Kim Cương Bất Hoại
Chương 34: Tử chiến vùng đồi chè
Sau mấy ngày hành trình vất vả, hầu như không ngủ, thuê được đôi ngựa tốt nào, cả hai người đều phóng nước đại cho tới khi ngựa mệt khuỵu gối, tức thời lại dùng thuật phi hành đi nốt đoạn đường tìm tới trạm có ngựa.
Lúc thì dùng xe, khi dùng đò vượt sông, chọn toàn đường tắt để tranh thủ thời gian, hai người chỉ còn cách Vạn Diệu sơn trang hơn chục dặm đường.
Xa xa, trên ngọn Thất Chỉ sơn, người tinh mắt nhìn thấy lẫn với làn sương trắng do khí núi bốc lên chưa tan, một ngọn khói đen do người trên núi chụm củi lửa đốt xông thẳng lên trời cao tới trăm trượng.
Đó là khói báo hiệu cho người ở xa biết là Vạn Diệu sơn trang ở tình trạng lâm nguy, kêu gọi cứu viện từ bên ngoài mau mau tới tiếp cứu.
Ngọn khói cũng báo hiệu cho người ngoài biết là bọn người Mã phu nhân ở trong tuyệt cốc chưa bị địch xâm phạm tới, còn sống chưa bị sát hại.
Thần Ma Mật Tăng thở hổn hển nói rằng :
- May quá chúng ta mất công đi gấp đường về đến đây, không uổng phí sự khó nhọc!
Lãnh Diện Băng Tâm mệt nhoài vì mất ngủ mấy ngày liền, ăn chỉ toàn lương khô và uống toàn nước lã. Hắn chán nản nói nhỏ :
- Sư phụ hãy nghe tôi tìm chỗ nào kín đáo ngủ một giấc mới mong có đủ sức lực hành động được. Bây giờ khinh suất đi tới nữa, ngộ lỡ gặp địch thì có lẽ bọn chúng chỉ thổi phù, tiểu tăng và sư phụ cũng té nhào để chúng trói gô lại như trói heo khiêng đi!
Thần Ma Mật Tăng lắc đầu nói rằng :
- Tôi xin nói để hiệp sĩ biết, người bị vây hãm tức là dưỡng mẫu của Lý công tử. Nếu chúng ta không nỗ lực tiếp cứu, nếu xảy ra chuyện gì cho bà, chẳng là ân hận lắm sao? Tôi cũng biết túc hạ mệt như tôi, mất ngủ mấy ngày trời. Nhưng ta không thể nào bỏ lỡ một giây phút nào cả. “Cứu binh như cứu hóa”, túc hạ hẳn biết rõ.
Lãnh Diện Băng Tâm nhớ tới ơn Lý Thanh Hoa không nỡ giết mình sau trận đấu kiếm nên phấn khởi tinh thần :
- Nếu quả như vậy thì sư phụ đưa cho tôi thanh Mộc kiếm. Dù có bị nhiễm thêm độc vô bàn tay, tiểu tăng cũng quyết giết đặng vài trăm Hắc Y rồi có chết vì chất độc cũng vui lòng.
- Không có điều chi lo ngại về việc đó. Tôi có đôi bao tay làm bằng da con hải báo. Túc hạ đeo đôi bao tay đó không sợ chất độc nhiễm vào da thịt, trái lại thanh Mộc kiếm của túc hạ đã được tẩm Huyết Ma tán thì khi động thủ túc hạ không cần vận sức mạnh chém đâm mạnh mà chỉ cần làm cho trầy sướt da địch nhân tức thời có thể làm địch nhân bị chết rồi. Thanh kiếm trở nên lợi hại, tha hồ túc hạ tung hoành.
Nói rồi đưa cho Lãnh Diện một bao tay khâu bằng da hải báo đen bóng.
Lãnh Diện Băng Tâm đeo thử vào tay thấy vừa vặn, cầm lấy chuôi thanh Mộc kiếm phất thử vài chiêu thấy gọn tay vô cùng. Hắn vui vẻ cài kiếm vào bao vải, đeo sau lưng, cùng Thần Ma Mật Tăng tiến sâu về phía đồi chè.
Hai người rón rén đi từng bước trong lùm cây. Chợt Lãnh Diện Băng Tâm kéo Thần Ma Mật Tăng đứng dừng lại, chàng kề tai vị Phiên tăng nói khẽ :
- Tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện sau gốc cây kia. Chúng ta chia nhau hai ngả đi vòng tới, cố gắng bắt sống một vài tên dò hỏi địch tình ra sao đã.
Thần Ma Mật Tăng gật đầu thì thầm bảo :
- Nếu xông vào đánh e lỡ bọn chúng đông sẽ báo động. Dù bắt sống cũng mất thì giờ tra hỏi. Chi bằng theo chiều hướng gió, bò lại lắng nghe xem bọn chúng nói chuyện gì rồi sẽ ra tay.
Lãnh Diện Băng Tâm khen phải, cả hai dung phép xà hình nhoài lại gần nơi phát ra tiếng động.
Quả nhiên nhóm người đó là ba bốn tên quân canh Hắc Y đương cùng nhau nấu nồi cháo, nói chuyện dóc :
- Tôi đã bảo mà, xuất quân không xem ngày đại cát xui lắm!
Một giọng nói khàn khàn đáp lại :
- Hôm xuất quân, tôi gặp vợ thằng Trương Tam mang cái bụng ễnh, tớ biết là không được hên! Cái giống đàn bà chửa, trông cái bụng to như cái trống xúi quấy lắm. Đánh đâu thua đấy!
- Tại sao người ta bảo đi thi thì gặp phải đàn bà chửa thế nào cũng đỗ? Thực là mâu thuẫn! Tớ đếch tin nhảm.
- Anh dốt như con cầy! Người ta nói “sinh dữ tử lành”. Mình đi oánh nhau phải chém giết mà gặp chữ “sinh”, tức thời địch nó sống, còn chúng ta thì nghẻo cửa Tử! Trái lại anh học trò đi thi mà gặp chữ “sinh” nó nom thấy bụng người đàn bà chửa thì nó sẽ có một bụng đầy chữ, văn nó chảy ra ròng ròng, chữ nghĩa sinh ra liền liền làm gì chẳng đỗ.
- Tán dóc! Tán dóc!
- Tán dóc cái gì? Tao nói cho biết nếu là Trụ Ma Thiên Vương cầm quân đánh trận này, nó xuất quân mà gặp đàn bà chửa thì con mụ ấy một trăm phầm trăm...
- Làm sao?
- ... Bị mổ bụng lấy bào thai nấu cháo như chúng ta đương nấu cháo chân hươu hôm nay chứ gì!
- Nghe anh nói tôi đã ớn lạnh cả người, lát nữa húp cháo mất ngon.
- Thôi chịu khó ăn đi. Không ăn chốc nữa xung phong mà gặp một phát tên nó tẩm độc của tụi Miêu nhân thì sẽ chuyên môn làm ma đói húp “cháo lá đa” có khổ sở không!
- Nghĩ đến tên độc mà ngán! Tụi Miêu nhân nó bắn bách phát bách trúng. Mấy thằng bạn tao bị tên cắm ngay giữa hai con mắt. Miêu nữ mặc bộ đồ da hổ vằn trắng, nó bắn “chì” ghê.
- Đội trưởng đội tao phóng cho nó một mũi giáo giữa ngực, nó đứng trơ trơ như có phép tránh giáo đâm gươm chém, không hề hấn gì, còn trái lại nó giơ chiếc lá không cần ngắm chỉ nghe đến “phựt” một tiếng, đội trưởng tao té lăn cù, mũi tên xuyên lủng rốn, đầu nhọn thò dài ra sau lưng chết tốt. Thế là cả bọn chúng tao ù té chạy dài hai chân quàng lên cổ.
- Tao nghe rõ mấy tiếng “phựt phựt” sau lưng. Lấy mấy “con” nữa lủng lưng, té nhào mũi cắm đầu xuống đất, đít chổng lên trời.
- Đội mày còn có phúc, đội tao “vô phước” hơn nhiều. Chúng tao đương đi phây phây trên đường rộng. Từ trên đỉnh đồi vọt ra một đoàn kỵ mã, ngựa phi nhanh hơn gió thổi ầm ầm từ đỉnh đồi phóng xuống. Chúng nó dùng trường thương xiên chúng tao như “xiên táo”, một mũi giáo dính hai ba “con”.
- Nhất là cái lão râu xồm phóng ngựa đi đầu. Nó xung phong dung kiếm “phạt” chúng tao như phạt cỏ. Đội trưởng tao bị thằng cha hung dữ ấy hất cái đầu bay xa như cái sọ dừa tung lên trời quay lông lốc... Ấy thế mà chỉ nghe tiếng cồng kêu vang một tiếng, tất cả chúng nó biến nhanh như chớp. Tao giả chết, nằm sấp xuống, suýt nữa vó ngựa nó xéo gãy đó, Hú vía!
Giọng người có tuổi kết thúc câu chuyện :
- Cháo chín rồi nè! Ăn đi sắp đến giờ tập họp rồi, chúng bay! Tui Miêu nhân nó phòng bị...
(mất trang)
... chè để bắt liên lạc với nhóm người bên trong Vạn Diệu sơn trang.
Bốn bề lặng lẽ, không nghe thấy tiếng reo hò sát phạt. Quân Hắc Y chia nhau bao vây khắp vùng đất rộng, nhất quyết không để cho kẻ bên trong thoát ra khỏi một người nào. Vừa chợp mặt thì có tiếng chân thình thịch từ xa bước lại. Hai tên quân canh khác đi tới, vừa đi vừa cãi nhau :
- Tao đã bảo chúng nói nấu cháo xong, để dành cho chúng mình mỗi thằng một tô nhỏ. Hết phiên canh, lại gọi cho chúng mình ăn ghẹ. Ai ngờ mấy “cha nội” này ăn tham quá, quên cả tao với mày có đáng giận hay không?
- Quái lạ! Rõ ràng chúng nó đặt nồi đun nấu lại đây! Tại sao không thấy một “trự” nào? Chúng nó bỏ đi đâu cả rồi?
- Ủa! còn hai thằng ngủ khèo tại nơi kia là hai thằng nào? Hai tên quân canh lò dò tiến lại chỗ hai người đương nằm.
- Đ... m... hai anh, ăn no quên chúng ông, nằm gối tay phơi rốn đó hử?
Nhưng người nằm dưới đất đã bất thình lình móc chân làm hai tên quân canh té lăn cù trên mặt đất, hai bàn tay Hộ pháp chẹt lấy cố cho hết kêu, Lãnh Diện Băng Tâm khóa tay một tên, dùn thành đao của nó kề vào cổ tra hỏi gã :
- Chúng bay thuộc đảng Hắc Y, đội ngũ trái? Có bao nhiêu tên? Đến đây đã bao lâu? Để làm gì?
Hai tên quân canh không dám giẫy giụa, lạy lục xin tha chết.
- Hãy trả lời, không được nói dối, chúng ta sẽ tha mạng cho.
Hai tên quân bị bắt run rẩy cung khai :
- Chúng tôi ở Bạch Hoa cương đại bản doanh của đoàn quân áo đen.
- Chúng tôi có cả thảy năm trăm quân tiên phong dưới quyền Kim Diện sứ giả Đại vương họ Quyền có nhiệm vụ đến đây tàn sát và triệt hạ toàn vùng Vạn Diệu sơn trang, không để cho một cây cỏ mọc, một con cóc, con nhái sống sót!
- Nhưng tại sao thấy khu vực nhà cửa, cây cối đồi chè còn nguyên vẹn, tụi Hắc Y chúng bay chưa ra tay thiêu đốt?
- Mới đầu chúng tôi cũng tưởng như vậy, đứng từ xa nhìn tới thì ngon lành lắm, nhưng thiệt tình, đây là một mặt trận đầy những cạm bẫy chông gai hiểm hóc!
- Giống người Miêu thủ hiểm vùng này, họ đặt bẫy tài tình lắm! Mỗi một căn nhà, mỗi gốc cây đều có đủ mọi thứ bẫy tên độc, hầm hố, chông chà, lưới móc gai...
- Chúng chui xuống địa đạo, thò đầu lên thụt dầu xuống, y như biết phép độn thổ. Đoàn quân chúng tôi không biết xung kích bằng cách nào nên tạm thời mở rộng vòng vây bao quanh, cô lập chúng chờ đại quân đến giải quyết chiến trường. Nhất định sẽ có một trận đánh lớn xảy ra tại đây trong vài ngày nữa. Bây giờ Đại vương tôi ra lệnh án binh, báo cáo về bản doanh.
- Nghe nói ông Trụ Pháp Thiên Vương sẽ mang “Kim nhân” đến đánh trận này! Chúng tôi đương chờ đợi, chẳng biết ra thế nào?
- Bây giờ chúng tôi đã khai hết, xin hai vị Đại vương tha cho, chúng tôi còn mẹ già tám mươi tuổi phải nuôi nấng.
Lãnh Diện Băng Tâm cười nói :
- Tao biết chúng bay đứa nào cũng còn mẹ già phụng dưỡng. Nhưng tao rất tiếc không thể tha tội chết cho hai mi được vì tao còn mẹ già sống trên trăm tuổi không cần phải phụng dưỡng?
Thần Ma Mật Tăng cũng nói thế :
- Hai con thật là xui xẻo! Bữa nọ ông gặp thì tội chết ông cũng tha cho thành tội sống. Tiếc thay bữa này thì... ông bắt buộc phải thịt tất!
Chỉ nghe đến rắc một cái, tên quân Hắc Y đã bị bẻ gãy xương cổ chết tươi, còn tên kia Lãnh Diện Băng Tâm chỉ ấn mạnh mũi dao một nhát là đầu lìa khỏi cổ, về tiên tổ!
Hai vị đại sát tinh quyết định tìm đến nơi Kim Diện sứ giả lập trại chỉ huy để gây biến động nội bộ cho giảm bớt nhuệ khí, như vậy là gián tiếp nới áp lực cho Mã Hóa Long và Chi Mai bị vây ở trong sơn trang.
Đi được một quãng đường thấy một nhóm hơn chục tên quân khác đương nằm dài ngáy khò khò. Thực là một dịp để Lãnh Diện Băng Tâm trổ tài “trảm thủ” bằng Mộc kiếm. Chàng lia mũi kiếm trên mặt cỏ vài cài là các tên áo đen ngủ liền một giấc ngàn thu.
Trên quãng đường từ chỗ nấu cháo đến trung quân, riêng một mình Lãnh Diện Băng Tâm chỉ cần mất chút hơi sức mà đã sát hại nhiều chục mạng.
Nơi Kim Diện sứ giả chữ Quyền lập bộ chỉ huy, quân canh nghiêm mật hơn. Toàn quân xung kích xếp hàng sẵn sàng đứng chờ lệnh của vị sứ giả đeo mặt nạ vàng.
Nấp sau gốc cây lớn, Thần Ma Mật Tăng ghé tai bạn thì thào :
- Tên đeo mặt nạ vàng sắp xuất hiện! Tên này là một trong bốn tên sứ giả đeo mặt nạ vàng truyền lệnh của Hắc Y Đạo đi các trấn. Nếu ta không nhầm thì hắn rất xuất sắc về ngạnh công nên được lựa chọn đứng đầu “Tứ sứ giả”. Hắn uy quyền lớn nên dùng chữ Quyền. Tên vẫn giao thiệp với túc hạ là vị sứ giả mang chữ “Trá”. Hắn nhiều thủ đoạn, mánh lới, lưu manh số dách! Tính ma hơn cáo!
Lãnh Diện Băng Tâm tỏ ý khâm phục :
- Chà! Sư phụ đã vô lọt Bạch Hoa cương lần nào chưa mà am hiểu tường tận bên trong bọn chúng như vậy!
Vừa nói tới đó, đằng sau tiếng chân người thình thịch chạy đến. Nhờ ánh đuốc, kẻ đi đầu trông thấy hai bóng người thập thò sau gốc cây, bèn quát lớn :
- Còn hai tên kia nữa, không vô lãnh mộc đứng vào hàng ngũ, còn định lén lút trốn không dự cuộc xung kích phải không? Muốn tốt, nối đuôi đội ngũ mau, Đại vương ra điểm quân thấy chậm chạp thì hai mi chết đòn!
Hai người đành lén lén cúi mặt chạy vòng ra sau, nhập vào cơ ngũ tiến vô trong trại quân.
Khi qua cổng trại, tên bài chủ cấp phát cho mỗi người một tấm khiên bằng đồng để đỡ tên độc khỏi bắn trúng.
Hai người biết ngay là Hắc Y mang khiên mộc đến tiếp ứng đoàn quân tiên phong mở cuộc công kích, chọc một mũi dùi sâu vào trong Vạn Diệu sơn trang đánh một trận gần như quyết định.
Từ trong trướng, Quyền sứ giả cùng một số cao thủ Hắc Y cầm Cổ Độc kiếm bước ra đi quan sát thủ hạ.
Lửa đuốc chập chờn phản chiếu mặt nạ vàng lóng lánh làm tăng vẻ dữ tợn của “Sát thần”. Hai tay hắn xách hai trùy nặng, tạc hình tượng đồng, mỗi đồng nhận nặng trăm cân.
Tuy vậy, hai cánh tay lực lưỡng cử “đồng nhân” nhẹ tự như ta cầm hai tượng gỗ, tưởng tượng mỗi lần Quyền sứ giả chập cả hai đồng nhân mà giáng xuống chỗ nào thì đến voi lớn cũng bị đập quỵ vỡ sọ nát xương.
