Kim Bút Thần Hiệp
Chương 2: Long xà qui tụ thành Trường An
Vào trong một gian sương phòng nơi hậu viện, hai người ngồi xuống một chiếc bàn vuông.
Tạ lão ngũ ra chiều nôn nóng khẽ hắng giọng nói :
- Món hàng mà công tử đã nói...
Do Nhân Kiệt ngẩng lên mỉm cười nói :
- Ngũ gia biết võ công chứ?
Tạ lão ngũ thoáng ngẩn người :
- Công tử hỏi vậy là có ý gì?
Do Nhân Kiệt vẫn mỉm cười :
- Nghe nói một người biết võ công chỉ cần nhẹ nhàng cất tay là có thể khiến cho đối phương thọ thương hoặc táng mạng, có thật vậy chăng?
Tạ lão ngũ đảo tròng mắt, như chợt hiểu ra, vội nói :
- Vâng, vâng! Các vị tiêu sư trong tệ cục quả là có võ công như vậy. Hàng hóa mà giao cho tệ cục áp tải, cam đoan không bao giờ xảy ra việc thất thoát, xin công tử cứ yên tâm.
Do Nhân Kiệt chẳng tán đồng mà cũng không phản đối, nói :
- Còn như những kẻ võ công cao cường, hãy còn có một môn thủ pháp gọi là Phân Cân Thố Cốt, có thể khiến cho kẻ địch đau đớn quằn quại, sống dở chết dở, rất là ghê gớm...
Tạ lão ngũ rợn người toát mồ hôi lạnh, bất giác chau mày nói :
- Công tử...
Do Nhân Kiệt chú mắt chậm rãi nói tiếp :
- Ngũ gia đã từng nếm qua mùi ấy chưa?
Tạ lão ngũ theo phản ứng tự nhiên rụt người ra sau, đưa mắt nhìn ra cửa.
Do Nhân Kiệt bỗng vung tay, chộp cánh tay đặt trên bàn vừa định rụt xuống của Tạ lão ngũ, thoáng dồn chân lực lạnh lùng nói :
- Chúng ta hãy thử từ cánh tay này trước.
Tạ lão ngũ tái mặt, run giọng van xin :
- Xin công tử tha mạng!
Do Nhân Kiệt vận thêm công lực buông giọng sắc lạnh :
- Giờ xin tha mạng hãy còn sớm lắm. Khi nào ngươi thật sự ngoan ngoãn vâng lời, bổn công tử tự sẽ nhận thấy được.
Tạ lão ngũ co rúm người, rên rỉ nói :
- Xin công tử nương tay cho, tiểu nhân đã thật sự ngoan ngoãn vâng lời rồi đây.
- Chưa chắc đâu!
- Chắc, chắc mà...
- Thật sự đã đủ rồi ư?
- Vâng, đủ rồi, đủ rồi...
- Nghe nói Vương công tử hôm nay có việc mừng phải không?
- Vâng, mừng tuổi ba mươi.
- Vậy là hãy chưa đủ. Đừng vội! Chúng ta hãy thư thả, bây giờ thế nào, đã đau đến tận tim chưa?
- Ối, tiểu nhân không còn sống được nữa...
- Chưa nghiêm trọng đến vậy đâu. Nghe nói ngũ gia có giọng hát rất hay, hãy hát một bài nghe thử nhé? Cứ hát bài “này liễu má đào, dung nhan diễm tuyệt” gì đó được rồi.
Tạ lão ngũ sửng sốt :
- Ồ, thì ra công tử...
- Vậy đủ rồi, hãy nói tiếp đi!
- Xin công tử hãy buông tay ra trước đã.
- Cứ giữ nguyên như vậy cũng không sao!
- Việc này chỉ trách ả nữ nhân ở trong của Vương công tử thôi.
- Ả nữ nhân nào? Hãy nói cho rõ.
- Thê tử của Vương công tử ấy.
- Thế nào?
- Y thị cũng xuất thân từ thế gia, lại cứ thích dùng ngón ấy để được chồng cưng chiều, phàm người con gái nào Vương công tử để mắt đến là y thị dùng mọi cách tác hợp...
- Vị cô nương hát dạo kia hiện ở đâu?
- Tiểu nhân cũng không được rõ, nhưng đây không phải là lần đầu. Theo như những lần trước, rất có thể là giấu trong phòng ả nữ nhân kia.
- Nghe đâu lần này công lao của ngũ gia cũng chẳng nhỏ phải không?
- Đó là vì tiểu nhân uống quá nhiều rượu, nhất thời hồ đồ quả tình là không ngờ vị cô nương ấy lại có mối quan hệ với Trầm công tử.
- Phòng ngủ của ả nữ nhân kia ở đâu?
- Dường như ở trên ngôi lầu nhỏ từ đây đi vào.
- Nếu bây giờ chúng ta cùng đi vào, ngũ gia vẫn ngoan ngoãn vâng lời chứ?
- Vâng, vâng!
- Ngũ gia không cần biết ta cần ngũ gia đi cùng để làm gì ư?
- Tùy công tử dặn bảo.
- Có bao nhiêu a hoàn hầu hạ nữ chủ nhân ấy?
- Dường như là hai.
- Vậy thì ngũ gia hãy nghe cho rõ. Vào đến nơi trước hết ngũ gia hãy gọi ả nữ nhân ấy ra, làm ra vẻ sợ sệt giới thiệu kẻ này là Trầm công tử ở Thượng Thư phủ, bảo là đã xảy ra một việc quan trọng. Hai a hoàn bảo một đi pha trà, một đi mời Vương công tử dẫn theo nhóm bạn thân vào đó.
- Tiểu nhân nhất định làm theo y lời.
* * * * *
Trong đại sảnh, Vương công tử đang hớn hở với rượu ngà say, bỗng một a hoàn theo hầu phu nhân đến gần nói :
- Phu nhân mời công tử vào trong một lát.
Vương công tử khoát tay :
- Còn sớm mà!
- Tạ ngũ gia cũng ở trong ấy.
Vương công tử ngạc nhiên :
- Tên ấy đã say đến lú lẫn rồi hay sao? Hắn đã bảo ra ngoài gặp khách, tại sao lại vào trong phòng của vợ ta?
Ả a hoàn lúng túng :
- Thần thái của ngũ gia dường như rất khác lạ... À, phải rồi! Phu nhân còn dặn là tốt hơn hết công tử hãy dẫn theo mấy người vào...
Vương công tử bèn quay sang mấy tiêu sư của Long Uy tiêu cục ngồi bàn bên, cùng nhóm người luôn theo bên mình, đanh mặt nói :
- Mọi người hãy theo bổn công tử vào trong xem thử.
Thế là một hàng người nối tiếp nhau, chốt lát đã ra đến hậu viện.
Trong hậu viện yên tĩnh lạ thường, chẳng thấy một bóng người nào cả. Mọi người thảy đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Vương công tử ngoảnh lại nhìn ả a hoàn tức giận hỏi :
- Họ đâu?
Ả a hoàn cũng ngớ người, ấp úng đáp :
- Có thể là ở trong nhà!
Vương công tử khoát tay, dẫn mọi người xô cửa bước vào.
À, đây rồi! Có cả nữ chủ nhân và Tạ ngũ gia, trên một chiếc giường quý phi. Tạ ngũ gia hai tay đang ôm chặt lấy nữ chủ nhân nằm dưới đang giãy giụa, hai người đều không còn mãnh vải trên người.
* * * * *
Đêm hôm ấy, trong chiếc xe ngựa đang phóng đi về hướng tây, Kim Tố Liên đẩy nhẹ Do Nhân Kiệt một cái, nũng nịu nói :
- Thôi đừng giả vờ ngủ nữa!
Do Nhân Kiệt mở choàng mắt cười nói :
- Ai giả vờ ngủ? Chỉ nằm dưỡng thần thôi.
Kim Tố Liên giận dỗi :
- Vậy câu hỏi của tiểu muội vừa rồi, đại ca có nghe thấy không?
- Ai bảo là không nghe hả?
- Đã nghe rồi sao không trả lời?
Do Nhân Kiệt cười bẻn lẽn :
- Hãy lặp lại một lần nữa được không? Thú thật là... ngu huynh nghe thì có nghe đấy, nhưng... đang mơ màng... không nghe được rõ lắm.
Kim Tố Liên bực tức thật sự :
- Vậy mà còn nói là đã nghe. Tiểu muội hỏi lúc ở trong Vương phủ, đại ca đã đưa tiểu muội ra bên ngoài bờ tường, sao lại quay trở vào lâu vậy?
- À, có gì ngoài cái việc ấy đâu. Chỉ cần nhắm mắt lại suy nghĩ là hiểu ngay thôi.
- Đã giết chết họ ư?
Do Nhân Kiệt khẽ hắng giọng :
- Có thể nói là như vậy!
Kim Tố Liên hỏi vặn :
- Có thể nói như vậy nghĩa là sao?
Do Nhân Kiệt lại hắng giọng :
- Bởi có loại người bẩm sinh đã gian ác, nếu chỉ cho một đao là xong thì dễ dãi quá. Cho nên... hãy nói khẽ một chút, gia gia Liên muội đang ngủ ngon giấc.
Kim lão lắc đầu, vẫn nhắm mắt nói :
- Không sao, lão hán cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi.
Kim Tố Liên phì cười, bụm miệng nói :
- Bây giờ thì còn lý do gì để từ chối nữa không nào?
Do Nhân Kiệt ngoảnh sang, nửa thật nửa giả nói :
- Bây giờ xin nói một điều quan trọng hơn hết. Do mỗ chỉ có thể đưa người chạy đến Phù Phong thôi. Từ Phù Phong trở đi, hai người phải tự lo liệu lấy thân đấy.
Kim Tố Liên mắt chợt đỏ hoe, cúi đầu nói :
- Đã không giữ được thì biết làm sao hơn!
Kim lão khẽ đằng hắng, ngồi thẳng lên, mở mắt ra nói :
- Tố Liên nói không sai. Mỗi người đều có chí hướng riêng, ép buộc cũng vô ích. Có điều vì lẽ gì lão đệ cứ nhất định phải quay trở về Trường An, có thể cho hai ông cháu này biết được chăng?
Do Nhân Kiệt thản nhiên đáp :
- Vãn sinh cần phải tìm kiếm một người.
Kim lão vỗ đùi đánh đét :
- Hãy nói mau, người cần tìm kiếm đó là ai? Trong thành Trường An hiện nay dám nói không một người nào quen biết nhiều bằng Kim lão này.
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Người này không phải là ở Trường An.
Kim lão ngạc nhiên :
- Vậy thì lão đệ...
Do Nhân Kiệt cười áo não :
- Bởi Trường An là một nơi đông đúc và nhiều người qua lại, tin tức linh thông, việc dò la tương đối dễ dàng hơn.
Kim lão chú mắt hỏi :
- Người ấy danh tánh là gì?
Do Nhân Kiệt so vai :
- Có nói ra thì cũng vô ích, người ấy là một vị tiền bối cao nhân trong giới võ lâm tên là Liễu Tử Phong, ngoại hiệu là Tiêu Dao thư sinh, có lẽ lão nhân gia cũng chỉ mới nghe nói đến lần đầu phải không?
Kim lão lẩm bẩm :
- Tiêu Dao thư sinh Liễu Tử Phong? Ừm! Danh hiệu ấy quả là hết sức xa lạ.
Ngẩng lên lão nói tiếp :
- Lão đệ tìm người ấy chi vậy?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Theo lão nhân gia thì sao?
Kim lão gật gù, như đã hiểu ý, song vì chẳng giúp gì được, đành im lặng không nói nữa.
Kim Tố Liên bỗng hỏi :
- Đại ca định cư trú tại đâu trong thành Trường An?
Do Nhân Kiệt đáp ngay :
- Long Uy tiêu cục!
Kim Tố Liên như chưa nghe rõ, hỏi lại :
- Đại ca nói là ở đâu?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Lấy làm lạ phải không?
Kim Tố Liên trố mắt :
- Chả lẽ không lạ sao?
Do Nhân Kiệt bật cười :
- Lạ ở chỗ nào?
Kim Tố Liên nhướng mày :
- Đại ca đã bảo Vương công tử chính là đệ phụ của Mã đại cục chủ Long Uy tiêu cục, Vương công tử sở dĩ dám lộng hành chính là cậy vào thế lực của Long Uy tiêu cục, đã vậy tại sao đại ca lại còn muốn vào trong ấy nữa?
Do Nhân Kiệt cười cười :
- Hãy hỏi thử gia gia xem lão nhân gia ấy có hiểu lý do bên trong hay không?
Kim Tố Liên liền quay sang Kim lão hỏi :
- Gia gia có nghe chưa?
Kim lão gật đầu :
- Rồi! Nhân Kiệt cần dò la là việc trong giới võ lâm, cần tìm kiếm là người trong giới võ lâm, đi lại trong tiêu cục sẽ hết sức tiện lợi.
Kim Tố Liên vỡ lẽ :
- À, ra vậy!
Kim lão nhìn Do Nhân Kiệt nói tiếp :
- Lão đệ tự tin có thể vào được ư?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Mưu sự tại nhân, một tiêu cục chứ đâu phải là một vương phủ, thiết nghĩ cũng chẳng khó khăn gì đâu.
Kim lão gật đầu :
- Lão đệ định vào đó với thân phận gì?
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Vãn sinh vẫn chưa quyết định.
Tối hôm sau, xe đã đến Phù Phong. Do Nhân Kiệt thanh toán tiền nong, rồi bảo chiếc xe ngựa quay về Trường An. Sau đó, lại thuê một chiếc xe khác dặn dò hai ông cháu hãy tiếp tục sử dụng cách thức này để giữ an toàn, đến mỗi nơi lại thay một xe.
Xong xuôi, chàng mới hẹn với hai ông cháu ngày gặp lại. Sau đó quyến luyến chia tay nhau.
Ba hôm sau cũng khoảng thời gian ấy, Do Nhân Kiệt lại về đến Trường An.
Thật không ngờ, chỉ mới hai ba hôm mà trong thành Trường An lại nổi lên làn sóng sôi động khác.
Việc thứ nhất là năm sáu hôm trước, việc xuất hiện của lão nhân áo xanh thần bí đã lan truyền đến Lạc Dương Đông Kinh, một trong Kim Bút tứ hữu là Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ hay tin lập tức đang đêm đến Trường An, hiện đang trú tại khách điếm Hồng Tân ở đại lộ Đông, chuẩn bị điều tra hành tung của lão nhân áo xanh.
Việc thứ nhì là Thượng Thư phủ ở phường Đại Bài nghe nói có người đã mạo danh công tử vào trong Vương phủ gây chuyện động trời. Lão Thượng Thư vô cùng tức giận, đã ra lệnh cho các nha môn hữu quan tức tốc truy lùng, đồng thời còn yết bảng bố cáo, người nào bắt được kẻ mạo danh ấy sẽ được trọng thưởng một ngàn lạng bạc.
Việc thứ ba là Long Uy tiêu cục đã phái ba tiêu sư đắc lực khắp nơi truy lùng một tên tiểu tử đã bịa đặt với những người tụ tập trước khách điếm Thái Bình là lão nhân áo xanh đang đại náo Long Uy tiêu cục, kết quả đã báo hại tiêu cục phải hết lời giải thích mới được êm chuyện.
Việc này tuy không có gì lớn lao, nhưng động cơ của kẻ gây nên chuyện thì hết sức đáng nghi ngờ. Do đó, Long Uy tiêu cục đã tuyên bố là bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được tên tiểu tử ấy để truy tra minh bạch.
Sau khi hiểu rõ sự thật, Do Nhân Kiệt bất giác phì cười. Chàng không bận tâm đến các việc khác, chỉ muốn xem thử phẩm cách và năng lực của Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ như thế nào?
Do đó, chàng đến ngay khách điếm Hồng Tân với thân phận là một phú thương trung niên, thuê một gian phòng hạng nhất mang số bốn ở phía đông khu thứ nhì hậu viện.
Do Nhân Kiệt vừa mới nằm xuống nghỉ, bỗng nghe ngoài sân một gã phổ ky cất cao giọng hướng về phía gian phòng đối diện nói :
- Lang đại gia có trong phòng không? Có Mã đại cục chủ Long Uy tiêu cục gởi danh thiếp cầu kiến.
Gã phổ ky ấy gọi mấy lượt cũng vẫn không có tiếng trả lời, dường như Lang Tinh Kỳ đã đi khỏi rồi.
