Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương
Chương 1
Đại Chu chinh hòa* chín năm, Thuận Đế băng hà.
(Chinh hòa: Ý chỉ chinh phạt tứ phương để thiên hạ hòa bình)
Thuận Đế không con, phiên vương nắm binh quyền, như hổ rình mồi. Gian phi Tiêu thị khống chế hậu cung, thái sư Tiêu Thủ thao túng tiền triều. Dòng họ Tiêu thị vốn là quang cảnh vô hạn, lúc này càng là một tay che trời. Tấn Dương Thái Nguyên Vương lấy danh nghĩa của Thanh Quân Trắc thống lĩnh năm vạn tinh binh suốt đêm đánh thẳng vào kinh đô Kiến An, bao vây Tiêu thái sư và phe cánh của ông ta trong Chính Đức Điện.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ nấp sau, Thái Nguyên Vương thượng vị thống trị hoàng thành, mới vừa tỉnh lại trong hưng phấn chiếm ngôi đế vương dễ như trở bàn tay, liền bị người dẫn binh vây đánh, kể cả bè lũ của Tiêu thái sư đang bị nhốt trong Chính Đức Điện, tất cả đều bị bắt. Lúc đó Thái Nguyên Vương vừa mới bắt Tiêu thái sư thì đã nghe âm thanh chỉnh tề của đội quân khôi giáp hùng hậu. Trong sương đao hàn kiếm, một người ngồi trên xe lăn, từ trong đám người đi ra.
Chỉ thấy hắn tóc bạc hơn tuyết, tướng mạo tuyệt hảo, vô cùng tuấn tú như tiên nhân. Người này vốn là thái phó đương triều Thẩm Vu Uyên, lúc thiếu thời đã thành danh, mưu trí vô song. Năm nay cũng đã ba mươi sáu, mặc dù tóc bạc nhưng dung nhan lại không già.
Thẩm Vu Uyên là vương hầu khác họ, là gia chủ Thẩm gia – một trong những thế gia đức cao vọng trọng ở Đại Chu, mười lăm tuổi ra trận, mười sáu thành danh, hai mươi tuổi được phong vương hầu khác họ, hai mươi tư tháo giáp về triều. Hai mươi sáu làm quan nhất phẩm, Thuận Đế đăng cơ liền phong hắn làm thái phó. Nếu bàn về quyền khuynh triều dã*, Tiêu thị chỉ là con hề nhảy nhót.
(Quyền khuynh triều dã: Ý chỉ Nhiếp Chính Vương hoặc thừa tướng, dưới một người trên vạn người, hoặc có thể nói là hoàng thượng chỉ là bù nhìn hoặc bị khống chế, hoạn quan nắm quyền)
Chẳng qua mấy năm trước Thẩm Vu Uyên bị tập kích, cột sống bị tổn thương, nửa người dưới tê liệt không còn cảm giác nên bắt đầu ru rú trong nhà. Hắn vừa lui, tựa như nắng gắt xuống núi, hàng loạt ngôi sao tranh sáng, khiến tộc Tiêu thị bò lên nên đắc ý vênh váo. Hài cốt tiên đế chưa lạnh, bọn họ đã khẩn trương soán quyền đoạt vị muốn khống chế triều chính. Đáng tiếc, bị người khác xem thành ve dẫn đường cho bọ ngựa, khi không còn tác dụng nữa cũng chỉ còn con đường tịch biên* diệt tộc.
(Tịch biên: Tịch thu gia sản)
Trong mấy tháng ngắn ngủi, trong triều thay đổi bất ngờ, người người trong kinh thành cảm thấy bất an, thế cục nghịch chuyển kinh thiên. Tấn Dương Thái Nguyên Vương mưu toan phản nghịch, giải vào đại lao chờ thẩm vấn. Dòng tộc Tiêu thị kết bè kết cánh, mưu triều soán vị, toàn tộc bị giết hầu như không còn. Tiêu thị bước lên hàng thế gia cao quý chỉ được mấy năm thì tan rã, rước lấy không ít chê cười.