Hắn hùng dũng đi đầu, đoàn quân tiến lên theo đồi hình “ba góc”, mũi nhọn theo tên chủ tướng. Các tên quân đi theo hai cánh đều dung mộc che tên để toán chiến đấu đi giữa vượt qua hàng rào tên xung phong đánh giết.
Lãnh Diện Băng Tâm và Thần Ma Mật Tăng cầm mộc đi vào cánh tả sau rốt.
Đèn đuốc tắt ngấm, đoàn người cúi khom ngậm hơi nín thở tiến. Chân giẫm mạnh trên cỏ nghe xào xạc cũng bị la rầy. Bốn bề chỉ còn tiếng gió thổi vi vu làm lay động ngọn cỏ. Chim rừng kêu oang oác đó đây.
Quyền sứ giả và những vệ sĩ Hắc Y yên chí là đi trong tăm tối, nếu các Miêu nhân có phát giác cuộc tấn công thì đoàn quân đã tiến qua vùng đồi chè rồi. Dù có bắn tên ngăn cản nhưng có mộc che cũng vô hiệu. Hơn nữa, ban đêm khó ngắm trúng.
Như vậy đoàn quân xung kích sẽ như nước vỡ bờ, tràn ùa sát rào, các người trong sơn trang không tài nào ngăn cản nổi.
Nhưng một tiếng kêu “choeng” nổi lên rồi tiếp theo nhiều tiếng loảng xoảng theo sau. Không biết tên quân vụng về nào vấp ngã, thằng nọ đụng thằng kia té theo. Khiên đồng đụng nhau như người ta đánh một hồi chiêng cồng trong lúc tối khuya để “cảnh báo” đối phương biết có đột kích.
Quyền sứ giả đi đầu tức giận la lối :
- Chém chết mẹ mấy thằng bất tuân kỷ luật cho tao!
Phía sau có tiếng la lối, có tiếng đầu rụng xuống đất bịch bịch.
Chắc là đội trưởng đã thi hành nghiêm lệnh với nhưng tên quân vô ý làm càn.
Thế là cung nỏ nhóm quân canh phòng Miêu nhân đã chĩa về phía phát sinh tiếng động bắn rào rào.
Vút! Vút!... Phập!
- Ối cha mẹ ơi, tên độc găm trúng chân em rồi!
- Hạ khiên xuống! Hạ khiên xuống!
Nhưng hạ thấp khiên xuống che kín hạ bộ tức là đoàn quân phải tiến chậm lại, không thể đi nhanh như trước. Có tên nhút nhát đứng dừng lại vì không ai dám đùa giỡn với tử thần.
Thời gian chùng chình giúp đối phương tập trung cung thủ tại các vị trí núp bắn. Lần đầu tiên bên người Miêu dung tên lửa, mũi tên cắm vào khiên đồng cháy phừng phừng soi sáng.
Tên độc, tên lửa bắn ra như mưa, quân Hắc Y giơ khiên che đỡ nên chẳng trúng được mấy ai. Nhưng không hiểu tại sao, cánh quân mé tả khuyết hổng nhiều khoảng lớn.
Do nhưng khoảng trống có mộc che cung thủ bắn lọt một số tên độc trúng những binh chiến đầu đi giữa, toán quân này không có mọc che hoặc mang giáp nặng nề, vì cần di chuyển lanh lẹ.
Quyền sứ giả không kể gì đến sự thiệt hại về nhân mạng, cứ như con beo điên múa tít đồng nhân gạt tên, gầm thét hô tiến.
Ánh lửa yếu ớt của vài ngọn tên lửa chiếu chập chờn nhưng bụi gai mô đất. Ba mươi sáu Miêu nhân cầm đại đao múa tít như các bông hoa bùng nở trong sương khuya.
Thiên Cương Đao Sát trận bao trùm lấy đầu nhọn đội hình tam giác. Tức thời, đội hình bị tan rã, các tấm khiên trở nên vô dụng vì cồng kềnh, giơ lên đỡ được mũi đao bên tả thì mũi đao bên hữu đã chém tới tấp không thể nào tránh kịp.
Nhiều tên quân Hắc Y tay chân luống cuống vướng vào gai móc bị đại đao chém trúng. Quyền sứ giả vung đồng nhân phá trận, nhưng vì địa hình chưa quen thuộc, tưởng đánh trúng thân người, nhưng lại đập phá nhưng bụi gai, bụi móc, các mô đất có cắm chông chà đinh sắt làm cho vừa phí sức, nếu không cẩn thận còn bị sây sứt da thịt tay chân.
Đoàn vệ sĩ Hắc Y không có địa thế để khai triển kiếm trận.
Chúng ríu rít đi theo thân hình to lớn của Quyền sứ giả hình như muốn núp sau ông ta để né tránh nhưng mũi tên bất ngờ và những mũi đao ác nghiệt múa tít như chong chóng.
Đôi bên giáp công giữa vùng đồi chè. Mới đầu chỉ nghe tiếng binh khí đập nhau chí chát. Nhưng về sau càng đánh càng hăng, cả hai bên đều cất tiếng la ó vang trời.
Bọn Hắc Y la tiếng Hán ngữ với nhau. Còn bên Miêu nhân la lối bằng tiếng Miêu chỉ những người đồng chúng mới hiểu.
Chi Mai, mặc áo da bò trắng, đốc thúc Miêu binh kịch chiến. Bỗng nhiên nàng nghe rõ trong giữa đám Hắc Y có người la lối bằng tiếng Hán pha lẫn tiếng Miêu nghe quen tai.
Nàng chú ý lắng nghe để hiểu xem tiếng la hét dùng tiếng Miêu muốn nói gì?
- Thần Ma Mật Tăng đây! Đừng bắn tên vào hai chiếc khiên có bọc vải trắng. Tập trung bắn và tiến sát phía sau.
Chi Mai mừng quá nói cho bộ hạ biết là Thần Ma Mật Tăng đã về tiếp cứu bọn chúng ta. Nàng tập trung những tay bắn giỏi nhất, vòng lại phía sau đoàn quân Hắc Y theo lời dặn của Thần Ma Mật Tăng. Trong bóng tối, giữa trăm khiên đồng chụm lại che tên, có hai chiếc dính vải trắng chĩa ra phía trước làm mật hiệu.
Chi Mai anh dũng dẫn đám đông cung thủ nhắm thẳng phía có hai điểm trắng mập mờ đó tiến tới.
Khi vừa vào sát cận đúng tầm tên, tức thời thấy những tên quân Hắc Y đứng gần hai chiếc khiên dính vải trắng làm mật hiệu đó bị ngã lăn. Trước đó còn một hai chiếc khiên bị gục ngã y như bị lưỡi hái tử thần vô hình phạt dọc dài các ngọn cỏ cụt gãy rạp xuống.
Khi hang quân tiền đạo mang khiên đồng đã ngã gục rồi, tức thời phía sau lố nhố nhưng tên Hắc Y khác nhốn nháo ùa lên.
Hai chiếc mộc dính vải trắng đã tạt sang hai bên để tránh làn tên độc, đám quân hỗn độn chịu làm bia cho tên cắm.
Những chiếc nỏ của người Miêu bắn tên ngắn đi rất xa và rất mạnh, mũi tên xé không khí rít lên những tiếng rùng rợn, tiếp theo là những tiếng la hét của những kẻ thụ tử. Thực khó lòng dùng binh khí đỡ gạt được những mũi tên ngắm trúng đích và độc địa đó.
Một vài tên gan dạ xông lên định vây đánh Chi Mai. Nhưng chưa tới gần đã bị nàng dương ná bắn chết giãy đành đạch.
Thần Ma Mật Tăng, Lãnh Diện Băng Tâm như hai con cọp vằn tung hoành giữa đàn dê, mỗi lần Phật thủ Chùy hạ xuống kêu bốp là lại có một tên Hắc Y bị vỡ sọ lăn đùng.
Lãnh Diện Băng Tâm vung kiếm đột tả xông hữu. Chàng chém người còn ngon lành và dễ dàng hơn ta cầm dao xông vào bụi chuối chém rụng hoa chuối.
Trong khoảnh khắc, cả một trăm tên thuộc hậu đội cánh tả bị tiêu diệt như mang rổ trứng đập vào tảng đá.
Lúc này Chi Mai tiến sát Thần Ma Mật Tăng, nắm lấy vạt áo kéo lại gọi :
- Thúc phụ hãy dừng tay, thúc phụ về hồi nào? Lý công tử đã về chưa? Vị anh hùng hiệp sĩ múa kiếm tài giỏi kia là ai vậy?
Thần Ma Mật Tăng nhận biết Chi Mai dễ dàng nhờ bộ áo bạch hổ. Ông nói :
- Điệt nữ đừng có khinh suất xông pha! Phải bảo trọng ngọc thể! Hậu quân chúng đã vỡ. Tiền quân ắt phải về tiếp cứu. Cháu chia binh phục quãng giữa, chờ chúng quay lại sẽ bắn tỉa cũng giết được một mớ. Mau đưa ta và vị hiệp sĩ này tới gặp ông Mã Hóa Long để bàn cách đánh lui chúng trong đêm nay.
Chi Mai chia binh mai phục và dẫn đường cho Thần Ma Mật Tăng gặp Mã Hóa Long. Nàng dẫn ông ta nhảy xuống một địa đạo đi ngầm trong đó một quãng dài. Đường ngầm này giúp mọi người đi qua khỏi một dãy hàng rào cắm đầy chông chà, sừng hươu, gạc nai và nhiều cọc sắc nhọn khác.
Vô tới đường hầm, hai ngươi nhô lên, Chi Mai cầm tù và rúc lên ba hồi dài. Xa xa có tiếng tù và đáp lại, tức thời có toán kỵ mã cưỡi ngựa rầm rập chạy tới.
Người đi đầu cưỡi con ngựa ô chính là Mã Hóa Long. Trông thấy Thần Ma Mật Tăng, ông ta vội nhảy xuống ngựa mừng rỡ reo lên :
- Bạn vàng đã tới. Đêm nay quân địch kéo đến đông quá, chừng vài khắc nữa chúng sẽ vượt qua tuyến phòng thủ, tràn ngập khắp nơi.
- May nhờ có quý hữu đánh tập hậu nên tiền quân chúng đã chững lại. Bây giờ là lúc phải dùng hỏa công chặn lại mới được, nhờ hai vị ra tay giúp sức đánh đẩy lui cái thằng đeo “mặt nạ vàng” là thằng hung dữ nhất.
Thần Ma Mật Tăng theo Mã Hóa Long lên đồi chè lược trận, quả nhiên thấy Quyền sứ giả và các vệ sĩ Hắc Y đã quay lại tiếp cứu cho nhưng tên quân đi sau. Hắn lập lại thế trận, sai quân thu nhặt khiên đồng và tiếp tục tái lập đội hình mũi nhọn xung phong một lần nữa.
Lần này quân Miêu trong trận Thiên Cương Đao Sát đã rút lui hết.
Trong các bụi gai bụi móc đã đổ đầy diêm sinh lưu hoàng, nhựa thông và những vật dễ bắt lửa khác.
Mã Hóa Long chỉ chờ đoàn Hắc Y đi lọt vô những nơi đã chứa sẵn đồ dẫn hỏa, Quyền sứ giả đương cơn nóng, không chú ý tới mẹo lừa của đối phương.
Chừng tới khi các bụi gai, bụi móc bị tên lửa bắn trúng, bùng bốc cháy, khói tung bay mù mịt, lửa đỏ tứ phía mới biết là bị mắc mưu.
Quân kéo sau bị lửa khói thổi tạt nóng bỏng, cay mờ mắt không thể tiến lên được, trái lại toán đi trước không thể lùi về phía sau.
Giữa lúc bên Hắc Y đang trở nên hoang mang, bối rối không biết phải tiến hay lùi, tức thời có đoàn kỵ mã nhờ có lửa sang, thúc ngựa chĩa trường thương xung kích mé hữu, mé tả, ba mươi sáu tay đao ồ ạt tấn công, khí thế dữ dội vô cùng.
Quyền sứ giả vội chia quân ứng chiến. Các vệ sĩ sử dụng “độc kiếm” tiến lên giao chiến với đoàn dũng sĩ người Miêu được truyền thụ phép đánh đơn đao của tổ phái Ngũ Đài sơn.
Còn chính hắn ta, xuất lĩnh đoàn quân Hắc Y cầm khiên ngăn chặn đoàn kỵ mã xung kích ầm ầm kéo đến.
Tiếng người hò reo, tiếng ngựa hí vang động vùng đồi rộng. Lửa cháy sáng rực soi tỏ mặt người. Quyền sứ giả vung đồng nhân đánh vào tên quân kỵ mã đi đầu, tức thời trường thương bị gãy đôi, người ngựa tan nát dưới sức mạnh như núi đổ của Đại vương đeo mặt nạ vàng. Đoàn người ngựa húc vào hắn cũng như đụng nhằm thớt voi dữ, chẳng những bị dội lại, người văng một nơi, ngựa bị đập nát sọ văng qua một nẻo. Quân Hắc Y giơ khiên đồng, đỡ mũi thương, mũi lao phóng tới reo hò trợ lực cho vị chủ tướng uy dũng của bọn chúng.
Nhưng lần này, hai tượng đồng vung lên thì quả Phật Thủ trùy bằng đồng đen ở đâu đã giáng xuống, hai kình lực chạm tóe lửa, một tiếng ầm vang dội, nhiều tên quân đứng gần ù tai, choáng mắt tưởng động đất đổ trời đến nơi rồi.
Hai cánh tay Quyền sứ giả ê ẩm, hắn thu đồng nhân coi lại xem có bị sứt mẻ gì không? Thần Ma Mật Tăng cũng phải bật kêu một tiếng: “Ối chao! Hảo thần lực!”. và nhảy lui một bước về phía sau.
Lãnh Diện Băng Tâm chẳng cần tôn trọng luật lệ giang hồ một chọi một chi cả, vung tay đưa một đường kiếm thật kỳ ảo xem Quyền sứ giả phản ứng ra sao? Lưỡi kiếm như một làn khói đen nhằm mặt nạ vàng soẹt tới, chiêu kiếm này là một thế đặc biệt của Chiêu Minh kiếm pháp y như người liệp hộ “xạ đạn” bắn chim rừng.
Quyền sứ giả né tránh rất nhanh mà lưỡi Mộc kiếm đã để lại trên chiếc mặt nạ vàng một vệt ngang dài. Nếu là da thịt thì đã bị đổ máu.
Quyền sứ giả kinh hãi khôn xiết không ngờ đột nhiên tối nay trong hàng ngũ đối phương lại xuất hiện những tay cao thủ có tài nghệ tuyệt vời.
Lòng hắn bị hốt hoảng, không thể trấn tĩnh được nữa. Hình như hắn sợ nếu chiếc mặt nạ vàng rơi xuống đất thì bao nhiêu uy quyền công lực của hắn cũng bị mất theo.
Hắn vội vung tròn đồng nhân thành một đạo kim quang bao quanh người hắn, rồi dung khinh bộ phi than qua đầu đám vệ sĩ, nhằm bóng tối nhảy vô để tìm cách tránh né cuộc giao đấu hoàn toàn trở nên bất lợi cho hắn.
Đoàn quân Hắc Y thấy mất chủ tướng quẳng bỏ khiên đồng, mạnh tên nào tên đó ôm đầu tìm đường thoát thân. Nhưng đoàn kỵ mã đã đoán biết trước ý định của địch quân, phóng ngựa thành vòng tròn bao vây ngay tốp quân đó lại bắt sống.
Nhóm vệ sĩ Hắc Y sử dụng độc kiếm can đảm tự xếp thành “kiếm trận” dựa lưng vào nhau tiếp tục chiến đấu trong tuyệt vọng.
Lãnh Diện Băng Tâm nhảy vọt ngay vào giữa bọn chúng, cầm ngang thanh Mộc kiếm nói lớn :
- Đừng có ai can thiệp, để ta cho bọn chúng một bài học về kiếm pháp.
Thái độ kiêu hãnh của Lãnh Diện Băng Tâm làm nhóm vệ sĩ Hắc Y tức giận sặc máu vì các lưỡi Cổ Độc kiếm của các Hắc vệ sĩ đâu có phải loại kiếm tầm thường? Chất độc lưỡi kiếm giúp thanh kiếm trở nên lợi hại phi thường, chém đứt da thịt không làm nhỏ máu, lưỡi sắc làm sây sát đối phương chút đỉnh kể như là đâm trúng tử huyệt rồi, không phương cứu chữa.
Thế mà tên vô danh tiểu tốt kia dám mang thân kề đến miệng hùm, nhảy đại vào ngay giữ rừng kiếm độc. Lại còn dám khoác lác thách đố không muốn cho ai can thiệp, để mặc một mình hắn thụ địch tứ bề giữa đám đông Hắc vệ sĩ đương say chiến đấu.
Tất cả nhóm Hắc vệ sĩ đồng thét lớn và hoa kiếm định đánh phủ đầu, làm dữ với tên vô danh độc chiếc nọ.
Nhưng chỉ thấy người cầm kiếm gỗ nọ vuốt mạnh vào bàn tay kia nghe như vỗ tay đến đốp một cái, hai Hắc vệ sĩ đã té ngửa, cổ họng bị lủng một vệt tròn lớn đỏ lòm nhưng không thấy máu tươi chảy ra. Cả bọn Hắc vệ sĩ đều hết hồn vì không ngờ kiếm sĩ vô danh nọ ra tay nhanh đến thế, đâm kẻ đứng trước, chuyển tay kiếm đâm kẻ đứng sau, không cần quay đầu lại nhìn mà cũng trúng cổ họng. Lưỡi kiếm cũng có chất độc Huyết Ma lợi hại không kém các cây Cổ Độc kiếm của bọn chúng.
