Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 228: Cảm giác không có chỗ nương tựa
“Rửa xong chưa? Rửa xong trước lấy một hai cái lại đây đi, với hiệu suất này, đừng nói đến trời tối còn chưa có cơm ăn!” Lúc đó Tiêu Hàn muốn lấy rau cắt xong, chỉ chờ thức ăn chín.
Lúc đó, Tả Thần An đang nắm tay Hạ Vãn Lộ, Tiêu Hàn đột nhiên nói ra câu như vậy, làm Hạ Vãn Lộ giật mình, sợ Tiêu Hàn nhìn thấy mình và Thần An ầm ĩ không chuyên tâm làm việc, vội vàng rút tay lại.
Trên sàn vốn đã có chút nước, cô đang ngồi chồm hổm đột nhiên xích ra, chân sẽ không vững, đặt mông chạm xuống đất không nói, hai chân duỗi ra một cái làm một cái thau lớn đang đựng thức ăn và nước ngã đổ, nhất thời nước chảy đầy sàn.
Vì vậy tình hình có chút rối loạn, Thần An vội vàng đến đỡ cô, Thần Hi vội vàng thu dọn thức ăn trên đất.
Tiêu Hàn vốn đã không thích cô, hôm nay nhìn càng thêm không thuận mắt, mở miệng sẽ mắng chửi người, Diệp Khả Tâm thấy thế vội vàng giảng hòa, “Dì Tiêu à, con đi lấy cho!”
Phòng bếp Tả gia có hơi lớn, Diệp Khả Tâm vì muốn nhanh lấy thức ăn đưa tới, đi nhanh hai bước, vừa đúng lúc đến bên cạnh Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ đột nhiên đứng dậy, lập tức muốn cùng Diệp Khả Tâm đụng trúng nhau.
Mặt sàn có nước, vốn đã rất trơn, Diệp Khả Tâm lại đi nhanh, lúc thấy muốn cùng Hạ Vãn Lộ đụng trúng nhau, cô ý thức được mình nên tránh ra, vì vậy sải một bước dài qua, nhưng, cuối cùng vẫn đụng trúng phải Hạ Vãn Lộ, hơn nữa cứ như vậy, trọng tâm cô liền ngã chúi về phía trước, cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Nếu như chỉ là té ngã không thôi cũng không quan trọng, Diệp Khả Tâm đầu tiên là chạm vào tảng đá bên cạnh hồ xong mới ngã xuống đất.
Hồ nước nhà Tả gia có hai bậc thang, một cao, một thấp, Diệp Khả Tâm vừa vặn đụng trúng bậc thang thấp, cho nên có sự sai khác rất lớn, mức độ cũng lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa còn là đập trúng mặt, sau khi ngã xuống đất máu màu đỏ liền chảy ra trong nước, lan rộng ra, toàn bộ gương mặt cũng tràn ngập một màu đỏ rồi……
Tiêu Hàn, Thần An và Thần Hi đều nhìn thấy bộ phận bị đụng trúng là mắt, nhất thời sắc mặt ba người bọn họ đều trắng bệch……
Ước chừng vài giây, ba người bọn họ đều bị một màn này kinh hãi, cuối cùng, Tiêu Hàn là người phản ứng đầu tiên, giọng sang sảng to tiếng quát Thần An, “Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa nó đi bệnh viện?”
“A!” Tả Thần An như người trong mộng vừa tỉnh lại, lập tức ôm lấy Diệp Khả Tâm đang ở trên đất chạy nhanh ra ngoài.
Dáng vẻ Diệp Khả Tâm khá yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, máu trên mặt cũng không biết chảy xuống từ chỗ nào, cô nắm chặt áo Thần An, nhẹ giọng hỏi, “ Anh Thần An, em không phải…… Không phải lại không nhìn thấy nữa……”
“Không! Sẽ không đâu!” Thần An ôm cô tăng nhanh bước chân.
Tiêu Hàn vừa chạy theo vừa gọi điện thoại, liên lạc bệnh viện, bác sĩ.
