Kim Ngọc Kỳ Ngoại
Chương 99 Trao Đổi
Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hết thảy trước mắt bỗng chốc hóa thành mông lung, không biết đâu là thật.
“Cố Sâm…” Y gọi.
“Ta ở đây.”
Diệp Trọng Cẩm mấp máy môi, y muốn hỏi hắn, đời trước vì sao lại chết, Đại Khâu vì sao lại diệt vong, y muốn hỏi, vì sao ngài không tuân thủ lời hứa hẹn, vì sao lạm sát kẻ vô tội, vì sao khiến bách tính sinh linh đồ thán…
Nhưng lời đến bên môi lại hóa thành: “Ngài tới khi nào?”
“Đã được một lúc.”
Diệp Trọng Cẩm rủ mắt, nhẹ nhàng nói: “Đời trước, trước khi ta vào cung, từng có một thầy bói xem tướng cho ta, nói rằng ta nam sinh nữ tướng, mệnh mỏng như giấy, còn nói… mi tâm ta mang sát, sẽ dẫn đến tai họa, ngày sau ắt mang đến họa sát thân cho người bên cạnh, cũng vì như thế, người nhà mới chọn bán ta vào cung.”
Cố Sâm nhíu mày: “Ăn nói hàm hồ.”
“Vốn dĩ ta cũng không tin vào số mệnh.” Diệp Trọng Cẩm buồn bã nói: “Bởi vì bên cạnh ta chỉ có ngài thôi, mà ngài lại là hoàng đế, một sát tinh bé nhỏ như ta, sao có thể sát được chân long thiên tử? Nhưng mà, kết quả…”
Cố Sâm chặn lại môi y, hôn phớt lên mi tâm y: “Nếu không có A Ly, trẫm đã chết dưới kiếm của thích khách từ lâu rồi, A Ly là phúc tinh của trẫm, là người đến cứu rỗi trẫm, không phải là sát tinh vớ vẩn gì cả.”
Diệp Trọng Cẩm nghe vậy thì cong lên khóe môi, nghi vấn trong lòng đến cuối cùng vẫn không bật ra khỏi miệng.
Những chuyện đã qua của đời trước y vốn nên lường trước mới phải, y chết, Cố Sâm sẽ không sống một mình, cũng không cam lòng buông tha cho hung thủ, cho dù chết cũng phải kéo đám người đó theo chịu tội, người nam nhân này vẫn luôn là vậy.
Chẳng qua là y không dám nghĩ đến mà thôi.
Bởi vì trong thâm tâm y vẫn luôn hy vọng Cố Sâm sẽ sống thật tốt, dù không có Tống Ly, ngài ấy vẫn là đế vương của nhân gian, tọa ủng vạn dặm giang sơn Cố Thị, làm một hoàng đế tùy hứng kiêu ngạo, không phải cố kỵ bất cứ điều gì.
Cố Sâm cầm đoạn tóc rơi trên đầu vai y, nâng lên ngang mũi hít vào một hơi: “Trẫm cũng đã lường trước, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi biết được mọi chuyện, bản tính trẫm ra sao A Ly hiểu hơn ai hết, nhưng trẫm không hối hận. A Ly, trẫm mất đi ngươi, giống như kiếm rời khỏi vỏ, chỉ khi gặp máu mới có thể làm dịu bớt nóng nảy trong lòng.”
“Ngài uy hiếp ta?”
Cố Sâm cười khẽ: “Bởi vì A Ly cần phải có một chút uy hiếp mới bằng lòng thẳng thắng đối mặt với tâm mình.”
Hai người nhìn nhau một lúc thật lâu, Diệp Trọng Cẩm hừ một tiếng rồi nhào vào lòng hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngài ngốc quá, thật sự cho là ta sẽ để ý đến tính mạng của người bên cạnh mình sao…”
Cố Sâm sững ra: “A Ly, lời vừa nói là có ý gì?”
Diệp Trọng Cẩm lúng túng đáp: “Không có ý gì hết.”
Cố Sâm bỗng nở nụ cười, cúi sát tai y nhẹ giọng nỉ non: “A Ly, A Ly…Ngươi sợ trẫm chết có phải không?”
Diệp Trọng Cẩm giơ tay che miệng hắn lại: “Ngài có thấy mình phiền không hả?”
Cố Sâm bật cười, thuận thế hôn lên lòng bàn tay y, hai tai Diệp Trọng Cẩm đỏ như rỉ máu, quay mặt không nhìn hắn nữa.
