Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 230: Năm đó
Anh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ li ti.
Lúc này cô mới phát hiện ra, má trái anh có chút sưng đỏ, hình như là. . . . . . Bị người khác đánh qua?
Cô đi lên phía trước, ngồi xuống ở bên giường, khẽ vuốt mặt của anh.
Anh rất nhạy cảm, liền đè lại tay của cô, nghĩ muốn cười với cô, nhưng nụ cười cũng rất là gượng ép.
Vì vậy, cô tự động xem nhẹ dấu vết trên mặt anh, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, Khả Tâm nhất định. . . . . . Lại
Anh nắm tay của cô, ở trên mặt mình nhẹ nhàng ma sát, hồi lâu, mới nói, "Khả Tâm cô ấy. . . . . . Rất có thể sẽ mù một lần nữa. . . . . ."
Trong lòng cô "Đông" một tiếng, có đồ vật gì đó rơi xuống, chìm xuống. . . . . .
"Chỉ là ngoài ý muốn, dđ em ngàn vạn lần không được để ở trong lòng." Giọng nói của anh nghe dịu dàng như vậy.
Cô gật đầu một cái, hoàn toàn bỏ quên chữ "Nữa" trong lời nói của anh.
"Anh ngủ một chút đi!" Cô đắp chăn cho anh thật tốt, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Lần nữa trở về phòng thì anh đã ngủ, nghiêng thân, chóp mũi chạm vào gò má của Y Thần, mặt Y Thần khi ngủ tròn tròn đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ cong lên, sợi tóc mềm mại tinh tế có chút rối loạn, dung nhan ngọt ngào của tiểu bảo bối thiên sứ, cùng đường cong cứng rắn mạnh mẽ trên mặt của anh, hiện lên tương phản như thế, nhưng là, hai người này mặt mày mắt mũi sao lại tương tự nhau như vậy. . . . . .
Đây là hạnh phúc mà cô vô cùng quý trọng, hôm nay, vẫn mong đợi như cũ, chỉ mong, không chỉ là mong đợi. . . . . .
Tả Thần An ngủ cũng không sâu, khoảng chừng là một giờ sau, Y Thần tỉnh dậy, mang theo một chút mơ hồ mở mắt, phát hiện ngủ bên cạnh mình không phải là mợ út, mà là cậu út.
Không biết cậu út mấy giờ về nhà, nhưng bởi vì thói quen mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng cậu út, không biết vì sao, một buổi tối không thấy, bây giờ cũng đặc biệt không muốn rời xa, nên thân thể mềm mại nhỏ nhắn liền hướng trong ngực cậu út chui vào, miệng còn mềm mại gọi, "Cậu út. . . . . ."
Anh đột nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi.
Anh thật không biết trên người đứa bé này mùi thơm từ đâu bay tới, cũng không cần nước hoa, sữa tắm bột giặt quần áo cái gì đều giống bọn họ, tại sao khi dựa vào trên người bé liền có một cỗ mùi sữa ngọt ngào? Bé đã sớm không còn bú sữa nữa nha. . . . . .
Hơn nữa, không chỉ trên quần áo có, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏa ra một mùi thơm cực kỳ ngọt ngào, trong lòng anh vốn có chút không ổn định, trong khoảnh khắc liền bị hương thơm ngát này tràn đầy, ở trên mặt Y Thần hôn một cái, thuận tay ôm thân thể nho nhỏ của bé vào trong ngực, "Bảo bối ngủ với cậu út một lát nữa nha!" Bạn đang đọc truyện trên Diễn Đàn Lê Quý Đôn
"Ừkm. . . . . ." Giọng nói Y Thần kéo được thật dài, thân thể nho nhỏ không an phận lộn xộn, "Y Thần muốn rời giường rồi. . . . . ."