Hạ Vãn Lộ cũng cùng Thần Hi hốt hoảng chạy ra ngoài, phòng khách Tả gia, lúc này đã loạn thành một đoàn, một bữa tiệc mừng sinh nhật thật tốt đẹp, cứ như vậy bị hủy, tất cả mọi người trong gia đình đều lên xe chuẩn bị cùng nhau chạy đi bệnh viện.
Tả Tư Tuyền vội vàng nhưng không bất loạn, chỉ huy nói, “Thần Hi Loan Loan Tống Sở ở lại chăm sóc ông nội và mấy đứa nhỏ!”
Lúc này Tiêu Hàn nhớ đến Hạ Vãn Lộ, cũng không cần để ý đến mặt mũi của Tả lão gia gì nữa, quay đầu tát một bạt tai thật nặng lên mặt cô, “Cái người họa thủy này! Có thể không hại người hay không hả? Hại một lần lại một lần! Cô còn đi làm gì hả? ! Sao mẹ cô còn không dẫn cô đi về đi!”
Trên mặt Hạ Vãn Lộ đỏ gay/ rất đau, cô đi xem Thần An, Thần An ôm Khả Tâm lên chiếc xe đầu tiên, lúc này đã rồ ga lái đi, Tiêu Hàn đánh cô và nói ra những lời này, anh cũng không nhìn thấy……
Cô chợt nhớ tới, lúc Thần An ra cửa rất vội vàng, nhưng lại chỉ mặt một cái áo len, khi đó lúc vào cửa thậm chí áo khoác cũng quên cầm đi……
Trong lòng cô căng thẳng, đang chuẩn bị quay người lấy áo khoác cho anh, lại thấy anh cả Tả Thần Viễn đã lấy ra cho anh, cô lo lắng dư thừa rồi……
Cô đứng tại chỗ, nhìn thấy từng người từng người nhà Tả gia lần lượt lên xe, mình không đi theo nữa……
Rốt cuộc, rối ren qua đi, tất cả đã bình tĩnh lại.
Mấy đứa nhỏ Tả gia, Tả Tiểu Bàn, Tống Hạo Nhiên, còn có Y Thần, cũng bị một màn này làm sợ đến choáng váng, đứng không nhúc nhích phía sau lưng cô, ngay cả Tả lão gia cũng đứng trước cửa, thở dài nhìn bọn họ rời đi……
“Cũng vào nhà hết đi, Thần Hi, ông nội và mấy đứa nhỏ vẫn là nên ăn chút gì đi!” Tống Sở đứng ở trước cửa, dìu Tả lão gia nói.
“Vâng……” Thần Hi hơi nhíu mi, rồi sau đó cùng Loan Loan cùng gọi mấy đứa con đi vào, sắc mặt có chút nặng nề.
Mắt thấy già trẻ Tả gia đều đã đi vào, Hạ Vãn Lộ vẫn đứng bên ngoài không biết nên đi đâu, cánh cửa này của Tả gia, cho tới bây giờ cô đều không có chân chính bước vào được, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Thần An lại không không có ở bên cạnh đây, cô làm thế nào để bước vào đây? Hôm nay gây ra họa vẫn là cô sao? Nếu như Diệp Khả Tâm thật sự xảy ra chuyện không hay gì, vậy cô và Thần An đều sẽ không yên lòng, hơn nữa, mới vừa rồi Diệp Khả Tâm còn nói, cô ấy không phải lại không nhìn thấy nữa rồi, những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng từng bị mù sao?
