Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 171: Đây là vợ cháu
"Em là từ đâu học được cái này?"
Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, nằm ở trên giường tra hỏi cô, trong tròng mắt đen đang áp chế lửa giận.
Mặt của cô không tự chủ được đỏ bừng một mảng, ấp a ấp úng trả lời, "Em. . . . . . Em còn cần phải học sao? Em em là. . . . . . Hộ sĩ. . . . . . Là hộ sĩ. . . . . ."
Anh liền không nói nữa, trầm mặc hồi lâu, kéo cô hướng trong ngực ôm lấy, đơn giản mà tỉnh táo nói hai chữ: "Đi ngủ!"
Đi ngủ. . . . . .Đi ngủ. . . . . . Cô cũng không dám nhiều lời, cô hôm nay, đã dùng hết can đảm của mình, nhưng dường như anh không thích lắm, lại không dám truy đến cùng tại sao anh không thích, đừng để cho cô đối mặt sự việc này một lần nữa là tốt rồi. . . . . .
Chỉ là, cô nghĩ mãi cũng không ra, tại sao chính mình hai lần đều sẽ thất bại như vậy? Trước đây rõ ràng còn có thể, cho nên nhất định không phải là sinh bệnh, có lẽ, ngày mai nên tìm hiểu thử nguyên nhân là gì. . . . . .
Nhưng mà, chuyện như vậy, cô thật đúng là rất xấu hổ khi phải đi hỏi người khác. . . . . .
Trùng hợp ngày hôm sau giờ tan việc, anh còn chưa có về nhà, cô liền lặng lẽ trốn vào trong thư phòng, mở máy vi tính ra, tìm vấn đề cô vẫn suy nghĩ, bắt đầu điều tra.
Sau khi xem vô số websites, cô nghe thấy cửa trước có tiếng động, hơn nữa rất nhanh, tiếng bước chân liền đi tới cửa thư phòng, cô luống cuống khẩn trương tắt websites đi, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, bóng dáng của anh xuất hiện, "Em đang xem cái gì?"
Trên mặt cô không che giấu được đỏ ửng, cười hắc hắc, "Không có. . . . . . Không có xem cái gì. . . . . . Em đi phòng bếp giúp dì một tay. . . . . . Đi hỗ trợ. . . . . ."
Nói xong xoạt một cái từ trước mặt anh lẻn qua.
Anh kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, ngồi xuống trước máy vi tính mở ra lịch sử duyệt web, tất cả đều là sinh hoạt cuộc sống không hòa hài giữa vợ chồng, thậm chí còn có vô sinh có ảnh hưởng đến sinh hoạt tình cảm vợ chồng hay không. . . . . .
Nhớ tới tối hôm qua lúc anh thẩm vấn cô tự cho là đúng nói cho anh biết, cô là hộ sĩ, cái gì cũng không cần học, hơi cảm thấy buồn cười, không phải là cái gì đều biết sao? Cũng có lúc không xác định sao? Chỉ là, sau khi cười xong, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Hiển nhiên, cô có quá nhiều áp lực, nếu quả thật muốn tìm nguyên nhân không hòa hợp, tuy anh không phải là người chuyên nghiệp cũng có thể nói cho cô biết, là bởi vì cô quá khẩn trương, tâm lý tác dụng, nguyên nhân chính là anh từng lơ đãng nói ra câu kia: anh muốn làm ba ba. . . . . .
Về vấn đề cô vô sinh, anh một mực cố ý bỏ qua, cũng không đi nhắc tới, thậm chí không thèm nghĩ cô có thể chữa khỏi hay không, chính là không muốn làm cho cô có áp lực, không muốn làm cho cô khổ sở, anh hi vọng cô hiểu, anh cùng cô ở chung một chỗ, không phải là vì nối dõi tông đường, chỉ là bởi vì đơn giản là yêu cô, đứa bé, chỉ là một nhân tố có cũng được mà không có cũng không sao. . . . . .
Nhưng mà, mặc dù là như vậy, cô vẫn là một phụ nữ, vẫn là không cách nào quên được , anh hiểu*****.
