Kim Nhật Hà Nhật Hề
Chương 2
Yên Tử vừa chuyển thân mình thì đằng sau một trận đau buốt khiến nàng không khỏi hít vào, trên vai còn mang mũi tên cắm sâu khiến máu huyết không ngừng chảy, đằng sau tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn có tiếng người nói:
- Mau lục soát, tiểu tử đó vừa trúng một tiễn chắc chắn không thể đi xa được, hừ dám đột nhập lãnh địa của lão tử chính là tìm đường chết, còn không mau lục soát.
Nghe được lời này Yên Tử không khỏi đau hết sống lưng, mẹ nó vừa chết đuối xong lại có người đuổi giết, số nàng không phải đen bình thường mà là xui xẻo phiên bản đặc biệt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiến đến bụi rậm nơi Yên Tử ẩn nấp thì có một tiếng trung niên vang lên.
-Thảo dân tham kiến đạo trưởng, không biết đạo trưởng có gặp một nam hài tử nào mặc bạch y trên vai còn cắm một thanh tiễn gần đây không.
Lại vang lên nhưng không là âm thanh trầm thấp mà là một âm thanh gợi cảm, mật ngọt chết người.
-có, hắn đi...về phía kia.
Vừa nói hắn vừa chỉ về một phía nơi đó cũng có đồng bọn của hắn, nghe thế trung niên nam tử vội vàng đa tạ rồi đuổi theo, chỉ nghe xa xa có tiếng:
- có thấy hắn không?
-không có.
-ta tìm được thứ này ở vách núi...
-có lẽ hắn rơi xuống.
-xuống dưới tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Một lúc sau đoàn người mau chóng rời đi Yên Tử mới dám chui ra từ bụi cây, cả người thương tích đánh giá người trước mắt, hắn một thân y phục đạo gia, đầu đội kim quan, mái tóc đã chuyển thành màu trắng bạc, cả lông mày và lông mi đều trắng nhưng lại không làm giảm đi tuyệt mĩ của hắn, gương mặt hắn mang chút gì đó dịu nhẹ, môi mỏng có chút ý cười, làn da mịn màng, cơ thể hài hòa, cả người hắn tản ra một khí tức trầm ấm dịu dàng khiến người khác không tự chủ được tới gần, thất thần nhìn hắn một lúc Yên Tử mới thấy mình luống cuống vội ho khan quay mặt đi che dấu hai má đỏ hồng, lúng túng hỏi hắn:
-Vì sao cứu ta?
Nam nhân trích tiên nghe nàng hỏi vậy đột nhiên ngây người ra hỏi lại nàng:
-ta vì sao cứu ngươi?
Yên Tử nghe hắn nói, ngơ ngác nhìn hắn như sinh vật lạ:
-Ngươi còn không biết sao ta biết?
-Ta cũng không biết
Nam nhân trích tiên rất ngây thơ trả lời làm nàng muốn đập đầu, thổ tào, cứu người còn không biết vì sao cứu, người này thiểu năng sao? Chưa kịp duy diễn một nghìn không trăm linh một loại bệnh thì nam nhân như chợt nhớ ra chuyện gì ôm kiếm bỏ đi, Yên Tử thấy hắn đi vội vàng nắm ống quần hắn, nam nhân nhíu nhíu mày không vui quay lại nhìn nàng lạnh giọng nói:
-thả ra.
Yên Tử lại như vớ được cọng rơm thấy chết không buông:
-Không được ngươi cứu ta một mạng ta muốn lấy thân báo đáp.
Nam nhân nghe nàng nói thế nghiêm mặt quay nhìn Yên Tử sau đó đưa nàng một ít ngân phiếu cùng bạc lẻ, trịnh trọng nói với nàng:
-làm ơn tha cho ta, xinh đẹp như hoa thì còn có thể nói là lấy thân báo đáp, xấu như cô nương là lấy oán báo ân đấy.
Nói xong hắn không chờ nàng phản ứng đã chạy mất như một cơn gió, Yên Tử nghe hắn nói xong cảm giác như sét đánh ngang tai. Nàng rất xấu sao?
