Kim Ốc Hận
Quyển 2 - Chương 39: Lại một đêm bùng cháy hoa đèn
Viên quan chép sử tới hỏi niên hiệu của năm đúng lúc Lưu Triệt rời điện Tuyên Thất đi đến đài Bách Lương dự yến, đang nghĩ về việc đi săn thú mùa thu ở rừng thượng uyển nên y thuận miệng trả lời luôn là “Thú.”
Hôm nay là ngày tiễn năm cũ đón năm mới nên ngay cả Vương thái hậu cũng rời cung Trường Nhạc. Thời gian gần đây bà đã khỏe hơn, ngồi ở vị trí thủ tọa trên đài Bách lương nhìn Lưu Triệt bước lên giữa tiếng bái chào của các phi tần, hỏi khẽ, “A Kiều đâu?”
Ánh mắt Lưu Triệt thoáng hiện vẻ u ám, “Chắc là nàng cảm thấy người hơi khó ở nên không tới?”
Vương thái hậu cũng không để ý lắm đến chuyện này, liền gật đầu, “Hoàng thượng tới rồi thì cũng nên khai mạc yến hội đi.”
Người hầu kẻ hạ trong cung nối nhau bước vào thắp lên những cây nến to bằng bắp tay chiếu rọi đài Bách Lương sáng như ban ngày. Các ca cơ, vũ công hát hay múa đẹp ở dưới đài xướng lên những lời ca uyển chuyển. Lưu Triệt và Vệ Tử Phu chia nhau ngồi ở hai bên Vương thái hậu. Vệ Tử Phu hành lễ xong mới ngồi xuống.
“Phụ hoàng”, Chư Ấp công chúa Lưu Thanh hớn hở gọi, bước lên dâng chén rượu, “Nhi thần chúc phụ hoàng khắp thiên hạ, chúc Đại Hán ta mãi mãi trường tồn.”
Lưu Triệt mỉm cười khen hay, đón lấy rồi uống một hơi cạn sạch. Trong đó tất nhiên là rượu Tân Phong vì mặc dù không mấy người biết rằng Hoàng đế cũng giống như Hoàng tử trưởng không thể uống Bích Nhưỡng Xuân thịnh hành khắp Trường An trong thời gian gần đây, nhưng Vệ hoàng hậu thì lại biết điều này. Lưu Triệt nhìn người con gái mà y luôn yêu thương, kể từ khi mẹ con A Kiều hồi cung thì y hầu như không còn trông thấy cô bé ở khoảng cách gần như vậy. Y nghĩ đến đây thì không khỏi liếc mắt nhìn Vệ Tử Phu ở cách mình không xa, dưới ánh nến thấy nàng ta đang mỉm cười ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan chính toát lên phong thái của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Phụ hoàng”, Lưu Thanh nũng nịu cất tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt chan chứa khát vọng, “Thanh Nhi mới học được một khúc ca múa, phụ hoàng tới điện Tiêu Phòng để Thanh Nhi múa cho phụ hoàng xem được không?”
“Thanh Nhi”, Vệ Tử Phu quay đầu lại quở trách, “Phụ hoàng bận rộn việc nước, con không được quấy rầy người.”
Lưu Thanh lí nhí vâng dạ nhưng vẫn len lén nhìn xem ý tứ của Lưu Triệt. Trước đây, rất nhiều lần cô đã làm như vậy, thì đa phần là cứ đến nửa đêm phụ hoàng sẽ giá lâm tới điện Tiêu Phòng với mẹ con cô, song lần này Lưu Triệt lại vén ống tay áo uống một ngụm rượu, thản nhiên nhìn lướt qua gương mặt tươi cười của Lưu Thanh, lạnh nhạt, “Để hôm khác đi.”
Vệ Tử Phu lập tức thấy lòng quặn thắt. Nỗi đau này chỉ chầm chậm dâng lên, không quá mãnh liệt nhưng lại không thể nào chịu đựng nổi. Nàng ta nhìn vào gương mặt kinh ngạc lẫn thất vọng không che giấu nổi của con gái. Một Lưu Thanh luôn được sủng ái, Chư Ấp công chúa chưa bao giờ bị bỏ rơi thì làm sao hiểu nổi nỗi bi thương khi không còn được hưởng ơn vua.
Trên đài, các phi tần thấy tình hình như thế thì đều hiểu. Có người nhướng mày nhếch môi nhìn hả hê, cũng có người như đang suy tư, có người tỏ vẻ thê lương vờ vịt của mèo khóc chuột. Nhưng hoàng hậu cho dù mất ơn vua vẫn là hoàng hậu. Vệ hoàng hậu nắm quyền ở hậu cung cũng chưa làm chuyện gì gọi là có lỗi với Hoàng thượng, bên ngoài vẫn có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh nắm giữ binh quyền, bên trong còn có Lưu Cứ thừa kế hoàng tộc. Mặc dù Trần hoàng hậu mơ hồ có xu thế lấn át nhưng lòng vua khó dò, làm sao biết người có ý để cho hai nhà Trần, Vệ kiềm chế lẫn nhau hay không?
Lý Chỉ cúi đầu, sau khi Vương Thấm Hinh thất thế, ở cung Vị Ương ngoài Hoàng hậu ra thì chỉ có nàng và Hình Nhược là hai phi tần có địa vị cao nhất. Hình Nhược lại không sinh được con nối dòng, nếu như Vệ hoàng hậu mất ngôi thì… Trong lòng nàng khẽ dâng lên một niềm ao ước, nhưng chợt nghĩ đến cuộc sống cô đơn lạnh lẽo ở điện Thanh Lương tại cung Trường Môn liền giật nảy mình, liếc nhìn sang phía Hình Nhược đang ngồi bên cạnh, khẽ than một tiếng rồi ôm lấy đứa con trai đầu lòng.
Đương kim Hoàng thượng anh minh quyết đoán, ai có thể bày đặt quỷ kế qua được mắt y. Chi bằng dựa vào con trai, an phận thủ thường ở cung Vị Ương này cho tới cuối đời, chờ Hoàng thượng thỉnh thoảng ghé tới, coi như tất cả ý nghĩa của cuộc đời này đều nằm ở đó. Tứ hoàng tử Lưu Đán vừa mới đầy hai tháng tuổi nằm trong ngực nàng chẳng biết sao lại nhíu mày, giãy giụa mấy cái không thoải mái rồi khóc òa lên. Bị mọi người nhìn chằm chằm, Lý Chỉ tay chân luống cuống nhưng vẫn không dỗ được Lưu Đán nín khóc.
“Đán Nhi làm sao thế?” Vương thái hậu ngồi trên, hiền hòa hỏi với sang.
Một vú em đứng hầu bên cạnh đón lấy Tứ hoàng tử từ trong lòng Lý Chỉ, nhanh nhẹn kiểm tra một hồi rồi quỳ xuống bẩm, “Chắc là Đán điện hạ lúc trước ăn nhiều quá.”
Vương thái hậu hiểu ra, xua tay, “Vậy thì ngươi bế Đán Nhi xuống trước đi.” Lưu Triệt cũng thoáng cười, ánh mắt nhìn Lý Chỉ lấp lánh khó hiểu.
Lưu Triệt biết rằng một khi y có mặt thì ngoài mẫu hậu ra sẽ không có phi tần nào có thể vui hết mình. Y thấy đã khuya mà Vương thái hậu cũng đã mệt liền nói, “Hôm nay kết thúc ở đây thôi, mọi người về nghỉ đi.”
Các phi tần đều tinh ý lên tiếng vâng dạ, lục tục đứng dậy tiễn Vương thái hậu được Minh Đạt đỡ tay dìu trở về cung Trường Nhạc.
“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu dịu dàng hỏi, “Tối hôm nay muốn đến ở với vị muội muội nào đây?”
