Kim Ngọc Kỳ Ngoại
Chương 119 Trù Tính
Biên tập: Ginny.
Mạc Hoài Hiên cười khẽ, ném mật báo trong tay qua một bên, nhướng mày hỏi: “Mất dấu rồi?”
Bên dưới là hai cao thủ đang quỳ.
Một người đáp: “Hồi đại nhân, vốn dĩ vẫn đang trong tầm theo dõi, nhưng vừa đến kinh thành không hiểu sao lại đột nhiên mất dấu, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”
Người còn lại tiếp lời: “Thuộc hạ thậm chí còn cho rằng, giữa thanh thiên bạch nhật gặp phải quỷ rồi.”
Ánh mắt Mạc Hoài Hiên trầm xuống, khóe môi lại chậm rãi nhấc lên: “Nếu y là quỷ, vậy thì bản quan đây sẽ làm một quỷ sai đi bắt quỷ.”
Trên đời cũng có người có tuyệt đỉnh khinh công có thể biến mất trước mắt người khác, loại người này thường nội lực sẽ không cao, tuy cũng biết chút công phu quyền cước, nhưng nhìn chung không tạo ra được uy hiếp gì, như thế chỉ còn một khả năng.
Hắn từng đọc qua một quyển sách, có một loại côn trùng có khả năng biến đổi màu sắc bản thân để hòa vào cảnh vật xung quanh, tránh né khắc tinh của chúng.
Hàn Yên này, xem ra là một con côn trùng biết thay đổi màu sắc.
“Y từ Lương Châu chạy về chắc chắn là do nhận được mệnh lệnh bên trên, chỉ cần y còn ở kinh thành, ta không tin là không tìm được.”
“Vâng.”
Mạc Hoài Hiên phất tay, hai người nọ cung kính lui xuống.
Hắn mở bảng ghi chép điều động quan viên gần đây ra nhìn lại, quả nhiên chức quan của Liễu Tri Chu lại thăng thêm một cấp, đã bắt đầu can hệ vào thế lực bên trong nội các, càng ngày càng vững gót trong triều.
Hắn dường như đã thấy được một ván cờ to lớn bày ngay trước mắt, các quan viên trên triều là đủ loại quân cờ, hai kẻ chơi cờ mỗi bên nắm giữ vận mệnh hai quân đen trắng, cờ đen một đường thẳng tiến chiếm đoạt lãnh địa của cờ trắng, nhưng lại không hề hay biết rằng, ở những nơi không nhìn thấy trên bàn cờ, quân trắng đã lặng lẽ lấp đầy từ lâu, chỉ chờ nước cờ sau cùng xuất thế, bàn tay thao túng quân đen lộ diện, ván cờ sẽ lập tức kết thúc.
Ngay từ đầu đã không phải là một thế cục công bằng.
Những việc này suy cho cùng đều không liên quan gì đến hắn, chỉ vì Cố Sâm là hoàng huynh mà Du nhi để ý nhất, vì vậy hắn mới cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ trong tay Cố Sâm, chỉ vậy không hơn.
Hôm sau, Diệp Trọng Cẩm nghe được chuyện của Đại Miêu từ chỗ Cố Sâm, y hận đến nghiến răng.
“Thế mà lại đánh chủ ý lên đầu Đại Miêu, thật đáng hận, ngài có tra thêm được gì nữa không?”
Cố Sâm nói: “Kim Ngô Vệ đã đến tướng phủ kiểm tra, phát hiện trong nước Đại Miêu uống bị người ta bỏ thuốc, nhưng phân lượng không nhiều, không đủ để khiến một con hổ trưởng thành nổi điên, ngoài ra thì một tiểu tư ở ngoại viện đêm qua đã tự sát.”
“Chỉ là một người gánh tội thay chứ gì.”
Cố Sâm lại nói: “Con hổ đó bị ngươi nuông chiều quen rồi, thức ăn người khác cho nó tuyệt đối không động vào, cho nên mới có chuyện bỏ thuốc vào nước nó uống.”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, nước mà Đại Miêu uống được lấy từ con suối ngoài thành chở về, xưa nay đều do người đáng tin trong viện làm, phỏng chừng đã bị bỏ thuốc trên đường vận chuyển khi qua tay khuân vác.
“Thảo nào, ta cứ nghĩ mãi không ra, tướng phủ làm sao có nội tặc được, thì ra căn bản không hề tồn tại nội gián. Nhưng mà mục đích của bọn họ làm vậy để làm gì cơ chứ? Một con hổ đối với bọn họ thì uy hiếp được gì đâu, tại sao phải tìm mọi cách để hại nó?”
Cố Sâm nói: “Hổ dữ làm loạn, người ngoài không ít thì nhiều sẽ có ý kiến với Diệp gia, chẳng qua danh vọng trăm năm nào có thể dễ dàng lay động như vậy được.”
Diệp Trọng Cẩm càng nghĩ càng phiền lòng: “Ta đi gặp Đại Miêu, nó chắc là sợ hãi lắm.”
“Trẫm đi với ngươi.”
Thời gian trước Cố Sâm đã sai người thiết kế một cánh rừng nhỏ trong lâm viên hoàng gia, hắn muốn nuôi Đại Miêu thành một con hổ thực thụ, chờ nó phục hồi dã tính rồi, sau này sẽ không dính lấy A Cẩm nữa.
