Kim Phi Tích Bỉ
Chương 10: Ngăn kiệu cáo trạng
Tường Long quốc, là một nước lớn có bề dày lịch sử hơn hai trăm năm, từ lâu đã nắm giữ một vùng Trung Nguyên rộng lớn màu mỡ, kinh tế phồn vinh, dân sinh giàu có. Đương kim hoàng đế Long Khiếu Thiên là đời vua thứ mười của Long Tường quốc, hiện đã 68 tuổi. Đương triều thái tử do chính hoàng hậu đẻ ra, hai mươi năm trước đã được lập phong, hiện đã 45 tuổi.
Vốn là ngày sau thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế được xem như ván đã đóng thuyền, mọi người nói, thái tử được yên vị đã hơn 20 nắm thì còn có thể có chuyện gì xấu? Ai có thể ngờ rằng: muốn nhưng trời không cho, hiện tại thái tử đang nằm ốm liệt giường. Nhân gian đồn đại đó là do phổi đã hư yếu, ăn quá nhiều thứ thịnh dẫn đến nóng gan. Mà thái y chữa bệnh xưa nay không cầu có công, nhưng đều dùng những phương thuốc tốt nhất mà bệnh không khỏi. Thái tử bệnh tình không khá lên được chút nào mà ngày càng nặng hơn, cứ kéo dài như vậy, cho đến nay cũng đã là một năm rưỡi.
Đất nước còn tồn tại được là nằm ở Thái tử, cái cốt rễ của dân sinh là nằm ở dân. Vạn nhất Thái tử xảy ra chuyện gì không hay, người nào sẽ kế thừa cái sự nghiệp thống nhất lãnh thổ này đây? Lúc này hoàng cung quan lại triều thần bên trong bắt đầu rục rịch, ngấm ngầm lặng lẽ tranh quyền đoạt vị. Người có lợi thế nhất bây giờ đương nhiên chính là con trai Đoan Qúy phi - Thụy Vương.
Dân gian đồn rằng Thụy vương thuở nhỏ dung mạo tuấn mĩ vô song, tài hoa hơn người, cưỡi ngựa bắn cung không ai sánh bằng, khá được hoàng đế Long Khiếu Thiên hài lòng, lại đúng lúc 25 tuổi, hào hoa phong nhã, mạnh mẽ chính trực. Đương nhiên so với thái tử ốm đau liệt giường được càng nhiều quan lại triều thần ủng hộ. Vì thế không ít quan lại là thuộc hạ của đương kim thái tử đã quay đầu hướng về ủng hộ Thụy vương.
Thành Thượng Dương là thành đô của Tường Long quốc, nới đó phía bắc có sông núi nơi rồng ngự trú, phía nam có đá ngọc thạch vây quanh, ở giữa có khe suối chảy qua. Tóm lại chính là nằm trong một nơi non xanh nước biếc, đại khí nồng nàn, thiên nhiên trong lành.
Thành Thượng Dương có tám cổng thành, vào buổi sáng, cả tám cổng thành đều sẽ được mở. Mọi người buôn bán vào thành đều phải có trật tự, dòng người đổ xô tấp nập, huyên náo ồn ào, thật sự là một cảnh tượng phồn vinh, cực kỳ đồ sộ.
Ngày qua ngày, bên trong thành Thượng Dương đều bận rộn đầy nhiệt khí, cho đến khi màn đêm buông xuống, con người như dòng nước chảy, họ sớm đã quên đi cái thảm kịch đã từng xảy ra ở cổng Thượng Đông, tiếp tục cái cuộc sống từ trước đến nay vẫn luôn là bận rộn như thế. Và hôm nay cũng vậy.
Lúc này tại trung tâm thành, hai bên đường các hàng quán đều mở cửa, đủ các loại bán hàng rong với các loại giỏ trưng ra trên mấy cái sạp, chật kín ngã tư đường, lại còn có cả những tiếng gọi rao bán hàng của những ông chủ quán. Cách đó không xa, còn có gánh hát mà ở đó có chiếu, có mành, có cả phách cả gậy phối hợp như một cái sân khấu kịch. Trên cái sân khấu kịch ấy, khua chuông gõ mõ, hát đến là vui sướng. Phía dưới chen chúc người chen ta đẩy, nhân sinh ầm ỹ, tạp âm vang trời.
Đúng lúc này bỗng có tiếng trống đồng “leng keng, leng leng” thanh âm lanh lảnh mà ngân dài, trong nháy mắt lấn át tiếng người ầm ĩ.
