Kim Ngọc Kỳ Ngoại
Chương 54 Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng
Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm ngồi trên giường, điệu bộ cực kỳ đắc ý, còn gật gù liên tục, vừa phủ tay lên đầu tiểu bạch hổ vuốt ve lớp lông mềm mại của nó vừa cười nói: “Đúng vậy, Mèo Lớn Ngu Ngốc.”
Tiểu bạch hổ ngây thơ khờ dại nào biết cái tên hủy hoại danh dự mình vừa rơi xuống đầu, thấy chủ nhân cười nói xoa đầu mình, nó một lòng chỉ muốn làm chủ nhân vui, ra sức dụi đầu vào lòng bàn tay nhỏ bé kia, rồi như cảm thấy làm vậy vẫn chưa đủ, bèn giơ lên chi trước, đem phần đệm thịt hồng hồng của tay mình đặt vào tay Diệp Trọng Cẩm, miệng rên ư ử, đôi mắt vàng trà tràn đầy thỏa mãn.
Diệp Trọng Cẩm cúi nhìn tiểu bạch hổ, vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, gọi: “Mèo ngu”, tiểu bạch hổ càng dụi đầu tỏ vẻ vui mừng đáp lại, Diệp Trọng Cẩm nhếch môi nói: “Được, từ nay về sau sẽ gọi mày bằng cái tên này, nhớ đấy.”
Tiểu bạch hổ nghiêng đầu, cắn cắn góc áo của Diệp Trọng Cẩm, dường như muốn kéo tiểu chủ nhân ra ngoài chơi với mình.
Thời tiết dạo này rất nóng, y chỉ mặc một lớp áo mỏng làm từ tơ tằm thượng hạng, bị tiểu bạch hổ day day gặm gặm, suýt chút bị nó gặm rách, An ma ma định chạy qua cản lại, Diệp Trọng Cẩm phất tay với bà ý bảo không sao.
Y mới từ phủ Việt Quốc Công về, người hơi thấm mệt, không có hứng chơi với tiểu bạch hổ, nhưng lại không nỡ xa con hổ ngốc này, thế là nằm luôn trên lưng nó, nói: “Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt.”
Lời vừa dứt, tiểu bạch hổ cõng y nhảy phốc xuống giường, nhóc con này đứng thẳng lên cao hơn Diệp Trọng Cẩm cả khúc, tứ chi to khỏe, cổ họng gầm gừ vài tiếng, rất ra dáng của chúa sơn lâm.
Có thể huấn luyện loài vật cao ngạo này trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, thậm chí còn chịu thân cận với người như vậy, Cố Sâm chắc hẳn đã tiêu tốn không ít công sức.
Nghĩ đến đó, sắc mặt Diệp Trọng Cẩm bỗng chốc ôn nhu hơn trước mấy phần, cánh tay trắng nõn ôm cổ tiểu bạch hổ, cọ cọ lên cổ nó, miệng lầm bầm: “Ta thế mà lại nổi tính trẻ con, còn cho rằng mình thật sự là một đứa trẻ bảy tuổi tùy hứng không hiểu chuyện.”
Tiểu bạch hổ đương nhiên không hiểu chủ nhân mình nói gì, hí hửng cõng y dạo quanh viện tử, chốc chốc lao qua cắn phá vài bụi hoa quý, một hồi lại chạy tới hù đám cá chép đỏ tung tăng bơi lượn dưới ao… một người một thú chơi tới tanh bành viện tử.
Nhìn lại thành quả của chủ thú làm ra, Diệp Trọng Cẩm thấy đau đầu thay nhóm người làm vườn trong phủ, y cuối cùng cũng còn chút lương tri, trèo khỏi lưng tiểu bạch hổ chấm dứt cuộc tàn sát kinh hoàng ấy, quay đầu gọi người, An ma ma xách theo hai chiếc dép gỗ chạy tới, ngồi xuống mang vào chân y.
Diệp Trọng Cẩm ngáp một cái, nói: “Ma ma, A Cẩm mệt quá, muốn ngủ một lát, ma ma nhớ cho Đại Miêu ăn. Nó còn nhỏ, phải ăn nhiều thịt mới mau lớn, lớn rồi càng uy vũ.”
An ma ma vội vàng đáp ứng, lòng cứ buồn cười không thôi, còn nói là không thèm quan tâm, rõ là một người mạnh mồm nhẹ dạ.
