Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 156: Ngoại truyện 7: Quỷ nước ngoài ba đồng (7)
Đảo nhỏ trong đêm khá là náo nhiệt, tuy ban này có vẻ thưa thớt dân số, song đêm về mọi người lại đổ đến phố Trung tâm. Nằm gần phố là khu kinh doanh của người Anh, thương nhân mặc áo sơ mi, thắt cà vạt đứng trên bậc thềm xi măng ngoài ngân hàng trò chuyện hút thuốc, đi ra mấy bước thì sẽ thấy những gã lang thang co ro nằm ngủ ở bên đường. Bọn họ không trực tiếp xông lên đòi thức ăn của bạn, mà thỉnh thoảng lúc bạn đi ngang qua, sẽ đứng dưới đèn đường, mở to mắt dè dặt nhìn người qua đường đi lại dưới cổng vòm. Nghe nói cứ hai ngày là giáo hội Tin lành sẽ phát cơm trộn đậu tương cho họ, nhưng các cô gái đi ngang qua vẫn cho bọn họ ít khoai lang chiên và kẹo bưởi còn dư.
Xe buýt vừa đến trạm, nếu không cùng nhau đi dạo chợ đêm, thì cũng chỉ có thể nghe tiếng thông reo ở trên núi. Thật ra ở Hương Cảng cũng chẳng có gì hay để ngắm nghía, nhưng cả hai lại rất hưởng thụ cảm giác nắm tay nhau đi trong dòng người mà không bị xem thường.
Lúc sắp đến trạm xe buýt ở đường Conduit, mấy cô gái đang ngó dáo dác cạnh bảng thông báo vừa thấy Hoài Chân, thì lập tức gọi tên tiếng tiếng Anh của cô rồi chầm chậm chạy đến.
Hoài Chân nhận ra một người trong đó là Isabella khoa nghệ thuật, học chung môn kịch cổ điển với cô.
Bọn họ mặc sườn xám đang mốt, khoác bên ngoài áo lụa màu xanh trong suốt, tính cách hướng ngoại, vừa thấy cô thì hào hứng chạy đến, toan kéo tay cô lôi đi. Nhưng còn chưa đến gần thì đột nhiên nhìn thấy người da trắng đứng khuất phía sau, hoảng sợ hét lớn.
Hoài Chân cũng không lạ gì, quay đầu nhìn Ceasar, suýt nữa đã cười phì, lại quay qua hỏi các cô ấy: “Đây là chồng mình… Chờ lâu chưa, tìm mình có chuyện gì không?”
Các cô gái nghe thế thì bật cười, đứng từ xa xin lỗi anh, nói với Hoài Chân, “Không phải trường muốn diễn kịch vào ngày mồng 4 tháng 5 đó sao? Ở hội trường tòa nhà chính đấy. Là thế này, bọn mình muốn đổi sang kịch nước Pháp, là vở La fin du monde, cậu từng nghe đến chưa?”
Cô chần chừ, “Kịch khoa học viễn tưởng?”
Cô gái đó gật đầu, “Có một nhân vật là nữ người máy tương lai, nói tiếng Đức ——”
Cô nghiêm túc hỏi, “Mình diễn vai người máy?”
“Cậu biết nói tiếng Đức, Aldrin nói thế. Hơn nữa cậu rất, rất ——”
Hoài Chân đùa, “Cứng ngắc như người máy?”
Isabella cười to, “Không phải, mọi người đều cảm thấy cậu rất ngầu. Đây là nhạc kịch, ai cũng phải khiêu vũ…”
Hoài Chân ngắt lời, “Nhưng mình sắp có kỳ thi rồi, đến giữa tháng tư mới kết thúc. Hơn nữa mình cũng không biết khiêu vũ.”
“Học viện Nhân văn lúc nào cũng thi nhiều, bọn mình biết chứ, cho nên đã thuê một căn phòng nhỏ ở dưới núi Nicholson làm phòng tập, cậu đi bộ năm phút là đến, mọi việc đều đặt kỳ thi của cậu lên đầu. Không biết khiêu vũ cũng không sao, đa số con trai cũng không biết, nên động tác rất đơn giản,” Các cô gái năn nỉ cô, “Xin May đấy, nếu không có cậu, chắc bọn mình phải viết lại kịch mất.”
Hoài Chân nói cô sẽ suy nghĩ. Các cô gái lại cho rằng đây là lời từ chối khéo nên không chịu cam tâm, nài nỉ cô đi cùng bọn họ tới xem phòng tập thế nào, Ceasar chậm rãi đi theo sau.
Căn phòng nhỏ nằm dưới mấy bụi đỗ quyên cạnh đường lên núi, trước đây là phòng tuần bộ của lính tuần Ấn Độ, bây giờ để trống. Hoa rơi xuống không người quét dọn, cánh hoa tích tụ ở ven đường sắp dày đến mười tấc, lúc này vẫn còn đang rơi. Phòng tuần bộ nằm ngay ở giữa, có hai khung cửa kính hai mặt, bên trong đang sáng đèn, nam thanh nữ tú sôi nổi bên trong, cười cười nói nói.
Có hai cô gái đang nghiêm túc thảo luận động tác, một người đứng dậy làm động tác Pirouette*, sau đó sải chân nhảy một bước lớn, vừa nhẹ nhàng lại hoàn mỹ. Sau khi lên năm Hoài Chân vẫn luôn cần mẫn luyện tập, chỉ tiếc cơ thể không chịu tiến bộ, nhưng cũng cảm thấy hưng phấn.
(*Pirouette: động tác xoay tròn trên một chân.)
Isabella thấy cô mê mẩn, bèn hỏi, “Cảm giác thế nào, cũng không tệ lắm đúng không?”
Cô nói, “Người ta là thiên nga, còn mình lại là nữ người máy.”
