Kinh Đô Đào Hoa Nguyên
Chương 11: Chết tiệt thương viễn a
T TIỆT THƯƠNG VIỄN A.
Lưu Văn Hạ ở nhà chờ ba ngày sau, Thương Viễn mới ôm Hạ Thu mơ mơ màng màng trở về. Hạ Thu còn chưa tỉnh táo hẳn đã phát hiện mình từ một gian phòng ấm áp mà xa hoa chuyển về phòng nhỏ của mình.
Thương Viễn mặt không đỏ tim không loạn nói hắn nhìn lầm rồi, làm gì có phòng ngủ xa hoa nào, nhất định là sốt cao nằm mơ! Hạ Thu buồn bực, vì cái gì khi đó cảm giác lại chân thật đến vậy, hơn nữa nhớ rõ còn có một nam nhân uy vũ giống hệt Thương Viễn canh giữ bên người hắn. Nhưng mà….nhìn xem Thương Viễn bộ dáng nông dân kia lại ngẫm lại, nhất định là hắn nằm mơ! Không sai, không sai!
“A___ngươi làm gì?” Hạ Thu ngăn lại cái tay đang sờ soạng khắp người mình kia, đôi tay đầy chai chạm vào làm hắn có cảm giác là lạ.
“Ta chỉ xem xem ngươi gầy nhiều ít mà thôi.” Thương Viễn bất mãn nói.
“Hừ hừ!” Không quan tâm tới Thương Viễn bất mãn, Hạ Thu quay lưng lại với y ngủ. Thương Viễn từ sau lưng ôm lấy Hạ Thu ghé vào tai hắn nói:
“Tiểu Hạ, ngươi có biết ta lo cho ngươi nhiều biết bao.”
“Ngủ!” Hạ Thu lẩm bẩm một câu. Mặt hắn đỏ như gấc, tim đập nhanh liên hồi. Quái lạ…..hắn và y đều là nam nhân, sao lại có cảm giác như với người yêu? Hạ Thu không phải ngu ngốc. Ở kiếp trước, hắn đã từng có loại cảm giác này. Chỉ là, hắn cư nhiên vì lời nói của một nam nhân mà trong lòng có chút ngọt, có chút vui vẻ, lại có chút khẩn trương, còn đỏ mặt….
Ta…ta chắc không phải là thích Thương Viễn đi….Hạ Thu giật mình nghĩ. Tính hướng của hắn vẫn là thẳng, không thể nào là cong, hắn đương nhiên hiểu rõ bản thân. Chẳng lẽ do tới thế giới này hắn không hề tiếp xúc với nữ nhân cho nên mới đối nam nhân sinh ra cảm giác như vậy?
Ừm, nhất định là do hắn chưa tiếp xúc với nữ nhân. Được rồi, chọn lúc nào đó đi Di Hồng viện một chút đi…..
.
Sau khi Hạ Thu khỏe lại, mọi người rốt cục không cần phải mỗi ngày ba bữa ăn cháo trứng với thịt nạc! Từ lúc Hạ Thu bị ốm, Lưu Văn Hạ ngoại trừ biết làm cháo trứng với thịt nạc, cũng chỉ là cháo trứng với thịt nạc, cho nên Lưu Sinh vừa thấy Hạ Thu khỏe lại liền phi thường hưng phấn. Hạ Thu đau lòng xoa xoa đầu Lưu Sinh. Hai cái tát kia tát vào mặt nó cũng như tát vào mặt hắn vậy.
Mấy người bọn họ ở trong rừng đào sống cuộc sống bình lặng, không hề hay biết bên ngoài trời long đất lở. Sở thừa tướng bị cách chức, tam đại thế gia sau lưng hắn toàn bộ bị lưu đày tới vùng đất khô cằn phía Tây, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy. Đồng thời, Lý quý phi bị đày vào lãnh cung. Lưu Văn Hạ được sửa lại án oan, Giang Dạ cũng khôi phục chức quan trở về tiếp tục làm Thượng thư của hắn, để lại một bầy ngỗng..
