Kinh Niên Lưu Ảnh
Chương 33
“Có chuyện gì mà em vui vậy?” Chung Khi gác đũa lên mép đĩa.
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong vắt như nước suối: “Rõ ràng lắm à?”
“Vô cùng rõ ràng.” Chung Khi nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Triển Nhược Lăng suy nghĩ một chút, sau đó rất vui vẻ nói: “À, chị dâu em đang mang thai, cho nên cả nhà ai cũng vui mừng hết.”
“Vậy à? Đúng là rất đáng mừng.” Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, trìu mến nhìn cô gắp từng đũa thức ăn trên bàn, niềm vui rạo rực trong lòng.
“Đúng thế.” Triển Nhược Lăng buông đũa, uống một ngụm trà.
Chung Khi nghiêng người nhìn về phía trước, lơ đãng lên tiếng hỏi: “Anh trai và chị dâu em kết hôn được hai năm rồi nhỉ?”
“Phải. Làm sao anh biết?” Triển Nhược Lăng hơi bất ngờ. Cô nhớ từ trước đến nay chưa từng nói với anh việc này.
Chung Khi chăm chú nhìn cô, ánh mắt cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn: “Khi ấy nghe Trình Tư Dao nói.”
Triển Nhược Lăng đoán “khi ấy” trong lời anh nói và khi Ngôn Dật Khải nói chuyện với cô chính là chỉ buổi họp lớp hai năm trước, có điều cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh nói là năm kia à?”
“Ừ.”
Triển Nhược Lăng thấy anh chỉ “ừ” một tiếng sau đó lại không nói tiếp, cô cũng gật đầu rồi hỏi sang vấn đề khác: “Cháu anh thế nào rồi?”
“Về nhà ở Quảng Châu với vợ chồng chị họ anh rồi.” Chung Khi nhớ lại câu hỏi Chung Dao Lâm hỏi mình hôm gặp hai chị em nhau ở nhà, khóe môi không giấu được cong lên thành một nụ cười nhạt.
Thấy cô dừng đũa, anh lên tiếng hỏi: “Em thấy thức ăn ở đây có ngon miệng không?”
Triển Nhược Lăng gật đầu: “Rất ngon.” Về phương diện ăn uống, cô vốn là người khá kén chọn.
Sau khi thanh toán xong, Chung Khi nắm tay cô cùng ra khỏi nhà hàng, “chúng ta đi dạo một lúc nữa rồi hãy về nhé?”
Đèn đường thắp sáng thành phố trong một không gian ngập tràn màu sắc rực rỡ, chiếu xuống gương mặt mỗi người qua phố, pha loãng màu đen của đêm tối.
Hai người chậm rãi đi bộ dọc con phố. Tay cô được bọc kín trong tay anh, nắm chặt, thực ra tiết trời bây giờ đã không còn lạnh nữa, nhưng nắm tay nhau thế này vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Chung Khi đi bên trái cô, anh nâng cổ tay cô lên, cúi đầu ngắm nghía chuỗi hạt: “Đây là gì vậy?”
Chuỗi hạt màu xanh đậm bóng loáng trong bóng tối, ôm lấy cổ tay trắng mềm như ngọc của cô, tinh khôi mà đẹp đẽ.
“Chuỗi tràng hạt, để giữ bình an.”
Chung Khi gẩy gẩy vài hạt, tò mò lên tiếng hỏi: “Thật sự có thể bảo vệ bình an à? Ai tặng em vậy?”
“Trước khi đi Tây Ban Nha mẹ mua cho em.” Triển Nhược Lăng giải thích, “em cũng không biết có thể bảo vệ bình an không, nhưng mà đeo lâu rồi nên rất thích nó.”
Anh mỉm cười, vuốt ve chuỗi vòng tay, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn vào cô: “Không sao cả, đã có anh bảo vệ em.”
Nói một lúc, lại nhắc đến Triển Cảnh Việt, anh hỏi: “Có phải anh trai em rất tốt với em không?”
“Ừ tốt lắm.” Triển Nhược Lăng xoay đầu nhìn con đường tối om om.
Trong vụ tai nạn năm ấy, cả nhà mất đi một người thân, cho nên có lẽ vì lẽ đó mọi người đem tình thương dành cho Triển Cảnh Vọng đều đặt hết lên người cô.
