Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 231: Nỗi khổ tâm của mẹ
Sau khi Tiêu Hàn nói những lời này, anh liền bối rối. . . . . .
Lúc ấy giác mạc trong kho cực kỳ thiếu, anh biết, có vài người đợi nhiều năm cũng không có đợi được giác mạc. Anh cũng biết, người nhà vì để cho anh trong thời gian ngắn nhất được thay giác mạc, đã cố gắng làm rất nhiều chuyện, dựa vào thế lực nhà họ Tả tất nhiên đã cùng viện trưởng bệnh viện trao đổi.
Anh vẫn cho là trình tự như vậy, bệnh viện có giác mạc liền thông báo cho người nhà, sau đó anh có thể thuận lợi thay giác mạc, có lẽ, bên trong có ưu thế về sự ảnh hưởng của Tả gia, để cho anh so với bệnh nhân khác sớm hơn, so với bệnh nhân khác may mắn hơn, đây cũng là lý do tại sao sau khi phẫu thuật xong anh đi thăm cũng như chú ý những bệnh nhân bị mù, luôn luôn cho rằng là mình đoạt đi cơ hội của người khác, nhưng là, chẳng lẽ cái này còn có ẩn tình gì khác sao?
"Con trai, con có thể hiểu tâm tư của mẹ năm đó sao? Con là đứa con trai ta thương yêu nhất, con và Thần Hi là thai đôi, vốn sữa mẹ cũng không đủ, cho hai đứa các con bú thì càng thêm không đủ, chỉ vì hai đứa, không biết mẹ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. . . . . . Sức khỏe con lại không tốt, ba ngày hai bữa thì liền vào bệnh viện, mẹ có lần nào sai bảo mẫu trông chừng con không? Đều là mẹ suốt đêm không ngủ ở cùng với con, quan sát biến hóa của con, cho dù bình thường, mẹ cũng không cho bảo mẫu ru con và Thần Hi ngủ, mỗi đêm đều là chính mẹ, khi đó ba con lo lắng chuyện sự nghiệp, một mình mẹ mang theo hai đứa các con, mặc dù có bảo mẫu giúp một tay, mà mẹ lại đối với bảo mẫu không yên tâm, mọi chuyện trong nhà, khổ cực trong đó chỉ có người đã từng làm mẹ mới hiểu. . . . . . dđ Sau lại thật vất vả để cho con ăn thêm thức ăn, con mỗi một bữa đều là do tự tay mẹ điều phối, ăn như thế nào cho dinh dưỡng nhất, phối hợp như thế nào cho hợp lý nhất, đều là mẹ tìm kiếm từ các phương thuốc truyền thống, chỉ cần nghe nói có thứ gì đó giúp tăng cường sức khỏe, cũng không tiếc tiền bạc mua cho con. . . . . . Dĩ nhiên, những thứ này đều là việc mẹ phải làm, cũng không đáng để lấy ra khoe khoang, nhưng là, khi mẹ thật vất vả nhìn con từng ngày từng ngày khỏe mạnh lại, cuối cùng trưởng thành thành một người đàn ông 1m8 đẹp trai, kết quả vui vẻ không được mấy năm, con lại làm cho hai mắt trở nên mù lòa, cái này so với khoét trái tim của mẹ còn đau hơn. . . . . ." Nhớ lại những ngày đó, trong lòng Tiêu Hàn vẫn còn đau, vẫn là không nhịn được lòng chua xót rơi lệ. bạn đang đọc truyện tại
Tả Thần An không phải động vật máu lạnh, từ nhỏ đến lớn, mẹ đối với anh như thế nào, che chở anh ra sao, anh chưa từng quên, vì vậy, mặc dù đôi khi cũng sẽ cùng mẹ tranh chấp giận dỗi, nhưng phần máu mủ ruột thịt này nhưng chưa bao giờ gạt bỏ đi. Mẹ nhắc lại chuyện cũ, cũng gợi lên trong lòng anh tình cảm dịu dàng, "Mẹ, những thứ này con đều biết. . . . . ."