Cho hay tài giỏi về nghề nào thì lại chết về nghiệp đó. Bọn chúng chuyên giết người bằng kiếm độc thì nay trong chớp mắt lại bị tán mạng vì độc kiếm như vậy.
Toàn thân Lãnh Diện Băng Tâm quay đúng một vòng tròn, kẻ đứng trước người đứng sau hắn bị Mộc kiếm đâm lủng cổ họng thêm sáu bảy gã nữa.
Lãnh Diện Băng Tâm ngửa mặt lên trời ha hả cười ngất :
- Không biết ai dạy chúng bay kiếm pháp, trận thế bày ra như những hình nhân bằng giấy để ta chọc chơi. Chúng bay không nhìn kỹ ta cho xem một cách chém đầu người không rời cổ, cách chém “lật ngành” ta luyện tập khó khăn nhất.
Chưa dứt lời, thanh Mộc kiếm bỗng nhiên luồn ra phía sau vòng qua lưng hắn từ tả sang hữu, rồi lại chém ngang phía trước. Tức thời tên Hắc vệ sĩ đứng mé tả và tên đứng mé hữu, một tên bị chém đầu lật ngược ra phía sau lưng chi dính tí da gáy, còn trái lại tên đứng đối chiếu phía bên này lại bị chém đầu gục lủng lẳng trước ngực, chỉ dính tí da cổ dưới yết hầu.
Bọn Hắc vệ sĩ khiếp đảm chưa hề thấy ai thi triển kiếm pháp lạ lùng đến thế. Không nghe thấy gió kiếm, không trông thấy bóng kiếm, không nhìn rõ động tác tay như thế nào, thực kỳ ảo như một loại vô hình kiếm làm cho bọn chúng mất thêm hai mạng người nữa.
Không lẽ đứng lặng yên để tên phù thủy kiếm ma này làm thịt dần dần cho đến tên cuối cùng. Kẻ nào muốn sống thì phải nghĩ đến sự đào tẩu, ba mươi sáu kế “tẩu vi thượng sách”. Những tên sống sót ù té chạy tứ tán. Có tên chạy đâm đầu vào đám lửa, có tên sa xuống hố sâu, có tên chúc mũi vào đám dũng sĩ Miêu nhân cầm đao đón sẵn, bị phân thây ra làm nhiều mảnh...
Mã Hóa Long, từ lúc khởi cuộc không nhập trận. Ông ta quan sát đại cục thấy Quyền sứ giả bỗng nhiên bỏ chạy, Mã Hóa Long dõi mắt nhìn theo thấy tên đầu sỏ này không chạy về phía dinh trại của hắn, trái lại hắn xông thẳng vào trong Vạn Diệu sơn trang, không biết tại sao y lại thay đổi ý kiến như vậy?
Hành động của Quyền sứ giả đơn thương độc mã tiến sâu vào hậu tuyến địch không phải là không có mục đích nham hiểm. Hắn muốn khuấy động trận địch để nhóm người Mã Hóa Long phải rút về tiếp cứu sơn trang, như vậy đoàn quân của hắn sẽ không bị tận diệt.
Một mình hắn với hai tượng đồng có uy lực như một bầy voi xung trận, gặp đâu phá đấy, gặp ai giết nấy, bất kẻ già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu.
Nhưng Quyền sứ giả đã tính lầm. Mã phu nhân đã lo tính việc đó từ lâu. Bao nhiêu người già, phụ nữ, trẻ nít đã được dồn xuống địa huyệt, đưa vào tuyệt cốc tỵ nạn. Sơn trại chỉ còn cảnh nhà không vườn trống. Hắn xông vào, nếu vô ý, bị lọt vào cạm bẫy là đằng khác.
Quyền sứ giả phi hành tới trước cổng lớn, hắn giơ đồng nhân định đập vỡ cánh cửa tiến vào. Nhưng linh tính báo cho hắn biết phải nên cẩn thận, hắn lùi lại vài trượng thẳng cánh tay ném tượng đồng đụng nhằm cổng lớn đến ầm một cái, tức thời nơi Quyền sứ giả vừa đứng đã sụt xuống thành một cái hầm sâu, nếu là toán quân đương công phá cổng vô thì đều đã bị lọt sa xuống hầm hết thảy.
Khi cát bụi tản mác, Quyền sứ giả chỉ còn một chiếc đồng nhân tay hữu vì chiếc tay tả ném sập cánh cửa, binh khí đã rớt lọt xuống đáy hầm sâu rồi.
Y tức giận khôn tả, nhảy đại vào trong sơn trang, không dám xông xáo bừa bãi vào các căn nhà đóng cửa e bị sa cạm bẫy khác. Nhờ vậy nhà cửa từ bao lâu xây dựng trang hoàng đẹp đẽ không bị tượng đồng trong tay Quyền sứ giả đập bể nát.
Tiến sâu vào giữa sơn trang, tới khu vực hoa viên thì thấy bốn bề lặng lẽ, không còn nghe thấy tiếng hò reo xung sát văng từ vùng đồi chè vọng lại.
Xa xa có bóng một am thờ Phật. Từ trong hắt ra một ánh sáng đèn nửa tỏ nửa mờ, tiếng gõ mõ tụng kinh niệm Phật đều đều như muốn thúc giục khách trần ái thoát bỏ nơi tranh đấu khốn khổ về nơi yên ổn tinh thần, vứt bỏ hết mọi oán hờn đau lo sợ của kiếm người mong manh vô thường và hữu hạn.
Quyền sứ giả, máu me bụi đất đầy người, hai mắt đỏ như lửa khác nào con hổ dữ tay xách đồng nhân hậm hực đi lại phía tường hoa.
Hắn tự nghĩ :
- “Quái lạ! Đêm hôm thanh vắng, tại sao còn có tiếng tụng kinh gõ mõ giữa sơn trang vắng vẻ này? Người hay ma? Bọn Miêu nhân tại sao lại biết tụng kinh chữ Hán? Chúng nó định giở trò gì? Nếu ta đường đột xông vào có bị cạm bẫy gì không? Ta đã mất chiếc đồng nhân quý báu chỉ còn một. Nếu gặp địch thủ cao cường như thằng cầm Phật thủ hay thằng cầm kiếm gỗ khi nãy thì rất nguy cho ta?”
Nghĩ vậy, tự đáy long đâm ra khiếp sợ. Tiếng mõ đều đặn làm hắn bối rối thêm, không biết phải xử sự ra sao?
Mã Hóa Long thúc ngựa đuổi theo Quyền sứ giả để ngăn cản không cho hắn hành động liều lĩnh, đốt phá sơn trang. Từ xa ông đã phóng kiếm để uy hiếp tinh thần đối phương. Thanh Cổ Độc kiếm xoay tít như cánh quạt vùn vụt bay tới sau lưng Quyền sứ giả, hắn giơ đồng nhân ra đỡ. Nhưng ngọn phi luân kiếm chưa chạm tới đồng nhân đã bay vụt trở lại. Tuy đương phi ngựa, Mã Hóa Long trổ tài bắt gọn thanh kiếm như chơi. Tay kia lại vụt phóng ra một ngọn kiếm khác làm Quyền sứ giả chỉ còn một đồng nhân trong tay phải nhảy lùi né tránh.
Nghe gió kiếm đi vun vút đủ rõ chủ nhân thanh kiếm đã điêu luyện tài phóng kiếm tới mức cao thâm.
Mã Hóa Long khéo léo dùng sức ngựa hợp với song kiếm nắm được thượng phong, dồn ép Quyền sứ giả không tiến lên được. Đối phương định dùng toàn lực thu vào chiếc tượng đồng đánh bật kiếm ra khỏi tay Mã Hóa Long nhưng lưỡi kiếm của Mã Hóa Long không chịu nằm trong vòng hấp lực của đồng nhân.
Thực ra Mã Hóa Long chỉ dùng đơn kiếm thì khó đương cự nổi Quyền sứ giả trong vài ba chiêu đầu. Nhưng song kiếm hợp đấu, nếu Quyền sứ giả cố tình đánh văng được một bên kiếm cũng sẽ bị trúng một thương. Vì vậy cuộc giao đấu ngày càng có lợi cho Mã Hóa Long.
Song lẽ, ông ta quên là địch thủ rất liều lĩnh, dám làm tất cả mọi việc, bức hiếp người gõ mõ tụng kinh trong am. Quả nhiên, Quyền sứ giả vung đồng nhân đánh sụp đổ dãy tường hoa nhảy vọt vào bên trong Phật đường.
Thử tưởng tượng con thú dữ đó mà ném đồng nhân về phía hai người đàn bà đương ngồi trước bệ đá thì còn gì mà chẳng “thịt nát xương tan” dưới tượng Phật đài.
Mã Hóa Long sợ toát mồ hôi lạnh, nhảy vội xuống ngựa, kêu khổ luôn miệng. Ông ta nhảy vọt vào bên trong Phật đường mong cứu trợ cho người trong am.
Thường lệ, đến ngày sóc hay ngày vọng, Vương phu nhân và Mã phu nhân hai vị ra am ngoài thờ cúng, không ngại gì sự nguy hiểm xảy ra bất thần cho hai bà.
Quyền sứ giả nhìn hai người đàn bà “hiếu đạo”, thản nhiên ngồi gõ mõ tụng kinh, không để ý đến sự hiện diện của hung thần ác sát, hắn ngước mắt nhìn lên tượng Phật thấy vẻ mặt từ bi với nụ cười mỉm bao hàm nhiều ý nghĩa xót thương khuyên giải.
Tuy vậy lòng tự ái của con người bấy lâu chọc trời khuấy nước, coi điều đó là sự nhỏ mọn có ra chi, hắn quyết tâm dung sức mạnh đập phá tan hết thảy.
Hắn láo liên đôi mắt đỏ ngầu, sau chiếc mặt nạ vàng hung dữ vừa mới thêm một vết kiếm làm bẹp rúm một bên thành bộ mặt méo mó quái gở kinh dị khác thường.
Tay tả vận thần công giơ cao đồng nhân nặng hơn trăm cân lên, chỉ còn chờ một cử động giáng xuống.
Mã Hóa Long mở to hai đồng tử, há hốc miệng không thốt lên lời vì chậm quá rồi, nếu có phóng kiếm đâm chết tên hung dữ thì ngọc cũng đã nát, bình cũng đã tan làm sao được nữa.
Trong giây phút nghẹt thở ấy, tiếng mõ vẫn đều đặn cốc... cốc... tiếng tụng kinh vẫn như đưa hồn bát nhã chơi vơi trong khoảng hư vô trong sang, hình như cả hai phu nhân không lý gì đến sự chết chóc ăn thua trong nháy mắt ở cuộc đời bên ngoài.
Trên bệ cao, phản chiếu ánh sáng ngọn bạch lạp lung linh, đức Phật vẫn mỉm cười, lòng bàn tay trái ngửa lên ngang trước ngực, bàn tay tả thẳng dọc theo chiều người, ngón tay búp măng bắt ấn quyết “Át ma”.
Một tiếng “tách” nhỏ như bật móng tay phá tan bầu không khí tịch mịch, ghê rợn... một vật chi trắng nhỏ xíu từ sau bàn tay Phật bắn thẳng về phía cổ hung thần đeo mặt nạ vàng.
Quyền sứ giả cứ giơ cao đồng nhân mà không thấy trở tay giáng xuống hoặc phóng tượng đồng về phía bệ đá thờ Phật. Hắn đứng yên không nhúc nhích, thần quang lờ đờ mất tinh anh, giây phút khác trôi qua. Quyền sứ giả nom giống như vị Hộ pháp Thiên Vương giơ cao trùy đứng canh cửa điện.
Tiếng mõ ngưng, tiếng niệm Phật chấm dứt. Vương phu nhân khép cuốn kinh, xốc áo đứng dậy. Mã phu nhân giúp đỡ Vương phu nhân bỏ cuốn kinh và mõ gõ vào trong túi nhỏ.
- Kìa ông, làm gì mà đứng sững như người mất hồn vậy!
Mã phu nhân nhoẻn miệng cười hỏi Mã Hóa Long. Ông ta lấy ống tay áo gạt, mồ hôi nhỏ giọt nhích bước chân tiến lại ngăn đôi hai phu nhân với Quyền sứ giả, lắp bắp tra hỏi :
- Coi chừng tên “mặt vàng” nó sắp ra tay! Các bà không ở địa huyệt lên đây làm gì? Nguy hiểm lắm! Như vậy tôi bảo vệ sao được?
Giọng nói trách móc đầy vẻ lo ngại xong hai mắt Mã Hóa Long không rời quả trùy tượng người bằng đồng sáng lóng lánh. Ông ta biết cây trùy lợi hại biết chừng nào? Đối phương có ngạnh công uyên thâm vô địch.
Mã phu nhân bình tĩnh đáp :
- Người mặt vàng đó đã thành pho tượng ngủ đứng rồi! Ông không có chi e ngại. Tôi lo bảo vệ ông nên đến đây giúp ông giải trừ thần lực của hắn. Để tôi giới thiệu với ông những người bạn mới đến giúp hôm nay! Chúng ta cứ mong đợi Lý nhi, ai ngờ chẳng thấy nó về tiếp cứu. Những người đến giúp chúng ta là những người khác.
Mã Hóa Long nghe phu nhân nói vậy, định thu kiếm hỏi gấp :
- Thần Ma Mật Tăng đã về rồi mà! Bà muốn nói tới ông bạn ông ta sử dụng thanh kiếm gỗ nhanh hơn điện phải không?
- Người sử dụng kiếm gỗ nào, đây là một văn nhân thư thái phong nhã, hào hoa lịch thiệp với danh hiệu nghe rất êm tai.
- Quái lạ! Lại còn người lạ mặt nào nữa?
Mã phu nhân và Vương phu nhân đi ra sau tấm bình phong mời hai vị tân khách bước ra giữa Phật đường.
Mã Hóa Long cúi đầu thi lễ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
- Kính chào Mã tướng công, tiểu điệt là Văn Tú Tài đã từng quen biết hai vị phu nhân ở Diên Bình phủ. Người theo tôi đây là Thần Hành Nụy Cước.
Mã Hóa Long mở to đôi mắt ốc nhồi.
- Văn Tú Tài?
- Nụy Cước Thần Hành tôn ông!
- Tôi từ trước chỉ “văn kỳ thành” mà chưa được gặp mặt bao giờ. Đã bao lần hai vị tỏ lòng nghĩa hiệp giúp đỡ chúng tôi thoát khỏi hiểm nghèo rồi lại mai danh ẩn tích không chờ đền đáp. Tôi xiết bao ngưỡng mộ. Bây giờ cũng giữa cơn nguy nan, hai vị lại xuất hiện bảo trợ, thật là đáng quý.
- Tiểu điệt đứng vào hang con cháu, là bạn với Lý công tử và Cao tú sĩ. Bổn phận phải như vậy, tiểu điệt áy náy không yên.
Mã phu nhân hỏi thêm :
- Thần Ma Mật Tăng đã về rồi ư? Lại còn vị hiệp sĩ nào nữa? Lạy Phật, ơn trên phù hợp, vừa kính lễ xong thì được tin mừng. Tình hình vùng đồi chè ra sao?
- Địch quân đông gần năm trăm tên, bị quân ta đánh bại hoàn toàn. Chi Mai đương truy kích. Chắc chắn sẽ mang tin khải hoàn về trong chốc lát.
Nói dứt lời đã thấy bóng đuốc chập chờn, tiếng chân ngựa dồn dập chạy lại. Người ngồi trên mình ngựa rúc tù và báo tin chiến thắng.
Địch quân tan vỡ, bị đánh bật ra khỏi vùng đồi chè. Miêu nhân thừa thế tiến chiếm dinh trại của chúng, thu nhặt được không biết bao nhiên là xe ngựa, binh khí lương thảo. Số quân bị bắt sống và đầu hàng đông tới hai trăm.
Tới nửa đêm, toàn khu sơn trang đèn đuốc đốt sáng trưng như ban ngày, các dũng sĩ Miêu nhân ăn uống tưng bừng và dâng công chiến thắng.
Số chiến lợi phẩm quý nhất là hơn chục thanh Cổ Độc kiếm của đoàn về sĩ Hắc Y bỏ lại trận tiền. Mã Hóa Long dạy cho bộ lạc cách sử dụng không bị nhiễm độc.
Lãnh Diện Băng Tâm, Thần Ma Mật Tăng như vừa tắm trong hồ nước đầy máu huyết bước ra, khắp người đỏ lòm không thể nhận diện.
Nàng Chi Mai tự hào với cây ná bắn đâu trúng đấy. Kể số Hắc Y do chính tay nàng hạ sát để trả thù cho Miêu tộc còn nhiều hơn số Hắc y bị hai sát thần dùng trùy đồng và kiếm gỗ giết chết.
Các vị anh hùng tắm gội, thay đổi y phục vào trong Tụ Nghĩa đường nghỉ ngơi và bàn luận.
Người nào cũng vui vẻ, hớn hở coi như đám giặc lớn đã may mắn dẹp tan nhưng riêng Mã phu nhân, sự lo lắng hiện rõ ràng trên vẻ mặt trầm tư của bà.
