Kim Ốc Hận
Quyển 1 - Chương 11: Gian khổ luyện binh đi Tái Bắc
“Đó là tính toán của muội à?”, trên đường về đại viện, Liễu Duệ giả bộ lơ đãng hỏi.
“Đương nhiên!” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Từ xưa tới nay, nơi có nhiều tin tức nhất, phức tạp nhất chính là thanh lâu.”
“Chuyện này do muội chịu trách nhiệm nhưng muội không thể có bất kỳ liên hệ trực tiếp nào với thanh lâu”, Hàn Nhạn Thanh quay sang Liễu Duệ, “Cho nên phải bồi dưỡng một số tâm phúc, nhưng cũng may là vẫn còn nhiều thời gian. Ngược lại, bản thân sư huynh nên đi bái kiến quan trên luôn đi.”
“Vậy thì chưa chắc.” Liễu Duệ khẳng khái, ý tứ phong thái lỗi lạc, cất tiếng ngâm: “Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm Sơn”[1], đáng tíếc, đáng tiếc, ta chẳng thể gặp được vị Phi tướng quân này rồi.”
[1] Hai câu thơ trong bài Xuất tái – Kỳ 1 (Ra cửa ải – Kỳ 1) của Vương Xương Linh, viết về vị tướng quân tên là Lý Quảng, người Hung Nô xưa gọi ông là “Phi tướng” (Tướng bay).
“Hay!” Chợt nghe một tiếng tán thưởng, một công tử áo lam từ phía trước đi tới, khen ngợi: “‘Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm Sơn.’ Rất có khí phách!”
“Tại hạ là Lý Kỳ, xa kỵ úy Ngũ Nguyên, nghe thấy mấy câu thơ công tử vừa ngâm thì nhất thời không nhịn được nên mới khen ngợi, hy vọng không làm phiền hai vị.”
“Ha ha, có sao đâu chứ?” Hàn Nhạn Thanh từ phía sau Liễu Duệ bước lên, “Sư ca ta mới nhậm chức giáo úy Ngũ Nguyên, tên là Liễu Duệ. Hôm nay vừa tới khu vực của quý vị, chợt nghĩ tới uy danh của Tướng quân Lý Quảng thì không thể kìm lòng nên mới ngâm thơ hoài niệm.
“Ồ!” Ánh mắt Lý Kỳ sáng lên, “Thì ra là Liễu giáo úy hiến yên ngựa được bệ hạ chính miệng phong thưởng đó ư?”
“Ha ha, mọi người cũng biết cả rồi.” Liễu Duệ và Hàn Nhạn Thanh cùng toát mồ hôi. Liễu Duệ trừng mắt nhìn Hàn Nhạn Thanh, tất cả chỉ vì nàng làm chậm tốc độ đi đường nên tin tức này đã kịp truyền tới cả nơi biên thành hẻo lánh này.
“Thái thú và ta đều hiếu kỳ không biết yên ngựa có công hiệu thần kỳ thế nào? Vừa hay đúng lúc Liễu huynh đến.” Lý Kỳ vờ như không biết rằng hai người đang lúng túng, nói đầy vẻ hào hứng.
“Nếu đã vậy”, Liễu Duệ quyết định thật nhanh, “Sáng mai ta sẽ tới bái chào Lý tướng quân, nhân tiện giới thiệu về chiếc yên ngựa luôn.”
“Hay quá, Tướng quân và ta sẽ ở quân doanh chờ đại giá”, Lý Kỳ cũng thẳng thắn nói luôn, “Tướng quân mới tới Ngũ Nguyên nên chắc mệt rồi, sớm trở về an giấc đi.” Hắn liếc ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía lầu Di Hồng mà Liễu Duệ vừa đi ra khiến Liễu Duệ cảm thấy nóng mặt, cố kìm nén ý muốn giáo huấn cho Hàn Nhạn Thanh một trận.
Ngày hôm sau, Liễu Duệ một mình đi tới phủ Ngũ Nguyên bái tướng, dựa vào lợi thế có yên ngựa bàn đạp nên dễ dàng giành được cảm tình của Lý Tiêu, thái thú Ngũ Nguyên.
“Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm sơn.”, Lý Tiêu khẽ vuốt râu, “Nghe Lý Kỳ nói là Liễu giáo úy vừa tới Ngũ Nguyên ngày hôm qua?”
Lý Tiêu là một người trung niên tầm khoảng từ ba đến bốn mươi tuổi, có tất cả đặc trưng của một đại tướng theo tiêu chuẩn Trung Quốc cổ đại, thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén nhưng lúc này đang nhìn Liễu Duệ với vẻ tán thưởng khó thấy.
“Đúng vậy!” Liễu Duệ khom người nói, “Mạt tướng đến Ngũ Nguyên ngày hôm qua, trong lúc tán gẫu với mọi người thì bỗng nghĩ tới Lý tướng quân bảo vệ quốc gia giúp cho dân chúng biên quan được sống yên ổn, trong lòng cảm khái mới buột miệng ngâm mấy câu thơ, ngờ đâu Lý kỵ úy lại nghe thấy.”
“Tốt, tốt!” Lý Tiêu mỉm cười, bỗng nhiên có chút thương cảm, “Nếu gia phụ biết được là Liễu giáo úy sùng bái người như thế thì nhất định sẽ hết sức vui mừng.” Liễu Duệ hỏi lại vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, “Chẳng lẽ lệnh tôn là?”
“Chính là Phi tướng.”
“Vậy sao?” Liễu Duệ nghe thấy câu trả lời vừa nằm ngoài vừa ở trong suy đoán thì không khỏi quan sát người đàn ông trung niên trước mặt với ánh mắt hoàn toàn mới. Trong trí nhớ của hắn, Lý Quảng có ba con trai, con cả Lý Đương Lợi chết sớm, con thứ tên Lý Tiêu, tựa hồ cũng mất trước cha mình, hắn thấy buồn lòng nhưng vẫn lên tiếng khen ngợi, “Quả nhiên là cha nào con nấy.” Trong Sử ký cũng không ghi lại nguyên nhân cái chết của Lý Tiêu nhưng có thể thấy Lý Tiêu đã làm lên đến chức thái thú Ngũ Nguyên thì năng lực không kém, nếu không chết thì không biết Lý gia có thể có cục diện mới như thế nào.