Lưu Triệt không đáp, mặc dù trong cung Hán không có quy định, nhưng thông thường Hoàng đế sẽ nghỉ ở điện Tiêu Phòng vào đêm tiễn năm cũ đón năm mới để thể hiện rằng Hoàng hậu chính là người có địa vị tôn quý nhất trong hậu cung. Việc Lưu Thanh vừa mới mời cho thấy chính do Vệ Tử Phu mượn việc này để xui cô bé làm. Y chỉ không ngờ là khi bị mình đáp trả lạnh nhạt mà Vệ Tử Phu vẫn có thể giữ được thái độ dịu dàng, cười nói lễ độ như thế. Nghĩ đến đây thì dù có lòng dạ sắt đá cũng vẫn nảy sinh đôi chút xót thương. Trong ấn tượng của y, Vệ Tử Phu luôn là người con gái xinh đẹp dịu dàng, thông minh thức thời. Vì thế y cảm thấy nàng ta phù hợp, liền nguyện ý nâng đỡ lên ngôi vị hoàng hậu. Song ngôi vị hoàng hậu quá nặng nề đã dần dần làm mòn đi những nét trong trẻo thuần mỹ mà y yêu thích ở nàng ta. Vệ Tử Phu dần dà đã trở thành chiếc bóng mờ sau cái ngai hoàng hậu tôn quý. Phảng phất hiện giờ vẫn là dung nhan năm đó, như bông hoa hé nở trong ngày xuân nhưng y lại thấy rõ ràng ẩn bên trong một tia tàn lụi.
“Tử Phu cứ về nghỉ ngơi trước đi”, Lưu Triệt từ chối khéo, “Trẫm đến điện Tuyên Thất một chút.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Vệ Tử Phu tạ lễ đúng quy cách rồi mỉm cười rời đi.
Lý Chỉ lại nhận thấy rõ ràng rằng sau dáng vẻ hoa lệ đó là nỗi bi thương khắc sâu trong tâm khảm.
Lưu Triệt trở về đến điện Tuyên Thất thì tuyết rơi càng lúc càng lớn. Khí hậu ở Trường Anh hanh khô, vào mùa đông, tuyết rơi như hoa khiến khí trời không hề có chút cảm giác ẩm thấp. Dương Đắc Ý hầu hạ ở bên cạnh thấy sắc mặt Lưu Triệt dưới ánh nến hiện lên vẻ âm trầm một hồi lâu, chợt nghe y hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người đáp, “Gần tới canh ba rồi. Hoàng thượng nên nghỉ ngơi đi.”
“Ừ”, Lưu Triệt trầm ngâm, nhớ lại những ngày tháng xưa kia khi A Kiều luôn có mặt ở trong điện Tuyên Thất cùng y xử lý xong tất cả mọi công việc rồi hai người mới dìu nhau trở về điện Tiêu Phòng. Sau năm Nguyên quang thứ năm, y chưa từng bước vào Trường Môn nửa bước, chôn vùi những ký ức ấm áp đó xuống tận sâu đáy lòng. Vệ Tử Phu không có những tình cảm như của A Kiều đối với y, ngay cả sau khi lên đến ngôi vị hoàng hậu cũng chỉ biết ở trong Tiêu Phòng yên lặng đợi chờ y đến.
“Khởi giá đến cung Trường Môn”, y chợt nghe thấy giọng nói của mình.
Dương Đắc Ý vâng dạ, cung cúc bước ra chuẩn bị.
Lưu Triệt ngồi trên ngự liễn, không hề cảm giác thấy gió tuyết. Màn đêm trong cung Vị Ương cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng cả những tiếng cung nhân đạp tuyết kêu loạt xoạt hoặc là tiếng tuyết rơi xuống rào rạt. Từ xa đã trông thấy ánh đèn dầu trong cung Trường Môn, Lưu Triệt bỗng nhiên không thể nén nổi cảm giác ấm áp đang dâng lên từ đáy lòng.
Thì ra là vẫn còn có lòng đấy sao? Y tự mỉa mai, bao nhiêu năm qua thật cũng chỉ là một vòng tròn rất lớn rồi cuối cùng lại trở về điểm ban đầu. Không, thật ra không phải là điểm ban đầu. Lúc đó nàng là Quận chúa Đường Ấp nức tiếng kinh thành còn y chỉ là một vị quân chủ bị quản thúc đang cầu sinh tồn trong bối cảnh cung đình quỷ quyệt. Hôm nay, y là đế vương quyền nghiêng thiên hạ, còn nàng thì sao? Nàng chỉ laà một người bị thế nhân gọi là phế hậu trong cung Trường Môn.
Trần A Kiều chưa bao giờ là Vệ Tử Phu. Nàng dù thông minh hay không thông minh cũng sẽ chẳng bao giờ chiều theo ý của y, mặc cho có phải bêu đầu sứt trán suốt bao nhiêu năm qua, cũng không chịu đổi tính. Thật ra nếu một A Kiều như vậy mà có biến thành Vệ Tử Phu thì liệu y có thể vẫn chấp nhận không chịu buông tay?
“Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt”[1]. Thật ra thì đều giống nhau mà thôi, lúc đó dù nàng có gọi thế nào cũng không thể làm y quay đầu lại, còn hôm nay cho dù y đã quay đầu lại nhưng dù làm thế nào A Kiều vẫn không trở về điện Tuyên Thất cùng y, âu yếm gọi y hai tiếng Triệt Nhi.
[1] Ý câu này là: Những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, dù có hối hận cũng không thể làm lại được nữa.
Y đã từng hứa hẹn xây dựng một lầu vàng cho nàng, cùng nàng sống cuộc sống hạnh phúc ở trong tòa lầu vàng đó, thế nhưng chỉ trong một khắc đã hờ hững quay người bỏ đi, để mặc cho toà lầu vàng dần thành hoang phế rồi sụp đổ trong lòng nhau.
Ngày đó, nàng nhiều lần cầu xin y tới Trường Môn, nhưng y chỉ nhìn mà cảm khái, cứ thế buông rơi để mặc nàng tuyệt vọng.
Tháng đó, nàng bay nhảy ở trong thành Trường An, cho dù trông thấy cũng không chịu gọi tên y, mặc cho gặp nhau thì vẫn lách người bước qua.
Năm đó, nàng để con gái lại còn bản thân thì dẫn Mạch Nhi trốn khỏi Trường An, nếu không phải vì Lưu Lăng thì có lẽ vẫn chưa quay trở lại bên cạnh y.
Bọn họ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội, đã tổn thương biết bao nhiêu lần, rốt cuộc ai trong hai người họ có lòng dạ ác độc hơn ai?
Sau nàng, y không bao giờ đụng vào con gái quý tộc nữa. Lúc đó y cho là không bao giờ mình muốn gặp lại bất kỳ một cô gái nào có bóng dáng của nàng. Nhưng hôm nay nghĩ lại thì có lẽ là bởi vì không có một người nào, không có một người con gái quý tộc nào có được loại khí chất tôn quý như nàng. Kiều Kiều! Vào thời điểm thân mật, y đã gọi nàng như vậy, gọi thật lâu để nàng thật sự trở thành một nàng Kiều ở trong lòng y. Cho dù vào thời điểm chán ghét, y luôn tâm niệm nhớ tới những điểm xấu của nàng nhưng hôm nay nhớ lại thì trong mắt y đều là những điểm tốt.
Khi ngự liễn đến cung Trường Môn thì đã quá canh ba. Cả Trường Môn hoàn toàn yên tĩnh. Nội thị gác đêm thấy ngự giá thì ai nấy đều kinh ngạc, hoảng hốt quỳ lạy rồi định chạy vào bẩm báo nhưng Lưu Triệt khoát khoát tay ngăn lại.
“Trần nương nương ngủ chưa?” Dương Đắc Ý khẽ hỏi.
“Hình như còn chưa ngủ. Nương Nương từ trước đến giờ luôn đi ngủ muộn, cho Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ ngủ xong rồi mới một mình trở về phòng.”
Trong điện Bát Nhã không khí vẫn ấm áp, tạo thành một thế giới riêng khác hẳn bên ngoài điện. Lưu Triệt im lặng, đi không tiếng động trên nền thảm màu đỏ tươi mềm mại. Y vèn rèm lên, thấy trong phòng ngủ tỏa khói xanh bảng lảng bình yên. A Kiều ngồi trước cửa sổ, đêm đã khuya nên nàng mặc váy ngủ. Nàng nhìn y, vẻ mặt kinh ngạc. Hoa đèn lách tách, ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt nàng càng tạo thêm những nét quyến rũ.