"Biết! Con biết cái gì? Chỉ biết giận mẹ! Chỉ biết cùng mẹ tranh luận! Khi còn bé con ngoan ngoãn như thế nào, hiện tại trưởng thành. . . . . ." Tiêu Hàn phát hiện đề tài đi quá xa, liền dừng lại, than một tiếng trở lại chuyện giác mạc, "Hai mắt người này vừa bị mù, nhưng do mẹ kéo dài, khi đó mẹ, đã bước vào giai đoạn đầu của bệnh tâm lý, chỉ cần nghe được giác mạc hoặc là âm tương tự giác mạc, ánh mắt đều đã tỏa sáng, khi đó Tả gia chúng ta có thể nói là muốn cái gì có cái đó, nhưng lúc này không thể dùng đến tiền, lại không thể mua được giác mạc cho con. . . . . . Sau đó, cuối cùng có một bệnh viện gọi điện thoại tới cho mẹ, nói là có giác mạc rồi, chỉ là, không thể thay cho con, đối phương chờ đợi còn trước cả con, hơn nữa người ta cũng rất để tâm chú ý, thế lực của người ta cũng không nhỏ, bác sĩ gọi cuộc điện thoại này cũng là vì quen biết mẹ nên mới len lén gọi cho mẹ, để cho mẹ nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không người ta chuẩn bị giải phẫu rồi."
Tiêu Hàn nhìn anh một cái, thấy anh giống như ngộ ra điều gì, liền gật đầu nói, "Không sai! Đối phương chính là Khả Tâm. . . . . . Khi đó, giác mạc chính là cuộc sống của mẹ! Mẹ so với bất kỳ ai đều xem trọng hơn! Vừa nghe thấy có giác mạc cũng không quan tâm tới bất cứ điều gì, mẹ tìm được ba Khả Tâm, cầu xin ông ấy nhường lại giác mạc cho mẹ trước, để cho chúng ta làm phẫu thuật trước, nếu không có nguyên do làm sao người ta có thể đáp ứng? Ai biết cơ hội này qua đi, phải đợi bao lâu nữa mới đến lượt mình? Mắt thấy tuổi trẻ của con trôi qua trong bóng tối đầy đau khổ, cha mẹ nào cũng sẽ đều không nhẫn tâm . . . . . . Sau đó, mẹ kiên quyết, lời nói nào cũng nói ra hết, giác mạc này bất kể như thế nào tôi đều muốn lấy, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của anh!
Lúc ấy Diệp Thuần Lập nói, biết Tả gia chúng ta tài cao thế lớn (có tiền có quyền), nhưng tài cao thế lớn cũng không thể khi dễ người khác được, chẳng lẽ lại uy hiếp dụ dỗ cướp đi giác mạc của người khác hay sao? Mẹ dĩ nhiên không dám nói như vậy, lại nài nỉ ông ấy rất lâu, chỉ kém quỳ xuống cầu xin ông ấy, cuối cùng ông ấy mới nói, con gái ông ấy chờ đợi giác mạc cũng chờ lâu lắm rồi, việc học dừng lại ở đó, tuổi trẻ cũng trôi qua ở đây, lần này nếu bỏ qua, lần sau không biết lại chờ đợi bao lâu, hơn nữa thay giác mạc cũng có nguy hiểm, xuất hiện biến chứng liền không thể thay giác mạc được, ai cũng không dám bảo đảm tương lai đứa trẻ sẽ như thế nào, Khả Tâm lại là con gái, trễ nãi quá lâu, sau này con bé kết hôn sinh con cũng sẽ chịu ảnh hưởng. . . . . . Mẹ đã đoán ý tứ của ông ấy, quả nhiên, cuối cùng ông ấy nói ra điều kiện của mình, khi đó con cũng là nhạc sĩ có chút danh tiếng, mà Khả Tâm là của người mê ca nhạc, rất yêu thích con, người làm cha như ông ấy nếu có thể hoàn thành chuyện này, cũng không có cái gì tiếc nuối, điều kiện của ông ấy đúng là, cho dù sau này Khả Tâm có thể hồi phục thị lực hay không, Tả gia chúng ta đều phải chịu trách nhiệm tương lai của nó, là được. . . . . . Cùng con kết hôn. . . . . ."
Tả Thần An chưa bao giờ biết còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, khó trách mẹ vẫn cố gắng gán ghép anh và Khả Tâm ở cùng nhau, nhưng là tại sao mẹ cho tới bây giờ chưa bao giờ kể chuyện này ra?