Đợi Diệp Trọng Cẩm đạp dép gỗ vào phòng nghỉ ngơi, An ma ma dẫn tiểu bạch hổ đi “dùng bữa”.
Tuy tiểu bạch hổ đã được huấn luyện không đả thương người, nhưng tính tình con thú này tự cao từ xương tủy, trừ tiểu chủ nhân của mình ra, đố ai có thể khiến nó để mắt tới, ngày thường An ma ma hay cho nó ăn nên nó thân cận với bà hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
An ma ma ném cho tiểu bạch hổ một con gà to béo đã được xử lý sạch sẽ, tiểu bạch hổ “Auuuu” một tiếng, vọt qua cắn xé thức ăn của mình, nó suy cho cùng vẫn là mãnh thú, rất thích đồ tươi sống, nhìn dáng vẻ lúc cắn xé con mồi của nó thật chẳng thể nhận ra đây chính là con thú ngoan ngoãn mới rồi còn ngáo ngơ chơi đùa cùng một đứa trẻ.
Thấy nó ăn uống đến mỹ mãn, An ma ma bật cười, rồi bỗng thở dài cảm thán: “Tốt xấu gì cũng là một lão hổ, còn là hổ do đích thân thái tử điện hạ nuôi dưỡng, sao có thể lấy tên của một con mèo đặt cho nó như vậy, người ngoài nghe được không biết sẽ nghĩ sao.”
Hạ Hà đi ngang qua đúng lúc nghe được câu ấy, chen miệng nói: “Ma ma lo lắng quá rồi, chỉ là một cái tên thôi mà, gọi cho thuận miệng chứ có sao đâu.”
An ma ma cười mắng: “Vậy hôm nào đặt cho nha đầu nhà ngươi một tục danh, gọi ngươi là “Lắm mồm lắm miệng” chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Hạ Hà cười khúc khích, chạy tới bóp vai cho bà.
Đêm đến, trời đột nhiên trút xuống một trận mưa lớn.
“Nhất trường thu vũ nhất trường hàn”, cơn mưa báo hiệu ngày đầu nhập thu.
Mới ban ngày còn mong ngóng một trận mưa rào, đêm xuống đã đổ một cơn mưa lớn, nóng bức sót lại của ngày hè được nước mưa gột đi sạch sẽ, tí tách rơi xuống hiên nhà.
Đêm nay do nha hoàn nhị đẳng Thu Tử trực, nghe tiếng mưa rơi, Thu Tử vội châm đèn soi đường vào nội thất, cẩn thận khép lại cánh cửa sổ lê hoa rộng mở suốt cả mùa hè, rồi lại nhẹ chân bước tới cạnh giường trông chừng giấc ngủ của tiểu chủ tử mình, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt đen láy đang phản chiếu lại hai đốm sáng màu vàng nhạt dưới ánh đèn, ngỡ như những mảnh vụn của vì sao.
Thu Tử giật mình, nến trong tay suýt chút rơi xuống đất, nàng nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ tử… người… sao người còn chưa an giấc? Phải chăng nô tỳ đánh thức giấc ngủ của người?”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, y trùng sinh sống ở Diệp gia hơn bảy năm, giấc ngủ hằng đêm vẫn rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng giật mình thanh tỉnh, sau đó lẳng lặng nín thở, chờ đợi kẻ địch từ bốn phương tám hướng hiện thân.
Có rất nhiều khi y nghĩ, đời này phải chăng chỉ là một hồi hoang tưởng, đợi khi mộng tỉnh, trước mắt vẫn là gương mặt không tỳ vết của người nọ, bên tai vẫn là thanh âm khàn khàn quen thuộc của người nọ, trầm thấp gọi khẽ tên y, hỏi y sao mãi không chịu tỉnh, có phải mơ thấy chuyện gì, trong giấc mơ của y có bóng hình người nọ hay chăng?
Người nọ ấy à, là một quân vương độc tài ngang ngược, đến cả mộng của y cũng đòi độc chiếm riêng mình.
Diệp Trọng Cẩm hốt hoảng xua đi suy nghĩ rối ren trong đầu, nhẹ giọng hỏi: “Đã là giờ gì rồi?”
Thu Tử đáp: “Hồi tiểu chủ tử, đã quá canh ba, bên ngoài đổ mưa rất lớn, nô tỳ trộm ước chừng nhiệt khí có lẽ đã tản hết rồi nên vào đây khép cửa sổ lại, sợ tiếng mưa làm ồn giấc ngủ của tiểu chủ tử.”