Giữa rừng hoang nước độc này Yên Tử không biết đi đâu về đâu thì bỗng từ đằng xa xuất hiện hai binh lính, mình mang thiết giáp tay cầm giáo đi đến, nàng cảm giác hào quang nữ chính tỏa sáng, đúng nhất định nàng là nữ chính rồi, vừa nghĩ xong nàng lập tức chạy ra chặn đường hai binh lính, chân chó cười nịnh nọt:
-Quan gia, có thể giúp tiểu nhân chút không?
Đáng tiếc nàng cũng có hào quang nhưng là hào quang của sao quả tạ, vừa nhảy ra đã bị một người một cước đá bay, lục phủ ngũ tạng như đem đi làm lòng xào, hai vị binh lính không ngừng la hét:
-Có yêu quái, mau bắt yêu quái.
Bị người chê xấu còn đỡ tủi, bị người nhìn thành yêu quái chính là triệt để tổn thương lòng tự trọng của Yên Tử, uất ức từ tám vạn bốn ngàn năm đều tích tụ lại phun một búng máu vào mặt hai tên lính:
-nằm tào, còn la hét ta ăn thịt hai ngươi.
Hai tên lính thấy ngoại hình nàng vật vã bù xù còn phun máu làm chúng sợ muốn tè ra quần, không ngừng khóc:
-Ngươi xem, yêu quái còn phun nọc độc, lần này ta chết chắc rồi.
-...Năm ngoái ta chôn hai thỏi bạc sau vườn...
Phun nọc? Hay lắm, lão nương cắn chết ngươi, Yên Tử hung hăng nghĩ, một bên túm cổ một tên lính trợn mắt nói
-Mau đưa ta ra khỏi núi, đến thị trấn gần nhất.
Đáng thương bạn nhỏ chỉ có thể lẩm bẩm, ta có thể nói không sao, đáp án là không
Lính hai:...
Đến khi vào trong thành, hai tên lính một đường chạy như bị ma đuổi còn Yên Tử thì khỏi nói, người xung quanh có người chỉ chỏ có người không thèm nhìn, có người hảo tâm ném cho nàng ít tiền kẽm, nàng đáng thương vậy sao? Ừ đúng thật, tác giả ta hận bà.
Mỗ:...khụ...
Trong thành này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, đông vui nhộn nhịp, thượng vàng hạ cám đều tập trung lại, trên đường cũng không ít ăn mày, Yên Tử vừa đi vừa cảm thấy bụng muốn dán vào lưng, đói muốn xỉu, trên người còn một ít tiền do vị thần tiên khi nãy tặng đáng thương nàng có tiền lại không biết dùng chỉ biết nhìn đường mà lòng đau như cắt, đang dự tính cầm ít bạc lẻ đi mua bánh bao thì từ đằng sau một cước đạp nàng đập đầu vào tường còn có giọng nói lanh lảnh của người đằng sau:
-Người anh em, hôm nay có gì ăn không?
Lúc nàng tức giận phừng phừng quay lại nhìn thì thấy một đứa nhóc tiến đến, nó tầm mười tuổi, dáng người gầy còm ốm yếu, hai má hóp lại giơ khung xương mặt ra, cả người bẩn thỉu rách rưới không khác gì nàng, làm Yên Tử mới cảm thấy có gì không ổn, nàng nhìn xuống thân thể mình, chết cha, sao càng ngày càng nhỏ đi thế này?
Khất cái thấy nàng ngạc nhiên cũng không ngại tiến đến khoác vai nàng thân thiết như huynh đệ lâu năm, thâm tình nói:
-ta nói ngươi, nơi này chính là địa bàn làm ăn của ta, có điều vài năm nay làm ăn xin cũng rât khó khăn, cạnh tranh cũng rất gay gắt, ngươi thấy người kia không?
Vừa nói hắn vừa chỉ vào một lão già đang ngồi khóc than, một chân tàn tật chật vật không thể tả.