"Chuyện này. . . . . . Ba con cũng không biết. . . . . . Ba con không thích mẹ độc đoán như vậy. . . . . ." Tiêu Hàn giải thích như thế, "Hiện tại mẹ cũng chỉ là nói khó xử của mình cho con biết, Khả Tâm xảy ra chuyện như vậy, Diệp Thuần Lập sẽ càng không từ bỏ ý đồ, con xem làm sao thì làm đi, vẫn là đừng nói cho ba con biết, ba con đã đủ mệt mỏi lắm rồi, đừng tăng thêm phiền não cho ông ấy!"
Tả Thần An rất đau lòng, nói với mẹ, "Mẹ! Mẹ không biết, con tình nguyện cả đời sống trong bóng tối, chỉ muốn cùng Lộ Lộ ở chung một chỗ!"
Tiêu Hàn vừa nghe nước mắt đã rơi xuống, "Con nói lời này từng nghĩ qua cảm thụ của mẹ sao? Người làm mẹ này, mỗi ngày nhìn thấy cuộc sống của con ở trong bóng tối, trong lòng mẹ có bao nhiêu khó chịu? !"
"Vậy. . . . . . Chẳng lẽ hiện tại mẹ không khó chịu sao?" Tả Thần An hỏi ngược lại.
Nước mắt Tiêu Hàn làm lem đi lớp trang điểm của bà, "Khó chịu. . . . . . Nhưng trên thế giới này không có cách nào quay trở lại . . . . . . Thần An. . . . . . Không có cách nào quay trở lại. . . . . ."
Tả Thần An không biết vì sao, cảm giác tinh thần Tiêu Hàn lúc này giống như sa sút, hoàn toàn không có phong thái thoải mái mạnh mẽ trong ngày thường, tựa như một. . . . . .
Bị năm tháng làm già đi một người phụ nữ bình thường. . . . . .
Anh cuối cùng trả lời mẹ như vậy, "Mẹ, theo như lời mẹ, không có cách nào quay trở lại, hôn nhân của con đã cho Lộ Lộ, không có cách nào cho con quay trở lại một lần nữa, con sẽ không quay trở lại."
"Nhưng là, làm sao con có thể để cho mẹ nói không giữ lời!" Tiêu Hàn gắt gao bắt anh lại, bộ dáng kia, giống như bắt được rơm rạ cứu mạng.
"Vậy thì tại sao có thể để cho con nói không giữ lời với Lộ Lộ?" Tả Thần An cảm thấy mẹ giống như đèn đã cạn dầu, một lời hứa mà thôi, sao phải tích cực thực hiện đến vậy?
Cho dù là hiện tại, anh nằm ở trên giường, cuối cùng dáng vẻ kia của mẹ vẫn còn in ở trong đầu anh, đây không phải là tác phong làm việc trong ngày thường của mẹ, không phải. . . . . .
Anh nhắm mắt lại, trong bóng tối suy nghĩ lần lượt thay đổi, lộn xộn, nghĩ không ra một cái nào . . . . . .
Mẹ lúc ấy là sắp điên sao? Lại chính vì giác mạc mà cùng một người không quen biết như Diệp Thuần Lập đáp ứng cam kết?
Nếu chỉ là một lời cam kết suông như vậy? Phải để cho mẹ dùng thủ đoạn ép Hạ Vãn Lộ rời đi như vậy sao? Sau đó còn ủng hộ anh làm từ thiện, ủng hộ anh đi mỗi bệnh viện an ủi bệnh nhân? Hơn nữa còn rất đúng lúc, để cho Diệp Khả Tâm cùng anh gặp nhau? Chỉ sợ đúng lúc này cũng là cố ý an bài mà thôi. . . . . .
Không ai biết, anh sở dĩ yêu thích từ thiện như vậy, còn có một nguyên nhân, là tại tu thiện duyên (ko biết, ai biết chỉ hà với). Nếu như ông trời chứng giám, nhân quả tuần hoàn, anh làm việc thiện như vậy có thể để cho anh sớm ngày đạt thành mong muốn trong lòng hay không? Mà ước nguyện duy nhất của anh chính là tìm được Hạ Vãn Lộ. . . . . .
Đang trầm tư, tiếng chuông điện thoại di động của anh không biết ở trong xó xỉnh nào vang lên, anh vẫn còn mặc quần áo ngủ, trong túi cũng không có cảm giác chấn động, nhớ tới là ở trong túi áo khoác, bị Hạ Vãn Lộ treo bên ngoài.