Y nhớ lại cảnh nàng ở điện Tiêu Phòng những năm trước, tất cả vẫn y nguyên. Dường như thời gian không để lại dấu vết gì trên nàng, còn với y, thời gian thì lại như cả một con sông dài chảy qua, bảy năm đã lặng lẽ để lại biết bao ký ức.
Lưu Triệt lướt nhìn khắp điện Bát Nhã, cao giọng quát hỏi, “Thật hay cho đám nô tài này, chủ nhân còn chưa ngủ mà chúng bay đã ngủ như chết rồi sao?”
A Kiều ngẩng đầu, đứng lên nói, “Do thiếp ngủ muộn nên bảo họ đi ngủ trước đấy. Tại sao Hoàng thượng tới đây?” Nàng không hề cố ý nhưng thân hình vẫn hiện rõ những đường cong mê hồn khiến Lưu Triệt hoa hết cả mắt.
“Tại sao ư?” Lưu Triệt mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng, “Thiên hạ này là của trẫm, có chỗ nào trẫm không thể tới được… Kiều Kiều?”
A Kiều im lặng, thói quen cao ngạo đã ăn sâu vào tiềm thức của người đàn ông này nên vừa mở miệng đã khiến tâm trạng của nàng trầm xuống, “Thiếp cho là”, nàng cúi đầu lạnh nhạt, “Người nên đến điện Tiêu Phòng.”
Gió Bắc lạnh lẽo thổi tung rèm, táp vào cơ thể ăn mặc phong phanh của nàng. Trong thiên hạ có người con gái đẹp vì sự quyến rũ ẩn sau vẻ nghiêm trang, lại có cô gái đẹp vì càng ở gần càng thấy tính cách chân thật. Trần A Kiều và Vệ Tử Phu đều là những cô gái như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này Lưu Triệt cảm thấy vẻ thanh tú ý nhị này thì tất cả những người con gái hiện có trong thiên hạ đều không thể nào sánh bằng.
“Muộn thế này rồi sao Kiều Kiều còn chưa an giấc?” Lưu Triệt khẽ hỏi, khóe miệng hằn lên một nếp nhăn như cười.
Mấy ngày qua, dù muốn hay không thì nàng cũng quen dần với sự có mặt của y nhưng đến nay vẫn chưa từng ở chung một chỗ trong đêm khuya. Theo bản năng, A Kiều cảm nhận được mùi vị nguy hiểm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Nàng len lén liếc nhìn cây Dưỡng Thần hương đã cháy được hơn một nửa trên án, trong lòng cảm giác được an ủi, hờ hững, “Sau khi Lăng Nhi đi, mọi người ngủ sớm, thiếp mãi đến đêm vẫn thấy vô vị, cộng thêm thói quen ngủ muộn nên giờ vẫn ngồi đây.”
Trên án còn bày một bàn cờ đang đánh dở, Lưu Triệt bước tới, nhấc một con cờ lên, nói, “Để trẫm tiếp Kiều Kiều một ván.” Giọng y thoảng nhẹ như gió, nghe không ra ý vui vẻ.
A Kiều mỉm cười đáp, “Dạ được!”, rồi xoay người dặn dò hạ nhân, “Đi pha một bình trà nóng, nhớ đặc một chút.”
“Hoàng thượng đã biết rằng”, nàng ngồi đối diện với y, nhấc bên quân đen, “A Kiều không hiểu mấy về cờ vây. Hoàng thượng nếu không ngại thiệt thòi thì chơi cờ năm quân với A Kiều nhé.”
“Ồ?” Lưu Triệt lại cảm thấy hứng thú, hỏi, “Chơi như thế nào?”
“Thật ra thì rất đơn giản.” Nàng liền giải thích sơ qua, Lưu Triệt nge xong bèn nhặt lấy mấy quân trong bàn cờ bỏ ra ngoài, tạo nên những âm thanh trong veo giữa đêm tuyết tĩnh lặng.
Y hỏi, “Hồi trước Kiều Kiều và Lăng Nhi cũng thường chơi môn cờ này sao?”
“Đúng thế.” A Kiều gật đầu.
Thành Tục vén rèm bưng trà vào. Trà xanh vừa pha còn bốc hơi nóng hổi, cặp chén ngọc bích cổ xưa chạm vào có cảm giác ấm áp, rất thích hợp để uống trong đêm đông. Lưu Triệt cầm một chén, trầm ngâm, “Kiều Kiều luôn biết những vật kỳ lạ này.” Lời nói hàm ý sâu xa.
“Là mấy thứ đồ chơi vặt vãnh không đáng nhắc tới mà thôi.” A Kiều nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, khoan khoái nhắm mắt lại mà không hề phát hiện ở phía đối diện, ánh mắt của Lưu Triệt càng lúc càng sâu hơn.
Trà đặc khiến tinh thần tỉnh táo, đêm đã khuya thế này rồi nên nàng không dám giả vờ buồn ngủ để tỏ ý tiễn khách. Nàng cũng không dám nghĩ đến chuyện chọc giận Lưu Triệt để tự đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm, chẳng thể làm gì khác hơn là gắng gượng giữ tỉnh táo, hy vọng có thể bình yên ngồi đến sáng. Dù nàng cũng biết hy vọng này xa vời nhưng nếu bắt phải cúi đầu bịt tai thì nàng cũng không thể làm gì được.
Chơi cờ năm quân cũng đơn giản, Lưu Triệt chơi được vài ván thì bắt đầu thành thạo. A Kiều tập trung ứng phó, hai bên có thắng có bại. Bỗng Lưu Triệt khẽ cảm thán, “Đã lâu không có ai đánh cờ thật sự với trẫm như Kiều Kiều.”
A Kiều yên lặng, không nói, thầm nghĩ: Vì người là quân vương nên sẽ không có ai muốn vì một việc nhỏ như vậy chọc giận ngươi. Thật ra thì ở một mức độ nào đó, ta cũng sợ ngươi vì biết rằng một bậc quân chủ như ngươi sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân, rốt cuộc vẫn là thân phận của ta che chở cho ta mà thôi.
Trần A Kiều đột nhiên cảm thấy bàn tay Lưu Triệt đang mơn trớn khuôn mặt mình. Theo phản xạ, nàng né tránh nhưng Lưu Triệt đã lạnh lùng giữ lấy cổ tay nàng. Nàng muốn giằng ra theo bản năng nhưng lại không dám dùng toàn lực, đành nghiến răng chịu đựng bàn tay cứng như thép của Lưu Triệt. Lưu Triệt vốn cũng không phải vị quân vương trói gá không chặt, A Kiều biết thời niên thiếu y đã từng trải qua gian khổ luyện đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung. Nàng định đứng dậy thì thấy eo lưng đã bị giữ chặt.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thì thầm, từ từ sáp sát má nàng. Nàng nhìn vào đôi mắt y. Đôi mắt đen láy thật sắc bén ẩn chứa vẻ không khoan nhượng nhưng lại sâu thăm thẳm như đại dương mang đầy hơi thở yêu thương.
Ánh mắt thật quen thuộc. Con người cũng thật quen thuộc.
Nàng ngơ ngẩn, một đoạn ký ức trong khoảnh khắc ập đến.
Lưu Triệt dắt tay nàng lúc thiếu niên.
Lưu Triệt nói câu “Kim ốc tàng Kiều.”
Lưu Triệt lần đầu trao nàng nụ hôn.
Lưu Triệt lúc hôn lễ.
Lưu Triệt từ phía sau ôm lưng nàng.
Lưu Triệt lúc nói không phụ bạc nàng.
Lưu Triệt có hùng tâm tráng chí.
Lưu Triệt lúc vừa lên ngôi bị kiềm chế.
Lưu Triệt vì Vệ Tử Phu chống lại nàng.
Lưu Triệt vô tình bỏ đi.
Hình ảnh cuối cùng như một gáo nước lạnh xối vào đầu khiến A Kiều chợt tỉnh táo trở lại, ánh mắt sáng lên.
