Kim Ngọc Kỳ Ngoại
Chương 12 Trốn Không Thoát
Biên tập: Ginny
“Tang—“ nhạc khúc đang tấu bị một tạp âm chói tai phá vỡ, là thanh âm dây đàn đứt.
Nhạc công hốt hoảng quỳ rạp xuống nền đất khúm núm thỉnh tội.
Diệp Trọng Cẩm lúc này đã tìm về thần trí, nhấc hai cẳng chân ngắn lui dần vào lòng Diệp Nham Bách, rụt rè gọi: “Phụ thân.”
Đứa bé như được làm từ sứ khoác trên mình cẩm y nguyệt sắc thêuvân vănnhư ý [1], khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen như hạt bồ đào ngập trong kinh hoảng, cả người luống cuống không biết phải làm sao, khiến ai trông thấy cũng sinh lòng yêu thương luyến tiếc, càng đừng nói đến Diệp tướng nổi tiếng yêu con như mạng.
Diệp Nham Bách nhìn dáng vẻ hoảng sợ của con trai nhỏ mà ruột gan tan nát, vội ôm bảo bối của mình vào lòng, thủ thỉ trấn an: “Ngoan, cục cưng đừng sợ, có phụ thân ở đây rồi.”
Nói xong lại cúi đầu trước thiếu niên ngồi trên ghế chính: “Điện hạ, khuyển tử từ nhỏ đã yếu, luôn dưỡng bệnh ở hậu viện, chưa từng gặp gỡ quý nhân, nhất thời hoảng sợ quên mất lễ nghĩa, thỉnh xin điện hạ thứ tội.”
Cố Sâm quét mắt nhìn đứa bé đang rúc vào lòng Diệp Nham Bách, gương mặt như ngọc tuyết, hàng mi đen dày thỉnh thoảng chớp nhẹ như cánh quạt mỏng phớt qua, hai phiến môi anh đào hồng nhuận hơi vểnh lên như muốn gãi vào tim người, Diệp Nham Bách cưng chiều đứa bé này như vậy cũng không lạ.
Hắn lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Không đợi Diệp Nham Bách thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Từ lâu đã nghe nhị công tử luôn dưỡng bệnh ở khuê phòng, muốn gặp không dễ, nào, lại đây, để cô nhìn thử.”
Nhận ra con trai càng run rẩy, tim Diệp Nham Bách như bị ai bóp chặt, khô khốc phân trần: “Điện hạ, khuyển tử rất sợ người lạ…”
“Vậy sao? Công tử của Diệp đại nhân hóa ra kim quý như vậy, cô nhìn một chút cũng không thể?”
Diệp Nham Bách liên tục đáp không dám không dám, bất lực ghé đầu vào tai con trai nhỏ dỗ dành: “A Cẩm, vị này là thái tử điện hạ, là người tốt, sẽ không làm khó A Cẩm đâu, A Cẩm qua trò chuyện với thái tử điện hạ vài câu đi nào.”
Diệp Trọng Cẩm sống qua hai đời, đây là lần đầu tiên y nghe người ta dùng hai chữ “người tốt” để hình dung Cố Sâm, tâm tình y bỗng trở nên cực kỳ phức tạp. Mà tình huống trước mắt lại không cho phép y cự tuyệt, buộc lòng phải lê cặp giò ngắn của mình bước lên trước vài bước, khi chỉ cách người nọ một khoảng nhỏ, mùi Long Diên Hương quen thuộc bất ngờ ập vào cánh mũi, đầu óc Diệp Trọng Cẩm tức thì hỗn loạn.
Cố Sâm khi tám tuổi mang dáng vẻ gì, y không còn nhớ rõ.
Thời gian đầu vào cung y ăn không ít khổ, sau chuyển đến Đông cung cũng không có ngày nào tốt lành. Cố Sâm thoạt đầu có vẻ rất hứng thú với y, chính xác mà nói hắn không khác gì một đứa trẻ được cung phụng nuông chiều bỗng một hôm bắt gặp một món đồ chơi lạ, thời gian đầu thì mới mẻ hăng hái chiếm cho bằng được đấy, nhưng lâu dần sẽ chẳng còn ưa thích thuở ban sơ.
