở cùng một chỗ mập mờ với cô như thế này.
Nghỉ đông đối với anh mà nói là một loại khảo nghiệm. Anh cho là, với rào cản của không gian và thời gian, sẽ làm anh dần quên cô gái này, lại lần nữa tựu trường, anh giống với Tống Sở khi trước sao, nhưng, anh nhớ là……
Cả kỳ nghỉ đông, anh thế nhưng không ngày nào lại không nhớ đến cô, nhớ dáng vẻ sinh động hoạt bát của cô, dung nhan xinh đẹp, nhớ cô lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói thanh thúy dễ nghe, thường thường nhớ tới nhớ lui, đứng chỗ nào đó mà ngẩn người, khóe môi lại lộ ra chút mỉm cười không giải thích được……
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, mình đã yêu cô……
Lần đầu tiên yêu một người, lại là một cô gái trẻ con như thế, cuối cùng anh sợ, vì vậy buộc chính mình phải quên đi, buông bỏ, tự nói với mình không cần nhớ, không được nghĩ! Vậy mà, nhung nhớ tuổi trẻ giống như dây leo mùa xuân vậy, càng muốn áp chế, nó càng ở một xó xỉnh nào đó mà càng sinh trưởng tốt hơn, cuối cùng không cách nào khống chế, bò chằng chịt cả trái tim anh……
Lúc kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, quả thật trong lòng anh có một tiếng nói vui mừng, trở về! Về Bắc Kinh! Rốt cuộc cũng có thể về Bắc Kinh rồi!
Khi anh trở về phòng ký túc xá của mình tin tức đầu tiên anh muốn hỏi nhất chính là về người nào kia, chỉ là, tin tức này lại làm cho cả trái tim anh như bức tường sụp đổ vậy.
Bạn trai Đào Đào nói cho anh biết, Thần Hi bị bệnh! Nhiễm lạnh mà bệnh! Nguyên nhân là đến ga xe lửa đón anh, đứng nguyên một ngày trong trời gió rét cũng không rời khỏi, trở về liền bị bệnh……
Anh rất kinh ngạc, Thần Hi làm sao biết ngày nào anh trở lại chứ?
Bạn trai Đào Đào ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Không phải cậu nói cho mình biết xe lửa của cậu sẽ đến ngày hôm qua sao? Mình liền nói cho Đào Đào biết……”
Tống Sở hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, anh cũng định ngày hôm qua đến, nhưng vì chuyện vé xe lửa phải chậm một một ngày!
Chỉ là, cũng không còn tâm tình để trừng mắt với cậu ta, Tống Sở bước một bước dài xông ra ngoài, bất chợt trong đầu hiện lên hình ảnh bông tuyết tuôn rơi vào cái đêm hôm ấy, khuôn mặt dịu dàng của cô luống cuống uất ức mà nước mắt tuôn rơi, trong lòng có một chỗ nào đó giống như bị véo đau một cái.
Một hơi vọt tới ký túc xá của cô, nói với bảo vệ cổng nói tốt chuyện một phen, cô gác cổng cũng không cho anh đi vào, ép anh không còn cách nào, cuối cùng không còn cách gì khác hơn mà nói, “Cô à, van cầu cô cho cháu vào đi, bạn gái cháu bị bệnh, con phải đưa cô ấy vào bệnh viện!”
Lúc này cô gác cổng mới nửa tin nửa ngờ nhìn anh hỏi, “Bạn gái của cậu tên gì?”
“…… Tả Thần Hi!” Anh nghẹn một chút, bật thốt lên.
“À…… Ra là cái con nhóc Thần Hi kia!” Cô gác cổng cười cười.
Xem ra cô nhóc kia đã có đối tượng rồi, nụ cười đắc ý của cô gác cổng còn có chút cưng chiều yêu thương……
“Tống Sở……” Phía sau anh truyền tới một thét kinh hãi, giọng nói rất quen thuộc.