Sau khi xử lý xong phản tặc, Thẩm Vu Uyên tuyên bố tiên đế còn có một người con trai, vì tránh bị bè lũ Tiêu gia hãm hại nên trốn trong lãnh cung. Tuy rằng năm ấy người này mới mười tuổi, lại thật sự là hoàng tử long tôn, hơn nữa Thẩm Vu Uyên cố tình đẩy hắn lên ngôi nên không ai dám phản đối.
Đến nước này, tân đế lên ngôi, sử xưng Hoàn Đế, niên hiệu Hồng Quang.
…
Mùa xuân năm thứ ba Hồng Quang, kinh đô Kiến An.
Thiểu nhật xuân hoài tự tửu nùng, sáp hoa tẩu mã túy thiên chung.
Kinh đô có hai khu phồn hoa, Tây thị dựa vào Thanh Khê, mà Thanh Khê trên có Tần Hoài dưới có Trường Giang, đều có xây dựng các cảng. Tàu chở hàng trong cảng không ngừng cập bến xuất phát, còn có thể thấy thuyền quan cập bến. Phía trước cảng là Tây thị, hai bên là quán ăn tửu lầu phòng trà vân vân, các cửa hàng nối tiếp san sát nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Sau lưng phòng trà tửu lâu là một con sông nhỏ bao quanh, bờ sông bên kia là nhà dân xếp hàng thẳng lối và đường dài thăm thẳm. Trên sông vô số thuyền nhỏ đón khách qua lại, bên bờ liễu đâm chồi, hoa đào như gấm, trên bờ là một nhóm kiều nữ trẻ trung, mắt đi mày lại, xuân ý vô hạn.
Lâm Nha hơi cong đôi mắt đào hoa đa tình phong lưu, dẫn đến thiếu nữ bên bờ ửng hồng đôi má phấn. Y nhẹ nhàng nhảy lên bờ, mỉm cười với những thiếu nữ kia, tuấn tú vô song.
Y chắp tay cúi người, vốn là điệu bộ cực kỳ khoa trương, nhưng vì tướng mạo nên không làm người khác cảm thấy lỗ mãng, trái lại chọc thiếu nữ trên bờ liên tục cười duyên. Chờ đến khi bằng hữu gọi, y phải cáo biệt thì có thiếu nữ nhét khăn tay vào tay y.
Lâm Nha nhận khăn tay, xoay người, dáng vẻ thích thú cà lơ phất phơ, giống hệt một tay ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Vừa vào tửu lâu liền bị bằng hữu cười nhạo, y cũng không để tâm, trái lại đắc ý: “Đó là bản lĩnh của thiếu gia. Tướng mạo tuấn tú? Các ngươi có bản lĩnh thì cũng lớn lên tuấn tú đi.”
Bằng hữu lười cãi với y, chẳng qua chỉ là bạn rượu. Hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”
Lâm Nha cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, mất kiên nhẫn nói: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta ngưỡng mộ Thẩm thái phó, muốn gặp hắn một lần.”
“Ta nhìn không ra.” Mới vừa rồi còn ở phía dưới đùa cợt đám nữ tử, bây giờ lại đột nhiên nói mình ngưỡng mộ Thẩm thái phó, thái độ giống như đối mặt với con gà quay trên bàn, nói với gà quay rằng mình ngưỡng mộ nó. “Ta nói trước, ngươi đừng gây chuyện. Nếu thật sự gây chuyện, đừng liên lụy ta.”
Lâm Nha hơi dừng lại, mắt to đảo đảo, mỉm cười: “Sao ta lại gây chuyện? Cho dù thật sự gây chuyện, cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Bằng hữu trước mặt, tuy nói là bằng hữu nhưng kỳ thật chỉ là tháng trước quen biết ở Hoa Lâu, thuộc loại hồ bằng cẩu hữu. Lâm Nha là một cô nhi, thân thể có chút khiếm khuyết được sư phụ nhặt ở ven đường, từ nhỏ lớn lên trong núi. Đoạn thời gian trước mới vừa tròn mười chín tuổi liền trộm đan dược mà sư phụ tốn ba bốn năm mới luyện chế thành công, trốn xuống núi.