Lãnh Diện Băng Tâm khoái trá nói với Thần Ma Mật Tăng rằng :
- Đôi bao tay bằng da hải báo này đeo vào hai tay, cầm chuôi Mộc kiếm thấy vừa vặn, chặt chẽ, sử dụng kiếm thêm linh hoạt vô cùng. Tối nay được nghỉ ngơi một giấc say sưa, tôi cam đoan với mọi người là... trừ phi Hắc Y đạo trưởng có ba đầu sáu tay thế nào không biết, còn toàn thể cao thủ Bạch Hoa cương kéo cả đến đây, xin để một mình tôi tiếp chiến. Nếu không chém rụng đủ năm trăm thủ cấp thì tôi không trở về bản trận.
Mã phu nhân nói :
- Được hiệp sĩ tận tình giúp đỡ như vậy, chúng ta thực là tốt phúc vô cùng. Nhưng Văn Tú Tài cho tôi hay là Trụ Pháp Thiên Vương sẽ tấn công sơn trang bằng bảy mươi hai Kim nhân thì chúng ta không cách nào cự địch nổi.
Lãnh Diện Băng Tâm cướp lời :
- Trong hang trận Hắc Y, tôi cùng Thần Ma Mật Tăng đã thu thập được tin tức như vậy. Tôi có sợ là sợ Trụ Ma Thiên Vương có nhiều bảng môn tà đạo, đêm đến đây những tà ma yêu quái thì tôi không thể thủ thắng được. Còn Kim nhân thì bất quá ta dụ cho chúng sa hầm, sa hố trói lại là xong, chứ có việc chi là khó?
Văn Tú Tài cười rằng :
- Nếu bảy mươi hai kim nhân của Trụ Pháp Thiên Vương dễ diệt trừ như vậy thì tôi đã chẳng cần mạo hiểm vô đây. Việc Trụ Ma và Trụ Pháp tranh nhau tới đánh sơn trang việc ấy tôi biết rõ lắm. Tại sao thủ lãnh Bạch Hoa cương không lựa chọn Trụ Ma cầm quân mà lựa chọn Trụ Pháp Thiên Vương. Việc ấy ít ai hiểu rõ nguyên nhân.
Mã Hóa Long cầm chung rượu nhấp nháp hỏi :
- Tôi đã có lần giao chiến với các quái nhân Hắc Y. Thiệt là đáng sợ. Nếu bầy quái nhân ấy tái xuất hiện thì tôi thiết tưởng chúng ta nên sớm rời bỏ sơn trang, tạm lánh đi nơi khác thì sẽ đỡ tổn hại nhân mạng. Các quái nhân nguy hiểm là như vậy nhưng không biết các Kim nhân ra sao?
Văn Tú Tài giải thích cho biết :
- Đáng kinh sợ hơn nhiều. Quái nhân dầu sao cũng không thể công phá địa huyệt và tuyệt cốc nếu ta thủ hiểm ở trong. Nhưng tôi đã được chứng kiến cuộc tập thử dùng Kim nhân phá núi ở Bạch Hoa cương, các hầm mỏ đá rắn như vùng núi đá hoa cương mà các Kim nhân phá tan trọn trái núi trong một ngày trời. Dùng hỏa công cũng vô ích vì lửa đốt không làm cháy đặng Kim nhân, đao đâm kiếm chém lại càng vô ích. Dù cho có bẫy làm cho một vài tên sa hầm lọt hố nhưng chúng cũng có thể lôi kéo nhau lên khỏi hố sâu, hai trượng bề sâu dễ như bỡn. Thành cao, hào sâu còn chẳng ngăn cản nổi, phỏng thử một vài hầm hố chông chà vùng đồi chè này ăn nhằm gì với chúng. Trái lại, tự trong người Kim nhân có bộ phận phóng hỏa phát ra nơi tay, chiếu vô đâu nơi đó cháy thành than. Đá tan núi lở, cả vùng Thất Chỉ sơn tiêu vụn như cám chứ đừng nói chi đến vài khóm nhà lợp tranh lợp cỏ trong Vạn Diệu sơn trang nhỏ bé này.
Mọi người nghe Văn Tú Tài bày tỏ một hồi, người nào người này vẻ mặt thẩn thờ, ăn hết ngon, uống hết vui không còn biết tính dùng phương kế gì để đối chọi lại.
Lãnh Diện Băng Tâm cũng phải nói :
- Như vậy thì hết thuốc rồi!
Thần Ma Mật Tăng đặt chung rượu xuống, thở dài mà rằng :
- Lý công tử không có đây. Lấy ai là người có đủ bản lãnh tạm ngăn bảy mươi hai tên Kim nhân tấn công.
Mã Hóa Long mặt buồn so, nói tiếp :
- Mà dù cho Lý nhi có mặt ở đây chăng nữa, có đánh ngã được dăm tên bằng kiếm Siêu Điện, nhưng còn những tên ồ ạt tiến lên thì làm sao bên chúng ta chẳng có người bị trúng thương hoặc mạng vong vì sức mạnh phá núi, sức nóng lửa đốt của những người máy đó?
- Nhưng không hiểu tại sao, đã vậy chúng còn sai vị Quyền sứ giả tấn công chúng ta làm gì để bị thua đậm trong trận đấu?
Văn Tú Tài đáp :
- Mỗi Kim nhân nặng ngàn cân, phải dùng xe chuyên chở tới đây. Chúng di chuyển chậm chạp. Đó là sở đoản của chúng. Nếu Trụ Pháp mà chế tạo các Kim nhân chạy nhanh như người thì có lẽ giang sơn nhà Tống đã bị Hắc Y đạo trưởng cướp lấy mất rồi còn đâu?
Lãnh Diện Băng Tâm vuốt cằm, gãi đầu trọc hỏi :
- Kim nhân là người hay máy móc?
- Là máy móc nhưng lợi hại hơn người gấp trăm ngàn lần.
- Nói là máy móc làm sao nó trông thấy được? Ta lấy câu liêm đứng xa mà giật cẳng thì nó bị đổ ngã.
- Ý kiến Lãnh hiệp rất hay, nhưng nó không có mắt mà nó “ngửi” thấy ta! Ở đâu có mùi thịt người sống thì nó ào ào xông lại. Nó đã nhìn thấy người nào thì đuổi theo cho tới cùng mới thôi. Đó là đoàn máy công phá. Đối với bọn chúng, vấn đề phòng ngự, thủ hiểm không có ý nghĩa nữa. Dù là nấp trong thành đồng vách sắt, dù là chui ẩn trong thạch động địa huyệt cũng không thoát khỏi uy lực công phá của những chân tay ngươi máy bằng vàng.
Lãnh Diện Băng Tâm cười ruồi :
- Như vậy mỗi tên Kim nhân đáng giá lắm nhỉ? Chém nó rụng đầu hay rụng một tay cũng có cả trăm lượng vàng để tiêu chơi.
Nhưng chẳng có ai vui vẻ cười đùa theo. Mã phu nhân than thở :
- Dân cư tới đây trú cứ đông đúc quá. Chúng ta có hơn ba trăm tù binh, hơn ngàn đàn bà trẻ nít phải di tản. Thật là một vấn đề nan giải. Nếu rút lui đàng hoàng thì phải đi nội trong đêm nay, bỏ hết lại lương thực, kho tàng, dụng cụ thì mới có sức leo núi rút về sau rặng Thất Chỉ sơn mà không sợ chúng đuổi kịp. Nếu chậm chạp giây phút nào thì chỉ riêng vấn đề bảo vệ đàn bà trẻ nít cũng làm chúng ta lâm vào ngõ bí.
Nàng Chi Mai góp ý kiến :
- Đông quá mà! Lấy gì mà ăn cho đủ trong rừng? Thà chết, thì chế cũng phải đánh chứ đi thì cũng thiệt hại nhiều, chết đói hết nữa.
Mã phu nhân đáp :
- Tôi biết các vị thảy đều anh hùng can đảm lắm! Nhưng mang sự can đảm đặt trước nhưng Kim nhân thì cũng như đem trứng chọi với đá, lấy bầy hươu nai đem ra chống cự với hổ đói. Sở dĩ Hắc Y đạo trưởng đã quyết tâm san phẳng nơi này thành bình địa mà còn trù trừ ra lệnh cho sứ giả họ Quyền tấn công trước là vì chắc Lão Thần Y không muốn dãy Thất Chỉ sơn tan nát. Nay Quyền sứ giả đã thất bại thì y cũng chẳng ngần ngại gì “tiêu thổ” khu vực.
Văn Tú Tài nói :
- Thiệt tôi không ngờ Vạn Diệu sơn trang lại trù mật dân cư hai tộc Hán Miêu đến trú ngụ nhiều như vậy? Lúc đầu lời khai của Khương Lã Bá không ai tin là thiệt. Mọi người cho rằng hắn kém trí nên bại trận nên tâng bốc đối thủ. Không ngờ thực lực của sơn trang vô cùng hùng hậu. Tấn công một thị trấn còn dễ hơn tấn công địa khu chật hẹp này.
Kim nhân là sức mạnh chủ lực của Bạch Hoa cương. Nếu Trụ Pháp Thiên Vương thất trận thì Hắc Y đạo trưởng tức giận đến phát rồ mất.
Mọi ngươi ngồi chờ quyết định của Mã phu nhân. Bà lắc đầu than vãn :
- Vấn đề di tản đàn bà trẻ nít rất cực nhọc và cam go! Tử thủ cũng không xong, tuy nhiên không nhẽ lại ngồi bó tay chịu chết? Vậy đêm nay ta phải tìm ra kế hoạch đối phó. Xin hai vị Thần Ma cao tăng và Lãnh hiệp sĩ cứ đi nghỉ dưỡng sức đã, sớm mai tôi có việc cần đến hai vị.
Khi hai người ra ngoài sảnh, Mã phu nhân mới ghé tai Văn Tú Tài nói nhỏ mật kế, Văn Tú Tài nghe xong ngẫm nghĩ giây lát, vẻ mặt vui mừng nói rằng :
- Nếu phu nhân áp dụng kế sách đó thì tôi chắc sẽ vẹn toàn. Tôi đã đến đây, xin hết sức giúp đỡ.
Nói rồi Văn Tú Tài nói nhỏ với Nụy Cước Thần Hành, ông già lùn này nghe xong, chỉ thấy đến vút một cài như quả cầu đen tròn băng vào bóng tối biến mất.
Mã phu nhân cũng dặn dò nàng Chi Mai và Mã Hóa Long nhiều điều cặn kẽ.
Đêm đó, trong hàng ngũ Miêu nhân các tên hàng binh bị bắt làm việc tạp dịch suốt cả đêm.
Lúc trời còn sớm tinh sương chưa tỏ mặt người, đám đông đàn bà trẻ nít khu vực đồi chè bồng bế nhau lũ lượt tản cư về mạn rừng Tây Bắc.
Rõ ràng là bọn người Mã phu nhân quyết định rời khỏi sào huyệt dưới chân Thất Chỉ sơn để trốn tránh đợt tấn công ghê gớm của đoàn quân Hắc Y.
Người nào cũng đem theo bọc vải hành lý đeo sau vai hoặc gồng gánh khiêng vác, dắt díu nhau thành một dãy dài, quang cảnh chạy giặc tất tả, vội vã sợ hãi trông rất nheo nhóc, thương tâm.
Bọn trai tráng cũng không còn nhuệ khí anh dũng hồi hôm. Sự hỗn độn, tấp nập khiến thám binh Hắc Y cấp báo về cho Trụ Pháp Thiên Vương hay rõ.
Chưa kịp chuẩn bị đủ số bảy mươi hai Kim nhân, y đã vội ra lệnh dàn quân và dẫn bộ sáu chục tên người máy tiến kích. Hai bên dàn trận tại vùng đồi chè hãy còn ngổn ngang xác chết những tên Hắc Y bị chết trận đêm trước.
Trụ Pháp Thiên Vương vốn là một vị chấp pháp, ngôi cao vị trọng thuộc Thiếu Lâm tự, nên để nguyên đầu cạo trọc đội thiền lư, mặc cà sa, tay cầm thiền trượng ngồi xe do đôi trâu xanh kéo. Y rất kiêu ngạo tự ví mình như Thái Thượng Lão Quân mà bảy mươi hai Kim nhân là những Kim Đồng hầu cận lão tổ.
Vì vận chuyển đi xa nên chỉ có nửa số Kim nhân mang từ trong hòm ra không bị trục trặc máy móc, có chân tay đi đứng điều hòa.
Mỗi tên Kim nhân cao lớn dị thường, hai tay giơ phía trước, chân đi tập tễnh như quỷ nhập tràng. Lũ vệ sĩ Hắc Y xếp hàng đứng sau các Kim nhân bên cạnh những tên cầm giáo dài dao sắc, có thêm một số cung thủ để đối phó với những xạ thủ người Miêu.
Ngồi trên xe, Trụ Pháp trông rõ đám đông dân cư Vạn Diệu sơn trang lũ lượt chạy trốn về mạn rừng Tây Bắc. Còn trong sơn trang và ngọn Thất Chỉ sơn bốc khói mù mịt, khắp chốn không biết bao nhiêu là đám khói bốc lên ngùn ngụt, chứng tỏ kẻ địch đã tự đốt cháy nhà cửa, kho đạn ra đi. Bảy ngọn núi lớn hầu như bị che lấp sau làn khói đen kịt ngất trời.
Ý định tấn công sơn trang trở nên vô ích. Ngọn lửa đã thiêu rụi sào huyệt địch thủ mất rồi.
Nhìn đám đông dân cư vô tội, tính hiếu sát hắn nổi lên như vũ bão. Hắn tưởng tượng nếu Kim nhân rượt kịp bọn người để đánh giết tàn sát thì thích thú biết bao? Kim nhân sẽ xé kẻ địch rã rời thành nhiều mảnh, chà nát dưới chân nặng ngàn cân, thiêu cháy thành than hết vết tích.
Nhưng chưa ra lệnh cho bộ hạ thực hiện ý chỉ sát nhân thì đã thấy một đoàn người ngựa tiến lên chặn lối.
Mình định kiếm chúng, chúng lại tự đắc dẫn xác đến nộp mạng.
Nhưng ủa kìa, lạ thay! Thằng đeo mặt nạ vàng, hai tay cầm hai đồng nhân mặc áo đỏ thêu chứ Quyền lớn nơi ngực kia chẳng phải là Kim Diện sứ giả họ Quyền sao?
Còn đương ngỡ ngàng, Lãnh Diện Băng Tâm từ đâu thúc ngựa chạy diễu quanh hô lớn :
- Trụ Phát cẩu vương, dỏng tai nghe ta nói đây. Tổ nội mi là Lãnh Diện Băng Tâm nè! Mi biết ta khoái chém cụt đầu các thằng cạo trọc nhất là những thằng trọc thuộc phái Thiếu Lâm như mi. Tổ nội mi hôm nay ngứa tay lắm, mi có biết không?
Trụ Pháp Thiên Vương mở to hai mắt nhìn kỹ thì đúng là tên cầm đầu Thất sát đã nói những lời bất kính. Y mặc quần áo Hắc Y mà lại chửi mắc Hắc Y, chẳng hiểu ra sao cả?
Đoàn người ngựa kia cũng mặc toàn quần áo đen, y hệt phục trang toán quân bên này? Trụ Pháp Thiên Vương quát lớn :
- Cẩu tặc Lãnh Diện Băng Tâm, mi nói thế là thế nào? Tại sao mi và Quyền sứ giả lại phản bội, không sợ tội chín ngựa phanh thây sao?
- Ngũ mã, cửu mã phanh thây ta cũng cóc cần! Bữa nay ta khoái lập một “Hắc Y đảng” mới toanh, ta chán cái đảng Hắc Y cũ kỹ của bọn mi lắm rồi. Ta chẳng hề gia nhập thì sao mi lại nói ta phản bội? Mi có Hắc Y đạo trưởng chỉ huy lãnh đạo. Ta cũng làm Hắc Y thủ lãnh bữa nay, ai cấm ta? Mượn là cờ chơi để biết chân hay giả Hắc Y?
Nói xong Lãnh Diện Băng Tâm phi ngựa về bản trận, trao cây cờ cho Quyền sứ giả :
- Quyền huynh hãy tiếp lấy cây Hắc đại kỳ đem về cho chủ soái lập công!
Chơi ác, Quyền sứ giả nhận lá cờ, tiện tay phóng đồng nhân nhằm hai con trâu xanh to lớn kéo cỗ xe của Trụ Pháp Thiên Vương ném tới. Trong lúc xuất kỳ bất ý, người trong xe không kịp giật cương cho trâu né tránh nên cả hai con vật bị “đồng nhân” đập bể sọ gục xuống chết liền, chiếc xe suýt bị đổ nghiêng.
Trụ Pháp chống thiền trượng nhảy vội xuống đất, hắn tức giận mặt xanh ngắt như tầu lá, hai mắt phát tia như kẻ lên cơn điện.
Không nghĩ ngợi gì nữa, hắn giơ thiền trượng chỉ về đoàn người ngựa, hét lớn :
- Kim nhân! Giết chết lũ khốn kiếp đó cho ta!
Thế là sáu chục bộ người đang tập tễnh tiến về mạn rừng Tây bắc, thay vì tiến về dãy Thất Chỉ sơn như đã định trước.
Quyền sứ giả sau khi tung đồng nhân đánh chết đôi trâu kéo xe còn lớn tiếng la lối trêu tức Trụ Pháp :
- Anh em Hắc Y nghe ta nói đây! Chính ta đã hạ sát Thuật sứ giả trong Bạch Hoa cương. Chính ta đã đẩy năm trăm quân Hắc Y vào tử địa đêm qua. Anh em cựu Hắc Y nên theo đảng tân Hắc Y do Ngũ Độc Thiên Nhân lãnh đạo. A ha! A ha!