Anh vội vàng quay đầu lại, người đang cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối không phải là Đào Đào sao? Đào Đào đã nghe hết mấy lời nói vừa rồi của anh rồi sao? Mặt lạnh băng ngàn năm của anh, có chút hồng hồng……
“Thần Hi…… Cô ấy…… Ở phòng y tế chích rồi…… Em mới từ đó……” Tất nhiên Đào Đào bị giật mình, nói chuyện lắp ba lắp bắp, tay chỉ hướng phòng y tế.
Anh thật là hồ đồ!
Cũng không hỏi rõ cô đang ở đâu mà mù quáng chạy……
“Cám ơn!” Anh vội vã bỏ rơi câu nói, liền chạy thẳng tới phòng cấp cứu.
Quả nhiên cô đang lẳng lặn nằm ở phòng y tế, đang đắp chăn trắng như tuyết, lộ ra bên ngoài là khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng, xem ra là đã sốt rồi……
“Ai đó, cậu là ai vậy? Sao lại vào đây?” Cô phụ trách phòng y tế hỏi.
“Cậu ấy là bạn trai của Tả Thần Hi!” Một giọng nói vang dội ở sau lưng anh nói.
Là Đào Đào……
Cái miệng rộng (bà tám, nhiều chuyện) này……
Tống Sở lúng túng quay đầu liếc mắt nhìn, lại thấy Đào Đào le lưỡi với anh một cái, ý tứ trong mắt là, rõ ràng chính anh đã nói vậy!
Chết người chính là, lúc này Thần Hi lại tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tới hai người, bởi vì phát sốt mà tròng mắt càng sáng trong hơn, lúc đầu còn có chút ánh sáng mừng rỡ lóe lên, thoáng qua, ánh sáng này cũng dần dần chìm xuống, lại nhiều hơn là sự kinh hoảng cùng lo lắng.
Đào Đào cười, chạy đến trước giường cô, lặng lẽ ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra một câu. Thần Hi nghe, mắt không tự chủ lại nghiêng mắt nhìn qua anh một cái, rồi sau đó, mặt càng ửng đỏ hơn, chân mày lại có chút vui mừng cùng thẹn thùng.
Anh nghĩ, nhất định Đào Đào đã nói chuyện anh nổi điên ở ký túc xá nữ
Nói cho Thần Hi biết……
Tâm sự bị Đào Đào nói ra, lúc đầu anh còn có chút khó chịu, nhưng nhìn dung nhan Thần Hi lúc này kiều diễm cùng nước mắt vui sướng, trong lòng đang hốt hoảng vì một màn kia thế nhưng dần dần đã ổn định trở lại, trong lòng dâng lên một câu nói: chính là giây phút này……
Trong kỳ nghỉ mỗi ngày anh ngây ngô ngơ ngẩn, cũng là vì giờ phút này…….
Lòng anh như lửa đốt một đường chạy tới, cũng là vì giờ phút này……
Làm như vậy cũng là, muốn gặp mặt cô……
Cho nên, lòng, giống như tìm được đáp án vậy, an lòng xuống……
Đào Đào che miệng cười trộm rời đi.
Cô trực phòng y tế đã bị bỏ rơi.
Anh đi tới trước mặt cô, nói, “Thần Hi, anh đã đến.”
Đúng vậy, anh đến, đi đến bên cạnh cô, không bao giờ mù mịt nữa, không bao giờ nghi hoặc cùng lo sợ nữa, bởi vì, lòng bị cô làm đảo điên, chỉ có trước mặt cô mới có thể bình tĩnh trở lại……
“Thần Hi, em ngốc quá! Trời lạnh như vậy, tới đón cái gì chứ! Anh đường đường là đàn ông sao bị lạc đường chứ!” Lòng anh đau mà trách mắng cô, rất muốn vò rối mái tóc đen xõa trên cái gối đầu trắng như tuyết kia, trong lòng có chút ngưa ngứa, tuy nhiên anh không dám.
Tả Thần Hi nhìn anh, cũng không nói chuyện, chỉ chảy nước mắt.
Anh luống cuống, khi lần trước từ chối cô, cũng không thấy cô rơi nước mắt, đây là sao vậy? Anh không để cho cô đón, nên cô tức giận sao? Nhưng đây là anh muốn tốt cho cô!