Diệp Trọng Cẩm nào biết suy tính trong lòng đế vương, còn cho rằng người nam nhân này thật tri kỷ, hết lòng hết dạ lo nghĩ cho Đại Miêu, y vô cùng cảm động.
Đại Miêu ngày hôm qua vừa gặp chuyện ấm ức nên rất tủi thân, vừa thấy bóng dáng chủ nhân lập tức rên lên ư ử vọt tới, hết cọ lại liếm, Diệp Trọng Cẩm vỗ về nó, trấn an nó một lúc mới thôi.
Đến khi Đại Miêu hết hoảng sợ rồi, Diệp Trọng Cẩm sừng sộ lên, chỉ vào mũi nó mắng: “Nghe nói mày đi cắn người ta cơ đấy, đâu, để tao xem thử.”
Nói xong lấy tay tách miệng Đại Miêu ra, nhìn hai hàm răng sắc nhọn còn bén hơn lưỡi dao của nó, Diệp Trọng Cẩm gật gù, thảo nào có thể cắn đứt luôn cánh tay của một người trưởng thành.
Y vỗ đầu nó, thở dài: “Không được có lần sau, mày còn cắn người nữa, tao lập tức cho người đuổi mày về núi, bỏ mày lại đó cả đời.”
Đại Miêu nào hiểu chủ nhân mình nói gì, nhưng vẫn ngờ ngợ nhận ra chủ nhân đang rất giận, nó vô tội mở to đôi mắt vàng trà đáp lại, thuận thế phe phẩy cái đuôi sau mông, rồi không hiểu cố tình hay vô ý mà quất qua Cố Sâm một cái thật ác liệt.
“…”
Hoàng đế cười lạnh, từ sau vòng tay ôm Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm, hổ dù sao cũng chỉ là hổ, ngươi nói đạo lý với nó nó cũng không làm được, chi bằng thả nó vào rừng ít hôm rèn luyện, để nó biết mệt, sau này không dám ngang tàng nữa.”
Diệp Trọng Cẩm cảm thấy Cố Sâm nói rất có lý, nhưng lòng y lại không nỡ.
Cố Sâm lại khuyên nhủ: “Trong cánh rừng này có không ít thú hoang, nếu nó đói thì tự đi tìm thức ăn, nó là hổ, mấy năm nay A Cẩm nuôi nó như mèo, làm vậy chỉ hại nó thôi.”
Diệp Trọng Cẩm nghe đến đó cũng chỉ đành chấp nhận, thật ra khi ở nhà thỉnh thoảng y cũng có ném cho Đại Miêu ít súc vật sống để nó săn giết, nó đều làm rất tốt, cho nó vào núi tiêu dao mấy hôm hẳn cũng không có vấn đề gì.
Y gật đầu, lại vỗ đầu Đại Miêu: “Mày ở đây tự mình kiểm điểm đi, mấy ngày nữa tao lại tới tìm mày.”
Thật ra ấy mà, thú hoang sống sâu trong rừng mà Cố Sâm nói đều là mãnh thú hắn cố tình cho người bắt về…
Dùng xong Ngọ thiện, gần tới hoàng hôn, Cố Sâm đích thân đưa Diệp Trọng Cẩm hồi phủ.
Diệp Trọng Cẩm cười hỏi: “Hôm nay sao lại dễ dàng thả ta về nhà như vậy?”
Cố Sâm đương nhiên không cam lòng, nhưng gương mặt vẫn treo nụ cười lành: “Con hổ kia bị trẫm giam trong cung rồi, A Cẩm còn có thể chạy đi đâu?”
Diệp Trọng Cẩm vừa cười vừa xoa nắn mặt hắn: “Thì ra bệ hạ giữ Đại Miêu lại là để bắt làm con tin.”
Y càng ngày càng lớn gan, mà Cố Sâm thì lại yêu chết cái tính này của y, hắn vỗ lên mu bàn tay y, cười nói: “Vậy không biết Diệp công tử đây có chịu bằng lòng đi vào khuôn khổ hay không? Nếu không, đêm nay trẫm lập tức cho người mần thịt con hổ đó.”
Diệp Trọng Cẩm trừng hắn: “Ngài dám!”
“A Cẩm, gần đây lòng trẫm rất bất an, cứ lo A Cẩm gặp phải chuyện không may, không phải A Cẩm biết xem số mệnh sao, hay là A Cẩm tính thử một quẻ, xem như giúp trẫm an lòng một chút.”
Thời gian này hắn sát phạt quá mạnh tay, hắn lo mình ép đám loạn đảng kia gắt quá, có kẻ sinh lòng muốn gây bất lợi cho A Cẩm.
Diệp Trọng Cẩm cũng hiểu như vậy.
Đây cũng là kế sách mà y tự mình quyết định, một bên chèn ép quét sạch loạn đảng bị truy ra, từng bước ép sát kẻ trong bóng tối, một bên lại tích cực đề bạt Liễu Tri Chu, khiến cho Liễu Tri Chu cho rằng mình có được lòng tin của hoàng đế mà buông lỏng cảnh giác. Kẻ đứng sau màn một khi phát hiện ra đồng đảng của mình đã bị quét sạch hơn phân nửa ắt hẳn rất sốt ruột, mà Liễu gia có được lòng vua hiển nhiên sẽ trở thành quân cờ đáng để lợi dụng nhất.