Trụ Pháp thâm tím mặt mày, tức giận cơ hồ muốn vỡ nổ buồng phổi.
Lúc thì dùng xe, khi dùng đò vượt sông, chọn toàn đường tắt để tranh thủ thời gian, hai người chỉ còn cách Vạn Diệu sơn trang hơn chục dặm đường.
Xa xa, trên ngọn Thất Chỉ sơn, người tinh mắt nhìn thấy lẫn với làn sương trắng do khí núi bốc lên chưa tan, một ngọn khói đen do người trên núi chụm củi lửa đốt xông thẳng lên trời cao tới trăm trượng.
Đó là khói báo hiệu cho người ở xa biết là Vạn Diệu sơn trang ở tình trạng lâm nguy, kêu gọi cứu viện từ bên ngoài mau mau tới tiếp cứu.
Ngọn khói cũng báo hiệu cho người ngoài biết là bọn người Mã phu nhân ở trong tuyệt cốc chưa bị địch xâm phạm tới, còn sống chưa bị sát hại.
Thần Ma Mật Tăng thở hổn hển nói rằng :
- May quá chúng ta mất công đi gấp đường về đến đây, không uổng phí sự khó nhọc!
Lãnh Diện Băng Tâm mệt nhoài vì mất ngủ mấy ngày liền, ăn chỉ toàn lương khô và uống toàn nước lã. Hắn chán nản nói nhỏ :
- Sư phụ hãy nghe tôi tìm chỗ nào kín đáo ngủ một giấc mới mong có đủ sức lực hành động được. Bây giờ khinh suất đi tới nữa, ngộ lỡ gặp địch thì có lẽ bọn chúng chỉ thổi phù, tiểu tăng và sư phụ cũng té nhào để chúng trói gô lại như trói heo khiêng đi!
Thần Ma Mật Tăng lắc đầu nói rằng :
- Tôi xin nói để hiệp sĩ biết, người bị vây hãm tức là dưỡng mẫu của Lý công tử. Nếu chúng ta không nỗ lực tiếp cứu, nếu xảy ra chuyện gì cho bà, chẳng là ân hận lắm sao? Tôi cũng biết túc hạ mệt như tôi, mất ngủ mấy ngày trời. Nhưng ta không thể nào bỏ lỡ một giây phút nào cả. “Cứu binh như cứu hóa”, túc hạ hẳn biết rõ.
Lãnh Diện Băng Tâm nhớ tới ơn Lý Thanh Hoa không nỡ giết mình sau trận đấu kiếm nên phấn khởi tinh thần :
- Nếu quả như vậy thì sư phụ đưa cho tôi thanh Mộc kiếm. Dù có bị nhiễm thêm độc vô bàn tay, tiểu tăng cũng quyết giết đặng vài trăm Hắc Y rồi có chết vì chất độc cũng vui lòng.
- Không có điều chi lo ngại về việc đó. Tôi có đôi bao tay làm bằng da con hải báo. Túc hạ đeo đôi bao tay đó không sợ chất độc nhiễm vào da thịt, trái lại thanh Mộc kiếm của túc hạ đã được tẩm Huyết Ma tán thì khi động thủ túc hạ không cần vận sức mạnh chém đâm mạnh mà chỉ cần làm cho trầy sướt da địch nhân tức thời có thể làm địch nhân bị chết rồi. Thanh kiếm trở nên lợi hại, tha hồ túc hạ tung hoành.
Nói rồi đưa cho Lãnh Diện một bao tay khâu bằng da hải báo đen bóng.
Lãnh Diện Băng Tâm đeo thử vào tay thấy vừa vặn, cầm lấy chuôi thanh Mộc kiếm phất thử vài chiêu thấy gọn tay vô cùng. Hắn vui vẻ cài kiếm vào bao vải, đeo sau lưng, cùng Thần Ma Mật Tăng tiến sâu về phía đồi chè.
Hai người rón rén đi từng bước trong lùm cây. Chợt Lãnh Diện Băng Tâm kéo Thần Ma Mật Tăng đứng dừng lại, chàng kề tai vị Phiên tăng nói khẽ :
- Tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện sau gốc cây kia. Chúng ta chia nhau hai ngả đi vòng tới, cố gắng bắt sống một vài tên dò hỏi địch tình ra sao đã.
Thần Ma Mật Tăng gật đầu thì thầm bảo :
- Nếu xông vào đánh e lỡ bọn chúng đông sẽ báo động. Dù bắt sống cũng mất thì giờ tra hỏi. Chi bằng theo chiều hướng gió, bò lại lắng nghe xem bọn chúng nói chuyện gì rồi sẽ ra tay.
Lãnh Diện Băng Tâm khen phải, cả hai dung phép xà hình nhoài lại gần nơi phát ra tiếng động.
Quả nhiên nhóm người đó là ba bốn tên quân canh Hắc Y đương cùng nhau nấu nồi cháo, nói chuyện dóc :
- Tôi đã bảo mà, xuất quân không xem ngày đại cát xui lắm!
Một giọng nói khàn khàn đáp lại :
- Hôm xuất quân, tôi gặp vợ thằng Trương Tam mang cái bụng ễnh, tớ biết là không được hên! Cái giống đàn bà chửa, trông cái bụng to như cái trống xúi quấy lắm. Đánh đâu thua đấy!
- Tại sao người ta bảo đi thi thì gặp phải đàn bà chửa thế nào cũng đỗ? Thực là mâu thuẫn! Tớ đếch tin nhảm.
- Anh dốt như con cầy! Người ta nói “sinh dữ tử lành”. Mình đi oánh nhau phải chém giết mà gặp chữ “sinh”, tức thời địch nó sống, còn chúng ta thì nghẻo cửa Tử! Trái lại anh học trò đi thi mà gặp chữ “sinh” nó nom thấy bụng người đàn bà chửa thì nó sẽ có một bụng đầy chữ, văn nó chảy ra ròng ròng, chữ nghĩa sinh ra liền liền làm gì chẳng đỗ.
- Tán dóc! Tán dóc!
- Tán dóc cái gì? Tao nói cho biết nếu là Trụ Ma Thiên Vương cầm quân đánh trận này, nó xuất quân mà gặp đàn bà chửa thì con mụ ấy một trăm phầm trăm...
- Làm sao?
- ... Bị mổ bụng lấy bào thai nấu cháo như chúng ta đương nấu cháo chân hươu hôm nay chứ gì!
- Nghe anh nói tôi đã ớn lạnh cả người, lát nữa húp cháo mất ngon.
- Thôi chịu khó ăn đi. Không ăn chốc nữa xung phong mà gặp một phát tên nó tẩm độc của tụi Miêu nhân thì sẽ chuyên môn làm ma đói húp “cháo lá đa” có khổ sở không!
- Nghĩ đến tên độc mà ngán! Tụi Miêu nhân nó bắn bách phát bách trúng. Mấy thằng bạn tao bị tên cắm ngay giữa hai con mắt. Miêu nữ mặc bộ đồ da hổ vằn trắng, nó bắn “chì” ghê.
- Đội trưởng đội tao phóng cho nó một mũi giáo giữa ngực, nó đứng trơ trơ như có phép tránh giáo đâm gươm chém, không hề hấn gì, còn trái lại nó giơ chiếc lá không cần ngắm chỉ nghe đến “phựt” một tiếng, đội trưởng tao té lăn cù, mũi tên xuyên lủng rốn, đầu nhọn thò dài ra sau lưng chết tốt. Thế là cả bọn chúng tao ù té chạy dài hai chân quàng lên cổ.
- Tao nghe rõ mấy tiếng “phựt phựt” sau lưng. Lấy mấy “con” nữa lủng lưng, té nhào mũi cắm đầu xuống đất, đít chổng lên trời.
- Đội mày còn có phúc, đội tao “vô phước” hơn nhiều. Chúng tao đương đi phây phây trên đường rộng. Từ trên đỉnh đồi vọt ra một đoàn kỵ mã, ngựa phi nhanh hơn gió thổi ầm ầm từ đỉnh đồi phóng xuống. Chúng nó dùng trường thương xiên chúng tao như “xiên táo”, một mũi giáo dính hai ba “con”.
- Nhất là cái lão râu xồm phóng ngựa đi đầu. Nó xung phong dung kiếm “phạt” chúng tao như phạt cỏ. Đội trưởng tao bị thằng cha hung dữ ấy hất cái đầu bay xa như cái sọ dừa tung lên trời quay lông lốc... Ấy thế mà chỉ nghe tiếng cồng kêu vang một tiếng, tất cả chúng nó biến nhanh như chớp. Tao giả chết, nằm sấp xuống, suýt nữa vó ngựa nó xéo gãy đó, Hú vía!
Giọng người có tuổi kết thúc câu chuyện :
- Cháo chín rồi nè! Ăn đi sắp đến giờ tập họp rồi, chúng bay! Tui Miêu nhân nó phòng bị...
(mất trang)
... chè để bắt liên lạc với nhóm người bên trong Vạn Diệu sơn trang.
Bốn bề lặng lẽ, không nghe thấy tiếng reo hò sát phạt. Quân Hắc Y chia nhau bao vây khắp vùng đất rộng, nhất quyết không để cho kẻ bên trong thoát ra khỏi một người nào. Vừa chợp mặt thì có tiếng chân thình thịch từ xa bước lại. Hai tên quân canh khác đi tới, vừa đi vừa cãi nhau :
- Tao đã bảo chúng nói nấu cháo xong, để dành cho chúng mình mỗi thằng một tô nhỏ. Hết phiên canh, lại gọi cho chúng mình ăn ghẹ. Ai ngờ mấy “cha nội” này ăn tham quá, quên cả tao với mày có đáng giận hay không?
- Quái lạ! Rõ ràng chúng nó đặt nồi đun nấu lại đây! Tại sao không thấy một “trự” nào? Chúng nó bỏ đi đâu cả rồi?
- Ủa! còn hai thằng ngủ khèo tại nơi kia là hai thằng nào? Hai tên quân canh lò dò tiến lại chỗ hai người đương nằm.
- Đ... m... hai anh, ăn no quên chúng ông, nằm gối tay phơi rốn đó hử?
Nhưng người nằm dưới đất đã bất thình lình móc chân làm hai tên quân canh té lăn cù trên mặt đất, hai bàn tay Hộ pháp chẹt lấy cố cho hết kêu, Lãnh Diện Băng Tâm khóa tay một tên, dùn thành đao của nó kề vào cổ tra hỏi gã :
- Chúng bay thuộc đảng Hắc Y, đội ngũ trái? Có bao nhiêu tên? Đến đây đã bao lâu? Để làm gì?
Hai tên quân canh không dám giẫy giụa, lạy lục xin tha chết.
- Hãy trả lời, không được nói dối, chúng ta sẽ tha mạng cho.
Hai tên quân bị bắt run rẩy cung khai :
- Chúng tôi ở Bạch Hoa cương đại bản doanh của đoàn quân áo đen.
- Chúng tôi có cả thảy năm trăm quân tiên phong dưới quyền Kim Diện sứ giả Đại vương họ Quyền có nhiệm vụ đến đây tàn sát và triệt hạ toàn vùng Vạn Diệu sơn trang, không để cho một cây cỏ mọc, một con cóc, con nhái sống sót!
- Nhưng tại sao thấy khu vực nhà cửa, cây cối đồi chè còn nguyên vẹn, tụi Hắc Y chúng bay chưa ra tay thiêu đốt?
- Mới đầu chúng tôi cũng tưởng như vậy, đứng từ xa nhìn tới thì ngon lành lắm, nhưng thiệt tình, đây là một mặt trận đầy những cạm bẫy chông gai hiểm hóc!
- Giống người Miêu thủ hiểm vùng này, họ đặt bẫy tài tình lắm! Mỗi một căn nhà, mỗi gốc cây đều có đủ mọi thứ bẫy tên độc, hầm hố, chông chà, lưới móc gai...
- Chúng chui xuống địa đạo, thò đầu lên thụt dầu xuống, y như biết phép độn thổ. Đoàn quân chúng tôi không biết xung kích bằng cách nào nên tạm thời mở rộng vòng vây bao quanh, cô lập chúng chờ đại quân đến giải quyết chiến trường. Nhất định sẽ có một trận đánh lớn xảy ra tại đây trong vài ngày nữa. Bây giờ Đại vương tôi ra lệnh án binh, báo cáo về bản doanh.
- Nghe nói ông Trụ Pháp Thiên Vương sẽ mang “Kim nhân” đến đánh trận này! Chúng tôi đương chờ đợi, chẳng biết ra thế nào?
- Bây giờ chúng tôi đã khai hết, xin hai vị Đại vương tha cho, chúng tôi còn mẹ già tám mươi tuổi phải nuôi nấng.
Lãnh Diện Băng Tâm cười nói :
- Tao biết chúng bay đứa nào cũng còn mẹ già phụng dưỡng. Nhưng tao rất tiếc không thể tha tội chết cho hai mi được vì tao còn mẹ già sống trên trăm tuổi không cần phải phụng dưỡng?
Thần Ma Mật Tăng cũng nói thế :
- Hai con thật là xui xẻo! Bữa nọ ông gặp thì tội chết ông cũng tha cho thành tội sống. Tiếc thay bữa này thì... ông bắt buộc phải thịt tất!
Chỉ nghe đến rắc một cái, tên quân Hắc Y đã bị bẻ gãy xương cổ chết tươi, còn tên kia Lãnh Diện Băng Tâm chỉ ấn mạnh mũi dao một nhát là đầu lìa khỏi cổ, về tiên tổ!
Hai vị đại sát tinh quyết định tìm đến nơi Kim Diện sứ giả lập trại chỉ huy để gây biến động nội bộ cho giảm bớt nhuệ khí, như vậy là gián tiếp nới áp lực cho Mã Hóa Long và Chi Mai bị vây ở trong sơn trang.
Đi được một quãng đường thấy một nhóm hơn chục tên quân khác đương nằm dài ngáy khò khò. Thực là một dịp để Lãnh Diện Băng Tâm trổ tài “trảm thủ” bằng Mộc kiếm. Chàng lia mũi kiếm trên mặt cỏ vài cài là các tên áo đen ngủ liền một giấc ngàn thu.
Trên quãng đường từ chỗ nấu cháo đến trung quân, riêng một mình Lãnh Diện Băng Tâm chỉ cần mất chút hơi sức mà đã sát hại nhiều chục mạng.
Nơi Kim Diện sứ giả chữ Quyền lập bộ chỉ huy, quân canh nghiêm mật hơn. Toàn quân xung kích xếp hàng sẵn sàng đứng chờ lệnh của vị sứ giả đeo mặt nạ vàng.
Nấp sau gốc cây lớn, Thần Ma Mật Tăng ghé tai bạn thì thào :
- Tên đeo mặt nạ vàng sắp xuất hiện! Tên này là một trong bốn tên sứ giả đeo mặt nạ vàng truyền lệnh của Hắc Y Đạo đi các trấn. Nếu ta không nhầm thì hắn rất xuất sắc về ngạnh công nên được lựa chọn đứng đầu “Tứ sứ giả”. Hắn uy quyền lớn nên dùng chữ Quyền. Tên vẫn giao thiệp với túc hạ là vị sứ giả mang chữ “Trá”. Hắn nhiều thủ đoạn, mánh lới, lưu manh số dách! Tính ma hơn cáo!
Lãnh Diện Băng Tâm tỏ ý khâm phục :
- Chà! Sư phụ đã vô lọt Bạch Hoa cương lần nào chưa mà am hiểu tường tận bên trong bọn chúng như vậy!
Vừa nói tới đó, đằng sau tiếng chân người thình thịch chạy đến. Nhờ ánh đuốc, kẻ đi đầu trông thấy hai bóng người thập thò sau gốc cây, bèn quát lớn :
- Còn hai tên kia nữa, không vô lãnh mộc đứng vào hàng ngũ, còn định lén lút trốn không dự cuộc xung kích phải không? Muốn tốt, nối đuôi đội ngũ mau, Đại vương ra điểm quân thấy chậm chạp thì hai mi chết đòn!
Hai người đành lén lén cúi mặt chạy vòng ra sau, nhập vào cơ ngũ tiến vô trong trại quân.
Khi qua cổng trại, tên bài chủ cấp phát cho mỗi người một tấm khiên bằng đồng để đỡ tên độc khỏi bắn trúng.
Hai người biết ngay là Hắc Y mang khiên mộc đến tiếp ứng đoàn quân tiên phong mở cuộc công kích, chọc một mũi dùi sâu vào trong Vạn Diệu sơn trang đánh một trận gần như quyết định.
Từ trong trướng, Quyền sứ giả cùng một số cao thủ Hắc Y cầm Cổ Độc kiếm bước ra đi quan sát thủ hạ.
Lửa đuốc chập chờn phản chiếu mặt nạ vàng lóng lánh làm tăng vẻ dữ tợn của “Sát thần”. Hai tay hắn xách hai trùy nặng, tạc hình tượng đồng, mỗi đồng nhận nặng trăm cân.
Tuy vậy, hai cánh tay lực lưỡng cử “đồng nhân” nhẹ tự như ta cầm hai tượng gỗ, tưởng tượng mỗi lần Quyền sứ giả chập cả hai đồng nhân mà giáng xuống chỗ nào thì đến voi lớn cũng bị đập quỵ vỡ sọ nát xương.
Hắn hùng dũng đi đầu, đoàn quân tiến lên theo đồi hình “ba góc”, mũi nhọn theo tên chủ tướng. Các tên quân đi theo hai cánh đều dung mộc che tên để toán chiến đấu đi giữa vượt qua hàng rào tên xung phong đánh giết.