Có vị quan sai lớn tiếng hô “Phủ Doãn đại nhân tuần phố, người không có nhiệm vụ nhanh tránh ra.”
Trên đường, lập tức rơi vào im lặng.
Tất cả những tiểu quán nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ này nọ, lui về phía sau vài bước, làm cho đường phố chốc trở nên thẳng tắp không một người chen ngang. Ở trong ấn tượng của dân chúng, thành Thượng Dương này thật khó mà có được một vị quan tốt như thế, đồng tình với người dân, cắt giảm thuế má, cổ vũ thương mậu, làm rất nhiều chuyện thực tế, ai ai đối với vị quan này cũng là thập phần tôn trọng.
Chỉ trong chốc lát khi mà vị quan sai nọ tiên phong đi đằng trước, hô hào tránh ra cùng yên lặng, ngay phía sau là một nhuyễn kiệu đỉnh đầu màu lam có bốn người khênh đi đến, hai bên ước chừng có hai mươi quan binh hộ tống, cầm trong tay là đại đao, biểu tình thực nghiêm túc.
Dân chúng tự giác lui về sau, bọn họ cẩn thận lại tò mò nhìn về phía nhuyễn kiệu kia, ai nấy đều hi vọng một lần được nhìn thấy vị thanh quan trong truyền thuyết – Doãn phủ Thượng Dương.
Bởi vì nhuyễn kiệu có rèm che kín cho nên bọn họ chỉ đành ngóng theo nhuyễn kiệu cứ thế mà đi qua trước mặt, không cách nào mà nhìn được hình dáng bên trong.
Đột nhiên lúc đó, một nữ tử váy trắng đẩy mạnh đám người chạy ra, nhắm thẳng nhuyễn kiệu mà xông đến.
Lúc này nắng chiếu mãnh liệt, rọi xuống mà cảm tưởng mặt đất như đang bốc hơi lên trông hệt sương mù trắng xóa.
Có người muốn xông đến. Ngay lập tức hai mươi quan binh liền xông lên tiếp đón, chỉnh tề xếp xung quanh đối mặt nhau, trong tay đại đao giơ lên, cùng với ánh sáng chiếu vào tạo nên một đạo ngân quang sáng chói.
Mọi người đều ngừng thở, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nữ tử kia.
Trên con đường thẳng tắp, nàng một mình cô đơn đứng đó, một thân y phục trắng thuần, không một chút trang sức, nàng thậm chí còn không đi giày, bàn chân đỏ máu cứ thế mà từng bước từng bước tiến đến.
Lưỡi đao sắc bén, có ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ lại một thứ tia sáng lạnh lẽo âm trầm, chói lọi mà đâm vào mắt người khiến không ai có thể mở ra được.
Ai ai cũng nhìn nữ tử với đôi bàn chân đỏ huyết kia, nhan sắc vốn trắng sáng nhuận ngọc giờ phút này đầy những vết thương rướm máu, dường như nàng đã đi thật lâu thật lâu, đi đến da chân rách toạc. Hai tay nàng giơ lên cao ngang tầm mắt, dâng lên một bức huyết thư. Màu sắc đỏ tươi đầy thê lương ấy, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Dân chúng xung quanh không ai dám lớn tiếng giận dữ, chỉ trơ mắt nhìn cảnh tượng, cũng không phải là thường thấy nhưng ai cũng hiểu đó gọi là ngăn kiệu cáo trạng. Mà bạch y nữ tử này, trong tay nâng một bức huyết thư thì nhất định chính là đến tố trạng.
Sương Lan Nhi dĩ nhiên đã sức cùng lực kiệt, nàng cả người sốt cao vẫn chưa lui, trên bàn chân còn có vô số những vết thương đầy máu, mười ngón tay cắn ra để viết huyết thư đến giờ vẫn chưa hoàn tàn khép miệng lại, bởi vậy mà có vài dòng máu đỏ tươi dọc theo tay nàng đang giơ lên mà chảy xuống ướt đẫm cổ tay áo trắng tinh, cho đến khi nhỏ giọt rơi xuống đất.
Những mẩu đá vụn trên đường sắc nhọn đâm vào bàn chân đã rướm máu, khiến máu tươi càng được dịp mà tuôn ra.
Mà nàng cứ như vậy mà lê bước, máu huyết cũng cứ như vậy mà rải thành đường dọc theo từng bước chân ấy, nàng xuyên qua tất cả cho đến khi đứng trước nhuyễn kiệu trước mặt.
Giống như đã chống đỡ không nổi, đầu gỗi mềm nhũn, rơi xuống đất, chân quỳ xuống.