“Cậu đồng ý rồi hả?”
“Mình rất muốn đóng vai người đến từ tương lai, có cảm giác sẽ thú vị lắm đây.”
Cô và Isabella thảo luận xong thời gian, bước vào phòng gặp mặt bạn chung trường xa lạ, về cơ bản coi như đã thỏa thuận xong chuyện này, mọi người rất vui vẻ trước thành viên mới gia nhập, như thể đã chờ mong từ lâu.
Đẩy cửa đi ra, Hoài Chân làm vẻ mặt khoa trương với Ceasar.
Anh nhìn cô, cười nói, “Người máy đến từ tương lai rất hợp với em.”
Cô nói, “Ồ? sao anh biết.”
“Em nói với anh.” Anh hỏi tiếp, “Cô ấy trông thế nào?”
Hoài Chân chẳng biết xấu hổ, “Gương mặt vui vẻ, thân hình bốc lửa, giọng nói hấp dẫn.”
Anh cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đang muốn kết hợp đoạn miêu tả này với hình tượng của cô, cuối cùng cho ra kết quả là: “Rất khó tưởng tượng.”
Cô cười to.
Giữa hai người, có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ, cũng có thể đoán ra được nguyên nhân. Ví dụ như khi ra khỏi nhà hàng với cô, có lẽ anh cũng cho rằng cô không biết khiêu vũ. Khi cô hỏi đến, anh lại nói, “Anh đoán em không thích Mark, và thêm vài đồng nghiệp khác nữa.” Cho dù cô có giả vờ lễ phép đến đâu, thì mọi tâm tư vẫn bị phơi bày. Một trò đùa không ai biết lại có thể từ từ tháo gỡ một bí ẩn và một vài nút thắt, thời khắc vạch trần đáp án lại khiến cô vui vẻ hơn tưởng tượng nhiều.
***
Mấy tuần sau đó vừa bận bịu lại buồn tẻ, trừ những buổi sáng không có tiết sẽ đến phòng tuần bộ tập một tiếng, thì thời gian còn lại cô chỉ quanh quẩn giữa sân trường và ký túc xá.
Lớp học và phòng ăn có cung cấp ăn ở miễn phí, cô lại không rảnh đi dạo phố, tiền chi tiêu mỗi tháng chỉ tốn cho phí gọi điện đến Mỹ mà thôi. Mỗi tuần cô đều gọi hai cuộc về nhà, thông báo tình hình với người nhà. Có điều tuần này Vân Hà mới khai giảng, cô cũng đang bận thi cử nên không gọi điện về thành phố San Francisco, nhà cũng không trách cô. Sau khi nghe nói Ceasar đến Hương Cảng, bọn họ lại chuyển một khoản tiền vào tài khoản của cô, cũng không biết rốt cuộc dùng thế nào.
Ceasar giao chìa khóa nhà trọ ở đường Conduit cho cô, đề phòng cô không tìm được nơi yên tĩnh để học. Gần đó cũng có đồng nghiệp ở lãnh sự quán Mỹ và đồn cảnh sát nước Anh, vô cùng an toàn. Quan trọng nhất là, trong nhà trọ có lắp đặt máy điện thoại treo tường, lúc cô gọi điện thoại cho anh cũng không cần lo lắng có người nghe lén nội dung trò chuyện.
Có điều Hoài Chân không tới thường xuyên. Một khi nghĩ đến chuyện có thể dùng điện thoại ở nhà trọ anh gọi điện cho anh, cô khó mà giữ mình tập trung được. Lần đầu tiên tới là vì phải chuyển đồ dùng đến nhà trọ, cô liên hệ với mấy người lao động Quảng Đông ở bến tàu hộ anh, giá vừa rẻ mà cũng yên tâm. Sau đó các đồng nghiệp ở lãnh sự quán Mỹ cũng rối rít tham gia vào đội ngũ dọn nhà.
Lần thứ hai tới, là vì hôm nào đó trước ngày thi, lãnh sự quán Mỹ gọi điện đến ký túc xá mời cô tới uống trà, hỏi mấy câu hỏi ngớ ngẩn liên quan đến Ceasar và “lần trước người Anh đã hỏi cô những gì”. Dù ngoài miệng đám người Mỹ đó có phần khinh bỉ cô, nhưng xét thấy bọn họ không thể không tôn trọng tài liệu ở đặc khu Washington (sau được đưa về Hương Cảng), gọi cô là “Mrs. Muhlenberg Jr.”, cô quyết định không so đo với họ, cho dù cô cũng không thích xưng hô này lắm.
Nhưng cô vẫn than phiền với anh trong điện thoại, cuối cùng còn tổng kết: “Em ghét người Mỹ.”
“Kể cả anh ư?”
Cô phớt lờ, “Nhưng vẫn không thể không cám ơn luật pháp nước Mỹ đã bảo vệ em, dù em đang ở ngay đất nước của chính mình.”
Anh cười nói, “Đây là lãnh địa của nước Anh.”
Cô nói, “Cũng chỉ cho nước Anh thuê 99 năm mà thôi.”
Anh nghĩ ngợi, “Đó là Tân Giới*.”
(*Tân Giới là một trong ba khu vực lớn nhất của Hồng Kông. Ngày 9 tháng 6 năm 1898, Anh quốc và chính phủ Mãn Thanh ký kết điều ước “Mở rộng địa giới Hồng Kông” tại Bắc Kinh, thuê nhượng vùng đất từ phía Bắc đường giới tuyến Cửu Long đến bờ nam sông Thâm Quyến, cùng 233 hòn đảo lân cận, kỳ hạn 99 năm, cho đến năm 1997 thì chấm dứt hiệu lực.)
Cô muốn nói, vừa hết 99 năm, ngay cả đảo Hương Cảng và Cửu Long cắt nhường cũng được trả lại, nhưng trong điện thoại, cô vẫn không có gan dám tiết lộ thiên cơ.