Tống Ly trời sinh có vẻ ngoài ưa nhìn, mà hoàng cung thì không thiếu nhất chính là những người có ngoại hình xinh đẹp.
Suốt một khoảng thời gian dài y trải qua tháng ngày lặng lẽ ở Đông cung, mãi đến năm ấy khi đại hoàng tử phái thích khách đến hành thích Cố Sâm, vừa khéo lại trúng ngay ca y trực, rồi lại khéo sao đúng lúc thay người nọ đỡ một kiếm, y phục nội thị xanh đen nhuộm đỏ máu tươi, khóe môi cũng tuôn trào tiên huyết, khẩn cầu Cố Sâm an táng cho mình, cũng từ khoảnh khắc đó lọt vào mắt người nọ, sau cùng không thể trốn ra.
Thật ra Tống Ly rất sợ chết, chẳng qua khi ấy y không có lựa chọn nào khác, nếu Cố Sâm bị thương thì bất kể thương thế nặng hay nhẹ, sâu hay nông, đám nô tài bọn họ tuyệt không có đường để sống, đó là câu cửa miệng mà tổng quản đại nhân ngày ngày niệm bên tai bọn họ, cho nên trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, đầu óc y chưa kịp tự hỏi thì thân thể đã phản ứng trước rồi.
Cho dù có chết thì cũng phải chết toàn thây, trong đầu y vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu như vậy.
Về sau có lần nghe đám cung nhân lén bàn tán, nói rằng y vận khí tốt, đổi một kiếm lọt được vào mắt của thái tử, quả là một cuộc mua bán có lời. Tống Ly nghe thế chỉ cười, y nghĩ, nếu một kiếm ấy không đâm lệch, y làm gì còn mạng để tính lời tính lỗ, trên đời cũng chẳng còn ai nhớ nổi có một người tên là Tống Ly.
Vinh hoa phú quý cũng tốt mà địa vị cao thì cũng chỉ thế mà thôi, chẳng bằng nghe khúc phẩm trà, thưởng nguyệt ngắm mai, thanh thản tự tại, đời này y chỉ muốn sống đến hết đời, cho nên, Cố Sâm, y không thể trêu vào.
Ngặt nỗi trên đời luôn có một loại người, đã không thể trêu vào, còn không cho người ta trốn.
Bé con ba tuổi đứng lặng hồi lâu, ngước đôi mắt to đen nhìn lên, hai mắt lấp lánh lưu quang, rồi lại vội vã cúi đầu, thanh âm mềm mại như gãi vào lòng, thỏ thẻ một câu: “Thái tử điện hạ.”
Cố Sâm chau mày, đứa bé này nhìn chung không khác gì so với mấy đứa trẻ bình thường, chỉ là…
Diệp Trọng Cẩm đang mãi suy nghĩ Cố Sâm lúc tám tuổi có những thú vui và kiêng kỵ gì, còn mãi phân vân không biết có nên dùng chút thủ đoạn để người nọ chán ghét mình không, cổ tay đã bị nắm lấy rồi bị người ta dùng sức nhấc lên, thoắt cái đã bị ôm lên đùi người nọ, y làm sao cũng không thể ngờ người nọ tuổi còn nhỏ mà lực cánh tay lại lớn khiếp người thế này.
Động tác vô cùng nhuần nhuyễn lưu loát, đừng nói Diệp Trọng Cẩm bị dọa, ngay cả Diệp Nham Bách đang quỳ thỉnh tội bên dưới cũng trợn mắt há mồm, thái tử cùng lắm chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, nhỡ chẳng may làm bảo bối của ông té thì ông biết phải làm sao.
Lại nghe người nọ hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
Diệp Trọng Cẩm nuốt nước miếng, giả vờ ngây thơ đáp: “Ba tuổi.”
Cố Sâm đánh giá nhóc tỳ trên chân mình chốc lát, tuy biết rõ nhóc này ba tuổi, nhưng khi nhìn gương mặt đơn thuần ấy, lại ước chừng cân nặng một hồi, cảm thấy bé con này dường như còn nhỏ hơn tuổi thật. “Tướng phủ không nuôi nổi ngươi ư? Sao chỉ có mấy lạng thịt thế này?”