Mỗi một bước, đều nằm trong kế hoạch của y.
Y nói: “Bệ hạ an tâm, A Cẩm đã tính rồi, gương mặt này của A Cẩm nhiều phúc lắm, ước chừng có thể sống đến chín mươi chín tuổi luôn đấy.”
Nghe vậy lo lắng trong mắt Cố Sâm mới vơi đi, nhưng trong lòng vẫn chưa hết bất an, hắn hỏi lại: “Thật ư?”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu, cười nói: “Bản lĩnh của A Cẩm, bệ hạ còn không tin sao?”
Cố Sâm không hỏi lại nữa, hôn lên đuôi mày y, nhẹ giọng thì thầm: “Vậy thì tốt, nghe A Cẩm nói vậy, trẫm an tâm rồi.”
Diệp Trọng Cẩm cũng nhoẻn miệng nở nụ cười với hắn, thật ra mạng của y ra sao y không thể tính được, nhưng y tin tưởng vào bản lĩnh của mình.
Cố Sâm mặc thường phục, cùng Diệp Trọng Cẩm vào tướng phủ.
Người Diệp gia đang dùng bữa tối, nghe hạ nhân bẩm lại, nói rằng nhị công tử đã về, đồng hành còn có thánh thượng, người trên bàn ăn đều hiện ra vẻ mặt cực độ kiềm nén, đến cả Diệp Trọng Huy cũng nhíu mày.
Cố Sâm biết người nhà họ Diệp không chào đón mình, nhưng hắn không ngờ ngay cả chút mánh khóe xã giao ngoài mặt bọn họ cũng không làm, trực tiếp thể hiện sự không thích thẳng thừng ra mặt như thế này luôn.
Sau khi hành lễ, Diệp lão gia tử buông chén đũa xuống, thở dài: “Lão hủ chân có tật, ngày đông trời rét thường hay đau nhức, trước nay có A Cẩm thường xuyên giúp lão hủ xoa ấn huyệt vị, không đến nỗi không chịu được, nhưng sau này… ai…”
Nói xong lại thở dài thêm lần nữa.
Thái dương Cố Sâm co giật một cái. Lão gia tử đang bóng gió trách hắn đoạt mất cháu cưng của mình.
An Thị cũng than thở: “Hạo Hạo và Hân Hân thích nhị ca của chúng nhất, hai ngày nay không thấy ca ca đâu, hai đứa cứ khóc mãi, khóc đến giọng cũng khàn rồi.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm hết cách, bèn lên tiếng: “Ông nội, mẫu thân, mọi người làm sao vậy?”
Viền mắt An Thị đỏ lên: “Cái thằng bé này, còn chưa thành thân mà lòng đã hướng về người ngoài rồi, sau này con thành thân rồi thì còn thế nào nữa chứ?”
Diệp Nham Bách ôm vai phu nhân an ủi: “Chịu thôi, còn cách nào nữa đâu, vốn còn cho rằng sinh con trai sẽ không phải chịu nỗi khổ cốt nhục phân ly, nào ngờ… chỉ trách thiên ý trêu người…”
“Lão gia, lòng thiếp thật sự rất đau.”
“Phu nhân, vi phu biết, vi phu cũng đau lòng không kém…”
Hai vợ chồng phu xuống phụ tùy, Diệp Trọng Cẩm càng nghe thái dương càng vã mồ hôi, y lén nhìn sang Diệp Trọng Huy, ca ca y chỉ lạnh nhạt uống trà, biểu thị rõ khoanh tay đứng nhìn.
Có Sâm ho một tiếng, ấn Diệp Trọng Cẩm ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh một lượt, khí thế trước đó cũng thu lại.
Hắn cảm thấy bản thân mình có thể trưng ra khí thế hùng hồn đối mặt với người Diệp gia là vì A Cẩm vốn là của hắn, đời trước là thế, đời này có chút sai lầm mà rơi vào tay Diệp gia bọn họ, hắn muốn lấy lại thứ thuộc về mình là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng nếu đặt ở góc độ khác để nhìn nhận, nếu hắn nhặt được bảo bối này, trân trọng chở che mười mấy năm trời, đột nhiên nửa đường nhảy ra một kẻ lạ hoắc đoạt đi bảo bối trong tay hắn, hỏi hắn cảm thấy thế nào ư? Đương nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Vì vậy, hắn nói: “Hoằng Văn tiên sinh, Diệp tướng, Diệp phu nhân, trẫm biết các ngươi không thích trẫm, nhưng trẫm không để ý, bình tĩnh mà ngẫm lại, nếu ngày hôm nay trẫm đứng ở vị trí của các ngươi, ắt hẳn trẫm cũng không cam lòng, thậm chí là phẫn hận. Tuy trẫm có thể hiểu nỗi lòng các ngươi, nhưng trẫm chỉ có thể làm kẻ ác tới cùng.”