-Đó là A Ngưu, nói hắn ngu như bò thật ra hắn rất lợi hại, cái chân đó là hàng giả thôi, hắn đào một cái hầm ở dưới rồi đứng dưới đó, chân ở trên là lấy vải may thành, có điều đều cùng nghề ai nỡ đạp đổ chén cơm của nhau.
Một bên đang hung hăng nói một bên đang hung hăng nghe thì bụng của Yên Tử phản chủ kêu lên ọt ọt khiến nàng ngượng chín mặt, khất cái ban nãy thấy thế cũng cười ầm lên:
-ha ha, để lão tử đưa ngươi đi ăn ngon, ta là Lam Đồng, có điều ngươi gọi la A Lam là được, ngươi tên gì?
Khi nói đến tên Lam Đồng của mình ánh mắt hắn xẹt qua một tia bi thương khó thấy sau đó lại sang sảng cười nói
-Ta tên Yên Tử ngươi gọi ta A Tử là được.
Vừa nghe tên nàng, Lam Đồng như kiểu nghe được tin động trời đại loại trái đất sắp sụp đổ, cười lăn lộn
-ha ha...ha ha...phụt...tên ngươi...như tên nữ nhân...ha ha...
Cô nãi nãi, lão tử là nữ được không, con mắt nào củ a ngươi nhìn ta ra nam thế, ta móc nó ra ngay dùm ngươi. Thấy hai mắt nàng như phun lửa Lam Đồng cũng dịu lại, nhịn cười muốn nội thương mà an ủi
-Đại huynh của ta tên Cửu Hồng, ta gọi hắn A Hồng có điều đừng nói nếu không hắn sẽ giận, theo ta, ta mang ngươi đến tây thành tập hợp đồng bọn.
Vừa nói hắn vừa kéo nàng đến phía tây, đúng là đồng bọn thật, một nhóm lớn toàn khất cái, vừa tới nơi, một nam nhân cao to đã tiến đến đón nàng, hắn dáng người cao lớn, trên mặt mang ngây ngô cười, có điều nhìn qua cổ ngắn, lưỡi đợt, mắt lờ đờ nàng liền hiểu ngay, dấu hiệu của bệnh đao, bệnh này vốn do di truyền không thể nào chữa, Lam Đồng thấy nàng nhìn hai người liền ngượng ngùng cười:
- Đây là ca của ta hắn là Cửu Hồng, đại ca, đây là A Tử, bằng hữu mới của ta, mau chào hắn.
Vừa nghe đến từ bằng hữu Cửu Hồng hai mắt sáng mên nhìn nàng sau đó cười cười nói:
-Hảo... Hảo...
Cùng lúc đó một lão nhân cũng tiến đến nơi này, hắn ăn mặc rất rách rưới bần hàn nhưng trên mặt có chút gì đó rất khó hiểu, vừa thấy nàng cùng Lam Đồng trên mặt ngay lập tức rạng rỡ đến ôm lấy Lam Đồng thân thiết nói
-A Lam, ngươi đến vừa kịp
Lam Đồng cùng không từ chối cái ôm của lão già, cong mắt cười không quên giới thiệu
-Lão Thất đây là bằng hữu mới của ta, A Tử, A Tử đây là trưởng bối của ta, Thất Công.
Vừa nhìn thấy nàng Thất Công có vẻ đăm chiêu một lúc sau đó vui vẻ nói:
-Hân hạnh, ta là thất công, người của thiếu gia...
Vừa nghe hắn nói đến hai từ thiếu gia, mắt của Đại Lam rụt lại, gằn giọng:
-Thất Công...
Nghe thấy hắn uy hiếp Thất Công cũng cảm thấy mình nói hớ bèn sửa lại:
-ta là Thất Công, hân hạnh được gặp ngươi, ngươi đến rất đúng lúc, Như Phong công tử hôm nay cứu tế, có phát cháo trắng và bánh bao.
Mặt Yên Tử ngây ra, này là ăn ngon sao? Sau đó nhìn lên những khuôn mặt háo hức của mọi người, ừ so với khất cái thì đúng là rất ngon, nghĩ xong nàng cũng rất vui vẻ đứng vào xếp hàng cùng mọi người, nàng muốn biết Như Phong công tử là người thế nào.