Vành môi Lưu Triệt mơn man trên cổ nàng thật dịu dàng mà nóng bỏng, khiến nàng gần như run rẩy, nó có chút không giống với tính cách lạnh lùng tàn khốc của y. Nàng xoay người làm một động tác cự tuyệt, vẻ mặt kiên cường. “Kiều Kiều!” Lưu Triệt nheo mắt, nói giọng không vui, “Đến nước này rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
“Thiếp không muốn gì cả.” Trần A Kiều lộ vẻ đau khổ nhìn xoáy vào mắt y, “Thiếp chỉ không làm được, không làm được thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng ta cứ giống như mấy ngày qua, người ở cung Vị Ương của người làm quân vương, thiếp ở cung Trường Môn của thiếp sống bình lặng, không tốt sao?”
“Không tốt.” Lưu Triệt mím môi, cặp môi y rất mỏng. Thời gian qua nàng vẫn không hiểu, vì vậy khi từ cặp môi y phun ra mấy câu lạnh như băng thì nàng liền tê liệt, “Kiều Kiều, nàng phải biết rằng dù nàng có lấy thân phận gì thì vẫn không có quyền nói chữ không.”
Khuôn ngực y dán chặt vào thân thể của nàng. A Kiều thầm hối hận tại sao mình lại ngủ muộn như vậy, tại sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy, từng chút hơi nóng thấm vào da thịt, vừa xa lạ vừa hoảng loạn. Lưu Triệt cuồng nhiệt ôm chặt lấy nàng, định cởi váy áo của nàng. Nàng mím môi giãy giụa, chợt cảm thấy tay y như một ngọn lửa, sờ đến đâu là da thịt nàng run rẩy đến đó, thoáng sơ hở đã thất thủ Kinh Châu[2].
[2] Thất thủ Kinh Châu: Kinh Châu là một địa điểm chiến lược trong “Long trung sách” của Gia Cát Lượng năm 207 khi ông thực hiện cuộc Bắc Chinh lần thứ nhất. Khi đã chiếm được Kinh Châu, “Long trung sách” gần như đã thành công, thì quan trấn thủ kinh Kinh Châu là Quan Vũ lại vì phát động cuộc chiến khác mà sơ hở để mất Kinh Châu, trở thành nguyên nhân lớn khiến cho chiến lược thất bại.
“Kiều Kiều”, nàng nghe y thán tụng bên tai, “Nàng thật xinh đẹp!” Thật nóng bỏng. Thật lạnh lùng. Nàng ngượng ngùng mở mắt ra nhìn, dường như là ảo giác, thấy chút xót thương hiện lên tận sâu trong đáy mắt Lưu Triệt. Đó là người mà nàng đã từng vừa yêu, vừa hận, khi sát kề bên mới biết rằng thân thuộc như đã được khắc ghi trong xương trong cốt.
Từ đáy lòng nàng vang lên hai giọng nói, một là của A Kiều sinh ra là để yêu thương chan chứa, mong chờ, vui sướng; còn giọng nói kia là của A Kiều muốn chết đi vì hận, chỉ mong một cước đạp văng y ra rồi chửi mắng cho thỏa thích. Từ sau khi linh hồn A Kiều và Nhạn Thanh hợp lại làm một, nàng chưa từng gặp lại tình trạng linh hồn giằng xé thế này, tranh chấp giữa hai bên sục sôi như nước với lửa khiến nàng không thể cử động được.
Đúng lúc này, y lại ôm siết lấy nàng, “Kiều Kiều.” Lưu Triệt nhìn nàng, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn buồn cười, “Làm sao nàng lại giống như chưa bao giờ…?” Nói đến đây thì y ngậm miệng, da dẻ nàng mịn màng như gấm khiến y yêu thích không nỡ rời tay.
A Kiều cảm thấy uất ức, nói theo một góc độ khác thì nàng thật sự chưa bao giờ trải qua chuyện này, làm sao kháng cự được Lưu Triệt đã quá thành thạo giữa ngàn hoa, huống chi trong đó còn có một thứ tình cảm gọi là yêu. Rõ ràng là nàng hận y đến mức nghĩ tới là thấy khinh bỉ nhưng mỗi lần gặp mặt thì trong lòng lại dậy lên một đoạn ký ức yêu thương.
Trong phần lớn các trường hợp, con người không có khả năng chống lại được tình yêu, có thể nén xuống nhưng không thể xua tan.
Cuối cùng thì cũng đã đến bước này. Nàng nuốt dòng lệ chực trào ra, mở to mắt nhìn người đàn ông cận kề trong gang tấc, người mà nàng có yêu, cũng có hận. Y cũng trở nên tình mê ý loạn, hơi thở dồn dập, không cởi được áo trong, liền giật phăng đi.
A Kiều đẩy y ra, định luồn qua với lấy tấm chăn đắp lên người thì lại bị Lưu Triệt ôm chặt lấy, tay và môi y ve vuốt khắp thân thể nàng khiến nó nóng lên rừng rực . Nàng thấy khó thở, cả người mềm nhũn. Ý nghĩ kháng cự trong nàng bị sức nóng và đoạn ký ức yêu thương kia đánh bại, không quan tâm tới động tác của y nữa.
Bàn tay Lưu Triệt vẫn ve vuốt vòng eo của nàng, lưỡi y đang mơn trớn nàng cũng dần tiến sâu hơn. Nàng hoảng hốt, định cắn vào đầu lưỡi của y thì y cười nhẹ né tránh. Lúc này không còn thấy bóng dáng của bậc đế vương máu lạnh đâu nữa. “Kiều Kiều, nàng là của ta”, y thì thầm vào tai nàng như một lời tuyên thệ rồi từ từ nhún xuống.
Nàng cứng cỏi nhìn chằm chằm vào y, đến khoảnh khắc y tiến vào nàng cắn thật sâu vào vai y. Hoa đèn bùng lên, hương cũng dần dần cháy hết, chỉ còn lại tro tàn. Lưu Triệt bị đau, nhưng cũng không né tránh. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống vai y, ấm áp, nóng bỏng. Nàng cũng chẳng muốn nghĩ thêm, cảm giác càng lúc càng rõ, từng tấc, từng tấc nóng bỏng, nàng thoáng thấy đau đớn.
A Kiều nhắm mắt cảm nhận, miệng vô tình cũng dần hé mở. Vết máu chỗ vết răng sâu đã dần dần đông lại. Nàng lặng người, cảm thấy ngỡ ngàng. Rõ ràng đây là người đã từng vô số lần ân ái nhưng lại xa cách lâu tới mức không còn biết phải cầm tay thế nào. Song cũng rõ ràng đây là một người xa lạ, thế mà vào khoảnh khắc này lại gần gũi hơn bất kỳ người nào trên cõi đời. Phải đối mặt như thế nào đây? Chẳng qua chỉ là một tích tắc buông thả mà thôi.
Ít nhất vào lúc này, bọn họ là hai người gần gũi nhất trên thế gian, không cần biết đến những đối chọi gay gắt trước đây hay về sau.
Nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say và xem những gì vừa trải qua chỉ là một giấc mộng, nhưng trong lòng lại hiểu sâu sắc rằng đó là sự thực không cách nào phủ nhận được.
Lưu Triệt xót xa nhìn A Kiều, nhìn nàng xõa tóc nằm ở trên giường, đầy suy tư. Là vợ chồng với A Kiều nhiều năm như vậy, y tự cho rằng mình đã hiểu nàng như lòng bàn tay nhưng vào lúc này chợt thấy mơ hồ. Ánh mắt y lướt qua dấu vết sinh nở hình cánh hoa bên đùi A Kiều, dừng ở nốt chu sa màu sắc thâm nâu trên ngực nàng. Cùng là thân thể ấy, cũng nhạy cảm như vậy, do xa cách quá lâu sao? Quen thuộc đến thế mà lại mang theo một thoáng xa lạ, phảng phất trong thân thể nàng có một linh hồn khác đang cư ngụ. Nhìn nàng, từ quật cường trong khoảnh khắc trở nên mênh mang, từ cứng đờ trong khoảnh khắc trở nên mềm mại, vẻ băng lạnh nơi đáy mắt bị y dần hòa tan thành một miền quyến rũ mê muội. Vào khoảnh khắc này, A Kiều mỹ lệ đến mức khiến ai cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Còn y, có thể lưu lại vẻ mỹ lệ đó được bao lâu?
