Kim Tịch Túy
Chương 1
Thật sự là thái bình nha.
Hùng Miêu Nhi ngáp một cái thiệt to, hữu khí vô lực liếc Thẩm Lãng một cái.
Thẩm Lãng đang xem sách.
Một gốc cây cổ thụ, một ấm trà, một quyển sách cũ, một thân thanh sam, vẻ mặt điềm đạm.
” Uy, Thẩm Lãng……”
” Ân?”
” Vài năm nay trên giang hồ thật sóng yên bể lặng nha.”
” Miêu Nhi nhàm chán sao?”
” Ta thật tưởng niệm mấy tên kia.” Hùng Miêu Nhi trở mình một cái, vắt tay lên trán nhìn trời
” Úc? Ngươi nói là ai?”
” Vương Liên Hoa.”
Thẩm Lãng đang muốn trở trang sách, ngẩng đầu nhìn Hùng Miêu Nhi một cái.
Hùng Miêu Nhi thở dài: ” Năm năm trước biệt li nơi Đại Mạc, thì cũng chưa gặp lại hắn, giang hồ không có tiểu ác ma này, quả nhiên là không thú vị cực kỳ.”
Thẩm Lãng trêu ghẹo nói: ” Miêu Nhi nếu nhớ hắn, vậy cũng có thể, đi Vân Mộng các ở Lạc Dương tìm hắn, hắn vẫn luôn ở đó.”
Hùng Miêu Nhi lăn lông lốc từ trên cỏ ngồi xuống, thét lên:” Ai…… Ai nói ta nhớ hắn, ta chỉ nói mà thôi.”
Thẩm Lãng mỉm cười.
Hùng Miêu Nhi nói:” Không biết hắn hiện tại sống tốt không.”
Thẩm Lãng đem sách để trên mặt bàn, trên bàn có một tách trà, nhìn thủy khí trong suốt vờn quanh mặt, thản nhiên nói:” Hắn tất nhiên sẽ hảo.”
Một câu đơn giản, lại tràn ngập ý hoài niệm tiêu điều.
Giương mắt nhìn phía chân trời, nhìn gió thổi khiến vài phiến lá đảo quanh rơi xuống, giống như những con bướm đang truy đuổi nhau..
Thiếu niên kia yếu nhược lại mang theo ngạo khí đầu trời, chẳng phải như hồ điệp xinh đẹp lóa mắt đó sao?
Cực trí ngạo nhiên, lại cực hạn mị hoặc, phi vũ hồng trần, cũng không dính nửa phần tục khí, mi gian phong lưu vô hạn, đáy mắt luôn lóe ra một ý cười giảo hoạt như hồ li.
Không có y, giang hồ đích xác tịch mịch.
Thẩm Lãng cũng thực tịch mịch.
Hắn cũng không cô đơn, bởi vì hắn có kiều thê yêu tử, có bẵng hữu thật tốt.
Nhưng hắn tịch mịch.
Tựa như cầm sư kinh tài tuyệt diễm không tìm được kẻ tri âm, thiếu đối thủ là một bi ai a..
Người nếu đủ ngạo nghễ để đứng trên đỉnh thiên hạ, chẳng lẽ không đủ sức chịu nỗi giá lạnh hay sao?
Thẩm Thanh đã sắp bốn tuổi.
Tên này do Chu Thất Thất đặt, lúc trước Hùng Miêu Nhi còn ngại nó tú khí, Thất Thất lại nói thủy tới thanh là điều tự nhiên, nhân tới thanh mới gặp người chân tình. Những thứ văn hoa khó hiểu này nàng cũng không trông mong Hùng Miêu Nhi có thể rõ, chỉ cần Thẩm Lãng hiểu là được rồi.
Mấy năm nay, cuộc sống an nhàn làm cho khóe mi nàng có thêm một phần thiếu phụ thanh tao lịch sự, Hùng Miêu Nhi mỗi lần thấy nàng đều phải hô to gọi nhỏ một phen, một bên la hét ” Thẩm Lãng, muội tử của ta là do ngươi dưỡng lớn “, một bên liền ôm lấy Thẩm Thanh mà đùa vui a. Hắn mỗi đến đều hấp ta hấp tập chạy vào cửa, hai ngày sau lại không bóng dáng. Chu Thất Thất cũng luôn thúc giục hắn tìm tốt cô nương sớm để thành gia lập thất, đừng mãi chạy ngược chạy xuôi, không chịu an ổn.