“Tình cảm giữa trẫm và A Cẩm đã định từ tiền kiếp rồi, lời này nói ra các vị nghe thấy hẳn sẽ cảm thấy rất chói tai, nhưng đó là sự thật, đời này của trẫm vì A Cẩm mà sống. Chỉ cần có thể giữ A Cẩm ở bên mình, bảo trẫm đánh đổi bằng cả giang sơn trẫm cũng có thể chắp tay dâng lại. Trẫm nói như vậy là để các vị hiểu, trẫm nhất định phải có được chí bảo trong tay các vị, để có được A Cẩm, trẫm bằng lòng dùng hết mọi thứ để bù đắp, trong lòng các vị không vui các vị có thể phát tiết, trẫm tuyệt đối không làm khó dễ.”
Hắn vừa dứt lời, người Diệp gia đen mặt hết rồi.
Tuy lời nói tình chân ý thiết, nhưng trong ngoài đều ám chỉ nhất định phải đoạt cục cưng của bọn họ.
Diệp Nham Bách nói: “Có một việc bệ hạ nên hiểu, Diệp Thị chúng thần gốc ở Tân Châu, sau này rồi sẽ có ngày lá rụng phải về cội.”
Cố Sâm đáp: “Đương nhiên, Diệp tướng muốn đi trẫm tuyệt không ngăn trở.”
Dù hoàng tổ phụ và phụ hoàng luôn mượn danh tiếng của Diệp Thị để an ổn lòng dân, giữ vững căn cơ của xã tắc, nhưng thiên hạ của hắn thì không cần phải dựa vào kẻ khác.
Diệp Nham Bách lạnh lùng nói: “Bệ hạ có lẽ còn ước chi già trẻ lớn bé nhà chúng thần đi càng nhanh càng tốt, miễn vướng bận ngài, chẳng qua thứ thần muốn không phải là việc này.”
Lòng Cố Sâm bắt đầu nảy lên dự cảm dị thường,
Diệp Nham Bách lại tiếp tục: “Thường nói, phụ mẫu còn thì con cái không xa, trong nhà tổ phụ và phụ mẫu vẫn bình an, A Cẩm thân làm thứ tử há lại có cái lý không tận hiếu tâm, huống hồ tổ phụ yêu thương nhất là đứa cháu này, nếu nó chỉ biết vui sướng phần mình thì không phải là quá bất hiếu rồi ư, về sau ắt không tránh khỏi bị người ta đâm ra nói vào.”
Diệp lão gia tử gật gù, biểu thị tán thành.
Diệp Trọng Cẩm chậc lưỡi, ông cha mình đúng là bị ép đến đường cùng rồi, lấy luôn cả y ra để uy hiếp hoàng đế.
Cố Sâm hỏi: “Dám hỏi ý của Diệp tướng là?”
Diệp Nham Bách vuốt râu, đáp: “Thần và cha đã thương nghị qua, nhập đông hằng năm, A Cẩm phải trở về Tân Châu làm bạn với lão nhân gia, cùng người nhà trải qua năm mới, đầu xuân mới trở lại kinh thành.”
Cố Sâm nhướng mày, theo bản năng muốn lên tiếng cự tuyệt, lại bị thiếu niên bên cạnh bịt miệng.
Diệp Trọng Cẩm nhanh nhảu đáp thay: “Được ạ.”
Người Diệp gia tức khắc đều vui vẻ, phu phụ Diệp Nham Bách tiễn Diệp lão gia tử về viện nghỉ ngơi, ba người vừa đi vừa cười cười nói nói, mắt của Diệp Trọng Huy cũng hiện ý cười, xoa đầu Diệp Trọng Cẩm, khen: “A Cẩm ngoan quá.”
Bọn họ vui vẻ thẳng lưng đi mất, chỉ còn Cố Sâm nhíu chặt đầu mày ngồi đó, hai mắt chìm trong vô hạn bi thương.
“Giận rồi?”
Hoàng đế nào chỉ giận, vốn còn ngỡ rằng có thể cùng nhau qua hết trăm năm, ai ngờ lại bị cắt xén thời gian như thế này đâu chứ.
Diệp Trọng Cẩm nói: “Ngài có thể về Tân Châu với ta mà, chính vụ giao cho Mạc đại nhân và Trấn Viễn Hầu xử lý, mấy việc của tông thân thì để Thành vương ra mặt làm thay, còn chiến sự biên quan thì không phải đã có Lôi Đình tướng quân và Lưu quân sư tọa trấn rồi sao, nếu có chuyện quan trọng, từ kinh thành đến Tân Châu ra roi thúc ngựa nhiều lắm cũng chỉ mất có sáu bảy ngày.”
Nam nhân sững người.
Bàn tính trong lòng Diệp Trọng Cẩm vẫn tiếp tục gõ lộp cộp, y không thích hoàng cung, chịu ở lại nơi đó là vì Cố Sâm, bây giờ một năm có bốn mùa, chỉ có xuân hạ thu là phải ở trong kinh, mùa đông y có thể mượn cớ chạy về Tân Châu nghỉ mát, du ngoạn sơn thủy, đúng là không thể tốt hơn.
Cố Sâm hiển nhiên cũng nghĩ ra, nhưng hắn lại nghĩ xa hơn Diệp Trọng Cẩm một chút, nếu hắn và A Cẩm cùng về nhà mẹ đẻ, người Diệp gia có chịu cho hắn vào cửa hay không?