Do Nhân Kiệt thầm nhủ :
- “Thảo nào Thái chưởng quầy ở khách điếm Đại An đã bảo Mã đại cục chủ này là một đại thiện nhân, xem ra y cũng rất khéo ngụy trang bề ngoài. Người ta mới đến nơi đã gởi danh thiếp đến, thủ đoạn lấy lòng này thật khá khen cho vị đại cục chủ này lại giở ra được.”
Lát sau trời đã tối, Do Nhân Kiệt rời khỏi khách điếm, thả bước đi một vòng, nhân tiện ăn chút gì đó. Để phù hợp với thân phận “phú thương”, tuy chàng chỉ ăn một tô mì và uống nửa chén rượu để cho phổ ky thấy chàng có chút hơi men, mặt khác bởi đi đường vất vả, uống chút rượu cho dễ ngủ thì cũng tốt thôi.
Về đến khách điếm, một gã phổ ky cầm ấm trà đi theo vào hậu viện, cười giả lả nói :
- Lão gia hôm nay thật vui vẻ!
Do Nhân Kiệt ơ hờ nói :
- Giao tế thì phải vậy thôi!
Gã phổ ky khẽ hắng giọng :
- Tối hôm nay... lão gia có cần... một nàng để ngủ cho ấm không?
Do Nhân Kiệt khoát tay :
- Để ngày mai hẵng tính, hãy mang một bàn toán đến đây. Ta phải tranh thủ trong đêm nay kết toán hết sổ sách trong nửa năm qua với các hiệu buôn tại đây.
Sau khi mang bàn toán đến, Do Nhân Kiệt thấy gã phổ ky cứ đi tới đi lui ngoài cửa sổ để phục vụ những người khách ở các phòng khác. Chàng bèn lấy một quyển nhạc khúc ra, giả vờ khảy bàn toán cho gã phổ ky khỏi sinh nghi, đồng thời cũng để nghe ngóng động tĩnh của gian phòng đối diện. Chàng đã biết Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ hiện đang trú tại phòng số ba, đối diện với gian phòng của chàng.
Nhưng lạ thay, chàng đợi mãi đến canh một, những người khách trong các phòng khác hầu hết đều đã về đến mà vẫn không thấy bóng dáng Lang Tinh Kỳ đâu cả.
Do Nhân Kiệt không khỏi nghi hoặc thầm nhủ :
- “Chả lẽ đây chỉ là một thủ đoạn của Lang Tinh Kỳ hay sao?”
Vâng, rất có thể vị Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ này cũng nghĩ như mọi người, tưởng lầm lão nhân áo xanh chính là lão ma Thiên Yếm Tẩu đã giả dạng.
Nếu quả đúng như vậy thì hành động này của Lang Tinh Kỳ cũng không phải vô ích, đối phó với hạng người như Thiên Yếm Tẩu cần phải thận trọng là hơn.
Do Nhân Kiệt nghĩ ngợi, cơn buồn ngủ dần ập đến, mí mắt trĩu nặng, chàng bèn thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, mặc nguyên áo quần nằm xuống giường.
Ngay khi ấy, ngoài sân bỗng có tiếng bước chân vang lên, tiếng của gã phổ ky :
- Mã cục chủ Long Uy tiêu cục khi nãy có đích thân đến đây, nhưng lão gia đã đi khỏi. Ông ấy bảo trưa mai mong lão gia hãy đến Trạng Nguyên Lầu hội diện.
- Còn ai đến tìm ta nữa không?
- Còn Tây Kinh tiêu cục và Song Yến tiêu cục cũng có phái người đưa danh thiếp đến, nhưng đó chỉ là hai tên phổ ky trong tiêu cục.
- Được rồi, ngươi đi đi!
Sau đó là tiếng mở rồi đóng cửa, cùng tiếng bước chân bỏ đi của gã phổ ky, lát sau màn đêm lại trở về với sự yên lặng.
Do Nhân Kiệt đang lúc mơ màng, không muốn xuống giường nữa, lát sau chàng đã ngủ say.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Do Nhân Kiệt bỗng bị đánh thức bởi một tiếng cửa mở rất khẽ. Chàng chầm chậm mở mắt ra, song vẫn nằm yên không động đậy.
Đó là một kinh nghiệm giang hồ mà hai vi gia gia đã cho chàng biết. Nếu nghe thấy tiếng động đã vội phóng xuống giường, tất sẽ bị ám toán ngay.
Chàng trông thấy một bóng đen vừa biến mất trên cửa, nhất định là đã có người nhìn trộm.
Do Nhân Kiệt lập tức phấn chấn tinh thần, chàng có hai giả thuyết. Một là Lang Tinh Kỳ vì sự an toàn, đang thăm dò thân phận của những người khách trong các phòng khác. Tiếng động phát ra vừa rồi có thể là do Lang Tinh Kỳ đã cố ý gây ra. Bằng không thì đó là bọn tàn dư trong giới hắc đạo biết Tứ hữu đã có người đến Trường An, đang định ra tay sát hại Lang Tinh Kỳ.
Trong hai giả thuyết trên, bất kỳ thuộc giả thuyết nào, có qua mà không có lại thì thật thiếu lễ độ. Đã có kẻ quan tâm đến chàng, lẽ nào chàng lại làm ngơ không đáp lại?
Do Nhân Kiệt nhẹ lăn người xuống đất, lẹ làng cởi bỏ áo bào, rút trường địch dưới gối ra giắt chéo vào bên lưng, đoạn lại mò lấy chiếc bàn toán to, bóp gãy cốt xâu, vuốt lấy hạt toán, đựng đầy một túi. Đoạn chàng tung mình lên xà nhà, thò người ra ngoài ô cửa.
Lúc này trăng đã lên đến đỉnh đầu, từng áng mây đen lãng đãng trôi trên bầu trời, chàng chờ cho một áng mây đen che khuất ánh trăng, liền chỏi tay phóng lên mái nhà.
Do Nhân Kiệt ẩn mình vào trong tối, đưa mắt nhìn xuống dưới sân, bất giác lặng người.
Chỉ thấy trong sân bóng người lố nhố, ánh thép chớp ngời, một nhóm đại hán áo đen bịt mặt chừng mười bốn mười lăm người, thảy đều lăm lăm một ngọn quỷ đầu đao trong tay, theo hình vòng cung bao vậy trước gian phòng số ba, ngoài ra trên tường và các cửa ngõ, trong tối cũng như ngoài sáng, đâu đâu cũng có bóng người áo đen, nhiều vô số kể.
Bọn họ thảy đều ăn mặc như nhau, toàn thân võ phục đen, vải đen chít đầu, khăn đen che mặt, không thể phân biệt được ai là kẻ cầm đầu.
Lúc này dường như mới vừa dàn xong trận thế, chỉ nghe một người hoành đao lớn tiếng nói :
- Họ Lang kia, đừng chui rúc trong phòng nữa, có gan thì hãy ra đây mau. Kẻo Tây Kinh nhị thập bát tú bọn này mà nổi nóng lên là ngươi chết chẳng toàn thây đấy!
“Tây Kinh nhị thập bát tú?”
Do Nhân Kiệt hết sức kinh ngạc, theo trí nhớ của chàng, dường như đây là lần đầu tiên mới nghe thấy danh hiệu này.
Chả lẽ hành động này của bọn họ là nhằm để dương danh trên chốn giang hồ hay sao?
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên :
- Hãy nói năng cho đàng hoàng một chút!
Chưa dứt lời, một bóng người từ dưới mái hiên phóng ra như tên bắn. Chỉ thấy ánh thép lấp loáng, gã áo đen ấy chưa kịp quay người lại thì đã bị chém vỡ sọ, máu tóc tung tóe, chết không kịp rên lên một tiếng.
Bọn áo đen kêu la thất thanh, sau đó quát tháo ầm ĩ. Từ bốn phương tám hướng vung đao lao tới, lập tức bao vây Lang Tinh Kỳ vào giữa.
Qua lời kể của hai vị gia gia, Do Nhân Kiệt biết Lang Tinh Kỳ sở dĩ có danh hiệu là Lưu Tinh Cản Nguyệt thật ra có hai ý nghĩa. Bởi ông ta ngoài khinh công siêu tuyệt, còn có vũ khí là một đôi lưu tinh chùy.
Lưu tinh chùy là một môn vũ khí rất ít ai luyện tập, bởi môn vũ khí này có cả cương lẫn nhu, lúc thi triển luôn có sức phản hồi. Nếu người sử dụng không đủ hỏa hầu, kẻ thọ thương trước tiên thường là chính bản thân người sử dụng.
Do Nhân Kiệt tuy biết Lang Tinh Kỳ võ công trác tuyệt, song trước mắt kẻ địch đông thế này, cũng không khỏi thầm lo cho ông ta.
Thế nhưng, nỗi lo lắng của chàng là thừa, ngay khi bọn áo đen ồ ạt lao tới, Lang Tinh Kỳ nắm chặt đầu lưu tinh chùy, đầu kia quét ra, đồng thời xoay người thật nhanh, lập tức lưu tinh chùy tạo thành một vòng sáng bạc với đường kính khoảng một trượng.
Có mấy tên không biết sống chết cố gắng xông vào, kết quả kẻ may mắn thì buông đao lui ra, người xấu số thì vỡ đầu gãy cổ. Trong tiếng rú thảm khốc, lại thêm ba bốn tên táng mạng.
Do Nhân Kiệt giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Kim Bút tứ hữu quả nhiên danh bất hư truyền.
Bọn áo đen này không phải là những nhân vật cao minh, phải biết bất kỳ vũ khí nào cũng có ưu và khuyết điểm, ưu điểm của lưu tinh chùy là quét ra và thu về như ý, có thể công xa mà cũng có thể thủ gần, còn nhược điểm là rất dễ quấn vào vũ khí đối phương. Kẻ địch đông đến hơn hai mươi tên, và đều sử dụng quỷ đầu đao có khoen tròn, nếu họ phân công vài tên khỏe mạnh vung đao sấn tới gần thì lưu tinh chùy sớm muộn gì cũng bị quấn vào đao của một trong số ấy, những tên còn lại sẽ thừa cơ xúm nhau lao vào tấn công, như vậy Lang Tinh Kỳ ắt khó thể bảo toàn tính mạng.
May thay, bọn áo đen lại không hiểu lẽ ấy, trong thoáng chốc đã bị tử thương hết sáu bảy tên, không khỏi kinh hoàng bối rối, nhuệ khí lập tức giảm đi rất nhiều.
Lúc này tuy vẫn giáp công và quát tháo ầm ĩ, song trận thế đã lơi lỏng, người nào cũng cong lưng rụt cổ, tiến hai bước nhưng lại lùi ba bước, mũi đao chĩa ra phía sau, tình trạng ấy dĩ nhiên đâu thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Lang Tinh Kỳ.
Chỉ thấy ông ta buông tiếng quát vang, đột nhiên thay đổi chiêu thức, hay tay một trên một dưới, song chùy tả thu hữu kích, hữu thu tả kích, phối hợp với thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân, chớp nhoáng lại có thêm bốn năm tên áo đen ngã gục.
Bấy giờ hai mươi mấy tên áo đen đã ngã gục hết nửa số, số còn lại kinh hoàng bối rối, đôi lưu tinh chùy của Lang Tinh Kỳ lại càng thêm thần xuất quỷ mạt.
Thế rồi chưa đầy nửa khắc sau, bọn áo đen may mắn còn sống sót chỉ chừng một phần ba thôi.
Bọn còn lại thấy đại thế đã mất, không còn chút hy vọng nào giành được phần thắng nữa, sau một tiếng huýt dài ra hiệu, lẻn tìm đường đào tẩu.
Lang Tinh Kỳ không có ý định giết sạch, bèn thu hồi lưu tinh chùy, quét mắt nhìn bọn áo đen thọ thương đang rên rỉ dưới đất, lắc đầu buông tiếng thở dài, quay người bước lên bậc thềm định trở vào trong.
Song ngay khi Lang Tinh Kỳ quay người, từ trên bờ tường phía bắc bỗng có một bóng người áo xám thân hình mảnh khảnh, tay cầm một đôi tam lang thích, im lìm lao nhanh đến, từ trên cao giáng xuống sau lưng Lang Tinh Kỳ.
Do Nhân Kiệt không còn sự lựa chọn nào khác, ba hạt toán đã cầm sẵn trong tay lẹ làng ném ra với thủ pháp Tam Tinh chiếu hộ, song không phải trực tiếp nhắm vào người áo xám, bởi hạt toán quá nhẹ và nhỏ, không như những món ám khí khác, dù có ném trúng đối phương thì cũng khó cứu được Lang Tinh Kỳ, nên mục tiêu của chàng là nhắm vào sau gáy Lang Tinh Kỳ không xa, tức là vị trí người áo xám sắp lao tới.
Quả nhiên, người áo xám và Lang Tinh Kỳ cơ hồ cùng một lúc phát giác.
Người áo xám chợt thấy trước mặt có vài đốm đen bay qua, bất giác giật mình thoáng chững người lại. Trong khi ấy Lang Tinh Kỳ nghe sau ót có tiếng gió rít, giật mình lẹ làng cúi thấp đầu và xoay người lách sang bên hơn một trượng mới quay phắt lại.
Người áo xám chẳng phải tầm thường, sau khi hụt một chiêu, không có vẻ gì nao núng, chỉ thấy song thích quét ngang, người hạ xuống lại cất lên, lướt tới trên mái nhà sau viện, quay người lại cười ha hả nói :
- Khá lắm, họ Lang kia quả là khôn ngoan, đã bố trí phục binh từ trước. Hẹn tái ngộ!
Dứt lời, ném lại phía sau một chuổi cười quái dị, phi thân về phía tây mất dạng.
Lang Tinh Kỳ không màng đến sự bỏ đi của người áo xám, lão bước xuống bậc thềm, đi tới trước vài bước, ngước nhìn lên mái nhà phía Do Nhân Kiệt đang ẩn thân, vòng tay cao giọng nói :
- Vị cao nhân nào đã ra tay cứu giúp, Lang mỗ xin chân thành cảm tạ!
Do Nhân Kiệt nằm yên, lặng thinh không trả lời mà cũng không rời khỏi ngay, lúc này lòng chàng hết sức mâu thuẩn, ý chàng vốn không muốn giấu đầu lòi đuôi, có ý làm ra vẻ thần bí. Đồng thời điều cần thiết hơn hết là chàng phải cho Lang Tinh Kỳ biết lão nhân áo xanh kia chính là chàng, để lão khỏi phải lao tâm nhọc trí về sự việc này.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì lẽ gì, chàng vừa nghĩ đến Lang Tinh Kỳ cũng là một trong bốn vị chủ khảo đã ngăn cản chàng đầu nhập vào Thiên Long môn, trong lòng chàng liền có một cảm giác khác lạ.
Cảm giác ấy nói với chàng rằng :
- Việc ra tay cứu giúp Lang Tinh Kỳ đó là vì đạo nghĩa, nhưng nếu bảo Do mỗ tiến tới thân thiện với Kim Bút tứ hữu thì còn phải suy nghĩ lại, trừ phi một ngày nào đó Kim Bút tứ hữu nhận lỗi với Do mỗ, hoặc là Do mỗ tìm được Tiêu Dao thư sinh, học thành Kim Bút, có địa vị tương đương với Lệnh Hồ Huyền trong giới võ lâm, thì lúc ấy chúng ta hẵng nói chuyện giao tình với nhau!
Chỉ nghe Lang Tinh Kỳ khẽ buông tiếng đằng hắng lại nói :
- Nếu tôn giá không muốn hiện thân, Lang mỗ cũng không ép buộc, còn như tôn giá chưa rời khỏi, Lang mỗ có một điều chẳng thể không nói ra, đó là người đã ám toán Lang mỗ vừa rồi, danh hiệu của y có lẽ tôn giá cũng từng nghe nói đến, y chính là Ác Quân Bình Công Tôn Tiết, một tên cự khẩu khét tiếng trong giới hắc đạo bảy tám năm về trước.
Ác Quân Bình Công Tôn Tiết?
Do Nhân Kiệt bất giác thoáng giật mình, danh hiệu ấy chàng đã từng nghe hai vị gia gia đề cập đến không chỉ một lần.
Lang Tinh Kỳ lại nói tiếp :
- Ác Quân Bình ấy lòng dạ hết sức hẹp hòi, mọi người đều biết. Nếu luận về võ công, y cũng suýt soát với Lang mỗ, song điểm đáng sợ và cũng đáng khinh nhất của Ác Quân Bình là không bao giờ thẳng thắn công khai đối địch với bất kỳ ai. Kể từ khi bị Kim Bút Lệnh Hồ đại hiệp hạ nhục trước mặt mọi người trong buổi lễ mừng trăm năm thành lập phái Chung Sơn, y đã hận thấu xương Lệnh Hồ đại hiệp cùng Kim Bút tứ hữu bọn này, và tất cả mọi người có mối quan hệ với Thiên Long môn dù nhiều hay ít, việc ám toán Lang mỗ như tối hôm nay không phải là chỉ lần đầu.