Đứng dậy đi ra ngoài, tiếng chuông dần dần rõ ràng, thấy Hạ Vãn Lộ cầm điện thoại di động do dự ở đó, là do dự nhận hay là không muốn nhận chứ?
Nghe âm thanh anh ra ngoài, vội vàng đưa tới cho anh, "Mẹ anh gọi điện thoại tới."
Anh nhận, trong tai nghe truyền đến giọng nói của mẹ, "Con! Tâm tình Khả Tâm rất không ổn định. . . . . ."
"Mẹ, người lại đến bệnh viện rồi sao?" Mẹ đối với Khả Tâm quá để ý, mọi người trở về nhà đã mấy phút đâu?
"Đúng vậy! Nói thế nào chuyện này Tả gia chúng ta cũng có trách nhiệm, xảy ra ở phòng bếp nhà chúng ta! Nếu như là người khác, chỉ sợ phải ra tòa gặp nhau, cũng may là có giao tình cùng Diệp gia, mặc dù Diệp Thuần Lập tính tình hơi nóng nảy, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng con gái, con thông minh một chút, né tránh một chút là được. . . . . ."
Tả Thần An quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, không biết cô gái ngốc này có thể vì chuyện này này mà đang tự trách mình hay không? Không khéo lại làm bệnh tình nặng thêm. . . . . .
"Con hiểu rồi!" Anh cúp điện thoại, đi tới trước mặt cô.
Hạ Vãn Lộ thử hỏi, "Nếu không. . . . . . Em cũng đến bệnh viện xem qua tình hình cô ấy? Dù sao cũng là em. . . . . ."
Anh nhẹ nhàng che môi của cô, "Đừng đoán mò! Cùng em không liên can! Em ngàn vạn không được nghĩ như vậy! Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Em ở nhà chăm sóc tốt Y Thần là được! Sinh hoạt từ trước đến giờ thế nào thì bây giờ vẫn vậy! Cuộc thi của chung cư chúng ta vẫn phải tiếp tục làm tiếp, em cũng đừng buông xuống! Còn có Y Thần, nghỉ ngơi xong hôm nay cũng nên đến nhà trẻ rồi, đã trễ rất nhiều ngày!"
Lúc ấy giác mạc trong kho cực kỳ thiếu, anh biết, có vài người đợi nhiều năm cũng không có đợi được giác mạc. Anh cũng biết, người nhà vì để cho anh trong thời gian ngắn nhất được thay giác mạc, đã cố gắng làm rất nhiều chuyện, dựa vào thế lực nhà họ Tả tất nhiên đã cùng viện trưởng bệnh viện trao đổi.
Anh vẫn cho là trình tự như vậy, bệnh viện có giác mạc liền thông báo cho người nhà, sau đó anh có thể thuận lợi thay giác mạc, có lẽ, bên trong có ưu thế về sự ảnh hưởng của Tả gia, để cho anh so với bệnh nhân khác sớm hơn, so với bệnh nhân khác may mắn hơn, đây cũng là lý do tại sao sau khi phẫu thuật xong anh đi thăm cũng như chú ý những bệnh nhân bị mù, luôn luôn cho rằng là mình đoạt đi cơ hội của người khác, nhưng là, chẳng lẽ cái này còn có ẩn tình gì khác sao?