Cố Sâm duỗi tay, ôm trọn thân thể mềm mại của thiếu niên giam vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc kề bên, hắn lại không có bất kỳ tâm tư nào quá phận, chỉ thầm nghĩ muốn cùng người thương yêu nhất ôm nhau như vậy, cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể y, cảm thụ sự hoang mang sợ hãi của y, cảm thụ cả nhịp tim đang nảy lên trong ngực y..Mãi đến tận khi dùng ngọ thiện, Diệp Trọng Cẩm mới giật mình nhớ tới người bạn tốt bị Cố Sâm thẳng tay ném bay ra ngoài, y dè dặt hỏi: “Ngài an trí Tử Diên thế nào rồi?”
Cố Sâm cầm muỗng sứ nhẹ nhàng khuấy chén thuốc trên tay, cẩn thận thổi bớt hơi nóng rồi múc một muỗng đưa đến môi Diệp Trọng Cẩm.
Thấy người nọ không đáp, Diệp Trọng Cẩm càng lo, y tránh né muỗng thuốc, nhíu mày lặp lại: “Cố Sâm, ngài làm gì Tử Diên rồi?”
Cố Sâm buông chén thuốc xuống, hỏi ngược lại y: “A Ly không cảm thấy người rất khả nghi sao?”
Đương nhiên có.
“Tử Diên chưa từng ôm ác ý.”
Cố Sâm đột nhiên nổi giận: “Không có ác ý? Thằng nhóc đó muốn mang ngươi bỏ trốn, còn ôm ngươi chặt như vậy, với trẫm mà nói, đó chính là thiên đại ác ý.”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút một cái, thì ra là lại lên cơn ghen nữa rồi, tuy cái miệng của Lục Tử Diên đáng bị dạy dỗ, nhưng hiện tại y đang bị người ta ghi hận, không thể bỏ mặc bạn bè không quản.
Y kéo ống tay áo Cố Sâm, lựa lời giải thích: “Tính Tử Diên xưa nay tùy tiện, nói năng hay làm gì cũng không suy nghĩ, ngài hà tất so đo với một đứa trẻ, huống chi ngài cũng biết người Tử Diên thích là Lục Lẫm, đối với ta chỉ là tình nghĩa huynh đệ, hắn sợ ta bị liên lụy rồi chịu thiệt mà thôi.”
Cố Sâm không nói không rằng, xem như ngầm chấp nhận lời giải thích này, lại múc một muỗng thuốc đưa đến môi y, Diệp Trọng Cẩm lúc này mới ngoan ngoãn hé môi uống thuốc.
Sắc môi Diệp Trọng Cẩm vốn đã diễm lệ, lúc này bị nước thuốc nhuộm ướt càng thêm mềm mại, Cố Sâm dùng đầu ngón tay xoa lên môi y, giọng cũng khàn đi: “A Ly của trẫm đẹp như vậy, Lục Tử Diên sớm chiều ở chung, há không động tâm?”
“…”
Chuyện này có vẻ nói mãi cũng không thông, Diệp Trọng Cẩm bắt đầu nổi giận: “Ngài rốt cuộc là muốn sao mới bằng lòng bỏ qua?”
Cố Sâm nhìn y, cong môi nói: “A Ly dùng bản thân mình đổi, thế nào?”
Diệp Trọng Cẩm bị chọc cho giận điên người, y níu lấy vạt áo nam nhân, nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc đen như thác đổ rơi xuống y phục trắng thuần, tất cả kết hợp toát lên một loại phong tình không gì sánh được, y nở nụ cười mê người, phiến môi đỏ mọng nhẹ nhàng hé mở: “Ta vốn đã thuộc về ngài, ngài bảo ta đổi là đổi thế nào nữa?”
Hai mắt Cố Sâm tối sầm, nhấc tay che lại mắt y, cố gắng bình ổn lại hô hấp rối loạn của mình, âm trầm cảnh cáo: “Ngươi còn mê hoặc trẫm nữa, trẫm không bận tâm nổi tuổi tác còn quá nhỏ của ngươi đâu.”
Người này lại quen thói ra vẻ nữa rồi, Diệp Trọng Cẩm nhếch môi: “Bệ hạ không phải muốn A Ly dùng bản thân mình đổi sao, sao giờ lại rụt rè e lệ như vậy.”
Cố Sâm đặt chén thuốc xuống bàn, nhấc tiểu yêu tinh kia ôm lên giường, tay còn lại vẫn che mắt thiếu niên, cúi người nặng nề hôn lên đôi môi ngọt ngào của y.
Diệp Trọng Cẩm bị che mắt, xúc giác càng mẫn cảm hơn những lúc bình thường, khí tức xâm lược quá mức mạnh mẽ của Cố Sâm đánh úp vào mỗi một giác quan trên người y, y có thể cảm nhận rõ ràng nam nhân đang điên cuồng liếm hôn môi mình, cắn mút lưỡi mình, hút lấy nước bọt trong miệng mình, trên môi thình lình đau buốt, y muốn bỏ trốn nhưng hai chân lại nhũn ra, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bị động đón nhận yêu thương đầy bá đạo của nam nhân.