“Ha ha”, Lý Tiêu rất vui vẻ nhưng vẫn dặn dò, “Thật hiếm có người văn võ song toàn như Liễu giáo úy, đúng là phúc của Đại Hán ta. Nghe nói Liễu giáo úy đã phát nguyện trước mặt bệ hạ muốn đến cấm quân ở vùng Tái Bắc lạnh giá này, thế mới là hành động đại nghĩa báo quốc. Hiện giờ trong quận Ngũ Nguyên ta có vùng Khâu Trạch vừa tuyển năm ngàn lính mới hồi đầu năm, vậy thì giao cho Liễu giáo úy đi. Giáo úy nhất định phải chăm chỉ luyện binh để không phụ ủy thác của bệ hạ.”
“Mạt tướng nhất định tận hết khả năng, đến chết mới thôi.” Liễu Duệ nghiêm trang quỳ bái, tám chữ sấm truyền bỗng hiện lên trong đầu, “Phùng Đường dễ già cả, Lý Quảng khó phong hầu.” Hiện giờ hắn muốn đối kháng với đám quân phiệt Vệ gia nên tất yếu phải nhờ Lý gia trợ giúp, mới bắt đầu thì chỉ có thể đặt mình dưới trướng Lý Quảng, thậm chí không thể bộc lộ tài năng, hy vọng ngày sau có thể phá vỡ vận mệnh trong lời sấm truyền “Lý Quảng khó phong hầu” để cho vị Phi tướng quân nổi tiếng ngàn đời được an ủi.
Liễu Duệ chào từ biệt nhóm Tiêu Phương rồi lên đường tới Khâu Trạch. Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ đi cùng với hắn.
“Thật ra thì Nhạn Nhi không cần phải đi theo ta”, Liễu Duệ hết lời khuyên nhủ.
“Muội không yên tâm về sư huynh mà!”, Hàn Nhạn Thanh không thèm để ý, “Mạch Nhi và Sơ Nhi đã có sư phụ và Lục Y chăm sóc nên muội rất yên tâm. Muội ở quân doanh một hai ngày rồi cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ chắc vẫn kịp.”
“Ồ, thế này mà là quân doanh à?” Tiểu Hổ Tử nhìn quân doanh Khâu Trạch nằm không xa ở phía trước, không nói được tiếng nào. Hàn Nhạn Thanh mặc giả nam trang, nhíu mày nhìn sững vào quân doanh mới Khâu Trạch vắng lặng tiêu điều, “Đổ nát như thế này thì ở thế nào được đây?”
“Còn tốt hơn sơ với ta tưởng tượng rất nhiều.” Liễu Duệ ngược lại, vẻ mặt bình thản, “Triều Hán làm gì có quân doanh có điều kiện tốt ở tận nơi này chứ. Hơn nữa nếu quá tốt thì ngược lại sẽ không tốt cho việc huấn luyện quân đội.”
Năm ngàn tân binh đứng giữa quân doanh để cho vị giáo úy mới kiểm tra. Liễu Duệ nhíu mày, nhìn thấy phần lớn quân Hán đều có vẻ xanh xao, ý chỉ chiến đấu uể oải, thậm chí độ tuổi cao thấp không đều.
“Các người đều là con dân của Đại Hán ta.” Liễu Duệ chậm rãi ghìm cương ngựa, đi từng bước trước hàng quân, “Trên biên cương của Đại Hán ta có cha mẹ, vợ, con cái của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm để bọn họ bỏ mạng dưới vó thiết kỵ[1] của bọn người Hung Nô? Các ngươi sinh ra làm nam tử Hán lại không nghĩ đến chuyện chinh chiến sa trường, không nghĩ đến việc lập công danh cho vợ con no ấm sao?”
[1] Thiết kỵ: Đội ngũ kỵ binh mang giáp trụ thiết giáp, năng lực tác chiến rất lớn.
“Có!” Năm ngàn quân Hán cùng đồng thanh đáp lời, âm vang như sấm dậy.
Liễu Duệ biết rõ mấy câu kích động lòng người như vậy chỉ có tác dụng nhất thời nên liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lập tức tuyển chọn ra ba ngàn trai tráng dẫn đi thao luyện, khoảng hai ngàn quân già yếu còn lại cũng được thu xếp thỏa đáng.
“Sư huynh tính sẽ làm như thế nào?” Buổi tối hôm đó, trong khi mọi người bị Liễu Duệ dùng các loại phương pháp thao luyện hiện đại làm cho thừa sống thiếu chết thì hắn vẫn còn khỏe mạnh như rồng như hổ. Hàn Nhạn Thanh đi tới phòng của hắn hỏi luôn.
“Nhạn Nhi có còn nhớ về ‘sinh thái nông thôn’ mà chúng ta thường nói đến thời trước hay không?”, Liễu Duệ cười hỏi ngược lại.
“Có.” Nàng gật đầu, thoáng cái đã hiểu ra, “Sư huynh tính thành lập một đội quân doanh tự cấp tự túc?”
“Người hiểu ta chỉ có Nhạn Nhi”, Liễu Duệ khen không tiếc lời, “Dù sao thì điều ta muốn là có được một đội quân vô địch thiên hạ nên không thể nhận hết tất cả mọi người. Nhưng mọi người đều có tên trong danh sách quân đội, làm như vậy cũng tránh được không ít phiền toái. Bọn họ đều là quân Hán mới tuyển từ dân chúng nên chắc vẫn còn chất phác.”
“Nhưng như vậy sẽ nảy sinh phiền toái mới. Dù sao thì cũng không cần gấp gáp”, Hàn Nhạn Thanh lắc đầu nói, “Dù sao đây cũng là vùng xa xôi hẻo lánh, chỉ cần sư huynh làm tốt, thật sự khống chế được tình thế ở nơi này thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
“Yên tâm đi!” Liễu Duệ tự tin, “Đám người có thân phận sẽ không đến một nơi không chút màu mỡ gì như ở đây. Còn về phần quân sĩ bên dưới…”, hắn nhếch mép, “ta sẽ khiến cho bọn họ không có thời gian để nảy sinh lòng dạ này khác.”