Chung Khi bắt gặp cái nhìn đau đáu của cô nhìn về phía con đường, ánh mắt xuyên qua màn đêm thăm thẳm, một cảm giác mông lung chợt dấy lên trong lòng, vậy là anh càng xiết chặt tay cô.
Triển Nhược Lăng cảm nhận cái xiết tay mạnh mẽ của anh, cô thu hồi những suy nghĩ lan man trong đầu, nói: “Anh từng gặp anh ấy rồi, có điều không biết anh có ấn tượng gì hay không – năm học lớp 11, anh ấy từng đến trường tìm em, hai anh em đến cửa hàng thức ăn nhanh ở đối diện cổng trường, khi ấy anh và vài nam sinh lớp mình cũng có mặt ở đó.”
Đương nhiên là anh có ấn tượng.
Gần như là ấn tượng khó mà phai mờ được.
Chung Khi cười nhẹ, “ừ, anh nhớ.”
Chuyện cũ rõ ràng như ngay trước mắt. Thế nhưng hôm nay hồi tưởng lại, trong lòng lại là một cảm xúc khác.
Anh không kiềm được đưa tay ôm lấy eo cô, thỏa thích ngửi mùi thơm trên tóc cô, nhỏ giọng thì thầm: “Anh nhớ.”
Khách sạn Thánh Đình Holiday.
Sáng thứ hai đầu tuần, thư ký Tiểu Dương đang ngồi trước bàn làm việc chỉnh lý tài liệu dùng cho cuộc họp, nhìn thấy sếp từ thang máy chuyên dụng bước ra, liền vội vàng đứng dậy: “Chung tổng.”
Chung Khi “ừ” một tiếng, sau đó đẩy cánh cửa phòng làm việc, đi vào.
Thư ký đi theo anh vào phòng làm việc, đặt ấm trà xanh đã pha sẵn xuống bàn, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Đến khi vào lại lần nữa, trên tay cô đã nhiều thêm mấy tập giấy tờ, cô đứng trước bàn làm việc của sếp bắt đầu báo cáo: “Chung tổng, xin báo cáo sơ qua lịch trình hôm nay của anh. 9 giờ 30 phút chủ trì hội nghị thường kỳ của khách sạn – đây là tài liệu hội nghị, 2 giờ chiều có cuộc gặp với người phụ trách tập đoàn Chiêu Hằng…”
Chung Khi nghe xong chỉ “ừ” một tiếng, tiện tay mở tập tài liệu trên bàn, đưa mắt lướt sơ qua.
“Chung tổng, bây giờ là 9 giờ 5 phút, vẫn còn 25 phút nữa sẽ bắt đầu hội nghị. Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Đợi đã.”
Chung Khi gọi thư ký lại, cầm bút máy viết một hàng chữ vào tờ giấy, sau đó đưa cho cô: “Cô gọi điện thoại đến tiệm hoa, tặng hoa đến địa chỉ này giúp tôi.”
Thư ký hơi ngẩn người, từ khi vào khách sạn Thánh Đình làm thư ký cho vị tổng giám đốc này, ngoại trừ mẹ sếp, trước nay cô chưa từng giúp anh đặt hoa tặng một người nào khác.
Chỉ qua một giây sau, thư ký đã bình thường trở lại, cô đưa tay nhận tờ giấy đồng thời lên tiếng hỏi: “Chung tổng, cần phải tặng hoa gì ạ? Mỗi loại hoa đều có một ý nghĩa riêng...”
Vị sếp trẻ tuổi gương mặt vẫn bình thường không chút biểu cảm, thư ký đứng yên đợi chừng vài giây, nhưng sau đó vẫn không nghe thấy câu trả lời: “Hay là trực tiếp tặng hoa hồng luôn ạ?”
Hoa hồng?
Bằng suy đoán cảm quan, anh không nghĩ cô sẽ thích hoa hồng.
Chung Khi ném bút sang một bên ngồi tựa vào lưng ghế, đôi mắt đen thâm sâu như mực, chậm rãi lên tiếng: “Cô nói thử một vài loại xem.”