Có lẽ, muốn chữa trị vết thương trong lòng của cô, còn cần một khoảng thời gian khá dài, không sao, anh có thời gian cả đời, cũng có đầy đủ kiên nhẫn. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————
Hôm đó, cô vẫn đang trong giờ làm việc, có người tìm, chỉ danh muốn gặp cô.
Cô vừa thấy, vậy mà chính là Ninh Vũ Khiêm. . . . . .
Ninh Vũ Khiêm tìm cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt! Cô có dự cảm.
Nhưng, Ninh Vũ Khiêm nhưng chỉ là cười cười đi tới, đặt nhè nhẹ thiệp mời ở trước mặt cô, nghiễm nhiên không mất đi dáng vẻ tiểu thư khuê các, cùng người hôm đó ở Ám Hương gây sự với cô tưởng là hai người.
"Xin chào, Hạ Hạ tiểu thư, tôi cùng Hứa Tiểu Soái thứ sáu tuần này sẽ đính hôn, hoan nghênh cô đến tham dự bữa tiệc đính hôn của chúng tôi."
Thì ra là như vậy. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm những chữ vàng trong thiệp mời, nhưng mà trong nội tâm lại vì Hứa Tiểu Soái cao hứng, cô thật không hy vọng Hứa Tiểu Soái vì mình mà lãng phí thêm thời gian nữa.
"Chúc mừng cô!" Cô chân thành đối với Ninh Vũ Khiêm nói.
"Cám ơn! Cô đến lúc đó nhất định phải tới!" Ninh Vũ Khiêm liên tục dặn dò.
"Dĩ nhiên, tôi sẽ tới!" Cô cũng hết sức chắc chắn mà đáp ứng.
Ninh Vũ Khiêm hài lòng rời đi, chỉ là Hạ Vãn Lộ nhất thời không hiểu tại sao muốn mời chính cô, thật ra thì cô rất rõ ràng, loại trường hợp này, Hứa Tiểu Soái tuyệt đối sẽ không mời cô, như vậy thiệp mời này chính là Ninh Vũ Khiêm tự mình làm chủ đi? Cô với Ninh Vũ Khiêm cũng không có giao tình, Ninh Vũ Khiêm cường điệu nhiều lần cô nhất định phải đi có lẽ là muốn cô hoặc là Hứa Tiểu Soái đều chết tâm, dù sao từng hiểu lầm cô với Hứa Tiểu Soái có mập mờ. . . . . .
Nhưng, có lẽ, trong này còn có nguyên nhân khác? Trong đầu cô thoáng hiện ra hình ảnh lần trước Ninh Vũ Khiêm cùng Diệp Khả Tâm tới bệnh viện chăm sóc đứa bé, lần đó cô đeo khẩu trang, sẽ không ai biết sau khẩu trang như thế nào lại là cô, Ninh Vũ khiêm làm sao cũng không thể biết cô làm việc ở khoa nhi đi? Hơn nữa, cô còn rõ ràng nhìn thấy, khi hai người này đi khỏi khoa nhi. . . . . .
Nếu là như vậy. . . . . . Trong lòng cô buồn bã, lắc đầu một cái, thôi, không muốn nghĩ nữa, Hứa Tiểu Soái đính hôn, cô nhất định là phải đi, có một số việc, cho dù trốn tránh cũng không được, lần này không xảy ra, về sau cũng sẽ xảy ra. . . . . .
Dĩ nhiên, cô sẽ không dấu Thần An tin tức này, cho nên, sau khi về nhà liền lấy thiệp mời để ở trước mặt anh.
Anh vừa nhìn, mặt mày liền hớn hở, "Hứa Tiểu Soái muốn đính hôn? Thật tốt!"
Cô liếc anh một cái, đồ đàn ông keo kiệt này, cô còn không biết trong lòng anh có chủ ý gì sao?
Anh chú ý đến ánh mắt của cô, ngầm hiểu, ôm ấp lấy cô, cười gượng, "Anh là thật lòng chúc phúc, người có tình sẽ thành gia quyến (người cùng một nhà), thật tốt. . . . . ."