===========
Hết chương 119.
Mạc Hoài Hiên cười khẽ, ném mật báo trong tay qua một bên, nhướng mày hỏi: “Mất dấu rồi?”
Bên dưới là hai cao thủ đang quỳ.
Một người đáp: “Hồi đại nhân, vốn dĩ vẫn đang trong tầm theo dõi, nhưng vừa đến kinh thành không hiểu sao lại đột nhiên mất dấu, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”
Người còn lại tiếp lời: “Thuộc hạ thậm chí còn cho rằng, giữa thanh thiên bạch nhật gặp phải quỷ rồi.”
Ánh mắt Mạc Hoài Hiên trầm xuống, khóe môi lại chậm rãi nhấc lên: “Nếu y là quỷ, vậy thì bản quan đây sẽ làm một quỷ sai đi bắt quỷ.”
Trên đời cũng có người có tuyệt đỉnh khinh công có thể biến mất trước mắt người khác, loại người này thường nội lực sẽ không cao, tuy cũng biết chút công phu quyền cước, nhưng nhìn chung không tạo ra được uy hiếp gì, như thế chỉ còn một khả năng.
Hắn từng đọc qua một quyển sách, có một loại côn trùng có khả năng biến đổi màu sắc bản thân để hòa vào cảnh vật xung quanh, tránh né khắc tinh của chúng.
Hàn Yên này, xem ra là một con côn trùng biết thay đổi màu sắc.
“Y từ Lương Châu chạy về chắc chắn là do nhận được mệnh lệnh bên trên, chỉ cần y còn ở kinh thành, ta không tin là không tìm được.”
“Vâng.”
Mạc Hoài Hiên phất tay, hai người nọ cung kính lui xuống.
Hắn mở bảng ghi chép điều động quan viên gần đây ra nhìn lại, quả nhiên chức quan của Liễu Tri Chu lại thăng thêm một cấp, đã bắt đầu can hệ vào thế lực bên trong nội các, càng ngày càng vững gót trong triều.
Hắn dường như đã thấy được một ván cờ to lớn bày ngay trước mắt, các quan viên trên triều là đủ loại quân cờ, hai kẻ chơi cờ mỗi bên nắm giữ vận mệnh hai quân đen trắng, cờ đen một đường thẳng tiến chiếm đoạt lãnh địa của cờ trắng, nhưng lại không hề hay biết rằng, ở những nơi không nhìn thấy trên bàn cờ, quân trắng đã lặng lẽ lấp đầy từ lâu, chỉ chờ nước cờ sau cùng xuất thế, bàn tay thao túng quân đen lộ diện, ván cờ sẽ lập tức kết thúc.
Ngay từ đầu đã không phải là một thế cục công bằng.
Những việc này suy cho cùng đều không liên quan gì đến hắn, chỉ vì Cố Sâm là hoàng huynh mà Du nhi để ý nhất, vì vậy hắn mới cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ trong tay Cố Sâm, chỉ vậy không hơn.
Hôm sau, Diệp Trọng Cẩm nghe được chuyện của Đại Miêu từ chỗ Cố Sâm, y hận đến nghiến răng.
“Thế mà lại đánh chủ ý lên đầu Đại Miêu, thật đáng hận, ngài có tra thêm được gì nữa không?”
Cố Sâm nói: “Kim Ngô Vệ đã đến tướng phủ kiểm tra, phát hiện trong nước Đại Miêu uống bị người ta bỏ thuốc, nhưng phân lượng không nhiều, không đủ để khiến một con hổ trưởng thành nổi điên, ngoài ra thì một tiểu tư ở ngoại viện đêm qua đã tự sát.”
“Chỉ là một người gánh tội thay chứ gì.”
Cố Sâm lại nói: “Con hổ đó bị ngươi nuông chiều quen rồi, thức ăn người khác cho nó tuyệt đối không động vào, cho nên mới có chuyện bỏ thuốc vào nước nó uống.”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, nước mà Đại Miêu uống được lấy từ con suối ngoài thành chở về, xưa nay đều do người đáng tin trong viện làm, phỏng chừng đã bị bỏ thuốc trên đường vận chuyển khi qua tay khuân vác.
“Thảo nào, ta cứ nghĩ mãi không ra, tướng phủ làm sao có nội tặc được, thì ra căn bản không hề tồn tại nội gián. Nhưng mà mục đích của bọn họ làm vậy để làm gì cơ chứ? Một con hổ đối với bọn họ thì uy hiếp được gì đâu, tại sao phải tìm mọi cách để hại nó?”
Cố Sâm nói: “Hổ dữ làm loạn, người ngoài không ít thì nhiều sẽ có ý kiến với Diệp gia, chẳng qua danh vọng trăm năm nào có thể dễ dàng lay động như vậy được.”
Diệp Trọng Cẩm càng nghĩ càng phiền lòng: “Ta đi gặp Đại Miêu, nó chắc là sợ hãi lắm.”
“Trẫm đi với ngươi.”
Thời gian trước Cố Sâm đã sai người thiết kế một cánh rừng nhỏ trong lâm viên hoàng gia, hắn muốn nuôi Đại Miêu thành một con hổ thực thụ, chờ nó phục hồi dã tính rồi, sau này sẽ không dính lấy A Cẩm nữa.