Cố Sâm nhận ra hàng mi dưới lòng bàn tay mình run rẩy kịch liệt, tim hắn giống như bị một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua, ướt át dụ hoặc như thế, tâm hồn hắn cũng trở nên căng thẳng tột cùng.
Cho dù không nhìn, hắn cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt hạnh dưới tay mình lúc này đang ngập giữa thủy quang, như dòng thu thủy mênh mông gợn sóng, chỉ cần lỡ nhìn lướt qua một lần thôi cũng đủ để trở thành mỹ cảnh điên cuồng của cả đời rồi.
Hắn không dám nhìn, hắn sợ bản thân mình sẽ không kiềm lòng được mà gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
Diệp Trọng Cẩm há miệng thở dốc, hô hấp rối loạn, thanh âm thốt ra như có như không mang theo quyến rũ chết người.
Y khàn giọng gọi hắn: “Cố Sâm…”
“Ta đây…”
Y nói: “Ta biết trong lòng ngài đang nghĩ điều gì, ngài muốn ta tiến cung, có phải không?”
“A Ly có bằng lòng không?”
Diệp Trọng Cẩm chau mày: “Nếu ta nói không, có phải là ngài sẽ kiên quyết không chịu thả người?”
Cố Sâm đáp: “Là vì trẫm không đành lòng nhìn A Ly chịu dày vò, A Ly một bên lo lắng cho nhà họ Diệp, một bên lại luyến tiếc trẫm, cứ mãi phân tâm như vậy, cho dù ngươi không thấy mệt, trẫm cũng thấy đau lòng. Cho nên ấy à, cái danh kẻ xấu cứ để trẫm gánh đi.”
“Ta có thể, nhưng ta sợ ngài sẽ bị thương…”
Cố Sâm bật ra tiếng cười rất nhẹ: “Có những lời này là đủ.”
Dứt lời, lại áp xuống hôn lên chóp mũi thiếu niên: “Sinh thần mười lăm tuổi của A Ly sắp tới rồi, bảo vật trẫm gửi nhờ ở tướng phủ đã đủ lâu, cũng đã đến lúc lấy về.”
Diệp Trọng Cẩm sững người, nam nhân đã đứng dậy rời đi rồi, trong không khí chỉ còn lưu lại mùi long tiên hương nhàn nhạt.
Thiếu niên nằm trên giường thất thần nhìn rèm che một lúc thật lâu, đoạn, giơ tay chọt chọt chuỗi ngọc tử sắc bên cạnh, nhẹ giọng nỉ non:
“Là lấy về, hay là cưới về…”
Đêm đã khuya, Lục Tử Diên cuộn thành một cục trong xe ngựa, tay chân đều bị trói, mắt cũng bị một lớp vải đen che lại, cũng vì vậy mà hắn không biết mình lúc này đang trôi dạt phương trời nào.
Hoàng đế muốn giết hắn sao? Cái tên bạo quân đó chắc chắn nói được làm được.
Sao mà bi thương quá thể, nếu hắn biết A Cẩm và Hoàn Nguyên đế là loại quan hệ ấy ấy, đánh chết hắn cũng không thèm lắm mồm lắm miệng như vậy làm gì, đáng tiếc, chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng đã quá muộn.
“Sớm biết chuyện sẽ thành như thế, lúc trước không nên nóng giận với Lục Lẫm.”
Cả ngày hôm nay Lục Tử Diên chưa ăn bữa nào, bây giờ vừa sợ vừa đói, hoạn nạn mới thấy, thì ra ở bên cạnh cữu cữu mới là thiên đường tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng nói tới thì cũng phải nói lui, Lục Lẫm cũng sai mà, không làm 1 nổi, lại không chịu làm 0, phu phu sinh hoạt làm sao mà hài hòa được, ấy vậy mà mới nói có hai ba câu đã nổi giận đùng đùng, nếu không như vậy, hắn cũng không tới mức bỏ nhà đi bụi rồi gặp phải tai ương thế này.
Đang miên man suy nghĩ, màn che thình lình bị xốc lên, có người nói vọng vào: “Lục công tử, đã đến nơi rồi.”
Đã đến… là đến cái nơi cho mình một phát lên thẳng thiên đường ấy hả?
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Thị vệ đại ca, thánh thượng dự định sẽ xử trí ta thế nào? Có thể thưởng ta được toàn thây không…” Thốt ra mấy từ cuối, giọng Lục Tử Diên càng bi thương, nghẹn ngào nói tiếp: “Ta sợ dáng chết của mình quá xấu, cữu cữu không nhận ra ta, không ai đến nhặt xác cho ta.”