Do Nhân Kiệt giờ đã nhớ ra, không sai, hai vị gia gia đã từng bảo chàng sau này đi lại trên chốn giang hồ, nếu chưa nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối không nên gây thù kết oán với Ác Quân Bình, còn như lỡ xảy ra chuyện hiềm khích thì chỉ có một cách duy nhất là diệt tận gốc để trừ hậu hoạn.
Lang Tinh Kỳ lại nói tiếp :
- Do đó, hôm nay tuy y đã bỏ đi không tỏ thái độ gì, nhưng tôn giá hãy thận trọng, chắc chắn sớm muộn gì y cũng không để yên cho tôn giá...
Lang Tinh Kỳ nói đến đây, ngưng lặng như để lựa lời, đoạn nói tiếp :
- Lẽ đương nhiên, với thân thủ của tôn giá thì cũng chẳng bận tâm, theo Lang mỗ được biết, Ác Quân Bình lòng dạ hiểm trá, thủ đoạn tàn độc, mà lại còn tinh tường về thuật dịch dung, nổi tiếng là kẻ đa diện trong giới võ lâm. Kể từ nay, xin tôn giá hãy hết sức thận trọng. Vạn lời chỉ xin tóm lại một câu, đại ân không ngỏ bằng lời, tạm biệt!
Dứt lời, tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng mở và đóng cửa.
Do Nhân Kiệt đảo mắt nhìn quanh, thấy không có gì khác lạ, cũng từ ô cửa trở xuống phòng.
Hôm sau, sự kiện Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ trong Kim Bút tứ hữu đã với song chùy một mình tiêu diệt gần hết bọn Tây Kinh nhị thập bát tú, nhanh chóng lan truyền khắp thành Trường An.
Tuy nhiên, mọi người không khỏi hoài nghi, Tây Kinh nhị thập bát tú là bọn nào?
Tây Kinh đã có Nhị Thập Bát Tú từ bao giờ?
Thế là, mọi người lại nghĩ đến lão nhân áo xanh thần bí hôm trước, cho rằng Nhị Thập Bát Tú chẳng qua chỉ là bịa đặt, bọn người áo đen nhất định chính là thủ hạ của lão nhân áo xanh, tức là Ngũ Đài Thiên Yếm Tẩu.
Còn về sự xuất hiện của Ác Quân Bình Công Tôn Tiết thì không nghe có chuyện đề cập đến.
Bởi khu nhà thứ hai có tất cả tám gian phòng, trừ phòng số ba Lang Tinh Kỳ đang ở, còn lại bảy gian, kể cả bản thân chàng, hãy còn mười mấy người khách thường khác, nếu những người khách kia không bị hoài nghi, thì chàng là một thương nhân bình phàm, dĩ nhiên cũng không thể gây nên sự chú ý.
Do đó, chàng hết sức yên tâm về mọi mặt. Hôm sau, chàng cũng như những người khách khác, để tránh những kẻ tò mò hỏi này hỏi nọ, sáng sớm đã khóa cửa phòng lại, âm thầm rời khỏi khách điếm.
Do Nhân Kiệt đi trên đường phố, ung dung cất bước một cách vô mục đích, lòng đầy băn khoăn buồn bực, bởi chàng đã nói với hai ông cháu Kim lão là sẽ tìm cách bước chân vào Long Uy tiêu cục, song sau khi đã vào được Long Uy tiêu cục, phải chăng sẽ tìm gặp Tiêu Dao thư sinh? Và liệu Tiêu Dao thư sinh có còn sống trên đời hay không? Nghĩ đến đây, Do Nhân Kiệt bất giác nghe lòng hết sức chán chường.
Giờ ngọ đã đến lúc nào không hay, Do Nhân Kiệt chợt nhớ từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bèn ngẩng lên dáo dác nhìn, trông thấy phía trước không xa chính là Trạng Nguyên Lầu, vừa định lên ăn uống và nhân tiện xem thử Lang Tinh Kỳ có đến dự tiệc theo lời mời của Mã cục chủ Long Uy tiêu cục hay không.
Bỗng từ trên Trạng Nguyên Lầu vọng xuống một giọng hát già nua và quái dị, dường như đã say :
“Có con cái mọi thứ đầy đủ,
Không đồ đệ cuộc đời nhẹ nhõm,
Cả hai đều không có,
Thảnh thơi khác nào tiên...”
Do Nhân Kiệt bất giác ngẩn người, đây không phải giọng điệu của Tiêu Dao thư sinh thì là ai nữa?
Trên cõi đời quả thật có sự may mắn đến thế ư?
Do Nhân Kiệt vừa định cất bước nhưng bỗng dừng lại, thầm nhủ :
- Không thể có chuyện may mắn vậy được! Tối qua Lang Tinh Kỳ đã trân trọng nhắc nhở chàng, bảo là Ác Quân Bình chẳng những lòng dạ hiểm trá, thủ đoạn tàn độc, mà còn rất tinh tường về thuật dịch dung, biết đâu đây chính là quỷ kế của Ác Quân Bình.
Thế nhưng, chàng nghĩ tiếp, lại nhận thấy không thể có khả năng ấy, tối qua Ác Quân Bình đã bỏ đi vội vàng, chẳng kể là không có cơ hội khám phá thân phận thật của chàng, dù đối phương có biết được chàng không phải là một thương nhân thì cũng không thể nào biết được chàng hiện đang tìm kiếm ai. Do đó, chàng cho rằng đây chỉ là do chàng đã quá đa nghi mà thôi.
Thế là, chàng định thần lại, tiếp tục cất bước đi tới, lòng thầm toan tính lát nữa đây gặp nhau, nếu như đối phương đúng là Tiêu Dao thư sinh, chàng sẽ mở lời như thế nào?
Do Nhân Kiệt lên đến lầu hai, đảo mắt nhìn quanh thật nhanh, bất giác lại ngẩn người ra.
Nơi giữa lầu, ba chiếc bàn Bát Tiên có bình phong ngăn cách, trên bàn có trải vải đỏ, ghế dựa được sắp rất ngay ngắn chỉnh tề, nhất định đó chính là chỗ ngồi do Long Uy tiêu cục đã đặt trước để thiết đãi Lang Tinh Kỳ.
Ngoài ra, chung quanh các bàn riêng khác lúc này chỉ có thưa thớt bảy tám người thực khách, và xem ra họ toàn là giới thương buôn, người cao tuổi nhất cũng không quá ngũ tuần.
Một gã phổ ky đến gần niềm nở hỏi :
- Tổng cộng mấy vị vậy?
Do Nhân Kiệt hắng giọng :
- Chỉ một mình kẻ này thôi, nhưng trước hết kẻ này muốn tìm một người!
- Lão gia cần tìm ai vậy?
Do Nhân Kiệt lại hắng giọng :
- Tìm... vị lão tiên sinh mới vừa ca hát ấy!
Gã phổ ky mắt rực lên, vội hỏi :
- Vị lão tiên sinh ấy là người quen của lão gia phải không?
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Vâng, lão tiên sinh ấy hiện đâu rồi?
Gã phổ ky thở hắt ra, chìa tay nói :
- Tổng cộng ba chỉ bảy phân bạc, xin lão gia trả cho!
Do Nhân Kiệt ngớ người :
- Vậy nghĩa là sao?
Gã phổ ky cười nhăn nhó :
- Vừa rồi quý hữu của lão gia hát xong, bảo là xuống dưới tiểu tiện một lát, chẳng ngờ đã chuồn mất!
- Lão bằng hữu ấy của kẻ này hôm nay đã ăn mặc ra sao?
Gã phổ ky ngẫm nghĩ chốt lát, đoạn thận trọng đáp :
- Ăn mặc rất giản dị, nhưng thưa thật, chiếc áo dài của lão nhân gia ấy cũng nên thay đi là vừa, ngoài ra thì tiểu nhân không chú ý đến.
Do Nhân Kiệt vờ chau mày :
- Vậy thì rất giống nhị thúc công của kẻ này, nhưng nhị thúc công ta đâu có thói quen uống rượu vào lúc trưa... đâu ngươi thử mô tả tướng mạo của ông ấy xem!
Gã phổ ky lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
- Tuổi tác chừng trên dưới sáu mươi, dáng người không cao không thấp, gương mặt cũng như các ông lão thông thường, và... và... tiểu nhân nhất thời cũng không nhớ ra nổi.
Do Nhân Kiệt biết có hỏi nữa cũng vô ích, bèn móc ra một miếng bạc vụn chừng năm sáu chỉ, ném lên bàn và nói :
- Hãy chọn lấy vài món ăn ngon mang đến đây, không đủ thì lát nữa tính!
Gã phổ ky mừng rỡ, vội chộp lấy miếng bạc trên bàn, vâng dạ lia liạ rồi hớn hở bỏ đi.
Do Nhân Kiệt quay mình ra ngoài cửa sổ, lòng hết sức thắc mắc, vị lão nhân đã ăn quỵt kia là ai?
Qua lời kể của gã phổ ky, chàng chỉ có được một ấn tượng mơ hồ, đó là một lão nhân nghèo hèn, áo quần cũ rách và tướng mạo bình thường. Song chàng biết, sự thật quyết chẳng thể đơn giản đến vậy!
Câu hát “không đồ đệ cuộc đời nhẹ nhõm” và “thảnh thơi khác nào tiên”, chả lẽ lại có thể trùng hợp được sao?
Nếu không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì...
Do Nhân Kiệt buông tiếng thở dài lắc đầu vô phương, bởi thật quá nhiều điều chàng chẳng thể nào hiểu nổi.
Tuy nhiên, có một điều chàng dám khẳng định, chàng với lão nhân kia kẻ đến người đi, có thể đó chính là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Lát sau, rượu và thức ăn đã được mang đến, quả nhiên hết sức phong phú ngon lành.
Do Nhân Kiệt tạm dẹp bỏ mọi tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm ăn uống, bởi có thể nói đây là một bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời, cho nên chàng không muốn để phí phạm.
Thực khách mỗi lúc càng đông.
Ngay khi thực khách sắp chiếm đầy hết phần chỗ ngồi, trên thang lầu bỗng vang lên tiếng bước chân rậm rịch, rồi thì hai mươi người y phục sang trọng bước lên.
Người của Long Uy tiêu cục đã đến!
Qua cử chỉ, khí độ và lên lầu một cách có trật tự của họ, Do Nhân Kiệt biết người trung niên áo bào tím đi đầu có lẽ chính là Kim Tiên Mạnh Thường Mã Như Long, cục chủ Long Uy tiêu cục.
Sáu gã phổ ky chịu trách nhiệm phục vụ vội niềm nở đón tiếp, khúm núm khom lưng cúi đầu, rối rít thăm hỏi, hệt như đàn ruồi gặp máu.
Do Nhân Kiệt liếc mắt nhìn Mã Như Long, nhận thấy nếu luận về ngoại hình, vị Kim Tiên Mạnh Thường này quả không hổ là mặt đại thiện nhân, phương phi đạo mạo.
Nào mặt vuông trán rộng, sống mũi thẳng thướm, mày mắt hiền từ, đôi môi rộng dày, nếu Thái chưởng quầy mà không nói trước, chàng quả thật chẳng thể nào nhận thấy được vị Kim Tiên Mạnh Thường này lại có chút gì là không giống một chính nhân quân tử.
Kim Tiên Mạnh Thường quét mắt nhìn khắp lầu, ngoắc tay gọi một gã phổ ky đến gần, chẳng rõ đã thì thầm nói gì, gã phổ ky nghe rồi chỉ lắc đầu.
Kim Tiên Mạnh Thường ra chiều rất thất vọng, quay ra những người phía sau dang ngửa hai tay, gượng cười nói :
- Trời hãy còn sớm, đợi thêm lát nữa cũng không sao!
Do Nhân Kiệt lúc này đã gần ăn uống xong, chàng biết người mà Kim Tiên Mạnh Thường đang đợi không ai khác hơn ngoài Lang Tinh Kỳ. Tuy nhiên, theo chàng suy đoán, Lang Tinh Kỳ phen này hôm nay có đến đây cũng chẳng phải là việc hệ trọng.
Hơn nữa, dù Lang Tinh Kỳ có đến thì cuộc tiếp xúc giả dối này cũng chẳng có gì để mà xem. Thế nên, chàng ngoắc tay gọi gã phổ ky khi nãy đến, hỏi rõ số bạc đã đủ thanh toán chưa, đoạn liền đi xuống lầu.
Do Nhân Kiệt rời khỏi Trạng Nguyên Lầu, trước tiên đi bừa theo hai con đường, đến khi khẳng định không có người theo dõi mới đi vào một tiệm cầm quần áo, mua lấy vài bộ quần áo cũ. Sau đó lại đến một tiệm buôn bán đồ cũ mua một chiếc bàn toán, gói lại cặp dưới nách, chậm rãi trở về khách điếm Hồng Tân.
Chàng vừa mới bước vào hậu viện, đã thấy gã phổ ky hôm qua tủm tỉm cười tiến đến gần nói :
- Lão gia về đến thật đúng lúc!
Do Nhân Kiệt dừng bước hỏi :
- Việc gì vậy?
Gã phổ ky trao ra một chiếc túi giấy và nói :
- Có người mang đến cho lão gia cái này!
Do Nhân Kiệt không đưa tay lấy, trố mắt hỏi :
- Ai mang đến vậy?
Gã phổ ky cười nói :
- Một vị đại gia cao và gầy!
- Danh tánh là gì?
Gã phổ ky thoáng ngẩn người, ấp úng nói :
- Vị đại gia ấy... không có nói, tiểu nhân... cũng quên hỏi...
- Tướng mạo ra sao?
Gã phổ ky ngẫm nghĩ :
- Dáng người cao gầy... tuổi chừng ngoài bốn mươi, gương mặt vàng bệch, đôi mày rất rậm, mũi rộng môi nhọn... À, phải rồi, đôi mắt láo liên có vẻ... có vẻ tinh ranh lắm!
Do Nhân Kiệt quét mắt nhìn quanh lại hỏi :
- Khi mang chiếc túi này đến đây, người ấy đã nói thế nào?
Gã phổ ky có vẻ ái ngại :
- Vị đại gia ấy bảo: này, phổ ky, phiền ngươi hãy trao chiếc túi này lại cho một người khách trọ tại khu thứ nhì hậu viện...
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Ủa, khách trọ trong khu thứ nhì đến những mười mấy người, sao ngươi biết chiếc túi này chính là để trao cho ta?
Gã phổ ky đôi mày bỗng dãn ra, cười nói :
- Đúng rồi, tiểu nhân cũng có hỏi như vậy! Vị đại gia ấy bảo, người đó là khách hàng lâu năm của tệ hiệu, có điều là nhất thời không nhớ ra danh tánh của ông ấy, chỉ biết là lúc ông ấy vào trong khách điếm này, ngoài hành lý còn mang theo một chiếc bàn toán khá to...
Do Nhân Kiệt bất giác nghe tim đập dữ dội, chàng sớm đã cảm thấy là có điều không ổn, giờ đây quả nhiên đã được chứng thực.
Gã phổ ky như tưởng mình giỏi giang, ra chiều đắc ý nói tiếp :
- Tiểu nhân liền nói với vị đại gia ấy quả đúng là có một người khách như vậy, nhưng có lẽ đại gia đã nhớ làm, chiếc bàn toán không phải là do ông ấy mang đến đây.
Vị đại gia ấy bảo, điều ấy cũng không có gì quan trọng. Tiểu nhân lại nói, người khách ấy hiện trú tại phòng số bốn dãy phía đông, xin đại gia hãy yên tâm, cam đoan tiểu nhân sẽ trao đến tận tay chủ nhân. Vị đại gia ấy gật đầu và thưởng cho tiểu nhân một xâu tiền, lúc rời khỏi có vẻ hết sức hài lòng.
Do Nhân Kiệt đưa tay đón lấy túi giấy, gật đầu nói :
- Được rồi, ngươi tháo vát lắm!
Vào đến trong phòng, Do Nhân Kiệt xé mở túi giấy, bên trong còn có một túi giấy nhỏ nữa, lại xé mở ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ và một hạt toán nứt nẻ.
Trên mảnh giấy nhỏ viết là :
“Nguyên vật trao trả lại, bằng hữu hãy cẩn thận!”
Do Nhân Kiệt bỏ mảnh giấy và hạt toán trở vào túi giấy, nhét vào trong túi hành lý, sau đó đắm chìm trong suy tư.