Thư ký mỉm cười nói: “Vâng. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt, hoa hồng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, hoa bách hợp mang ý nghĩa trăm năm hòa hợp…”
Cô hơi dừng lại một chút, nghe thấy cấp trên lên tiếng bằng vẻ mặt không hề thay đổi: “Nói tiếp đi.”
Thư ký liền nói tiếp: “Hoa hồng vàng mang ý nghĩa xin lỗi, hoa tuylip đỏ mang ý nghĩa lời tuyên ngôn tình yêu, hoa tuylip tím là tình yêu vĩnh hằng.”
Chung Khi đưa tay ý bảo cô dừng lại, hai mắt anh nhắm hờ, giọng nói rất rõ ràng: “Chọn cái này.”
“Vâng. Chung tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
Thư ký cúi đầu chào, ra khỏi phòng làm việc sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, trong lòng không kiềm được bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt bi thương của các nhân viên nữ khách sạn Thánh Đình khi mọi người biết về câu chuyện tặng hoa này.
Đúng là không khác gì trời yên biển lặng bỗng có một quả bom nguyên tử phát nổ.
Triển Nhược Lăng đang ở nơi làm việc nhận được một bó hoa lớn, đã khiến cả một tầng lầu náo động xôn xao.
Không chỉ riêng bó hoa thu hút sự chú ý của người khác, bản thân người nhận hoa cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm. Mặc dù Triển Nhược Lăng mới chỉ làm việc ở công ty ngoại thương chưa đến một tháng, nhưng vì ngoại hình dịu dàng xinh đẹp và tính cách ôn hòa, không ít nam đồng nghiệp đều thầm để ý cô, chỉ tiếc là không ngờ cô lại trở thành hoa có chủ nhanh như vậy.
Đó là một bó hoa tuylip tím vô cùng rực rỡ, màu sắc đẹp đẽ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Ngồi bên cạnh cô là một đồng nghiệp tên Nhậm Nghiên quay người sang, dùng bút gõ xuống mặt bàn của cô, lên tiếng hỏi: “Tiểu Triển, có bạn trai lúc nào đấy?”
Triển Nhược Lăng không biết nên trả lời thế nào, chỉ mỉm cười với cô ấy.
“Hoa tuylip màu tím có ý nghĩa là tình yêu bất tận, hoa này không những đắt tiền mà còn khó mua nữa đấy!” Nhậm Nghiên cười nói, “xem ra anh ta yêu cậu lắm đây!”
Chập tối, Chung Khi gọi điện thoại cho cô: “Em tan làm chưa?”
“Rồi.” Triển Nhược Lăng vừa nghe điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.
“Anh đang ở phía dưới công ty em.”
Triển Nhược Lăng bất ngờ, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống. chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên kia đường, phòng làm việc của cô nằm ở tầng mười bảy, cô không nhìn rõ được gương mặt anh, nhưng dáng người anh chỉ cần đưa mắt nhìn qua cô đã phân biệt được.
Cô vội vàng nói vào điện thoại: “Anh đợi một chút, em xuống ngay đây.”
Tiếng cười của anh rất vui vẻ, “không vội, anh có thời gian mà.”
Triển Nhược Lăng sang đường, đứng trước mặt anh, “sao anh biết em làm việc ở đây vậy?”
“Triển Nhược Lăng, anh là bạn trai của em, biết chỗ làm của em không phải là việc bình thường hay sao?” Anh nắm tay cô, giống như đang ân cần dạy bảo một đứa trẻ nói với cô.
Đột nhiên Triển Nhược Lăng chợt cảm thấy không đúng – cổ tay trái của cô trống trơn, không có gì cả. Cúi đầu nhìn mới phát hiện chuỗi hạt trên tay cô không thấy đâu nữa.
Chung Khi nhận ra vẻ mặt cô hơi thay đổi, vội hỏi: “Em sao vậy?”
“Chuỗi tràng hạt của em mất rồi.” Triển Nhược Lăng quay đầu lại, nằm giữa con đường trải nhựa màu đen có một vật đang phát sáng lấp lánh.
Cô nhẹ nhõm: “Ở ngay kia rồi.”
Bên tai vang lên một âm thanh rất gấp.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, cô cũng không rõ.