“Vẫn còn sớm, ngươi về ngủ đi, ta cũng muốn ngủ thêm một lát.”
Thu Tử gật đầu vâng lệnh, chân định lui, trong đầu chẳng hiểu sao cứ hiện ra đôi mắt đen láy đờ đẫn nhìn vào màn đêm thăm thẳm ấy, nàng nhận ra trong đôi mắt đó hàm chứa vô hạn trống trải và tịch liêu, rồi bỗng nghĩ lại, tiểu chủ tử mới có mấy tuổi, làm sao hiểu được thế nào là tịch liêu cơ chứ.
Thu Tử suy tư chốc lát, cuối cùng quyết định lắm mồm một phen, ngập ngừng hỏi: “Tiểu chủ tử có muốn dùng một chén trà nóng không, nô tỳ nghe nói trà nóng bỏ thêm chút sữa bò có thể trợ giúp giấc ngủ.”
Diệp Trọng Cẩm nhìn nàng, mỉm cười nói: “Không cần đâu, A Cẩm không chịu được mùi tanh của sữa bò.” Dù không uống, nhưng phần thiện ý ấy của nàng y vẫn nhận.
Thu Tử bị nụ cười của y làm cho hoa mắt, mơ mơ hồ hồ cầm đèn trở về ngủ một giấc.
Thu Tử đi rồi, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ngoài trướng, Diệp Trọng Cẩm xốc chăn, nương theo ánh sáng lờ mờ tìm đến tấm da lông mềm mại của tiểu bạch hổ đang ngáy ngủ dưới chân giường.
Y bước chân trần đến gần tiểu bạch hổ, khẽ khàng gọi: “Đại Miêu, Đại Miêu…”
Tiểu bạch hổ ngủ đến hăng say, trời sập cũng chẳng biết, đối với cái tên hời hợt kia cũng chưa quen thuộc mấy, nó phe phẩy đuôi mấy cái, lại tiếp tục ngáy ngủ một cách ngon lành.
Diệp Trọng Cẩm bước tới cạnh nó, cầm lên cái đuôi ngứa mắt kia chọc chọc vào tai nó, trêu chọc một lúc, cuối cùng tiểu bạch hổ cũng bị quấy cho tỉnh giấc, híp mắt nhìn tiểu chủ nhân của mình đánh giá một chốc, sau đó hai mí lại sụp xuống.
Diệp Trọng Cẩm quyết không bỏ qua, ôm hai chi sau của tiểu bạch hổ nhấc lên giường, con hổ ngốc này vậy mà cũng có chút thông minh, nhận ra ý đồ của tiểu chủ nhân, hai chi trước đạp mạnh một cái, thân hổ tức khắc nằm gọn trên giường, chiếm luôn một góc chăn của Diệp Trọng Cẩm, lúc này Diệp Trọng Cẩm mới hài lòng, nằm xuống cạnh nó, ôm “tấm chăn lông mềm mại” ấy chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sắc trời trong vắt, vòm trời thỉnh thoảng trôi nổi vài khóm mây lam sắc nhạt màu, trận mưa đêm qua đã dội sạch bụi bặm những ngày hè nắng nóng, ngay cả khóm đào trước cửa sổ cũng lộ ra sắc xanh biêng biếc, trông như được khoác lên một lớp màu mới, tỏa ra khí tức tươi mát sạch sẽ.
Diệp Trọng Cẩm ngồi trên giường, mái tóc đen dài xỏa tung trên vai, vài sợi rơi xuống thân tiểu bạch hổ đang ngủ say bên cạnh.
Xuân Ý vừa vào cửa nhìn thấy cảnh ấy thì kinh ngạc thốt lên: “Tiểu chủ tử cuối cùng cũng cho Đại Miêu lên giường rồi.”
Tuy hôm trước Diệp Trọng Cẩm đặt cho tiểu bạch hổ cái tên “Mèo Lớn Ngu Ngốc” nhưng chính y cũng không gọi, người ngoài đương nhiên càng không dám gọi bậy, chỉ dám gọi nó là “Đại Miêu”, tốt xấu gì cũng xem như là một cái tên bình thường.