Giờ đây chàng chỉ có hai con đường có thể chọn lựa, một là lập tức cải trang, âm thầm rời khỏi đây, hai là vẫn ở lại đây chờ đợi Ác Quân Bình tìm đến!
Nên chọn con đường nào mới ổn thỏa?
Câu trả lời là: chẳng con đường nào ổn thỏa cả!
Trời sinh chàng có tính ương ngạnh, bảo chàng trốn tránh một việc, cho dù phải chết cũng khó mà làm được. Đồng thời, chàng biết là đối với hạng người như Ác Quân Bình, cho dù trốn tránh cũng chẳng thể được lâu dài, vậy thì hà tất tỏ ra khiếp nhược làm gì?
Còn như chờ đợi Ác Quân Bình tìm đến, thí mạng quyết chiến với y một phen, như vậy cũng chẳng phải là một hành động sáng suốt.
Tên ác khẩu ấy võ công chẳng kém gì Kim Bút tứ hữu, với thành tựu non kém hiện nay của chàng thì làm sao mà đối phó cho nổi?
Vậy thì phải làm sao đây?
Do Nhân Kiệt thầm nhủ :
- Giải pháp tốt hơn hết có lẽ phải lập tức tìm gặp Lang Tinh Kỳ, kể lại hết tất cả mọi sự...
Do Nhân Kiệt nghĩ đến đây, bất giác cười chua chát lắc đầu, cho dù phải chết dưới tay Ác Quân Bình thì chàng cũng chẳng thể nào làm như vậy được.
Sau cùng, quyết định của chàng là dẹp bỏ hết mọi sự suy tư, lên giường nằm ngủ một giấc.
Bất kỳ hành động gì cũng phải nhờ vào tinh thần, chàng biết trước lúc trời tối chắc chắn sẽ không có sự kiện gì xảy ra, hãy ngủ một giấc cho tinh thần sung mãn rồi hẵng liệu.
Trời tối dần, Do Nhân Kiệt ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, toàn thân khỏe khoắn. Chàng rời khỏi khách điếm, đi khắp nơi một vòng, một mặt để hoạt động gân cốt, mặt khác xem xét xung quanh khách điếm xem có gì khác lạ hay không.
Lần này chàng không ăn uống bên ngoài, khi về đến khách điếm, chàng bảo phổ ky mang vào phòng một ấm rượu và vài món thức ăn, sau đó chàng xô mở cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh, quay lưng về phía ô cửa, trên mái nhà, bắt đầu chậm rãi ăn uống.
Cửa sổ phòng chàng đối diện với phòng trọ của Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ, chàng mở cửa sổ ra như vậy, bất luận Lang Tinh Kỳ đêm nay có mặt trong phòng hay không thì kẻ địch cũng chẳng thể hạ thủ với chàng từ phía cửa sổ, và gian phòng của chàng, ngoài cửa sổ và cửa chính thì chỉ còn một ô cửa trên mái nhà mà thôi.
Nếu mọi sự đều đúng như dự đoán của chàng thì đêm nay phi tiêu và độc của Ác Quân Bình có thể sẽ phóng xuống từ ô cửa ấy.
Khi nãy chàng đã có sửa lại mái ngói quanh ô cửa, dù khinh công của Ác Quân Bình cao đến mấy thì cũng khó tránh khỏi gây ra chút tiếng động, lúc ấy chàng sẽ phóng qua cửa sổ, công khai vạch trần hành động của đối phương.
Nếu Ác Quân Bình quả đúng là không chịu trực diện đối địch với người khác, như vậy thì càng tốt, bằng không trước khi động thủ chàng cũng có thể sỉ vả y một trận cho hả.
Tiếng trống canh từ xa vọng đến... canh một... canh hai...
Lang Tinh Kỳ vẫn chưa thấy trở về, còn các phòng khách đều đã tắt đèn ngủ rồi.
Ánh trăng bàng bạc soi sáng khắp sân vườn, đêm thật tĩnh lặng!
Do Nhân Kiệt tay cầm ly rượu, bề ngoài trông chàng hết sức ung dung thanh thản, nhưng trong lòng thì đang hồi hộp căng thẳng đến tột độ. Chàng chẳng hiểu cứ tiếp tục thế này, chàng còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Muốn đến thì hãy đến mau một chút, sao giờ này tên ác khẩu ấy vẫn chưa đến nhỉ?
“Cách” một tiếng rất khẽ, chỉ như bẻ gãy một cây chân nhang, lập tức Do Nhân Kiệt tim đập dữ dội.
Theo như dự tính, lẽ ra lúc này chàng đã phải tức tốc phóng qua cửa sổ, vậy mà bỗng dưng chàng lại đâm ra do dự.
Chàng sợ hãi ư? Không chút nào! Trái lại, chàng lúc nào huyết mạch toàn thân cũng căng phồng, tinh lực sung mãn, dũng khí sục sôi, thật muốn tung ra hết toàn thân sở học.
Song chàng nghĩ :
- “Làm như vậy có đáng hay không? Qua đêm nay hãy còn ngày mai, phải chăng chàng sẽ mãi mãi như thế này? Chỉ vì đối phó với một Ác Quân Bình mà lại ngày này qua ngày khác đắm chìm trong lo lắng và hoài nghi? Ngoài ra, phải chăng hãy còn một phương sách khác có thể kết thúc vĩnh viễn?”
Thời gian không cho phép Do Nhân Kiệt suy nghĩ nhiều, trong lúc cấp bách, chàng buột miệng ngâm nga :
- Có con cái mọi thứ đầy đủ, không đồ đệ cuộc đời nhẹ nhõm, cả hai đều không có, thảnh thơi khác nào tiên...
“Cách”! Lại một tiếng động khẽ vang lên trên mái nhà, tiếng động này to hơn tiếng động vừa rồi, và điều khác nhau là tiếng động trước hiển nhiên đã gây ra do bước tới, còn tiếng động sau là do thoái lui đã bất cẩn gây ra.
Do Nhân Kiệt hắng giọng nói tiếp :
- Công Tôn lão đệ đã đến muộn quá. Hãy xuống đây mà xem, rượu chỉ còn lại có nửa ấm, và thức ăn cũng... Ủa, sao vội bỏ đi thế này? Ôi, tuổi trẻ cứ là nóng tính như vậy! Thôi, lão đệ hãy đi thong thả, xin thứ cho lão đã không đưa tiễn!
Thế rồi sự yên lặng lại trở về. Do Nhân Kiệt mím miệng cười, tiện tay khép cửa sổ lại, thổi tắt đèn dầu, yên tâm mặc nguyên quần áo lên giường nằm ngủ.
Hôm sau, chàng gọi gã phổ ky vào phòng, lấy ra ba lạng bạc hỏi :
- Đây có đủ tiền phòng và tiền ăn hai ngày này không?
Gã phổ ky trố to mắt, lùng bùng nói :
- Đủ! Ờ không, còn dư nhiều quá...
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Có muốn nhận số thừa lại ấy không?
Gã phổ ky liếm môi, bỗng hạ thập giọng nói :
- Chỉ cần tiểu nhân có đủ khả năng...
Do Nhân Kiệt nhếch môi cười, lắc đầu nói :
- Không cần phải căng thẳng như vậy, việc cần nhờ ngươi làm cũng chẳng mờ ám gì đâu! Ngươi chỉ cần mặc quần áo của ta vào và ở trong phòng này nửa ngày, vậy thì hai lạng bạc còn thừa này kể như là của ngươi.
Gã phổ ky vẻ như không tin :
- Lão gia không nói đùa đó chứ?
Do Nhân Kiệt nghiêm mặt :
- Thẳng thắn cho ngươi biết, việc là thế này, trưa hôm nay ta có một thuyền hàng hóa cần chuyển xuống ở ngoài thành, để thử xem mấy người quản sự của ta tay chân có sạch sẽ hay không nên ta đã bảo với họ là trong người không được khỏe, phải ở trong khách điếm nằm nghỉ, mọi sự giao hết cho họ thu xếp. Có thể bọn họ vì thận trọng, sẽ lén đến đây thăm dò, xem ta có thật sự ở trong khách điếm hay không, vậy ngươi đã hiểu chưa?
Gã phổ ky lộ vẻ hiểu ý, gật đầu nói :
- Hiểu, hiểu!
Thế là hai người thay đổi y phục với nhau, xong xuôi, Do Nhân Kiệt xách túi hành lý cúi thấp đầu đi ra khỏi khách điếm, rẽ sang một khúc quanh, lại đi vào một khách điếm khác.
Chàng nói với phổ ky là có một người khách lạ họ Dư cần đặt thuê phòng, mang hành lý đến trước, còn người thì sẽ đến sau.
Sau đó chàng trở ra, đến một nơi vắng vẻ cải trang lại với thân phận một viên quan trung niên bước đi nghênh ngang trở lại khách điếm kia.
Trong khách điếm Hồng Tân, gã phổ ky ấy quả nhiên đã làm đúng theo lời dặn của Do Nhân Kiệt, sau khi chàng rời khỏi, gã liền tức khắc khép cửa lại, lên giường nằm quay mặt vào vách.
Thế nhưng, một người đang khỏe mạnh mà lại phải giả bệnh vào lúc ban ngày thì cũng chẳng phải là điều dễ dàng, chỉ hơn nửa giờ sau, gã phổ ky đã bắt đầu cảm thấy bực bội.
Ngay khi gã phổ ky vừa định ngồi dậy, trên ô cửa sổ bỗng có người khẽ nói :
- Niệm tình tiểu tử ngươi đã có lòng thành, lão ô thành toàn cho ngươi đấy!
Tiếp theo là “cách” một tiếng, ô cửa mở ra, một quyển sách nhỏ là đà rơi xuống.
Gã phổ ky tưởng đâu là ma quỷ, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, một hồi thật lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
Gã run lập cập bò xuống giường, nhặt lấy quyển sách nhỏ lên, mang đến chỗ sáng lật ra xem, lập tức ngớ người ra tại chỗ.
Đây là trò trống gì vậy?
Một quyển sách mỏng bằng loại giấy xấu và đóng không ngay thẳng, ngoài bìa có ba chữ “Tung Hoành Phổ”, trang thứ nhất là lời mở đầu, tiếp theo thì là những họa đồ có tính liên hoàn, vẻ một người tay cầm một ngọn bút to với nhiều tư thế khác nhau, trên góc mỗi hình vẽ đều có ghi chú vài hàng chữ nhỏ.
Gã phổ ky tuy không biết chữ, nhưng rất hứng thú đối với những con số, bèn bắt đầu đếm những hình vẽ từ đầu chí cuối... À, thì ra có tất cả bảy mươi hai hình vẽ.
- Đây là trò chơi gì thế nhỉ?
- À, ta đã hiểu ra rồi... đây nhất định là một quyển sách đẹp viết chữ... Thôi mặc, cứ giữ lấy rồi hẵng tính... Quyển sách này đối với ta tuy không đáng một đồng, nhưng giữ lại trao cho vị lão gia kia, rất có thể sẽ được thưởng chút tiền công cũng không chừng.
* * * * *
Đêm hôm ấy, ngoài thành Hàm Dương, trên sông Vị Thủy, một chiếc thuyền khách hai khoang rất to lớn từ thượng lưu đi xuống.
Trên mũi thuyền có treo hai ngọn đèn lồng to, trên đèn không ghi quan hàm mà cũng chẳng có danh tánh, gây cảm giác thần bí khôn lường.
Cũng may Hàm Dương là một nơi đông đúc, dân cư đã từng gặp nhiều chuyện quái dị, nên cũng chẳng ai chú ý đến chiếc thuyền khách ấy.
Chiếc thuyền sang trọng này cập vào bờ không lâu, trên đường cái quan dọc theo sông bỗng xuất hiện một hán tử áo xanh thậm thà thậm thụt.
Hán tử ấy trong thành đi ra, dáng vẻ rất vội vàng, dường như đang định đi về hướng Phù Phong, nhưng khi y tình cờ quay lại, nhác thấy chiếc thuyền sang trọng đang đổ bên bờ, trên môi liền nở một nụ cười nham hiểm.
Rồi gã hán tử áo xanh ngoảnh ra sau quét mắt nhìn thật nhanh, đoạn nhẹ nhún mình, người liền như một cánh én bay vào trong một hàng cây dương rậm rạp trên bờ sông.
Sau khi hán tử áo xanh khuất dạng trong bóng cây, một thiếu nữ áo lam vẻ như thị tì, tuổi chừng đôi mươi từ trong khoang thuyền đi ra.
Thiếu nữ áo lam ấy tay bưng một thau nước, mái tóc dài óng ả phất phơ theo gió.
Dưới ánh trăng, thấy thiếu nữ đổ nước bẩn trong thau xuống sông, cúi xuống rửa sạch chiếc thau, đoạn múc lấy một thau nước sông, sau đó uể oải đặt thau nước xuống mũi thuyền, đứng thẳng người lên, vung vẩy hai tay lẩm bẩm :
- Khỉ mà cũng biết ngắm trăng, thật là chuyện hy hữu!
Đoạn vung tay, một vệt sáng xanh nhanh như chớp bay về phía hán tử áo xanh đang ẩn nấp.
Hán tử áo xanh kinh hãi, vọt tung mình lên cao, người đang lơ lửng trên không đã toét miệng mắng :
- Hay cho ả nha đầu thối tha, hãy xem đại gia đây...
Miệng tuy nói vậy, song gã hán tử áo xanh lại phi thân đi, hạ người xuống đường cái quan.
Thiếu nữ áo lam giậm chân, tung mình đuổi theo, đồng thời cười khẩy nói :
- Đại gia kia đừng bỏ chạy chứ!
Qua thân thủ đôi bên đã biểu lộ, (mất hai trang: tập 1 trang 161-162)
chẳng ngờ vừa mới ra khỏi Hàm Dương thì lại gặp phải chiếc thuyền quái quỷ này!
Ngay khi vừa trông thấy chiếc thuyền này, tưởng đâu trên thuyền hẳn là thân quyến của một viên quan nào đó, thế là ý nghĩ bất lương đã nảy sinh, định đoạt lấy cả người lẫn tiền tài, nào ngờ trời đã không chiều lòng người, thì ra trên thuyền lại là một nhóm nữ sát tinh cơ hồ còn đau đầu hơn Tiêu Dao thư sinh.
Và thiếu nữ áo lam này chính là Tham Tỳ, một trong Tứ Đại Bát Tỳ dưới trướng Dương Châu song cơ!
Hơn bốn năm trước, Ác Quân Bình đã có một lần bỗng dưng ý định muốn vui vầy với Song cơ, vừa lúc ấy y hay tin Song cơ vì lẫn trốn Kim Bút đại hiệp nên đã ẩn náu trên Bạch Mã Sơn ở Dương Tây. Thế là y bèn tìm đến nơi bày tỏ nỗi lòng, nhưng thật không may, lúc bấy giờ Song cơ đều đã có mấy tình nhân hợp ý, và đang chuyên tâm nghiên cứu một môn võ công trọng yếu, nên đã không vui vì sự có mặt của Ác Quân Bình.
Sau cùng, Song cơ đã ngầm bảo Tứ Đại Bát Tỳ với danh nghĩa thọ giáo võ học đã khiến cho Công Tôn Tiết thất điên bát đảo và suýt nữa còn bị lấy mất “của quý”.
Kể từ đó, Ác Quân Bình đã hận thấu xương tủy hai tỷ muội Song cơ và Tứ Đại Bát Tỳ. Thế nhưng, muốn báo thù chẳng phải dễ dàng, không kể Thủy Cơ Tam Nguyên Nương và Hỏa Cơ Giải Y Bôi khó có thể đối phó, mà ngay như bốn ả thị tỳ dữ tợn là Xú, Độc, Dâm, Tham, cũng chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu.
Song đêm nay cơ hội đã đến!
Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh hiểu rất rõ con người của Ác Quân Bình, lúc này nàng ta thấy hai mắt y láo liên, chẳng nói một lời, bèn tiến tới một bước, cười khẩy nói :
- Xin hỏi Công Tôn đại gia, ả nha đầu thối tha này đã quá nặng lời hay đại gia đang suy nghĩ gì thế?
Ác Quân Bình bởi đã tính sẵn trong lòng nên không muốn đấu khẩu với đối phương, bèn ôn tồn vòng tay xá dài, tươi cười nói :
- Việc hôm nay xin cô nương bỏ qua cho!
Liễu Ngọc Trinh cười khẩy :
- Nói nghe dễ dàng quá nhỉ!
Ác Quân Bình vờ cười khổ sở :
- Cô nương, Ác Quân Bình này mọi người đều r
Tạ lão ngũ ra chiều nôn nóng khẽ hắng giọng nói :
- Món hàng mà công tử đã nói...