Anh đổi khẩu âm, “Vậy em có thích người Anh không?”
Cô bĩu môi, “Người Anglo-Saxon xấu xa đều sàn sàn nhau.”
Anh thở phào, “Hy vọng anh không có quá nhiều huyết thống của dân tộc đó.”
Cô lại bật cười. Không thể không thừa nhận, nói xấu sau lưng đúng là một cách rất tuyệt để hả giận.
Trong tuần cùng anh đi Macau, hai người không gọi điện thoại nữa, có lẽ anh không muốn làm cô phân tâm.
Trong ký túc xá chỉ có mười mấy cô gái học ở đại học Hương Cảng, nhưng thật sự không thể xem thường khả năng của bọn họ được. Vừa ăn sáng xong, tin tức Quý Hoài Chân có một ông chồng tuấn tú đã nhanh chóng lan rộng, cũng vì thế mà Rumpo Hà không đến làm phiền cô nữa. Có điều cô cũng không để ý lắm, mấy bài kiểm tra trong tuần đã quá đủ với cô rồi, thậm chí dù chuyện quan trọng hơn cũng bị cô gạt qua: ví dụ như ngủ, ví dụ như khẩu vị không ngon, lại ví dụ như không mặc vừa đồ lót… Mọi vấn đề về cơ thể đều được cô quy thành: hội chứng DDL, rối loạn nội tiết do quá căng thẳng.
Vào ngày thi cuối cùng, cô là người đầu tiên thức dậy, vừa học thuộc lòng vừa ăn sáng ở trong phòng ăn. Bảo Lai thi cùng phòng với cô, một lúc sau cô ấy đến ngồi cạnh cô, đầu tiên là khen “áo sơ mi rất đẹp”.
Cô cám ơn.
Sau đó cô ấy cầm lấy xá xíu ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cuối dùng dừng ở trước ngực cô, hỏi, “May, có phải gần đây… cậu mập lên không?”
Nếu là bình thường thì cô càng muốn được béo lên, nhưng không biết vì sao gần đây tính khí rất tệ, vừa nghe nói thế đã lập tức khó chịu, vặc lại: “Có lẽ do vừa dậy nên bị phù?”
Bảo Lai cũng chần chừ gật đầu, “Có lẽ thế.”
Đã qua Hồi Nam*, Hương Cảng đã chính thức vào hè. Ngày thi hôm ấy là ngày nóng nực nhất, mặc áo dài tay ngồi trong phòng thi, nóng tới mức mồ hôi dầm dề. Bắt đầu môn thi thứ hai, cô có cảm giác buồn nôn. May mắn là, cô luôn nghiêm túc nghe giảng mỗi tiết học môn văn học phương Tây cận đại, đồng thời cũng có ôn bài, vậy là dùng tốc độ nhanh nhất trả lời hết các cầu hỏi, thậm chí còn không kịp kiểm tra dò lại, vừa nộp bài xong đã rời khỏi phòng học.
(*Hồi Nam là tên gọi hiện tượng thời tiết ở vùng phía nam Trung Quốc, hễ mùa xuân đến, nhiệt độ bắt đầu ấm trở lại và độ ẩm cũng tăng lên.)
Vừa ra khỏi phòng thi, dạ dày cồn cào suýt khiến cô choáng váng, Hoài Chân chạy như điên lao vào nhà vệ sinh, nằm trên bồn câu nôn sạch bữa trưa chưa kịp tiêu hóa là thịt bò và măng tây.
Sinh viên khóa trên đang gian lận ở phòng bên nghe không đặng, ân cần gõ cửa hỏi cô, “Cô có khỏe không, có cần giúp không?”
Cô khoát tay, “Cám ơn, có lẽ là cảm nắng thôi.”
Người kia gật đầu, ngờ vực rời đi.
Cô làm ướt chìa khóa, cạo gió ở khuỷu tay, huyệt thái dương và bên ngoài ngón cái, mười phút sau cảm thấy khá hơn, mới cầm cặp sách rời khỏi tòa nhà chính.
May mà lúc lên xe buýt không còn cảm thấy buồn nôn, song một khi nghi ngờ dần xuất hiện thì khó mà đè ép nó xuống được – chỉ tiếc cô không học sâu về Trung Y, không thể tự chẩn mạch cho mình.
Vừa vào ký túc xá, cô đã lập tức gọi điện đến bệnh viện Anh, hỏi có thể đặt lịch hẹn với bác sĩ không.
“Có thẻ bảo hiểm không?”
“Có, là thẻ bảo hiểm sinh viên.”
“Khoa nội tiêu hóa?”
“Vâng…”
“Đặt lịch hẹn với giáo sư Schmitt được không? Tối nay chỉ có ông ấy rảnh.”
“Được…” Lucy cầm một bức thư đi tới, thấy cô đang nói chuyện điện thoại thì đặt thư lên bàn rồi rời đi. Hoài Chân thở dài, hỏi tiếp, “Còn phụ khoa thì sao?”
Đầu kia dừng lại, “Đặt lịch hẹn với hai bác sĩ, đúng không?”
Cô đáp phải.
Đầu dây nói, “Tôi phải hỏi đã, chưa chắc hôm nay bác sĩ phụ khoa đã có thời gian.”
Trong lúc đợi điện thoại bệnh viện gọi về, cô đi tới mở thư ra, bên trong là vé thuyền đến Macau vào mười một giờ trưa mai.
Cô chợt thấy nhức đầu, đặt bức thư và tờ vé sang một bên.
Điện thoại gọi về, báo cho cô biết, “Nếu chỉ là kiểm tra thì chín giờ tối nay, y tá Susan có thể làm giúp cô; nếu có chẩn đoán khác hoặc cần giải phẫu, thì phải hẹn trước chiều mai xếp hàng —— có thể xin hỏi cô cần kiểm tra gì không?”
