Kinh Phá Thiên Không
Chương 31: Thắng Hiểm
Sau khi bị những luồng dư chấn làm cho khí huyết nhộn nhạo thì cả đám người Dương Ngạo đã không chịu nổi mà bất tỉnh. Lúc này phía trên không trung chỉ toàn là đất đá bụi mù không nhìn rõ chuyện gì phát sinh trong đó cả.
Một lúc lâu sau thì hiện ra một thân ảnh quần áo rách nát và máu tươi đã bao phủ khắp người nhìn rất ghê rợn. Kinh Thiên sau khi ngạnh kháng với tuyệt kỹ Hắc Hoa của con nhện nữ hoàng thì thân thể hắn hiện tại rất khó coi. Nhưng hắn không chậm trễ tí nào, dồn tất cả sức lực còn sót lại rồi đá thẳng vào cán kiếm làm nó có thêm lực phóng tới chỗ của con Hoa
Chi Chu nữ hoàng.
Khi thấy một màn này thì con nhện khổng lồ đứng đó cũng liên tục phóng xuất kình phong bay tới nhằm ngăn cản thanh kiếm, thật sự nó muốn sử dụng tơ nhện để bọc toàn thân lại chống đỡ, nhưng tình cảnh bây giờ không cho phép, hiện nay nó chỉ còn lại một chút thiên lực ít ỏi mà thôi, nhưng nó vẫn không chịu thua, không muốn bại như thế này, nó đã hi sinh hết nhện con vào một chiêu hồi nãy, nếu thật sự chết thì Hoa Chi
Chu coi như từ đây tuyệt chủng.
Dùng chút sức lực còn lại để tìm một đường sinh cơ cho bản thân, nhưng khi nhìn lại thanh kiếm kia bay tới một cách điên cuồng không bị cản lại làm cho nó cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Vút!
Thanh kiếm kia cứ thế mà một đường xé không phóng tới xuyên qua đầu con
Hoa Chi Chu rồi cắm thẳng vào vách đá, máu tươi từ người nó chảy ra liên tục không dứt, chỉ một thoáng sau thì thân hình khổng lồ của nó đã đổ ầm xuống đất.
Trong lúc đó thì Kinh Thiên do quá mệt mỏi nên cũng rơi xuống hôn mê bất tỉnh, nhìn hắn bây giờ thương thế có thể nói là quá nặng, còn thanh kiếm kia sau khi đâm vào vách đá thì cũng vỡ vụn ra, thật sự đây chỉ là thanh kiếm bình thường mà long ca làm ra để hắn luyện kiếm mà thôi, nếu tính ra thì chỉ thuộc hàng hạ phẩm binh khí, do không chịu nổi lực lượng của Kinh Thiên quán trú vào và va chạm liên tục với Hắc Hoa nên nó đã không chịu nổi.
Lúc này nhìn lại thì đây chẳng khác gì mội bãi chiến trường tàn khốc, đất đã vỡ vụn từng cái hố to xuất hiện khắp nơi, còn cây cối xung quanh thì đã đổ nát hết, hang động của Hoa Chi Chu nữ hoàng cùng với cái hồ gần đó đã bị tàn phá khủng khiếp, nếu có ai nhìn thấy tình cảnh này thì thật không dám tin đây là một trận đánh của một tên nhị phẩm với một con thiên thú ngũ phẩm cao cấp, mặc dù con thú này đã bị thương.
Thời gian qua đi nhưng ở đây vẫn không có ai tỉnh lại, bỗng nhiên có một con Độc Hạt cấp ngũ phẩm xuất hiện, nó thấy con mồi nằm la liệt trên đất, trong đó có một cái xác nhện rất to, nó nhận ra đây là đối thủ của mình trong khu rừng này nên không khỏi vui mừng, nhưng con thú này vẫn tiến tới chỗ của đám người Dương Ngạo và Kinh Thiên vì nó mơ hồ cảm nhận được những thân thể này vẫn còn một tia khí tức nên phải triệt tiêu ngay.