Còn Thương Viễn cũng mất tích hai ngày! Hạ Thu tức giận a! Đi đâu cũng không nói một tiếng. Nhưng mà…….y vốn là đột nhiên xuất hiện không phải sao, đi cũng tốt….không có gì thay đổi a…….ha ha…….ai nói ta thay đổi a! Vô duyên vô cớ ở lại lâu như vậy……
Buổi tối lúc ngủ, như thế nào cũng không ngủ được. Chăn đắp lạnh lẽo, huống chi trong phòng còn không đốt củi sưởi ấm. Đến khi lòng Hạ Thu sắp nhanh bị đông lạnh, ngày thứ ba mở mắt lại thấy nam nhân ở bên cạnh thoải mái ôm mình ngủ say. Hạ Thu buồn bực a! Tức giận a! Khó trách đêm qua không bị lạnh tỉnh đâu.
Chính hắn đến tột cùng là như thế nào? Tóm lại, hắn một chút cũng không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối Thương Viễn là gì. Đó là bí mật nho nhỏ hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận.
Hắn vốn muốn đấm cho Thương Viễn một cái, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của y, đường cong rõ ràng, kiên nghị khí phách, ma xui quỷ khiến khiến Hạ Thu vụng trộm hôn lên môi Thương Viễn. Trong lòng vui rạo rực chỉ có mình hắn biết, sẽ không bị người khác phát hiện, việc này trở thành bí mật nho nhỏ thứ hai của hắn.
Bí mật tự cho là giấu kín, kỳ thật Thương Viễn vẫn chưa ngủ, lòng y mừng thầm a! Giả vờ, tiếp tục giả vờ a!
“Ngô!” Thương Viễn kêu lên một tiếng đau đớn, Hạ Thu thật sự một quyền đấm vào mặt y. Thương Viễn bất đắc dĩ mở mắt ra, giả bộ như hai mắt mông lung, bộ dáng buồn ngủ nói:
“Làm gì?” Thương Viễn nói xong lại đem hắn ôm vào lòng. Thực gầy…..
“Ngươi! Ngươi! Ngươi đứng lên cho ta! Ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu!” Hạ Thu giãy dụa.
Hừ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là đang lo lắng cho y!
“Đừng nhúc nhích!” Giọng Thương Viễn khàn khàn.
“Mau đứng lên____” Hạ Thu cũng đột nhiên phát hiện có điểm bất thường. Người Thương Viễn nóng hừng hực, còn có thứ gì đó đâm vào đùi mình. Làm một nam nhân, Hạ Thu đương nhiên biết rõ nó là cái gì, mặt hắn thoắt cái đỏ quạch!
Ừm, đây là phản ứng thỉnh thoảng sẽ có vào sáng sớm a…
Đây là phản ứng thường thấy vào sáng sớm, không liên quan gì đến hắn…không liên quan gì đến hắn….
“Tiểu Hạ…..” Thanh âm Thương Viễn trầm khàn đầy dụ dỗ, Hạ Thu tránh mắt:
“Cái…cái gì…..”
“Tiểu Hạ…..” Thương Viễn xoay người áp Hạ Thu dưới thân thô bạo hôn lên môi hắn, hôn đến Hạ Thu đầu váng mắt hoa, hôn đến dục hỏa bừng bừng. Hai tay Thương Viễn cởi bỏ quần áo Hạ Thu cùng quần của mình, cọ sát tính khí khiến Hạ Thu run rẩy, rồi lại dùng tay cao thấp nhu lộng, Hạ Thu không kìm lòn nổi phát ra rên rỉ….cuối cùng cả hai đồng thời đạt tới đỉnh.
Sáng sớm thấy Hạ Thu uể oải, môi đỏ tươi, còn Thương Viễn thì rất sảng khoái, y có một chút cảm giác thỏa mãn, mà Hạ Thu thì thầm nói với chính mình:
Xong rồi….ta…ta thật sự đã cùng nam nhân….lại còn không kìm nổi!!! Lại trầm mê trong đó!!!!