Cô suy nghĩ, nhớ lại từ đó về trước chính cô và Thần An đã có một hố sâu, lần cô rất cố gắng rời khỏi lại đi không quá xa? (hoacodat: cái đoạn này ta không hiểu, ai hiểu, chỉ bảo dùm ta)
Chợt, có một đôi ta mềm mại nhỏ bé nắm chặt tay cô, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Y Thần vang lên, “Mợ út, chúng ta vào nhà đi, ở ngoài lạnh lẽo lắm……”
Cô cứng ngắc bước theo Y Thần, bàn tay mềm mại ấm áp của Y Thần từng chút, từng chút thấm sâu vào trong lòng cô, có người yêu mến cô, giống như khoác lên cái áo bông, cũng dần ấm áp lại. A! Cô còn có Y Thần! Còn có Y Thần nhớ đến sự tồn tại của cô, thật tốt……
Nhưng mà, thật ra thì Y Thần cũng không thuộc về cô, mà là cô mượn về……
Tự dưng, cô bỗng dưng cảm giác như không có chỗ nương tựa vậy, có lẽ là bởi vì Thần An không có ở đây, cô mới có cảm giác này đi, cô đã quá lệ thuộc vào Thần An rồi……
Cảm giác này làm cô lo sợ, cho nên, bế Y Thần lên, mặt dán lên bả vai nho nhỏ của bé, không khỏi, lại sinh ra một cảm giác gắn bó thân thiết. Cô lại có cảm giác mãnh liệt gắn bó với một đứa trẻ của người ta, điều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, cũng rất ấm áp……
Cô không biết người Tả gia có ý kiến gì với cô, mới vừa rồi Tiêu Hàn khiển trách cô như thế ngoại trừ chiếc xe đầu tiên có Thần An và Tả Tư Tuyền, những người còn lại đều nghe hết, cho nên, chỉ ôm Y Thần, cúi đầu, giống như Y Thần là người……
Duy nhất trên đời cô có thể nương tựa……
Không khí trong nhà rất trầm lắng khó chịu, Tả lão gia cũng đã vào phòng không ra nữa, mấy đứa trẻ bình thường ở nhà cũng rất quậy phá cãi cọ đùa nghịch cũng không gây ồn ào.
Sau khi ngồi một lúc, trước mắt Hạ Vãn Lộ bỗng có một bộ quần áo.
“Quần áo em ướt rồi, này là của chị, sạch sẽ, đi thay đi.”
Hạ Vãn Lộ biết, người đang nói là Loan Loan, nhà Loan Loan cũng ở trong đại viện, rất gần Tả gia, vừa rồi cô ấy vào nhà liền đi ra ngoài, hóa ra là lấy quần áo cho cô.
“Cám ơn……” Cô nhận lấy, đi vào phòng tắm, bố cục nhà Tả gia, cô rõ ràng rất quen thuộc.
Lúc trở ra thì thấy Loan Loan và mấy đứa bé đang xem phim hoạt hình, Tống Sở cũng đang ngồi cùng, Thần Hi nói với cô, “Lộ Lộ, theo chị vào phòng bếp mang chút gì ra ăn.”
Cô cũng không muốn đợi ở phòng khách, ở Tả gia, trừ Y Thần, cũng chỉ có Thần Hi là người cô quen thuộc nhất, vì vậy đi theo vào phòng bếp.
Trong phòng bếp thức ăn vẫn còn bừa bãi trên đất, mấy vết máu của Diệp Khả Tâm cùng nước hòa cùng nhau, cô thậm chí cũng không dám dẫm lên.
Thần Hi thấy thế, tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ thức ăn bừa bãi trên đất, mỉm cười với cô, “Được rồi, có thể rồi, vào đi! Tình hình bây giờ cũng không cần làm bữa tiệc lớn gì nữa cả, nấu chút mì sợi ăn đi!”
“Dạ!” Cô gật đầu, Thần Hi mỉm cười càng làm lòng cô cảm thấy chua sót. Trong ấn tượng của cô, Thần Hi vẫn là một người rất ấm áp, ban đầu lúc nghe được cái tên này, cô vẫn cho là hai chữ này là “Tia nắng ban mai”, mà quả thật Thần Hi, quả thật như tia nắng ban mai ấm áp tốt đẹp, năm năm trước như thế, năm năm sau vẫn là như thế, xảy ra chuyện ngày hôm nay, sau khi Tiêu Hàn cho cô một cái tát vẫn là như thế.
Cô rất cảm kích, nhanh nhẹn thay Thần Hi nấu nước.