“Nhưng mà…” Hắn chắp tay bái Hàn Nhạn Thanh, “Nhạn Nhi chu đáo hơn huynh, hiện cũng cần phải làm một số công tác nội bộ. Các quy chế phân công cụ thể này thì sẽ phải làm phiền sư muội.”
“Tỷ, tỷ tính sẽ làm gì?” Thân Hổ khó hiểu nhìn Hàn Nhạn Thanh sai người khênh bàn tới trước trướng trung quân[2] rồi ngồi xuống đó.
[2] Trung quân: Đạo quân ở giữa thường do chủ tướng trực tiếp chỉ huy, theo cách tổ chức quân đội thời xưa (gồm tiền quân, trung quân và hậu quân).
“Người tiếp theo.” Hàn Nhạn Thanh cẩn thận đổi chân thành một tư thế tương đối thoải mái. Hai ngàn quân Hán thuộc loại già yếu bị loại ra hôm qua đang sắp xếp thành đội ngũ thật dài trước bàn, một thiếu niên bước lên.
“Họ, tên, quê quán, nghề nghiệp?”, Hàn Nhạn Thanh đến bây giờ thì chỉ còn hỏi lấy lệ.
“Ta tên Tiết Thực”, thiếu niên nói giọng trong trẻo, “Nguyên quán ở Hoài Nam, trước đây làm ruộng ở quê.” Hắn liếc Hàn Nhạn Thanh, thấy nàng mặc y phục đắt tiền nhưng thân hình nhỏ bé nên ánh lên vẻ khinh miệt, “Ngươi là ai? Có chức quan gì? Dựa vào đâu mà ngồi đây hỏi chúng ta?”
“Ơ…” Hàn Nhạn Thanh ngẩng đầu lên nhìn vẻ hứng thú, “Từ đầu cho tới tận bây giờ chỉ có ngươi là người đầu tiên hỏi ta như vậy, không tệ, không tệ. Không phục có phải không, chúng ta làm một trận so tài đi.”
“Tiểu gia, Tiết Thực không có ý như vậy đâu.” Một thiếu niên trông nhang nhác cùng lứa mặc chiếc áo vá chằng vá đụp nhưng có cặp mắt trầm tĩnh từ phía sau vòng lên túm lấy ống tay áo của Tiết Thực, “Mau nhận lỗi với tiểu gia đi.”
Tiết Thực vùng tránh khỏi tay hắn, “Trần thiếu gia, xin mời.”
Hàn Nhạn Thanh nhìn quanh bốn phía một vòng, những binh sĩ còn lại đều coi như chuyện không liên quan đến mình, ngước mắt nhìn lên trời. Một số tỏ vẻ băn khoăn lo lắng, một số nhìn có vẻ hả hê nhưng phần nhiều là hờ hững. Nàng khẽ mỉm cười, thầm tính toán rồi chắp tay đứng lên đi tới trường luyện võ, dáng vẻ thoải mái, nhẹ nhàng bảo Tiết Thực, “Ngươi ra chiêu đi!”
Nơi này ở trong quân doanh Khâu Trạch, nàng không hề lo lắng có ai đó sẽ nhận ra mình, hơn nữa còn hy vọng, đội quân này về sau sẽ trung thành với mình ở mức độ nhất định nên cũng không đeo mặt nạ da người. Nàng vừa nở nụ cười thì Tiết Thực cảm thấy như có ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua áng mây làm mê muội lòng người. Hắn khẽ giật mình, lập tức tỉnh lại hô lên: “Nhường nhịn rồi”, tiếp đó xông lên đánh ra một quyền.
Tiết Thực rất tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khá kiên cường, tính tình lại dũng cảm. Hắn dám tự nhận mình thuộc vào nhóm một trăm người hàng đầu trong số năm ngàn tân binh. Hôm qua Liễu Duệ dựa theo tuổi tác và ấn tượng mà sơ tuyển ra ba ngàn quân nhưng không có hắn nên hắn vẫn cảm thấy không phục. Lúc này hắn quyết tâm phải thể hiện một chút lợi hại. Thấy vị thiếu niên công tử trước mặt có thân hình khá mỏng manh nên bất giác giảm đi bảy phần công lực. Hắn không ngờ Hàn Nhạn Thanh lại có bộ pháp linh hoạt, né tránh khỏi đường quyền rồi tung một cước quét ngang khiến hắn lảo đảo suýt nữa vấp ngã, lúc đó hắn mới bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Hàn Nhạn Thanh vốn xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm hiện đại, trên đường đi Ngũ Nguyên thường thấy Tiêu Phương chỉ giáo cho Liễu Duệ nên cũng được lợi không ít. Mặc dù thân thể A Kiều được nâng niu từ bé, lại vừa sinh con nên không rèn luyện nhiều, chân tay hơi ngượng nghịu nhưng vẫn trội hơn Tiết Thực. Công thủ nhịp nhàng, nàng rất nhanh đá một cước trúng vào eo Tiết Thực, rồi mỉm cười hỏi, “Ngươi đã phục chưa?”
“Không phục”, Tiết Thực vốn quật cường, lại chưa bao giờ chịu nhục như thế nên rống lên.
“Vậy thì đánh tiếp”, Hàn Nhạn Thanh nghiêm mặt. Nàng biết phải nhân cơ hội thu phục Tiết Thực để lập uy trong quân doanh. Binh lính trong quân doanh chỉ chịu thần phục một thứ duy nhất là võ lực, phải triệt để thắng được bọn họ về võ lực thì mới có thể đạt được quyền uy.
Hàn Nhạn Thanh lần thứ bảy khống chế cổ tay Tiết Thực, khéo léo quật hắn ngã xuống đất. “Ngươi đã phục chưa?”, mồ hôi trên trán nàng nhỏ ròng ròng, thầm nghĩ sau này về gặp sư phụ sẽ càng phải chăm chỉ luyện võ. Một binh sĩ Hán bất kỳ đã có thể khiến nàng toát mồ hôi, xem ra cũng không thể quá ỷ vào thân phận cảnh sát đặc nhiệm hiện đại của mình nữa.
Tiết Thực thở dài, vùng dậy quỳ gối, “Ta phục rồi.”