Không khí rơi vào khoảng lặng một lúc thật lâu, sau đó hắn nghe có tiếng vải vóc ma sát, dường như có người lên xe, người đó còn ngồi xuống cạnh hắn.
Lục Tử Diên hoảng loạn rúc vào trong góc, khóc ròng: “Ta không muốn chết, ta còn nhiều di ngôn lắm, có thể cho ta viết một phong thư được không, không dài lắm đâu, ta… ta… tiền riêng của ta chưa kịp giao cho cữu cữu ta mà.”
Một bàn tay ấm áp chạm lên gò má hắn, kế tiếp là một giọng nam thâm trầm hỏi hắn: “Cũng biết sợ cơ đấy?”
“Lục… Lục Lẫm?” Lục Tử Diên thăm dò gọi tên người nọ, hoàn toàn không dám tin người bên cạnh là người thân thiết nhất của mình.
Lục Lẫm kéo khăn bịt mắt của thiếu niên xuống, mảnh vải trên tay có hơi ươn ướt, nhóc con này đúng là bị dọa cho khóc luôn rồi.
Y vừa đau lòng vừa buồn bực, cuối cùng vẫn là đau lòng đè ép buồn bực, duỗi tay kéo người ôm vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Diên nhi đừng sợ, không sao rồi, cữu cữu đã đến rồi.”
Lục Tử Diên đem nước mắt nước mũi chùi hết lên người Lục Lẫm, thút thít nói: “Lục Lẫm, ta còn tưởng sẽ không được gặp lại ngươi nữa, tên hoàng đế kia nổi tiếng giết người không chớp mắt, ta thế mà lại mạo phạm…”
Lục Lẫm thở dài, tên ngốc này, nếu hoàng đế muốn giết, chỉ với dòng máu chảy trong thân thể ngươi, có lẽ đã bị giết mấy trăm lần rồi.
“Sau này còn dám bỏ nhà đi nữa không?” Y nghiêm giọng hỏi.
Lục Tử Diên hối hả lắc đầu, khịt mũi cam đoan: “Không dám nữa.”
Lục Lẫm cởi dây trói cho hắn, khỉ con kia tức khắc bổ nhào vào ngực y, ôm chặt hông y, xem ra đã bị dọa thật rồi.
Y ôm cháu trai xuống xe, người của Kim Ngô Vệ vẫn đang đứng đợi.
“Làm phiền Tả đại nhân.”
Người được gọi là Tả đại nhân vội đáp: “Việc nên làm, ti chức cáo lui.”
Trở lại trong phủ, Lục Lẫm ôm Lục Tử Diên đi tắm, thiếu niên trần truồng ngồi trong thùng gỗ nhìn y múc từng gáo nước nóng đổ vào thùng, đáy lòng cuối cùng cũng an ổn lại.
Năm năm tuổi Lục Tử Diên từng trượt chân rơi xuống nước một lần, suýt chút chết đuối, sau đó có một khoảng thời gian Lục Tử Diên rất sợ nước, cũng từ đó, về sau, mỗi tối Lục Lẫm đều ôm hắn, dỗ hắn vào giấc ngủ, đến cả khi tắm rửa cũng không rời, với hắn mà nói, Lục Lẫm vừa là cữu cữu, vừa là cha là mẹ của hắn.
Hắn hỏi: “Lục Lẫm, ngươi có thích ta không?”
Lục Lẫm nhìn hắn, giọng trầm xuống: “Nếu bản hầu không thích ngươi, ngay khi ngươi dám thốt ra mấy lời đại nghịch bất đạo, bản hầu đã bóp chết ngươi rồi.”
“Lời đại nghịch bất đạo” mà Lục Lẫm phê phán hẳn là chuyện hắn muốn “ngủ” với Lục Lẫm rồi.
Lục Tử Diên bĩu môi, vốc lên một vốc nước trét hết lên mặt nam nhân, lầm bầm oán giận: “Nếu thật lòng thích một người, không ai để ý chuyện trên dưới.”
Đôi mày Lục Lẫm chẳng thèm động đậy, mặc cho nước nhỏ giọt trên mặt, thuận thế cầm lấy khăn tắm giúp thiếu niên lau người, Lục Tử Diên mím môi, thừa dịp nam nhân không để ý, nhanh trí hôn chụt một cái lên mặt nam nhân.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Lẫm nháy mắt rạn nứt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, kéo chăn đơn bao bọc thân thể trần trụi của thiếu niên rồi ôm người về giường.
===========
Ht chương 99.