"Đúng vậy, thật tốt. . . . . ." Cô theo lời của anh, cũng không nói gì với anh.
Anh liền lôi kéo cô đi tới phòng ăn, "Mau ăn cơm, thứ sáu chính là ngày kết hôn rồi, phải chuẩn bị thật tốt, em phải mua một bộ lễ phục thật tốt, đem các cô gái kia đánh bại hết!"
Cô dở khóc dở cười, "Người khác đính hôn, em làm gì muốn trở thành người nổi trội nhất chứ? Tại sao phải đem người khác đẩy đi xuống!"
"Muốn muốn! Anh cũng muốn chuẩn bị thật tốt, đem mấy người đàn ông kia đánh bại tất cả!"
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, "Anh cũng đi?" Lại nói cô không có nghĩ tới cùng đi với anh. . . . . .
"Dĩ nhiên! Em đi nên anh cũng phải đi rồi!" Phải biết, bất luận là Hứa gia hay là Ninh gia, đều là kinh thành vọng tộc (gia đình quyền thế của thành phố), hai nhà có chuyện vui, làm sao sẽ không biết Tả gia? Ngày trước là vì anh lười đi, cho nên một lần cũng không có xuất hiện, nhưng lần này không giống vậy, còn không biết bữa tiệc đính hôn này có những loại người nào, Hạ Vãn Lộ muốn đi, anh có thể nào không đi theo?
"Nhưng là, em và anh cùng nhau xuất hiện, nếu để cho người trong nhà của anh biết. . . . . ." Cô cũng không biết, thật ra thì Tả gia đã biết chuyện này.
Anh khẽ mỉm cười, "Cô dâu cho dù xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, biết thì biết thôi!"
Thứ sáu rất nhanh đã tới, anh và cô cùng mặc lễ phục cùng màu xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn.
Sự xuất hiện của bọn họ, đúng như anh dự liệu, đoạt hết sự chú ý của mọi người, thậm chí vượt qua các tân khách nhắm chính xác vị trí chú rễ cùng cô dâu đi tới.
Bởi vì Tả Thần An rất ít khi xuất hiện tại các bữa xã giao, cho nên, mọi người từ trước đến giờ chỉ nghe qua danh tiếng của anh, chưa bao giờ chân chính gặp mặt, lúc này vừa thấy, không khỏi kinh ngạc, nhưng là biết anh là hoa đã có chủ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi, chẳng qua, nhận thức chỉ dừng lại ở vị hôn thê của anh là Diệp Khả Tâm mà thôi. Nhưng, trong lúc các cô nhìn kỹ, phát hiện bạn gái bên cạnh anh cũng không phải là Diệp Khả Tâm thì cũng không khỏi sợ hãi than, trường hợp như vậy, lại còn công khai bên ngoài loạn thất bát tao phụ nữ cùng đàn ông (chỉ mấy người nhiều chuyện ó, tại mình thấy để vậy hay hơn nên không sửa nha), cũng là khó có dịp như vậy, đến nỗi, vừa hâm mộ Diệp Khả Tâm đồng thời cũng vừa đối với cô sinh lòng thương hại.
Về phần Hạ Vãn Lộ, vừa vào trường hợp khoe khoang này, liền bắt đầu khẩn trương, kéo cánh tay anh tay không kìm được giữ chặt, trong lòng bàn tay càng chảy nhiều mồ hôi lạnh.
"Đừng sợ, có anh ở đây!" Anh vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô, cười nhạt tự nhiên.
Hứa Tiểu Soái cùng Ninh Vũ Khiêm còn không có xuất hiện, các tân khách tốp năm tốp ba, cùng nhau thảo luận chuyện của mình.
Trường hợp như vậy, bình thường là một đống đàn ông khoác lác, tình hình quốc tế tình hình trong nước không chỗ nào không nói, hoặc là cùng nhau tâng bốc lẫn nhau, mà những người phụ nữ là sẽ cùng nhau tụ lại một chỗ, hàn huyên một chút ông xã cùng con cái của mình, lại nói một ít đề tài nhàm chán gần đây.