Hạ Thu cảm giác như mình bị ngũ lôi oanh đỉnh! Oán giận trừng mắt nhìn nam nhân đang dương dương đắc ý bên cạnh.
“Tiểu Hạ thúc thúc! Tiêu thúc thúc đến đây!”
“A!” Hạ Thu ủ rũ đáp.
Cái gì? Tiêu thúc thúc? Họ Tiêu không phải là quốc họ sao? Hạ Thu cảm thấy da đầu mình run lên, chắc không phải hoàng đến đến đây chứ.
“Tiêu thúc thúc!” Lưu Sinh thoáng cái bổ nhào vào ngực Tiêu Dực Tĩnh. Tiêu Dực Tĩnh đi vào cùng Lưu Văn Hạ, ôm lấy Lưu Sinh cười nói:
“Tiểu Sinh có nhớ Tiêu thúc thúc hay không a!”
“Dạ, nhớ! Phụ thân luôn không cho ta đi tìm Tiêu thúc thúc!”
“A! Vậy phải phạt phụ thân ngươi rồi, có được không!”
Lưu Sinh nhíu nhíu mày.
“Tiêu thúc thúc đừng phạt phụ thân!”
“Ha ha ha ha, không phạt, không phạt, ta sao lại nỡ phạt phụ thân ngươi đâu!”
“Hoàng…..” Lưu Văn Hạ bối rối.
“Vị này chính là?” Hạ Thu cẩn cẩn thận thận nói, vội vàng nhường ghế của mình.
“Ta gọi là Tiêu Dực Tĩnh. Ở đây, mọi người không cần phải cố kỵ thân phận của ta!” Tâm tình của Tiêu Dực Tĩnh tựa hồ rất tốt.
“Vâng, vâng. Tiêu công tử, ta đi pha trà.” Trong nhà không có thói quen uống trà, nhưng vẫn chuẩn bị một ít trà dành tiếp khách, có điều chỉ là loại tầm thường, không biết vị hoàng đế này có thể dùng tạm được không.
Hạ Thu âm thầm cười khổ.
Đương Hạ Thu đem trà pha xong, quay lại chỉ thấy Lưu Sinh đang ngồi trong lòng Thương Viễn chơi, thấy Thương Viễn nhìn mình, Hạ Thu cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng, run rẩy vội vàng dời mắt.
“Lưu đại ca cùng Tiêu….Tiêu công tử đâu?”
“Trong phòng, có việc cần bàn.” Thương Viễn cười nhẹ nói, nụ cười mê hoặc lòng người.
Hạ Thu thật sự muốn đem trà trong tay hắt vào mặt y a! Đến mùa xuân ấm áp nhất định phải xây phòng thật lớn!!! Nhất định!!
Hạ Thu hoàn toàn không nghĩ đến khả năng đuổi Thương Viễn đi….
Chung quy, thói quen a….ngươi thật đáng sợ!!!
.
Lúc Tiêu Dực Tĩnh cùng Lưu Văn Hạ đi ra, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Tiêu thúc thúc!” Lưu Sinh lại dính vào Tiêu Dực Tĩnh. Tiêu Dực Tĩnh khôi phục thần sắc ôm lấy Lưu Sinh, sau đó đối Hạ Thu cười hỏi:
“Ta nghe Văn Hạ nói địa đồ trong phòng là do ngươi vẽ?” Nói xong còn liếc nhìn Thương Viễn một cái, tốt quá, không có phản ứng gì quá mức.
“Đúng vậy, Tiêu công tử.”
“Những tranh vẽ này cực kỳ tinh chuẩn, ta muốn mời Tiểu Hạ vẽ tập bản đồ cả Tiêu quốc ta, cùng Tây Khung quốc, Minh quốc, Bắc Lam quốc, Dương Sơ quốc, không biết có được không?”
