Kim Đồng
Chương 36
Hạ Nhất Minh tự mình lái xe, bên ghế phó lại là một vệ sĩ lực lưỡng, Tô Bùi và Bích Quy thì ngồi ở hàng ghế sau. Trong xe, cả bốn người đều ngồi im phăng phắc đến độ chỉ nghe thấy tiếng động cơ hoạt động rì rì rất nhỏ, quả là càng lúc càng giống một vụ bắt cóc tống tiền.
Được một lát thì Tô Bùi nhẹ nhàng hỏi Bích Quy, “Điều hòa có lạnh không con?”
Bích Quy lắc đầu, con bé vẫn ngồi ngây ra như phỗng vì chả hiểu chuyện gì, đoạn nó kéo tay áo Tô Bùi thì thầm hỏi, “Bố ơi, mình vẫn đi Disney Land ạ?”
Hạ Nhất Minh, tay chủ mưu đang lái xe trả lời vấn đề, “Đúng vậy, chúng ta cùng đi Disney Land.”
Tô Bùi không buồn trò chuyện với Hạ Nhất Minh, anh lấy máy tính bảng ra cho Bích Quy xem một ít câu chuyện lịch sử, thi thoảng con bé chen vào hỏi vấn đề mà nó thắc mắc. Bầu không khí trong xe vơi bớt căng thẳng đi phần nào.
Lên máy bay, Tô Bùi ngồi cạnh Hạ Nhất Minh, người đã chuyển ghế của hai bố con Tô Bùi lên hạng thương gia, điều kiện chỗ ngồi tốt hơn hẳn.
Bích Quy vừa ăn vặt vừa đeo tai nghe xem hoạt hình. Tô Bùi thấy con bé chăm chú xem phim không để ý đến hai người thì mới bắt chuyện với Hạ Nhất Minh.
“Sao cậu biết hôm nay Tiểu Nhan không đi Thượng Hải với bố con anh?” – Tô Bùi hỏi.
Hạ Nhất Minh không muốn giải thích nhiều nên tỉnh queo đáp, “Em luôn có cách biết.”
Tô Bùi liếc nhìn con gái rồi quay sang hỏi, “Cậu đã làm gì Tiểu Nhan rồi?”
“Em thì làm gì cô ta được chứ.” – Hạ Nhất Minh cười khẩy.
“Vậy cậu đã nói gì để thuyết phục cô ấy?” – Tô Bùi vặn hỏi, “Mười giờ đêm qua cô ấy mới báo với anh là có việc gấp không thể đi được, lý do thì nghèo nàn, rõ ràng là mới quyết định.”
Hạ Nhất Minh đan hai tay vào nhau, nói một câu chẳng liên quan, “Tô Bùi, em đã bảo là anh quá tốt nên chẳng bao giờ nghĩ xấu cho người khác cả.”
Tô Bùi nhìn cậu ta, “Cậu đang nói ai, anh nên nghĩ xấu cho ai? Tiểu Nhan hay là cậu?”
Hạ Nhất Minh cũng nhìn anh chăm chú một lúc lâu trước khi đầu hàng khai nhận, “Thôi được rồi, em cho anh biết là được chứ gì. Em chả đe dọa hay làm cô ta bị thương gì cả, em chỉ cho cô ta một cơ hội thôi. Em sắp xếp cho cô ta phỏng vấn vợ của Bách Văn Thâm vào hôm nay, nếu biết nắm chắc thời cơ thì cô ta còn được tham gia bữa tiệc dành cho người nổi tiếng của bà ta, ở đấy sẽ có người giới thiệu cô ta với nhiều vị khách mời sáng giá. Nhưng cơ hội chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, cô ta muốn đến biệt thự của Bách Văn Thâm thì không thể đi với anh, còn nếu muốn đi với anh thì phải từ bỏ cơ hội này.”
Tô Bùi chỉ lẳng lặng lắng nghe, anh hiểu rằng Tiểu Nhan đã đưa ra lựa chọn bằng hành động thực tế.
Hạ nhất Minh bổ sung thêm, “Cô ta cũng không do dự lâu lắm đâu, chừng mười phút.”