Diệp Trọng Cẩm nào biết suy tính trong lòng đế vương, còn cho rằng người nam nhân này thật tri kỷ, hết lòng hết dạ lo nghĩ cho Đại Miêu, y vô cùng cảm động.
Đại Miêu ngày hôm qua vừa gặp chuyện ấm ức nên rất tủi thân, vừa thấy bóng dáng chủ nhân lập tức rên lên ư ử vọt tới, hết cọ lại liếm, Diệp Trọng Cẩm vỗ về nó, trấn an nó một lúc mới thôi.
Đến khi Đại Miêu hết hoảng sợ rồi, Diệp Trọng Cẩm sừng sộ lên, chỉ vào mũi nó mắng: “Nghe nói mày đi cắn người ta cơ đấy, đâu, để tao xem thử.”
Nói xong lấy tay tách miệng Đại Miêu ra, nhìn hai hàm răng sắc nhọn còn bén hơn lưỡi dao của nó, Diệp Trọng Cẩm gật gù, thảo nào có thể cắn đứt luôn cánh tay của một người trưởng thành.
Y vỗ đầu nó, thở dài: “Không được có lần sau, mày còn cắn người nữa, tao lập tức cho người đuổi mày về núi, bỏ mày lại đó cả đời.”
Đại Miêu nào hiểu chủ nhân mình nói gì, nhưng vẫn ngờ ngợ nhận ra chủ nhân đang rất giận, nó vô tội mở to đôi mắt vàng trà đáp lại, thuận thế phe phẩy cái đuôi sau mông, rồi không hiểu cố tình hay vô ý mà quất qua Cố Sâm một cái thật ác liệt.
“…”
Hoàng đế cười lạnh, từ sau vòng tay ôm Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm, hổ dù sao cũng chỉ là hổ, ngươi nói đạo lý với nó nó cũng không làm được, chi bằng thả nó vào rừng ít hôm rèn luyện, để nó biết mệt, sau này không dám ngang tàng nữa.”
Diệp Trọng Cẩm cảm thấy Cố Sâm nói rất có lý, nhưng lòng y lại không nỡ.
Cố Sâm lại khuyên nhủ: “Trong cánh rừng này có không ít thú hoang, nếu nó đói thì tự đi tìm thức ăn, nó là hổ, mấy năm nay A Cẩm nuôi nó như mèo, làm vậy chỉ hại nó thôi.”
Diệp Trọng Cẩm nghe đến đó cũng chỉ đành chấp nhận, thật ra khi ở nhà thỉnh thoảng y cũng có ném cho Đại Miêu ít súc vật sống để nó săn giết, nó đều làm rất tốt, cho nó vào núi tiêu dao mấy hôm hẳn cũng không có vấn đề gì.
Y gật đầu, lại vỗ đầu Đại Miêu: “Mày ở đây tự mình kiểm điểm đi, mấy ngày nữa tao lại tới tìm mày.”
Thật ra ấy mà, thú hoang sống sâu trong rừng mà Cố Sâm nói đều là mãnh thú hắn cố tình cho người bắt về…
Dùng xong Ngọ thiện, gần tới hoàng hôn, Cố Sâm đích thân đưa Diệp Trọng Cẩm hồi phủ.
Diệp Trọng Cẩm cười hỏi: “Hôm nay sao lại dễ dàng thả ta về nhà như vậy?”
Cố Sâm đương nhiên không cam lòng, nhưng gương mặt vẫn treo nụ cười lành: “Con hổ kia bị trẫm giam trong cung rồi, A Cẩm còn có thể chạy đi đâu?”
Diệp Trọng Cẩm vừa cười vừa xoa nắn mặt hắn: “Thì ra bệ hạ giữ Đại Miêu lại là để bắt làm con tin.”
Y càng ngày càng lớn gan, mà Cố Sâm thì lại yêu chết cái tính này của y, hắn vỗ lên mu bàn tay y, cười nói: “Vậy không biết Diệp công tử đây có chịu bằng lòng đi vào khuôn khổ hay không? Nếu không, đêm nay trẫm lập tức cho người mần thịt con hổ đó.”
Diệp Trọng Cẩm trừng hắn: “Ngài dám!”
“A Cẩm, gần đây lòng trẫm rất bất an, cứ lo A Cẩm gặp phải chuyện không may, không phải A Cẩm biết xem số mệnh sao, hay là A Cẩm tính thử một quẻ, xem như giúp trẫm an lòng một chút.”
Thời gian này hắn sát phạt quá mạnh tay, hắn lo mình ép đám loạn đảng kia gắt quá, có kẻ sinh lòng muốn gây bất lợi cho A Cẩm.
Diệp Trọng Cẩm cũng hiểu như vậy.
Đây cũng là kế sách mà y tự mình quyết định, một bên chèn ép quét sạch loạn đảng bị truy ra, từng bước ép sát kẻ trong bóng tối, một bên lại tích cực đề bạt Liễu Tri Chu, khiến cho Liễu Tri Chu cho rằng mình có được lòng tin của hoàng đế mà buông lỏng cảnh giác. Kẻ đứng sau màn một khi phát hiện ra đồng đảng của mình đã bị quét sạch hơn phân nửa ắt hẳn rất sốt ruột, mà Liễu gia có được lòng vua hiển nhiên sẽ trở thành quân cờ đáng để lợi dụng nhất.