Nhưng nó đã sai lầm, bỗng nhiên từ đâu một tia ngụy lam lôi cuồng bạo bắn phá về phía nó, do da dày thịt cứng nên nó chỉ bị thủng một lỗ nhỏ và có một tí máu chả ra mà thôi. Từ trong khu rừng bắt đầu xuất hiện ra ba thân ảnh, người đứng ở giữa là Lôi viện trưởng, hai thân ảnh kia là hai vị trưởng lão mà ông đem theo.
Khi ông vừa từ tổng bộ trở về thì nghe được Hoa nhi thuật lại mọi chuyện, sắc mặt ông khẽ biến, thật sự không nghĩ được cái đám này lại gan như thế, biết là có ngũ phẩm cao cấp thiên thú trấn giữ mà vẫn dám xông vào đập, thật sự là hết nói nổi.
Ông liền kêu hai vị trưởng lão cùng mình đi cứu viện. Khi vừa tới Thiên
Thú Sâm Lâm ba người chia nhau ra mà đi tìm, nhưng một hồi lâu sau lại nghe tiếng nổ khủng khiếp vọng lại, cùng lúc đó thì quang huy hoàng kim tỏa ra sáng rực cả một khu, thấy vậy nên ba người tức tốc chạy tới.
Khi vừa tới đây thì sắc mặt cả ba đại biến, thật sự quá kinh khủng, chiến trường này thật sự không biết làm sao mà đám nhóc này gây ra được, chưa nói xác con Hoa Chi Chu nữ hoàng còn nằm ở đó, trên đầu nó vẫn còn vết thương của kiếm gây ra.
Độc Hạt vừa thấy ba thân ảnh này thì bắt đầu thủ thế đề phòng, nhưng Lôi viện trưởng đang lo lắng cho sự an nguy của đám viện sinh nên ông liền đề thăng thực lực tới mức cao nhất, phát ra áp lực khủng bố của lục phẩm sơ kỳ còn hai vị trưởng lão cũng phóng ra khí tức của ngũ phẩm cao cấp.
Đối diện với tình thế này con Độc Hạt thấy phần trăm thắng không cao, nên nó không dám liều liền quay mình bỏ đi. Sau khi đuổi được con thú này đi thì ba người bắt đầu chạy tới xem đám viện sinh. Dò xét một hồi thì thấy tất cả đều chỉ bị thương nặng mà thôi chỉ có cái tên Kinh Thiên kia thì có phần nguy kịch, khí lực hắn như đèn cạn dầu, toàn thân vết thương vô số, xương bị gãy nát rất nhiều, kiểu này phải điều dưỡng mấy tháng mới xong, nhưng lôi viện trưởng cũng thở ra một hơi, chiến đấu với ngũ phẩm thiên thú cao cấp mà còn sống thì thật là vận khí quá tốt rồi.
Ông ra lệnh cho hai vị trưởng lão đưa mấy tên viện sinh trở về chữa thương, còn ông sẽ đưa hai vị công chúa cùng hai con thú đó giao cho hoàng gia. Dù sao họ cũng là người ngoài nên không tiện ở lại trong học viện, với lại ông còn phải trình bày việc này cho hoàng gia nữa, nếu để hai vị trưởng lão đi lỡ không biết cách ăn nói thì hỏng bét, bản thân tự mình đi vẫn hơn, dù sao hoàng gia cũng phải cấp cho mình vài phần mặt mũi nên sẽ không hành động lổ mãng.
Ba người bắt đầu mở ra thông đạo mà trở về, sau khi về tới học viện thì hai vị trưởng lão liền chữa trị cho đám viện sinh, còn lôi viện trưởng đã đi đế đô rồi. Tính từ lúc diệt đám Hoa Chi Chu thời gian cũng đã trôi qua hơn một tháng, trong một tháng này thì học viện Thiên Minh cũng rất sôi trào, chủ đề mà mọi người bàn tán thường ngày là năm người của lôi viện sau khi trở về thì bị vết thương rất trầm trọng, cùng lúc đó thì có một tin đồn là do cả năm đi làm một nhiệm vụ tiêu diệt ngũ phẩm thiên thú nên mới bị vậy, trong lần xuất tràng đó còn có một tên tân sinh chỉ mới đạt tới nhị phẩm trung cấp.