Hạ Hà cười nói: “Ôi chao, tiểu chủ tử chỉ thích Đại Miêu, căn bản không hề để mắt đến Tiểu Cát Lợi bé nhỏ của chúng ta tẹo nào.” Vừa nói vừa chọc chọc lồng chim, “Nô tỳ tốn mấy ngày dạy Tiểu Cát Lợi nói vài câu hay ho, bây giờ xem ra Tiểu Cát Lợi có nói được cũng chưa chắc làm vui lòng tiểu chủ tử.”
Hai mắt Tiểu Cát Lợi chỉ lớn chừng hạt đậu, mổ mổ cái mỏ vàng nhạt xuống khay đựng thức ăn của mình rồi vỗ cánh kêu quang quác: “Chủ tử cát tường, chủ tử cát tường.”
Nha hoàn trong phòng nghe tiếng kêu của nó đều kinh ngạc, vẹt có thể nói thì ai cũng biết rồi, nhưng con vẹt của tiểu chủ tử nhà các nàng nuôi thì khác, các nàng không ai đủ kiên nhẫn dạy nó nói, bây giờ nghe nó thốt được một câu lấy lòng mát tai như vậy, ai cũng vui mừng vây quanh lồng Tiểu Cát Lợi.
Diệp Trọng Cẩm bình thường chỉ thích ngồi trên giường, hôm nay nghe Tiểu Cát Lợi đã học thành tài, y cũng xuống giường chạy lại nhìn Tiểu Cát Lợi. Con vẹt này thật sự rất đẹp, lông vũ toàn thân màu xanh nhạt, ở cổ nổi bật một vòng lông xanh biếc, móng vuốt đỏ như cánh mẫu đơn, vật nhỏ xinh đẹp như vậy dù không nói được thì nuôi để ngắm cũng không thiệt.
Thế mà hôm nay nó biết nói rồi cơ đấy.
Hạ Hà chọc chọc đầu nó, nói: “Tiểu Cát Lợi, đổi câu khác xem nào.”
Vẹt nhỏ ngoẹo đầu một chặp, quác mỏ kêu: “Như ý lang quân.”
Nó vừa kêu xong, mặt Hạ Hà tái mét. Đám nha hoàn bên cạnh che miệng cười trộm, trêu nàng: “Hạ Hà tỷ tỷ phải chăng đã muốn thành gia, còn dạy cho Tiểu Cát Lợi nói thay nỗi lòng nữa này.”
Hạ Hà rất oan, nàng dạy con chim ngu này rất nhiều câu hay, ai mà ngờ nó lại nhớ mấy câu vô dụng như vầy.
Diệp Trọng Cẩm không để ý mấy chuyện vặt vãnh ấy, vốc thêm thức ăn bỏ vào máng ăn của Tiểu Cát Lợi, gõ nhẹ lên đầu nó một cái, vẹt nhỏ cúi đầu gắp một miếng lên nhai, nhai xong, cái mỏ vàng duyên dáng chậm chạp há ra: “Vạn sự như ý!”
Nhìn Tiểu Cát Lợi ngoan ngoãn như vậy, không ai cười nó nói lung tung nữa, còn nhốn nháo đòi dạy nó nói, quyết không để Hạ Hà biến Tiểu Cát Lợi từ vẹt ngoan thành vẹt hư.
Các nàng ồn ào đùa giỡn, Diệp Trọng Cẩm nhìn quanh phòng rồi chợt hỏi: “Sao không thấy ma ma?”
Một tỳ nữ cúi người đáp: “Sáng nay ma ma nói muốn qua tiền viện có việc gì đó, lão gia đêm qua về muộn, nghe nói hôm qua phủ Quốc Công xảy ra chuyện lớn, An đại công tử này cũng thật xúi quẩy quá chừng, chết trẻ thì cũng thôi đi, đến cả đưa tang cũng bị trì hoãn.”
Diệp Trọng Cẩm theo bản năng vuột miệng hỏi: “Có liên quan đến hoàng thất không?” Y nhớ thương thế của người nọ vẫn chưa lành, vậy mà cứ không biết xem trọng thân thể mình, tùy ý làm xằng làm bậy, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây.
Hạ Hà dè dặt một cách khác thường, hạ thấp giọng nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe nói, sự tình không liên quan gì đến hoàng thất, là chuyện riêng của phủ Quốc Công thôi, nghe nói… Quốc Công phu nhân hình như điên rồi… làm loạn ngay trong tang lễ.”
===========
Hết chương 54.