Hôm nay là ngày tiễn năm cũ đón năm mới nên ngay cả Vương thái hậu cũng rời cung Trường Nhạc. Thời gian gần đây bà đã khỏe hơn, ngồi ở vị trí thủ tọa trên đài Bách lương nhìn Lưu Triệt bước lên giữa tiếng bái chào của các phi tần, hỏi khẽ, “A Kiều đâu?”
Ánh mắt Lưu Triệt thoáng hiện vẻ u ám, “Chắc là nàng cảm thấy người hơi khó ở nên không tới?”
Vương thái hậu cũng không để ý lắm đến chuyện này, liền gật đầu, “Hoàng thượng tới rồi thì cũng nên khai mạc yến hội đi.”
Người hầu kẻ hạ trong cung nối nhau bước vào thắp lên những cây nến to bằng bắp tay chiếu rọi đài Bách Lương sáng như ban ngày. Các ca cơ, vũ công hát hay múa đẹp ở dưới đài xướng lên những lời ca uyển chuyển. Lưu Triệt và Vệ Tử Phu chia nhau ngồi ở hai bên Vương thái hậu. Vệ Tử Phu hành lễ xong mới ngồi xuống.
“Phụ hoàng”, Chư Ấp công chúa Lưu Thanh hớn hở gọi, bước lên dâng chén rượu, “Nhi thần chúc phụ hoàng khắp thiên hạ, chúc Đại Hán ta mãi mãi trường tồn.”
Lưu Triệt mỉm cười khen hay, đón lấy rồi uống một hơi cạn sạch. Trong đó tất nhiên là rượu Tân Phong vì mặc dù không mấy người biết rằng Hoàng đế cũng giống như Hoàng tử trưởng không thể uống Bích Nhưỡng Xuân thịnh hành khắp Trường An trong thời gian gần đây, nhưng Vệ hoàng hậu thì lại biết điều này. Lưu Triệt nhìn người con gái mà y luôn yêu thương, kể từ khi mẹ con A Kiều hồi cung thì y hầu như không còn trông thấy cô bé ở khoảng cách gần như vậy. Y nghĩ đến đây thì không khỏi liếc mắt nhìn Vệ Tử Phu ở cách mình không xa, dưới ánh nến thấy nàng ta đang mỉm cười ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan chính toát lên phong thái của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Phụ hoàng”, Lưu Thanh nũng nịu cất tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt chan chứa khát vọng, “Thanh Nhi mới học được một khúc ca múa, phụ hoàng tới điện Tiêu Phòng để Thanh Nhi múa cho phụ hoàng xem được không?”
“Thanh Nhi”, Vệ Tử Phu quay đầu lại quở trách, “Phụ hoàng bận rộn việc nước, con không được quấy rầy người.”
Lưu Thanh lí nhí vâng dạ nhưng vẫn len lén nhìn xem ý tứ của Lưu Triệt. Trước đây, rất nhiều lần cô đã làm như vậy, thì đa phần là cứ đến nửa đêm phụ hoàng sẽ giá lâm tới điện Tiêu Phòng với mẹ con cô, song lần này Lưu Triệt lại vén ống tay áo uống một ngụm rượu, thản nhiên nhìn lướt qua gương mặt tươi cười của Lưu Thanh, lạnh nhạt, “Để hôm khác đi.”
Vệ Tử Phu lập tức thấy lòng quặn thắt. Nỗi đau này chỉ chầm chậm dâng lên, không quá mãnh liệt nhưng lại không thể nào chịu đựng nổi. Nàng ta nhìn vào gương mặt kinh ngạc lẫn thất vọng không che giấu nổi của con gái. Một Lưu Thanh luôn được sủng ái, Chư Ấp công chúa chưa bao giờ bị bỏ rơi thì làm sao hiểu nổi nỗi bi thương khi không còn được hưởng ơn vua.
Trên đài, các phi tần thấy tình hình như thế thì đều hiểu. Có người nhướng mày nhếch môi nhìn hả hê, cũng có người như đang suy tư, có người tỏ vẻ thê lương vờ vịt của mèo khóc chuột. Nhưng hoàng hậu cho dù mất ơn vua vẫn là hoàng hậu. Vệ hoàng hậu nắm quyền ở hậu cung cũng chưa làm chuyện gì gọi là có lỗi với Hoàng thượng, bên ngoài vẫn có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh nắm giữ binh quyền, bên trong còn có Lưu Cứ thừa kế hoàng tộc. Mặc dù Trần hoàng hậu mơ hồ có xu thế lấn át nhưng lòng vua khó dò, làm sao biết người có ý để cho hai nhà Trần, Vệ kiềm chế lẫn nhau hay không?
Lý Chỉ cúi đầu, sau khi Vương Thấm Hinh thất thế, ở cung Vị Ương ngoài Hoàng hậu ra thì chỉ có nàng và Hình Nhược là hai phi tần có địa vị cao nhất. Hình Nhược lại không sinh được con nối dòng, nếu như Vệ hoàng hậu mất ngôi thì… Trong lòng nàng khẽ dâng lên một niềm ao ước, nhưng chợt nghĩ đến cuộc sống cô đơn lạnh lẽo ở điện Thanh Lương tại cung Trường Môn liền giật nảy mình, liếc nhìn sang phía Hình Nhược đang ngồi bên cạnh, khẽ than một tiếng rồi ôm lấy đứa con trai đầu lòng.
Đương kim Hoàng thượng anh minh quyết đoán, ai có thể bày đặt quỷ kế qua được mắt y. Chi bằng dựa vào con trai, an phận thủ thường ở cung Vị Ương này cho tới cuối đời, chờ Hoàng thượng thỉnh thoảng ghé tới, coi như tất cả ý nghĩa của cuộc đời này đều nằm ở đó. Tứ hoàng tử Lưu Đán vừa mới đầy hai tháng tuổi nằm trong ngực nàng chẳng biết sao lại nhíu mày, giãy giụa mấy cái không thoải mái rồi khóc òa lên. Bị mọi người nhìn chằm chằm, Lý Chỉ tay chân luống cuống nhưng vẫn không dỗ được Lưu Đán nín khóc.
“Đán Nhi làm sao thế?” Vương thái hậu ngồi trên, hiền hòa hỏi với sang.
Một vú em đứng hầu bên cạnh đón lấy Tứ hoàng tử từ trong lòng Lý Chỉ, nhanh nhẹn kiểm tra một hồi rồi quỳ xuống bẩm, “Chắc là Đán điện hạ lúc trước ăn nhiều quá.”
Vương thái hậu hiểu ra, xua tay, “Vậy thì ngươi bế Đán Nhi xuống trước đi.” Lưu Triệt cũng thoáng cười, ánh mắt nhìn Lý Chỉ lấp lánh khó hiểu.
Lưu Triệt biết rằng một khi y có mặt thì ngoài mẫu hậu ra sẽ không có phi tần nào có thể vui hết mình. Y thấy đã khuya mà Vương thái hậu cũng đã mệt liền nói, “Hôm nay kết thúc ở đây thôi, mọi người về nghỉ đi.”
Các phi tần đều tinh ý lên tiếng vâng dạ, lục tục đứng dậy tiễn Vương thái hậu được Minh Đạt đỡ tay dìu trở về cung Trường Nhạc.
“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu dịu dàng hỏi, “Tối hôm nay muốn đến ở với vị muội muội nào đây?”