Ý thức cuối cùng chính là, một chiếc xe lao nhanh về phía cô, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong vắt như nước suối: “Rõ ràng lắm à?”
“Vô cùng rõ ràng.” Chung Khi nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Triển Nhược Lăng suy nghĩ một chút, sau đó rất vui vẻ nói: “À, chị dâu em đang mang thai, cho nên cả nhà ai cũng vui mừng hết.”
“Vậy à? Đúng là rất đáng mừng.” Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, trìu mến nhìn cô gắp từng đũa thức ăn trên bàn, niềm vui rạo rực trong lòng.
“Đúng thế.” Triển Nhược Lăng buông đũa, uống một ngụm trà.
Chung Khi nghiêng người nhìn về phía trước, lơ đãng lên tiếng hỏi: “Anh trai và chị dâu em kết hôn được hai năm rồi nhỉ?”
“Phải. Làm sao anh biết?” Triển Nhược Lăng hơi bất ngờ. Cô nhớ từ trước đến nay chưa từng nói với anh việc này.
Chung Khi chăm chú nhìn cô, ánh mắt cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn: “Khi ấy nghe Trình Tư Dao nói.”
Triển Nhược Lăng đoán “khi ấy” trong lời anh nói và khi Ngôn Dật Khải nói chuyện với cô chính là chỉ buổi họp lớp hai năm trước, có điều cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh nói là năm kia à?”
“Ừ.”
Triển Nhược Lăng thấy anh chỉ “ừ” một tiếng sau đó lại không nói tiếp, cô cũng gật đầu rồi hỏi sang vấn đề khác: “Cháu anh thế nào rồi?”
“Về nhà ở Quảng Châu với vợ chồng chị họ anh rồi.” Chung Khi nhớ lại câu hỏi Chung Dao Lâm hỏi mình hôm gặp hai chị em nhau ở nhà, khóe môi không giấu được cong lên thành một nụ cười nhạt.
Thấy cô dừng đũa, anh lên tiếng hỏi: “Em thấy thức ăn ở đây có ngon miệng không?”
Triển Nhược Lăng gật đầu: “Rất ngon.” Về phương diện ăn uống, cô vốn là người khá kén chọn.
Sau khi thanh toán xong, Chung Khi nắm tay cô cùng ra khỏi nhà hàng, “chúng ta đi dạo một lúc nữa rồi hãy về nhé?”
Đèn đường thắp sáng thành phố trong một không gian ngập tràn màu sắc rực rỡ, chiếu xuống gương mặt mỗi người qua phố, pha loãng màu đen của đêm tối.
Hai người chậm rãi đi bộ dọc con phố. Tay cô được bọc kín trong tay anh, nắm chặt, thực ra tiết trời bây giờ đã không còn lạnh nữa, nhưng nắm tay nhau thế này vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Chung Khi đi bên trái cô, anh nâng cổ tay cô lên, cúi đầu ngắm nghía chuỗi hạt: “Đây là gì vậy?”
Chuỗi hạt màu xanh đậm bóng loáng trong bóng tối, ôm lấy cổ tay trắng mềm như ngọc của cô, tinh khôi mà đẹp đẽ.
“Chuỗi tràng hạt, để giữ bình an.”
Chung Khi gẩy gẩy vài hạt, tò mò lên tiếng hỏi: “Thật sự có thể bảo vệ bình an à? Ai tặng em vậy?”
“Trước khi đi Tây Ban Nha mẹ mua cho em.” Triển Nhược Lăng giải thích, “em cũng không biết có thể bảo vệ bình an không, nhưng mà đeo lâu rồi nên rất thích nó.”
Anh mỉm cười, vuốt ve chuỗi vòng tay, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn vào cô: “Không sao cả, đã có anh bảo vệ em.”
Nói một lúc, lại nhắc đến Triển Cảnh Việt, anh hỏi: “Có phải anh trai em rất tốt với em không?”
“Ừ tốt lắm.” Triển Nhược Lăng xoay đầu nhìn con đường tối om om.
Trong vụ tai nạn năm ấy, cả nhà mất đi một người thân, cho nên có lẽ vì lẽ đó mọi người đem tình thương dành cho Triển Cảnh Vọng đều đặt hết lên người cô.