Thương Viễn nghe vậy nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì, xem ra lần này Thương Viễn định để cho Hạ Thu tự quyết định.
Hạ Thu thầm kêu khổ a, nhưng mà đối phương chính là hoàng đế nha, hoàng đế đã mở miệng rồi, nếu hắn từ chối chỉ sợ không ổn, hơn nữa hoàng đế đã biết là do hắn vẽ, chẳng lẽ sẽ đơn giản buông tha cho hắn sao? Với lại Lưu Văn Hạ cũng có ơn với hắn, Lưu Văn Hạ đã đem địa đồ giao cho hoàng đế, hiển nhiên, Lưu Văn Hạ cũng có ý như vậy. Nhưng mà một khi bản đồ này được công bố, truyền đến nước khác nhất định sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho hắn.
“Cám ơn Tiêu công tử cất nhắc, đây cũng là vinh hạnh của tại hạ! Có điều….” Hạ Thu muốn thương lượng điều kiện với hoàng đế.
“Có điều kính xin Tiêu công tử đừng để việc này truyền ra ngoài!”
“Ta hứa!”
.
Màn đêm buông xuống, mùa đông rốt cục nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, khắp nơi ngập trắng tuyết.
Thương Viễn ôm Hạ Thu nói: “Nếu không muốn thì đừng cưỡng ép!”
Hạ Thu an tâm dựa vào ngực Thương Viễn: “Không phải không muốn, chỉ là không muốn đánh vỡ thế cục của thời đại này.”
Tuy không biết Hạ Thu vì cái gì lại nói như vậy, nhưng y tin tưởng Hạ Thu có chính kiến riêng của mình. Nếu Hạ Thu không muốn, vậy y sẽ bảo Tiêu Dực Tĩnh thu hồi lại đề nghị.
.
Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi nghiền nát những bông tuyết trên đường, đưa bốn người bọn họ tới hoàng cung.
Đứng trước tẩm cung ấm áp mà lộng lẫy, xa hoa, Hạ Thu buồn bực nói:
“Thương Viễn, sao ta lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc vậy nhỉ?”
“Thế à? Sao ta không thấy gì cả?”
“Ta cũng không biết nữa, ta chỉ nhớ mang máng hình như mình đã tới đây thôi?” Hạ Thu nghĩ a, nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi.
Từ hôm nay bắt đầu, bọn họ sẽ ở lại tẩm cung của Thập tam vương gia – Tây Ảnh điện. Ở nơi này, hoàng đế đã chuẩn bị sẵn dư địa chí của các quốc gia, cùng một ít du ký dã sử. Bởi vì không hiểu rõ lắm về văn tự, cho nên Lưu Văn Hạ đảm nhận việc giải thích, còn Hạ Thu vẽ lại. Tiểu Sinh thì cùng các hoàng tử tới chỗ Thái phó học tập. Thương Viễn một mực đứng bên cạnh hai người, đổi đi một thân áo vải, thấy thế nào cũng cảm giác được khí thế uy nghiêm tản ra từ người y.
Hạ Thu rất hoài nghi, nhưng vẫn không truy hỏi cặn kẽ, dù sao thì chỉ cần y vẫn là Thương Viễn trong mắt hắn là đủ rồi, thân phận đâu liên quan gì chứ?
Những cái khác, vốn không quan trọng.
Lưu Văn Hạ cũng ở cùng trong tẩm cung. Hoàng đế có rảnh sẽ đến đây cùng bọn hắn ngây ngốc cả ngày, bữa tối cũng ở lại ăn chung. Lần đầu tiên ăn cơm cùng Tiêu Dực Tĩnh, Hạ Thu thực sự là thụ sủng nhược kinh a….
Không ngờ sẽ có ngày mình được ăn chung một bàn với hoàng đế, bao nhiêu người tha thiết mơ ước a. Đối với việc này, Hạ Thu vẫn có chút kiêu ngạo cùng hưng phấn, mà Thương Viễn thì lại không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn bình thản như thường ngày.