Lần đầu tiên thấy con gái rơi nước mắt, còn là cô gái mình yêu, anh có chút vụng về, ngồi xuống mép giường của cô, tay chân luống cuống, “Được rồi, được rồi, lần sau để em đến đón, chỉ là em phải nói cho anh biết trước! Tránh để đợi uổng công, anh lại về trễ một ngày!”
Anh làm sao biết, cô rơi nước mắt không phải bởi vì anh trách mắng cô, mà là bởi vì vui mừng, cố gắng của cô, rốt cuộc anh cũng đã để ý, không phải sao?
Đột nhiên cô ngồi dậy, ôm cổ anh khóc lớn, vui mừng mà khóc lớn.
Đây, cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay có một cô gái ôm anh, cánh tay cứng đờ của anh không biết làm sao, cho đến khi tiếng khóc của cô bộc phát ra, rung động lòng anh đến đau cả rồi, mới chậm rãi buông lỏng tay, chậm rãi vòng chắc cơ thể mềm mại của cô, nhưung cũng không dám dùng sức.
“Này, kim! Kim! Những người trẻ tuổi như mấy đứa, cũng đừng kích động quá! Bạn trai đến, có làm nũng cũng phải đúng mực chút! Đừng làm kim tiêm bị xéo đi chứ!” Cô trực y tế ở một bên không được chú ý nhắc nhở. Lại nói, đôi sinh viên này thật là quá xứng đôi, hai người đều xinh đẹp khiến người ta nhìn không muốn chớp mắt, nếu không phải vì kim tiêm, cô thật không muốn làm chuyện sát phong cảnh như vầy!
Cả hai người xấu hổ, mặt đều đỏ bừng.
A, da mặt thật là mỏng, mới nói thế thôi mặt đã đỏ cả……. Trong lòng cô trực y tế cười thầm, nhìn chút kim tiêm trên người Thần Hi, thấy không sao, chợt cầm một cánh tay khác của cô, hỏi, “Có đau không?”
Là hỏi cô chích có đau hay không? Tả Thần Hi khẽ mỉm cười, “Không đau!” Nếu như lần bị bệnh này mà đổi lại được một bạn trai mỹ nhân như vậy, cô có sống lại một lần nữa cũng nguyện ý!
Nói xong hai người cúi đầu xuống, mặt kìm nén đến đỏ bừng, bình thường Tả Thần Hi thường hay líu ríu lúc này cũng không nói chuyện rồi, Tống Sở nắm tay của cô, cũng không muốn buông tay, tay của hai người cũng ướt đẫm mồ hôi, lại còn dính vào một chỗ, cảm giác tê tê dại dại trên mu bàn tay cô vuốt ve, lòng cô, nhảy loạn.
Cô dám nói với người bên cạnh, nhìn xem, đây chính là tiểu mỹ nhân nhà chúng tôi, lại không dám một mình nói với anh, cô sợ, tư vị bị từ chối rất khó chịu, thay vì lại bị anh từ chối ở bên mình lần nữa, còn không bằng cứ như vậy, lượn lờ bên cạnh anh, cũng không đề cập đến chữ “Yêu” nữa, nhưng lại có thể cùng đến cùng đi, cùng nhau ăn uống.
Dần dần, nhóm Tứ Nhân Tổ của bọn họ bắt đầu một đường giải tán, không biết bắt đầu từ khi nào, Đào Đào cùng bạn trai cô rời khỏi bọn cô, trong phòng ăn bóng dáng từ bốn biến thành hai, thế là trong phòng tự học cô cũng có thể ngồi bên cạnh anh, khi cảm giác ngọt ngào này rốt cuộc cũng tới thì trường học lại phải nghỉ đông rồi, trong lúc trong lòng cô lưu luyến không rời, Tống Sở lại phải về quê.
Một kỳ nghỉ đông này, đối với Thần Hi mà nói, quả thật sống một ngày mà như một năm, còn đối với Tống Sở, cảm giác ra sao?