Có nhiều lời đồn khác nhau nhưng tất cả chỉ chung một nhận định là tên tân sinh ấy đi theo chỉ làm cản chân cản tay người ta mà thôi, do quá yếu đuối nên mới bị trọng thương nặng nhất trong năm người, còn Lam Nhi sau chuyện này thì danh vọng càng cao a, ai cũng nhận định nàng là người chủ lực trong việc giết chết con ngũ phẩm thiên thú ấy.
Mấy vị viện sinh bài danh top mười của học viện cũng kiêng kỵ nàng thêm vài phần, cho dù là họ hơn nàng vài cấp nhưng lại không đủ can đảm để đi đối đầu với một con ngũ phẩm cao cấp thiên thú đâu, mất mạng như chơi, hơn một vài cấp thôi đã chịu không nổi đám thiên thú này rồi, con nào lên tới mức này chả da dày thịt thô, thần thông kinh thiên, cho dù được lợi ích lớn lao nhưng phải còn mạng để hưởng chứ. Nhưng nếu cái đám đó mà biết cái con Hoa Chi Chu nữ hoàng là do thằng Kinh Thiên giết chết thì không biết phải nghĩ gì.
Sau hơn một tháng điều dưỡng thì bốn người Dương Ngạo, Lam Nhi, Hạo
Nhiên, Hạo Nghĩa đã tỉnh dậy, do được dược liệu cao cấp chữa trị nên đã hồi phục được năm sáu thành rồi, nhưng cái tên Kinh Thiên kia thì không biết làm sao mà mãi vẫn không có dấu hiệu gì là khôi phục cho dù hắn đã được chữa trị đặc biệt. Lôi viện trưởng thấy tình cảnh như thế thì đứng ngồi không yên, ông đã đợi rất lâu để có được tên đệ tử thế này, nếu như hắn có chuyện gì thì chắc thất vọng chết mất, ông tìm đủ mọi cách nhưng vẫn bó tay.
Một lúc lâu sau thì hiện ra một thân ảnh quần áo rách nát và máu tươi đã bao phủ khắp người nhìn rất ghê rợn. Kinh Thiên sau khi ngạnh kháng với tuyệt kỹ Hắc Hoa của con nhện nữ hoàng thì thân thể hắn hiện tại rất khó coi. Nhưng hắn không chậm trễ tí nào, dồn tất cả sức lực còn sót lại rồi đá thẳng vào cán kiếm làm nó có thêm lực phóng tới chỗ của con Hoa
Chi Chu nữ hoàng.
Khi thấy một màn này thì con nhện khổng lồ đứng đó cũng liên tục phóng xuất kình phong bay tới nhằm ngăn cản thanh kiếm, thật sự nó muốn sử dụng tơ nhện để bọc toàn thân lại chống đỡ, nhưng tình cảnh bây giờ không cho phép, hiện nay nó chỉ còn lại một chút thiên lực ít ỏi mà thôi, nhưng nó vẫn không chịu thua, không muốn bại như thế này, nó đã hi sinh hết nhện con vào một chiêu hồi nãy, nếu thật sự chết thì Hoa Chi
Chu coi như từ đây tuyệt chủng.
Dùng chút sức lực còn lại để tìm một đường sinh cơ cho bản thân, nhưng khi nhìn lại thanh kiếm kia bay tới một cách điên cuồng không bị cản lại làm cho nó cảm thấy tuyệt vọng rồi.
Vút!
Thanh kiếm kia cứ thế mà một đường xé không phóng tới xuyên qua đầu con
Hoa Chi Chu rồi cắm thẳng vào vách đá, máu tươi từ người nó chảy ra liên tục không dứt, chỉ một thoáng sau thì thân hình khổng lồ của nó đã đổ ầm xuống đất.