Lưu Văn Hạ ở nhà chờ ba ngày sau, Thương Viễn mới ôm Hạ Thu mơ mơ màng màng trở về. Hạ Thu còn chưa tỉnh táo hẳn đã phát hiện mình từ một gian phòng ấm áp mà xa hoa chuyển về phòng nhỏ của mình.
Thương Viễn mặt không đỏ tim không loạn nói hắn nhìn lầm rồi, làm gì có phòng ngủ xa hoa nào, nhất định là sốt cao nằm mơ! Hạ Thu buồn bực, vì cái gì khi đó cảm giác lại chân thật đến vậy, hơn nữa nhớ rõ còn có một nam nhân uy vũ giống hệt Thương Viễn canh giữ bên người hắn. Nhưng mà….nhìn xem Thương Viễn bộ dáng nông dân kia lại ngẫm lại, nhất định là hắn nằm mơ! Không sai, không sai!
“A___ngươi làm gì?” Hạ Thu ngăn lại cái tay đang sờ soạng khắp người mình kia, đôi tay đầy chai chạm vào làm hắn có cảm giác là lạ.
“Ta chỉ xem xem ngươi gầy nhiều ít mà thôi.” Thương Viễn bất mãn nói.
“Hừ hừ!” Không quan tâm tới Thương Viễn bất mãn, Hạ Thu quay lưng lại với y ngủ. Thương Viễn từ sau lưng ôm lấy Hạ Thu ghé vào tai hắn nói:
“Tiểu Hạ, ngươi có biết ta lo cho ngươi nhiều biết bao.”
“Ngủ!” Hạ Thu lẩm bẩm một câu. Mặt hắn đỏ như gấc, tim đập nhanh liên hồi. Quái lạ…..hắn và y đều là nam nhân, sao lại có cảm giác như với người yêu? Hạ Thu không phải ngu ngốc. Ở kiếp trước, hắn đã từng có loại cảm giác này. Chỉ là, hắn cư nhiên vì lời nói của một nam nhân mà trong lòng có chút ngọt, có chút vui vẻ, lại có chút khẩn trương, còn đỏ mặt….
Ta…ta chắc không phải là thích Thương Viễn đi….Hạ Thu giật mình nghĩ. Tính hướng của hắn vẫn là thẳng, không thể nào là cong, hắn đương nhiên hiểu rõ bản thân. Chẳng lẽ do tới thế giới này hắn không hề tiếp xúc với nữ nhân cho nên mới đối nam nhân sinh ra cảm giác như vậy?
Ừm, nhất định là do hắn chưa tiếp xúc với nữ nhân. Được rồi, chọn lúc nào đó đi Di Hồng viện một chút đi…..
.
Sau khi Hạ Thu khỏe lại, mọi người rốt cục không cần phải mỗi ngày ba bữa ăn cháo trứng với thịt nạc! Từ lúc Hạ Thu bị ốm, Lưu Văn Hạ ngoại trừ biết làm cháo trứng với thịt nạc, cũng chỉ là cháo trứng với thịt nạc, cho nên Lưu Sinh vừa thấy Hạ Thu khỏe lại liền phi thường hưng phấn. Hạ Thu đau lòng xoa xoa đầu Lưu Sinh. Hai cái tát kia tát vào mặt nó cũng như tát vào mặt hắn vậy.
Mấy người bọn họ ở trong rừng đào sống cuộc sống bình lặng, không hề hay biết bên ngoài trời long đất lở. Sở thừa tướng bị cách chức, tam đại thế gia sau lưng hắn toàn bộ bị lưu đày tới vùng đất khô cằn phía Tây, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy. Đồng thời, Lý quý phi bị đày vào lãnh cung. Lưu Văn Hạ được sửa lại án oan, Giang Dạ cũng khôi phục chức quan trở về tiếp tục làm Thượng thư của hắn, để lại một bầy ngỗng..