- Mau lục soát, tiểu tử đó vừa trúng một tiễn chắc chắn không thể đi xa được, hừ dám đột nhập lãnh địa của lão tử chính là tìm đường chết, còn không mau lục soát.
Nghe được lời này Yên Tử không khỏi đau hết sống lưng, mẹ nó vừa chết đuối xong lại có người đuổi giết, số nàng không phải đen bình thường mà là xui xẻo phiên bản đặc biệt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiến đến bụi rậm nơi Yên Tử ẩn nấp thì có một tiếng trung niên vang lên.
-Thảo dân tham kiến đạo trưởng, không biết đạo trưởng có gặp một nam hài tử nào mặc bạch y trên vai còn cắm một thanh tiễn gần đây không.
Lại vang lên nhưng không là âm thanh trầm thấp mà là một âm thanh gợi cảm, mật ngọt chết người.
-có, hắn đi...về phía kia.
Vừa nói hắn vừa chỉ về một phía nơi đó cũng có đồng bọn của hắn, nghe thế trung niên nam tử vội vàng đa tạ rồi đuổi theo, chỉ nghe xa xa có tiếng:
- có thấy hắn không?
-không có.
-ta tìm được thứ này ở vách núi...
-có lẽ hắn rơi xuống.
-xuống dưới tìm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Một lúc sau đoàn người mau chóng rời đi Yên Tử mới dám chui ra từ bụi cây, cả người thương tích đánh giá người trước mắt, hắn một thân y phục đạo gia, đầu đội kim quan, mái tóc đã chuyển thành màu trắng bạc, cả lông mày và lông mi đều trắng nhưng lại không làm giảm đi tuyệt mĩ của hắn, gương mặt hắn mang chút gì đó dịu nhẹ, môi mỏng có chút ý cười, làn da mịn màng, cơ thể hài hòa, cả người hắn tản ra một khí tức trầm ấm dịu dàng khiến người khác không tự chủ được tới gần, thất thần nhìn hắn một lúc Yên Tử mới thấy mình luống cuống vội ho khan quay mặt đi che dấu hai má đỏ hồng, lúng túng hỏi hắn:
-Vì sao cứu ta?
Nam nhân trích tiên nghe nàng hỏi vậy đột nhiên ngây người ra hỏi lại nàng:
-ta vì sao cứu ngươi?
Yên Tử nghe hắn nói, ngơ ngác nhìn hắn như sinh vật lạ:
-Ngươi còn không biết sao ta biết?
-Ta cũng không biết
Nam nhân trích tiên rất ngây thơ trả lời làm nàng muốn đập đầu, thổ tào, cứu người còn không biết vì sao cứu, người này thiểu năng sao? Chưa kịp duy diễn một nghìn không trăm linh một loại bệnh thì nam nhân như chợt nhớ ra chuyện gì ôm kiếm bỏ đi, Yên Tử thấy hắn đi vội vàng nắm ống quần hắn, nam nhân nhíu nhíu mày không vui quay lại nhìn nàng lạnh giọng nói:
-thả ra.
Yên Tử lại như vớ được cọng rơm thấy chết không buông:
-Không được ngươi cứu ta một mạng ta muốn lấy thân báo đáp.
Nam nhân nghe nàng nói thế nghiêm mặt quay nhìn Yên Tử sau đó đưa nàng một ít ngân phiếu cùng bạc lẻ, trịnh trọng nói với nàng:
-làm ơn tha cho ta, xinh đẹp như hoa thì còn có thể nói là lấy thân báo đáp, xấu như cô nương là lấy oán báo ân đấy.
Nói xong hắn không chờ nàng phản ứng đã chạy mất như một cơn gió, Yên Tử nghe hắn nói xong cảm giác như sét đánh ngang tai. Nàng rất xấu sao?