Vốn tưởng rằng sau khi cự tuyệt cô trong ngày lễ Giáng sinh, cô sẽ biến mất trong sinh hoạt của anh, nói thật, đoạn thời gian đó không thấy cô vây quanh mình chạy lên chạy xuống, thật đúng không có quen lắm, thường thường trong lúc đọc sách, không hiểu sao trước mắt lại xuất hiện bóng dáng của cô, thật lâu cũng không xua đi được.
Mà anh không nghĩ tới là, sau đó cô lại một lần nữa cùng Đào Đào xuất hiện trước mặt anh, giống như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, tươi cười rạng rỡ, hoạt bát đáng yêu.
Anh có thể đuổi cô đi lần nữa sao? Không có lý do gì cả! Người ta là cùng Đào Đào đi tìm bạn trai mình, cũng không phải tìm anh, anh có tư cách gì đuổi cô đi? Được rồi, sau này anh không thể không thừa nhận, đây là anh đang tìm cớ thay mình, thật ra thì anh rất muốn nhìn thấy cô, không đúng sao? Coi như hai người không có nói cái chữ thích này, anh vẫn rất hưởng thụ ở cùng một chỗ mập mờ với cô như thế này.
Nghỉ đông đối với anh mà nói là một loại khảo nghiệm. Anh cho là, với rào cản của không gian và thời gian, sẽ làm anh dần quên cô gái này, lại lần nữa tựu trường, anh giống với Tống Sở khi trước sao, nhưng, anh nhớ là……
Cả kỳ nghỉ đông, anh thế nhưng không ngày nào lại không nhớ đến cô, nhớ dáng vẻ sinh động hoạt bát của cô, dung nhan xinh đẹp, nhớ cô lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói thanh thúy dễ nghe, thường thường nhớ tới nhớ lui, đứng chỗ nào đó mà ngẩn người, khóe môi lại lộ ra chút mỉm cười không giải thích được……
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, mình đã yêu cô……
Lần đầu tiên yêu một người, lại là một cô gái trẻ con như thế, cuối cùng anh sợ, vì vậy buộc chính mình phải quên đi, buông bỏ, tự nói với mình không cần nhớ, không được nghĩ! Vậy mà, nhung nhớ tuổi trẻ giống như dây leo mùa xuân vậy, càng muốn áp chế, nó càng ở một xó xỉnh nào đó mà càng sinh trưởng tốt hơn, cuối cùng không cách nào khống chế, bò chằng chịt cả trái tim anh……
Lúc kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, quả thật trong lòng anh có một tiếng nói vui mừng, trở về! Về Bắc Kinh! Rốt cuộc cũng có thể về Bắc Kinh rồi!
Khi anh trở về phòng ký túc xá của mình tin tức đầu tiên anh muốn hỏi nhất chính là về người nào kia, chỉ là, tin tức này lại làm cho cả trái tim anh như bức tường sụp đổ vậy.
Bạn trai Đào Đào nói cho anh biết, Thần Hi bị bệnh! Nhiễm lạnh mà bệnh! Nguyên nhân là đến ga xe lửa đón anh, đứng nguyên một ngày trong trời gió rét cũng không rời khỏi, trở về liền bị bệnh……
Anh rất kinh ngạc, Thần Hi làm sao biết ngày nào anh trở lại chứ?
Bạn trai Đào Đào ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Không phải cậu nói cho mình biết xe lửa của cậu sẽ đến ngày hôm qua sao? Mình liền nói cho Đào Đào biết……”
Tống Sở hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái, anh cũng định ngày hôm qua đến, nhưng vì chuyện vé xe lửa phải chậm một một ngày!
Chỉ là, cũng không còn tâm tình để trừng mắt với cậu ta, Tống Sở bước một bước dài xông ra ngoài, bất chợt trong đầu hiện lên hình ảnh bông tuyết tuôn rơi vào cái đêm hôm ấy, khuôn mặt dịu dàng của cô luống cuống uất ức mà nước mắt tuôn rơi, trong lòng có một chỗ nào đó giống như bị véo đau một cái.