Diệp Trọng Cẩm ngồi trên giường, điệu bộ cực kỳ đắc ý, còn gật gù liên tục, vừa phủ tay lên đầu tiểu bạch hổ vuốt ve lớp lông mềm mại của nó vừa cười nói: “Đúng vậy, Mèo Lớn Ngu Ngốc.”
Tiểu bạch hổ ngây thơ khờ dại nào biết cái tên hủy hoại danh dự mình vừa rơi xuống đầu, thấy chủ nhân cười nói xoa đầu mình, nó một lòng chỉ muốn làm chủ nhân vui, ra sức dụi đầu vào lòng bàn tay nhỏ bé kia, rồi như cảm thấy làm vậy vẫn chưa đủ, bèn giơ lên chi trước, đem phần đệm thịt hồng hồng của tay mình đặt vào tay Diệp Trọng Cẩm, miệng rên ư ử, đôi mắt vàng trà tràn đầy thỏa mãn.
Diệp Trọng Cẩm cúi nhìn tiểu bạch hổ, vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, gọi: “Mèo ngu”, tiểu bạch hổ càng dụi đầu tỏ vẻ vui mừng đáp lại, Diệp Trọng Cẩm nhếch môi nói: “Được, từ nay về sau sẽ gọi mày bằng cái tên này, nhớ đấy.”
Tiểu bạch hổ nghiêng đầu, cắn cắn góc áo của Diệp Trọng Cẩm, dường như muốn kéo tiểu chủ nhân ra ngoài chơi với mình.
Thời tiết dạo này rất nóng, y chỉ mặc một lớp áo mỏng làm từ tơ tằm thượng hạng, bị tiểu bạch hổ day day gặm gặm, suýt chút bị nó gặm rách, An ma ma định chạy qua cản lại, Diệp Trọng Cẩm phất tay với bà ý bảo không sao.
Y mới từ phủ Việt Quốc Công về, người hơi thấm mệt, không có hứng chơi với tiểu bạch hổ, nhưng lại không nỡ xa con hổ ngốc này, thế là nằm luôn trên lưng nó, nói: “Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt.”
Lời vừa dứt, tiểu bạch hổ cõng y nhảy phốc xuống giường, nhóc con này đứng thẳng lên cao hơn Diệp Trọng Cẩm cả khúc, tứ chi to khỏe, cổ họng gầm gừ vài tiếng, rất ra dáng của chúa sơn lâm.
Có thể huấn luyện loài vật cao ngạo này trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, thậm chí còn chịu thân cận với người như vậy, Cố Sâm chắc hẳn đã tiêu tốn không ít công sức.
Nghĩ đến đó, sắc mặt Diệp Trọng Cẩm bỗng chốc ôn nhu hơn trước mấy phần, cánh tay trắng nõn ôm cổ tiểu bạch hổ, cọ cọ lên cổ nó, miệng lầm bầm: “Ta thế mà lại nổi tính trẻ con, còn cho rằng mình thật sự là một đứa trẻ bảy tuổi tùy hứng không hiểu chuyện.”
Tiểu bạch hổ đương nhiên không hiểu chủ nhân mình nói gì, hí hửng cõng y dạo quanh viện tử, chốc chốc lao qua cắn phá vài bụi hoa quý, một hồi lại chạy tới hù đám cá chép đỏ tung tăng bơi lượn dưới ao… một người một thú chơi tới tanh bành viện tử.
Nhìn lại thành quả của chủ thú làm ra, Diệp Trọng Cẩm thấy đau đầu thay nhóm người làm vườn trong phủ, y cuối cùng cũng còn chút lương tri, trèo khỏi lưng tiểu bạch hổ chấm dứt cuộc tàn sát kinh hoàng ấy, quay đầu gọi người, An ma ma xách theo hai chiếc dép gỗ chạy tới, ngồi xuống mang vào chân y.
Diệp Trọng Cẩm ngáp một cái, nói: “Ma ma, A Cẩm mệt quá, muốn ngủ một lát, ma ma nhớ cho Đại Miêu ăn. Nó còn nhỏ, phải ăn nhiều thịt mới mau lớn, lớn rồi càng uy vũ.”
An ma ma vội vàng đáp ứng, lòng cứ buồn cười không thôi, còn nói là không thèm quan tâm, rõ là một người mạnh mồm nhẹ dạ.