Trong lúc đó thì Kinh Thiên do quá mệt mỏi nên cũng rơi xuống hôn mê bất tỉnh, nhìn hắn bây giờ thương thế có thể nói là quá nặng, còn thanh kiếm kia sau khi đâm vào vách đá thì cũng vỡ vụn ra, thật sự đây chỉ là thanh kiếm bình thường mà long ca làm ra để hắn luyện kiếm mà thôi, nếu tính ra thì chỉ thuộc hàng hạ phẩm binh khí, do không chịu nổi lực lượng của Kinh Thiên quán trú vào và va chạm liên tục với Hắc Hoa nên nó đã không chịu nổi.
Lúc này nhìn lại thì đây chẳng khác gì mội bãi chiến trường tàn khốc, đất đã vỡ vụn từng cái hố to xuất hiện khắp nơi, còn cây cối xung quanh thì đã đổ nát hết, hang động của Hoa Chi Chu nữ hoàng cùng với cái hồ gần đó đã bị tàn phá khủng khiếp, nếu có ai nhìn thấy tình cảnh này thì thật không dám tin đây là một trận đánh của một tên nhị phẩm với một con thiên thú ngũ phẩm cao cấp, mặc dù con thú này đã bị thương.
Thời gian qua đi nhưng ở đây vẫn không có ai tỉnh lại, bỗng nhiên có một con Độc Hạt cấp ngũ phẩm xuất hiện, nó thấy con mồi nằm la liệt trên đất, trong đó có một cái xác nhện rất to, nó nhận ra đây là đối thủ của mình trong khu rừng này nên không khỏi vui mừng, nhưng con thú này vẫn tiến tới chỗ của đám người Dương Ngạo và Kinh Thiên vì nó mơ hồ cảm nhận được những thân thể này vẫn còn một tia khí tức nên phải triệt tiêu ngay.
Nhưng nó đã sai lầm, bỗng nhiên từ đâu một tia ngụy lam lôi cuồng bạo bắn phá về phía nó, do da dày thịt cứng nên nó chỉ bị thủng một lỗ nhỏ và có một tí máu chả ra mà thôi. Từ trong khu rừng bắt đầu xuất hiện ra ba thân ảnh, người đứng ở giữa là Lôi viện trưởng, hai thân ảnh kia là hai vị trưởng lão mà ông đem theo.
Khi ông vừa từ tổng bộ trở về thì nghe được Hoa nhi thuật lại mọi chuyện, sắc mặt ông khẽ biến, thật sự không nghĩ được cái đám này lại gan như thế, biết là có ngũ phẩm cao cấp thiên thú trấn giữ mà vẫn dám xông vào đập, thật sự là hết nói nổi.
Ông liền kêu hai vị trưởng lão cùng mình đi cứu viện. Khi vừa tới Thiên
Thú Sâm Lâm ba người chia nhau ra mà đi tìm, nhưng một hồi lâu sau lại nghe tiếng nổ khủng khiếp vọng lại, cùng lúc đó thì quang huy hoàng kim tỏa ra sáng rực cả một khu, thấy vậy nên ba người tức tốc chạy tới.
Khi vừa tới đây thì sắc mặt cả ba đại biến, thật sự quá kinh khủng, chiến trường này thật sự không biết làm sao mà đám nhóc này gây ra được, chưa nói xác con Hoa Chi Chu nữ hoàng còn nằm ở đó, trên đầu nó vẫn còn vết thương của kiếm gây ra.
Độc Hạt vừa thấy ba thân ảnh này thì bắt đầu thủ thế đề phòng, nhưng Lôi viện trưởng đang lo lắng cho sự an nguy của đám viện sinh nên ông liền đề thăng thực lực tới mức cao nhất, phát ra áp lực khủng bố của lục phẩm sơ kỳ còn hai vị trưởng lão cũng phóng ra khí tức của ngũ phẩm cao cấp.