Một hơi vọt tới ký túc xá của cô, nói với bảo vệ cổng nói tốt chuyện một phen, cô gác cổng cũng không cho anh đi vào, ép anh không còn cách nào, cuối cùng không còn cách gì khác hơn mà nói, “Cô à, van cầu cô cho cháu vào đi, bạn gái cháu bị bệnh, con phải đưa cô ấy vào bệnh viện!”
Lúc này cô gác cổng mới nửa tin nửa ngờ nhìn anh hỏi, “Bạn gái của cậu tên gì?”
“…… Tả Thần Hi!” Anh nghẹn một chút, bật thốt lên.
“À…… Ra là cái con nhóc Thần Hi kia!” Cô gác cổng cười cười.
Xem ra cô nhóc kia đã có đối tượng rồi, nụ cười đắc ý của cô gác cổng còn có chút cưng chiều yêu thương……
“Tống Sở……” Phía sau anh truyền tới một thét kinh hãi, giọng nói rất quen thuộc.
Anh vội vàng quay đầu lại, người đang cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối không phải là Đào Đào sao? Đào Đào đã nghe hết mấy lời nói vừa rồi của anh rồi sao? Mặt lạnh băng ngàn năm của anh, có chút hồng hồng……
“Thần Hi…… Cô ấy…… Ở phòng y tế chích rồi…… Em mới từ đó……” Tất nhiên Đào Đào bị giật mình, nói chuyện lắp ba lắp bắp, tay chỉ hướng phòng y tế.
Anh thật là hồ đồ!
Cũng không hỏi rõ cô đang ở đâu mà mù quáng chạy……
“Cám ơn!” Anh vội vã bỏ rơi câu nói, liền chạy thẳng tới phòng cấp cứu.
Quả nhiên cô đang lẳng lặn nằm ở phòng y tế, đang đắp chăn trắng như tuyết, lộ ra bên ngoài là khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng, xem ra là đã sốt rồi……
“Ai đó, cậu là ai vậy? Sao lại vào đây?” Cô phụ trách phòng y tế hỏi.
“Cậu ấy là bạn trai của Tả Thần Hi!” Một giọng nói vang dội ở sau lưng anh nói.
Là Đào Đào……
Cái miệng rộng (bà tám, nhiều chuyện) này……
Tống Sở lúng túng quay đầu liếc mắt nhìn, lại thấy Đào Đào le lưỡi với anh một cái, ý tứ trong mắt là, rõ ràng chính anh đã nói vậy!
Chết người chính là, lúc này Thần Hi lại tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tới hai người, bởi vì phát sốt mà tròng mắt càng sáng trong hơn, lúc đầu còn có chút ánh sáng mừng rỡ lóe lên, thoáng qua, ánh sáng này cũng dần dần chìm xuống, lại nhiều hơn là sự kinh hoảng cùng lo lắng.
Đào Đào cười, chạy đến trước giường cô, lặng lẽ ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra một câu. Thần Hi nghe, mắt không tự chủ lại nghiêng mắt nhìn qua anh một cái, rồi sau đó, mặt càng ửng đỏ hơn, chân mày lại có chút vui mừng cùng thẹn thùng.
Anh nghĩ, nhất định Đào Đào đã nói chuyện anh nổi điên ở ký túc xá nữ
Nói cho Thần Hi biết……
Tâm sự bị Đào Đào nói ra, lúc đầu anh còn có chút khó chịu, nhưng nhìn dung nhan Thần Hi lúc này kiều diễm cùng nước mắt vui sướng, trong lòng đang hốt hoảng vì một màn kia thế nhưng dần dần đã ổn định trở lại, trong lòng dâng lên một câu nói: chính là giây phút này……
Trong kỳ nghỉ mỗi ngày anh ngây ngô ngơ ngẩn, cũng là vì giờ phút này…….
Lòng anh như lửa đốt một đường chạy tới, cũng là vì giờ phút này……
Làm như vậy cũng là, muốn gặp mặt cô……
Cho nên, lòng, giống như tìm được đáp án vậy, an lòng xuống……
Đào Đào che miệng cười trộm rời đi.