Còn Thương Viễn cũng mất tích hai ngày! Hạ Thu tức giận a! Đi đâu cũng không nói một tiếng. Nhưng mà…….y vốn là đột nhiên xuất hiện không phải sao, đi cũng tốt….không có gì thay đổi a…….ha ha…….ai nói ta thay đổi a! Vô duyên vô cớ ở lại lâu như vậy……
Buổi tối lúc ngủ, như thế nào cũng không ngủ được. Chăn đắp lạnh lẽo, huống chi trong phòng còn không đốt củi sưởi ấm. Đến khi lòng Hạ Thu sắp nhanh bị đông lạnh, ngày thứ ba mở mắt lại thấy nam nhân ở bên cạnh thoải mái ôm mình ngủ say. Hạ Thu buồn bực a! Tức giận a! Khó trách đêm qua không bị lạnh tỉnh đâu.
Chính hắn đến tột cùng là như thế nào? Tóm lại, hắn một chút cũng không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối Thương Viễn là gì. Đó là bí mật nho nhỏ hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận.
Hắn vốn muốn đấm cho Thương Viễn một cái, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của y, đường cong rõ ràng, kiên nghị khí phách, ma xui quỷ khiến khiến Hạ Thu vụng trộm hôn lên môi Thương Viễn. Trong lòng vui rạo rực chỉ có mình hắn biết, sẽ không bị người khác phát hiện, việc này trở thành bí mật nho nhỏ thứ hai của hắn.
Bí mật tự cho là giấu kín, kỳ thật Thương Viễn vẫn chưa ngủ, lòng y mừng thầm a! Giả vờ, tiếp tục giả vờ a!
“Ngô!” Thương Viễn kêu lên một tiếng đau đớn, Hạ Thu thật sự một quyền đấm vào mặt y. Thương Viễn bất đắc dĩ mở mắt ra, giả bộ như hai mắt mông lung, bộ dáng buồn ngủ nói:
“Làm gì?” Thương Viễn nói xong lại đem hắn ôm vào lòng. Thực gầy…..
“Ngươi! Ngươi! Ngươi đứng lên cho ta! Ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu!” Hạ Thu giãy dụa.
Hừ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là đang lo lắng cho y!
“Đừng nhúc nhích!” Giọng Thương Viễn khàn khàn.
“Mau đứng lên____” Hạ Thu cũng đột nhiên phát hiện có điểm bất thường. Người Thương Viễn nóng hừng hực, còn có thứ gì đó đâm vào đùi mình. Làm một nam nhân, Hạ Thu đương nhiên biết rõ nó là cái gì, mặt hắn thoắt cái đỏ quạch!
Ừm, đây là phản ứng thỉnh thoảng sẽ có vào sáng sớm a…
Đây là phản ứng thường thấy vào sáng sớm, không liên quan gì đến hắn…không liên quan gì đến hắn….
“Tiểu Hạ…..” Thanh âm Thương Viễn trầm khàn đầy dụ dỗ, Hạ Thu tránh mắt:
“Cái…cái gì…..”
“Tiểu Hạ…..” Thương Viễn xoay người áp Hạ Thu dưới thân thô bạo hôn lên môi hắn, hôn đến Hạ Thu đầu váng mắt hoa, hôn đến dục hỏa bừng bừng. Hai tay Thương Viễn cởi bỏ quần áo Hạ Thu cùng quần của mình, cọ sát tính khí khiến Hạ Thu run rẩy, rồi lại dùng tay cao thấp nhu lộng, Hạ Thu không kìm lòn nổi phát ra rên rỉ….cuối cùng cả hai đồng thời đạt tới đỉnh.
Sáng sớm thấy Hạ Thu uể oải, môi đỏ tươi, còn Thương Viễn thì rất sảng khoái, y có một chút cảm giác thỏa mãn, mà Hạ Thu thì thầm nói với chính mình:
Xong rồi….ta…ta thật sự đã cùng nam nhân….lại còn không kìm nổi!!! Lại trầm mê trong đó!!!!