Đối diện với tình thế này con Độc Hạt thấy phần trăm thắng không cao, nên nó không dám liều liền quay mình bỏ đi. Sau khi đuổi được con thú này đi thì ba người bắt đầu chạy tới xem đám viện sinh. Dò xét một hồi thì thấy tất cả đều chỉ bị thương nặng mà thôi chỉ có cái tên Kinh Thiên kia thì có phần nguy kịch, khí lực hắn như đèn cạn dầu, toàn thân vết thương vô số, xương bị gãy nát rất nhiều, kiểu này phải điều dưỡng mấy tháng mới xong, nhưng lôi viện trưởng cũng thở ra một hơi, chiến đấu với ngũ phẩm thiên thú cao cấp mà còn sống thì thật là vận khí quá tốt rồi.
Ông ra lệnh cho hai vị trưởng lão đưa mấy tên viện sinh trở về chữa thương, còn ông sẽ đưa hai vị công chúa cùng hai con thú đó giao cho hoàng gia. Dù sao họ cũng là người ngoài nên không tiện ở lại trong học viện, với lại ông còn phải trình bày việc này cho hoàng gia nữa, nếu để hai vị trưởng lão đi lỡ không biết cách ăn nói thì hỏng bét, bản thân tự mình đi vẫn hơn, dù sao hoàng gia cũng phải cấp cho mình vài phần mặt mũi nên sẽ không hành động lổ mãng.
Ba người bắt đầu mở ra thông đạo mà trở về, sau khi về tới học viện thì hai vị trưởng lão liền chữa trị cho đám viện sinh, còn lôi viện trưởng đã đi đế đô rồi. Tính từ lúc diệt đám Hoa Chi Chu thời gian cũng đã trôi qua hơn một tháng, trong một tháng này thì học viện Thiên Minh cũng rất sôi trào, chủ đề mà mọi người bàn tán thường ngày là năm người của lôi viện sau khi trở về thì bị vết thương rất trầm trọng, cùng lúc đó thì có một tin đồn là do cả năm đi làm một nhiệm vụ tiêu diệt ngũ phẩm thiên thú nên mới bị vậy, trong lần xuất tràng đó còn có một tên tân sinh chỉ mới đạt tới nhị phẩm trung cấp.
Có nhiều lời đồn khác nhau nhưng tất cả chỉ chung một nhận định là tên tân sinh ấy đi theo chỉ làm cản chân cản tay người ta mà thôi, do quá yếu đuối nên mới bị trọng thương nặng nhất trong năm người, còn Lam Nhi sau chuyện này thì danh vọng càng cao a, ai cũng nhận định nàng là người chủ lực trong việc giết chết con ngũ phẩm thiên thú ấy.
Mấy vị viện sinh bài danh top mười của học viện cũng kiêng kỵ nàng thêm vài phần, cho dù là họ hơn nàng vài cấp nhưng lại không đủ can đảm để đi đối đầu với một con ngũ phẩm cao cấp thiên thú đâu, mất mạng như chơi, hơn một vài cấp thôi đã chịu không nổi đám thiên thú này rồi, con nào lên tới mức này chả da dày thịt thô, thần thông kinh thiên, cho dù được lợi ích lớn lao nhưng phải còn mạng để hưởng chứ. Nhưng nếu cái đám đó mà biết cái con Hoa Chi Chu nữ hoàng là do thằng Kinh Thiên giết chết thì không biết phải nghĩ gì.
Sau hơn một tháng điều dưỡng thì bốn người Dương Ngạo, Lam Nhi, Hạo
Nhiên, Hạo Nghĩa đã tỉnh dậy, do được dược liệu cao cấp chữa trị nên đã hồi phục được năm sáu thành rồi, nhưng cái tên Kinh Thiên kia thì không biết làm sao mà mãi vẫn không có dấu hiệu gì là khôi phục cho dù hắn đã được chữa trị đặc biệt. Lôi viện trưởng thấy tình cảnh như thế thì đứng ngồi không yên, ông đã đợi rất lâu để có được tên đệ tử thế này, nếu như hắn có chuyện gì thì chắc thất vọng chết mất, ông tìm đủ mọi cách nhưng vẫn bó tay.
Tác giả :
Kiệt Thị