Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương
Chương 11
Lâm Nha nghe âm thanh huyên náo bên ngoài nên nhô đầu ra nhìn, cách đình đài lầu các nhìn thấy Thẩm đại cô nương bị chặn ở cửa Càn Nguyên Lâu. Lâm Nha đảo mắt nhìn muốn chạy ra ngoài, mấy ngày nay y khá an phận, hộ vệ và tỳ nữ trong Càn Nguyên Lâu không còn trông coi y quá nghiêm ngặt nữa. Hơn nữa y cũng đã thăm dò bố cục Càn Nguyên Lâu, tạt ngang đường nhỏ thần thần bí bí chạy đến trước mặt Thẩm Trường Ninh, cản đường nàng.
Thẩm Trường Ninh nhíu mày nhìn người trước mặt bọc rất kín, không bắt lại vì nàng nhận ra áo ngoài trên người người này là đồ của huynh trưởng. Trên đời này người mặc y phục của huynh trưởng, thân mật với huynh ấy như thế e rằng chỉ có tẩu tử. Thẩm Trường Ninh lộ vẻ kinh hoảng, đừng nói là huynh trưởng thật sự ‘Kim ốc tàng kiều’ chứ?
“Đại cô nương, ngươi không nhớ ta à?”
Thẩm Trường Ninh: “Ngươi là?”
Lâm Nha kéo nón xuống, chỉ vào người: “Là ta, Lâm Nha ở chuồng ngựa ngoại viện, lúc đó ta và Ngưu lão đầu chữa bệnh cho con ngựa của ngươi.”
Chuyện của mấy tháng trước, Thẩm Trường Ninh cũng có chút ấn tượng: “Mấy ngày trước Ngưu lão đầu bị đày đến thôn trang ngoại thành, sau đó lại được gọi trở về. Nghe nói là vì làm việc riêng tư, thả người ra ngoài, sau này được người cầu tình… Không phải là ngươi chứ?” Thẩm Trường Ninh đã sớm cảm thấy bất thường, huynh trưởng là người nói một không nói hai, càng không dễ dàng tha thứ hạ nhân làm việc riêng tư, sao có thể vì được cầu tình mà không truy cứu mấy người kia?
Lúc trước từ trong miệng Linh Nhi, nàng biết được trong Càn Nguyên Lâu giấu một vị tiểu công tử, huynh trưởng… Và tiểu công tử? Kim ốc tàng kiều… Mỹ nhân tuyệt thế? Thẩm Trường Ninh choáng váng, lại nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, thanh tú động nhân, là một thiếu niên rất xinh đẹp.
Lâm Nha búng ngón tay ngay trước mặt Thẩm Trường Ninh: “Vẫn tỉnh táo chứ?”
“Ngươi, ngươi ở Càn Nguyên Lâu… Quan hệ với huynh trưởng ta…?” Thẩm Trường Ninh lắp bắp không nói rõ lời, trong lòng hối hận hôm qua không nên ở trong tửu quán, trà quán biên soạn thoại bản Thẩm thái phó cường thủ hào đoạt mỹ nhân. Nếu không biên soạn nàng sẽ không tìm được lý do xông vào Càn Nguyên Lâu, nếu không xông vào Càn Nguyên Lâu, có thể nàng đang chìm trong mộng đẹp ôm tiểu chất nhi.
Lâm Nha: “Ừ… Không biết nói như thế nào mới tốt, nếu nói không có quan hệ thì cũng không được, chúng ta sắp có tiểu hài tử…”
Thẩm Trường Ninh che miệng, sắp khóc tới nơi: Đã phát triển đến mức có tiểu hài tử, bọn họ đã thật sự là phu thê. Huynh trưởng độc thân nhiều năm không phải là thân thể có bệnh, mà là không thương hồng nhan chỉ yêu nam nhân sao?
“Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức có chút quan hệ, hắn vẫn là Thẩm hầu gia, Thẩm thái phó, ta vẫn là một tiểu tử sơn dã.” Lâm Nha nhún vai, thấy Thẩm Trường Ninh rưng rưng nước mắt thì xoắn xuýt cả lên. Y không chịu được cảnh nữ nhân rơi lệ nên vội an ủi: “Ngươi đừng lo, ta với Thẩm Vu Uyên không công khai quan hệ, đến lúc thích hợp ta sẽ rời đi. Ngươi đừng, đừng khóc ——”
Quả nhiên là cường thủ hào đoạt? Thẩm Trường Ninh càng đau đớn, tại nàng, gả ra ngoài là không còn quan tâm đến huynh trưởng. Huynh trưởng bị liệt, nàng lại chẳng hay biết gì. Bây giờ huynh trưởng động tâm lại dùng cách thức sai lầm ép tiểu công tử ở lại Càn Nguyên Lâu, chiếm được thân thể mà không chiếm được tâm, rõ ràng là không biết theo đuổi người thương!