Nàng cúi đầu, tóc dài trên vai theo động tác mà cũng chảy xuống, giữa không gian mang lại một hình ảnh màu đen cong cong đầy xinh đẹp, lẳng lặng quỳ.
Xung quanh không một tiếng động.
“Dân nữ Sương Lan Nhi, cáo trạng Thụy vương cưỡng ép nạp thiếp, giết người diệt môn.”
Nàng trấn định nói ra từng chữ, rồi cung kính dập đầu thật sâu, chợt nàng đứng dậy, cúi người tay dâng cao bức huyết thư, hướng đến người đang ngồi trong kiệu.
Mọi người trên đường kinh ngạc nhìn nàng, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Giờ khắc này, nàng như vậy mà thẳng thắn, như vậy mà cao ngạo, như vậy mà tuyệt mỹ. Y phục trắng thuần, nhẹ nhàng như không nhiễm một hạt bụi trần, dung nhan ví như loài hoa lan âm u ẩn khuất mà lại ví như sương mù buổi sớm sơ khai, nàng giống một tiên tử gặp phải kiếp số rủi nơi phàm trần.
Có một tiếng đinh linh đinh linh thanh thúy của chiếc chuông treo ngoài rèm cửa vang lên, đánh gãy sự im lặng thuần túy.
Mành kiệu nhẹ nhàng nhấc lên, người bên trong lộ ra một đôi giày da báo cùng với một góc quan phục màu xanh da trời, hắn động tác nhẹ nhàng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Trình lên”
Sương Lan Nhi căn bản không có hi vọng, dù sao quan lại chính là bao che cho nhau, huống chi người mà nàng cáo trạng chính là đương triều Thụy vương. Nàng chỉ nghe nói Phủ Doãn Thượng Dương là một vị quan thanh liêm, không sợ cường quyền, cho nên mới thử mạo hiểm một lần.
Lần này nghe hắn nguyện ý nhận lấy đơn kiện, trong lòng này rất vui, nhanh tiến hai bước đệ lên bản cáo trạng, cung kính nói: “Thỉnh đại nhân xem qua”
“Được”
Một tiếng biếng nhác từ trong kiệu truyền ra, không sóng không gió, giống như đối với sự đời không một chút quan tâm.
Thanh âm này giống như có chút quen thuộc. Sương Lan Nhi thoáng ngẩng đầu, cách cỗ kiệu rất gần, nàng nhìn thấy dung mạo của người này.
Trời ơi. Nàng lúc này giật mình, là hắn!
Vốn là ngày sau thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế được xem như ván đã đóng thuyền, mọi người nói, thái tử được yên vị đã hơn 20 nắm thì còn có thể có chuyện gì xấu? Ai có thể ngờ rằng: muốn nhưng trời không cho, hiện tại thái tử đang nằm ốm liệt giường. Nhân gian đồn đại đó là do phổi đã hư yếu, ăn quá nhiều thứ thịnh dẫn đến nóng gan. Mà thái y chữa bệnh xưa nay không cầu có công, nhưng đều dùng những phương thuốc tốt nhất mà bệnh không khỏi. Thái tử bệnh tình không khá lên được chút nào mà ngày càng nặng hơn, cứ kéo dài như vậy, cho đến nay cũng đã là một năm rưỡi.
Đất nước còn tồn tại được là nằm ở Thái tử, cái cốt rễ của dân sinh là nằm ở dân. Vạn nhất Thái tử xảy ra chuyện gì không hay, người nào sẽ kế thừa cái sự nghiệp thống nhất lãnh thổ này đây? Lúc này hoàng cung quan lại triều thần bên trong bắt đầu rục rịch, ngấm ngầm lặng lẽ tranh quyền đoạt vị. Người có lợi thế nhất bây giờ đương nhiên chính là con trai Đoan Qúy phi - Thụy Vương.
Dân gian đồn rằng Thụy vương thuở nhỏ dung mạo tuấn mĩ vô song, tài hoa hơn người, cưỡi ngựa bắn cung không ai sánh bằng, khá được hoàng đế Long Khiếu Thiên hài lòng, lại đúng lúc 25 tuổi, hào hoa phong nhã, mạnh mẽ chính trực. Đương nhiên so với thái tử ốm đau liệt giường được càng nhiều quan lại triều thần ủng hộ. Vì thế không ít quan lại là thuộc hạ của đương kim thái tử đã quay đầu hướng về ủng hộ Thụy vương.