Lúc đó, sư phụ của Lâm Nha ở trên núi đang rầu rĩ không có người thí nghiệm thuốc, không biết dược tính như thế nào. Nhưng ông khẳng định thuốc kia hữu dụng 100%, chí ít đạt được kỳ vọng của mình, chỉ là còn có vấn đề nào khác không thì không biết. Nhưng nguyên liệu luyện chế thuốc này rất khó tìm, một viên giá trị ngàn vàng, mà ông chỉ luyện ra có mười viên, tất nhiên là bảo bối phi thường.
Lâm Nha trộm một lần ba viên, thừa dịp sư phụ chưa phát hiện chuồn khỏi núi, đi du sơn ngoạn thủy, đến kinh đô. Vừa khéo muốn tìm người thử thuốc, nhưng càng tìm càng không thấy người thích hợp. Trùng hợp gặp phải người bằng hữu này, hắn họ Khương, vốn là công tử của thế gia kinh đô, không có bản lĩnh gì lớn, dựa vào chút thông minh vặt vãnh sống qua ngày cũng rất tự tại.
Lâm Nha biết được danh tiếng thái phó đương triều Thẩm Vu Uyên từ miệng Khương công tử, rồi đến tửu lâu quán trà hỏi thăm, lại chạy đến Hoa Lâu, thuyền hoa hỏi, phát hiện bất luận là sĩ phu hay là hạ cửu lưu* đều cực kỳ tôn sùng Thẩm Vu Uyên. Nhưng y hỏi vài người, giọng điệu vừa tôn sùng nhưng đồng thời cũng không thiếu tiếc nuối, thì ra người này bị liệt nửa người dưới đã bốn năm năm.
(Hạ cửu lưu: gồm: 1, Vương bát (người làm nghề lầu xanh), 2, Quy (người môi giới, mai mối), 3. Kịch tử (con hát), 4. Suy (thổi kèn, đánh trống), 5. Đại tài (người làm trò, làm xiếc, ảo thuật), 6. Tiểu tài (làm hề), 7. Sinh (thợ cắt tóc), 8. Kẻ cướp, 9. Người đốt lò (“ổi yên giả”- người thổi khói).) – Wiki
Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế lại không thể bước đi, dù là ai cũng cảm thấy đáng tiếc.
Lâm Nha nổi lên hứng thú, muốn thí nghiệm thuốc lên người hắn. Thế nhưng Thẩm Vu Uyên quyền cao chức trọng, đừng nói thí nghiệm thuốc, cho dù gặp hắn cũng là việc khó khăn. Trùng hợp y nghe Khương thiếu gia nói hai tháng trước Thẩm Vu Uyên đã quay về Thẩm gia ở Hà Tây tế tổ, vài ngày nữa sẽ quay về.
Y suy nghĩ, tạm thời ở xa xa quan sát Thẩm Vu Uyên rồi mới quyết định.
Ở tửu lâu đến trưa, Khương công tử không có kiên nhẫn chơi với y, gặp phải đám bằng hữu liền túm tụm vui đùa. Một mình Lâm Nha tựa vào lan can trông ngóng, tư thế này, dường như là y thật sự ‘ngưỡng mộ’ Thẩm Vu Uyên.
Đến khắc sáu giờ Ngọ, bến tàu có động tĩnh. Tiếng thét lớn, tiếng trống thùng thùng, vang dội hồi lâu. Trên cảng, người kéo thuyền xếp hàng chuẩn bị xuống sông, không ít đội thuyền đều cập bến đứng sang một bên, ngay cả thuyền quan cũng phải nhường đường. Bên cạnh có không ít người bàn tán ầm ĩ: “Là nhóm thần tiên nào tới? Thậm chí ngay cả thuyền quan cũng phải nhường đường?”
Ngay tức khắc có người bên cạnh trả lời: “Nhìn thấy cờ xí Phi Vân không? Đó là lâu thuyền Thẩm gia.”
“Ngươi đang nói —— Thẩm thái phó?!”
Lâm Nha giật giật lỗ tai, nhìn về phía cửa cảng, đó là một chiếc lâu thuyền, tốc độ rẽ nước cực nhanh. Trên mép thuyền cắm cờ xí Phi Vân hai màu trắng đen, buồm hạ xuống, trên boong thuyền đứng hơn trăm người. Lúc đội thuyền cập bến, đầu tiên là hộ vệ hạ thuyền được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau đó là nô bộc*, cuối cùng mới là người hầu thân cận. Trước sau ngay ngắn có trật tự, không ồn không nháo, quả thựa là phong cách thế gia.