Hạ Thu cảm giác như mình bị ngũ lôi oanh đỉnh! Oán giận trừng mắt nhìn nam nhân đang dương dương đắc ý bên cạnh.
“Tiểu Hạ thúc thúc! Tiêu thúc thúc đến đây!”
“A!” Hạ Thu ủ rũ đáp.
Cái gì? Tiêu thúc thúc? Họ Tiêu không phải là quốc họ sao? Hạ Thu cảm thấy da đầu mình run lên, chắc không phải hoàng đến đến đây chứ.
“Tiêu thúc thúc!” Lưu Sinh thoáng cái bổ nhào vào ngực Tiêu Dực Tĩnh. Tiêu Dực Tĩnh đi vào cùng Lưu Văn Hạ, ôm lấy Lưu Sinh cười nói:
“Tiểu Sinh có nhớ Tiêu thúc thúc hay không a!”
“Dạ, nhớ! Phụ thân luôn không cho ta đi tìm Tiêu thúc thúc!”
“A! Vậy phải phạt phụ thân ngươi rồi, có được không!”
Lưu Sinh nhíu nhíu mày.
“Tiêu thúc thúc đừng phạt phụ thân!”
“Ha ha ha ha, không phạt, không phạt, ta sao lại nỡ phạt phụ thân ngươi đâu!”
“Hoàng…..” Lưu Văn Hạ bối rối.
“Vị này chính là?” Hạ Thu cẩn cẩn thận thận nói, vội vàng nhường ghế của mình.
“Ta gọi là Tiêu Dực Tĩnh. Ở đây, mọi người không cần phải cố kỵ thân phận của ta!” Tâm tình của Tiêu Dực Tĩnh tựa hồ rất tốt.
“Vâng, vâng. Tiêu công tử, ta đi pha trà.” Trong nhà không có thói quen uống trà, nhưng vẫn chuẩn bị một ít trà dành tiếp khách, có điều chỉ là loại tầm thường, không biết vị hoàng đế này có thể dùng tạm được không.
Hạ Thu âm thầm cười khổ.
Đương Hạ Thu đem trà pha xong, quay lại chỉ thấy Lưu Sinh đang ngồi trong lòng Thương Viễn chơi, thấy Thương Viễn nhìn mình, Hạ Thu cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng, run rẩy vội vàng dời mắt.
“Lưu đại ca cùng Tiêu….Tiêu công tử đâu?”
“Trong phòng, có việc cần bàn.” Thương Viễn cười nhẹ nói, nụ cười mê hoặc lòng người.
Hạ Thu thật sự muốn đem trà trong tay hắt vào mặt y a! Đến mùa xuân ấm áp nhất định phải xây phòng thật lớn!!! Nhất định!!
Hạ Thu hoàn toàn không nghĩ đến khả năng đuổi Thương Viễn đi….
Chung quy, thói quen a….ngươi thật đáng sợ!!!
.
Lúc Tiêu Dực Tĩnh cùng Lưu Văn Hạ đi ra, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Tiêu thúc thúc!” Lưu Sinh lại dính vào Tiêu Dực Tĩnh. Tiêu Dực Tĩnh khôi phục thần sắc ôm lấy Lưu Sinh, sau đó đối Hạ Thu cười hỏi:
“Ta nghe Văn Hạ nói địa đồ trong phòng là do ngươi vẽ?” Nói xong còn liếc nhìn Thương Viễn một cái, tốt quá, không có phản ứng gì quá mức.
“Đúng vậy, Tiêu công tử.”
“Những tranh vẽ này cực kỳ tinh chuẩn, ta muốn mời Tiểu Hạ vẽ tập bản đồ cả Tiêu quốc ta, cùng Tây Khung quốc, Minh quốc, Bắc Lam quốc, Dương Sơ quốc, không biết có được không?”
Thương Viễn nghe vậy nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì, xem ra lần này Thương Viễn định để cho Hạ Thu tự quyết định.