Lưu Triệt không đáp, mặc dù trong cung Hán không có quy định, nhưng thông thường Hoàng đế sẽ nghỉ ở điện Tiêu Phòng vào đêm tiễn năm cũ đón năm mới để thể hiện rằng Hoàng hậu chính là người có địa vị tôn quý nhất trong hậu cung. Việc Lưu Thanh vừa mới mời cho thấy chính do Vệ Tử Phu mượn việc này để xui cô bé làm. Y chỉ không ngờ là khi bị mình đáp trả lạnh nhạt mà Vệ Tử Phu vẫn có thể giữ được thái độ dịu dàng, cười nói lễ độ như thế. Nghĩ đến đây thì dù có lòng dạ sắt đá cũng vẫn nảy sinh đôi chút xót thương. Trong ấn tượng của y, Vệ Tử Phu luôn là người con gái xinh đẹp dịu dàng, thông minh thức thời. Vì thế y cảm thấy nàng ta phù hợp, liền nguyện ý nâng đỡ lên ngôi vị hoàng hậu. Song ngôi vị hoàng hậu quá nặng nề đã dần dần làm mòn đi những nét trong trẻo thuần mỹ mà y yêu thích ở nàng ta. Vệ Tử Phu dần dà đã trở thành chiếc bóng mờ sau cái ngai hoàng hậu tôn quý. Phảng phất hiện giờ vẫn là dung nhan năm đó, như bông hoa hé nở trong ngày xuân nhưng y lại thấy rõ ràng ẩn bên trong một tia tàn lụi.
“Tử Phu cứ về nghỉ ngơi trước đi”, Lưu Triệt từ chối khéo, “Trẫm đến điện Tuyên Thất một chút.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Vệ Tử Phu tạ lễ đúng quy cách rồi mỉm cười rời đi.
Lý Chỉ lại nhận thấy rõ ràng rằng sau dáng vẻ hoa lệ đó là nỗi bi thương khắc sâu trong tâm khảm.
Lưu Triệt trở về đến điện Tuyên Thất thì tuyết rơi càng lúc càng lớn. Khí hậu ở Trường Anh hanh khô, vào mùa đông, tuyết rơi như hoa khiến khí trời không hề có chút cảm giác ẩm thấp. Dương Đắc Ý hầu hạ ở bên cạnh thấy sắc mặt Lưu Triệt dưới ánh nến hiện lên vẻ âm trầm một hồi lâu, chợt nghe y hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người đáp, “Gần tới canh ba rồi. Hoàng thượng nên nghỉ ngơi đi.”
“Ừ”, Lưu Triệt trầm ngâm, nhớ lại những ngày tháng xưa kia khi A Kiều luôn có mặt ở trong điện Tuyên Thất cùng y xử lý xong tất cả mọi công việc rồi hai người mới dìu nhau trở về điện Tiêu Phòng. Sau năm Nguyên quang thứ năm, y chưa từng bước vào Trường Môn nửa bước, chôn vùi những ký ức ấm áp đó xuống tận sâu đáy lòng. Vệ Tử Phu không có những tình cảm như của A Kiều đối với y, ngay cả sau khi lên đến ngôi vị hoàng hậu cũng chỉ biết ở trong Tiêu Phòng yên lặng đợi chờ y đến.
“Khởi giá đến cung Trường Môn”, y chợt nghe thấy giọng nói của mình.
Dương Đắc Ý vâng dạ, cung cúc bước ra chuẩn bị.
Lưu Triệt ngồi trên ngự liễn, không hề cảm giác thấy gió tuyết. Màn đêm trong cung Vị Ương cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng cả những tiếng cung nhân đạp tuyết kêu loạt xoạt hoặc là tiếng tuyết rơi xuống rào rạt. Từ xa đã trông thấy ánh đèn dầu trong cung Trường Môn, Lưu Triệt bỗng nhiên không thể nén nổi cảm giác ấm áp đang dâng lên từ đáy lòng.
Thì ra là vẫn còn có lòng đấy sao? Y tự mỉa mai, bao nhiêu năm qua thật cũng chỉ là một vòng tròn rất lớn rồi cuối cùng lại trở về điểm ban đầu. Không, thật ra không phải là điểm ban đầu. Lúc đó nàng là Quận chúa Đường Ấp nức tiếng kinh thành còn y chỉ là một vị quân chủ bị quản thúc đang cầu sinh tồn trong bối cảnh cung đình quỷ quyệt. Hôm nay, y là đế vương quyền nghiêng thiên hạ, còn nàng thì sao? Nàng chỉ laà một người bị thế nhân gọi là phế hậu trong cung Trường Môn.
Trần A Kiều chưa bao giờ là Vệ Tử Phu. Nàng dù thông minh hay không thông minh cũng sẽ chẳng bao giờ chiều theo ý của y, mặc cho có phải bêu đầu sứt trán suốt bao nhiêu năm qua, cũng không chịu đổi tính. Thật ra nếu một A Kiều như vậy mà có biến thành Vệ Tử Phu thì liệu y có thể vẫn chấp nhận không chịu buông tay?
“Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt”[1]. Thật ra thì đều giống nhau mà thôi, lúc đó dù nàng có gọi thế nào cũng không thể làm y quay đầu lại, còn hôm nay cho dù y đã quay đầu lại nhưng dù làm thế nào A Kiều vẫn không trở về điện Tuyên Thất cùng y, âu yếm gọi y hai tiếng Triệt Nhi.
[1] Ý câu này là: Những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, dù có hối hận cũng không thể làm lại được nữa.
Y đã từng hứa hẹn xây dựng một lầu vàng cho nàng, cùng nàng sống cuộc sống hạnh phúc ở trong tòa lầu vàng đó, thế nhưng chỉ trong một khắc đã hờ hững quay người bỏ đi, để mặc cho toà lầu vàng dần thành hoang phế rồi sụp đổ trong lòng nhau.
Ngày đó, nàng nhiều lần cầu xin y tới Trường Môn, nhưng y chỉ nhìn mà cảm khái, cứ thế buông rơi để mặc nàng tuyệt vọng.
Tháng đó, nàng bay nhảy ở trong thành Trường An, cho dù trông thấy cũng không chịu gọi tên y, mặc cho gặp nhau thì vẫn lách người bước qua.
Năm đó, nàng để con gái lại còn bản thân thì dẫn Mạch Nhi trốn khỏi Trường An, nếu không phải vì Lưu Lăng thì có lẽ vẫn chưa quay trở lại bên cạnh y.
Bọn họ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội, đã tổn thương biết bao nhiêu lần, rốt cuộc ai trong hai người họ có lòng dạ ác độc hơn ai?
Sau nàng, y không bao giờ đụng vào con gái quý tộc nữa. Lúc đó y cho là không bao giờ mình muốn gặp lại bất kỳ một cô gái nào có bóng dáng của nàng. Nhưng hôm nay nghĩ lại thì có lẽ là bởi vì không có một người nào, không có một người con gái quý tộc nào có được loại khí chất tôn quý như nàng. Kiều Kiều! Vào thời điểm thân mật, y đã gọi nàng như vậy, gọi thật lâu để nàng thật sự trở thành một nàng Kiều ở trong lòng y. Cho dù vào thời điểm chán ghét, y luôn tâm niệm nhớ tới những điểm xấu của nàng nhưng hôm nay nhớ lại thì trong mắt y đều là những điểm tốt.
Khi ngự liễn đến cung Trường Môn thì đã quá canh ba. Cả Trường Môn hoàn toàn yên tĩnh. Nội thị gác đêm thấy ngự giá thì ai nấy đều kinh ngạc, hoảng hốt quỳ lạy rồi định chạy vào bẩm báo nhưng Lưu Triệt khoát khoát tay ngăn lại.
“Trần nương nương ngủ chưa?” Dương Đắc Ý khẽ hỏi.
“Hình như còn chưa ngủ. Nương Nương từ trước đến giờ luôn đi ngủ muộn, cho Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ ngủ xong rồi mới một mình trở về phòng.”
Trong điện Bát Nhã không khí vẫn ấm áp, tạo thành một thế giới riêng khác hẳn bên ngoài điện. Lưu Triệt im lặng, đi không tiếng động trên nền thảm màu đỏ tươi mềm mại. Y vèn rèm lên, thấy trong phòng ngủ tỏa khói xanh bảng lảng bình yên. A Kiều ngồi trước cửa sổ, đêm đã khuya nên nàng mặc váy ngủ. Nàng nhìn y, vẻ mặt kinh ngạc. Hoa đèn lách tách, ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt nàng càng tạo thêm những nét quyến rũ.