Diệp Nham Bách nghe thế rất muốn thay con đỡ lời, nhưng chưa kịp hé môi đã bị Cố Sâm dùng mắt ngăn lại. Diệp Trọng Cẩm mấp máy môi, mềm mại trả lời: “A Cẩm bị bệnh, phải uống thuốc, cho nên không cao.”
Cố Sâm gật đầu, lại hỏi: “Đã biết đọc sách viết chữ?”
Diệp Trọng Cẩm lúc này mới thả lỏng quả tim đang treo ngược, lắc đầu, nghiêm trang đáp: “A Cẩm biết được tên mình, Diệp trọng thụ diệp (lá cây), Trọng trong Trùng Dương (Tiết Trùng Dương – Trùng Cửu 重阳 9/9 âm lịch), Cẩm trong bạch cẩm (gấm vóc rực rỡ).”
Ánh mắt Cố Sâm thoáng qua ý cười, khóe môi cũng câu lên: “Nhóc con, ngươi có biết ngươi suýt chút nữa đã là thái tử phi của cô hay không?”
Lời vừa thốt ra, không chỉ Diệp Nham Bách nghẹn họng trố mắt mà cả thị vệ trong cung đi theo Cố Sâm cũng co giật thái dương, thái tử hôm nay rất không bình thường, trò chuyện với một đứa trẻ ba tuổi đã dọa người lắm rồi, vậy mà còn ngang nhiên đùa giỡn con nhà người ta nữa là sao đây?
Diệp Trọng Cẩm cũng không thể chỉ ra Cố Sâm là lạ ở chỗ nào, y nhớ người này từ bé đã thích ra vẻ ta đây, hoàng hậu không được sủng, hoàng đế đối với thái tử không nóng chẳng lạnh, nhóm cung phi thì tranh nhau lấy lòng tam hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, còn cả gan to nhỏ đoán rằng ngôi vị thái tử của hắn tràn ngập nguy cơ. Cố Sâm ở trước mặt người khác rất lạnh lùng, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ của một thái tử, mặc dầu khi không có ai khác thỉnh thoảng cũng có lúc hắn cười, nhưng còn lâu mới làm ra cái trò đùa bỡn con trai nhà người khác ngay trước mặt phụ thân nó thế này.
Diệp Trọng Cẩm ỷ mình chỉ là một đứa trẻ chưa biết sự đời, mở to hai mắt, cực kỳ ngây thơ hỏi: “Thái tử phi là cái gì?”
Bị đôi mắt đen láy của y nhìn chằm chặp, Cố Sâm không giải thích, đáp một câu đầy thâm ý: “A Cẩm lớn lên khắc biết.”
Đáy lòng Diệp Trọng Cẩm xẹt qua cảm giác dị thường, quay nhìn Diệp Nham Bách một cái rồi nắm ống tay áo Cố Sâm, “Phụ thân sẽ mệt.”
Cố Sâm xoa mớ tóc quăn trên đầu y, lúc này mới dịu giọng hạ lệnh: “Thái phó đứng lên đi.”
Không phải là Diệp đại nhân mà là thái phó, nghĩa là tội khi quân xem như cho qua. Diệp Nham Bách vội vàng tạ ơn rồi đứng dậy, hai mắt trông mong nhìn con trai nhỏ của mình.
“Điện hạ, khuyển từ nhìn qua thì bé nhưng tính ra cũng không nhẹ, điện hạ chớ để mình mệt mỏi.”
Diệp Nham Bách gian nan lựa lời khuyên nhủ, lại nghe thái tử điện hạ phân phó cho thị vệ bên cạnh: “Điểm tâm mang theo từ trong cung đều đưa tới viện của tiểu công tử cả đi.”
Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt của nhóc con trong lòng: “Phù dung quế hoa cao, tùng tử bách hợp tô, gia hương nhu mễ, còn có… tảo nê tô bính [2]… A Cẩm nhìn xem thích ăn gì, cô hôm khác lại cho người mang tới.”
Diệp Trọng Cẩm chưa kịp nhỏ dãi thì trong lòng đã rơi “bộp” một phát, mấy món điểm tâm Cố Sâm vừa nói kia… không phải đều là những món đời trước mình thích cả sao?
===========
Hết chương 12
[1] Như ý vân văn: Hoa văn hình đám mây, thời xưa Trung Quốc xem đây là đồ họa mang ngụ ý cát tường, tượng trưng cho thăng chức và như ý.