Hùng Miêu Nhi lắc đầu như trống bỏi, vừa thấy Thất Thất giới thiệu cô nương cho hắn, chạy so với mèo còn nhanh hơn, nhoáng lên một cái, cũng đã năm năm. Hùng Miêu Nhi vẫn là Hùng Miêu Nhi, một người no rồi ngủ, cầm bầu rượu ngả nghiêng, Thất Thất tức giận đến dậm chân, nói ngày nào đó ngươi say chết ở ven đường sẽ bị người nâng đi bán cũng không biết.
Thẩm Lãng có chút hâm mộ.
Tiêu diêu tự tại như thế, chẳng phải giống như mình ở quá khứ sao?
Chu Ký Tiễn trang đông như trẩy hội, buổi sáng Thẩm Lãng đi một chuyến sau liền lên phố tìm gian tửu quán mà ngồi tạm.
Rượu là thứ tối thông thường để đốt dao nhỏ, bốn phía tràn ngập mùi hương xào nấu, xa phu trên người đầy mồ hôi, cùng liệt rượu lạt tiêu hỗn hợp thành một loại hương vị kì quái khó có thể hình dung.
Hắn hoài niệm loại hương vị này.
Khi mới nhập giang hồ, cũng từng không hề cố kỵ mà uống chén rượu lớn mồm nhai miếng thịt nhồm nhoàm, không ai chú ý tới hắn, mặc dù có, cũng chỉ bởi hắn mang vẻ kiếm khách hảo sảng. Nhưng hiện tại, ngồi ở trong gian buôn bán nhỏ này, mỗi người đều đang dõi theo hắn.
Quần áo hắn rất hoa lệ, mặc dù chính chỉ là trường bào lục sắc đơn giản, những vẫn dùng tơ lụa tốt nhất.
Cử chỉ hắn rất văn nhã, cho dù có uống chén lớn rượu như bao người khác, hắn vẫn như là cây thông cao lớn mọc giữa đám cỏ hoang.
Bọn họ đang nhìn hắn, nhìn hắn như một quái vật.
Thẩm Lãng đột nhiên cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện khiến ngươi căn bản không còn sự lựa chọn khác
Năm ấy, hắn lựa chọn Thất Thất.
Năm ấy, hắn cũng lựa chọn vì Thất Thất mà rời đi giang hồ.
Nam nhân một khi chọn gia đình làm gánh nặng trên vai, thì nhất định sẽ thoát không được.
Hắn không có lựa chọn khác.
Cho nên hắn hâm mộ Hùng Miêu Nhân vô câu vô thúc.
Cho nên, hắn tịch mịch.
Uống xong một ngụm rượu cuối cùng, Thẩm Lãng chuẩn bị rời đi.
Trời đang nắng, dương quang chói lọi, dòng người chói lọi, thanh âm thét lớn, thanh âm rao hàng, tiếng hài đồng vui cười ngoạn nháo liên tiếp, lan tràn đến từng góc nhỏ..
Hắn phát hiện có người đi theo sau hắn.
Trên thực tế, trên đường lớn không ít người, nhưng chỉ ánh mắt người này đặc biệt.
Giống một đầu miêu nhìn chằm chằm một con chuột.
Trực giác Thẩm Lãng luôn luôn thực linh, hắn tuy rằng sẽ không dựa vào trực giác để làm việc, nhưng vẫn dựa vào trực giác để hoàn thành không ít chuyện.
Hắn bước nhanh hơn, quẹo vào một cái ngõ nhỏ.
Người nọ còn đi theo hắn.
Ngõ nhỏ thực tĩnh, cũng thực vắng, bốn phía đều là tường vây cao cao, Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại cước bộ.
Hắn dừng thật sự rất gấp, ngoài dự kiến của người phía sau, bốn phía lại đều là vách tường trơ trụi, không chỗ tránh được nên mặt đối mặt.
Thấy rõ bộ dáng người nọ, Thẩm Lãng bất giác ngẩn ngơ.