Anh bất đắc dĩ, chỉ đành phải buông tay, nhìn chính bé tốn sức mặc quần áo cho bản thân, nhìn cái mông nhỏ của bé chuyển chuyển chuyển đến bên giường sau đó trượt xuống giường, tiếp tục mang tất chạy đi tìm Hạ Vãn Lộ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng gọi mợ út của bé, cùng với Hạ Vãn Lộ nhẹ giọng dặn dò, "Bảo bối Y Thần, nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy cậu út ngủ. . . . . ."
Chỉ là, anh lại không cách nào ngủ thêm nữa, tối hôm qua tình hình trong bệnh viện ở trong đầu anh lần nữa tái hiện.
Sau khi Diệp Khả Tâm bị đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Hàn liền báo cho cha của Khả Tâm là Diệp Thuần Lập.
Anh có thể cảm thấy khi mẹ gọi điện thoại vô cùng khẩn trương, dĩ nhiên, mẹ mang Khả Tâm đi, cô lại ở Tả gia xảy ra chuyện lớn như vậy, bà như thế nào hướng ba người ta giao phó?
Diệp Thuần Lập cũng chỉ có một cô con gái yêu, ngày thường cũng xem như trân bảo, biết được tin tức này lập tức chạy đến bệnh viện. Trong tình huống chưa biết tình hình con gái yêu trong phòng cấp cứu, ông cực kỳ nóng nảy, hỏi tới cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Hàn liên tiếp nói xin lỗi cùng Diệp Thuần Lập, chỉ nói mình không có chăm sóc tốt Khả Tâm, hướng ông xin lỗi, cũng bày tỏ nhất định sẽ phụ trách với Khả Tâm tới cùng, vậy mà, một chữ cũng không nói chuyện đã xảy ra đến tột cùng là như thế nào.
Diệp Thuần Lập liền thể hiện thái độ không hài lòng đối với Tiêu Hàn, tiếp tục truy vấn đến cùng. Cuối cùng không thể gạt được, Tiêu Hàn vẫn là ấp a ấp úng nói, dù sao đến cuối cùng chỉ cần Khả Tâm nói chuyện gì xảy ra thì mọi người liền biết hết rồi, lừa gạt cũng không gạt được, dĩ nhiên, trọng điểm là đẩy trách nhiệm lên người Hạ Vãn Lộ, nói Hạ Vãn Lộ là như thế nào như thế nào đụng vào Khả Tâm, hại Khả Tâm dẫm nước dưới chân nên bị trượt chân,..vân...vân.
Mặc dù Tả Tư tuyền cùng Tả Thần Viễn ở bên cạnh, nhưng cũng không có chính mắt thấy chuyện gì đã xảy ra, trên đường lại rối rắm, cũng không có hỏi kịp, chỉ có Thần An, thấy mẹ như thế nào không cho Hạ Vãn Lộ lối thoát, trong lòng bực tức, vì vậy đứng dậy, cải chính lời của mẹ, "Mẹ, không phải! Trách nhiệm là của con! Là con hại Lộ Lộ ngã xuống, mới có thể xảy ra một loạt chuyện sau đó, cùng Lộ Lộ hoàn toàn không có quan hệ, chú Diệp muốn truy cứu trách nhiệm thì hãy truy cứu cháu đi!"
Tiêu Hàn lúc ấy liều mạng kéo tay áo anh, nhưng anh chỉ nói một câu, "Mẹ, nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu, để phụ nữ thay con chịu tiếng xấu không phải là tác phong của con!"
Lúc ấy Diệp Thuần Lập hết sức tức giận, vung tay đánh một quyền lên trên mặt anh, hơn nữa mắng to, "Cái người vong ân phụ nghĩa này! Con gái của ta kém điểm nào? Chỉ vì cậu bỏ ra nhiều thứ như vậy! Cậu không muốn gặp nó còn chưa tính, còn hại nó thành như vậy! Cậu hại người còn để ý nhiều thứ vậy sao? Còn dám nói dám làm dám chịu? Ngược lại ta muốn xem lần này cậu chịu trách nhiệm như thế nào! Tốt nhất để ông trời làm cho cậu mù lòa một lần nữa!"