Giữa rừng hoang nước độc này Yên Tử không biết đi đâu về đâu thì bỗng từ đằng xa xuất hiện hai binh lính, mình mang thiết giáp tay cầm giáo đi đến, nàng cảm giác hào quang nữ chính tỏa sáng, đúng nhất định nàng là nữ chính rồi, vừa nghĩ xong nàng lập tức chạy ra chặn đường hai binh lính, chân chó cười nịnh nọt:
-Quan gia, có thể giúp tiểu nhân chút không?
Đáng tiếc nàng cũng có hào quang nhưng là hào quang của sao quả tạ, vừa nhảy ra đã bị một người một cước đá bay, lục phủ ngũ tạng như đem đi làm lòng xào, hai vị binh lính không ngừng la hét:
-Có yêu quái, mau bắt yêu quái.
Bị người chê xấu còn đỡ tủi, bị người nhìn thành yêu quái chính là triệt để tổn thương lòng tự trọng của Yên Tử, uất ức từ tám vạn bốn ngàn năm đều tích tụ lại phun một búng máu vào mặt hai tên lính:
-nằm tào, còn la hét ta ăn thịt hai ngươi.
Hai tên lính thấy ngoại hình nàng vật vã bù xù còn phun máu làm chúng sợ muốn tè ra quần, không ngừng khóc:
-Ngươi xem, yêu quái còn phun nọc độc, lần này ta chết chắc rồi.
-...Năm ngoái ta chôn hai thỏi bạc sau vườn...
Phun nọc? Hay lắm, lão nương cắn chết ngươi, Yên Tử hung hăng nghĩ, một bên túm cổ một tên lính trợn mắt nói
-Mau đưa ta ra khỏi núi, đến thị trấn gần nhất.
Đáng thương bạn nhỏ chỉ có thể lẩm bẩm, ta có thể nói không sao, đáp án là không
Lính hai:...
Đến khi vào trong thành, hai tên lính một đường chạy như bị ma đuổi còn Yên Tử thì khỏi nói, người xung quanh có người chỉ chỏ có người không thèm nhìn, có người hảo tâm ném cho nàng ít tiền kẽm, nàng đáng thương vậy sao? Ừ đúng thật, tác giả ta hận bà.
Mỗ:...khụ...
Trong thành này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, đông vui nhộn nhịp, thượng vàng hạ cám đều tập trung lại, trên đường cũng không ít ăn mày, Yên Tử vừa đi vừa cảm thấy bụng muốn dán vào lưng, đói muốn xỉu, trên người còn một ít tiền do vị thần tiên khi nãy tặng đáng thương nàng có tiền lại không biết dùng chỉ biết nhìn đường mà lòng đau như cắt, đang dự tính cầm ít bạc lẻ đi mua bánh bao thì từ đằng sau một cước đạp nàng đập đầu vào tường còn có giọng nói lanh lảnh của người đằng sau:
-Người anh em, hôm nay có gì ăn không?
Lúc nàng tức giận phừng phừng quay lại nhìn thì thấy một đứa nhóc tiến đến, nó tầm mười tuổi, dáng người gầy còm ốm yếu, hai má hóp lại giơ khung xương mặt ra, cả người bẩn thỉu rách rưới không khác gì nàng, làm Yên Tử mới cảm thấy có gì không ổn, nàng nhìn xuống thân thể mình, chết cha, sao càng ngày càng nhỏ đi thế này?
Khất cái thấy nàng ngạc nhiên cũng không ngại tiến đến khoác vai nàng thân thiết như huynh đệ lâu năm, thâm tình nói:
-ta nói ngươi, nơi này chính là địa bàn làm ăn của ta, có điều vài năm nay làm ăn xin cũng rât khó khăn, cạnh tranh cũng rất gay gắt, ngươi thấy người kia không?
Vừa nói hắn vừa chỉ vào một lão già đang ngồi khóc than, một chân tàn tật chật vật không thể tả.
-Đó là A Ngưu, nói hắn ngu như bò thật ra hắn rất lợi hại, cái chân đó là hàng giả thôi, hắn đào một cái hầm ở dưới rồi đứng dưới đó, chân ở trên là lấy vải may thành, có điều đều cùng nghề ai nỡ đạp đổ chén cơm của nhau.