Đợi Diệp Trọng Cẩm đạp dép gỗ vào phòng nghỉ ngơi, An ma ma dẫn tiểu bạch hổ đi “dùng bữa”.
Tuy tiểu bạch hổ đã được huấn luyện không đả thương người, nhưng tính tình con thú này tự cao từ xương tủy, trừ tiểu chủ nhân của mình ra, đố ai có thể khiến nó để mắt tới, ngày thường An ma ma hay cho nó ăn nên nó thân cận với bà hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
An ma ma ném cho tiểu bạch hổ một con gà to béo đã được xử lý sạch sẽ, tiểu bạch hổ “Auuuu” một tiếng, vọt qua cắn xé thức ăn của mình, nó suy cho cùng vẫn là mãnh thú, rất thích đồ tươi sống, nhìn dáng vẻ lúc cắn xé con mồi của nó thật chẳng thể nhận ra đây chính là con thú ngoan ngoãn mới rồi còn ngáo ngơ chơi đùa cùng một đứa trẻ.
Thấy nó ăn uống đến mỹ mãn, An ma ma bật cười, rồi bỗng thở dài cảm thán: “Tốt xấu gì cũng là một lão hổ, còn là hổ do đích thân thái tử điện hạ nuôi dưỡng, sao có thể lấy tên của một con mèo đặt cho nó như vậy, người ngoài nghe được không biết sẽ nghĩ sao.”
Hạ Hà đi ngang qua đúng lúc nghe được câu ấy, chen miệng nói: “Ma ma lo lắng quá rồi, chỉ là một cái tên thôi mà, gọi cho thuận miệng chứ có sao đâu.”
An ma ma cười mắng: “Vậy hôm nào đặt cho nha đầu nhà ngươi một tục danh, gọi ngươi là “Lắm mồm lắm miệng” chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Hạ Hà cười khúc khích, chạy tới bóp vai cho bà.
Đêm đến, trời đột nhiên trút xuống một trận mưa lớn.
“Nhất trường thu vũ nhất trường hàn”, cơn mưa báo hiệu ngày đầu nhập thu.
Mới ban ngày còn mong ngóng một trận mưa rào, đêm xuống đã đổ một cơn mưa lớn, nóng bức sót lại của ngày hè được nước mưa gột đi sạch sẽ, tí tách rơi xuống hiên nhà.
Đêm nay do nha hoàn nhị đẳng Thu Tử trực, nghe tiếng mưa rơi, Thu Tử vội châm đèn soi đường vào nội thất, cẩn thận khép lại cánh cửa sổ lê hoa rộng mở suốt cả mùa hè, rồi lại nhẹ chân bước tới cạnh giường trông chừng giấc ngủ của tiểu chủ tử mình, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt đen láy đang phản chiếu lại hai đốm sáng màu vàng nhạt dưới ánh đèn, ngỡ như những mảnh vụn của vì sao.
Thu Tử giật mình, nến trong tay suýt chút rơi xuống đất, nàng nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ tử… người… sao người còn chưa an giấc? Phải chăng nô tỳ đánh thức giấc ngủ của người?”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, y trùng sinh sống ở Diệp gia hơn bảy năm, giấc ngủ hằng đêm vẫn rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng giật mình thanh tỉnh, sau đó lẳng lặng nín thở, chờ đợi kẻ địch từ bốn phương tám hướng hiện thân.
Có rất nhiều khi y nghĩ, đời này phải chăng chỉ là một hồi hoang tưởng, đợi khi mộng tỉnh, trước mắt vẫn là gương mặt không tỳ vết của người nọ, bên tai vẫn là thanh âm khàn khàn quen thuộc của người nọ, trầm thấp gọi khẽ tên y, hỏi y sao mãi không chịu tỉnh, có phải mơ thấy chuyện gì, trong giấc mơ của y có bóng hình người nọ hay chăng?
Người nọ ấy à, là một quân vương độc tài ngang ngược, đến cả mộng của y cũng đòi độc chiếm riêng mình.
Diệp Trọng Cẩm hốt hoảng xua đi suy nghĩ rối ren trong đầu, nhẹ giọng hỏi: “Đã là giờ gì rồi?”
Thu Tử đáp: “Hồi tiểu chủ tử, đã quá canh ba, bên ngoài đổ mưa rất lớn, nô tỳ trộm ước chừng nhiệt khí có lẽ đã tản hết rồi nên vào đây khép cửa sổ lại, sợ tiếng mưa làm ồn giấc ngủ của tiểu chủ tử.”