Lâm Nha lục lọi cả người mà vẫn không tìm thấy khăn tay, không thể làm gì khác hơn là cầm áo ngoài của Thẩm Vu Uyên muốn lau nước mắt cho Thẩm Trường Ninh nhưng cố kỵ nàng là người đã có trượng phu. Đừng nói Thẩm Trường Ninh là người đã có trượng phu, cho dù là một đại cô nương y cũng không dám chạm vào. Trước đây y phong lưu, luôn cười đùa với các cô nương, tỷ tỷ nhưng luôn giữ khoảng cách, không dám động chạm linh tinh, chỉ là y thích giả vờ làm một tay lãng tử.
Thẩm Trường Ninh thấy y luống cuống tay chân, bật cười: “Ta không sao, chẳng qua nghĩ đến chút chuyện xúc động thôi. Ngươi tên Lâm Nha? Người nơi nào? Bao nhiêu tuổi?”
Lâm Nha: “Võ Quang Vinh Châu, mới vừa nhược quán.”
“Võ Quang Vinh Châu là một nơi địa linh nhân kiệt*, thảo nào có thể sinh ra người thanh tú như ngươi. Mới vừa nhược quán? Ngươi còn nhỏ hơn ta hai ba tuổi ——” Thẩm Trường Ninh đang cười vội ngưng bặt, khuôn mặt cứng đờ, suýt chút nữa khóc òa lên. Huynh trưởng lớn hơn nàng mười mấy tuổi, vậy mà huynh ấy lại cưới một tiểu tẩu tử còn nhỏ hơn nàng!
(Địa linh nhân kiệt: Người giỏi đất thiêng)
Hôm nay Thẩm đại cô nương vẫn cảm thấy tim đau quặn thắt.
Lâm Nha lui về sau một bước, vừa cảnh giác vừa cẩn thận hỏi: “Ngươi vẫn muốn khóc sao?”
“Không có.” Thẩm đại cô nương miễn cưỡng mỉm cười, giọng nói hiền lành, ánh mắt từ ái hỏi: “Tiểu tẩu tử ——”
“Hả?”
Thẩm Trường Ninh: “Khụ, gọi nhầm rồi.” Nàng thở dài, khoát tay: “Đừng để tâm, nguyện vọng của ta đó là sinh thời có thể gặp được tiểu tẩu tử đã thất lạc nhiều năm. Nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy rất thân thiết như nhìn thấy tiểu tẩu tử, không kiềm lòng được mới nói như thế —— ngươi có ngại không?”
Lâm Nha muốn gật đầu, nhưng không chịu nổi ánh mắt tha thiết của Thẩm Trường Ninh, ngượng ngùng lảng sang chuyện khác: “Ngươi muốn vào Càn Nguyên Lâu?”
“Đúng vậy.” Thẩm Trường Ninh nghiêm túc đoan trang lại mang theo chút sầu bi nói: “Vì muốn gặp tiểu tẩu tử đã thất lạc nhiều năm —— không dám giấu diếm, ta vừa thấy ngươi đã cho rằng ngươi chính là tiểu tẩu tử nhiều năm không gặp của Thẩm gia. Nhìn thấy ngươi, ta rất vui mừng, tất nhiên huynh trưởng càng vui mừng hơn.”
Đối mặt với tình cảm chân thành của Thẩm Trường Ninh, Lâm Nha chỉ có thể im lặng cho qua chuyện. Y không vì lời nói của Thẩm Trường Ninh mà nghĩ rằng Thẩm Vu Uyên từng cưới thê tử, cũng không cho rằng tướng mạo bản thân rất giống ‘Tiểu tẩu tử’ trong truyền thuyết, y biết ‘Tiểu tẩu tử’ trong miệng Thẩm Trường Ninh căn bản không tồn tại.
Lần đầu tiên gặp người trong chuồng ngựa, hai huynh muội Thẩm gia nhìn thấy y không có mảy may quan tâm nào. Khi đó, Lâm Nha đối với Thẩm Vu Uyên và Thẩm Trường Ninh chỉ là một hạ nhân xa lạ ở ngoại viện, không cần phải để tâm nhiều.
Lâm Nha kéo kín áo ngoài, ôm bụng nhỏ liên tục lui về sau cách xa Thẩm Trường Ninh: “Khụ, ta, ta phải uống thuốc. Lục Trúc đang kêu ta, ta về trước, hẹn, hẹn gặp lại ——”
Thẩm Trường Ninh vốn cũng dự định tiếp cận từ từ, trước hết để tiểu tẩu tử của huynh trưởng ở lại đây. Bởi vậy nàng không cản Lâm Nha quay về Càn Nguyên Lâu, chỉ là nàng thoáng thấy lúc Lâm Nha bước đi, áo ngoài bay lên, lộ bụng vô cùng rõ ràng.