Y nhớ lại cảnh nàng ở điện Tiêu Phòng những năm trước, tất cả vẫn y nguyên. Dường như thời gian không để lại dấu vết gì trên nàng, còn với y, thời gian thì lại như cả một con sông dài chảy qua, bảy năm đã lặng lẽ để lại biết bao ký ức.
Lưu Triệt lướt nhìn khắp điện Bát Nhã, cao giọng quát hỏi, “Thật hay cho đám nô tài này, chủ nhân còn chưa ngủ mà chúng bay đã ngủ như chết rồi sao?”
A Kiều ngẩng đầu, đứng lên nói, “Do thiếp ngủ muộn nên bảo họ đi ngủ trước đấy. Tại sao Hoàng thượng tới đây?” Nàng không hề cố ý nhưng thân hình vẫn hiện rõ những đường cong mê hồn khiến Lưu Triệt hoa hết cả mắt.
“Tại sao ư?” Lưu Triệt mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng, “Thiên hạ này là của trẫm, có chỗ nào trẫm không thể tới được… Kiều Kiều?”
A Kiều im lặng, thói quen cao ngạo đã ăn sâu vào tiềm thức của người đàn ông này nên vừa mở miệng đã khiến tâm trạng của nàng trầm xuống, “Thiếp cho là”, nàng cúi đầu lạnh nhạt, “Người nên đến điện Tiêu Phòng.”
Gió Bắc lạnh lẽo thổi tung rèm, táp vào cơ thể ăn mặc phong phanh của nàng. Trong thiên hạ có người con gái đẹp vì sự quyến rũ ẩn sau vẻ nghiêm trang, lại có cô gái đẹp vì càng ở gần càng thấy tính cách chân thật. Trần A Kiều và Vệ Tử Phu đều là những cô gái như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này Lưu Triệt cảm thấy vẻ thanh tú ý nhị này thì tất cả những người con gái hiện có trong thiên hạ đều không thể nào sánh bằng.
“Muộn thế này rồi sao Kiều Kiều còn chưa an giấc?” Lưu Triệt khẽ hỏi, khóe miệng hằn lên một nếp nhăn như cười.
Mấy ngày qua, dù muốn hay không thì nàng cũng quen dần với sự có mặt của y nhưng đến nay vẫn chưa từng ở chung một chỗ trong đêm khuya. Theo bản năng, A Kiều cảm nhận được mùi vị nguy hiểm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Nàng len lén liếc nhìn cây Dưỡng Thần hương đã cháy được hơn một nửa trên án, trong lòng cảm giác được an ủi, hờ hững, “Sau khi Lăng Nhi đi, mọi người ngủ sớm, thiếp mãi đến đêm vẫn thấy vô vị, cộng thêm thói quen ngủ muộn nên giờ vẫn ngồi đây.”
Trên án còn bày một bàn cờ đang đánh dở, Lưu Triệt bước tới, nhấc một con cờ lên, nói, “Để trẫm tiếp Kiều Kiều một ván.” Giọng y thoảng nhẹ như gió, nghe không ra ý vui vẻ.
A Kiều mỉm cười đáp, “Dạ được!”, rồi xoay người dặn dò hạ nhân, “Đi pha một bình trà nóng, nhớ đặc một chút.”
“Hoàng thượng đã biết rằng”, nàng ngồi đối diện với y, nhấc bên quân đen, “A Kiều không hiểu mấy về cờ vây. Hoàng thượng nếu không ngại thiệt thòi thì chơi cờ năm quân với A Kiều nhé.”
“Ồ?” Lưu Triệt lại cảm thấy hứng thú, hỏi, “Chơi như thế nào?”
“Thật ra thì rất đơn giản.” Nàng liền giải thích sơ qua, Lưu Triệt nge xong bèn nhặt lấy mấy quân trong bàn cờ bỏ ra ngoài, tạo nên những âm thanh trong veo giữa đêm tuyết tĩnh lặng.
Y hỏi, “Hồi trước Kiều Kiều và Lăng Nhi cũng thường chơi môn cờ này sao?”
“Đúng thế.” A Kiều gật đầu.
Thành Tục vén rèm bưng trà vào. Trà xanh vừa pha còn bốc hơi nóng hổi, cặp chén ngọc bích cổ xưa chạm vào có cảm giác ấm áp, rất thích hợp để uống trong đêm đông. Lưu Triệt cầm một chén, trầm ngâm, “Kiều Kiều luôn biết những vật kỳ lạ này.” Lời nói hàm ý sâu xa.
“Là mấy thứ đồ chơi vặt vãnh không đáng nhắc tới mà thôi.” A Kiều nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, khoan khoái nhắm mắt lại mà không hề phát hiện ở phía đối diện, ánh mắt của Lưu Triệt càng lúc càng sâu hơn.
Trà đặc khiến tinh thần tỉnh táo, đêm đã khuya thế này rồi nên nàng không dám giả vờ buồn ngủ để tỏ ý tiễn khách. Nàng cũng không dám nghĩ đến chuyện chọc giận Lưu Triệt để tự đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm, chẳng thể làm gì khác hơn là gắng gượng giữ tỉnh táo, hy vọng có thể bình yên ngồi đến sáng. Dù nàng cũng biết hy vọng này xa vời nhưng nếu bắt phải cúi đầu bịt tai thì nàng cũng không thể làm gì được.
Chơi cờ năm quân cũng đơn giản, Lưu Triệt chơi được vài ván thì bắt đầu thành thạo. A Kiều tập trung ứng phó, hai bên có thắng có bại. Bỗng Lưu Triệt khẽ cảm thán, “Đã lâu không có ai đánh cờ thật sự với trẫm như Kiều Kiều.”
A Kiều yên lặng, không nói, thầm nghĩ: Vì người là quân vương nên sẽ không có ai muốn vì một việc nhỏ như vậy chọc giận ngươi. Thật ra thì ở một mức độ nào đó, ta cũng sợ ngươi vì biết rằng một bậc quân chủ như ngươi sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân, rốt cuộc vẫn là thân phận của ta che chở cho ta mà thôi.
Trần A Kiều đột nhiên cảm thấy bàn tay Lưu Triệt đang mơn trớn khuôn mặt mình. Theo phản xạ, nàng né tránh nhưng Lưu Triệt đã lạnh lùng giữ lấy cổ tay nàng. Nàng muốn giằng ra theo bản năng nhưng lại không dám dùng toàn lực, đành nghiến răng chịu đựng bàn tay cứng như thép của Lưu Triệt. Lưu Triệt vốn cũng không phải vị quân vương trói gá không chặt, A Kiều biết thời niên thiếu y đã từng trải qua gian khổ luyện đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung. Nàng định đứng dậy thì thấy eo lưng đã bị giữ chặt.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thì thầm, từ từ sáp sát má nàng. Nàng nhìn vào đôi mắt y. Đôi mắt đen láy thật sắc bén ẩn chứa vẻ không khoan nhượng nhưng lại sâu thăm thẳm như đại dương mang đầy hơi thở yêu thương.
Ánh mắt thật quen thuộc. Con người cũng thật quen thuộc.
Nàng ngơ ngẩn, một đoạn ký ức trong khoảnh khắc ập đến.
Lưu Triệt dắt tay nàng lúc thiếu niên.
Lưu Triệt nói câu “Kim ốc tàng Kiều.”
Lưu Triệt lần đầu trao nàng nụ hôn.
Lưu Triệt lúc hôn lễ.
Lưu Triệt từ phía sau ôm lưng nàng.
Lưu Triệt lúc nói không phụ bạc nàng.
Lưu Triệt có hùng tâm tráng chí.
Lưu Triệt lúc vừa lên ngôi bị kiềm chế.
Lưu Triệt vì Vệ Tử Phu chống lại nàng.
Lưu Triệt vô tình bỏ đi.
Hình ảnh cuối cùng như một gáo nước lạnh xối vào đầu khiến A Kiều chợt tỉnh táo trở lại, ánh mắt sáng lên.