“Vẫn còn sớm, ngươi về ngủ đi, ta cũng muốn ngủ thêm một lát.”
Thu Tử gật đầu vâng lệnh, chân định lui, trong đầu chẳng hiểu sao cứ hiện ra đôi mắt đen láy đờ đẫn nhìn vào màn đêm thăm thẳm ấy, nàng nhận ra trong đôi mắt đó hàm chứa vô hạn trống trải và tịch liêu, rồi bỗng nghĩ lại, tiểu chủ tử mới có mấy tuổi, làm sao hiểu được thế nào là tịch liêu cơ chứ.
Thu Tử suy tư chốc lát, cuối cùng quyết định lắm mồm một phen, ngập ngừng hỏi: “Tiểu chủ tử có muốn dùng một chén trà nóng không, nô tỳ nghe nói trà nóng bỏ thêm chút sữa bò có thể trợ giúp giấc ngủ.”
Diệp Trọng Cẩm nhìn nàng, mỉm cười nói: “Không cần đâu, A Cẩm không chịu được mùi tanh của sữa bò.” Dù không uống, nhưng phần thiện ý ấy của nàng y vẫn nhận.
Thu Tử bị nụ cười của y làm cho hoa mắt, mơ mơ hồ hồ cầm đèn trở về ngủ một giấc.
Thu Tử đi rồi, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn ngoài trướng, Diệp Trọng Cẩm xốc chăn, nương theo ánh sáng lờ mờ tìm đến tấm da lông mềm mại của tiểu bạch hổ đang ngáy ngủ dưới chân giường.
Y bước chân trần đến gần tiểu bạch hổ, khẽ khàng gọi: “Đại Miêu, Đại Miêu…”
Tiểu bạch hổ ngủ đến hăng say, trời sập cũng chẳng biết, đối với cái tên hời hợt kia cũng chưa quen thuộc mấy, nó phe phẩy đuôi mấy cái, lại tiếp tục ngáy ngủ một cách ngon lành.
Diệp Trọng Cẩm bước tới cạnh nó, cầm lên cái đuôi ngứa mắt kia chọc chọc vào tai nó, trêu chọc một lúc, cuối cùng tiểu bạch hổ cũng bị quấy cho tỉnh giấc, híp mắt nhìn tiểu chủ nhân của mình đánh giá một chốc, sau đó hai mí lại sụp xuống.
Diệp Trọng Cẩm quyết không bỏ qua, ôm hai chi sau của tiểu bạch hổ nhấc lên giường, con hổ ngốc này vậy mà cũng có chút thông minh, nhận ra ý đồ của tiểu chủ nhân, hai chi trước đạp mạnh một cái, thân hổ tức khắc nằm gọn trên giường, chiếm luôn một góc chăn của Diệp Trọng Cẩm, lúc này Diệp Trọng Cẩm mới hài lòng, nằm xuống cạnh nó, ôm “tấm chăn lông mềm mại” ấy chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sắc trời trong vắt, vòm trời thỉnh thoảng trôi nổi vài khóm mây lam sắc nhạt màu, trận mưa đêm qua đã dội sạch bụi bặm những ngày hè nắng nóng, ngay cả khóm đào trước cửa sổ cũng lộ ra sắc xanh biêng biếc, trông như được khoác lên một lớp màu mới, tỏa ra khí tức tươi mát sạch sẽ.
Diệp Trọng Cẩm ngồi trên giường, mái tóc đen dài xỏa tung trên vai, vài sợi rơi xuống thân tiểu bạch hổ đang ngủ say bên cạnh.
Xuân Ý vừa vào cửa nhìn thấy cảnh ấy thì kinh ngạc thốt lên: “Tiểu chủ tử cuối cùng cũng cho Đại Miêu lên giường rồi.”
Tuy hôm trước Diệp Trọng Cẩm đặt cho tiểu bạch hổ cái tên “Mèo Lớn Ngu Ngốc” nhưng chính y cũng không gọi, người ngoài đương nhiên càng không dám gọi bậy, chỉ dám gọi nó là “Đại Miêu”, tốt xấu gì cũng xem như là một cái tên bình thường.