“Vậy thì tốt!” Hàn Nhạn Thanh trở lại bộ dạng thánh thiện không gì sánh bằng, khen ngợi, “Công phu của ngươi không tệ. Ta về sẽ nói với Liễu giáo úy một tiếng để điều ngươi đến quân doanh huấn luyện.”
“Đa tạ Trần thiếu gia.”
Hàn Nhạn Thanh trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy trong mắt binh sĩ dưới quyền đều đã có một tia kinh sợ thì khẽ nhếch miệng, cuối cùng thì mồ hôi vừa rồi đổ ra cũng không uổng phí.
“Ngươi tên là gì?” Nàng nhìn thiếu niên vừa đứng ra khuyên giải Tiết Thực.
“Ta tên là Ngụy Tự Nam”, thiếu niên bước ra khỏi hàng, “Đồng hương của Tiết Thực.”
“Ngươi…” Hàn Nhạn Thanh hỏi hắn vài vấn đề, xác nhận hắn rất thông minh cơ trí, bèn trầm ngâm hỏi, “Ngụy Tự Nam, ngươi làm quản gia quân doanh cho ta có được hay không?”
“Quản gia?” Ngụy Tự Nam bị hai từ này làm cho kinh ngạc đến sững sờ.
“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh gật đầu, “Ngươi cũng thấy rồi đó, Liễu giáo úy không cần nhiều binh lính như vậy. Chuyện các ngươi cần làm là biến quân doanh này thành một nơi kinh doanh. Đã là đại gia đình thì phải có người canh tác, có người nấu cơm, có người chăn ngựa, có người trông coi kỷ luật quân đội. Ta cần một người quản lý tất cả những việc này, lại thấy ngươi có cơ trí, vừa rồi chịu đứng ra nói thay cho Tiết Thực, cũng có chút nghĩa khí, cho nên…”
Ngụy Tự Nam lập tức quỳ xuống, “Tiểu nhân nguyện ý.”
“Tốt!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn đám người bên dưới đang ồn ào bàn tán thì giơ tay lên nói, “Ta biết Đại Hán chúng ta chưa có lệ như vậy nhưng cũng không có quy định nào là không thể làm như vậy, đúng không?” Nàng đảo mắt, chắp tay vẻ nghiêm trang, “Ta hy vọng các ngươi coi quân doanh là một đại gia đình, vậy thì trợ giúp huynh đệ mình làm việc là đương nhiên. Các ngươi phải biết rằng, có sự ủng hộ của các ngươi thì đội quân ba ngàn binh sĩ của chúng ta mới có thể an tâm chiến đấu trên chiến trường. Các ngươi cũng đang dùng phương thức của mình tự bảo vệ người nhà. Thân phận của các ngươi cũng giống như bọn họ. Ta cũng biết trong một cánh rừng lớn thì lớp chim nào cũng có, vì thế nên ta sẽ thiết lập ty Trọng tài để giải quyết những xung đột trong quân doanh. Các ngươi cũng phải nhớ kỹ rằng người cùng một nhà dù có gây ra mâu thuẫn gì thì cũng đều là mâu thuẫn nội bộ, không được vượt quá mức độ này. Khi kẻ địch thật sự tới thì phải nắm vững đạo lý ‘Giơ nắm đấm lên, nhất trí đối ngoại’. Bởi vì, nếu không có quân doanh thì lấy đâu ra binh sĩ các ngươi chứ?”
Mọi người lặng im phăng phắc, một lúc sau mới có người lên tiếng, “Chúng ta nghe theo Trần thiếu gia.”
Hai ngàn binh lính kẻ lớn người nhỏ nhưng cùng đồng lòng hô to, “Chúng ta nghe theo Trần thiếu gia.”
Hàn Nhạn Thanh căn cứ theo nghề nghiệp của mọi người khi còn ở nhà để phân công nhiệm vụ; lựa chọn một số thiếu niên tương đối cường tráng và nhiệt huyết, trong đó có cả Tiết Thực, giao cho Liễu Duệ đến Hỏa đầu doanh[3] chỉ bảo cho các đầu bếp một số kỹ năng nấu nướng; tìm một số binh lính có nhân cách tốt thành lập ty Trọng tài chấp chưởng quy củ trong quân doanh; giao phó cho Ngụy Tự Nam một số công việc cần chú ý… Đến khi hoàn thành mọi việc thì đêm đã về khuya.
[3] Bộ phận phụ trách bếp núc cho quân doanh.
“Xem ra hôm nay muội thật bận rộn.” Liễu Duệ bật cười khì trông thấy bộ dạng vừa đi vừa gật gù buồn ngủ của nàng.
“Hôm nay huynh huấn luyện thế nào?” Hàn Nhạn Thanh cố giương mi lên hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Liễu Duệ cười thỏa mãn, “Xem ra câu danh ngôn của Lỗ Tấn thật là chí lý ‘Cuộc sống an nhàn làm mòn đi ý chí của con người’. Những người này đã quá quen với gian khổ, không yếu ớt như tân binh hiện đại nên dù tăng cường độ huấn luyện lên bao nhiêu cũng không oán trách. Huấn luyện hôm nay còn hơn cả cường độ huấn luyện mới đầu của cảnh sát đặc nhiệm chúng ta nữa.”
Điên cuồng! Hàn Nhạn Thanh dành một phút mặc niệm cho đám binh lính kia, bọn họ gặp phải người sư huynh say mê võ nghệ thế này thì sẽ không có lấy một ngày an nhàn. Tuy nhiên vì đạo nghĩa nên nàng vẫn nhắc nhở, “Đừng làm gì quá mức. Về mặt hậu cần thì muội đã thu xếp xong rồi, huynh chỉ cần nắm chắc Ngụy Tự Nam và luôn luôn để ý tới tình hình của ty Trọng tài thì chắc chắn quân doanh Khâu Trạch sẽ không thể rối loạn được.”
“Nhạn Nhi, cứ yên tâm đi.” Liễu Duệ như thể nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, “Ta nhất định sẽ huấn luyện ra một đội kỵ binh không hề thua kém quân Phiêu kỵ sau này.”
Tần dưới trăng suông, Hán ải quan
Chiến chinh vạn dặm chẳng về làng,
Vi thử Long Thành Phi tướng trấn.