Cô đáp, “Thử thai.”
Cô gái đáp, “Được, y tá Susan có thể làm kiểm tra thử thai.”
“Chín giờ tối nay đúng không?”
“Đúng thế.”
Sau đó cô lại gọi cho phu nhân giáo sư, báo với bà là mình khó chịu trong người, hôm nay không thể đến Cửu Long thăm mọi người được. Phu nhân giáo sư ân cần hỏi cô, có cần giúp đỡ gì không.
Cô nói không sao, chỉ là bị say nắng, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.
Phu nhân giáo sư nói: Đừng quá căng thẳng, dù không được A hết thì cô cũng sẽ thuyết phục ông ấy viết thư giới thiệu học bổng cho em.
Cô cười to, cũng nói cám ơn.
Cúp máy cười cười một lúc, đứng bên máy điện thoại, bất chợt sợ hãi dâng lên. Đưa mắt nhìn tấm vé thuyền, cơn giận lập tức bùng phát, lập tức quay số gọi theo số điện thoại ghi ở cuối điện báo, đợi anh nghe máy, cô tức giận dùng tiếng mẹ đẻ của anh mắng xối xả.
Cho đến âm thanh biến mất, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại vang lên, hỏi cô, “Đã nhận được vé thuyền chưa?”
Cô thầm oán: để em đến công ty vận chuyển lấy là được rồi, phát điện báo cho bưu điện đưa tới cửa làm gì, dư tiền quá nên đốt chơi hả?
Tóm lại là nhìn anh thế nào cũng không vừa mắt.
Cô đè nén cơn giận, cuối cùng cô nói: “Nhận được rồi.”
Nghe thấy cô không vui, anh hỏi, “Làm bài không được?”
Cô giễu cợt, “Sao có thể.”
Sinh viên giỏi kiêu ngạo làm anh cười to ở đầu dây bên kia, sau lại hỏi, “Vậy nhớ anh hả?”
“Chỉ là em…” Cô nhẫn nhịn, “Muốn nói với anh, có thể ngày mai không đi Macau được.”
Anh thôi cười, hỏi cô, “Bận chuyện gì à?”
Cô nói, “Tối nay phải đến bệnh viện.”
“Bị bệnh?”
“…”
“Xảy ra chuyện gì thế? Nói với anh đi.”
Cô nắm ống nghe, tức giận nói, “Đều là lỗi của anh cả.”
Anh cười hỏi, “Sai ở đâu? Chúng ta sửa lại.”
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, tức tối nói, “Có thể là em mang thai rồi.”
Anh như không nghe rõ, “Em nói gì?”
Cô hờ hững giải thích, “Hôm nay nôn một lần, nếu như không phải chu kỳ kinh nguyệt chậm mười ngày thì em cũng chỉ tưởng là say nắng. Cea, có thể em có thai rồi.”
Đầu dây im lặng.
Cô muốn khóc, “Cea, em vẫn chưa đến mười tám tuổi.”
Bất thình lình anh nói, “Một lần? Chính xác vậy sao?”
Cô tức tới mức mắng ra miệng, “Mẹ kiếp anh như thế mà dám bảo là một lần hả?!”
Anh nghe xong, cười không khép miệng được.
Cô mắng, “Fuck you.”
Sau đó dập máy cái cộp, chỉ hận không thể dựng ngón giữa lên với anh.
Gục xuống bàn, đại não trống rỗng.
Điện thoại gọi đến nhưng cô không nhận, liên tục vang lên trong căn phòng trống trải. Lucy đi tới hỏi ba lần, hỏi có phải điện thoại của cô không, nếu không phải thì cũng không nên bỏ qua điện thoại của người khác.
Cuối cùng cô thấy nhức đầu, đành cầm ống nghe lên song lại không nói gì.
Anh hỏi, “Bệnh viện nào?”
Cô nói là bệnh viện trên núi Nicholson.
Anh lại im lặng, rời khỏi ống nghe một lúc, không biết đang làm gì, một lát sau mới quay lại.
Cô nói, “Em phải ngồi xe đi bệnh viện.”
“Hoài Chân.” Đột nhiên anh nghiêm túc gọi cô, đã lâu lắm rồi anh không gọi tên cô như thế, sau đó nói tiếp, “Anh muốn biết em nghĩ thế nào.”
Cô nói, “Hương Cảng cũng có thể phá thai.”
Anh ảo não, lớn tiếng ngắt lời cô: “No!”
Cô nói, “Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị sẵn sàng đón một sinh mệnh mới rồi sao? Vào lúc hai chúng ta còn ngây thơ thế này!”
Giọng anh rất nhẹ, “Anh rất tự tin mình có thể đối phó với mọi tình huống, bao gồm cả chuyện này. Bất kể thế nào anh cũng tôn trọng quyết định của em, nhưng em có tin anh không?”
Cô cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện càng nghĩ càng loạn, không thể đưa ra một câu trả lời chính xác được, “Em không biết.”
Anh nói, “Anh hy vọng em có thể trả lời anh. Câu trả lời mà anh muốn nghe không phải là ‘không biết’.”
Bàn tay cầm ống nghe của cô run lên, “Em không biết phải cố gắng thế nào mới có thể gánh vác hậu quả cho hành động của mình, em vẫn chưa sẵn sàng để chịu trách nhiệm, nếu không, hậu quả của việc thất trách còn nghiêm trọng hơn thế… Cea, anh nói với em đi, em có thể làm được không?”
Giọng anh dịu dàng lại rất chắc chắn, “Anh sẽ chịu hết mọi trách nhiệm, đừng sợ.”
Anh định an ủi, nhưng nghìn trùng xa cách, lại không biết phải làm gì.