Do Nhân Kiệt ngẩng lên mỉm cười nói :
- Ngũ gia biết võ công chứ?
Tạ lão ngũ thoáng ngẩn người :
- Công tử hỏi vậy là có ý gì?
Do Nhân Kiệt vẫn mỉm cười :
- Nghe nói một người biết võ công chỉ cần nhẹ nhàng cất tay là có thể khiến cho đối phương thọ thương hoặc táng mạng, có thật vậy chăng?
Tạ lão ngũ đảo tròng mắt, như chợt hiểu ra, vội nói :
- Vâng, vâng! Các vị tiêu sư trong tệ cục quả là có võ công như vậy. Hàng hóa mà giao cho tệ cục áp tải, cam đoan không bao giờ xảy ra việc thất thoát, xin công tử cứ yên tâm.
Do Nhân Kiệt chẳng tán đồng mà cũng không phản đối, nói :
- Còn như những kẻ võ công cao cường, hãy còn có một môn thủ pháp gọi là Phân Cân Thố Cốt, có thể khiến cho kẻ địch đau đớn quằn quại, sống dở chết dở, rất là ghê gớm...
Tạ lão ngũ rợn người toát mồ hôi lạnh, bất giác chau mày nói :
- Công tử...
Do Nhân Kiệt chú mắt chậm rãi nói tiếp :
- Ngũ gia đã từng nếm qua mùi ấy chưa?
Tạ lão ngũ theo phản ứng tự nhiên rụt người ra sau, đưa mắt nhìn ra cửa.
Do Nhân Kiệt bỗng vung tay, chộp cánh tay đặt trên bàn vừa định rụt xuống của Tạ lão ngũ, thoáng dồn chân lực lạnh lùng nói :
- Chúng ta hãy thử từ cánh tay này trước.
Tạ lão ngũ tái mặt, run giọng van xin :
- Xin công tử tha mạng!
Do Nhân Kiệt vận thêm công lực buông giọng sắc lạnh :
- Giờ xin tha mạng hãy còn sớm lắm. Khi nào ngươi thật sự ngoan ngoãn vâng lời, bổn công tử tự sẽ nhận thấy được.
Tạ lão ngũ co rúm người, rên rỉ nói :
- Xin công tử nương tay cho, tiểu nhân đã thật sự ngoan ngoãn vâng lời rồi đây.
- Chưa chắc đâu!
- Chắc, chắc mà...
- Thật sự đã đủ rồi ư?
- Vâng, đủ rồi, đủ rồi...
- Nghe nói Vương công tử hôm nay có việc mừng phải không?
- Vâng, mừng tuổi ba mươi.
- Vậy là hãy chưa đủ. Đừng vội! Chúng ta hãy thư thả, bây giờ thế nào, đã đau đến tận tim chưa?
- Ối, tiểu nhân không còn sống được nữa...
- Chưa nghiêm trọng đến vậy đâu. Nghe nói ngũ gia có giọng hát rất hay, hãy hát một bài nghe thử nhé? Cứ hát bài “này liễu má đào, dung nhan diễm tuyệt” gì đó được rồi.
Tạ lão ngũ sửng sốt :
- Ồ, thì ra công tử...
- Vậy đủ rồi, hãy nói tiếp đi!
- Xin công tử hãy buông tay ra trước đã.
- Cứ giữ nguyên như vậy cũng không sao!
- Việc này chỉ trách ả nữ nhân ở trong của Vương công tử thôi.
- Ả nữ nhân nào? Hãy nói cho rõ.
- Thê tử của Vương công tử ấy.
- Thế nào?
- Y thị cũng xuất thân từ thế gia, lại cứ thích dùng ngón ấy để được chồng cưng chiều, phàm người con gái nào Vương công tử để mắt đến là y thị dùng mọi cách tác hợp...
- Vị cô nương hát dạo kia hiện ở đâu?
- Tiểu nhân cũng không được rõ, nhưng đây không phải là lần đầu. Theo như những lần trước, rất có thể là giấu trong phòng ả nữ nhân kia.
- Nghe đâu lần này công lao của ngũ gia cũng chẳng nhỏ phải không?
- Đó là vì tiểu nhân uống quá nhiều rượu, nhất thời hồ đồ quả tình là không ngờ vị cô nương ấy lại có mối quan hệ với Trầm công tử.
- Phòng ngủ của ả nữ nhân kia ở đâu?
- Dường như ở trên ngôi lầu nhỏ từ đây đi vào.
- Nếu bây giờ chúng ta cùng đi vào, ngũ gia vẫn ngoan ngoãn vâng lời chứ?
- Vâng, vâng!
- Ngũ gia không cần biết ta cần ngũ gia đi cùng để làm gì ư?
- Tùy công tử dặn bảo.
- Có bao nhiêu a hoàn hầu hạ nữ chủ nhân ấy?
- Dường như là hai.
- Vậy thì ngũ gia hãy nghe cho rõ. Vào đến nơi trước hết ngũ gia hãy gọi ả nữ nhân ấy ra, làm ra vẻ sợ sệt giới thiệu kẻ này là Trầm công tử ở Thượng Thư phủ, bảo là đã xảy ra một việc quan trọng. Hai a hoàn bảo một đi pha trà, một đi mời Vương công tử dẫn theo nhóm bạn thân vào đó.
- Tiểu nhân nhất định làm theo y lời.
* * * * *
Trong đại sảnh, Vương công tử đang hớn hở với rượu ngà say, bỗng một a hoàn theo hầu phu nhân đến gần nói :
- Phu nhân mời công tử vào trong một lát.
Vương công tử khoát tay :
- Còn sớm mà!
- Tạ ngũ gia cũng ở trong ấy.
Vương công tử ngạc nhiên :
- Tên ấy đã say đến lú lẫn rồi hay sao? Hắn đã bảo ra ngoài gặp khách, tại sao lại vào trong phòng của vợ ta?
Ả a hoàn lúng túng :
- Thần thái của ngũ gia dường như rất khác lạ... À, phải rồi! Phu nhân còn dặn là tốt hơn hết công tử hãy dẫn theo mấy người vào...
Vương công tử bèn quay sang mấy tiêu sư của Long Uy tiêu cục ngồi bàn bên, cùng nhóm người luôn theo bên mình, đanh mặt nói :
- Mọi người hãy theo bổn công tử vào trong xem thử.
Thế là một hàng người nối tiếp nhau, chốt lát đã ra đến hậu viện.
Trong hậu viện yên tĩnh lạ thường, chẳng thấy một bóng người nào cả. Mọi người thảy đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Vương công tử ngoảnh lại nhìn ả a hoàn tức giận hỏi :
- Họ đâu?
Ả a hoàn cũng ngớ người, ấp úng đáp :
- Có thể là ở trong nhà!
Vương công tử khoát tay, dẫn mọi người xô cửa bước vào.
À, đây rồi! Có cả nữ chủ nhân và Tạ ngũ gia, trên một chiếc giường quý phi. Tạ ngũ gia hai tay đang ôm chặt lấy nữ chủ nhân nằm dưới đang giãy giụa, hai người đều không còn mãnh vải trên người.
* * * * *
Đêm hôm ấy, trong chiếc xe ngựa đang phóng đi về hướng tây, Kim Tố Liên đẩy nhẹ Do Nhân Kiệt một cái, nũng nịu nói :
- Thôi đừng giả vờ ngủ nữa!
Do Nhân Kiệt mở choàng mắt cười nói :
- Ai giả vờ ngủ? Chỉ nằm dưỡng thần thôi.
Kim Tố Liên giận dỗi :
- Vậy câu hỏi của tiểu muội vừa rồi, đại ca có nghe thấy không?
- Ai bảo là không nghe hả?
- Đã nghe rồi sao không trả lời?
Do Nhân Kiệt cười bẻn lẽn :
- Hãy lặp lại một lần nữa được không? Thú thật là... ngu huynh nghe thì có nghe đấy, nhưng... đang mơ màng... không nghe được rõ lắm.
Kim Tố Liên bực tức thật sự :
- Vậy mà còn nói là đã nghe. Tiểu muội hỏi lúc ở trong Vương phủ, đại ca đã đưa tiểu muội ra bên ngoài bờ tường, sao lại quay trở vào lâu vậy?
- À, có gì ngoài cái việc ấy đâu. Chỉ cần nhắm mắt lại suy nghĩ là hiểu ngay thôi.
- Đã giết chết họ ư?
Do Nhân Kiệt khẽ hắng giọng :
- Có thể nói là như vậy!
Kim Tố Liên hỏi vặn :
- Có thể nói như vậy nghĩa là sao?
Do Nhân Kiệt lại hắng giọng :
- Bởi có loại người bẩm sinh đã gian ác, nếu chỉ cho một đao là xong thì dễ dãi quá. Cho nên... hãy nói khẽ một chút, gia gia Liên muội đang ngủ ngon giấc.
Kim lão lắc đầu, vẫn nhắm mắt nói :
- Không sao, lão hán cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi.
Kim Tố Liên phì cười, bụm miệng nói :
- Bây giờ thì còn lý do gì để từ chối nữa không nào?
Do Nhân Kiệt ngoảnh sang, nửa thật nửa giả nói :
- Bây giờ xin nói một điều quan trọng hơn hết. Do mỗ chỉ có thể đưa người chạy đến Phù Phong thôi. Từ Phù Phong trở đi, hai người phải tự lo liệu lấy thân đấy.
Kim Tố Liên mắt chợt đỏ hoe, cúi đầu nói :
- Đã không giữ được thì biết làm sao hơn!
Kim lão khẽ đằng hắng, ngồi thẳng lên, mở mắt ra nói :
- Tố Liên nói không sai. Mỗi người đều có chí hướng riêng, ép buộc cũng vô ích. Có điều vì lẽ gì lão đệ cứ nhất định phải quay trở về Trường An, có thể cho hai ông cháu này biết được chăng?
Do Nhân Kiệt thản nhiên đáp :
- Vãn sinh cần phải tìm kiếm một người.
Kim lão vỗ đùi đánh đét :
- Hãy nói mau, người cần tìm kiếm đó là ai? Trong thành Trường An hiện nay dám nói không một người nào quen biết nhiều bằng Kim lão này.
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Người này không phải là ở Trường An.
Kim lão ngạc nhiên :
- Vậy thì lão đệ...
Do Nhân Kiệt cười áo não :
- Bởi Trường An là một nơi đông đúc và nhiều người qua lại, tin tức linh thông, việc dò la tương đối dễ dàng hơn.
Kim lão chú mắt hỏi :
- Người ấy danh tánh là gì?
Do Nhân Kiệt so vai :
- Có nói ra thì cũng vô ích, người ấy là một vị tiền bối cao nhân trong giới võ lâm tên là Liễu Tử Phong, ngoại hiệu là Tiêu Dao thư sinh, có lẽ lão nhân gia cũng chỉ mới nghe nói đến lần đầu phải không?
Kim lão lẩm bẩm :
- Tiêu Dao thư sinh Liễu Tử Phong? Ừm! Danh hiệu ấy quả là hết sức xa lạ.
Ngẩng lên lão nói tiếp :
- Lão đệ tìm người ấy chi vậy?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Theo lão nhân gia thì sao?
Kim lão gật gù, như đã hiểu ý, song vì chẳng giúp gì được, đành im lặng không nói nữa.
Kim Tố Liên bỗng hỏi :
- Đại ca định cư trú tại đâu trong thành Trường An?
Do Nhân Kiệt đáp ngay :
- Long Uy tiêu cục!
Kim Tố Liên như chưa nghe rõ, hỏi lại :
- Đại ca nói là ở đâu?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Lấy làm lạ phải không?
Kim Tố Liên trố mắt :
- Chả lẽ không lạ sao?
Do Nhân Kiệt bật cười :
- Lạ ở chỗ nào?
Kim Tố Liên nhướng mày :
- Đại ca đã bảo Vương công tử chính là đệ phụ của Mã đại cục chủ Long Uy tiêu cục, Vương công tử sở dĩ dám lộng hành chính là cậy vào thế lực của Long Uy tiêu cục, đã vậy tại sao đại ca lại còn muốn vào trong ấy nữa?
Do Nhân Kiệt cười cười :
- Hãy hỏi thử gia gia xem lão nhân gia ấy có hiểu lý do bên trong hay không?
Kim Tố Liên liền quay sang Kim lão hỏi :
- Gia gia có nghe chưa?
Kim lão gật đầu :
- Rồi! Nhân Kiệt cần dò la là việc trong giới võ lâm, cần tìm kiếm là người trong giới võ lâm, đi lại trong tiêu cục sẽ hết sức tiện lợi.
Kim Tố Liên vỡ lẽ :
- À, ra vậy!
Kim lão nhìn Do Nhân Kiệt nói tiếp :
- Lão đệ tự tin có thể vào được ư?
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Mưu sự tại nhân, một tiêu cục chứ đâu phải là một vương phủ, thiết nghĩ cũng chẳng khó khăn gì đâu.
Kim lão gật đầu :
- Lão đệ định vào đó với thân phận gì?
Do Nhân Kiệt lắc đầu :
- Vãn sinh vẫn chưa quyết định.
Tối hôm sau, xe đã đến Phù Phong. Do Nhân Kiệt thanh toán tiền nong, rồi bảo chiếc xe ngựa quay về Trường An. Sau đó, lại thuê một chiếc xe khác dặn dò hai ông cháu hãy tiếp tục sử dụng cách thức này để giữ an toàn, đến mỗi nơi lại thay một xe.
Xong xuôi, chàng mới hẹn với hai ông cháu ngày gặp lại. Sau đó quyến luyến chia tay nhau.
Ba hôm sau cũng khoảng thời gian ấy, Do Nhân Kiệt lại về đến Trường An.
Thật không ngờ, chỉ mới hai ba hôm mà trong thành Trường An lại nổi lên làn sóng sôi động khác.
Việc thứ nhất là năm sáu hôm trước, việc xuất hiện của lão nhân áo xanh thần bí đã lan truyền đến Lạc Dương Đông Kinh, một trong Kim Bút tứ hữu là Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ hay tin lập tức đang đêm đến Trường An, hiện đang trú tại khách điếm Hồng Tân ở đại lộ Đông, chuẩn bị điều tra hành tung của lão nhân áo xanh.
Việc thứ nhì là Thượng Thư phủ ở phường Đại Bài nghe nói có người đã mạo danh công tử vào trong Vương phủ gây chuyện động trời. Lão Thượng Thư vô cùng tức giận, đã ra lệnh cho các nha môn hữu quan tức tốc truy lùng, đồng thời còn yết bảng bố cáo, người nào bắt được kẻ mạo danh ấy sẽ được trọng thưởng một ngàn lạng bạc.
Việc thứ ba là Long Uy tiêu cục đã phái ba tiêu sư đắc lực khắp nơi truy lùng một tên tiểu tử đã bịa đặt với những người tụ tập trước khách điếm Thái Bình là lão nhân áo xanh đang đại náo Long Uy tiêu cục, kết quả đã báo hại tiêu cục phải hết lời giải thích mới được êm chuyện.
Việc này tuy không có gì lớn lao, nhưng động cơ của kẻ gây nên chuyện thì hết sức đáng nghi ngờ. Do đó, Long Uy tiêu cục đã tuyên bố là bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được tên tiểu tử ấy để truy tra minh bạch.
Sau khi hiểu rõ sự thật, Do Nhân Kiệt bất giác phì cười. Chàng không bận tâm đến các việc khác, chỉ muốn xem thử phẩm cách và năng lực của Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ như thế nào?
Do đó, chàng đến ngay khách điếm Hồng Tân với thân phận là một phú thương trung niên, thuê một gian phòng hạng nhất mang số bốn ở phía đông khu thứ nhì hậu viện.
Do Nhân Kiệt vừa mới nằm xuống nghỉ, bỗng nghe ngoài sân một gã phổ ky cất cao giọng hướng về phía gian phòng đối diện nói :
- Lang đại gia có trong phòng không? Có Mã đại cục chủ Long Uy tiêu cục gởi danh thiếp cầu kiến.
Gã phổ ky ấy gọi mấy lượt cũng vẫn không có tiếng trả lời, dường như Lang Tinh Kỳ đã đi khỏi rồi.
Do Nhân Kiệt thầm nhủ :
- “Thảo nào Thái chưởng quầy ở khách điếm Đại An đã bảo Mã đại cục chủ này là một đại thiện nhân, xem ra y cũng rất khéo ngụy trang bề ngoài. Người ta mới đến nơi đã gởi danh thiếp đến, thủ đoạn lấy lòng này thật khá khen cho vị đại cục chủ này lại giở ra được.”