Vành môi Lưu Triệt mơn man trên cổ nàng thật dịu dàng mà nóng bỏng, khiến nàng gần như run rẩy, nó có chút không giống với tính cách lạnh lùng tàn khốc của y. Nàng xoay người làm một động tác cự tuyệt, vẻ mặt kiên cường. “Kiều Kiều!” Lưu Triệt nheo mắt, nói giọng không vui, “Đến nước này rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”
“Thiếp không muốn gì cả.” Trần A Kiều lộ vẻ đau khổ nhìn xoáy vào mắt y, “Thiếp chỉ không làm được, không làm được thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng ta cứ giống như mấy ngày qua, người ở cung Vị Ương của người làm quân vương, thiếp ở cung Trường Môn của thiếp sống bình lặng, không tốt sao?”
“Không tốt.” Lưu Triệt mím môi, cặp môi y rất mỏng. Thời gian qua nàng vẫn không hiểu, vì vậy khi từ cặp môi y phun ra mấy câu lạnh như băng thì nàng liền tê liệt, “Kiều Kiều, nàng phải biết rằng dù nàng có lấy thân phận gì thì vẫn không có quyền nói chữ không.”
Khuôn ngực y dán chặt vào thân thể của nàng. A Kiều thầm hối hận tại sao mình lại ngủ muộn như vậy, tại sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy, từng chút hơi nóng thấm vào da thịt, vừa xa lạ vừa hoảng loạn. Lưu Triệt cuồng nhiệt ôm chặt lấy nàng, định cởi váy áo của nàng. Nàng mím môi giãy giụa, chợt cảm thấy tay y như một ngọn lửa, sờ đến đâu là da thịt nàng run rẩy đến đó, thoáng sơ hở đã thất thủ Kinh Châu[2].
[2] Thất thủ Kinh Châu: Kinh Châu là một địa điểm chiến lược trong “Long trung sách” của Gia Cát Lượng năm 207 khi ông thực hiện cuộc Bắc Chinh lần thứ nhất. Khi đã chiếm được Kinh Châu, “Long trung sách” gần như đã thành công, thì quan trấn thủ kinh Kinh Châu là Quan Vũ lại vì phát động cuộc chiến khác mà sơ hở để mất Kinh Châu, trở thành nguyên nhân lớn khiến cho chiến lược thất bại.
“Kiều Kiều”, nàng nghe y thán tụng bên tai, “Nàng thật xinh đẹp!” Thật nóng bỏng. Thật lạnh lùng. Nàng ngượng ngùng mở mắt ra nhìn, dường như là ảo giác, thấy chút xót thương hiện lên tận sâu trong đáy mắt Lưu Triệt. Đó là người mà nàng đã từng vừa yêu, vừa hận, khi sát kề bên mới biết rằng thân thuộc như đã được khắc ghi trong xương trong cốt.
Từ đáy lòng nàng vang lên hai giọng nói, một là của A Kiều sinh ra là để yêu thương chan chứa, mong chờ, vui sướng; còn giọng nói kia là của A Kiều muốn chết đi vì hận, chỉ mong một cước đạp văng y ra rồi chửi mắng cho thỏa thích. Từ sau khi linh hồn A Kiều và Nhạn Thanh hợp lại làm một, nàng chưa từng gặp lại tình trạng linh hồn giằng xé thế này, tranh chấp giữa hai bên sục sôi như nước với lửa khiến nàng không thể cử động được.
Đúng lúc này, y lại ôm siết lấy nàng, “Kiều Kiều.” Lưu Triệt nhìn nàng, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn buồn cười, “Làm sao nàng lại giống như chưa bao giờ…?” Nói đến đây thì y ngậm miệng, da dẻ nàng mịn màng như gấm khiến y yêu thích không nỡ rời tay.
A Kiều cảm thấy uất ức, nói theo một góc độ khác thì nàng thật sự chưa bao giờ trải qua chuyện này, làm sao kháng cự được Lưu Triệt đã quá thành thạo giữa ngàn hoa, huống chi trong đó còn có một thứ tình cảm gọi là yêu. Rõ ràng là nàng hận y đến mức nghĩ tới là thấy khinh bỉ nhưng mỗi lần gặp mặt thì trong lòng lại dậy lên một đoạn ký ức yêu thương.
Trong phần lớn các trường hợp, con người không có khả năng chống lại được tình yêu, có thể nén xuống nhưng không thể xua tan.
Cuối cùng thì cũng đã đến bước này. Nàng nuốt dòng lệ chực trào ra, mở to mắt nhìn người đàn ông cận kề trong gang tấc, người mà nàng có yêu, cũng có hận. Y cũng trở nên tình mê ý loạn, hơi thở dồn dập, không cởi được áo trong, liền giật phăng đi.
A Kiều đẩy y ra, định luồn qua với lấy tấm chăn đắp lên người thì lại bị Lưu Triệt ôm chặt lấy, tay và môi y ve vuốt khắp thân thể nàng khiến nó nóng lên rừng rực . Nàng thấy khó thở, cả người mềm nhũn. Ý nghĩ kháng cự trong nàng bị sức nóng và đoạn ký ức yêu thương kia đánh bại, không quan tâm tới động tác của y nữa.
Bàn tay Lưu Triệt vẫn ve vuốt vòng eo của nàng, lưỡi y đang mơn trớn nàng cũng dần tiến sâu hơn. Nàng hoảng hốt, định cắn vào đầu lưỡi của y thì y cười nhẹ né tránh. Lúc này không còn thấy bóng dáng của bậc đế vương máu lạnh đâu nữa. “Kiều Kiều, nàng là của ta”, y thì thầm vào tai nàng như một lời tuyên thệ rồi từ từ nhún xuống.
Nàng cứng cỏi nhìn chằm chằm vào y, đến khoảnh khắc y tiến vào nàng cắn thật sâu vào vai y. Hoa đèn bùng lên, hương cũng dần dần cháy hết, chỉ còn lại tro tàn. Lưu Triệt bị đau, nhưng cũng không né tránh. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống vai y, ấm áp, nóng bỏng. Nàng cũng chẳng muốn nghĩ thêm, cảm giác càng lúc càng rõ, từng tấc, từng tấc nóng bỏng, nàng thoáng thấy đau đớn.
A Kiều nhắm mắt cảm nhận, miệng vô tình cũng dần hé mở. Vết máu chỗ vết răng sâu đã dần dần đông lại. Nàng lặng người, cảm thấy ngỡ ngàng. Rõ ràng đây là người đã từng vô số lần ân ái nhưng lại xa cách lâu tới mức không còn biết phải cầm tay thế nào. Song cũng rõ ràng đây là một người xa lạ, thế mà vào khoảnh khắc này lại gần gũi hơn bất kỳ người nào trên cõi đời. Phải đối mặt như thế nào đây? Chẳng qua chỉ là một tích tắc buông thả mà thôi.
Ít nhất vào lúc này, bọn họ là hai người gần gũi nhất trên thế gian, không cần biết đến những đối chọi gay gắt trước đây hay về sau.
Nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say và xem những gì vừa trải qua chỉ là một giấc mộng, nhưng trong lòng lại hiểu sâu sắc rằng đó là sự thực không cách nào phủ nhận được.
Lưu Triệt xót xa nhìn A Kiều, nhìn nàng xõa tóc nằm ở trên giường, đầy suy tư. Là vợ chồng với A Kiều nhiều năm như vậy, y tự cho rằng mình đã hiểu nàng như lòng bàn tay nhưng vào lúc này chợt thấy mơ hồ. Ánh mắt y lướt qua dấu vết sinh nở hình cánh hoa bên đùi A Kiều, dừng ở nốt chu sa màu sắc thâm nâu trên ngực nàng. Cùng là thân thể ấy, cũng nhạy cảm như vậy, do xa cách quá lâu sao? Quen thuộc đến thế mà lại mang theo một thoáng xa lạ, phảng phất trong thân thể nàng có một linh hồn khác đang cư ngụ. Nhìn nàng, từ quật cường trong khoảnh khắc trở nên mênh mang, từ cứng đờ trong khoảnh khắc trở nên mềm mại, vẻ băng lạnh nơi đáy mắt bị y dần hòa tan thành một miền quyến rũ mê muội. Vào khoảnh khắc này, A Kiều mỹ lệ đến mức khiến ai cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Còn y, có thể lưu lại vẻ mỹ lệ đó được bao lâu?
Tác giả :
Liễu Ký Giang