Chỉ thấy y một thân bạch sắc, quạt giấy khẽ lay động, mi gian mỉm cười, một đôi mắt phượng như minh châu sinh huy, giống như mĩ ngọc oánh quang, ẩn có vẻ vui cười, rồi lại hàm vài phần ý mỉa mai.
Trừ bỏ Vương Liên Hoa, trên đời có người nam tử nào có thể được dung mạo này?
Thẩm Lãng kinh ngạc:” Vương công tử?”
Vương Liên Hoa thở dài cười nói: ” Đã lâu, Thẩm đại hiệp.”
Con ngươi trong suốt, biểu tình tựa tiếu phi tiếu, một thân xiêm y thuần trắng ở trên người y, theo gió khẽ động, nhưng lại thêm chút vững vàng lộ ra vẻ yêu dã chi khí.
Thẩm Lãng có chút hoa mắt, không biết tại ánh mặt trời hay tại con người trước mặt.
” Vương công tử sao lại xuất hiện nơi đây?”
Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười:” Ta nói là tưởng niệm Trầm phu nhân xinh đẹp, cố ý tiến đến để giải nổi khổ tương tư, không biết Thẩm đại hiệp tin tưởng hay không?”
Thẩm Lãng cũng cười:” Nếu thật sự là như thế, Vương công tử sẽ không cố ý để cho tại hạ phát hiện công tử đi phía sau.”
Vương Liên Hoa vỗ tay cười cười:” Người hiểu ta, chỉ có mình Thẩm Lãng.”
Thẩm Lãng thở dài:” Địa phương có Vương công tử xuất hiện, chỉ sợ cũng sẽ không thái bình lâu.”
Vương Liên Hoa giảo hoạt nói:” Có Thẩm đại hiệp ở Nhân Nghĩa sơn trang, sao có thể dung thứ cho ma đầu ta làm bậy chứ, phải không?”
Thẩm Lãng vẻ mặt ảm ảm, cười nói:” Tại hạ sớm tách khỏi giang hồ, tự nhiên không hề hỏi qua chuyện nơi giang hồ.”
” Ta lại càng muốn mang ngươi tái nhập giang hồ.” Vương Liên Hoa nhìn hắn, ánh mắt *** lượng như vì *** tú.
Hùng Miêu Nhi ngáp một cái thiệt to, hữu khí vô lực liếc Thẩm Lãng một cái.
Thẩm Lãng đang xem sách.
Một gốc cây cổ thụ, một ấm trà, một quyển sách cũ, một thân thanh sam, vẻ mặt điềm đạm.
” Uy, Thẩm Lãng……”
” Ân?”
” Vài năm nay trên giang hồ thật sóng yên bể lặng nha.”
” Miêu Nhi nhàm chán sao?”
” Ta thật tưởng niệm mấy tên kia.” Hùng Miêu Nhi trở mình một cái, vắt tay lên trán nhìn trời
” Úc? Ngươi nói là ai?”
” Vương Liên Hoa.”
Thẩm Lãng đang muốn trở trang sách, ngẩng đầu nhìn Hùng Miêu Nhi một cái.
Hùng Miêu Nhi thở dài: ” Năm năm trước biệt li nơi Đại Mạc, thì cũng chưa gặp lại hắn, giang hồ không có tiểu ác ma này, quả nhiên là không thú vị cực kỳ.”
Thẩm Lãng trêu ghẹo nói: ” Miêu Nhi nếu nhớ hắn, vậy cũng có thể, đi Vân Mộng các ở Lạc Dương tìm hắn, hắn vẫn luôn ở đó.”
Hùng Miêu Nhi lăn lông lốc từ trên cỏ ngồi xuống, thét lên:” Ai…… Ai nói ta nhớ hắn, ta chỉ nói mà thôi.”
Thẩm Lãng mỉm cười.
Hùng Miêu Nhi nói:” Không biết hắn hiện tại sống tốt không.”
Thẩm Lãng đem sách để trên mặt bàn, trên bàn có một tách trà, nhìn thủy khí trong suốt vờn quanh mặt, thản nhiên nói:” Hắn tất nhiên sẽ hảo.”
Một câu đơn giản, lại tràn ngập ý hoài niệm tiêu điều.
Giương mắt nhìn phía chân trời, nhìn gió thổi khiến vài phiến lá đảo quanh rơi xuống, giống như những con bướm đang truy đuổi nhau..