"Con trai, con có thể hiểu tâm tư của mẹ năm đó sao? Con là đứa con trai ta thương yêu nhất, con và Thần Hi là thai đôi, vốn sữa mẹ cũng không đủ, cho hai đứa các con bú thì càng thêm không đủ, chỉ vì hai đứa, không biết mẹ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. . . . . . Sức khỏe con lại không tốt, ba ngày hai bữa thì liền vào bệnh viện, mẹ có lần nào sai bảo mẫu trông chừng con không? Đều là mẹ suốt đêm không ngủ ở cùng với con, quan sát biến hóa của con, cho dù bình thường, mẹ cũng không cho bảo mẫu ru con và Thần Hi ngủ, mỗi đêm đều là chính mẹ, khi đó ba con lo lắng chuyện sự nghiệp, một mình mẹ mang theo hai đứa các con, mặc dù có bảo mẫu giúp một tay, mà mẹ lại đối với bảo mẫu không yên tâm, mọi chuyện trong nhà, khổ cực trong đó chỉ có người đã từng làm mẹ mới hiểu. . . . . . dđ Sau lại thật vất vả để cho con ăn thêm thức ăn, con mỗi một bữa đều là do tự tay mẹ điều phối, ăn như thế nào cho dinh dưỡng nhất, phối hợp như thế nào cho hợp lý nhất, đều là mẹ tìm kiếm từ các phương thuốc truyền thống, chỉ cần nghe nói có thứ gì đó giúp tăng cường sức khỏe, cũng không tiếc tiền bạc mua cho con. . . . . . Dĩ nhiên, những thứ này đều là việc mẹ phải làm, cũng không đáng để lấy ra khoe khoang, nhưng là, khi mẹ thật vất vả nhìn con từng ngày từng ngày khỏe mạnh lại, cuối cùng trưởng thành thành một người đàn ông 1m8 đẹp trai, kết quả vui vẻ không được mấy năm, con lại làm cho hai mắt trở nên mù lòa, cái này so với khoét trái tim của mẹ còn đau hơn. . . . . ." Nhớ lại những ngày đó, trong lòng Tiêu Hàn vẫn còn đau, vẫn là không nhịn được lòng chua xót rơi lệ. bạn đang đọc truyện tại
Tả Thần An không phải động vật máu lạnh, từ nhỏ đến lớn, mẹ đối với anh như thế nào, che chở anh ra sao, anh chưa từng quên, vì vậy, mặc dù đôi khi cũng sẽ cùng mẹ tranh chấp giận dỗi, nhưng phần máu mủ ruột thịt này nhưng chưa bao giờ gạt bỏ đi. Mẹ nhắc lại chuyện cũ, cũng gợi lên trong lòng anh tình cảm dịu dàng, "Mẹ, những thứ này con đều biết. . . . . ."
"Biết! Con biết cái gì? Chỉ biết giận mẹ! Chỉ biết cùng mẹ tranh luận! Khi còn bé con ngoan ngoãn như thế nào, hiện tại trưởng thành. . . . . ." Tiêu Hàn phát hiện đề tài đi quá xa, liền dừng lại, than một tiếng trở lại chuyện giác mạc, "Hai mắt người này vừa bị mù, nhưng do mẹ kéo dài, khi đó mẹ, đã bước vào giai đoạn đầu của bệnh tâm lý, chỉ cần nghe được giác mạc hoặc là âm tương tự giác mạc, ánh mắt đều đã tỏa sáng, khi đó Tả gia chúng ta có thể nói là muốn cái gì có cái đó, nhưng lúc này không thể dùng đến tiền, lại không thể mua được giác mạc cho con. . . . . . Sau đó, cuối cùng có một bệnh viện gọi điện thoại tới cho mẹ, nói là có giác mạc rồi, chỉ là, không thể thay cho con, đối phương chờ đợi còn trước cả con, hơn nữa người ta cũng rất để tâm chú ý, thế lực của người ta cũng không nhỏ, bác sĩ gọi cuộc điện thoại này cũng là vì quen biết mẹ nên mới len lén gọi cho mẹ, để cho mẹ nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không người ta chuẩn bị giải phẫu rồi."
Tiêu Hàn nhìn anh một cái, thấy anh giống như ngộ ra điều gì, liền gật đầu nói, "Không sai! Đối phương chính là Khả Tâm. . . . . . Khi đó, giác mạc chính là cuộc sống của mẹ! Mẹ so với bất kỳ ai đều xem trọng hơn! Vừa nghe thấy có giác mạc cũng không quan tâm tới bất cứ điều gì, mẹ tìm được ba Khả Tâm, cầu xin ông ấy nhường lại giác mạc cho mẹ trước, để cho chúng ta làm phẫu thuật trước, nếu không có nguyên do làm sao người ta có thể đáp ứng? Ai biết cơ hội này qua đi, phải đợi bao lâu nữa mới đến lượt mình? Mắt thấy tuổi trẻ của con trôi qua trong bóng tối đầy đau khổ, cha mẹ nào cũng sẽ đều không nhẫn tâm . . . . . . Sau đó, mẹ kiên quyết, lời nói nào cũng nói ra hết, giác mạc này bất kể như thế nào tôi đều muốn lấy, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của anh!