Tả gia cũng là gia đình bao che con cái, hơn nữa Tả Tư Tuyền, mặc dù đối với việc giáo dục con trai cực kỳ nghiêm nghị, nhưng là đứa bé nhà mình cũng chỉ có thể để mình đánh, bị Diệp Thuần Lập đối xử như vậy, hơn nữa còn nguyền rủa Thần An mù một lần nữa, đã có thể động chỗ thương tâm của người Tả gia rồi, vì vậy Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lập tức che chắn Thần An, Thần An nhà ông cũng không dễ đụng nha! Nếu một quyền này đánh trúng mắt, ai biết sẽ như thế nào?
"Diệp lão đệ, khuyển tử (cách dùng cho người nhỏ) không tốt, nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo, Diệp lão đệ xin bớt giận!" Tả Tư Tuyền ngoài mặt khuyên ông, thực tế là bảo vệ con trai mình.
Tiêu Hàn lại càng đau lòng con trai, ở trước mặt Diệp Thuần Lập hết lời nói tốt, hơn nữa liên tục cường điều sẽ phụ trách đối với Khả Tâm.
"Phụ trách? Các người là như thế nào phụ trách? Tiền? Diệp gia tôi rất thiếu tiền sao? Tôi cho các người biết, nếu như mà con gái tôi không có việc gì, thì cũng thôi đi, nếu như có việc gì không hay xảy ra, Tả Thần An, ông trời nếu không để cho mắt cậu mù thì chính là ông trời mắt bị mù!"
Quan hệ của Tả gia cùng Diệp gia từ trước đến nay coi như bình thường, thế nhưng sự kiện này lại làm cho Diệp Thuần Lập mất đi lý trí, nói ra những câu không cho Tả gia mặt mũi.
Nhưng bên Tả gia thật sự đuối lý, khôn khéo như Tiêu Hàn cũng không thể nói được gì, chỉ để Tả Tư Tuyền ra mặt, hết lời đều nói đến mọi phương diện, mới dần dần làm cho cảm xúc của Diệp Thuần Lập bình tĩnh lại.
Vậy mà, khi Khả Tâm từ phòng cấp cứu được đẩy ra ngoài, kết quả lại là. . . . . . Quả thật bị mù lần nữa. . . . . .
Diệp Thuần Lập nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn có thể giết chết Tả Thần An, nếu không phải hai người Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lôi kéo, tình hình nhất định hỗn loạn một mảnh.
Vì vậy Diệp Thuần Lập bị nắm kéo chỉ là chỉ vào Tả Thần An mắng, mắng anh vong ân phụ nghĩa, muốn anh hãy giữ mắt mình cho cẩn thận. . . . . .
Sau khi Khả Tâm được đưa vào phòng bệnh, Diệp Thuần Lập liền canh giữ bên người con gái, mới bỏ qua Tả Thần An.
Tiêu Hàn liền nhân cơ hội này kéo Tả Thần An đến chỗ không người, đau lòng nhìn nhìn chỗ bị đánh trên mặt con trai, thấy chỉ là sưng đỏ trên da mới yên tâm.
Bà vuốt mặt con trai, may mắn rất nhiều than thở, "Con, ánh mắt là thứ vô cùng quý giá, ngàn vạn lần không được để cho có cái gì sơ xuất. . . . . . Mắt của con có khỏe không? Không có gì khác thường chứ?"
Anh lắc đầu một cái.