Hạ Vãn Lộ mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng dư quang khóe mắt cũng đang tìm tòi chung quanh, cô lo lắng ở trong bữa tiệc gặp cha mẹ Tả Thần An, mà chuyện càng lo lắng, lại càng phải xảy ra, cô đã nhìn thấy người lớn nhất Tả gia Tả Tư Tuyền cùng phu nhân Tiêu Hàn của mình, bên người Tiêu Hàn còn có Diệp Khả Tâm đang ngồi khéo léo. . . . . .
Thậm chí, cô còn nhìn thấy có người đụng cánh tay Diệp Khả Tâm một cái, mặt Diệp Khả Tam trong nháy mắt liền trắng bệt. . . . . .
Trong gia đình giàu có luôn là một vòng luẩn quẩn, còn có nhiều người lòng dạ khó lường, đấu đá với nhau, ai biết một cái chạm tay nhẹ này là ý tốt nhắc nhở hay là ác ý muốn xem chuyện vui?
Hạ Vãn Lộ thật lòng cảm thấy, mình không thích hợp với cuộc sống này, có chút muốn rời đi lắm rồi, nhẹ nhàng nói một câu, "Thần An, chúng ta hay là đi trước thôi!"
Chỉ là, tựa hồ không còn kịp rồi. . . . . .
Có người hướng Tả Thần An đi tới, hữu nghị đưa tay phải ra, "Tiểu Tam Tử đây coi như là nể mặt Chú Ninh sao? Mời cũng chưa chắc mời được vị khách quý này! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Người này trên dưới năm mươi tuổi, tự xưng Chú Ninh, chắc là cha của Ninh Vũ Khiêm, cô âm thầm suy nghĩ.
"Chú Ninh vẫn khỏe chứ, Tiểu Tam Tử trẻ tuổi liều lĩnh, không hiểu lễ nghĩa, mong Chú Ninh bao dung, đây là vợ cháu, Chú Ninh gọi cô ấy Lộ Lộ là được rồi." Tả Thần An rút cánh tay ra, thật tự nhiên khoác tay lên hông của cô, giới thiệu cô cho đối phương.
Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, nằm ở trên giường tra hỏi cô, trong tròng mắt đen đang áp chế lửa giận.
Mặt của cô không tự chủ được đỏ bừng một mảng, ấp a ấp úng trả lời, "Em. . . . . . Em còn cần phải học sao? Em em là. . . . . . Hộ sĩ. . . . . . Là hộ sĩ. . . . . ."
Anh liền không nói nữa, trầm mặc hồi lâu, kéo cô hướng trong ngực ôm lấy, đơn giản mà tỉnh táo nói hai chữ: "Đi ngủ!"
Đi ngủ. . . . . .Đi ngủ. . . . . . Cô cũng không dám nhiều lời, cô hôm nay, đã dùng hết can đảm của mình, nhưng dường như anh không thích lắm, lại không dám truy đến cùng tại sao anh không thích, đừng để cho cô đối mặt sự việc này một lần nữa là tốt rồi. . . . . .
Chỉ là, cô nghĩ mãi cũng không ra, tại sao chính mình hai lần đều sẽ thất bại như vậy? Trước đây rõ ràng còn có thể, cho nên nhất định không phải là sinh bệnh, có lẽ, ngày mai nên tìm hiểu thử nguyên nhân là gì. . . . . .
Nhưng mà, chuyện như vậy, cô thật đúng là rất xấu hổ khi phải đi hỏi người khác. . . . . .
Trùng hợp ngày hôm sau giờ tan việc, anh còn chưa có về nhà, cô liền lặng lẽ trốn vào trong thư phòng, mở máy vi tính ra, tìm vấn đề cô vẫn suy nghĩ, bắt đầu điều tra.
Sau khi xem vô số websites, cô nghe thấy cửa trước có tiếng động, hơn nữa rất nhanh, tiếng bước chân liền đi tới cửa thư phòng, cô luống cuống khẩn trương tắt websites đi, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, bóng dáng của anh xuất hiện, "Em đang xem cái gì?"