(Nô bộc = đầy tớ)
Ở xa xa, Lâm Nha nhìn thấy có một người ngồi xe lăn được đẩy xuống. Khoảng cách hơi xa, đoàn người dày đặc, người nọ lại bị hộ vệ, người hầu vây quanh trùng điệp, sau khi xuống mặt đất lập tức vào trong kiệu, cái gì cũng không thấy rõ.
Tuy rằng chỉ nhìn thấy một đầu tóc bạc, nhưng thật sự là người khí độ phi phàm khó có thể bỏ qua.
Lâu thuyền của Thẩm thái phó về kinh lúc bắt đầu vô cùng náo nhiệt, nhưng sau đó lại trật tự rời đi, im lặng biến mất, trước sau tốn không quá nửa chung trà nhỏ. Lần thứ hai làm người tán thưởng giáo dưỡng và nghiêm ngặt của thế gia môn phiệt.
Lâm Nha ngoáy lỗ tai, thầm bĩu môi.
Văn nhân sĩ tốt Đại Chu tôn trọng thế gia môn phiệt, cách nhìn dòng dõi vô cùng nghiêm trọng. Đại Chu có bốn môn phiệt đỉnh cấp, Hà Tây Thẩm gia đứng đầu. Thẩm gia có không ít con cháu xuất sắc, chẳng qua không ai có thể hơn Thẩm Vu Uyên. Nhìn trong trăm năm nay, rất khó xuất hiện lại người như Thẩm Vu Uyên.
Khương công tử phái tiểu tư sang truyền lời, nói hắn với bằng hữu đến Xuân Phong Các, hỏi y có đi không.
Lâm Nha mỉm cười: “Không đi. Lòng ta có người, không thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Nghe Lâm Nha trả lời xong, Khương công tử bật cười khen y phong lưu, cười nhạo y lừa mình dối người còn muốn gạt người khác. Sau khi cười xong, hắn mua một vài thứ tốt bí mật trong Xuân Phong Các, lệnh cho tiểu tư đưa qua.
Lâm Nha nhìn thấy những thứ tốt bí mật này, nghiêm túc nhìn một hồi, nhìn xong rồi ném qua một bên không có chút động lòng. Ngày hôm sau y dạo Diêm thị, chuyên đến Tảng Hội Bào, đi gần một tháng cuối cùng cũng chờ được bà tử của Thẩm Phủ ra ngoài chọn mua nô bộc.
Lâm Nha tự đề cử bản thân, tướng mạo dễ nhìn, dáng vẻ nhanh nhẹn nên bà tử lập tức nhìn trúng. Sắp tới Thẩm phủ rất cần người, đến Tảng Hội Bào thứ nhất là vì nhìn xem có nô bộc thích hợp nào không để mua lại, thứ hai là lĩnh mấy người làm công nhật*. Chọn những người này không cần quá nghiêm khắc, chỉ cần gia thế trong sạch là được, bởi vì làm công nhật chỉ được sắp xếp ở ngoại trạch, dù có vấn đề cũng không uy hiếp an toàn chủ nhân.
(Làm công nhật: là làm công ngắn hạn)
Lâm Nha giấu khế ước đã ký tên vào trong ngực, cặp mắt hoa đào cong thành vầng trăng, đi theo bà tử thỉnh thoảng nói vài câu, trêu vài câu, chọc bà tử cười liên tục. Sau đó, bà tử liền thiên vị sắp xếp công việc chăm ngựa nhàn hạ cho y.
Thẩm phủ có hai chuồng ngựa, một chuồng phục vụ tuấn mã của các lão gia, một chuồng khác là ngựa già bình thường để nô bộc trong phủ ra ngoài làm việc.
Đương nhiên Lâm Nha đến chuồng sau, còn là nơi ở ngoại môn. Thẩm phủ ngăn cách ngoại môn và nội trạch bằng một đường tắt, ngoài đường tắt là tôi tớ, có người nói làm mấy chục năm cũng không nhìn thấy các quý nhân dù chỉ một lần. Y chỉ là tôi tớ mới một hai tháng, đương nhiên không thể tiến vào đường tắt đó, hầu hạ quý nhân.