Thành Thượng Dương là thành đô của Tường Long quốc, nới đó phía bắc có sông núi nơi rồng ngự trú, phía nam có đá ngọc thạch vây quanh, ở giữa có khe suối chảy qua. Tóm lại chính là nằm trong một nơi non xanh nước biếc, đại khí nồng nàn, thiên nhiên trong lành.
Thành Thượng Dương có tám cổng thành, vào buổi sáng, cả tám cổng thành đều sẽ được mở. Mọi người buôn bán vào thành đều phải có trật tự, dòng người đổ xô tấp nập, huyên náo ồn ào, thật sự là một cảnh tượng phồn vinh, cực kỳ đồ sộ.
Ngày qua ngày, bên trong thành Thượng Dương đều bận rộn đầy nhiệt khí, cho đến khi màn đêm buông xuống, con người như dòng nước chảy, họ sớm đã quên đi cái thảm kịch đã từng xảy ra ở cổng Thượng Đông, tiếp tục cái cuộc sống từ trước đến nay vẫn luôn là bận rộn như thế. Và hôm nay cũng vậy.
Lúc này tại trung tâm thành, hai bên đường các hàng quán đều mở cửa, đủ các loại bán hàng rong với các loại giỏ trưng ra trên mấy cái sạp, chật kín ngã tư đường, lại còn có cả những tiếng gọi rao bán hàng của những ông chủ quán. Cách đó không xa, còn có gánh hát mà ở đó có chiếu, có mành, có cả phách cả gậy phối hợp như một cái sân khấu kịch. Trên cái sân khấu kịch ấy, khua chuông gõ mõ, hát đến là vui sướng. Phía dưới chen chúc người chen ta đẩy, nhân sinh ầm ỹ, tạp âm vang trời.
Đúng lúc này bỗng có tiếng trống đồng “leng keng, leng leng” thanh âm lanh lảnh mà ngân dài, trong nháy mắt lấn át tiếng người ầm ĩ.
Có vị quan sai lớn tiếng hô “Phủ Doãn đại nhân tuần phố, người không có nhiệm vụ nhanh tránh ra.”
Trên đường, lập tức rơi vào im lặng.
Tất cả những tiểu quán nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ này nọ, lui về phía sau vài bước, làm cho đường phố chốc trở nên thẳng tắp không một người chen ngang. Ở trong ấn tượng của dân chúng, thành Thượng Dương này thật khó mà có được một vị quan tốt như thế, đồng tình với người dân, cắt giảm thuế má, cổ vũ thương mậu, làm rất nhiều chuyện thực tế, ai ai đối với vị quan này cũng là thập phần tôn trọng.
Chỉ trong chốc lát khi mà vị quan sai nọ tiên phong đi đằng trước, hô hào tránh ra cùng yên lặng, ngay phía sau là một nhuyễn kiệu đỉnh đầu màu lam có bốn người khênh đi đến, hai bên ước chừng có hai mươi quan binh hộ tống, cầm trong tay là đại đao, biểu tình thực nghiêm túc.
Dân chúng tự giác lui về sau, bọn họ cẩn thận lại tò mò nhìn về phía nhuyễn kiệu kia, ai nấy đều hi vọng một lần được nhìn thấy vị thanh quan trong truyền thuyết – Doãn phủ Thượng Dương.
Bởi vì nhuyễn kiệu có rèm che kín cho nên bọn họ chỉ đành ngóng theo nhuyễn kiệu cứ thế mà đi qua trước mặt, không cách nào mà nhìn được hình dáng bên trong.
Đột nhiên lúc đó, một nữ tử váy trắng đẩy mạnh đám người chạy ra, nhắm thẳng nhuyễn kiệu mà xông đến.
Lúc này nắng chiếu mãnh liệt, rọi xuống mà cảm tưởng mặt đất như đang bốc hơi lên trông hệt sương mù trắng xóa.
Có người muốn xông đến. Ngay lập tức hai mươi quan binh liền xông lên tiếp đón, chỉnh tề xếp xung quanh đối mặt nhau, trong tay đại đao giơ lên, cùng với ánh sáng chiếu vào tạo nên một đạo ngân quang sáng chói.
Mọi người đều ngừng thở, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nữ tử kia.
Trên con đường thẳng tắp, nàng một mình cô đơn đứng đó, một thân y phục trắng thuần, không một chút trang sức, nàng thậm chí còn không đi giày, bàn chân đỏ máu cứ thế mà từng bước từng bước tiến đến.
Lưỡi đao sắc bén, có ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ lại một thứ tia sáng lạnh lẽo âm trầm, chói lọi mà đâm vào mắt người khiến không ai có thể mở ra được.