Thẩm đại cô nương sợ hãi không ngừng —— bụng đã lớn?!
Nam nhân? Lâm Nha? Mang thai? Sắp có tiểu hài tử?
Thẩm Trường Ninh nhíu mày nhìn người trước mặt bọc rất kín, không bắt lại vì nàng nhận ra áo ngoài trên người người này là đồ của huynh trưởng. Trên đời này người mặc y phục của huynh trưởng, thân mật với huynh ấy như thế e rằng chỉ có tẩu tử. Thẩm Trường Ninh lộ vẻ kinh hoảng, đừng nói là huynh trưởng thật sự ‘Kim ốc tàng kiều’ chứ?
“Đại cô nương, ngươi không nhớ ta à?”
Thẩm Trường Ninh: “Ngươi là?”
Lâm Nha kéo nón xuống, chỉ vào người: “Là ta, Lâm Nha ở chuồng ngựa ngoại viện, lúc đó ta và Ngưu lão đầu chữa bệnh cho con ngựa của ngươi.”
Chuyện của mấy tháng trước, Thẩm Trường Ninh cũng có chút ấn tượng: “Mấy ngày trước Ngưu lão đầu bị đày đến thôn trang ngoại thành, sau đó lại được gọi trở về. Nghe nói là vì làm việc riêng tư, thả người ra ngoài, sau này được người cầu tình… Không phải là ngươi chứ?” Thẩm Trường Ninh đã sớm cảm thấy bất thường, huynh trưởng là người nói một không nói hai, càng không dễ dàng tha thứ hạ nhân làm việc riêng tư, sao có thể vì được cầu tình mà không truy cứu mấy người kia?
Lúc trước từ trong miệng Linh Nhi, nàng biết được trong Càn Nguyên Lâu giấu một vị tiểu công tử, huynh trưởng… Và tiểu công tử? Kim ốc tàng kiều… Mỹ nhân tuyệt thế? Thẩm Trường Ninh choáng váng, lại nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, thanh tú động nhân, là một thiếu niên rất xinh đẹp.
Lâm Nha búng ngón tay ngay trước mặt Thẩm Trường Ninh: “Vẫn tỉnh táo chứ?”
“Ngươi, ngươi ở Càn Nguyên Lâu… Quan hệ với huynh trưởng ta…?” Thẩm Trường Ninh lắp bắp không nói rõ lời, trong lòng hối hận hôm qua không nên ở trong tửu quán, trà quán biên soạn thoại bản Thẩm thái phó cường thủ hào đoạt mỹ nhân. Nếu không biên soạn nàng sẽ không tìm được lý do xông vào Càn Nguyên Lâu, nếu không xông vào Càn Nguyên Lâu, có thể nàng đang chìm trong mộng đẹp ôm tiểu chất nhi.
Lâm Nha: “Ừ… Không biết nói như thế nào mới tốt, nếu nói không có quan hệ thì cũng không được, chúng ta sắp có tiểu hài tử…”
Thẩm Trường Ninh che miệng, sắp khóc tới nơi: Đã phát triển đến mức có tiểu hài tử, bọn họ đã thật sự là phu thê. Huynh trưởng độc thân nhiều năm không phải là thân thể có bệnh, mà là không thương hồng nhan chỉ yêu nam nhân sao?
“Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức có chút quan hệ, hắn vẫn là Thẩm hầu gia, Thẩm thái phó, ta vẫn là một tiểu tử sơn dã.” Lâm Nha nhún vai, thấy Thẩm Trường Ninh rưng rưng nước mắt thì xoắn xuýt cả lên. Y không chịu được cảnh nữ nhân rơi lệ nên vội an ủi: “Ngươi đừng lo, ta với Thẩm Vu Uyên không công khai quan hệ, đến lúc thích hợp ta sẽ rời đi. Ngươi đừng, đừng khóc ——”
Quả nhiên là cường thủ hào đoạt? Thẩm Trường Ninh càng đau đớn, tại nàng, gả ra ngoài là không còn quan tâm đến huynh trưởng. Huynh trưởng bị liệt, nàng lại chẳng hay biết gì. Bây giờ huynh trưởng động tâm lại dùng cách thức sai lầm ép tiểu công tử ở lại Càn Nguyên Lâu, chiếm được thân thể mà không chiếm được tâm, rõ ràng là không biết theo đuổi người thương!