Sắc mặt anh hơi nhợt đi nhưng vẫn bình tĩnh để phân tích tình hình, ngay tối hôm qua khi Tiểu Nhan nói rằng “Anh cô bị ốm” thì anh đã linh cảm có chuyện gì khác xảy ra rồi.
“Chỉ vậy ư?” – Tô Bùi lơ đễnh hỏi, anh cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Hạ Nhất Minh đáp, “Anh nói không nhìn nhầm cô ta, đúng là không nhầm thật. Cô ta có dã tâm và quyết đoán, biết chăm chút cho bản thân hơn anh đấy, người ích kỷ luôn sống tốt hơn.”
Tô Bùi lặng đi, không phải kinh ngạc hay thất vọng với lựa chọn của Tiểu Nhan, vì thực tế anh không đặt hy vọng gì vào cô cả, Tiểu Nhan chưa bao giờ là phao cứu sinh của anh, cũng chưa từng là người sẽ thay đổi cuộc đời anh dù chỉ trong suy nghĩ.
Điều khiến anh bất ngờ cũng không phải là Hạ Nhất Minh.
Bởi hành động ấy, lời lẽ ấy quả là rất ‘Hạ Nhất Minh’. Anh chưa từng nghi ngờ trí tuệ và quyết tâm của cậu, thậm chí anh còn từng tin rằng cậu có thể làm được bất cứ việc gì miễn là cậu ta muốn. Nếu Hạ Nhất Minh là vận động viên, cậu ấy sẽ dành quán quân Olympic. Nếu Hạ Nhất Minh là diễn viên, cậu ấy sẽ là siêu sao màn bạc. Nếu Hạ Nhất Minh tập trung cho sáng tác, vậy cậu ấy sẽ dành giải Nobel văn học vào hai mươi năm tới. Anh đã luôn nghĩ về cậu như thế.
Mà Tô Bùi bị sững sờ bởi chính bản thân mình.
Trong tâm trí anh, Hạ Nhất Minh luôn là người đàn ông gần như hoàn hảo, có một cơ thể rắn rỏi, một tinh thần dẻo dai bền bỉ, đó đều là những thứ mà anh không có. Nên dù họ có khắc khẩu bao nhiêu lần đi chăng nữa thì hình tượng của Hạ Nhất Minh trong tâm trí anh chưa từng suy suyển.
Nhưng hiện giờ, khi biết bí mật cậu ta giấu kín trong suốt mười năm đã vô tình hé lộ ra những góc độ khác mà trước nay anh chưa từng biết, một góc độ mới, gần gũi nhưng cũng lạ lẫm hơn.
Góc độ “Nếu”.
Nếu đây là bằng chứng cho thấy Hạ Nhất Minh thương anh…
Nếu Hạ Nhất Minh thực sự muốn ở bên anh…
Giống như lúc này, anh nhận ra Hạ Nhất Minh độc đoán, cố chấp, kiểm soát anh bằng một tấm lưới vô hình – điều mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến.
“Anh đang bất bình thay cho cô ta à?” – Hạ Nhất Minh thấy Tô Bùi im lặng rất lâu thì sốt ruột hỏi.
Tô Bùi cố vượt qua nỗi bàng hoàng trong lòng và nói bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể, “Không, đó là lựa chọn của cô ấy và nó không liên quan gì đến anh. Nhưng sau này cậu không phải thử lòng người khác như vậy, không cần thiết.”
Rồi dường như đã mệt mỏi nên anh kéo tấm bịt mắt xuống nghỉ ngơi.
Hạ Nhất Minh không bao giờ nhận nhầm cảm xúc của Tô Bùi, cậu biết anh đã sa sút tinh thần. Khởi đấu chuyến đi không suôn sẻ khiến tâm trạng Hạ Nhất Minh cũng căng như dây đàn.
Khi rời khỏi phi trường, họ lại có một cuộc tranh cãi về chỗ ở. Tô Bùi nhất quyết muốn đến ở tại ngôi nhà mà anh đã mượn bạn trước chuyến đi trong khi Hạ Nhất Minh thì khăng khăng muốn anh đến ở cùng khách sạn với mình.