Ai ai cũng nhìn nữ tử với đôi bàn chân đỏ huyết kia, nhan sắc vốn trắng sáng nhuận ngọc giờ phút này đầy những vết thương rướm máu, dường như nàng đã đi thật lâu thật lâu, đi đến da chân rách toạc. Hai tay nàng giơ lên cao ngang tầm mắt, dâng lên một bức huyết thư. Màu sắc đỏ tươi đầy thê lương ấy, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Dân chúng xung quanh không ai dám lớn tiếng giận dữ, chỉ trơ mắt nhìn cảnh tượng, cũng không phải là thường thấy nhưng ai cũng hiểu đó gọi là ngăn kiệu cáo trạng. Mà bạch y nữ tử này, trong tay nâng một bức huyết thư thì nhất định chính là đến tố trạng.
Sương Lan Nhi dĩ nhiên đã sức cùng lực kiệt, nàng cả người sốt cao vẫn chưa lui, trên bàn chân còn có vô số những vết thương đầy máu, mười ngón tay cắn ra để viết huyết thư đến giờ vẫn chưa hoàn tàn khép miệng lại, bởi vậy mà có vài dòng máu đỏ tươi dọc theo tay nàng đang giơ lên mà chảy xuống ướt đẫm cổ tay áo trắng tinh, cho đến khi nhỏ giọt rơi xuống đất.
Những mẩu đá vụn trên đường sắc nhọn đâm vào bàn chân đã rướm máu, khiến máu tươi càng được dịp mà tuôn ra.
Mà nàng cứ như vậy mà lê bước, máu huyết cũng cứ như vậy mà rải thành đường dọc theo từng bước chân ấy, nàng xuyên qua tất cả cho đến khi đứng trước nhuyễn kiệu trước mặt.
Giống như đã chống đỡ không nổi, đầu gỗi mềm nhũn, rơi xuống đất, chân quỳ xuống.
Nàng cúi đầu, tóc dài trên vai theo động tác mà cũng chảy xuống, giữa không gian mang lại một hình ảnh màu đen cong cong đầy xinh đẹp, lẳng lặng quỳ.
Xung quanh không một tiếng động.
“Dân nữ Sương Lan Nhi, cáo trạng Thụy vương cưỡng ép nạp thiếp, giết người diệt môn.”
Nàng trấn định nói ra từng chữ, rồi cung kính dập đầu thật sâu, chợt nàng đứng dậy, cúi người tay dâng cao bức huyết thư, hướng đến người đang ngồi trong kiệu.
Mọi người trên đường kinh ngạc nhìn nàng, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Giờ khắc này, nàng như vậy mà thẳng thắn, như vậy mà cao ngạo, như vậy mà tuyệt mỹ. Y phục trắng thuần, nhẹ nhàng như không nhiễm một hạt bụi trần, dung nhan ví như loài hoa lan âm u ẩn khuất mà lại ví như sương mù buổi sớm sơ khai, nàng giống một tiên tử gặp phải kiếp số rủi nơi phàm trần.
Có một tiếng đinh linh đinh linh thanh thúy của chiếc chuông treo ngoài rèm cửa vang lên, đánh gãy sự im lặng thuần túy.
Mành kiệu nhẹ nhàng nhấc lên, người bên trong lộ ra một đôi giày da báo cùng với một góc quan phục màu xanh da trời, hắn động tác nhẹ nhàng, thanh âm nhàn nhạt nói: “Trình lên”
Sương Lan Nhi căn bản không có hi vọng, dù sao quan lại chính là bao che cho nhau, huống chi người mà nàng cáo trạng chính là đương triều Thụy vương. Nàng chỉ nghe nói Phủ Doãn Thượng Dương là một vị quan thanh liêm, không sợ cường quyền, cho nên mới thử mạo hiểm một lần.
Lần này nghe hắn nguyện ý nhận lấy đơn kiện, trong lòng này rất vui, nhanh tiến hai bước đệ lên bản cáo trạng, cung kính nói: “Thỉnh đại nhân xem qua”
“Được”
Một tiếng biếng nhác từ trong kiệu truyền ra, không sóng không gió, giống như đối với sự đời không một chút quan tâm.
Thanh âm này giống như có chút quen thuộc. Sương Lan Nhi thoáng ngẩng đầu, cách cỗ kiệu rất gần, nàng nhìn thấy dung mạo của người này.
Trời ơi. Nàng lúc này giật mình, là hắn!
Tác giả :
Y Tú Na Đáp Nhi