Trên mặt cô không che giấu được đỏ ửng, cười hắc hắc, "Không có. . . . . . Không có xem cái gì. . . . . . Em đi phòng bếp giúp dì một tay. . . . . . Đi hỗ trợ. . . . . ."
Nói xong xoạt một cái từ trước mặt anh lẻn qua.
Anh kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, ngồi xuống trước máy vi tính mở ra lịch sử duyệt web, tất cả đều là sinh hoạt cuộc sống không hòa hài giữa vợ chồng, thậm chí còn có vô sinh có ảnh hưởng đến sinh hoạt tình cảm vợ chồng hay không. . . . . .
Nhớ tới tối hôm qua lúc anh thẩm vấn cô tự cho là đúng nói cho anh biết, cô là hộ sĩ, cái gì cũng không cần học, hơi cảm thấy buồn cười, không phải là cái gì đều biết sao? Cũng có lúc không xác định sao? Chỉ là, sau khi cười xong, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Hiển nhiên, cô có quá nhiều áp lực, nếu quả thật muốn tìm nguyên nhân không hòa hợp, tuy anh không phải là người chuyên nghiệp cũng có thể nói cho cô biết, là bởi vì cô quá khẩn trương, tâm lý tác dụng, nguyên nhân chính là anh từng lơ đãng nói ra câu kia: anh muốn làm ba ba. . . . . .
Về vấn đề cô vô sinh, anh một mực cố ý bỏ qua, cũng không đi nhắc tới, thậm chí không thèm nghĩ cô có thể chữa khỏi hay không, chính là không muốn làm cho cô có áp lực, không muốn làm cho cô khổ sở, anh hi vọng cô hiểu, anh cùng cô ở chung một chỗ, không phải là vì nối dõi tông đường, chỉ là bởi vì đơn giản là yêu cô, đứa bé, chỉ là một nhân tố có cũng được mà không có cũng không sao. . . . . .
Nhưng mà, mặc dù là như vậy, cô vẫn là một phụ nữ, vẫn là không cách nào quên được , anh hiểu*****.
Có lẽ, muốn chữa trị vết thương trong lòng của cô, còn cần một khoảng thời gian khá dài, không sao, anh có thời gian cả đời, cũng có đầy đủ kiên nhẫn. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————
Hôm đó, cô vẫn đang trong giờ làm việc, có người tìm, chỉ danh muốn gặp cô.
Cô vừa thấy, vậy mà chính là Ninh Vũ Khiêm. . . . . .
Ninh Vũ Khiêm tìm cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt! Cô có dự cảm.
Nhưng, Ninh Vũ Khiêm nhưng chỉ là cười cười đi tới, đặt nhè nhẹ thiệp mời ở trước mặt cô, nghiễm nhiên không mất đi dáng vẻ tiểu thư khuê các, cùng người hôm đó ở Ám Hương gây sự với cô tưởng là hai người.
"Xin chào, Hạ Hạ tiểu thư, tôi cùng Hứa Tiểu Soái thứ sáu tuần này sẽ đính hôn, hoan nghênh cô đến tham dự bữa tiệc đính hôn của chúng tôi."
Thì ra là như vậy. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm những chữ vàng trong thiệp mời, nhưng mà trong nội tâm lại vì Hứa Tiểu Soái cao hứng, cô thật không hy vọng Hứa Tiểu Soái vì mình mà lãng phí thêm thời gian nữa.
"Chúc mừng cô!" Cô chân thành đối với Ninh Vũ Khiêm nói.
"Cám ơn! Cô đến lúc đó nhất định phải tới!" Ninh Vũ Khiêm liên tục dặn dò.
"Dĩ nhiên, tôi sẽ tới!" Cô cũng hết sức chắc chắn mà đáp ứng.
Ninh Vũ Khiêm hài lòng rời đi, chỉ là Hạ Vãn Lộ nhất thời không hiểu tại sao muốn mời chính cô, thật ra thì cô rất rõ ràng, loại trường hợp này, Hứa Tiểu Soái tuyệt đối sẽ không mời cô, như vậy thiệp mời này chính là Ninh Vũ Khiêm tự mình làm chủ đi? Cô với Ninh Vũ Khiêm cũng không có giao tình, Ninh Vũ Khiêm cường điệu nhiều lần cô nhất định phải đi có lẽ là muốn cô hoặc là Hứa Tiểu Soái đều chết tâm, dù sao từng hiểu lầm cô với Hứa Tiểu Soái có mập mờ. . . . . .