Ngựa Hồ sao dám vượt Âm sơn
“Đương nhiên!” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Từ xưa tới nay, nơi có nhiều tin tức nhất, phức tạp nhất chính là thanh lâu.”
“Chuyện này do muội chịu trách nhiệm nhưng muội không thể có bất kỳ liên hệ trực tiếp nào với thanh lâu”, Hàn Nhạn Thanh quay sang Liễu Duệ, “Cho nên phải bồi dưỡng một số tâm phúc, nhưng cũng may là vẫn còn nhiều thời gian. Ngược lại, bản thân sư huynh nên đi bái kiến quan trên luôn đi.”
“Vậy thì chưa chắc.” Liễu Duệ khẳng khái, ý tứ phong thái lỗi lạc, cất tiếng ngâm: “Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm Sơn”[1], đáng tíếc, đáng tiếc, ta chẳng thể gặp được vị Phi tướng quân này rồi.”
[1] Hai câu thơ trong bài Xuất tái – Kỳ 1 (Ra cửa ải – Kỳ 1) của Vương Xương Linh, viết về vị tướng quân tên là Lý Quảng, người Hung Nô xưa gọi ông là “Phi tướng” (Tướng bay).
“Hay!” Chợt nghe một tiếng tán thưởng, một công tử áo lam từ phía trước đi tới, khen ngợi: “‘Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm Sơn.’ Rất có khí phách!”
“Tại hạ là Lý Kỳ, xa kỵ úy Ngũ Nguyên, nghe thấy mấy câu thơ công tử vừa ngâm thì nhất thời không nhịn được nên mới khen ngợi, hy vọng không làm phiền hai vị.”
“Ha ha, có sao đâu chứ?” Hàn Nhạn Thanh từ phía sau Liễu Duệ bước lên, “Sư ca ta mới nhậm chức giáo úy Ngũ Nguyên, tên là Liễu Duệ. Hôm nay vừa tới khu vực của quý vị, chợt nghĩ tới uy danh của Tướng quân Lý Quảng thì không thể kìm lòng nên mới ngâm thơ hoài niệm.
“Ồ!” Ánh mắt Lý Kỳ sáng lên, “Thì ra là Liễu giáo úy hiến yên ngựa được bệ hạ chính miệng phong thưởng đó ư?”
“Ha ha, mọi người cũng biết cả rồi.” Liễu Duệ và Hàn Nhạn Thanh cùng toát mồ hôi. Liễu Duệ trừng mắt nhìn Hàn Nhạn Thanh, tất cả chỉ vì nàng làm chậm tốc độ đi đường nên tin tức này đã kịp truyền tới cả nơi biên thành hẻo lánh này.
“Thái thú và ta đều hiếu kỳ không biết yên ngựa có công hiệu thần kỳ thế nào? Vừa hay đúng lúc Liễu huynh đến.” Lý Kỳ vờ như không biết rằng hai người đang lúng túng, nói đầy vẻ hào hứng.
“Nếu đã vậy”, Liễu Duệ quyết định thật nhanh, “Sáng mai ta sẽ tới bái chào Lý tướng quân, nhân tiện giới thiệu về chiếc yên ngựa luôn.”
“Hay quá, Tướng quân và ta sẽ ở quân doanh chờ đại giá”, Lý Kỳ cũng thẳng thắn nói luôn, “Tướng quân mới tới Ngũ Nguyên nên chắc mệt rồi, sớm trở về an giấc đi.” Hắn liếc ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía lầu Di Hồng mà Liễu Duệ vừa đi ra khiến Liễu Duệ cảm thấy nóng mặt, cố kìm nén ý muốn giáo huấn cho Hàn Nhạn Thanh một trận.
Ngày hôm sau, Liễu Duệ một mình đi tới phủ Ngũ Nguyên bái tướng, dựa vào lợi thế có yên ngựa bàn đạp nên dễ dàng giành được cảm tình của Lý Tiêu, thái thú Ngũ Nguyên.
“Vi thử Long Thành Phi tướng trấn, ngựa Hồ đâu dám vượt Âm sơn.”, Lý Tiêu khẽ vuốt râu, “Nghe Lý Kỳ nói là Liễu giáo úy vừa tới Ngũ Nguyên ngày hôm qua?”
Lý Tiêu là một người trung niên tầm khoảng từ ba đến bốn mươi tuổi, có tất cả đặc trưng của một đại tướng theo tiêu chuẩn Trung Quốc cổ đại, thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén nhưng lúc này đang nhìn Liễu Duệ với vẻ tán thưởng khó thấy.
“Đúng vậy!” Liễu Duệ khom người nói, “Mạt tướng đến Ngũ Nguyên ngày hôm qua, trong lúc tán gẫu với mọi người thì bỗng nghĩ tới Lý tướng quân bảo vệ quốc gia giúp cho dân chúng biên quan được sống yên ổn, trong lòng cảm khái mới buột miệng ngâm mấy câu thơ, ngờ đâu Lý kỵ úy lại nghe thấy.”
“Tốt, tốt!” Lý Tiêu mỉm cười, bỗng nhiên có chút thương cảm, “Nếu gia phụ biết được là Liễu giáo úy sùng bái người như thế thì nhất định sẽ hết sức vui mừng.” Liễu Duệ hỏi lại vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, “Chẳng lẽ lệnh tôn là?”
“Chính là Phi tướng.”
“Vậy sao?” Liễu Duệ nghe thấy câu trả lời vừa nằm ngoài vừa ở trong suy đoán thì không khỏi quan sát người đàn ông trung niên trước mặt với ánh mắt hoàn toàn mới. Trong trí nhớ của hắn, Lý Quảng có ba con trai, con cả Lý Đương Lợi chết sớm, con thứ tên Lý Tiêu, tựa hồ cũng mất trước cha mình, hắn thấy buồn lòng nhưng vẫn lên tiếng khen ngợi, “Quả nhiên là cha nào con nấy.” Trong Sử ký cũng không ghi lại nguyên nhân cái chết của Lý Tiêu nhưng có thể thấy Lý Tiêu đã làm lên đến chức thái thú Ngũ Nguyên thì năng lực không kém, nếu không chết thì không biết Lý gia có thể có cục diện mới như thế nào.