Cuối cùng, Tô Bùi dẫn Bích Quy đến nhà bạn, còn Hạ Nhất Minh thì hủy phòng khách sạn và chuyển đến một khách sạn nhỏ hơn gần chỗ Tô Bùi.
Sau khi đưa mọi thứ đặt về đúng trật tự vốn có, tâm trạng của Tô Bùi khá hơn hẳn. Chủ yếu là vì Bích Quy rất phấn khởi háo hức, con bé thích đi chơi đây đó và khám phá những vùng đất mới. Người bạn cho anh mượn nhà đi vắng hai tuần nên hai bố con có thể tự do sử dụng, miễn là tiện thể chăm sóc giúp cậu ta đống cây cối và hoa lá trong nhà, công việc nhẹ nhàng không có gì phiền phức cả.
Bích Quy cầm bình xịt tưới tắm cho mấy khóm hoa ra dáng chuyên nghiệp lắm.
Tô Bùi đọc những mẩu giấy ghi chú mà bạn anh để lại cho mình rồi hướng dẫn lại cho Bích Quy, nhìn nụ cười ngây thơ của con bé, Tô Bùi tự khuyên nhủ bản thân rằng có lẽ anh nên suy nghĩ thoáng hơn thay vì cứ để ý những chuyện không đâu. Chuyến đi đã diễn ra rồi, mục đích chính là để thư giãn, đây cũng không phải lần đầu anh đi du lịch với Hạ Nhất Minh.
Hai ngày sau đi Disney Land chơi. Tô Bùi diện váy công chúa cho Bích Quy, Hạ Nhất Minh dẫn theo một cặp vợ chồng, họ có một cặp sinh đôi trạc tuổi Bích Quy nên lũ trẻ kết thân rất nhanh.
Tô Bùi lấy làm kỳ lạ, anh hỏi Hạ Nhất Minh làm cách nào mà cậu mời được một gia đình dù không quen biết đến.
Hạ Nhất Minh đáp, “Anh không thấy hai thằng đàn ông dẫn một bé gái đến Disney Land kỳ cục lắm à?” – nên cậu tìm thêm người đến để đánh lạc hướng, bốn người lớn và ba trẻ con đi chơi không đến nỗi nổi bật lắm nếu bị nhận ra.
Tô Bùi bật cười, “Là tại cậu nổi bật quá đấy.”
Hạ Nhất Minh đang đeo kính râm, nghe vậy thì tháo xuống nhìn anh, “Tâm trạng thoải mái hơn chưa? Em tưởng anh vẫn còn giận em.”
Tô Bùi đáp, “Anh không giận cậu, thật đấy Nhất Minh à, dù có thế nào thì anh cũng không giận cậu đâu.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, còn Tô Bùi thì không dám nhìn vào mắt cậu, anh có cảm giác cậu ta sẽ tóm lấy mình và hôn mình ngay lập tức nếu không có lũ trẻ chạy xung quanh.
Tô Bùi lảng đi bằng cách chạy lên trước, “Họ đi nhanh quá, để anh kêu mọi người dừng lại nghỉ ngơi chút đã.” – anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho những biến đổi này nên chỉ còn cách chạy trốn.
*
Bích Quy được quen bạn mới, được mua sắm trong cửa hàng và được ngắm pháo hoa vào buổi tối xong thì mệt nhoài, những trò chơi mà Tô Bùi không thể chơi cùng con bé thì đã có Hạ Nhất Minh đi thay.
Đến khi rời khỏi Disney Land, Bích Quy lăn ra ngủ trên xe. Hạ Nhất Minh đưa họ về nhà, Tô Bùi định gọi Bích Quy dậy thì Hạ Nhất Minh bảo, “Đừng đánh thức con bé, để nó ngủ đi.” – Tô Bùi bế Bích Quy ra khỏi xe, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đón lấy con bé, sức khỏe anh không tốt, không thể quá mệt mỏi.
Thế là Hạ Nhất Minh bế Bích Quy đi theo Tô Bùi lên tầng, vào nhà.
Tô Bùi đặt Bích Quy say ngủ lên ghế, sau đó ra ngoài ban công trò chuyện với Hạ Nhất Minh.