Diệp Trọng Cẩm rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, hết thảy trước mắt bỗng chốc hóa thành mông lung, không biết đâu là thật.
“Cố Sâm…” Y gọi.
“Ta ở đây.”
Diệp Trọng Cẩm mấp máy môi, y muốn hỏi hắn, đời trước vì sao lại chết, Đại Khâu vì sao lại diệt vong, y muốn hỏi, vì sao ngài không tuân thủ lời hứa hẹn, vì sao lạm sát kẻ vô tội, vì sao khiến bách tính sinh linh đồ thán…
Nhưng lời đến bên môi lại hóa thành: “Ngài tới khi nào?”
“Đã được một lúc.”
Diệp Trọng Cẩm rủ mắt, nhẹ nhàng nói: “Đời trước, trước khi ta vào cung, từng có một thầy bói xem tướng cho ta, nói rằng ta nam sinh nữ tướng, mệnh mỏng như giấy, còn nói… mi tâm ta mang sát, sẽ dẫn đến tai họa, ngày sau ắt mang đến họa sát thân cho người bên cạnh, cũng vì như thế, người nhà mới chọn bán ta vào cung.”
Cố Sâm nhíu mày: “Ăn nói hàm hồ.”
“Vốn dĩ ta cũng không tin vào số mệnh.” Diệp Trọng Cẩm buồn bã nói: “Bởi vì bên cạnh ta chỉ có ngài thôi, mà ngài lại là hoàng đế, một sát tinh bé nhỏ như ta, sao có thể sát được chân long thiên tử? Nhưng mà, kết quả…”
Cố Sâm chặn lại môi y, hôn phớt lên mi tâm y: “Nếu không có A Ly, trẫm đã chết dưới kiếm của thích khách từ lâu rồi, A Ly là phúc tinh của trẫm, là người đến cứu rỗi trẫm, không phải là sát tinh vớ vẩn gì cả.”
Diệp Trọng Cẩm nghe vậy thì cong lên khóe môi, nghi vấn trong lòng đến cuối cùng vẫn không bật ra khỏi miệng.
Những chuyện đã qua của đời trước y vốn nên lường trước mới phải, y chết, Cố Sâm sẽ không sống một mình, cũng không cam lòng buông tha cho hung thủ, cho dù chết cũng phải kéo đám người đó theo chịu tội, người nam nhân này vẫn luôn là vậy.
Chẳng qua là y không dám nghĩ đến mà thôi.
Bởi vì trong thâm tâm y vẫn luôn hy vọng Cố Sâm sẽ sống thật tốt, dù không có Tống Ly, ngài ấy vẫn là đế vương của nhân gian, tọa ủng vạn dặm giang sơn Cố Thị, làm một hoàng đế tùy hứng kiêu ngạo, không phải cố kỵ bất cứ điều gì.
Cố Sâm cầm đoạn tóc rơi trên đầu vai y, nâng lên ngang mũi hít vào một hơi: “Trẫm cũng đã lường trước, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi biết được mọi chuyện, bản tính trẫm ra sao A Ly hiểu hơn ai hết, nhưng trẫm không hối hận. A Ly, trẫm mất đi ngươi, giống như kiếm rời khỏi vỏ, chỉ khi gặp máu mới có thể làm dịu bớt nóng nảy trong lòng.”
“Ngài uy hiếp ta?”
Cố Sâm cười khẽ: “Bởi vì A Ly cần phải có một chút uy hiếp mới bằng lòng thẳng thắng đối mặt với tâm mình.”
Hai người nhìn nhau một lúc thật lâu, Diệp Trọng Cẩm hừ một tiếng rồi nhào vào lòng hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngài ngốc quá, thật sự cho là ta sẽ để ý đến tính mạng của người bên cạnh mình sao…”
Cố Sâm sững ra: “A Ly, lời vừa nói là có ý gì?”
Diệp Trọng Cẩm lúng túng đáp: “Không có ý gì hết.”
Cố Sâm bỗng nở nụ cười, cúi sát tai y nhẹ giọng nỉ non: “A Ly, A Ly…Ngươi sợ trẫm chết có phải không?”
Diệp Trọng Cẩm giơ tay che miệng hắn lại: “Ngài có thấy mình phiền không hả?”
Cố Sâm bật cười, thuận thế hôn lên lòng bàn tay y, hai tai Diệp Trọng Cẩm đỏ như rỉ máu, quay mặt không nhìn hắn nữa.