“Ha ha”, Lý Tiêu rất vui vẻ nhưng vẫn dặn dò, “Thật hiếm có người văn võ song toàn như Liễu giáo úy, đúng là phúc của Đại Hán ta. Nghe nói Liễu giáo úy đã phát nguyện trước mặt bệ hạ muốn đến cấm quân ở vùng Tái Bắc lạnh giá này, thế mới là hành động đại nghĩa báo quốc. Hiện giờ trong quận Ngũ Nguyên ta có vùng Khâu Trạch vừa tuyển năm ngàn lính mới hồi đầu năm, vậy thì giao cho Liễu giáo úy đi. Giáo úy nhất định phải chăm chỉ luyện binh để không phụ ủy thác của bệ hạ.”
“Mạt tướng nhất định tận hết khả năng, đến chết mới thôi.” Liễu Duệ nghiêm trang quỳ bái, tám chữ sấm truyền bỗng hiện lên trong đầu, “Phùng Đường dễ già cả, Lý Quảng khó phong hầu.” Hiện giờ hắn muốn đối kháng với đám quân phiệt Vệ gia nên tất yếu phải nhờ Lý gia trợ giúp, mới bắt đầu thì chỉ có thể đặt mình dưới trướng Lý Quảng, thậm chí không thể bộc lộ tài năng, hy vọng ngày sau có thể phá vỡ vận mệnh trong lời sấm truyền “Lý Quảng khó phong hầu” để cho vị Phi tướng quân nổi tiếng ngàn đời được an ủi.
Liễu Duệ chào từ biệt nhóm Tiêu Phương rồi lên đường tới Khâu Trạch. Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ đi cùng với hắn.
“Thật ra thì Nhạn Nhi không cần phải đi theo ta”, Liễu Duệ hết lời khuyên nhủ.
“Muội không yên tâm về sư huynh mà!”, Hàn Nhạn Thanh không thèm để ý, “Mạch Nhi và Sơ Nhi đã có sư phụ và Lục Y chăm sóc nên muội rất yên tâm. Muội ở quân doanh một hai ngày rồi cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ chắc vẫn kịp.”
“Ồ, thế này mà là quân doanh à?” Tiểu Hổ Tử nhìn quân doanh Khâu Trạch nằm không xa ở phía trước, không nói được tiếng nào. Hàn Nhạn Thanh mặc giả nam trang, nhíu mày nhìn sững vào quân doanh mới Khâu Trạch vắng lặng tiêu điều, “Đổ nát như thế này thì ở thế nào được đây?”
“Còn tốt hơn sơ với ta tưởng tượng rất nhiều.” Liễu Duệ ngược lại, vẻ mặt bình thản, “Triều Hán làm gì có quân doanh có điều kiện tốt ở tận nơi này chứ. Hơn nữa nếu quá tốt thì ngược lại sẽ không tốt cho việc huấn luyện quân đội.”
Năm ngàn tân binh đứng giữa quân doanh để cho vị giáo úy mới kiểm tra. Liễu Duệ nhíu mày, nhìn thấy phần lớn quân Hán đều có vẻ xanh xao, ý chỉ chiến đấu uể oải, thậm chí độ tuổi cao thấp không đều.
“Các người đều là con dân của Đại Hán ta.” Liễu Duệ chậm rãi ghìm cương ngựa, đi từng bước trước hàng quân, “Trên biên cương của Đại Hán ta có cha mẹ, vợ, con cái của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm để bọn họ bỏ mạng dưới vó thiết kỵ[1] của bọn người Hung Nô? Các ngươi sinh ra làm nam tử Hán lại không nghĩ đến chuyện chinh chiến sa trường, không nghĩ đến việc lập công danh cho vợ con no ấm sao?”
[1] Thiết kỵ: Đội ngũ kỵ binh mang giáp trụ thiết giáp, năng lực tác chiến rất lớn.
“Có!” Năm ngàn quân Hán cùng đồng thanh đáp lời, âm vang như sấm dậy.
Liễu Duệ biết rõ mấy câu kích động lòng người như vậy chỉ có tác dụng nhất thời nên liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lập tức tuyển chọn ra ba ngàn trai tráng dẫn đi thao luyện, khoảng hai ngàn quân già yếu còn lại cũng được thu xếp thỏa đáng.
“Sư huynh tính sẽ làm như thế nào?” Buổi tối hôm đó, trong khi mọi người bị Liễu Duệ dùng các loại phương pháp thao luyện hiện đại làm cho thừa sống thiếu chết thì hắn vẫn còn khỏe mạnh như rồng như hổ. Hàn Nhạn Thanh đi tới phòng của hắn hỏi luôn.
“Nhạn Nhi có còn nhớ về ‘sinh thái nông thôn’ mà chúng ta thường nói đến thời trước hay không?”, Liễu Duệ cười hỏi ngược lại.
“Có.” Nàng gật đầu, thoáng cái đã hiểu ra, “Sư huynh tính thành lập một đội quân doanh tự cấp tự túc?”
“Người hiểu ta chỉ có Nhạn Nhi”, Liễu Duệ khen không tiếc lời, “Dù sao thì điều ta muốn là có được một đội quân vô địch thiên hạ nên không thể nhận hết tất cả mọi người. Nhưng mọi người đều có tên trong danh sách quân đội, làm như vậy cũng tránh được không ít phiền toái. Bọn họ đều là quân Hán mới tuyển từ dân chúng nên chắc vẫn còn chất phác.”
“Nhưng như vậy sẽ nảy sinh phiền toái mới. Dù sao thì cũng không cần gấp gáp”, Hàn Nhạn Thanh lắc đầu nói, “Dù sao đây cũng là vùng xa xôi hẻo lánh, chỉ cần sư huynh làm tốt, thật sự khống chế được tình thế ở nơi này thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
“Yên tâm đi!” Liễu Duệ tự tin, “Đám người có thân phận sẽ không đến một nơi không chút màu mỡ gì như ở đây. Còn về phần quân sĩ bên dưới…”, hắn nhếch mép, “ta sẽ khiến cho bọn họ không có thời gian để nảy sinh lòng dạ này khác.”
“Nhưng mà…” Hắn chắp tay bái Hàn Nhạn Thanh, “Nhạn Nhi chu đáo hơn huynh, hiện cũng cần phải làm một số công tác nội bộ. Các quy chế phân công cụ thể này thì sẽ phải làm phiền sư muội.”