"Tất cả bác sĩ đều nói, vài năm sau con có thể xuất hiện một vài phản ứng. Diệp Thuần Lập cũng thế, cái gì không nói, cố tình nguyền rủa mắt của con! Thật là tức chết ta rồi! Con trai, con nhất định phải thật tốt! Mẹ cũng không thể chịu nổi bị kinh sợ nha!" Tiêu Hàn yêu thương con trai là phát ra từ nội tâm, hơn nữa cái tên nhóc này, từ nhỏ đến lớn, càng để bà phải bận tâm nhiều hơn. . . . . .
"Mẹ, con không sao! Chỉ là Khả Tâm. . . . . . Quá không may mắn rồi! Thật ra thì, cô cũng là một cô gái tốt. . . . . ." Chỉ là yêu sai người thôi. . . . . . Anh hiểu rất rõ thống khổ của người mù, hiểu rõ Khả Tâm đối với chuyện bị này có nhiều sợ hãi, Khả Tâm năm đó, bởi vì bị mù mà trở nên u buồn đối với cuộc sống hoàn toàn mất đi hi vọng, một lần nữa bị mù? Cô có năng lực chịu đựng chuyện này hay không?
"Khả Tâm cũng thật là đáng thương! Con trai! Con cũng thế. . . . . . Ai. . . . . . Mẹ chọn nhân duyên cho con làm sao có thể sai? Nếu như con cùng Khả Tâm kết hôn, chuyện hôm nay thế nào lại xảy ra? Con trai! Con quá cố chấp rồi! Mẹ cũng từng trải qua tuổi trẻ, tình yêu cái này coi là cái gì! Tình cảm có thể bồi dưỡng! Chỉ cần hai người không ghét lẫn nhau, ở chung một chỗ lâu ngày, tự nhiên sẽ có tình cảm, có tình cảm sẽ từ từ thăng hoa thành tình yêu, con cứ không tin. . . . . ." Tiêu Hàn thở dài nói.
"Mẹ là ở thời đại nào, mà hiện tại là thời đại nào?" Tả Thần An không thích nhất mẹ nói đến cái đề tài này, lập tức phản bác, nhưng sau khi phản bác xong, lại ở trong lời nói của mẹ nghe ra chút tin tức, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ cùng ba kết hôn không phải là bởi vì tình yêu?" Anh vẫn cho là cha mẹ vợ chồng tình thâm, là lựa chọn vì yêu mà đến với nhau, nghe nói năm đó ba vì đoạn tình yêu này với mẹ mà cùng người trong gia đình phản đối chuyện kết thân. . . . . .
Tiêu Hàn trừng mắt liếc anh một cái, "Làm sao có thể như vậy? Đương nhiên là bởi vì tình yêu! Ta nói như vậy là vì ta đã gặp nhiều, những phu nhân bằng hữu của ta muốn khá hơn chút không phải đều là kết thân gia tộc sao? Cuối cùng còn không phải là cùng nhau đi qua mấy chục năm?"
Tả Thần An chỉ hừ một tiếng, không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, cùng nhau đi mấy chục năm, chỉ sợ những người kia không biết chồng mình bên ngoài nuôi bao nhiêu phụ nữ. . . . . .
Tiêu Hàn thấy anh như thế, không thể làm gì khác hơn lại than thở, "Con trai, Khả Tâm là toàn tâm toàn ý yêu con, người vừa dịu dàng lại hiền thục, hoàn toàn có thể trở thành một người vợ tốt, con cùng nó một chỗ, tuyệt đối sẽ không giống như cùng Hạ Vãn Lộ ở chung một chỗ khổ sở nhiều như vậy, cuộc sống của các con sẽ rất yên tĩnh ngọt ngào, bình bình đạm đạm (bình thường) trôi qua!"
"Mẹ, đừng nói nữa... Con đã kết hôn, Khả Tâm vẫn ở trong phòng bệnh, nói những thứ này không hay chút nào." Anh nhanh chóng cắt đứt lời của mẹ.
Tiêu Hàn cười lắc đầu, trong tươi cười có khổ sở khó nói, "Thần An, con biết giác mạc của con năm đó là có được như thế nào sao?"