Khung cảnh này dường như đã xuất hiện rất nhiều rất nhiều trong tâm trí anh, khác chăng là trong khung cảnh ấy, cả anh và cậu đều là những người bạn thân vô tư và thẳng thắn.
Hạ Nhất Minh nói, “Hai ngày nữa là em về rồi, chuyện công việc, với lại cũng để bố trí cho cả sinh nhật nữa, em không muốn tổ chức tiệc tùng rình rang nhưng bộ phận truyền thông không đồng ý.”
Tô Bùi cười, “Cậu cũng ba mươi rồi.”
“Anh định ở lại Thượng Hải đến hôm hội sách à? Vậy sẽ bỏ lỡ sinh nhật của em đấy, anh cố tình phải không?”
Tô Bùi lắc đầu, “Anh đã chuẩn bị quà cho cậu rồi, vả lại nếu cậu tổ chức tiệc thì đông người lắm, sẽ chẳng thể trò chuyện với nhau nổi đâu. Nên hoặc là tổ chức trước hoặc chúng ta sẽ gặp nhau sau ngày sinh nhật của cậu.”
Cả hai đều im lặng.
Tô Bùi hỏi, “Mẫu sách mới của anh về rồi đấy, cậu có muốn đọc trước không?”
Hạ Nhất Minh gật đầu, Tô Bùi đi lấy một cuốn cho cậu xem.
Đó là cuốn “Ngày dang dở” mà anh đã viết trong ba năm, cũng là cuốn sách mà anh sẽ quảng bá tại hội sách lần này.
Hạ Nhất Minh đã được đọc bản thảo từ trước, nội dung hấp dẫn và lôi cuốn nhưng cũng khiến cậu nhớ tới Thẩm Lam, nguyên mẫu cho nữ chính trong tác phẩm… Cậu mở cuốn sách ra thì phát hiện có thêm lời bạt của tác giả, có lẽ là lời nói đầu mà nhà xuất bản muốn Tô Bùi tự đề vào.
Lần đầu tiên Hạ Nhất Minh được đọc lời bạt này, nhưng khi đọc xong thì bật thốt lên, “Tại sao nhà xuất bản lại muốn anh viết lời này? Tại sao anh lại viết như vậy?”
Tô Bùi nhắc đến nhiều điều trong lời tựa, bao gồm cả nỗi thất vọng với nền xuất bản sách giấy buộc anh phải chuyển hướng sang làm biên kịch, lời lẽ thực tế đến nỗi cảm nhận rõ nỗi buồn bên trong chúng.
Tô Bùi thì cho rằng đó là những tâm sự chân thành nhất.
“Có vấn đề gì ư?”
Hạ Nhất Minh đáp, “Độc giả sẽ không thích những lời… kiểu như kể khổ này.”
Tô Bùi phản bác, “Anh không kể khổ, đó chỉ đơn thuần là bối cảnh sáng tác thôi.”
“Đừng có vạch vết thương trước mặt người khác, chẳng ai thương xót cho vết thương của người dưng đâu.”
Tô Bùi không hiểu vì sao một lời tựa đơn giản lại khiến Hạ Nhất Minh kích động đến mức nặng lời như thế, anh nói, “Biên tập nói không vấn đề, phía xuất bản cũng không ý kiến, ấn bản đầu tiên cũng in xong rồi.”
Hạ Nhất Minh nói, “Vậy nên tiêu hủy hết các cuốn có lời bạt này đi.”
Tô Bùi chợt nghĩ, liệu anh có thực sự hiểu Hạ Nhất Minh hay không?
“Anh không ngờ lời tựa này lại khiến cậu tức giận đến như thế, có chuyện gì vậy?” – anh hỏi.
“Em chỉ… nhận định trên góc độ kinh doanh thôi, lời bạt kiểu này sẽ ảnh hưởng đến việc tiêu thụ.”
Hạ Nhất Minh biết mình lại lỡ lời rồi, nhất là trong thời điểm quan trọng và nhạy cảm này, tương lai cho cậu và anh còn là ẩn số mà cả hai đều đang giằng co bên trong đó.