Chung Khi bắt gặp cái nhìn đau đáu của cô nhìn về phía con đường, ánh mắt xuyên qua màn đêm thăm thẳm, một cảm giác mông lung chợt dấy lên trong lòng, vậy là anh càng xiết chặt tay cô.
Triển Nhược Lăng cảm nhận cái xiết tay mạnh mẽ của anh, cô thu hồi những suy nghĩ lan man trong đầu, nói: “Anh từng gặp anh ấy rồi, có điều không biết anh có ấn tượng gì hay không – năm học lớp 11, anh ấy từng đến trường tìm em, hai anh em đến cửa hàng thức ăn nhanh ở đối diện cổng trường, khi ấy anh và vài nam sinh lớp mình cũng có mặt ở đó.”
Đương nhiên là anh có ấn tượng.
Gần như là ấn tượng khó mà phai mờ được.
Chung Khi cười nhẹ, “ừ, anh nhớ.”
Chuyện cũ rõ ràng như ngay trước mắt. Thế nhưng hôm nay hồi tưởng lại, trong lòng lại là một cảm xúc khác.
Anh không kiềm được đưa tay ôm lấy eo cô, thỏa thích ngửi mùi thơm trên tóc cô, nhỏ giọng thì thầm: “Anh nhớ.”
Khách sạn Thánh Đình Holiday.
Sáng thứ hai đầu tuần, thư ký Tiểu Dương đang ngồi trước bàn làm việc chỉnh lý tài liệu dùng cho cuộc họp, nhìn thấy sếp từ thang máy chuyên dụng bước ra, liền vội vàng đứng dậy: “Chung tổng.”
Chung Khi “ừ” một tiếng, sau đó đẩy cánh cửa phòng làm việc, đi vào.
Thư ký đi theo anh vào phòng làm việc, đặt ấm trà xanh đã pha sẵn xuống bàn, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Đến khi vào lại lần nữa, trên tay cô đã nhiều thêm mấy tập giấy tờ, cô đứng trước bàn làm việc của sếp bắt đầu báo cáo: “Chung tổng, xin báo cáo sơ qua lịch trình hôm nay của anh. 9 giờ 30 phút chủ trì hội nghị thường kỳ của khách sạn – đây là tài liệu hội nghị, 2 giờ chiều có cuộc gặp với người phụ trách tập đoàn Chiêu Hằng…”
Chung Khi nghe xong chỉ “ừ” một tiếng, tiện tay mở tập tài liệu trên bàn, đưa mắt lướt sơ qua.
“Chung tổng, bây giờ là 9 giờ 5 phút, vẫn còn 25 phút nữa sẽ bắt đầu hội nghị. Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Đợi đã.”
Chung Khi gọi thư ký lại, cầm bút máy viết một hàng chữ vào tờ giấy, sau đó đưa cho cô: “Cô gọi điện thoại đến tiệm hoa, tặng hoa đến địa chỉ này giúp tôi.”
Thư ký hơi ngẩn người, từ khi vào khách sạn Thánh Đình làm thư ký cho vị tổng giám đốc này, ngoại trừ mẹ sếp, trước nay cô chưa từng giúp anh đặt hoa tặng một người nào khác.
Chỉ qua một giây sau, thư ký đã bình thường trở lại, cô đưa tay nhận tờ giấy đồng thời lên tiếng hỏi: “Chung tổng, cần phải tặng hoa gì ạ? Mỗi loại hoa đều có một ý nghĩa riêng...”
Vị sếp trẻ tuổi gương mặt vẫn bình thường không chút biểu cảm, thư ký đứng yên đợi chừng vài giây, nhưng sau đó vẫn không nghe thấy câu trả lời: “Hay là trực tiếp tặng hoa hồng luôn ạ?”
Hoa hồng?
Bằng suy đoán cảm quan, anh không nghĩ cô sẽ thích hoa hồng.
Chung Khi ném bút sang một bên ngồi tựa vào lưng ghế, đôi mắt đen thâm sâu như mực, chậm rãi lên tiếng: “Cô nói thử một vài loại xem.”
Thư ký mỉm cười nói: “Vâng. Hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt, hoa hồng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, hoa bách hợp mang ý nghĩa trăm năm hòa hợp…”
Cô hơi dừng lại một chút, nghe thấy cấp trên lên tiếng bằng vẻ mặt không hề thay đổi: “Nói tiếp đi.”