Lúc này cô mới phát hiện ra, má trái anh có chút sưng đỏ, hình như là. . . . . . Bị người khác đánh qua?
Cô đi lên phía trước, ngồi xuống ở bên giường, khẽ vuốt mặt của anh.
Anh rất nhạy cảm, liền đè lại tay của cô, nghĩ muốn cười với cô, nhưng nụ cười cũng rất là gượng ép.
Vì vậy, cô tự động xem nhẹ dấu vết trên mặt anh, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, Khả Tâm nhất định. . . . . . Lại
Anh nắm tay của cô, ở trên mặt mình nhẹ nhàng ma sát, hồi lâu, mới nói, "Khả Tâm cô ấy. . . . . . Rất có thể sẽ mù một lần nữa. . . . . ."
Trong lòng cô "Đông" một tiếng, có đồ vật gì đó rơi xuống, chìm xuống. . . . . .
"Chỉ là ngoài ý muốn, dđ em ngàn vạn lần không được để ở trong lòng." Giọng nói của anh nghe dịu dàng như vậy.
Cô gật đầu một cái, hoàn toàn bỏ quên chữ "Nữa" trong lời nói của anh.
"Anh ngủ một chút đi!" Cô đắp chăn cho anh thật tốt, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Lần nữa trở về phòng thì anh đã ngủ, nghiêng thân, chóp mũi chạm vào gò má của Y Thần, mặt Y Thần khi ngủ tròn tròn đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ cong lên, sợi tóc mềm mại tinh tế có chút rối loạn, dung nhan ngọt ngào của tiểu bảo bối thiên sứ, cùng đường cong cứng rắn mạnh mẽ trên mặt của anh, hiện lên tương phản như thế, nhưng là, hai người này mặt mày mắt mũi sao lại tương tự nhau như vậy. . . . . .
Đây là hạnh phúc mà cô vô cùng quý trọng, hôm nay, vẫn mong đợi như cũ, chỉ mong, không chỉ là mong đợi. . . . . .
Tả Thần An ngủ cũng không sâu, khoảng chừng là một giờ sau, Y Thần tỉnh dậy, mang theo một chút mơ hồ mở mắt, phát hiện ngủ bên cạnh mình không phải là mợ út, mà là cậu út.
Không biết cậu út mấy giờ về nhà, nhưng bởi vì thói quen mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng cậu út, không biết vì sao, một buổi tối không thấy, bây giờ cũng đặc biệt không muốn rời xa, nên thân thể mềm mại nhỏ nhắn liền hướng trong ngực cậu út chui vào, miệng còn mềm mại gọi, "Cậu út. . . . . ."
Anh đột nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi.
Anh thật không biết trên người đứa bé này mùi thơm từ đâu bay tới, cũng không cần nước hoa, sữa tắm bột giặt quần áo cái gì đều giống bọn họ, tại sao khi dựa vào trên người bé liền có một cỗ mùi sữa ngọt ngào? Bé đã sớm không còn bú sữa nữa nha. . . . . .
Hơn nữa, không chỉ trên quần áo có, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏa ra một mùi thơm cực kỳ ngọt ngào, trong lòng anh vốn có chút không ổn định, trong khoảnh khắc liền bị hương thơm ngát này tràn đầy, ở trên mặt Y Thần hôn một cái, thuận tay ôm thân thể nho nhỏ của bé vào trong ngực, "Bảo bối ngủ với cậu út một lát nữa nha!" Bạn đang đọc truyện trên Diễn Đàn Lê Quý Đôn
"Ừkm. . . . . ." Giọng nói Y Thần kéo được thật dài, thân thể nho nhỏ không an phận lộn xộn, "Y Thần muốn rời giường rồi. . . . . ."