(Chinh hòa: Ý chỉ chinh phạt tứ phương để thiên hạ hòa bình)
Thuận Đế không con, phiên vương nắm binh quyền, như hổ rình mồi. Gian phi Tiêu thị khống chế hậu cung, thái sư Tiêu Thủ thao túng tiền triều. Dòng họ Tiêu thị vốn là quang cảnh vô hạn, lúc này càng là một tay che trời. Tấn Dương Thái Nguyên Vương lấy danh nghĩa của Thanh Quân Trắc thống lĩnh năm vạn tinh binh suốt đêm đánh thẳng vào kinh đô Kiến An, bao vây Tiêu thái sư và phe cánh của ông ta trong Chính Đức Điện.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ nấp sau, Thái Nguyên Vương thượng vị thống trị hoàng thành, mới vừa tỉnh lại trong hưng phấn chiếm ngôi đế vương dễ như trở bàn tay, liền bị người dẫn binh vây đánh, kể cả bè lũ của Tiêu thái sư đang bị nhốt trong Chính Đức Điện, tất cả đều bị bắt. Lúc đó Thái Nguyên Vương vừa mới bắt Tiêu thái sư thì đã nghe âm thanh chỉnh tề của đội quân khôi giáp hùng hậu. Trong sương đao hàn kiếm, một người ngồi trên xe lăn, từ trong đám người đi ra.
Chỉ thấy hắn tóc bạc hơn tuyết, tướng mạo tuyệt hảo, vô cùng tuấn tú như tiên nhân. Người này vốn là thái phó đương triều Thẩm Vu Uyên, lúc thiếu thời đã thành danh, mưu trí vô song. Năm nay cũng đã ba mươi sáu, mặc dù tóc bạc nhưng dung nhan lại không già.
Thẩm Vu Uyên là vương hầu khác họ, là gia chủ Thẩm gia – một trong những thế gia đức cao vọng trọng ở Đại Chu, mười lăm tuổi ra trận, mười sáu thành danh, hai mươi tuổi được phong vương hầu khác họ, hai mươi tư tháo giáp về triều. Hai mươi sáu làm quan nhất phẩm, Thuận Đế đăng cơ liền phong hắn làm thái phó. Nếu bàn về quyền khuynh triều dã*, Tiêu thị chỉ là con hề nhảy nhót.
(Quyền khuynh triều dã: Ý chỉ Nhiếp Chính Vương hoặc thừa tướng, dưới một người trên vạn người, hoặc có thể nói là hoàng thượng chỉ là bù nhìn hoặc bị khống chế, hoạn quan nắm quyền)
Chẳng qua mấy năm trước Thẩm Vu Uyên bị tập kích, cột sống bị tổn thương, nửa người dưới tê liệt không còn cảm giác nên bắt đầu ru rú trong nhà. Hắn vừa lui, tựa như nắng gắt xuống núi, hàng loạt ngôi sao tranh sáng, khiến tộc Tiêu thị bò lên nên đắc ý vênh váo. Hài cốt tiên đế chưa lạnh, bọn họ đã khẩn trương soán quyền đoạt vị muốn khống chế triều chính. Đáng tiếc, bị người khác xem thành ve dẫn đường cho bọ ngựa, khi không còn tác dụng nữa cũng chỉ còn con đường tịch biên* diệt tộc.
(Tịch biên: Tịch thu gia sản)
Trong mấy tháng ngắn ngủi, trong triều thay đổi bất ngờ, người người trong kinh thành cảm thấy bất an, thế cục nghịch chuyển kinh thiên. Tấn Dương Thái Nguyên Vương mưu toan phản nghịch, giải vào đại lao chờ thẩm vấn. Dòng tộc Tiêu thị kết bè kết cánh, mưu triều soán vị, toàn tộc bị giết hầu như không còn. Tiêu thị bước lên hàng thế gia cao quý chỉ được mấy năm thì tan rã, rước lấy không ít chê cười.
Sau khi xử lý xong phản tặc, Thẩm Vu Uyên tuyên bố tiên đế còn có một người con trai, vì tránh bị bè lũ Tiêu gia hãm hại nên trốn trong lãnh cung. Tuy rằng năm ấy người này mới mười tuổi, lại thật sự là hoàng tử long tôn, hơn nữa Thẩm Vu Uyên cố tình đẩy hắn lên ngôi nên không ai dám phản đối.