Thư ký liền nói tiếp: “Hoa hồng vàng mang ý nghĩa xin lỗi, hoa tuylip đỏ mang ý nghĩa lời tuyên ngôn tình yêu, hoa tuylip tím là tình yêu vĩnh hằng.”
Chung Khi đưa tay ý bảo cô dừng lại, hai mắt anh nhắm hờ, giọng nói rất rõ ràng: “Chọn cái này.”
“Vâng. Chung tổng, vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
Thư ký cúi đầu chào, ra khỏi phòng làm việc sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, trong lòng không kiềm được bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt bi thương của các nhân viên nữ khách sạn Thánh Đình khi mọi người biết về câu chuyện tặng hoa này.
Đúng là không khác gì trời yên biển lặng bỗng có một quả bom nguyên tử phát nổ.
Triển Nhược Lăng đang ở nơi làm việc nhận được một bó hoa lớn, đã khiến cả một tầng lầu náo động xôn xao.
Không chỉ riêng bó hoa thu hút sự chú ý của người khác, bản thân người nhận hoa cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm. Mặc dù Triển Nhược Lăng mới chỉ làm việc ở công ty ngoại thương chưa đến một tháng, nhưng vì ngoại hình dịu dàng xinh đẹp và tính cách ôn hòa, không ít nam đồng nghiệp đều thầm để ý cô, chỉ tiếc là không ngờ cô lại trở thành hoa có chủ nhanh như vậy.
Đó là một bó hoa tuylip tím vô cùng rực rỡ, màu sắc đẹp đẽ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Ngồi bên cạnh cô là một đồng nghiệp tên Nhậm Nghiên quay người sang, dùng bút gõ xuống mặt bàn của cô, lên tiếng hỏi: “Tiểu Triển, có bạn trai lúc nào đấy?”
Triển Nhược Lăng không biết nên trả lời thế nào, chỉ mỉm cười với cô ấy.
“Hoa tuylip màu tím có ý nghĩa là tình yêu bất tận, hoa này không những đắt tiền mà còn khó mua nữa đấy!” Nhậm Nghiên cười nói, “xem ra anh ta yêu cậu lắm đây!”
Chập tối, Chung Khi gọi điện thoại cho cô: “Em tan làm chưa?”
“Rồi.” Triển Nhược Lăng vừa nghe điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.
“Anh đang ở phía dưới công ty em.”
Triển Nhược Lăng bất ngờ, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống. chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên kia đường, phòng làm việc của cô nằm ở tầng mười bảy, cô không nhìn rõ được gương mặt anh, nhưng dáng người anh chỉ cần đưa mắt nhìn qua cô đã phân biệt được.
Cô vội vàng nói vào điện thoại: “Anh đợi một chút, em xuống ngay đây.”
Tiếng cười của anh rất vui vẻ, “không vội, anh có thời gian mà.”
Triển Nhược Lăng sang đường, đứng trước mặt anh, “sao anh biết em làm việc ở đây vậy?”
“Triển Nhược Lăng, anh là bạn trai của em, biết chỗ làm của em không phải là việc bình thường hay sao?” Anh nắm tay cô, giống như đang ân cần dạy bảo một đứa trẻ nói với cô.
Đột nhiên Triển Nhược Lăng chợt cảm thấy không đúng – cổ tay trái của cô trống trơn, không có gì cả. Cúi đầu nhìn mới phát hiện chuỗi hạt trên tay cô không thấy đâu nữa.
Chung Khi nhận ra vẻ mặt cô hơi thay đổi, vội hỏi: “Em sao vậy?”
“Chuỗi tràng hạt của em mất rồi.” Triển Nhược Lăng quay đầu lại, nằm giữa con đường trải nhựa màu đen có một vật đang phát sáng lấp lánh.
Cô nhẹ nhõm: “Ở ngay kia rồi.”
Bên tai vang lên một âm thanh rất gấp.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, cô cũng không rõ.
Ý thức cuối cùng chính là, một chiếc xe lao nhanh về phía cô, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Tác giả :
Như Thị Phi Nghênh