Nhưng cậu chẳng thể thốt nổi một lời êm ái nào.
Có lẽ vì cậu đang trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Cậu đã không đấm bao cát kể từ khi đến Thượng Hải.
Được một lát thì Tô Bùi nhẹ nhàng hỏi Bích Quy, “Điều hòa có lạnh không con?”
Bích Quy lắc đầu, con bé vẫn ngồi ngây ra như phỗng vì chả hiểu chuyện gì, đoạn nó kéo tay áo Tô Bùi thì thầm hỏi, “Bố ơi, mình vẫn đi Disney Land ạ?”
Hạ Nhất Minh, tay chủ mưu đang lái xe trả lời vấn đề, “Đúng vậy, chúng ta cùng đi Disney Land.”
Tô Bùi không buồn trò chuyện với Hạ Nhất Minh, anh lấy máy tính bảng ra cho Bích Quy xem một ít câu chuyện lịch sử, thi thoảng con bé chen vào hỏi vấn đề mà nó thắc mắc. Bầu không khí trong xe vơi bớt căng thẳng đi phần nào.
Lên máy bay, Tô Bùi ngồi cạnh Hạ Nhất Minh, người đã chuyển ghế của hai bố con Tô Bùi lên hạng thương gia, điều kiện chỗ ngồi tốt hơn hẳn.
Bích Quy vừa ăn vặt vừa đeo tai nghe xem hoạt hình. Tô Bùi thấy con bé chăm chú xem phim không để ý đến hai người thì mới bắt chuyện với Hạ Nhất Minh.
“Sao cậu biết hôm nay Tiểu Nhan không đi Thượng Hải với bố con anh?” – Tô Bùi hỏi.
Hạ Nhất Minh không muốn giải thích nhiều nên tỉnh queo đáp, “Em luôn có cách biết.”
Tô Bùi liếc nhìn con gái rồi quay sang hỏi, “Cậu đã làm gì Tiểu Nhan rồi?”
“Em thì làm gì cô ta được chứ.” – Hạ Nhất Minh cười khẩy.
“Vậy cậu đã nói gì để thuyết phục cô ấy?” – Tô Bùi vặn hỏi, “Mười giờ đêm qua cô ấy mới báo với anh là có việc gấp không thể đi được, lý do thì nghèo nàn, rõ ràng là mới quyết định.”
Hạ Nhất Minh đan hai tay vào nhau, nói một câu chẳng liên quan, “Tô Bùi, em đã bảo là anh quá tốt nên chẳng bao giờ nghĩ xấu cho người khác cả.”
Tô Bùi nhìn cậu ta, “Cậu đang nói ai, anh nên nghĩ xấu cho ai? Tiểu Nhan hay là cậu?”
Hạ Nhất Minh cũng nhìn anh chăm chú một lúc lâu trước khi đầu hàng khai nhận, “Thôi được rồi, em cho anh biết là được chứ gì. Em chả đe dọa hay làm cô ta bị thương gì cả, em chỉ cho cô ta một cơ hội thôi. Em sắp xếp cho cô ta phỏng vấn vợ của Bách Văn Thâm vào hôm nay, nếu biết nắm chắc thời cơ thì cô ta còn được tham gia bữa tiệc dành cho người nổi tiếng của bà ta, ở đấy sẽ có người giới thiệu cô ta với nhiều vị khách mời sáng giá. Nhưng cơ hội chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, cô ta muốn đến biệt thự của Bách Văn Thâm thì không thể đi với anh, còn nếu muốn đi với anh thì phải từ bỏ cơ hội này.”
Tô Bùi chỉ lẳng lặng lắng nghe, anh hiểu rằng Tiểu Nhan đã đưa ra lựa chọn bằng hành động thực tế.
Hạ nhất Minh bổ sung thêm, “Cô ta cũng không do dự lâu lắm đâu, chừng mười phút.”
Sắc mặt anh hơi nhợt đi nhưng vẫn bình tĩnh để phân tích tình hình, ngay tối hôm qua khi Tiểu Nhan nói rằng “Anh cô bị ốm” thì anh đã linh cảm có chuyện gì khác xảy ra rồi.