Lãnh Diện Băng Tâm và Thần Ma Mật Tăng cầm mộc đi vào cánh tả sau rốt.
Đèn đuốc tắt ngấm, đoàn người cúi khom ngậm hơi nín thở tiến. Chân giẫm mạnh trên cỏ nghe xào xạc cũng bị la rầy. Bốn bề chỉ còn tiếng gió thổi vi vu làm lay động ngọn cỏ. Chim rừng kêu oang oác đó đây.
Quyền sứ giả và những vệ sĩ Hắc Y yên chí là đi trong tăm tối, nếu các Miêu nhân có phát giác cuộc tấn công thì đoàn quân đã tiến qua vùng đồi chè rồi. Dù có bắn tên ngăn cản nhưng có mộc che cũng vô hiệu. Hơn nữa, ban đêm khó ngắm trúng.
Như vậy đoàn quân xung kích sẽ như nước vỡ bờ, tràn ùa sát rào, các người trong sơn trang không tài nào ngăn cản nổi.
Nhưng một tiếng kêu “choeng” nổi lên rồi tiếp theo nhiều tiếng loảng xoảng theo sau. Không biết tên quân vụng về nào vấp ngã, thằng nọ đụng thằng kia té theo. Khiên đồng đụng nhau như người ta đánh một hồi chiêng cồng trong lúc tối khuya để “cảnh báo” đối phương biết có đột kích.
Quyền sứ giả đi đầu tức giận la lối :
- Chém chết mẹ mấy thằng bất tuân kỷ luật cho tao!
Phía sau có tiếng la lối, có tiếng đầu rụng xuống đất bịch bịch.
Chắc là đội trưởng đã thi hành nghiêm lệnh với nhưng tên quân vô ý làm càn.
Thế là cung nỏ nhóm quân canh phòng Miêu nhân đã chĩa về phía phát sinh tiếng động bắn rào rào.
Vút! Vút!... Phập!
- Ối cha mẹ ơi, tên độc găm trúng chân em rồi!
- Hạ khiên xuống! Hạ khiên xuống!
Nhưng hạ thấp khiên xuống che kín hạ bộ tức là đoàn quân phải tiến chậm lại, không thể đi nhanh như trước. Có tên nhút nhát đứng dừng lại vì không ai dám đùa giỡn với tử thần.
Thời gian chùng chình giúp đối phương tập trung cung thủ tại các vị trí núp bắn. Lần đầu tiên bên người Miêu dung tên lửa, mũi tên cắm vào khiên đồng cháy phừng phừng soi sáng.
Tên độc, tên lửa bắn ra như mưa, quân Hắc Y giơ khiên che đỡ nên chẳng trúng được mấy ai. Nhưng không hiểu tại sao, cánh quân mé tả khuyết hổng nhiều khoảng lớn.
Do nhưng khoảng trống có mộc che cung thủ bắn lọt một số tên độc trúng những binh chiến đầu đi giữa, toán quân này không có mọc che hoặc mang giáp nặng nề, vì cần di chuyển lanh lẹ.
Quyền sứ giả không kể gì đến sự thiệt hại về nhân mạng, cứ như con beo điên múa tít đồng nhân gạt tên, gầm thét hô tiến.
Ánh lửa yếu ớt của vài ngọn tên lửa chiếu chập chờn nhưng bụi gai mô đất. Ba mươi sáu Miêu nhân cầm đại đao múa tít như các bông hoa bùng nở trong sương khuya.
Thiên Cương Đao Sát trận bao trùm lấy đầu nhọn đội hình tam giác. Tức thời, đội hình bị tan rã, các tấm khiên trở nên vô dụng vì cồng kềnh, giơ lên đỡ được mũi đao bên tả thì mũi đao bên hữu đã chém tới tấp không thể nào tránh kịp.
Nhiều tên quân Hắc Y tay chân luống cuống vướng vào gai móc bị đại đao chém trúng. Quyền sứ giả vung đồng nhân phá trận, nhưng vì địa hình chưa quen thuộc, tưởng đánh trúng thân người, nhưng lại đập phá nhưng bụi gai, bụi móc, các mô đất có cắm chông chà đinh sắt làm cho vừa phí sức, nếu không cẩn thận còn bị sây sứt da thịt tay chân.
Đoàn vệ sĩ Hắc Y không có địa thế để khai triển kiếm trận.
Chúng ríu rít đi theo thân hình to lớn của Quyền sứ giả hình như muốn núp sau ông ta để né tránh nhưng mũi tên bất ngờ và những mũi đao ác nghiệt múa tít như chong chóng.
Đôi bên giáp công giữa vùng đồi chè. Mới đầu chỉ nghe tiếng binh khí đập nhau chí chát. Nhưng về sau càng đánh càng hăng, cả hai bên đều cất tiếng la ó vang trời.
Bọn Hắc Y la tiếng Hán ngữ với nhau. Còn bên Miêu nhân la lối bằng tiếng Miêu chỉ những người đồng chúng mới hiểu.
Chi Mai, mặc áo da bò trắng, đốc thúc Miêu binh kịch chiến. Bỗng nhiên nàng nghe rõ trong giữa đám Hắc Y có người la lối bằng tiếng Hán pha lẫn tiếng Miêu nghe quen tai.
Nàng chú ý lắng nghe để hiểu xem tiếng la hét dùng tiếng Miêu muốn nói gì?
- Thần Ma Mật Tăng đây! Đừng bắn tên vào hai chiếc khiên có bọc vải trắng. Tập trung bắn và tiến sát phía sau.
Chi Mai mừng quá nói cho bộ hạ biết là Thần Ma Mật Tăng đã về tiếp cứu bọn chúng ta. Nàng tập trung những tay bắn giỏi nhất, vòng lại phía sau đoàn quân Hắc Y theo lời dặn của Thần Ma Mật Tăng. Trong bóng tối, giữa trăm khiên đồng chụm lại che tên, có hai chiếc dính vải trắng chĩa ra phía trước làm mật hiệu.
Chi Mai anh dũng dẫn đám đông cung thủ nhắm thẳng phía có hai điểm trắng mập mờ đó tiến tới.
Khi vừa vào sát cận đúng tầm tên, tức thời thấy những tên quân Hắc Y đứng gần hai chiếc khiên dính vải trắng làm mật hiệu đó bị ngã lăn. Trước đó còn một hai chiếc khiên bị gục ngã y như bị lưỡi hái tử thần vô hình phạt dọc dài các ngọn cỏ cụt gãy rạp xuống.
Khi hang quân tiền đạo mang khiên đồng đã ngã gục rồi, tức thời phía sau lố nhố nhưng tên Hắc Y khác nhốn nháo ùa lên.
Hai chiếc mộc dính vải trắng đã tạt sang hai bên để tránh làn tên độc, đám quân hỗn độn chịu làm bia cho tên cắm.
Những chiếc nỏ của người Miêu bắn tên ngắn đi rất xa và rất mạnh, mũi tên xé không khí rít lên những tiếng rùng rợn, tiếp theo là những tiếng la hét của những kẻ thụ tử. Thực khó lòng dùng binh khí đỡ gạt được những mũi tên ngắm trúng đích và độc địa đó.
Một vài tên gan dạ xông lên định vây đánh Chi Mai. Nhưng chưa tới gần đã bị nàng dương ná bắn chết giãy đành đạch.
Thần Ma Mật Tăng, Lãnh Diện Băng Tâm như hai con cọp vằn tung hoành giữa đàn dê, mỗi lần Phật thủ Chùy hạ xuống kêu bốp là lại có một tên Hắc Y bị vỡ sọ lăn đùng.
Lãnh Diện Băng Tâm vung kiếm đột tả xông hữu. Chàng chém người còn ngon lành và dễ dàng hơn ta cầm dao xông vào bụi chuối chém rụng hoa chuối.
Trong khoảnh khắc, cả một trăm tên thuộc hậu đội cánh tả bị tiêu diệt như mang rổ trứng đập vào tảng đá.
Lúc này Chi Mai tiến sát Thần Ma Mật Tăng, nắm lấy vạt áo kéo lại gọi :
- Thúc phụ hãy dừng tay, thúc phụ về hồi nào? Lý công tử đã về chưa? Vị anh hùng hiệp sĩ múa kiếm tài giỏi kia là ai vậy?
Thần Ma Mật Tăng nhận biết Chi Mai dễ dàng nhờ bộ áo bạch hổ. Ông nói :
- Điệt nữ đừng có khinh suất xông pha! Phải bảo trọng ngọc thể! Hậu quân chúng đã vỡ. Tiền quân ắt phải về tiếp cứu. Cháu chia binh phục quãng giữa, chờ chúng quay lại sẽ bắn tỉa cũng giết được một mớ. Mau đưa ta và vị hiệp sĩ này tới gặp ông Mã Hóa Long để bàn cách đánh lui chúng trong đêm nay.
Chi Mai chia binh mai phục và dẫn đường cho Thần Ma Mật Tăng gặp Mã Hóa Long. Nàng dẫn ông ta nhảy xuống một địa đạo đi ngầm trong đó một quãng dài. Đường ngầm này giúp mọi người đi qua khỏi một dãy hàng rào cắm đầy chông chà, sừng hươu, gạc nai và nhiều cọc sắc nhọn khác.
Vô tới đường hầm, hai ngươi nhô lên, Chi Mai cầm tù và rúc lên ba hồi dài. Xa xa có tiếng tù và đáp lại, tức thời có toán kỵ mã cưỡi ngựa rầm rập chạy tới.
Người đi đầu cưỡi con ngựa ô chính là Mã Hóa Long. Trông thấy Thần Ma Mật Tăng, ông ta vội nhảy xuống ngựa mừng rỡ reo lên :
- Bạn vàng đã tới. Đêm nay quân địch kéo đến đông quá, chừng vài khắc nữa chúng sẽ vượt qua tuyến phòng thủ, tràn ngập khắp nơi.
- May nhờ có quý hữu đánh tập hậu nên tiền quân chúng đã chững lại. Bây giờ là lúc phải dùng hỏa công chặn lại mới được, nhờ hai vị ra tay giúp sức đánh đẩy lui cái thằng đeo “mặt nạ vàng” là thằng hung dữ nhất.
Thần Ma Mật Tăng theo Mã Hóa Long lên đồi chè lược trận, quả nhiên thấy Quyền sứ giả và các vệ sĩ Hắc Y đã quay lại tiếp cứu cho nhưng tên quân đi sau. Hắn lập lại thế trận, sai quân thu nhặt khiên đồng và tiếp tục tái lập đội hình mũi nhọn xung phong một lần nữa.
Lần này quân Miêu trong trận Thiên Cương Đao Sát đã rút lui hết.
Trong các bụi gai bụi móc đã đổ đầy diêm sinh lưu hoàng, nhựa thông và những vật dễ bắt lửa khác.
Mã Hóa Long chỉ chờ đoàn Hắc Y đi lọt vô những nơi đã chứa sẵn đồ dẫn hỏa, Quyền sứ giả đương cơn nóng, không chú ý tới mẹo lừa của đối phương.
Chừng tới khi các bụi gai, bụi móc bị tên lửa bắn trúng, bùng bốc cháy, khói tung bay mù mịt, lửa đỏ tứ phía mới biết là bị mắc mưu.
Quân kéo sau bị lửa khói thổi tạt nóng bỏng, cay mờ mắt không thể tiến lên được, trái lại toán đi trước không thể lùi về phía sau.
Giữa lúc bên Hắc Y đang trở nên hoang mang, bối rối không biết phải tiến hay lùi, tức thời có đoàn kỵ mã nhờ có lửa sang, thúc ngựa chĩa trường thương xung kích mé hữu, mé tả, ba mươi sáu tay đao ồ ạt tấn công, khí thế dữ dội vô cùng.
Quyền sứ giả vội chia quân ứng chiến. Các vệ sĩ sử dụng “độc kiếm” tiến lên giao chiến với đoàn dũng sĩ người Miêu được truyền thụ phép đánh đơn đao của tổ phái Ngũ Đài sơn.
Còn chính hắn ta, xuất lĩnh đoàn quân Hắc Y cầm khiên ngăn chặn đoàn kỵ mã xung kích ầm ầm kéo đến.
Tiếng người hò reo, tiếng ngựa hí vang động vùng đồi rộng. Lửa cháy sáng rực soi tỏ mặt người. Quyền sứ giả vung đồng nhân đánh vào tên quân kỵ mã đi đầu, tức thời trường thương bị gãy đôi, người ngựa tan nát dưới sức mạnh như núi đổ của Đại vương đeo mặt nạ vàng. Đoàn người ngựa húc vào hắn cũng như đụng nhằm thớt voi dữ, chẳng những bị dội lại, người văng một nơi, ngựa bị đập nát sọ văng qua một nẻo. Quân Hắc Y giơ khiên đồng, đỡ mũi thương, mũi lao phóng tới reo hò trợ lực cho vị chủ tướng uy dũng của bọn chúng.
Nhưng lần này, hai tượng đồng vung lên thì quả Phật Thủ trùy bằng đồng đen ở đâu đã giáng xuống, hai kình lực chạm tóe lửa, một tiếng ầm vang dội, nhiều tên quân đứng gần ù tai, choáng mắt tưởng động đất đổ trời đến nơi rồi.
Hai cánh tay Quyền sứ giả ê ẩm, hắn thu đồng nhân coi lại xem có bị sứt mẻ gì không? Thần Ma Mật Tăng cũng phải bật kêu một tiếng: “Ối chao! Hảo thần lực!”. và nhảy lui một bước về phía sau.
Lãnh Diện Băng Tâm chẳng cần tôn trọng luật lệ giang hồ một chọi một chi cả, vung tay đưa một đường kiếm thật kỳ ảo xem Quyền sứ giả phản ứng ra sao? Lưỡi kiếm như một làn khói đen nhằm mặt nạ vàng soẹt tới, chiêu kiếm này là một thế đặc biệt của Chiêu Minh kiếm pháp y như người liệp hộ “xạ đạn” bắn chim rừng.
Quyền sứ giả né tránh rất nhanh mà lưỡi Mộc kiếm đã để lại trên chiếc mặt nạ vàng một vệt ngang dài. Nếu là da thịt thì đã bị đổ máu.
Quyền sứ giả kinh hãi khôn xiết không ngờ đột nhiên tối nay trong hàng ngũ đối phương lại xuất hiện những tay cao thủ có tài nghệ tuyệt vời.
Lòng hắn bị hốt hoảng, không thể trấn tĩnh được nữa. Hình như hắn sợ nếu chiếc mặt nạ vàng rơi xuống đất thì bao nhiêu uy quyền công lực của hắn cũng bị mất theo.
Hắn vội vung tròn đồng nhân thành một đạo kim quang bao quanh người hắn, rồi dung khinh bộ phi than qua đầu đám vệ sĩ, nhằm bóng tối nhảy vô để tìm cách tránh né cuộc giao đấu hoàn toàn trở nên bất lợi cho hắn.
Đoàn quân Hắc Y thấy mất chủ tướng quẳng bỏ khiên đồng, mạnh tên nào tên đó ôm đầu tìm đường thoát thân. Nhưng đoàn kỵ mã đã đoán biết trước ý định của địch quân, phóng ngựa thành vòng tròn bao vây ngay tốp quân đó lại bắt sống.
Nhóm vệ sĩ Hắc Y sử dụng độc kiếm can đảm tự xếp thành “kiếm trận” dựa lưng vào nhau tiếp tục chiến đấu trong tuyệt vọng.
Lãnh Diện Băng Tâm nhảy vọt ngay vào giữa bọn chúng, cầm ngang thanh Mộc kiếm nói lớn :
- Đừng có ai can thiệp, để ta cho bọn chúng một bài học về kiếm pháp.
Thái độ kiêu hãnh của Lãnh Diện Băng Tâm làm nhóm vệ sĩ Hắc Y tức giận sặc máu vì các lưỡi Cổ Độc kiếm của các Hắc vệ sĩ đâu có phải loại kiếm tầm thường? Chất độc lưỡi kiếm giúp thanh kiếm trở nên lợi hại phi thường, chém đứt da thịt không làm nhỏ máu, lưỡi sắc làm sây sát đối phương chút đỉnh kể như là đâm trúng tử huyệt rồi, không phương cứu chữa.
Thế mà tên vô danh tiểu tốt kia dám mang thân kề đến miệng hùm, nhảy đại vào ngay giữ rừng kiếm độc. Lại còn dám khoác lác thách đố không muốn cho ai can thiệp, để mặc một mình hắn thụ địch tứ bề giữa đám đông Hắc vệ sĩ đương say chiến đấu.
Tất cả nhóm Hắc vệ sĩ đồng thét lớn và hoa kiếm định đánh phủ đầu, làm dữ với tên vô danh độc chiếc nọ.
Nhưng chỉ thấy người cầm kiếm gỗ nọ vuốt mạnh vào bàn tay kia nghe như vỗ tay đến đốp một cái, hai Hắc vệ sĩ đã té ngửa, cổ họng bị lủng một vệt tròn lớn đỏ lòm nhưng không thấy máu tươi chảy ra. Cả bọn Hắc vệ sĩ đều hết hồn vì không ngờ kiếm sĩ vô danh nọ ra tay nhanh đến thế, đâm kẻ đứng trước, chuyển tay kiếm đâm kẻ đứng sau, không cần quay đầu lại nhìn mà cũng trúng cổ họng. Lưỡi kiếm cũng có chất độc Huyết Ma lợi hại không kém các cây Cổ Độc kiếm của bọn chúng.