Đến nước này, tân đế lên ngôi, sử xưng Hoàn Đế, niên hiệu Hồng Quang.
…
Mùa xuân năm thứ ba Hồng Quang, kinh đô Kiến An.
Thiểu nhật xuân hoài tự tửu nùng, sáp hoa tẩu mã túy thiên chung.
Kinh đô có hai khu phồn hoa, Tây thị dựa vào Thanh Khê, mà Thanh Khê trên có Tần Hoài dưới có Trường Giang, đều có xây dựng các cảng. Tàu chở hàng trong cảng không ngừng cập bến xuất phát, còn có thể thấy thuyền quan cập bến. Phía trước cảng là Tây thị, hai bên là quán ăn tửu lầu phòng trà vân vân, các cửa hàng nối tiếp san sát nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Sau lưng phòng trà tửu lâu là một con sông nhỏ bao quanh, bờ sông bên kia là nhà dân xếp hàng thẳng lối và đường dài thăm thẳm. Trên sông vô số thuyền nhỏ đón khách qua lại, bên bờ liễu đâm chồi, hoa đào như gấm, trên bờ là một nhóm kiều nữ trẻ trung, mắt đi mày lại, xuân ý vô hạn.
Lâm Nha hơi cong đôi mắt đào hoa đa tình phong lưu, dẫn đến thiếu nữ bên bờ ửng hồng đôi má phấn. Y nhẹ nhàng nhảy lên bờ, mỉm cười với những thiếu nữ kia, tuấn tú vô song.
Y chắp tay cúi người, vốn là điệu bộ cực kỳ khoa trương, nhưng vì tướng mạo nên không làm người khác cảm thấy lỗ mãng, trái lại chọc thiếu nữ trên bờ liên tục cười duyên. Chờ đến khi bằng hữu gọi, y phải cáo biệt thì có thiếu nữ nhét khăn tay vào tay y.
Lâm Nha nhận khăn tay, xoay người, dáng vẻ thích thú cà lơ phất phơ, giống hệt một tay ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Vừa vào tửu lâu liền bị bằng hữu cười nhạo, y cũng không để tâm, trái lại đắc ý: “Đó là bản lĩnh của thiếu gia. Tướng mạo tuấn tú? Các ngươi có bản lĩnh thì cũng lớn lên tuấn tú đi.”
Bằng hữu lười cãi với y, chẳng qua chỉ là bạn rượu. Hắn hỏi: “Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”
Lâm Nha cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, mất kiên nhẫn nói: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta ngưỡng mộ Thẩm thái phó, muốn gặp hắn một lần.”
“Ta nhìn không ra.” Mới vừa rồi còn ở phía dưới đùa cợt đám nữ tử, bây giờ lại đột nhiên nói mình ngưỡng mộ Thẩm thái phó, thái độ giống như đối mặt với con gà quay trên bàn, nói với gà quay rằng mình ngưỡng mộ nó. “Ta nói trước, ngươi đừng gây chuyện. Nếu thật sự gây chuyện, đừng liên lụy ta.”
Lâm Nha hơi dừng lại, mắt to đảo đảo, mỉm cười: “Sao ta lại gây chuyện? Cho dù thật sự gây chuyện, cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Bằng hữu trước mặt, tuy nói là bằng hữu nhưng kỳ thật chỉ là tháng trước quen biết ở Hoa Lâu, thuộc loại hồ bằng cẩu hữu. Lâm Nha là một cô nhi, thân thể có chút khiếm khuyết được sư phụ nhặt ở ven đường, từ nhỏ lớn lên trong núi. Đoạn thời gian trước mới vừa tròn mười chín tuổi liền trộm đan dược mà sư phụ tốn ba bốn năm mới luyện chế thành công, trốn xuống núi.
Lúc đó, sư phụ của Lâm Nha ở trên núi đang rầu rĩ không có người thí nghiệm thuốc, không biết dược tính như thế nào. Nhưng ông khẳng định thuốc kia hữu dụng 100%, chí ít đạt được kỳ vọng của mình, chỉ là còn có vấn đề nào khác không thì không biết. Nhưng nguyên liệu luyện chế thuốc này rất khó tìm, một viên giá trị ngàn vàng, mà ông chỉ luyện ra có mười viên, tất nhiên là bảo bối phi thường.