Cô trực phòng y tế đã bị bỏ rơi.
Anh đi tới trước mặt cô, nói, “Thần Hi, anh đã đến.”
Đúng vậy, anh đến, đi đến bên cạnh cô, không bao giờ mù mịt nữa, không bao giờ nghi hoặc cùng lo sợ nữa, bởi vì, lòng bị cô làm đảo điên, chỉ có trước mặt cô mới có thể bình tĩnh trở lại……
“Thần Hi, em ngốc quá! Trời lạnh như vậy, tới đón cái gì chứ! Anh đường đường là đàn ông sao bị lạc đường chứ!” Lòng anh đau mà trách mắng cô, rất muốn vò rối mái tóc đen xõa trên cái gối đầu trắng như tuyết kia, trong lòng có chút ngưa ngứa, tuy nhiên anh không dám.
Tả Thần Hi nhìn anh, cũng không nói chuyện, chỉ chảy nước mắt.
Anh luống cuống, khi lần trước từ chối cô, cũng không thấy cô rơi nước mắt, đây là sao vậy? Anh không để cho cô đón, nên cô tức giận sao? Nhưng đây là anh muốn tốt cho cô!
Lần đầu tiên thấy con gái rơi nước mắt, còn là cô gái mình yêu, anh có chút vụng về, ngồi xuống mép giường của cô, tay chân luống cuống, “Được rồi, được rồi, lần sau để em đến đón, chỉ là em phải nói cho anh biết trước! Tránh để đợi uổng công, anh lại về trễ một ngày!”
Anh làm sao biết, cô rơi nước mắt không phải bởi vì anh trách mắng cô, mà là bởi vì vui mừng, cố gắng của cô, rốt cuộc anh cũng đã để ý, không phải sao?
Đột nhiên cô ngồi dậy, ôm cổ anh khóc lớn, vui mừng mà khóc lớn.
Đây, cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay có một cô gái ôm anh, cánh tay cứng đờ của anh không biết làm sao, cho đến khi tiếng khóc của cô bộc phát ra, rung động lòng anh đến đau cả rồi, mới chậm rãi buông lỏng tay, chậm rãi vòng chắc cơ thể mềm mại của cô, nhưung cũng không dám dùng sức.
“Này, kim! Kim! Những người trẻ tuổi như mấy đứa, cũng đừng kích động quá! Bạn trai đến, có làm nũng cũng phải đúng mực chút! Đừng làm kim tiêm bị xéo đi chứ!” Cô trực y tế ở một bên không được chú ý nhắc nhở. Lại nói, đôi sinh viên này thật là quá xứng đôi, hai người đều xinh đẹp khiến người ta nhìn không muốn chớp mắt, nếu không phải vì kim tiêm, cô thật không muốn làm chuyện sát phong cảnh như vầy!
Cả hai người xấu hổ, mặt đều đỏ bừng.
A, da mặt thật là mỏng, mới nói thế thôi mặt đã đỏ cả……. Trong lòng cô trực y tế cười thầm, nhìn chút kim tiêm trên người Thần Hi, thấy không sao, chợt cầm một cánh tay khác của cô, hỏi, “Có đau không?”
Là hỏi cô chích có đau hay không? Tả Thần Hi khẽ mỉm cười, “Không đau!” Nếu như lần bị bệnh này mà đổi lại được một bạn trai mỹ nhân như vậy, cô có sống lại một lần nữa cũng nguyện ý!
Nói xong hai người cúi đầu xuống, mặt kìm nén đến đỏ bừng, bình thường Tả Thần Hi thường hay líu ríu lúc này cũng không nói chuyện rồi, Tống Sở nắm tay của cô, cũng không muốn buông tay, tay của hai người cũng ướt đẫm mồ hôi, lại còn dính vào một chỗ, cảm giác tê tê dại dại trên mu bàn tay cô vuốt ve, lòng cô, nhảy loạn.
Tác giả :
Cát Tường Dạ