Nhưng, có lẽ, trong này còn có nguyên nhân khác? Trong đầu cô thoáng hiện ra hình ảnh lần trước Ninh Vũ Khiêm cùng Diệp Khả Tâm tới bệnh viện chăm sóc đứa bé, lần đó cô đeo khẩu trang, sẽ không ai biết sau khẩu trang như thế nào lại là cô, Ninh Vũ khiêm làm sao cũng không thể biết cô làm việc ở khoa nhi đi? Hơn nữa, cô còn rõ ràng nhìn thấy, khi hai người này đi khỏi khoa nhi. . . . . .
Nếu là như vậy. . . . . . Trong lòng cô buồn bã, lắc đầu một cái, thôi, không muốn nghĩ nữa, Hứa Tiểu Soái đính hôn, cô nhất định là phải đi, có một số việc, cho dù trốn tránh cũng không được, lần này không xảy ra, về sau cũng sẽ xảy ra. . . . . .
Dĩ nhiên, cô sẽ không dấu Thần An tin tức này, cho nên, sau khi về nhà liền lấy thiệp mời để ở trước mặt anh.
Anh vừa nhìn, mặt mày liền hớn hở, "Hứa Tiểu Soái muốn đính hôn? Thật tốt!"
Cô liếc anh một cái, đồ đàn ông keo kiệt này, cô còn không biết trong lòng anh có chủ ý gì sao?
Anh chú ý đến ánh mắt của cô, ngầm hiểu, ôm ấp lấy cô, cười gượng, "Anh là thật lòng chúc phúc, người có tình sẽ thành gia quyến (người cùng một nhà), thật tốt. . . . . ."
"Đúng vậy, thật tốt. . . . . ." Cô theo lời của anh, cũng không nói gì với anh.
Anh liền lôi kéo cô đi tới phòng ăn, "Mau ăn cơm, thứ sáu chính là ngày kết hôn rồi, phải chuẩn bị thật tốt, em phải mua một bộ lễ phục thật tốt, đem các cô gái kia đánh bại hết!"
Cô dở khóc dở cười, "Người khác đính hôn, em làm gì muốn trở thành người nổi trội nhất chứ? Tại sao phải đem người khác đẩy đi xuống!"
"Muốn muốn! Anh cũng muốn chuẩn bị thật tốt, đem mấy người đàn ông kia đánh bại tất cả!"
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, "Anh cũng đi?" Lại nói cô không có nghĩ tới cùng đi với anh. . . . . .
"Dĩ nhiên! Em đi nên anh cũng phải đi rồi!" Phải biết, bất luận là Hứa gia hay là Ninh gia, đều là kinh thành vọng tộc (gia đình quyền thế của thành phố), hai nhà có chuyện vui, làm sao sẽ không biết Tả gia? Ngày trước là vì anh lười đi, cho nên một lần cũng không có xuất hiện, nhưng lần này không giống vậy, còn không biết bữa tiệc đính hôn này có những loại người nào, Hạ Vãn Lộ muốn đi, anh có thể nào không đi theo?
"Nhưng là, em và anh cùng nhau xuất hiện, nếu để cho người trong nhà của anh biết. . . . . ." Cô cũng không biết, thật ra thì Tả gia đã biết chuyện này.
Anh khẽ mỉm cười, "Cô dâu cho dù xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, biết thì biết thôi!"
Thứ sáu rất nhanh đã tới, anh và cô cùng mặc lễ phục cùng màu xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn.
Sự xuất hiện của bọn họ, đúng như anh dự liệu, đoạt hết sự chú ý của mọi người, thậm chí vượt qua các tân khách nhắm chính xác vị trí chú rễ cùng cô dâu đi tới.