“Tang—“ nhạc khúc đang tấu bị một tạp âm chói tai phá vỡ, là thanh âm dây đàn đứt.
Nhạc công hốt hoảng quỳ rạp xuống nền đất khúm núm thỉnh tội.
Diệp Trọng Cẩm lúc này đã tìm về thần trí, nhấc hai cẳng chân ngắn lui dần vào lòng Diệp Nham Bách, rụt rè gọi: “Phụ thân.”
Đứa bé như được làm từ sứ khoác trên mình cẩm y nguyệt sắc thêuvân vănnhư ý [1], khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen như hạt bồ đào ngập trong kinh hoảng, cả người luống cuống không biết phải làm sao, khiến ai trông thấy cũng sinh lòng yêu thương luyến tiếc, càng đừng nói đến Diệp tướng nổi tiếng yêu con như mạng.
Diệp Nham Bách nhìn dáng vẻ hoảng sợ của con trai nhỏ mà ruột gan tan nát, vội ôm bảo bối của mình vào lòng, thủ thỉ trấn an: “Ngoan, cục cưng đừng sợ, có phụ thân ở đây rồi.”
Nói xong lại cúi đầu trước thiếu niên ngồi trên ghế chính: “Điện hạ, khuyển tử từ nhỏ đã yếu, luôn dưỡng bệnh ở hậu viện, chưa từng gặp gỡ quý nhân, nhất thời hoảng sợ quên mất lễ nghĩa, thỉnh xin điện hạ thứ tội.”
Cố Sâm quét mắt nhìn đứa bé đang rúc vào lòng Diệp Nham Bách, gương mặt như ngọc tuyết, hàng mi đen dày thỉnh thoảng chớp nhẹ như cánh quạt mỏng phớt qua, hai phiến môi anh đào hồng nhuận hơi vểnh lên như muốn gãi vào tim người, Diệp Nham Bách cưng chiều đứa bé này như vậy cũng không lạ.
Hắn lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Không đợi Diệp Nham Bách thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Từ lâu đã nghe nhị công tử luôn dưỡng bệnh ở khuê phòng, muốn gặp không dễ, nào, lại đây, để cô nhìn thử.”
Nhận ra con trai càng run rẩy, tim Diệp Nham Bách như bị ai bóp chặt, khô khốc phân trần: “Điện hạ, khuyển tử rất sợ người lạ…”
“Vậy sao? Công tử của Diệp đại nhân hóa ra kim quý như vậy, cô nhìn một chút cũng không thể?”
Diệp Nham Bách liên tục đáp không dám không dám, bất lực ghé đầu vào tai con trai nhỏ dỗ dành: “A Cẩm, vị này là thái tử điện hạ, là người tốt, sẽ không làm khó A Cẩm đâu, A Cẩm qua trò chuyện với thái tử điện hạ vài câu đi nào.”
Diệp Trọng Cẩm sống qua hai đời, đây là lần đầu tiên y nghe người ta dùng hai chữ “người tốt” để hình dung Cố Sâm, tâm tình y bỗng trở nên cực kỳ phức tạp. Mà tình huống trước mắt lại không cho phép y cự tuyệt, buộc lòng phải lê cặp giò ngắn của mình bước lên trước vài bước, khi chỉ cách người nọ một khoảng nhỏ, mùi Long Diên Hương quen thuộc bất ngờ ập vào cánh mũi, đầu óc Diệp Trọng Cẩm tức thì hỗn loạn.
Cố Sâm khi tám tuổi mang dáng vẻ gì, y không còn nhớ rõ.
Thời gian đầu vào cung y ăn không ít khổ, sau chuyển đến Đông cung cũng không có ngày nào tốt lành. Cố Sâm thoạt đầu có vẻ rất hứng thú với y, chính xác mà nói hắn không khác gì một đứa trẻ được cung phụng nuông chiều bỗng một hôm bắt gặp một món đồ chơi lạ, thời gian đầu thì mới mẻ hăng hái chiếm cho bằng được đấy, nhưng lâu dần sẽ chẳng còn ưa thích thuở ban sơ.
Tống Ly trời sinh có vẻ ngoài ưa nhìn, mà hoàng cung thì không thiếu nhất chính là những người có ngoại hình xinh đẹp.