“Chỉ vậy ư?” – Tô Bùi lơ đễnh hỏi, anh cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Hạ Nhất Minh đáp, “Anh nói không nhìn nhầm cô ta, đúng là không nhầm thật. Cô ta có dã tâm và quyết đoán, biết chăm chút cho bản thân hơn anh đấy, người ích kỷ luôn sống tốt hơn.”
Tô Bùi lặng đi, không phải kinh ngạc hay thất vọng với lựa chọn của Tiểu Nhan, vì thực tế anh không đặt hy vọng gì vào cô cả, Tiểu Nhan chưa bao giờ là phao cứu sinh của anh, cũng chưa từng là người sẽ thay đổi cuộc đời anh dù chỉ trong suy nghĩ.
Điều khiến anh bất ngờ cũng không phải là Hạ Nhất Minh.
Bởi hành động ấy, lời lẽ ấy quả là rất ‘Hạ Nhất Minh’. Anh chưa từng nghi ngờ trí tuệ và quyết tâm của cậu, thậm chí anh còn từng tin rằng cậu có thể làm được bất cứ việc gì miễn là cậu ta muốn. Nếu Hạ Nhất Minh là vận động viên, cậu ấy sẽ dành quán quân Olympic. Nếu Hạ Nhất Minh là diễn viên, cậu ấy sẽ là siêu sao màn bạc. Nếu Hạ Nhất Minh tập trung cho sáng tác, vậy cậu ấy sẽ dành giải Nobel văn học vào hai mươi năm tới. Anh đã luôn nghĩ về cậu như thế.
Mà Tô Bùi bị sững sờ bởi chính bản thân mình.
Trong tâm trí anh, Hạ Nhất Minh luôn là người đàn ông gần như hoàn hảo, có một cơ thể rắn rỏi, một tinh thần dẻo dai bền bỉ, đó đều là những thứ mà anh không có. Nên dù họ có khắc khẩu bao nhiêu lần đi chăng nữa thì hình tượng của Hạ Nhất Minh trong tâm trí anh chưa từng suy suyển.
Nhưng hiện giờ, khi biết bí mật cậu ta giấu kín trong suốt mười năm đã vô tình hé lộ ra những góc độ khác mà trước nay anh chưa từng biết, một góc độ mới, gần gũi nhưng cũng lạ lẫm hơn.
Góc độ “Nếu”.
Nếu đây là bằng chứng cho thấy Hạ Nhất Minh thương anh…
Nếu Hạ Nhất Minh thực sự muốn ở bên anh…
Giống như lúc này, anh nhận ra Hạ Nhất Minh độc đoán, cố chấp, kiểm soát anh bằng một tấm lưới vô hình – điều mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến.
“Anh đang bất bình thay cho cô ta à?” – Hạ Nhất Minh thấy Tô Bùi im lặng rất lâu thì sốt ruột hỏi.
Tô Bùi cố vượt qua nỗi bàng hoàng trong lòng và nói bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể, “Không, đó là lựa chọn của cô ấy và nó không liên quan gì đến anh. Nhưng sau này cậu không phải thử lòng người khác như vậy, không cần thiết.”
Rồi dường như đã mệt mỏi nên anh kéo tấm bịt mắt xuống nghỉ ngơi.
Hạ Nhất Minh không bao giờ nhận nhầm cảm xúc của Tô Bùi, cậu biết anh đã sa sút tinh thần. Khởi đấu chuyến đi không suôn sẻ khiến tâm trạng Hạ Nhất Minh cũng căng như dây đàn.
Khi rời khỏi phi trường, họ lại có một cuộc tranh cãi về chỗ ở. Tô Bùi nhất quyết muốn đến ở tại ngôi nhà mà anh đã mượn bạn trước chuyến đi trong khi Hạ Nhất Minh thì khăng khăng muốn anh đến ở cùng khách sạn với mình.
Cuối cùng, Tô Bùi dẫn Bích Quy đến nhà bạn, còn Hạ Nhất Minh thì hủy phòng khách sạn và chuyển đến một khách sạn nhỏ hơn gần chỗ Tô Bùi.