Lâm Nha trộm một lần ba viên, thừa dịp sư phụ chưa phát hiện chuồn khỏi núi, đi du sơn ngoạn thủy, đến kinh đô. Vừa khéo muốn tìm người thử thuốc, nhưng càng tìm càng không thấy người thích hợp. Trùng hợp gặp phải người bằng hữu này, hắn họ Khương, vốn là công tử của thế gia kinh đô, không có bản lĩnh gì lớn, dựa vào chút thông minh vặt vãnh sống qua ngày cũng rất tự tại.
Lâm Nha biết được danh tiếng thái phó đương triều Thẩm Vu Uyên từ miệng Khương công tử, rồi đến tửu lâu quán trà hỏi thăm, lại chạy đến Hoa Lâu, thuyền hoa hỏi, phát hiện bất luận là sĩ phu hay là hạ cửu lưu* đều cực kỳ tôn sùng Thẩm Vu Uyên. Nhưng y hỏi vài người, giọng điệu vừa tôn sùng nhưng đồng thời cũng không thiếu tiếc nuối, thì ra người này bị liệt nửa người dưới đã bốn năm năm.
(Hạ cửu lưu: gồm: 1, Vương bát (người làm nghề lầu xanh), 2, Quy (người môi giới, mai mối), 3. Kịch tử (con hát), 4. Suy (thổi kèn, đánh trống), 5. Đại tài (người làm trò, làm xiếc, ảo thuật), 6. Tiểu tài (làm hề), 7. Sinh (thợ cắt tóc), 8. Kẻ cướp, 9. Người đốt lò (“ổi yên giả”- người thổi khói).) – Wiki
Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế lại không thể bước đi, dù là ai cũng cảm thấy đáng tiếc.
Lâm Nha nổi lên hứng thú, muốn thí nghiệm thuốc lên người hắn. Thế nhưng Thẩm Vu Uyên quyền cao chức trọng, đừng nói thí nghiệm thuốc, cho dù gặp hắn cũng là việc khó khăn. Trùng hợp y nghe Khương thiếu gia nói hai tháng trước Thẩm Vu Uyên đã quay về Thẩm gia ở Hà Tây tế tổ, vài ngày nữa sẽ quay về.
Y suy nghĩ, tạm thời ở xa xa quan sát Thẩm Vu Uyên rồi mới quyết định.
Ở tửu lâu đến trưa, Khương công tử không có kiên nhẫn chơi với y, gặp phải đám bằng hữu liền túm tụm vui đùa. Một mình Lâm Nha tựa vào lan can trông ngóng, tư thế này, dường như là y thật sự ‘ngưỡng mộ’ Thẩm Vu Uyên.
Đến khắc sáu giờ Ngọ, bến tàu có động tĩnh. Tiếng thét lớn, tiếng trống thùng thùng, vang dội hồi lâu. Trên cảng, người kéo thuyền xếp hàng chuẩn bị xuống sông, không ít đội thuyền đều cập bến đứng sang một bên, ngay cả thuyền quan cũng phải nhường đường. Bên cạnh có không ít người bàn tán ầm ĩ: “Là nhóm thần tiên nào tới? Thậm chí ngay cả thuyền quan cũng phải nhường đường?”
Ngay tức khắc có người bên cạnh trả lời: “Nhìn thấy cờ xí Phi Vân không? Đó là lâu thuyền Thẩm gia.”
“Ngươi đang nói —— Thẩm thái phó?!”
Lâm Nha giật giật lỗ tai, nhìn về phía cửa cảng, đó là một chiếc lâu thuyền, tốc độ rẽ nước cực nhanh. Trên mép thuyền cắm cờ xí Phi Vân hai màu trắng đen, buồm hạ xuống, trên boong thuyền đứng hơn trăm người. Lúc đội thuyền cập bến, đầu tiên là hộ vệ hạ thuyền được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau đó là nô bộc*, cuối cùng mới là người hầu thân cận. Trước sau ngay ngắn có trật tự, không ồn không nháo, quả thựa là phong cách thế gia.