Mỗi một bước, đều nằm trong kế hoạch của y.
Y nói: “Bệ hạ an tâm, A Cẩm đã tính rồi, gương mặt này của A Cẩm nhiều phúc lắm, ước chừng có thể sống đến chín mươi chín tuổi luôn đấy.”
Nghe vậy lo lắng trong mắt Cố Sâm mới vơi đi, nhưng trong lòng vẫn chưa hết bất an, hắn hỏi lại: “Thật ư?”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu, cười nói: “Bản lĩnh của A Cẩm, bệ hạ còn không tin sao?”
Cố Sâm không hỏi lại nữa, hôn lên đuôi mày y, nhẹ giọng thì thầm: “Vậy thì tốt, nghe A Cẩm nói vậy, trẫm an tâm rồi.”
Diệp Trọng Cẩm cũng nhoẻn miệng nở nụ cười với hắn, thật ra mạng của y ra sao y không thể tính được, nhưng y tin tưởng vào bản lĩnh của mình.
Cố Sâm mặc thường phục, cùng Diệp Trọng Cẩm vào tướng phủ.
Người Diệp gia đang dùng bữa tối, nghe hạ nhân bẩm lại, nói rằng nhị công tử đã về, đồng hành còn có thánh thượng, người trên bàn ăn đều hiện ra vẻ mặt cực độ kiềm nén, đến cả Diệp Trọng Huy cũng nhíu mày.
Cố Sâm biết người nhà họ Diệp không chào đón mình, nhưng hắn không ngờ ngay cả chút mánh khóe xã giao ngoài mặt bọn họ cũng không làm, trực tiếp thể hiện sự không thích thẳng thừng ra mặt như thế này luôn.
Sau khi hành lễ, Diệp lão gia tử buông chén đũa xuống, thở dài: “Lão hủ chân có tật, ngày đông trời rét thường hay đau nhức, trước nay có A Cẩm thường xuyên giúp lão hủ xoa ấn huyệt vị, không đến nỗi không chịu được, nhưng sau này… ai…”
Nói xong lại thở dài thêm lần nữa.
Thái dương Cố Sâm co giật một cái. Lão gia tử đang bóng gió trách hắn đoạt mất cháu cưng của mình.
An Thị cũng than thở: “Hạo Hạo và Hân Hân thích nhị ca của chúng nhất, hai ngày nay không thấy ca ca đâu, hai đứa cứ khóc mãi, khóc đến giọng cũng khàn rồi.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm hết cách, bèn lên tiếng: “Ông nội, mẫu thân, mọi người làm sao vậy?”
Viền mắt An Thị đỏ lên: “Cái thằng bé này, còn chưa thành thân mà lòng đã hướng về người ngoài rồi, sau này con thành thân rồi thì còn thế nào nữa chứ?”
Diệp Nham Bách ôm vai phu nhân an ủi: “Chịu thôi, còn cách nào nữa đâu, vốn còn cho rằng sinh con trai sẽ không phải chịu nỗi khổ cốt nhục phân ly, nào ngờ… chỉ trách thiên ý trêu người…”
“Lão gia, lòng thiếp thật sự rất đau.”
“Phu nhân, vi phu biết, vi phu cũng đau lòng không kém…”
Hai vợ chồng phu xuống phụ tùy, Diệp Trọng Cẩm càng nghe thái dương càng vã mồ hôi, y lén nhìn sang Diệp Trọng Huy, ca ca y chỉ lạnh nhạt uống trà, biểu thị rõ khoanh tay đứng nhìn.
Có Sâm ho một tiếng, ấn Diệp Trọng Cẩm ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh một lượt, khí thế trước đó cũng thu lại.
Hắn cảm thấy bản thân mình có thể trưng ra khí thế hùng hồn đối mặt với người Diệp gia là vì A Cẩm vốn là của hắn, đời trước là thế, đời này có chút sai lầm mà rơi vào tay Diệp gia bọn họ, hắn muốn lấy lại thứ thuộc về mình là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng nếu đặt ở góc độ khác để nhìn nhận, nếu hắn nhặt được bảo bối này, trân trọng chở che mười mấy năm trời, đột nhiên nửa đường nhảy ra một kẻ lạ hoắc đoạt đi bảo bối trong tay hắn, hỏi hắn cảm thấy thế nào ư? Đương nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Vì vậy, hắn nói: “Hoằng Văn tiên sinh, Diệp tướng, Diệp phu nhân, trẫm biết các ngươi không thích trẫm, nhưng trẫm không để ý, bình tĩnh mà ngẫm lại, nếu ngày hôm nay trẫm đứng ở vị trí của các ngươi, ắt hẳn trẫm cũng không cam lòng, thậm chí là phẫn hận. Tuy trẫm có thể hiểu nỗi lòng các ngươi, nhưng trẫm chỉ có thể làm kẻ ác tới cùng.”