Lát sau trời đã tối, Do Nhân Kiệt rời khỏi khách điếm, thả bước đi một vòng, nhân tiện ăn chút gì đó. Để phù hợp với thân phận “phú thương”, tuy chàng chỉ ăn một tô mì và uống nửa chén rượu để cho phổ ky thấy chàng có chút hơi men, mặt khác bởi đi đường vất vả, uống chút rượu cho dễ ngủ thì cũng tốt thôi.
Về đến khách điếm, một gã phổ ky cầm ấm trà đi theo vào hậu viện, cười giả lả nói :
- Lão gia hôm nay thật vui vẻ!
Do Nhân Kiệt ơ hờ nói :
- Giao tế thì phải vậy thôi!
Gã phổ ky khẽ hắng giọng :
- Tối hôm nay... lão gia có cần... một nàng để ngủ cho ấm không?
Do Nhân Kiệt khoát tay :
- Để ngày mai hẵng tính, hãy mang một bàn toán đến đây. Ta phải tranh thủ trong đêm nay kết toán hết sổ sách trong nửa năm qua với các hiệu buôn tại đây.
Sau khi mang bàn toán đến, Do Nhân Kiệt thấy gã phổ ky cứ đi tới đi lui ngoài cửa sổ để phục vụ những người khách ở các phòng khác. Chàng bèn lấy một quyển nhạc khúc ra, giả vờ khảy bàn toán cho gã phổ ky khỏi sinh nghi, đồng thời cũng để nghe ngóng động tĩnh của gian phòng đối diện. Chàng đã biết Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ hiện đang trú tại phòng số ba, đối diện với gian phòng của chàng.
Nhưng lạ thay, chàng đợi mãi đến canh một, những người khách trong các phòng khác hầu hết đều đã về đến mà vẫn không thấy bóng dáng Lang Tinh Kỳ đâu cả.
Do Nhân Kiệt không khỏi nghi hoặc thầm nhủ :
- “Chả lẽ đây chỉ là một thủ đoạn của Lang Tinh Kỳ hay sao?”
Vâng, rất có thể vị Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ này cũng nghĩ như mọi người, tưởng lầm lão nhân áo xanh chính là lão ma Thiên Yếm Tẩu đã giả dạng.
Nếu quả đúng như vậy thì hành động này của Lang Tinh Kỳ cũng không phải vô ích, đối phó với hạng người như Thiên Yếm Tẩu cần phải thận trọng là hơn.
Do Nhân Kiệt nghĩ ngợi, cơn buồn ngủ dần ập đến, mí mắt trĩu nặng, chàng bèn thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, mặc nguyên áo quần nằm xuống giường.
Ngay khi ấy, ngoài sân bỗng có tiếng bước chân vang lên, tiếng của gã phổ ky :
- Mã cục chủ Long Uy tiêu cục khi nãy có đích thân đến đây, nhưng lão gia đã đi khỏi. Ông ấy bảo trưa mai mong lão gia hãy đến Trạng Nguyên Lầu hội diện.
- Còn ai đến tìm ta nữa không?
- Còn Tây Kinh tiêu cục và Song Yến tiêu cục cũng có phái người đưa danh thiếp đến, nhưng đó chỉ là hai tên phổ ky trong tiêu cục.
- Được rồi, ngươi đi đi!
Sau đó là tiếng mở rồi đóng cửa, cùng tiếng bước chân bỏ đi của gã phổ ky, lát sau màn đêm lại trở về với sự yên lặng.
Do Nhân Kiệt đang lúc mơ màng, không muốn xuống giường nữa, lát sau chàng đã ngủ say.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Do Nhân Kiệt bỗng bị đánh thức bởi một tiếng cửa mở rất khẽ. Chàng chầm chậm mở mắt ra, song vẫn nằm yên không động đậy.
Đó là một kinh nghiệm giang hồ mà hai vi gia gia đã cho chàng biết. Nếu nghe thấy tiếng động đã vội phóng xuống giường, tất sẽ bị ám toán ngay.
Chàng trông thấy một bóng đen vừa biến mất trên cửa, nhất định là đã có người nhìn trộm.
Do Nhân Kiệt lập tức phấn chấn tinh thần, chàng có hai giả thuyết. Một là Lang Tinh Kỳ vì sự an toàn, đang thăm dò thân phận của những người khách trong các phòng khác. Tiếng động phát ra vừa rồi có thể là do Lang Tinh Kỳ đã cố ý gây ra. Bằng không thì đó là bọn tàn dư trong giới hắc đạo biết Tứ hữu đã có người đến Trường An, đang định ra tay sát hại Lang Tinh Kỳ.
Trong hai giả thuyết trên, bất kỳ thuộc giả thuyết nào, có qua mà không có lại thì thật thiếu lễ độ. Đã có kẻ quan tâm đến chàng, lẽ nào chàng lại làm ngơ không đáp lại?
Do Nhân Kiệt nhẹ lăn người xuống đất, lẹ làng cởi bỏ áo bào, rút trường địch dưới gối ra giắt chéo vào bên lưng, đoạn lại mò lấy chiếc bàn toán to, bóp gãy cốt xâu, vuốt lấy hạt toán, đựng đầy một túi. Đoạn chàng tung mình lên xà nhà, thò người ra ngoài ô cửa.
Lúc này trăng đã lên đến đỉnh đầu, từng áng mây đen lãng đãng trôi trên bầu trời, chàng chờ cho một áng mây đen che khuất ánh trăng, liền chỏi tay phóng lên mái nhà.
Do Nhân Kiệt ẩn mình vào trong tối, đưa mắt nhìn xuống dưới sân, bất giác lặng người.
Chỉ thấy trong sân bóng người lố nhố, ánh thép chớp ngời, một nhóm đại hán áo đen bịt mặt chừng mười bốn mười lăm người, thảy đều lăm lăm một ngọn quỷ đầu đao trong tay, theo hình vòng cung bao vậy trước gian phòng số ba, ngoài ra trên tường và các cửa ngõ, trong tối cũng như ngoài sáng, đâu đâu cũng có bóng người áo đen, nhiều vô số kể.
Bọn họ thảy đều ăn mặc như nhau, toàn thân võ phục đen, vải đen chít đầu, khăn đen che mặt, không thể phân biệt được ai là kẻ cầm đầu.
Lúc này dường như mới vừa dàn xong trận thế, chỉ nghe một người hoành đao lớn tiếng nói :
- Họ Lang kia, đừng chui rúc trong phòng nữa, có gan thì hãy ra đây mau. Kẻo Tây Kinh nhị thập bát tú bọn này mà nổi nóng lên là ngươi chết chẳng toàn thây đấy!
“Tây Kinh nhị thập bát tú?”
Do Nhân Kiệt hết sức kinh ngạc, theo trí nhớ của chàng, dường như đây là lần đầu tiên mới nghe thấy danh hiệu này.
Chả lẽ hành động này của bọn họ là nhằm để dương danh trên chốn giang hồ hay sao?
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên :
- Hãy nói năng cho đàng hoàng một chút!
Chưa dứt lời, một bóng người từ dưới mái hiên phóng ra như tên bắn. Chỉ thấy ánh thép lấp loáng, gã áo đen ấy chưa kịp quay người lại thì đã bị chém vỡ sọ, máu tóc tung tóe, chết không kịp rên lên một tiếng.
Bọn áo đen kêu la thất thanh, sau đó quát tháo ầm ĩ. Từ bốn phương tám hướng vung đao lao tới, lập tức bao vây Lang Tinh Kỳ vào giữa.
Qua lời kể của hai vị gia gia, Do Nhân Kiệt biết Lang Tinh Kỳ sở dĩ có danh hiệu là Lưu Tinh Cản Nguyệt thật ra có hai ý nghĩa. Bởi ông ta ngoài khinh công siêu tuyệt, còn có vũ khí là một đôi lưu tinh chùy.
Lưu tinh chùy là một môn vũ khí rất ít ai luyện tập, bởi môn vũ khí này có cả cương lẫn nhu, lúc thi triển luôn có sức phản hồi. Nếu người sử dụng không đủ hỏa hầu, kẻ thọ thương trước tiên thường là chính bản thân người sử dụng.
Do Nhân Kiệt tuy biết Lang Tinh Kỳ võ công trác tuyệt, song trước mắt kẻ địch đông thế này, cũng không khỏi thầm lo cho ông ta.
Thế nhưng, nỗi lo lắng của chàng là thừa, ngay khi bọn áo đen ồ ạt lao tới, Lang Tinh Kỳ nắm chặt đầu lưu tinh chùy, đầu kia quét ra, đồng thời xoay người thật nhanh, lập tức lưu tinh chùy tạo thành một vòng sáng bạc với đường kính khoảng một trượng.
Có mấy tên không biết sống chết cố gắng xông vào, kết quả kẻ may mắn thì buông đao lui ra, người xấu số thì vỡ đầu gãy cổ. Trong tiếng rú thảm khốc, lại thêm ba bốn tên táng mạng.
Do Nhân Kiệt giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Kim Bút tứ hữu quả nhiên danh bất hư truyền.
Bọn áo đen này không phải là những nhân vật cao minh, phải biết bất kỳ vũ khí nào cũng có ưu và khuyết điểm, ưu điểm của lưu tinh chùy là quét ra và thu về như ý, có thể công xa mà cũng có thể thủ gần, còn nhược điểm là rất dễ quấn vào vũ khí đối phương. Kẻ địch đông đến hơn hai mươi tên, và đều sử dụng quỷ đầu đao có khoen tròn, nếu họ phân công vài tên khỏe mạnh vung đao sấn tới gần thì lưu tinh chùy sớm muộn gì cũng bị quấn vào đao của một trong số ấy, những tên còn lại sẽ thừa cơ xúm nhau lao vào tấn công, như vậy Lang Tinh Kỳ ắt khó thể bảo toàn tính mạng.
May thay, bọn áo đen lại không hiểu lẽ ấy, trong thoáng chốc đã bị tử thương hết sáu bảy tên, không khỏi kinh hoàng bối rối, nhuệ khí lập tức giảm đi rất nhiều.
Lúc này tuy vẫn giáp công và quát tháo ầm ĩ, song trận thế đã lơi lỏng, người nào cũng cong lưng rụt cổ, tiến hai bước nhưng lại lùi ba bước, mũi đao chĩa ra phía sau, tình trạng ấy dĩ nhiên đâu thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Lang Tinh Kỳ.
Chỉ thấy ông ta buông tiếng quát vang, đột nhiên thay đổi chiêu thức, hay tay một trên một dưới, song chùy tả thu hữu kích, hữu thu tả kích, phối hợp với thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân, chớp nhoáng lại có thêm bốn năm tên áo đen ngã gục.
Bấy giờ hai mươi mấy tên áo đen đã ngã gục hết nửa số, số còn lại kinh hoàng bối rối, đôi lưu tinh chùy của Lang Tinh Kỳ lại càng thêm thần xuất quỷ mạt.
Thế rồi chưa đầy nửa khắc sau, bọn áo đen may mắn còn sống sót chỉ chừng một phần ba thôi.
Bọn còn lại thấy đại thế đã mất, không còn chút hy vọng nào giành được phần thắng nữa, sau một tiếng huýt dài ra hiệu, lẻn tìm đường đào tẩu.
Lang Tinh Kỳ không có ý định giết sạch, bèn thu hồi lưu tinh chùy, quét mắt nhìn bọn áo đen thọ thương đang rên rỉ dưới đất, lắc đầu buông tiếng thở dài, quay người bước lên bậc thềm định trở vào trong.
Song ngay khi Lang Tinh Kỳ quay người, từ trên bờ tường phía bắc bỗng có một bóng người áo xám thân hình mảnh khảnh, tay cầm một đôi tam lang thích, im lìm lao nhanh đến, từ trên cao giáng xuống sau lưng Lang Tinh Kỳ.
Do Nhân Kiệt không còn sự lựa chọn nào khác, ba hạt toán đã cầm sẵn trong tay lẹ làng ném ra với thủ pháp Tam Tinh chiếu hộ, song không phải trực tiếp nhắm vào người áo xám, bởi hạt toán quá nhẹ và nhỏ, không như những món ám khí khác, dù có ném trúng đối phương thì cũng khó cứu được Lang Tinh Kỳ, nên mục tiêu của chàng là nhắm vào sau gáy Lang Tinh Kỳ không xa, tức là vị trí người áo xám sắp lao tới.
Quả nhiên, người áo xám và Lang Tinh Kỳ cơ hồ cùng một lúc phát giác.
Người áo xám chợt thấy trước mặt có vài đốm đen bay qua, bất giác giật mình thoáng chững người lại. Trong khi ấy Lang Tinh Kỳ nghe sau ót có tiếng gió rít, giật mình lẹ làng cúi thấp đầu và xoay người lách sang bên hơn một trượng mới quay phắt lại.
Người áo xám chẳng phải tầm thường, sau khi hụt một chiêu, không có vẻ gì nao núng, chỉ thấy song thích quét ngang, người hạ xuống lại cất lên, lướt tới trên mái nhà sau viện, quay người lại cười ha hả nói :
- Khá lắm, họ Lang kia quả là khôn ngoan, đã bố trí phục binh từ trước. Hẹn tái ngộ!
Dứt lời, ném lại phía sau một chuổi cười quái dị, phi thân về phía tây mất dạng.
Lang Tinh Kỳ không màng đến sự bỏ đi của người áo xám, lão bước xuống bậc thềm, đi tới trước vài bước, ngước nhìn lên mái nhà phía Do Nhân Kiệt đang ẩn thân, vòng tay cao giọng nói :
- Vị cao nhân nào đã ra tay cứu giúp, Lang mỗ xin chân thành cảm tạ!
Do Nhân Kiệt nằm yên, lặng thinh không trả lời mà cũng không rời khỏi ngay, lúc này lòng chàng hết sức mâu thuẩn, ý chàng vốn không muốn giấu đầu lòi đuôi, có ý làm ra vẻ thần bí. Đồng thời điều cần thiết hơn hết là chàng phải cho Lang Tinh Kỳ biết lão nhân áo xanh kia chính là chàng, để lão khỏi phải lao tâm nhọc trí về sự việc này.
Thế nhưng, chẳng hiểu vì lẽ gì, chàng vừa nghĩ đến Lang Tinh Kỳ cũng là một trong bốn vị chủ khảo đã ngăn cản chàng đầu nhập vào Thiên Long môn, trong lòng chàng liền có một cảm giác khác lạ.
Cảm giác ấy nói với chàng rằng :
- Việc ra tay cứu giúp Lang Tinh Kỳ đó là vì đạo nghĩa, nhưng nếu bảo Do mỗ tiến tới thân thiện với Kim Bút tứ hữu thì còn phải suy nghĩ lại, trừ phi một ngày nào đó Kim Bút tứ hữu nhận lỗi với Do mỗ, hoặc là Do mỗ tìm được Tiêu Dao thư sinh, học thành Kim Bút, có địa vị tương đương với Lệnh Hồ Huyền trong giới võ lâm, thì lúc ấy chúng ta hẵng nói chuyện giao tình với nhau!
Chỉ nghe Lang Tinh Kỳ khẽ buông tiếng đằng hắng lại nói :
- Nếu tôn giá không muốn hiện thân, Lang mỗ cũng không ép buộc, còn như tôn giá chưa rời khỏi, Lang mỗ có một điều chẳng thể không nói ra, đó là người đã ám toán Lang mỗ vừa rồi, danh hiệu của y có lẽ tôn giá cũng từng nghe nói đến, y chính là Ác Quân Bình Công Tôn Tiết, một tên cự khẩu khét tiếng trong giới hắc đạo bảy tám năm về trước.
Ác Quân Bình Công Tôn Tiết?
Do Nhân Kiệt bất giác thoáng giật mình, danh hiệu ấy chàng đã từng nghe hai vị gia gia đề cập đến không chỉ một lần.
Lang Tinh Kỳ lại nói tiếp :
- Ác Quân Bình ấy lòng dạ hết sức hẹp hòi, mọi người đều biết. Nếu luận về võ công, y cũng suýt soát với Lang mỗ, song điểm đáng sợ và cũng đáng khinh nhất của Ác Quân Bình là không bao giờ thẳng thắn công khai đối địch với bất kỳ ai. Kể từ khi bị Kim Bút Lệnh Hồ đại hiệp hạ nhục trước mặt mọi người trong buổi lễ mừng trăm năm thành lập phái Chung Sơn, y đã hận thấu xương Lệnh Hồ đại hiệp cùng Kim Bút tứ hữu bọn này, và tất cả mọi người có mối quan hệ với Thiên Long môn dù nhiều hay ít, việc ám toán Lang mỗ như tối hôm nay không phải là chỉ lần đầu.