Lúc ấy Diệp Thuần Lập nói, biết Tả gia chúng ta tài cao thế lớn (có tiền có quyền), nhưng tài cao thế lớn cũng không thể khi dễ người khác được, chẳng lẽ lại uy hiếp dụ dỗ cướp đi giác mạc của người khác hay sao? Mẹ dĩ nhiên không dám nói như vậy, lại nài nỉ ông ấy rất lâu, chỉ kém quỳ xuống cầu xin ông ấy, cuối cùng ông ấy mới nói, con gái ông ấy chờ đợi giác mạc cũng chờ lâu lắm rồi, việc học dừng lại ở đó, tuổi trẻ cũng trôi qua ở đây, lần này nếu bỏ qua, lần sau không biết lại chờ đợi bao lâu, hơn nữa thay giác mạc cũng có nguy hiểm, xuất hiện biến chứng liền không thể thay giác mạc được, ai cũng không dám bảo đảm tương lai đứa trẻ sẽ như thế nào, Khả Tâm lại là con gái, trễ nãi quá lâu, sau này con bé kết hôn sinh con cũng sẽ chịu ảnh hưởng. . . . . . Mẹ đã đoán ý tứ của ông ấy, quả nhiên, cuối cùng ông ấy nói ra điều kiện của mình, khi đó con cũng là nhạc sĩ có chút danh tiếng, mà Khả Tâm là của người mê ca nhạc, rất yêu thích con, người làm cha như ông ấy nếu có thể hoàn thành chuyện này, cũng không có cái gì tiếc nuối, điều kiện của ông ấy đúng là, cho dù sau này Khả Tâm có thể hồi phục thị lực hay không, Tả gia chúng ta đều phải chịu trách nhiệm tương lai của nó, là được. . . . . . Cùng con kết hôn. . . . . ."
Tả Thần An chưa bao giờ biết còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, khó trách mẹ vẫn cố gắng gán ghép anh và Khả Tâm ở cùng nhau, nhưng là tại sao mẹ cho tới bây giờ chưa bao giờ kể chuyện này ra?
"Chuyện này. . . . . . Ba con cũng không biết. . . . . . Ba con không thích mẹ độc đoán như vậy. . . . . ." Tiêu Hàn giải thích như thế, "Hiện tại mẹ cũng chỉ là nói khó xử của mình cho con biết, Khả Tâm xảy ra chuyện như vậy, Diệp Thuần Lập sẽ càng không từ bỏ ý đồ, con xem làm sao thì làm đi, vẫn là đừng nói cho ba con biết, ba con đã đủ mệt mỏi lắm rồi, đừng tăng thêm phiền não cho ông ấy!"
Tả Thần An rất đau lòng, nói với mẹ, "Mẹ! Mẹ không biết, con tình nguyện cả đời sống trong bóng tối, chỉ muốn cùng Lộ Lộ ở chung một chỗ!"
Tiêu Hàn vừa nghe nước mắt đã rơi xuống, "Con nói lời này từng nghĩ qua cảm thụ của mẹ sao? Người làm mẹ này, mỗi ngày nhìn thấy cuộc sống của con ở trong bóng tối, trong lòng mẹ có bao nhiêu khó chịu? !"
"Vậy. . . . . . Chẳng lẽ hiện tại mẹ không khó chịu sao?" Tả Thần An hỏi ngược lại.
Nước mắt Tiêu Hàn làm lem đi lớp trang điểm của bà, "Khó chịu. . . . . . Nhưng trên thế giới này không có cách nào quay trở lại . . . . . . Thần An. . . . . . Không có cách nào quay trở lại. . . . . ."
Tả Thần An không biết vì sao, cảm giác tinh thần Tiêu Hàn lúc này giống như sa sút, hoàn toàn không có phong thái thoải mái mạnh mẽ trong ngày thường, tựa như một. . . . . .
Bị năm tháng làm già đi một người phụ nữ bình thường. . . . . .
Anh cuối cùng trả lời mẹ như vậy, "Mẹ, theo như lời mẹ, không có cách nào quay trở lại, hôn nhân của con đã cho Lộ Lộ, không có cách nào cho con quay trở lại một lần nữa, con sẽ không quay trở lại."
"Nhưng là, làm sao con có thể để cho mẹ nói không giữ lời!" Tiêu Hàn gắt gao bắt anh lại, bộ dáng kia, giống như bắt được rơm rạ cứu mạng.