Sau khi đưa mọi thứ đặt về đúng trật tự vốn có, tâm trạng của Tô Bùi khá hơn hẳn. Chủ yếu là vì Bích Quy rất phấn khởi háo hức, con bé thích đi chơi đây đó và khám phá những vùng đất mới. Người bạn cho anh mượn nhà đi vắng hai tuần nên hai bố con có thể tự do sử dụng, miễn là tiện thể chăm sóc giúp cậu ta đống cây cối và hoa lá trong nhà, công việc nhẹ nhàng không có gì phiền phức cả.
Bích Quy cầm bình xịt tưới tắm cho mấy khóm hoa ra dáng chuyên nghiệp lắm.
Tô Bùi đọc những mẩu giấy ghi chú mà bạn anh để lại cho mình rồi hướng dẫn lại cho Bích Quy, nhìn nụ cười ngây thơ của con bé, Tô Bùi tự khuyên nhủ bản thân rằng có lẽ anh nên suy nghĩ thoáng hơn thay vì cứ để ý những chuyện không đâu. Chuyến đi đã diễn ra rồi, mục đích chính là để thư giãn, đây cũng không phải lần đầu anh đi du lịch với Hạ Nhất Minh.
Hai ngày sau đi Disney Land chơi. Tô Bùi diện váy công chúa cho Bích Quy, Hạ Nhất Minh dẫn theo một cặp vợ chồng, họ có một cặp sinh đôi trạc tuổi Bích Quy nên lũ trẻ kết thân rất nhanh.
Tô Bùi lấy làm kỳ lạ, anh hỏi Hạ Nhất Minh làm cách nào mà cậu mời được một gia đình dù không quen biết đến.
Hạ Nhất Minh đáp, “Anh không thấy hai thằng đàn ông dẫn một bé gái đến Disney Land kỳ cục lắm à?” – nên cậu tìm thêm người đến để đánh lạc hướng, bốn người lớn và ba trẻ con đi chơi không đến nỗi nổi bật lắm nếu bị nhận ra.
Tô Bùi bật cười, “Là tại cậu nổi bật quá đấy.”
Hạ Nhất Minh đang đeo kính râm, nghe vậy thì tháo xuống nhìn anh, “Tâm trạng thoải mái hơn chưa? Em tưởng anh vẫn còn giận em.”
Tô Bùi đáp, “Anh không giận cậu, thật đấy Nhất Minh à, dù có thế nào thì anh cũng không giận cậu đâu.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, còn Tô Bùi thì không dám nhìn vào mắt cậu, anh có cảm giác cậu ta sẽ tóm lấy mình và hôn mình ngay lập tức nếu không có lũ trẻ chạy xung quanh.
Tô Bùi lảng đi bằng cách chạy lên trước, “Họ đi nhanh quá, để anh kêu mọi người dừng lại nghỉ ngơi chút đã.” – anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho những biến đổi này nên chỉ còn cách chạy trốn.
*
Bích Quy được quen bạn mới, được mua sắm trong cửa hàng và được ngắm pháo hoa vào buổi tối xong thì mệt nhoài, những trò chơi mà Tô Bùi không thể chơi cùng con bé thì đã có Hạ Nhất Minh đi thay.
Đến khi rời khỏi Disney Land, Bích Quy lăn ra ngủ trên xe. Hạ Nhất Minh đưa họ về nhà, Tô Bùi định gọi Bích Quy dậy thì Hạ Nhất Minh bảo, “Đừng đánh thức con bé, để nó ngủ đi.” – Tô Bùi bế Bích Quy ra khỏi xe, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đón lấy con bé, sức khỏe anh không tốt, không thể quá mệt mỏi.
Thế là Hạ Nhất Minh bế Bích Quy đi theo Tô Bùi lên tầng, vào nhà.
Tô Bùi đặt Bích Quy say ngủ lên ghế, sau đó ra ngoài ban công trò chuyện với Hạ Nhất Minh.
Khung cảnh này dường như đã xuất hiện rất nhiều rất nhiều trong tâm trí anh, khác chăng là trong khung cảnh ấy, cả anh và cậu đều là những người bạn thân vô tư và thẳng thắn.