Suốt một khoảng thời gian dài y trải qua tháng ngày lặng lẽ ở Đông cung, mãi đến năm ấy khi đại hoàng tử phái thích khách đến hành thích Cố Sâm, vừa khéo lại trúng ngay ca y trực, rồi lại khéo sao đúng lúc thay người nọ đỡ một kiếm, y phục nội thị xanh đen nhuộm đỏ máu tươi, khóe môi cũng tuôn trào tiên huyết, khẩn cầu Cố Sâm an táng cho mình, cũng từ khoảnh khắc đó lọt vào mắt người nọ, sau cùng không thể trốn ra.
Thật ra Tống Ly rất sợ chết, chẳng qua khi ấy y không có lựa chọn nào khác, nếu Cố Sâm bị thương thì bất kể thương thế nặng hay nhẹ, sâu hay nông, đám nô tài bọn họ tuyệt không có đường để sống, đó là câu cửa miệng mà tổng quản đại nhân ngày ngày niệm bên tai bọn họ, cho nên trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, đầu óc y chưa kịp tự hỏi thì thân thể đã phản ứng trước rồi.
Cho dù có chết thì cũng phải chết toàn thây, trong đầu y vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu như vậy.
Về sau có lần nghe đám cung nhân lén bàn tán, nói rằng y vận khí tốt, đổi một kiếm lọt được vào mắt của thái tử, quả là một cuộc mua bán có lời. Tống Ly nghe thế chỉ cười, y nghĩ, nếu một kiếm ấy không đâm lệch, y làm gì còn mạng để tính lời tính lỗ, trên đời cũng chẳng còn ai nhớ nổi có một người tên là Tống Ly.
Vinh hoa phú quý cũng tốt mà địa vị cao thì cũng chỉ thế mà thôi, chẳng bằng nghe khúc phẩm trà, thưởng nguyệt ngắm mai, thanh thản tự tại, đời này y chỉ muốn sống đến hết đời, cho nên, Cố Sâm, y không thể trêu vào.
Ngặt nỗi trên đời luôn có một loại người, đã không thể trêu vào, còn không cho người ta trốn.
Bé con ba tuổi đứng lặng hồi lâu, ngước đôi mắt to đen nhìn lên, hai mắt lấp lánh lưu quang, rồi lại vội vã cúi đầu, thanh âm mềm mại như gãi vào lòng, thỏ thẻ một câu: “Thái tử điện hạ.”
Cố Sâm chau mày, đứa bé này nhìn chung không khác gì so với mấy đứa trẻ bình thường, chỉ là…
Diệp Trọng Cẩm đang mãi suy nghĩ Cố Sâm lúc tám tuổi có những thú vui và kiêng kỵ gì, còn mãi phân vân không biết có nên dùng chút thủ đoạn để người nọ chán ghét mình không, cổ tay đã bị nắm lấy rồi bị người ta dùng sức nhấc lên, thoắt cái đã bị ôm lên đùi người nọ, y làm sao cũng không thể ngờ người nọ tuổi còn nhỏ mà lực cánh tay lại lớn khiếp người thế này.
Động tác vô cùng nhuần nhuyễn lưu loát, đừng nói Diệp Trọng Cẩm bị dọa, ngay cả Diệp Nham Bách đang quỳ thỉnh tội bên dưới cũng trợn mắt há mồm, thái tử cùng lắm chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, nhỡ chẳng may làm bảo bối của ông té thì ông biết phải làm sao.
Lại nghe người nọ hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
Diệp Trọng Cẩm nuốt nước miếng, giả vờ ngây thơ đáp: “Ba tuổi.”
Cố Sâm đánh giá nhóc tỳ trên chân mình chốc lát, tuy biết rõ nhóc này ba tuổi, nhưng khi nhìn gương mặt đơn thuần ấy, lại ước chừng cân nặng một hồi, cảm thấy bé con này dường như còn nhỏ hơn tuổi thật. “Tướng phủ không nuôi nổi ngươi ư? Sao chỉ có mấy lạng thịt thế này?”
Diệp Nham Bách nghe thế rất muốn thay con đỡ lời, nhưng chưa kịp hé môi đã bị Cố Sâm dùng mắt ngăn lại. Diệp Trọng Cẩm mấp máy môi, mềm mại trả lời: “A Cẩm bị bệnh, phải uống thuốc, cho nên không cao.”