Lâm Nha lục lọi cả người mà vẫn không tìm thấy khăn tay, không thể làm gì khác hơn là cầm áo ngoài của Thẩm Vu Uyên muốn lau nước mắt cho Thẩm Trường Ninh nhưng cố kỵ nàng là người đã có trượng phu. Đừng nói Thẩm Trường Ninh là người đã có trượng phu, cho dù là một đại cô nương y cũng không dám chạm vào. Trước đây y phong lưu, luôn cười đùa với các cô nương, tỷ tỷ nhưng luôn giữ khoảng cách, không dám động chạm linh tinh, chỉ là y thích giả vờ làm một tay lãng tử.
Thẩm Trường Ninh thấy y luống cuống tay chân, bật cười: “Ta không sao, chẳng qua nghĩ đến chút chuyện xúc động thôi. Ngươi tên Lâm Nha? Người nơi nào? Bao nhiêu tuổi?”
Lâm Nha: “Võ Quang Vinh Châu, mới vừa nhược quán.”
“Võ Quang Vinh Châu là một nơi địa linh nhân kiệt*, thảo nào có thể sinh ra người thanh tú như ngươi. Mới vừa nhược quán? Ngươi còn nhỏ hơn ta hai ba tuổi ——” Thẩm Trường Ninh đang cười vội ngưng bặt, khuôn mặt cứng đờ, suýt chút nữa khóc òa lên. Huynh trưởng lớn hơn nàng mười mấy tuổi, vậy mà huynh ấy lại cưới một tiểu tẩu tử còn nhỏ hơn nàng!
(Địa linh nhân kiệt: Người giỏi đất thiêng)
Hôm nay Thẩm đại cô nương vẫn cảm thấy tim đau quặn thắt.
Lâm Nha lui về sau một bước, vừa cảnh giác vừa cẩn thận hỏi: “Ngươi vẫn muốn khóc sao?”
“Không có.” Thẩm đại cô nương miễn cưỡng mỉm cười, giọng nói hiền lành, ánh mắt từ ái hỏi: “Tiểu tẩu tử ——”
“Hả?”
Thẩm Trường Ninh: “Khụ, gọi nhầm rồi.” Nàng thở dài, khoát tay: “Đừng để tâm, nguyện vọng của ta đó là sinh thời có thể gặp được tiểu tẩu tử đã thất lạc nhiều năm. Nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy rất thân thiết như nhìn thấy tiểu tẩu tử, không kiềm lòng được mới nói như thế —— ngươi có ngại không?”
Lâm Nha muốn gật đầu, nhưng không chịu nổi ánh mắt tha thiết của Thẩm Trường Ninh, ngượng ngùng lảng sang chuyện khác: “Ngươi muốn vào Càn Nguyên Lâu?”
“Đúng vậy.” Thẩm Trường Ninh nghiêm túc đoan trang lại mang theo chút sầu bi nói: “Vì muốn gặp tiểu tẩu tử đã thất lạc nhiều năm —— không dám giấu diếm, ta vừa thấy ngươi đã cho rằng ngươi chính là tiểu tẩu tử nhiều năm không gặp của Thẩm gia. Nhìn thấy ngươi, ta rất vui mừng, tất nhiên huynh trưởng càng vui mừng hơn.”
Đối mặt với tình cảm chân thành của Thẩm Trường Ninh, Lâm Nha chỉ có thể im lặng cho qua chuyện. Y không vì lời nói của Thẩm Trường Ninh mà nghĩ rằng Thẩm Vu Uyên từng cưới thê tử, cũng không cho rằng tướng mạo bản thân rất giống ‘Tiểu tẩu tử’ trong truyền thuyết, y biết ‘Tiểu tẩu tử’ trong miệng Thẩm Trường Ninh căn bản không tồn tại.
Lần đầu tiên gặp người trong chuồng ngựa, hai huynh muội Thẩm gia nhìn thấy y không có mảy may quan tâm nào. Khi đó, Lâm Nha đối với Thẩm Vu Uyên và Thẩm Trường Ninh chỉ là một hạ nhân xa lạ ở ngoại viện, không cần phải để tâm nhiều.
Lâm Nha kéo kín áo ngoài, ôm bụng nhỏ liên tục lui về sau cách xa Thẩm Trường Ninh: “Khụ, ta, ta phải uống thuốc. Lục Trúc đang kêu ta, ta về trước, hẹn, hẹn gặp lại ——”
Thẩm Trường Ninh vốn cũng dự định tiếp cận từ từ, trước hết để tiểu tẩu tử của huynh trưởng ở lại đây. Bởi vậy nàng không cản Lâm Nha quay về Càn Nguyên Lâu, chỉ là nàng thoáng thấy lúc Lâm Nha bước đi, áo ngoài bay lên, lộ bụng vô cùng rõ ràng.
Thẩm đại cô nương sợ hãi không ngừng —— bụng đã lớn?!
Nam nhân? Lâm Nha? Mang thai? Sắp có tiểu hài tử?
Tác giả :
Mộc Hề Nương