Thật ra thì nấu mì là chuyện hết sức đơn giản như vậy, Thần Hi căn bản không cần cô đến giúp một tay, gọi cô vào, cũng chỉ là có lời muốn nói với cô đi?
Mà sự thật quả nhiên bị cô đoán đúng.
Thần Hi vừa băm thịt, vừa chầm chậm mở miệng, “Lộ Lộ, thật ra thì Khả Tâm và em trai chị quen biết nhau ở trong bệnh viện. Khi đó Thần An đã phẫu thuật xuất viện rồi, nhưng phải định kỳ đến bệnh viện làm kiểm tra. Em biết đó, Thần An là cấy ghép giác mạc mới phục hồi được thị lực, mẹ chị nói mắt nó có thể hồi phục cũng nên cảm tạ Bồ Tát đã phù hộ, chúng ta phải bày tỏ lòng cảm ơn, phải làm nhiều việc thiện để tích đức. Bất kể sau này mẹ chị biến thành người thế nào, hoặc là nói đối với em ra làm sao, bà ấy lúc nói ra những lời này vẫn rất có đạo lý, cả nhà chúng ta quả thật đối với việc có thể lấy lại ánh sáng của Thần An lòng đầy cảm kích, chúng ta lập nhiều quỹ từ thiện, hàng năm cũng đều ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện, em trai chị cũng như thế, đối với việc làm từ thiện cũng cực kỳ ham thích.
Khi đó Khả Tâm chính là bệnh nhân mù của bệnh viện, em trai chị mỗi lần đi kiểm tra cũng sẽ đến khoa mắt xem qua một chút, nhìn một chút những bệnh nhân mù ấy, bọn họ chính là quen biết nhau ở đó…… Khi đó Khả Tâm rất bi quan, chị không biết nguyên nhân có phải là vì em trai chị hay không, mà lại có niềm tin vào cuộc sống, tóm lại, sau đó lại rất quý trọng em trai chị…… Chị nghĩ, trong sự việc này Thần An là nhân vật góp phần tích cực nhất, chỉ là, em không cần lo lắng, đối với em trai chị mà nói, Khả Tâm chỉ là một nhân vật trong sự nghiệp từ thiện của nó, không hơn.”
Lúc đó, Tả Thần An đang nắm tay Hạ Vãn Lộ, Tiêu Hàn đột nhiên nói ra câu như vậy, làm Hạ Vãn Lộ giật mình, sợ Tiêu Hàn nhìn thấy mình và Thần An ầm ĩ không chuyên tâm làm việc, vội vàng rút tay lại.
Trên sàn vốn đã có chút nước, cô đang ngồi chồm hổm đột nhiên xích ra, chân sẽ không vững, đặt mông chạm xuống đất không nói, hai chân duỗi ra một cái làm một cái thau lớn đang đựng thức ăn và nước ngã đổ, nhất thời nước chảy đầy sàn.
Vì vậy tình hình có chút rối loạn, Thần An vội vàng đến đỡ cô, Thần Hi vội vàng thu dọn thức ăn trên đất.
Tiêu Hàn vốn đã không thích cô, hôm nay nhìn càng thêm không thuận mắt, mở miệng sẽ mắng chửi người, Diệp Khả Tâm thấy thế vội vàng giảng hòa, “Dì Tiêu à, con đi lấy cho!”
Phòng bếp Tả gia có hơi lớn, Diệp Khả Tâm vì muốn nhanh lấy thức ăn đưa tới, đi nhanh hai bước, vừa đúng lúc đến bên cạnh Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ đột nhiên đứng dậy, lập tức muốn cùng Diệp Khả Tâm đụng trúng nhau.
Mặt sàn có nước, vốn đã rất trơn, Diệp Khả Tâm lại đi nhanh, lúc thấy muốn cùng Hạ Vãn Lộ đụng trúng nhau, cô ý thức được mình nên tránh ra, vì vậy sải một bước dài qua, nhưng, cuối cùng vẫn đụng trúng phải Hạ Vãn Lộ, hơn nữa cứ như vậy, trọng tâm cô liền ngã chúi về phía trước, cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Nếu như chỉ là té ngã không thôi cũng không quan trọng, Diệp Khả Tâm đầu tiên là chạm vào tảng đá bên cạnh hồ xong mới ngã xuống đất.