Cố Sâm duỗi tay, ôm trọn thân thể mềm mại của thiếu niên giam vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc kề bên, hắn lại không có bất kỳ tâm tư nào quá phận, chỉ thầm nghĩ muốn cùng người thương yêu nhất ôm nhau như vậy, cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể y, cảm thụ sự hoang mang sợ hãi của y, cảm thụ cả nhịp tim đang nảy lên trong ngực y..Mãi đến tận khi dùng ngọ thiện, Diệp Trọng Cẩm mới giật mình nhớ tới người bạn tốt bị Cố Sâm thẳng tay ném bay ra ngoài, y dè dặt hỏi: “Ngài an trí Tử Diên thế nào rồi?”
Cố Sâm cầm muỗng sứ nhẹ nhàng khuấy chén thuốc trên tay, cẩn thận thổi bớt hơi nóng rồi múc một muỗng đưa đến môi Diệp Trọng Cẩm.
Thấy người nọ không đáp, Diệp Trọng Cẩm càng lo, y tránh né muỗng thuốc, nhíu mày lặp lại: “Cố Sâm, ngài làm gì Tử Diên rồi?”
Cố Sâm buông chén thuốc xuống, hỏi ngược lại y: “A Ly không cảm thấy người rất khả nghi sao?”
Đương nhiên có.
“Tử Diên chưa từng ôm ác ý.”
Cố Sâm đột nhiên nổi giận: “Không có ác ý? Thằng nhóc đó muốn mang ngươi bỏ trốn, còn ôm ngươi chặt như vậy, với trẫm mà nói, đó chính là thiên đại ác ý.”
Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút một cái, thì ra là lại lên cơn ghen nữa rồi, tuy cái miệng của Lục Tử Diên đáng bị dạy dỗ, nhưng hiện tại y đang bị người ta ghi hận, không thể bỏ mặc bạn bè không quản.
Y kéo ống tay áo Cố Sâm, lựa lời giải thích: “Tính Tử Diên xưa nay tùy tiện, nói năng hay làm gì cũng không suy nghĩ, ngài hà tất so đo với một đứa trẻ, huống chi ngài cũng biết người Tử Diên thích là Lục Lẫm, đối với ta chỉ là tình nghĩa huynh đệ, hắn sợ ta bị liên lụy rồi chịu thiệt mà thôi.”
Cố Sâm không nói không rằng, xem như ngầm chấp nhận lời giải thích này, lại múc một muỗng thuốc đưa đến môi y, Diệp Trọng Cẩm lúc này mới ngoan ngoãn hé môi uống thuốc.
Sắc môi Diệp Trọng Cẩm vốn đã diễm lệ, lúc này bị nước thuốc nhuộm ướt càng thêm mềm mại, Cố Sâm dùng đầu ngón tay xoa lên môi y, giọng cũng khàn đi: “A Ly của trẫm đẹp như vậy, Lục Tử Diên sớm chiều ở chung, há không động tâm?”
“…”
Chuyện này có vẻ nói mãi cũng không thông, Diệp Trọng Cẩm bắt đầu nổi giận: “Ngài rốt cuộc là muốn sao mới bằng lòng bỏ qua?”
Cố Sâm nhìn y, cong môi nói: “A Ly dùng bản thân mình đổi, thế nào?”
Diệp Trọng Cẩm bị chọc cho giận điên người, y níu lấy vạt áo nam nhân, nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc đen như thác đổ rơi xuống y phục trắng thuần, tất cả kết hợp toát lên một loại phong tình không gì sánh được, y nở nụ cười mê người, phiến môi đỏ mọng nhẹ nhàng hé mở: “Ta vốn đã thuộc về ngài, ngài bảo ta đổi là đổi thế nào nữa?”
Hai mắt Cố Sâm tối sầm, nhấc tay che lại mắt y, cố gắng bình ổn lại hô hấp rối loạn của mình, âm trầm cảnh cáo: “Ngươi còn mê hoặc trẫm nữa, trẫm không bận tâm nổi tuổi tác còn quá nhỏ của ngươi đâu.”
Người này lại quen thói ra vẻ nữa rồi, Diệp Trọng Cẩm nhếch môi: “Bệ hạ không phải muốn A Ly dùng bản thân mình đổi sao, sao giờ lại rụt rè e lệ như vậy.”
Cố Sâm đặt chén thuốc xuống bàn, nhấc tiểu yêu tinh kia ôm lên giường, tay còn lại vẫn che mắt thiếu niên, cúi người nặng nề hôn lên đôi môi ngọt ngào của y.
Diệp Trọng Cẩm bị che mắt, xúc giác càng mẫn cảm hơn những lúc bình thường, khí tức xâm lược quá mức mạnh mẽ của Cố Sâm đánh úp vào mỗi một giác quan trên người y, y có thể cảm nhận rõ ràng nam nhân đang điên cuồng liếm hôn môi mình, cắn mút lưỡi mình, hút lấy nước bọt trong miệng mình, trên môi thình lình đau buốt, y muốn bỏ trốn nhưng hai chân lại nhũn ra, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bị động đón nhận yêu thương đầy bá đạo của nam nhân.