"Vậy thì tại sao có thể để cho con nói không giữ lời với Lộ Lộ?" Tả Thần An cảm thấy mẹ giống như đèn đã cạn dầu, một lời hứa mà thôi, sao phải tích cực thực hiện đến vậy?
Cho dù là hiện tại, anh nằm ở trên giường, cuối cùng dáng vẻ kia của mẹ vẫn còn in ở trong đầu anh, đây không phải là tác phong làm việc trong ngày thường của mẹ, không phải. . . . . .
Anh nhắm mắt lại, trong bóng tối suy nghĩ lần lượt thay đổi, lộn xộn, nghĩ không ra một cái nào . . . . . .
Mẹ lúc ấy là sắp điên sao? Lại chính vì giác mạc mà cùng một người không quen biết như Diệp Thuần Lập đáp ứng cam kết?
Nếu chỉ là một lời cam kết suông như vậy? Phải để cho mẹ dùng thủ đoạn ép Hạ Vãn Lộ rời đi như vậy sao? Sau đó còn ủng hộ anh làm từ thiện, ủng hộ anh đi mỗi bệnh viện an ủi bệnh nhân? Hơn nữa còn rất đúng lúc, để cho Diệp Khả Tâm cùng anh gặp nhau? Chỉ sợ đúng lúc này cũng là cố ý an bài mà thôi. . . . . .
Không ai biết, anh sở dĩ yêu thích từ thiện như vậy, còn có một nguyên nhân, là tại tu thiện duyên (ko biết, ai biết chỉ hà với). Nếu như ông trời chứng giám, nhân quả tuần hoàn, anh làm việc thiện như vậy có thể để cho anh sớm ngày đạt thành mong muốn trong lòng hay không? Mà ước nguyện duy nhất của anh chính là tìm được Hạ Vãn Lộ. . . . . .
Đang trầm tư, tiếng chuông điện thoại di động của anh không biết ở trong xó xỉnh nào vang lên, anh vẫn còn mặc quần áo ngủ, trong túi cũng không có cảm giác chấn động, nhớ tới là ở trong túi áo khoác, bị Hạ Vãn Lộ treo bên ngoài.
Đứng dậy đi ra ngoài, tiếng chuông dần dần rõ ràng, thấy Hạ Vãn Lộ cầm điện thoại di động do dự ở đó, là do dự nhận hay là không muốn nhận chứ?
Nghe âm thanh anh ra ngoài, vội vàng đưa tới cho anh, "Mẹ anh gọi điện thoại tới."
Anh nhận, trong tai nghe truyền đến giọng nói của mẹ, "Con! Tâm tình Khả Tâm rất không ổn định. . . . . ."
"Mẹ, người lại đến bệnh viện rồi sao?" Mẹ đối với Khả Tâm quá để ý, mọi người trở về nhà đã mấy phút đâu?
"Đúng vậy! Nói thế nào chuyện này Tả gia chúng ta cũng có trách nhiệm, xảy ra ở phòng bếp nhà chúng ta! Nếu như là người khác, chỉ sợ phải ra tòa gặp nhau, cũng may là có giao tình cùng Diệp gia, mặc dù Diệp Thuần Lập tính tình hơi nóng nảy, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng con gái, con thông minh một chút, né tránh một chút là được. . . . . ."
Tả Thần An quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, không biết cô gái ngốc này có thể vì chuyện này này mà đang tự trách mình hay không? Không khéo lại làm bệnh tình nặng thêm. . . . . .
"Con hiểu rồi!" Anh cúp điện thoại, đi tới trước mặt cô.
Hạ Vãn Lộ thử hỏi, "Nếu không. . . . . . Em cũng đến bệnh viện xem qua tình hình cô ấy? Dù sao cũng là em. . . . . ."
Anh nhẹ nhàng che môi của cô, "Đừng đoán mò! Cùng em không liên can! Em ngàn vạn không được nghĩ như vậy! Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Em ở nhà chăm sóc tốt Y Thần là được! Sinh hoạt từ trước đến giờ thế nào thì bây giờ vẫn vậy! Cuộc thi của chung cư chúng ta vẫn phải tiếp tục làm tiếp, em cũng đừng buông xuống! Còn có Y Thần, nghỉ ngơi xong hôm nay cũng nên đến nhà trẻ rồi, đã trễ rất nhiều ngày!"
Tác giả :
Cát Tường Dạ