Hồ nước nhà Tả gia có hai bậc thang, một cao, một thấp, Diệp Khả Tâm vừa vặn đụng trúng bậc thang thấp, cho nên có sự sai khác rất lớn, mức độ cũng lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa còn là đập trúng mặt, sau khi ngã xuống đất máu màu đỏ liền chảy ra trong nước, lan rộng ra, toàn bộ gương mặt cũng tràn ngập một màu đỏ rồi……
Tiêu Hàn, Thần An và Thần Hi đều nhìn thấy bộ phận bị đụng trúng là mắt, nhất thời sắc mặt ba người bọn họ đều trắng bệch……
Ước chừng vài giây, ba người bọn họ đều bị một màn này kinh hãi, cuối cùng, Tiêu Hàn là người phản ứng đầu tiên, giọng sang sảng to tiếng quát Thần An, “Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa nó đi bệnh viện?”
“A!” Tả Thần An như người trong mộng vừa tỉnh lại, lập tức ôm lấy Diệp Khả Tâm đang ở trên đất chạy nhanh ra ngoài.
Dáng vẻ Diệp Khả Tâm khá yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, máu trên mặt cũng không biết chảy xuống từ chỗ nào, cô nắm chặt áo Thần An, nhẹ giọng hỏi, “ Anh Thần An, em không phải…… Không phải lại không nhìn thấy nữa……”
“Không! Sẽ không đâu!” Thần An ôm cô tăng nhanh bước chân.
Tiêu Hàn vừa chạy theo vừa gọi điện thoại, liên lạc bệnh viện, bác sĩ.
Hạ Vãn Lộ cũng cùng Thần Hi hốt hoảng chạy ra ngoài, phòng khách Tả gia, lúc này đã loạn thành một đoàn, một bữa tiệc mừng sinh nhật thật tốt đẹp, cứ như vậy bị hủy, tất cả mọi người trong gia đình đều lên xe chuẩn bị cùng nhau chạy đi bệnh viện.
Tả Tư Tuyền vội vàng nhưng không bất loạn, chỉ huy nói, “Thần Hi Loan Loan Tống Sở ở lại chăm sóc ông nội và mấy đứa nhỏ!”
Lúc này Tiêu Hàn nhớ đến Hạ Vãn Lộ, cũng không cần để ý đến mặt mũi của Tả lão gia gì nữa, quay đầu tát một bạt tai thật nặng lên mặt cô, “Cái người họa thủy này! Có thể không hại người hay không hả? Hại một lần lại một lần! Cô còn đi làm gì hả? ! Sao mẹ cô còn không dẫn cô đi về đi!”
Trên mặt Hạ Vãn Lộ đỏ gay/ rất đau, cô đi xem Thần An, Thần An ôm Khả Tâm lên chiếc xe đầu tiên, lúc này đã rồ ga lái đi, Tiêu Hàn đánh cô và nói ra những lời này, anh cũng không nhìn thấy……
Cô chợt nhớ tới, lúc Thần An ra cửa rất vội vàng, nhưng lại chỉ mặt một cái áo len, khi đó lúc vào cửa thậm chí áo khoác cũng quên cầm đi……
Trong lòng cô căng thẳng, đang chuẩn bị quay người lấy áo khoác cho anh, lại thấy anh cả Tả Thần Viễn đã lấy ra cho anh, cô lo lắng dư thừa rồi……
Cô đứng tại chỗ, nhìn thấy từng người từng người nhà Tả gia lần lượt lên xe, mình không đi theo nữa……
Rốt cuộc, rối ren qua đi, tất cả đã bình tĩnh lại.