Do Nhân Kiệt giờ đã nhớ ra, không sai, hai vị gia gia đã từng bảo chàng sau này đi lại trên chốn giang hồ, nếu chưa nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối không nên gây thù kết oán với Ác Quân Bình, còn như lỡ xảy ra chuyện hiềm khích thì chỉ có một cách duy nhất là diệt tận gốc để trừ hậu hoạn.
Lang Tinh Kỳ lại nói tiếp :
- Do đó, hôm nay tuy y đã bỏ đi không tỏ thái độ gì, nhưng tôn giá hãy thận trọng, chắc chắn sớm muộn gì y cũng không để yên cho tôn giá...
Lang Tinh Kỳ nói đến đây, ngưng lặng như để lựa lời, đoạn nói tiếp :
- Lẽ đương nhiên, với thân thủ của tôn giá thì cũng chẳng bận tâm, theo Lang mỗ được biết, Ác Quân Bình lòng dạ hiểm trá, thủ đoạn tàn độc, mà lại còn tinh tường về thuật dịch dung, nổi tiếng là kẻ đa diện trong giới võ lâm. Kể từ nay, xin tôn giá hãy hết sức thận trọng. Vạn lời chỉ xin tóm lại một câu, đại ân không ngỏ bằng lời, tạm biệt!
Dứt lời, tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng mở và đóng cửa.
Do Nhân Kiệt đảo mắt nhìn quanh, thấy không có gì khác lạ, cũng từ ô cửa trở xuống phòng.
Hôm sau, sự kiện Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ trong Kim Bút tứ hữu đã với song chùy một mình tiêu diệt gần hết bọn Tây Kinh nhị thập bát tú, nhanh chóng lan truyền khắp thành Trường An.
Tuy nhiên, mọi người không khỏi hoài nghi, Tây Kinh nhị thập bát tú là bọn nào?
Tây Kinh đã có Nhị Thập Bát Tú từ bao giờ?
Thế là, mọi người lại nghĩ đến lão nhân áo xanh thần bí hôm trước, cho rằng Nhị Thập Bát Tú chẳng qua chỉ là bịa đặt, bọn người áo đen nhất định chính là thủ hạ của lão nhân áo xanh, tức là Ngũ Đài Thiên Yếm Tẩu.
Còn về sự xuất hiện của Ác Quân Bình Công Tôn Tiết thì không nghe có chuyện đề cập đến.
Bởi khu nhà thứ hai có tất cả tám gian phòng, trừ phòng số ba Lang Tinh Kỳ đang ở, còn lại bảy gian, kể cả bản thân chàng, hãy còn mười mấy người khách thường khác, nếu những người khách kia không bị hoài nghi, thì chàng là một thương nhân bình phàm, dĩ nhiên cũng không thể gây nên sự chú ý.
Do đó, chàng hết sức yên tâm về mọi mặt. Hôm sau, chàng cũng như những người khách khác, để tránh những kẻ tò mò hỏi này hỏi nọ, sáng sớm đã khóa cửa phòng lại, âm thầm rời khỏi khách điếm.
Do Nhân Kiệt đi trên đường phố, ung dung cất bước một cách vô mục đích, lòng đầy băn khoăn buồn bực, bởi chàng đã nói với hai ông cháu Kim lão là sẽ tìm cách bước chân vào Long Uy tiêu cục, song sau khi đã vào được Long Uy tiêu cục, phải chăng sẽ tìm gặp Tiêu Dao thư sinh? Và liệu Tiêu Dao thư sinh có còn sống trên đời hay không? Nghĩ đến đây, Do Nhân Kiệt bất giác nghe lòng hết sức chán chường.
Giờ ngọ đã đến lúc nào không hay, Do Nhân Kiệt chợt nhớ từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bèn ngẩng lên dáo dác nhìn, trông thấy phía trước không xa chính là Trạng Nguyên Lầu, vừa định lên ăn uống và nhân tiện xem thử Lang Tinh Kỳ có đến dự tiệc theo lời mời của Mã cục chủ Long Uy tiêu cục hay không.
Bỗng từ trên Trạng Nguyên Lầu vọng xuống một giọng hát già nua và quái dị, dường như đã say :
“Có con cái mọi thứ đầy đủ,
Không đồ đệ cuộc đời nhẹ nhõm,
Cả hai đều không có,
Thảnh thơi khác nào tiên...”
Do Nhân Kiệt bất giác ngẩn người, đây không phải giọng điệu của Tiêu Dao thư sinh thì là ai nữa?
Trên cõi đời quả thật có sự may mắn đến thế ư?
Do Nhân Kiệt vừa định cất bước nhưng bỗng dừng lại, thầm nhủ :
- Không thể có chuyện may mắn vậy được! Tối qua Lang Tinh Kỳ đã trân trọng nhắc nhở chàng, bảo là Ác Quân Bình chẳng những lòng dạ hiểm trá, thủ đoạn tàn độc, mà còn rất tinh tường về thuật dịch dung, biết đâu đây chính là quỷ kế của Ác Quân Bình.
Thế nhưng, chàng nghĩ tiếp, lại nhận thấy không thể có khả năng ấy, tối qua Ác Quân Bình đã bỏ đi vội vàng, chẳng kể là không có cơ hội khám phá thân phận thật của chàng, dù đối phương có biết được chàng không phải là một thương nhân thì cũng không thể nào biết được chàng hiện đang tìm kiếm ai. Do đó, chàng cho rằng đây chỉ là do chàng đã quá đa nghi mà thôi.
Thế là, chàng định thần lại, tiếp tục cất bước đi tới, lòng thầm toan tính lát nữa đây gặp nhau, nếu như đối phương đúng là Tiêu Dao thư sinh, chàng sẽ mở lời như thế nào?
Do Nhân Kiệt lên đến lầu hai, đảo mắt nhìn quanh thật nhanh, bất giác lại ngẩn người ra.
Nơi giữa lầu, ba chiếc bàn Bát Tiên có bình phong ngăn cách, trên bàn có trải vải đỏ, ghế dựa được sắp rất ngay ngắn chỉnh tề, nhất định đó chính là chỗ ngồi do Long Uy tiêu cục đã đặt trước để thiết đãi Lang Tinh Kỳ.
Ngoài ra, chung quanh các bàn riêng khác lúc này chỉ có thưa thớt bảy tám người thực khách, và xem ra họ toàn là giới thương buôn, người cao tuổi nhất cũng không quá ngũ tuần.
Một gã phổ ky đến gần niềm nở hỏi :
- Tổng cộng mấy vị vậy?
Do Nhân Kiệt hắng giọng :
- Chỉ một mình kẻ này thôi, nhưng trước hết kẻ này muốn tìm một người!
- Lão gia cần tìm ai vậy?
Do Nhân Kiệt lại hắng giọng :
- Tìm... vị lão tiên sinh mới vừa ca hát ấy!
Gã phổ ky mắt rực lên, vội hỏi :
- Vị lão tiên sinh ấy là người quen của lão gia phải không?
Do Nhân Kiệt gật đầu :
- Vâng, lão tiên sinh ấy hiện đâu rồi?
Gã phổ ky thở hắt ra, chìa tay nói :
- Tổng cộng ba chỉ bảy phân bạc, xin lão gia trả cho!
Do Nhân Kiệt ngớ người :
- Vậy nghĩa là sao?
Gã phổ ky cười nhăn nhó :
- Vừa rồi quý hữu của lão gia hát xong, bảo là xuống dưới tiểu tiện một lát, chẳng ngờ đã chuồn mất!
- Lão bằng hữu ấy của kẻ này hôm nay đã ăn mặc ra sao?
Gã phổ ky ngẫm nghĩ chốt lát, đoạn thận trọng đáp :
- Ăn mặc rất giản dị, nhưng thưa thật, chiếc áo dài của lão nhân gia ấy cũng nên thay đi là vừa, ngoài ra thì tiểu nhân không chú ý đến.
Do Nhân Kiệt vờ chau mày :
- Vậy thì rất giống nhị thúc công của kẻ này, nhưng nhị thúc công ta đâu có thói quen uống rượu vào lúc trưa... đâu ngươi thử mô tả tướng mạo của ông ấy xem!
Gã phổ ky lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
- Tuổi tác chừng trên dưới sáu mươi, dáng người không cao không thấp, gương mặt cũng như các ông lão thông thường, và... và... tiểu nhân nhất thời cũng không nhớ ra nổi.
Do Nhân Kiệt biết có hỏi nữa cũng vô ích, bèn móc ra một miếng bạc vụn chừng năm sáu chỉ, ném lên bàn và nói :
- Hãy chọn lấy vài món ăn ngon mang đến đây, không đủ thì lát nữa tính!
Gã phổ ky mừng rỡ, vội chộp lấy miếng bạc trên bàn, vâng dạ lia liạ rồi hớn hở bỏ đi.
Do Nhân Kiệt quay mình ra ngoài cửa sổ, lòng hết sức thắc mắc, vị lão nhân đã ăn quỵt kia là ai?
Qua lời kể của gã phổ ky, chàng chỉ có được một ấn tượng mơ hồ, đó là một lão nhân nghèo hèn, áo quần cũ rách và tướng mạo bình thường. Song chàng biết, sự thật quyết chẳng thể đơn giản đến vậy!
Câu hát “không đồ đệ cuộc đời nhẹ nhõm” và “thảnh thơi khác nào tiên”, chả lẽ lại có thể trùng hợp được sao?
Nếu không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thì...
Do Nhân Kiệt buông tiếng thở dài lắc đầu vô phương, bởi thật quá nhiều điều chàng chẳng thể nào hiểu nổi.
Tuy nhiên, có một điều chàng dám khẳng định, chàng với lão nhân kia kẻ đến người đi, có thể đó chính là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Lát sau, rượu và thức ăn đã được mang đến, quả nhiên hết sức phong phú ngon lành.
Do Nhân Kiệt tạm dẹp bỏ mọi tạp niệm, bắt đầu chuyên tâm ăn uống, bởi có thể nói đây là một bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời, cho nên chàng không muốn để phí phạm.
Thực khách mỗi lúc càng đông.
Ngay khi thực khách sắp chiếm đầy hết phần chỗ ngồi, trên thang lầu bỗng vang lên tiếng bước chân rậm rịch, rồi thì hai mươi người y phục sang trọng bước lên.
Người của Long Uy tiêu cục đã đến!
Qua cử chỉ, khí độ và lên lầu một cách có trật tự của họ, Do Nhân Kiệt biết người trung niên áo bào tím đi đầu có lẽ chính là Kim Tiên Mạnh Thường Mã Như Long, cục chủ Long Uy tiêu cục.
Sáu gã phổ ky chịu trách nhiệm phục vụ vội niềm nở đón tiếp, khúm núm khom lưng cúi đầu, rối rít thăm hỏi, hệt như đàn ruồi gặp máu.
Do Nhân Kiệt liếc mắt nhìn Mã Như Long, nhận thấy nếu luận về ngoại hình, vị Kim Tiên Mạnh Thường này quả không hổ là mặt đại thiện nhân, phương phi đạo mạo.
Nào mặt vuông trán rộng, sống mũi thẳng thướm, mày mắt hiền từ, đôi môi rộng dày, nếu Thái chưởng quầy mà không nói trước, chàng quả thật chẳng thể nào nhận thấy được vị Kim Tiên Mạnh Thường này lại có chút gì là không giống một chính nhân quân tử.
Kim Tiên Mạnh Thường quét mắt nhìn khắp lầu, ngoắc tay gọi một gã phổ ky đến gần, chẳng rõ đã thì thầm nói gì, gã phổ ky nghe rồi chỉ lắc đầu.
Kim Tiên Mạnh Thường ra chiều rất thất vọng, quay ra những người phía sau dang ngửa hai tay, gượng cười nói :
- Trời hãy còn sớm, đợi thêm lát nữa cũng không sao!
Do Nhân Kiệt lúc này đã gần ăn uống xong, chàng biết người mà Kim Tiên Mạnh Thường đang đợi không ai khác hơn ngoài Lang Tinh Kỳ. Tuy nhiên, theo chàng suy đoán, Lang Tinh Kỳ phen này hôm nay có đến đây cũng chẳng phải là việc hệ trọng.
Hơn nữa, dù Lang Tinh Kỳ có đến thì cuộc tiếp xúc giả dối này cũng chẳng có gì để mà xem. Thế nên, chàng ngoắc tay gọi gã phổ ky khi nãy đến, hỏi rõ số bạc đã đủ thanh toán chưa, đoạn liền đi xuống lầu.
Do Nhân Kiệt rời khỏi Trạng Nguyên Lầu, trước tiên đi bừa theo hai con đường, đến khi khẳng định không có người theo dõi mới đi vào một tiệm cầm quần áo, mua lấy vài bộ quần áo cũ. Sau đó lại đến một tiệm buôn bán đồ cũ mua một chiếc bàn toán, gói lại cặp dưới nách, chậm rãi trở về khách điếm Hồng Tân.
Chàng vừa mới bước vào hậu viện, đã thấy gã phổ ky hôm qua tủm tỉm cười tiến đến gần nói :
- Lão gia về đến thật đúng lúc!
Do Nhân Kiệt dừng bước hỏi :
- Việc gì vậy?
Gã phổ ky trao ra một chiếc túi giấy và nói :
- Có người mang đến cho lão gia cái này!
Do Nhân Kiệt không đưa tay lấy, trố mắt hỏi :
- Ai mang đến vậy?
Gã phổ ky cười nói :
- Một vị đại gia cao và gầy!
- Danh tánh là gì?
Gã phổ ky thoáng ngẩn người, ấp úng nói :
- Vị đại gia ấy... không có nói, tiểu nhân... cũng quên hỏi...
- Tướng mạo ra sao?
Gã phổ ky ngẫm nghĩ :
- Dáng người cao gầy... tuổi chừng ngoài bốn mươi, gương mặt vàng bệch, đôi mày rất rậm, mũi rộng môi nhọn... À, phải rồi, đôi mắt láo liên có vẻ... có vẻ tinh ranh lắm!
Do Nhân Kiệt quét mắt nhìn quanh lại hỏi :
- Khi mang chiếc túi này đến đây, người ấy đã nói thế nào?
Gã phổ ky có vẻ ái ngại :
- Vị đại gia ấy bảo: này, phổ ky, phiền ngươi hãy trao chiếc túi này lại cho một người khách trọ tại khu thứ nhì hậu viện...
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên :
- Ủa, khách trọ trong khu thứ nhì đến những mười mấy người, sao ngươi biết chiếc túi này chính là để trao cho ta?
Gã phổ ky đôi mày bỗng dãn ra, cười nói :
- Đúng rồi, tiểu nhân cũng có hỏi như vậy! Vị đại gia ấy bảo, người đó là khách hàng lâu năm của tệ hiệu, có điều là nhất thời không nhớ ra danh tánh của ông ấy, chỉ biết là lúc ông ấy vào trong khách điếm này, ngoài hành lý còn mang theo một chiếc bàn toán khá to...
Do Nhân Kiệt bất giác nghe tim đập dữ dội, chàng sớm đã cảm thấy là có điều không ổn, giờ đây quả nhiên đã được chứng thực.
Gã phổ ky như tưởng mình giỏi giang, ra chiều đắc ý nói tiếp :
- Tiểu nhân liền nói với vị đại gia ấy quả đúng là có một người khách như vậy, nhưng có lẽ đại gia đã nhớ làm, chiếc bàn toán không phải là do ông ấy mang đến đây.
Vị đại gia ấy bảo, điều ấy cũng không có gì quan trọng. Tiểu nhân lại nói, người khách ấy hiện trú tại phòng số bốn dãy phía đông, xin đại gia hãy yên tâm, cam đoan tiểu nhân sẽ trao đến tận tay chủ nhân. Vị đại gia ấy gật đầu và thưởng cho tiểu nhân một xâu tiền, lúc rời khỏi có vẻ hết sức hài lòng.
Do Nhân Kiệt đưa tay đón lấy túi giấy, gật đầu nói :
- Được rồi, ngươi tháo vát lắm!
Vào đến trong phòng, Do Nhân Kiệt xé mở túi giấy, bên trong còn có một túi giấy nhỏ nữa, lại xé mở ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ và một hạt toán nứt nẻ.
Trên mảnh giấy nhỏ viết là :
“Nguyên vật trao trả lại, bằng hữu hãy cẩn thận!”
Do Nhân Kiệt bỏ mảnh giấy và hạt toán trở vào túi giấy, nhét vào trong túi hành lý, sau đó đắm chìm trong suy tư.
Giờ đây chàng chỉ có hai con đường có thể chọn lựa, một là lập tức cải trang, âm thầm rời khỏi đây, hai là vẫn ở lại đây chờ đợi Ác Quân Bình tìm đến!