(Nô bộc = đầy tớ)
Ở xa xa, Lâm Nha nhìn thấy có một người ngồi xe lăn được đẩy xuống. Khoảng cách hơi xa, đoàn người dày đặc, người nọ lại bị hộ vệ, người hầu vây quanh trùng điệp, sau khi xuống mặt đất lập tức vào trong kiệu, cái gì cũng không thấy rõ.
Tuy rằng chỉ nhìn thấy một đầu tóc bạc, nhưng thật sự là người khí độ phi phàm khó có thể bỏ qua.
Lâu thuyền của Thẩm thái phó về kinh lúc bắt đầu vô cùng náo nhiệt, nhưng sau đó lại trật tự rời đi, im lặng biến mất, trước sau tốn không quá nửa chung trà nhỏ. Lần thứ hai làm người tán thưởng giáo dưỡng và nghiêm ngặt của thế gia môn phiệt.
Lâm Nha ngoáy lỗ tai, thầm bĩu môi.
Văn nhân sĩ tốt Đại Chu tôn trọng thế gia môn phiệt, cách nhìn dòng dõi vô cùng nghiêm trọng. Đại Chu có bốn môn phiệt đỉnh cấp, Hà Tây Thẩm gia đứng đầu. Thẩm gia có không ít con cháu xuất sắc, chẳng qua không ai có thể hơn Thẩm Vu Uyên. Nhìn trong trăm năm nay, rất khó xuất hiện lại người như Thẩm Vu Uyên.
Khương công tử phái tiểu tư sang truyền lời, nói hắn với bằng hữu đến Xuân Phong Các, hỏi y có đi không.
Lâm Nha mỉm cười: “Không đi. Lòng ta có người, không thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Nghe Lâm Nha trả lời xong, Khương công tử bật cười khen y phong lưu, cười nhạo y lừa mình dối người còn muốn gạt người khác. Sau khi cười xong, hắn mua một vài thứ tốt bí mật trong Xuân Phong Các, lệnh cho tiểu tư đưa qua.
Lâm Nha nhìn thấy những thứ tốt bí mật này, nghiêm túc nhìn một hồi, nhìn xong rồi ném qua một bên không có chút động lòng. Ngày hôm sau y dạo Diêm thị, chuyên đến Tảng Hội Bào, đi gần một tháng cuối cùng cũng chờ được bà tử của Thẩm Phủ ra ngoài chọn mua nô bộc.
Lâm Nha tự đề cử bản thân, tướng mạo dễ nhìn, dáng vẻ nhanh nhẹn nên bà tử lập tức nhìn trúng. Sắp tới Thẩm phủ rất cần người, đến Tảng Hội Bào thứ nhất là vì nhìn xem có nô bộc thích hợp nào không để mua lại, thứ hai là lĩnh mấy người làm công nhật*. Chọn những người này không cần quá nghiêm khắc, chỉ cần gia thế trong sạch là được, bởi vì làm công nhật chỉ được sắp xếp ở ngoại trạch, dù có vấn đề cũng không uy hiếp an toàn chủ nhân.
(Làm công nhật: là làm công ngắn hạn)
Lâm Nha giấu khế ước đã ký tên vào trong ngực, cặp mắt hoa đào cong thành vầng trăng, đi theo bà tử thỉnh thoảng nói vài câu, trêu vài câu, chọc bà tử cười liên tục. Sau đó, bà tử liền thiên vị sắp xếp công việc chăm ngựa nhàn hạ cho y.
Thẩm phủ có hai chuồng ngựa, một chuồng phục vụ tuấn mã của các lão gia, một chuồng khác là ngựa già bình thường để nô bộc trong phủ ra ngoài làm việc.
Đương nhiên Lâm Nha đến chuồng sau, còn là nơi ở ngoại môn. Thẩm phủ ngăn cách ngoại môn và nội trạch bằng một đường tắt, ngoài đường tắt là tôi tớ, có người nói làm mấy chục năm cũng không nhìn thấy các quý nhân dù chỉ một lần. Y chỉ là tôi tớ mới một hai tháng, đương nhiên không thể tiến vào đường tắt đó, hầu hạ quý nhân.
Tác giả :
Mộc Hề Nương