Cho hay tài giỏi về nghề nào thì lại chết về nghiệp đó. Bọn chúng chuyên giết người bằng kiếm độc thì nay trong chớp mắt lại bị tán mạng vì độc kiếm như vậy.
Toàn thân Lãnh Diện Băng Tâm quay đúng một vòng tròn, kẻ đứng trước người đứng sau hắn bị Mộc kiếm đâm lủng cổ họng thêm sáu bảy gã nữa.
Lãnh Diện Băng Tâm ngửa mặt lên trời ha hả cười ngất :
- Không biết ai dạy chúng bay kiếm pháp, trận thế bày ra như những hình nhân bằng giấy để ta chọc chơi. Chúng bay không nhìn kỹ ta cho xem một cách chém đầu người không rời cổ, cách chém “lật ngành” ta luyện tập khó khăn nhất.
Chưa dứt lời, thanh Mộc kiếm bỗng nhiên luồn ra phía sau vòng qua lưng hắn từ tả sang hữu, rồi lại chém ngang phía trước. Tức thời tên Hắc vệ sĩ đứng mé tả và tên đứng mé hữu, một tên bị chém đầu lật ngược ra phía sau lưng chi dính tí da gáy, còn trái lại tên đứng đối chiếu phía bên này lại bị chém đầu gục lủng lẳng trước ngực, chỉ dính tí da cổ dưới yết hầu.
Bọn Hắc vệ sĩ khiếp đảm chưa hề thấy ai thi triển kiếm pháp lạ lùng đến thế. Không nghe thấy gió kiếm, không trông thấy bóng kiếm, không nhìn rõ động tác tay như thế nào, thực kỳ ảo như một loại vô hình kiếm làm cho bọn chúng mất thêm hai mạng người nữa.
Không lẽ đứng lặng yên để tên phù thủy kiếm ma này làm thịt dần dần cho đến tên cuối cùng. Kẻ nào muốn sống thì phải nghĩ đến sự đào tẩu, ba mươi sáu kế “tẩu vi thượng sách”. Những tên sống sót ù té chạy tứ tán. Có tên chạy đâm đầu vào đám lửa, có tên sa xuống hố sâu, có tên chúc mũi vào đám dũng sĩ Miêu nhân cầm đao đón sẵn, bị phân thây ra làm nhiều mảnh...
Mã Hóa Long, từ lúc khởi cuộc không nhập trận. Ông ta quan sát đại cục thấy Quyền sứ giả bỗng nhiên bỏ chạy, Mã Hóa Long dõi mắt nhìn theo thấy tên đầu sỏ này không chạy về phía dinh trại của hắn, trái lại hắn xông thẳng vào trong Vạn Diệu sơn trang, không biết tại sao y lại thay đổi ý kiến như vậy?
Hành động của Quyền sứ giả đơn thương độc mã tiến sâu vào hậu tuyến địch không phải là không có mục đích nham hiểm. Hắn muốn khuấy động trận địch để nhóm người Mã Hóa Long phải rút về tiếp cứu sơn trang, như vậy đoàn quân của hắn sẽ không bị tận diệt.
Một mình hắn với hai tượng đồng có uy lực như một bầy voi xung trận, gặp đâu phá đấy, gặp ai giết nấy, bất kẻ già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu.
Nhưng Quyền sứ giả đã tính lầm. Mã phu nhân đã lo tính việc đó từ lâu. Bao nhiêu người già, phụ nữ, trẻ nít đã được dồn xuống địa huyệt, đưa vào tuyệt cốc tỵ nạn. Sơn trại chỉ còn cảnh nhà không vườn trống. Hắn xông vào, nếu vô ý, bị lọt vào cạm bẫy là đằng khác.
Quyền sứ giả phi hành tới trước cổng lớn, hắn giơ đồng nhân định đập vỡ cánh cửa tiến vào. Nhưng linh tính báo cho hắn biết phải nên cẩn thận, hắn lùi lại vài trượng thẳng cánh tay ném tượng đồng đụng nhằm cổng lớn đến ầm một cái, tức thời nơi Quyền sứ giả vừa đứng đã sụt xuống thành một cái hầm sâu, nếu là toán quân đương công phá cổng vô thì đều đã bị lọt sa xuống hầm hết thảy.
Khi cát bụi tản mác, Quyền sứ giả chỉ còn một chiếc đồng nhân tay hữu vì chiếc tay tả ném sập cánh cửa, binh khí đã rớt lọt xuống đáy hầm sâu rồi.
Y tức giận khôn tả, nhảy đại vào trong sơn trang, không dám xông xáo bừa bãi vào các căn nhà đóng cửa e bị sa cạm bẫy khác. Nhờ vậy nhà cửa từ bao lâu xây dựng trang hoàng đẹp đẽ không bị tượng đồng trong tay Quyền sứ giả đập bể nát.
Tiến sâu vào giữa sơn trang, tới khu vực hoa viên thì thấy bốn bề lặng lẽ, không còn nghe thấy tiếng hò reo xung sát văng từ vùng đồi chè vọng lại.
Xa xa có bóng một am thờ Phật. Từ trong hắt ra một ánh sáng đèn nửa tỏ nửa mờ, tiếng gõ mõ tụng kinh niệm Phật đều đều như muốn thúc giục khách trần ái thoát bỏ nơi tranh đấu khốn khổ về nơi yên ổn tinh thần, vứt bỏ hết mọi oán hờn đau lo sợ của kiếm người mong manh vô thường và hữu hạn.
Quyền sứ giả, máu me bụi đất đầy người, hai mắt đỏ như lửa khác nào con hổ dữ tay xách đồng nhân hậm hực đi lại phía tường hoa.
Hắn tự nghĩ :
- “Quái lạ! Đêm hôm thanh vắng, tại sao còn có tiếng tụng kinh gõ mõ giữa sơn trang vắng vẻ này? Người hay ma? Bọn Miêu nhân tại sao lại biết tụng kinh chữ Hán? Chúng nó định giở trò gì? Nếu ta đường đột xông vào có bị cạm bẫy gì không? Ta đã mất chiếc đồng nhân quý báu chỉ còn một. Nếu gặp địch thủ cao cường như thằng cầm Phật thủ hay thằng cầm kiếm gỗ khi nãy thì rất nguy cho ta?”
Nghĩ vậy, tự đáy long đâm ra khiếp sợ. Tiếng mõ đều đặn làm hắn bối rối thêm, không biết phải xử sự ra sao?
Mã Hóa Long thúc ngựa đuổi theo Quyền sứ giả để ngăn cản không cho hắn hành động liều lĩnh, đốt phá sơn trang. Từ xa ông đã phóng kiếm để uy hiếp tinh thần đối phương. Thanh Cổ Độc kiếm xoay tít như cánh quạt vùn vụt bay tới sau lưng Quyền sứ giả, hắn giơ đồng nhân ra đỡ. Nhưng ngọn phi luân kiếm chưa chạm tới đồng nhân đã bay vụt trở lại. Tuy đương phi ngựa, Mã Hóa Long trổ tài bắt gọn thanh kiếm như chơi. Tay kia lại vụt phóng ra một ngọn kiếm khác làm Quyền sứ giả chỉ còn một đồng nhân trong tay phải nhảy lùi né tránh.
Nghe gió kiếm đi vun vút đủ rõ chủ nhân thanh kiếm đã điêu luyện tài phóng kiếm tới mức cao thâm.
Mã Hóa Long khéo léo dùng sức ngựa hợp với song kiếm nắm được thượng phong, dồn ép Quyền sứ giả không tiến lên được. Đối phương định dùng toàn lực thu vào chiếc tượng đồng đánh bật kiếm ra khỏi tay Mã Hóa Long nhưng lưỡi kiếm của Mã Hóa Long không chịu nằm trong vòng hấp lực của đồng nhân.
Thực ra Mã Hóa Long chỉ dùng đơn kiếm thì khó đương cự nổi Quyền sứ giả trong vài ba chiêu đầu. Nhưng song kiếm hợp đấu, nếu Quyền sứ giả cố tình đánh văng được một bên kiếm cũng sẽ bị trúng một thương. Vì vậy cuộc giao đấu ngày càng có lợi cho Mã Hóa Long.
Song lẽ, ông ta quên là địch thủ rất liều lĩnh, dám làm tất cả mọi việc, bức hiếp người gõ mõ tụng kinh trong am. Quả nhiên, Quyền sứ giả vung đồng nhân đánh sụp đổ dãy tường hoa nhảy vọt vào bên trong Phật đường.
Thử tưởng tượng con thú dữ đó mà ném đồng nhân về phía hai người đàn bà đương ngồi trước bệ đá thì còn gì mà chẳng “thịt nát xương tan” dưới tượng Phật đài.
Mã Hóa Long sợ toát mồ hôi lạnh, nhảy vội xuống ngựa, kêu khổ luôn miệng. Ông ta nhảy vọt vào bên trong Phật đường mong cứu trợ cho người trong am.
Thường lệ, đến ngày sóc hay ngày vọng, Vương phu nhân và Mã phu nhân hai vị ra am ngoài thờ cúng, không ngại gì sự nguy hiểm xảy ra bất thần cho hai bà.
Quyền sứ giả nhìn hai người đàn bà “hiếu đạo”, thản nhiên ngồi gõ mõ tụng kinh, không để ý đến sự hiện diện của hung thần ác sát, hắn ngước mắt nhìn lên tượng Phật thấy vẻ mặt từ bi với nụ cười mỉm bao hàm nhiều ý nghĩa xót thương khuyên giải.
Tuy vậy lòng tự ái của con người bấy lâu chọc trời khuấy nước, coi điều đó là sự nhỏ mọn có ra chi, hắn quyết tâm dung sức mạnh đập phá tan hết thảy.
Hắn láo liên đôi mắt đỏ ngầu, sau chiếc mặt nạ vàng hung dữ vừa mới thêm một vết kiếm làm bẹp rúm một bên thành bộ mặt méo mó quái gở kinh dị khác thường.
Tay tả vận thần công giơ cao đồng nhân nặng hơn trăm cân lên, chỉ còn chờ một cử động giáng xuống.
Mã Hóa Long mở to hai đồng tử, há hốc miệng không thốt lên lời vì chậm quá rồi, nếu có phóng kiếm đâm chết tên hung dữ thì ngọc cũng đã nát, bình cũng đã tan làm sao được nữa.
Trong giây phút nghẹt thở ấy, tiếng mõ vẫn đều đặn cốc... cốc... tiếng tụng kinh vẫn như đưa hồn bát nhã chơi vơi trong khoảng hư vô trong sang, hình như cả hai phu nhân không lý gì đến sự chết chóc ăn thua trong nháy mắt ở cuộc đời bên ngoài.
Trên bệ cao, phản chiếu ánh sáng ngọn bạch lạp lung linh, đức Phật vẫn mỉm cười, lòng bàn tay trái ngửa lên ngang trước ngực, bàn tay tả thẳng dọc theo chiều người, ngón tay búp măng bắt ấn quyết “Át ma”.
Một tiếng “tách” nhỏ như bật móng tay phá tan bầu không khí tịch mịch, ghê rợn... một vật chi trắng nhỏ xíu từ sau bàn tay Phật bắn thẳng về phía cổ hung thần đeo mặt nạ vàng.
Quyền sứ giả cứ giơ cao đồng nhân mà không thấy trở tay giáng xuống hoặc phóng tượng đồng về phía bệ đá thờ Phật. Hắn đứng yên không nhúc nhích, thần quang lờ đờ mất tinh anh, giây phút khác trôi qua. Quyền sứ giả nom giống như vị Hộ pháp Thiên Vương giơ cao trùy đứng canh cửa điện.
Tiếng mõ ngưng, tiếng niệm Phật chấm dứt. Vương phu nhân khép cuốn kinh, xốc áo đứng dậy. Mã phu nhân giúp đỡ Vương phu nhân bỏ cuốn kinh và mõ gõ vào trong túi nhỏ.
- Kìa ông, làm gì mà đứng sững như người mất hồn vậy!
Mã phu nhân nhoẻn miệng cười hỏi Mã Hóa Long. Ông ta lấy ống tay áo gạt, mồ hôi nhỏ giọt nhích bước chân tiến lại ngăn đôi hai phu nhân với Quyền sứ giả, lắp bắp tra hỏi :
- Coi chừng tên “mặt vàng” nó sắp ra tay! Các bà không ở địa huyệt lên đây làm gì? Nguy hiểm lắm! Như vậy tôi bảo vệ sao được?
Giọng nói trách móc đầy vẻ lo ngại xong hai mắt Mã Hóa Long không rời quả trùy tượng người bằng đồng sáng lóng lánh. Ông ta biết cây trùy lợi hại biết chừng nào? Đối phương có ngạnh công uyên thâm vô địch.
Mã phu nhân bình tĩnh đáp :
- Người mặt vàng đó đã thành pho tượng ngủ đứng rồi! Ông không có chi e ngại. Tôi lo bảo vệ ông nên đến đây giúp ông giải trừ thần lực của hắn. Để tôi giới thiệu với ông những người bạn mới đến giúp hôm nay! Chúng ta cứ mong đợi Lý nhi, ai ngờ chẳng thấy nó về tiếp cứu. Những người đến giúp chúng ta là những người khác.
Mã Hóa Long nghe phu nhân nói vậy, định thu kiếm hỏi gấp :
- Thần Ma Mật Tăng đã về rồi mà! Bà muốn nói tới ông bạn ông ta sử dụng thanh kiếm gỗ nhanh hơn điện phải không?
- Người sử dụng kiếm gỗ nào, đây là một văn nhân thư thái phong nhã, hào hoa lịch thiệp với danh hiệu nghe rất êm tai.
- Quái lạ! Lại còn người lạ mặt nào nữa?
Mã phu nhân và Vương phu nhân đi ra sau tấm bình phong mời hai vị tân khách bước ra giữa Phật đường.
Mã Hóa Long cúi đầu thi lễ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
- Kính chào Mã tướng công, tiểu điệt là Văn Tú Tài đã từng quen biết hai vị phu nhân ở Diên Bình phủ. Người theo tôi đây là Thần Hành Nụy Cước.
Mã Hóa Long mở to đôi mắt ốc nhồi.
- Văn Tú Tài?
- Nụy Cước Thần Hành tôn ông!
- Tôi từ trước chỉ “văn kỳ thành” mà chưa được gặp mặt bao giờ. Đã bao lần hai vị tỏ lòng nghĩa hiệp giúp đỡ chúng tôi thoát khỏi hiểm nghèo rồi lại mai danh ẩn tích không chờ đền đáp. Tôi xiết bao ngưỡng mộ. Bây giờ cũng giữa cơn nguy nan, hai vị lại xuất hiện bảo trợ, thật là đáng quý.
- Tiểu điệt đứng vào hang con cháu, là bạn với Lý công tử và Cao tú sĩ. Bổn phận phải như vậy, tiểu điệt áy náy không yên.
Mã phu nhân hỏi thêm :
- Thần Ma Mật Tăng đã về rồi ư? Lại còn vị hiệp sĩ nào nữa? Lạy Phật, ơn trên phù hợp, vừa kính lễ xong thì được tin mừng. Tình hình vùng đồi chè ra sao?
- Địch quân đông gần năm trăm tên, bị quân ta đánh bại hoàn toàn. Chi Mai đương truy kích. Chắc chắn sẽ mang tin khải hoàn về trong chốc lát.
Nói dứt lời đã thấy bóng đuốc chập chờn, tiếng chân ngựa dồn dập chạy lại. Người ngồi trên mình ngựa rúc tù và báo tin chiến thắng.
Địch quân tan vỡ, bị đánh bật ra khỏi vùng đồi chè. Miêu nhân thừa thế tiến chiếm dinh trại của chúng, thu nhặt được không biết bao nhiên là xe ngựa, binh khí lương thảo. Số quân bị bắt sống và đầu hàng đông tới hai trăm.
Tới nửa đêm, toàn khu sơn trang đèn đuốc đốt sáng trưng như ban ngày, các dũng sĩ Miêu nhân ăn uống tưng bừng và dâng công chiến thắng.
Số chiến lợi phẩm quý nhất là hơn chục thanh Cổ Độc kiếm của đoàn về sĩ Hắc Y bỏ lại trận tiền. Mã Hóa Long dạy cho bộ lạc cách sử dụng không bị nhiễm độc.
Lãnh Diện Băng Tâm, Thần Ma Mật Tăng như vừa tắm trong hồ nước đầy máu huyết bước ra, khắp người đỏ lòm không thể nhận diện.
Nàng Chi Mai tự hào với cây ná bắn đâu trúng đấy. Kể số Hắc Y do chính tay nàng hạ sát để trả thù cho Miêu tộc còn nhiều hơn số Hắc y bị hai sát thần dùng trùy đồng và kiếm gỗ giết chết.
Các vị anh hùng tắm gội, thay đổi y phục vào trong Tụ Nghĩa đường nghỉ ngơi và bàn luận.
Người nào cũng vui vẻ, hớn hở coi như đám giặc lớn đã may mắn dẹp tan nhưng riêng Mã phu nhân, sự lo lắng hiện rõ ràng trên vẻ mặt trầm tư của bà.
Lãnh Diện Băng Tâm khoái trá nói với Thần Ma Mật Tăng rằng :
- Đôi bao tay bằng da hải báo này đeo vào hai tay, cầm chuôi Mộc kiếm thấy vừa vặn, chặt chẽ, sử dụng kiếm thêm linh hoạt vô cùng. Tối nay được nghỉ ngơi một giấc say sưa, tôi cam đoan với mọi người là... trừ phi Hắc Y đạo trưởng có ba đầu sáu tay thế nào không biết, còn toàn thể cao thủ Bạch Hoa cương kéo cả đến đây, xin để một mình tôi tiếp chiến. Nếu không chém rụng đủ năm trăm thủ cấp thì tôi không trở về bản trận.