Anh bất đắc dĩ, chỉ đành phải buông tay, nhìn chính bé tốn sức mặc quần áo cho bản thân, nhìn cái mông nhỏ của bé chuyển chuyển chuyển đến bên giường sau đó trượt xuống giường, tiếp tục mang tất chạy đi tìm Hạ Vãn Lộ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng gọi mợ út của bé, cùng với Hạ Vãn Lộ nhẹ giọng dặn dò, "Bảo bối Y Thần, nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy cậu út ngủ. . . . . ."
Chỉ là, anh lại không cách nào ngủ thêm nữa, tối hôm qua tình hình trong bệnh viện ở trong đầu anh lần nữa tái hiện.
Sau khi Diệp Khả Tâm bị đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Hàn liền báo cho cha của Khả Tâm là Diệp Thuần Lập.
Anh có thể cảm thấy khi mẹ gọi điện thoại vô cùng khẩn trương, dĩ nhiên, mẹ mang Khả Tâm đi, cô lại ở Tả gia xảy ra chuyện lớn như vậy, bà như thế nào hướng ba người ta giao phó?
Diệp Thuần Lập cũng chỉ có một cô con gái yêu, ngày thường cũng xem như trân bảo, biết được tin tức này lập tức chạy đến bệnh viện. Trong tình huống chưa biết tình hình con gái yêu trong phòng cấp cứu, ông cực kỳ nóng nảy, hỏi tới cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Hàn liên tiếp nói xin lỗi cùng Diệp Thuần Lập, chỉ nói mình không có chăm sóc tốt Khả Tâm, hướng ông xin lỗi, cũng bày tỏ nhất định sẽ phụ trách với Khả Tâm tới cùng, vậy mà, một chữ cũng không nói chuyện đã xảy ra đến tột cùng là như thế nào.
Diệp Thuần Lập liền thể hiện thái độ không hài lòng đối với Tiêu Hàn, tiếp tục truy vấn đến cùng. Cuối cùng không thể gạt được, Tiêu Hàn vẫn là ấp a ấp úng nói, dù sao đến cuối cùng chỉ cần Khả Tâm nói chuyện gì xảy ra thì mọi người liền biết hết rồi, lừa gạt cũng không gạt được, dĩ nhiên, trọng điểm là đẩy trách nhiệm lên người Hạ Vãn Lộ, nói Hạ Vãn Lộ là như thế nào như thế nào đụng vào Khả Tâm, hại Khả Tâm dẫm nước dưới chân nên bị trượt chân,..vân...vân.
Mặc dù Tả Tư tuyền cùng Tả Thần Viễn ở bên cạnh, nhưng cũng không có chính mắt thấy chuyện gì đã xảy ra, trên đường lại rối rắm, cũng không có hỏi kịp, chỉ có Thần An, thấy mẹ như thế nào không cho Hạ Vãn Lộ lối thoát, trong lòng bực tức, vì vậy đứng dậy, cải chính lời của mẹ, "Mẹ, không phải! Trách nhiệm là của con! Là con hại Lộ Lộ ngã xuống, mới có thể xảy ra một loạt chuyện sau đó, cùng Lộ Lộ hoàn toàn không có quan hệ, chú Diệp muốn truy cứu trách nhiệm thì hãy truy cứu cháu đi!"
Tiêu Hàn lúc ấy liều mạng kéo tay áo anh, nhưng anh chỉ nói một câu, "Mẹ, nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu, để phụ nữ thay con chịu tiếng xấu không phải là tác phong của con!"
Lúc ấy Diệp Thuần Lập hết sức tức giận, vung tay đánh một quyền lên trên mặt anh, hơn nữa mắng to, "Cái người vong ân phụ nghĩa này! Con gái của ta kém điểm nào? Chỉ vì cậu bỏ ra nhiều thứ như vậy! Cậu không muốn gặp nó còn chưa tính, còn hại nó thành như vậy! Cậu hại người còn để ý nhiều thứ vậy sao? Còn dám nói dám làm dám chịu? Ngược lại ta muốn xem lần này cậu chịu trách nhiệm như thế nào! Tốt nhất để ông trời làm cho cậu mù lòa một lần nữa!"