Mấy đứa nhỏ Tả gia, Tả Tiểu Bàn, Tống Hạo Nhiên, còn có Y Thần, cũng bị một màn này làm sợ đến choáng váng, đứng không nhúc nhích phía sau lưng cô, ngay cả Tả lão gia cũng đứng trước cửa, thở dài nhìn bọn họ rời đi……
“Cũng vào nhà hết đi, Thần Hi, ông nội và mấy đứa nhỏ vẫn là nên ăn chút gì đi!” Tống Sở đứng ở trước cửa, dìu Tả lão gia nói.
“Vâng……” Thần Hi hơi nhíu mi, rồi sau đó cùng Loan Loan cùng gọi mấy đứa con đi vào, sắc mặt có chút nặng nề.
Mắt thấy già trẻ Tả gia đều đã đi vào, Hạ Vãn Lộ vẫn đứng bên ngoài không biết nên đi đâu, cánh cửa này của Tả gia, cho tới bây giờ cô đều không có chân chính bước vào được, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Thần An lại không không có ở bên cạnh đây, cô làm thế nào để bước vào đây? Hôm nay gây ra họa vẫn là cô sao? Nếu như Diệp Khả Tâm thật sự xảy ra chuyện không hay gì, vậy cô và Thần An đều sẽ không yên lòng, hơn nữa, mới vừa rồi Diệp Khả Tâm còn nói, cô ấy không phải lại không nhìn thấy nữa rồi, những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng từng bị mù sao?
Cô suy nghĩ, nhớ lại từ đó về trước chính cô và Thần An đã có một hố sâu, lần cô rất cố gắng rời khỏi lại đi không quá xa? (hoacodat: cái đoạn này ta không hiểu, ai hiểu, chỉ bảo dùm ta)
Chợt, có một đôi ta mềm mại nhỏ bé nắm chặt tay cô, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Y Thần vang lên, “Mợ út, chúng ta vào nhà đi, ở ngoài lạnh lẽo lắm……”
Cô cứng ngắc bước theo Y Thần, bàn tay mềm mại ấm áp của Y Thần từng chút, từng chút thấm sâu vào trong lòng cô, có người yêu mến cô, giống như khoác lên cái áo bông, cũng dần ấm áp lại. A! Cô còn có Y Thần! Còn có Y Thần nhớ đến sự tồn tại của cô, thật tốt……
Nhưng mà, thật ra thì Y Thần cũng không thuộc về cô, mà là cô mượn về……
Tự dưng, cô bỗng dưng cảm giác như không có chỗ nương tựa vậy, có lẽ là bởi vì Thần An không có ở đây, cô mới có cảm giác này đi, cô đã quá lệ thuộc vào Thần An rồi……
Cảm giác này làm cô lo sợ, cho nên, bế Y Thần lên, mặt dán lên bả vai nho nhỏ của bé, không khỏi, lại sinh ra một cảm giác gắn bó thân thiết. Cô lại có cảm giác mãnh liệt gắn bó với một đứa trẻ của người ta, điều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, cũng rất ấm áp……
Cô không biết người Tả gia có ý kiến gì với cô, mới vừa rồi Tiêu Hàn khiển trách cô như thế ngoại trừ chiếc xe đầu tiên có Thần An và Tả Tư Tuyền, những người còn lại đều nghe hết, cho nên, chỉ ôm Y Thần, cúi đầu, giống như Y Thần là người……
Duy nhất trên đời cô có thể nương tựa……
Không khí trong nhà rất trầm lắng khó chịu, Tả lão gia cũng đã vào phòng không ra nữa, mấy đứa trẻ bình thường ở nhà cũng rất quậy phá cãi cọ đùa nghịch cũng không gây ồn ào.
Sau khi ngồi một lúc, trước mắt Hạ Vãn Lộ bỗng có một bộ quần áo.
“Quần áo em ướt rồi, này là của chị, sạch sẽ, đi thay đi.”
Hạ Vãn Lộ biết, người đang nói là Loan Loan, nhà Loan Loan cũng ở trong đại viện, rất gần Tả gia, vừa rồi cô ấy vào nhà liền đi ra ngoài, hóa ra là lấy quần áo cho cô.