Cố Sâm nhận ra hàng mi dưới lòng bàn tay mình run rẩy kịch liệt, tim hắn giống như bị một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua, ướt át dụ hoặc như thế, tâm hồn hắn cũng trở nên căng thẳng tột cùng.
Cho dù không nhìn, hắn cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt hạnh dưới tay mình lúc này đang ngập giữa thủy quang, như dòng thu thủy mênh mông gợn sóng, chỉ cần lỡ nhìn lướt qua một lần thôi cũng đủ để trở thành mỹ cảnh điên cuồng của cả đời rồi.
Hắn không dám nhìn, hắn sợ bản thân mình sẽ không kiềm lòng được mà gây ra hậu quả không thể vãn hồi.
Diệp Trọng Cẩm há miệng thở dốc, hô hấp rối loạn, thanh âm thốt ra như có như không mang theo quyến rũ chết người.
Y khàn giọng gọi hắn: “Cố Sâm…”
“Ta đây…”
Y nói: “Ta biết trong lòng ngài đang nghĩ điều gì, ngài muốn ta tiến cung, có phải không?”
“A Ly có bằng lòng không?”
Diệp Trọng Cẩm chau mày: “Nếu ta nói không, có phải là ngài sẽ kiên quyết không chịu thả người?”
Cố Sâm đáp: “Là vì trẫm không đành lòng nhìn A Ly chịu dày vò, A Ly một bên lo lắng cho nhà họ Diệp, một bên lại luyến tiếc trẫm, cứ mãi phân tâm như vậy, cho dù ngươi không thấy mệt, trẫm cũng thấy đau lòng. Cho nên ấy à, cái danh kẻ xấu cứ để trẫm gánh đi.”
“Ta có thể, nhưng ta sợ ngài sẽ bị thương…”
Cố Sâm bật ra tiếng cười rất nhẹ: “Có những lời này là đủ.”
Dứt lời, lại áp xuống hôn lên chóp mũi thiếu niên: “Sinh thần mười lăm tuổi của A Ly sắp tới rồi, bảo vật trẫm gửi nhờ ở tướng phủ đã đủ lâu, cũng đã đến lúc lấy về.”
Diệp Trọng Cẩm sững người, nam nhân đã đứng dậy rời đi rồi, trong không khí chỉ còn lưu lại mùi long tiên hương nhàn nhạt.
Thiếu niên nằm trên giường thất thần nhìn rèm che một lúc thật lâu, đoạn, giơ tay chọt chọt chuỗi ngọc tử sắc bên cạnh, nhẹ giọng nỉ non:
“Là lấy về, hay là cưới về…”
Đêm đã khuya, Lục Tử Diên cuộn thành một cục trong xe ngựa, tay chân đều bị trói, mắt cũng bị một lớp vải đen che lại, cũng vì vậy mà hắn không biết mình lúc này đang trôi dạt phương trời nào.
Hoàng đế muốn giết hắn sao? Cái tên bạo quân đó chắc chắn nói được làm được.
Sao mà bi thương quá thể, nếu hắn biết A Cẩm và Hoàn Nguyên đế là loại quan hệ ấy ấy, đánh chết hắn cũng không thèm lắm mồm lắm miệng như vậy làm gì, đáng tiếc, chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng đã quá muộn.
“Sớm biết chuyện sẽ thành như thế, lúc trước không nên nóng giận với Lục Lẫm.”
Cả ngày hôm nay Lục Tử Diên chưa ăn bữa nào, bây giờ vừa sợ vừa đói, hoạn nạn mới thấy, thì ra ở bên cạnh cữu cữu mới là thiên đường tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng nói tới thì cũng phải nói lui, Lục Lẫm cũng sai mà, không làm 1 nổi, lại không chịu làm 0, phu phu sinh hoạt làm sao mà hài hòa được, ấy vậy mà mới nói có hai ba câu đã nổi giận đùng đùng, nếu không như vậy, hắn cũng không tới mức bỏ nhà đi bụi rồi gặp phải tai ương thế này.
Đang miên man suy nghĩ, màn che thình lình bị xốc lên, có người nói vọng vào: “Lục công tử, đã đến nơi rồi.”
Đã đến… là đến cái nơi cho mình một phát lên thẳng thiên đường ấy hả?
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Thị vệ đại ca, thánh thượng dự định sẽ xử trí ta thế nào? Có thể thưởng ta được toàn thây không…” Thốt ra mấy từ cuối, giọng Lục Tử Diên càng bi thương, nghẹn ngào nói tiếp: “Ta sợ dáng chết của mình quá xấu, cữu cữu không nhận ra ta, không ai đến nhặt xác cho ta.”