Mã phu nhân nói :
- Được hiệp sĩ tận tình giúp đỡ như vậy, chúng ta thực là tốt phúc vô cùng. Nhưng Văn Tú Tài cho tôi hay là Trụ Pháp Thiên Vương sẽ tấn công sơn trang bằng bảy mươi hai Kim nhân thì chúng ta không cách nào cự địch nổi.
Lãnh Diện Băng Tâm cướp lời :
- Trong hang trận Hắc Y, tôi cùng Thần Ma Mật Tăng đã thu thập được tin tức như vậy. Tôi có sợ là sợ Trụ Ma Thiên Vương có nhiều bảng môn tà đạo, đêm đến đây những tà ma yêu quái thì tôi không thể thủ thắng được. Còn Kim nhân thì bất quá ta dụ cho chúng sa hầm, sa hố trói lại là xong, chứ có việc chi là khó?
Văn Tú Tài cười rằng :
- Nếu bảy mươi hai kim nhân của Trụ Pháp Thiên Vương dễ diệt trừ như vậy thì tôi đã chẳng cần mạo hiểm vô đây. Việc Trụ Ma và Trụ Pháp tranh nhau tới đánh sơn trang việc ấy tôi biết rõ lắm. Tại sao thủ lãnh Bạch Hoa cương không lựa chọn Trụ Ma cầm quân mà lựa chọn Trụ Pháp Thiên Vương. Việc ấy ít ai hiểu rõ nguyên nhân.
Mã Hóa Long cầm chung rượu nhấp nháp hỏi :
- Tôi đã có lần giao chiến với các quái nhân Hắc Y. Thiệt là đáng sợ. Nếu bầy quái nhân ấy tái xuất hiện thì tôi thiết tưởng chúng ta nên sớm rời bỏ sơn trang, tạm lánh đi nơi khác thì sẽ đỡ tổn hại nhân mạng. Các quái nhân nguy hiểm là như vậy nhưng không biết các Kim nhân ra sao?
Văn Tú Tài giải thích cho biết :
- Đáng kinh sợ hơn nhiều. Quái nhân dầu sao cũng không thể công phá địa huyệt và tuyệt cốc nếu ta thủ hiểm ở trong. Nhưng tôi đã được chứng kiến cuộc tập thử dùng Kim nhân phá núi ở Bạch Hoa cương, các hầm mỏ đá rắn như vùng núi đá hoa cương mà các Kim nhân phá tan trọn trái núi trong một ngày trời. Dùng hỏa công cũng vô ích vì lửa đốt không làm cháy đặng Kim nhân, đao đâm kiếm chém lại càng vô ích. Dù cho có bẫy làm cho một vài tên sa hầm lọt hố nhưng chúng cũng có thể lôi kéo nhau lên khỏi hố sâu, hai trượng bề sâu dễ như bỡn. Thành cao, hào sâu còn chẳng ngăn cản nổi, phỏng thử một vài hầm hố chông chà vùng đồi chè này ăn nhằm gì với chúng. Trái lại, tự trong người Kim nhân có bộ phận phóng hỏa phát ra nơi tay, chiếu vô đâu nơi đó cháy thành than. Đá tan núi lở, cả vùng Thất Chỉ sơn tiêu vụn như cám chứ đừng nói chi đến vài khóm nhà lợp tranh lợp cỏ trong Vạn Diệu sơn trang nhỏ bé này.
Mọi người nghe Văn Tú Tài bày tỏ một hồi, người nào người này vẻ mặt thẩn thờ, ăn hết ngon, uống hết vui không còn biết tính dùng phương kế gì để đối chọi lại.
Lãnh Diện Băng Tâm cũng phải nói :
- Như vậy thì hết thuốc rồi!
Thần Ma Mật Tăng đặt chung rượu xuống, thở dài mà rằng :
- Lý công tử không có đây. Lấy ai là người có đủ bản lãnh tạm ngăn bảy mươi hai tên Kim nhân tấn công.
Mã Hóa Long mặt buồn so, nói tiếp :
- Mà dù cho Lý nhi có mặt ở đây chăng nữa, có đánh ngã được dăm tên bằng kiếm Siêu Điện, nhưng còn những tên ồ ạt tiến lên thì làm sao bên chúng ta chẳng có người bị trúng thương hoặc mạng vong vì sức mạnh phá núi, sức nóng lửa đốt của những người máy đó?
- Nhưng không hiểu tại sao, đã vậy chúng còn sai vị Quyền sứ giả tấn công chúng ta làm gì để bị thua đậm trong trận đấu?
Văn Tú Tài đáp :
- Mỗi Kim nhân nặng ngàn cân, phải dùng xe chuyên chở tới đây. Chúng di chuyển chậm chạp. Đó là sở đoản của chúng. Nếu Trụ Pháp mà chế tạo các Kim nhân chạy nhanh như người thì có lẽ giang sơn nhà Tống đã bị Hắc Y đạo trưởng cướp lấy mất rồi còn đâu?
Lãnh Diện Băng Tâm vuốt cằm, gãi đầu trọc hỏi :
- Kim nhân là người hay máy móc?
- Là máy móc nhưng lợi hại hơn người gấp trăm ngàn lần.
- Nói là máy móc làm sao nó trông thấy được? Ta lấy câu liêm đứng xa mà giật cẳng thì nó bị đổ ngã.
- Ý kiến Lãnh hiệp rất hay, nhưng nó không có mắt mà nó “ngửi” thấy ta! Ở đâu có mùi thịt người sống thì nó ào ào xông lại. Nó đã nhìn thấy người nào thì đuổi theo cho tới cùng mới thôi. Đó là đoàn máy công phá. Đối với bọn chúng, vấn đề phòng ngự, thủ hiểm không có ý nghĩa nữa. Dù là nấp trong thành đồng vách sắt, dù là chui ẩn trong thạch động địa huyệt cũng không thoát khỏi uy lực công phá của những chân tay ngươi máy bằng vàng.
Lãnh Diện Băng Tâm cười ruồi :
- Như vậy mỗi tên Kim nhân đáng giá lắm nhỉ? Chém nó rụng đầu hay rụng một tay cũng có cả trăm lượng vàng để tiêu chơi.
Nhưng chẳng có ai vui vẻ cười đùa theo. Mã phu nhân than thở :
- Dân cư tới đây trú cứ đông đúc quá. Chúng ta có hơn ba trăm tù binh, hơn ngàn đàn bà trẻ nít phải di tản. Thật là một vấn đề nan giải. Nếu rút lui đàng hoàng thì phải đi nội trong đêm nay, bỏ hết lại lương thực, kho tàng, dụng cụ thì mới có sức leo núi rút về sau rặng Thất Chỉ sơn mà không sợ chúng đuổi kịp. Nếu chậm chạp giây phút nào thì chỉ riêng vấn đề bảo vệ đàn bà trẻ nít cũng làm chúng ta lâm vào ngõ bí.
Nàng Chi Mai góp ý kiến :
- Đông quá mà! Lấy gì mà ăn cho đủ trong rừng? Thà chết, thì chế cũng phải đánh chứ đi thì cũng thiệt hại nhiều, chết đói hết nữa.
Mã phu nhân đáp :
- Tôi biết các vị thảy đều anh hùng can đảm lắm! Nhưng mang sự can đảm đặt trước nhưng Kim nhân thì cũng như đem trứng chọi với đá, lấy bầy hươu nai đem ra chống cự với hổ đói. Sở dĩ Hắc Y đạo trưởng đã quyết tâm san phẳng nơi này thành bình địa mà còn trù trừ ra lệnh cho sứ giả họ Quyền tấn công trước là vì chắc Lão Thần Y không muốn dãy Thất Chỉ sơn tan nát. Nay Quyền sứ giả đã thất bại thì y cũng chẳng ngần ngại gì “tiêu thổ” khu vực.
Văn Tú Tài nói :
- Thiệt tôi không ngờ Vạn Diệu sơn trang lại trù mật dân cư hai tộc Hán Miêu đến trú ngụ nhiều như vậy? Lúc đầu lời khai của Khương Lã Bá không ai tin là thiệt. Mọi người cho rằng hắn kém trí nên bại trận nên tâng bốc đối thủ. Không ngờ thực lực của sơn trang vô cùng hùng hậu. Tấn công một thị trấn còn dễ hơn tấn công địa khu chật hẹp này.
Kim nhân là sức mạnh chủ lực của Bạch Hoa cương. Nếu Trụ Pháp Thiên Vương thất trận thì Hắc Y đạo trưởng tức giận đến phát rồ mất.
Mọi ngươi ngồi chờ quyết định của Mã phu nhân. Bà lắc đầu than vãn :
- Vấn đề di tản đàn bà trẻ nít rất cực nhọc và cam go! Tử thủ cũng không xong, tuy nhiên không nhẽ lại ngồi bó tay chịu chết? Vậy đêm nay ta phải tìm ra kế hoạch đối phó. Xin hai vị Thần Ma cao tăng và Lãnh hiệp sĩ cứ đi nghỉ dưỡng sức đã, sớm mai tôi có việc cần đến hai vị.
Khi hai người ra ngoài sảnh, Mã phu nhân mới ghé tai Văn Tú Tài nói nhỏ mật kế, Văn Tú Tài nghe xong ngẫm nghĩ giây lát, vẻ mặt vui mừng nói rằng :
- Nếu phu nhân áp dụng kế sách đó thì tôi chắc sẽ vẹn toàn. Tôi đã đến đây, xin hết sức giúp đỡ.
Nói rồi Văn Tú Tài nói nhỏ với Nụy Cước Thần Hành, ông già lùn này nghe xong, chỉ thấy đến vút một cài như quả cầu đen tròn băng vào bóng tối biến mất.
Mã phu nhân cũng dặn dò nàng Chi Mai và Mã Hóa Long nhiều điều cặn kẽ.
Đêm đó, trong hàng ngũ Miêu nhân các tên hàng binh bị bắt làm việc tạp dịch suốt cả đêm.
Lúc trời còn sớm tinh sương chưa tỏ mặt người, đám đông đàn bà trẻ nít khu vực đồi chè bồng bế nhau lũ lượt tản cư về mạn rừng Tây Bắc.
Rõ ràng là bọn người Mã phu nhân quyết định rời khỏi sào huyệt dưới chân Thất Chỉ sơn để trốn tránh đợt tấn công ghê gớm của đoàn quân Hắc Y.
Người nào cũng đem theo bọc vải hành lý đeo sau vai hoặc gồng gánh khiêng vác, dắt díu nhau thành một dãy dài, quang cảnh chạy giặc tất tả, vội vã sợ hãi trông rất nheo nhóc, thương tâm.
Bọn trai tráng cũng không còn nhuệ khí anh dũng hồi hôm. Sự hỗn độn, tấp nập khiến thám binh Hắc Y cấp báo về cho Trụ Pháp Thiên Vương hay rõ.
Chưa kịp chuẩn bị đủ số bảy mươi hai Kim nhân, y đã vội ra lệnh dàn quân và dẫn bộ sáu chục tên người máy tiến kích. Hai bên dàn trận tại vùng đồi chè hãy còn ngổn ngang xác chết những tên Hắc Y bị chết trận đêm trước.
Trụ Pháp Thiên Vương vốn là một vị chấp pháp, ngôi cao vị trọng thuộc Thiếu Lâm tự, nên để nguyên đầu cạo trọc đội thiền lư, mặc cà sa, tay cầm thiền trượng ngồi xe do đôi trâu xanh kéo. Y rất kiêu ngạo tự ví mình như Thái Thượng Lão Quân mà bảy mươi hai Kim nhân là những Kim Đồng hầu cận lão tổ.
Vì vận chuyển đi xa nên chỉ có nửa số Kim nhân mang từ trong hòm ra không bị trục trặc máy móc, có chân tay đi đứng điều hòa.
Mỗi tên Kim nhân cao lớn dị thường, hai tay giơ phía trước, chân đi tập tễnh như quỷ nhập tràng. Lũ vệ sĩ Hắc Y xếp hàng đứng sau các Kim nhân bên cạnh những tên cầm giáo dài dao sắc, có thêm một số cung thủ để đối phó với những xạ thủ người Miêu.
Ngồi trên xe, Trụ Pháp trông rõ đám đông dân cư Vạn Diệu sơn trang lũ lượt chạy trốn về mạn rừng Tây Bắc. Còn trong sơn trang và ngọn Thất Chỉ sơn bốc khói mù mịt, khắp chốn không biết bao nhiêu là đám khói bốc lên ngùn ngụt, chứng tỏ kẻ địch đã tự đốt cháy nhà cửa, kho đạn ra đi. Bảy ngọn núi lớn hầu như bị che lấp sau làn khói đen kịt ngất trời.
Ý định tấn công sơn trang trở nên vô ích. Ngọn lửa đã thiêu rụi sào huyệt địch thủ mất rồi.
Nhìn đám đông dân cư vô tội, tính hiếu sát hắn nổi lên như vũ bão. Hắn tưởng tượng nếu Kim nhân rượt kịp bọn người để đánh giết tàn sát thì thích thú biết bao? Kim nhân sẽ xé kẻ địch rã rời thành nhiều mảnh, chà nát dưới chân nặng ngàn cân, thiêu cháy thành than hết vết tích.
Nhưng chưa ra lệnh cho bộ hạ thực hiện ý chỉ sát nhân thì đã thấy một đoàn người ngựa tiến lên chặn lối.
Mình định kiếm chúng, chúng lại tự đắc dẫn xác đến nộp mạng.
Nhưng ủa kìa, lạ thay! Thằng đeo mặt nạ vàng, hai tay cầm hai đồng nhân mặc áo đỏ thêu chứ Quyền lớn nơi ngực kia chẳng phải là Kim Diện sứ giả họ Quyền sao?
Còn đương ngỡ ngàng, Lãnh Diện Băng Tâm từ đâu thúc ngựa chạy diễu quanh hô lớn :
- Trụ Phát cẩu vương, dỏng tai nghe ta nói đây. Tổ nội mi là Lãnh Diện Băng Tâm nè! Mi biết ta khoái chém cụt đầu các thằng cạo trọc nhất là những thằng trọc thuộc phái Thiếu Lâm như mi. Tổ nội mi hôm nay ngứa tay lắm, mi có biết không?
Trụ Pháp Thiên Vương mở to hai mắt nhìn kỹ thì đúng là tên cầm đầu Thất sát đã nói những lời bất kính. Y mặc quần áo Hắc Y mà lại chửi mắc Hắc Y, chẳng hiểu ra sao cả?
Đoàn người ngựa kia cũng mặc toàn quần áo đen, y hệt phục trang toán quân bên này? Trụ Pháp Thiên Vương quát lớn :
- Cẩu tặc Lãnh Diện Băng Tâm, mi nói thế là thế nào? Tại sao mi và Quyền sứ giả lại phản bội, không sợ tội chín ngựa phanh thây sao?
- Ngũ mã, cửu mã phanh thây ta cũng cóc cần! Bữa nay ta khoái lập một “Hắc Y đảng” mới toanh, ta chán cái đảng Hắc Y cũ kỹ của bọn mi lắm rồi. Ta chẳng hề gia nhập thì sao mi lại nói ta phản bội? Mi có Hắc Y đạo trưởng chỉ huy lãnh đạo. Ta cũng làm Hắc Y thủ lãnh bữa nay, ai cấm ta? Mượn là cờ chơi để biết chân hay giả Hắc Y?
Nói xong Lãnh Diện Băng Tâm phi ngựa về bản trận, trao cây cờ cho Quyền sứ giả :
- Quyền huynh hãy tiếp lấy cây Hắc đại kỳ đem về cho chủ soái lập công!
Chơi ác, Quyền sứ giả nhận lá cờ, tiện tay phóng đồng nhân nhằm hai con trâu xanh to lớn kéo cỗ xe của Trụ Pháp Thiên Vương ném tới. Trong lúc xuất kỳ bất ý, người trong xe không kịp giật cương cho trâu né tránh nên cả hai con vật bị “đồng nhân” đập bể sọ gục xuống chết liền, chiếc xe suýt bị đổ nghiêng.
Trụ Pháp chống thiền trượng nhảy vội xuống đất, hắn tức giận mặt xanh ngắt như tầu lá, hai mắt phát tia như kẻ lên cơn điện.
Không nghĩ ngợi gì nữa, hắn giơ thiền trượng chỉ về đoàn người ngựa, hét lớn :
- Kim nhân! Giết chết lũ khốn kiếp đó cho ta!
Thế là sáu chục bộ người đang tập tễnh tiến về mạn rừng Tây bắc, thay vì tiến về dãy Thất Chỉ sơn như đã định trước.
Quyền sứ giả sau khi tung đồng nhân đánh chết đôi trâu kéo xe còn lớn tiếng la lối trêu tức Trụ Pháp :
- Anh em Hắc Y nghe ta nói đây! Chính ta đã hạ sát Thuật sứ giả trong Bạch Hoa cương. Chính ta đã đẩy năm trăm quân Hắc Y vào tử địa đêm qua. Anh em cựu Hắc Y nên theo đảng tân Hắc Y do Ngũ Độc Thiên Nhân lãnh đạo. A ha! A ha!
Trụ Pháp thâm tím mặt mày, tức giận cơ hồ muốn vỡ nổ buồng phổi.
Tác giả :
Vũ Dương