“Tỷ, tỷ tính sẽ làm gì?” Thân Hổ khó hiểu nhìn Hàn Nhạn Thanh sai người khênh bàn tới trước trướng trung quân[2] rồi ngồi xuống đó.
[2] Trung quân: Đạo quân ở giữa thường do chủ tướng trực tiếp chỉ huy, theo cách tổ chức quân đội thời xưa (gồm tiền quân, trung quân và hậu quân).
“Người tiếp theo.” Hàn Nhạn Thanh cẩn thận đổi chân thành một tư thế tương đối thoải mái. Hai ngàn quân Hán thuộc loại già yếu bị loại ra hôm qua đang sắp xếp thành đội ngũ thật dài trước bàn, một thiếu niên bước lên.
“Họ, tên, quê quán, nghề nghiệp?”, Hàn Nhạn Thanh đến bây giờ thì chỉ còn hỏi lấy lệ.
“Ta tên Tiết Thực”, thiếu niên nói giọng trong trẻo, “Nguyên quán ở Hoài Nam, trước đây làm ruộng ở quê.” Hắn liếc Hàn Nhạn Thanh, thấy nàng mặc y phục đắt tiền nhưng thân hình nhỏ bé nên ánh lên vẻ khinh miệt, “Ngươi là ai? Có chức quan gì? Dựa vào đâu mà ngồi đây hỏi chúng ta?”
“Ơ…” Hàn Nhạn Thanh ngẩng đầu lên nhìn vẻ hứng thú, “Từ đầu cho tới tận bây giờ chỉ có ngươi là người đầu tiên hỏi ta như vậy, không tệ, không tệ. Không phục có phải không, chúng ta làm một trận so tài đi.”
“Tiểu gia, Tiết Thực không có ý như vậy đâu.” Một thiếu niên trông nhang nhác cùng lứa mặc chiếc áo vá chằng vá đụp nhưng có cặp mắt trầm tĩnh từ phía sau vòng lên túm lấy ống tay áo của Tiết Thực, “Mau nhận lỗi với tiểu gia đi.”
Tiết Thực vùng tránh khỏi tay hắn, “Trần thiếu gia, xin mời.”
Hàn Nhạn Thanh nhìn quanh bốn phía một vòng, những binh sĩ còn lại đều coi như chuyện không liên quan đến mình, ngước mắt nhìn lên trời. Một số tỏ vẻ băn khoăn lo lắng, một số nhìn có vẻ hả hê nhưng phần nhiều là hờ hững. Nàng khẽ mỉm cười, thầm tính toán rồi chắp tay đứng lên đi tới trường luyện võ, dáng vẻ thoải mái, nhẹ nhàng bảo Tiết Thực, “Ngươi ra chiêu đi!”
Nơi này ở trong quân doanh Khâu Trạch, nàng không hề lo lắng có ai đó sẽ nhận ra mình, hơn nữa còn hy vọng, đội quân này về sau sẽ trung thành với mình ở mức độ nhất định nên cũng không đeo mặt nạ da người. Nàng vừa nở nụ cười thì Tiết Thực cảm thấy như có ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua áng mây làm mê muội lòng người. Hắn khẽ giật mình, lập tức tỉnh lại hô lên: “Nhường nhịn rồi”, tiếp đó xông lên đánh ra một quyền.
Tiết Thực rất tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, tuy còn nhỏ tuổi nhưng khá kiên cường, tính tình lại dũng cảm. Hắn dám tự nhận mình thuộc vào nhóm một trăm người hàng đầu trong số năm ngàn tân binh. Hôm qua Liễu Duệ dựa theo tuổi tác và ấn tượng mà sơ tuyển ra ba ngàn quân nhưng không có hắn nên hắn vẫn cảm thấy không phục. Lúc này hắn quyết tâm phải thể hiện một chút lợi hại. Thấy vị thiếu niên công tử trước mặt có thân hình khá mỏng manh nên bất giác giảm đi bảy phần công lực. Hắn không ngờ Hàn Nhạn Thanh lại có bộ pháp linh hoạt, né tránh khỏi đường quyền rồi tung một cước quét ngang khiến hắn lảo đảo suýt nữa vấp ngã, lúc đó hắn mới bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Hàn Nhạn Thanh vốn xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm hiện đại, trên đường đi Ngũ Nguyên thường thấy Tiêu Phương chỉ giáo cho Liễu Duệ nên cũng được lợi không ít. Mặc dù thân thể A Kiều được nâng niu từ bé, lại vừa sinh con nên không rèn luyện nhiều, chân tay hơi ngượng nghịu nhưng vẫn trội hơn Tiết Thực. Công thủ nhịp nhàng, nàng rất nhanh đá một cước trúng vào eo Tiết Thực, rồi mỉm cười hỏi, “Ngươi đã phục chưa?”
“Không phục”, Tiết Thực vốn quật cường, lại chưa bao giờ chịu nhục như thế nên rống lên.
“Vậy thì đánh tiếp”, Hàn Nhạn Thanh nghiêm mặt. Nàng biết phải nhân cơ hội thu phục Tiết Thực để lập uy trong quân doanh. Binh lính trong quân doanh chỉ chịu thần phục một thứ duy nhất là võ lực, phải triệt để thắng được bọn họ về võ lực thì mới có thể đạt được quyền uy.
Hàn Nhạn Thanh lần thứ bảy khống chế cổ tay Tiết Thực, khéo léo quật hắn ngã xuống đất. “Ngươi đã phục chưa?”, mồ hôi trên trán nàng nhỏ ròng ròng, thầm nghĩ sau này về gặp sư phụ sẽ càng phải chăm chỉ luyện võ. Một binh sĩ Hán bất kỳ đã có thể khiến nàng toát mồ hôi, xem ra cũng không thể quá ỷ vào thân phận cảnh sát đặc nhiệm hiện đại của mình nữa.
Tiết Thực thở dài, vùng dậy quỳ gối, “Ta phục rồi.”
“Vậy thì tốt!” Hàn Nhạn Thanh trở lại bộ dạng thánh thiện không gì sánh bằng, khen ngợi, “Công phu của ngươi không tệ. Ta về sẽ nói với Liễu giáo úy một tiếng để điều ngươi đến quân doanh huấn luyện.”