Hạ Hà cười nói: “Ôi chao, tiểu chủ tử chỉ thích Đại Miêu, căn bản không hề để mắt đến Tiểu Cát Lợi bé nhỏ của chúng ta tẹo nào.” Vừa nói vừa chọc chọc lồng chim, “Nô tỳ tốn mấy ngày dạy Tiểu Cát Lợi nói vài câu hay ho, bây giờ xem ra Tiểu Cát Lợi có nói được cũng chưa chắc làm vui lòng tiểu chủ tử.”
Hai mắt Tiểu Cát Lợi chỉ lớn chừng hạt đậu, mổ mổ cái mỏ vàng nhạt xuống khay đựng thức ăn của mình rồi vỗ cánh kêu quang quác: “Chủ tử cát tường, chủ tử cát tường.”
Nha hoàn trong phòng nghe tiếng kêu của nó đều kinh ngạc, vẹt có thể nói thì ai cũng biết rồi, nhưng con vẹt của tiểu chủ tử nhà các nàng nuôi thì khác, các nàng không ai đủ kiên nhẫn dạy nó nói, bây giờ nghe nó thốt được một câu lấy lòng mát tai như vậy, ai cũng vui mừng vây quanh lồng Tiểu Cát Lợi.
Diệp Trọng Cẩm bình thường chỉ thích ngồi trên giường, hôm nay nghe Tiểu Cát Lợi đã học thành tài, y cũng xuống giường chạy lại nhìn Tiểu Cát Lợi. Con vẹt này thật sự rất đẹp, lông vũ toàn thân màu xanh nhạt, ở cổ nổi bật một vòng lông xanh biếc, móng vuốt đỏ như cánh mẫu đơn, vật nhỏ xinh đẹp như vậy dù không nói được thì nuôi để ngắm cũng không thiệt.
Thế mà hôm nay nó biết nói rồi cơ đấy.
Hạ Hà chọc chọc đầu nó, nói: “Tiểu Cát Lợi, đổi câu khác xem nào.”
Vẹt nhỏ ngoẹo đầu một chặp, quác mỏ kêu: “Như ý lang quân.”
Nó vừa kêu xong, mặt Hạ Hà tái mét. Đám nha hoàn bên cạnh che miệng cười trộm, trêu nàng: “Hạ Hà tỷ tỷ phải chăng đã muốn thành gia, còn dạy cho Tiểu Cát Lợi nói thay nỗi lòng nữa này.”
Hạ Hà rất oan, nàng dạy con chim ngu này rất nhiều câu hay, ai mà ngờ nó lại nhớ mấy câu vô dụng như vầy.
Diệp Trọng Cẩm không để ý mấy chuyện vặt vãnh ấy, vốc thêm thức ăn bỏ vào máng ăn của Tiểu Cát Lợi, gõ nhẹ lên đầu nó một cái, vẹt nhỏ cúi đầu gắp một miếng lên nhai, nhai xong, cái mỏ vàng duyên dáng chậm chạp há ra: “Vạn sự như ý!”
Nhìn Tiểu Cát Lợi ngoan ngoãn như vậy, không ai cười nó nói lung tung nữa, còn nhốn nháo đòi dạy nó nói, quyết không để Hạ Hà biến Tiểu Cát Lợi từ vẹt ngoan thành vẹt hư.
Các nàng ồn ào đùa giỡn, Diệp Trọng Cẩm nhìn quanh phòng rồi chợt hỏi: “Sao không thấy ma ma?”
Một tỳ nữ cúi người đáp: “Sáng nay ma ma nói muốn qua tiền viện có việc gì đó, lão gia đêm qua về muộn, nghe nói hôm qua phủ Quốc Công xảy ra chuyện lớn, An đại công tử này cũng thật xúi quẩy quá chừng, chết trẻ thì cũng thôi đi, đến cả đưa tang cũng bị trì hoãn.”
Diệp Trọng Cẩm theo bản năng vuột miệng hỏi: “Có liên quan đến hoàng thất không?” Y nhớ thương thế của người nọ vẫn chưa lành, vậy mà cứ không biết xem trọng thân thể mình, tùy ý làm xằng làm bậy, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây.
Hạ Hà dè dặt một cách khác thường, hạ thấp giọng nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe nói, sự tình không liên quan gì đến hoàng thất, là chuyện riêng của phủ Quốc Công thôi, nghe nói… Quốc Công phu nhân hình như điên rồi… làm loạn ngay trong tang lễ.”
===========
Hết chương 54.
Tác giả :
Tịch Tịch Lý