Không khí rơi vào khoảng lặng một lúc thật lâu, sau đó hắn nghe có tiếng vải vóc ma sát, dường như có người lên xe, người đó còn ngồi xuống cạnh hắn.
Lục Tử Diên hoảng loạn rúc vào trong góc, khóc ròng: “Ta không muốn chết, ta còn nhiều di ngôn lắm, có thể cho ta viết một phong thư được không, không dài lắm đâu, ta… ta… tiền riêng của ta chưa kịp giao cho cữu cữu ta mà.”
Một bàn tay ấm áp chạm lên gò má hắn, kế tiếp là một giọng nam thâm trầm hỏi hắn: “Cũng biết sợ cơ đấy?”
“Lục… Lục Lẫm?” Lục Tử Diên thăm dò gọi tên người nọ, hoàn toàn không dám tin người bên cạnh là người thân thiết nhất của mình.
Lục Lẫm kéo khăn bịt mắt của thiếu niên xuống, mảnh vải trên tay có hơi ươn ướt, nhóc con này đúng là bị dọa cho khóc luôn rồi.
Y vừa đau lòng vừa buồn bực, cuối cùng vẫn là đau lòng đè ép buồn bực, duỗi tay kéo người ôm vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Diên nhi đừng sợ, không sao rồi, cữu cữu đã đến rồi.”
Lục Tử Diên đem nước mắt nước mũi chùi hết lên người Lục Lẫm, thút thít nói: “Lục Lẫm, ta còn tưởng sẽ không được gặp lại ngươi nữa, tên hoàng đế kia nổi tiếng giết người không chớp mắt, ta thế mà lại mạo phạm…”
Lục Lẫm thở dài, tên ngốc này, nếu hoàng đế muốn giết, chỉ với dòng máu chảy trong thân thể ngươi, có lẽ đã bị giết mấy trăm lần rồi.
“Sau này còn dám bỏ nhà đi nữa không?” Y nghiêm giọng hỏi.
Lục Tử Diên hối hả lắc đầu, khịt mũi cam đoan: “Không dám nữa.”
Lục Lẫm cởi dây trói cho hắn, khỉ con kia tức khắc bổ nhào vào ngực y, ôm chặt hông y, xem ra đã bị dọa thật rồi.
Y ôm cháu trai xuống xe, người của Kim Ngô Vệ vẫn đang đứng đợi.
“Làm phiền Tả đại nhân.”
Người được gọi là Tả đại nhân vội đáp: “Việc nên làm, ti chức cáo lui.”
Trở lại trong phủ, Lục Lẫm ôm Lục Tử Diên đi tắm, thiếu niên trần truồng ngồi trong thùng gỗ nhìn y múc từng gáo nước nóng đổ vào thùng, đáy lòng cuối cùng cũng an ổn lại.
Năm năm tuổi Lục Tử Diên từng trượt chân rơi xuống nước một lần, suýt chút chết đuối, sau đó có một khoảng thời gian Lục Tử Diên rất sợ nước, cũng từ đó, về sau, mỗi tối Lục Lẫm đều ôm hắn, dỗ hắn vào giấc ngủ, đến cả khi tắm rửa cũng không rời, với hắn mà nói, Lục Lẫm vừa là cữu cữu, vừa là cha là mẹ của hắn.
Hắn hỏi: “Lục Lẫm, ngươi có thích ta không?”
Lục Lẫm nhìn hắn, giọng trầm xuống: “Nếu bản hầu không thích ngươi, ngay khi ngươi dám thốt ra mấy lời đại nghịch bất đạo, bản hầu đã bóp chết ngươi rồi.”
“Lời đại nghịch bất đạo” mà Lục Lẫm phê phán hẳn là chuyện hắn muốn “ngủ” với Lục Lẫm rồi.
Lục Tử Diên bĩu môi, vốc lên một vốc nước trét hết lên mặt nam nhân, lầm bầm oán giận: “Nếu thật lòng thích một người, không ai để ý chuyện trên dưới.”
Đôi mày Lục Lẫm chẳng thèm động đậy, mặc cho nước nhỏ giọt trên mặt, thuận thế cầm lấy khăn tắm giúp thiếu niên lau người, Lục Tử Diên mím môi, thừa dịp nam nhân không để ý, nhanh trí hôn chụt một cái lên mặt nam nhân.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Lẫm nháy mắt rạn nứt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, kéo chăn đơn bao bọc thân thể trần trụi của thiếu niên rồi ôm người về giường.
===========
Ht chương 99.
Tác giả :
Tịch Tịch Lý