“Đa tạ Trần thiếu gia.”
Hàn Nhạn Thanh trở lại chỗ ngồi, nhìn thấy trong mắt binh sĩ dưới quyền đều đã có một tia kinh sợ thì khẽ nhếch miệng, cuối cùng thì mồ hôi vừa rồi đổ ra cũng không uổng phí.
“Ngươi tên là gì?” Nàng nhìn thiếu niên vừa đứng ra khuyên giải Tiết Thực.
“Ta tên là Ngụy Tự Nam”, thiếu niên bước ra khỏi hàng, “Đồng hương của Tiết Thực.”
“Ngươi…” Hàn Nhạn Thanh hỏi hắn vài vấn đề, xác nhận hắn rất thông minh cơ trí, bèn trầm ngâm hỏi, “Ngụy Tự Nam, ngươi làm quản gia quân doanh cho ta có được hay không?”
“Quản gia?” Ngụy Tự Nam bị hai từ này làm cho kinh ngạc đến sững sờ.
“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh gật đầu, “Ngươi cũng thấy rồi đó, Liễu giáo úy không cần nhiều binh lính như vậy. Chuyện các ngươi cần làm là biến quân doanh này thành một nơi kinh doanh. Đã là đại gia đình thì phải có người canh tác, có người nấu cơm, có người chăn ngựa, có người trông coi kỷ luật quân đội. Ta cần một người quản lý tất cả những việc này, lại thấy ngươi có cơ trí, vừa rồi chịu đứng ra nói thay cho Tiết Thực, cũng có chút nghĩa khí, cho nên…”
Ngụy Tự Nam lập tức quỳ xuống, “Tiểu nhân nguyện ý.”
“Tốt!” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn đám người bên dưới đang ồn ào bàn tán thì giơ tay lên nói, “Ta biết Đại Hán chúng ta chưa có lệ như vậy nhưng cũng không có quy định nào là không thể làm như vậy, đúng không?” Nàng đảo mắt, chắp tay vẻ nghiêm trang, “Ta hy vọng các ngươi coi quân doanh là một đại gia đình, vậy thì trợ giúp huynh đệ mình làm việc là đương nhiên. Các ngươi phải biết rằng, có sự ủng hộ của các ngươi thì đội quân ba ngàn binh sĩ của chúng ta mới có thể an tâm chiến đấu trên chiến trường. Các ngươi cũng đang dùng phương thức của mình tự bảo vệ người nhà. Thân phận của các ngươi cũng giống như bọn họ. Ta cũng biết trong một cánh rừng lớn thì lớp chim nào cũng có, vì thế nên ta sẽ thiết lập ty Trọng tài để giải quyết những xung đột trong quân doanh. Các ngươi cũng phải nhớ kỹ rằng người cùng một nhà dù có gây ra mâu thuẫn gì thì cũng đều là mâu thuẫn nội bộ, không được vượt quá mức độ này. Khi kẻ địch thật sự tới thì phải nắm vững đạo lý ‘Giơ nắm đấm lên, nhất trí đối ngoại’. Bởi vì, nếu không có quân doanh thì lấy đâu ra binh sĩ các ngươi chứ?”
Mọi người lặng im phăng phắc, một lúc sau mới có người lên tiếng, “Chúng ta nghe theo Trần thiếu gia.”
Hai ngàn binh lính kẻ lớn người nhỏ nhưng cùng đồng lòng hô to, “Chúng ta nghe theo Trần thiếu gia.”
Hàn Nhạn Thanh căn cứ theo nghề nghiệp của mọi người khi còn ở nhà để phân công nhiệm vụ; lựa chọn một số thiếu niên tương đối cường tráng và nhiệt huyết, trong đó có cả Tiết Thực, giao cho Liễu Duệ đến Hỏa đầu doanh[3] chỉ bảo cho các đầu bếp một số kỹ năng nấu nướng; tìm một số binh lính có nhân cách tốt thành lập ty Trọng tài chấp chưởng quy củ trong quân doanh; giao phó cho Ngụy Tự Nam một số công việc cần chú ý… Đến khi hoàn thành mọi việc thì đêm đã về khuya.
[3] Bộ phận phụ trách bếp núc cho quân doanh.
“Xem ra hôm nay muội thật bận rộn.” Liễu Duệ bật cười khì trông thấy bộ dạng vừa đi vừa gật gù buồn ngủ của nàng.
“Hôm nay huynh huấn luyện thế nào?” Hàn Nhạn Thanh cố giương mi lên hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Liễu Duệ cười thỏa mãn, “Xem ra câu danh ngôn của Lỗ Tấn thật là chí lý ‘Cuộc sống an nhàn làm mòn đi ý chí của con người’. Những người này đã quá quen với gian khổ, không yếu ớt như tân binh hiện đại nên dù tăng cường độ huấn luyện lên bao nhiêu cũng không oán trách. Huấn luyện hôm nay còn hơn cả cường độ huấn luyện mới đầu của cảnh sát đặc nhiệm chúng ta nữa.”
Điên cuồng! Hàn Nhạn Thanh dành một phút mặc niệm cho đám binh lính kia, bọn họ gặp phải người sư huynh say mê võ nghệ thế này thì sẽ không có lấy một ngày an nhàn. Tuy nhiên vì đạo nghĩa nên nàng vẫn nhắc nhở, “Đừng làm gì quá mức. Về mặt hậu cần thì muội đã thu xếp xong rồi, huynh chỉ cần nắm chắc Ngụy Tự Nam và luôn luôn để ý tới tình hình của ty Trọng tài thì chắc chắn quân doanh Khâu Trạch sẽ không thể rối loạn được.”
“Nhạn Nhi, cứ yên tâm đi.” Liễu Duệ như thể nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, “Ta nhất định sẽ huấn luyện ra một đội kỵ binh không hề thua kém quân Phiêu kỵ sau này.”
Tần dưới trăng suông, Hán ải quan
Chiến chinh vạn dặm chẳng về làng,
Vi thử Long Thành Phi tướng trấn.
Ngựa Hồ sao dám vượt Âm sơn
Tác giả :
Liễu Ký Giang