Cô im lặng một hồi rồi gác máy.
Không nói rõ là cảm giác gì, rối loạn bên trong dẫn đến mất kiểm soát cảm xúc, muốn tức giận vô cớ với anh, mà cũng vì hoảng hốt lo sợ nên rối loạn… Không chỉ có thế, còn có sự mong đợi mơ hồ, mong đợi này lại quá đỗi mới lạ với trải nghiệm nông cạn của mình, nên mới khiến cô bồn chồn bất an trong một khoảng thời gian ngắn.
Xe buýt vừa đến trạm, nếu không cùng nhau đi dạo chợ đêm, thì cũng chỉ có thể nghe tiếng thông reo ở trên núi. Thật ra ở Hương Cảng cũng chẳng có gì hay để ngắm nghía, nhưng cả hai lại rất hưởng thụ cảm giác nắm tay nhau đi trong dòng người mà không bị xem thường.
Lúc sắp đến trạm xe buýt ở đường Conduit, mấy cô gái đang ngó dáo dác cạnh bảng thông báo vừa thấy Hoài Chân, thì lập tức gọi tên tiếng tiếng Anh của cô rồi chầm chậm chạy đến.
Hoài Chân nhận ra một người trong đó là Isabella khoa nghệ thuật, học chung môn kịch cổ điển với cô.
Bọn họ mặc sườn xám đang mốt, khoác bên ngoài áo lụa màu xanh trong suốt, tính cách hướng ngoại, vừa thấy cô thì hào hứng chạy đến, toan kéo tay cô lôi đi. Nhưng còn chưa đến gần thì đột nhiên nhìn thấy người da trắng đứng khuất phía sau, hoảng sợ hét lớn.
Hoài Chân cũng không lạ gì, quay đầu nhìn Ceasar, suýt nữa đã cười phì, lại quay qua hỏi các cô ấy: “Đây là chồng mình… Chờ lâu chưa, tìm mình có chuyện gì không?”
Các cô gái nghe thế thì bật cười, đứng từ xa xin lỗi anh, nói với Hoài Chân, “Không phải trường muốn diễn kịch vào ngày mồng 4 tháng 5 đó sao? Ở hội trường tòa nhà chính đấy. Là thế này, bọn mình muốn đổi sang kịch nước Pháp, là vở La fin du monde, cậu từng nghe đến chưa?”
Cô chần chừ, “Kịch khoa học viễn tưởng?”
Cô gái đó gật đầu, “Có một nhân vật là nữ người máy tương lai, nói tiếng Đức ——”
Cô nghiêm túc hỏi, “Mình diễn vai người máy?”
“Cậu biết nói tiếng Đức, Aldrin nói thế. Hơn nữa cậu rất, rất ——”
Hoài Chân đùa, “Cứng ngắc như người máy?”
Isabella cười to, “Không phải, mọi người đều cảm thấy cậu rất ngầu. Đây là nhạc kịch, ai cũng phải khiêu vũ…”
Hoài Chân ngắt lời, “Nhưng mình sắp có kỳ thi rồi, đến giữa tháng tư mới kết thúc. Hơn nữa mình cũng không biết khiêu vũ.”
“Học viện Nhân văn lúc nào cũng thi nhiều, bọn mình biết chứ, cho nên đã thuê một căn phòng nhỏ ở dưới núi Nicholson làm phòng tập, cậu đi bộ năm phút là đến, mọi việc đều đặt kỳ thi của cậu lên đầu. Không biết khiêu vũ cũng không sao, đa số con trai cũng không biết, nên động tác rất đơn giản,” Các cô gái năn nỉ cô, “Xin May đấy, nếu không có cậu, chắc bọn mình phải viết lại kịch mất.”
Hoài Chân nói cô sẽ suy nghĩ. Các cô gái lại cho rằng đây là lời từ chối khéo nên không chịu cam tâm, nài nỉ cô đi cùng bọn họ tới xem phòng tập thế nào, Ceasar chậm rãi đi theo sau.
Căn phòng nhỏ nằm dưới mấy bụi đỗ quyên cạnh đường lên núi, trước đây là phòng tuần bộ của lính tuần Ấn Độ, bây giờ để trống. Hoa rơi xuống không người quét dọn, cánh hoa tích tụ ở ven đường sắp dày đến mười tấc, lúc này vẫn còn đang rơi. Phòng tuần bộ nằm ngay ở giữa, có hai khung cửa kính hai mặt, bên trong đang sáng đèn, nam thanh nữ tú sôi nổi bên trong, cười cười nói nói.
Có hai cô gái đang nghiêm túc thảo luận động tác, một người đứng dậy làm động tác Pirouette*, sau đó sải chân nhảy một bước lớn, vừa nhẹ nhàng lại hoàn mỹ. Sau khi lên năm Hoài Chân vẫn luôn cần mẫn luyện tập, chỉ tiếc cơ thể không chịu tiến bộ, nhưng cũng cảm thấy hưng phấn.
(*Pirouette: động tác xoay tròn trên một chân.)
Isabella thấy cô mê mẩn, bèn hỏi, “Cảm giác thế nào, cũng không tệ lắm đúng không?”
Cô nói, “Người ta là thiên nga, còn mình lại là nữ người máy.”
“Cậu đồng ý rồi hả?”
“Mình rất muốn đóng vai người đến từ tương lai, có cảm giác sẽ thú vị lắm đây.”
Cô và Isabella thảo luận xong thời gian, bước vào phòng gặp mặt bạn chung trường xa lạ, về cơ bản coi như đã thỏa thuận xong chuyện này, mọi người rất vui vẻ trước thành viên mới gia nhập, như thể đã chờ mong từ lâu.
Đẩy cửa đi ra, Hoài Chân làm vẻ mặt khoa trương với Ceasar.