Hạ Thu thầm kêu khổ a, nhưng mà đối phương chính là hoàng đế nha, hoàng đế đã mở miệng rồi, nếu hắn từ chối chỉ sợ không ổn, hơn nữa hoàng đế đã biết là do hắn vẽ, chẳng lẽ sẽ đơn giản buông tha cho hắn sao? Với lại Lưu Văn Hạ cũng có ơn với hắn, Lưu Văn Hạ đã đem địa đồ giao cho hoàng đế, hiển nhiên, Lưu Văn Hạ cũng có ý như vậy. Nhưng mà một khi bản đồ này được công bố, truyền đến nước khác nhất định sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho hắn.
“Cám ơn Tiêu công tử cất nhắc, đây cũng là vinh hạnh của tại hạ! Có điều….” Hạ Thu muốn thương lượng điều kiện với hoàng đế.
“Có điều kính xin Tiêu công tử đừng để việc này truyền ra ngoài!”
“Ta hứa!”
.
Màn đêm buông xuống, mùa đông rốt cục nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, khắp nơi ngập trắng tuyết.
Thương Viễn ôm Hạ Thu nói: “Nếu không muốn thì đừng cưỡng ép!”
Hạ Thu an tâm dựa vào ngực Thương Viễn: “Không phải không muốn, chỉ là không muốn đánh vỡ thế cục của thời đại này.”
Tuy không biết Hạ Thu vì cái gì lại nói như vậy, nhưng y tin tưởng Hạ Thu có chính kiến riêng của mình. Nếu Hạ Thu không muốn, vậy y sẽ bảo Tiêu Dực Tĩnh thu hồi lại đề nghị.
.
Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi nghiền nát những bông tuyết trên đường, đưa bốn người bọn họ tới hoàng cung.
Đứng trước tẩm cung ấm áp mà lộng lẫy, xa hoa, Hạ Thu buồn bực nói:
“Thương Viễn, sao ta lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc vậy nhỉ?”
“Thế à? Sao ta không thấy gì cả?”
“Ta cũng không biết nữa, ta chỉ nhớ mang máng hình như mình đã tới đây thôi?” Hạ Thu nghĩ a, nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi.
Từ hôm nay bắt đầu, bọn họ sẽ ở lại tẩm cung của Thập tam vương gia – Tây Ảnh điện. Ở nơi này, hoàng đế đã chuẩn bị sẵn dư địa chí của các quốc gia, cùng một ít du ký dã sử. Bởi vì không hiểu rõ lắm về văn tự, cho nên Lưu Văn Hạ đảm nhận việc giải thích, còn Hạ Thu vẽ lại. Tiểu Sinh thì cùng các hoàng tử tới chỗ Thái phó học tập. Thương Viễn một mực đứng bên cạnh hai người, đổi đi một thân áo vải, thấy thế nào cũng cảm giác được khí thế uy nghiêm tản ra từ người y.
Hạ Thu rất hoài nghi, nhưng vẫn không truy hỏi cặn kẽ, dù sao thì chỉ cần y vẫn là Thương Viễn trong mắt hắn là đủ rồi, thân phận đâu liên quan gì chứ?
Những cái khác, vốn không quan trọng.
Lưu Văn Hạ cũng ở cùng trong tẩm cung. Hoàng đế có rảnh sẽ đến đây cùng bọn hắn ngây ngốc cả ngày, bữa tối cũng ở lại ăn chung. Lần đầu tiên ăn cơm cùng Tiêu Dực Tĩnh, Hạ Thu thực sự là thụ sủng nhược kinh a….
Không ngờ sẽ có ngày mình được ăn chung một bàn với hoàng đế, bao nhiêu người tha thiết mơ ước a. Đối với việc này, Hạ Thu vẫn có chút kiêu ngạo cùng hưng phấn, mà Thương Viễn thì lại không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn bình thản như thường ngày.
Tác giả :
Phiêu Ly Cơ