Thiếu niên kia yếu nhược lại mang theo ngạo khí đầu trời, chẳng phải như hồ điệp xinh đẹp lóa mắt đó sao?
Cực trí ngạo nhiên, lại cực hạn mị hoặc, phi vũ hồng trần, cũng không dính nửa phần tục khí, mi gian phong lưu vô hạn, đáy mắt luôn lóe ra một ý cười giảo hoạt như hồ li.
Không có y, giang hồ đích xác tịch mịch.
Thẩm Lãng cũng thực tịch mịch.
Hắn cũng không cô đơn, bởi vì hắn có kiều thê yêu tử, có bẵng hữu thật tốt.
Nhưng hắn tịch mịch.
Tựa như cầm sư kinh tài tuyệt diễm không tìm được kẻ tri âm, thiếu đối thủ là một bi ai a..
Người nếu đủ ngạo nghễ để đứng trên đỉnh thiên hạ, chẳng lẽ không đủ sức chịu nỗi giá lạnh hay sao?
Thẩm Thanh đã sắp bốn tuổi.
Tên này do Chu Thất Thất đặt, lúc trước Hùng Miêu Nhi còn ngại nó tú khí, Thất Thất lại nói thủy tới thanh là điều tự nhiên, nhân tới thanh mới gặp người chân tình. Những thứ văn hoa khó hiểu này nàng cũng không trông mong Hùng Miêu Nhi có thể rõ, chỉ cần Thẩm Lãng hiểu là được rồi.
Mấy năm nay, cuộc sống an nhàn làm cho khóe mi nàng có thêm một phần thiếu phụ thanh tao lịch sự, Hùng Miêu Nhi mỗi lần thấy nàng đều phải hô to gọi nhỏ một phen, một bên la hét ” Thẩm Lãng, muội tử của ta là do ngươi dưỡng lớn “, một bên liền ôm lấy Thẩm Thanh mà đùa vui a. Hắn mỗi đến đều hấp ta hấp tập chạy vào cửa, hai ngày sau lại không bóng dáng. Chu Thất Thất cũng luôn thúc giục hắn tìm tốt cô nương sớm để thành gia lập thất, đừng mãi chạy ngược chạy xuôi, không chịu an ổn.
Hùng Miêu Nhi lắc đầu như trống bỏi, vừa thấy Thất Thất giới thiệu cô nương cho hắn, chạy so với mèo còn nhanh hơn, nhoáng lên một cái, cũng đã năm năm. Hùng Miêu Nhi vẫn là Hùng Miêu Nhi, một người no rồi ngủ, cầm bầu rượu ngả nghiêng, Thất Thất tức giận đến dậm chân, nói ngày nào đó ngươi say chết ở ven đường sẽ bị người nâng đi bán cũng không biết.
Thẩm Lãng có chút hâm mộ.
Tiêu diêu tự tại như thế, chẳng phải giống như mình ở quá khứ sao?
Chu Ký Tiễn trang đông như trẩy hội, buổi sáng Thẩm Lãng đi một chuyến sau liền lên phố tìm gian tửu quán mà ngồi tạm.
Rượu là thứ tối thông thường để đốt dao nhỏ, bốn phía tràn ngập mùi hương xào nấu, xa phu trên người đầy mồ hôi, cùng liệt rượu lạt tiêu hỗn hợp thành một loại hương vị kì quái khó có thể hình dung.
Hắn hoài niệm loại hương vị này.
Khi mới nhập giang hồ, cũng từng không hề cố kỵ mà uống chén rượu lớn mồm nhai miếng thịt nhồm nhoàm, không ai chú ý tới hắn, mặc dù có, cũng chỉ bởi hắn mang vẻ kiếm khách hảo sảng. Nhưng hiện tại, ngồi ở trong gian buôn bán nhỏ này, mỗi người đều đang dõi theo hắn.
Quần áo hắn rất hoa lệ, mặc dù chính chỉ là trường bào lục sắc đơn giản, những vẫn dùng tơ lụa tốt nhất.
Cử chỉ hắn rất văn nhã, cho dù có uống chén lớn rượu như bao người khác, hắn vẫn như là cây thông cao lớn mọc giữa đám cỏ hoang.
Bọn họ đang nhìn hắn, nhìn hắn như một quái vật.