Anh nhìn cô, cười nói, “Người máy đến từ tương lai rất hợp với em.”
Cô nói, “Ồ? sao anh biết.”
“Em nói với anh.” Anh hỏi tiếp, “Cô ấy trông thế nào?”
Hoài Chân chẳng biết xấu hổ, “Gương mặt vui vẻ, thân hình bốc lửa, giọng nói hấp dẫn.”
Anh cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đang muốn kết hợp đoạn miêu tả này với hình tượng của cô, cuối cùng cho ra kết quả là: “Rất khó tưởng tượng.”
Cô cười to.
Giữa hai người, có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ, cũng có thể đoán ra được nguyên nhân. Ví dụ như khi ra khỏi nhà hàng với cô, có lẽ anh cũng cho rằng cô không biết khiêu vũ. Khi cô hỏi đến, anh lại nói, “Anh đoán em không thích Mark, và thêm vài đồng nghiệp khác nữa.” Cho dù cô có giả vờ lễ phép đến đâu, thì mọi tâm tư vẫn bị phơi bày. Một trò đùa không ai biết lại có thể từ từ tháo gỡ một bí ẩn và một vài nút thắt, thời khắc vạch trần đáp án lại khiến cô vui vẻ hơn tưởng tượng nhiều.
***
Mấy tuần sau đó vừa bận bịu lại buồn tẻ, trừ những buổi sáng không có tiết sẽ đến phòng tuần bộ tập một tiếng, thì thời gian còn lại cô chỉ quanh quẩn giữa sân trường và ký túc xá.
Lớp học và phòng ăn có cung cấp ăn ở miễn phí, cô lại không rảnh đi dạo phố, tiền chi tiêu mỗi tháng chỉ tốn cho phí gọi điện đến Mỹ mà thôi. Mỗi tuần cô đều gọi hai cuộc về nhà, thông báo tình hình với người nhà. Có điều tuần này Vân Hà mới khai giảng, cô cũng đang bận thi cử nên không gọi điện về thành phố San Francisco, nhà cũng không trách cô. Sau khi nghe nói Ceasar đến Hương Cảng, bọn họ lại chuyển một khoản tiền vào tài khoản của cô, cũng không biết rốt cuộc dùng thế nào.
Ceasar giao chìa khóa nhà trọ ở đường Conduit cho cô, đề phòng cô không tìm được nơi yên tĩnh để học. Gần đó cũng có đồng nghiệp ở lãnh sự quán Mỹ và đồn cảnh sát nước Anh, vô cùng an toàn. Quan trọng nhất là, trong nhà trọ có lắp đặt máy điện thoại treo tường, lúc cô gọi điện thoại cho anh cũng không cần lo lắng có người nghe lén nội dung trò chuyện.
Có điều Hoài Chân không tới thường xuyên. Một khi nghĩ đến chuyện có thể dùng điện thoại ở nhà trọ anh gọi điện cho anh, cô khó mà giữ mình tập trung được. Lần đầu tiên tới là vì phải chuyển đồ dùng đến nhà trọ, cô liên hệ với mấy người lao động Quảng Đông ở bến tàu hộ anh, giá vừa rẻ mà cũng yên tâm. Sau đó các đồng nghiệp ở lãnh sự quán Mỹ cũng rối rít tham gia vào đội ngũ dọn nhà.
Lần thứ hai tới, là vì hôm nào đó trước ngày thi, lãnh sự quán Mỹ gọi điện đến ký túc xá mời cô tới uống trà, hỏi mấy câu hỏi ngớ ngẩn liên quan đến Ceasar và “lần trước người Anh đã hỏi cô những gì”. Dù ngoài miệng đám người Mỹ đó có phần khinh bỉ cô, nhưng xét thấy bọn họ không thể không tôn trọng tài liệu ở đặc khu Washington (sau được đưa về Hương Cảng), gọi cô là “Mrs. Muhlenberg Jr.”, cô quyết định không so đo với họ, cho dù cô cũng không thích xưng hô này lắm.
Nhưng cô vẫn than phiền với anh trong điện thoại, cuối cùng còn tổng kết: “Em ghét người Mỹ.”
“Kể cả anh ư?”
Cô phớt lờ, “Nhưng vẫn không thể không cám ơn luật pháp nước Mỹ đã bảo vệ em, dù em đang ở ngay đất nước của chính mình.”
Anh cười nói, “Đây là lãnh địa của nước Anh.”
Cô nói, “Cũng chỉ cho nước Anh thuê 99 năm mà thôi.”
Anh nghĩ ngợi, “Đó là Tân Giới*.”
(*Tân Giới là một trong ba khu vực lớn nhất của Hồng Kông. Ngày 9 tháng 6 năm 1898, Anh quốc và chính phủ Mãn Thanh ký kết điều ước “Mở rộng địa giới Hồng Kông” tại Bắc Kinh, thuê nhượng vùng đất từ phía Bắc đường giới tuyến Cửu Long đến bờ nam sông Thâm Quyến, cùng 233 hòn đảo lân cận, kỳ hạn 99 năm, cho đến năm 1997 thì chấm dứt hiệu lực.)
Cô muốn nói, vừa hết 99 năm, ngay cả đảo Hương Cảng và Cửu Long cắt nhường cũng được trả lại, nhưng trong điện thoại, cô vẫn không có gan dám tiết lộ thiên cơ.
Anh đổi khẩu âm, “Vậy em có thích người Anh không?”
Cô bĩu môi, “Người Anglo-Saxon xấu xa đều sàn sàn nhau.”
Anh thở phào, “Hy vọng anh không có quá nhiều huyết thống của dân tộc đó.”
Cô lại bật cười. Không thể không thừa nhận, nói xấu sau lưng đúng là một cách rất tuyệt để hả giận.