Hạ Nhất Minh nói, “Hai ngày nữa là em về rồi, chuyện công việc, với lại cũng để bố trí cho cả sinh nhật nữa, em không muốn tổ chức tiệc tùng rình rang nhưng bộ phận truyền thông không đồng ý.”
Tô Bùi cười, “Cậu cũng ba mươi rồi.”
“Anh định ở lại Thượng Hải đến hôm hội sách à? Vậy sẽ bỏ lỡ sinh nhật của em đấy, anh cố tình phải không?”
Tô Bùi lắc đầu, “Anh đã chuẩn bị quà cho cậu rồi, vả lại nếu cậu tổ chức tiệc thì đông người lắm, sẽ chẳng thể trò chuyện với nhau nổi đâu. Nên hoặc là tổ chức trước hoặc chúng ta sẽ gặp nhau sau ngày sinh nhật của cậu.”
Cả hai đều im lặng.
Tô Bùi hỏi, “Mẫu sách mới của anh về rồi đấy, cậu có muốn đọc trước không?”
Hạ Nhất Minh gật đầu, Tô Bùi đi lấy một cuốn cho cậu xem.
Đó là cuốn “Ngày dang dở” mà anh đã viết trong ba năm, cũng là cuốn sách mà anh sẽ quảng bá tại hội sách lần này.
Hạ Nhất Minh đã được đọc bản thảo từ trước, nội dung hấp dẫn và lôi cuốn nhưng cũng khiến cậu nhớ tới Thẩm Lam, nguyên mẫu cho nữ chính trong tác phẩm… Cậu mở cuốn sách ra thì phát hiện có thêm lời bạt của tác giả, có lẽ là lời nói đầu mà nhà xuất bản muốn Tô Bùi tự đề vào.
Lần đầu tiên Hạ Nhất Minh được đọc lời bạt này, nhưng khi đọc xong thì bật thốt lên, “Tại sao nhà xuất bản lại muốn anh viết lời này? Tại sao anh lại viết như vậy?”
Tô Bùi nhắc đến nhiều điều trong lời tựa, bao gồm cả nỗi thất vọng với nền xuất bản sách giấy buộc anh phải chuyển hướng sang làm biên kịch, lời lẽ thực tế đến nỗi cảm nhận rõ nỗi buồn bên trong chúng.
Tô Bùi thì cho rằng đó là những tâm sự chân thành nhất.
“Có vấn đề gì ư?”
Hạ Nhất Minh đáp, “Độc giả sẽ không thích những lời… kiểu như kể khổ này.”
Tô Bùi phản bác, “Anh không kể khổ, đó chỉ đơn thuần là bối cảnh sáng tác thôi.”
“Đừng có vạch vết thương trước mặt người khác, chẳng ai thương xót cho vết thương của người dưng đâu.”
Tô Bùi không hiểu vì sao một lời tựa đơn giản lại khiến Hạ Nhất Minh kích động đến mức nặng lời như thế, anh nói, “Biên tập nói không vấn đề, phía xuất bản cũng không ý kiến, ấn bản đầu tiên cũng in xong rồi.”
Hạ Nhất Minh nói, “Vậy nên tiêu hủy hết các cuốn có lời bạt này đi.”
Tô Bùi chợt nghĩ, liệu anh có thực sự hiểu Hạ Nhất Minh hay không?
“Anh không ngờ lời tựa này lại khiến cậu tức giận đến như thế, có chuyện gì vậy?” – anh hỏi.
“Em chỉ… nhận định trên góc độ kinh doanh thôi, lời bạt kiểu này sẽ ảnh hưởng đến việc tiêu thụ.”
Hạ Nhất Minh biết mình lại lỡ lời rồi, nhất là trong thời điểm quan trọng và nhạy cảm này, tương lai cho cậu và anh còn là ẩn số mà cả hai đều đang giằng co bên trong đó.
Nhưng cậu chẳng thể thốt nổi một lời êm ái nào.
Có lẽ vì cậu đang trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Cậu đã không đấm bao cát kể từ khi đến Thượng Hải.
Tác giả :
Thôi La Thập