Nên chọn con đường nào mới ổn thỏa?
Câu trả lời là: chẳng con đường nào ổn thỏa cả!
Trời sinh chàng có tính ương ngạnh, bảo chàng trốn tránh một việc, cho dù phải chết cũng khó mà làm được. Đồng thời, chàng biết là đối với hạng người như Ác Quân Bình, cho dù trốn tránh cũng chẳng thể được lâu dài, vậy thì hà tất tỏ ra khiếp nhược làm gì?
Còn như chờ đợi Ác Quân Bình tìm đến, thí mạng quyết chiến với y một phen, như vậy cũng chẳng phải là một hành động sáng suốt.
Tên ác khẩu ấy võ công chẳng kém gì Kim Bút tứ hữu, với thành tựu non kém hiện nay của chàng thì làm sao mà đối phó cho nổi?
Vậy thì phải làm sao đây?
Do Nhân Kiệt thầm nhủ :
- Giải pháp tốt hơn hết có lẽ phải lập tức tìm gặp Lang Tinh Kỳ, kể lại hết tất cả mọi sự...
Do Nhân Kiệt nghĩ đến đây, bất giác cười chua chát lắc đầu, cho dù phải chết dưới tay Ác Quân Bình thì chàng cũng chẳng thể nào làm như vậy được.
Sau cùng, quyết định của chàng là dẹp bỏ hết mọi sự suy tư, lên giường nằm ngủ một giấc.
Bất kỳ hành động gì cũng phải nhờ vào tinh thần, chàng biết trước lúc trời tối chắc chắn sẽ không có sự kiện gì xảy ra, hãy ngủ một giấc cho tinh thần sung mãn rồi hẵng liệu.
Trời tối dần, Do Nhân Kiệt ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, toàn thân khỏe khoắn. Chàng rời khỏi khách điếm, đi khắp nơi một vòng, một mặt để hoạt động gân cốt, mặt khác xem xét xung quanh khách điếm xem có gì khác lạ hay không.
Lần này chàng không ăn uống bên ngoài, khi về đến khách điếm, chàng bảo phổ ky mang vào phòng một ấm rượu và vài món thức ăn, sau đó chàng xô mở cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh, quay lưng về phía ô cửa, trên mái nhà, bắt đầu chậm rãi ăn uống.
Cửa sổ phòng chàng đối diện với phòng trọ của Lưu Tinh Cản Nguyệt Lang Tinh Kỳ, chàng mở cửa sổ ra như vậy, bất luận Lang Tinh Kỳ đêm nay có mặt trong phòng hay không thì kẻ địch cũng chẳng thể hạ thủ với chàng từ phía cửa sổ, và gian phòng của chàng, ngoài cửa sổ và cửa chính thì chỉ còn một ô cửa trên mái nhà mà thôi.
Nếu mọi sự đều đúng như dự đoán của chàng thì đêm nay phi tiêu và độc của Ác Quân Bình có thể sẽ phóng xuống từ ô cửa ấy.
Khi nãy chàng đã có sửa lại mái ngói quanh ô cửa, dù khinh công của Ác Quân Bình cao đến mấy thì cũng khó tránh khỏi gây ra chút tiếng động, lúc ấy chàng sẽ phóng qua cửa sổ, công khai vạch trần hành động của đối phương.
Nếu Ác Quân Bình quả đúng là không chịu trực diện đối địch với người khác, như vậy thì càng tốt, bằng không trước khi động thủ chàng cũng có thể sỉ vả y một trận cho hả.
Tiếng trống canh từ xa vọng đến... canh một... canh hai...
Lang Tinh Kỳ vẫn chưa thấy trở về, còn các phòng khách đều đã tắt đèn ngủ rồi.
Ánh trăng bàng bạc soi sáng khắp sân vườn, đêm thật tĩnh lặng!
Do Nhân Kiệt tay cầm ly rượu, bề ngoài trông chàng hết sức ung dung thanh thản, nhưng trong lòng thì đang hồi hộp căng thẳng đến tột độ. Chàng chẳng hiểu cứ tiếp tục thế này, chàng còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Muốn đến thì hãy đến mau một chút, sao giờ này tên ác khẩu ấy vẫn chưa đến nhỉ?
“Cách” một tiếng rất khẽ, chỉ như bẻ gãy một cây chân nhang, lập tức Do Nhân Kiệt tim đập dữ dội.
Theo như dự tính, lẽ ra lúc này chàng đã phải tức tốc phóng qua cửa sổ, vậy mà bỗng dưng chàng lại đâm ra do dự.
Chàng sợ hãi ư? Không chút nào! Trái lại, chàng lúc nào huyết mạch toàn thân cũng căng phồng, tinh lực sung mãn, dũng khí sục sôi, thật muốn tung ra hết toàn thân sở học.
Song chàng nghĩ :
- “Làm như vậy có đáng hay không? Qua đêm nay hãy còn ngày mai, phải chăng chàng sẽ mãi mãi như thế này? Chỉ vì đối phó với một Ác Quân Bình mà lại ngày này qua ngày khác đắm chìm trong lo lắng và hoài nghi? Ngoài ra, phải chăng hãy còn một phương sách khác có thể kết thúc vĩnh viễn?”
Thời gian không cho phép Do Nhân Kiệt suy nghĩ nhiều, trong lúc cấp bách, chàng buột miệng ngâm nga :
- Có con cái mọi thứ đầy đủ, không đồ đệ cuộc đời nhẹ nhõm, cả hai đều không có, thảnh thơi khác nào tiên...
“Cách”! Lại một tiếng động khẽ vang lên trên mái nhà, tiếng động này to hơn tiếng động vừa rồi, và điều khác nhau là tiếng động trước hiển nhiên đã gây ra do bước tới, còn tiếng động sau là do thoái lui đã bất cẩn gây ra.
Do Nhân Kiệt hắng giọng nói tiếp :
- Công Tôn lão đệ đã đến muộn quá. Hãy xuống đây mà xem, rượu chỉ còn lại có nửa ấm, và thức ăn cũng... Ủa, sao vội bỏ đi thế này? Ôi, tuổi trẻ cứ là nóng tính như vậy! Thôi, lão đệ hãy đi thong thả, xin thứ cho lão đã không đưa tiễn!
Thế rồi sự yên lặng lại trở về. Do Nhân Kiệt mím miệng cười, tiện tay khép cửa sổ lại, thổi tắt đèn dầu, yên tâm mặc nguyên quần áo lên giường nằm ngủ.
Hôm sau, chàng gọi gã phổ ky vào phòng, lấy ra ba lạng bạc hỏi :
- Đây có đủ tiền phòng và tiền ăn hai ngày này không?
Gã phổ ky trố to mắt, lùng bùng nói :
- Đủ! Ờ không, còn dư nhiều quá...
Do Nhân Kiệt mỉm cười :
- Có muốn nhận số thừa lại ấy không?
Gã phổ ky liếm môi, bỗng hạ thập giọng nói :
- Chỉ cần tiểu nhân có đủ khả năng...
Do Nhân Kiệt nhếch môi cười, lắc đầu nói :
- Không cần phải căng thẳng như vậy, việc cần nhờ ngươi làm cũng chẳng mờ ám gì đâu! Ngươi chỉ cần mặc quần áo của ta vào và ở trong phòng này nửa ngày, vậy thì hai lạng bạc còn thừa này kể như là của ngươi.
Gã phổ ky vẻ như không tin :
- Lão gia không nói đùa đó chứ?
Do Nhân Kiệt nghiêm mặt :
- Thẳng thắn cho ngươi biết, việc là thế này, trưa hôm nay ta có một thuyền hàng hóa cần chuyển xuống ở ngoài thành, để thử xem mấy người quản sự của ta tay chân có sạch sẽ hay không nên ta đã bảo với họ là trong người không được khỏe, phải ở trong khách điếm nằm nghỉ, mọi sự giao hết cho họ thu xếp. Có thể bọn họ vì thận trọng, sẽ lén đến đây thăm dò, xem ta có thật sự ở trong khách điếm hay không, vậy ngươi đã hiểu chưa?
Gã phổ ky lộ vẻ hiểu ý, gật đầu nói :
- Hiểu, hiểu!
Thế là hai người thay đổi y phục với nhau, xong xuôi, Do Nhân Kiệt xách túi hành lý cúi thấp đầu đi ra khỏi khách điếm, rẽ sang một khúc quanh, lại đi vào một khách điếm khác.
Chàng nói với phổ ky là có một người khách lạ họ Dư cần đặt thuê phòng, mang hành lý đến trước, còn người thì sẽ đến sau.
Sau đó chàng trở ra, đến một nơi vắng vẻ cải trang lại với thân phận một viên quan trung niên bước đi nghênh ngang trở lại khách điếm kia.
Trong khách điếm Hồng Tân, gã phổ ky ấy quả nhiên đã làm đúng theo lời dặn của Do Nhân Kiệt, sau khi chàng rời khỏi, gã liền tức khắc khép cửa lại, lên giường nằm quay mặt vào vách.
Thế nhưng, một người đang khỏe mạnh mà lại phải giả bệnh vào lúc ban ngày thì cũng chẳng phải là điều dễ dàng, chỉ hơn nửa giờ sau, gã phổ ky đã bắt đầu cảm thấy bực bội.
Ngay khi gã phổ ky vừa định ngồi dậy, trên ô cửa sổ bỗng có người khẽ nói :
- Niệm tình tiểu tử ngươi đã có lòng thành, lão ô thành toàn cho ngươi đấy!
Tiếp theo là “cách” một tiếng, ô cửa mở ra, một quyển sách nhỏ là đà rơi xuống.
Gã phổ ky tưởng đâu là ma quỷ, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, một hồi thật lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
Gã run lập cập bò xuống giường, nhặt lấy quyển sách nhỏ lên, mang đến chỗ sáng lật ra xem, lập tức ngớ người ra tại chỗ.
Đây là trò trống gì vậy?
Một quyển sách mỏng bằng loại giấy xấu và đóng không ngay thẳng, ngoài bìa có ba chữ “Tung Hoành Phổ”, trang thứ nhất là lời mở đầu, tiếp theo thì là những họa đồ có tính liên hoàn, vẻ một người tay cầm một ngọn bút to với nhiều tư thế khác nhau, trên góc mỗi hình vẽ đều có ghi chú vài hàng chữ nhỏ.
Gã phổ ky tuy không biết chữ, nhưng rất hứng thú đối với những con số, bèn bắt đầu đếm những hình vẽ từ đầu chí cuối... À, thì ra có tất cả bảy mươi hai hình vẽ.
- Đây là trò chơi gì thế nhỉ?
- À, ta đã hiểu ra rồi... đây nhất định là một quyển sách đẹp viết chữ... Thôi mặc, cứ giữ lấy rồi hẵng tính... Quyển sách này đối với ta tuy không đáng một đồng, nhưng giữ lại trao cho vị lão gia kia, rất có thể sẽ được thưởng chút tiền công cũng không chừng.
* * * * *
Đêm hôm ấy, ngoài thành Hàm Dương, trên sông Vị Thủy, một chiếc thuyền khách hai khoang rất to lớn từ thượng lưu đi xuống.
Trên mũi thuyền có treo hai ngọn đèn lồng to, trên đèn không ghi quan hàm mà cũng chẳng có danh tánh, gây cảm giác thần bí khôn lường.
Cũng may Hàm Dương là một nơi đông đúc, dân cư đã từng gặp nhiều chuyện quái dị, nên cũng chẳng ai chú ý đến chiếc thuyền khách ấy.
Chiếc thuyền sang trọng này cập vào bờ không lâu, trên đường cái quan dọc theo sông bỗng xuất hiện một hán tử áo xanh thậm thà thậm thụt.
Hán tử ấy trong thành đi ra, dáng vẻ rất vội vàng, dường như đang định đi về hướng Phù Phong, nhưng khi y tình cờ quay lại, nhác thấy chiếc thuyền sang trọng đang đổ bên bờ, trên môi liền nở một nụ cười nham hiểm.
Rồi gã hán tử áo xanh ngoảnh ra sau quét mắt nhìn thật nhanh, đoạn nhẹ nhún mình, người liền như một cánh én bay vào trong một hàng cây dương rậm rạp trên bờ sông.
Sau khi hán tử áo xanh khuất dạng trong bóng cây, một thiếu nữ áo lam vẻ như thị tì, tuổi chừng đôi mươi từ trong khoang thuyền đi ra.
Thiếu nữ áo lam ấy tay bưng một thau nước, mái tóc dài óng ả phất phơ theo gió.
Dưới ánh trăng, thấy thiếu nữ đổ nước bẩn trong thau xuống sông, cúi xuống rửa sạch chiếc thau, đoạn múc lấy một thau nước sông, sau đó uể oải đặt thau nước xuống mũi thuyền, đứng thẳng người lên, vung vẩy hai tay lẩm bẩm :
- Khỉ mà cũng biết ngắm trăng, thật là chuyện hy hữu!
Đoạn vung tay, một vệt sáng xanh nhanh như chớp bay về phía hán tử áo xanh đang ẩn nấp.
Hán tử áo xanh kinh hãi, vọt tung mình lên cao, người đang lơ lửng trên không đã toét miệng mắng :
- Hay cho ả nha đầu thối tha, hãy xem đại gia đây...
Miệng tuy nói vậy, song gã hán tử áo xanh lại phi thân đi, hạ người xuống đường cái quan.
Thiếu nữ áo lam giậm chân, tung mình đuổi theo, đồng thời cười khẩy nói :
- Đại gia kia đừng bỏ chạy chứ!
Qua thân thủ đôi bên đã biểu lộ, (mất hai trang: tập 1 trang 161-162)
chẳng ngờ vừa mới ra khỏi Hàm Dương thì lại gặp phải chiếc thuyền quái quỷ này!
Ngay khi vừa trông thấy chiếc thuyền này, tưởng đâu trên thuyền hẳn là thân quyến của một viên quan nào đó, thế là ý nghĩ bất lương đã nảy sinh, định đoạt lấy cả người lẫn tiền tài, nào ngờ trời đã không chiều lòng người, thì ra trên thuyền lại là một nhóm nữ sát tinh cơ hồ còn đau đầu hơn Tiêu Dao thư sinh.
Và thiếu nữ áo lam này chính là Tham Tỳ, một trong Tứ Đại Bát Tỳ dưới trướng Dương Châu song cơ!
Hơn bốn năm trước, Ác Quân Bình đã có một lần bỗng dưng ý định muốn vui vầy với Song cơ, vừa lúc ấy y hay tin Song cơ vì lẫn trốn Kim Bút đại hiệp nên đã ẩn náu trên Bạch Mã Sơn ở Dương Tây. Thế là y bèn tìm đến nơi bày tỏ nỗi lòng, nhưng thật không may, lúc bấy giờ Song cơ đều đã có mấy tình nhân hợp ý, và đang chuyên tâm nghiên cứu một môn võ công trọng yếu, nên đã không vui vì sự có mặt của Ác Quân Bình.
Sau cùng, Song cơ đã ngầm bảo Tứ Đại Bát Tỳ với danh nghĩa thọ giáo võ học đã khiến cho Công Tôn Tiết thất điên bát đảo và suýt nữa còn bị lấy mất “của quý”.
Kể từ đó, Ác Quân Bình đã hận thấu xương tủy hai tỷ muội Song cơ và Tứ Đại Bát Tỳ. Thế nhưng, muốn báo thù chẳng phải dễ dàng, không kể Thủy Cơ Tam Nguyên Nương và Hỏa Cơ Giải Y Bôi khó có thể đối phó, mà ngay như bốn ả thị tỳ dữ tợn là Xú, Độc, Dâm, Tham, cũng chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu.
Song đêm nay cơ hội đã đến!
Tham Tỳ Liễu Ngọc Trinh hiểu rất rõ con người của Ác Quân Bình, lúc này nàng ta thấy hai mắt y láo liên, chẳng nói một lời, bèn tiến tới một bước, cười khẩy nói :
- Xin hỏi Công Tôn đại gia, ả nha đầu thối tha này đã quá nặng lời hay đại gia đang suy nghĩ gì thế?
Ác Quân Bình bởi đã tính sẵn trong lòng nên không muốn đấu khẩu với đối phương, bèn ôn tồn vòng tay xá dài, tươi cười nói :
- Việc hôm nay xin cô nương bỏ qua cho!
Liễu Ngọc Trinh cười khẩy :
- Nói nghe dễ dàng quá nhỉ!
Ác Quân Bình vờ cười khổ sở :
- Cô nương, Ác Quân Bình này mọi người đều r
Tác giả :
Trần Thanh Vân