Cố Sâm gật đầu, lại hỏi: “Đã biết đọc sách viết chữ?”
Diệp Trọng Cẩm lúc này mới thả lỏng quả tim đang treo ngược, lắc đầu, nghiêm trang đáp: “A Cẩm biết được tên mình, Diệp trọng thụ diệp (lá cây), Trọng trong Trùng Dương (Tiết Trùng Dương – Trùng Cửu 重阳 9/9 âm lịch), Cẩm trong bạch cẩm (gấm vóc rực rỡ).”
Ánh mắt Cố Sâm thoáng qua ý cười, khóe môi cũng câu lên: “Nhóc con, ngươi có biết ngươi suýt chút nữa đã là thái tử phi của cô hay không?”
Lời vừa thốt ra, không chỉ Diệp Nham Bách nghẹn họng trố mắt mà cả thị vệ trong cung đi theo Cố Sâm cũng co giật thái dương, thái tử hôm nay rất không bình thường, trò chuyện với một đứa trẻ ba tuổi đã dọa người lắm rồi, vậy mà còn ngang nhiên đùa giỡn con nhà người ta nữa là sao đây?
Diệp Trọng Cẩm cũng không thể chỉ ra Cố Sâm là lạ ở chỗ nào, y nhớ người này từ bé đã thích ra vẻ ta đây, hoàng hậu không được sủng, hoàng đế đối với thái tử không nóng chẳng lạnh, nhóm cung phi thì tranh nhau lấy lòng tam hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, còn cả gan to nhỏ đoán rằng ngôi vị thái tử của hắn tràn ngập nguy cơ. Cố Sâm ở trước mặt người khác rất lạnh lùng, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ của một thái tử, mặc dầu khi không có ai khác thỉnh thoảng cũng có lúc hắn cười, nhưng còn lâu mới làm ra cái trò đùa bỡn con trai nhà người khác ngay trước mặt phụ thân nó thế này.
Diệp Trọng Cẩm ỷ mình chỉ là một đứa trẻ chưa biết sự đời, mở to hai mắt, cực kỳ ngây thơ hỏi: “Thái tử phi là cái gì?”
Bị đôi mắt đen láy của y nhìn chằm chặp, Cố Sâm không giải thích, đáp một câu đầy thâm ý: “A Cẩm lớn lên khắc biết.”
Đáy lòng Diệp Trọng Cẩm xẹt qua cảm giác dị thường, quay nhìn Diệp Nham Bách một cái rồi nắm ống tay áo Cố Sâm, “Phụ thân sẽ mệt.”
Cố Sâm xoa mớ tóc quăn trên đầu y, lúc này mới dịu giọng hạ lệnh: “Thái phó đứng lên đi.”
Không phải là Diệp đại nhân mà là thái phó, nghĩa là tội khi quân xem như cho qua. Diệp Nham Bách vội vàng tạ ơn rồi đứng dậy, hai mắt trông mong nhìn con trai nhỏ của mình.
“Điện hạ, khuyển từ nhìn qua thì bé nhưng tính ra cũng không nhẹ, điện hạ chớ để mình mệt mỏi.”
Diệp Nham Bách gian nan lựa lời khuyên nhủ, lại nghe thái tử điện hạ phân phó cho thị vệ bên cạnh: “Điểm tâm mang theo từ trong cung đều đưa tới viện của tiểu công tử cả đi.”
Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt của nhóc con trong lòng: “Phù dung quế hoa cao, tùng tử bách hợp tô, gia hương nhu mễ, còn có… tảo nê tô bính [2]… A Cẩm nhìn xem thích ăn gì, cô hôm khác lại cho người mang tới.”
Diệp Trọng Cẩm chưa kịp nhỏ dãi thì trong lòng đã rơi “bộp” một phát, mấy món điểm tâm Cố Sâm vừa nói kia… không phải đều là những món đời trước mình thích cả sao?
===========
Hết chương 12
[1] Như ý vân văn: Hoa văn hình đám mây, thời xưa Trung Quốc xem đây là đồ họa mang ngụ ý cát tường, tượng trưng cho thăng chức và như ý.
Tác giả :
Tịch Tịch Lý