Thẩm Lãng đột nhiên cảm thấy thực bất đắc dĩ.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện khiến ngươi căn bản không còn sự lựa chọn khác
Năm ấy, hắn lựa chọn Thất Thất.
Năm ấy, hắn cũng lựa chọn vì Thất Thất mà rời đi giang hồ.
Nam nhân một khi chọn gia đình làm gánh nặng trên vai, thì nhất định sẽ thoát không được.
Hắn không có lựa chọn khác.
Cho nên hắn hâm mộ Hùng Miêu Nhân vô câu vô thúc.
Cho nên, hắn tịch mịch.
Uống xong một ngụm rượu cuối cùng, Thẩm Lãng chuẩn bị rời đi.
Trời đang nắng, dương quang chói lọi, dòng người chói lọi, thanh âm thét lớn, thanh âm rao hàng, tiếng hài đồng vui cười ngoạn nháo liên tiếp, lan tràn đến từng góc nhỏ..
Hắn phát hiện có người đi theo sau hắn.
Trên thực tế, trên đường lớn không ít người, nhưng chỉ ánh mắt người này đặc biệt.
Giống một đầu miêu nhìn chằm chằm một con chuột.
Trực giác Thẩm Lãng luôn luôn thực linh, hắn tuy rằng sẽ không dựa vào trực giác để làm việc, nhưng vẫn dựa vào trực giác để hoàn thành không ít chuyện.
Hắn bước nhanh hơn, quẹo vào một cái ngõ nhỏ.
Người nọ còn đi theo hắn.
Ngõ nhỏ thực tĩnh, cũng thực vắng, bốn phía đều là tường vây cao cao, Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại cước bộ.
Hắn dừng thật sự rất gấp, ngoài dự kiến của người phía sau, bốn phía lại đều là vách tường trơ trụi, không chỗ tránh được nên mặt đối mặt.
Thấy rõ bộ dáng người nọ, Thẩm Lãng bất giác ngẩn ngơ.
Chỉ thấy y một thân bạch sắc, quạt giấy khẽ lay động, mi gian mỉm cười, một đôi mắt phượng như minh châu sinh huy, giống như mĩ ngọc oánh quang, ẩn có vẻ vui cười, rồi lại hàm vài phần ý mỉa mai.
Trừ bỏ Vương Liên Hoa, trên đời có người nam tử nào có thể được dung mạo này?
Thẩm Lãng kinh ngạc:” Vương công tử?”
Vương Liên Hoa thở dài cười nói: ” Đã lâu, Thẩm đại hiệp.”
Con ngươi trong suốt, biểu tình tựa tiếu phi tiếu, một thân xiêm y thuần trắng ở trên người y, theo gió khẽ động, nhưng lại thêm chút vững vàng lộ ra vẻ yêu dã chi khí.
Thẩm Lãng có chút hoa mắt, không biết tại ánh mặt trời hay tại con người trước mặt.
” Vương công tử sao lại xuất hiện nơi đây?”
Vương Liên Hoa nhẹ nhàng cười:” Ta nói là tưởng niệm Trầm phu nhân xinh đẹp, cố ý tiến đến để giải nổi khổ tương tư, không biết Thẩm đại hiệp tin tưởng hay không?”
Thẩm Lãng cũng cười:” Nếu thật sự là như thế, Vương công tử sẽ không cố ý để cho tại hạ phát hiện công tử đi phía sau.”
Vương Liên Hoa vỗ tay cười cười:” Người hiểu ta, chỉ có mình Thẩm Lãng.”
Thẩm Lãng thở dài:” Địa phương có Vương công tử xuất hiện, chỉ sợ cũng sẽ không thái bình lâu.”
Vương Liên Hoa giảo hoạt nói:” Có Thẩm đại hiệp ở Nhân Nghĩa sơn trang, sao có thể dung thứ cho ma đầu ta làm bậy chứ, phải không?”
Thẩm Lãng vẻ mặt ảm ảm, cười nói:” Tại hạ sớm tách khỏi giang hồ, tự nhiên không hề hỏi qua chuyện nơi giang hồ.”
” Ta lại càng muốn mang ngươi tái nhập giang hồ.” Vương Liên Hoa nhìn hắn, ánh mắt *** lượng như vì *** tú.
Tác giả :
Nghiên Tiếu