Trong tuần cùng anh đi Macau, hai người không gọi điện thoại nữa, có lẽ anh không muốn làm cô phân tâm.
Trong ký túc xá chỉ có mười mấy cô gái học ở đại học Hương Cảng, nhưng thật sự không thể xem thường khả năng của bọn họ được. Vừa ăn sáng xong, tin tức Quý Hoài Chân có một ông chồng tuấn tú đã nhanh chóng lan rộng, cũng vì thế mà Rumpo Hà không đến làm phiền cô nữa. Có điều cô cũng không để ý lắm, mấy bài kiểm tra trong tuần đã quá đủ với cô rồi, thậm chí dù chuyện quan trọng hơn cũng bị cô gạt qua: ví dụ như ngủ, ví dụ như khẩu vị không ngon, lại ví dụ như không mặc vừa đồ lót… Mọi vấn đề về cơ thể đều được cô quy thành: hội chứng DDL, rối loạn nội tiết do quá căng thẳng.
Vào ngày thi cuối cùng, cô là người đầu tiên thức dậy, vừa học thuộc lòng vừa ăn sáng ở trong phòng ăn. Bảo Lai thi cùng phòng với cô, một lúc sau cô ấy đến ngồi cạnh cô, đầu tiên là khen “áo sơ mi rất đẹp”.
Cô cám ơn.
Sau đó cô ấy cầm lấy xá xíu ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, cuối dùng dừng ở trước ngực cô, hỏi, “May, có phải gần đây… cậu mập lên không?”
Nếu là bình thường thì cô càng muốn được béo lên, nhưng không biết vì sao gần đây tính khí rất tệ, vừa nghe nói thế đã lập tức khó chịu, vặc lại: “Có lẽ do vừa dậy nên bị phù?”
Bảo Lai cũng chần chừ gật đầu, “Có lẽ thế.”
Đã qua Hồi Nam*, Hương Cảng đã chính thức vào hè. Ngày thi hôm ấy là ngày nóng nực nhất, mặc áo dài tay ngồi trong phòng thi, nóng tới mức mồ hôi dầm dề. Bắt đầu môn thi thứ hai, cô có cảm giác buồn nôn. May mắn là, cô luôn nghiêm túc nghe giảng mỗi tiết học môn văn học phương Tây cận đại, đồng thời cũng có ôn bài, vậy là dùng tốc độ nhanh nhất trả lời hết các cầu hỏi, thậm chí còn không kịp kiểm tra dò lại, vừa nộp bài xong đã rời khỏi phòng học.
(*Hồi Nam là tên gọi hiện tượng thời tiết ở vùng phía nam Trung Quốc, hễ mùa xuân đến, nhiệt độ bắt đầu ấm trở lại và độ ẩm cũng tăng lên.)
Vừa ra khỏi phòng thi, dạ dày cồn cào suýt khiến cô choáng váng, Hoài Chân chạy như điên lao vào nhà vệ sinh, nằm trên bồn câu nôn sạch bữa trưa chưa kịp tiêu hóa là thịt bò và măng tây.
Sinh viên khóa trên đang gian lận ở phòng bên nghe không đặng, ân cần gõ cửa hỏi cô, “Cô có khỏe không, có cần giúp không?”
Cô khoát tay, “Cám ơn, có lẽ là cảm nắng thôi.”
Người kia gật đầu, ngờ vực rời đi.
Cô làm ướt chìa khóa, cạo gió ở khuỷu tay, huyệt thái dương và bên ngoài ngón cái, mười phút sau cảm thấy khá hơn, mới cầm cặp sách rời khỏi tòa nhà chính.
May mà lúc lên xe buýt không còn cảm thấy buồn nôn, song một khi nghi ngờ dần xuất hiện thì khó mà đè ép nó xuống được – chỉ tiếc cô không học sâu về Trung Y, không thể tự chẩn mạch cho mình.
Vừa vào ký túc xá, cô đã lập tức gọi điện đến bệnh viện Anh, hỏi có thể đặt lịch hẹn với bác sĩ không.
“Có thẻ bảo hiểm không?”
“Có, là thẻ bảo hiểm sinh viên.”
“Khoa nội tiêu hóa?”
“Vâng…”
“Đặt lịch hẹn với giáo sư Schmitt được không? Tối nay chỉ có ông ấy rảnh.”
“Được…” Lucy cầm một bức thư đi tới, thấy cô đang nói chuyện điện thoại thì đặt thư lên bàn rồi rời đi. Hoài Chân thở dài, hỏi tiếp, “Còn phụ khoa thì sao?”
Đầu kia dừng lại, “Đặt lịch hẹn với hai bác sĩ, đúng không?”
Cô đáp phải.
Đầu dây nói, “Tôi phải hỏi đã, chưa chắc hôm nay bác sĩ phụ khoa đã có thời gian.”
Trong lúc đợi điện thoại bệnh viện gọi về, cô đi tới mở thư ra, bên trong là vé thuyền đến Macau vào mười một giờ trưa mai.
Cô chợt thấy nhức đầu, đặt bức thư và tờ vé sang một bên.
Điện thoại gọi về, báo cho cô biết, “Nếu chỉ là kiểm tra thì chín giờ tối nay, y tá Susan có thể làm giúp cô; nếu có chẩn đoán khác hoặc cần giải phẫu, thì phải hẹn trước chiều mai xếp hàng —— có thể xin hỏi cô cần kiểm tra gì không?”
Cô đáp, “Thử thai.”
Cô gái đáp, “Được, y tá Susan có thể làm kiểm tra thử thai.”
“Chín giờ tối nay đúng không?”
“Đúng thế.”
Sau đó cô lại gọi cho phu nhân giáo sư, báo với bà là mình khó chịu trong người, hôm nay không thể đến Cửu Long thăm mọi người được. Phu nhân giáo sư ân cần hỏi cô, có cần giúp đỡ gì không.