“Tình cảm giữa trẫm và A Cẩm đã định từ tiền kiếp rồi, lời này nói ra các vị nghe thấy hẳn sẽ cảm thấy rất chói tai, nhưng đó là sự thật, đời này của trẫm vì A Cẩm mà sống. Chỉ cần có thể giữ A Cẩm ở bên mình, bảo trẫm đánh đổi bằng cả giang sơn trẫm cũng có thể chắp tay dâng lại. Trẫm nói như vậy là để các vị hiểu, trẫm nhất định phải có được chí bảo trong tay các vị, để có được A Cẩm, trẫm bằng lòng dùng hết mọi thứ để bù đắp, trong lòng các vị không vui các vị có thể phát tiết, trẫm tuyệt đối không làm khó dễ.”
Hắn vừa dứt lời, người Diệp gia đen mặt hết rồi.
Tuy lời nói tình chân ý thiết, nhưng trong ngoài đều ám chỉ nhất định phải đoạt cục cưng của bọn họ.
Diệp Nham Bách nói: “Có một việc bệ hạ nên hiểu, Diệp Thị chúng thần gốc ở Tân Châu, sau này rồi sẽ có ngày lá rụng phải về cội.”
Cố Sâm đáp: “Đương nhiên, Diệp tướng muốn đi trẫm tuyệt không ngăn trở.”
Dù hoàng tổ phụ và phụ hoàng luôn mượn danh tiếng của Diệp Thị để an ổn lòng dân, giữ vững căn cơ của xã tắc, nhưng thiên hạ của hắn thì không cần phải dựa vào kẻ khác.
Diệp Nham Bách lạnh lùng nói: “Bệ hạ có lẽ còn ước chi già trẻ lớn bé nhà chúng thần đi càng nhanh càng tốt, miễn vướng bận ngài, chẳng qua thứ thần muốn không phải là việc này.”
Lòng Cố Sâm bắt đầu nảy lên dự cảm dị thường,
Diệp Nham Bách lại tiếp tục: “Thường nói, phụ mẫu còn thì con cái không xa, trong nhà tổ phụ và phụ mẫu vẫn bình an, A Cẩm thân làm thứ tử há lại có cái lý không tận hiếu tâm, huống hồ tổ phụ yêu thương nhất là đứa cháu này, nếu nó chỉ biết vui sướng phần mình thì không phải là quá bất hiếu rồi ư, về sau ắt không tránh khỏi bị người ta đâm ra nói vào.”
Diệp lão gia tử gật gù, biểu thị tán thành.
Diệp Trọng Cẩm chậc lưỡi, ông cha mình đúng là bị ép đến đường cùng rồi, lấy luôn cả y ra để uy hiếp hoàng đế.
Cố Sâm hỏi: “Dám hỏi ý của Diệp tướng là?”
Diệp Nham Bách vuốt râu, đáp: “Thần và cha đã thương nghị qua, nhập đông hằng năm, A Cẩm phải trở về Tân Châu làm bạn với lão nhân gia, cùng người nhà trải qua năm mới, đầu xuân mới trở lại kinh thành.”
Cố Sâm nhướng mày, theo bản năng muốn lên tiếng cự tuyệt, lại bị thiếu niên bên cạnh bịt miệng.
Diệp Trọng Cẩm nhanh nhảu đáp thay: “Được ạ.”
Người Diệp gia tức khắc đều vui vẻ, phu phụ Diệp Nham Bách tiễn Diệp lão gia tử về viện nghỉ ngơi, ba người vừa đi vừa cười cười nói nói, mắt của Diệp Trọng Huy cũng hiện ý cười, xoa đầu Diệp Trọng Cẩm, khen: “A Cẩm ngoan quá.”
Bọn họ vui vẻ thẳng lưng đi mất, chỉ còn Cố Sâm nhíu chặt đầu mày ngồi đó, hai mắt chìm trong vô hạn bi thương.
“Giận rồi?”
Hoàng đế nào chỉ giận, vốn còn ngỡ rằng có thể cùng nhau qua hết trăm năm, ai ngờ lại bị cắt xén thời gian như thế này đâu chứ.
Diệp Trọng Cẩm nói: “Ngài có thể về Tân Châu với ta mà, chính vụ giao cho Mạc đại nhân và Trấn Viễn Hầu xử lý, mấy việc của tông thân thì để Thành vương ra mặt làm thay, còn chiến sự biên quan thì không phải đã có Lôi Đình tướng quân và Lưu quân sư tọa trấn rồi sao, nếu có chuyện quan trọng, từ kinh thành đến Tân Châu ra roi thúc ngựa nhiều lắm cũng chỉ mất có sáu bảy ngày.”
Nam nhân sững người.
Bàn tính trong lòng Diệp Trọng Cẩm vẫn tiếp tục gõ lộp cộp, y không thích hoàng cung, chịu ở lại nơi đó là vì Cố Sâm, bây giờ một năm có bốn mùa, chỉ có xuân hạ thu là phải ở trong kinh, mùa đông y có thể mượn cớ chạy về Tân Châu nghỉ mát, du ngoạn sơn thủy, đúng là không thể tốt hơn.
Cố Sâm hiển nhiên cũng nghĩ ra, nhưng hắn lại nghĩ xa hơn Diệp Trọng Cẩm một chút, nếu hắn và A Cẩm cùng về nhà mẹ đẻ, người Diệp gia có chịu cho hắn vào cửa hay không?
===========
Hết chương 119.
Tác giả :
Tịch Tịch Lý