Bởi vì Tả Thần An rất ít khi xuất hiện tại các bữa xã giao, cho nên, mọi người từ trước đến giờ chỉ nghe qua danh tiếng của anh, chưa bao giờ chân chính gặp mặt, lúc này vừa thấy, không khỏi kinh ngạc, nhưng là biết anh là hoa đã có chủ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi, chẳng qua, nhận thức chỉ dừng lại ở vị hôn thê của anh là Diệp Khả Tâm mà thôi. Nhưng, trong lúc các cô nhìn kỹ, phát hiện bạn gái bên cạnh anh cũng không phải là Diệp Khả Tâm thì cũng không khỏi sợ hãi than, trường hợp như vậy, lại còn công khai bên ngoài loạn thất bát tao phụ nữ cùng đàn ông (chỉ mấy người nhiều chuyện ó, tại mình thấy để vậy hay hơn nên không sửa nha), cũng là khó có dịp như vậy, đến nỗi, vừa hâm mộ Diệp Khả Tâm đồng thời cũng vừa đối với cô sinh lòng thương hại.
Về phần Hạ Vãn Lộ, vừa vào trường hợp khoe khoang này, liền bắt đầu khẩn trương, kéo cánh tay anh tay không kìm được giữ chặt, trong lòng bàn tay càng chảy nhiều mồ hôi lạnh.
"Đừng sợ, có anh ở đây!" Anh vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô, cười nhạt tự nhiên.
Hứa Tiểu Soái cùng Ninh Vũ Khiêm còn không có xuất hiện, các tân khách tốp năm tốp ba, cùng nhau thảo luận chuyện của mình.
Trường hợp như vậy, bình thường là một đống đàn ông khoác lác, tình hình quốc tế tình hình trong nước không chỗ nào không nói, hoặc là cùng nhau tâng bốc lẫn nhau, mà những người phụ nữ là sẽ cùng nhau tụ lại một chỗ, hàn huyên một chút ông xã cùng con cái của mình, lại nói một ít đề tài nhàm chán gần đây.
Hạ Vãn Lộ mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng dư quang khóe mắt cũng đang tìm tòi chung quanh, cô lo lắng ở trong bữa tiệc gặp cha mẹ Tả Thần An, mà chuyện càng lo lắng, lại càng phải xảy ra, cô đã nhìn thấy người lớn nhất Tả gia Tả Tư Tuyền cùng phu nhân Tiêu Hàn của mình, bên người Tiêu Hàn còn có Diệp Khả Tâm đang ngồi khéo léo. . . . . .
Thậm chí, cô còn nhìn thấy có người đụng cánh tay Diệp Khả Tâm một cái, mặt Diệp Khả Tam trong nháy mắt liền trắng bệt. . . . . .
Trong gia đình giàu có luôn là một vòng luẩn quẩn, còn có nhiều người lòng dạ khó lường, đấu đá với nhau, ai biết một cái chạm tay nhẹ này là ý tốt nhắc nhở hay là ác ý muốn xem chuyện vui?
Hạ Vãn Lộ thật lòng cảm thấy, mình không thích hợp với cuộc sống này, có chút muốn rời đi lắm rồi, nhẹ nhàng nói một câu, "Thần An, chúng ta hay là đi trước thôi!"
Chỉ là, tựa hồ không còn kịp rồi. . . . . .
Có người hướng Tả Thần An đi tới, hữu nghị đưa tay phải ra, "Tiểu Tam Tử đây coi như là nể mặt Chú Ninh sao? Mời cũng chưa chắc mời được vị khách quý này! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Người này trên dưới năm mươi tuổi, tự xưng Chú Ninh, chắc là cha của Ninh Vũ Khiêm, cô âm thầm suy nghĩ.
"Chú Ninh vẫn khỏe chứ, Tiểu Tam Tử trẻ tuổi liều lĩnh, không hiểu lễ nghĩa, mong Chú Ninh bao dung, đây là vợ cháu, Chú Ninh gọi cô ấy Lộ Lộ là được rồi." Tả Thần An rút cánh tay ra, thật tự nhiên khoác tay lên hông của cô, giới thiệu cô cho đối phương.
Tác giả :
Cát Tường Dạ