Cô nói không sao, chỉ là bị say nắng, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.
Phu nhân giáo sư nói: Đừng quá căng thẳng, dù không được A hết thì cô cũng sẽ thuyết phục ông ấy viết thư giới thiệu học bổng cho em.
Cô cười to, cũng nói cám ơn.
Cúp máy cười cười một lúc, đứng bên máy điện thoại, bất chợt sợ hãi dâng lên. Đưa mắt nhìn tấm vé thuyền, cơn giận lập tức bùng phát, lập tức quay số gọi theo số điện thoại ghi ở cuối điện báo, đợi anh nghe máy, cô tức giận dùng tiếng mẹ đẻ của anh mắng xối xả.
Cho đến âm thanh biến mất, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại vang lên, hỏi cô, “Đã nhận được vé thuyền chưa?”
Cô thầm oán: để em đến công ty vận chuyển lấy là được rồi, phát điện báo cho bưu điện đưa tới cửa làm gì, dư tiền quá nên đốt chơi hả?
Tóm lại là nhìn anh thế nào cũng không vừa mắt.
Cô đè nén cơn giận, cuối cùng cô nói: “Nhận được rồi.”
Nghe thấy cô không vui, anh hỏi, “Làm bài không được?”
Cô giễu cợt, “Sao có thể.”
Sinh viên giỏi kiêu ngạo làm anh cười to ở đầu dây bên kia, sau lại hỏi, “Vậy nhớ anh hả?”
“Chỉ là em…” Cô nhẫn nhịn, “Muốn nói với anh, có thể ngày mai không đi Macau được.”
Anh thôi cười, hỏi cô, “Bận chuyện gì à?”
Cô nói, “Tối nay phải đến bệnh viện.”
“Bị bệnh?”
“…”
“Xảy ra chuyện gì thế? Nói với anh đi.”
Cô nắm ống nghe, tức giận nói, “Đều là lỗi của anh cả.”
Anh cười hỏi, “Sai ở đâu? Chúng ta sửa lại.”
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, tức tối nói, “Có thể là em mang thai rồi.”
Anh như không nghe rõ, “Em nói gì?”
Cô hờ hững giải thích, “Hôm nay nôn một lần, nếu như không phải chu kỳ kinh nguyệt chậm mười ngày thì em cũng chỉ tưởng là say nắng. Cea, có thể em có thai rồi.”
Đầu dây im lặng.
Cô muốn khóc, “Cea, em vẫn chưa đến mười tám tuổi.”
Bất thình lình anh nói, “Một lần? Chính xác vậy sao?”
Cô tức tới mức mắng ra miệng, “Mẹ kiếp anh như thế mà dám bảo là một lần hả?!”
Anh nghe xong, cười không khép miệng được.
Cô mắng, “Fuck you.”
Sau đó dập máy cái cộp, chỉ hận không thể dựng ngón giữa lên với anh.
Gục xuống bàn, đại não trống rỗng.
Điện thoại gọi đến nhưng cô không nhận, liên tục vang lên trong căn phòng trống trải. Lucy đi tới hỏi ba lần, hỏi có phải điện thoại của cô không, nếu không phải thì cũng không nên bỏ qua điện thoại của người khác.
Cuối cùng cô thấy nhức đầu, đành cầm ống nghe lên song lại không nói gì.
Anh hỏi, “Bệnh viện nào?”
Cô nói là bệnh viện trên núi Nicholson.
Anh lại im lặng, rời khỏi ống nghe một lúc, không biết đang làm gì, một lát sau mới quay lại.
Cô nói, “Em phải ngồi xe đi bệnh viện.”
“Hoài Chân.” Đột nhiên anh nghiêm túc gọi cô, đã lâu lắm rồi anh không gọi tên cô như thế, sau đó nói tiếp, “Anh muốn biết em nghĩ thế nào.”
Cô nói, “Hương Cảng cũng có thể phá thai.”
Anh ảo não, lớn tiếng ngắt lời cô: “No!”
Cô nói, “Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị sẵn sàng đón một sinh mệnh mới rồi sao? Vào lúc hai chúng ta còn ngây thơ thế này!”
Giọng anh rất nhẹ, “Anh rất tự tin mình có thể đối phó với mọi tình huống, bao gồm cả chuyện này. Bất kể thế nào anh cũng tôn trọng quyết định của em, nhưng em có tin anh không?”
Cô cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện càng nghĩ càng loạn, không thể đưa ra một câu trả lời chính xác được, “Em không biết.”
Anh nói, “Anh hy vọng em có thể trả lời anh. Câu trả lời mà anh muốn nghe không phải là ‘không biết’.”
Bàn tay cầm ống nghe của cô run lên, “Em không biết phải cố gắng thế nào mới có thể gánh vác hậu quả cho hành động của mình, em vẫn chưa sẵn sàng để chịu trách nhiệm, nếu không, hậu quả của việc thất trách còn nghiêm trọng hơn thế… Cea, anh nói với em đi, em có thể làm được không?”
Giọng anh dịu dàng lại rất chắc chắn, “Anh sẽ chịu hết mọi trách nhiệm, đừng sợ.”
Anh định an ủi, nhưng nghìn trùng xa cách, lại không biết phải làm gì.
Cô im lặng một hồi rồi gác máy.
Không nói rõ là cảm giác gì, rối loạn bên trong dẫn đến mất kiểm soát cảm xúc, muốn tức giận vô cớ với anh, mà cũng vì hoảng hốt lo sợ nên rối loạn… Không chỉ có thế, còn có sự mong đợi mơ hồ, mong đợi này lại quá đỗi mới lạ với trải nghiệm nông cạn của mình, nên mới khiến cô bồn chồn bất an trong một khoảng thời gian ngắn.
Tác giả :
Duy Đao Bách Tích