Một bên đang hung hăng nói một bên đang hung hăng nghe thì bụng của Yên Tử phản chủ kêu lên ọt ọt khiến nàng ngượng chín mặt, khất cái ban nãy thấy thế cũng cười ầm lên:
-ha ha, để lão tử đưa ngươi đi ăn ngon, ta là Lam Đồng, có điều ngươi gọi la A Lam là được, ngươi tên gì?
Khi nói đến tên Lam Đồng của mình ánh mắt hắn xẹt qua một tia bi thương khó thấy sau đó lại sang sảng cười nói
-Ta tên Yên Tử ngươi gọi ta A Tử là được.
Vừa nghe tên nàng, Lam Đồng như kiểu nghe được tin động trời đại loại trái đất sắp sụp đổ, cười lăn lộn
-ha ha...ha ha...phụt...tên ngươi...như tên nữ nhân...ha ha...
Cô nãi nãi, lão tử là nữ được không, con mắt nào củ a ngươi nhìn ta ra nam thế, ta móc nó ra ngay dùm ngươi. Thấy hai mắt nàng như phun lửa Lam Đồng cũng dịu lại, nhịn cười muốn nội thương mà an ủi
-Đại huynh của ta tên Cửu Hồng, ta gọi hắn A Hồng có điều đừng nói nếu không hắn sẽ giận, theo ta, ta mang ngươi đến tây thành tập hợp đồng bọn.
Vừa nói hắn vừa kéo nàng đến phía tây, đúng là đồng bọn thật, một nhóm lớn toàn khất cái, vừa tới nơi, một nam nhân cao to đã tiến đến đón nàng, hắn dáng người cao lớn, trên mặt mang ngây ngô cười, có điều nhìn qua cổ ngắn, lưỡi đợt, mắt lờ đờ nàng liền hiểu ngay, dấu hiệu của bệnh đao, bệnh này vốn do di truyền không thể nào chữa, Lam Đồng thấy nàng nhìn hai người liền ngượng ngùng cười:
- Đây là ca của ta hắn là Cửu Hồng, đại ca, đây là A Tử, bằng hữu mới của ta, mau chào hắn.
Vừa nghe đến từ bằng hữu Cửu Hồng hai mắt sáng mên nhìn nàng sau đó cười cười nói:
-Hảo... Hảo...
Cùng lúc đó một lão nhân cũng tiến đến nơi này, hắn ăn mặc rất rách rưới bần hàn nhưng trên mặt có chút gì đó rất khó hiểu, vừa thấy nàng cùng Lam Đồng trên mặt ngay lập tức rạng rỡ đến ôm lấy Lam Đồng thân thiết nói
-A Lam, ngươi đến vừa kịp
Lam Đồng cùng không từ chối cái ôm của lão già, cong mắt cười không quên giới thiệu
-Lão Thất đây là bằng hữu mới của ta, A Tử, A Tử đây là trưởng bối của ta, Thất Công.
Vừa nhìn thấy nàng Thất Công có vẻ đăm chiêu một lúc sau đó vui vẻ nói:
-Hân hạnh, ta là thất công, người của thiếu gia...
Vừa nghe hắn nói đến hai từ thiếu gia, mắt của Đại Lam rụt lại, gằn giọng:
-Thất Công...
Nghe thấy hắn uy hiếp Thất Công cũng cảm thấy mình nói hớ bèn sửa lại:
-ta là Thất Công, hân hạnh được gặp ngươi, ngươi đến rất đúng lúc, Như Phong công tử hôm nay cứu tế, có phát cháo trắng và bánh bao.
Mặt Yên Tử ngây ra, này là ăn ngon sao? Sau đó nhìn lên những khuôn mặt háo hức của mọi người, ừ so với khất cái thì đúng là rất ngon, nghĩ xong nàng cũng rất vui vẻ đứng vào xếp hàng cùng mọi người, nàng muốn biết Như Phong công tử là người thế nào.
Tác giả :
Vi Vũ Hàm