Tả gia cũng là gia đình bao che con cái, hơn nữa Tả Tư Tuyền, mặc dù đối với việc giáo dục con trai cực kỳ nghiêm nghị, nhưng là đứa bé nhà mình cũng chỉ có thể để mình đánh, bị Diệp Thuần Lập đối xử như vậy, hơn nữa còn nguyền rủa Thần An mù một lần nữa, đã có thể động chỗ thương tâm của người Tả gia rồi, vì vậy Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lập tức che chắn Thần An, Thần An nhà ông cũng không dễ đụng nha! Nếu một quyền này đánh trúng mắt, ai biết sẽ như thế nào?
"Diệp lão đệ, khuyển tử (cách dùng cho người nhỏ) không tốt, nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo, Diệp lão đệ xin bớt giận!" Tả Tư Tuyền ngoài mặt khuyên ông, thực tế là bảo vệ con trai mình.
Tiêu Hàn lại càng đau lòng con trai, ở trước mặt Diệp Thuần Lập hết lời nói tốt, hơn nữa liên tục cường điều sẽ phụ trách đối với Khả Tâm.
"Phụ trách? Các người là như thế nào phụ trách? Tiền? Diệp gia tôi rất thiếu tiền sao? Tôi cho các người biết, nếu như mà con gái tôi không có việc gì, thì cũng thôi đi, nếu như có việc gì không hay xảy ra, Tả Thần An, ông trời nếu không để cho mắt cậu mù thì chính là ông trời mắt bị mù!"
Quan hệ của Tả gia cùng Diệp gia từ trước đến nay coi như bình thường, thế nhưng sự kiện này lại làm cho Diệp Thuần Lập mất đi lý trí, nói ra những câu không cho Tả gia mặt mũi.
Nhưng bên Tả gia thật sự đuối lý, khôn khéo như Tiêu Hàn cũng không thể nói được gì, chỉ để Tả Tư Tuyền ra mặt, hết lời đều nói đến mọi phương diện, mới dần dần làm cho cảm xúc của Diệp Thuần Lập bình tĩnh lại.
Vậy mà, khi Khả Tâm từ phòng cấp cứu được đẩy ra ngoài, kết quả lại là. . . . . . Quả thật bị mù lần nữa. . . . . .
Diệp Thuần Lập nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn có thể giết chết Tả Thần An, nếu không phải hai người Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lôi kéo, tình hình nhất định hỗn loạn một mảnh.
Vì vậy Diệp Thuần Lập bị nắm kéo chỉ là chỉ vào Tả Thần An mắng, mắng anh vong ân phụ nghĩa, muốn anh hãy giữ mắt mình cho cẩn thận. . . . . .
Sau khi Khả Tâm được đưa vào phòng bệnh, Diệp Thuần Lập liền canh giữ bên người con gái, mới bỏ qua Tả Thần An.
Tiêu Hàn liền nhân cơ hội này kéo Tả Thần An đến chỗ không người, đau lòng nhìn nhìn chỗ bị đánh trên mặt con trai, thấy chỉ là sưng đỏ trên da mới yên tâm.
Bà vuốt mặt con trai, may mắn rất nhiều than thở, "Con, ánh mắt là thứ vô cùng quý giá, ngàn vạn lần không được để cho có cái gì sơ xuất. . . . . . Mắt của con có khỏe không? Không có gì khác thường chứ?"
Anh lắc đầu một cái.
"Tất cả bác sĩ đều nói, vài năm sau con có thể xuất hiện một vài phản ứng. Diệp Thuần Lập cũng thế, cái gì không nói, cố tình nguyền rủa mắt của con! Thật là tức chết ta rồi! Con trai, con nhất định phải thật tốt! Mẹ cũng không thể chịu nổi bị kinh sợ nha!" Tiêu Hàn yêu thương con trai là phát ra từ nội tâm, hơn nữa cái tên nhóc này, từ nhỏ đến lớn, càng để bà phải bận tâm nhiều hơn. . . . . .