“Cám ơn……” Cô nhận lấy, đi vào phòng tắm, bố cục nhà Tả gia, cô rõ ràng rất quen thuộc.
Lúc trở ra thì thấy Loan Loan và mấy đứa bé đang xem phim hoạt hình, Tống Sở cũng đang ngồi cùng, Thần Hi nói với cô, “Lộ Lộ, theo chị vào phòng bếp mang chút gì ra ăn.”
Cô cũng không muốn đợi ở phòng khách, ở Tả gia, trừ Y Thần, cũng chỉ có Thần Hi là người cô quen thuộc nhất, vì vậy đi theo vào phòng bếp.
Trong phòng bếp thức ăn vẫn còn bừa bãi trên đất, mấy vết máu của Diệp Khả Tâm cùng nước hòa cùng nhau, cô thậm chí cũng không dám dẫm lên.
Thần Hi thấy thế, tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ thức ăn bừa bãi trên đất, mỉm cười với cô, “Được rồi, có thể rồi, vào đi! Tình hình bây giờ cũng không cần làm bữa tiệc lớn gì nữa cả, nấu chút mì sợi ăn đi!”
“Dạ!” Cô gật đầu, Thần Hi mỉm cười càng làm lòng cô cảm thấy chua sót. Trong ấn tượng của cô, Thần Hi vẫn là một người rất ấm áp, ban đầu lúc nghe được cái tên này, cô vẫn cho là hai chữ này là “Tia nắng ban mai”, mà quả thật Thần Hi, quả thật như tia nắng ban mai ấm áp tốt đẹp, năm năm trước như thế, năm năm sau vẫn là như thế, xảy ra chuyện ngày hôm nay, sau khi Tiêu Hàn cho cô một cái tát vẫn là như thế.
Cô rất cảm kích, nhanh nhẹn thay Thần Hi nấu nước.
Thật ra thì nấu mì là chuyện hết sức đơn giản như vậy, Thần Hi căn bản không cần cô đến giúp một tay, gọi cô vào, cũng chỉ là có lời muốn nói với cô đi?
Mà sự thật quả nhiên bị cô đoán đúng.
Thần Hi vừa băm thịt, vừa chầm chậm mở miệng, “Lộ Lộ, thật ra thì Khả Tâm và em trai chị quen biết nhau ở trong bệnh viện. Khi đó Thần An đã phẫu thuật xuất viện rồi, nhưng phải định kỳ đến bệnh viện làm kiểm tra. Em biết đó, Thần An là cấy ghép giác mạc mới phục hồi được thị lực, mẹ chị nói mắt nó có thể hồi phục cũng nên cảm tạ Bồ Tát đã phù hộ, chúng ta phải bày tỏ lòng cảm ơn, phải làm nhiều việc thiện để tích đức. Bất kể sau này mẹ chị biến thành người thế nào, hoặc là nói đối với em ra làm sao, bà ấy lúc nói ra những lời này vẫn rất có đạo lý, cả nhà chúng ta quả thật đối với việc có thể lấy lại ánh sáng của Thần An lòng đầy cảm kích, chúng ta lập nhiều quỹ từ thiện, hàng năm cũng đều ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện, em trai chị cũng như thế, đối với việc làm từ thiện cũng cực kỳ ham thích.
Khi đó Khả Tâm chính là bệnh nhân mù của bệnh viện, em trai chị mỗi lần đi kiểm tra cũng sẽ đến khoa mắt xem qua một chút, nhìn một chút những bệnh nhân mù ấy, bọn họ chính là quen biết nhau ở đó…… Khi đó Khả Tâm rất bi quan, chị không biết nguyên nhân có phải là vì em trai chị hay không, mà lại có niềm tin vào cuộc sống, tóm lại, sau đó lại rất quý trọng em trai chị…… Chị nghĩ, trong sự việc này Thần An là nhân vật góp phần tích cực nhất, chỉ là, em không cần lo lắng, đối với em trai chị mà nói, Khả Tâm chỉ là một nhân vật trong sự nghiệp từ thiện của nó, không hơn.”
Tác giả :
Cát Tường Dạ