"Mẹ, con không sao! Chỉ là Khả Tâm. . . . . . Quá không may mắn rồi! Thật ra thì, cô cũng là một cô gái tốt. . . . . ." Chỉ là yêu sai người thôi. . . . . . Anh hiểu rất rõ thống khổ của người mù, hiểu rõ Khả Tâm đối với chuyện bị này có nhiều sợ hãi, Khả Tâm năm đó, bởi vì bị mù mà trở nên u buồn đối với cuộc sống hoàn toàn mất đi hi vọng, một lần nữa bị mù? Cô có năng lực chịu đựng chuyện này hay không?
"Khả Tâm cũng thật là đáng thương! Con trai! Con cũng thế. . . . . . Ai. . . . . . Mẹ chọn nhân duyên cho con làm sao có thể sai? Nếu như con cùng Khả Tâm kết hôn, chuyện hôm nay thế nào lại xảy ra? Con trai! Con quá cố chấp rồi! Mẹ cũng từng trải qua tuổi trẻ, tình yêu cái này coi là cái gì! Tình cảm có thể bồi dưỡng! Chỉ cần hai người không ghét lẫn nhau, ở chung một chỗ lâu ngày, tự nhiên sẽ có tình cảm, có tình cảm sẽ từ từ thăng hoa thành tình yêu, con cứ không tin. . . . . ." Tiêu Hàn thở dài nói.
"Mẹ là ở thời đại nào, mà hiện tại là thời đại nào?" Tả Thần An không thích nhất mẹ nói đến cái đề tài này, lập tức phản bác, nhưng sau khi phản bác xong, lại ở trong lời nói của mẹ nghe ra chút tin tức, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ cùng ba kết hôn không phải là bởi vì tình yêu?" Anh vẫn cho là cha mẹ vợ chồng tình thâm, là lựa chọn vì yêu mà đến với nhau, nghe nói năm đó ba vì đoạn tình yêu này với mẹ mà cùng người trong gia đình phản đối chuyện kết thân. . . . . .
Tiêu Hàn trừng mắt liếc anh một cái, "Làm sao có thể như vậy? Đương nhiên là bởi vì tình yêu! Ta nói như vậy là vì ta đã gặp nhiều, những phu nhân bằng hữu của ta muốn khá hơn chút không phải đều là kết thân gia tộc sao? Cuối cùng còn không phải là cùng nhau đi qua mấy chục năm?"
Tả Thần An chỉ hừ một tiếng, không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, cùng nhau đi mấy chục năm, chỉ sợ những người kia không biết chồng mình bên ngoài nuôi bao nhiêu phụ nữ. . . . . .
Tiêu Hàn thấy anh như thế, không thể làm gì khác hơn lại than thở, "Con trai, Khả Tâm là toàn tâm toàn ý yêu con, người vừa dịu dàng lại hiền thục, hoàn toàn có thể trở thành một người vợ tốt, con cùng nó một chỗ, tuyệt đối sẽ không giống như cùng Hạ Vãn Lộ ở chung một chỗ khổ sở nhiều như vậy, cuộc sống của các con sẽ rất yên tĩnh ngọt ngào, bình bình đạm đạm (bình thường) trôi qua!"
"Mẹ, đừng nói nữa... Con đã kết hôn, Khả Tâm vẫn ở trong phòng bệnh, nói những thứ này không hay chút nào." Anh nhanh chóng cắt đứt lời của mẹ.
Tiêu Hàn cười lắc đầu, trong tươi cười có khổ sở khó nói, "Thần An, con biết giác mạc của con năm đó là có được như thế nào sao?"
Tác giả :
Cát Tường Dạ